Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Thể loại: Bách hợp [GL], hiện đại, hài hước, oan gia, thuần khiết, HE. Editor: Bách Linh Dạ Ngưng nhìn thấy Tiếu Vũ Hàm lần đầu tiên đã coi nàng là trộm mà đuổi bắt. Lần thứ hai gặp lại, Dạ Ngưng đang ở trạng thái uông say lại tóm vào bộ ngực của cô nàng để đứng vững. Lần gặp thứ ba, Dạ Ngưng đùa giỡn đã bị bắt ngay tại chỗ, mời vào phòng làm việc...bảo khố chứa các thể loại AV chỉ chút nữa thôi bị tiêu hủy hoàn toàn. Lần gặp thứ tư, Dạ Ngưng chăm chú xem AV ngon lành trong bảo khố, chẳng may thanh âm kích tình kia lại bị thoát ra, vang dội cả phòng học……Lần thứ năm………… *** Xin đừng để 2 chữ “thuần khiết”/ “trong sáng” đánh lừa, truyện này mà có thể gọi là “trong sáng” thì mình đi đầu xuống đất (。・ω・。) *** Nghe tiếng đồng hồ tích tắc kêu vang, nằm trên giường, Dạ Ngưng nhìn chằm chằm trần nhà cả nửa ngày, đá một cái đạp tung chăn, có chút buồn bực. Hôm nay nàng phát hiện một truyện khá hay, liền dùng di động xem hết cả nửa ngày cuối cùng cũng xong, quả nhiên mà, nữ nhân vật chính bị một ngự tỷ (1) khống chế, lại còn có rất nhiều ngự tỷ tiêu sái xinh đẹp khác yêu thích, chính là một tiểu bạch mặt mày trắng nõn, đầu óc trong sáng, thân thể cũng trắng. Thực ghen tị, thực hâm mộ, vì sao lại thế chứ? Đây là vì lí do gì chứ? Vì sao tiểu bạch đều được người ta yêu thích như thế? Nàng cũng là một "tiểu bạch kiểm" mà sao không có ai thích?! Vì để trở thành "tiểu bạch kiểm", Dạ Ngưng đã được chuẩn bị đầy đủ từ tinh thần đến vật chất, từ nhỏ mẹ đã bỏ công sức nuôi dưỡng dạy dỗ vất vả, yêu thương nàng chẳng khác gì chăm sóc một đứa con trai, giáo huấn tư tưởng cô gái nhỏ được nuông chiều, trong nhà tuy rằng không dư dả gì, chỉ đủ sống, nhưng mỗi tháng mẹ nàng đều nhất định phải lục tung nhà, đào ra mấy đồng đưa nàng để mua một lọ mật ong Dabao SOD. (2) "Nếu muốn da trắng đẹp, hãy sớm dùng Dabao." Lời này thật hoàn toàn chính xác, từ khi Dạ Ngưng dùng Dabao để rửa mặt, mỗi ngày trên người đều tỏa ra một làn hương thơm, mặt cũng trắng, làn da cũng mịn, cả người đều tươi trẻ xinh đẹp lộng lẫy, nhưng vì sao chứ? Vì cái gì một người vĩ đại như nàng lại không có ngự tỷ nào yêu? Thở dài, Dạ Ngưng hất chăn ra, vuốt vuốt mái tóc, đi rửa mặt. Hôm nay là ngày đầu tiên nghiên cứu sinh nhập học, nghe nói lãnh đạo trường còn rất coi trọng, tổ chức cái gì mà nghe rõ kêu - "Buổi gặp gỡ của các tân nhân tài". Lúc nhận được thông báo, nàng còn dối lòng, nghẹn họng nói cám ơn giáo sư, trong bụng thầm nghĩ, cảm ơn cái đầu ý! Giữa ngày hè nóng nực mà lại còn mở hội gặp mặt? Lại còn "tân nhân tài", giờ chỉ cần tùy tiện lấy cục gạch ném trúng một người, có lẽ chính là một nghiên cứu sinh! Đánh răng, rửa sạch bọt kem, Dạ Ngưng nhìn mình trong gương, quầng thâm dưới mắt trông rất giống gấu mèo, thở dài. Thật không biết nhiều năm đèn sách rốt cuộc là vì cái gì, văn bằng hiện tại cũng chẳng khác gì tờ giấy trắng, không dùng vào đâu, aish, mà cả cái trường đại học to như vậy, ngay cả bóng dáng một ngự tỷ cũng không có, thực đáng tiếc. Sáng sớm đúng giờ cao điểm, Dạ Ngưng miệng ngậm bánh bao, chen chúc lên xe bus công cộng, nhìn người đàn ông trung niên ở phía trước, hai bên lỗ tai đeo headphone màu vàng trông như rỉ tai, thầm cảm thán. Chậc chậc, nhìn tố chất người này mà xem, rõ ràng phụ nữ có thai đứng đó mà không chịu nhường chỗ ngồi! Nuốt gọn mẩu bánh bao cuối cùng, Dạ Ngưng đẩy đẩy đám người đi tới chỗ chị gái mang thai cùng tên đàn ông kia, đưa tay vỗ vỗ vai hắn, cười khẽ: "Anh trai, nhường chị này chỗ ngồi cái." "Cô gọi ai là 'anh'?!" Tên đàn ông ẻo lả kia quay qua đáp trả một câu, bánh bao trong bụng Dạ Ngưng vừa nuốt xuống lại bắt đầu trào lên phản kích, một tiếng ợ thật to vang dội quanh quẩn trong chiếc xe bus công đang tương đối tĩnh lặng, kèm theo mùi vị thịt heo và hành tây nồng nặc. Sau đó, Dạ Ngưng nở nụ cười, cái tên ngu ngốc ngồi bên cạnh kia mặt lại lúc đỏ lúc trắng, ngừng thở liếc nàng một cái, có thể là sợ Dạ Ngưng không cẩn thận mà ợ thêm một cái nữa, cuối cùng cũng chịu đứng dậy nhường chỗ ngồi. "Chị à, mời ngồi." Dạ Ngưng quay đầu cười với chị gái nọ, chị ta liền cảm kích gật đầu với nàng. Dạ Ngưng cười đắc ý, quay đầu nhìn dò xét, tất cả mọi người ở bên cạnh đều tỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, lắc đầu, thở dài, quả nhiên mà, người hiền lành thì dễ bị bắt nạt, đối phó với cầm thú phải dùng phương pháp cầm thú hơn! Xe bus công cộng vững vàng lăn bánh, lắc qua lắc lại khiến Dạ Ngưng hết sức buồn ngủ, cuối cùng đến trường học, nàng đứng lên, nhảy xuống xe, trong nháy mắt không quên ném cho tên đàn ông kia một cái liếc mắt đưa tình, cũng chẳng để ý bộ dáng người đó rùng mình như thể bị ong đốt, vui vẻ chạy một đường vào trường. Đứng trước tòa giảng đường, Dạ Ngưng ngửa đầu, nhìn trường đại học mà mình đã học suốt bốn năm, vẫn còn thêm hai năm nữa, thở dài một hơi, sống, mình sẽ sống sót, sống sót như con cún vậy! Trên đường đi Dạ Ngưng gặp thầy hiệu trưởng, người ta nhìn thấy nàng, tức thì đặc biệt nhiệt tình bước tới chào hỏi. "Dạ Ngưng, em lại trắng ra!" Dạ Ngưng vội vàng cúi đầu đáp lời: "Hiệu trưởng, thầy lại đen!" "......" Quả nhiên, thịt heo cùng hành tây là có di chứng! Dạ Ngưng ngượng ngùng đỏ bừng mặt nhìn thầy hiệu trưởng, hiệu trưởng chẳng để ý, cười cười với nàng. "Sao, có hứng thú lấy bằng tiến sĩ không? Xem ra lấy được bằng tiến sĩ là có thể được giữ lại trường làm việc." Hiệu trưởng nói thực chân thành, Dạ Ngưng lại lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không nghĩ tới." "Tại sao?" Hiệu trưởng ngơ ngác, có lẽ ở trong suy nghĩ của ông, đây chính là một cơ hội tốt ngàn năm có một, mà Dạ Ngưng lại như thể ăn tim gấu gan báo, không biết tốt xấu. Dạ Ngưng biết ông đang nghĩ gì, liền thở dài, vẻ mặt thê lương nhìn hiệu trưởng: "Hiệu trưởng à, thế giới này có ba loại người, thầy cũng biết đó, là đàn ông, đàn bà, và nữ tiến sĩ." Hiệu trưởng ngẩn ra, rồi lập tức cười to: "Cái này còn phải bàn thêm mà." "Đúng thế." Dạ Ngưng ra vẻ đồng tình gật đầu, hiệu trưởng nhìn nàng, sự nghi ngờ dâng ngập ánh mắt. "Kỳ thực, phân loại thế kia có chút sai lầm rồi, trên đời này có bốn loại người - đàn ông, đàn bà, nữ tiến sĩ và gay." Hiệu trưởng ngạc nhiên, đến lúc có phản ứng thì cười đến mức răng giả cũng suýt rơi ra, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, khen ngợi: "Có tài, có tài lắm." Hiệu trưởng đi xa rồi, Dạ Ngưng liền lấy khăn tay từ trong túi ra, dùng sức xoa xoa mái tóc bị ông sờ. Thật hết cách, từ nhỏ Dạ Ngưng đã mắc chứng "khiết khích"(3) cấp độ thấp, không có thói quen tiếp xúc chân tay với người khác, tuy biết hiệu trưởng chỉ có ý tốt, nhưng vẫn rờn rợn da gà. Dạ Ngưng thầm nghĩ, tật xấu thích động tay động chân này của hiệu trưởng thực nên sửa đi thôi, nếu không về sau gặp phải một nữ sinh ngốc nghếch yếu ớt, phỏng chừng sờ sờ một chút như vậy, rồi cô bé đó liền đi tố cáo ông tội quấy rối tình dục, cũng không phải là không có khả năng! Rẽ trái rẽ phải, cuối cùng Dạ Ngưng cũng đến được cầu thang phòng học, xoay người nhìn nhìn, haiz, nói thế nào cũng thực sự có chút cảm khái. Nghiên cứu sinh có thể coi như lực lượng nòng cốt của trường, trước mỗi cái bàn đều có một đóa hoa đỏ tươi, điều này làm cho nàng nhớ vào thời kháng chiến ở trước ngực mỗi chiến sĩ cũng cắm một đóa hồng to rực rỡ giống vậy, không khỏi có chút rưng rưng lệ nóng, còn không đợi Dạ Ngưng âm thầm cảm khái xong, đoàn "quân" đã bắt đầu tiến vào, sau một phen bồn chồn sốt ruột, cuối cùng đại hội tiến cử nòng cốt cũng bắt đầu. Khai mạc mới được mười phút, Dạ Ngưng đã ngáp hơn hai mươi cái, bánh bao ăn buổi sáng đang được phân rã chậm chạp, nhờ bài diễn văn hùng hồn của ngài Hiệu trưởng, càng nhanh chóng bị tiêu hóa hết, đợi lát nữa hội nghị chấm dứt phải lập tức đi giải quyết một bụng đầy bã này thôi! Đúng lúc Dạ Ngưng đang hết sức buồn ngủ, ở trên đài vang lên bản nhạc vui vẻ tương tự như bài "Trư Bát Giới cưới vợ", Dạ Ngưng dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn thử thì thở dài. Nhìn mà xem, người ta quả nhiên là nhân tài mới mà, mỗi bước đi đều có vẻ rất học thức! Không phải là kiểu thông minh tuyệt đỉnh thì cũng là dạng mắt kính dày hơn đít chai, dù thế nào thì giữa đám lá xanh cũng còn một đóa hồng. Nói đến đây, nàng Dạ Ngưng này vừa thấy gái đẹp, trong nháy mắt đầu óc sẽ tỉnh táo, nàng đem điểm này quy công lao cho gen di truyền thuần khiết từ cha mình. Dạ Ngưng mở to hai mắt nhìn kỹ, chính xác, thật đúng là một cô gái xinh đẹp, người đó khoác Âu phục màu tối, vốn dĩ trông rất cổ hủ, nhưng bộ quần áo màu xanh bên trong lại tăng thêm hơi thở sinh động, mái tóc mềm mại buông xuống bờ vai, có vẻ chưa từng nhuộm, tuyền một màu đen tự nhiên của người Trung Quốc, làn da cũng thật trắng, về độ mềm mại, có lẽ phải hôn một cái mới cảm nhận được. Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng khẽ mím môi, tự động tưởng tượng trong đầu hôn khuôn mặt mềm mại kia một cái, liếm liếm môi, gật đầu phán định, hẳn cũng không tệ lắm. Bài "Trư Bát Giới cưới vợ" nhanh chóng kết thúc, nhóm nhân tài trên đài đều đi xuống, tự tìm chỗ ngồi. Dạ Ngưng tiếp tục giấc ngủ, nhưng còn chưa kịp ngủ, một hương thơm dịu đã bay vào mũi, làm cho Dạ Ngưng không tự giác được mà mở mắt. Ha, là cô gái xinh đẹp kia! Thật sự khéo quá! Làm sao mà cô ấy lại ngồi ở đây? Ngồi phía trước Dạ Ngưng là lãnh đạo cao nhất trường, đương nhiên còn có thầy hiệu trưởng, không quên quay lại, giới thiệu với Dạ Ngưng: "Dạ Ngưng, về sau đây chính là giáo viên của em, Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm." Dạ Ngưng gật gật, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm cười nhẹ với nàng, Dạ Ngưng thầm cảm thán, xong rồi, còn tưởng là ngự tỷ chứ. Nàng nhớ rõ những ngự tỷ trong tiểu thuyết đều rất nghiêm túc, tức thì trực tiếp phủ định cô gái này. Nhưng dáng người này - Dạ Ngưng tháo kính mắt ra, ngáp một cái, vụng trộm nằm dài ra bàn, mượn quần áo hiệu trưởng lau kính, lau sạch sẽ rồi lại cầm lấy đeo lên, cẩn thận đánh giá vị giáo sư Tiếu tương lai. Ừ, quả nhiên công lực dâm ý của mình không sai mà, làn da thực mềm, có cảm giác cắn một cái liền chảy nước. Ánh mắt rất được, cái mũi cũng đẹp, môi, độ dày vừa phải, thích hợp cho việc hôn môi, hôn lâu chắc sẽ sưng đỏ một chút, có lẽ còn phải nghiên cứu chút nữa, kế tiếp chính là chân... Dạ Ngưng cũng không phải không biết xấu hổ mà dám ngồi xổm xuống nhìn, nhưng gen di truyền thuần khiết từ cha lại hết lần này tới lần khác cố tình quấy phá, "không cẩn thận" hất tay làm rơi cây bút xuống đất, liền mượn cớ nhặt bút, ngồi chồm hỗm trên mặt đất nhìn kỹ một chút, không tệ, chân dài, đúng là chân dài! Không đi tất chân, càng dễ quan sát ở cự li gần, đôi chân như ngọc tỏa sáng lung linh, làm cho nàng nhớ tới một câu quảng cáo - sờ mềm mượt như tơ! Chỉ là không biết thật sự chạm vào sẽ là cảm giác gì... Chân xem xong rồi thì phải đến eo. Lần này thì Dạ Ngưng lại không cẩn thận làm rơi bút một lần nữa, hơn nữa là rơi ở phía bên kia người Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng cố ý ngượng ngùng nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhỏ giọng nói: "Cô Tiếu, có thể nhặt bút giúp em được không?" Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu nhìn Dạ Ngưng, không nói lời nào, cứ như vậy nhìn nàng. Thế này khiến Dạ Ngưng có chút luống cuống, đây sẽ không giống như tình tiết trong tiểu thuyết rơi xuống đầu mình chứ? Nhanh như vậy mà ngự tỷ đã coi trọng mình rồi? Xem ra Dabao đúng là không phải vô dụng! Đang lúc xuân tâm mênh mông của Dạ Ngưng càng thêm bay bổng, Tiếu Vũ Hàm gật đầu, nhưng ngoài dự tính, cô không cúi đầu xoay người lại tìm, mà vươn tay sang bên, trực tiếp nhặt bút lên. Đem bút đặt vào tay Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm cười nhìn nàng: "Dạ Ngưng phải không?" "Đúng vậy." Dạ Ngưng dùng sức gật đầu, quả nhiên, giáo viên coi trọng mình, dĩ nhiên ngay cả tên cũng nhớ kỹ! "Một lát nữa mời đến văn phòng tôi một chút." "Dạ?" Dạ Ngưng theo bản năng há to miệng, gì chứ? Còn muốn một mình ở chung sao? Tiếu Vũ Hàm nhướn mày, nhìn Dạ Ngưng: "Bạn Dạ Ngưng, mong em không nên hiểu lầm, tôi chỉ muốn giảng cho em một vài nội quy của sinh viên, thật lòng yêu thương bạn học, tôn trọng giáo viên." "....."   Mời các bạn đón đọc Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng của tác giả Diệp Sáp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

7788 Em Yêu Anh - Cầm Sắt Tỳ Bà
Lớn lên trong một gia tộc coi trọng các giá trị truyền thống, tóc tết sam gọn gàng, váy dài qua đầu gối, cô ấy lúc nào cũng thế… Vốn không tin vào tình yêu với người ngoại quốc, nhưng tình cảnh của cô thì phải gọi là “ghét của nào trời trao của ấy”… Sinh ra và trưởng thành tại Đức, anh là chú của học trò, mới trở về Trung Quốc được ít lâu. Lần đầu gặp nhau là va chạm xe cộ. Trông ấn tượng của cô, anh là kẻ kiêu ngạo, khó tính, lạnh lùng. Với anh, cô là cô gái trẻ quê mùa, không hiểu biết và vô trách nhiệm. Ai ngờ học trò nhỏ làm chất xúc tác, khiến hai người ngày một gần nhau. Tình yêu vừa mới chớm đã vấp phải sự phản đối của gia tộc, từ tìm cách giam chân đến làm mối, thật chẳng còn thiếu cách gì! Còn anh, vẫn kiên trì thuyết phục Nhưng rồi họ bảo anh kết hôn, anh lại do dự… Lần đầu tiên cô nghĩ là anh không yêu mình… Anh đòi sống thử, lần thứ hai cô nghĩ chỉ có mình cô hết lòng… Khi trái tim cô bắt đầu cảm thấy rạn nứt và bên cạnh cô còn có hai chàng trai đêm ngày theo đuổi: Một chàng ngoại quốc mù quáng, mê đắm lúm đồng tiền dịu dàng… Một chàng Hoa Kiều si tình, tìm mọi cách để gần cô hơn chút nữa… Tình yêu hai người liệu có phải là kết thúc ở đây? *** Phí Duật Minh áp sát vào má cô, mái tóc của cô vẫn còn mùi clo khử trùng. Anh cảm thấy vết thương trong lòng suốt hơn một tháng dần dần lành lại, liếm vết thương trên đôi môi khô rát, nhanh chóng chìm vào giấcngủ. Có thể trái tim của cô sẽ không bị anh chiếm lĩnh hoàn toàn, nhưng có anh ở đó, độc chiếm góc nho nhỏ duy nhất ấy, như vậy là anh thấy mãn nguyện rồi. Còn những ngày tháng mà anh đã từng lang thang phiêu bạt nơi cùng trời cuối đất, cuối cùng quay trở về với cuộc sống bình thường bên cạnh cô. Lần đầu tiên, anh tỉnh dậy trước. Anh hôn lên bờ môi của cô làm cô tỉnh giấc. Họ ăn chút gì đó rồi tắm. Cô ôm mái tóc ướt ngồi trên bệ rửa mặt cạo râu cho anh. Anh kể chuyện cười, sau đó lấy dao cạo râu, chiếc khăn trên đầu cô rơi xuống. Họ làm tình với nhau, sau đó Khanh Khanh đã khóc. Anh không lãng phí thương cảm và lo lắng, nắm lấy từng chút chính là thêm một phần hạnh phúc. Anh gối đầu lên cánh tay cô, nghe cô sụt sịt, đợi cô không khóc nữa lại dỗ dành cô ngủ tiếp. Lần thứ hai cô tỉnh dậy trước. Anh giống như đứa trẻ áp vào bụng cô, vòng tay qua eo cô, tóc đã dài hơn một chút, không còn đâm vào tay, chân tóc tỏa ra mùi thơm dịu dàng của dầu gội đầu. Anh mở mắt, cô đang lén vuốt ve những đường nét của anh. Anh nhổm dậy hỏi: “Em còn yêu anh không, Phí Thất Thất?”. Cô hỏi lại: “Còn anh thì sao?”. Anh vỗ ngực và nói: “Anh luôn yêu em, chưa lúc nào ngừng yêu”. Cô chớp mắt rồi cười: “Em muốn ngừng nhưng không ngừng được”. Nghe cô nói vậy Phí Duật Minh cũng mỉm cười...   Mời các bạn đón đọc 7788 Em Yêu Anh của tác giả Cầm Sắt Tỳ Bà.
Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương - Chỉ Chỉ Bất Túy
Khương Uyển Ngọc còn nhớ rõ cái cảm giác bị người khác bóp cổ, hít thở không thông, lồng ngực đau đến mức muốn nổ tung, phải giãy dụa đấu tranh để giữ lấy mạng sống, nhưng bàn tay to lớn của kẻ nọ không cho nàng cơ hội phản kháng. Khương Uyển Ngọc cứ như vậy mà chết, đến chết cũng không thể phát ra thanh âm, ngay cả hung thủ là ai nàng cũng không thấy mặt. Lần nữa mở mắt, Khương Uyển Ngọc bỗng phát hiện bản thân biến thành Ninh Như Ngọc - nhị phòng đích nữ phủ Ngụy Quốc Công. Ninh nhị tiểu thư diện mạo xinh đẹp, quốc sắc thiên hương, phụ mẫu lại thương yêu, đáng tiếc mệnh yểu, bị chính đường tỷ của mình hại chết. Cả Khương cô nương cùng Ninh tiểu thư đều chết quá oan ức. Thế nhưng, có lẽ chấp niệm của Khương Uyển Ngọc nhiều hơn một chút nên ông trời mới ưu ái cho nàng sống lại trong thân xác của Ninh Như Ngọc. Nếu đã là duyên phận, vậy Khương Uyển Ngọc liền thề sẽ phải sống thật tốt, dùng thân phận của Ninh Như Ngọc, trả thù tất cả những kẻ đã khiến hai nàng phải uất ức ra đi. Đầu tiên là phải khiến cho đường tỷ Ninh Như Trân phải trả giá; xé rách mặt nạ từ ái giả dối của đám người Ngụy Quốc Công phủ; rửa thù cho nguyên chủ của thân thể này - Ninh Như Ngọc. Sau đó, tất nhiên là thuận theo thánh chỉ tứ hôn, gả vào Võ An Hầu phủ, trở thành đệ muội của chồng cũ, báo thù cho linh hồn của Khương cô nương. Hầu phủ sâu như biển, thân phận của phu quân nàng lại chẳng phải tầm thường, sau khi trở thành Hầu phủ phu nhân, Ninh Như Ngọc không chỉ phải đối phó với một nhà chồng cũ đang có ý định chiếm lấy vị trí Hầu gia, còn phải cùng phu quân chống đỡ âm mưu nơi cung cấm. Mặc dù trăm ngàn sóng gió, nhưng bởi vì gặp được chàng, cùng chàng nắm tay, kiếp này cũng coi như viên mãn. Nàng đã sống qua hai kiếp, điều hạnh phúc nhất, không phải đã báo thù rửa hận, mà là có thể cùng chàng kết tóc phu thê, bên nhau đến răng long đầu bạc. Khương Như Ngọc kiếp trước gả cho Võ an Hầu phủ nhị phòng đại công tử Hoắc Viễn Thành. Cuối cùng, bởi vì không thể sinh, lại chỉ là con của một võ tướng đã qua đời mà bị phu quân sai người hại chết, sau đó ngụy tạo thành nàng đau buồn mà tự sát. Khương Uyển Ngọc bởi vì chết quá oan ức mà không thể đầu thai, cuối cùng bởi vì cơ duyên xảo hợp mà sống lại trong thân xác của Ninh Như Ngọc. Ninh Như Ngọc là tiểu thư phủ Ngụy Quốc Công, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người tốt lại còn rất thông minh. Cuộc sống của nàng vốn nên viên mãn nếu như tổ mẫu của nàng không phải người xét nét, đối với mẫu thân nàng khắt khe, còn ghét lây sang cả nàng. Đại bá mẫu cùng đường tỷ Ninh Như Trân lại càng ghen ghét nàng, vì thế mới cố tình bỏ độc hại nàng mất mạng. Ninh Như Ngọc chính là một tiểu thư tính tình dịu dàng, tâm địa thiện lương, lại quá mềm lòng tin vào tình “thủ túc”, mới dẫn đến kết cục bị người nhà hại chết thảm. Nhưng Khương Như Ngọc thì khác. Nàng từ nhỏ mất mẫu thân, phụ thân lại quanh năm chinh chiến, kế mẫu đối với nàng khắt khe, sau khi gả vào hầu phủ, bà bà đối với nàng cũng chẳng vừa lòng. Vì thế, Khương Như Ngọc tính tính mạnh mẽ, biết tiến biết lùi, càng hiểu rõ thuật đọc tâm, biết rõ đâu là hư tình giả ý. Thực ra bản thân tớ cảm thấy tác giả xây dựng tình huống dẫn đến cái chết của nguyên chủ Ninh Như Ngọc không hợp lý. Ninh tiểu thư nếu đã xinh đẹp, thông minh, mặc dù tổ mẫu không yêu thương nhưng phụ mẫu cực kỳ chiều chuộng, nhà ngoại càng thêm cưng chiều nàng, thế thì tại sao biết rõ có kẻ có lòng hãm hại, lại không bảo vệ nàng, khiến nàng phải chết? Tớ cũng không quá có cảm tình với Khương Uyển Ngọc. Nàng ấy đã sống hai đời, cũng đã từng gả làm vợ người, đã chịu qua cảnh phu quân hai lòng, nhưng lại mập mờ không rõ, đáng ra Khương Uyển Ngọc phải là người rõ hơn ai hết chuyện tình yêu phải rõ ràng. Thế nhưng, trong mối quan hệ với biểu ca Từ Sùng Hạo, chính Khương Uyển Ngọc lại không chịu nói rõ ràng, khiến cho Từ công tử hy vọng lại càng làm cho Hoắc Minh Tông ghen tuông, làm cho quan hệ của ba người thêm rối rắm. Về phần phu quân “kiếp này” của Khương Uyển Ngọc, người được thánh thượng tứ hôn với Ninh Như Ngọc chính là Võ An Hầu Hoắc Minh Tông. Chàng là đại tướng quân chiến công hiển hách, quyền cao chức trọng, thủ đoạn tàn nhẫn, trên mặt lại có sẹo khiến người người kinh sợ. Kiếp trước, lúc gả vào Võ An hầu, Khương Như Ngọc mới chỉ gặp Hoắc Minh Tông đúng hai lần, bọn họ thậm chí đến một câu cũng chưa từng cùng nhau nói. Trong ấn tượng của nàng, Hoắc Minh Tông là kẻ lạnh lùng, đại tướng quân quanh năm chinh chiến xa trường, giết người tắm máu. Thế nhưng, sau khi trở thành Ninh Như Ngọc, nàng mới biết, tất cả những điều đồn đãi về chàng đều là gạt người. Lạnh lùng, tàn nhẫn đều là mây bay, trước mặt nàng, chàng chỉ là một đại tướng quân mới biết yêu ngốc nghếch thích ghen tuông. Ở bên ngoài chàng hô mưa gọi gió, túc trí đa mưu, nhưng trước mặt Ninh Như Ngọc, Hoắc Minh Tông chỉ biết một việc, đó là: sủng nàng. *** “Quỷ diện tướng quân sủng kiều nương” có nội dung không mới, vẫn là trùng sinh trả thù rồi tìm được tình yêu đích thực. Truyện không có quá nhiều nút thắt, tuy nhiên, một số nhân vật phụ khá dễ thương, đặc biệt là cha mẹ và nhà ngoại của nữ chính. Tình tiết còn một vài hạt sạn, nhưng hành văn của tác giả trôi chảy, có đầu tư vào việc thể hiện bối cảnh cổ đại với những thủ tục rườm rà và các mối quan hệ rối rắm. Cá nhân tớ chỉ đánh giá truyện trên trung bình, đọc giải trí để ăn cẩu lương là chính. Còn nếu bạn mê cung đấu, có yêu cầu cao thì xin mời đi tiếp, nơi đây không dành cho bạn. *** Tứ hoàng tử rút ra trong tay kiếm, một đạo lạnh băng kiếm quang hiện lên, muốn nghển cổ tự vận. Địa phương một tiếng, hoắc đi xa nhanh tay lẹ mắt mà từ bên cạnh thị vệ trong tay trảo quá vỏ đao, hướng về Tứ hoàng tử ném qua đi, vỏ đao đánh vào Tứ hoàng tử trên cổ tay, hắn bỗng dưng ăn đau, tay mềm nhũn, trong tay kiếm dừng ở trên mặt đất…… “Buông binh khí đầu hàng, buông binh khí đầu hàng……” Tiếng la giống như thủy triều giống nhau một trận một trận mà vang lên tới, vang tận mây xanh. Phía sau cửa điện chậm rãi mở ra, thi thần y cùng Ngũ hoàng tử đỡ vừa mới thức tỉnh Cảnh Tuyên Đế đi ra, người mặc long bào Cảnh Tuyên Đế nhìn chung quanh một vòng, nói: “Tứ hoàng tử bức vua thoái vị mưu phản, tội không thể tha thứ……” …… Ninh như ngọc ngồi ở trên giường, cả đêm đều không có chợp mắt, trong bụng hài tử vẫn luôn ở không ngừng nhích tới nhích lui, có vẻ nôn nóng bất an. Đương đạo thứ nhất ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bắn vào trong phòng thời điểm, bên ngoài truyền đến ồn ào thanh âm, ngay sau đó cửa phòng bị người mở ra, ninh như ngọc ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn đĩnh bạt từ sáng lạn dương quang trung đi đến. “Minh Tông…… Minh Tông!” Ninh như ngọc từ trên giường đứng lên, hướng tới hắn chạy vội qua đi, chảy vui mừng nước mắt nhào vào hắn trong lòng ngực. Hoắc đi xa mở ra hai tay gắt gao mà ôm lấy nàng, ở nàng bên tai ôn nhu nói: “Đình đình, ta tới đón ngươi về nhà!” ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương của tác giả Chỉ Chỉ Bất Túy.
Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn - Trúc Dĩ
 Văn án: Lần đầu tiên An Nhu nhìn thấy Trần Bạch Phồn. Anh đứng dưới ánh đèn sáng trưng, đang đeo khẩu trang y tế màu lam nhạt. Đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên, vừa lấp lánh vừa dịu dàng. Khi anh khom lưng, vạt áo blouse trắng cũng đung đưa theo. Sau đó anh cúi đầu xuống, cầm dụng cụ y tế cẩn thận khám răng cho bệnh nhân. Giây tiếp theo, người đàn ông ấy đã mở miệng. Giọng điệu biếng nhác lại như đang an ủi. “Đừng sợ.” Trong giây phút đó, An Nhu đã nhất kiến chung tình với Trần Bạch Phồn. Nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, Anh của lúc bình thường hoàn toàn khác với khi mặc áo blouse —— “Hôm nay em không tới gặp anh.” “Anh lại phải ăn cơm trưa một mình.” “Sao em lại không tới gặp anh?” “Có phải em hết yêu anh rồi không?????” An Nhu: “…”  A lô a lô, truyện chống chỉ định cho người mẫn cảm về các thành phần của tình iuuu, cẩu độc thân lâu năm và bài xích tất cả sự dễ thương, đáng yêu đến từ thế giới này ~ Bạn là trạch nữ chính hiệu? Bạn không thích tiếp xúc với người lạ? Bạn nghĩ bạn sẽ ế tới già ở nhà? Đừng lo, cuộc sống này luôn tồn tại hai chữ ‘duyên phận’. Có khi vào một ngày bình thường như mọi ngày khác, bạn sẽ gặp được Mr. Right ở một nơi bạn không hề ngờ đến như là phòng khám nha khoa đối diện chung cư như cô nàng An Nhu của bộ truyện này. Chỉ một khoảnh khắc lướt ngang, nghe được hai chữ “Đừng sợ.” dịu dàng đến tâm khảm của anh chàng nha sĩ cao gầy đeo khẩu trang lộ mỗi cặp mắt mà cô nàng hoạ sĩ có tiếng tăm mang nghệ danh Nhu Chỉ đã cảm thấy ‘vâng, chính là anh ấy’. Nhưng xin thứ lỗi cho nàng tiểu thư tính tình tự nhận là không được tốt lắm này đã dùng những cách khá ấu trĩ và cục súc để gây ấn tượng cho crush của mình. Cô đã thành công, một phần vì chàng nha sĩ 27 tuổi Trần Bạch Phồn đã nhận ra cô từ lần đầu gặp nhau, vì hai người là hàng xóm thời thơ ấu. An Nhu cứ tưởng Trần Bạch Phồn là một nha sĩ dịu dàng, trưởng thành, tốt tính. Cô thích đến nỗi quyết định vẽ một bộ truyện tranh mang tên ‘Anh chàng dịu dàng’ và đăng bằng acc clone. Nhưng sau khi tiếp xúc lâu dài thì thấy cứ có gì sai sai ấy nhỉ. “Tụi anh họp lớp.” Trần Bạch Phồn ngước mắt, anh ấm ức lẩm bẩm: “Người khác đều có vợ uống cùng, anh không có.” Anh ngồi xổm trên mặt đất chống tay lên má. Tóc vừa đen vừa mềm mại, chúng rũ xuống trán và sau tai, trông rất giống một chú chó to xác. Xung quanh cô lặng như tờ, bóng đêm ngoài cửa sổ ngày một nùng. “Vì thích em.” Anh nói. Ặc, vậy là tỏ tình rồi. Hoá ra không phải mỗi An Nhu thích Bạch Phồn, mà Phồn Phồn 27 tuổi cũng rất thích Nhu Nhu. Hic hic, từ lúc này là anh chàng to xác kia đã lộ bộ mặt chuột - ấu trĩ, dính người, thích tác oai tác quái, nhưng quan trọng hơn hết là cực cực cực đáng yêuuu. Chẳng mấy chốc Trần Bạch Phồn cũng đã gửi cho cô một bức ảnh, là ảnh đã được cắt ra từ bức cô gửi anh lúc nãy, trong đó chỉ có nickname Weibo của một người: Cưới được Nhu Chỉ trước hai mươi tám tuổi. An Nhu đột nhiên cảm thấy hơi bất an:… Sao thế? Sau đó, Trần Bạch Phồn trả lời cô: Đây là anh ???? An Nhu: “…” Đầu ngón tay của cô hơi khựng lại, lập tức thu hồi bức ảnh mình mới gửi rồi gỡ block Trần Bạch Phồn. Nhưng anh đã nhanh tay save ảnh lại rồi gửi cho cô. Trần Bạch Phồn: Em block anh. Trần Bạch Phồn: An Nhu block anh. Trần Bạch Phồn: An Nhu block Trần Bạch Phồn. Anh lặp lại một lần: An Nhu block Trần Bạch Phồn. Trần Bạch Phồn: Em có tin nổi không chứ? An Nhu tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng: Em có biết đấy là anh đâu, block là chuyện bình thường mà. Trần Bạch Phồn hoàn toàn không để lời cô nói vào tai, anh tiếp tục tác oai tác quái: Bạn gái block anh, bạn gái không nhận ra anh TUT. An Nhu: “…” Trần Bạch Phồn: Anh nói gì được đây, anh chả dám nói gì hết. Trần Bạch Phồn: Anh chỉ có thể khóc. An Nhu vốn đang không cảm xúc nhìn một đống tin nhắn anh gửi tới, đến câu cuối cùng thì nhịn không được mà bật cười. Người gì mà cưng thế không biết, ước gì mình cũng có một anh bạn trai bám người như thế. Hàng ngày anh đều cố gắng thể hiện sự tồn tại của mình cho An Nhu, gây sự mỗi khi An Nhu lơ mình, còn bằng mọi cách cho cô ấy biết anh thích cô đến nhường nào, và muốn cô cũng thích mình y như thế. Phồn Phồn luôn cảm thấy yêu nhau mà cứ ngại ngùng là không đúng, hai người yêu nhau mà, thể hiện tình cảm khắp mọi nơi thì chả có gì sai cả. Phồn Phồn nấu ăn rất giỏi nhé, ngày ba bữa đều cố gắng nấu cho Nhu Nhu dù anh cũng bận lắm. Anh thương Nhu Nhu thức đêm thức hôm vẽ vời, nhưng anh cũng tôn trọng nghề nghiệp và đam mê của cô. Anh sợ cô ghét những tính xấu của anh, nhưng Nhu Nhu mặc dù ban đầu khi xác nhận yêu đương, không có thời kì giảm xóc, cô đã phải đối mặt với đứa trẻ to xác Phồn Phồn, mọi thứ đều khác hẳn so với lần đầu cô gặp anh, thế nhưng vì là Trần Bạch Phồn nên cô yêu hết. Nhường nhịn sự càn quấy của anh, chịu đựng sự dính người của anh, khoan dung những lúc anh tác oai tác quái, chiều theo anh mà nói những lời anh muốn nghe, cô cũng cố gắng thể hiện rằng cô cũng yêu anh không kém anh yêu cô đâu. Thật sự đây là một bộ truyện rất dễ thương, nam chính đáng yêu nhất trong tất cả những truyện mình đã đọc. Nhưng anh chỉ trẻ con trước bạn gái anh thôi nhé, với người ngoài thì anh vẫn là một người đàn ông chững chạc, dịu dàng đấy. Khi yêu nhau mà những hành động của đối phương đều cho bạn cảm giác là bạn rất quan trọng với anh ấy, thì tình yêu này vô cùng xứng đáng. Bạch Phồn như thế tạo cho An Nhu một cảm giác rất an toàn. Truyện cứ nhẹ nhàng thế đấy, xuyên suốt bộ truyện người bị ngược nhiều nhất chính là độc giả đáng thương chúng ta. Hận không có một bạn trai như thế để chúng ta về chiều chuộng. Truyện cứ bình bình đạm đạm mà trôi qua mấy chục chương, bạn đừng trông mong quá nhiều vào các tình huống giật gân hay cẩu huyết. Đâu phải tình yêu nào cũng phải trải qua gập ghềnh, trắc trở, chia tay rồi lại tái hợp mới gọi là tình yêu đâu nhỉ. Chỉ cần hai người hiểu nhau, bao dung lẫn nhau, một người nguyện ý gây sự, một người nguyện ý chiều chuộng là ổn rồi. Bên cạnh đó, editor rất có tâm ý, truyện được edit với tốc độ cực nhanh, mở hố hồi tháng bảy mà mới hôm kia đã hoàn rồi đấy. À nhà bạn ý cũng có một bộ truyện sủng đáng yêu khác là ‘Ngôn của anh’, đã có bạn review rồi. Bạn ý edit mượt mà vô cùng, đọc rất chân thật. Bạn cũng dễ thương nữa, pass cực dễ giải luôn. Lúc đọc chương cuối phải tạm biệt couple đáng yêu này thì mình đã rất buồn và tiếc nuối. Tự hỏi đến khi nào mới gặp được một nam chính siêu cưng đến như thế nữa. Thôi thôi thôi, mọi người cứ đọc thử để thấu hiểu cảm giác của mình đi nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. *** Lâm Chỉ ngừng thở, lập tức giật lấy điện thoại click vào Weibo đọc bình luận. Weibo mới được post lên một lát mà đã có mấy chục comments, nhưng đại đa số đều đang thả dấu "?????", hỏi "Anh chàng dịu dàng" là cái gì, những người còn lại đều ôm thái độ nửa tin nửa ngờ. Lâm Chỉ lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Văn nhưng bên kia ngắt máy. Cô khó thở, lập tức nổi bão: "M* nó, có phải cậu ta điên rồi không?" Tiểu Dư cũng không biết phải nói gì: "....Bao giờ cậu ta chẳng vậy, phiền chết được." "Giờ phải làm sao đây, không biết cậu ta đi đâu mất rồi..." Lâm Chỉ vừa nói vừa nhắn tin cho Tiểu Văn, tỏ ra sắp điên đến nơi, "A a a a cmn chứ!" 【 Mau xóa bài post đó đi! 】 【 Đầu óc cậu có vấn đề à? Tôi cho cậu xem chứ có phải cậu post lên đâu?】 Bên kia không hề đáp lại. Lúc Lâm Chỉ xem lại thì lượt comments và share đã quá trăm. 【 Thật hay giả vậy? A a a bác sĩ Ôn thật là đẹp trai!! An An cũng đáng yêu quá đi 】 【emmmmmmm....】 【 Cô này có 1 mét 5 thôi à...】 【 "Anh chàng dịu dàng" là cái gì? Phim mới nổi à?】 【 Chủ Weibo hâm à? Nhu Chỉ vừa mới nói không muốn bị lộ mặt ở thế giới thật đấy? Report :) 】 【 Bác sĩ này ở phòng khám gần chỗ tôi hay sao ấy...】 【 Chủ Weibo xóa post đi giùm cái, hám fame điên rồi à? 】 【@ Nhĩ Đông An An, đại đại ơi kia là chị thật ạ!!! 】 Lâm Chỉ cắn chặt răng, thôi thì sự cũng đã rồi, tiếp tục nhắn cho Tiểu Văn: Tôi kệ cậu đấy, hậu quả cậu tự chịu, thích post thì post. ... Mời các bạn đón đọc Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn của tác giả Trúc Dĩ.
Danh Môn Kiều Thê - Cửu Lam
Ở trong mắt mọi người, Vệ Tam Công Tử tài năng, dung mạo vô song, là hoa sen trong nước, chỉ có thể đứng xa không thể tiến lại gần. Lạc Bảo Anh ban đầu cũng cho rằng như vậy, ai ngờ sau khi biến thành tiểu biểu muội, mới phát hiện… Giới thiệu vắn tắt: Quý nữ trùng sinh, gả vào vọng tộc. Nhắc nhở: 1, dưỡng thành, ngọt văn. 2, làm ruộng hướng gia đấu, HE. Spoil: Kiếp trước Lạc Bảo Anh là thiên kim tiểu thư Hầu gia kiêu căng ngạo mạn, muốn gì được nấy, nổi tiếng khắp thiên hạ. Kể cả vị Vệ tam công tử kinh tài tuyệt diễm, nàng cũng có thể dễ dàng thành thân. Ai ngờ trước khi thành thân, nàng gặp nạn mà chết đi, sống lại trở thành tam tiểu thư của Tri phủ gia thành Hồ Châu. Mà vị hôn phu ở kiếp trước lại chính là biểu ca họ hàng xa của nàng. *** Ở trong mắt mọi người, Vệ Tam Công Tử tài năng, dung mạo vô song, là hoa sen trong nước, chỉ có thể đứng xa không thể tiến lại gần. Lạc Bảo Anh ban đầu cũng cho rằng như vậy, ai ngờ sau khi biến thành tiểu biểu muội, mới phát hiện… Giới thiệu vắn tắt: Quý nữ trùng sinh, gả vào vọng tộc.  Cũng không biết duyên cớ nào lại lọt vô cái truyện này: tên truyện thì cơ bản, nhạt nhoà trong ngàn vạn truyện cổ đại khác mà tác giả thì chẳng biết là ai và văn vẻ thế nào... Ấy vậy mà cuối cùng lại vớ được một bộ đọc rất khá, hấp dẫn từ đầu chí cuối, đủ để thoả mãn cơ khát cổ đại, gia đấu.  Nội dung truyện thì nói chung cũng như tên truyện, nghĩa là khá điển hình trong thể loại cổ đại. Nữ chính nguyên bản là thiên kim hầu phủ cực kì vẻ vang, một cô ruột chính là sủng hậu, biểu ca là thái tử, em trai là hầu gia và hai cô ruột khác cũng là phu nhân nhà hầu tước, quốc công. Vì bố mẹ nữ chính mất sớm, cả hầu phủ chỉ có hai chị em côi cút mà hoàng hậu lại không có con gái, nữ chính được hoàng hậu vô cùng yêu thương, sủng ái và dạy dỗ, chăm chút cẩn thận. Nhờ vậy mà nữ chính ở kinh thành muốn gió được gió, muốn mưa được mưa mà cũng là tài nữ bậc nhất. Nữ chính còn có một vị hôn phu là đối tượng mơ ước của bao nhiêu danh môn thục nữ: trạng nguyên lang, tài mạo song toàn, Vệ tam công tử. Chính là vì quá ái mộ chàng mà nữ chính đã tự cầu hoàng hậu ban cho mối nhân duyên này. Cuộc đời tưởng thế là hoàn mỹ, nữ chính chỉ còn đợi ngày xuất giá gả cho người trong lòng thì bùm, trong một trận hỗn loạn, nữ chính té sông, chết đuối và trọng sinh.  Tỉnh lại, nữ chính trở thành tam tiểu thư, đích thứ nữ Lạc gia, tri phủ Hồ Châu. Kể ra thì cũng không tệ lắm nhưng sao có thể so được thân phận thiên kim hầu phủ kinh thành. Không những thế, nữ chính chỉ mới có 9 tuổi, còn chưa dậy thì, mối tiền duyên với Vệ Tam công tử coi như vô vọng. Điểm đền bù duy nhất chính là dung mạo của Lạc tam tiểu thư là bậc quốc sắc thiên hương. Hoàn cảnh khi tỉnh lại của nữ chính cũng không quá tốt: tuy là đích nữ nhưng mẹ nữ chính đã mất sớm, từ nhỏ nữ chính sống với bà ngoại và mới được tiếp đón về nhà. Nữ chính không thân cận với bà nội, xa lạ với cha ruột và mẹ kế, cũng không thân thiết với tỷ muội. Người duy nhất ngay từ đầu đã yêu thương nữ chính hết mực là đại ca ruột. Đoạn đầu truyện vì nữ chính còn nhỏ nên chủ yếu là về cuộc sống gia đình của nữ chính và cách nữ chính thích nghi với cuộc sống mới. Tuy chưa có tí ngôn tình nào trong đoạn này nhưng tác giả viết về gia đình như nữ chính rất dễ chịu và có thể là điểm thu hút của truyện. Mẹ kế có tính toán nhưng mà không ác, cha ruột tuy chưa thân nhưng tài giỏi, công chính và bản lĩnh, đại ca yêu thương, tiểu muội đích nữ đáng yêu và hai tỷ tỷ thứ nữ của nữ chính thì chính là hai bất ngờ của truyện. Hai thứ nữ này ban đầu đọc cứ tưởng chính là mẫu thứ nữ điển hình của truyện gia đấu: tham vọng, ác độc, không biết thân biết phận hoặc chính là nham hiểm, giả vờ làm bạch liên hoa. Nhưng mà thật cảm ơn tác giả đã không biến tỷ muội của nữ chính thành những cliché của truyện ngôn tình. Mặc dù có xích mích, đụng chạm, xa lạ nhưng không ai quá phận và trước mặt người ngoài thì còn biết đoàn kết, bảo vệ nhau. Nói chung quan hệ chị em thứ đích trong truyện này có hơi hơi gợi tới Hồng Phai Xanh Thắm bởi vì nó khá chân thật và nhân văn. Thậm chí đại tỷ của nữ chính còn là một nhân vật rất thú vị, rất "người": cực kì xinh đẹp mà cũng tham vọng muốn trèo cao nhưng lại cũng đủ thông minh để biết đâu là giới hạn, để tự bảo vệ bản thân, tuy độc miệng, ganh tị nhưng cũng đủ tốt để không làm việc hại mình, hại người thân. Còn nữ chính, nhờ vào trí tuệ và tài năng đã có từ kiếp trước, nữ chính dần dần có được địa vị vốn có trong gia đình, được tổ mẫu và cha ruột, mẹ kế yêu thương, coi trọng và thậm chí còn góp phần đưa gia đình trở lại kinh thành.  Khi trở lại kinh thành nữ chính phát hiện ra Lạc gia cũng có tí dây mơ với kinh thành đại tộc Vệ gia và Lạc tam tiểu thư chính là biểu muội xa của Vệ tam công tử, thậm chí Lạc gia còn ở nhờ nhà Vệ gia trong thời gian đầu khi mới đến kinh thành. Người trong mộng năm xưa, lúc nào cũng thanh cao, giữ lễ, bây giờ nữ chính mới thật sự tiếp xúc và biết Vệ tam công tử là người như thế nào. Gặp lại chàng, nữ chính ban đầu vừa yêu vừa hận, yêu là tình cảm từ ngày xưa còn hận vì nữ chính phát hiện ra vị tiền hôn phu này thật ra cũng chẳng đau khổ hay quá thương tiếc cái chết của nguyên thân. Thái độ kì quặc cộng thêm tài năng xuất chúng mà nữ chính từ từ thể hiện đã thành công khiến cho Vệ tam công tử thanh lãnh lần đầu thật sự chú ý đến một cô tiểu thư. Nhưng nữ chính cũng là một người cầm lên được, bỏ xuống được, sau khi biết Vệ tam công tử cũng chưa từng yêu thương, quyến luyến gì bản thân, nữ chính hạ quyết tâm quên đi người này, trả thù bằng cách này lớn lên sẽ lấy một người còn tài giỏi, xuất chúng hơn nữa. Nhưng nhân duyên đâu phải muốn cắt là cắt, vì mối quan hệ giữa hai nhà mà ở kinh thành, nữ chính không ngừng gặp lại Vệ lang. Dần dần, không biết từ lúc nào, mối quan hệ hai người trở thành ngược lại, ngày xưa là nữ chính là người ái mộ Vệ Lang còn bây giờ là Vệ tam công tử rắp tăm nhất định phải rước cô biểu muội này về nhà. Những đoạn dây dưa của Lạc tiểu thơ và Vệ tam công tử đọc khá phấn khích, nhất là cách tác giả miêu tả Vệ công tử lạnh lùng rốt cuộc trở nên nóng hừng hực như thế nào thật sự thú vị. Trở lại kinh thành, nữ chính cũng điều tra được sự thật đằng sau cái chết của nguyên thân, báo được thù, thậm chí còn cuối cũng còn tìm được cách đoàn tụ với em trai.  Tóm lại là truyện hấp dẫn, bất kể là về khía cạnh gia đấu, hay ngôn tình hay quan hệ gia đình, tác giả đều viết tốt. Hai điểm duy nhất không thích lắm là mặc dù Vệ tam công tử cũng mãi sau này mới yêu biểu muội nhưng việc hai người gặp nhau lúc nữ chính mới 10, 11 tuổi mà nam chính đã có ấn tượng không quên thì đọc cũng gợn gợn, nhất là sau mấy chuyện liên tục xảy ra trong xã hội gần đây. Nhưng thôi, vì em là truyện cổ đại nên thông cảm cho em được. Điểm thứ hai là đoạn nữ chính trả thù cho bản thân cũng khá ác. Nhưng thôi, kẻ thù của nữ chính cũng không vừa nên điểm này dù không thích lắm cũng cho qua được luôn, không đến nổi thành sạn nuốt không trôi. Đặc biệt đề cử cho những ai thích thể loại cổ đại, gia đấu, hào môn thế gia và đọc được convert. Truyện chỉ được edit có hai chương và chắc vĩnh viễn cũng chỉ có 2 chương đó. À, truyện không có sắc nhưng bắt đầu từ lúc nam chính xác định tình cảm thì anh theo đuổi rất kinh và có những đoạn là anh chị sáp lại thì bắt đầu hót hòn họt. *** Vệ Lang nghe được lời này ngực nóng lên, đầu ở A Dương trên má hôn một cái: “Thật ngoan, quả nhiên không hổ là ta nhi tử đâu.” Lạc Bảo Anh chế nhạo nói: “Mẫu thân nói ngươi một tuổi nửa mới gọi người, A Dương chính là một tuổi liền sẽ gọi người, hắn định là giống ta.” Vệ Lang phụt cười rộ lên, ninh nàng mặt: “Vẫn là như vậy sẽ làm giận.” Con ngựa ở trong đám người chậm rãi hành tẩu, bọn họ một nhà hoà thuận vui vẻ, giống như quên mất quanh mình có như vậy nhiều người, quên mất phía sau còn có đại quân, quên mất bất luận cái gì sự tình. Thế gian này cũng chỉ dư lại bọn họ ba cái. Lệch khỏi quỹ đạo đại đạo, con ngựa trắng ở hẻm nhỏ khẩu dừng lại, ngón tay hạ non mềm da thịt làm hắn nhịn không được, hắn cúi đầu hôn môi nàng môi. Hắn ngày ngày hàng đêm không dám quá mức tưởng niệm thê tử, mà nay rốt cuộc lại gặp được. Hắn hôn đến như vậy nhẹ, như vậy phí hoài bản thân mình sợ làm đau nàng, nàng lại đáp lại thực trọng, hắn dần dần cũng trọng, môi lưỡi giao hòa, quấn lấy thân thiết cảm tình. Đem sở hữu hết chỗ chê đều dung ở bên trong, hắn tưởng đem nàng cả người cứ như vậy hòa tan ở trong miệng. Thế giới im ắng, đã không có thanh âm. ... Mời các bạn đón đọc Danh Môn Kiều Thê của tác giả Cửu Lam.