Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa

hể loại: Xuyên không, hài, sủng.. Editor: Hongheechan Số chương: 92 chương + 3 ngoại truyện Convert: Ngocquynh520 Một buổi sáng xuyên qua thành một tiểu nãi oa (đứa trẻ), nhưng mấu chốt nhất: là bị vứt bỏ! Tử Lan Thanh quyết định đầu tiên phải tìm núi để dựa! Nhìn tiểu quỷ mao đầu một thân cẩm y hoa lệ*, sau lưng còn có hai ác nô đi theo, con ngươi Tử Lan Thanh chuyển động, là hắn! *quần áo bằng gấm tráng lệ lộng lẫy. Khi hắn bảy tuổi nhặt được nàng vừa được sinh ra bảy ngày, nhìn hai con ngươi đen nháy không ngừng toả sáng không ngừng chuyển động của nàng, bắt đầu từ hôm đó hắn tự xưng là phụ thân! Đoạn ngắn đặc sắc: [ đoạn một ] "Vương gia, vương gia, cách cách biết vẽ tranh rồi." "Ba tuổi có thể vẽ, con ta đúng là thiên tài." Một tiểu quỷ hả hê gật gù. "Nhưng cái cách cách vẽ đấy là . . . . .xuân cung đồ !" "Hắc. . . . . . Yêu thích thì muốn toàn ý bồi dưỡng." Một tiểu quỷ nhìn bức tranh chột dạ. "Cách cách còn nói muốn tìm người thực hành." "Nói cho nàng biết, chuồng heo có mấy chục đầu heo đực, tùy nàng giày vò!" Một tiểu quỷ cắn răng nghiến lợi nói! [ đoạn hai ] "Vương gia, vương gia, cách cách nhận nuôi mấy đứa trẻ." "Có tấm lòng, là chuyện tốt." Một thiếu niên dương dương đắc ý. "Nhưng mấy đứa trẻ đó đều là nam, hơn nữa dáng dấp còn rất xinh đẹp rất xinh đẹp." "Tấm lòng không phân biệt nam nữ." Một thiếu niên nổi gân xanh. "Nhưng cách cách nói sau khi lớn lên sẽ gả cho bọn họ!" "Nói cho nàng biết, sau khi những đứa bé kia lớn lên, ta sẽ từng bước từng bước đưa bọn họ vào cung ." Một thiếu niên không ngừng cười âm hiểm. [ đoạn ba ] "Vương gia, vương gia, Cách Cách muốn gả đi." "Cho người nào?" " Nhị công tử phủ thừa tướng." "Nhanh, cầm vũ khí, theo ta đi bắt người. . . . . ." Tuyệt mỹ nam tử suy nghĩ trong lòng, ‘ lão tử vất vất vả vả nuôi dưỡng vương phi tương lai sao có thể để người khác chiếm. . . . . . ’ ☆, Đời đời kiếp kiếp gắn bó bên nhau Ngọc trong nước rơi đầy dưới bể. Bể không chỉ có nước, còn có ngọc, vì thế nước mới có thể xuyên thấu ngọc. Nếu thật có luân hồi, kiếp sau, ta nguyện trở thành nàng, chịu đựng muôn vàn khổ sở, chỉ mong nàng trở thành ta, hưởng hết tất cả vinh sủng. Chúng ta nguyện đời đời kiếp kiếp gắn bó bên nhau! *** Tỉnh dậy sau một giấc ngủ phát hiện mình đã xuyên qua, có đáng buồn không?     Cứ coi như xuyên qua không đáng buồn, nhưng nếu phát hiện mình biến thành đứa bé mới sinh, có đáng buồn không?     Vậy coi như biến thành đứa bé cũng không thể buồn được, nhưng nếu phát hiện mình bị ném bỏ, dù sao cái này cũng nên coi là rất đáng buồn rồi!     Nói tóm lại, hiện tại Tử Lan Thanh có cảm giác buồn bực tới cực điểm. Chung quanh những người mặc quần áo kỳ kỳ quái quái không ngừng quan sát thứ đang bị để dưới đất – là nàng, nhưng không có người nào tốt bụng ôm lấy nàng cả.     Chẳng lẽ dáng dấp nàng rất xin lỗi người xem cho nên bọn họ không dám đến gần sao?     Nhưng chẳng lẽ không ai nhìn thấy nàng đã đói đến không phát ra tiếng được rồi sao! Có thể cho nàng ăn một chút không vậy, cho dù là cái bánh bao có mùi cũng được nha!     "Cút ngay, tránh ra cho tiểu chủ tử đi của chúng ta xem náo nhiệt."     Vừa nghe tiếng này, Tử Lan Thanh thiếu chút nữa hộc máu, lão nương sắp chết đói rồi, các ngươi còn muốn xem náo nhiệt! Nhìn quỷ náo nhiệt à, đợi chút. . . Nhìn tiểu quỷ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, con ngươi Tử Lan Thanh không ngừng chuyển động.     Xuyên qua làm đứa bé bị vứt bỏ trong chăn cũng không thể buồn, mấu chốt nhất vẫn là nhất định phải tìm được kim chủ (giàu có) để dựa dẫm.     Nhìn tiểu quỷ này một thân cẩm y hoa lệ, sau lưng còn có hai ác nô đi theo, con ngươi Tử Lan Thanh chuyển động, là hắn!     "Oa oa oa. . ." Tử Lan Thanh dùng âm thanh lớn nhất của mình yếu đuối kêu, mà tay nhỏ bé béo ụt ịt của nàng cũng vươn ra từ trong chăn bông, dùng sức quơ quơ trước tiểu quỷ quần áo lộng lẫy kia.     Chỉ là động tác ra sức của nàng rơi vào trong mắt người khác chỉ như một con chuột nhỏ đang không ngừng giãy giụa trong bẫy chuột.     "Đứa bé này rất đáng yêu." Này tiểu quỷ hoa y(y phục=quần áo + hoa lệ) nhìn Tử Lan Thanh đang không ngừng quơ cánh tay nhỏ với hắn, hai mắt sáng rỡ lên, vốn cho rằng nơi này có náo nhiệt, nhưng không ngờ chỉ có một tiểu quỷ bị vứt bỏ.     Nhưng mà xem ra, bây giờ tiểu quỷ này giống như rất có ý tứ.     Nghe thấy lời nói của tiểu quỷ hoa y kia, Tử Lan Thanh càng ra sức quơ cánh tay nhỏ béo ụt ịt của mình, thắng lợi đang ở trước mắt, nhất định cô phải tranh thủ thể hiện.     "Ha ha ha. . . Để cho ta xem một chút, nếu thật sự đáng yêu, thì ôm về phủ, nếu không bị đói chết thì rất đáng tiếc." Tiểu quỷ tự nói, vừa nói vừa đi gần đến Tử Lan Thanh.     Nghe được lời hắn nói , đáy mắt Tử Lan Thanh thoáng qua một tia sáng ngầm, tiểu quỷ này nói đáng tiếc chứ không phải đáng thương!     Thì ra cái xã hội này vẫn không phải hoàn toàn lãnh khốc vô tình!     Vì vậy hiện tại, chỉ có tiểu quỷ này mới có thể cứu nàng thôi, tính mạng con người chỉ có một lần. Đời trước nàng rất quý trọng tính mạng mình, cho nên mới có thể lên được vị trí lão đại Hắc đạo, mà đời này, nàng cũng muốn quý trọng sinh mệnh quý giá này, cho nên. . .     Tiểu quỷ đó cúi đầu nhìn, một khắc(=15’) đó, nàng bắt đầu cười, cười rất ngu rất ngây thơ, mà đôi mắt trân châu ti hí cũng chuyển động không ngừng.     Như vậy có thể tính là khả ái chứ?     "Ha ha ha. . . Thật đúng là đáng yêu, Tiểu Tam, bế nó trở về nuôi." Tay nhỏ bé của tiểu quỷ vung lên, quyết định Tử Lan Thanh cô đời này không bị chôn sống hay chết đói!     Vì vậy, rốt cuộc Tử Lan Thanh không cần giả bộ cười khúc khích, mà là trực tiếp lăn ra ngủ mê man.     Tỉnh lại lần nữa Tử Lan Thanh thấy mình nằm ở trên chiếc giường lớn vô cùng xa xỉ, màn tinh xảo với chăn bông lộng lẫy này khiến cho nàng biết, nàng được cứu.     Nhưng . . .     Tại sao bụng đói thế này?     Vì vậy Tử Lan Thanh bắt đầu khóc lớn, "Oa oa oa. . ." Nàng thật sự rất đói, nàng muốn ăn cơm! Không đúng, hiện tại phải nói là bú sữa mẹ!     "Ngoan nào không khóc, bà vú tới đây." Âm thanh từ ái truyền đến từ bên ngoài, khiến Tử Lan Thanh lập tức ngừng khóc, âm thanh này thật sự rất ấm áp, giống như một lần nữa trở lại lúc được mẹ ôm trong ngực vậy, cảm giác này. . . Thật sự rất tốt.     "Quả nhiên đúng như tiểu vương gia nói, thật là đáng yêu." Vẫn là âm thanh từ ái đó.     Mà lúc này, người nói chuyện đã đi vào trong phòng của Tử Lan Thanh, đây là một cô gái tầm 25-26 mi thanh mục tú, tình cảnh ấm áp này rơi vào trong mắt của Tử Lan Thanh, khiến đột nhiên nàng có cảm giác muốn xin lỗi. Vì vậy rất bình tĩnh mà bỏ quên lời nói trong miệng nữ nhân này.     Nghĩ đến tuổi thực của mình còn lớn hơn nữ nhân này mấy tuổi, nhưng bây giờ cảm thụ tình thương của mẹ từ trên người nữ nhân này thì đúng là. . . Mắc cỡ chết người!     "Vật nhỏ có đói bụng không." Nữ nhân kia nói, vừa nói vừa vạt áo của mình, vì vậy. . .     Tử Lan Thanh nuốt nuốt nước miếng, quả thật không hổ là bà vú , ít nhất cũng phải cup D!     Sữa bên trong nhất định rất dồi dào! Nếu như thật sự mình là một đứa trẻ, chắc chắn không chút do dự ngâm lấy một bên, sau đó vùi đầu hung hăng bú, nhưng cô lại có trí nhớ của phụ nữ ba mươi tuổi!     Muốn cô đi bú một nữ nhân mới hai lăm tuổi, cái này thật . . . rất xấu hổ!     "Ừ, sao lại không ăn, không thích vị của bà vú sao?" Âm thanh từ ái của nữ nhân này hơi uất ức , tim Tử Lan Thanh chợt quyết định, cúi đầu, chu cái miệng nhỏ lên ngậm một bên hung hăng hút.     Cứ coi như bây giờ mình chỉ là một đứa trẻ thôi!     "Bà vú, nàng bú sữa mẹ?" Đột nhiên có âm thanh xuất hiện khiến Tử Lan Thanh thất kinh, nụ hoa trong miệng rớt ra theo đó, còn cô gái kia rất tự nhiên khép y phục của mình lại, đặt Tử Lan Thanh lên giường.     Tử Lan Thanh thật muốn khóc thét, cô còn chưa có ăn no! Đây có tính là thức ăn đến miệng còn bay đi hay không?     Chẳng lẽ lại phải khóc, nhưng một khi khóc khiến kim chủ này giận, hắn ném mình ra ngoài, vậy chẳng phải là cô lại trở về giai đoạn không nơi nương tựa sao? Cho nên vẫn là phần sau đó thôi!     Nghĩ tới đây, Tử Lan Thanh đã ăn được nửa bụng bắt đầu cẩn thận dò xét tiểu kim chủ trước mặt. Mà tiểu kim chủ lúc này không có nhìn cô, mà là. . .     Éc. . .     Nếu như không phải tiểu quỷ trước mặt kia nhìn qua chỉ có sáu bảy tuổi, cô chắc chắn cho rằng hắn tuyệt đối là một sắc lang, bởi vì lúc này tiểu quỷ kia đang nhìn chằm chằm thẳng tắp vào hai luồng trên ngực nữ nhân.     Tử Lan Thanh có thể thấy rõ ràng, cổ họng tiểu quỷ kia bỗng nhúc nhích.     Xem ra người tham ăn không chỉ có một mình nàng!     "Ha ha ha. . ." Không nhịn được nữa, Tử Lan Thanh cười như điên. Nếu như bây giờ nàng là người lớn, nhất định sẽ cười to ‘ ha ha ha ’, nhưng cô chỉ là một đứa bé, cho nên chỉ có thể cười khúc khích thôi.     Mà tiếng cô cười khúc khích lại rơi vào tai tiểu quỷ kia, khiến tiểu quỷ kia tức giận sau đó trở thành thẹn thùng, vì vậy lệnh ban xuống, từ‘ 'phòng cho tổng thống' ’sang trọng biến thành ‘ lều nhỏ cho dân chạy nạn’.     Quan trọng nhất vẫn là, sữa thơm ngát biến thành cháo.     Tử Lan Thanh khóc không ra nước mắt, thật đúng là không thể đắc tội tiểu kim chủ, nếu không nửa đời sau nàng chỉ có thể ăn cháo thôi!     Cũng may bà vú còn nhớ rõ bây giờ nàng chỉ là một đứa trẻ, thỉnh thoảng buổi tối sẽ trộm cho nàng bú hai ngụm, cho nên cuộc sống của nàng trôi qua cũng coi như có tư vị.     Nhưng ngày tốt cũng không dài, không biết tiểu quỷ kia chập mạch chỗ nào, đột nhiên có ngày tuyên bố trước mọi người, nàng là nữ nhi của hắn! Hơn nữa điều đáng chú ý nhất là: nàng là người cuối cùng biết tin tức này!     Mời các bạn đón đọc Vương Phi Hắc Đạo Chiếm Nhà Giữa của tác giả Tiêu Tương Điệp Nhi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Môi Anh Đào - Khương Chi Ngư
Lần đầu tiên Tô Khả Tây gặp Lục Vũ, là năm cô mười bảy tuổi. Khi ấy là học kỳ đầu của lớp mười một, nhà trường có tổ chức một buổi tham quan ngoại khóa. Khi đến địa điểm tham quan, Tô Khả Tây lại không nhớ vị trí xe của lớp mình ở đâu. Kết quả là cô đi nhầm lên xe của lớp khác, cũng nhờ vậy mà gặp được Lục Vũ. Lại nói, Tô Khả Tây ở trường Gia Thủy thường cùng bạn thân của mình đi đánh nhau khắp nơi, vì vậy cô rất rất rất thiếu sự rụt rè mà một thiếu nữ thường có. Lần đầu gặp Lục Vũ, Tô Khả Tây đã bị vẻ ngoài đẹp trai và khí chất hơn người của anh hớp hồn. Cô hỏi anh vị trí xe lớp mình, khi đi còn không quên hôn trộm Lục Vũ một cái. Tô Khả Tây và Lục Vũ học khác lớp nhau, nhưng điều đó không ngăn cách được tình yêu "nhất kiến chung tình" của cô dành cho anh. Tô Khả Tây theo đuổi anh một cách nhiệt tình, nhưng đổi lại Lục Vũ lại từ chối cô thẳng thừng. Anh lấy cớ không thích con gái tóc dài, tuy rằng anh chỉ viện cớ nhưng Tô Khả Tây thực sự cắt tóc ngắn. Trước sự theo đuổi đầy kiên trì của cô, anh cũng đã chấp nhận tình cảm ấy. Cả hai ở bên nhau một năm, thì đột nhiên Lục Vũ lại biến mất. Anh không nói không rằng mà chuyển trường, thậm chí đổi cả số điện thoại, không ai có thể liên lạc được. Anh giống như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, Tô Khả Tây không thể gặp anh lần nào. Mãi đến khoảng hai tháng sau, Tô Khả Tây tình cờ gặp lại Lục Vũ trong bệnh viện. Thời gian không lâu gì mấy, nhưng cô cảm thấy anh rất khác khi xưa, giống như là hai người khác biệt vậy. Lục Vũ giống như cố tình tỏ ra xa cách, không muốn có quan hệ gì với cô, nhưng Tô Khả Tây làm sao có thể để yên được. Lục Vũ lùi một bước, cô liền tiến hai bước, để xem xem anh có trốn được cô hay không? Mời các bạn đón đọc Môi Anh Đào của tác giả Khương Chi Ngư.
Nương Tử, Ta Yêu Em - Xích Ma ĐL
Về vấn đề ‘Phá vỡ bối cảnh lịch sử’, Truyện được mượn bối cảnh đất nước Đại Việt trong những năm đầu thời vua Lê Thánh Tông. Lưu ý nho nhỏ là mình chỉ ‘mượn’ bối cảnh thôi, hình tượng nhân vật, các sự kiện xảy ra trong truyện đều là do sự hư cấu mà nên. Sở dĩ có dòng lưu ý này là để cho các bạn dễ hình dung được cảnh đất nước khi nhân vật xuyên không về quá khứ, hoàn toàn không lấy Lịch Sử của đất nước làm nền móng nha. Nên nếu các bạn thấy những tình huống, nhân vật như vua, hoàng tử, công chúa,… hay những địa danh, vùng miền, trang phục không giống, không có thật trong lịch sử triều đại Hậu Lê thì là vì mình đã hư cấu toàn bộ, không hề có giá trị thực tế nhé ^^ Lục Tiếu Trình: “Quận chúa, ngươi vì sao vẫn khăng khăng đòi lấy ta? Dù sao ta…” Lê Hinh: “Ý ta đã quyết, ngươi đừng hòng ngăn cản.” Lục Tiếu Trình: “…” ~o0o~ Lục Tiếu Trình: “Ngươi ngày đó biết ta là nữ nhi, sao vẫn quyết định…” Quyết định đâm đầu vào vậy a? Lê Hinh: “Vì sao tướng công là nữ nhi, ta lại không thể cưới? Nếu không phải ta làm vợ của ngươi, thì đừng hòng là người khác.” “…” “Còn chuyện gì thắc mắc?” “Nương tử, ta yêu em!” Mời các bạn đón đọc Nương Tử, Ta Yêu Em của tác giả Xích Ma ĐL.
Năm Tháng Vô Định - Gặp Em Ngày Xuân Phân - Dư Lạc Thuần
Tuổi trẻ, họ có những bồng bột, háo thắng, và phạm sai lầm. Ba người bọn họ: Một lạnh lùng, một điềm tĩnh, một hào hoa, bọn họ phong lưu, trăng hoa, thật tâm yêu một người phụ nữ là chuyện nực cười nhất thiên hạ. Vậy mà ông trời lại se duyên cho họ, tưởng chừng hạnh phúc là mãi mãi nhưng rốt cuộc lại khiến ba người phụ nữ ấy tổn thương sâu nặng.  "Ba người đàn ông chúng ta, đều theo đuổi người phụ nữ của riêng mình... cuối cùng lại làm họ tổn thương." *** Trong một lần truy sát, hắn vô tình gây tai nạn làm một gia đình chết thảm. Trước khi chết, người cha đã van nài hắn cứu con mình. Kể từ đó hắn nhận nuôi cô.  Một ông trùm nguy hiểm nhất thế giới lại cưng chiều cô như bảo vật. Hắn muốn, cô không bao giờ biết được sự thật về cái chết của bố mẹ mình. Nhưng cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, hắn làm sao có thể giấu được bí mật cả đời. Cô căm hận hắn mà bỏ đi, hắn điên cuồng tìm kiếm nhưng đều thất bại. 5 năm sau, cô trở thành cảnh sát tài giỏi, hắn là mục tiêu của cô! Trong đầu cô chỉ có hai lý do sống: 1, tống hắn vào tù. 2, khiến hắn phải đau khổ cả đời. Một vòng lẩn quẩn yêu hận suốt mười bốn năm, sủng có ngược có. Đối với hắn cô là bảo vật, còn đối với cô, hắn là kẻ thù giết cha mẹ không đội trời chung. *Xuân phân, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là điểm giữa của mùa xuân,  nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch và tiết khí này bắt đầu từ điểm giữa(20-21/3) mùa xuân. *** Khi Diệp Dao còn nhỏ, được An Thực lấy họ mình đặt cho cô, gọi là An Dao. Đối với cô, An Thực vừa là ân nhân vừa là người thân, nên cô rất quý mến hắn. Có lần Lăng Nghị hỏi “An Thực, cậu cảm thấy cô bé này thế nào?” Hắn điềm nhiên đám “Dễ nuôi!” Lăng Nghị lại hỏi “Nghe nói hai người rất ít nói chuyện?” An Thực lườm anh một cái “Chuyện nhà tôi cậu quan tâm làm gì?” “À...chuyện-nhà-cậu? Được được, người ngoài như tôi không nên tìm hiểu nội tình sâu bên trong.” Lăng Nghị lại giở giọng gian tà ra. Thật ra, đa phần, hắn và cô rất ít khi gặp mặt trong nhà, nhưng chỉ cần hắn ở nhà cả ngày, An Dao sẽ liên tục làm phiền, nói rất nhiều. Những ngày đầu hắn cảm thấy rất phiền phức nhưng dần dần cũng thấy quen. Buổi sáng trước khi đi học, cô cùng An Thực dùng buổi sáng “Chú à, sắp tới ngày họp phụ huynh.” Khi An Thực đăng ký nhập học tiểu học cho An Dao, đã dùng thân phận người giám hộ duy nhất. Thấy An Thực trầm ngâm không trả lời, cô hiểu chuyện nói tiếp “Nếu chú không muốn đi cũng không sao đâu. Cháu sẽ nhờ chị Tố Nghi.” ... Mời các bạn đón đọc Năm Tháng Vô Định - Gặp Em Ngày Xuân Phân của tác giả Dư Lạc Thuần.
Mỹ Nhân Khó Gả (Mỹ Nhân Nan Giá) - Thị Kim
Thân là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, vậy mà lại không ai thèm lấy? *** Một số cuốn sách của tác giả Thị Kim: Mỹ Nhân Khó Gả (Mỹ Nhân Nan Giá) tựa xuất bản Đệ Nhất Mỹ Nhân Trầm Hương Tuyết May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả Chỉ Yêu Mình Em Châu Viên Ngọc Ẩn Cỏ Dại Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ Thâu Trọn Gió Xuân Tình Bất Yếm Trá ... *** Người ta vẫn hay nói có duyên nhất định sẽ có phận, dù đó là lương duyên hay nghiệt duyên. "Mỹ nhân khó gả" sẽ cho ta thấy một mối lương duyên có tránh cũng khó lòng tránh được, càng tránh càng vướng sâu hơn vào lưới tình. Cung Khanh được mệnh danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân, nhan sắc tuyệt trần lại là con gái rượu của Thượng thư đương triều nhưng nàng không mang chí lớn vào cung, chỉ mong tìm một người chồng có thể trọn đời chỉ có mình nàng. Vậy thì cớ gì mọi mối hôn sự mà mẫu thân tìm cho nàng đều không thành? Nhân tố ngầm cản trở Cung Khanh đi lấy chồng là Mộ Thẩm Hoằng- thái tử đương triều. Với vẻ ngoài "Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh"cùng sự tài hoa của đấng quân chủ tương lai, Mộ Thẩm Hoằng là mơ ước của bao cô gái trong thiên hạ. Nhưng vị thái tử cao cao tại thượng lạnh lùng uy vũ này trước mặt Cung Khanh làm ra biết bao nhiêu trò vô sỉ trêu chọc để nàng tức giận đến nỗi không nói nên lời. Thử hỏi có ai dám đến cửa cầu hôn cô gái mà thái tử lăm le không? Đáp án chắc chắn là không dám rồi. Cách vài ngày Mộ Thẩm Hoằng lại sai người mang đến cho Cung Khanh quà biếu với lí do "rất chính đáng" khi là chiếc nhẫn hắn vẫn hay đeo, khi là chậu mẫu đơn "sát cánh bên nhau" ai còn gan lớn đi hỏi cưới nàng nữa. Làm lỡ mất mối hôn sự với tân khoa trạng nguyên Thẩm Túy Thạch, phá mất hôn sự với Tả vệ tướng quân Nhạc Lỗi, đến khi Cung Khanh được ban hôn cho Duệ Vương thì Mộ Thẩm Hoằng ra chiêu cuối mang Cung Khanh về - Cung Khanh mang mệnh Mẫu nghi thiên hạ ắt phải lấy thái tử đương triều, nhờ phụ hoàng ban hôn gấp. Trong vòng xoáy này, Cung Khanh chạy đâu cho thoát, Cung Khanh chưa bao giờ ngờ rằng chuyện hôn nhân của mình lại trắc trở thế. Nàng muốn lấy người một lòng một dạ với nàng nên đã trốn tránh thái tử, trốn sự theo đuổi và quan tâm ( nhưng không thoát được :)) và nàng còn băn khoăn về chàng trai đeo mặt nạ Trừ tà đã cứu nàng đêm Nguyên Tiêu- người hẹn nàng khi gặp lại hắn sẽ cùng nàng viết nên một "giai thoại phong lưu", hắn là ai? Đọc "Mỹ nhân khó gả" cho ta thấy rõ ràng yêu là phải ra tay giành về như thái tử Mộ Thẩm Hoằng, bày thiên la địa võng tóm gọn giai nhân vào lòng. Bên cạnh đó truyện còn chứng minh cho một câu nói bất di bất dịch trong tác phẩm cung đấu "tự tìm đường chết", như cô cháu gái Tiết Giai của hoàng hậu hay Cửu công chúa ngông nghênh bất trị, tất cả đều có kết cục bi thảm, mình ác tâm đến mức có thể thốt ra "đáng đời lắm" . Một hồi gió tanh mưa máu chốn cung đình, những mưu mô và hận thù đặc sắc càng minh chứng cho sự thông minh tài trí của Cung Khanh và Mộ Thẩm Hoằng cũng như tình cảm bền vững của hai người. Với hài hước đáng yêu của Cung Khanh hay sự vô sỉ bất chấp của Mộ Thẩm Hoằng, mình chắc chắn đây là lựa chọn thích hợp để đọc giải trí tìm tiếng cười cũng như tìm vị ngọt ngào nhẹ nhàng nhưng lưu luyến. -- - Trích đoạn trong truyện: Cung Khanh ngái ngủ mở mắt, nhất thời tưởng mới sáng, theo thói quen định vươn vai, kết quả trong lúc đưa mắt nhìn thấy một người tuấn duật đoan trang, động tác duỗi người cứng đờ, suýt thì gẫy eo. Nàng đang nằm trong phòng lò sưởi của hắn, mà hắn thì đoan chính đàng hoàng ngồi trước bàn, tay cầm sách mà mắt nhìn nàng, cười như có như không, dịu dàng mờ ám. Lúc này nàng mới nhớ ra chuyện say rượu, liền ngồi dậy cáo lỗi, “Thần nữ thất lễ, thỉnh điện hạ thứ tội.” Hắn đi về phía nàng, hơi khom lưng, nụ cười ôn hòa nho nhã tuấn tú, giọng điệu ân cần quan tâm: “Cung tiểu thư có chỗ nào không thoải mái không?” Khoảng cách này hình như gần quá, giờ mà đứng dậy xỏ giầy sẽ chạm phải cằm hắn….. Nàng không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ ngửa đầu ra sau, vô cùng xấu hổ hỏi: “Tại sao thần nữ lại ở chỗ này?” Hắn cười híp mắt nhìn nàng, “Sau khi nàng say, kéo ta không buông, đòi ta đưa nàng đến đây.” Cung Khanh: “…." Không thể nào, điện hạ. Dù ta uống say cũng sẽ không mất lý trí đến thế. Hắn cười cười nhìn nàng, ý hỏi vậy ý nàng là sao? Nàng né tránh ánh mắt sáng quắc của hắn, đột nhiên kinh ngạc phát hiện hắn cầm ngược sách! Điện hạ, vừa rồi ngài thật sự đọc sách sao? Ngài lấy quyển sách để che giấu chuyện ngắm ta đúng không? Trong nháy mắt, mặt nàng đỏ bừng, vội lách qua một bên, ý định xỏ giầy thoát khỏi chốn thị phi này. “Nàng vừa tỉnh rượu, đừng vội đi, sẽ chóng mặt đấy.” “Thần nữ quấy rầy đã lâu, vạn phần sợ hãi, đa tạ điện hạ chiếu cố.” Hắn dùng quyển sách cầm ngược ngăn cản nàng, nghiêm mặt nói: “Cung tiểu thư, có chuyện này ta muốn nói với nàng.” “Điện hạ mời nói.” “Vừa rồi, khi nàng say rượu, tay đã lần mò vào đây.” Hắn vỗ ngực, hiện trường gây án của nàng. Cung Khanh giật thót người, lập tức quả quyết phủ nhận: “Không thể nào.” Hắn nhíu mày: “Ý Cung tiểu thư là ta đang nói láo?” Nàng vội nói: “Thần nữ không dám. Có lẽ là điện hạ đọc sách sinh ảo giác, thần nữ tuyệt không dám mạo phạm điện hạ, cho dù có say rượu, cũng một lòng kính sợ điện hạ, tuyệt không dám làm ra hành động đấy.” Hắn: “…” Không nhân chứng liền chối phăng đúng không? ----- Cung Khanh nghiêm mặt nói: “Thái tử điện hạ trăm công ngàn việc, Thái phi đã có thần nữ chăm sóc, thỉnh điện hạ yên tâm.” Tiễn khách sao? Hắn cười cợt, “Hôm nay ta không bận.” “Vậy nếu ngày mai điện hạ bận thì không cần tới, thần nữ hầu hạ Thái phi là đủ.” Mộ Thẩm Hoằng vuốt vuốt mi tâm: “Nếu ngày mai bận…” Dừng một chút, hắn nghiêm mặt nói: “Ta sẽ tới một lần, nếu không bận thì … sáng trưa tối ba lần, Khanh muội muội thấy thế nào?” Cung Khanh: … Được, ngươi thắng. -- -- - Đầy tháng Mộ Doanh, Mộ Thẩm Hoằng đại xá thiên hạ. Tổ chức đại yến quần thần ở Sướng Xuân Uyển, cho các quan nghỉ ba ngày. Cung Khanh lén hỏi: “Có phô trương quá không?” “Trẫm luống tuổi mới có con gái rượu, vui thế có gì lạ?” Cung Khanh phì cười, “Hoàng thượng luống tuổi rồi sao?” “Nàng tra sử đời trước đi, hoàng đế bằng tuổi trẫm con trai đã biết đi từ lâu rồi.” Cung Khanh cười không dừng được: “Vậy tại sao ngài…?” Nàng ngượng không dám hỏi hết câu. Hắn cười: “Không phải là vì chờ nàng sao, vì nàng mà thủ thân như ngọc.” Nàng cười tươi như hoa, “Không tin.” -- -- - Review by #Hạ_Tịch Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Họa Gian Phi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban   Mời các bạn đón đọc Mỹ Nhân Khó Gả (Mỹ Nhân Nan Giá) của tác giả Thị Kim.