Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Ân Ân là một đứa trẻ bị vứt bỏ nên từ nhỏ đã chịu đủ loại ức hiếp. Cho đến ngày cô được Ân Lưu Tô nhận nuôi thì mới có được một gia đình, dù giản đơn nhưng rất ấm áp.  Ân Lưu Tô sống trong một con hẻm nhỏ, xung quanh đều là những gia đình nghèo khổ, thu nhập chỉ dựa vào việc đi đưa cơm hộp. Khuôn mặt già nua, thu nhập ít ỏi, chỉ dựa vào tính cách mạnh mẽ mà xây nên một khoảng trời cho Ân Ân. Ân Ân rất yêu mẹ, cô cứ tưởng mình có thể vĩnh viễn ở cạnh bà. Nhưng mà sau đó Ân Lưu Tô lại mất tích một cách thần bí, không còn thấy xuất hiện nữa.... *** Nhiều năm sau này, Ân Ân thi đậu vào trường đại học trọng điểm của cả nước vì muốn theo đuổi đối tượng cô thầm mến đã lâu, Cận Bạch Trạch. Vào ngày sinh viên năm nhất nhập học, vậy mà cô đã gặp lại mẹ của mình, Ân Lưu Tô! Bà không những không hề già đi mà ngược lại còn trở nên trẻ trung hơn nhiều, trông như bằng tuổi với Ân Ân! Cô tết hai bím tóc, xỏ khuyên tai, mặc một cái áo ba lỗ tập luyện đánh nhau với một nhóm nam sinh viên. Ân Lưu Tô trở thành đàn chị năm ba trẻ trung phô trương của Ân Ân. Ân Ân sợ đến ngây người. … Nhưng không chỉ có mỗi chuyện này khiến cô kinh ngạc. Ân Lưu Tô chẳng những là đàn chị xinh đẹp tài năng, mà còn là một nữ tổng giám đốc đã gây dựng sự nghiệp nhiều năm, tài sản kếch xù, là tấm gương vàng của Học viện Kinh tế. Ân Ân mới hiểu được cảm giác biến thành phú nhị đại chỉ trong một đêm. Hôm đó, Ân Lưu Tô ôm bả vai của Ân Ân, miệng ngậm một cọng cỏ, nhìn nam thần đẹp trai nhất của học viện Cận Bạch Trạch đang chơi ở trên sân bóng đối diện. “Tên nhóc này là người con thích ba năm?” Ân Ân đỏ mặt: “Vâng.” “Hình như cậu ấy đang làm nhân viên thực tập ở công ty của mẹ.” Ân Ân kinh ngạc nhìn Ân Lưu Tô, trên mặt tràn đầy dấu chấm hỏi. Ân Lưu Tô phun cọng cỏ ở trong miệng ra, kéo Ân Ân đến trước mặt Cận Bạch Trạch dù cho cô có liều mạng giãy giụa. “Trước mắt cậu là cơ hội cả đời không cần phải phấn đấu.” “Đây là con gái của bà chủ, tới chào hỏi một chút.” Cận Bạch Trạch nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Ân Ân, suy nghĩ vài giây rồi gọi: “Mẹ.” *** Có những đứa trẻ được bố mẹ ngóng trông ngày nó đến với thế giới này, nhưng, cũng có những đứa trẻ bị ruồng rẫy ngay từ thuở mới lọt lòng. Ta biết ngày ta được sinh ra, nhưng ở cô nhi viện, bọn trẻ lại biết ngày chúng bị mẹ cha từ bỏ, bởi, ngày sinh nhật của chúng được chọn dựa trên ngày chúng được đưa đến nơi này. Tạ Văn Thanh và Ân Ân đều là cô nhi. Gặp nhau trong cô nhi viện, nhờ chia đôi miếng ăn mà hai đứa trẻ trở thành anh em. Thật ra, ít ai biết rằng, Tạ Văn Thanh và Ân Ân không phải anh em máu mủ ruột thịt. Nhưng nhìn cái cách họ trân trọng phần tình thân này, nào có ai nghĩ thế nữa đâu, sự khuyết thiếu thân tình cũng được bù đắp vẹn tròn. Trước khi Ân Ân có cái tên thuộc về riêng mình, bên cạnh danh xưng “Ngôi sao thiểu năng trí tuệ” do ông anh trai ngố tàu đặt cho, mọi người thường gọi cô bé là “Tạ Tiểu Muội”, nghĩa là em gái họ Tạ. Chẳng có nguyên nhân sâu xa nào cho cái tên nửa nạc nửa mỡ này, gọi cô bé như thế cũng bởi vì, anh của cô bé là Tạ Văn Thanh. Tạ Văn Thanh là một thiếu niên mười tám tuổi có trái tim nhiệt huyết và đôi bàn tay trắng. Một trái tim đong đầy nhiệt huyết mới đủ sức chứa niềm đam mê ca hát, bởi nỗi, âm nhạc như một thức quà xa xỉ với bọn họ, những con người bên rìa của xã hội, những con người phải bon chen kiếm tìm vị trí mà họ thuộc về. Có những lúc, Tạ Văn Thanh sẽ như cây tùng cây bách, vững vàng đối diện với hết thảy mọi chông gai, thách thức để bảo vệ Ân Ân, cô em gái chẳng chung dòng máu. Dù cho phải ngủ dưới gầm cầu, sống một cuộc sống nay đây mai đó và bản thân mình chỉ mặc một bộ đồ cũ kỹ rách nát, anh cũng sẽ lo lắng cho em gái thật chu toàn, không để cô bé phải thiếu ăn thiếu mặc. Anh là chỗ dựa vững chắc cho Ân Ân, tuy vậy, cũng có những khi anh “trẻ trâu” chẳng ai bì kịp, thậm chí còn ngốc nghếch và rất dễ tin người. Rất nhiều lần tưng bừng phấn chấn “khởi nghiệp”, nhưng kết quả nhận lại chỉ toàn là cay đắng, tiền mất tật mang. Tạ Văn Thanh biết mình chỉ có hai bàn tay trắng nhưng anh chưa bao giờ lấy đó làm sự tự ti khiến chính mình muộn phiền. Nào ngờ đâu, có một người đã xuất hiện và làm thay đổi cuộc sống của họ. Cô gái đó tên là Ân Lưu Tô. Cô gái tên Ân Lưu Tô này rất kỳ lạ. Chẳng hiểu sao cứ một mực nói mình chỉ mới hai mươi tuổi, mà kỳ lạ thay, cô lại mang dáng hình của một bà cô ở tuổi tứ tuần. Còn nhớ, vào lần đầu tiên gặp mặt, đó là tình huống “gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ” đầy bất ổn của cô. Tạ Văn Thanh bị cô hiểu nhầm, cô tưởng anh là kẻ chuyên đi bắt cóc trẻ em nên đã đánh anh một trận no nê, và cuối cùng, họ đã cùng nhau vào đồn cảnh sát “uống trà”. Trong muôn vàn cách thức gặp gỡ, đánh nhau thành quen thân cũng chẳng hề hiếm lạ. Xem như là họ bắt đầu quen biết nhau từ dạo ấy. Nói cô xinh đẹp thì cũng không hẳn, nhưng tuyệt đối không xấu. Cái đẹp ở cô không phải là cái đẹp mà bất kỳ cô gái chàng trai tuổi đôi mươi nào cũng nhìn ra được. Mỗi lần nhìn thấy vết chân chim nơi khóe mắt cô, mấy sợi tóc bạc rũ xuống vầng trán và cả dáng người thừa cân xập xệ đó, Tạ Văn Thanh không sao hiểu được, rốt cuộc mình thích gì ở người ta thế nhỉ. Rõ ràng anh chẳng phải kiểu người có tâm hồn sâu sắc gì, thế nên, anh không thể rung động vì lý do “thấy được sự đồng điệu từ tâm hồn”. Rung động vì ngoại hình, càng không thể. Tuy mỗi cậu trai tuổi ấy đều cất giấu một bóng hồng trong lòng, nhưng có lẽ Ân Lưu Tô lại không phải là một đoá hoa bung nở. Cô của khi ấy, chỉ là một chiếc lá lúc xế chiều. Ấy thế mà, mỗi một cử chỉ, dù là nhỏ bé của cô, vẫn làm cho trái tim Tạ Văn Thanh bất giác đập liên hồi. Tuy hành trình họ đến bên nhau chẳng thể gọi là xuôi chèo mát mái, thậm chí còn thêm phần trắc trở khi họ đã xa cách nhau mười năm. Mười năm, quãng thời gian đủ dài để thay đổi mọi thứ. Quãng thời gian để Tạ Văn Thanh “lột xác” trở thành một người đàn ông chững chạc, quãng thời gian để Ân Ân lớn lên thành một cô thiếu nữ. Nhưng chẳng hiểu sao, tình cảm chân thành giữa họ cứ ngày một lớn dần lên theo năm tháng, mãi chẳng chịu vơi đi chút nào. Ngay từ ban đầu, nếu không có cô, nếu cô không xuất hiện và nhận nuôi Ân Ân, có lẽ bây giờ họ đã khác. Có thể vượt qua sự túng thiếu và được ấm no, cũng có thể sẽ mãi lạc lối trong thành phố tấp nập này. Có lời từng viết rằng, “Yêu là không bao giờ để mình phải nói câu ân hận” [*]. Nếu hành trình ngược lối này đã đưa họ đến bên nhau, vậy thì cứ để họ được ở bên nhau luôn mãi, cho đến ngày sau hết vẫn chẳng chia lìa. ““Tạ Văn Thanh, anh thích em từ bao giờ?” Đây là câu hỏi mà cô suy nghĩ thật lâu cũng không sao hiểu được. Vì sao lúc ấy anh lại thích cô đến mức không thể tưởng tượng, thẳng tiến không lùi. Tạ Văn Thanh nghĩ nghĩ, nghiêm túc mà đáp lời: “Vào buổi tối em và Ân Ân nghe anh kể chuyện đó, khi ấy, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu vào mặt em, rất nhẹ nhàng, anh thấy em ôm Tiểu Muội vào trong ngực, tựa như một người mẹ ôm con gái vậy, trái tim anh tan chảy. Anh với con bé lưu lạc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên bỗng cảm giác được gia đình là gì.” Ân Lưu Tô còn nhớ mơ hồ chuyện ngày hôm đó, cô cười nhẹ nhàng: “Anh trai nhỏ, anh biết không, em cũng vậy.” Buổi chiều ngày cô dẫn hai người về nhà ấy, cô dựa vào cạnh cửa, nhìn Tạ Văn Thanh cả người đầy cơ bắp rắn chắc ngồi xổm xuống lấy khăn giấy lau mũi cho Ân Ân như một người ba, sau đó thuần thục mà tết cho cô bé hai bím tóc xinh đẹp. Vào khoảnh khắc đó, Ân Lưu Tô cảm giác được… Có lẽ cuộc lữ trình cô độc này, có thể tạm thời dừng lại được rồi. Tình yêu long trọng giữa bọn họ ấy, bắt đầu từ tình thân. Và cuối cùng, kết thúc cũng là tình thân.” … Với một câu chuyện lấy tình yêu làm điểm tựa, mình nghĩ mình sẽ tiết lộ đôi chút về nội dung, nó như một cách mình kể lại hành trình đọc. Còn với “Mẹ tôi trở thành hoa khôi học đường siêu ngầu”, một câu chuyện tuy vẫn có tình yêu, nhưng tình thân, tình nghĩa giữa người với người mới là màu sắc chủ đạo, thì mình chọn cách nói sơ lược về hoàn cảnh các nhân vật chính. Mình đánh giá rất cao nội dung truyện và cách tác giả giải quyết tình huống, cả những đoạn “tấu hài” của Tạ Văn Thanh nữa. Xuyên suốt quá trình đọc truyện, có thể bạn sẽ cười tung nóc hoặc chợt thấy nao nao trước một phân đoạn nho nhỏ trong truyện. Nếu bạn đang muốn tìm một câu chuyện đơn giản, cốt truyện không quá cầu kỳ nhưng vẫn mang đến cảm giác ấm áp, bạn đừng ngần ngại mà hãy thử đọc “Mẹ tôi trở thành hoa khôi học đường siêu ngầu” đi nhé! ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Samgo [*]: Trích “Câu chuyện tình yêu” – Erick Segal, Hoàng Cường dịch. *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Ngày đầu tiên sau khai giảng, một tin đồn mới nổi ồn ào khắp diễn đàn sinh viên đại học Nam Thị. “Mọi người đoán thử xem tôi vừa nhìn thấy ai ở tòa nhà số 10? Tạ Văn Thanh! Là ca sĩ nổi tiếng Tạ Văn Thanh đó!” “Ghê thật, lại thêm một fan cuồng.” “Tôi có thể chứng minh người này không bị điên. Vì tôi cũng thấy được, đeo khẩu trang trắng đen, đội ngược mũ lưỡi trai! Đúng là Tạ Văn Thanh, chồng của tôi có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.” “Vãi nồi, thật hay giả vậy?” “Anh ấy đi đưa sinh viên mới nhập học bị nữ quản lý cản lại trước ký túc xá nữ, không thể đi lên trên.” “Giờ tôi muốn xin làm quản lý ký túc xá nữ còn kịp không?” “Anh ấy đưa ai? Cầu mong không phải là đi đưa con gái của anh í!” “Ảnh vậy mà lén kết hôn á hả, muốn òa khóc luôn!” “Làm ơn đi, Tạ Văn Thanh mới ba mươi tuổi thôi, dù có con thật thì cũng không thể học năm nhất đại học đâu.” Ân Ân men theo bóng cây đi từ căn-tin đến phòng ngủ, một tay cầm hộp cơm, một tay nhấn bàn phím gửi tin nhắn. “Anh ngụy trang tốt thật nhưng vẫn bị phát hiện.” Tạ Văn Thanh: “Nhìn chủ đề nóng được tìm kiếm đi, anh đã nói rồi, đẹp trai như anh có đeo khẩu trang cũng không che nổi.” Ân Ân: “Bạn học đều nói em là con gái riêng của anh! QwQ” Tạ Văn Thanh: “Em có xác định là em thi vào trường học trọng điểm của cả nước không? [chỉ số thông minh đúng là cao ghê]” Ân Ân: “...” Đối diện có hai nữ sinh xách bình nước đang đi tới, nhìn thấy Ân Ân thì không nhịn được mà liếc mắt nhìn một cái. Ân Ân thấy hai người lấy di động ra, giống như là đang so sánh với ảnh chụp trên diễn đàn. Cô kéo cái mũ nhỏ màu vàng xuống che mặt. “Xin hỏi bạn là...” “Mình không phải.” Ân Ân cất bước chạy trốn trong nháy mắt trước khi nữ sinh viên này kịp hét lên điên cuồng, chạy còn nhanh hơn cả con chó. Có anh trai là người nổi tiếng, trên con đường trưởng thành của Ân Ân không tránh được việc bị người khác vây xem chỉ trỏ. Ân Ân trốn dưới cây ngô đồng, dùng sức ấn bàn phím gửi tin nhắn cho Tạ Văn Thanh. “Về sau anh còn đến trường em sẽ cắt đứt quan hệ với anh! [đao dính máu]” Tạ Văn Thanh: [Đã hủy bỏ chuyển khoản phí sinh hoạt] Ân Ân:??? Ân Ân: “Anh trai của em là tốt nhất trên thế giới [hôn hôn][hôn hôn]” ... Ân Ân mang theo hộp cơm leo lên tầng năm. Bạn cùng phòng tên là Mạc Lị Lị đã tới phòng ngủ, đang cực khổ mà bọc đệm chăn. Nhìn thấy Ân Ân, cô ấy thả vỏ chăn ca rô trắng xanh trong tay xuống, kinh ngạc nói: “Cậu nhìn quen ghê!” “Không, không, không, cậu nhận nhầm người rồi.” Cô đè thấp vành mũ. “Tớ không nhận sai đâu, cậu học ở trường cấp ba Gia Văn đúng không?” Ân Ân nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm: “À, cậu cũng vậy à?” “Đúng là khéo thật đấy!” Mạc Lị Lị nói chuyện rất hưng phấn: “Tớ học ở lớp ba, còn cậu?” “Lớp bốn.” “Ha ha ha ha.” Mạc Lị Lị cười phá lên sang sảng: “Khó trách nhìn cậu thấy quen quen, hóa ra là học ở kế bên.” Có thể ở đại học gặp được bạn học cùng trường cấp ba lại còn ở chung một phòng ngủ, Ân Ân cũng vô cùng vui vẻ. Hai người giống như là “gặp được bạn cũ nơi đất khách quê người” vậy, cùng đi đến ban công vừa hóng gió vừa tám chuyện. Mạc Lị Lị nói chuyện có vẻ rất thần bí: “Cậu có biết Cận Bạch Trạch không?” Nhắc tới cái tên này, trái tim của Ân Ân đập thình thịch, khuôn mặt dù bị gió lạnh thổi qua vẫn cảm thấy nóng bỏng. Biết rất rõ ấy chứ. Hồi cấp ba, Ân Ân thắp đèn học bài hằng đêm để thi vào đại học trọng điểm phía Nam của cả nước, chỉ vì muốn được gần cậu hơn một chút. Ân Ân mua được quyển ghi chú môn Vật lý của Cận Bạch Trạch từ tiệm sách cũ. Mỗi ngày cô đều đặt trong cặp sách, luôn mang theo bên mình. Tạ Văn Thanh trào phúng cô không chỉ một lần: “Sao em không ôm quyển vở kia ngủ luôn đi.” Sau này cô thật sự ôm vở ngủ, xém chút nữa là anh ấy ném luôn cả người lẫn vở ra khỏi nhà. Mạc Lị Lị không nhìn thấy biểu cảm mất tự nhiên của Ân Ân, nói chuyện rất hưng phấn: “Hồi trước Cận Bạch Trạch đúng là quá xuất sắc! Ba năm đạt được học sinh xuất sắc nhất khóa, giải thưởng thi đua khoa học tự nhiên cầm mỏi cả tay, lại còn là nam thần số một, đẹp hơn cả mấy nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng mà...” Trái tim của Ân Ân bị Mạc Lị Lị làm cho chậm đi vài nhịp: “Nhưng mà sao?” “Cô cả của tớ là chủ nhiệm cấp ba của anh ấy. Đợt nghỉ hè tớ qua nhà cô chơi, nghe thấy bà cô cảm khái miết, cứ nói là một đứa trẻ tốt mà gặp cảnh như vậy thật là quá đáng tiếc...” “Đáng tiếc? Là chỉ cái gì?” Nhìn thấy Ân Ân cũng thích nghe, Mạc Lị Lị càng nói càng hăng... “Nghe nói lúc học năm hai đại học, anh ấy phải tạm nghỉ học nửa năm, gia đình bị phá sản. Hiện tại anh ấy... cũng rất thảm. Từ thiếu gia nhà giàu biến thành con nhà nghèo, nghe nói cũng không đi học được mấy buổi, đa phần là đi ra ngoài làm thêm kiếm tiền. Đúng rồi, cậu mà đặt cơm ở cái app giao hàng bên dưới trường học có khi còn gặp được anh ấy đến đưa cơm hộp đó.” Nghe được những lời này, Ân Ân có một loại cảm giác đã trải qua hơn trăm năm. Cậu ở trong lòng của cô là một thiếu niên mặc sơ mi trắng đại diện cho toàn thể học sinh lên phát biểu dưới cột cờ, một người tràn ngập nhiệt huyết, chí khí ngút trời. Cô khó lòng mà tưởng tượng được hình ảnh Cận Bạch Trạch đi giao cơm hộp. Rồng bị mắc cạn nhất định rất cô đơn. Ân Ân tò mò hỏi Mạc Lị Lị: “App giao đồ ăn mà cậu kể tên là gì thế?” “Cậu tìm: Giúp đỡ sinh viên đại học Nam Thị.” Ân Ân lấy di động tìm kiếm, đúng là thấy một cái app có icon màu xanh lam, ấn tải xuống. “App này do một đàn chị năm ba của Học viện Kinh tế tạo ra. Đàn chị này rất ghê gớm, nghe nói gia sản kếch xù, là thương hiệu bằng vàng sống của Học viện Kinh tế.” “Thật là lợi hại.” Ân Ân thuận miệng đáp lại, tải xong app thì ấn đăng nhập. Giao diện của app đơn giản ngắn gọn, tất cả những tiệm cơm trong ngoài trường học đều có, việc giao cơm do sinh viên trong trường làm nên sẽ đưa đến tận cửa phòng ngủ, rất tiện lợi. Người dùng còn có thế lựa chọn nhân viên giao cơm. Ân Ân xem trong mục nhân viên giao cơm đúng là có tên của Cận Bạch Trạch. Số lần giao cơm của anh là nhiều nhất. Ân Ân nhẫn nhịn một buổi chiều thấp thỏm bất an, cuối cùng cũng đến giờ cơm tối. Cô vào app chọn món cơm thịt nướng Brazil của một quán cơm trong trường học, sau đó tay run run mà chọn tên Cận Bạch Trạch. Năm phút sau, Mạc Lị Lị vừa vào cửa thì thấy Ân Ân đã tô son, chải đầu, thay một chiếc váy dài mới tinh đang vịn vào tường đi giày cao gót. “Cậu giỏi thật, mới nhập học mà đã đi hẹn hò à?” “Lấy cơm hộp thôi!” “Cậu đừng nói là đi lấy cơm hộp mà cũng cần trang điểm như đi gặp mặt mối tình đầu ấy nhé?” Ân Ân xuống lầu, đứng trước cửa tòa nhà số 10, trái tim vốn đập rộn ràng như nai con chạy loạn vẫn chưa bình tĩnh lại được. Chẳng mấy chốc... cô sẽ gặp được anh ấy! Ân Ân kích động nhắn một tin cho anh trai. “Anh, mau chỉ em với, thấy đối tượng yêu thầm thì nói cái gì đầu tiên, nói gì để đối phương ấn tượng sâu sắc?” Tạ Văn Thanh: “Tôi là em gái của siêu sao hạng nhất Tạ Văn Thanh, làm người yêu của tôi sẽ không thiệt thòi.” Ân Ân:... Tạ Văn Thanh thấy cô không trả lời thì gọi điện thoại: “Anh chuẩn bị đi một chuyến tới Hải Thành, có việc gì thì tìm trợ lý của anh.” Ân Ân rầu rĩ nói: “Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì hết hai trăm ngày anh ở Hải Thành rồi.” “Là đi làm việc.” “Anh đi hỏi thăm tin tức của mẹ chứ gì.” Tạ Văn Thanh vẫn cố chấp: “Là công việc yêu cầu chứ anh không đi tìm chị ấy.” Lúc Ân Ân học cấp hai thì mẹ cô, Ân Lưu Tô, bị mất tích, qua nhiều năm rồi mà vẫn không có thông tin gì của bà. Đã qua rất lâu nhưng cả Tạ Văn Thanh và Ân Ân đều không hề từ bỏ việc tìm kiếm. Hai năm trước, không biết Tạ Văn Thanh nghe được ai nói thấy một người phụ nữ giống Ân Lưu Tô ở Hải Thành nên cứ lâu lâu anh lại bay qua đó một chuyến. Tạ Văn Thanh vẫn luôn nhớ tới mẹ, tiếp tục đi tìm bà ấy. Ân Ân: “Chưa chắc mẹ đã ở Hải Thành, có khi đã rời đi. Anh có đi qua đó mấy lần cũng sẽ trở về tay không...” Tạ Văn Thanh dùng âm thanh đông cứng mà đánh gãy lời nói của cô: “Anh không tìm chị ấy, vì sao anh phải đi tìm. Chị ấy muốn đi đâu thì đi, làm gì có ai thèm chờ!” Ân Ân không đáp. Tạ Văn Thanh nhận ra mình giấu đầu lòi đuôi, thở dài một tiếng: “Cúp máy đây!” “Anh ơi, anh nghĩ... bà ấy còn sống không?” Thật lâu sau, một giọng nói đàn ông trầm trầm truyền đến: “Một người phụ nữ như chị ấy nhất định đang sống ở nơi nào đó, còn sống tốt hơn cả chúng ta.” ... Ân Ân cúp điện thoại, dùng tay xoa xoa đôi mắt hơi cay. Năm ấy, Ân Lưu Tô nhận nuôi một đứa trẻ bảy tuổi lang thang không nơi nương tựa, còn đặt tên cho nó là Ân Ân. Tiện thể cũng nhận nuôi luôn cả Tạ Văn Thanh cùng một cô nhi viện với cô. Mẹ Ân Lưu Tô lúc đó hơn bốn mươi tuổi, Ân Ân bảy tuổi, Tạ Văn Thanh mười tám tuổi. Một gia đình ba người dù tuổi tác khác biệt rất nhiều nhưng lại dựa vào nhau sống sót, trải qua một cuộc sống hỗn loạn nhưng vẫn hạnh phúc. Về sau, Tạ Văn Thanh ký hợp đồng với một công ty phát hành đĩa nhạc. Anh ấy kiếm được khoản tiền đầu tiên vui vẻ về nhà. Ngày đó, Ân Lưu Tô đã rời đi, chưa từng trở lại. Từ đó về sau không còn tin tức gì của người ấy nữa. ... Ngày qua ngày, năm này qua năm khác. Ân Ân nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không còn được gặp lại mẹ của mình. Đột nhiên có một tiếng chuông xe đạp thanh thúy rất dễ nghe vang lên, từ cây ngô đồng tiến tới gần. Một cô gái đạp xe về phía Ân Ân rồi thắng mạnh trước mặt cô. “Hi, là bạn gọi cơm hộp đúng không?” Tiếng nói rất lưu loát rõ ràng. Ân Ân ngẩng đầu, thấy cô gái tết một bím tóc, tai đeo mấy cái khuyên nhọn, áo thun quần jean rách. Trên người của cô gái tràn ngập sức sống thanh xuân, đôi mắt phượng hẹp dài có vẻ thong dong rất tự nhiên. Cô gái đưa hộp cơm cho Ân Ân: “Nick name là Tạ Tiểu Muội, đúng không?” “Đúng... đúng rồi.” Ân Ân lúc này chỉ cảm thấy rất hoảng hốt. Cô gái trước mặt có bảy, tám phần giống mẹ của cô, Ân Lưu Tô. Đặc biệt là đuôi mí mắt trái có một nốt ruồi đỏ nhạt, giống mẹ cô y như đúc. Đúng là gặp quỷ rồi! Không chỉ có bề ngoài, mà ngay cả khí thế siêu ngầu, làm việc nhanh nhẹn, lưu loát cũng cực kỳ giống. Trong đầu Ân Ân hiện lên một suy đoán rất máu chó. Cô gái đặt cơm hộp vào tay cô còn thuận miệng cười nói: “Đây, cơm hộp của bạn. Cầm chắc nha.” Ân Ân thấy cô gái định đi thì vội gọi lại: “Bạn ơi... xin lỗi, mình muốn hỏi một chút, mình muốn hỏi...” Thấy cô chần chừ, cô gái cười sang sảng: “Bạn muốn hỏi gì?” Ân Ân nhìn cô gái có lẽ là người thân ruột thịt của mẹ mình, lấy hết can đảm lên tiếng: “Mẹ của bạn họ gì?” “...” Cô gái nhìn cô như kiểu nhìn người đầu óc có vấn đề, dưới ánh mắt chăm chú hơi hơi nguy hiểm, Ân Ân vội sửa lời: “Thật ra mình muốn hỏi... Người giao hàng mình chọn là Cận Bạch Trạch.” Cô gái đoán được tâm tư của cô, cười thoải mái trả lời: “À, trong trường học có mười người đặt cơm hộp thì có chín người chọn Cận Bạch Trạch đi giao, địa chỉ đều là đến ký túc xá nữ. Cậu ấy không làm kịp, đơn hàng của bạn lại ở gần nên mình tiện tay đưa tới cho bạn.” “Bạn... bạn là?” “Mình là người sáng lập app Giúp đỡ sinh viên đại học Nam Thị.” Nói xong, cô gái rút một tấm danh thiếp từ trong ví ra đưa cho Ân Ân: “Sau này có đặt cơm hộp, nhận chuyển phát nhanh, mua đồ ăn vặt,... đều có thể sử dụng app, sinh viên mới nhập học còn có ưu đãi khác.” Dưới bóng hoàng hôn, thiếu nữ nói dứt câu thì leo lên xe đạp, vẫy vẫy tay đi xa dần. Ân Ân còn nhìn theo bóng dáng nhanh nhẹn một lúc mới đưa tầm mắt đặt lên tấm danh thiếp. Cô kêu lên sợ hãi, tấm danh thiếp tuột khỏi tay theo gió rơi xuống mặt đường nhựa. Trên danh thiếp còn in rõ tên của mẹ cô. Ân Lưu Tô. Mời các bạn mượn đọc sách Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Boss Trở Thành Chồng
Thể loại: HĐ, Sủng, Ngọt, HE Hai người không hề quen biết nhau vậy mà lại được ông tơ bà nguyệt se duyên lại với nhau. Ai cũng có ấn tượng rất qua trong vậy mà cả hai lần đầu gặp, thì cô say rượu nên bị anh đưa vào phòng, một đêm kích tình. Lần thứ hai gặp, cô đến công ty kí hợp đồng, sau khi kí xong mới phát hiện anh lại là ông chủ của mình. Lần thứ ba gặp mặt, anh đẩy cô vào phòng trang điểm dạy cô như thế nào là hôn. Lần thứ tư gặp mặt, anh trực tiếp ném cô vào trong xe, mang cô về nhà mình! Lần thứ năm gặp mặt.. lần thứ sáu.. Tô Tố muốn điên lên! Sao người lại như keo dính sắt vậy, muốn thoát cũng thoát không được! Tô Tố : Tôi muốn hủy hợp đồng với anh! Tiêu Lăng : Được, tiền vi phạm hợp đồng, 1 tỷ!.. Tô tố : Có thể thương lượng không? Tiêu Lăng : Không thể! Tô Tố : Rốt cuộc anh muốn như thế nào! Tiêu Lăng : Làm người phụ nữ của tôi! *** Bạn là mê truyện ngôn tình? Bạn đang muốn tìm kiếm cho mình một cuốn sách tình cảm lãng mạn, đặc biệt là mối tình tổng tài, thêm chút hư cấu và huyền bí thì càng tốt? Đến với Boss trở thành chồng sẽ giúp các bạn giải tỏa mọi niềm đam mê củamọt mình về thể loại truyện ngôn tình. Mở đầu từ sự lợi dụng, sự nhẫn tâm và cái kết cục là cái kết viên mãn. Chúng ta hãy cùng Review Boss trở thành chồng để tìm các tình tiết sáng giá của truyện trước khi vào đọc chính thức nha. Đến với truyện thuộc thể loại hiện đại và trùng sinh như truyện Boss trở thành chồng, người đọc ắt hẳn sẽ làm quen với một nhà văn mới đó là Quân Tiểu Thất. Đây là người đã viết ra bộ truyện ngôn tình không những đầy kịch tích mà đan xen trong đó là sự hài hước của cặp đôi nhân vật. Truyện mang tính chất hiện đại, sủng, ngọt và đặc biệt nhất đó chính là cái kết tại Boss Trở Thành Chồng - Chương 939. Mới đầu đọc bạn sẽ cảm thấy nữ chính đáng thương vì bị người mình yêu lợi dụng tình cảm, lợi dụng đứa con của chính mình chỉ để cứu lấy người tình của hắn. Nhưng tác giả đã cho sự xoay chuyển tình thế khác, cứu lấy cuộc đời của nữ chính bằng cách cho trùng sinh lại. Đó cũng chính là điểm nhấn góp phần đưa nữ chính đến một thế giới mới và tạo cho người đọc cảm giác thích thú hơn về câu chuyện. Đối với nữ chính Tô Tố, tuy là mở đầu câu chuyện không phải là những thứ màu hồng, ngọt ngào trong tình yêu nhưng tác giả đã khắc họa lên trạng thái tâm lý của nhân vật trước và sau khi trùng sinh lại. Trước khi trùng sinh, cô là người con gái một lòng trung thành với tình yêu và luôn hết mình quý trọng nó. Nhưng một tình huống mới mở ra cho cô khi cô bị người chồng lợi dụng chỉ vì cô có tác dụng đối với việc chữa trị bệnh máu trắng của người tình. Tuy nhiên cô lại không có tác dụng trong việc chữa trị nên người chồng lợi dụng cô để có con rồi lấy cuống ruột con cô mang đi chữa trị, mặc dù con cô chưa đủ tháng nhưng cô phải làm theo lệnh của hắn. Sự đau khổ về đứa con của cô nhưng không làm ý chí của cô bị mất đi mà khiến cô càng trở nên cứng cáp hơn, nhiều phòng bị hơn lúc trước. Tác giả ngoài việc cho cô vào một cuộc sống mới còn tặng cho cô những nỗi niềm trước đây cô mất đi như là đứa con. Và đưa cô tới một tình yêu sâu đậm với Tiêu Lăng đến nỗi nguyện tin anh boss trở thành chồng - chương 600. Điều đó đã thay đổi trạng thái tâm lý của nữ chính sau khi trùng sinh lại, một cảm giác mãnh liệt và dồi dào sức sống có trong nhân vật Tô Tố. Nhân vật Tiêu Lăng tuy là người vô lại, mặt dày trong mắt nữ chính nhưng có lẽ đối với người đọc thì đây là người khiến cuộc sống của nữ chính thay đổi, trở nên muôn màu và lạc quan hơn như tại boss trở thành chồng - chương 41 biết nhận mọi việc theo hướng tích cực hơn. Đồng thời, bản tính của Tiêu Lăng đã giúp cho câu chuyện trở nên hài hước hơn. Sự uy quyền của anh đã ép buộc Tô Tố vào một khuôn khổ mà anh định sẵn trước đó, nhưng cũng vì muốn tốt cho cô. Thật ra, mối tình giữa boss và cấp dưới dường như đã quá quen thuộc nhưng về độ bản mặt cũng như độ chây lì của tổng tài đã khiến câu chuyện không quá bị bó hẹp lại khuôn khổ về một tổng tài lãnh khốc mà chúng ta thường thấy trong truyện ngôn tình. Bên cạnh yếu tố hài hước của cặp nhân vật Tố Tố và Tiêu Lăng nhưng vẫn không thể thiếu đi sự kịch tích đẩy câu chuyện lên đỉnh điểm cao trào. Có lẽ những câu chuyện về trùng sinh không còn gì xa lạ đối với những bạn có đam mê sở thích đọc sách ngôn tình nhưng đây là một bộ truyện đáng để đọc. Mở đầu dường như có vẻ sẽ không cuốn hút lắm nhưng nếu bạn kiên nhẫn đọc và tìm hiểu đằng sau nội dung câu chuyện thì bạn sẽ cảm thấy đây là một bộ truyện rất hay và lôi cuốn. Mỗi lần gặp mặt là một tình huống trớ trêu. Lần đầu gặp, cô say rượu nên bị anh đưa vào phòng, một đêm kích tình, lần thứ hai gặp, cô đến công ty ký hợp đồng mới phát hiện anh lại là ông chủ của mình ở Boss Trở Thành Chồng - Chương 12, lần thứ ba anh đẩy cô vào phòng trang điểm dạy cô như thế nào là hôn, lần thứ tư ném cô vào trong xe và mang cô về nhà mình… Khi phát hiện mình bị bám giống như keo dính sắt, cô đã đòi hủy hợp đồng nhưng lại bị đòi tiền vi phạm hợp đồng 1 tỷ với sự trao đổi là “làm người phụ nữ của tôi”. Từng tình tiết xuất hiện hai người ở cùng nhau thấy rõ anh gặp cô đều có ý đồ sẵn trước đó rồi. Các chương sau, nhất là khi về gần với hồi kết thì tác giả ít kể về chuyện tình của Tô Tố và Tiêu Lăng, hai nhân vật chính trong truyện. Nhất là Boss Trở Thành Chồng - Chương 937 hầu như không hề nhắc đến. Chủ yếu là hướng về thế hệ sau, Tiểu Thất, con của kết tinh tình yêu. Vẫn duy trì được tính cách yêu chung thủy, sẵn sàng chờ đợi người yêu như lời hứa dù biết nó quá mơ hồ. Sau cùng thì sự chờ đợi đó vẫn được hồi đáp. Có thể nói, so với các truyện ngôn tình khác thì hồi kết sẽ dừng lại khi nam nữ chính hạnh phúc bên nhau, hoặc là có thêm cậu nhỏ hay cô nhóc để làm vui nhà vui cửa, nhưng boss trở thành chồng lại có thêm phần ngoại truyện. Như vậy sẽ giúp độc giả ít thấy tiếc nuối hơn khi đọc và cảm nhận những rung động thuộc về lý lẽ của con tim. Hiện truyện Boss trở thành chồng đang ở trạng thái full với tổng cộng 937 chương. Một con số quá dài nhưng nó vẫn chưa bao giờ tạo cảm giác ngán ngẩm ở người đọc. Cùng với những lời bình luận, đánh giá về truyện càng làm tăng sự hứng thú về nội dung câu chuyện này. Vậy còn chần chờ gì mà không đón đọc ngôn tình này của tác giả Quân Tiểu Thất ngay bây giờ. *** Tô Tố nằm trên bàn phẫu thuật.  Ánh đèn phẫu thuật chói lóa làm cho mắt cô không mở lên được, chỉ mông lung nghe được tiếng máy móc lạnh tanh chạm vào nhau và giọng nói ngưng đọng của bác sĩ  “Dao phẫu thuật”  “Nhíp”  “Lấy đứa con ra”  Cô muốn động, muốn liều mạng chống lại, nhưng cô thất vọng phát hiện cơ thể cô ấy không còn theo sự điều khiển của mình. Cô tuyệt vọng nhìn lên ánh đèn chói mắt, ánh sáng lạnh lùng đó như đang giễu cợt sự ngu xuẩn của cô.  Cô là một cô nhi, 16 tuổi vào giới diễn viên, sau đó vẫn luôn hoạt động trong giới giải trí, dựa vào thực lực của mình mà trở thành một nữ minh tinh hạng B, 22 tuổi gặp được Mạc Tầm.  Anh ta là một chủ tịch đỉnh đỉnh đại danh của một chuỗi bệnh viện, vừa mới 28 tuổi, ưu nhã dịu dàng. Mạc Tầm lần đầu tiên gặp cô đã điên cuồng theo đuổi cô, mà cô vì chưa từng trải, từ trước tới nay cũng không dám tin tưởng là có người đối tốt với cô, cho nên nhiều lần từ chối.  Mà anh ta như là mặt trời vậy, lợi dụng mọi cơ hội.  Cô từ từ trầm luân, mất đi phòng vệ cuối cùng, bọn họ âm thầm sống chung với nhau, anh ta từ trước tới nay vẫn không bắt cô tránh thai, nói nếu có thai rồi thì sinh ra, sẽ có trách nhiệm với cô và con.  Cô thật sự tin rằng đời này cô gặp được người có thể mang đến cho cô sự ấm cúng  Nhưng mà……..  Người cô yêu, cô yêu bằng cả trái tim, ngược lại tổn thương cô một cách nghiêm trọng.  Thì ra anh ta tiếp cận cô, thậm chí sinh con với cô. không phải vì thích cô mà bởi vì cô và người yêu của anh ta là chị em ruột.  Mà người con gái đó bị bệnh máu trắng, nhưng lại không tìm được tủy thích hợp để cấy vào, cho nên khi anh biết được cô ấy có một người em sinh đôi, anh dùng mọi cách để tìm được cô. Nhưng thật đáng tiếc, tủy của cô không phù hợp. cho nên Tầm Mạc nghĩ ra một cách khác, tiếp cận cô, để cô sinh con cho anh, dùng máu dây rốn của con cô để cứu người yêu của anh ta.  Mạc Tầm vô cùng yêu thương cô, cũng chỉ là vì khoảnh khắc này.  “Tô Tố, Bạch Linh là em ruột của cô, cô nên cứu cô ấy”  Nhớ lại khuôn mặt ấm áp giả tạo của Mạc Tầm trước khi vào phòng phẫu thuật, giọng nói lạnh tanh không cho kháng cự, Tô Tố cười bi thương. Em ruột? Cô từ nhỏ bị bỏ ở viện phúc lợi, đâu ra em gái? Cho dù có là em ruột, nhưng các cô chả có tí tình cảm nào với nhau, cô ta có tư cách gì bắt đứa con của cô phải mạo hiểm để cứu mình chứ? Mời các bạn đón đọc Boss Trở Thành Chồng của tác giả Vô Danh.
Ngày Về
Nội dung: Đô thị tình duyên, gương vỡ lại lành Converter: Ami Editor: Legi Nếu quân ra đi, không hẹn gặp lại! Giới thiệu như thế là hết. Nhìn có vẻ SE như vậy thôi chứ thực ra là truyện HE nhé. (Tóm tắt chút nội dung cho bạn đọc nào có hứng thú: Truyện này là hành trình theo đuổi lại vợ của anh chàng Chu tổng đẹp trai, lạnh lùng và bá đạo. Nam chính thì về cơ bản là như vậy vả hơi mặt dày vô sỉ, nữ chính thì chuẩn kiểu giả vờ nhã nhặn nhưng nội tâm ghê gớm. Nói chung là cường cường) Nhân vật chính: Đỗ Nhược Hành, Chu Yến Cầm, Chu Đề và một số nhân vật phụ khác... Số chương: 60 chương (theo tác giả) còn theo editor thì bao nhiêu chưa biết. :3 *** #REVIEW: NGÀY VỀ Tác giả: Chiết Hoả Nhất Hạ Thể loại: Hiện đại, phản bội trong hôn nhân, ngược nam, nữ cường, HE Tình trạng: Hoàn Review bởi: Trang Mèo - fb/hoinhieuchu ----- #NÉM_Đá Lời tâm sự của người review: Thật ra mình drop rv này lâu rồi, vì mình nhảy bộ này do nó gắn tag ngược nam, cố lê lếch xong quyết định viết rv ném đá thì phát hiện nó chẳng còn gì đọng lại trong mình cả, quá nhạt nhẽo, không đủ thông tin để rv. Nhưng tâm trạng đang bị ức chế vì chủ đề này, nên lôi ra ném đá luôn, và viết ngắn gọn theo những gì mình còn “cảm” được, còn lại chẳng spoil hoặc trích dẫn gì thêm. Có rất nhiều người mặc định cho rằng hôn nhân là cuộc đời, hôn nhân hạnh phúc, cuộc đời sẽ hạnh phúc, hôn nhân tan vỡ, cuộc đời sẽ bi ai. Nhưng có lẽ mỗi chúng ta quên rằng hôn nhân chỉ là ngôi nhà, ở đó có những con người sống cạnh nhau không phải kết nối mỏng manh như những tấm bè, mà cần những bàn tay nắm chặt, những trái tim đồng điệu, những sự tồn tại tuyệt đối là duy-nhất, chứ không phải chỉ cần thứ-nhất là được. Nếu một ngày bạn nhận ra người chồng đầu ấp tay gối, người đi cùng bạn cả thanh xuân, nắm tay bạn vào lễ đường, hôn lên môi bạn trước thánh địa thề nguyền chung thuỷ một tay ôm vai người tình, một tay gọi điện thoại ngọt ngào với bạn, có đau đớn không? Nếu một ngày bạn nhận được bộ lễ phục không đúng số đo, kèm theo ánh mắt áy náy xin lỗi từ cô thư ký riêng của chồng, có thấy mỉa mai không? Nếu ở trước mặt mọi người, chồng bạn luôn thể hiện yêu thương bạn hết mực, quay lưng lại không từ chối bất kỳ cô gái nào đưa đến miệng, có thấy bẩn không??? Nếu một ngày bạn phát hiện ra ngôi nhà của bạn bị gió lùa, có thấy lạnh lẽo??? Đỗ Nhược Hành trả lời có, cô có đau, có mỉa mai, cô thấy bẩn, thấy lạnh lòng. “Nếu quân ra đi, không hẹn gặp lại” Đây là một câu chuyện về hai người yêu nhau từ thuở thiếu thời, bên nhau cả thanh xuân và cưới nhau dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người. Nhưng hôn nhân không phải là cuốn phim lãng mạn, mà là cuộc đời. Kết hôn không phải kết thúc cuối cùng cho một cuộc tình, mà chỉ là chìa khoá mở ra thử thách, nhất là đối với lòng trung thành. Chu Yến Cầm và Đỗ Nhược Hành gặp nhau trong chuyến đi du học, hai con người cô độc ở hai đất nước xa lạ đã cuốn hút nhau, họ dắt tay nhau vào hôn nhân trước sự chứng kiến của tất cả những người thân thuộc, mọi thứ bắt đầu như một giấc mơ, và kết thúc bằng cơn ác mộng. Chu Yến Cầm sinh ra trong một gia đình khá phức tạp, cha anh ta xem việc ngoại tình là một điều hiển nhiên, và mẹ anh ta im lặng chấp nhận điều đó, không ly hôn, chỉ vì muốn gìn giữ mái ấm trọn vẹn, nên mọi thứ trở thành một con đường quy hoạch sẵn trong đầu nam chính. Chu Yến Cầm cảm thấy việc anh ta nuôi tình nhân bên ngoài, chấp nhận lên giường với bất kỳ người phụ nữ nào “dâng hiến” là hết sức bình thường, miễn là anh-ta-còn-yêu-vợ. Đỗ Nhược Hành phát hiện việc chồng mình ngoại tình, cô cảm thấy Đỗ Yến Cầm bẩn, cô ghê tởm đến tận xương tuỷ, ghê tởm kẻ nằm cùng giường, ghê tởm sự dịu dàng, sạch sẽ anh ta mang về nhà, mọi sự diễn ra trong im lặng và đè nén, tra tấn cô đến mức bị bệnh trầm cảm, cuối cùng cô quyết định ly hôn. Đến lúc Đỗ Nhược Hành chính thức bước ra khỏi cuộc sống của Chu Yến Cầm thì anh vẫn bàng hoàng chưa biết việc gì đang diễn ra, anh tìm mọi cách dây dưa, níu kéo, thậm chí dùng cả con gái làm lý do chỉ để được tiếp cận vợ cũ, nhưng đổi lấy chỉ là ánh mắt thù hận, sự lạnh lùng, vô tình từ Đỗ Nhược Hành. Tuy vậy trong suốt những năm này, Chu Yến Cầm vẫn ung dung bay nhảy khắp “hậu cung” của mình, bên cạnh anh ta chưa bao giờ thiếu vắng phụ nữ, dù sau này biết được nguyên nhân thật sự vì sao Đỗ Nhược Hành ly hôn nhưng nam chính vẫn có sự “đấu tranh” tâm lý và giằng co về qua niệm chung thuỷ trong hôn nhân. Với Chu Yến Cầm, chuyện chuyên nhất cả thể xác và tinh thần là việc rất mang tính phi thực tế, điều anh ta cần là yêu vợ, thế là đã thấy đủ, tại sao phụ nữ cứ phải phức tạp lên trong việc tình dục “trong luồng” hay “ngoài luồng”, miễn là anh ta dành trọn vẹn con tim cho gia đình và vợ con, nghe có vẻ đau đầu, nhỉ? Thật ra phản bội không đáng sợ, mà đáng sợ nhất là họ không biết đó gọi là phản bội. Thật ra chia tay không khó khăn, khó khăn nhất là không biết lý do vì sao lại chia tay. Chu Yến Cầm mang đến cho Đỗ Nhược Hành điều thứ nhất, thì Đỗ Nhược Hành thực hiện điều thứ hai. Để rồi khi lòng đã chết, niềm tin lụi tàn, mọi thứ chỉ còn lại là vết sẹo trong tim và Đỗ Nhược Hành quyết định tìm một người khác để đồng hành thì Chu Yến Cầm lại tỉnh ngộ. Đây là một câu chuyện về quá trình truy vợ của tra nam, và là một motif gương-vỡ-lại-lành, ngược nam chính trong truyền thuyết cẩu huyết. Đây là phần ném đá: Theo bệnh lý, thì nam chính Chu Yến Cầm là kẻ mắc bệnh đa nhân cách, trước mặt vợ là một người đàn ông chịu dàng, ôn nhu chung thuỷ, sau lưng vợ là kẻ đa tình ong bướm phong lưu. Theo quan niệm của Chu Yến Cầm, trái tim và thể xác là hai phạm trù hoàn toàn tách rời riêng biệt, với anh ta, lòng chung thuỷ được đo trên tinh thần, còn thể xác chỉ là thứ phàm tục, chỉ là nhu cầu cá nhân cần giải quyết, giá trị của lòng chung thuỷ là việc anh ta hằng ngày vẫn nói yêu vợ, vẫn cố gắng làm việc, vẫn cung cấp mọi thứ vật chất người vợ ấy cần, vẫn về với con, vẫn hoàn thành trăm phần trăm chuẩn mực một người chồng tốt nên có, vậy còn đòi hỏi gì thêm??? Thật ra bản thân mình thấy cả quá trình hối lỗi của Chu Yến Cầm từ đầu đến cuối, mọi sự sủng nịnh, yêu thương chân thành, sự giác ngộ cách mạng về lòng chung thuỷ hay quyết tâm quay đầu là bờ đều là một sự tẩy trắng chau chuốt của tác giả. Tác giả xây dựng hình tượng nam chính như một đứa bé trai chưa lớn, anh ta rong ruổi từ chân váy người phụ nữ này sang ống quần người phụ nữ khác, và nguỵ biện mộ thứ bằng hai từ “ngộ nhận”. Hoặc có lẽ tác giả đang cố biện minh cho việc nam chính ngoại tình, nên xây dựng một hình ảnh tra nam bất đắc dĩ, lồng vào đó là những hình ảnh tươi đẹp hạnh phúc, những chuẩn mực ông chồng một trăm điểm chất lượng của Chu Yến Cầm trong quá khứ. Ừ thật ra chắc anh cũng không cần ngoại tình lắm đâu, mà chỉ là anh thấy bình thường như cân đường hộp sữa nên tiện tay thì cầm thôi mà... Đừng nguỵ biện cho bất kỳ sự phản bội nào bằng “bồng bột”, bằng nhất thời bị che mờ lý trí. Một người đàn ông có thể đứng cao trên sự nghiệp lại dễ dàng buông bỏ kiên định trong hôn nhân và tự nguỵ trang rằng đó chỉ là gặp dịp thì chơi thì thật nực cười. Vậy thử hỏi nếu Đỗ Nhược Hành cũng chơi cùng trò chơi đó thì sẽ thế nào???? Nếu Đỗ Nhược Hành cũng cặp kè, cũng ngủ từ giường thằng đàn ông này sang giường thằng trai tơ khác, và miễn là cuối ngày về nhà nấu cơm chăm con đầy đủ nghĩa vụ thì thế nào?????? Truyện ngược nam, gắn tag và cảnh báo ngược nam, cũng là quá trình nam chính theo đuổi nữ chính nhưng liên tiếp đụng phải “vách tường băng”, thậm chí thái độ ác liệt đến mức đôi lúc cay nghiệt của Đỗ Nhược Hành, nhưng theo như lời một bạn độc giả bình luận cực hợp gu mình là “Nói ngược nam chính? Hắn đau đầu, mất ngủ có tính là ngược không?” Mà nói đúng hơn cho đến tận cuối truyện mình cũng chẳng biết là nam chính thật sự hối cãi, hay chỉ là sự nhúng nhường thoả hiệp vì thái độ quá cứng rắn của nữ chính. Có lẽ với Chu Yến Cầm, đáng sợ nhất không phải là ly hôn, mà đáng sợ nhất là người trong cuộc đã không còn sợ mất nhau. Có thể những người phụ nữ ngoài kia chỉ là mới mẻ, nhưng thực phẩm ngoài hàng rồi sẽ nguội đi, khi quay trở về đã chẳng còn ai ngồi chờ đợi. Nữ chính ban đầu có tính cách mình khá thích, quyết tuyệt và kiên định. Đỗ Nhược Hành gần như tách bỏ phần tim từng yêu Chu Yến Cầm ra khỏi thể xác và linh hồn của mình vậy, dù bị dây dưa, níu kéo hay quá khứ có bị đem ra nhắc đi nhắc lại thì cô vẫn lặng lẽ đứng đó vô tình đến lạnh lẽo. Có lẽ phụ nữ đáng sợ nhất không phải là có thể hi sinh bao nhiêu cho đàn ông, mà là khi đã quyết định buông tay, thì sẽ buông ra triệt để, không lưu lại chút vết tích gì. Vì tổn thương quá nhiều, vì bất lực và kiệt sức, nên cô quyết định đi. Nhưng mọi thứ càng về sau càng đuối dần. Nếu nữ chính ở phần đầu cứng rắn, kiên cường bao nhiêu, thì càng về sau sự kiên định này lại vô tình huỷ hết cả tác phẩm. Tác giả muốn một cái kết HE, nhưng tính cách của Đỗ Nhược Hành không đủ mềm mại, quá trình diễn biến tâm lý của nữ chính để thúc đẩy tình tiết cho cả câu chuyện là một sự thất bại. Cô quá chấp nhất, quá tự huyễn hoặc bản thân về quá khứ khi tha thứ cho Chu Yến Cầm. Cô cứ nhập nhằng giữ việc “bỏ thì thương, vương thì tội”, đến cuối cùng mình cũng chẳng biết là cô có tha thứ được cho nam chính hay chưa, hay chỉ vì con, vì quá khứ, vì cô đơn, vì yếu lòng mà buông tay trở về. Hành văn ổn, edit mượt, tình tiết diễn biến hợp lý trừ cái kết. Nếu không kết HE thì chắc sẽ tròn đầy hơn nhiều, vì với mình nó khá gượng ép, như kiểu tác giả đang cố lùa nữ chính về nhà, nhưng do cô lỡ bỏ đi quá lâu nên nhà hơi đóng bụi, thôi kệ, bỏ chương cuối nhé mọi người. Đánh giá: XX *** Một đôi giày cao gót đúng nghĩa, gót giày chỉ bằng ngón út, cao hơn mười phân nhẹ nhàng bước trên mặt thảm thật dầy, không phát ra âm thanh nào. Đây là khách sạn cao cấp năm sao lớn nhất thành phố S, khách hàng lui tới toàn là những thành phần tai to mặt lớn nên tất cả trang thiết bị đều phải là những thứ tốt nhất, nên tấm thảm lót sàn màu đỏ sậm không hoa văn này cũng phải là loại hạng nhất. Một ngày ít nhất bốn lần hút bụi, mỗi tháng một lần giặt sạch theo kỳ, nghiêm khắc bảo dưỡng theo yêu cầu của chuyên gia để những tấm lót sàn này ba năm sau vẫn mềm mại như mới. Đỗ Nhược Hành đứng ở trước của phòng số 1605, dùng ngón tay day day thái dương hơi đau, gõ cửa tượng trưng hai tiếng, sau đó lưu loát cà thẻ tiến vào. Rạng sáng, hai giờ rưỡi, bị người ta gọi dậy từ trong giấc ngủ ngon, hơn nữa giấc ngủ này còn là giấc ngủ đầu tiên sau hai ngày tăng ca liên tục, khiến người kiên nhẫn dễ tính như Đỗ Nhược Hành, cũng khó mà cảm thấy vui vẻ, dễ chịu. Nhưng đây chính là yêu cầu công việc của ngành khách sạn. Một năm 365 ngày, khách sạn vẫn luôn hoạt động, phàm là còn có khách vào ở, thì phải chuẩn bị tất cả mọi thứ, phục vụ tận tình, không để xảy ra bất cứ tình huống không hay nào xảy ra. Không có điều lệ quy định đã là khách sạn phải yên tĩnh tuyệt đối. Trên thực tế, cũng rất khó giữ cho nới nào đó yên tĩnh tuyệt đối được, huống hồ là nơi con người tạp nham đủ thành phần như nơi này. Từ say rượu đến gây lộn, từ tạp âm ồn ào đến dữ dội, khách sạn có thể giữ vẻ bộ mặt yên tĩnh ấm áp cũng như rất trật tự an toàn, nhưng bên trong hơn năm trăm gian phòng, mấy chục hành lang kín như bưng đang có bao nhiêu hành động, bao nhiêu câu chuyện đang diễn ra? Từ lúc Đỗ Nhược Hành nhận chức quản lý ở khách sạn này cho đến nay, chuyện xảy ra thật sự rất đa dạng phong phú, chuyện khiến người ta kinh ngạc đúng là không xuể. Mời các bạn đón đọc Ngày Về của tác giả Chiết Hỏa Nhất Hạ.
Mị Sát
Thể loại: Hiện đại, hắc bang, dưỡng thành Converter: ngocquynh520 Chuyển ngữ:Di Phong Cô Ảnh Số chương:56 chương Diễn viên:Anh Túc (Tô Phác), Sở Hàng Hợp diễn:Lý Cảnh Chi [1], Cách Chi [2], Tưởng Miên Trong quãng thời gian này, anh dạy cô từng li từng tí, cử chỉ, lễ nghi, chữ viết, ăn mặc, dạy cô cách tỏ thái độ, dạy cô cách giết người, dạy cô quả quyết mà tàn nhẫn. Kết quả, cô càng ngày càng xinh đẹp và quyến rũ như một cây thuốc phiện, còn mạnh mẽ cự tuyệt anh. ________________________ Giải thích cho các bạn rõ một chút về hai chữ "Chi" để tránh nhầm lẫn. [1]Chi (之): hướng về, hướng tới [2]Chi (枝): cành (cây), nhánh, ngành *** Anh Túc mới vừa đốt hương xong, thì đã bị một người đàn ông gấp gáp ôm lấy từ phía sau. Hơi thở mang mùi thuốc lá lượn lờ, một bàn tay của người đàn ông đó thăm dò vào bên trong áo của cô, vuốt ve nơi bị nội y che giấu. Một cánh tay khác thì từ đùi cô chạy lên, vỗ về nơi sâu nhất của cô qua lớp vải mỏng. Mới bắt đầu, người Anh Túc khẽ run lên, sau thuận thế ngã ra. Giống như một chú mèo Ba Tư, ngoan ngoãn nằm trong lòng của người đàn ông đó. Người đàn ông cắn tai mẫn cảm của cô, rồi xuống chiếc cổ trắng mịn, sau đó là hai chiếc xương quai xanh tinh xảo. Ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, môi như áp sát vào làn da trắng mịm của cô, ngón tay vội vàng, hơi thở cũng sắp không thể kiềm chế được. Qua chiếc gương trang điểm đặt đối diện giường, Anh Túc thấy rõ gương mặt đã trang điểm đậm của mình, nhưng mặt cô lại không có chút cảm giác gì, giống như đang mang một chiếc mặt nạ sắt. Hai xương sườn của cô bị đối phương đè xuống, có chút đau, lúc ngước cổ lên vì bị người đàn ông hôn, cô liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. Còn năm phút. Biểu hiện của Anh Túc vẫn luôn là phục tùng, trên giường mặc cho người đàn ông làm gì cô, thân thể mập mạp của hắn đè xuống, mùi hương lan khắp phòng, tuy bị tình dục làm đỏ cả mắt, người đàn ông vẫn phát hiện, vừa vuốt ve đùi cô, vừa hỏi, “Em đốt hương gì vậy?” Mắt Anh Túc híp lại, cố làm cho giọng dịu dàng, mềm mại, nói, “Là hương Tạng.” (*Hương Tạng là một loại hương trầm của người Tây Tạng, được tạo ra bởi nhiều loại dược thảo quí ở Tây Tạng, Nepal..) Còn ba phút. “Không dễ ngửi.” Người đàn ông hàm hồ nói, sốt ruột mà lật cô lại, đem từng cúc áo cô mở ra, rất nhanh đã lộ ra sống lưng trắng nõn, bóng loáng của cô. Hiển nhiên, người đàn ông đó đối với đường cong của cô rất hài lòng, sau một khắc đã đem tay cô đặt vào tay hắn, đôi môi vội vàng hôn xuống, mút vào làn da trắng muốt, trẻ trung của cô, rồi nói, “Không bằng mùi thơm trên cơ thể của em.” Anh Túc bị đùa giỡn gập người lại, bộ lễ phục của cô đã bị lột xuống hết. Đầu của cô ngưỡng lên, người giống như một con rắn, hai chân bị kéo ra, gác lên vai của hắn. Đối phương bắt được hai tay của cô, thưởng thức bộ dáng khuất phục của cô, nhẹ nhàng đặt lên mông cô, nhào nặn, cảm thán, “Bảo bối à, thân thể của em thật mềm mại.” Môi Anh Túc khẽ mím, nheo mắt nhìn về chiếc đồng hồ trên tường. Còn một phút. Rốt cuộc, người đàn ông kia cũng buông cô ra, lật qua, mặt đối mặt. Hắn quỳ một gối xuống giường, ngón tay đụng vào cái khóa áo ngực, vừa mở ra. Anh Túc đã nghe tiếng hắn rên lên. Nàng ngã nằm trên giường, nhìn đầu người đàn ông bị một viên đạn xiên qua, cũng không kịp nhắm mắt lại, đã chậm rãi ngã xuống. Một giây trước, dục vọng đang sôi trào, một khắc sau, đã trở thàh một cái xác lạnh lẽo. Đối với người chết, Anh Túc thấy cũng không ít hơn khi thấy ngừoi sống. Từ nhỏ đến lớn, cô đã sớm quen với cảnh này, nỗi sợ hãi đã sớm bị cô bỏ xa vạn dặm. Anh Túc đẩy cái xác nằm trên nửa người cô ra, từ từ ngồi dậy. Áo ngực trên vai rớt xuống, thì hai ngón tay thon dài xuất hiện, đem nó kéo lên. Họng súng lục giảm thanh vẫn còn lưu lại chút khói, cằm Anh Túc bị một ngón trỏ nâng lên. Đầu Anh Túc ngẩng lên, chống lại một đôi mắt hẹp dài, con người thâm thúy. Màu sắc con người của đôi mắt này rất nhạt, lúc cười lên không hề mang chút hơi ấm nào. Giống như hai viên kim cương xinh đẹp mà hoa lệ, lạnh lẽo nhưng mười phần chói mắt. “Tám giờ mà không có giải quyết được. Em đã thua, Anh Túc à!” Sở Hành không chút để ý cười cười, khẽ cúi người, hai tay giúp cô cài lại áo ngực, trong lúc vô tình, ngón út anh lướt qua nụ hoa của cô. Mời các bạn đón đọc Mị Sát của tác giả Chiết Hỏa Nhất Hạ.
Tứ Mạc Hí
Tên khác: Bốn Màn Hí Kịch – Cấp Thâm Ái Đích Nhĩ Edit: Hoàng Yến, CP88  "Đã yêu một đóa hoa, xin cùng hoa nở rộ, đã yêu thương một người, xin cùng người lớn lên, mỗi người đều là một đóa hoa nở rộ rồi tàn úa, xin hãy lưu lại khoảnh khắc đẹp nhất này." *** Anh biết tình yêu của em với hải dương xanh chỉ đứng sau anh. Vậy nên em sẽ ở nơi sâu nhất của biển rộng này, dành cho anh tình yêu đẹp đẽ nhất, sâu nặng nhất của em. Em yêu anh, Nhiếp Diệc. *** Trong truyện, Phi Phi là một cô gái được bao quanh bởi hàng tỷ tin đồn thất thiệt, ví dụ như nhà giàu mà học dốt, chủ động theo đuổi Nguyễn Dịch Sầm, ghen tuông với hotgirl viện thiết kế nên chạy đi đánh người ta, rồi bị Nhiếp Nhân dọa tung ảnh giường chiếu, nhất là trong chương 6 này, có người viết thư nặc danh tố cáo Phi Phi dựa hơi thầy giáo, tác phẩm tạo nên tên tuổi của bạn ấy lại là do thầy giáo một tay làm giúp. Chắc chắn mấy tình tiết máu chó này không phải là ngẫu nhiên. Còn nhớ trong màn 1, sau khi Phi Phi bị tung tin đồn là đánh nhau với hotgirl vì ghen, bạn nhóm trưởng clb chụp ảnh đã hỏi bạn ấy: “Em có muốn làm cho ra nhẽ không?”, Phi Phi đã trả lời: “Em không định ra tranh cử chức hội trưởng hội học sinh, không cần phải giải thích, giải thích rồi cũng đâu được cái gì đâu.”, nhưng mà ngay trong chương này, Phi Phi đã nhào vô đánh mẹ con Nhuế Tĩnh rồi đấy. Mấy câu thoại như “Chị có dám tự lột mặt nạ của mình ra không?”,”Tôi muốn làm cho người ta biết bộ mặt thật của chị” của Nhuế Tĩnh thật là đầy thâm ý. Còn nhớ trong màn 1, sau khi Phi Phi bị tung tin đồn là đánh nhau với hotgirl vì ghen, bạn nhóm trưởng clb chụp ảnh đã hỏi bạn ấy: “Em có muốn làm cho ra nhẽ không?”, Phi Phi đã trả lời: “Em không định ra tranh cử chức hội trưởng hội học sinh, không cần phải giải thích, giải thích rồi cũng đâu được cái gì đâu.”, nhưng mà ngay trong chương này, Phi Phi đã nhào vô đánh mẹ con Nhuế Tĩnh rồi đấy. Mấy câu thoại như “Chị có dám tự lột mặt nạ của mình ra không?”,”Tôi muốn làm cho người ta biết bộ mặt thật của chị” của Nhuế Tĩnh thật là đầy thâm ý. Đường Thất cũng đã tỏ rõ quan điểm của mình trước những tin đồn rồi: Tôi là một nghệ thuật gia, mà người làm nghệ thuật đều ít nhiều gây tranh cãi, tôi không thèm để mắt đến những thị phi xung quanh đâu, nhưng tôi không muốn người thân của mình bị ảnh hưởng bởi hình ảnh của tôi. Lời của Nhiếp Diệc về những người bị chướng ngại nhân cách ở trên như tát thẳng vào mặt vào mấy kẻ nào đó, Phi Phi nghĩ rằng ta không nên chấp những kẻ bị chướng ngại nhân cách, nhưng Nhiếp Diệc lại nói họ không nên được khoan dung, cho nên Đường Thất nghe lời Nhiếp nam thần chạy đi tìm luật sư Đường Thất cũng đã tỏ rõ quan điểm của mình trước những tin đồn rồi: Tôi là một nghệ thuật gia, mà người làm nghệ thuật đều ít nhiều gây tranh cãi, tôi không thèm để mắt đến những thị phi xung quanh đâu, nhưng tôi không muốn người thân của mình bị ảnh hưởng bởi hình ảnh của tôi. Lời của Nhiếp Diệc về những người bị chướng ngại nhân cách ở trên như tát thẳng vào mặt vào mấy kẻ nào đó, Phi Phi nghĩ rằng ta không nên chấp những kẻ bị chướng ngại nhân cách, nhưng Nhiếp Diệc lại nói họ không nên được khoan dung, cho nên Đường Thất nghe lời Nhiếp nam thần chạy đi tìm luật sư *** Đẩy cửa sổ ra, cơn gió tháng mười một lạnh lẽo ập vào mặt khiến tôi hắt xì một cái. Mùi nước thuốc trong phòng bỗng chốc tản ra, hương hoa mai vàng dìu dịu theo gió ùa đến. Người ta gọi mặt trời mùa đông là mặt trời lạnh lẽo, bởi vì tuy nó rực rỡ nhưng lại không mang hơi ấm. Tôi thích mặt trời, đặc biệt là mặt trời mùa hạ, khi đang phơi nắng ở dưới vầng dương khiến con người ta như muốn bốc hơi mà được nhấm nháp một cốc kem ly thì tuyệt không gì bằng. Nhưng Nhiếp Diệc lại thích mặt trời lạnh lẽo như thế này. Dưới ánh mặt trời nhàn nhạt, vườn mai vàng đương nụ rạng rỡ sinh sôi, tựa như một màn sương vàng ươm được đính thêm những miếng vàng lóng lánh. Sâu trong vườn mai, có một chiếc cầu đá nhỏ bắc qua sông Phi Phi, hai bên cầu có những tượng Phật bằng đá nằm u tĩnh, Nhiệp Diệc đang đi đến giữa cây cầu đá, theo sau là trợ lý Chử vận đồ tây thẳng thớm. Tôi hít sâu một hơi, giơ tay phải lên, ra sức kéo dài âm thanh của chính mình, dùng một tâm trạng sảng khoái như tù nhân mới được phóng thích, hướng về bóng lưng của anh ta hô to một tiếng như trêu đùa: “freedom”. Liền nhìn thấy bóng lưng anh tuấn đang khoát chiếc áo ba-đờ-xuy bằng lông cừu tối màu vì tiếng hét “freedom” mười phần vang dội của tôi mà nghiêng ngả, trợ lý Chử nhanh tay đỡ lấy anh ta. Sau khi định thần lại, anh ta xoay người, mặt không biến sắc nhận lấy chiếc di động do trợ lý Chử đưa tới, đứng nhìn tôi từ phía xa. Chưa đến ba giây, giọng nói của anh ta vọng ra từ chiếc loa nhỏ đặt trong phòng: “Nhiếp Phi Phi, làm ba việc, đóng cửa sổ, cởi giày, đắp chăn lên cho tôi.” Giọng nói của Nhiếp Diệc vừa trầm thấp vừa lạnh lẽo, lúc 22 tuổi anh ta từng được trường Y (*) giữ lại làm giảng viên trong một năm, nghe nói năm đó có đến 70% nữ sinh được anh ta dạy tuyên bố rằng chỉ cần nghe giọng nói ấy là có thể yêu mến anh ta cả đời. (* Trường Y ở đây là tên viết tắt chữ cái đầu tiên trong tiếng Anh, có thể là ám chỉ đại học Yale của Hoa Kỳ, không phải là trường Y dược) Tôi nhìn về phía chiếc cầu đá xa xa kia, trong lòng nhất thời lo lắng nhưng vẫn hất cằm vẫn ngạo mạn nói lại: “Không đóng, đã lâu không được hóng gió tự nhiên rồi.” Nhiếp Diệc nhẹ giọng: “Không có lựa chọn này”. Tôi hất hàm cao hơn ra điều kiện với anh ta: “Bác sĩ Nhiếp, đối nhân xử thế ôn hòa một chút có được không, đừng hà khắc với tôi quá như thế, tôi chỉ đứng hóng gió ba mươi giây thôi.”G iọng nói của anh ta không chút phập phồng: “Y tá Lâm”. Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, y tá Lâm bị tôi bắt đi rót nước một phút trước bất thình lình xông tới, “phạch” một tiếng đóng sập cửa sổ, giây tiếp theo đã kéo tôi về giường, tôi theo bản năng lay lắt bám chặt vào khung cửa, quát to vào trong chiếc loa: “Nhiếp Diệc, chúng ta mỗi người lùi một bước, nhìn anh đi khỏi vườn rồi tôi sẽ lên giường nằm ngay, tôi cam đoan.” Anh ta cân nhắc khoảng ba giây, đổi tay cầm chiếc điện thoại: “Y tá Lâm, mang áo ngủ khoát thêm cho cô ấy”. Ngừng một chút, anh ta đổi giọng: “Không, quấn lên.” Tôi được bọc chiếc áo ngủ làm bằng lông cừu của Nhiếp Diệc do y tá Lâm mang tới, đứng sau ô cửa sổ thủy tinh, mặt đối mặt với cái người đang đứng trên cầu đá là anh ta. Để làm một nhà nhiếp ảnh dưới nước, nhất định phải có một đôi mắt sáng, thị lực của hai mắt tôi đều đạt 1.5 độ, nếu muốn nhìn rõ gương mặt của Nhiếp Diệc từ khoảng cách này cũng không phải là chuyện khó. Thị lực của anh ta kém hơn tôi nhiều, quan sát tôi như vậy, cùng lắm cũng chỉ có thể thấy được tôi có cài kín cổ áo ngủ hay không mà thôi. Mà rất có khả năng là anh ta đang cố nhìn cái này. Mời các bạn đón đọc Tứ Mạc Hí của tác giả Đường Thất Công Tử.