Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Âm Phủ Thần Thám

Trên thế giới này, mỗi ngày đều sẽ có những vụ án quỷ dị phát sinh. Quán bánh bao làm ăn khấm khá nhưng nhân của nó lại làm bằng thịt người. Rất nhiều biệt thự hào nhoáng đều xuất hiện hiện tượng kỳ bí Bức tường đổ máu. Hoa khôi trường đại học chết đi, mỗi khi đến ngày giỗ chắc chắn sẽ quay lại lấy đi một mạng người.. Truyền thuyết về những đứa trẻ cương thi trong Tòa nhà 7 của bệnh viện liệu có phải sử thật? Kẻ truyền thừa Ngỗ tác cuối cùng của Trung Hoa, sử dụng phương pháp khám nghiệm tử thi đã được lưu truyền trong ba nghìn năm, sẽ dẫn dắt bạn đến với những vụ án ghê rợn,truy lùng kẻ sát nhân: Thế gian vốn không quỷ, diệu thủ rửa oan khuất. Những kẻ giết người hàng loạt, những kẻ tà dâm, hút máu người, bệnh hoại tử, đám đông ma quỷ, những vụ án kỳ lạ của sở công an đều được giải mã đầy đủ! *** **Quyển 1: Tàn Kiếm Giang Bắc Chương 1: Thiên thần phán xét** Ngươi đã bao giờ gặp một lão bản kỳ quái, đem khách hàng băm thành thịt vụn để làm nhân bánh bao chưa? Ngươi đã bao giờ gặp một bác sĩ kỳ quái, đem tình địch của mình biến thành một con lợn, rồi đem nuôi như gia súc ở trại chăn nuôi chưa? Ngươi đã bao giờ gặp một đứa trẻ mồ côi kỳ quái, được dơi nuôi dưỡng, hút máu người mà sống chưa? Ta đã nhìn thấy tất cả. Ta gọi là Tống Dương, hiện đang là tham mưu trưởng cho một Sở Công an ở tỉnh H, nhưng thân phận thực sự của Ta là một gã làm Ngỗ tác. Nếu như có ai thắc mắc, Ngỗ tác là làm cái gì? Ngỗ tác chính là một nghề có từ thời Trung Quốc cổ đại gọi là nghiệm thi quan, một Ngỗ tác giỏi chẳng những có thể khám nghiệm tử thi, mà còn tinh thông một bộ tuyệt kỹ mà không ai biết. Bọn hắn thường có thể sử dụng rượu gạo, ngân châm (kim châm bạc), dù đỏ, nhựa thông và các loại vật phẩm sinh hoạt trong dân gian để cạy miệng người chết và bắt kẻ giết người. Trong suốt ba mươi năm làm việc trong Sở Công an, Ta đã sử dụng những kỹ năng gia truyền của mình để phá vô số vụ án lớn gây chấn động cả nước. Có biến thái, có đáng sợ, có tàn nhẫn, còn có những vụ chỉ nhắc qua thôi đã khiến người nghe lạnh cả sống lưng. Để mọi người biết đến sự kỳ diệu của nghề này, Ta quyết định đem những trải nghiệm mà Ta đã trải qua kể cho mọi người nghe. Tuy nhiên, đối với nguyên tắc bảo mật của Sở Công an, cho nên tên các thành phố và nhân vật Ta đều sử dụng tên giả, mong mọi người thông cảm, được rồi, quay trở lại với câu chuyện thôi! Ta sinh ra ở một huyện thành nhỏ phía Nam, từ bé Ta đã không được gặp cha mẹ của mình, Ta sống với Gia gia trong một ngôi nhà cổ được truyền từ đời xưa để lại. Tuy rằng không có cha mẹ, nhưng tình yêu của Gia gia dành cho Ta vượt lên trên tất cả. Cả đời Ta, Gia gia chỉ nghiêm khắc dạy Ta một lần: "Thiếu Dương, con phải nhớ rằng khi con lớn lên, Ta sẽ không cản con làm bất cứ việc gì con muốn. Duy chỉ có ba loại nghề nghiệp là con không được chạm vào: Một là quan chức, thứ hai là cảnh sát, và thứ ba ... là pháp y! " Lúc đó, Ta còn nhỏ, thậm chí còn không biết pháp y là gì, Ta chỉ biết gật đầu. Nhưng khi lớn lên, Ta dần nảy sinh một cảm giác kỳ lạ rằng thân phận của Gia gia chắc chắn không đơn giản! Sở dĩ Ta cảm thấy như vậy là bởi vì gia gia mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi chẳng bao giờ thấy làm việc, nhưng lúc nào ông cũng có tiền mua cho Ta những món ngon và chẳng bao giờ thiếu gì trong việc học hành. Hơn nữa, cách một đoạn thời gian lại có các vị lãnh đạo lớn cùng một đám cảnh sát nhỏ đến thăm, thái độ thập phần cung kính, còn thường xuyên mang theo một số quà tặng như rượu Mao Đài, thuốc lá gấu trúc gì gì đó.... Bọn họ thường cùng gia gia ở trong phòng nói chuyện rất lâu, ngắn thì một giờ, dài thì mấy giờ, có đôi khi thậm chí có thể từ sáng sớm cho tới khi chạng vạng. Mà cứ mỗi khi mấy vị lãnh đạo rời đi chưa được mấy ngày, sẽ lại có tin một vụ án lớn trong tỉnh vừa được phá, chẳng hạn như vụ tiền âm phủ ở nhà hàng món cay ở Tứ Xuyên, và vụ xác chết trường đại học Tây Nam. Những vụ án này đều gây oanh động cho cả nước, cho nên ở tại tiểu huyện thành ta cũng có thể nghe thấy. Ta lờ mờ cảm thấy rằng việc những vụ án này được triệt phá chắc chắn có mối liên hệ chặt chẽ với gia gia, nhưng ông ấy không bao giờ tiết lộ với Ta dù nửa lời! Dựa vào mối quan hệ của gia gia, toàn bộ gia tộc đều thơm lây, công việc kinh doanh bên ngoài của cô cô (dì) Ta rất suôn sẻ, có một lần cô cô bị mất xe tải trên đường cao tốc, cảnh sát đã phải mất một ngày để tìm sau đó còn cung cung kính kính đưa xe đến. Thậm chí, khi thi vào cấp 3, Ta còn thiếu cả chục điểm, nhưng cuối cùng Ta vẫn trúng tuyển vào một trường trung cấp trọng điểm như nguyện vọng. (COCC có khác) Năm Ta mười hai tuổi, huyện thành chuẩn bị xây đường cái, tình cờ con đường đó phải đi ngang qua ngôi nhà cũ của nhà họ Tống, hàng xóm xung quanh không chịu nổi sự quấy rầy của văn phòng giải tỏa mà lần lượt dọn đi. Chỉ có gia gia là không chịu từ bỏ ngôi nhà cổ do tổ tiên để lại, và hắn quyết tâm làm ' hộ bị cưỡng chế '. Chủ thầu đảm nhận xây dựng con đường này cũng không phải đèn cạn dầu, thấy mềm không được, trực tiếp lái hai máy xúc đất chạy đến trước cửa nhà Thúc thúcng Ta, ầm ầm húc đổ một bức tường, rõ ràng là muốn lập uy! Cảnh tượng lúc đó làm Ta sợ đến phát khóc. Gia gia khẽ thở dài, cầm điện thoại bấm một dãy số, bâng quơ nói vài câu, ai ngờ vài phút sau, chiếc máy xúc vội vã rời đi. Hơn nữa đến sáng sớm hôm sau, nhiều lãnh đạo và vị chủ thầu kìa đã đích thân đến xin lỗi, vị chủ thầu cũng đích thân móc ra mười vạn tệ để bồi tội. Đây là một số tiền lớn đối với một thị trấn nhỏ, nhưng gia gia chỉ nhẹ nhàng xua tay mà từ chối. Tất nhiên, con đường chính vẫn tiếp tục được sửa chữa, nhưng trước cửa nhà Thúc thúcng Ta lại có một ngã rẽ lớn, sự việc này đã chôn vùi một trí tò mò mạnh mẽ trong tâm trí non nớt của Ta. Gia gia cuối cùng là làm gì mà lại có mặt mũi to lớn đến thế? Khi Ta mười lăm tuổi, Ta vô tình tìm thấy hai cuốn sách không còn nguyên vẹn trong một cái rương ở ngôi nhà cũ, một cuốn có tên là "Rửa oan tập lục", được viết vào năm thứ bảy của triều đại Nam Tống, tác giả là Tống Từ. Tác phẩm còn lại được gọi là "Thiên thần phán xét", và không có tên tác giả trên đó. Với trình độ Hán ngữ cổ của Ta lúc đó, hiểu được hai cuốn sách cổ còn khó hơn lên trời, Ta chỉ có thể miễn cưỡng hiểu được những con người nhỏ bé được vẽ trong hai cuốn sách, đó là về sơ đồ cấu tạo con người, xác chết, v.v. Không hiểu sao hai cuốn sách này lại có ma lực phi thường đối với Ta, sau khi mở ra thì Ta không thể nào dứt ra được nữa. Ta liền quyết định giấu gia gia, phát huy tinh thần kiến tha lâu cũng đầy tổ quyết tâm “gặm” hết 2 quyển sách tối nghĩa này. Với Ta, hai cuốn sách này dường như là một cánh cửa dẫn đến một thế giới mới, mặc dù cuốn sách có đề cập đến chức nghiệp Ngỗ tác, loại nghề nghiệp được sử dụng trong thời cổ đại để khám nghiệm tử thi để tìm manh mối. Nhưng Ta không cảm thấy đáng sợ Thúc thúct nào, ngược lại, Ta cảm thấy nó mới mẻ, thú vị, tràn ngập tính khiêu chiến. Khi Ta mười sáu tuổi, lần đầu tiên trong đời, Ta có cơ hội áp dụng những gì đã học. Lúc ấy đúng là ngày nóng bức, gia gia từ lúc sáng sớm có việc đã ra ngoài, rảnh rỗi không có việc gì, dùng một cây cây gậy trúc để dán keo lên cây, lúc này một chiếc ô tô Volkswagen Jetta màu đen đột ngột phanh gấp. Và dừng lại trước cửa ngôi nhà cổ của nhà họ Tống với một tiếng 'bá'. Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông to cao vạm vỡ, khuôn mặt chữ điền, mày rậm, mắt to, nước da ngả màu đồng, đi vào sân một cách thô bạo. Ta đã nhận ra anh ấy là một cảnh sát đã đến thăm ông Ta vài lần trước đây, ta nhớ hình như hắn họ Tôn. Tôn cảnh sát hôm nay không có mặc cảnh phục, mà là một chiếc áo sơ mi ngắn tay, trong tay kẹp một bao công văn, mồ hôi nhễ nhại, trên đầu toát ra từng sợi nhiệt khí, vừa nhìn thấy Ta hắn liền hỏi: “Tiểu quỷ, gia gia người có nhà không?” “ Không, ông ấy đi ra ngoài. ” Tôn Cảnh Quan nhíu mày, nhấc cổ áo liên tục quạt lên, lẩm bẩm:“ Thời tiết này quả thực nóng chết người.” Ta vội nói:“ Thúc thúc vào nhà ngồi đi. Để ta rót cho Thúc thúc một ly nước lạnh. " “Hảo, thật hiểu chuyện!” Tôn Cảnh Quan có phong cách rất táo bạo. Hắn ta sau khi đi vào phòng khách liền tùy tiện với đại một chiếc ghế để ngồi xuống, và tiếp lấy ly nước Ta rót cho hắn. Sau khi làm một hơi hết ly Coca, hắn vui vẻ lau miệng, rồi châm thuốc và hỏi Ta: “Tiểu quỷ, học cấp 3 à?” “Mới học cấp ba thôi.” Ta đáp. “Thành tích thế nào?” “Cũng ổn.” “Có bạn nào trong lớp bắt nạt ngươi không?” “Không.” “Nếu có thằng nhóc nào đui mù dám chọc ngươi, hãy nói với Thúc thúc, Thúc thúc sẽ giúp con tác động vật lý thằng đó!” Nói rồi Tôn Cảnh Quan bật cười thành tiếng. “Thúc thúc, mối quan hệ của Thúc thúc với gia gia là gì?” Ta nghĩ đây là cơ hội tuyệt vời để tìm hiểu về bí mật của gia gia. "Gia gia ngươi, hắn thật sự là một cao nhân trăm năm khó gặp. Đáng tiếc hắn trời sinh tính tình cũng là kiểu khó gặp trăm năm, không biết mấy năm nay có bao nhiêu lãnh đạo tới mời hắn ra khỏi núi. Hắn sống chết đều không chịu. Năm ngoái một bộ trưởng đã gặp hắn và ra điều kiện. Chỉ cần hắn làm việc cho cảnh sát một năm, hắn sẽ được nghỉ hưu và nhận lương hưu năm vạn tệ một tháng. Điều kiện tới mức này mà vẫn không động tâm, ta cũng coi như là phục! Cho nên không có biện pháp, bọn ta đành phải lấy một loại khác phương thức gọi là hợp tác.” Tôn cảnh sát thở dài nói. “Hợp tác? hợp tác gì?” Ta hỏi. Tôn Cảnh Quan vừa muốn trả lời, chợt nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng che bụng nói: "Ôi, sao đột nhiên đau bụng thế? Chắc là do uống nhiều đồ lạnh rồi, nhà vệ sinh ở đâu?" “Ở sân sau.” Ta chỉ tay. Tôn Cảnh Quan ôm bụng, tựa như một trận gió chạy về phía sau, ngay sau đó truyền đến một trận âm thanh rối tinh rối mù. Nút của chiếc cặp mà Tôn Cảnh Quan ném trên bàn bị bung ra, và một bức ảnh trượt ra khỏi nó, với một số thứ màu đỏ, xanh lá cây và xanh lục trên đó, điều này đã khơi dậy sự tò mò mạnh mẽ của ta! Thừa dịp bốn bề vắng lặng, ma xui quỷ khiến thế nào ta lại lấy tay đưa tới, trong lòng lại bồn chồn như thế có hàng vạn con ngựa đang chạy trong lồng ngực. Theo suy nghĩ của ta, việc xem trộm tài liệu mật của cảnh sát là phạm pháp, thậm chí có thể bị đi tù, nhưng ta thực sự muốn xem nó. Thế là ta thuyết phục chính mình, chỉ liếc mắt, liền chỉ liếc mắt một chút thôi, sau đó sẽ trả ngay về chỗ cũ. Ta lấy tấm ảnh từ trong cặp ra, quả nhiên là một xác chết, mặc dù ta đã thấy rất nhiều người chết trong phim nhưng suy cho cùng tất cả đều là giả, khác xa so với những xác chết thật. . Trong hình là xác của một nam giới trưởng thành, mặc một bộ âu phục, áo trắng phía trong đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, gục đầu và ngồi trước một chiếc két sắt mở với một cặp kính trên tai phải. . Có một vết thương dài và sâu trên cổ họng, máu từ đó mà chảy ra. Mà xung quanh thi thể tiền mặt rơi vãi khắp nơi, trên đó cũng dính vào không ít vết máu. Ánh mắt của ta bị thu hút bởi những chi tiết trong hình, ta gần như không cảm thấy đáng sợ, thậm chí ẩn ẩn có một sự phấn khích không thể nào kiểm soát được, thật giống như kẻ đói nhìn thấy mỹ thực, sắc lang nhìn thấy mỹ nữ, mặc dù loại ví von này có chút không thỏa đáng, người chết nên được tôn trọng. Nhưng ta chỉ cảm thấy phấn khích không cách nào mà giải thích được! Chính lúc ta đang xem đến nhập thần, đột nhiên phía sau duỗi ra một bàn tay lớn, bỗng nhiên cướp đi bức ảnh trong tay ta. Ta quay đầu nhìn lại, Tôn Cảnh Quan đang đứng sau lưng ta, dùng một loại ánh mắt nghiêm túc trừng lên ta. "Tiểu quỷ, ai cho phép ngươi nhìn lén tài liệu của ta? Nhìn lén tài liệu của cảnh sát, là phạm pháp biết không?" Tôn Cảnh Quan cả giận nói. "Ta chỉ là ... Ta chỉ nhìn thoáng qua ... Thật sự ..." Ta sợ tới mức nói năng lộn xộn. Tôn Cảnh Quan híp mắt, khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười giảo hoạt, nói ra: "Không bằng như vậy, ta khảo sát ngươi, ngươi nếu như đáp đúng, chuyện này coi như xong; nếu như ngươi không trả lời được, thì đừng trách ta không khách khí, mời ngươi đi đồn công an tỉnh ngủ lại mấy ngày." Hắn vừa nói như vậy, ta trái lại an tâm, bởi vì ta đại khái đoán được hắn muốn khảo thí ta cái gì! Quả nhiên không ngoài sở liệu, ta gật đầu đồng ý sau đó Tôn Cảnh Quan liền hỏi ta: "Ngươi nói xem, người đàn ông này là bị hung khí gì giết chết?" "Đưa bức ảnh cho ta." Ta tiếp nhận bức ảnh, lại nhìn lướt qua, thập phần khẳng định nói: "Vết thương ở cổ họng là vết thương chí mạng. Xét về hình dáng vết thương, đó là vết thương do vật sắc nhọn, có góc cạnh. Nhưng nếu là hung khí giết người như dao găm, ta nghĩ ngươi đại khái cũng sẽ không cố ý hỏi ta vấn đề thế này, cho nên hung khí nhất định rất đặc biệt!" Tôn Cảnh Quan bắt đầu hứng thú: "Có thể ah, tiểu tử ngươi nói rất thuận miệng, nhưng ngươi có thể nói ta nghe, Hung khí giết người là cái gì? " Ta đưa bức ảnh qua: "Hung khí liền ở trong tấm hình này." Tôn Cảnh Quan nhìn chằm chằm bức ảnh, trừng mắt nhìn nói: "Hung khí liền ở trong hình? Ngươi không phải là nói bậy nói bạ đi, vụ án này là ta tự mình tham dự điều tra, hiện trường trong ngoài đều tìm khắp một lượt, cũng không tìm được hung khí, kỳ thực hung thủ cũng đã bắt được, nếu không phải là bởi vì hung khí ..." Hắn đột nhiên ngừng lại câu chuyện, khặc một tiếng: "Đừng nói nhảm, nói mau hung khí là cái gì!" "Chính là tiền mặt trên đất!" Ta trả lời thẳng thắn: "Nói đúng ra, là những tờ tiền mặt này." Tôn Cảnh Quan kinh ngạc chớp mắt: "Tiền mặt? Không đúng, điều này sao có thể?" "Tại sao không thể, dùng một xấp tiền mặt mới tinh bó thật chặt cùng nhau, trình độ sắc bén các cạnh đủ để cắt ra vết thương sâu và dài như vậy, sau đó lại đem thanh tiền đó tản ra, rơi vãi tại án mạng hiện trường, như vậy 'Hung khí' liền biến mất không dấu vết." Ta đáp. Tôn Cảnh Quan hít vào một ngụm khí lạnh, hướng ta giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại, không hổ là cháu trai của Tống Triệu Lân." Kỳ thực đây cũng không phải là ta nghĩ ra được, trong số những vụ án ly kỳ được ghi lại trong "Thiên thần phán xét", từng có vụ án đao giấy giết người, khi nhìn thấy những tờ tiền dính máu vương vãi khắp bức ảnh, ta bất giác nghĩ đến câu chuyện trên. Từ những gì Tôn Cảnh Quan vừa nói có thể phán đoán, vụ án này hẳn là bắt được hung thủ, lại không tìm được hung khí nên không có cách nào định tội, cho nên mới đặc biệt hướng gia gia cầu cứu. "Được rồi, đa tạ ngươi, chuyến này cuối cùng cũng coi như là không phí công chạy, khi nào đến tỉnh thành chơi, thúc thúc mời ngươi ăn KFC. Đúng rồi, ta còn có một nữ nhi, cũng lên cấp ba, hai ngươi nhất định chơi hợp nhau đấy." Tôn Cảnh Quan cười đem bức ảnh thu hồi vào trong bao, tự nhủ: "Tống Triệu Lân lão tặc này, một mực nói với ta Tống gia từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện Ngỗ tác, nguyên lai vẫn luôn đang âm thầm tài bồi ngươi, xem ra Tống gia có người kế nghiệp, thật sự là quá tốt.” "Tôn Lão Hổ, ngươi đang nói cái gì có người kế nghiệp?" Nhưng vào lúc này, một thanh âm từ ngoài cửa truyền tới, ta quay đầu lại nhìn thấy gia gia đứng ở nơi đó, nhất thời sợ đến rùng mình một cái. Bởi vì gia gia chưa bao giờ cho phép ta tiếp xúc những thứ đồ này, càng không biết ta nhìn lén hai bản sách cấm kia. Gia gia đem ánh mắt âm trầm từ trên người Tôn Cảnh Quan chậm rãi chuyển hướng ta, tựa hồ đã minh bạch cái gì, một khắc đó ta thực sự là sợ hãi tới cực điểm! Mời các bạn đón đọc Âm Phủ Thần Thám của tác giả Đạo Môn Lão Cửu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mười Ba Lời Nguyền - Kiya.s
Bạn có sợ ma quỷ không ? Thực ra đằng sau mỗi một bóng ma, đều có câu chuyện hoặc thê lương, hoặc bi ai , hay là tiếc nuối ... ... Một lời nguyền ngàn năm, một đoạn duyên phận tội lỗi không được người đời chấp nhận, một cơn ác mộng kỳ lạ không ngừng quấn lấy, một sự biến đổi kinh người của một cô gái bình thường không có gì đặc biệt thành một mỹ nhân tuyệt thế ... ... Thiếu nữ bất hạnh không có gương mặt, một ảo ảnh kỳ diệu, chiếc quan tài treo ngược bằng đồng đen, cánh tay da người kinh dị bị cuộn lại, mười ba con quỷ cam tâm tình nguyện chịu lời nguyền, Cổ Quốc thần bí bị chôn vùi mà không có bất kỳ nguyên nhân nào ... ... Một chuỗi các vụ án kỳ bí, dây dưa đến một câu chuyện tình yêu bi thảm mà đẹp thê lương từ ngàn năm trước. Vậy thì, ngày hôm nay của ngàn năm sau phải làm thế nào để hóa giải ân oán của ngàn năm trước đây? *** Dịch Đạo cuối cùng cũng tìm được Kỷ Nhan. Lúc này, Kỷ Nhan đang đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà hóng gió. Nếu như không phải là Kỷ Nhan đã từng nói tới, rất thích ngắm cảnh đêm ở nơi này, Dịch Đạo có lẽ sẽ chẳng thể biết nên đến nơi nào tìm cô. Kỷ Nhan trước mắt đẹp vô cùng, ưu nhã dưới ánh trăng đang chiếu xuống. Không dám làm phiền đến cô, Dịch Đạo chỉ đành lặng lẽ đứng ở bên cạnh Kỷ Nhan, đến hơi thở cũng không dám thở mạnh, biết bao câu hỏi nghi vấn cũng chỉ biết nuốt trở về trong bụng. Làn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của Kỷ Nhan, như gió như sương. Vẻ u buồn trên gương mặt lãnh đạm của cô vô cùng động lòng người, ít nhất trong mắt Dịch Đạo lúc này là như thế. "Anh đến rồi sao ?" Kỷ Nhan ưu tư nói, nhưng không quay đầu lại. "Cô ... ...vẫn ổn chứ ?" Dịch Đạo có chút lo lắng hỏi. "Ừm ... ..." Kỷ Nhan hơi nở nụ cười, có chút lạnh lùng, lại có chút bất đắc dĩ thê lương. " Tại sao lại tốt với tôi như vậy ?" Dịch Đạo đối với câu hỏi bất thình lình này chỉ biết ngây ra, cúi thấp đầu không dám lên tiếng. "Anh ... ...thích tôi, đúng không ?" Tuy rằng vẫn tiếp tục trầm mặc, nhưng Dịch Đạo có giảm giác nhiệt độ trên gương mặt mình càng lúc càng tăng lên. ... Mời các bạn đón đọc Mười Ba Lời Nguyền của tác giả Kiya.s.
Liêu Trai Chí Dị - Bồ Tùng Linh
.. Không lạ gì mà Liêu Trai Chí Dị có thể làm say mê cả những người ít học. Bởi vì trong mọi xã hội và thời đại, các yếu tố văn hóa truyền thống luôn sống cuộc sống của chúng không chỉ trong những văn hiến thư tịch hay các công trình khảo cứu của giới trí thức, mà chủ yếu và quan trọng nhất là trong cuộc sống thường nhật với những mối bận tâm chung nhất của đông đảo nhân dân. Bản dịch trọn bộ này gồm 432 truyện trong Liêu Trai Chí Dị và 68 truyện trong Liêu Trai Chí Dị Thập Di, tất cả gồm 500 truyện. *** Đọc Liêu Trai Chí Dị “Liêu Trai chí dị: bút ký tiểu thuyết, Thanh Bồ Tùng Linh trước, phân thập lục quyển, tứ bách tam thập nhất thiên. Tùng Linh tự Liễu Tuyền, Sơn Đông Truy Xuyên nhân. Ấu hữu dật tài, lão nhi bất đạt, cố thử thư đa tá hồ quỷ chi sự dĩ hãn kỳ bất bình, diệc hữu tùng Đường nhân truyền kỳ chuyển hóa nhi xuất dã. Phả điêu trác tự cú, mô phỏng cổ nhã, cố văn nhân đa hy duyệt chi!” (Liêu Trai chí dị: tập truyện ký, do Bồ Tùng Linh thời Thanh trước tác, chia làm 16 quyển, có 431 truyện. Tùng Linh tự Liễu Tuyền, người huyện Truy Xuyên tỉnh Sơn Đông. Lúc trẻ có tài hơn người, nhưng về già vẫn không thành đạt, nên sách ấy phần lớn là mượn chuyện hồ quỷ để phát tiết nỗi bất bình; cũng có khi là dựa theo các truyện truyền kỳ của người . thời Đường, thay đổi lại mà soạn ra. Câu chữ ít nhiều có gọt giũa, phỏng theo lối văn chương phong nhã thời cổ, nên văn nhân nhiều người thích xem). “Liêu Trai chí dị: tiểu thuyết danh, phàm bát quyển, hoặc tích vi thập lục quyển, kê tứ bách tam thập nhất thiên, Thanh Bồ Tùng Linh soạn. Ký thần tiên hồ quỷ tinh mị cố sự, miêu tả ủy khúc, tự thứ tỉnh nhiên; ngẫu thuật sở văn, diệc đa giản khiết. Mỗi quyển chi mạt, thường xuyết tiểu văn. Cựu thời cực phong hành, kim sảo suy hĩ” (Liêu Trai chí dị: tên tập truyện, gồm 8 quyển, có khi tách làm 16 quyển, tổng cộng 431 truyện, do Bồ Tùng Lỉnh thời Thanh soạn. Nội dung là ghi chép lại chuyện cũ về thần tiên hồ quỷ yêu quái, miêu tả chi tiết, sắp xếp phân minh; có chỗ là kể lại chuyện mình nghe, phần lớn cũng rõ ràng ngắn gọn. Ở cuối mỗi quyển thường thêm lời bình ngắn. Ngày trước được truyền tụng rất rộng rãi, đến nay có giảm đi). "Liêu Trai chí dị: thư danh, bát quyển, hoặc tích vi thập lục quyển, kê tứ bách tam thập nhất thiên, Thanh Bồ Tùng Linh soạn. Ký thần tiên hồ quỷ tinh mị chi sự, miêu tả ủy khúc, văn từ diễm lệ, tự thứ tỉnh nhiên; ngẫu thuật sở ván, diệc đa giản khiết. Mỗi quyển chi mạt, thường xuyết tiểu văn. Cựu thời cực phong hành" (Liêu Trai chí dị: tên sách, gồm 8 quyển, có khi tách làm 16 quyển, tổng cộng 431 truyện, do Bồ Tùng Linh thời Thanh soạn. Nội dung là ghi chép lại chuyện về thần tiên hồ quỷ yêu quái, miêu tả chi tiết, lời văn đẹp đẽ, sắp xếp phân minh; có chỗ là kể lại chuyện mắt thấy tai nghe, phần lớn cũng rõ ràng ngắn gọn. Ở cuối mỗi quyển thường thêm lời bình ngắn. Ngày trước được truyền tụng rất rộng rãi). "Liêu Trai chí dị: văn ngôn đoản thiên tiểu thuyết tập, Thanh Bồ Tùng Linh tác. Lịch Thành Trương Hy Kiệt đích Chú Tuyết Trai sao bản Liêu Trai chí dị phân vi thập nhị quyển, hữu mục tứ bách bát thập bát thiên. Hiện tồn tối tảo khắc bản vi Thanh Càn Long tam thập nhất niên Thanh Kha Đình bản, tắc phân vi thập lục quyển, tứ bách dư thiên, đãn thiên mục tinh bất hoàn toàn. Giải phóng hậu hoàn phát hiện liễu tác giả đích bán bộ thủ cảo (định cảo bản), tằng ảnh ấn xuất bản, hựu hữu "Hội hiệu hội chú hội bình" bản, sở thu thiên mục hiệu vi hoàn bị. Tác giả dĩ phong phú đích tưởng tượng, tịnh tá giám đương thời lưu hành cố sự dữ tiền nhân chi tác, sáng tạo xuất bất thiểu ưu tú tác phẩm. Cấu tứ kỳ diệu, ngữ ngôn sinh động, dĩ đàm hồ thuyết quỷ đích biểu hiện hình thúc, đối đương thời hiện thực đích hắc ám hòa quan lại đích tội ác phả đa bộc lộ, vu khoa cử chế độ hòa lễ giáo đô hữu sở phê phán; tinh dĩ đồng tình bút điêu miêu hội liễu thanh niên nam nữ chân thành tương ái đích cố sự. Đãn thư trung dã tồn tại trước nhất ta nhân quả báo ứng chi thuyết hòa mê tín sắc thái” (Liêu Trai chí dị: tập truyện ngắn văn ngôn, do Bồ Tùng Linh thời Thanh sáng tác. "Bản sao Liêu Trai chí dị của Chú Tuyết Trai" của Trương Hy Kiệt ở Lịch Thành chia làm 12 quyển, có mục lục gồm 488 truyện. Bản in sớm nhất hiện còn là bản của Kha Đình thời Thanh in năm Càn Long thứ 31 (1766) thì chia làm 16 quyển, hơn 400 truyện, nhưng mục lục cũng không đầy đủ. Sau ngày giải phóng (tức 1949, năm thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa) lại phát hiện được nửa bản viết tay của tác giả (bản thảo hoàn chỉnh), từng in ảnh xuất bản, lại có bản Hội hiệu hội chú hội bình thu thập mục lục đầy đủ hơn cả. Tác giả lấy trí tưởng tượng phong phú, mượn các truyện cổ lưu hành đương thời và các sáng tác của người trước mà sáng tạo ra không ít tác phẩm ưu tú. Kết cấu hay lạ, lời lẽ sinh động, lấy hình thức biểu hiện là chuyện yêu ma hồ quỷ, vạch trần sự đen tối của hiện thực và tội ác của quan lại đương thời, đối với chế độ khoa cử và lễ giáo đều có sự phê phán; lại tỏ thái độ đồng tình khi miêu tả những chuyện cổ về tình yêu chân thành của thanh niên nam nữ. Song trong sách cũng còn tồn tại một ít quan niệm nhân quả báo ứng và màu sắc mê tín). "Liêu Trai chí dị: Thanh đại kiệt xuất đích văn ngôn đoản thiên tiểu thuyết tập. Tác giả Bồ Tùng Linh, thư thành vu Khang Hy niên gian. Thư phân thập nhị quyển, kê tứ bách cửu thập nhất thiên, 1962 niên Trung Hoa thư cục bài ấn bản. Thư trung cố sự đại đa dĩ hồ tiên quỷ mị vi đề tài, cấp phú lãng mạn chủ nghĩa sắc thái nhi hựu câu hữu phong phú đích nội dung hòa thâm khác đích hiện thục chủ nghĩa. Nội dung bao quát đối tham quan ô lại sĩ hào thế thân dĩ cập phủ hủ đích khoa cử chế độ đích khể lộ, đối thanh niên nam nữ chân chính ái tình hôn nhân đích nhiệt tình ca tụng; thử ngoại hoàn hữu nhất ta hữu giáo đục ý nghĩa đích ngụ ngôn cố sự đẳng. Giá ta nội dung chủ yếu bộc lộ liễu phong kiến xã hội đích hắc ám hòa hủ bại, dĩ cập tác giả đối lý tưởng thế giới hòa mỹ hảo nhân vật đích truy cầu, ca tụng. Tiểu thuyết sung mãn kỳ dị khôi lệ đích ảo tưởng, tố tạo nhân vật hủ hủ nhi sinh, hô chi dục xuất, tình tiết điệt đãng đàng ná, sinh động đa biến. Ngử ngôn tinh luyện hàm súc, văn bút lưu sướng truyền thần, “Tả quỷ tả yêu cao nhân nhất đẳng, thích tham thích ngược nhập cốt tam phân", câu hữu độc đặc đích phong cách, tại ngã quốc tiểu thuyết sử thượng chiếm hữu hẩn cao đích địa vị. Đãn thư trung dã tồn tại trước phong kiến luân lý quan niệm hòa phong kiến sắc thái" (Liêu Trai chí dị: tập truyện ngắn văn ngôn kiệt xuất thời Thanh. Tác giả là Bồ Tùng Linh, sách hoàn thành trong đời Khang Hy (1662-1722). Sách chia làm 12 quyển, gồm 491 truyện, năm 1962 Trung Hoa thư cục đã sắp xếp xuất bản. Truyện trong sách phần lớn là lấy đề tài hồ tiên ma quỷ, có nhiều màu sắc của chủ nghĩa lãng mạn, lại mang nội dung phong phú và chủ nghĩa hiện thực sâu sắc. Nội dung nói chung là tố cáo bọn tham quan ô lại, cường hào ác bá và chế độ khoa cử mục nát, nhiệt tình ca ngợi tình yêu và hôn nhân chân chính của thanh niên nam nữ, ngoài ra còn có một ít truyện cổ loại ngụ ngôn có ý nghĩa giáo dục. Nội dung nói trên chủ yếu là vạch trần sự đen tối và mục ruỗng của xã hội phong kiến đồng thời nói lên sự mong mỏi, ngợi ca của tác giả về một thế giới lý tưởng và những con người tốt đẹp. Tập truyện đầy ắp những sự tưởng tượng lạ lùng đẹp đẽ, nhân vật được sáng tạo sống động chân thực, tình tiết bất ngờ biến ảo. Lời lẽ gọt giũa hàm súc, văn chương trôi chảy linh hoạt, "Tả quỷ tả ma cao bậc nhất, châm tham châm bạo thấu vào xương” đều có phong cách độc đáo đặc biệt, chiếm địa vị rất cao trong lịch sử truyện ngắn của nước ta. Nhưng trong sách cũng còn tồn tại quan niệm luân lý phong kiến và màu sắc phong kiến). "Liêu Trai chí dị: Thư danh, Thanh Bồ Tùng Linh (1640-1715) trước. Đoản thiên tiểu thuyết tập, thập nhị quyển, nhất tác thập lục quyển, cộng tứ bách tam thập nhất thiên. Tối tảo hữu Chú Tuyết Trai sao bản, Càn Long tam thập nhất niên (1766 niên) Thanh Kha Đình khắc bản, nhị giả phân quyển, thiên mục lược dị. 1949 niên hậu phát hiện bán bộ thủ cảo, 1955 niên do Văn học Cổ tịch san hành xã ảnh ấn, 1978 niên Thượng Hải Cổ tịch xuất bản xã hữu Trương Hữu Hạc tập hiệu "Hội hiệu hội chú hội bình" bản, hiệu hoàn bị. Cai thư hàm truyền kỳ, chí quái, dị sự đẳng nội dung. Nhiên đa tả hồ quỷ, yêu biến, dị quái cố sự, nghệ thuật thủy bình trăn chí văn ngôn tiểu thuyết đỉnh phong" (Liêu Trai chí dị: tên sách, Bồ Tùng Linh (1640-1715) thời Thanh sáng tác, là tập truyện ngắn, gồm 12 quyển, có khi chia làm 16 quyển, cộng 431 truyện. Cổ nhất có bản sao của Chú Tuyết Trai, năm Càn Long thứ 31 (1766) Kha Đình khắc bản, hai bản chia quyển, mục lục hơi khác nhau. Sau 1949 phát hiện được nửa bản viết tay của tác giả, năm 1955 Văn học cổ tịch san hành xã in ảnh xuất bản, năm 1978 Thượng Hải cổ tịch xuất bản xã có bản "Hội hiệu hội chú hội bình" của Trương Hữu Hạc tập hợp so sánh các bản, đầy đủ hơn cả. Sách này mang nội dung truyền kỳ, chí quái, việc lạ, nhưng phần lớn kê chuyện cổ hồ quỷ, yêu ma, quái dị, về trình độ nghệ thuật thì đạt tới đỉnh cao của tiểu thuyết văn ngôn). Trên đây là sáu định nghĩa về mục từ "Liêu Trai chí dị” nêu trong sáu quyển từ điển của Trung Hoa mà theo thứ tự là Từ nguyên (Chính tục biên hợp đính bản), Thương vụ ấn thu quán xuất bản, Thượng Hải, 1939; Từ hai (hợp đính bản), Trung Hoa thư cục xuất bản, Thượng Hải, 1948; Trung văn đại từ điển. Trung Quốc văn hóa Nghiên cứu sở xuất bản, Đài Bắc, 1962 Từ hải, Tân thư xuất bản xã, Thượng Hải, 1989; Trung Quốc tiểu thuyết đại từ điển, Tác giả xuất bản xã, Bắc Kinh, 1991 và Trung Quốc Quỷ văn hóa đại từ điển, Quảng Tây dân tộc xuất bản xã, 1994. Dễ nhận ra rằng đặc điểm về mục đích và hoàn cảnh biên soạn riêng biệt của mỗi quyển từ điển đã dẫn tới những khác biệt giữa các định nghĩa nói trên, sự khác biệt thể hiện và phản ảnh quá trình nhận thức và tìm hiểu của người đọc Trung Hoa về Liêu Trai chí dị, song tựu trung sáu định nghĩa ấy đều đề cập tới bốn yếu tố là văn bản, nội dung, ý nghĩa và nghệ thuật của tác phẩm. Việc tìm hiểu giá trị tác phẩm khởi đi từ tổng thể các yếu tố ấy có thể góp phần làm sáng tỏ thêm giá trị và ảnh hưởng của Liêu Trai chí dị, một kiệt tác hàng trăm năm qua từng làm say mê nhiều người đọc Việt Nam. Về văn bản, Liêu Trai chí dị có một nét đặc biệt. Theo Từ hải 1989 và Trung Quốc tiểu thuyết đại từ điển 1991 thì Liêu Trai chí dị gồm 12 quyển, 488 hay 491 truyện. Các con số trên rõ ràng là dựa theo bản Hội hiệu hội chú hội bình, mà bản này dựa trên cơ sở nửa bản chép tay của Bồ Tùng Linh được phát hiện sau 1949. Tuy nhiên, sự ghi nhận về văn bản Liêu Trai chí dị ở Trung Quốc cũng khá phức tạp. Chẳng hạn Từ nguyên năm 1939 kể là có 16 quyển, 431 truyện, Từ hải 1948 kể là có 8 hoặc 16 quyển, 431 truyện, đến Trung văn đại từ điển xuất bản ở Đài Loan năm 1962 thì vẫn kể ra 8 hoặc 16 quyển, 431 truyện như Tù hải 1948. Tù hải 1989 không nêu rõ, nhưng cũng cho rằng bản Hội hiệu hội chú hội bình là đầy đủ hơn cả, tức cũng tán thành con số 12 quyển, 491 truyện như Trung Quốc tiểu thuyết đại từ điển 1991. Nhưng Trung Quốc Quỷ văn hóa đại từ điển 1994 lại kể ra 12 (hoặc 16) quyển, 431 truyện, nghĩa là lại quay về với các văn bản truyền thống. Nét đặc biệt này không gì khác hơn là ánh phản của quá trình phổ biến Liêu Trai chí dị ở Trung Quốc nói riêng và ở các quốc gia dùng chữ Hán trước đây nói chung. Chúng tôi không có được các bản in Liêu Trai chí dị 12 quyển để đối chiếu, nhưng Trung Quốc Quỷ văn hóa đại từ điển có kể ra một số truyện thuộc "Văn hóa Ma Trung Quốc” theo mục lục của các bản này, cụ thể như sau: Khảo Thành hoàng, Thi biến, Đồng nhân ngữ, Giáo quỷ, Vương Lục lang, Trường Thanh tăng, Tăng nghiệt, Tú thập thiên, Vương Lan, Ung hổ thần, Hoa bì, Thiểm Hữu Mỗ Công, Miếu quỷ, Lục phán, Nhiếp Tiểu Thiến, Thủy mãng thảo, Cảnh Thập bát thuộc quyển I. Châu nhi, Liên Hương, Trương Thành, Xảo nương, Ngô huyện nhị Thành hoàng, Lâm Tứ nương thuộc quyển II. Giang trung quỷ quái, Lỗ Công nữ, Lý Trung Chi, Lý Bá Ngôn, Liên Toa, Nê quỷ, Liên Thành, Hoắc sinh, Dụ quỷ, Lý Tư giám thuộc quyển III. Công Tôn Cửu Nương, Xúc chức, Thổ địa phu nhân, Tục hoàng lương, Liễu Tú tài, Phong Đô Ngự sử, Kỳ quỷ, Tửu cuồng Mục sinh, Bố khách thuộc quyển IV. Chương A Đoan, Lý Thường Cửu kiến Diêm Vương, Thổ ngẫu sinh tử, Trường Trị nữ tu, Ngũ Thu Nguyệt, Liễu thị tử, Đậu thị thuộc quyển V. Thu Dung dữ Tiếu Tạ, Ải quỷ, Khao tệ ty, Hướng Cảo, Nhiếp Chính xích quyền quý thuộc quyển VI. Mai nữ hòa Phong Vân Đình, Tư tăng bão Phật đầu, Ngưu Thành Chương, Kim Cô phu, Diêm La hoăng, Chu Thương bình oan ngục, Hoạn Nương thuộc quyển VII. Quỷ thê, Chư sinh, Tư văn lang, Trần Tích Cửu, Chu Khắc Xương thuộc quyển 8. Vu Khứ ác, ái Nô, Lưu phu nhân, Ấp nhân tao lăng trì thuộc quyển IX. Bố thương bị cứu, Tịch Phương Bình, Long Phi tướng Công, Thân thị, Nhiệm Tú thuộc quyển X. Vãn Hà dữ A Đoan, Vương Thập, Gia Bình Công tử, Chiết lâu nhân thuộc quyển XI. Lão Long thuyền hộ, Cổ bình, Nguyên Thiếu tiên sinh, Tiết Ủy nương, Điền Tử Thành, Lưu Toàn, Hoàn hầu yến tân, Cẩm Sắt, Phòng Văn Thục, Công Tôn Hạ thuộc quyển XlI. Ngoài một số truyện có tên khác với trong các bản 16 quyển như Giang trung quỷ quái (Giang trung, quyển XIV), Lý Trung Chi (Diêm La, quyển XIV), Tửu cuồng Mục sinh (Tửu cuồng, quyển XlV), Lý Thường Cửu kiến Diêm Vương (Diêm Vương, quyển XV), Thổ ngẫu sinh tư (Thổ ngẫu, quyển XV), Thu Dung dữ Tiểu Tạ (Tiểu Tạ, quyển IX), Nhiếp Chính hách quyền quý. (Nhiếp Chính, quyển VIII), Mai nữ hòa Phong Vân Đình (Mai nữ, quyển VII), Tử tăng bão Phật đầu (Tử tăng, quyển XIV), Chu Thương bình oan ngục (Oan ngục, quyển IX), Ấp nhân tao lăng trì (ấp nhân, quyển XVI), Bố thương bị cứu (Bố thương, quyển XI), Vãn Hà dữ A Đoam (Vãn Hà, quyển IV), Hoàn hầu yến tân (Hoàn hầu, quyển XII), thì theo nội dung được tóm tắt, có một số truyện không thấy có trong các bản 16 quyển như Ngô Huyện nhị Thành hoàng, Dụ quỷ, Thô địa phu nhân (ngoài ra, bản dịch Liêu Trai chí dị ra chữ quốc ngữ la tinh vào loại sớm nhất ở miền Bắc là Tân Liêu Trai của Vũ Hi Tô[1] dịch 8 truyện Hương Ngọc, Thư si, Lỗ Công nữ, Phòng Dỹ, Phượng Tiên, Lục y nữ, Chúc Thanh, Chức Thành thì truyện Phòng Dỹ cũng không thấy có trong các bản Liêu Trai chí dị 16 quyển). Tuy nhiên, đó chính là các truyện Ngô lệnh, Dụ quỷ, Nữ quỷ trong Liêu Trai chí dị thập di[2]. Nhưng đáng nói là chính Trung Quốc Quỷ văn hóa đại từ điển cũng vừa ghi nhận các truyện Ngô Huyện nhị Thành hoàng, Dụ quỷ, Thổ địa phu nhân trong Liêu Trai chí dị vừa ghi nhận các truyện Ngô lệnh, Dụ quỷ, Nữ quỷ trong Liêu Trai chí dị thập di: rõ ràng các bản Liêu Trai chí dị 12 quyển đã gộp cả Liêu Trai chí dị thập di. Tóm lại Liêu Trai chí dị 12 quyển là sự hợp nhất Liêu Trai chí dị và Liêu Trai chí dị thập di của Bồ Tùng Linh. Có lẽ sau khi biên soạn Liêu Trai chí dị thập di, Bồ Tùng Linh đã tiến hành hợp nhất cả hai làm một với kết cấu 12 quyển có sửa chữa, bổ sung. Công việc này hoặc chưa hoàn tất, hoặc một nửa bản thảo của bản "tập đại thành” nói trên đã bị mất. Cần nói thêm rằng bản Hội hiệu hội chú hội bình cũng có những chỗ chưa hợp lý: nhan đề truyện Mai nữ đã được đổi thành Mai nữ hòa Phong Vân Đình (Cô gái họ Mai và Phong Vân Đình), từ “hòa" (và) này không phải của văn pháp văn ngôn thời Bồ Tùng Linh mà là của văn chương bạch thoại... Rõ ràng vấn đề văn bản Liêu Trai chí dị chưa phải đã chấm dứt ở bản Hội hiệu hội chú hội bình, nên tình hình nói trên cũng cho phép người ta yên tâm khi đọc các văn bản truyền thống gồm Liêu Trai chí dị và Liêu Trai chí dị thập di.   Mời các bạn đón đọc Liêu Trai Chí Dị của tác giả Bồ Tùng Linh.
Trấn Ma Đạo Nhân Truyện - Trần Nguyễn Minh Hoàng
Từ xưa đến nay, dân gian luôn lưu truyền những câu chuyện tâm linh, các thế lực siêu nhiên và những con người hành nghề trong lĩnh vực ấy. Những câu chuyện ấy luôn thu hút sự quan tâm của những người hiếu kì, tò mò và cả đam mê tìm đến. Chính điều ấy đã giúp tác giả có nguồn cảm hứng và  động lực để viết nên bộ truyện này. *** Trời đã nhá nhem tối, đám người chạy băng băng trên con đường mòn chạy lên núi Cấm. Thằng Tư cõng Thầy Bảy trên lưng, phía trước là thằng Hai dẫn đường còn theo sau là 2 thằng nhỏ sinh đôi Minh, Mẫn chỉ mới mười tuổi, mặt mũi lem luốc, khóc thút thít chạy theo. Gần hết con đường mòn thì thằng Tư rẻ trái chạy thẳng vào trong rừng, 3 đứa còn lại vội vàng chạy theo, chúng băng rừng chạy như bay, cứ đạp cỏ vén cành mà chạy. Trời lúc này đã tối hẳn, chạy được thêm một đoạn thì thằng Hai quay lại bảo - Sư phụ giờ chỉ còn 3 phần hồn, e không trụ được lâu nữa...... còn Thầy Lĩnh.. trước giờ chỉ nghe qua lời kể của sư phụ, chưa ai từng gặp được ông. Anh sợ.............. - Anh cứ yên chí, sư phụ dặn ta lên gặp thầy Lĩnh ắt là có nguyên do, đi... đi mau kẻo không kịp - Thằng Tư vừa thở vừa nói.. ... Mời các bạn đón đọc Trấn Ma Đạo Nhân Truyện của tác giả Trần Nguyễn Minh Hoàng.
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Ngoại Truyện - Thanh Tử
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Ngoại Truyện, tập trung giới thiệu các vấn đề bên lề của truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân như: pháp khí, quyết chú, thông tin về đạo giáo..... Bổ sung thông tin cho bạn đọc hiểu rõ hơn bộ truyện Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân. Diệp Thiếu Dương vốn là một Truyền nhân Mao Sơn đời thứ ba mươi tám, hậu nhân Thiên Sư Diệp Pháp Thiện. Khi còn bé bị độc thi suýt chết, bái sư Mao Sơn, trưởng thành phụng sư mệnh hạ sơn, xông vào đô thị, kết giao nhiều bạn tốt, một đường trảm yêu trừ ma, cửu tử nhất sinh, sơ tâm không đổi, lịch kiếp chứng đạo. Đối với hắn có một điểm, đó chính là dù mang tước vị Thiên Sư Nhân Gian, thế nhưng địch nhân lớn nhất không phải là Tà Thần thượng cổ hay là thiên niên lệ quỷ, mà chính là tâm ma của mình, về phương diện tình cảm càng làm cho kẻ khác lo lắng… Hắn dũng cảm tiến vào đô thị, gặp người đấu người, gặp quỷ đấu quỷ, gặp yêu đấu yêu, gặp hồ đấu hồ... Mời các bạn đón đọc Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Ngoại Truyện của tác giả Thanh Tử.