Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khói Lam Cuộc Tình (Quỳnh Dao)

Tâm Hồng rón rén bước về phía hành lang, hành lang dài hun hút, tối đen và lạnh lẽo những chiếc cột trụ to dọc theo bờ tường, chập chờn những chiếc bóng đen ngã dài theo bước đi tạo một cảm giác thê lương. Đôi chân trần đặt trên nền đất lạnh, Ngọn bạch lạp trên cánh tay nhỏ, toàn thân run rẩy trong chiếc áo ngủ màu trắng, Tâm Hồng rón rén đi tới trước. Nỗi lo sợ, kinh hãi và sự mong muốn mãnh liệt tràn ngập tâm hồn nàng. Nhìn quanh tứ phía, dọc theo hành lang, sao nhiều cửa quá thế này? Nhưng họ đã dấu mẹ Ở nơi nào đây? Mẹ Ơi! Mẹ! Bốn bề vẫn yên lạnh, yên lặng một cách lạ lùng ghê sợ! Mẹ Ơi! Mẹ! Một giọt nến nóng bỏng nhỏ xuống tay, Hồng giật thót mình lên, Trời ơi! Mẹ Ơi! Mẹ! Hồng dừng lại, nghe nghóng. Bỗng từ bên trong một cánh cửa phát ra một tiếng kêu dễ sợ, tiếng kêu như muốn xé nát tim người. Mẹ Ơi! Mẹ! Hồng chạy tới, đập mạnh lên tiếng cửa, gào to:

- Mẹ Ơi! Mẹ Ơi! Mẹ.

Cửa mở, dáng Cha Hồng cao và gầy chận ngay cửa, dáng dấp nhỏ bé của Hồng được nâng cao lên. Giọng nói của cha mệt mỏi và đau thương:

- Tâm Hồng, ngoan nào! Không thể vào đây được, mẹ con mất rồi!

- Mẹ Ơi! Mẹ Hồng khóc thật to, vùng vẫy trong tay Cha - Con chỉ muốn mẹ à! Con chỉ muốn vào với me. Tìm mua: Khói Lam Cuộc Tình TiKi Lazada Shopee

Mẹ Ơi! Mẹ! Đầu Hồng nặng trĩu ngã sang một bên. Mẹ Ơi! Mẹ! Ngoài hang lang dài tiếng vang dội lại. Mẹ Ơi! Mẹ... Hồng như rơi vào lòng bể băng giá, nàng thấy mình thật yêu ớt, cô độc và mất cả điểm tựa. Mẹ Ơi! Mẹ! Nàng vùng vẫy, la hét không thôi. Nàng muốn bỏ chạy ra khỏi hàng lang này, nàng vùng vẫy, vùng vẫy...

- Tâm Hồng! Hồng! Thức dậy đi con, lại nằm chiêm bao nữa ư? Hồng!

Một bàn tay thật ấm ve vuốt trán nàng, Hồng chợt tỉnh, nàng thở phào nhẹ nhõm. Đôi mắt vẫn mở trừng trừg chưa hết vẻ kinh hãi. Đèn trong phòng thật sáng, bốn bên vách dán đầy giấy hoa hồng chớ nào có chiếc hàng lang âm u nào đâu? Chiếc màn cửa màu đỏ sậm vẫn lửng lơ trên cửa sổ. Ngọn đèn pha lê trên trần vẫn tỏ xuống những tia sáng dịu dàng ấm cúng. Hồng quấn tròn người trong chăn, trên tay đâu có vết nến nào đâu? Nàng cũng không phải là cô bé bốn tuổi tìm mãi không thấy mẹ vì mẹ nàng, mẹ này đang ngồi cạnh nàng đây mà! Bà đang mỉm cười hiền từ nhìn nàng với đôi mắt lo lắng. Đưa tay lau những hạt mồ hôi trên trán Tâm Hồng, mẹ hỏi:

- Làm sao đấy hở Hồng?

- Dạ! Không có chi mẹ. Cơn ác mộng đáng ghét quá! Hồng nói

- Dạ! Không có chi mẹ. Cơn ác mộng đáng ghét quá! Hồng nói nhưng vẫn không tránh được cơn run rẩy - Con có hét lên nữa hả mẹ?

- Đúng thế, mẹ nghe tiếng con hét nên chạy vội qua xem chuyện gì, con thấy gì hở con?

- Không... không có gì cả, con không nhớ. Tâm Hồng thờ ơ đáp, bất giác nhẹ chau đôi mày.

Bà Linh Phương buồn bã nhìn con. Bà biết Hồng vẫn nhớ, vì nói đã gọi mẹ kia mà. Tiếng gọi thật thê thảm, thật cô độc của một con bé trong đêm khuya. Nhưng bà cảm thấy hình như Hồng đã gọi người mẹ khác chứ không phải gọi bà. Bất giác bà rùng mình, lắc đầu để xua đuổi bao nhiêu tư tưởng hắc ám và miễn cưỡng cười với con:

- Thôi ngủ lại đi con! Nhưng nhớ đừng nằm mộng nữa nhé. Ờ hồi tối con uống thuốc chưa?

- Uống rồi mẹ ạ.

Bà Linh Phương cúi xuống đắp lại chăn cho Hồng:

- Vậy thì ngủ đi, đừng nghĩ ngợi nhiều quá nghe con.

Tâm Hồng nhìn mẹ, cười ngượng:

- Con xin lỗi đã làm mẹ thức giấc.

Bà Linh Phương lắc đầu không đáp. Tiếng "Con xin lỗi làm mẹ thức giấc" kia lễ phép lắm, nhưng tại sao bà cảm thấy nó ngờ ngợ khách sáo và thiếu tình thân mật mẹ con thế nào ấy. Với Tâm Hà thì khác, nó sẽ ngã ngay vào lòng bà, nũng nịu nắm áo bà và không để cho bà đi, hoặc hét to: "Con không muốn mẹ đi, con muốn mẹ ngủ với con hà! ". Dĩ nhiên, có lẽ cũng vì Hà chỉ mới mười chín tuổi, còn Hồng thì đã hai mươi bốn tuổi rồi! Không nghĩ ngợi thêm, bà Linh Phương liếc nhìn con với cái nhìn buồn bã, rồi lặng lẽ bước ra ngoài.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Quỳnh Dao":Hồi Ký Quỳnh Dao - Chuyện Đời TôiMùa Thu Lá BayÁi Quả Tình HoaCánh Chim Bạt GióDòng Sông Ly BiệtĐừng Quên Đêm NayGiấc Mộng Sau RèmHãy Hiểu Tình EmHoàn Châu Cát CátHỏi Áng Mây ChiềuHương Cỏ DạiMây Trắng Vẫn BayMùa Thu Quen NhauThủy Vân GianTình BuồnTình LoạnTrời Xanh Đổ LệHư Ảo Một Cuộc TìnhChớp Bể Mưa NguồnBuổi Sáng Bóng Tối Cô ĐơnKhói Lam Cuộc TìnhTrăm Mối Tơ Lòng

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Khói Lam Cuộc Tình PDF của tác giả Quỳnh Dao nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Ngủ Cùng Người Chết (Thảo Trang)
Tháng bảy cô hồn năm ấy đến trong cơn mưa dầm rả rích. Mới đầu tháng nhưng mà tro tàn của đống vàng mã đã bay khắp nơi. Người dân thị trấn quê tôi có tục lệ, từ ngày mồng một đến ngày mười bốn âm lịch, người ta sẽ cúng cháo trắng và đốt tiền giấy đều đặn để cho vong hồn của những người chết bất đắc kỳ tử, chết đường chết chợ được an ủi phần nào. Nhiều người ở dưới thành phố đi ngang nơi đây, thấy chúng tôi cúng kiếng chỉn chu như thế thì cười, bảo rằng ở đây quanh năm yên bình, đường xá vắng vẻ, chẳng mấy khi có tai nạn giao thông thì cúng vong ngoài đường làm gì cho tốn kém? Người khác có thể không tin, chứ riêng dân bản địa như chúng tôi thì biết rất rõ, nơi này nhiều vong hơn bất kỳ chỗ nào khác, âu cũng là bởi nhiều nguyên do. Quê tôi vốn nằm trên trục đường quốc lộ, ngay đằng sau thị trấn là những rặng núi trùng trùng điệp điệp. Chúng đều hoang vu hẻo lánh đến mức, muốn đi từ nhà này sang nhà khác phải mất nửa ngày đường. Tôi còn nhớ, có những năm lũ quét bất ngờ ập đến, từ trên cao ùn ùn đổ xuống dòng sông cuồn cuộn chảy toàn là đất đá, cây cối, lợn gà của người dân trên bản. Trong dòng nước đục ngầu ấy, còn có cả những xác chết bị cuốn. Cơn lũ quét đi qua, mấy chú bộ đội biên phòng cùng tổ công tác cứu nạn lại căng mình tìm kiếm trong đống bùn đất đổ nát hoang tàn ấy những xác người còn xót lại. Tìm mua: Ngủ Cùng Người Chết TiKi Lazada Shopee Có lần, chính mắt tôi trông thấy hai cái xác bị cụt đầu mắc kẹt giữa hai thân cây cổ thụ, hai tay vẫn còn chột chặt với nhau, chân bị kẹp trong đống đất đá. Chú Bảo làm nhiệm vụ kiểm lâm ở sát vách nhà tôi phải huy động thêm hai anh em nữa, bê hết khối đá dưới chân họ, sau đó mới dùng kéo để cắt đứt sợi dây cột trên tay, cuối cùng mới hạ được cỗ thi hài kia xuống. Mọi người suy đoán rằng, có lẽ hai người này không muốn bị lạc mất nhau khi chạy lũ, nên mới cột chặt hai tay lại như vậy, cuối cùng đành chết oan cả đôi. Ngoài hai xác chết ấy, tôi còn thấy cơ man thi hài của đồng bào sống ở thượng nguồn, thậm chí có khi người ta còn vớt được những người lái buôn xấu số, không may bỏ mạng giữa đường. Mỗi một cơn lũ qua là bãi tha ma dành cho xác chết vô danh lại có thêm nhiều nấm mồ mới. Có nhiều thi hài được người nhà lặn lội lên nhận diện, cũng có thi hài bị bỏ lại mãi mãi nơi đại ngàn, có khi cũng chẳng còn ai nhớ đến. Chính vì thế mà cứ đến tháng bảy âm lịch hàng năm, trong thị trấn lúc nào cũng nghi ngút khói nhang, giấy tiền vàng mã bay khắp nơi. Vào ngày đúng ngày rằm, các cụ bô lão sẽ trịnh trọng điều hành lễ tế vong hồn vất vưởng, sau đó sẽ đốt một thuyền chở đầy hình nhân rồi để mặc cho gió bay khắp nơi. Đến sáng ngày mười sáu âm lịch thì pháp sự mới được xem là viên mãn...…… Tháng cô hồn năm tôi học lớp mười, trời đổ mưa liên tục. Cơn mưa dầm dề kéo dài mấy ngày, việc đi học của tôi cũng gặp nhiều khó khăn. Vào những ngày trời khô ráo, tôi hay đạp xe băng qua con đường mòn trong rừng để đi tới trường. Con đường này tuy vắng vẻ, nhưng lại rút ngắn quãng đường đi học của tôi đáng kể. Những ngày trời mưa, dù chỉ lác đác vài hạt mưa thôi, tôi cũng vẫn phải đạp xe trên đường quốc lộ, cũng là con đường băng ngang qua căn nhà quỷ trạch của gia đình tôi. Đường này tuy dễ đi, nhưng lại xa hơn hẳn đường mòn. Thêm vào đó, việc đi trong rừng vào ngày mưa sẽ nguy hiểm hơn gấp bội. Người ta có câu nói “Người đi biển sợ bão, người đi rừng sợ mưa”, giông bão ngoài khơi xa như thế nào, thực tình tôi không biết rõ. Thế nhưng với cánh cửu vạn lấy hàng ngoài biên giới thì mưa rừng lúc nào cũng là một cơn ác mộng. Mưa sẽ làm cho đất dưới chân trở nên lầy lội, trơn trượt khó đi. Sau khi mưa, khí hậu ẩm ướt, rắn rết bò ra ngoài hang kiếm ăn khiến cho cánh đi rừng lại càng phải cảnh giác hơn gấp bội, vì đôi khi chỉ cần sơ sảy một chút mà đạp nhầm vào rắn thì chỉ còn nước vong mạng. Ngày trước khi bố mẹ tôi còn sống, lúc nào trong tủ thuốc của gia đình cũng có sẵn một bộ giác hút nọc rắn, phòng trường hợp không may. Thế nhưng đối với tôi, những rủi ro đó đều chẳng là gì khi mỗi lần đi đến trường, tôi lại phải đi ngang căn nhà cũ đã từng ở trước đây. Bao nhiêu năm qua nó vẫn vậy, vẫn là ngôi nhà có giàn hoa hồng leo ở phía trước, chỉ có điều giờ không còn ai dám lai vãng nữa. Tôi đã cố tình đạp xe qua nhiều lần, nhất là vào những đêm rằm trăng sáng, nhưng chẳng hề thấy vong hồn của bố mẹ tôi như người ta đã đồn thổi. Cả mười lần đều không thấy cả mười, lâu dần tôi thất vọng, không còn muốn đứng ngoài cửa ngóng đợi bố mẹ hiện về nữa. Mỗi lần như thế, bà nội tôi đều biết cả. Cho đến một ngày nọ….Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ngủ Cùng Người Chết PDF của tác giả Thảo Trang nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Nghi Lễ Tế Thần (Tĩnh Thủy)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nghi Lễ Tế Thần PDF của tác giả Tĩnh Thủy nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ngậm Ngải Tìm Trầm (Thái Đắc Xuân)
Hai ông quan và người tử tù. Thuở xưa có hai ông quan: một người là quan bộ hình và một người là quan bộ binh. Quan bộ binh là người ích kỷ, lúc nào cũng muốn kiếm cớ hại quan bộ hình. Một ngày nọ có một người phạm tội nặng bị xử tội chết chém. Nằm trong ngục chờ sáng mai thọ hình, anh ta khóc lóc than vãn: "ới, cuộc đời ta đến mai đây là chấm dứt. Làm người ai không khỏi một lần chết, ta đâu có tiếc gì. Ta chỉ tiếc ta có cái nghề quý chưa truyền cho ai được mà phải chết. Rồi đây nghề ấy thất truyền và loài người không ai nối nghiệp nữa...”. Người gác ngục nghe tử tù than vãn như vậy, tò mò hỏi: - Này, anh có cái nghề gì mà quý đến vậy? Người tử tù ra vẻ đau đớn, trả lời: - Nghề gì ư? Nghề nghe hiểu được tiếng chim hót. Trên đời này ngoài tôi ra không ai biết được. Ôi, thật tiếc quá.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ngậm Ngải Tìm Trầm PDF của tác giả Thái Đắc Xuân nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ngậm Ngải Tìm Trầm (Thái Đắc Xuân)
Hai ông quan và người tử tù. Thuở xưa có hai ông quan: một người là quan bộ hình và một người là quan bộ binh. Quan bộ binh là người ích kỷ, lúc nào cũng muốn kiếm cớ hại quan bộ hình. Một ngày nọ có một người phạm tội nặng bị xử tội chết chém. Nằm trong ngục chờ sáng mai thọ hình, anh ta khóc lóc than vãn: "ới, cuộc đời ta đến mai đây là chấm dứt. Làm người ai không khỏi một lần chết, ta đâu có tiếc gì. Ta chỉ tiếc ta có cái nghề quý chưa truyền cho ai được mà phải chết. Rồi đây nghề ấy thất truyền và loài người không ai nối nghiệp nữa...”. Người gác ngục nghe tử tù than vãn như vậy, tò mò hỏi: - Này, anh có cái nghề gì mà quý đến vậy? Người tử tù ra vẻ đau đớn, trả lời: - Nghề gì ư? Nghề nghe hiểu được tiếng chim hót. Trên đời này ngoài tôi ra không ai biết được. Ôi, thật tiếc quá.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ngậm Ngải Tìm Trầm PDF của tác giả Thái Đắc Xuân nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.