Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Điệp Viên Giữa Sa Mạc Lửa

Cuộc sống vốn tự nó li kỳ. Cuộc chiến đấu ròng rã hơn nửa thế kỷ của dân tộc ta chống những kẻ thù giàu mạnh gấp nhiều lần và vô cùng tàn bạo, trong đó các chiến sĩ tình báo ta luồn lách và hoạt động giữa hàng ngũ địch, không thể không li kỳ. Đọc Điệp viên giữa Sa mạc lửa của Nhị Hồ, điều tôi cảm thấy trước tiên là sự kính phục các chiến sĩ tình báo ta, ở đây là Nguyên Vũ, từ một chiến sĩ cầm súng đánh Pháp được đưa vào Hà Nội học đại học, để lấy mảnh bằng làm vũ khí. Năm 1954, sau khi hiệp định Giơ-ne-vơ được ký kết, anh theo làn sóng di cư vào Nam, gặp lại các bạn cũ ở Hà Nội, nay thành những nhân vật có vai vế trong giáo phái Cao Đài Tây Ninh. Anh tiếp xúc được đám tân khách quanh Bảy Viễn và với cả Bảy Viễn đang nắm công an, cảnh sát Sài Gòn. Cuối cùng anh đứng chân hẳn trong lực lượng võ trang của giáo phái Hòa Hảo, thành người tin cậy và mưu sĩ của Trần Văn Soái, tổng tư lệnh lực lượng này. Trong thế đó, anh đã tìm hiểu có kết quả các âm mưu của Mỹ, Pháp trong tình hình đang rối ren hồi đó ở miền Nam, để báo cáo về Trung Ương; đồng thời anh đã hoạt động ngăn cản được các sự thỏa hiệp, đầu hàng của các lực lượng tay sai của Pháp trước tập đoàn Ngô Đình Diệm tay sai của Mỹ; kéo dài tình hình lộn xộn ở Sài Gòn và miền Nam, làm chậm lại kế hoạch của Mỹ - Diệm chĩa mũi nhọn đánh phá các lực lượng kháng chiến, lực lượng yêu nước và đồng bào ta. Những việc làm trên được kể lại trong Điệp viên giữa sa mạc lửa như những việc bình thường, không có màu sắc li kỳ, nhưng nếu hình dung ra hoàn cảnh cụ thể lúc bấy giờ, chiến sĩ tình báo của ta hoạt động không chỉ giữa một kẻ thù mà giữa ba, bốn kẻ dịch châu lại; bọn phản động trong giáo phái chống Diệm - mật vụ của Diệm - Nhu quyết tiêu diệt các giáo phái - bọn Phòng nhì Pháp và CIA Mỹ cài vào ở cả hai bên... Giữa bầy sói đang nhe răng, giũa vuốt hầm hè nhau như vậy, đồng chí ta hoàn thành được nhiệm vụ, giữ được an toàn để tiếp tục hoạt động trong các giai đoạn sau, đến tận thắng lợi hoàn thành năm 1975, thì có sự li kỳ nào sánh nổi, và đó chẳng phải là dũng cảm vô song và trí tuệ tuyệt vời hay sao? (Nhà văn Nguyễn Văn Bổng) *** Sài Gòn 1954. Giữa tháng Sáu, trời vần vũ, mây thấp sạm đen. Mùa mưa đến muộn, bù lại, những trận mưa lớn trút nước xuống thành phố - Bên cạnh những cảnh sôi động như các sòng bạc vẫn mở trong "Đại thế giới", những thú vui "nhất dạ đế vương" vẫn diễn ra ràng các khách sạn lớn, các khu "Bình khang".. - Sài Gòn - Chợ Lớn có những đường phố ngập nước, xe hơi qua lại như xuồng máy chạy trên sông. Các miệng cống hai bên bờ những con đường lớn, nước xoáy tuôn vào như nghẹt thở... Khu trung tâm thành phố, quanh dinh Norodom nhà thờ Đức Bà, khô ráo, yên ắng hơn. Nhất là về đêm, màn mưa thu hẹp ánh sáng những ngọn đèn đường, các con đường càng có vẻ trống vắng, những ngôi biệt thự bên đường như sớm đi vào giấc nghỉ ban đêm. Đường Garcier sau lưng nhà thờ đức Bà là một con đường như vậy. Bên đường, nhà số 8 là một ngôi biệt thự trệt như đang nấp vào bóng tối của màn mưa và các thứ bóng cây quanh nhà, mặc dầu trước cổng, trong sân, trong hành lang phía trước và ở góc nhà điện vẫn sáng. Ánh đèn phía trước cho thấy một hàng rào sắt và hai cánh cửa sơn xanh khép kín. Trong sân rải sỏi. Hành lang mặt trước biệt thự tưởng chừng trống vắng, nhưng nếu vào gần, ngoặt sang tay mặt, sẽ thấy khuất vào bóng tối có một người ngồi, vừa chăm chú nhìn xéo ra sân và mặt đường phía trước, vừa có thể trông chừng vào căn phòng bên trong đang có một người ngồi bên chiếc bàn lớn. Đó là một người Mỹ cao lớn, bộ mặt khá hấp dẫn; đôi mắt xanh nâu sắc sảo, nụ cười nửa miệng châm biếm, hàng ria mép tỉa công phu: đại tá Edward G. Lansdale. Người trước hành lang là một tên người Việt thân hình rắn chắc, tóc cắt cao, mắt sắc, hàm râu quai nón cạo sạch vẫn để lại dấu vết màu xanh trên da mặt, làm rộng thêm khuôn cằm khỏe mạnh. Hai cánh tay hắn trần trụi cuồn cuộn bắp thịt, cổ lớn như cột trụ. Tuy tuổi đã bốn mươi, hắn vẫn giữ được phong thái một võ sĩ từng lên đài. Mười năm trước, Tý là một võ sĩ chuyên nghiệp, từng hạ nhiều đối thủ trên các vũ đài ba nước Đông Dương. Trong chiến tranh thế giới lần thứ hai, thiếu tá Lucien Conein được Mỹ cử qua giúp Bộ tư lệnh viễn chinh Pháp ở Việt Nam đã phát hiện ra tên võ sĩ này và tổ chức hắn làm điệp viên. Suốt bốn năm cộng tác, Tý đã tỏ ra rất mực trung thành và được việc. Vì vậy, Edward G. Lansdale sang, ở riêng trong ngôi biệt thự kín đáo này, Conein đã bố trí Tý sát bên viên sĩ quan cao cấp đó của CIA, vừa làm quản gia, hầu cận, vừa cận vệ. Edward G. Lansdale đang dùng bữa ăn đêm thường lệ với một đĩa thức ăn nguội và một cốc vang do Tý mang vào, vừa đọc báo trong ánh đèn bàn dịu mát dưới bóng chao xanh. Tý lui trở ra, ngồi lẫn trong bóng tối trước hành lang. Ngôi nhà tưởng chừng như ngủ yên, bỗng có tiếng còi xe hơi nhấn nhẹ, nhưng nghe rất rõ trước cổng. Tý vội vàng đứng lên đi ra. Lát sau, một tên Mỹ khoảng ba mươi tuổi, mở cửa bước vào, Lansdale ngẩng mặt nhìn lên: - Philipps hả. Có việc gì đấy? Viên trung úy cận vệ trưa mới vào tiến lại bê n bàn: - Thưa đại tá, có điện của Trung tâm. Mở chiếc cặp bìa đen, Lansdale nhẩm đọc: "Ad gửi Brod Đã nhận được báo cáo. Đồng ý những đề nghị của anh. STOP. Cần nhanh chóng chặn đứng mọi ý đồ của Pháp tại Việt Nam. STOP. Diệm sẽ về Sài Gòn ngày 25/6/54. STOP FINAL". Lansdale chậm rãi gập cặp bìa để sang bên cạnh, ra hiệu cho Philipps ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Tý mang lên hai ly cà-phê còn bốc khói. Lansdale vừa nhấp từng ngụm cà-phê vừa hỏi: - Bên đó công việc tiến đến đâu rồi? Philipps vẫn cầm chiếc ly trên tay: - Thưa, trung tá Chuck Hash ở Hà Nội chưa có tin gì thêm ngoài báo cáo hôm qua đã trình đại tá. Trung tá Sam Karich còn làm việc với linh mục Nguyễn Văn Thuận tại Huế. Trung tá Ed Quereau đi Vĩnh Long gặp giám mục Ngô Đình Thục đã về hồi tám giờ tối, sẽ sang báo cáo đại tá vào sáng sớm mai. - Nhà cửa xong chưa? - Thưa đại tá xong cả rồi. Ba căn nhà hướng ra hai mặt đường khác nhau, phía sau thông thương qua lại kín đáo. Phòng điện đài đặt dưới hầm rượu, ngay bên trên là phòng làm việc của đại tá. Phòng họp chung ở căn nhà trong cùng. Trên lầu, cả hai căn ngoài kê hàng tủ đứng trong chửa bao cát, bố trí không thua gì một lô-cốt chiến đấu. Vũ khí đã nhận bên phái bộ MAAG chuyển về rồi.   Mời các bạn đón đọc Điệp Viên Giữa Sa Mạc Lửa của tác giả Nhị Hồ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Giai Điệu Dưới Tầng Hầm - John Trinian
Giai Điệu Dưới Tầng Hầm mô tả một vụ tổ chức cướp sòng bạc được thực hiện ly kỳ và đầy nhân tính. Hai vai chính trong truyện là hai con người gần như hoàn toàn trái ngược nhau: Karl Heisler, người chủ mưu vụ cướp, gần suốt cả một đời vào tù ra khám và khi mãn hạn lần cuối thì đã năm mươi lăm tuổi với đôi bàn tay trắng. Yêu người vợ chung thủy già hơn tuổi vì quá nghèo khổ, thương đứa con trai độc nhất bị suy dinh dưỡng vì không đủ ăn, ông chỉ còn mơ ước thực hiện một vố thật lớn rồi giải nghệ để làm lại cuộc đời. Leeon Bertuzzi, chủ nhân sòng bạc, suốt hai mươi lăm năm phục vụ đắc lực cho "Nghiệp đoàn" không một lần sai sót để rồi bị cấp trên dùng một tay phụ tá trẻ loại trừ dần, tên này ngang nhiên cướp đoạt cả người vợ mà ông ta yêu hơn bất cứ gì trên đời, khiến ông ta chỉ còn cách âm mưu hạ sát kẻ thù, dù sau đó phải trả giá bằng cái chết... John Trinian sẽ dẫn dắt người đọc một cách say sưa từ khởi đầu cho đến kết thúc bằng một câu chuyện với những tình tiết đột biến, những cảnh tượng kỳ lạ, những cảm thương bàng bạc gần như không thấy rõ nhưng vẫn khiến cho ta xúc động. Xúc động cho những kiếp người khốn cùng trong một xã hội mà đồng tiền quyết định tất cả, do đó ngay cả những kẻ xấu cũng có vài nét đáng yêu, cũng vẫn là "người *** Mặc dù bị lên án, tệ nạn cờ bạc vẫn còn hoành hành nhiều nơi trên thế giới. Thậm chí, trong nhiều quốc gia phương Tây, tệ nạn này được đưa lên ngang hàng với nhiều ngành kinh tế khác: các sòng bạc được phép hoạt động công khai; và lẽ tất nhiên tất cả đều gian lận trong việc khai nạp thuế cho nhà nước. Do đó, ngoài tác hại khủng khiếp là khiến cho nhiều kẻ tán gia bại sản, nhiều con người đáng kính phải thân bại danh liệt, chúng còn làm băng hoại xã hội về nhiều mặt khác ở mức độ nghiêm trọng hơn. Để thỏa mãn lòng tham vô đáy và bảo vệ đồng tiền phi pháp đó, những tên chủ sòng bạc đã mua chuộc đủ các cấp của chính quyền địa phương và thành lập “Nghiệp đoàn” có uy lực bao trùm toàn quốc. “Tổng hành dinh” đặt tại các đô thị lớn như Las Vegas, một cái tên trên nước Mỹ mà có lẽ không một người nào không biết. Bất cứ một thành viên nào chống lại “Nghiệp đoàn” đều bị thanh toán một cách tàn nhẫn. Từ đó nảy sinh những tên côn đồ bảo vệ cho tổ chức này và nhiều tổ chức khác có liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp như cho vay tiền lấy lãi thật nặng, hành nghề mãi dâm, v.v ... Về mặt nghiệp vụ cụ thể, các vần đề cất giữ tiền, vận chuyển tiền đã có nhiều phương pháp tinh vi, tài tình, tưởng chừng như tuyệt đối an toàn. So với các vấn đề tương tự trong ngành ngân hàng, ở đây còn khó khăn gấp bội vì tất cả đều phải tự thực hiện, mà không thể nhờ cơ quan cảnh sát giúp đỡ. Tuy nhiên, trên cõi đời này, đã có “vỏ quýt dày” tất có “móng tay nhọn”. Những con người thông minh, khi gặp những khó khăn “dường như” không thể vượt qua được, lại nổi máu phiêu lưu, quyết tâm thử trò chơi “trứng chọi đá”. GIAI ĐIỆU DƯỚI TẦNG HẦM mô tả một vụ tổ chức cướp sòng bạc được thực hiện ly kỳ và đầy nhân tính. Hai vai chính trong truyện là hai con người gần như hoàn toàn trái ngược nhau: Karl Heisler, người chủ mưu vụ cướp, gần suốt cả một đời vào tù ra khám và khi mãn hạn lần cuối thì đã năm mươi lăm tuổi với đôi bàn tay trắng. Yêu người vợ chung thủy già hơn tuổi vì quá nghèo khổ, thương đứa con độc nhất bị suy dinh dưỡng vì không đủ ăn, ông chỉ còn mơ ước thực hiện một vố thật lớn rồi giải nghệ để làm lại cuộc đời. Léon Bertuzzi, chủ nhân sòng bạc, suốt hai mươi lăm năm phục vụ đắc lực cho “Nghiệp đoàn” không một lần sai sót để rồi bị cấp trên dùng một tay phụ tá trẻ loại trừ dần, tên này ngang nhiên cướp đoạt cả người vợ mà ông ta yêu hơn bất cứ gì trên đời, khiến ông ta chỉ còn cách âm mưu hạ sát kẻ thù, dù sau đó phải trả giá bằng cái chết ... JOHN TRINIAN sẽ dẫn dắt người đọc một cách say sưa từ khởi đầu cho đến kết thúc bằng một câu chuyện với những tình tiết đột biến, những cảnh tượng kỳ lạ, những cảm thương bàng bạc gần như không thấy rõ nhưng vẫn khiến cho ta xúc động. Xúc động cho những kiếp người khốn cùng trong một xã hội mà đồng tiền quyết định tất cả, do đó ngay cả những kẻ xấu cũng có vài nét đáng yêu, cũng vẫn là “người”. Có lẽ chính vì vậy, một hãng phim liên doanh Pháp – Ý đã “phóng tác” câu chuyện này để quay thành một phim đặc sắc với hai bàn tài tử điện ảnh lừng danh thế giới của Pháp là JEAN GABIN và ALAN DELON với tựa đề khác với nguyên tác, mà người dịch đã lấy làm tên cho cuốn tiểu thuyết này. Cuốn phim đã được giới thiệu rộng rãi ở một số thành phố lớn như Hà Nội, Saigon, v.v ... Trong “Những Ngày Phim Các Nước Cộng Đồng Kinh Tế Châu Âu (EEC)”. Trng quý 4 năm 1988. Chúng tôi đã dùng từ “phóng tác” bởi lẽ, vì một lý do nào đó, nhà làm phim đã hầu như thay đổi toàn bộ các đặc điểm chủ yếu của câu chuyện, thậm chí thay đổi hẳn cách kết thúc. Nhưng chính nhờ vậy, bạn đọc nào đã từng xem cuốn phim nói trên vẫn hoàn toàn thích thú khi được đọc cuốn sách này, nhất là được thưởng thức một niềm vui mới lạ: so sánh giá trị của điện ảnh và văn học trong cùng một tác phẩm. Ngày 09 - 05 - 2003. BỒ GIANG N.N.T Mời các bạn đón đọc Giai Điệu Dưới Tầng Hầm của tác giả John Trinian.
Điệp Viên Ở Washington - Peter Maas
Cuốn sách này kể về toàn bộ những hoạt động của Aldrich Ames kể từ khi bắt đầu quyết định cộng tác với tình báo Liên Xô, năm 1985, cho tới khi bị FBI theo vết và bắt giữ rồi đưa ra tòa án xét xử trong năm 1994. Một điệp vụ điển hình của thời kỳ chiến tranh lạnh. Bắt đầu từ những năm cuối của cuộc chiến tranh lạnh và kéo dài trong cả thời kỳ sau khi chiến tranh lạnh đã kết thúc, điệp vụ chuyển giao những thông tin mật cho phía KGB của Aldrich Ames có một tác động lâu dài đến cộng đồng tình báo Mỹ cả sau khi Aldrich Ames đã bị bắt. Sẽ còn rất lâu nữa, CIA mới có thể đánh giá được những thiệt hại mà cơ quan tình báo sừng sỏ của Mỹ phải chịu trong điệp vụ này. Mà cũng có thể là CIA sẽ chẳng bao giờ có thể lượng định được một cách chính xác những thiệt hại đó. Hoạt động tình báo, phản gián vốn là thế giới của những điều “có thể” và “không thể”! *** Trong những buổi thẩm vấn tiếp theo, khi được hỏi về vấn đề tài chính, Rosario bỗng bất thần nổi đoá. “Sao các ông cứ hỏi tôi mãi về tiền nong thế! Lúc nào các ông cũng chỉ quan tâm đến tiền? Các ông lại còn hỏi khi nào thì tôi biết Rick có nhiều tiền? Vì sao các ông cứ hỏi tôi mãi chuyện ấy? Không phải tôi có vấn đề về tiền nong mà chính lũ người Mỹ các ông mới bị ám ảnh về chuyện đó. Ở Bogotá, chúng tôi không bao giờ hỏi một người xem anh ta kiếm tiền bằng cách nào.” Điệp viên Đanielle Linden, người tham gia hầu hết các cuộc thẩm vấn Rosario, đồng ý rằng nếu ở Bơgotá mà hỏi một người xem anh ta kiếm tiền ở đâu thì có nhiều khả năng người hỏi sẽ bị ăn đạn? Rosario khai vào thời gian họ cưới nhau, Rick đã không nói ngay cho cô ta biết về khoản đầu tư liên quan đến “người bạn Robert ở Chicago”, lý do dẫn đến nguồn tiền ào ạt đổ vào tài khoản của hai người. Rosario nói thời kỳ hai người ở Mexico City, cô ta có cảm tưởng rằng Rick không bao giờ phảl lơ lắng về vấn đề tiền bạc. Sự túng bấn chỉ xuất hiện khi cô ta về sống ở Washington mà nguyên nhân là vì Rick phải chi phí nhiều cho vụ ly dị của mình. Và rồi đến thời kỳ Rick đi công tác ở Roma, khi những tài khoản ở ngân hàng Thuỵ S xuất hiện thì anh bạn “Robert” này mới được viện dẫn ra như là lý do cho những nguồn tiền bất ngờ đó. ... Mời các bạn đón đọc Điệp Viên Ở Washington của tác giả Peter Maas.
Thiên Thần Bay Qua Mộ Con - Valerie Wilson Wesley
– Phải em không, Tamara? – Giọng người phía đầu dây hỏi tôi. Tôi nhận ra anh ta ngay lập tức, nhưng không trả lời. DeWayne Curtis là người cuối cùng mà tôi muốn nói chuyện vào sáng chủ nhật hôm nay, nhất là khi tôi vẫn chưa ra khỏi giường. – Phải em không? – Anh ta hỏi lần nữa. – Còn ai vào đây nữa? Anh đã chọn số của tôi, đúng không? – Cuối cùng tôi lên tiếng. – Anh phải nói chuyện với em, Tamara. Việc gấp lắm. Anh đang đứng trong ca–bin điện thoại bên dưới đường Parkway. – Cái gì?! – Tôi kinh hãi thét vào ống nghe và nhỏm người ra khỏi gối. Việc DeWayne Curtis vẫn nghiễm nhiên cho rằng tôi luôn phải chạy theo những nhu cầu của anh ta khiến tôi nổi điên. Trước đây 15 năm trời, khi tôi quen và cưới người đàn ông đó, tôi còn trẻ và còn đủ ngu để nhầm lẫn tính tự kỷ cao ngạo của anh ta là bản lĩnh. Giờ thì tôi đã thông minh hơn và đừng hòng. – Anh muốn gì? – Tôi hỏi, không thèm giữ lịch sự. Cậu con trai Jamal của chúng tôi ở trong phòng riêng, chắc vẫn đang ngủ, vậy là tôi không cần phải che giấu tình cảm thực của mình. Tôi có thể nói chuyện với DeWayne theo đúng cái kiểu mà tôi thích. – Anh muốn gì thì nói ra, bằng không để cho tôi được yên. – Suy nghĩ của tôi lúc này rất muốn với tới một điếu thuốc lá nằm trong ngăn kéo bàn trang điểm, nơi ngày trước chúng thường nằm, mặc dù tôi đã cai được cả nửa năm nay. Tất cả chỉ vì DeWayne. – Anh phải nói chuyện với em, – anh ta nhắc lại, lần này khẩn thiết hơn. – Vừa có chuyện xảy ra, anh phải nói chuyện với ai đó. Anh phải lên chỗ em, Tammy. ... Mời các bạn đón đọc Thiên Thần Bay Qua Mộ Con của tác giả Valerie Wilson Wesley.
Hoa Súng Đen - Michel Bussi
Với văn phong nhã nhặn, từ tốn mà lãng mạn đậm chất Pháp, Michel Bussi đã "thôi miên" độc giả bằng những vụ án quanh co, ẩn chứa trong đó là bí mật sẽ được tiết lộ vào phút chót. (Thụy Oanh) “Ba người phụ nữ sống trong một ngôi làng. Người thứ nhất độc ác, người thứ hai dối trá, người thứ ba ích kỷ. Tuy nhiên họ có cùng một điểm chung, một bí mật, đại loại thế: cả ba đều mong ước ra đi… Mười ba ngày trôi qua như một dấu ngoặc đơn trong cuộc đời họ…Mở ngoặc là một vụ giết người, vào ngày đầu tiên, và đóng ngoặc là một vụ giết người khác, vào ngày cuối cùng…” Bạn có mê trường phái Ấn tượng? Bạn có biết danh họa Monet? Bạn có biết một trong những nguồn cảm hứng lớn nhất của ông? Chính là từ khu vườn ao nổi tiếng – những bức tranh hoa súng nổi tiếng của Monet đều được vẽ từ khu vườn này. Và khu vườn với ngôi làng Giverny đã là bối cảnh cho tiểu thuyết trinh thám ly kì của Michel Bussi. Trong mười ba ngày, hàng loạt vụ giết người khuấy động cảnh tĩnh mịch của Giverny. Mọi thứ liên quan tới ba người phụ nữ, cùng những lời đồn thổi về một kiệt tác hội họa bị đánh cắp. Với Hoa súng đen, Michel Bussi càng khẳng định biệt tài dẫn dắt – ông đã hòa quyện thực và ảo một cách điêu luyện, khiến độc giả cuốn đi, mê say tới tận trang cuối. “Một cuốn tiểu thuyết trinh thám tuyệt vời của bậc thầy ấn tượng.” Cảm nhận: "Cuốn sách làm mình phát điên, phát hờn, tại sao lại có thể như thế. Một cái kết không thể khó chịu hơn. Hết một cuộc đời, gần 80 năm sống bên cạnh người mình không yêu, một kẻ tiểu nhân. Tội ác, trừng phạt, ở đâu? Tại sao bà ấy sống được như thế hả trời! Cuốn sách duy nhất mình đánh dấu 1*, không phải vì nó quá tệ mà vì nó quá xuất sắc, xuất sắc đến mức đau tim, logic đến mức không muốn chối cãi, 1* vì không muốn chấp nhận điều đó." - Huongta - Review: "Tiểu thuyết Hoa súng đen sẽ đem độc giả đến ngôi làng Giverny xinh đẹp của vùng Normandie, miền Nam nước Pháp. Đây là nơi danh họa Claude Monet dành rất nhiều tâm huyết để xây dựng khu “Vườn ao” nổi tiếng và cho ra đời hàng loạt kiệt tác vẽ hoa súng. Ở ngôi làng tuyệt diệu và thanh bình này đã xảy ra một vụ án mạng. Dường như cái chết cuả kẻ xấu số có liên quan đến bức tranh “Hoa súng đen” bị đánh cắp cuả Monet. Nạn nhân là Jérôme Morval, một người đàn ông ngoài 40 tuổi: trăng hoa, giàu có, dối trá và lắm mưu mô. Nghề nghiệp chính của hắn là bác sĩ nhãn khoa, không những thế Jérôme còn tham gia mua bán các bức tranh cổ và luôn khao khát có bức vẽ hoa súng của Monet. Một con người như vậy có quá nhiều lý do để bị giết: một vụ án mạng vì tình, vì tiền, hay vì chính bức tranh mà nạn nhân hằng khao khát. Thanh tra Laurenç Sérénac và cộng sự là Sylvio Bénavides lao vào điều tra để tìm nhanh chóng tìm ra hung thủ, từ những manh mối nhỏ nhất tìm thấy ở hiện trường như: tấm thiếp chúc mừng sinh nhật đã ngả màu, vài ba dấu giày để lại trên bùn nhão. Nhưng hành trình tìm ra hung thủ thật không dễ dàng. Tất cả các manh mối đều đi vào ngõ cụt. Những đối tượng tình nghi đều có bằng chứng ngoại phạm. Vào giờ phút quyết định để vạch mặt kẻ thủ ác, thanh tra Sérénac lại vướng vào lưới tình với cô giáo Stéphanie xinh đẹp, người phụ nữ có đôi mắt ánh tím u buồn như những bông hoa súng trong ao của Monet? Liệu tội ác có được đưa ra ánh sáng? Hay tất cả những bí mật sẽ ngủ yên cùng ngôi làng cổ kính. Mấu chốt cho sự thành công của một tiểu thuyết trinh thám nằm ở việc tác giả có biết cách khơi gợi trí tò mò của người đọc và dẫn dụ họ đi tìn hung thủ hay không? Ở Hoa súng đen, Michel Bussi đã làm rất tốt điều này. Mở đầu cuốn tiểu thuyết ông không đi thẳng vào vụ án mạng. Nhà văn Pháp bắt đầu câu chuyện bằng việc giới thiệu về ba người phụ nữ sống ở làng Giverny. ... Hoa súng đen là một tiểu thuyết trinh thám thuộc thể loại tâm lý hình sự. Tác giả đã thành công ở cả hai phương diện khi vừa xây dựng được một vụ án ly kì, vừa miêu tả xuất sắc nội tâm của hệ thống các nhân vật với nhiều sắc thái và biến chuyển khác nhau. Sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa ngôi kể thứ nhất và ngôi kể thứ ba, tạo không gian đa chiều đa chiều đậm chất điện ảnh cho tiểu thuyết. Không chỉ có vậy, Hoa súng đen còn là một sự kết hợp tuyệt vời giữa hội họa và văn chương. Những bức tranh hoa súng của Monet, khu vườn ao, hay khung cảnh vùng Normandie đã trở thành một phần không thể thiếu của tác phẩm. Lật giở từng trang sách, ngoài câu chuyện về vụ án, độc giả còn được tìm hiểu về cuộc đời của Monet, lịch sử hình thành và phát triển của trường phái Ấn tượng cũng như nền hội họa châu Âu cuối thế kỉ XIX, đầu thế thế kỷ XX. Để khi gấp sách lại, độc giả không chỉ thỏa mãn vì đã tìm ra hung thủ mà còn muốn ngắm nhì những bức tranh vẽ hoa súng của Monet." - Thụy Oanh - "Đây là lần đầu tiên khi đọc một quyển sách mà khiến mình phải hộc tốc lật đi lật lại những trang đầu tiên để xem thử mình vừa đọc những gì, và liệu điều đó có thật không. Mình không tin vào tâm trí của mình nữa, cứ như nó đã bay qua đến tận làng Giverny. Một câu chuyện hoàn hảo! Không thứ gì có thể khiến cho cấu trúc chặt chẽ của câu chuyện này bị phá hỏng, không một sai sót, không một gúc mắc, không cả một kẽ hở. Lúc nhận ra mình đã bị cuốn vào vùng xoáy điên rồ này, mình cứ ngớ ra một lúc, tay run bần bật không thể tin được vào mắt mình (tật xấu khi đọc sách là hay bị kích động thái quá). Ôi, nếu mình bỏ cuộc vì những khúc dạo đầu nhàm chán, thì hẳn mình sẽ không bao giờ hoàn thành nó rồi. Quá tuyệt vời cho một cái kết. Nhưng, quá đau đớn cho một đời người. Mình hiểu cảm giác của ba người phụ nữ ấy, khi ‘sống’ trong cái nơi mà mình coi là cả thế giới quá lâu, ai cũng đều muốn chạy trốn. Sống một cuộc đời bị giam cầm trong cái ao tù, dù cho nó đẹp đến nao lòng, vẫn là bị tước mất tự do. Họ chỉ muốn chạy trốn khỏi số phận, khỏi cái thứ đã giữ chân họ khỏi việc mở rộng tầm mắt ra và nhìn thấy thế giới này. Dù cho chỉ là ảo ảnh, tôi muốn được trốn thoát khỏi nơi này. Nhưng tình yêu, tình yêu đã giữ tôi ở lại. Như trong một bài review trước tôi đã từng nói, hóa ra vì tình yêu người ta có thể làm tất cả những chuyện điên khùng nhất, kinh khủng nhất, rồ dại nhất. Khi đọc đến mẩu chuyện về cô bé Fanette và Albert, tự dưng mình lại nhớ đến một đoạn trong bài Hazard của Richard Marx: We used to walk down by the river She loved to watch the sun go down We used to walk along the river And dream our way out of this town Rồi đến cuối cùng, chẳng ai rời được ngôi làng khốn khổ ấy. Tôi yêu câu chuyện này, yêu cả sự khốn khổ đáng thương mà những nhân vật này phải chịu đựng sau ngần ấy năm, yêu những bức tranh mà tôi phải tra google liên tục để dễ dàng mường tượng ra. Và tất nhiên, yêu luôn dòng sông có làn nước được nhuộm hồng, không phải từ chỗ mà cọ vẽ đang được rửa, mà từ cái thứ rỉ máu đang lềnh bềnh trôi trên sông. 'Màu phai thật tinh tế…' Ít ra đến phút cuối, vẫn còn chút gì đó gọi là có hậu… - Tran Nguyen Phương Uyên - Mời các bạn đón đọc Hoa Súng Đen - Michel Bussi.