Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

27 Nhát Dao Bí Ẩn - Minh Nguyệt Thính Phong

Tháng năm tươi đẹp, tiết xuân còn chưa đi hết, mùa hè đã nhanh chóng kéo đến, thời tiết ban ngày rất nóng, buổi tối có phần mát mẻ dễ chịu hơn. Bây giờ là chín giờ tối, cái nóng ban ngày đã kéo đi hết, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, trên đường lớn xe cộ qua lại, vô cùng tấp nập. Con hẻm vắng vẻ ở đường Tiểu Nam lại rất yên tĩnh, con hẻm nhỏ hẹp có tường cao che chắn, mát mẻ dễ chịu, dây leo xanh tốt bám trên vách tường, trong bóng tối cố vươn mình ra ngoài, khiến cho bầu không khí mát mẻ có thêm vài phần tối tăm, quỷ dị. Phía sâu trong con hẻm, dưới một cột đèn đường mờ mờ, một người đàn ông nằm bất động trên mặt đất, ngồi bên cạnh ông ta là một cô gái mặc váy trắng, trên tay cô đang cầm một con dao găm, giơ lên thật cao, đâm xuống, lại giơ lên, lại đâm xuống, đâm từng nhát từng nhát lên cơ thể người đàn ông kia. Máu bắn tung tóe, trên người, trên mặt, trên cánh tay của cô gái tất cả đều là máu. Máu trên cơ thể người đàn ông đang nằm trên mặt đất kia cũng chảy thành một mảng lớn đỏ tươi, cánh tay gầy yếu của cô gái đã không còn sức lực, tốc độ giơ dao lên càng ngày càng chậm, trên mặt cô gái toàn là mồ hôi, nhưng cô vẫn rất cố chấp tiếp tục đâm từng nhát từng nhát. Một người đi đường đi vào con hẻm, định đi đến căn gác cũ ở phía bên kia đường, vừa đi đến, cảnh tượng trước mắt làm cho anh ta sợ ngây người, thét lên, sau đó quay đầu bỏ chạy. Mười phút sau, tiếng còi báo động từ xa tiến đến, vài người cảnh sát cầm súng chạy vào con hẻm trên đường Tiểu Nam, cô gái mặc váy trắng đã ngừng tay, giống như một con rối ngây ngô ngồi ở đó, tiếng cảnh sát hét lên, cô mờ mịt quay đầu, ngạc nhiên, giống như vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Cảnh sát tiến về phía cô gái, họng súng chỉa về phía cô, hét to bảo cô bỏ con dao xuống, giơ tay lên. Cô gái chớp mắt vài cái, giống như vừa mới tỉnh lại, nhíu mày tỏ vẻ không hiểu, nhìn họng súng đen ngòm đang chỉa vào mình, cúi đầu xuống, vẻ mặt hoảng sợ nhìn máu trên tay mình, con dao rơi xuống đất, cô thấy quần áo của mình toàn là máu, vẻ sợ hãi nhanh chóng lan ra khắp gương mặt, cô quay đầu lại nhìn thấy người đàn ông bị đâm trông rất đáng sợ nằm bên cạnh mình. Hai mắt cô gái mở to, vô cùng kinh khủng, nắm tóc của mình điên loạn thét chói tai... *** Có lẽ cái tên Minh Nguyệt Thính Phong không còn xa lạ gì với mọi người nữa, nhưng trước giờ mọi người hay biết đến chị ấy ở thể loại truyện hài hước, vui vẻ, cười đau cả bụng. Lần này, Tiểu Phong của chúng ta sẽ thử sức ở thể loại mới, thể loại trinh thám, điều tra phá án, một vụ án vô cùng bí hiểm hehehe. Mèo tin chắc mọi người sẽ đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, gặp vô số bất ngờ không thể nào đoán được. Bảo đảm không làm mọi người thất vọng. *** Hàn Trạch Thành đem một loạt ảnh chụp đến trước mặt của cô: "Dương Thục Phương, ngày đó sau khi cô rời khỏi cục cảnh sát, đánh xe lái một vòng lớn, sau đó đến đình nghỉ mát ở công viên trung tâm chờ nửa giờ, lại lục lọi mọi ngóc ngách cùng với tiệm trà gần đó một lượt, sau cùng lại đến con hẻm ở đường Tiểu Nam, tìm kiếm khắp con đường khoảng một giờ đồng hồ. Con đường này, chính là con đường xảy ra án mạng cũng là nơi cô đã hẹn gặp Vương Duệ. Xin lỗi tôi đã nói dối, không có sổ gì chép gì cả, để cô chạy không một chuyến. Tôi nghĩ chuyện cũ chắc là thế này. Vương Duệ dùng tình nhân bên ngoài để tống tiền Lý Hải, cô rất tức giận, nhưng mà không phải vì chuyện anh ta có tình nhân bên ngoài, dù sao thì chuyện này cũng không phải ngày một ngày hai, hôn nhân của hai người ban đầu vốn là vì lợi ích. Cô không thể để chuyện tai tiếng này ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình, cô nhận chuyển phát nhanh, lại xem bưu kiện của Lý Hải, vậy nên cô quyết định tự mình xử lý việc này. Cô cho Vương Duệ tiền, nhưng ông ta còn muốn dây dưa không buông, mà Lý Hải lại muốn kết hôn với Liêu Tiểu Tình, cô đương nhiên cũng không thể nào chấp nhận việc này. Cô biết Vương Duệ và Liêu Tiểu Tình qua sự kiện kia, cô nghĩ có thể lợi dụng chuyện đó. Vậy nên ngày 17 tháng 5, cô hẹn Vương Duệ gặp nhau ở công viên trung tâm, dẫn ông ta đến quán trà nói chuyện, nhân cơ hội đó bỏ thuốc Vương Duệ. Sau khi đánh thuốc mê ông ta, cô tiếp tục đến nhà Liêu Tiểu Tình, thôi miên cô ấy, đem cô ấy và Vương Duệ đến con hẻm ở đường Tiểu Nam. Ngay sau đó, xảy ra chuyện một thiếu nữ yếu đuối vì thù hận chính tay đâm kẻ thù 27 nhát dao." Hàn Trạch Thành đem bức di thư Liêu Tiểu Tình viết trong lúc bị thôi miên ra: "Liêu Tiểu Tình bị bệnh, cô ấy một lòng muốn tiếp nhận điều trị, phương pháp trị liệu khiến cô ấy không ngừng nghĩ đến chuyện vui vẻ, mà chuyện khiến cô ấy vui vẻ nhất chính là năm 2011 cô ấy và người đàn ông mình yêu sẽ kết hôn, năm 2011, Tiểu Tình 27 tuổi, cô ấy mong chờ đến 27 tuổi, trước đó, vì là ngoại tình, cô ấy không thể nào tiết lộ ra ngoài. Cô thôi miên Liêu Tiểu Tình, trạng thái cô ấy thả lỏng mới tiến hành được, vậy nên trong tiềm thức của cô ấy, sẽ thêm vào dấu ấn của hạnh phúc. Cô thôi miên cô ấy cầm dao đâm Vương Duệ, cô ấy đâm 27 nhát, cô thôi miên để cô ấy viết di thư, cô ấy lại vẽ thêm đóa hoa 27 cánh. Lúc cô ấy bị cô dùng phương pháp đáng sợ này khống chế, hạnh phúc cô ấy mong chờ cũng trở nên xa vời. Cô thật là tàn nhẫn." Dương Thục Phương cười lạnh: "Cảnh sát Hàn viết tiểu thuyết sao? Kể chuyện rất dễ nghe, tôi không biết 27 nhát dao, đóa hoa 27 cánh gì cả, tôi chỉ đến trung tâm trị liệu đúng một lần đó, nếu còn chưa thỏa mãn, tôi là vì bảo vệ chồng tôi, bảo vệ gia đình tôi, tôi không muốn anh ấy ngồi tù. Anh nói cái con đường gì đó, cũng là chồng tôi nói cho tôi biết." "Tối ngày 17 tháng 5, chồng cô hẹn Liêu Tiểu Du đi ăn, nói chia tay. Sáu năm trước anh ta khâm phục cô gái tên Liêu Tiểu Du, lại không ngờ vài năm sau lại yêu vẻ điềm đạm đáng yêu của cô em gái Liêu Tiểu Tình, Liêu Tiểu Tình có vẻ yếu đuối mà Liêu Tiểu Du và cô không có, khiến cho anh ta cảm thấy được mình trở thành chỗ dựa, vậy nên anh ta yêu, anh ta nói anh ta muốn kết hôn với Liêu Tiểu Tình. Năm 2011 là năm mà con của hai người đã tròn 18 tuổi, trong thỏa thuận trước khi cưới của hai người có ghi khi con hai người được 18 tuổi thì có thể phân chia tài sản, nói cách khác sau thời gian này anh ta có thể ly hôn, anh ta không cần phải gìn giữ gia đình nữa. Cô đương nhiên sẽ hận Liêu Tiểu Tình, trong mắt cô nhìn thấy một cô gái tâm thần sắp cướp chồng của mình. Mà Liêu Tiểu Du cũng giống vậy, cô ấy nỗ lực nhiều năm như vậy, kết quả người được hưởng lợi lại là em gái mình. Cho nên sau bữa cơm hôm đó cảm thấy bực tức, người phục vụ ở nhà hàng đó đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ đôi nam nữ làm cho nơi buôn bán của họ bị một phen long trời lở đất, cho nên, Liêu Tiểu Du và chồng của cô không có mặt tại hiện trường. Còn cô, theo điều tra của chúng tôi ở quán trà, hôm đó cô và Vương Duệ nói chuyện rất nhỏ, phục vụ ở quán trà không nhận ra hai người, nhưng mà quầy thu nhân ở quán trà đó có cameras, ghi lại hình ảnh của cô và Vương Duệ. Vậy nên, đừng nói chồng cô nói cho cô biết. Tất cả mọi chuyện, đều do một tay cô bày ra. Cô hận Liêu Tiểu Tình, cô lại biết làm cách nào khống chế cô ấy, cô lấy lý do đến trung tâm trị liệu thăm bạn học cũ để tiếp cận cô ấy, bày tỏ ý tốt, làm cho Liêu Tiểu Tình tin rằng cô thông cảm và ủng hộ mối quan hệ của cô ấy và Lý Hải, lại không hề nghi ngờ rằng cô mượn lý do này để nhằm mục đích mượn dao giết người." Dương Thục Phương cứng nhắc ngồi một chỗ, không nói gì. Hàn Trạch Thành bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Hạ Phàm vui vẻ ôm tập hồ sơ chen vào, lần đầu tiên thành công phá được án tử, tâm trạng cô rất tốt. "Liêu Tiểu Tình trải qua việc này, e rằng phải điều trị lại mấy năm, nhưng mà bác sĩ Trình rất tự tin khẳng định có thể chữa khỏi bệnh cho cô ấy." Hàn Trạch Thành gật đầu, trông thấy Liêu Tiểu Du đứng chờ ở xa xa. "Cảnh sát Hàn, bảng ghi chép còn phải làm bao lâu, tôi muốn dẫn em gái mình về." Hàn Trạch Thành không đáp, ngược lại nói: "Em gái cô không hề bước ra khỏi cổng, cô làm sao không biết Dương Thục Phương tiếp cận cô ấy? Cô tin rằng vợ của người đàn ông kia thật sự có ý tốt sao? Cô ấy là em gái cô, cô ấy không nghĩ nhiều như mấy người, dù thế nào đi nữa cô ấy cũng là em gái cô." Anh nói xong không thèm để ý đến cô ta, đi mất. Phía sau lưng anh, Liêu Tiểu Du đứng ngẩn ngơ tại chỗ, mấy ngọn đèn trên hành lang chiếu vào người cô ta, kéo ra cái bóng thật dài. Hạ Phàm nhìn Liêu Tiểu Du một chút, bước nhanh đi theo Hàn Trạch Thành. Cô theo anh lên lầu, dọc đường còn nói: "Tôi vừa thấy con trai Lý Hải, dáng dấp rất giống mẹ nó. Anh nói, Lý Hải còn có thể cưới Liêu Tiểu Tình không?" "Ai biết được, đổi lại là tôi, rất khó." "Vì sao?" "Nếu như Dương Thục Phương không gặp chuyện không may, hắn còn có thể theo đuổi tình yêu đích thực, nhưng vì tình yêu của hắn mà Dương Thục Phương làm ra những chuyện như vậy, còn phải đối mặt với lao tù, hắn phải ăn nói thế nào với con của mình? Cuộc hôn nhân này sao có thể tiếp tục được nữa?" "Nói cho cùng, Liêu Tiểu Tình vẫn là người đáng thương nhất, mong rằng đến lúc cô ấy 27 tuổi, thực sự có thể có được hạnh phúc." "Mỗi người đều có câu chuyện của họ, Hạ Phàm, cô là người giàu tình cảm, làm cảnh sát sẽ rất cực khổ." "Cảnh sát Hàn, bây giờ nghĩ lại, anh thật là một cảnh sát tốt." .... Mời các bạn đón đọc 27 Nhát Dao Bí Ẩn của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Gặp Ma - Phan Văn Đà
Đã năm ngày nay trời mưa tầm tã, cả năm ngày không có một tí ánh nắng nào, ai cũng có cảm giác như đang phải sống những ngày trong hang, trong lỗ, ngột ngạt đến tức thở. Mọi người bần cùng lắm mới ra đường, nhất là đối với người già. Ông Giang vốn là người ưa hoạt động, ngày nào ông cũng phải đi ra ngoài vài tiếng đồng hồ. Nào là đi tập thể dục buổi sáng, buổi chiều; nào là đi gặp gỡ bạn bè đàm đạo thơ phú; nào là đi sinh hoạt hội đồng hương, hội người cao tuổi, hội Cựu chiến binh... Mấy ngày nay ông phải ngồi lì trong nhà, trông ông luôn hiện lên gương mặt cau có, bức bối như bị kiến cắn khắp người. Ngoài cái khổ không đi đâu được, ông còn cái khổ nhà dột, ẩm thấp. Ngôi nhà thuê ba tầng gần một trăm mét vuông nhưng lại có tới tám người ở của ba thế hệ; chỉ riêng việc phơi quần áo cho mọi người đi làm về bị ướt cũng đã khổ rồi. Mấy đứa cháu ngoại đang cùng ở với ông bà thì chẳng biết sợ là gì, mỗi ngày vài ba lần chúng chạy ra sân để hứng nước mưa, lại còn xô đẩy nhau ngã lấm hết cả. Ông bảo chúng nó không nghe, có lần ông phải đem roi ra dọa bọn chúng mới chịu vào. Bà Nhân - vợ ông, thấy các cháu đùa quá làm ông phải cáu, bà nói: - Bao giờ có được cái nhà để không phải đi thuê, để san sẻ bớt chúng nó ra cho đỡ khổ. Nghe bà nói vậy, ông Giang nói ngay: - Kể nhiều lúc cũng bực, nhưng nhiều khi có lũ trẻ cũng vui. Nếu không có chúng nó đánh cãi nhau thì làm sao bà lại trở thành quan Tòa xử kiện; không có chúng nó múa hát, đóng kịch thì làm sao tôi với bà có được những trận cười vỡ bụng. Nói cho công bằng, chúng nó có công to lắm, chúng nó làm cho mình trẻ lại, có đúng không bà? - Vâng, tất nhiên rồi, nhưng về lâu dài chắc chúng nó cũng không ở mãi như thế này đâu, vừa chật chội, vừa mất tự do của chúng nó. - Tôi cũng hiểu như bà nhưng với hoàn cảnh nhà mình hiện nay muốn tách cũng khó lắm, tôi với bà chỉ trông vào mấy đồng lương hưu, các con cũng chưa tích lũy được bao nhiêu, nếu có làm nhà thì phải đi vay, vay nhiều thì chết, nhà và đất bây giờ đắt lắm. Ông đang nói thì có tiếng chuông điện thoại, ông vội cầm ống nghe. - Ai gọi tôi đấy ạ? Từ đầu dây bên kia có tiếng người phụ nữ trả lời. - Tôi là Bao đây, ông có cần tiền lương sang mà lấy. Nghe vậy ông vội vàng mặc áo mưa để đi. Bà hỏi: “Có việc gì mà ông phải đi vội thế?” - Bà Bao điện tôi sang mà lĩnh lương hưu.Ông thừa hiểu hoàn cảnh của gia đình rồi nhưng ông vẫn hỏi “bà cần tiêu chưa để tôi đi lấy?” Bà nhìn ông với con mắt ái ngại, vì thương ông phải đi lúc mưa gió nhưng bà vẫn phải nói. Không lĩnh lấy gì mà tiêu, mấy ngày nay ở chợ cái gì cũng đắt, từ con cá mớ rau, đến cân gạo, củ khoai... Ông Giang bước vào sân nhà bà Bao, đã thấy trong nhà có mấy ông bà cùng cảnh đến lĩnh lương, đang chuyện trò rôm rả. Ông Giang cất tiếng chào bà Bao và mọi người, mọi người cũng đồng thanh chào lại. Ông Thành, một ông cụ vui tính, đến trước đã nhìn ông Giang và nói: “Mưa gió thế này cứ đắp chăn mà ngủ, ông đến đây làm gì?” Ông Giang trả lời hóm hỉnh: “Tôi cũng như các ông, nhớ bà Bao quá nên phải đến”... mọi người đều cười. Bà Bao đang phát tiền phải ngừng tay nói xen vào: “Các ông nhớ Bác Hồ chứ nhớ gì tôi, nói như ông Giang, nhà tôi nghe thấy thì chết”. Mọi người lại cười... Lâu ngày gặp nhau lĩnh lương ai cũng thấy vui, nhưng rồi ai cũng mong lĩnh xong để về còn lo chuyện mưa bão ở nhà. Lấy được đồng lương hưu về đưa cho bà, thấy bà tươi hẳn lên vì ngày mai đã có tiền ra chợ. Ông Giang vừa đưa mấy đồng lương cho bà, cái vui nho nhỏ vừa chợt đến thì bà lại lộ ra nét mặt lo âu, bà nói: “Lúc ông vừa đội áo mưa đi ra cổng thì ông Tường chủ cho thuê nhà vừa đến, ông ấy đến để lấy tiền thuê nhà tháng tới, ông ấy nói từ tháng tới mỗi tháng phải tăng thêm năm trăm ngàn, tức là tăng thêm 10%. Tôi có nói ông cháu đi lĩnh lương hưu chưa về nên chưa có tiền nhà đưa ông, tôi có đề nghị ông ấy cân nhắc lại giá thuê như thế thì cao quá, lấy đâu trả được. Tôi vừa nói xong ông ấy nói ngay với thái độ dứt khoát: “Tùy ông bà, bây giờ thị trường giá thuê nhà lên rồi, không tin ông bà đi mà khảo giá, nếu ông bà không thuê tôi lấy lại cũng được, hiện nay khối người hỏi thuê nhà nhưng không có nhà mà cho thuê. Vừa nói ông ấy vừa nhìn quanh nhà như muốn tìm kiếm điều gì, sau đấy ông ấy nói luôn: “Tôi cũng muốn lấy lại để sửa chữa nâng cấp thêm, sau khi nâng cấp giá thuê phải gấp rưỡi hiện nay.” ... Mời các bạn đón đọc Gặp Ma của tác giả Phan Văn Đà.
Bí Mật Trái Tim Bị Đánh Cắp - Quái Đàm Hiệp Hội
Sau một thời gian chờ đợi, ngày 25 tháng 2 năm 2008, bộ sách Quái đàm hiệp hội sẽ chính thức ra mắt độc giả Việt Nam. Lần đầu tiên xuất hiện tại Việt Nam, với cả series truyện kinh dị của Quái đàm hiệp hội (hội kể chuyện quái dị số 1 Trung Quốc). Những câu chuyện nối tiếp, đan xen, những bi kịch mờ ám, những cuộc đấu tranh giữa những tâm hồn trong sáng, cao thượng với sự tăm tối, hiểm ác của những kẻ ác độc tạo nên kịch tính cao độ theo từng bước chân của các nhân vật. Những câu chuyện kỳ dị gắn liền với Internet và công nghệ cao khiến người đọc phải rùng mình nhưng không phải vì những hồn ma bóng quế hay nhưng con quái vật dị thường mà là sự méo mó biến dạng trong tâm hồn của những con người đang sống. Đọc xong những  câu chuyện về “Cái chết”, bạn sẽ thấy ý nghĩa của “Tồn tại”, đọc xong những “Chuyện quái dị” để hiểu thêm giá trị của “Cuộc sống”, và nhận ra rằng cuộc sống thật ngắn ngủi và những mưu mô toan tính để tranh quyền đoạt lợi chỉ là hư ảo. Chỉ những giá trị tốt đẹp của con người mới vĩnh viễn tồn tại. Và chính bạn là người làm nên cuộc sống.  Đó cũng là mục đích cuối cùng của Quái đàm hiệp hội khi viết nên những trang sách này. *** Âm thanh vừa dứt, Tạ Phi liền nghĩ tới đứa trẻ. Con mắt thứ ba khác thường của Văn Bân kia đã nhìn rõ anh ta. Và từ đó Tạ Phi đã biết được nỗi sợ hãi khi bị người khác nhìn trúng tim đen của mình. “Cô kể chuyện này làm gì hả? Văn Bân chết đã hơn hai năm rồi, hơn nữa nó và chuyện xảy ra hai năm trước đây chẳng có liên quan gì hết. Cô có hiểu không?” Trong giọng nói của Tạ Phi dường như có chút run run khi hỏi điều đó. Tằng Hương cười mỉa mai mà không trả lời, cô chỉ đưa mắt nhìn lướt qua một lượt những người trong phòng trực đêm, cười nhạt rồi hỏi: “Mọi người không thấy việc này quá nhức đầu, chẳng lẽ mọi người không thấy mệt mỏi sao?” Tất cả đều hiểu ý Tằng Hương nói gì, lúc đó ngoài Cố Đông không phải là người trong ngành y ra, Tạ Phi và Trương Xuân Hòa đều là bác sĩ có kinh nghiệm. Ngay lúc đó, họ đã biết được việc Tằng Hương đã cho thuốc gây tê vào trong đồ uống với hàm lượng vừa đủ để mất đi thể lực mà không bị hôn mê. “Tại sao cô lại làm như thế?” Tạ Phi nhìn Tằng Hương hỏi một cách sợ sệt. Tằng Hương bước tới, nhìn thẳng vào mắt anh ta và nói: “Lẽ nào anh không biết tại sao ư? Chẳng lẽ những chuyện anh làm, anh lại không nhớ rõ hay sao? Câu chuyện anh kể rất hay, nhưng thật đáng tiếc nó lại có một lỗ hổng... đó là lời dự báo trong giấc mộng. Nếu nghe câu chuyện thì có lẽ chẳng thấy gì cả, lại còn tăng thêm khả năng khủng bố tinh thần. Đây không chỉ là một câu chuyện mà còn là một sự thực, nó đã từng xảy ra. Câu chuyện anh kể lại hầu như là sự thực nhưng trong đó có một số chi tiết anh đã xuyên tạc đi, bây giờ tôi sẽ nói rõ ra để mọi người cùng biết.” ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Trái Tim Bị Đánh Cắp của tác giả Quái Đàm Hiệp Hội.
Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện - Phạm Gia Dũng
Tiểu thuyết Bí mật ngôi nhà cuối huyện là một truyện tổng hợp hình sự giả tưởng và có yếu tố liêu trai chí dị. Thừa nhận trong truyện liêu trai chí dị, tiểu thuyết nói về một khu vực nơi đó yêu tinh và con người tranh giành nhau cuộc sống trên thế gian này. Một vụ chuyên án mở ra. Truyện được viết theo lối không có đề cương, mỗi nhân vật có một số phận riêng trong bối cảnh truyện và tranh đấu để sống. Đây là bản thảo hiệu đính sửa chữa, thay đổi lần cuối tháng 12/2013 cho xuất bản điện tử, để chờ viết sang cuốn khác. Trân trọng và cảm ơn! Tác giả Phạm Gia Dũng *** Phạm Gia Dũng, sinh năm 1980 Tốt nghiệp khoa ngoại ngữ trường ĐH KHXH & NV (TP. HCM) Năm 2011: Học viên lớp phê bình điện ảnh của Dự án điện ảnh Quỹ Ford tại Hà Nội. Công việc: Cộng tác văn phòng làm hồ sơ dịch thuật công chứng; Biên, phiên dịch tiếng Anh, Đức tại Sài Gòn ĐTDĐ: 0989 624 027 Email: [email protected] *** Bên Sở cảnh sát Phúc An, ông Cao Tấn Danh đắc cử Phó giám đốc Sở cảnh sát Hoàng gia. Ông Trần Hiếu Tuấn được đề cử lên Phó Giám đốc thứ hai của Sở cảnh sát Phúc An nhưng ngẫm chuyện cũ, nên từ chối chức Phó Giám đốc. Lễ tang Tổng chỉ huy Văn Bình diễn ra, có Dalena đến viếng, cô khóc lóc khi nghe William nói vì lời cầu hôn sớm của Văn Bình mà Long mất cảnh giác đã tin con yêu tinh và chết thảm. Trại Thần Phong được giải tán, và chuyển thành những đội Biệt kích nhỏ. William được cử là cảnh sát trưởng huyện Kiên Minh. Anna Catherine Nguyễn lấy Denny Lâm Hoàng và có một con gái, một năm sau hai người ly dị vì Anna phát hiện Denny phản bội mình. Anna được tin Long đã tự sát chết cùng cô gái đi bên cạnh. Gia đình Tom “quả chùy” một năm sau được một ân nhân bên Miến Điện sang bảo lãnh cho lên khỏi mặt đất, người này chính là Sylvain (Phan Bá Cầm), Tim em song sinh của Long, kể lại tường tận việc Long được đưa lên mặt đất đào tạo đặc cảnh, và dính vào vụ yêu quái ngôi nhà bên huyện Kiên Thành ra sao. Ông còn báo tin cho cha Long là anh đã kết liễu được con quỷ đen báo thù của cha.Một thời gian dài sau đó, ông Sylvain mới báo tin cho gia đình Long biết cậu và cô gái đó đã sống hạnh phúc bên thành phố tự do, không trở lại Kao Mieng nữa. Anh trai của Đào là Trương Thế Tạ sau khi nghe tin ngôi nhà của mình bị phá hủy vì được xây trên một cái hang động ma, em út của anh cùng tên đặc vụ nào đó đã mất tích trên núi. Anh Trương Thế Tạ vẫn sống nhưng sau này tâm trạng u uất, trầm cảm, sống một mình khép kín với xã hội. Bà Mừng (hàng xóm nhà cô Đào) bị thần kinh. ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện của tác giả Phạm Gia Dũng.
Hãy Tắt Đèn Và Đọc - Ken
Hãy Tắt Đèn Và Đọc là một số những câu chuyện ngắn có nhiều tình tiết ma-kinh dị hay được sưu tầm dành cho các bạn thích đọc thể loại truyện ma kinh dị mang yếu tố tiểu thuyết ngắn sau những giờ làm việc mệt mỏi... *** Các mem vocaloid hẵng ai cũng biết đến bài hát khá nổi tiếng này nhưng chắc ít ai biết được nó gần giống với 1 vụ án được thực hiện gần giống với lời bài hát tại Nhật bản Cho tới giờ, vụ án Alice vẫn là một trong những vụ án kì lạ và chưa bao giờ được phá ở Nhật Bản. Từ 1999 đến 2005, đã có năm vụ án diễn ra. Lẽ ra chúng đã là năm vụ hoàn toàn khác biệt nhau, nếu không có những tấm bài mà hung thủ để lại ở mỗi hiện trường vụ án. Hắn luôn để lại một tấm bài (Dao động từ giết người này đến giết người nọ) sau mỗi lần gây án ở địa điểm gây án, trên đó có chữ "Alice" được viết bởi máu của nạn nhân. ... Mời các bạn đón đọc Hãy Tắt Đèn Và Đọc của tác giả Ken.