Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vật Phát Sáng

Ai cũng nói Lục Phỉ thích Thư Nguyên, thích đến mức nhỏ bé như hạt bụi [*]. Ỷ vào tình yêu này, Thư Nguyên làm mình làm mẩy, hành hạ Lục Phỉ đến chết đi sống lại. Điều Thư Nguyên không ngờ là... Có một ngày, Lục Phỉ không cần cậu nữa. Gỡ mìn thêm: Giai đoạn đầu Thụ vô cùng ra vẻ, Công rất nhẫn nhịn, tôi tự có sắp xếp, sẽ không đổi nữa. Không thích phát triển của tình tiết hoặc không thích nhân vật xin nhấn "X", đừng mắng người cũng đừng đánh giá tiêu cực. Giới thiệu vắn tắt bằng một câu: Lục Phỉ không cần cậu nữa. Dàn ý: Những cách khác nhau để yêu. [*] Được trích từ câu văn viết phía sau bức ảnh chụp mà Trần Ái Linh gửi cho Hồ Lan Thành. Nguyên văn của câu này là: "Gặp được anh, cô ấy trở nên nhỏ bé vô cùng, nhỏ như hạt bụi. Nhưng lòng cô ấy thích điều này, từ trong hạt bụi nở một đóa hoa." *** "Lục Phỉ nói muốn chia tay với cậu hả?" Khi Ôn Nghi nghe đến đó thì khựng lại, cảm thấy hơi khó tin. Mấy giây sau, Ôn Nghi thử xác nhận: "Không phải cậu, mà là Lục Phỉ à?" Thư Nguyên ngồi trên chiếc sô pha màu trắng sữa mà cậu thích nhất ở nhà Ôn Nghi, bưng một tách cà phê nóng, đôi mắt ửng đỏ, nhìn thì biết là đã khóc. Nhưng con người cậu rất khó kiềm chế cảm xúc của mình, khóc, cười, nổi giận đều là chuyện có thể xảy ra trong một giây. Cậu khóc rồi mới chạy đến nhà Ôn Nghi, điều này không có nghĩa là cậu buồn đến cùng cực, chỉ có thể cho thấy là cậu rất tức giận, cảm xúc gần như là đang ở ranh giới của sự bùng nổ, mà Ôn Nghi là người duy nhất có thể dễ dàng bao dung cậu. Nghe câu hỏi của Ôn Nghi, Thư Nguyên chỉ "Ừ" một tiếng, sau đó cầm điện thoại di động lên nhìn một lát, sau khi xác nhận không hề có tin nhắn nào thì gật đầu lần nữa: "Ừ." Sáng sớm, cậu và Lục Phỉ cãi nhau. Chỉ vì Lục Phỉ làm vỡ một cái chén. Thư Nguyên ngủ rất muộn, Lục Phỉ thì phải dậy sớm đi làm, bởi vậy mỗi lần Lục Phỉ dậy sớm làm bữa sáng đều sẽ chú ý không đánh thức cậu dậy. "Xoảng" một tiếng, âm thanh vỡ vụn vang lên khiến Thư Nguyên giật mình thức dậy, cậu nén giận đi tới phòng bếp, Lục Phỉ nói xin lỗi cậu: "Xin lỗi cục cưng, anh bị trượt tay, làm ồn em à?" "Em đã nói bao nhiêu lần rồi!" Thư Nguyên oán giận nói: "Tối em phải làm việc đến khuya, anh có thể yên tĩnh -" Giọng nói chợt im bặt. Những mảnh vỡ trên đật khiến Thư Nguyên trợn tròn mắt: "Lục Phỉ, anh làm vỡ cái chén tráng men của em hả?!" Lục Phỉ còn chưa kịp thay quần áo, trên người chỉ mặt một chiếc áo thun trắng, đang không biết bị dính nước chấm gì mà ướt một mảng. Anh như không phát hiện ra, điềm đạm bắt đầu thu dọn: "Nguyên Nguyên, cẩn thận đừng đạp trúng. Mấy bữa trước anh dọn kho tìm được nên muốn lấy ra dùng thử, không phải em thích nó lắm à?" Thư Nguyên nổi giận đùng đùng: "Anh còn biết em thích nó lắm à?! Lục Phỉ, có phải anh có bệnh không, đây là hàng thủ công mỹ nghệ, bao nhiêu chén anh không dùng lại dùng cái này?" Biết cậu có tính cáu kỉnh khi rời giường, Lục Phỉ đổ mảnh vỡ đi rồi sờ đầu cậu, dỗ dành: "Anh đền cho em được không?" Thư Nguyên đánh "chát" gạt tay anh ra, nói không suy nghĩ: "Anh đền? Anh lấy cái gì mà đền? Đền có thể giống được sao? Cái chén tráng men này là lần trước người nhà hai chúng ta cùng du lịch Istanbul mua, có ý nghĩa rất quan trọng, anh biết gì chứ?!" Cái gọi là người hai nhà cũng không phải là nhà họ Lục, Lục Phỉ không có nhà. Người hai nhà mà Thư Nguyên nói là nhà họ Thư và nhà chú Lâm, bạn thân của ba Thư. "Lần sau chúng ta đi chung rồi mua một bộ nữa." Lục Phỉ cúi đầu nhìn cậu. "Ai thèm!" Mắt Thư Nguyên đỏ lên: "Ai muốn đi với anh! Anh thế nào chứ? Anh biết thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hay là từng học lịch sử mỹ thuật? Đồ anh mua về đều thô kệch cả!" Thư Nguyên vọt về phòng, leo lên giường trùm chăn kín lại. Trong phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy, có lẽ là Lục Phỉ đang rửa tay hay gì đó. Một lát sau, Thư Nguyên nghe tiếng bước chân của Lục Phỉ từ xa đến gần, đến phòng cất quần áo, có tiếng mở tủ, có thể là đang thay đồ. Khi đi làm Lục Phỉ luôn mặc đồng phục, anh có dáng chân dài vai rộng, mặc Âu phục vào như là biến thành người khác, Thư Nguyên thường để anh dùng dáng dấp cấm dục này để lên giường với mình. Nhưng hiện tại, trong đầu Thư Nguyên chỉ toàn là hình ảnh cái chén tráng men vỡ đầy đất kia. Cậu càng nghĩ càng giận, thậm chí cảm thấy Lục Phỉ cố ý, Lục Phỉ không muốn thấy bất kì thứ gì liên quan đến người kia cho nên mới dùng mánh khóe ấu trĩ này để đạt được mục đích. Lục Phỉ đi tới trước giường. Trong chiếc chăn mềm xõa tung trên giường, Thư Nguyên cuộn thành một khối, vì cách lớp chăn nên giọng nói có hơi buồn cười: "Anh biến đi, em không cần anh xin lỗi! Tối nay em muốn về nhà, họ sẽ không làm ồn em, em không quay lại nữa! Anh thích làm gì thì làm đó -" "Thư Nguyên." Giọng nói lạnh lùng của Lục Phỉ truyền đến. Thư Nguyên ngây người. Đã rất lâu rồi cậu chưa nghe Lục Phỉ gọi tên đầy đủ của mình. Sáu năm, hay là bảy năm? Giọng điệu này cũng khiến cậu cảm thấy bất an, giống như ngày trước khi đi học lén ăn vụng, hay là lén sửa điểm bài kiểm tra, mỗi lần Lục Phi phát hiện được đều nói hết sự thật cho ba Thư, sau đó Thư Nguyên sẽ bị đánh, bị trừ tiền tiêu vặt. Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Phỉ nói: "Chia tay đi." Thư Nguyên xốc chăn ngồi dậy, tựa như là nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, rõ ràng vẫn còn tức nhưng lại hơi mơ màng: "Anh nói gì?" Lục Phỉ đã thay xong đồ đi làm, bộ vest màu xám đậm được cắt may vừa vặn kèm cà vạt màu nâu đen, không giống nhân viên văn phòng mà lại giống như một người mẫu trong quảng cáo của Anh. Mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ nhìn người trên giường như trước. Có lẽ Lục Phi sợ Thư Nguyên không nghe rõ. Vậy nên Lục Phỉ nói lại lần nữa: "Chúng ta chia tay đi." Cuối cùng Thư Nguyên cũng có phản ứng lại, trong giây lát cậu khó mà tin được, lại cảm thấy mặt mình nóng rát: "Chia tay? Anh muốn chia tay với em?" Loại nhục nhã này khiến cậu không chịu nổi. Cậu nện chiếc gối vào khuôn mặt đáng ghét của Lục Phỉ: "Chia thì chia! Anh nói đó! Đến lúc đó đừng có hối hận chạy tới khóc lóc cầu xin tôi!" Lục Phỉ vẫn không nhúc nhích, cuối cùng nói: "Được." Lục Phỉ đi rồi, Thư Nguyên nằm trên giường 20 phút. Sau đó cậu khóc một tiếng đồng hồ. Những lúc thế này Thư Nguyên không thể nào tiếp tục làm việc tại nhà, cũng không thể nào ở một mình được, cậu cứ mặc đồ ngủ như vậy mà chạy tới nhà Ôn Nghi. Khi đến nơi cậu mới nhận ra mình vẫn còn mặc chiếc áo sơ mi của Lục Phỉ trên người, chiếc áo sơ mi quá khổ khiến cả người cậu trông nhỏ nhắn, tối hôm qua sau khi làm ở sô pha thì mặc vào, lúc ấy Lục Phỉ có hơi dữ dội, chân cậu mềm nhũn. Con mèo Ôn Nghi nuôi nhảy lên người Thư Nguyên muốn được vuốt ve, đây là một con mèo Anh lông ngắn, bình thường rõ ràng không thèm nhìn cậu, chỉ có Lục Phỉ mới không kiêng nể gì mà vuốt ve nó. Là vì mùi trên áo sơ mi của Lục Phỉ sao? Thư Nguyên không biết. Thư Nguyên tố cáo với Ôn Nghi: "Cậu tin không? Vậy mà Lục Phỉ chỉ vì một cái chén mà muốn chia tay với mình! Chẳng lẽ anh ấy không biết mình cáu khi mới dậy sao? Rõ ràng là lỗi của anh ấy, anh ấy làm sai mình nổi giận cũng không được à? Từ đó tới giờ không phải chỉ một lát là mình đã quên rồi sao? Có phải dạo này mình tốt với anh ấy quá rồi không?!" Ôn Nghi nói: "Nguyên Nguyên, không phải mình nói chứ, lần này cậu thật sự quá đáng." Thư Nguyên: "Cậu có phải bạn mình không vậy?" Ôn Nghi im lặng một lát, chậm rãi nói: "Mình hỏi cậu, Lục Phỉ ăn sáng chưa?" Thư Nguyên: "..." Lục Phỉ không có thói quen ăn sáng, chuyện này hình thành khi ở nước ngoài. Nghe nói khi ấy một ngày Lục Phỉ làm ba bốn việc, 5 giờ sáng phải đến làm ở nhà hàng trên phố người Hoa, căn bản không có thời gian ăn sáng. Sau khi hai người ở bên nhau, Lục Phỉ lại tập được thói quen làm bữa sáng cho cậu. "Gần đây công ty của Lục Phỉ sắp đưa ra thị trường, mình nghe nói bận đến mức chân không chạm đất, vậy mà tối nào cũng vội về với cậu, sáng còn dậy sớm chuẩn bị đồ ăn để cậu không bị chết đói." Ôn Nghi bình tĩnh nói: "Chỉ là đánh thức cậu dậy thôi. Vì một cái chén, cậu nói đúng, chỉ một cái chén thôi, cậu đã nổi nóng như vậy còn bảo người ta biến." Bị nói xong Thư Nguyên sửng sốt, hình như cậu... Có hơi quá đáng. Ôn Nghi nói: "Năm nay cậu 24 tuổi rồi, không phải 18 đâu, chẳng lẽ Lục Phỉ dỗ cậu suốt đời à? Thỉnh thoảng cậu cũng nên thông cảm cho người ta chút chứ." Thư Nguyên lầm bầm: "Tự anh ấy cam tâm tình nguyện..." Bây giờ Thư Nguyên đã hơi hối hận, nhưng mà vẫn tức. Dù thế nào đi nữa, Lục Phỉ cũng không nên có phản ứng lớn như vậy, cậu cảm nhận lần này vẫn là Lục Phỉ sai nhiều hơn. Đã mấy tiếng rồi, ngay cả một tin nhắn xin lỗi Lục Phỉ cũng chẳng thèm nhắn. Giao diện tin nhắn im ắng, dừng lại ở một lần hai người nói chuyện phiếm, Thư Nguyên nói bụng mình khó chịu, Lục Phủ bèn trả lời "Nửa tiếng". Nửa tiếng sau, Lục Phỉ còn đang họp đã cầm thuốc về. Ôn Nghi khuyên Thư Nguyên: "Vừa phải thôi, tối nay lúc anh ấy về cậu thể hiện ngoan ngoãn một chút, chưa tới một phút là anh ấy sẽ tha thứ cho cậu." Thư Nguyên cảm thấy không được tự nhiên lắm. Muốn cậu dỗ Lục Phỉ sao? Trừ phi hôm nay Lục Phỉ nhắn tin cho cậu trước, xem như cho cậu bậc thang đi xuống. ... Thư Nguyên ngây ngẩn ở nhà Ôn Nghi cả buổi sáng, ăn cơm xong mới quay về căn nhà cậu và Lục Phỉ mua. Những mảnh vỡ trong phòng bếp được Lục Phỉ dọn rất sạch, trên mặt bếp vẫn còn đặt một đĩa bánh quế chưa kịp bày ra, là Lục Phỉ làm hồi sáng. Thư Nguyên dùng ngón tay chọc chọc, nó đã mềm xèo rồi, sợ là không ngon nữa. Cậu không biết nên xử lý thế nào bèn thuận tay cho vào tủ lạnh, muốn chờ Lục Phỉ về làm. Thư Nguyên gõ chữ cả buổi chiều. Cậu đang là một blogger chuyên viết đánh giá cho các điểm du lịch lớn và những người nổi tiếng trên mạng, vì điều kiện gia đình tốt, vào thời internet chưa được phát triển như bây giờ cậu đã thường đăng các trải nghiệm du lịch ở các nước khác nhau, khi đó rất nổi. Hiện giờ cậu cũng không dựa vào chuyện này để kiếm sống, nhưng một năm qua, tiền quảng cáo, bán sản phẩm và khen thưởng trong lần hợp tác tùy tiện nào đó, cậu nghĩ nó còn nhiều hơn tiền Lục Phỉ vất vả kiếm được trong một năm. Thật ra Thư Nguyên không có khái niệm gì về tiền tài, nhưng mỗi khi có bạn bè cười nhạo Lục Phỉ ăn bám, cậu cũng sẽ nổi giận. Sau đó cậu không chơi với đám bạn kia nữa, cho nên mỗi khi muốn buông thả, lúc cảm thấy cô đơn, cậu sẽ cảm thấy Lục Phỉ khiến cho vòng giao thiệp của cậu trở nên hạn hẹp. Thư Nguyên làm xong ngẩng đầu lên, không ngờ trời đã tối rồi. Cổ cậu nhức mỏi, vô thức gọi một tiếng Lục Phỉ rồi mới nhớ chuyện bọn họ cãi nhau. Phòng khách và phòng bếp đều tối như mực, căn nhà to như vậy trở nên trống rỗng. Lục Phỉ không về. Thư Nguyên nhìn lại điện thoại lần nữa, Lục Phỉ không gửi tin nhắn, cũng không gọi điện thoại đến. Vốn dĩ đã quyết định nghe theo lời Ôn Nghi, tối nay thể hiện thật ngoan, quyết định phải hiểu chuyện một chút, trong phút chốc đều tan biến, Thư Nguyên còn tức hơn cả sáng nay. Cậu gọi điện nói chuyện này với Ôn Nghi. Ôn Nghi nói: "Lục Phỉ không về thì có thể đi đâu? Chắc là có chuyện gì đó làm chậm trễ?" Thư Nguyên không tiếp thu lời khuyên của bạn mình: "Chẳng có chuyện gì đâu, mình thấy anh ta chờ mình nhận lỗi trước, anh ta lên mặt với mình!" Ôn Nghi không ngờ hai người lại thật sự ầm ĩ thành như vậy, đau đâu fnois: "Vậy cậu gọi điện cho anh ấy?" Thư Nguyên nổi nóng: "Mình không thèm!" Cúp điện thoại, Thư Nguyên về phòng dọn máy tính và mấy thứ khác, một mạch lao xuống lầu, lái xe về nhà ba mẹ. Chờ Lục Phỉ về, anh sẽ biết ai mới là người nên nhận sai trước! Mời các bạn mượn đọc sách Vật Phát Sáng của tác giả Vi Phong Kỉ Hứa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Yêu Quái Nhỏ - Xuyên Lan
Trong văn phòng lúc nửa đêm, Tang Du bỗng nhiên nghe thấy tiếng lộc cộc kì lạ trong tủ Cô cả gan mở ra nhìn… một cậu chàng đẹp trai đói bụng đang ngồi co ro bên trong, môi hồng răng trắng, mắt long lanh như nước. Dưới ánh đèn sáng ngời, cậu hệt như yêu quái nhỏ ngây thơ hút hồn người khác trong những câu chuyện. *** “Lúc mới đầu, tôi chỉ hi vọng cô ấy có thể thương hại mình.” “Sau này, chờ mong cô ấy thích mình.” “Còn bây giờ… không đủ nữa, tôi không chịu được nữa rồi, muốn có được toàn bộ cô ấy. Trong đêm sâu, dưới ánh đèn, Lam Khâm viết xong con chữ cuối cùng, nhẹ nhàng hôn Tang Du đang ngủ say, đóng quyển nhật kí có khóa vào. *** Nam chính bị câm, con lai, ban đầu bệnh tật yếu ớt, nhưng sẽ khỏe lại, giọng nói cũng sẽ phục hồi. Văn theo hướng ấm áp làm lành, tôi cảm thấy rất ngọt. Mời các bạn đón đọc Yêu Quái Nhỏ của tác giả Xuyên Lan.
Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc - Ngạn Thiến
Truyện Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc của Ngạn Thiến có nội dung rất độc đáo và gây cấn. Nhân vật chính trong truyện vì để cứu lấy mẹ mình nên cô đã buộc lòng phải bán thân, buộc phải lấy người mà cô không yêu thương, mẹ cô đã chạm phải người không nên chạm.. Người bỏ tiền ra mua không ai khác chính là người đàn ông đó. Cô tức giận nhưng không thể làm được gì, vì nếu cô làm gì hại đến hắn thì mẹ cô sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng kỳ lạ thay, trong lễ cưới lộng lẫy kia, chú rể tiến về phía cô nhưng cô lại không phải là cô dâu mà lạ một cô gái khác. Rốt cuộc chuyện kỳ lạ này là gì? *** Bởi vì mẹ mà cô chọc nhầm vào một người đàn ông thần bí lãnh khốc, khiến cho cô phải trong vòng 3 ngày bồi thường anh một trăm vạn………. Cùng đường, việc duy nhất cô có thể làm chính là bán đứng bản thân mình…….. Ngồi chờ trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, cô nơm nớp lo sợ, cô không nghĩ người đàn ông tới mua cô thì ra là anh……..Vừa hận, vừa giân, thật sự là oan gia ngõ hẹp mà…………. Uông Hạo Thiên làm sao cũng không có nghĩ đến cô gái mà mình đã mua, thì ra lại là cô………… Trong lễ cưới sang trọng, cô nhìn thấy chú rể đẹp trai đi đến bên cạnh mình, nhưng cô dâu không phải là cô………. *** Thích Vi Vi ngồi ở trong phòng hóa trang, hôm nay cô trở thành diễn viên chính. Bởi vì hôm nay là ngày cô kết hôn, bên ngoài mấy trăm quan khách đều là đến để chúc mừng cô, hiện tại cảm giác của cô vẫn rất hư ảo, nhanh như vậy đã trở thành cô dâu. “Vi Vi, thả lỏng một chút, đừng khẩn trương. Hôm nay là hôn lễ của cậu, cậu có thể muốn làm gì thì làm.” Đàm Tiếu Tiếu ở một bên an ủi cô. “Mình biết, nhưng mà trong lòng vẫn không khỏi khẩn trương, trong lòng bàn tay đều toát mồ hôi.” Thích Vi Vi giơ tay cho cô nhìn. “Thật là, nếu trang điểm rồi cậu đừng để mồ hôi làm trôi mất son phấn nhé.” Đàm Tiếu Tiếu cười nói, đương nhiên biết là không thể. “Vi Vi, chuyên gia trang điểm đến rồi, có thể cho bọn họ vào không?” Daisy đi tới hỏi. “Được.” Cô gật đầu, ngồi ở một bên bất động chờ chuyên gia trang điểm đến trang điểm cho mình. Sau nửa giờ. Dưới bàn tay của chuyên gia trang điểm Cô thấy bản thân xinh đẹp khiến cho cô cũng không thể tin được. Đây là mình sao? Mặc dù là trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại đem toàn bộ ưu điểm của cô phô bày ra, vẻ mặt e lệ, mắt to mang theo ý cười, mũi khéo léo, môi nhỏ đỏ thẫm, còn có áo cưới trắng tinh đính đầy đá quý, trên đầu còn có khăn voan trùm đầu thật dài. ... Mời các bạn đón đọc Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc của tác giả Ngạn Thiến
Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu - Nhộng Hiên
Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu( Đam Tứ Tuyệt) là phần 3 của bộ truyện Đam Tứ Tuyệt,  mà tác giả Nhộng Nhiên đang sáng tác cho các nhân vật phụ trong câu chuyện của người khác,  sẽ là nhân vật chính trong mỗi phần của tác giả.Liệu trong phần 3 này ai sẽ là nhân vật chính mời các bạn đón xem *** Bộ Đam Tứ Tuyệt gồm có: Dã Thú Chỉ Là Ảo Giác Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu Đại Sắc Lang *** Bình minh, ánh nắng qua khe cửa sổ chiếu vào, Dương Đình Phong nheo mắt tỉnh dậy, vừa nâng người một chút đầu đã ong ong đau như búa nổ, đợi đến khi con ngươi nhìn rõ xung quanh, y nhận ra đây không phải là phòng của mình. - Cậu dậy sớm vậy. - Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm ngọt lịm của nữ nhân, Dương Đình Phong quay đầu, mở to đôi mắt nhìn Nhã Đình đang nằm ngay bên cạnh mình, lúc cô vừa ngồi dậy, chiếc chăn từ trên người nhẹ nhàng kéo xuống, lộ ra bầu ngực căng tròn trắng muốt, khiến toàn thân y rùng mình, cổ họng có chút đắng khàn khàn phát ra. - Cậu... cậu đang làm cái gì? ... Mời các bạn đón đọc Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu (Đam Tứ Tuyệt) của tác giả Nhộng Hiên.
Kiều Thiếp - Đông Thi Nương
Nàng mệnh khổ từ nhỏ, cảm thấy có thể trở thành tiểu thiếp của Phò Mã, không lo cơm áo, còn có người phục vụ đã là số mệnh tốt nhất của nàng rồi. Nào đâu chỉ vì vị chủ mẫu ít khi ra mặt nói nàng vụng trộm với người khác, đã cho người đánh nàng đến chết. Chết đi Chi Chi trở thành A Phiêu (*) trong ba năm, cả ngày bay tới bay lui, không có chuyện gì làm, cho nên đã phát hiện được một bí mật động trời của vị chủ mẫu xinh đẹp kia. Hoá ra chủ mẫu của nàng là nam nhân, sau này còn lên làm Hoàng Đế! Chi Chi: ??? Sau đó nàng sống lại, quay về thời điểm khi nàng mười lăm tuổi. Khi vẫn chưa bị kiệu mềm khênh vào phủ Công Chúa từ cửa hông. (*) A Phiêu: Hồn ma bay bay lol *** Review bởi: Duyên Annie từ Hội Nhiều Chữ -----  P/s: Review có spoil.  Lâu rồi mình mới đọc một bộ cổ đại đáng yêu, moe moe đến vậy. "Kiều Thiếp" là bộ truyện trọng sinh thuộc dạng sủng, ngọt, có chút xíu ngược nhưng là ngược nam thôi. Truyện nói về cô nàng Chi Chi. Nói sao nhỉ? Chi Chi trải qua một kiếp phải chết đi trong mơ hồ, oan ức khi bị hại là có nhân tình. Rồi lại trãi qua mấy năm mơ hồ, nhàm chán làm hồn ma bay lang thang theo dõi kẻ giết mình nhưng không hề làm gì được, rồi mài mòn suy nghĩ ý niệm trả thù của nàng.  Chi Chi ngốc ngốc, trọng sinh về năm mới 15 tuổi đầu, nàng chỉ một lòng sống thật tốt, cách xa những người có liên hệ đến kiếp trước. Nhưng số phận trêu ngươi, nàng lại vẫn bước vào bậc thang đầu tiên của số mệnh. Nàng - một Chi Chi không có tâm, không có trái tim lại từng bước vô tình làm thay đổi tất cả - nhưng không phải trực tiếp do nàng, mà là do người đã thay đổi vì nàng.  Truyện cực đáng yêu, đôi khi các bạn sẽ cảm thấy nam chính cực kì ấu trĩ. Lại đôi khi nam chính như chàng thiếu niên mới lớn. Chàng sẽ đỏ mặt, sẽ ngại ngùng, khi lại phúc hắc, ức hiếp nữ chính một cách vô cùng hài. Nam chính có thể dùng thân phận con gái tiếp cận nữ chính, ăn đậu hủ của nữ chính. Lúc lại dùng thân phận danh chính ngôn thuận của nữ chính để ăn hiếp, quan tâm nữ chính. Xong lại ghen với chính người mình đóng giả=)).  Đến đây chắc các bạn thấy nam chính thật trẻ con đúng không. Nhưng chàng chỉ trẻ con như thế, ôn nhu như thế trước mặt nữ chính thôi. Chứ ngoài kia chàng tay dính đầy máu, thuận chàng thì sống, nghịch chàng thì chết. Vừa điên vừa đáng sợ vô cùng. Khi nữ chính bị người bắt đi, nam chính như phát điên, sử dụng quân lính cá nhân đi tìm làm hoàng đế phạt lấy đi quyền hạn. Khi biết nữ chính làm giao dịch đánh đổi tâm mình. Nam chính lại dùng chính tâm mình chia nàng một nửa và buông tha thứ mà chàng từng coi trọng nhất, đã dùng biết bao máu dành lấy.  Nam chính là ai? Tên gì các bạn đọc để tìm hiểu nhé. ^^  Truyện được cả dàn nhân vật phụ cũng đáng yêu. Cha nữ chính, Em trai nữ chính, bảo bối bán manh của nam nữ chính. Rồi đến nam phụ, nam tình cờ đi ngang đời =))). Văn vẻ hài hước, tình tiết dễ hiểu, không quá xoắn não, làm người đọc thoải mái, chỉ cười tủm tỉm vì những cảnh ngọt ngào của đôi chính thôi. Mỗi lần nam chính kêu "Chi Chi" là tim mình cũng muốn mềm nhũn theo ý. ^^  Nam nữ chính của chúng ta rất trong sáng chỉ ôm ôm, hôn hôn là nhiều nhưng mỗi lần đọc sẽ làm bạn nhịp tim rung rung, vui như là mình đảm vai vậy=)))) Đáng yêu quá thể, ngọt ngào quá thể. Mình đọc mà cứ muốn nó còn mãi còn mãi.  Nội dung truyện đa phần xoay quanh tình cảm, cuộc sống của nam nữ chính. Đấu tranh ít nên bạn nào muốn xem cũng đấu, tranh đấu li kì hấp dẫn thì đừng mong chờ nhé!!!  Nhà bạn Bách Bon đang bắt đầu lấp hố truyện này nhé. Mọi người vào ủng hộ, ủn mông, cổ vũ bạn ấy nào. Mời các bạn đón đọc Kiều Thiếp của tác giả Đông Thi Nương