Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Thiên phú tu luyện phế vật nhất? Không quan trọng, ta có một khóa tu luyện hệ thống, 1 phút tuần hoàn một lần tiểu chu thiên, 1 giờ tuần hoàn một lần đại chu thiên, 24 giờ tự động đột phá một lần! Không tu luyện được công pháp sao? Ta có cái không gian luyện võ, không cần bản thân tự mình động thủ, tự động liền có thể 24 giờ mỗi ngày thời thời khắc khắc lĩnh ngộ nghiên cứu diễn luyện công pháp! Không có tài nguyên tu luyện muốn liều sống liều chết sao? Ta có thể phân ra một cái cái bóng, trực tiếp đi dã ngoại tiến hành càn quét, ngủ một giấc ngày thứ hai tỉnh lại trong nhà tất cả đều là hung thú vật liệu! ... Ta có thể một khóa tu luyện, ta ngưu bức!  *** Review Một chữ: Sảng Hai chữ: Quá sảng Ba chữ: Cực kỳ sảng Nếu bạn đang tìm một bộ truyện siêu cực sảng, vả mặt bôm bốp thì “Ta có hệ thống Auto tu luyện” chính là thứ có thể thỏa mãn nhu cầu của bạn. Tất nhiên với đại đa số truyện sảng quá mức như này thì việc BUFF cao là chuyện bình thường, nhưng miễn sao nó sảng là được các bạn nhỉ. Main nhà ta từ địa cầu xuyên đến một tinh cầu lấy tu luyện làm chủ, có sức mạnh mới có quyền lực. Tinh cầu nơi đây bị phá hủy, xuất hiện vô số sinh vật biến dị rất mạnh mẽ, và con người cũng có phân chia cấp bậc sức mạnh. Main nhà ta xuyên vào một cậu con trai 18 tuổi, tư chất tu luyện thuộc hàng phế vật, gia cảnh nghèo khó, bên cạnh đó còn có một người con dâu nuôi từ bé cũng tư chất phế vật giống hắn ta. Cứ tưởng cuộc đời lâm vào bế tắc, phải sống một cuộc sống bần hèn. Nhưng không, main của chúng ta dù sao cũng là nhân vật chính, có phế vật cỡ nào thì cũng sẽ được vớt vác lên cả thôi. Anh nhà nhận được một hệ thống tu luyện, có thể liên tục 24 giờ tự động hấp thu linh khí tu luyện không ngừng nghĩ, còn bản thân thì có thể ăn chơi lười biếng mà vẫn lên cấp đều đặn. Nhưng muốn mở ra hệ thống thì cần phải có tiền. Miếng ăn ngay trước mặt nhưng lại không thể mở miệng nuốt vào mới tức. Nhà thì nghèo rớt mồng tơi, phải dựa vào nàng dâu nuôi từ bé mỗi ngày ra ngoài kiếm về ít tiền để ăn uống qua ngày. Tưởng chừng như lâm vào tình cảnh tuyệt vọng thì nàng dâu mới tiết lộ trong nhà con một khoảng tiền, vốn được đền bù vì cha mẹ hắn trước đó bị tai nạn. Vừa đủ để lấp vào khoản cần để kích hoạt hệ thống. Dựa vào hệ thống mà main có được tốc độ tu luyện siêu cường, 1 ngày tu luyện bằng người khác tu luyện mấy chục năm. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tiền, chuyện không thể giải quyết bằng tiền thì có thể giải quyết bằng rất nhiều tiền. Thực lực tăng lên giúp main cũng kiếm được nhiều tiền hơn. Bắt đầu từ một tên nam sinh nhỏ bé phế vật, không có gia tộc cũng không có chống lưng, chỉ có một nàng dâu nuôi từ bé ở bên cạnh anh từ những ngày ban đầu. Sau đó cơ duyên xảo hợp, một vị bạn học của anh phát hiện anh có thể là thiên tài tu luyên nên du dỗ main trở thành khanh khách trưởng lão trong gia tộc. Tuy ban đầu có người không phục nhưng sau đó main đã dùng nắm đấm đè xuống ý kiến của những người kia. Cũng chính từ đây mà main cũng bắt đầu dính vào những tư thù khác. Kẻ địch đầu tiên trong đời cũng giúp main nhận ra bản thân phải luôn luôn đề cao cấp bậc, ở thế giới này khi càng lên cao thì cũng sẽ có càng nhiều kẻ địch. Con người khi càng mạnh mẽ thì khát vọng sinh tồn cũng càng cao, không thể cứ mãi là con người lười biếng như ban đầu. Từ kẻ địch ban đầu là một tiểu gia tộc, rồi đến lúc chạm trán với một đại gia tộc tại căn cứ main đang ở, bọn họ xuýt chút thì đã xử luôn nàng dâu của anh. Và lại lần nữa main nhà ta bước lên con đường vả mặt không ngừng. Phải nói càng đọc chỉ càng thấy sảng nổ mắt. Bạn nào đang có áp lực trong cuộc sống, đi làm bị sếp đè ép, cuộc sống đầy áp lực thì nên lọt hố bộ này. Những pha vả mặt siêu sảng sẽ giúp bạn lấy lại chút cân bằng cảm xúc. *** Một khóa tu luyện không gian   "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, cấp bậc thân thể của ngài là rất yếu đuối." "Nha." "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, đẳng cấp thiên phú tu luyện của ngài cũng là rất yếu đuối." "Nha." "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, ngài hiện nay không có tu luyện qua bất kỳ công pháp nào." "Nha." "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, ngài hiện nay chính là một tên phế vật không hơn không kém." "Ngươi bà nội nó có thể đừng nói những điều hiển nhiên này không? !" Ở trên là đoạn đối thoại đơn giản khi Tô Tiểu Bạch vừa mới kích hoạt hệ thống. Tô Tiểu Bạch. Là người Địa Cầu. Mười phút trước, hắn xuyên qua đến thế giới cùng Địa Cầu như đúc này, nhưng trên thực tế thế giới này đã sớm biến dạng hoàn toàn. Cái thế giới này, hung thú, quái vật biến dị hoành hành. Nhân loại để sinh tồn, bước lên con đường võ giả, thành lập bức tường to lớn, cùng hàng rào phòng vệ lôi điện, hình thành căn cứ nhân loại, đem quái vật hung thú biến dị ngăn cách bên ngoài. Hung thú có đẳng cấp phân chia, võ giả cũng có mạnh yếu khác nhau. Cường đại võ giả, phi thiên độn địa, di sơn đảo hải, có thể hóa thành bom hạt nhân hình người, trong nháy mắt liền có thể chế tạo ra cảnh tượng sơn băng địa liệt! Bởi vậy cái thế giới này, võ giả vi thượng, thực lực vi tôn. Có thực lực, ngươi có thể thu hoạch được đặc quyền thường nhân không cách nào hưởng thụ! Có thực lực, ngươi có thể được vô số mỹ nữ ưu ái! Có thực lực, ngươi có thể dễ dàng được đến vinh hoa tài phú đếm mãi không hết! Ý thức được điểm này Tô Tiểu Bạch rất là hưng phấn. Hắn mặc dù là theo xã hội hài hòa xuyên không tới. Mặc dù trên thân không có chút sóng linh khí nào, là cái củi mục chính cống. Mặc dù tư chất tu luyện rác rưởi như bụi bặm, phế vật đến không thể lại phế vật. Nhưng hắn có hệ thống a! Một tiếng mỹ diệu "Hệ thống đang trong quá trình kích hoạt. . ." kia, khiến cả người Tô Tiểu Bạch đều trở nên hưng phấn, suýt chút nữa liền ngửa mặt lên trời thét dài! Nhưng mà sau khi hệ thống kích hoạt, thế mà nói cho hắn biết, để chức năng thứ nhất có tác dụng cần trả tiền vàng mới có thể kích hoạt! Mà lại cần đằng đẵng một trăm ngàn Linh tệ! "Một trăm ngàn Linh tệ. . . Còn không bằng ta dứt khoát tự tử, lại xuyên qua một lần còn tốt hơn!" Tô Tiểu Bạch một mặt tuyệt vọng. Nếu như hắn là võ giả, một trăm ngàn Linh tệ có thể trong vài năm tích trữ ra. . . Dù sao võ giả có thực lực, thu hoạch được thù lao so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, mỗi tháng ít thì có hơn một ngàn Linh tệ, nhiều thì ba bốn ngàn. Mấu chốt là thực lực võ giả có thể tăng lên, thu nhập cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn là một cái củi mục cộng thêm phế nhân a! Không có bối cảnh, không có thực lực, không có thiên phú, lại nghèo rớt mồng tơi. . . Để hắn ra ngoài làm công mà nói, lấy thu nhập mỗi tháng một trăm khối Linh tệ của người bình thường, hắn phải tích lũy đến năm nào tháng nào đây? "Hệ thống, không thể ký sổ sao a?" Tô Tiểu Bạch chưa từ bỏ ý định. "Kí chủ, ngài nghe nói qua có cùng hệ thống ký sổ sao?" Hệ thống dùng giọng điệu thiên chân khả ái nói. "Vậy kích hoạt ngươi có cái rắm gì dùng!" Tô Tiểu Bạch lườm nguýt một cái. "Ca!" Lúc này, bên ngoài gian phòng truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo động lòng người. Tô Tiểu Bạch ngẩng đầu một cái, đẩy cửa phòng ra, một tiểu mỹ nhân ước chừng mười lăm mười sáu tuổi buộc tóc đuôi ngựa, da trắng mỹ mạo, xinh đẹp mặn mà, mắt to vụt sáng đáng yêu đi tới. "Ca, anh tỉnh rồi!" Tiểu mỹ nhân xán lạn cười một tiếng, giống như là vạn vật khôi phục, làm cho người cảm thấy như gió xuân ấm áp. Tô Tiểu Bạch có một nháy mắt thất thần, nhưng rất nhanh liền bị ký ức trong đầu làm tỉnh lại. Tô Linh Nhi. Muội muội của Tô Tiểu Bạch. Đồng thời nàng còn có một thân phận khác —— là con dâu nuôi từ bé của Tô Tiểu Bạch! Tô Tiểu Bạch là con một, cha mẹ là người bình thường, mấy năm trước hung thú xâm lấn, cha mẹ Tô Linh Nhi chết bởi tai nạn, vì để tương lai con trai có thể tìm tới lão bà, cha mẹ hắn từ trong trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa bé gái, lấy tên Tô Linh Nhi. Cho nên từ nhỏ, cha mẹ đều là lấy tiêu chuẩn con dâu đối đãi Tô Linh Nhi, Tô Linh Nhi cũng biết rõ người chồng tương lai của mình là Tô Tiểu Bạch từ nhỏ, một mực lấy tư thái đối đãi người yêu tương lai đối đãi Tô Tiểu Bạch. "Được rồi, chính mình phế vật lại thêm củi mục nghèo rớt mồng tơi không nói, còn có một nàng dâu!" "Mặc dù nàng dâu này đẹp mắt muốn mạng, nhưng cái trọng trách này cũng nặng nề không ít a!" Tô Tiểu Bạch một mặt bất đắc dĩ. "Ca, bụng của anh có đói không, có muốn ăn chút đồ vật gì hay không?" Tô Linh Nhi nhu thuận nói, " Hôm nay em làm công giúp thím mập ở sát vách, kiếm lời 5 khối Linh tệ đây! Không phải ca rất thích mì thịt bò sao? Chúng ta đi ăn mì thịt bò đi!" Nghe được lời này của Tô Linh Nhi, Đáy lòng Tô Tiểu Bạch yếu ớt thở dài. Tô Tiểu Bạch hiện nay 17 tuổi, còn là một học sinh. Từ sau khi cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, chính là Tô Linh Nhi làm việc vặt bên ngoài kiếm tiền cung cấp nuôi dưỡng Tô Tiểu Bạch. Đôi khi vận khí tốt, tựa như bây giờ, một ngày có thể kiếm lời 5 khối Linh tệ. Đôi khi vận khí không tốt, một ngày không có một phân tiền thu nhập. "Cái kia. . . Linh Nhi, nhà chúng ta còn có tích góp gì hay không a?" Tô Tiểu Bạch thử dò hỏi. "Có a!" Tô Linh Nhi gật gật đầu. "Có bao nhiêu?" "Đại khái. . . Có một trăm ngàn đi!" Tô Linh Nhi nhu thuận nói. "Cái gì? !" "Nhà chúng ta lúc nào có nhiều tiền như vậy? !" Tô Tiểu Bạch bỗng nhiên hưng phấn nhảy dựng lên, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ. Tại sao hắn không biết trong nhà mình thế mà có tiền như vậy? ! Một trăm ngàn Linh tệ, đều có thể tiền đặt cọc mua một ngôi nhà tại căn cứ số 18 bên ngoài! "Là sau khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ, người gây tai nạn đền." Giọng nói của Tô Linh Nhi có chút thương cảm, "Mẹ nói em len lén cầm, không cho em nói cho anh biết, nói chờ anh thi lên đại học, dùng số tiền này làm học phí đại học cho anh." Thời đại này đại học, học phí đắt đỏ cực kỳ! Liền giống như du học ở thời đại kia, chỉ riêng học phí hàng năm đều muốn hai ba chục ngàn linh tệ, người bình thường căn bản không trả nổi! "Ta thế mà vẫn luôn không biết rõ!" Tô Tiểu Bạch im lặng. Nhưng mà cũng không trách cha mẹ, đây là tiền bọn họ dùng mạng đổi lấy. Chắc hẳn cha mẹ cũng là lo lắng Tô Tiểu Bạch sau khi biết rõ việc này, dùng tiền vung tay quá trán, mấy hơi liền dùng hết, tự nhiên cũng không lên được đại học. . . Không phải sao, bọn hắn giấu diếm là đúng, hiện tại vừa lúc có tác dụng lớn! "Nhanh nhanh nhanh, Linh Nhi, đem tất cả tiền đều đưa cho anh!" Tô Tiểu Bạch vội vàng nói. "Ừm!" Tô Linh Nhi phi thường nghe lời Tô Tiểu Bạch, nàng vội vàng vào trong gian phòng của mình cúi xuống gầm giường lôi ra một cái rương, sau đó trong đống quần áo lấy ra một cái hộp, lại từ trong hộp lấy ra thẻ ngân hàng. "Một trăm ngàn Linh tệ a. . ." Tô Tiểu Bạch cầm thẻ ngân hàng, tay đang run rẩy. "Ca, số tiền này là cho anh lên đại học, anh cũng không thể tiêu lung tung." Tô Linh Nhi nhắc nhở. "Làm sao lại tiêu lung tung chứ?" "Bây giờ anh muốn đem tiêu nó tại sự việc có ý nghĩa nhất!" Trong mắt Tô Tiểu Bạch tỏa ra ánh sao. "Đinh! Hệ thống kiểm trắc được kí chủ có tiền!" "Kí chủ thân ái, phải chăng tiêu hao một trăm ngàn Linh tệ kích hoạt hạng chức năng thứ nhất của hệ thống?" Thanh âm hệ thống truyền đến. Ha ha. Lúc không có tiền, cũng không thấy ngươi hô "Thân ái" ! Tô Tiểu Bạch chửi bậy một câu trong lòng. Nhưng vẫn là lựa chọn "Đồng ý" . "Hệ thống, ngươi nhưng mà phải cho ta một điểm chức năng tốt a!" "Ta không cầu chế bá tinh không vũ trụ gì đó, nhưng ít ra đi đến đỉnh phong nhân sinh không có vấn đề a?" Tô Tiểu Bạch cầu nguyện trong lòng. Hiện tại hắn thật là một nghèo hai trắng. Nếu như hệ thống không góp sức mà nói, hắn cùng Tô Linh Nhi phỏng chừng ngay cả cơm cũng ăn không nổi! "Đinh! Kích hoạt thành công!" "Chúc mừng kí chủ, giải tỏa 'Một khóa không gian tu luyện' !" Mời các bạn đón đọc Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện của tác giả Thái Bạch Xanh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nắng Ấm - Thanh Yên Vị Tán
Chỉ vì người ấy là em, cho nên anh mới có thể yêu sâu đậm như vậy. Tô Thanh Hiểu từng có một mối tình như cổ tích trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp với hoàng tử Tiêu Bạch. Đáng tiếc, hoàng tử chọn đi cùng công chúa mà rời bỏ lọ lem đến một nơi thật xa. Và chàng kỵ sĩ thật sự dành cho lọ lem đã đến. Anh chính là Thẩm An Trình. Mà nói đến Thẩm An Trình là ai? Chính là một thanh niên cuồng yêu vợ. Nhưng hành trình đem cô dâu nhỏ về nhà của anh quả không dễ dàng gì. Tận mắt chứng kiến đoạn tình cảm của Thanh Hiểu cùng Tiêu Bạch từ lúc mặn nồng đến khi tan vỡ, đó là điều cỡ nào đau lòng với anh. Bởi vì, tình yêu của anh chỉ có thể chôn dấu trong lòng mà không thể nói ra. Cho đến khi, ông trời cho anh cơ hội, cũng là lúc hai người họ chia tay nhau. Chờ đợi, yêu thương, theo đuổi... Cuối cùng, Thẩm An Trình cũng có thể ôm được người đẹp về dinh. Mà kết hôn rồi, anh cũng chỉ là "ông xã Trình Trình" trong bóng tối của Thanh Hiểu mà thôi. Ai bảo, anh là nhân vật "hô mưa gọi gió" ở thành phố này làm gì. Có một người chồng quyền lực và chống lưng khủng như thế, Thanh Hiểu nào đâu dám khoe khoang lung tung. Mọi người mà biết, thể nào cũng bổ nhào vào cô cho xem. Vậy nên, "ông xã Trình Trình" - anh chịu khó thiệt thòi chút nha ????????  Thẩm An Trình vất vả lắm mới có thể làm chồng-người-ta nên khỏi nói cũng biết yêu thương và sủng vợ như thế nào rồi. Vợ muốn chơi trò bí mật thì bí mật, muốn diễn kịch thì diễn kịch, muốn mập mờ thì mập mờ... Kiểu gì anh đây cũng chiều. Cho đến khi, mối tình đầu năm 17 tuổi Tiêu Bạch quay về, muốn nối lại tình xưa cùng vợ anh... Lúc ấy, An Trình anh không muốn làm "ông xã Trình Trình" trong bóng tối nữa, anh đây phải bước ra ánh sáng và tuyên bố cho mọi người trên thế giới này biết "Tô Thanh Hiểu là vợ của Thẩm An Trình và Thẩm An Trình thuộc quyền sỡ hữu của Tô Thanh Hiểu". Ai cũng không được nhây vào đâu nha :v :v Đọc ngang đây ắt hẳn mn sẽ lo lắng không biết nữ chính có lằng bà nhằng với tình xưa không đúng không nhỉ? Vậy thì xin hãy yên tâm ha. Thanh Hiểu tuy có chút ngốc nghếch đáng yêu nhưng vô cùng dứt khoát và rõ ràng trong tình cảm. Khi xác định kết hôn cùng An Trình, cô đã một lòng một dạ với anh rồi. Tên Tiêu Bạch kia quay về cũng chỉ là tự mình đa tình mà thôi. Vì thế, câu nói đầu tiên sau khi gặp lại nhau của cô cùng Tiêu Bạch chính là "Tôi đã kết hôn". Trực tiếp - cắt đứt hy vọng. Nhưng mà tên này chưa chịu từ bỏ, lại còn muốn đi cà phê nói chuyện nhẹ nữa cơ. Mà xui cái là chưa kịp nói vô vấn đề chính đã bị "ông xã Trình Trình" của người ta phi con xe mui trần mới toanh cực ngầu đến đón về rồi ???????? Tiêu Bạch không hề biết, đoạn tình cảm tốt đẹp khi ấy đã mất đi thì không cách nào hàn gắn lại được. Và hơn hết, bây giờ bên cạnh Thanh Hiểu đã có một An Trình yêu vợ sủng vợ đến vô cùng. Thanh niên cuồng vợ này còn thích chơi mấy trò như diễn ân ái trong bóng tối nè, thích biến mình thành anh hùng đi cứu vợ yêu nè và đặc biệt hơn là thích khoe khoang sự soái ca siêu ngầu siêu choảnh của mình với tình địch nữa :v :v. Hơi lầy một tí nhưng mà mình thích Ha ha Buồn cười nhất chính là tên trợ lý của An Trình ấy, công việc thư ký đàng hoàng thế kia mà sao khi rơi vào tay của đại boss Trình thì toàn ba cái việc theo dõi, lén lút, báo cáo tình hình của vợ boss không à. Đáng thương ghê luôn ???????? Nhìn chung, "Nắng ấm" chỉ đơn giản là một câu chuyện ngắn về cuộc sống sau hôn nhân của Thanh Hiểu - An Trình cùng chút sóng gió cho dư vị yêu thương thêm sâu đậm mà thôi. Vì là truyện ngắn nên nội dung không quá nhiều nhưng đủ cho người đọc cảm nhận được tình yêu của boss Trình dành cho vợ mình. Thích nhất là những phân đoạn khi Thanh Hiểu gọi tên anh là "Trình Trình", nghe thế nào cũng cảm thấy tình cảm vô đối luôn ý. Truyện ngọt ngào sủng-sạch-sắc nữa nên rất thích hợp cho những bạn nào muốn đổi gió sau những câu chuyện dài đầy mệt mỏi. Văn phong tác giả nhẹ nhàng, ấm áp và lời dịch cũng khá mượt nữa. Nhưng hố chống chỉ định cho những thanh niên FA nhé, đọc xong GATO lắm luôn đó nha :) *** Từ ngày đó Tiêu Bạch không một mình tìm Tô Thanh Hiểu nữa, nhiều lắm là chuyện công việc ngẫu nhiên gặp ở văn phòng. Trái lại mỗi lần nhìn thấy Tiêu Bạch, Mạt Nhiên đều ra vẻ si mê. Ngày đó, Mạt Nhiên rốt cục cảm thấy kỳ quái, vì sao mỗi lần ánh mắt của ông chủ đều dừng ở trên người Tô Thanh Hiểu. “Thanh Hiểu, khai báo thành thật, cậu và ông chủ mới có phải có quan hệ mập mờ gì không?” Thừa dịp lúc nghỉ trưa, Mạt Nhiên lén đến gần Thanh Hiểu, nói bên tai cô. Lúc này Thanh Hiểu đang hạnh phúc nhìn chăm chăm tin nhắn Thẩm An Trình gửi đến cho mình, Hiểu Hiểu, buổi tối về nhà anh nấu cơm cho em. Tô Thanh Hiểu ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mạt Nhiên, “Cậu nói Tiêu Bạch?” “Ừ ừ.” Mạt Nhiên gật đầu như trống bỏi. “Mối tình đầu.” Thanh Hiểu không hề kiêng dè, dù sao cũng là quá khứ, ai không có đoạn tình cảm thất bại chứ. Mạt Nhiên trái lại đưa ra vẻ mặt bị sét đánh, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. “Nhưng mà tớ đã không còn thương anh ta từ lâu, anh ta cũng không còn thương tớ, nhiều lắm coi như là bạn bè.” Thanh Hiểu tiếp tục nói, Mạt Nhiên thở dài, sau đó nhìn bóng dáng ảm đạm của ông chủ ở cửa rời đi. Đây là tình huống gì hở? ... Mời các bạn đón đọc Nắng Ấm của tác giả Thanh Yên Vị Tán.
Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Hồng phai xanh thắm ý chỉ thời điểm cuối xuân hoa rụng lá đâm chồi, hàm ý mùa xuân qua đi nhưng thời gian vẫn trôi, hoa tàn nhưng cây vẫn đâm chồi nảy lộc. Ý tác giả là tiếc thương hồng nhan, tiếc cho thời gian vẫn trôi, cuộc sống vẫn tiếp diễn còn nhan sắc tuổi trẻ người con gái lại chóng lụi tàn. Truyện kể về một cô nhân viên công vụ ở tòa án xuyên về cổ đại trong thân phận một thứ nữ nhà quan. Mẹ đẻ là di nương bị hại chết, cha ruột sủng thiếp, giả nhân giả nghĩa. Trong hoàn cảnh như vậy, nữ chính với thân phận đứa bé 4 tuổi đã cố gắng sinh tồn, dùng sự khôn khéo để đấu tranh cho hạnh phúc của mình. Truyện không mang tính chất YY, nữ chính xuyên không phải siêu nhân thánh nữ, chỉ khéo léo cư xử cho phù hợp hoàn cảnh, ngoài ra tính cách nàng vô cùng đáng yêu, suy nghĩ hài hước. Nam chính là một lãng tử quay đầu, để có thể cưới được nữ chính anh đã phải vận dụng rất nhiều quỷ kế. Tác giả cũng lồng vào truyện những suy nghĩ đánh giá về cuộc sống cổ đại với nhiều so sánh rất dí dỏm thông qua cái nhìn của nữ chính. Đôi lời editor: Nếu yêu thích điền văn cổ đại, đây là một câu chuyện vô cùng phù hợp với bạn. Đứng đầu top 100 ngôn tình theo view tính đến 11/2013 trên Tấn Giang và là điền văn duy nhất lọt top, truyện đã làm mình tò mò đến mức quyết định dấn thân vào sự nghiệp edit để có thể đọc truyện. Và quả thực câu chuyện đã không làm mình thất vọng. Đây là một câu chuyện sinh động với dàn nhân vật chính phụ phong phú, đủ màu sắc, cá tính, với các mối quan hệ, mâu thuẫn và cách giải quyết. Bạn sẽ thấy ở đây những nhân vật rất " đời ", một nữ chính xuyên không nhưng không toàn năng và cố gắng xoay chuyển số phận bằng sự khéo léo, một nam chính đầy khiếm khuyết nhưng yêu thương và thấu hiểu nữ chính. Một gia đình tuy có sóng gió nhưng vượt qua sóng gió là đoàn kết, gắn bó, là hậu phương vững chắc. Mình nghĩ điểm nổi bật của truyện này so với nhiều cuốn điền văn khác hay truyện xuyên không khác là ở nữ chính. Cách tác giả xây dựng suy nghĩ nữ chính rất hài hước, đáng yêu và logic. Các mâu thuẫn hấp dẫn, cách xử lý cũng hấp dẫn và không lê thê. Hi vọng, các bạn cũng sẽ có cùng cảm nhận với editor khi đến với câu chuyện này.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, mình nghèo từ rồi :P! *** Cuối tháng tư, hoàng đế khẩn cấp điều Cố Đình Diệp làm trấn thủ sứ vùng Lưỡng Hoài, nắm quyền chỉ huy quân vụ toàn địa phương, lệnh khẩn lập tức lên đường. Hành lý đã chuẩn bị xong từ sớm, tâm tình Minh Lan suy sụp, nhét vào hà bao bên người Cố Đình Diệp chút tuyết tân đan cùng tố nhung hoàn. Cố Đình Diệp liếc mắt nhìn, hai loại này một hạ hỏa, một vượng hỏa, hắn vừa buồn cười lại vừa cảm động, liền cầm tay Minh Lan dịu dàng nói: “Nếu như thấy không vui thì về nhà mẹ đẻ ở mấy ngày, không phải lo người bên ngoài bàn tán.” Trước đó hắn đặc biệt tới phủ Thịnh một chuyến, không biết là nói gì đó với hai vị phụ nữ một trung niên một lão niên bên kia. Vương thị cho vợ Lưu Côn tới truyền lời, đại ý là đồ tiện nhân Thải Hoàn kia xử lý tùy ý, lúc nào cũng hoan nghênh Minh Lan về nhà mẹ đẻ dưỡng thai. Lão phu nhân thì lại tự tay viết một phong thư, lời ít ý nhiều tóm lại trong một câu ‘hết thảy cẩn thận, không cần phô trương.’ Minh Lan xoay lòng bàn tay nắm lấy tay của hắn, chỉ nắm được ba ngón tay thô ráp. Nàng cố gắng khuyên giải: “Chàng không cần lo cho em, có Đồ nhị gia cùng bao nhiêu thủ hộ che chở em, đừng nói là ngăn mấy đầy tớ trong nhà, có muốn đi cướp tiền trang cũng được.” Nàng nhớ tới nguy hiểm lần trước khi ngự sử xuôi nam, không nén được lo âu trong bụng, lại khẽ nói: “Chính là chàng mới phải cẩn thận hơn đó. Quân sĩ phải mang đủ số, không được ra vẻ ta đây dũng cảm, em đã dặn Tạ Ngang không được rời chàng quá ba thước.” Cố Đình Diệp hiểu lòng nàng, mỉm cười nói: “Chồng em dẫn theo tổng cộng nửa doanh trại kỵ binh dũng mãnh đấy.” Còn chưa kể có thể điều binh ở Lưỡng Hoài. “Ở bên ngoài, chàng phải giữ sức khỏe, không được uống nước lã, không được ăn món lạ dân dã, không được phong phanh, cẩn thận trúng gió, trời lạnh chàng mặc áo da hươu hai lớp mềm này ở bên trong, em bị kim đâm hết mấy ngón tay mới may xong đó, không cho chàng vứt đó làm vật trang trí.” Minh Lan làm bộ giơ ra mười ngón tay trắng mềm như tuyết, kỳ thực trong lòng nàng lo lắng cực kỳ, chỉ đành dặn dò luôn mồm. Giờ nàng làm vợ người ta đương lúc vào cầu, chẳng mảy may có chút nào ý nghĩ đổi nghề sang làm quả phụ đâu. ... Mời các bạn đón đọc Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm của tác giả Quan Tâm Tắc Loạn.
Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ - Thịnh Hạ Thái Vi
Lần đầu tiên gặp mặt, cô là bạn gái của em trai anh, thế nhưng anh lại không kiểm soát được hành vi của mình mà thiếu chút nữa cưỡng bức cô.     Lần thứ hai gặp mặt, cô vì công ty ba mình mà tìm đến anh, anh không để ý cấm kỵ yêu cầu cô gả cho anh.     Vì không để cho mình tan cửa nát nhà, Quan Ngưng Lộ lựa chọn gả cho Sở Mạnh - anh trai của bạn trai mình.     Bắt đầu từ đêm tân hôn, Sở Mạnh bắt đầu cướp đoạt cả thể xác lẫn tinh thần của cô.     Anh kiêu ngạo tuyên bố, chiếm được người của cô cũng muốn chiếm được tim của cô.     Thế nhưng, anh không biết sao? Từ khi giây phút cô đáp ứng gả cho anh, cô đã không còn trái tim rồi.     Năm năm sau, em trai anh - Sở Khương trở lại. Thế nhưng anh lại ký một tờ ly hôn, nói để cô tự do.     Tự do? Cô còn có tự do sao? Sau khi anh cưỡng chiếm cả người cô?     Rõ ràng qua nhiều năm như vậy, nguyện vọng duy nhất của cô là muốn rời khỏi anh. Tại sao đến một ngày, lại phát hiện tim của mình trĩu nặng như đã lạc mất rồi.  *** Đêm nay ánh trăng rất đẹp, thật sự rất đẹp. Đẹp đến khiến người nằm trên giường không cách nào ngủ. Sở Mạnh nằm trên chiếc giường còn vương mùi hương nhàn nhạt của cơ thể cô làm thế nào cũng không ngủ được, đứng dậy mặc vào chiếc áo ngủ ra khỏi phòng ngủ, mở một bình rượu một mình thưởng thức. Cả phòng nồng nặc mùi rượu lại không che dấu được tâm trạng cô đơn, phiền não và bất an của anh. Hôm nay anh chính thức kết hôn nhưng cô dâu vẫn cách xa anh như vậy, bất kể là người hay tim. Nặng nề để cái ly trong tay xuống, Sở Mạnh nghĩ đến cái gì đó rồi bước nhanh đi về phòng, mở ra tủ treo quần áo đem quần áo chỉnh tề ném trên giường, cởi áo ngủ xuống. Không tới hai phút anh đã ăn mặc chỉnh tề đã cầm chìa khóa xe lên. "Rầm rầm rầm. . . . . ." Xe thể thao đắt giá lập tức chạy nhanh trên con đường rộng rãi. Trong đêm khuya yên tĩnh trừ tiếng gió vù vù, thỉnh thoảng ngoại trừ ở phía đối diện có một hai chiếc xe chạy qua thì vô cùng vắng lặng. Hai bên đường những hàng cây với những chiếc cành non vươn cao, từng hàng sồi xanh thoáng cái đã trôi qua trước mắt. “Két” một tiếng, chiếc xe đang bay như tên bắn dừng lại ở chân núi khu vực ngoại thành. Dưới ánh trăng, những cây bách trên núi theo gió đêm nhẹ nhàng đung đưa. Xe vẫn không tắt máy, đèn xe lúc sáng lúc tối chiếu lên tấm bia đá dưới chân núi “Đồi Thạch Hổ”. Không sai, đồi Thạch Hổ là một nghĩa trang công cộng. ... Mời các bạn đón đọc Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ của tác giả Thịnh Hạ Thái Vi.
Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! - Ức Cẩm
Cho ta mượn bảy năm thanh xuân....trả lại ngươi một đời ôn nhu.  Thật ra "Cho ta mượn bảy năm thanh xuân" mới là tựa chính thức của tác phẩm này. Còn "Ta cam đoan, sẽ không đánh chết cậu!" chỉ là một tựa phụ mà thôi. Nhưng khi mình edit lại cảm thấy cái tựa "Ta cam đoan sẽ không đánh chết cậu!" phù hợp với thể loại của bộ truyện này hơn, nên Pi quyết định đổi hai tựa ngược lại. Muốn biết thêm chi tiết mời đọc văn án. :-))) *** Văn án Công việc áp lực, cô nhịn!  Bị bạn trai cũ hãm hại, cô nhịn!  Không người theo đuổi, cô nhịn! Nhưng mà bị cái tên tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi đầu quấy rầy, thật là không thể nhịn được nữa!  Phương Thiếu Tắc, cậu lại đây, tôi cam đoan sẽ không đánh chết cậu!  Tác giả thân ái nhắc nhở※ ngọt, ấm, sủng, không nội hàm nha không nội hàm. Đặc biệt thích hợp cho những bạn có thần kinh yếu, không chịu được đả kích lớn a. :-))))))  ***  Editor nói thêm: tôi cảm thấy a bạn nam chính này hình như là dân nhập cư trái phép, không có hộ khẩu ở Trái đất chúng ta. ↖(^ω^)↗  Fan của Ức Cẩm ơi, hãy cho tôi thấy lượt view + vote + cmt của các bạn đi nào. Hí hí hí...... ***Lưu ý: tác giả không đặt tựa chương, nên tựa chương do editor tự đặt. *** Nguyên cả buổi sáng, Phương Thiếu Tắc ở nhà Ngô Song ra ra vào vào mà dọn dẹp nhà ở, lau dọn vệ sinh, làm đến vui vẻ vô cùng. Ngô Song trừng lớn hai mắt, thấy cảnh trước mắt này, vô cảm thấy khiếp sợ, đồng thời cũng có chút tò mò. Trong ấn tượng của cô, Phương Thiếu Tắc là đại thiếu gia, duỗi tay há miệng là có cơm đưa đến tận nơi, sao lại biết làm những việc này? Phương Thiếu Tắc lau thật kỹ tấm ảnh chụp Ngô Song hôm tốt nghiệp đại học, hắn quay lại mỉm cười thật tươi với cô. Ngô Song vội né tránh ánh mắt của hắn, vì che đi xấu hổ, cô với tay lấy cái bánh bao ăn sáng còn thừa trên bàn. "Chờ một chút!" Phương Thiếu Tắc xông tới ngăn cản: "Cái này nguội lạnh rồi, không được ăn." Ngô Song nhìn Phương Thiếu Tắc như nhìn sinh vật ngoài hành tinh. Phương Thiếu Tắc cầm thùng rác, đem hết thức ăn thừa đổ vào, vừa đổ vừa nói: "Chị đang bị thương, ăn chút thức ăn nóng sẽ tốt hơn." Ngô Song không biết nói với người trước mặt này thế nào, cô duỗi tay, lấy đồ dùng pha cà phê. Phương Thiếu Tắc vội đoạt lại, nói: "Đói bụng mà uống cà phê là không tốt." Rốt cuộc Ngô Song nhịn không được nữa: "Vậy tôi có thể ăn cái gì?" ... Mời các bạn đón đọc Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu! của tác giả Ức Cẩm.