Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vọng Nguyệt

Lần đầu tiên Dạ Nguyệt gặp Diệp Vũ Phàm, là khi nàng bị cha dượng bán đến một thanh lâu có tiếng tại đất Giang Nam - Vọng Nguyệt lâu. Khi ấy Diệp Vũ Phàm chỉ là một tên tiểu nhị, một gã sai dịch bần hàn, còn nàng lại là một kỹ nữ mới chờ ngày ra mắt. Diệp Vũ Phàm vốn là con trai gia tộc Diệp gia vang danh lâu đời, vốn sau này sẽ là người kế thừa gia tộc. Nhưng tai họa lại ập xuống gia đình chàng khiến người quân tử tài hoa ấy phải sa cơ trở thành một đứa trẻ mồ côi, được Vấn ma ma của Vọng Nguyệt lâu đem về cưu mang, vì thế mới trở thành một tên tiểu nhị. Mong ước cả đời hắn là có thể tự chuộc lấy thân mà thoát khỏi chốn lầu xanh phù hoa này, có thể đậu bảng vàng để gầy dựng lại gia tộc Diệp gia hùng mạnh năm xưa. Dạ Nguyệt và Vũ Phàm, họ đã động lòng trước đối phương trong những ngày hắn dạy nàng gảy đàn, đề thơ, cùng trải qua những ngày vui vẻ hạnh phúc. Nhưng họ chẳng hay biết rằng, tình cảm ấy chính là bắt đầu cho một chuỗi những bi kịch về sau.   Dạ Nguyệt yêu Diệp Vũ Phàm, cả hai đã từng thề non hẹn biển, nguyện sánh vai đến bạc đầu. Nhưng điều đó chẳng thể thay đổi được thân phận của nàng, nàng chỉ là một kỹ nữ. Thế rồi ngày Vọng Nguyệt lâu ra mắt hoa đán mới Dạ Nguyệt cũng tới. Người người khắp nơi đều tựu về Vọng Nguyệt Lâu để nhìn xem liệu hoa đán mới có xinh đẹp tuyệt trần như lời đồn đại, người ta thi nhau ra giá cao ngất ngưỡng để mua đêm đầu tiên của Dạ Nguyệt. Có ai nào biết rằng cũng chính khi ấy, Vũ Phàm điên cuồng đập nát chiếc lọ chứa đầy tiền xu mà hắn chắt chiu dành dụm xuống từng ấy năm qua. Hắn muốn mình là người mua lại đêm đầu tiên của Dạ Nguyệt. Thế nhưng, liệu đêm ngày mai, đêm ngày mốt thì thế nào? Hắn không thể cứu nàng khỏi đám lang sói kia cả đời được, không thể được. Thế mới hiểu: "Hai người yêu nhau, đến với nhau đúng thời điểm gọi là duyên phận. Nhưng yêu nhau, lại đến không đúng thời điểm thì chính là oan nghiệt." Người mua đêm đầu tiên của Dạ Nguyệt là Mạch Phi - một thiếu gia giàu có thầm tương tư Dạ Nguyệt đã lâu. Không chỉ vậy, chàng còn cố gắng dốc hết tiền tài để mua những đêm tiếp theo của Dạ Nguyệt. Nhưng trong những đêm đó, Mạch Phi và Dạ Nguyệt chỉ đơn giản là đàn ca tâm tình, như một đôi tri kỷ thấu hiểu lẫn nhau. Nhưng Mạch Phi thì không nghĩ vậy, chàng ngỏ ý muốn hỏi cưới nàng, muốn chuộc nàng ra khỏi bóng thanh lâu phù hoa son phấn. Dạ Nguyệt thoáng băn khoăn lựa chọn giữa đoạn tình ái giữa nàng và Vũ Phàm và cuộc sống tự do, tương lai hạnh phúc. Nhưng nàng vẫn chọn nhân duyên giữa mình và Vũ Phàm, từ chối tình cảm của Mạch Phi. "Nhiều năm sau này nghĩ lại quyết định đó của mình, Dạ Nguyệt mới nhận ra là sai lầm. Chỉ là vào khoảng khắc đó, nàng vẫn còn đang mải mê sống trong ái tình, không hề biết rằng vật đổi sao dời, mọi chuyện không theo ý mình, cho dù có cầu khẩn cũng chẳng được." ............ Trích đoạn: "Mạch Phi rời khỏi, thế độc quyền lâu nay hắn dành cho Dạ Nguyệt cũng vì thế vỡ tan. Lại là những cuộc đấu giá đầy mùi tiền nối tiếp nhau, tất cả chỉ để có được một đêm phong hoa tuyết nguyệt cùng nàng. Kẻ đầu tiên có được vinh dự đó là một gã phú hộ ở tỉnh bên. Gã độ hơn 30, dáng người vạm vỡ đến hơn thước chín. Vừa nhìn thấy gã, nàng đã hoảng hốt định chạy trốn theo bản năng. Gã cười hề hề, càng cho rằng nàng đang giả vờ, điên cuồng xấn tới, chẳng mấy khó khăn để giữ chặt lấy nàng. Lúc thân hình thô kệch của gã đổ ập lên nàng như một bao thịt tải trọng trăm cân, nàng chỉ có thể im lặng. Đôi tay nàng bấu chặt tấm màn đến ứa máu, nước mắt chảy ngược vào trong. Mọi thứ giống như một cơn ác mộng không hồi kết, mỗi đêm đều lặp lại. Tất cả tủi nhục đau đớn, nàng âm thầm chịu đựng, không hé răng với ai lấy nửa lời. Nàng sợ, nếu như nàng nói ra, sẽ có kẻ khác vì nàng mà đau lòng hơn gấp bội. Nàng sợ kẻ đó sẽ vì nàng mà làm chuyện dại dột. Vì kẻ đó, nàng sẽ cố nhẫn nhịn. Chỉ là cơn ác mộng tồi tệ nhất. Sáng tỉnh dậy mọi thứ sẽ lại tan biến thôi. Nhưng nàng nào biết rằng, cho dù nàng im lặng đến mức nào, thì nỗi đau của nàng, y vẫn có thể nhìn thấy được. Vũ Phàm y đã hứa đời này kiếp này sẽ chăm lo cho nàng, đến cuối cùng lại khiến nàng ra nông nỗi này. Y chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn nàng, cũng không đủ tư cách để nổi giận. Y cũng như nàng, chỉ có thể lẳng lặng ôm nỗi đau đó vào lòng. Đau thương rồi cũng sẽ qua, nhưng mùa xuân của Dạ Nguyệt không biết bao giờ mới có thể trở lại. " .......... Dạ Nguyệt và Vũ Phàm cứ như vậy, cứ sống mà chẳng muốn nghĩ thêm về tương lai tăm tối mà họ sắp phải đối mặt như vậy. Nhưng ông trời có bao giờ toại lòng người, Vũ Phàm trong cơn nóng giận đã lỡ tay đánh một tên nhà giàu, Dạ Nguyệt vì cứu mạng hắn mà đồng ý ở lại Vọng Nguyệt lâu tận tâm tận sức, đời này kiếp này đều phải cúc cung tận tụy với Vọng Nguyệt lầu. Đến chết mới thôi. Nhưng cả hai đã hứa với nhau, hắn rời khỏi đất Giang Nam này và nhất định sẽ thi đỗ công danh, nhất định phải tái dựng Diệp gia. Đến lúc đó, Vũ Phàm sẽ dùng kiệu hoa 8 người đến Vọng Nguyệt lầu đón Dạ Nguyệt. Cho dù là 10 năm, 20 năm, chỉ cần hắn còn sống, nàng vẫn sẽ chờ đợi. Dạ Nguyệt quay về Nguyệt Vọng lâu, lại quay về guồng sống cũ của mình. Mỗi năm nàng đều nhờ tì nữ Tiểu Nhu xem bảng vàng để mong ngóng cái tên của Diệp Vũ Phàm , chờ một ngày cả hai có thể thật sự chung đôi. "Yêu một người, đôi khi chỉ một cái nhìn là đủ. Vậy đợi một người phải mất bao lâu? Đợi một người, đợi mất mười năm. " Thời gian cứ thấm thoát trôi qua, thiếu nữ Dạ Nguyệt năm nào cũng dần bị mai một bởi năm tháng tàn nhẫn. Nàng không còn là một hoa đán nổi danh xinh đẹp tuyệt trần của Vọng Nguyệt lâu nữa mà trở thành một nữ nhân sa đọa, cả ngày chỉ biết dùng rượu quên sầu, đêm về cũng chìn trong men tửu, quên đi hình bóng của người đã từng thề non hẹn biển, quên đi mười năm mòn mỏi mong chờ... Cuối cùng, đến lúc nàng cảm thấy cơ thể đã đến lúc không thể chịu được, nàng đi khám đại phu mới biết mình mắc phải căn bệnh lao phổi quái ác hành hạ từng ngày, mà thời gian còn lại của nàng thực sự còn rất ngắn. Đến lúc nhận ra căn bệnh của mình, nàng lại vô tình gặp được người mà nàng dùng cả tuổi xuân để đợi chờ. Đợi mười năm, cuối cùng chàng cũng trở về rồi. Nhưng nàng không chỉ nhìn thấy Vũ Phàm, mà nàng còn nhìn thấy thê tử kết tóc cùng chàng và con gái của hai người. Nàng thật sự muốn biết, nàng dùng 10 năm của cuộc đời mình, đổi lại là thứ gì. Phải chăng nàng đã thật sự uổng phí tuổi xuân của mình chỉ để đổi lấy hạnh phúc của chàng, còn nàng chỉ còn lại một trái tim đã héo úa lại đầm đìa máu tươi. Nàng, rốt cục là chờ đợi được thứ gì? ... "Vào cái năm thứ 10 ấy, rốt cuộc thì Dạ Nguyệt cũng từ bỏ hy vọng. Nhưng thì ra với một người đã cố sống bao nhiêu năm chỉ vì cái hy vọng mong manh ấy, khi từ bỏ nó lại trở nên hụt hẫng đến vậy." ... "Lòng phụ nữ thì ra rất tàn nhẫn. Chẳng thà tin rằng người đó đã chết, cũng không muốn biết sự thật người đó vì một phụ nữ khác bên ngoài mà bỏ rơi mình." ... "10 năm cho một cuộc tương phùng. Một người chờ đợi suốt 10 năm, một người đấu tranh sinh tồn vì lời hẹn đó. Đến cuối cùng hóa ra cũng chỉ là hư ảo." ... "Nếu tình yêu của kỹ nữ chỉ là dòng nước chảy, thì cuộc đời kỹ nữ chính là cơn gió. Phiêu bạt khắp nơi, tưởng như tiêu diêu tự tại, nhưng lại không bao giờ có được hạnh phúc thật sự." ... Diệp Vũ Phàm từ đầu đến cuối vẫn yêu Dạ Nguyệt, một lòng một dạ không muốn phụ lòng nàng. Chàng đã từng nói: "Thà phụ lòng cả thiên hạ chứ không muốn phụ lòng người đó". Chàng đặt tên cho con gái mình là Tâm Nguyệt, chính là nguyệt ở trong tâm, trong tâm có nguyệt, bao đêm ở nơi xứ người, chàng chỉ có thể ngắm trăng nhớ người con gái tên Nguyệt. Nhưng duyên phận lại tàn nhẫn cắt đứt tơ hồng còn vương, ông trời không cho phép hai người ở bên nhau. Âu, đó cũng là vận mệnh. ... "Đường có xa, tóc có bạc, bước chân đã mỏi, cũng không đau xót bằng việc không có nàng bên cạnh. Lời ước hẹn thiên trường địa cửu chẳng qua cũng chỉ là một hồi sương gió. Mây tạnh, mưa cũng ngừng. Câu chuyện cổ tích cuối cùng lại hóa thành đùa cợt. Trên ngọn đồi này năm đó, y nói lấy nàng làm vợ, nói sau khi tái dựng Diệp gia sẽ cho nàng cuộc sống hạnh phúc. Bao nhiêu năm trôi qua, y vẫn cho rằng nàng vẫn ở phía sau, cho rằng chỉ cần y quay đầu lại sẽ nhìn thấy nàng. Chỉ là không ngờ, ngọn đồi này mãi mãi vẫn còn đó, nhưng y và nàng thì đã âm dương cách biệt. " ... Thật sự thì tớ rất ấn tượng với "Vọng nguyệt" và tiếc nuối vì mối nhân duyên của hai người. Dạ Nguyệt dùng mười năm chờ đợi, Vũ Phàm dùng mười năm mòn mỏi tương tư nhưng đến cuối cùng, họ lại để lỡ nhau cả một kiếp người. Cả một đời người, có mấy lần mười năm cơ chứ? ........... "Dạ Nguyệt, 10 năm qua muội ở thế giới bên kia có phải là rất cô độc không? Muội sợ bóng tối đến như vậy, trước đây chỉ cần có một làn gió lùa vào cửa thôi cũng khiến nàng thức giấc, sao lại có thể chịu được đây? Dạ Nguyệt, chúng ta không thể cùng nắm tay đến bạc đầu, ít ra khi chết ta cũng có thể ở bên cạnh muội. Nếu thật sự có kiếp sau, có phải muội vẫn đứng bên bờ Vong Xuyên đợi ta không? Y ngã vật xuống đất. Trên đỉnh đầu, ánh trăng réo rắc mời gọi. Trong khoảng khắc cuối cùng đó, lần đầu tiên y cảm thấy được giải thoát. Dạ Nguyệt, cuối cùng thì Vũ Phàm ca cũng có thể đến gặp muội rồi." _____________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Reviewed by Dạ Vũ Duyên phận là gì? Duyên phận đem nàng và hắn gặp nhau, đem trái tim của hai người hòa cùng nhịp đập. Duyên phận cũng khiến cho nàng và hắn bỏ lỡ nhau, bỏ lỡ cả tuổi thanh xuân trong những đợi chờ mòn mỏi, kết quả cuối cùng vẫn là phụ tấm chân tình. Khi gặp gỡ hắn, nàng là cô kỹ nữ thanh lâu, có dung mạo và tài năng phi thường. Khi gặp nàng, hắn là vị thiếu gia có tài, tinh thông ngũ kinh, vì thất thời mà phải làm tiểu nhị ở chốn thanh lâu phấn hoa này. Sớm chiều bên nhau, cùng dựa vào nhau mà sống qua ngày ở nơi đầy cạm bẫy này, họ đến với nhau như một lẽ dĩ nhiên và một cách tự nhiên. Họ cùng nhau bỏ trốn, cùng nhau thề hẹn mà đâu có ngờ, cái giá phải trả cho mối tình thanh xuân bồng bột này là cả một đời. Nàng đợi hắn ròng rã 10 năm, cắn răng chịu đựng bao tủi nhục với niềm tin rằng hắn sẽ trở về đón nàng. Đối với phận nhi nữ thanh lâu thân đã nhuốm bụi trần thế gian như nàng, có một người để chờ đợi âu cũng là một loại hạnh phúc. Nàng thà phụ tấm chân tình của một chàng trai luôn hết lòng ở bên nàng từng ấy năm, còn hơn phụ lời hứa với hắn. Đời người có được mấy cái 10 năm? 10 năm vật đổi sao dời, hoa tàn hoa lại nở, người đến kẻ lại đi, còn nàng vẫn luôn kiên định với lời hứa mỏng manh ấy. Nàng luôn chờ đợi một ngày hắn ghi danh bảng vàng, dựng lại cơ nghiệp, đón nàng về bên hắn. Ngờ đâu, đời không như ý, trời phụ lòng người, trong 10 năm qua hắn đã lập gia thất, có vợ có con, ăn sung mặc sướng. Lời hứa mà nàng trân trọng cả một đời bỗng chốc hóa mây bay. Nàng đặt tên cho đứa cháu của mình là Phi Phàm, Mạch Phi và Vũ Phàm, hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời nàng. Hắn đặt tên cho con gái hắn là Tâm Nguyệt, trong tâm có nguyệt, nguyệt mãi luôn ở trong tâm. Hắn đáng trách, mà cũng thật đáng thương. Trách hắn sao nỡ quên lời ước hẹn năm xưa, vì giàu sang quyền quý mà phụ lòng người con gái vì hắn mà luôn đợi chờ mòn mỏi. Thương hắn, vì hóa ra hắn cũng có nỗi khổ tâm riêng, 10 năm chờ đợi của nàng cũng là 10 năm thương nhớ của hắn. Ngày ngày hắn làm bạn với ánh trăng xa, tương tư khó nói, nỗi lòng khó tỏ, không biết nơi chân trời kia, người con gái ấy sống như thế nào? Cách biệt 10 năm mà ngỡ như đã trải qua một đời, những hạnh phúc từng có nay đã trở thành ký ức của kiếp trước. Giây phút gặp lại nhau, đối diện với người đã phụ mình, nàng không hề xúc động hay oán hận, chỉ có khoảng lặng trống rỗng trong tâm hồn. Phải nói nàng cao thượng, hay ngốc nghếch, khi đến phút cuối cùng vì không muốn hắn phải áy náy, nàng đã tạo ra một màn khiến hắn hiểu lầm nàng đã có cuộc sống hạnh phúc bên người đàn ông khác. Hắn rời khỏi nàng. Giây phút hắn quay lưng bước đi cũng là lúc nàng tạm biệt trần thế. 10 năm xa cách đổi được mấy phút trùng phùng ngắn ngủi, vậy mà chớp mắt đã âm dương cách biệt, còn hắn lại không hề hay biết nỗi khổ tâm của nàng. Lại 10 năm qua đi, hắn mang tâm bệnh không thuốc chữa, trút hơi thở cuối cùng bên mộ phần của nàng. Hữu duyên vô phận, nếu như duyên phận khiến đôi ta khi sống không được ở bên nhau, vậy ta đành làm đôi uyên ương phiêu diêu nơi thiên đàng. Nếu trên đời thực sự có thế giới bên kia, vậy chắc chắn nàng vẫn đang đợi ta. Trên cầu Nại Hà, trong dòng Vong Xuyên hay bên đá Tam Sinh, ta cũng sẽ đến bên nàng. Hãy chờ ta đến chuộc lỗi và bù đắp cho nàng một đời hạnh phúc. *** Lần đầu tiên tôi đọc xong một câu chuyện, lại băn khoăn không biết mình nên tìm ai để oán trách? Tôi nghĩ rất nhanh mình sẽ quên đi câu chuyện này, bởi vì nó không thuộc thể loại mà tôi rất thích, nhưng tôi vẫn hi vọng trong lúc nuối tiếc còn sâu đậm thế này, lưu lại một vài kỉ niệm, tặng cho người con gái tên Nguyệt kia chút ấm áp nào hay chút ấy. Từ những dòng đầu truyện, từ thân phận của cô, tôi vốn đã biết tình yêu này sẽ nảy nở, càng chắc chắn nó sẽ chẳng dễ dàng gì. Thế nhưng người nào đó vẫn ngây thơ hi vọng, hi vọng chờ đợi 10 năm của cô có thể mang lại kì tích, hay ít ra cũng cho tôi một cái kết khiến tôi an lòng, quên mất rằng, thế giới này vốn dĩ là tàn nhẫn… Trong lòng tôi vốn định mắng chửi Diệp Vũ Phàm không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng lại thôi. Cái gì cũng là do y nói, cái gì y cũng không làm được. Tôi đối với con người này, có một chút cảm giác coi thường, cuối cùng vì hai chữ “Tâm Nguyệt”, trong tim có Nguyệt, tôi lại không đành lòng. Y cả đời hồ đồ, cả đời bất lực, nhưng lại vẫn yêu cả đời, tưởng nhớ cả đời. Hình ảnh y lúc tuổi già bóng xế, cô độc và thê lương đến như vậy. Y làm chồng thất bại, làm đàn ông thất bại, làm người cũng lại thất bại. Y cả đời mơ về một bóng hình, lại chỉ biết vô dụng nhìn người đó tự dày vò bản thân, y ở cạnh thê tử, cũng không thể cho nàng một tình yêu trọn vẹn, y cả đời phấn đấu, lại đánh rơi ước hẹn trân trọng nhất. Có lẽ, thành tựu duy nhất của y, chính là bảo bọc cho đứa con gái bảo bối của mình, để nó được sống một cuộc sống an nhàn vui vẻ, không cần phải thấu hiểu những ân ân oán oán của đời trước. Tôi dĩ nhiên đồng cảm với số phận của nữ chính, nhưng tôi càng thương hại cho Giai Lệ, cô ta cả đời mưu tính, cả đời tranh giành, cả đời giấu diếm, cuối cùng cả trái tim của người đàn ông đó cô cũng chưa một lần chiếm giữ. Có ai hiểu được cảm giác, người đàn ông kề cận bên mình mấy chục năm trời, trong lòng lại luôn tơ tưởng đến một bóng hồng khác, rốt cuộc là khó chịu thế nào khổ sở thế nào? Hạnh phúc do tranh giành mới có được thực sự không có ý nghĩa, cho dù mình cố gắng khư khư giữ lấy nó trong tay, không phải của mình thì vẫn không thể là của mình được. Cùng là phụ nữ, có người ích kỉ như thế, có người lại nhân hậu đến vậy. Tiểu Nhu có thể ghen tuông, có thể giở tiểu xảo, có thể hận Dạ Nguyệt, nhưng cô đều không làm vậy. Đừng nói đến ân nghĩa ngày xưa, tôi cảm thấy nếu cô gái ấy không phải người tốt thì có nói trăm ngàn lần ân nghĩa cũng vô dụng thôi. Có lẽ vì Tiểu Nhu lương thiện đến thế, nên ông trời không bạc đãi cô, đã cho cô được làm vợ của người đàn ông cô yêu thương, cũng là người đàn ông xứng đáng để yêu vô cùng. Giữa bi kịch của hai nhân vật chính, hạnh phúc của Tiểu Nhu như ánh lửa thắp lên hi vọng, mang đến cho người ta sự an ủi dịu dàng vô cùng. Một người bạn nói với tôi chỉ không thích những gì quá hoàn hảo, không biết có phải do ảnh hưởng từ chỉ, mà người đàn ông tốt tuyệt đối như Mạch Phi lại không khiến cho tôi đủ rung động. Nhưng tôi thật sự cảm kích con người này, không phải là cho ra bao nhiêu cũng không yêu cầu hồi đáp, mà là cho dù không được như nguyện, cũng không vì thế mà thay đổi, không vì thế mà trút giận lên người vô tội, càng không vì thế mà ngừng giúp đỡ Dạ Nguyệt. Tôi trước giờ luôn cho rằng, yêu một người, cho dù người đó không dành tình cảm cho mình, nhưng chỉ cần đó là người đáng để yêu, thì tình cảm bỏ ra không hề uổng phí. Nhưng giờ đây tôi lại nhận ra, thế nào là đáng thế nào là không đáng? Mỗi một người đều có tiêu chuẩn của riêng mình, cả thế giới này xem Dạ Nguyệt là người phụ nữ lẳng lơ ti tiện, thì trong mắt Mạch Phi cô mãi mãi là thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp nhất, thánh thiện nhất, không phải sao? — Nếu như tôi đối với các nhân vật khác, còn có thể dễ dàng cho ra một chữ “yêu” hoặc “ghét”, thì đối với Dạ Nguyệt, tôi cảm thấy mình thật là không có cách nào cả. Đứng trên lập trường nữ giới mà suy xét, tôi nghĩ, nếu tôi là Dạ Nguyệt, thì hoặc là tôi chết đi, hoặc là tôi buông tay để cho người tôi yêu được tự do, bởi vì bản thân tôi cũng không thể chấp nhận tình yêu của mình có một vết nhơ lớn như vậy. Tôi thà ghi nhớ khoảnh khắc ban đầu, chúng tôi mãi mãi không có được nhau, nhưng cũng mãi mãi đẹp trong lòng nhau. Nhưng tình yêu có vĩ đại cách mấy, bản chất của nó vẫn là ích kỉ, chúng ta có thể cao cả hi sinh tính mạng vì người mình yêu, nhưng lại tuyệt nhiên không chịu đựng được nhìn thấy người đó hạnh phúc bên một người khác. Cũng như tình yêu của Dạ Nguyệt và Vũ Phàm, cho dù cố chấp chịu đựng dày vò, cũng không muốn thanh thản mà chia cắt. Cho nên, Dạ Nguyệt không làm sai, yêu không sai, kiên định chờ đợi tình yêu cũng không sai, có sai, là do duyên sai. Nhiều ngày tháng bên nhau, giữa cô và Mạch Phi đã nảy nở một thứ tình cảm không nói thành lời, nếu không phải vì cô đã sớm có người trong lòng, có thể nào tình cảm ấy sẽ biến thành tình yêu? Nếu người cô yêu là Mạch Phi, cuộc đời cô đã có thể nhàn nhã vui vẻ biết bao nhiêu, đáng tiếc, người khiến cô tình nguyện hi sinh thanh xuân, đánh đổi tất cả, chỉ có mình Diệp Vũ Phàm. Thật lòng, tôi rất ngưỡng mộ cô, rất thích cách cô yêu một người. Cô âm thầm chịu khổ vì y, vậy mà vẫn giả bộ vui cười để cho y an lòng, đợi một người, đợi đến thanh xuân hao mòn, sức cùng lực kiệt cũng không nửa lời oán trách. Có lẽ vì bản thân vẫn chưa từng hết mộng mơ, nên những cô gái si tình khờ khạo vẫn luôn khiến tôi bị thu hút, khiến cho tôi đồng cảm, đến mức chỉ có thể xót chứ không bao giờ nỡ trách. Trong cuộc đời, sai lầm đôi lúc là điều khó tránh khỏi, chỉ là, không phải lúc nào chúng ta cũng có cơ hội để sửa sai. Gặp gỡ và yêu Vũ Phàm là sai lầm thi vị, nếu không nhờ tình yêu này thì cô đã sớm chết đi, kết thúc một cuộc đời sai lầm, nhưng nào có ai biết được, còn sống tức là còn hi vọng? Sự chờ đợi không điểm dừng dành cho Vũ Phàm chính là sai lầm ngọt ngào. Không ai hiểu được quá trình đó có bao nhiêu nhẫn nại, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu uất ức, nhưng cũng không ai hiểu được, ẩn sâu trong đó là cảm giác ngọt ngào mê hoặc của tình yêu. Giống như giấc mơ ngày về tươi đẹp mà đêm đêm cô vẫn thường vọng tưởng, nếu không có những kì vọng đó an ủi, làm sao mà tình yêu có thể khiến cho con người ta u mê lâu đến như vậy? Chỉ tiếc rằng, khi cô vì tuyệt vọng mà sa đọa, thì đó cũng chính là sai lầm tuyệt vọng. Ông Trời đối xử bất công với cô, cô lại vì một chữ tình mà tàn nhẫn với chính mình, không thể trách sinh mệnh không cho cô thêm cơ hội… Đáng hay là không đáng? Câu hỏi này, tôi vẫn chưa tìm ra đáp án khiến bản thân hài lòng… — Câu chuyện chồng chất nuối tiếc và bi thương của đời trước dần dần lùi về phía sau hồi ức, đặt dấu chấm hết cho sự dằn vặt khôn nguôi của những người trong cuộc. Tình yêu của những người trẻ tuổi dần nảy nở, thuần khiết và êm đẹp, một lần nữa, thế gian này lại chứng kiến thề ước của Nguyệt và Phàm. Duyên lần này, có lẽ, không sai nữa rồi. Mời các bạn đón đọc Vọng Nguyệt của tác giả Hàn Ni.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đến Lượt Em Yêu Anh
Thời gian gần đây trí nhớ của tôi ngày càng kém đi, rất nhiều kí ức lẫn lộn với nhau, việc mất công sức phỏng đoán những đoạn kí ức vụn vặt luẩn quẩn trong đầu chỉ khiến tôi thêm ngẩn người. Đôi khi tôi không nhớ nổi hình dáng của anh, cố gắng chắp vá nhưng đều vô ích, hoàn toàn thay đổi, dẫu phác họa trong đầu thế nào chăng nữa cũng đều khác xa với tưởng tượng. Thế nhưng, bạn có tin không, dẫu trở thành một khối hóa thạch, tôi cũng không thể nào quên được câu viết ở trang cuối cùng ấy. “Tô Cẩm Niên yêu Tôn Ca Duệ.” Tôi sẽ không để cho bất cứ ai nhìn thấy nó, mỗi khi ở một mình, tôi đều vuốt nhẹ từng con chữ ấy, lẳng lặng mỉm cười, và rồi trong lòng bỗng trào dâng đầy lo âu tựa như thủy triều cuồn cuộn, sau đó nhắm mắt lại. Nước mắt đẫm mặt. *** Tôn Ca Duệ Gặp Tôn Ca Duệ là khi tôi vừa tròn mười chín, cả tâm hồn vô cùng trong trắng và thuần khiết, không có bất cứ dấu vết nào của nước mắt và tổn thương ăn mòn. Tôi và Lan San kéo va li đứng giữa cổng trường quan sát dòng người xung quanh, không biết làm thế nào. Tân sinh viên và phụ huynh khắp nơi trong trường đông như mắc cửi, dòng người bốn phía chen chúc nhau càng khiến không gian thêm chật chội. Tôi vốn tưởng có thể dựa vào cô bạn Lan San vô cùng khéo miệng của mình để tìm được chỗ tiếp đón tân sinh viên, nào ngờ mới ngoảnh lại nhận được một gương mặt còn hốt hoảng hơn cả mình. Cô nàng lay mạnh cánh tay tôi, phải làm sao giờ, Cẩm Niên, bọn mình sẽ chết nóng ở chỗ này mất. Đúng như nó nói, trong không khí tràn ngập hơi người cực nóng, dường như đến hô hấp cũng trở thành một loại cực hình. Tôi tiện tay kéo cô bạn sang hỏi người mặc áo trắng gần đó, xin lỗi cho hỏi chỗ làm thủ tục nhập học cho tân sinh viên ở chỗ nào vậy ạ? Bóng người màu trắng quay người lại nhìn hai đứa chúng tôi đang đầm đìa mồ hôi rồi mỉm cười, tôi và Lan San không hẹn mà cùng cảm thán: A! Đúng là cô gái xinh đẹp khiến người ta phải ngước nhìn, trong sự hối hả và nhộn nhịp với dòng người, chỉ có duy chị ấy cả người thoáng mát, xinh đẹp thoải mái, tựa như thiên thần hạ trần xuống Trái Đất. Đến tôi là con gái còn không cầm nổi lòng nữa là. Có thể dùng từ nào để miêu tả vẻ đẹp của chị ấy đây? Tôi chăm chú nghĩ hồi lâu, nhưng chỉ nghĩ được ra bốn chữ. Quà tặng trời ban. Chỉ cần bốn chữ này, không cần từ nào khác. Mái tóc dài đen nhánh, gương mặt trắng ngần, tuy không trang điểm nhưng cũng đủ để hạ gục một đống người béo gầy xung quanh. Chị ấy nắm tay tôi, giọng nói vui tươi thân thiết, để chị dẫn hai đứa đi. Trên đường chị ấy hỏi thăm tên hai đứa chúng tôi, tôi chân thành trả lời. Tô Cẩm Niên, Ninh Lan San. Chị ấy khen, tên hay quá. Chị tên là Cố Lương Tịch. Lan San khen, tên chị cũng rất hay. Chị ấy chán nản lắc đầu, cái tên này quá bạc bẽo, e là vô phúc. Tôi nghẹn lời, không biết đáp trả ra sao. Cũng may đã đến nơi cần đến, chị ấy chỉ tay vào trong, hai em tự vào nhé. Tôi vội vàng cám ơn, chị xinh đẹp, cảm ơn chị. Chị ấy ngẩn người, nheo mắt nhìn tôi, Cẩm Niên, em đúng là em bé đáng yêu, sau này có chuyện gì cứ đến tìm chị, khoa Tây Ban Nha – Cố Lương Tịch. Đẩy cửa ra, bên trong không ồn ã như tôi tưởng, tôi quan sát xung quanh rồi thản nhiên gõ lên bàn của một chàng trai gần đó, này! Người đó ngẩng đầu lên, tôi lập tức ngây người. Rốt cuộc đây là sao, sao hôm nay tôi toàn gặp được những gương mặt không phải của người phàm thế này. Tóc người ấy cắt rất ngắn, sạch sẽ nhưng quá sắc bén, tràng mày như mực vẽ, tóc mai như đao, trong đôi mắt dập dờn sự dịu dàng xao động, biểu hiện lười nhác, không nói lời nào nhìn tôi chăm chăm. Ánh mắt tôi lướt qua mái tóc rồi xuống khóe mắt, lông mày của người ấy, đứng hình tại chỗ, hoàn toàn đã quên đây không phải là trường cấp ba, miệng méo xệch, không phát ra được một tiếng. Một lúc sau, Lan San lên tiếng phá vỡ sự im lặng này, anh ơi, bọn em đến nhập học. Người ấy nhìn tôi bất giác nở nụ cười, anh không phụ trách việc tiếp đón. Sau đó người ấy chỉ vào người đối diện, hai em đến chỗ cậu ấy nhé. Trong lúc quay đi tôi chợt nhìn thấy bảng tên của người ấy, ba chữ đó từ đây gieo mầm vào trong xương tủy, không thể nhổ ra. Tôn Ca Duệ. Em và anh, thực sự không có duyên phận vậy ư? Gặp lại người ấy là nửa tháng sau. Hôm ấy, buổi trưa ở căn-tin, Lan San bỗng nhiên ném đũa xuống, khẽ rên y như tinh thần sụp đổ hoàn toàn vậy, Cẩm Niên, mấy thứ này đâu phải cho người ăn! Tôi thở dài, cũng ném đũa theo, tối đến mình đi ăn lẩu. Mấy chị khóa trên nói gần trường có một quán lẩu, đồ ăn rất ngon. Buổi tối chúng tôi mang theo cái bụng đói đến quán đánh chén. Vừa ngồi chưa ấm chỗ thì có người gọi tên tôi. Xuyên qua hơi nước mờ mịt, chị Lương Tịch vẫy tay với chúng tôi, lại đây ngồi. Chị ấy mặc váy hồng, trông cực kì quyến rũ. Nhìn sang, ngồi cạnh gắp rau giúp chị ấy là Tôn Ca Duệ áo trắng như tuyết. Tim tôi bỗng trật mất một nhịp, hô hấp như dừng lại. Móng tay vô thức đâm vào lòng bàn tay, đến hoa mắt chóng mặt. Lương Tịch nhiệt tình bắt chuyện với tôi đang ngồi bên phải chị ấy, cười hỏi tôi, sao không thấy em đến tìm chị? Tôi nhỏ giọng đáp, em còn chưa thuộc đường mà. Chị ấy cười ha ha, nói với người ấy, Cẩm Niên chính là em khóa dưới em vừa nhắc với anh đấy, hôm khai giảng đứng ở cổng trường như trẻ con bám em không rời ấy. Người ấy nhìn thoáng qua tôi rồi gật đầu mỉm cười. Tôi bỗng dưng mất khẩu vị. Mới ăn qua loa vài miếng rau tôi đã gác đũa, Lương Tịch tò mò hỏi, đồ không ngon hay em muốn giảm béo thế? Tôi còn chưa kịp mở miệng Lan San đã cướp lời, nó vẫn thế đấy ạ, khi còn bé em từng nghe bà ngoại nó kể, thức ăn đời người vô hạn, ai ăn xong trước thì người đó chết trước. Chắc nó muốn làm xà tinh ngàn năm ấy mà. Tôi nhoài người véo má nó một cái, mọi đều đều cười nghiêng ngả. Lương Tịch kéo chúng tôi lại, thân thiết nắm tay tôi, Cẩm Niên ngoan, nói cho chị biết, vì sao em muốn sống lâu thế? Tôi cúi đầu, khẽ đáp, bởi vì em muốn sống lâu hơn người em yêu… Xung quanh lại được một trận cười vang, chỉ có mình Lương Tịch dịu dàng ra hiệu cho tôi nói tiếp. Tôi sợ hãi ngẩng đầu, đối diện với người ấy, em nghĩ, nếu em chết trước, tất nhiên người yêu của em sẽ phải chịu đựng nỗi đau mất đi em, cho nên em nhất định phải sống thọ hơn người ấy, em muốn lấy thân phận vợ để tổ chức tang lễ cho người ấy, không muốn người ấy phải lưu luyến trần thế mà sống ở thế giới khác mỉm cười đón tiếp em. Cả bàn đều yên lặng, Lương Tịch thở dài, xoa mặt tôi. Cẩm Niên, em đúng là em bé ngoan. Nụ cười trên đôi môi người ấy hơi xa vời, chầm chậm tiến vào mắt tôi. Ánh mắt y như ngọn lửa. Từ đầu đến cuối, anh chưa nói một lời. Tạm biệt mọi người, tôi và Lan San đi thẳng vào một quán net. Tôi viết nhật kí blog: “Lần đầu tiên gặp được người ấy ở ngôi trường xa lạ này, sinh mệnh tôi khắc lên một vết thương đầu tiên, mang tên thất vọng. Thì ra tình yêu không cần nhiều thời gian để nuôi dưỡng bởi nó sẽ từ từ mọc lên. Đôi khi, tuy chỉ là một giây vội vã nhưng sai cả một đời.” Tôi đã nghe lời đồn về tình yêu của họ, đúng là rất đẹp đôi. Tôi cũng tin rằng, bên cạnh người ấy chỉ có chị ấy, dẫu là ai cũng không xứng. Tối nay tôi vô tình nhìn thấy sợi dây đỏ buộc trên cổ tay trái của người ấy, một đầu dây đỏ khác, buộc ở tay phải của chị ấy. Tôi che chắn lòng mình thật cẩn thận, sợ nó bỗng tuôn ra máu tươi. Thì ra, không chỉ kiếp này. Sang cả kiếp sau. Chị ấy đã xác định từ lâu. Đời đời kiếp kiếp, không xa không cách, đẹp đẽ biết bao. Nhưng là người ấy, em và anh, thực sự không có duyên phận vậy ư? Nhìn chiếc màu đen, và rồi, nước mắt lẳng lặng tuôn ra. Mời các bạn đón đọc Đến Lượt Em Yêu Anh của tác giả Độc Mộc Châu.
Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ
CUỐN SÁCH NÀY CHẮC CHẮN LÀM BẠN NHỚ:  Nhớ người mà bạn thầm thương trộm nhớ? Nhớ người luôn kề vai sát cánh bên bạn? Nhớ người hiểu rõ bạn từ những điều nhỏ nhặt nhất? Nhớ những đoạn thanh xuân đứt gãy, nhòe mờ, những cách xa, bỏ lỡ, nhớ cả nụ cười nhớ cả nước mắt.  “Mong hồi ức là thanh xuân, năm tháng là câu chuyện, tình cảm ấm áp và niềm cảm động, chảy mãi không ngừng.” Dành tặng “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ”của hai tác giả Văn Tử & Kim Hạo Sâm đến người đã xuất hiện trong thanh xuân của bạn, người đã lưu lại cho bạn hồi ức không thể nào quên, người đã giúp bạn hiểu thế nào là tình bạn, thế nào là cùng nhau và thế nào là … tuổi trẻ.  Cuốn sách là những câu chuyện về thanh xuân, những trải nghiệm trong cuộc đời, những tâm sự trong lòng, tuy nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần sâu lắng.  Người cũ có phải là người tốt nhất? Tình yêu thanh xuân có phải là quý giá nhất ? Tôi không biết! Chỉ biết rằng có những thứ trên đời qua rồi không níu được nhưng cũng chẳng quên được.  Thật vui, vì cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ Thật vui, vì cậu đã cùng tớ trải qua quãng thời gian tươi đẹp ấ Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ. Cảm ơn cậu, vì tất cả. “Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong thanh xuân của tớ” dành tặng những năm tháng tuổi trẻ của bạn có ngọt có đắng và có cả xót xa của nước mắt. Có thêm gì nữa thì chậm rãi mà nhớ về, nha!  *** Cuối năm 2016, tôi cho các bạn ở studio nghỉ Tết hơn một tháng, còn tôi ở lại Besides, đọc sách, uống cà phê, viết cuốn sách này. Sau đó, hai mươi bảy tháng Chạp, tôi mới ngồi lên tàu cao tốc trở về nhà. Không phải là tôi không nhớ nhà, chỉ là càng trưởng thành, chuyện độc thân càng trở thành gánh nặng của gia đình, khiến mỗi lần sum họp, dù chỉ là trong cuộc điện thoại, đều không tránh khỏi chủ đề giục cưới, cảm nhận được sự nóng lòng chờ mong mỗi phút mỗi giây của họ. Lần này, đương nhiên không ngoại lệ. Vừa về tới nhà không lâu, hàng xóm đã chạy tới hỏi: “Sao năm nay lại về nhà ăn Tết một mình thế này?”. Tôi quay đầu nhìn mẹ tôi đang nấu nướng trong bếp, thở phào một hơi, hi vọng thời gian bà nhắc tới chủ đề này muộn hơn chút, muộn hơn chút nữa. Bữa cơm tối, họ hàng hỏi tôi: “Cháu mua được nhà ở Hàng Châu chưa?”. Tôi nói rồi. Sau đó, họ hỏi giá nhà, cảm thán rằng: “Ôi chao, nhiều tiền thế, phải trả tới sáu mươi tuổi mới hết ấy nhỉ. Tôi thực sự không hiểu mấy người trẻ các cô các cậu, thành phố lớn rốt cuộc có gì tốt chứ? Cháu nên học hỏi anh họ của cháu, ở tỉnh kết hôn, sinh con, nó muốn ăn gì, tôi lái xe là có thể đưa nó đi…”. Lần này e là tôi không tránh được. Quả nhiên, mẹ tôi nhìn tôi một cái, lắc đầu nói: “Những cái khác không quan trọng, dù thế nào cũng phải tìm được đối tượng trước, lại một năm trôi qua rồi, con nhìn xem con đã bao nhiêu tuổi rồi…” Những lời phía sau được lặp lại vô số lần trong suốt những năm qua, dường như đối với họ mà nói, kết hôn mới là trọng điểm duy nhất trong cuộc sống hiện tại của tôi. (2) Dịp Tết này, trên Weibo có một số dòng trạng thái nói về lời hỏi han và so sánh chuyện nhà chuyện cửa của các bậc tiền bối họ hàng thân thích. Trong đó, chuyện được người ta nhắc tới nhiều nhất chính là giục cưới. Từng có một khoảng thời gian dài, tôi luôn lo lắng và buồn bã về chuyện này, cảm thấy bản thân không thể thỏa mãn được kì vọng của cha mẹ, dằn vặt tự trách trước sự nhọc lòng của họ. Cho đến khi đọc được một câu nói trên Weibo của người tranh biện Hoàng Chấp Trung trong chương trình Let’s Talk[1], tôi như gặp được tri kỉ, bùi ngùi vô cùng. Anh ấy nói rằng: “Người thân, đến từ huyết thống, tình yêu của họ, đến từ thiên tính. Đối với phần lớn các bà mẹ mà nói, dõi mắt theo hành trình của bạn, bà thà rằng đứa con cưng của mình sống một cuộc đời bình thường, an ổn, chứ không nhẫn tâm nhìn thấy đứa con mất một cánh tay một bên chân, làm tướng quân trở về”. Hẳn nhiên là chúng ta đều biết rằng, cha mẹ bởi vì yêu, nên mới có kì vọng lớn lao như thế. Hi vọng con cái sớm ngày yên bề gia thất, có người chăm sóc, cả hai nương tựa vào nhau, gây dựng một gia đình hạnh phúc, họ mới có thể yên tâm. Chỉ có điều, các bậc cha mẹ không hiểu rằng, thời đại ngày nay đã khác xa thời đại trong quá khứ. Luôn có một số người, dù phải mất tay mất chân, vẫn hi vọng có thể đánh thắng trận trở về, chứ không phải là sống an phận một đời, tầm thường được chăng hay chớ. Thế hệ trẻ chúng ta, ngoài việc nối dõi tông đường, sinh con đẻ cái ra, có nhiều chuyện chúng ta muốn làm hơn, chúng ta theo đuổi cuộc sống lí tưởng. Càng trưởng thành, chúng ta chỉ có thể càng nhẫn tâm từ chối sự kì vọng của cha mẹ, để vâng theo lòng mình, đồng ý với thời cơ và duyên phận, hiểu rõ ràng rằng, chuyện sống bên một người không chỉ là chuyện đơn giản củi gạo mắm muối. Đây là một loại trách nhiệm khác, đối với cuộc đời mình, đối với cuộc đời của người chưa biết kia. Kết hôn không phải là điều kiện duy nhất để hạnh phúc, chỉ có sống cuộc sống lí tưởng, mới là hạnh phúc. Đương nhiên là tôi hiểu rằng, trong cuộc sống này, chúng ta có quá nhiều vướng bận trong tình cảm và trách nhiệm. Nhưng, hi vọng các bậc cha chú có thể hiểu, thử tìm hiểu, cuộc đời mà chúng tôi thực sự muốn có, chẳng qua là sống vì mình. (3) Tôi quen với một số người bạn tuổi đã ngoài bốn mươi, vừa kết hôn không lâu, con cái mới dăm ba tuổi, nói ra cũng là kết hôn muộn. Nhưng khi họ còn trẻ, thỏa thích làm những thứ mà mình muốn, xông pha cho sự nghiệp của mình. Cho đến đúng thời gian gặp được đúng người, kết hôn, xây dựng gia đình, trở thành cha mẹ. Tất thảy những điều này, không phải là để thỏa mãn bất kì ai, mà chỉ là nghe theo tâm ý của mình để bước về phía trước. Tôi từng chụp ảnh cưới cho một cặp vợ chồng mới cưới, người đàn ông đã bốn mươi ba tuổi, hai năm trước anh gặp được cô vợ nhỏ hơn mình năm tuổi. Anh bảo rằng, đến độ tuổi này khó mà bị hớp hồn ngay từ ánh mắt đầu tiên lắm, đã qua cái tuổi nông nổi và nhiệt huyết căng tràn khi yêu đương thời trai trẻ từ lâu rồi. Thế nhưng, cũng chính bởi vậy mà càng trân trọng cuộc gặp gỡ hơn, càng hiểu phải gây dựng, chăm bón, yêu một người như thế nào hơn. Khi anh nói những lời này, vẻ đẹp trai ấy, là thứ không có được ở chàng trai hai mươi tuổi. Còn vợ của anh, lại cười nói: “Sau này tôi mới hiểu rằng, thì ra những năm tháng độc thân cứ kéo dài đằng đẵng như thế, chẳng qua chính là để chờ đợi anh ấy tới”, sau đó chị khẽ đấm vai anh ấy nói, “Nhưng anh cũng không biết đường đến sớm một chút!”. Hai người nhìn nhau cười, khiến người bên cạnh phải ngưỡng mộ. Tôi có một người bạn, ngày còn trẻ bởi vì bị gia đình thúc giục, nên đã tìm một người “tạm được” trên mọi phương diện, tạm coi là môn đăng hộ đối. Sau khi xem mặt, gặp nhau mấy lần đã quáng quàng làm đám cưới. Vài năm sau, bởi vì cả hai không yêu nhau, mâu thuẫn ngày một gia tăng, làm việc ở thành phố lớn mỗi ngày đã đủ đau đầu nhức óc, về nhà còn phải đối mặt với những trận cãi vã, cuối cùng họ đã bước vào con đường ly hôn. Khi cô gái một lần nữa quay trở về cuộc sống độc thân, cô bảo rằng: “Giờ tôi mới hiểu rằng, thì ra có những chuyện quả thực không thể tạm bợ, dù sao thì cuộc sống giống như chuyện uống nước vậy, ấm lạnh tự mình biết. Tất thảy những mừng giận buồn vui trong cuộc sống của mình, chỉ có mình hiểu rõ nhất. (4) Kể từ khi nhớ chuyện, cuộc đời của chúng ta luôn là nghe theo người khác. Khi đi học thì nghe cha mẹ và thầy cô, sau khi đi làm thì nghe cấp trên. Phần lớn cuộc đời của mọi người đều bị cuộc sống đẩy về phía trước, vứt bỏ con người đích thực của mình kia, vứt bỏ cả những thứ thuần túy nhất trong cuộc sống. Niềm vui đích thực của chúng ta là gì nhỉ? Cuộc sống mà chúng ta thực sự mong muốn là gì? Bạn có còn nhớ, có đi hỏi chính mình hay không? Tôi còn nhớ trong một chuyến du lịch, tôi từng chụp ảnh cho một cặp vợ chồng già tám mươi ba tuổi. Họ kết hôn năm mười tám tuổi. Vào độ tuổi đẹp nhất, họ cùng nhau xây dựng gia đình, chăm sóc lẫn nhau. Ngày hôm ấy, ông luôn nắm lấy tai bà, còn bà chăm chú chỉnh cổ áo sơ mi giúp ông. Lòng tôi bỗng dâng lên niềm cảm động sâu sắc trước những vụn vặt trong ống kính máy ảnh mà tôi nhìn thấy. Ở họ, tôi nhìn thấy sự đáng quý của việc nương tựa vào nhau. Họ khiến tôi hiểu rằng, tình yêu có thể khiến hai sinh mệnh hoàn toàn khác biệt nương tựa vào nhau, bầu bạn một đời. Tôi nghĩ, cuộc hôn nhân như thế này, mới là cuộc hôn nhân mà chúng ta mong đợi, đáng để chúng ta chờ đợi. Ở bất cứ thời khắc nào, xin đừng quên điều bạn muốn là gì. Bạn phải đứng ở chính giữa cuộc đời mình, quyết định phương hướng bạn muốn đi, sau đó chứng minh cho cả thế giới thấy, lựa chọn của bạn, chưa từng sai. Diary Bạn biết không, tôi luôn nhớ nhung Mời các bạn đón đọc Cảm Ơn Cậu Đã Xuất Hiện Trong Thanh Xuân Của Tớ của tác giả Văn Tử.
Bổ Đầu Khó Làm
"Cương Đình mặc áo trắng từ trên cây nhảy xuống, rất vừa lòng với diễn xuất của Long Đại, dùng quạt gõ nhẹ lên đầu y tỏ ý khen ngợi: “Diễn được lắm. Lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ !” “Dạ, công tử!” Ba anh em Long gia từ chỗ tối bước ra, hai tay chắp sau lưng, cúi đầu hành lễ với Cương Đình. “Lần sau ở bên ngoài không cần hành lễ, đỡ mất công ta đáp lễ!” Cương Đình chắp một tay sau lưng, khẽ gật đầu, tay kia phe phẩy quạt che trước mặt : “Các ngươi giả dạng sát thủ đi ám sát Mân Hạ, đừng để cho nàng ta nhận ra …… Tuyệt đối không được làm nàng bị thương. Nếu để trên người nàng có vết xước nhỏ, ta sẽ rút sạch máu trên người các ngươi!” “Vâng, công tử !” Trong chốc lát, bóng dáng cả ba người biến mất tại chỗ. Long Đại khó hiểu vuốt vuốt cằm: “Công tử, Mân tiểu thư mà biết chuyện, sau này nhất định sẽ tìm ngài tính sổ!” Cương Đình khép quạt lại, tỏ vẻ phản đối: “Ngươi nói xem, đến lúc đó ta mặc một lớp lụa mỏng lượn qua lượn lại trước mặt nàng, liệu nàng có còn nhớ đến lỗi lầm khi trước của ta nữa không?” *** Cương Đình nhìn Mân Hạ, trong lòng hối hận không thôi, rõ ràng là việc của hắn, không nên để liên lụy tới nàng như vậy: “Có hối hận vì đã ở lại cùng ta không?” “Không biết Long Nhị và Tả tướng bên kia thế nào rồi.” Mân Hạ gượng gạo chuyển chủ đề, bây giờ hối hận thì còn có tác dụng ư? Huynh đệ Long gia nghe vậy cũng không giấu nổi lo lắng, hi vọng tình hình của Long Nhị khá hơn bọn y bây giờ. Cương Đình thấy Mân Hạ không nói tiếp cũng chỉ thở dài, nhất định trong lòng nàng đang rất giận hắn: “Các ngươi cho rằng Long Nhị không đánh lại một lão già hơn năm chục tuổi à?” Huynh đệ Long gia gật gù cảm khái: “Thật là, Tả tướng còn bao nhiêu phúc thì tranh thủ hướng nốt đi thôi, Long Nhị hắn mạnh lắm!” “Phượng Mân, chúng ta không cần phải đóng kịch nữa đâu!” Cương Đình nhẹ giọng lên tiếng, lời nói ra mang theo ngập tràn hoài niệm. Mân Hạ khẽ cười lạnh một tiếng, tâm tình chôn giấu dưới đáy lòng bình thường không nhớ đến, giờ nghe hắn nhắc lại, đủ mọi tư vị bỗng nảy lên. Khi xưa nàng một mực theo đuổi, còn hắn trước sau đều lạnh nhạt hờ hững, giờ lại muốn khơi chuyện trêu chọc người khác ư? “Khi còn trẻ thì chẳng biết buồn rầu, một lòng mong câu ước hẹn, cuối cùng tự mình chuốc lấy chán nản, hiện tại chuyện gì cũng đã trải qua, ta đã quên sạch từ lâu rồi, huynh không cần tiếp tục bận tâm.” “Khi nàng đi rồi ta mới phát hiện, khoảng trống trong lòng đó chẳng có gì có thể lấp đầy.” Cương Đình cúi đầu, giọng rất khẽ. Hắn đã từng cảm thấy Mân Hạ cứ bám riết lấy mình vô cùng phiền phức, nhưng thời gian trôi qua trong lòng cũng dần chấp nhận, ngay đúng lúc hắn định mở lời cầu hôn thì nàng lại biến mất, dường như muốn xóa sạch sự tồn tại của bản thân. Mân Hạ dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn, tâm đã nguội lạnh, lời thổ lộ còn có ích gì: “Ta đã từng khổ sở vì huynh, đó là vì ta để ý đến huynh. Nhưng hiện tại ta chẳng cảm thấy có chút dằn vặt nào, là bởi, ta không cần đến huynh nữa rồi!” Trong khoảnh khắc đó, trái tim Mân Hạ bỗng đập mạnh, nàng hiểu rõ nếu bản thân thực sự đã quên Cương Đình thì sẽ không vì câu nói vừa rồi của hắn mà rung động. Ngược lại với yêu là hận, nàng không hận, không yêu, nhưng đồng thời cũng không buông tay, bao nhiêu tâm tình đều chôn sâu dưới đáy lòng, những điều hắn làm vì nàng, nàng đều thản nhiên tiếp nhận, và cũng chỉ có vậy mà thôi. Rầm, rầm … rầm. Nơi Long Nhị và Tả tướng biến mất bỗng phát ra động tĩnh. Huynh đệ Long gia kích động chạy tới thăm dò: “Nhị ca, là huynh phải không ?” “Các huynh đệ, là ta đây. Công tử, sổ sách đều đã lấy được rồi!” Vừa dứt lời, cửa hầm ầm ầm hai tiếng rồi từ từ mở ra. Cả đám vội kéo đến vây quanh Long Nhị, gã rút đoản đao bên hông cắt đứt dây trói cho từng người: “Lão cáo già kia định nhốt chết ta dưới hầm, nhưng lão đâu có ngờ công tử đã sớm đoán được, đưa cho ta bản đồ từ trước.” Bảy người lại vội vàng nhảy xuống hầm, Long Nhị đi trước dẫn đường, mò mẫm nửa canh giờ rốt cục cũng nhìn thấy ánh trăng bên ngoài. Cương Đình lớn tiến cảm thán, ít nhiều trong lòng dâng lên cảm giác bội phục, thật hiếm thấy ai biết nghĩ xa như lão: “Lão cáo già giảo hoạt, vậy mà có thể đào hầm thông đến tận ngoài thành!” Mân Hạ liếc nhìn vẻ mặt của hắn rồi lại ngước đầu ngắm không trung, điềm nhiên hỏi: “Cương Đình, số bạc huynh cướp đã trả về Tây Bắc chưa?” “Gì chứ, nàng thực sự coi ta là cướp đấy à?” Cường Đình cười cười đầy cân nhắc, nhưng đợi một hồi không thấy Mân Hạ đáp lời đành sờ sờ mũi, chủ động báo cáo: “Ta là phụng theo hoàng mệnh mới đi cướp, chứ bình thường dù có đến năm lá gan cũng không dám chặn đầu xe của tông đốc Tây Bắc đâu à!” Long Đại kéo đến một con ngựa, Mân Hạ thản nhiên nhận lấy dây cương, liếc mắt nhìn Cương Đình: “Ta – Phượng Mân, ở điện Khai Minh đợi huynh trở về!” “Được, gặp lại ở điện Khai Minh, Mân điện hạ của ta!” Cương Đình nhẹ nhàng gật đầu, nhìn theo bóng Mân Hạ thúc ngựa rời đi. Long Đại đứng bên cạnh kéo tay áo hắn, khó xử hỏi nhỏ: “Công tử, vậy chúng ta quay về thế nào ?” “Các ngươi đều là cao thủ võ lâm, chạy bộ về hẳn là không thành vấn đề. Còn ta…đành làm phiền các ngươi thay nhau cõng vậy!” Vừa dứt lời, đám huynh đệ Long gia đã tái mặt nhìn nhau, Cương Đình bật cười lắc đầu: “Đi thôi…cùng nhau chạy bộ về!” Mời các bạn đón đọc Bổ Đầu Khó Làm của tác giả Vô Danh.
Ăn No Mới Có Sức Yêu Đương
Đói thì ăn Mệt thì ngủ Đau thì khóc Đã quyết định đi thì đừng bận tâm đến chuyện quay lại. Hi vọng bạn sẽ không bao giờ bị lời nói của người khác làm cho dao động. Vì những điều tốt đẹp nhất đã ở trong tim bạn rồi. Thức ăn vĩnh viễn là thứ thiện lương nhất, vì nó không khước từ những kẻ cô đơn. Đây là câu chuyện viết về thức ăn ngày đêm làm bạn với chúng ta, còn cả chuyện tình yêu mà sớm khuya chúng ta mong nhớ. Dùng trái tim dịu dàng và từ ngữ mềm mỏng, để kể về những chuyện đời thường bình dị liên quan đến thức ăn và thương mến. Chúng ta thích món ngon, và cũng đang mong chờ tình ái ngọt ngào. Thế nên cần phải học cách yêu thương bản thân trước, nếu bạn tốt đẹp thì tình yêu sẽ đến. *** Anh yêu “Hồi Oa Nhục*”, nhưng lại bắt em làm thịt bò bít-tết *Hồi Oa Nhục: “thịt 2 lần chín” có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, Trung Quốc. Bảo Châu thích nấu cho Triều Vĩ một nồi “Hồi Oa Nhục”, một miếng thịt ba chỉ sáng lóng lánh, luộc cùng gừng và hành tây. Chờ thịt nguội, từ cắt thành từng miếng mỏng trong suốt. Món ăn đi kèm cũng cần được xem trọng, xuân dùng măng non, hạ dùng khoai tây, thu dùng đậu rang, đông dùng bắp cải ngọt Thiên Tân. Lúc này, Bảo Châu đã bắc chảo dầu, đổ ớt đã được bằm nhỏ và tiêu vào chảo, một hương thơm mê người từ dầu quyện với nước ớtbay ra, Bảo Châu sẽ nhanh chóng bỏ một phần thịt đã cắt lát vào, thêm một thìa đường trắng mịn, lại thêm nửa thìa rượu gạo, lửa lớn dưới bếp nhanh chóng biến miếng thịt trở thành mỹ vị thơm ngon. Sau đó, đem phần thịt đã cắt thành miếng mỏng còn lại cho vào chảo, đợi đến lúc gần chín, lại thêm một nhánh tỏi đen, lúc này, tuy có chút tầm thường nhưng nhiều hơn cả là sự kiêu ngạo của thức ăn ngon. Bảo Châu thích làm món này nhất. Món ăn kèm hợp với Hồi Oa Nhục nhất chính là cơm tẻ. Bảo Châu sẽ hấp gạo trong nồi, để hơi nước bốc lên từng ít một, đến khi từng hạt cơm đều chín, ăn chung với nước sốt của Hồi Oa Nhục là tuyệt nhất. Mỗi lần Bảo Châu nấu Hồi Oa Nhục, Triều Vĩ đều ăn ba bát cơm. Lúc Bảo Châu quen Triều Vĩ, cô chỉ là một cô gái hoang dã. Lúc đó, cô mới từ siêu thị đi ra, không biết túi nilong bị thủng, khoai tây, củ cải, giấy vệ sinh rơi đầy đất. Triều Vĩ nhặt lên giúp cô, nhìn vẻ mặt không biết làm sao của Bảo Châu mà không nhịn cười được. Sau đó Bảo Châu cứ thế ngây ngốc theo Triều Vĩ về nhà, nấu Hồi Oa Nhục cho anh, sau đó nhìn anh xắn tay áo sơ mi lên, ăn đến mức chóp mũi đổ mồ hôi. Bảo Châu vô cùng vui vẻ, thấy Triều Vĩ thích, cô liền không che giấu đắc ý mà cười to. Triều Vĩ nói, Bảo Châu à, em cái gì cũng tốt, nhưng lại rất giống Hồi Oa Nhục, mặc dù ăn rất ngon nhưng lại quá mức tầm thường. Đúng vậy, Bảo Châu sẽ không mặc váy bó, sẽ không dương ngón tay như Lan Hoa Chỉ (ngón tay xếp thành hình hoa lan) khi uống cà phê, cũng sẽ không mím môi cười. Cô thích mặc quần jean rách ngồi bắt chéo chân ở ven đường ăn cà rem, thích một hơi tu hết nửa lon Coca trong ngày hè nắng nóng, càng thích mở miệng cười to lộ ra một hàng răng trắng. Bảo Châu nghĩ, những chuyện này có liên quan gì đến nhau đâu, cô là một đĩa Hồi Oa Nhục, chỉ cần Triều Vĩ thích ăn, cô sẽ nấu cho anh. Lúc Triều Vĩ đưa Bảo Châu về nhà ra mắt cha mẹ, cô mặc quần rách đi giầy bẩn. Triều Vĩ nhíu mày, trách cứ Bảo Châu khiến anh mất mặt. Ăn cơm xong, khi Bảo Châu đang rửa bát trong nhà bếp, lại nghe mẹ Triều Vĩ nhỏ giọng nói ngoài phòng khách, cô gái nàykhông có chút đoan trang nào cả. Bảo Châu vừa rửa chén vừa khóc, vì cô thấy tủi thân, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao mình tủi thân. Buổi tối lúc trở về, Triều Vĩ cau mày không nói lời nào, Bảo Châu giống như đã hạ quyết tâm, cô nói như thì thầm với bản thân: “Triều Vĩ, sau này em sẽ nấu thịt bò bít-tết cho anh.” Bảo Châu bắt đầu thay đổi, cô mua váy bó, khi ngồi xuống giống như một thục nữ chân chính, cô cũng bắt đầu dương ngón tay kiểu Lan Hoa Chỉ khi uống cà phê. Bảo Châu cũng không còn cười to như trước nữa, cô chỉ nhẹ nhàng nâng khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt, mỗi lúc thế này, đôi mắt đẹp của cô cũng không còn cong nữa. Đương nhiên Triều Vĩ rất hài lòng, anh nghĩ Bảo Châu đã trở nên đoan trang đáng yêu, không còn là một cô gái hoang dã thô ráp nữa. Bảo Châu không còn làm Hồi Oa Nhục cho Triều Vĩ, cô chỉ lấy một miếng thịt bò bít tết đã được ướp sẵn mua ở siêu thị trong tủ lạnh ra, dùng một cái nồi đáy bằng đẹp mắt, chiên vừa chín tới, sau đó bưng cho Triều Vĩ. Mời các bạn đón đọc Ăn No Mới Có Sức Yêu Đương của tác giả Thái Yếu Yếu Bất Cật Dược.