Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sống

Tác phẩm của Dư Hoa đã được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới như Anh, Pháp, Đức, ý, Tây Ban Nha, Hà Lan, Nhật Bản và Hàn Quốc. Truyện vừa Sống được nhà đạo diễn tầm cỡ quốc tế ngươì Trung Quốc Trương Nghệ Mưu dựng thành phim cùng tên, gây xôn xao dư luận một thời, làm xúc động hàng triệu triệu người xem trong và ngoài nước bởi khả nǎng chịu đựng của con người trước khổ đau hoạn nạn và thái độ lạc quan đối với thế giới. Sống đã được giải Mười cuốn sách hay của Thời báo Trung Quốc, giả Mười cuốn sách hay của Tạp chí Bác ích và giải thưởng vǎn học Gelin Thana Kapo của Ý *** Không thể tin được rằng, có một cuốn sách nào thực thà, tận cùng, vẹn nguyên đến chừng ấy... “Sống” là có lẽ là cuốn sách làm tôi khóc nhiều nhất từ trước đến giờ. Tôi đã khóc từ những trang đầu tiên cho đến tận trang cuối cùng của cuốn sách. Nỗi ám ảnh triền miên kéo dài sau đó. Tôi không thể tin được rằng, có một cuốn sách nào thực thà, tận cùng, vẹn nguyên đến chừng ấy.   “Sống” tái hiện trước mắt độc giả cuộc đời đầy biến động, thăng trầm với những giây phút giây đau khổ tột cùng và hạnh phúc mong manh của người nông phu Phú Quý. Phú Quý từ một công tử nhà giàu ham chơi, hư đốn đã biến thành một kẻ nghèo hèn, tận cùng xã hội, phải làm thuê trên chính đất đai của mình, chỉ vì một canh bạc. Trở về cuộc sống nghèo khổ, hàng ngày phải vật vã kiếm sống, nhưng anh lại từ cuộc sống cơ hàn ấy mà nhận ra tình yêu thương vô bờ bến của người vợ yêu quý, Gia Trân. Anh đã tưởng rằng, từ đây, dù nghèo khổ nhưng anh sẽ được thanh thản và hạnh phúc. Nhưng cuộc đời bắt đầu như một sợi dây thừng thít cổ anh bằng những đau đớn, những mất mát, thương tổn tột cùng. Anh dần mất đi những người thương mến nhất đời mình. Người vợ Gia Trân chết vì bệnh nhũn xương. Con gái Phượng Hà chết vì sinh khó. Con trai Hữu Khánh chết vì bị lấy quá nhiều máu. Con rể Nhị Hỷ chết vì tai nạn bốc vác. Đứa cháu trai duy nhất, Khổ Căn rồi cũng bỏ ông mà đi, vì bội thực đậu luộc.   Sức lực của ông cứ bị mài mòn mãi đi, mài mòn cho đến tận cùng tâm hồn vì những sự ra đi đau đớn ấy. Có khi nào ông tự hỏi, cái đói cái nghèo chính là nguyên nhân của những hoàn cảnh bi ai ấy không hay ông nghĩ đó là sự trừng phạt của số phận, là sự oan nghiệt mà bất kì ai sống trên cuộc đời này cũng phải trải qua. Nhưng đáp lại ông chỉ là câm lặng đến ngàn đời. Thời gian cứ đằng đẵng trôi đi, cứ tàn nhẫn cướp đi của ông những hạnh phúc nhỏ nhoi, để trả lại là ngàn ngàn đắng cay. Đi đến gần hết cuộc đời, người đàn ông ấy lại chỉ lủi thủi một mình với con trâu già. Cô độc. Cô độc đến đỉnh điểm. Những giọt nước mắt nghẹn lại qua từng trang giấy mỏng mảnh. Ranh giới giữa hạnh phúc và đau đớn chưa bao giờ mong manh, nhỏ bé đến như vậy. Tôi chưa bao giờ sợ hãi, lo lắng như vậy khi lật từng trang giấy của “Sống”. Chỉ sợ rằng, chút hạnh phúc mà họ vừa mới nhận được sẽ tan đi như khói mây, để ập đến bên đời họ là bất hạnh. Mắt tôi nhòe đi trong cái khoảnh khắc người con trai gầy gò bé nhỏ Hữu Khánh của gia đình Phú Quý ngây ngô để người ta rút đến cạn kiệt máu trong cơ thể bé mọn của mình chỉ vì để cứu vợ của chủ tịch. Chút hạnh phúc mà gia đình Phú Quý có được khi Hữu Khánh được giải nhất cuộc thi chạy đã tan đi vội vã. Thấy mình đờ đẫn, căm giận, quặn đau. Thấy bàn tay trên trang giấy đã buông ra từ khi nào. Cuộc sống trôi nổi, càng trôi nổi. Chút vui được nhen nhóm lên từ trong mất mát đã bị chết yểu vào những giây phút tưởng như hạnh phúc nhất. Người cha khốn khổ đã âm thầm chịu đựng nỗi đau ấy, và âm thầm đón nhận những nỗi đau khác ập đến. Cảnh người con gái câm Phượng Hà rên rỉ, đau đớn để rồi chết vì mất nhiều máu quá khi sinh con đã đẩy sự bất hạnh đến cực điểm của nó. Tôi chưa bao giờ căm giận số phận khủng khiếp như giây phút ấy. Những gì nghiệt ngã nhất đã xảy ra. Vĩnh viễn chìm trong câm lặng. Giọt nước mắt đau khổ đã ngưng cạn, đã đóng đặc thành một khối u ẩn giấu trong lồng ngực. Tôi cũng cảm giác như Phú Quý đã không còn chút sức lực nào để sống nữa. Chính tôi cũng tưởng như trái tim mình ngừng đập, như chính mình đang đi giữa cuộc sống ấy, bất hạnh ấy, đau đớn ấy.   Tôi không còn chút cảm giác nào với hơi thở của chính mình. Nhưng ông vẫn sống, vẫn sống dai dẳng với cuộc đời này, như chờ đợi, như thách thức, như gặm nhấm. Có lẽ, đã đủ đau đớn nên người ta không còn cảm thấy sợ sống nữa. Một đời người đã trải qua tất cả hỉ, nộ, ái, ố của để rồi cuối cùng bơ vơ, nhưng chưa một giây phút nào ông ngừng sống. Ông chờ đợi từng ngày cho sự ra đi của mình trong lặng lẽ. Tôi chỉ biết khóc, vì bản thân đã không thể nào chịu đựng được những đau đớn ấy. Tôi lặng im vì mọi ngôn ngữ đều bất lực khi diễn ta nỗi đớn đau và bất hạnh.   Hình ảnh người đàn ông già nua lững thững bên con trâu cũng già như ông khiến tôi vĩnh viễn không thể nào quên được. Tôi ghi nhớ nó trong cuộc sống của mình như để nhắc nhở chính bản thân mình. Bước vào cuộc sống của những nhân vật trong câu chuyện ấy, tôi thấy mình nhỏ bé, hạnh phúc và may mắn. Trong hoang mang tận cùng, tôi vẫn tự dặn lòng mình phải sống, phải sống… Tác phẩm “Sống” của Dư Hoa thực sự đã đi đến tận cùng hai chữ “cuộc sống” mà chúng ta đôi khi cố công định nghĩa. Thế thôi, “Sống” đã đủ đầy, trọn vẹn, và bất tử. Trương Nghệ Mưu đã đưa “Sống” của Dư Hoa lên phim, với một kết thúc có hậu cho cuộc đời oan nghiệt của Phú Quý, như để cứu vớt trong lòng mỗi con người chúng ta một chút niềm tin còn sót lại. Khi bộ phim ấy kết thúc, nhìn Phú Quý hạnh phúc bên đứa cháu của mình, tôi lại xót xa nghĩ về một Phú Quý cô độc trên trang giấy của Dư Hoa. Nhưng ít ra, tôi đã có thể khóc nhẹ nhàng hơn… *** Lúc còn trẻ hơn bây giờ mười tuổi, tôi được giao cho một nghề rong chơi nhàn lắm: Về các vùng quê thu thập ca dao dân gian. Cả mùa hè năm ấy, tôi như một con chim sẻ bay tung tăng, rong ruổi trên đồng quê thôn xóm ăm ắp tiếng ve sầu và ánh nắng. Tôi thích uống nước trà có vị đắng của nông dân. Họ để thùng nước trà ở dưới bóng cây bên bờ ruộng. Tôi cứ việc cầm cái bát bám cáu trà đen nhẻm múc nước uống tự nhiên, lại còn rót đầy một bình toong của mình, nói với cánh đàn ông trên ruộng dăm ba câu vớ vẩn, rồi đi thẳng trong tiếng cười khúc khích vì tôi của các cô gái. Tôi đã từng nói chuyện với một ông già coi ruộng dưa cả một buổi chiều. Đây là lần tôi được ăn dưa nhiều nhất trong đời. Khi tôi đứng lên chào tạm biệt, đột nhiên phát hiện mình bước đi khó khăn như người đàn bà chửa. Sau đó, tôi ngồi ở ngưỡng cửa với một người phụ nữ đã lên chức bà nội. Bà vừa bện giày cỏ, vừa hát cho tôi nghe bài “Tháng mười mang thai”. Tôi thích nhất là vào lúc chiều tối, ngồi trước nhà nông dân, nhìn họ té nước giếng lên sân cho bụi khỏi bay lên, ánh nắng cuối ngày lung lay nhè nhẹ trên ngọn cây; tôi cầm cái quạt họ đưa cho, nếm miếng dưa nén của họ mằn mặn như muối, nhìn cô gái nào đó, nghe mấy bà già kể chuyện ngày xửa ngày xưa. Mùa hè ấy suýt nữa tôi còn lao vào một chuyện tình. Tôi gặp một cô thôn nữ xinh xinh thinh thích, mãi bây giờ khuôn mặt trái xoan bánh mật của cô ấy vẫn còn lấp lánh trước mắt tôi. Lúc tôi gặp cô ấy, thì cô ấy đang xắn ống quần ngồi trên bãi cỏ xanh bên bờ sông, tay cầm một cái roi tre, chăn đàn vịt béo mủm mĩm. Cô gái mười sáu mười bảy tuổi này đã e thẹn nói chuyện với tôi suốt một buổi chiều nóng nực. Tôi nhìn cô ấy len lén bỏ ống quần xuống, giấu che ngón chân đi đất của mình vào lùm cỏ. Chiều hôm ấy tôi tán dóc lắm, rêu rao kế hoạch sẽ đưa cô ấy đi chơi ở các nơi như thế nào. Cô ấy vừa ngạc nhiên vừa mừng. Lúc đang cơn say sưa, quả là tôi cũng đã nói những câu thật lòng. Có điều ở bên cô ấy, chỉ cảm thấy thâm tâm mình vui vẻ, chứ không suy nghĩ sau này sẽ ra sao. Nhưng sau đó, ba người anh trai lực lưỡng khỏe như trâu của cô ấy đi đến, tôi mới giật nảy người, cảm thấy mình nên vĩnh biệt cô gái đáng yêu này; nếu không, tôi sẽ chẳng thể tránh khỏi việc lấy cô ấy làm vợ. Tôi bỏ đi với dáng dấp thế này: Đầu đội mũ lá rộng vành, chân đi dép lê, một cái khăn mặt giắt vào thắt lưng da ở đằng sau như cái đuôi đập vào mông. Tôi há to mồm ngáp một cái, bước tản mạn trên con đường mòn. Đôi dép lê của tôi cứ lạch bạch lạch bạch, hất tung bụi đường, y như cảnh lúc bánh xe lăn qua. Mời các bạn đón đọc Sống của tác giả Dư Hoa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sa Ngã - Lauren Kate
“Sa Ngã” là cuốn tiểu thuyết đầu tiên nằm trong seri truyện về những thiên thần tội lỗi của nhà văn Lauren Kate bao gồm: Fallen (tiếng Việt: Sa Ngã), Torment, Passion và Rapture. Đây là seri ăn khách và nhanh chóng trở thành các cuốn sách best seller dành cho giới trẻ sau khi xuất bản.  Kinh thánh có kể về những thiên thần sa ngã, những thiên thần canh giữ nơi chốn của Adam và Eve nhưng rồi bị Chúa trừng phạt vì đã yêu người phàm tục. Những thiên thần đó phải chịu sự nguyền rủa, bị đày xuống trần gian, sống bất tử, mãi mãi bị giày vò.  Lucinda Price (Luce), một cô gái 17 tuổi, không quan tâm đến Kinh thánh, hẳn nhiên chẳng biết gì về những thiên thần tội lỗi này. Chỉ có điều, cô nhìn thấy chúng, những bóng đen vô hình đáng sợ. Rồi sau một sự kiện kinh hoàng, cô bị đưa vào trường cải huấn thanh thiếu niên Kiếm và Thánh Giá. Chính tại nơi này, cô gặp Daniel Grigori, một gã điển trai, có mái tóc như tỏa hào quang. Cô không thể lý giải nổi cảm giác kỳ lạ cứ hút cô vào Daniel. Nhưng cậu ta lại tỏ ra khó chịu, cư xử thô lỗ với cô. Cho dù vậy, cô vẫn không thể thôi nghĩ về Daniel, về những giấc mơ ánh sáng tỏa ra từ một đôi cánh, phía sau Daniel. Cô hình như đã quên rất nhiều chuyện, những chuyện từ kiếp trước. Rốt cuộc đối với Daniel, cô là gì? Đối với những thiên thần tội lỗi ấy, cô là ai? Câu chuyện chính là hành trình của Luce đi tìm kiếm chính bản thân mình và giải thoát tình yêu của cô.  *** Tác giả Lauren Kate lớn lên ở Dallas, chuyển đến học tại Atlanta và khởi nghiệp văn chương ở New York. Cô đã phải mất nhiều tháng nghiên cứu thần học khi viết Sa Ngã. Cô đã tình cờ nảy ra ý tưởng cho bộ truyện này từ một dòng trong Sách Sáng Thế khi học kinh thánh trong thời gian học cao học ở California.  Kate là tác giả của dòng sách dành cho giới trẻ có số lượng bán chạy nhất thế giới. Cho đến nay Sa Ngã đã được dịch ra gần ba mươi thứ tiếng và phát hành được một triệu bản trên toàn thế giới. “Sa Ngã” do Lê Vân Anh biên dịch, được NXB Văn hóa Thông tin và Công ty Tân Việt liên kết xuất bản vừa ra mắt độc giả Việt. Mời các bạn đón đọc Sa Ngã của tác giả Lauren Kate.
Bồ Câu Chung Mái Vòm - Dương Thụy
​AudioBook Bồ Câu Chung Mái Vòm "Những truyện ngắn trong tập sách này được tôi viết sau khi đi du học về với nhiều kỷ niệm thân thương.   Tôi vẫn thường mơ thấy lại những chú bồ câu đáng yêu dưới mái vòm nhà thờ yên ả. Tôi nhớ hoài những buổi chiều lang thang ở Rennes trong làn gió thu lãng mạn, nơi tôi đã viết truyện ngắn "Một mùa thu ở Rennes". Và bạn cũng sẽ bắt gặp những chuyến chu du của tôi đến những miền đất lạ trong "Con gà nói tiếng Đức", "Bất chợt ở La Mã", "Tú cầu vùng Bretagne"...   Mời bạn hãy lại cùng tôi, mơ về những tháng ngày tươi đẹp của một Châu Âu cổ kính nhưng hiện đại, nơi những người trẻ chúng ta luôn mong có một hành trình hướng đến tương lai"   Mời các bạn đón đọc Bồ Câu Chung Mái Vòm của tác giả Dương Thụy.
Lavender - Hân Như
Có một kiểu con gái rất lạ, luôn suy nghĩ về tình yêu theo chiều hướng “Thỏ không ăn cỏ gần hang”. Dù chàng trai bên cạnh mình có xuất sắc cỡ nào thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ để mắt tới. Cho đến một ngày, chàng trai ấy đột ngột rời đi, cô mới nhận ra rằng, thì ra chàng trai ấy mới là người gần mình nhất, hiểu mình nhất, yêu thương mình nhất, và nhất là sẽ chẳng bao giờ bỏ mình mà đi. Chàng trai ấy âm thầm coi cô như mặt trời ấm áp của đời mình, luôn tâm niệm rằng chỉ cần có cô ở bên thì mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Chỉ tiếc là EQ của cô thấp đến mức dù anh có tình nguyện làm “cỏ non” dâng lên tận miệng cô, cô vẫn chẳng biết cách hưởng thụ… Thế nên, anh chỉ có thể dùng cách “mưa dầm thấm lâu” để giành lấy trái tim cô! Mời các bạn đón đọc Lavender của tác giả Hân Như.
Mãi Không Nhắm Mắt - Hải Nham
Một cuộc sống thầm lặng và đầy hi sinh của những cảnh sát truy lùng tội phạm ma túy. Tình yêu ngang trái chênh lệch tuổi tác, tình yêu bồng bột bất chấp thủ đoạn. Tình yêu chân thành hi sinh vô tận. Hận thù và trả giá. Ma túy và mạng sống... Tất cả đều được tái hiện thật sinh động. Vào đêm trước ngày cưới, chồng chưa cưới của nữ cảnh sát Âu Khánh Xuân đột ngột hi sinh trong lúc vây bắt tội phạm ma túy. Cô nén đau thương, lao vào công việc và thực hiện di nguyện của người đã khuất là tặng lại đôi mắt cho Tiêu Đồng - một chàng sinh viên khoa Luật. Tiêu Đồng lập tức yêu say đắm vẻ đẹp và sự từng trải của Khánh Xuân, còn cô cũng rung động trước sự bồng bột, trong sáng của Tiêu Đồng. Không may, Tiêu Đồng lọt vào mắt xanh của Âu Dương Lan Lan - con gái cưng của một tên trùm buôn ma túy. Bất chấp mọi giá để yêu bằng được Tiêu Đồng, Âu Dương Lan Lan đã cố tình khiến anh rơi vào cảnh nghiện ngập... Ba nhân vật. Ba số phận. Ba trái tim yêu. Ai sẽ hạnh phúc và ai sẽ là kẻ cô đơn? Tình yêu chỉ đến với những người biết cách trân trọng và đủ dũng khí. Tình yêu không cần sự chiếm đoạt, tranh chấp hay tỵ hiềm nhỏ nhen. Đó chính là thông điệp sâu sắc mà tác giả đã gửi gắm trong tác phẩm. Mong rằng sau khi khép lại trang sách cuối cùng, mỗi chúng ta sẽ hiểu thêm về tình yêu ở thế giới ngày nay – vốn gần gũi nhưng đôi khi lại xa xôi. Được chuyển thể thành phim truyền hình 27 tập cùng tên năm 1999, đạo diễn Triệu Bảo Cương, các diễn viên chính: Tô Cẩn (vai Âu Khánh Xuân), Viên Lập (vai Âu Dương Lan Lan), Lục Nghị (vai Tiêu Đồng), Tôn Hồng Lôi (vai Kiến Quân)... Từng gây xôn xao dư luận ở Trung Quốc. Đạo diễn Triệu Bảo Cương từng đạo diễn các phim truyền hình: Khát vọng, Câu chuyện của ban biên tập, Hoàng Thành Căn, Lấy gì để cứu được em - tình yêu của tôi, Mùa đông không tuyết rơi... Tá c giả Nhà văn Hải Nham là Hội viên của Hội nhà văn Trung Quốc. Từng nhập ngũ tới năm 18 tuổi. Trước đây ông làm nhiều công việc ở nhiều nghành nghề khác nhau. Các việc đã làm: công nhân, dân cảnh, quản lý doanh nghiệp, chuyên viên kinh tế, Hội trưởng Hiệp hội Du lịch khách sạn Trung Quốc, giảng viên Học viện Ngoại ngữ thứ hai Bắc Kinh… Hiện nay ông chủ yếu sáng tác tiểu thuyết, tản văn, kịch bản phim truyện và truyền hình. Mời các bạn đón đọc Mãi Không Nhắm Mắt của tác giả Hải Nham.