Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chờ Hoa Nguyên Soái Nở (Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ)

Văn án Chỉ là một phần nhật ký ghi lại tình bạn qua mạng giữa người trái đất và người ngoài hành tinh Hồ Bất Thích – nhà thực vật học của trái đất, tuổi xuân phơi phới ── Tại diễn đàn trên mạng, anh tình cờ gặp gỡ, Liên (Lotus), Hai người vừa gặp như đã quen thân, đối phương lại gửi tới một đóa hoa không rõ chủng loại. Sau đó, chứng dị ứng phấn hoa của anh bộc phát! Sau đó, mộng xuân của anh cũng bộc phát theo!? Người thực vật ngoài hành tinh Lotus • Nguyên soái Luther Farah, hoa xuân nở rộ ── Người mình thích nhận hoa = nhận lời yêu! Thế nhưng, Nguyên soái đau khổ chờ đợi mãi không thấy “Hạt giống” đáp lễ của đối phương… Thế nhưng, cơ quan sinh dục (hoa) của Nguyên soái đang sinh lực tràn trề mà không có chỗ phát vẫn không thể thụ phấn như trước… Hoa của ai có thể đẹp hơn hắn? Hoa của ai có thể to hơn hắn? Cưng à chờ anh nha, bổn soái tự mình đến trái đất theo đuổi em! ***   Cảm nhận trong và sau khi đọc truyện là chắc chắn tác giả hút cần quá nhiều rồi mới viết ???? truyện đã được xuất bản nên bạn nào muốn đọc truyện giấy thì nên mua ủng hộ tác giả nha. Truyện 10 chương, ngọt, sủng, hài hước, có nhiều nhân vật phụ cute phô mai que như người khủng long, người cá, người chó, người tàng hình, người giun... Nguyên cái chung cư chẳng có mấy ai là bình thường hết, có nhân vật phản diện loài người lạc vào cái chung cư này mà lăn qua lộn lại muốn điên luôn, tội hết sức. Thụ sống ở mĩ, là nhà thực vật học, trầm ổn dịu dàng. Thụ quen công qua diễn đàn yêu thực vật, dần dà có tình cảm với công, mỗi ngày đều tâm sự tâm sự các thứ, không tâm sự là nhớ. Công là người thực vật, ở hành tinh của mình công là nguyên soái, không có gì ngoài quyền lực và tiền, có mỗi mấy chục cái hành tinh tư nhân chứ mấy. Bù lại công ế lòi con mắt, không có thực vật nào muốn kết bạn đời với công hết, cũng không muốn thụ phấn với công cho ra hạt giống vì công như thực vật thượng cổ ngàn vạn năm, đời lai tạo ra sẽ rất yếu kém. Đoạn giải thích thụ phấn này đọc mà muốn ngáo luôn, hành tinh thực vật nên chỉ một cơn gió thổi qua cũng làm cả hành tinh thụ thai, đù móe, tác giả mặn chát. Công là thanh niên trai tráng khỏe mạnh nên tìm đến các web đen ahihi, thế nào lại lạc đến diễn đàn yêu thực vật của trái đất. Với thực vật chính hiệu như công thì mấy cái ảnh chụp hoa lá cành chính là ảnh xiếc, ảnh khiêu dâm :v Ở đây công quen được thụ, nói chuyện cực kì hợp, vì thụ mà công "nở hoa", chính là cương đấy. Tròi oi, sau công gửi cho thụ hoa của mình làm thụ dị ứng phấn hoa muốn chết. Sau thụ đẻ ra nhánh tỏi trên đầu mình, đây là con của hai người mà công thụ không hay biết gì, thụ còn đem trồng để sau này xào ăn với rau. Nói chung mặn chát, mặn như nước biển, mặn hơn nước mắm. Truyện giải trí cực kì, nếu dài thêm tí nói về việc nuôi 2 nhánh tỏi con nữa thì càng tốt. Nhảy hố đê, nhảy hố đê mn ơi, không hối hận đâu. *** Hồ gia có ba đứa con, tên lần lượt là Quy, Thích, Phản. Nghe nói nhữngnăm mang thai mấy anh embọn họ Hồ ba Hồ mẹ luôn phải bôn ba bên ngoài, vô cùng muốn quay trở về nhà, vì thế tên ba đứa con mới phản ánh mong muốn của bọn họ đến vậy. Tích cực mà nói, ba cái tên này nghe ra cũng có chút nghệ thuật, tuy rằng tên đứa thứ hai có vẻ hơi kỳ quái. Vấn đề lớn nhấtlà chữ thứ hai trong tên của họ, tên đệm. Tên đệm nhà bọn họ là dựa theo tổ huấn truyền lại, đã dùng qua nhiều đời đều không thấy có vấn đề gì, hầu như ai cũng hài lòng, nhưng mà tới đời bọn họ —— mới thành vấn đề, để lại cho bọn họ ba chữ “Bất”. Vì vậy tên đầy đủ của cả ba là: Hồ Bất Quy, Hồ Bất Thích, Hồ Bất Phản. (Hồ Bất Thích đáng thương, nếu như không có cái chữ kia, thì tên của hắn là dễ nghe nhất)Trong ngoặc là lời tác giả, chữ xám in nghiêng là chú thích của editor Được rồi, bi kịch cái tênđối với Hồ Bất Quy và Hồ Bất Phản thì chỉ đến đó thôi, nhưng với Hồ Bất Thích thì mới chỉ bắt đầu. Thời điểm đặt tên cho anh, Hồ ba muốn khoe khoang một chút, lục từ điển cổ ngữ tìm từ đồng nghĩa với từ “Quy”, kết quả tìm được liền hồ đồ điền luôn. Lúc anh còn nhỏ, mỗi lần Hồ ba giải thích với anh hai hàm nghĩa tên anh ấy đều rung đùi đắc ý nói: Thức vi, thức vi! Hồ Bất Quy? Vi quân chi cố, hồ vi hồ trung lộ! Thức vi, thức vi! Hồ Bất Quy? Vi quân chi cung, hồ vi hồ nê trung! Cho nên, thằng hai à, tên của con xuất phát từ 《 Kinh Thi • bội phong • thức vi 》, là một cái tên rất có văn hóa, rất tốt đẹp đó nha ~ “Nhưng mà trong sách nói, bài thơ này nói lên sự khốn khổ liên miên và bất bình oán hận của quần chúng nhân dân thời kỳ ấy đối với tầng lớp thống trị đồng thời bày tỏ nỗi nhớ thương với những người đã ra đi, nghe chẳng đẹp chút nào cả.” Khi đó anh hai đã biết chữ ôm sách giáo khoa nói như vậy. Hồ ba đành phải nói vài câu lừa gạt cho qua. Sau này, lúc giải thích nguồn gốc tên anh, Hồ ba rút kinh nghiệm không dám khoe khoang, chỉ nói tên anh đồng nghĩa với tên anh hai; còn khi giải thích tên bé út, chỉ đơn giản nói bốn chữ: Phản, cũng như Quy. Lớn lên, tới trường, bạn học thích cười nhạo tên anh ngày càng nhiều, không thích mình bị nhiều người kêu “Không thoải mái” như vậy, anh mới phản bác: “Thích có nghĩa là về, chứ không phải là thoải mái hay không thoải mái.”Bất thư phục: Không thoải mái, đọc gần giống Bất Thích Trẻ con thích nhất là thắc mắc, vì thế một lũ chạy đi tìm thầy giáo, thầy giáo nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc cũng tìm ra chỗ giống nhau giữa Thích và Quy: Quy, trước đây chỉ nữ tử đã xuất giá. Nữ tử đã xuất giá vì sao lại gọi là “Quy”? 《 Dịch • tiệm 》: “Nữ quy, cát.” Khổng Dĩnh giải nghĩa: “Nữ nhân… coichồng là nhà, vì vậy gả đi cũng gọi là quy (trở về).” 《 Thơ • chu nam • đào yêu 》: “Người đã xuất giá (vu quy), đương nhiên là có gia thất.” Ngoài ra, nữ tử xuất giá cũng gọi là “Thích”. 《 Khổng tước đông nam phi 》: “Bần cùng còn có nàng, mới vừa hay (thích) còn có gia môn.” Hồ Bất Thích lúc đó mới thỏa mãn một chút.Đoạn trên là trích thơ cổ thôi, mọi người xin đừng soi gì Biệt hiệu của Hồ Bất Thích rất nhiều: “Không thoải mái” —— Ê! Làm gì có nha… “Đau bụng” —— Cho dù không thoải mái cũng không nhất định là đau bụng mà! “Nhị Hồ” —— Đáng giận, vì sao anh lại là lão nhị cơ chứ?Lão nhị: Con thứ hai trong nhà, cũng là cách gọi cái ấy ấy của đàn ông Sau hôm nay, biệt hiệu của anh vừa mới thêm một cái —— “Gả không được”.Như ông thầy giáo giải thích ở trên, Thích là chỉ nữ tử xuất giá, nên Bất Thích bị bọn trẻ con hiểu làkhông xuất giá = gả không được Anh cảm thấy: so với ‘gả không được’, ‘không thoải mái’ còn dễ nghe hơn nhiều. Mời các bạn đón đọc Hàm Bao Đãi Phóng Đích Nguyên Soái Các Hạ của tác giả Nguyệt Hạ Tang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Cản Đường Tôi Tắm Trăng - Nam Lâm Đậu Đậu
Nhà tư bản cá sấu vs ánh trăng mềm mại đáng yêu, nam bạo nữ kiều, đoàn viên xuyên quốc gia. Trong nhà vệ sinh khách sạn, Khương Minh Nguyệt bị Nhậm Thanh Trì ôm chặt lấy ép ở sau tường. Đôi mắt cô tĩnh lặng không gợn sóng, nhìn vào gương ở đối diện, không thèm liếc anh lấy một lần. Bên tai truyền tới ngoài tiếng rì rì của máy hong tay, còn có câu hỏi nhẹ tựa mây gió: "Không quen tôi nữa?" Giọng nói thanh lạnh và mùi thuốc rượu nhàn nhạt của người đàn ông cùng phả tới, trong chớp mắt gió nổi mây vần, làm dậy sóng lòng Khương Minh Nguyệt. Cô cắn môi, ném lại câu "Anh say rồi", đoạn đẩy anh ra đi mất. Nhậm Thanh Trì thấy cô đi xa mới dám đốt một điếu thuốc, lúc đặt lên môi tay vẫn còn run. Mấy năm này trời nam biển bắc, mỗi khi anh tới một nơi, đều phải xem nơi đó có cô không đã. Rõ ràng là cô bé năm đó mềm mại như không xương tựa trong ngực anh. Nay trái tim cô lại trở thành hòn đá. Nhưng quãng đời còn lại, anh chỉ muốn ôm lấy hòn đá này, mặt trời mọc rồi lặn, không cần sống với lòng trống rỗng nữa. Dẫu sao, ánh trăng năm đó ngồi trong lòng anh tay khoác tay anh cười duyên làm nũng ấy, cho dù có biến thành đá, cũng là đá làm từ đường. Note:  1. Bá đạo tổng tài cẩu huyết sấm sét, xin hãy đem sẵn cột chống sét khi đọc. 2. Chân nam chính từng bị thương, sau sẽ khôi phục 3. Tính cách nữ chính: Yêu tinh chuyển thế and yêu tinh chuyển thế and yêu tinh chuyển thế, nhìn cho rõ rồi hẵng đọc. 4. Tác giả mặc sức tưởng tượng, không thích thì đừng đọc, đã đọc thì đừng mắng. Tác: ngọt văn, sảng văn, tái hợp xuyên quốc gia Mời các bạn đón đọc Cô Cản Đường Tôi Tắm Trăng của tác giả Nam Lâm Đậu Đậu.
Hệ Thống Tu Chỉnh Vận Mệnh - Mộ An Thiển
Bạn muốn tìm một bộ truyện nhanh xuyên với những câu truyện ngắn gọn và súc tích. Không cần nội dung phải cẩu huyết ngược luyến, chỉ cần có chút ngọt sủng trong tình yêu, chút phấn khích khi được vả mặt tra nam, tra nữ. Bạn muốn tìm một bộ truyện có sự xuất hiện của những bé pet manh manh dễ thương, sẵn sàng làm tan chảy trái tim của các “Sen”. Vậy thì chúc mừng bạn, “Hệ thống tu chỉnh vận mệnh” chính là sự lựa chọn thích hợp dành cho bạn. Câu chuyện bắt đầu khi Tô Noãn là nhân viên thực tập ở cục quản lý “Tu Chỉnh Vận Mệnh”, cục quản lý này có nhiệm vụ sửa lại vận mệnh cho những ai bị đánh cắp, bị quấy rối và lệch khỏi số phận ban đầu bởi các yếu tố ngoại đạo như trọng sinh, xuyên không... Mà Tô Noãn chính là người chấp hành nhiệm vụ này, cô sẽ ẩn mình dưới lớp áo của những con thú cưng, đi đến các thế giới khác nhau, giúp đỡ người đã bị đánh cắp vận mệnh, cho họ tìm lại vinh quang, tìm lại hạnh phúc vốn thuộc về họ. Nhưng mà Tô Noãn chỉ là cô nhân viên thực tập thôi, đã vậy còn phải giúp người trong tình trạng biến thành thú cưng nữa. Haizz, không thể nói cũng chẳng thể viết, Tô Noãn phải làm sao bây giờ? Đúng rồi, cô còn có bạn đồng hành giúp sức mà ^^. Tần Cẩn Ngôn đã yêu thầm Tô Noãn từ lâu, anh và cô tính ra cũng là thanh mai trúc mã. Ngay từ nhỏ, Tần Cẩn Ngôn vẫn luôn chú ý đến tiểu cô nương mềm mụp, lúc nào cũng tươi cười ấy. Nhưng hình như cô không thích anh. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần anh giả bộ lơ đãng đến gần, cô liền nở một nụ cười tôn trọng mà xa cách, chưa hàn huyên được vài câu đã vội vã rời đi.  Cẩn Ngôn yêu Tô Noãn, anh muốn được ở bên cô, muốn cô nhìn anh bằng đôi mắt rực rỡ lung linh luôn mang theo ý cười nghịch ngợm, muốn được cô thân cận, muốn được cô làm nũng...Và rồi Cẩn Ngôn lén đi theo Tô Noãn mỗi khi cô làm nhiệm vụ. Thế là từ đó, Tô Noãn luôn có một người bạn đồng hành, người bạn ấy giúp cô không còn cảm thấy cô đơn, hỗ trợ cô trong quá trình làm nhiệm vụ, quan trọng hơn là luôn yêu thương và bảo vệ Tô Noãn hết mực. Tuy Cẩn Ngôn không có ký ức trong từng thế giới, nhưng bản năng sủng ái, cưng chiều Tô Noãn đã ăn sâu vào tiềm thức của anh.  Mời các bạn đón đọc Hệ Thống Tu Chỉnh Vận Mệnh của tác giả Mộ An Thiển.
Con Rể - Triệu Hi Chi
 Người ta hay nói "chuột chạy cùng sào" để nói về tuyệt cảnh, về bế tắc, về những lựa chọn ngắc ngoải không có lối ra, ở Hứa Tắc trong cuốn Con rể, mình thấy rõ điều đó. Hứa Tắc, nói không ngoa, khi lựa chọn kết hôn với Thiên Anh, làm rể nhà họ Vương, đã là "chuột chạy cùng sào". Dẫu nàng không cố ý lựa chọn, nhưng tại thời điểm ấy, cái danh con rể là cánh cửa cuối cùng nối dài thêm những hoài bão, những nguyện vọng, những trách nhiệm mà Hứa Tắc tự giao phó cho mình, đồng thời, cánh cửa đó cũng đóng đinh luôn thân phận nàng, khiến nàng mãi mãi không thể trở mình về làm nữ tử được nữa.  Câu chuyện mở ra với hoạt cảnh Hứa Tắc ngoại gia thì lận đận, nội gia thì lục đục, bị nhà vợ chế giễu, bị cha vợ đuổi đánh chạy té khói, còn bị ném cho u đầu chảy máu. Giữa lúc đó, người anh vợ Vương Phu Nam vừa trở về toả sáng như "bạch mã hoàng tử", thật là, anh vợ với em rể, khoảng cách không chỉ là con lừa non và con ngựa bạch mà họ cưỡi, khoảng cách đó hệt như so con phượng hoàng đỏ rực và con quạ đen cháy khét, mà đáng buồn nhất là chúng lại đứng cạnh nhau. Hứa Tắc làm việc ở Bỉ Bộ, cái chức trách còn chưa được gọi là "quan", việc nhiều mà lương lại nhẹ, tóc bạc sớm, một đường không thấy cơ hội thăng quan tiến chức. Cơ hội duy nhất nàng lựa chọn cho mình là thi "nâng bậc" thì trong phút chốc bị vỡ thành bọt nước khi chủ khảo thẳng tay đánh "đỗ" thành "trượt". Thật đúng là, tên nàng có chữ "Tắc", tắc mãi chẳng thấy thông. Con đường nàng phải đi tiếp theo, ngoài ý muốn của nàng, nằm trong mớ âm mưu dương mưu ở chốn quan trường. Nếu nói kỳ thi nàng bị cố ý đánh trượt là kỳ thi "nâng bậc", thì kỳ thi nàng bắt buộc phải đỗ, kỳ thi Chế khoa, cũng xem như kỳ thi "công chức" thời bây giờ. Phải làm sao để bước được những bước đi của riêng mình, mà bề ngoài lại có vẻ như mình đã hoàn toàn bị thao túng?  Phải làm sao để mục đích của mình đạt được, mà không phá vỡ cái bố cục của "cấp trên", để mình vẫn như một quân cờ nhỏ bé trên bàn cờ đã được bày binh bố trận ?  Quan lộ như chiếc thuyền đi trong vũng lầy, khi bước vào ai cũng hy vọng rạng rỡ tổ tông, nhưng càng đi càng xa, trải qua sóng gió, cũng càng xa hoài bão ban đầu. Trên đời này, những việc bản thân có thể thay đổi bằng thực lực quá ít, nếu có bạn đồng hành, liệu có thể cầu mong có chút ít khả thi chăng? May mắn thay cho Hứa Tắc, nàng dù muốn dù không, nàng vẫn có Vương Phu Nam ở bên cạnh. Dẫu ban đầu chỉ là chìa tay bôi thuốc cho nàng, cho nàng cưỡi nhờ ngựa, cầm chân quan phủ cho nàng hoàn thành nốt bài thi, cho nàng thuê con ngựa già mà hắn hết lòng chăm sóc... hay về sau là những gợi ý, những chỉ điểm từ một tiền bối đã lăn lộn chốn quan trường, là ân tình bảo vệ nàng an toàn khi nàng gặp nguy hiểm... với Hứa Tắc, chỗ nào cũng như ẩn như hiện có bóng dáng Vương Phu Nam, như sương sớm mùa thu, như gió mát mùa hè, như trăng ấm đêm đông, như hoa cỏ mùa xuân.  Mà Vương Phu Nam cũng không mong cầu nhiều hơn thế, như chàng từng tha thiết thổ lộ: "ta cam nguyện trở thành sương sớm mùa thu của nàng". Nhưng dẫu bên này có lòng, bên kia có ý, Hứa Tắc cũng không dám bước thêm một bước. Nàng khao khát cái mảnh chân tình ấy như rét nàng Bân thiếu chăn, nhưng cũng chính nàng là kẻ co ro ngồi ngoài hiên chịu lạnh để chôn vùi cái mảnh tình vừa manh nha đâm mầm xanh biếc. Vương Phu Nam, cậu bé con 5 tuổi thuở xưa theo chân cha nàng đòi làm con rể, cậu bé con nhất quyết chăm sóc con ngựa để Vệ tướng quân có thể gả con gái cho hắn, cậu bé con "quách tỉnh" đòi tín vật vì sợ chẳng có gì làm tin, sau này đã thành cậu thanh niên 28 tuổi, dù cho Vệ tướng quân đã mất tích nhiều năm, dù cho con gái ông đã bặt vô âm tín, vẫn nguyện chờ đợi nàng cho đến khi hắn tròn 30 tuổi. Trời cao không phụ hắn, cuối cùng hắn cùng tìm được người hắn chờ. Nhưng tìm thấy thì sao? Không tìm thấy thì sao? "Giữa bọn họ không có hiểu lầm gì hết, nhưng khó đến được với nhau, hắn tiến từng bước thì nàng lui từng bước. Hắn nóng vội tiến lên, nàng đau lòng lùi lại. Hắn không thể ép buộc nàng, mặc dù biết trong lòng nàng cũng cất giấu tình ý. Chặn giữa hai người là dòng sông lớn cuồn cuộn, không chỉ là Thiên Anh mà còn có lý tưởng và hoài bão của mỗi người. Chỉ vì tình nghĩa riêng tư mà vứt bỏ tất cả, dường như là không thể nào". *** Thiên Anh hung hăng ném ánh mắt coi thường về phía Vương Phu Nam, Hứa Tắc cũng hùa với Thiên Anh để hắn thấy rằng, với họ, lòng tốt của hẳn chẳng qua cũng chỉ là cáo chúc tết gà mà thôi. Thế nhưng, với Vương Phu Nam mà nói, những hành động đó của phu phụ Hứa Tắc không đáng để tâm. Thiên Anh nắm chặt tay Hứa Tắc. Vương Phu Nam lại không mảy may để ý, mở hộp thuốc của mình ra, dùng tay chấm chấm một ít thuốc, thoa lên vên thương trên trán Hứa Tắc. Hứa Tắc khẽ cau mày. Vương Phu Nam chỉ mải chăm chút cho vết thương trên trán Hứa Tắc, nhưng cũng không quên mở miệng: "Thiên Anh kia, nhiều lúc mạnh miệng nhưng ngoài việc giữ được chút thể diện không cần thiết, thì chẳng còn gì. Thừa nhận sự thật thì có gì khó khăn, thuốc của muội tốt hay không tốt, vết sẹo trên trán muội là minh chứng rõ nhất." Vương Phu Nam thoa thuốc xong thì thản nhiên thu tay về, vẻ mặt rất bình thản, không tỏ ý khiêu khích nhưng lời nói ra lại trái ngược hoàn toàn: "Thuốc của Thiên Anh vừa đưa là thuốc từ mười năm trước, muội phu nếu thấy còn dùng được thì cứ dùng, nếu thấy không được thì dùng cái này." Vương Phu Nam vừa nói vừa kín đáo đưa hộp thuốc của mình cho Hứa Tắc, cũng không nói thêm lời nào với Thiên Anh, liền đi vòng qua cửa ngách vào nhà, cái túi hình cá màu bạc lắc lư bên hông. "Hắn ta như vậy là có ý gì!" Thiên Anh tức giận đóng sầm cửa lại, lại cau mày quay về phía Hứa Tắc, giằng lấy hộp thuốc trong tay nàng: "Không được phép dùng!" Trên đường chợt có mấy tiếng chó sủa. Hứa Tắc cúi đầu ho nhẹ một tiếng, nhìn hộp thuốc Thiên Anh cầm tới: "Thuốc này chắc đúng là từ mười năm trước." ... Mời các bạn đón đọc Con Rể của tác giả Triệu Hi Chi.
Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính - Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang
Cô được mệnh danh là bà chị đanh đá ghê gớm cả con phố quán bar, Tần Cần. Sở thích có ba thứ: Mặc đồ da, đi xe máy, chém gió. Nếu đứng ở quầy bar nhìn thấy cô đội tóc giả, mặc váy, mở miệng ra là nũng nịu: “Ghét ghê, váy của người ta nhăn hết cả rồi nè ~”. Vậy thì chứng tỏ rằng bác sĩ Hứa không ở trong quán bar, mà là đang trên đường đến quán bar. ----- Hứa Trì thường nói, răng khôn ấy mà, nhổ sớm một chút là “giải thoát”, nhổ muộn một chút là “thỏa hiệp.” Nhưng có một chiếc răng khôn khác mọc ngay trong tim, không nhổ được. Chiếc răng khôn này tên là “Tần Cần.” *** Hứa Trì vỗ bóng rổ, nhìn đã thua hơn mười phần Tần Phóng, nhịn không được cười nói: “Như thế nào hôm nay không ở trạng thái?” Tần Phóng vẫy vẫy ngọn tóc thượng mồ hôi, tức giận thở dài: “Mấy ngày nay ta thức khuya dậy sớm, khổ a ——” Hứa Trì đem cầu ném cho hắn, trêu chọc mà nói: “Có khoa trương như vậy sao? Còn thức khuya dậy sớm.” Tần Phóng vỗ bóng rổ vòng hồi khởi điểm tuyến ngoại, thảm hề hề oán giận nói: “Nhưng còn không phải là sao, buổi sáng đưa cái kia tiểu tổ tông đi học, buổi tối còn phải cho nàng học bù, trời biết tiểu thăng sơ đề như thế nào như vậy khó!” Hứa Trì lau mồ hôi, khom lưng chuẩn bị sẵn sàng động tác, sấn Tần Phóng một cái không lưu ý, lại lần nữa đoạt lấy cầu, ba bước thượng rổ. “Tóm lại là cái tiểu hài nhi, ngươi cái này đương ca, mệt điểm nhi cũng nên.” Ai ngờ Hứa Trì nói âm rơi xuống, liền nghe được cách đó không xa truyền đến một đạo thanh âm. “Tần Phóng! Nhanh lên về nhà ăn cơm!” ... Mời các bạn đón đọc Anh Ấy Thả Siêu Nhiều Thính của tác giả Thâm Hải Dữ Nguyệt Quang.