Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Tên cũ của truyện: Bởi ta thuộc về nhau Đây là phần 2 của Anh trọn ai? Siêu mẫu hay osin?, post riêng để bạn nào thích đọc riêng thì đọc. Rate: 16+ Câu chuyện tình yêu giữa anh chàng thủ lĩnh bang Đại Bàng Đen và cô bé mồ côi... - Sao cô bé đột nhiên im lặng vậy? - Anh ơi, nếu có một ngày mình không còn bên cạnh nhau nữa thì phải làm sao? - Trời đất, xem phim nhiều quá rồi... - Anh trả lời đi??? - Dĩ nhiên anh sẽ lật tung địa cầu này lên để tìm em... - Em thì sẽ không như vậy đâu... - Thật sao? Anh không quan trọng? - Đồ ngốc, anh đã đi tìm em, em cũng đi, nhỡ chúng ta không gặp được nhau thì sao? Em sẽ luôn ở nơi đây thôi nhé...sẽ luôn đợi anh... ******* - Anh à, anh nói xem? Thế gian có bao nhiêu người...Tại sao mình lại tìm thấy nhau? - Bởi vì em thuộc về anh...em là của anh... - Không phải...là vì anh là của em...anh thuộc về em - Ừ, bởi vì ta thuộc về nhau!!! ********  P/S: Lan Rua's story ~ Porcupine & Duck Family *** Sau tuần trăng mật thứ hai, nàng và hắn về nhà mẹ đẻ. Mẹ con, ba con, anh em nhận nhau, lại một trận mưa nước mắt. Đêm tối, nằm nói chuyện với bà chị dâu… -”Con ranh, dám giở trò với cả tao…” -”Này, em chồng, em ăn nói cho cẩn thận…” -”Mày không xứng đáng làm chị nghe con, biết chuyện mà còn diễn như thật, lừa tao tưởng ông Lân bị vô sinh thật…phải cho mày một trận” Nàng nhổm dậy, toan cù Uyên, nó vội vàng thanh minh: -”Eo, mọi người đồng lòng đồng sức, tao không theo chỉ có bị tẩy chay thôi, mày thông cảm tý đi…mà ngày xưa mày, đúng rồi, mày cũng thông đồng lão Minh, tao cũng bị bắt cóc về làm dâu đấy, mày nhớ không? Còn oan à, hòa!” Lan ngớ người. -”Không, tao bảo, thực ra lỗi không phải do chị em mình, mà là do hai lão, phải trả thù mới được…” -”Mày tao cái gì, xét về tuổi, kém chị gần 6 tuổi, xét về danh phận, cũng là em…” -”Bà mày chưa quen, lắm điều…” -”Già mồm, đúng, phải trả thù…” Vừa hay, mẹ nàng đi vào, bà hỏi hai đứa đang nói chuyện gì, hai nàng hào hứng đem đầu đuôi kể lể. Bà cười mỉm, rồi thì thầm kế hoạch. Nghi Lan sửng sốt. -”Ngày xưa mẹ có thử với ba không?” -”Có chứ, ba mày chả sợ phát run, cầu xin khóc lóc” Uyên bổ sung. -”Ba sợ là mẹ sướng còn gì?” -”Đúng, Uyên ạ, tao với mày phải áp dụng, xem hai lão sợ như nào…” -”Mày đừng mơ tưởng vội, chưa chắc họ đã sợ đâu, có khi lại cười tươi sung sướng ý chứ!” -”Cười thì ly dị, chị em ta sống với nhau” -”Được!” -”Quyết vậy đi!!!” …. Được sự trợ giúp của các bậc lão thành, kế hoạch của hai nàng diễn ra khá hoàn hảo. Bước 1: Trút rượu say cho các ông tướng. Xong! Bước 2: Tống vào phòng khách sạn, thuê hai em gái xinh đẹp biểu diễn trước mặt. Xong! Bước 3: Tắt đèn, gái ra, nàng vào. Xong! Tường thuật câu chuyện diễn ra ở phòng Cáo Thỏ. Vài ngày luyện giọng quả đem lại kết quả tốt tới bất ngờ. Giọng cô nàng giảng viên giờ lả lướt không thua kém gái bao là mấy. -”Anh yêu, muốn em chiều gì nào, yêu quá…” Lão chồng nàng cất tiếng khàn khàn: -”Tới đây đi em….ôi trời, em đẹp quá, khác hẳn con vợ già nhà anh…” Lộn ruột lần thứ nhất, vẫn cố: -”Con vợ già nhà anh xấu lắm hả?” -”Ừ, xấu lắm, từ khi đẻ xong còn béo như con lợn ý, anh nhìn phát tởm…” -”Thế sao anh không li dị đi?” -”Không được, ba mẹ anh nghiêm lắm, nào bé con, tới đây với anh….” Một giọt nước mắt lăn dài, thì ra là vậy…thì ra cái hạnh phúc lâu nay chỉ là ảo tưởng…thì ra nàng giảng viên có cuộc sống viên mãn tới giờ, là nhờ ba mẹ chồng nghiêm? Tự cười chính bản thân mình, cố nén nhịn, mặc xác lão ta làm gì thì làm. Cố nhịn thôi, anh cáo già lắm ư? Được, lần này xem chối cãi ra sao, kết thúc đêm nay, nhất định ai đi đường ấy…. Chiếc lưỡi kia lần mò trên dưới, mọi khi, hành động ấy thật lãng mạn, giờ đây, nàng chỉ thấy kinh tởm. Từng cú rướn người của đức lang quân, mà trong đầu anh ta đang nghĩ là với một em người mẫu xinh đẹp, khiến nàng ghê sợ. Nước mắt nàng cứ chảy, cố nén, cố nén,…trong đầu chỉ duy nhất một suy nghĩ, sau trận mây mưa này, cả hai sẽ ra tòa, lòng nàng đau thắt… Nếu không có việc này, sao đo được lòng người? Rút ra khỏi người con gái phía dưới, Minh nửa nói nửa cười: -”Sao, đang tính viết đơn ly dị như thế nào hả, nàng giảng viên ưu tú – con thỏ khốn nạn?” Nàng sốc! -”Anh…Minh…anh…biết từ bao giờ?” -”Dạo này cũng gớm thật, dám trêu cả chồng, thường ngày vợ mình hiền lành ngây ngốc, ai dè cũng có ngày…haha” -”Làm sao mà anh biết???” Minh cười sung sướng: -”Chiều ông xã lần nữa thì ông xã nói cho bà xã…” Nàng bị chơi lại, tức, nhưng vì tò mò nên đành làm theo… Vừa thở dốc, chồng nàng vừa nói: -”Thứ nhất, người mẫu người ta chân dài, còn nàng thì chân ngắn lắm. Lần sau kiếm con nào chân ngắn nhé! Thứ hai, xịt nhiều nước hoa lên, cái mùi này, trong hàng trăm người tôi cũng nhận ra…” Chàng cười ha hả, nàng xấu hổ tới đỏ mặt, có một chuyện chàng chẳng nói ra, nhất cử nhất động của nàng, từ lâu chàng đều cho người theo dõi, cái việc này, chàng ta đã biết tỏng từ lâu rồi!!! …… Tường thuật câu chuyện diễn ra ở phòng Vịt Ngan. Tất nhiên, Ngan thì ranh hơn Thỏ, cho nên nàng ta dùng hẳn lọ Miss Dior ngụy trang. Đã thế, dáng nàng ta còn chẳng khác dáng người mẫu là mấy. Quan trọng nhất, Việt không cho người theo dõi vợ, kể cả là có thì nàng ta cũng biết, khôn lắm:XXX. Khổ thân Vịt. Đèn tắt. Người mẫu không nói không rằng, bò lên người hắn làm loạn, nghệ thuật, lả lơi rất đúng tiêu chuẩn! Sức nóng của rượu loại mạnh, sức quyến rũ của sắc, sức mạnh nam tính, ba thứ này kết hợp, người đàn ông nào chịu được??? Cũng may, trên đời còn có loại sức mạnh lớn hơn thế, sức mạnh của tình yêu!!! Người ngợm mệt rã rời, mà hắn dùng tay hất con sâu trên người mình, lớn giọng: -”Tránh ra…” Con sâu hơi mỉm cười, nhưng vẫn cố gắng, nhả mật ngọt: -”Anh yêu, chiều em một đêm đi mà…ken bon thế…” Tất nhiên là giọng nói cũng đã thay đổi, hắn dứt khoát: -”Tránh ra, tôi có vợ rồi…” -”Làm gì mà phải thế, trời không biết, đất không biết, đêm nay chỉ có mình em với anh vui vẻ thôi…” Đoạn, nàng mân mê trên mặt, lại từ từ xuống dưới: -”Anh xem, người anh nóng sắp không chịu được rồi, đừng cố nữa anh…” -”CÚT” Nàng sướng, càng ngày càng phấn khích, được thể nhào tới, hôn thắm thiết lên môi hắn. Hắn lúc đầu kháng cự, nhưng sao cái vị ngọt này nó quen tới thế? Nàng càng hôn, hắn càng thấy quen thuộc lạ lùng! Bất giác, hắn đưa tay mân mê trên chiếc lưng trần, cái vết nho nhỏ lồi lên cũng quen. Giật mình, nhanh chóng nắm lấy bàn tay, đất trời, bàn tay gầy gầy thon thon xương xương này, chỉ có thể là của một người!!! Phát hiện mình bị chơi, hắn cay cú. Nhất định, nhất định phải lật ngửa lại ván bài. Hắn hắng giọng: -”Được thôi em, nhưng bật đèn lên, mang máy quay tới đây!” Nàng hơi thất vọng. -”Sao cần mang máy quay hả anh?” Mẹ kiếp, giả giọng như thật, hắn tưởng mình đã thấu hiểu hết vợ mình rồi cơ, ai ngờ, còn nhiều điều mới mẻ nha!!! -”Anh phải quay về cho vợ anh xem…” -”Ặc, người ta làm tình phải giấu phải diếm, sao anh ngốc vậy?” Hắn thở dài, nàng nghĩ ngợi, khuôn mặt thoáng buồn với suy luận của mình: -”Em đoán không nhầm, anh chán vợ rồi hả, nên muốn dùng cách này li dị?” Những ngón tay kia vẫn không ngừng trêu chọc nơi nam tính, hắn điên, nhưng cố nén, lại thở dài… -”Không phải, anh muốn dùng cách này khiến cô ấy hận anh, mà quên anh đi…muốn cô ấy có cuộc sống hạnh phúc…” Bắt đầu nghi ngờ, tên này, có gì giấu nàng ư? Không giữ được bình tĩnh, nàng hỏi: -”Làm sao mà phải để vợ mình quên mình? Anh kì quá…” -”Haizz, lần trước anh có gặp tai nạn, sau đó có biến chứng, hôm nọ đi khám bác sĩ, bảo không sống được bao lâu nữa, anh sợ cô ấy không chịu nổi cú sốc này, thôi thì cứ để cô ấy nghĩ anh phản bội cô ấy còn hơn…” Việt ăn một phát tát. Lan giận tím mặt tím mày. -”Mẹ kiếp, anh là thằng khốn nạn!” -”Chó chết này!” Chửi bới xong, ngồi khóc hu hu. Hắn cười sung sướng. -”Lần sau đừng lừa anh nữa, bé còn non và xanh lắm!!!” -”Anh…anh…” -”Đùa đấy, chết thế éo nào được!” Nàng giận, điên, uất, mà tội là mình gây chuyện, chẳng thể nào mà ăn vạ được. -”Đến đây em bé, lúc nãy còn hào hứng giảo hoạt lắm cơ mà!!!” -”Quên đi!” Chưa kịp chạy đã bị ai đó kéo lại, ăn thịt không thương tiếc. …. Sáng hôm sau, hai nàng gặp nhau, mặt nàng nào nàng đó méo xệch!!! Mời các bạn đón đọc Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!! của tác giả Lan Rùa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chỉ Một Lần Yêu - Bà Tùng Long
Khi được tin Sơn bị thương ở mặt trận Tây Nam, Tuyết lo lắng đứng ngồi không yên:  - Không biết anh bị thương ra sao, có hề gì không, đang nằm điều trị ở đâu? Tuyết hồi hộp chờ Lan, em gái Sơn, đem tin về cho Tuyết biết nơi Sơn nằm điều trị là Tuyết sẽ xin phép cha mẹ đi thăm Sơn. Tuyết cho đó là bổn phận mà mình phải làm. Người ta không quen nhau, chưa có cảm tình với nhau, mà các em gái hậu phương còn đem quà ủy lạo các thương binh nằm ở Quân y viện, thì lẽ nào Tuyết lại làm ngơ khi nghe Sơn bị thương? Tuyết và Sơn là bạn học từ khi còn ngồi "ê, a" trên ghế trường làng. Tình bạn thời thơ ấu đã đưa họ đến tình yêu khi cả hai khôn lớn. Biết bao lần Tuyết và Sơn bàn đến chuyện tương lai, hy vọng được cha mẹ chấp thuận để tình yêu họ được kết thúc bằng một đám cưới. Nhưng rồi cũng như bao thanh niên khác trong khi nước nhà có chuyện binh đao, Sơn nhập ngũ đi làm nghĩa vụ đối với Tổ quốc và Tuyết ở nhà đỡ đần cha mẹ, may vá thêu thùa chờ ngày Sơn hoàn thành nghĩa vụ trở về. Hai năm nay, cha mẹ Tuyết nhiều lần khuyên Tuyết nên lập gia đình có nhiều người đến dạm hỏi, nhưng Tuyết vẫn một lòng chờ đợi Sơn. Cha mẹ Tuyết cũng biết Tuyết đã yêu Sơn nên không muốn lấy quyền làm cha mẹ ép buộc Tuyết phải quên Sơn. Bà Hương, mẹ của Tuyết, không khỏi ái ngại cho con gái. Thêm một năm trôi qua là bà thêm sợ Tuyết phải ế ẩm hoặc dở dang. Bà thường nói:  - Đời con gái như cánh hoa sớm nở tối tàn, khi còn hương sắc thì o­ng bướm dập dìu, nhưng đến khi hoa phai phấn lạt thì biết tìm đâu ra người yêu thương mình? Tuyết không nghĩ vậy. Tuyết tin ở tình yêu của Sơn, một mối tình dệt những mười mấy năm, ngày tháng chỉ làm thêm bền chặt chứ không thể làm phai lạt. Tuyết thuộc hạng người yêu chỉ một lần, vì thế dù phải đợi Sơn đến bao giờ, Tuyết cũng đợi được. Những ngày được về phép, Sơn đến thăm Tuyết và nhắc Tuyết lời hẹn ngày nào. Sơn luôn giữ gìn cho Tuyết, lúc nào cũng yêu thương trong sự tôn trọng, quý mến. Sơn nói với Tuyết:  - Anh phải giữ cho em là vì đời lính không có gì chắc chắn. Nếu mai đây anh có bề gì thì em vẫn còn được tấm thân trong trắng để về với người chồng sau này. Như thế anh sẽ không ân hận... *** Làng văn, làng báo Sài Gòn những năm 50-60 thế kỷ 20, Bà Tùng Long là một cái tên nổi tiếng. Tên thật của bà là Lê Thị Bạch Vân (1915-2006). Bà từng đi dạy Pháp văn, Việt văn ở các trường Tân Thịnh, Đạt Đức, Les Lauriers ở Sài Gòn, làm thư ký tòa soạn một số tờ báo và bắt đầu viết văn từ những năm 1953. Bà nổi tiếng với những tiểu thuyết về đề tài xã hội có nhân vật chính là người phụ nữ. Bà Tùng Long cũng là cây bút quen thuộc trên các báo như Sài Gòn Mới, Tiếng Vang, Phụ nữ Ngày mai, Phụ nữ Diễn đàn, Văn nghệ Tiền phong… Trong cuốn hồi ký của mình, bà viết: “Tôi chưa bao giờ dám tự hào xưng mình là văn sĩ, nữ sĩ. Tôi chỉ nói tôi viết văn là để nuôi con, chỉ thế thôi”. Dù chỉ nhận viết văn là nghề tay trái, nhưng bà đã cho ra đời 400 truyện ngắn, và 68 tiểu thuyết - một lượng tác phẩm lớn với sức làm việc đáng nể, nếu không muốn nói là sức lao động phi thường. Với Bà Tùng Long, viết văn là niềm vui lớn nhất đời. Sau năm 1975, nhiều tiểu thuyết của Bà Tùng Long được in và đông đảo công chúng đón nhận. Một số tác phẩm của tác giả Bà Tùng Long: Đường tơ đứt nối Bên hồ Thanh Thủy Một vụ án tình Những ai gieo gió Bóng người xưa Người xưa đã về Đời con gái Duyên tình lạc bến Con đường một chiều Hồi ký Bà Tùng Long Một lần lầm lỡ Mẹ chồng nàng dâu Nẻo về tình yêu Nhị Lan Giang San Nhà Chồng Chúa tiền Chúa bạc Định mệnh ... Mời các bạn đón đọc Chỉ Một Lần Yêu của tác giả Bà Tùng Long.
Đời Con Gái - Bà Tùng Long
Mười hai tuổi, Xuân Lan bắt đầu nhận thấy mình không được yêu thương như các anh chị em khác trong nhà. Mẹ Xuân Lan, bà Phương, dường như ghét bỏ nó. Chỉ có cha và chị Mai Lan, người chị đã đi tu, con riêng của bà Phương với chồng trước, là thương con bé. Những buồn tủi, nghi ngờ trong Xuân Lan lớn lên cùng với sự bất hòa, hục hặc trong gia đình, để rồi khi tất cả bùng nổ đã hé lộ bí mật đầy trái ngang, tội lỗi về sự ra đời của con bé. Đời con gái chỉ cần được yêu thương, nhưng yêu thương cũng chính là nguồn cơn bất hạnh… *** Xuân Lan bắt đầu hiểu chút ít về chuyện đời và nhận xét những sự việc xảy ra trong gia đình từ khi lên mười hai tuổi. Năm ấy nó thi đậu vào lớp đệ thất trường Gia Long, một trường nữ trung học lớn nhất ở miền Nam. Trong khi nó đậu thì Ngọc Hương, chị nó, lớn hơn nó một tuổi, lại rớt và phải ghi tên học ở một trường tư. Vì lẽ ấy mà sự thi đậu của nó không được gia đình đón tiếp một cách vui vẻ. Nó đậu không ai khen, không ai mừng, trái lại cha nó, mẹ nó, các chị nó đều thương Ngọc Hương vì không may bằng nó. Xuân Lan biết suy nghĩ từ lúc đó. Tại sao cũng là con mà nó lại không được yêu thương như các chị nó? Tại sao mỗi sáng chủ nhật, trong khi cha mẹ nó và các chị các anh, cả mấy em nữa, đều được lên chiếc xe sang trọng để đi Thủ Đức, hoặc về quê hay ra Vũng Tàu đổi gió, thì nó lại được mẹ dặn: – Con ở nhà trông nhà nhé. Chóng ngoan mẹ về sẽ thưởng. Khi mọi người đi rồi, chị bếp, người giúp việc trung thành của gia đình, đã nhìn nó với tối mắt đầy thương xót, rồi lắc đầu nói một mình: – Tội nghiệp con bé! ... *** Làng văn, làng báo Sài Gòn những năm 50-60 thế kỷ 20, Bà Tùng Long là một cái tên nổi tiếng. Tên thật của bà là Lê Thị Bạch Vân (1915-2006). Bà từng đi dạy Pháp văn, Việt văn ở các trường Tân Thịnh, Đạt Đức, Les Lauriers ở Sài Gòn, làm thư ký tòa soạn một số tờ báo và bắt đầu viết văn từ những năm 1953. Bà nổi tiếng với những tiểu thuyết về đề tài xã hội có nhân vật chính là người phụ nữ. Bà Tùng Long cũng là cây bút quen thuộc trên các báo như Sài Gòn Mới, Tiếng Vang, Phụ nữ Ngày mai, Phụ nữ Diễn đàn, Văn nghệ Tiền phong… Trong cuốn hồi ký của mình, bà viết: “Tôi chưa bao giờ dám tự hào xưng mình là văn sĩ, nữ sĩ. Tôi chỉ nói tôi viết văn là để nuôi con, chỉ thế thôi”. Dù chỉ nhận viết văn là nghề tay trái, nhưng bà đã cho ra đời 400 truyện ngắn, và 68 tiểu thuyết - một lượng tác phẩm lớn với sức làm việc đáng nể, nếu không muốn nói là sức lao động phi thường. Với Bà Tùng Long, viết văn là niềm vui lớn nhất đời. Sau năm 1975, nhiều tiểu thuyết của Bà Tùng Long được in và đông đảo công chúng đón nhận. Một số tác phẩm của tác giả Bà Tùng Long: Đường tơ đứt nối Bên hồ Thanh Thủy Một vụ án tình Những ai gieo gió Bóng người xưa Người xưa đã về Đời con gái Duyên tình lạc bến Con đường một chiều Hồi ký Bà Tùng Long Một lần lầm lỡ Mẹ chồng nàng dâu Nẻo về tình yêu Nhị Lan Giang San Nhà Chồng Chúa tiền Chúa bạc Định mệnh ... Mời các bạn đón đọc Đời Con Gái của tác giả Bà Tùng Long.
Lầu Tỉnh Mộng - Bà Tùng Long
Lầu tỉnh mộng là câu chuyện mang nhiều ý nghĩa về tình yêu, cuộc sống hôn nhân – gia đình. Lấy bối cảnh ngôi nhà mang tên Lầu Tỉnh Mộng ở vùng cố đô Huế. Gia đình bà Hoàng là một gia đình giàu có, có gốc gác hoàng tộc. Nhưng ngôi nhà ấy không sang trọng, xa hoa mà chứa đựng sự đói nghèo, kham khổ của bà Hoàng và bốn con gái cùng niềm mong mỏi đứa con trai duy nhất đang du học bên trời Tây. Vì bản di chúc kỳ lạ mà gia đình bà phải sống trong đói rách, khó nghèo dù di sản để lại rất lớn. Bức di chúc ấy muốn được đảm bảo bằng tình yêu chân thành, không vụ lợi bằng chính những kinh nghiệm về cuộc đời của người ông quá cố. Bản di chúc ấy cũng cho ta thấy một gia đình có nguồn gốc quyền quý trong cơn nghèo khó họ sống và đối xử với nhau như thế nào. Một người mẹ hết lòng vì con cái, không nỡ để các con cực khổ kiếm sống nhưng cũng chỉ bất lực ngồi nhìn; Mỹ Kim xấu hổ, bực bội vì cái nghèo, Lan Chi thì tìm quên trong những trang sách, Bích Diệp mơ mộng theo làn khói thuốc lá, chỉ có Bích Ngọc là chấp nhận cái nghèo, cố gắng để lo lắng, quán xuyến cho cả gia đình...  Câu chuyện cũng là những bài học về tình cảm nam nữ, vợ chồng đầy ý nghĩa, mang đậm phong cách Á Đông. Đó là những ước vọng tình yêu không vụ lợi, không phân biệt sang hèn; là sự thấu hiểu, tin tưởng, chung thuỷ và đức hy sinh cao đẹp của người phụ nữ Việt Nam sống ở thời phong kiến và đất nước đang mở cửa cho những nền văn hoá, tư tưởng mới từ phương Tây du nhập. Qua chuyện tình của Bích Ngọc và Ấm Mạnh, của Lan Chi và Thiện, rồi tình cảm vợ chồng qua bao nhiêu thử thách của Bích Ngọc và Huyện Tích… tác giả đã khẳng định những đức tính cao quý của người phụ nữ Việt Nam, về luật nhân quả, yêu thương ở đời. Bằng lối viết văn xưa mộc mạc, giản dị, những tình tiết không gay cấn, căng thẳng mà thắt nút mở nút nhẹ nhàng, không hấp tấp vội vàng cũng khồng rề rà, kể lể. Lầu Tỉnh Mộng giúp ta thức tỉnh một cơn mộng về cuộc đời, về tình yêu và cuộc sống, để biết trân trọng những giá trị cao quý của tình cảm gia đình, cuộc sống hôn nhân và tin tưởng vào những điều tốt đẹp của tình yêu. *** Làng văn, làng báo Sài Gòn những năm 50-60 thế kỷ 20, Bà Tùng Long là một cái tên nổi tiếng. Tên thật của bà là Lê Thị Bạch Vân (1915-2006). Bà từng đi dạy Pháp văn, Việt văn ở các trường Tân Thịnh, Đạt Đức, Les Lauriers ở Sài Gòn, làm thư ký tòa soạn một số tờ báo và bắt đầu viết văn từ những năm 1953. Bà nổi tiếng với những tiểu thuyết về đề tài xã hội có nhân vật chính là người phụ nữ. Bà Tùng Long cũng là cây bút quen thuộc trên các báo như Sài Gòn Mới, Tiếng Vang, Phụ nữ Ngày mai, Phụ nữ Diễn đàn, Văn nghệ Tiền phong… Trong cuốn hồi ký của mình, bà viết: “Tôi chưa bao giờ dám tự hào xưng mình là văn sĩ, nữ sĩ. Tôi chỉ nói tôi viết văn là để nuôi con, chỉ thế thôi”. Dù chỉ nhận viết văn là nghề tay trái, nhưng bà đã cho ra đời 400 truyện ngắn, và 68 tiểu thuyết - một lượng tác phẩm lớn với sức làm việc đáng nể, nếu không muốn nói là sức lao động phi thường. Với Bà Tùng Long, viết văn là niềm vui lớn nhất đời. Sau năm 1975, nhiều tiểu thuyết của Bà Tùng Long được in và đông đảo công chúng đón nhận. Một số tác phẩm của tác giả Bà Tùng Long: Đường tơ đứt nối Bên hồ Thanh Thủy Một vụ án tình Những ai gieo gió Bóng người xưa Người xưa đã về Đời con gái Duyên tình lạc bến Con đường một chiều Hồi ký Bà Tùng Long Một lần lầm lỡ Mẹ chồng nàng dâu Nẻo về tình yêu Nhị Lan Giang San Nhà Chồng Chúa tiền Chúa bạc Định mệnh ... Mời các bạn đón đọc Lầu Tỉnh Mộng của tác giả Bà Tùng Long.
Duyên Tình Lạc Bến - Bà Tùng Long
Hai anh em sinh đôi. Một ngoại hình. Hai tính cách. Dẫn đến hai cuộc đời đối lập. Và giông tố cũng từ đây nổi lên khi một dòng nước lạc tìm cách chen vào một bến đỗ đã bình yên. *** Chiếc xe nhà của ông Đại, giám đốc hãng Hồng Tân, vừa đỗ trước cửa thì Lý đã ngắt nhỏ Huệ: - Khổ quá! Đã tám giờ rồi mà sao Mỹ Dung chưa tới? Ông giám đốc đến kìa, không thấy Mỹ Dung chắc ông sẽ tức giận mà rầy cả tụi mình cho xem. Cúc vừa đánh máy vừa nói: - Làm việc đi các chị. Nếu không lại bị la cả đám. Không hiểu Mỹ Dung có bị bệnh không mà giờ này vẫn chưa thấy tới? Ông Đại đã vào đến chỗ ba cô thư ký. Họ cắm cúi làm việc như không để ý đến những gì đã xảy ra quanh họ. Ông Đại đi thẳng vào văn phòng. Cúc đợi ông đi khỏi liền nói: - Hú vía, ông ấy không để ý đến sự chậm trễ của Mỹ Dung. Tội nghiệp Mỹ Dung quá, độ rày trông nó bơ phờ như kẻ mất hồn. Lý nhún vai: - Ai bảo yêu cái thằng lưu manh ấy cho khổ. Huệ nói: - Các chị đừng nói như thế. Ai ở trong cuộc đời mới biết. Chị chớ nên bảo Mỹ Dung yêu thằng lưu manh Mỹ Dung nghe được sẽ buồn rầu, tội nghiệp. ... *** Làng văn, làng báo Sài Gòn những năm 50-60 thế kỷ 20, Bà Tùng Long là một cái tên nổi tiếng. Tên thật của bà là Lê Thị Bạch Vân (1915-2006). Bà từng đi dạy Pháp văn, Việt văn ở các trường Tân Thịnh, Đạt Đức, Les Lauriers ở Sài Gòn, làm thư ký tòa soạn một số tờ báo và bắt đầu viết văn từ những năm 1953. Bà nổi tiếng với những tiểu thuyết về đề tài xã hội có nhân vật chính là người phụ nữ. Bà Tùng Long cũng là cây bút quen thuộc trên các báo như Sài Gòn Mới, Tiếng Vang, Phụ nữ Ngày mai, Phụ nữ Diễn đàn, Văn nghệ Tiền phong… Trong cuốn hồi ký của mình, bà viết: “Tôi chưa bao giờ dám tự hào xưng mình là văn sĩ, nữ sĩ. Tôi chỉ nói tôi viết văn là để nuôi con, chỉ thế thôi”. Dù chỉ nhận viết văn là nghề tay trái, nhưng bà đã cho ra đời 400 truyện ngắn, và 68 tiểu thuyết - một lượng tác phẩm lớn với sức làm việc đáng nể, nếu không muốn nói là sức lao động phi thường. Với Bà Tùng Long, viết văn là niềm vui lớn nhất đời. Sau năm 1975, nhiều tiểu thuyết của Bà Tùng Long được in và đông đảo công chúng đón nhận. Một số tác phẩm của tác giả Bà Tùng Long: Đường tơ đứt nối Bên hồ Thanh Thủy Một vụ án tình Những ai gieo gió Bóng người xưa Người xưa đã về Đời con gái Duyên tình lạc bến Con đường một chiều Hồi ký Bà Tùng Long Một lần lầm lỡ Mẹ chồng nàng dâu Nẻo về tình yêu Nhị Lan Giang San Nhà Chồng Chúa tiền Chúa bạc Định mệnh ... Mời các bạn đón đọc Duyên Tình Lạc Bến của tác giả Bà Tùng Long.