Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Này, Người Đàn Ông Của Em! - Khiêu Dược Hỏa Diễm

Tôi không gọi em là chị, vì không muốn làm đứa em trai nhỏ của em. Khoảng cách giữa chúng ta không chỉ là tuổi tác, em luôn xem tôi là thằng nhóc mà em đã quen biết từ thuở nào, cho dù tôi đã là một người con trai trưởng thành và trái tim tôi đã biết đập loạn nhịp vì em. Tôi biết, sự ràng buộc giữa chúng ta chỉ là một mối quan hệ mỏng manh. Tôi thật sự rất sợ, lỡ như sợi dây liên hệ ấy đứt đoạn, giữa tôi và em sẽ không có gì liên quan nữa. Tôi luôn nghĩ, đến khi lớn hơn một chút, lớn thêm chút nữa, tôi sẽ cầm tay em, sẽ không bao giờ buông em ra, sẽ dìu em đi suốt cuộc đời. Nhưng tôi không biết cách thể hiện ... Tôi sợ cứ mãi phải gọi em là “chị”. Nhưng cũng được: “Chị, em thích chị, em đã thích chị từ lâu. Trong những ngày tháng em không ở bên chị, chị có nhớ em chút nào không?” Chỉ cần em quay đầu lại, là có thể nhìn thấy tôi. Người đàn ông của em, có thể nhỏ tuổi hơn em, nhưng đã có suy nghĩ chín chắn. Người đàn ông của em, có thể vẫn hồn nhiên, nhưng có bờ vai mạnh mẽ và ấm áp. Người đàn ông của em, có thể chưa có sự nghiệp, nhưng chắc chắn đã biết thế nào là tình yêu đích thực. *** Lại một lễ Tình nhân nữa. Ngày hôm nay, thời tiết thật đẹp, bầu trời không một chút mây, cao lồng lộng. Trời chưa sáng, Trữ Mặc đã thức dậy đến nhà Lâm Nghiêm. Hôm nay anh kết hôn, cô phải đến giúp. "Hành đâu, hành đâu?" Bà Lâm đảo một vòng trong bếp, "Hành tươi tôi mua tối qua đâu?" Ông Lâm lên tiếng: "Tối qua tôi nấu mì ăn rồi!" "Cái ông lão này, cái đó để ông ăn sao? Tôi mua để đi rước dâu đấy!" Bà Lâm nổi giận, nhưng nghĩ hôm nay là ngày vui của con, nên đành thôi. Trữ Mặc vội cầm ly nước cho bà uống: "Mẹ nuôi, đừng giận, để con gọi điện cho Tô Chính đi mua. Cậu ấy đang trên đường, mua xong đến đây chắc chắn vẫn kịp?" Ông Lâm đợi bà quay đi, nhỏ giọng: "Mấy cái quy tắc phiền quá, rước dâu còn phải hành với thịt dê, làm gì chứ, nấu lẩu hả?" "Ba!" Lâm Nghiêm cố nhịn cười, "Coi chừng mẹ nghe thấy, rồi lại bị mắng nữa!" "Mẹ con lớn tuổi rồi, tính khí ngày càng tệ, ba không chấp!" Ông Lâm phẩy tay, nói khí khái, nhưng lại sợ bà Lâm nghe thấy. Trữ Mặc lấy điện thoại đưa ra cho Lâm Nghiêm thấy, tỏ ý muốn ra ngoài gọi điện. Lâm Nghiêm gật đầu. "Tô Chính, tới đâu rồi? Còn không đến thì không rước dâu được đâu!" Tô Chính bị kẹt xe trên đường, nên đành bất lực: "Chị yêu của em, không phải em không muốn tới, đang bị kẹt xe, sắp khóc rồi đây." "Vậy tiện đường mua ít hành nhé!" "Hành?" Tô Chính không hiểu, "Mua hành làm gì? Làm hoa cưới cho cô dâu à? Hơi sáng tạo quá đấy!" "Cậu thật là..." Trữ Mặc không nhịn được cười, "Bảo mua thì cứ mua đi, sao nhiều chuyện vậy? Là phong tục ở quê họ, khi rước dâu phải có một bó hành và một cân thịt dê. Tối qua mẹ nuôi mua hành, nửa đêm cha nuôi dậy nấu mì ăn hết rồi." "Vậy thì hôm nay cha nuôi không cần nấu mì, chỉ cần ăn thịt dê." "Đừng đùa nữa, nhanh đi, sắp đến giờ rồi." Trữ Mặc thấy Lâm Nghiêm bước ra, vội tắt điện thoại. Hôm nay Tô Chính là phù rể. "Thế nào? Cà vạt của anh được rồi chứ?" Lâm Nghiêm đi đến trước mặt Trữ Mặc. Trữ Mặc gật đầu: "Yên tâm đi, rất đẹp trai!" "Phù rể có đến không vậy?" ... Mời các bạn đón đọc Này, Người Đàn Ông Của Em! của tác giả Khiêu Dược Hỏa Diễm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chiêu Quân Săn Chồng - Phức Mai
Chiêu thứ ba để gả được cho tướng công tốt - quy định việc bán mình. Nàng là một kì nữ thông minh tuyệt đỉnh như vậy. Làm sao có thể vì một tờ giấy nợ mà bán đứt cả đời?  Ba năm đã thực ủy khuất, may mắn là "Phu quân" ba năm làm bạn cùng nàng còn hơi thuận mắt, cho dù hai chân không trọn vẹn, nhưng hắn lại có đầu óc rất thông minh. Vừa hay nàng không thích vẻ bề ngoài mà lấy vẻ đẹp bên trong làm điều kiện chọn rể, hơn nữa hắn cũng luôn dùng ánh mắt ái mộ nhìn nàng. Như vậy nàng quyết định diễn giả thành thật, nhịn không được càng muốn vì hắn trả giá nhiều hơn. Nhưng đúng lúc đó nàng vô tình nghe lén được một chuyện: Thì ra không phải hắn yêu thích nàng, mà là vì nàng rất giống người trong bức họa trân quý kia của hắn? Hừ hừ, chuyện lớn như vậy, nàng – Đàm Chiêu Quân khi nào cam nguyện chỉ làm thế thân của người khác rồi? Cho nên muốn ôm mỹ nhân về, hắn cứ từ từ mà chờ đi. . . . . . *** "Thức Câu!" Thấy thế, Đàm Chiêu Quân rốt cuộc bất chấp tức giận, lập tức nhào tới ôm lấy hắn: "Thức Câu? Thế nào? Không phải nói không có chuyện gì sao? Tại sao lại nôn ra máu? Quỷ Đầu Tử, sao lại thế này?!" "Đại khái là bị nội thương, hơn nữa cảm xúc quá mức kích động, tâm hoảng ý loạn, chân khí rối loạn, nội thương càng trầm trọng rồi." Quỷ Đầu Tử thoải mái nói một hơi. "Vậy làm sao bây giờ?" "Đương nhiên phải cho hắn an tâm tĩnh dưỡng! Bảo trì tâm tình vui vẻ là nhiệm vụ hàng đầu." "Ta ... không có việc gì, Chiêu Quân ... là ta không đúng, nàng... đừng tự trách..." Doãn Thức Câu hơi thở có chút suy yếu, hắn cũng không có bị nghiêm trọng như vậy, chỉ là bị một lượng khí vô hình đánh trúng ngực, giải tỏa khí tích tụ nơi ngực, đem máu ứ phun ra, chính là không biết tại sao đột nhiên toàn thân lại vô lực. "Được rồi, đừng nói nữa, hiện tại ta không giận chàng." Nàng vội vã trấn an. "Chàng ngồi đi, chúng ta trở về." "Giang Dung ... bọn họ đâu?" "Bị ta dùng mê dược hôn mê rồi, vừa mới ngã vào bên đường." Doãn Thức Câu thật sự không biết nên nói cái gì, đành phải nhắm mắt lại. "Chờ một chút nhớ phái người đem bọn họ khiêng trở về, lại cho người thông báo Tư Mã Thịnh đến đem Tư Mã Ấn trở về." ... Mời các bạn đón đọc Chiêu Quân Săn Chồng của tác giả Phức Mai.
Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Nam Quan Yêu Yêu
Mặc dù nam chính bộ truyện này bá đạo khát máu, nhưng lúc gặp sát tinh trong số mạng của mình, ác ma cũng dịu dàng… Hoắc Nhĩ Phi vốn cho rằng trên trời rớt xuống một cái bánh bao lớn, vui vui vẻ vẻ chạy đi nhận, thật sự không nghĩ đến trên đất đào một hố to, cô vội vàng không kịp chuẩn bị mà “Rơi” vào. Cho đến tận bây giờ Hoắc Nhĩ Phi vẫn có cảm giác mình hận đại ma quỷ Thư Yến Tả đó, hận đến tận xương…, cho đến đau tận đáy lòng, sâu tận xương tủy như khắc cốt ghi tâm. Năm năm sau... Hai mẹ con gặp nhau: Lần đầu tiên khi Hoắc Nhĩ Phi nhìn thấy bé trai phấn điêu ngọc trác * ở công ty thì trong lòng thoáng qua một cảm giác khác thường, nhưng cô tự nói trong lòng, đây chẳng qua chỉ là ảo giác. (*) phấn điêu ngọc trác: Cụm từ dùng để miêu tả những đứa bé trắng nõn, mềm mịn. Lần thứ hai khi gặp lại bé trai đáng yêu đó thì cô chỉ cảm thấy hết sức thân thiết, nhưng một câu nói của bạn tốt Tuyết Nghê khiến cho cô lập tức sợ ngây người. Phi Phi, lúc cậu bé cười lên, mắt giống cậu lắm đó! Không phải con riêng của cậu chứ! Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn hoảng hốt… Thư Nhị thiếu cường thế khí phách thay đổi sách lược, lần nữa theo đuổi vợ yêu bỏ nhà ra đi năm năm. Ở lễ đính hôn xuất hiện một người đàn ông quyến rũ, khiến mọi người nhìn thấy ngây người, mà Phi Phi thân là nữ chủ nhân, càng thêm nhìn đến mắt choáng váng, không thể nào, sao anh ta lại xuất hiện ở đây! Nụ hôn sau năm năm kia, để cho cô hoàn toàn tỉnh táo, ác ma đã trở lại! Vậy mà, dần dần khi ở chung, cô phát hiện ác ma cũng không phải ác ma, có lúc dịu dàng khiến cô say mê… Note: Chuyện này nam chính không sạch, không thích đừng nói lời cay đắng   *** “Nếu không chờ sau khi Bảo Bảo lớn lên đưa con bé đến trường học nữ sinh ở nước Anh đi, tuyệt đối để cho con bé biến thành một thục nữ điển hình.” Thư Yến Tả biết mèo nhỏ luôn nói chua ngoa như thế nhưng tấm lòng như đậu hũ, cho nên cố ý khích bác cô. “Đừng, giáo dục như vậy không thích hợp với Bảo Bảo, sẽ làm con bé nhịn hỏng.” Hoắc Nhĩ Phi lập tức đau lòng con gái. Thư Yến Tả sớm biết mèo nhỏ có thể nói như vậy, ôm cô, nói sang chuyện khác, “Mấy ngày nữa chính là sinh nhật hai tuổi của hai đứa, không phải em nói muốn đón cha mẹ sao?” “A... Cha mẹ vẫn nhắc tới hai đứa rất lâu, lần này em muốn đón cha mẹ đến đây ở lâu một khoảng thời gian.” “Phòng trong nhà còn nhiều, [email protected] em quyết định là được rồi.” Thư Yến Tả cưng chiều nói. Hoắc Nhĩ Phi chui vào trong ngực ông xã, “Tuyết Nghê bảo ngày mai sẽ mang Tinh Tinh cùng trở lại, chỉ có điều hai năm rồi, đại ca anh ấy vẫn còn chưa tỉnh...” “Anh ấy sẽ tỉnh, anh ấy không chịu bỏ lại chúng ta đâu.” Thư Yến Tả tin tưởng đại ca nhất định sẽ tỉnh lại. “Ừ, anh ấy sẽ không nỡ bỏ lại Tuyết Nghê và Tinh Tinh.” ... Mời các bạn đón đọc Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng của tác giả Nam Quan Yêu Yêu.
Hắt Xì - Cửu Bả Đao
“Tôi hít thở sâu, xòe đôi cánh trắng muốt trên vai, xuyên qua bãi bồ công anh mênh mông tít tắp, lượn lên bầu trời cao, từ từ tan vào vô vàn ánh sao lấp lánh. Một chặng đường mới đang chờ đợi tôi, tôi cũng chờ đợi chuyến đi. Mong sao trong chuyến đi đẹp đẽ tiếp theo, tôi vẫn sẽ được ôm lấy nụ cười của người con gái thương yêu. Trở thành siêu anh hùng của riêng cô ấy.” *** Đây là câu chuyện tình yêu có khả năng lấy đi nước mắt cao nhất của Cửu Bả Đao. Tình yêu luôn khiến con người ta thay đổi để hoàn thiện và phù hợp với nhau để tạo nên những hành trình mới. Trong thâm tâm Nghĩa Trí, tình yêu đồng nghĩa với chị Tâm Tâm xinh đẹp. Chị Tâm Tâm chính là toàn bộ thế giới này. Nhưng chị Tâm Tâm đem lòng yêu Hiệp sĩ siêu thanh, một siêu anh hùng nhân hậu và dũng cảm. Chuyện tình của Nghĩa Trí chưa kịp bắt đầu đã vấp phải đối thủ quá mạnh. Hắt Xì đã được chuyển thể thành phim Tình Địch Của Tôi Là Siêu Nhân (2015) với sự tham gia diễn xuất của Lâm Y Thần, Kha Chấn Đông. *** Cửu Bả Đao sinh năm 1978 tại Chương Hóa, Đài Loan. Bắt đầu sáng tác từ 1999, đến nay đã hoàn thành hơn 60 cuốn sách. Tác phẩm lần lượt được chuyển thể thành phim truyền hình, phim truyện, game online. Năm 2010 đạo diễn phim Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi là một đạo diễn may mắn nhất, cũng là nhà văn chăm chỉ nhất. Các tác phẩm đã được Nhã Nam xuất bản: Cô Gái Năm Ấy Chúng Ta Cùng Theo Đuổi, Mẹ, Thơm Một Cái, Cà Phê Đợi Một Người. *** Tôi chạy vào phòng nghỉ của võ sĩ, Người hùng Tia Chớp và Aristote đang đợi ở cửa. Bọn họ đã thấy tất cả qua màn hình ti vi. Khả Lạc có thẻ ra vào đặc biệt cũng xuất hiện ngay sau đó. "Ông Tia Chớp, xin ông cứu chị Tâm Tâm!" Khả Lạc òa lên nức nở. Còn tôi chẳng có thời gian khóc lóc, lập tức cởi giày đấu, đổi sang đôi giày chạy gon nhẹ, mặc áo, kéo Người hùng Tia Chớp lên đường. "Đợi đã, cháu định về núi à?" Người hùng Tia Chớp kinh ngạc. "Cháu ở đây cũng không ngồi yên được. Chỉ có ông mới giúp được cháu cứu chị Tâm Tâm!" Tôi kêu lên. Aristote gầm gừ. Tôi hiểu ý: "Cả mày nữa, mình cùng chiến đấu!" Người hùng Tia Chớp thoáng do dự, nói: "Ta đi với cháu, nhưng không một ai được vào cô nhi viện đâu. Yêu cầu của băng Đầu Lâu rất đơn giản, chỉ cần mấy thằng gian ác kia được thả ra, bọn chúng sẽ tha cho cô nhi viện. Sau này tất nhiên Hiệp sĩ Siêu Thanh sẽ lại tóm bọn chúng vào tù." Tôi trợn tròn mắt nói: "Ông già rồi, khùng mất rồi sao? Vũ Hiện đứng trơ trơ là vì anh ta hết cách, chỉ còn trông vào may rủi! Nhưng ai hiểu thủ lĩnh băng Đầu Lâu đều biết, hắn đã bị Vũ Hiên đánh gãy một cánh tay, chắc chắn sẽ giết chị Tâm Tâm để rửa hận!" Lúc này, điện thoại di động của Khả Lạc đổ chuông, tôi giật lấy, quả nhiên là Kiến Hán gọi. ... Mời các bạn đón đọc Hắt Xì của tác giả Cửu Bả Đao.
Đừng Hỏi - Sói Xám Mọc Cánh
Nếu bạn đọc nào yêu thích thể loại truyện cổ đại nhất là những chuyện với tình tiết tranh đấu trong cung đình hẳn bạn sẽ cảm thấy rất hứng thú. Truyện không đặt nặng vào những tình tiết quá nặng nề mà kể lại một truyện có dư âm tình yêu, có hương vị cuộc sống, có cả những mưu toan nhưng tựu chung vẫn là có chút. Sử ghi Ðại Dạ năm 173, Vĩnh Thành hoàng hậu thất đức, bị đuổi ra khỏi cung. Thừa tướng hai triều Thượng Quan Phong - phụ thân của hoàng hậu, đập đầu vào cột chết ngay tại chỗ, toàn thể gia quyến Thượng Quan bị định tội, cả nhà phải đi lưu đày. Duy chỉ có hoàng hậu bị phế không rõ tung tích, hoàng đế nổi giận, lùng tìm khắp nơi không thấy, thương tiếc những năm tháng trước đây luôn kính cẩn khuôn phép, truy phong cho hiệu là “Vĩnh Thành”, lập mộ chôn y phục cùng di vật, an táng trong lăng tẩm, lập di chiếu căn dặn trăm năm sau hợp táng cùng Vĩnh Thành hoàng hậu. *** Ði thẳng tới cửa đại điện lộng lẫy đầu tiên, An công công mới thu lại cảm xúc phức tạp hiếm thấy, nghiêm mặt lại, bước vào thưa lời. Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, thần sắc thoạt nhìn vẫn giống như mọi ngày, nhưng An công công đã theo hầu hắn từ khi hắn vẫn còn là Cửu hoàng tử thất thế cho đến nay, làm sao có thể không nhìn ra được, lòng lại không nỡ, quỳ xuống khẽ bẩm: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương —- phế hậu đã nhận thánh chỉ, tước kim bài, đang đưa ra khỏi cung.” “Ừ.” “Vừa nhận được thông tin bẩm báo, mấy vị ngự sử đại nhân được biết hoàng thượng vẫn chưa ban tội chết cho phế hậu, cảm thấy không phục nên muốn lên tiếng nhắc nhở.” “Ha,” Mộ Dung Thầm cười khẩy một tiếng, “Ðợi đến khi bọn họ biết hoàng hậu một cọng lông cũng không bị thương, lại được trở về Thượng Quan gia, chỉ e lại càng không phục?” Rõ ràng hắn đang cười, nhưng cả đại điện trong nháy mắt đã lạnh đi mấy phần, chỉ nghe hắn chậm rãi nói: “Trẫm muốn xem xem, đám ngự sử cương ngạnh miệng đầy lễ nghĩa liêm sỉ quy củ tổ tông này, làm thế nào có thể bày ra cái bộ dáng liều chết can gián tiên đế nhốt trẫm lại năm đó, vạch tội vị thừa tướng trước kia đã từng bắt tay xúi giục họ… Thượng Quan Phong, trẫm muốn lão ta gieo nhân nào gặt quả ấy, chết không nhắm mắt.” ... Mời các bạn đón đọc Đừng Hỏi của tác giả Sói Xám Mọc Cánh.