Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bất Báo

Trong năm đó thì Triệu Trạch có những tài năng gì ưu tú thì hắn đã bộc lộ ra hết để trong rất nhiều nhân tài cậu có thể hoàn thành tốt cuộc khảo sát của cấp trên mình một cách xuất sắc nhất. Mục đích cuối cùng của cậu là để được trở lại tổ chức với phong thái ung dung và được sự kính ngưỡng của vô số người. Rốt cuộc cậu ta làm sao mà hoàn thành được nhiệm vụ của mình đã trở thành đề tài nóng sốt để mọi người thảo luận, nhưng cuối cùng đó vẫn là một bí ẩn. Nhưng hai năm sau, khi công việc chính được chuyển dời qua khu chín, Thiệu Trạch lại cảm thấy báo ứng tới rồi. Cảnh Hạo mỉm cười, chữ từ kẽ răng thoát ra “Lâu rồi không gặp, hai năm qua không có lúc nào là tôi không nhớ đến em hết.” Thiệu Trạch chậm rãi uống một ngụm trà “Xin lỗi, gió lớn quá, tôi nghe không rõ.” *** Mình chưa thấy bộ nào thụ thông minh tài giỏi như bộ này, anh công cũng thuộc loại bá đạo ngầu lòi ra mà vẫn bị em nó xoay như chong chóng. Nội dung hắc bang đấu trí oánh nhau cực ổn, có nhiều tình tiết gây hài, nhưng cái làm mình ấn tượng nhất trong truyện là cảnh xôi thịt bảy ngày bảy đêm =))) ôi giời thể loại ABO mà lại, xôi thịt chất thôi rồi. Đặc biệt là với em thụ cường như này, đọc cảnh anh công đè được ẻm mà thấy thành tựu lắm, mừng thay cho anh công luôn =)) *** Thụ là một omega giả làm beta, tham gia thi tuyển vào tầng trung tâm của tổ chức. Vòng thi cuối: kiếm 8tr888 trong một tuần với 1000đ có sẵn. Thụ dùng tiền đi thăm dò tin tức rồi quyết định giả gái tham gia vào lễ kết hôn của gia chủ Lý gia. Tại đó, thụ gặp công, hai người tham gia vào một vụ cá cược: trong vòng nửa tháng, thụ làm công yêu thụ thì sẽ lấy đc 10tr đồng. Trong vòng nửa tháng đó, thụ làm đủ mọi cách để kiếm tiền nhưng bị công lấy hết =))))))))))) công yêu thụ mà ko nói, sợ nói rồi thụ lấy đc tiền thì bỏ đi mất. Cuối cùng, thụ lừa tiền cha hôn thê của công, ôm tiền trốn =))))))))))) Hai năm sau, thụ đã làm trên tầng trung tâm tổ chức, thân phận thật là con ông chủ tổ chức. Ba thụ biết đc chuyện của hai người nên cho thụ qua khu của công quản lý công việc mới (mang tiếng quản lý nhưng thực ra là bán con trá hình =)))))))))))) Hai người gặp lại nhau, công từ thái độ lãnh đam chuyển sang nhiệt tình theo đuổi thụ nên thụ không tin =)))))))))))) nhưng cuối cùng cũng dụ đc thụ về nhà mình (sau khi dùng đủ trò mèo =))))))))) Thụ phải giải quyết công việc cá nhân, bị thương chảy nhiều máu làm lộ ra chất dẫn dụ omega và thân phận thật của mình (bí mật!!!). Do chất dẫn dụ bị che dấu quá lâu nên khi bị lộ ra trực tiếp dẫn tới kì phát tình, nhưng ko thể đánh dấu liền vì có thể nguy hiểm đến tính mạng. Sau một khoảng tgian ngắn, thụ tiến vào kì phát tình và được (tất nhiên) công đánh dấu, 7 ngày lận nha~~~ Công và thụ tìm cách giết Thiệu Tu Dung – cậu của thụ. Là người luôn muốn bắt thụ lấy tuyến omega. Ông này thương ba của thụ nên tìm mọi cách thu hút sự chú ý và muốn bắt cha thụ về ở với mình. Nhờ sự ra mặt của ông ngoại thụ, ba thụ và Thiệu Tu Dung ở với nhau nửa tháng, ba thụ chỉ yêu mẹ thụ nên ko chấp nhận TTD còn TTD quá cố chấp nên tìm cách tự sát chung với ba thụ + công + thụ. Mọi người đều được cứu sống, TTD bị thôi miên cho quên đi tình cảm với ba thụ. Sau khi vết thương lành, công thụ tổ chức đám cưới _________________________ Nhận xét cá nhân: Thể loại truyện là ABO, thụ O công A nhưng thụ rất mạnh mẽ, thông minh. Bản thân mình rất thụ như vậy, công thì đủ ôn nhu với thụ, đủ quyết đoán với những quyết định, đủ lãnh đam với những người cần phải lãnh đạm. Mặc dù công yêu thụ từ bé nhưng khi gặp lại, công hoàn toàn yêu chính con người thụ chứ ko phải hình bóng giả tạo trong quá khứ. Chuyện tình cảm hai người ko phải quá chậm, cũng ko quá nhanh mà nó đến một cách rất tự nhiên, ko gò bó, ép buộc nhưng lại gắn bó một cách sâu sắc. Trái với chuyện tình của công và thụ thì tình yêu đơn phương của TTD rất day dứt đau khổ. dẫu biết yêu đơn phương lúc nào cũng khổ mà cái người ấy lại chính là em rể của mình. Tôi nhớ ông từng nói đại loại rằng: Nếu Tiểu Nhu (mẹ của tiểu thụ) còn sống ông đã ko làm tới mức như vậy, nhưng tại sao Tiểu Nhu lại chết. Đúng vậy, nếu bà ấy ko chết thì có lẽ ông và Cố Tiêu vẫn là bạn tốt, có lẽ quan hệ của ông với cháu mình ko phải là ngươi sống ta chết,… Tới khi bị thôi miên quên mất tình cảm ấy rồi, ông lai “cảm thấy… dường như mình đã chết đi.” Truyện khá là hài hước, rất thích hợp cho những bạn muốn đọc truyện sâu sắc, chú ý vào nội dung tình tiết. Truyện khá dài (78 chương) nhưng khi đã bắt đầu đọc rồi là không thể nào dứt ra giữa chừng được cộng thêm một bản edit quá mượt của editor. Bảo đảm rằng bạn sẽ không hối hận đâu. TRUYỆN NÊN ĐỌC *** Văn án: Năm đó, Thiệu Trạch bộc lộ hết tài năng trong rất nhiều nhân tài, hoàn thành khảo hạch của cấp trên một cách hoàn hảo, rồi trở lại tổ chức với phong thái tao nhã mà không bị thương chút nào, nhận được sự sùng bái kính trọng của vô số người. Rốt cuộc cậu ta làm sao mà hoàn thành được nhiệm vụ của mình đã trở thành đề tài nóng sốt để mọi người thảo luận, nhưng cuối cùng đó vẫn là một bí ẩn. Nhưng hai năm sau, khi công việc chính được chuyển dời qua khu chín, Thiệu Trạch lại cảm thấy báo ứng tới rồi. Cảnh Hạo mỉm cười, chữ từ kẽ răng thoát ra “Lâu rồi không gặp, hai năm qua không có lúc nào là tôi không nhớ đến em hết.” Cái tên Nhất Thế Hoa Thường quả thực luôn gây cho mình thiện cảm và niềm tin tưởng, chỉ cần đọc văn án và phần giới thiệu ưng ý thì chắc chắn đó sẽ là một câu chuyện thú vị. Và … niềm tin của mình không hề sai. Gặp gỡ tác giả qua bộ truyện “Thế giới này điên rồi”, đến bây giờ khi đến với bộ truyện thứ hai là “Bất báo” vẫn đưa mình đến nhiều cảm xúc để lập tức viết review ngay. Lấy bối cảnh của thế giới ABO, khi khái niệm quốc gia dần trở nên mờ nhạt. Chiến tranh giành quyền lực nổi lên liên miên, các nước nhỏ buộc lòng phải liên kết để chống lại sự chi phối của nước lớn, việc kinh doanh vũ khí dần ăn nên làm ra, và thế giới ngầm nổi lên, những tập đoàn kinh doanh đứng sau hình dáng của chính trị mới là người chi phối thực sự. Thế giới được chia thành các khu từ khu 1 đến khu 12. Truyện bắt đầu bằng cuộc khảo sát thành viên mới của tập đoàn tình báo DR. Ở đó, khi các thí sinh dốc sức để đi đến đích cuối cùng, trong một cuộc thi tàn khốc đến nỗi mà tỉ lệ loại mỗi vòng là 90%, đồng nghĩa với việc chỉ có 1 người được chọn, thì Thiệu Trạch lại hoàn toàn nhởn nhơ, phong thái ung dung không màng. Xem thử xem nhiệm vụ cuối cùng biến thái cỡ nào nhé, ấy vậy mà Thiệu Trạch vẫn “bình chân như vại”. *** (Trích đoạn) “Không có vũ khí, không có thân phận, trong vòng một tuần, với một ngàn đồng phí sinh hoạt để kiếm tám triệu tám trăm tám mươi ngàn đồng.” “Chúng tôi sẽ không cung cấp vũ khí, nếu cần thì phải tự tìm cách chuẩn bị, không có thân phận nghĩa là toàn bộ thân phận hiện nay ở tổ chức của các cậu đều bị xóa bỏ, hơn nữa chúng tôi sẽ không cung cấp các giấy tờ khác.” Mọi người trầm mặc, ý tứ chính là biến họ thành người không có hộ tịch, ngay cả khách sạn cũng không ở được, vậy họ phải đi đâu? Ngủ dưới gầm cầu sao? “Còn ba việc phải chú ý.” Vị giám khảo nói “Thứ nhất, tám triệu tám trăm tám mươi ngàn đồng tiền mặt, thứ hai nhất định phải do người ta tự nguyện cho, thứ ba, không được tới sòng bạc kiếm.” Một nhiệm vụ biến thái với độ khó cao đến bất ngờ như vậy, ấy thế mà Thiệu Trạch đã có thể ung dung thực hiện thành công, trên mình không mảy may mang theo một vết thương nào, đã vậy cũng không chịu một chút khổ cục. Bộ dáng lúc nào cũng giữ vẻ ung dung, bình tĩnh, thực khiến người khác tức chết! Vậy anh ta đã làm cách nào? Nếu bạn tò mò thì hãy mau mau mở truyện ra đọc đi nè, bạn sẽ thấy được đủ đầy những chiêu trò mánh khóe cao tay, kĩ năng hạng nhất và đầu óc thông minh có thể tính toán xa hàng trăm cây số của Thiệu Trạch. Nhưng Đó chỉ mới là phần mở màn của câu chuyện. Có một câu nói rất hay rằng “Người ta thường nghĩ rằng không có quả báo bởi vì quả báo thường đến muộn”. Chiến thắng cuộc khảo sát quá vẻ vang, Thiệu Trạch không biết rằng tương lai với đầy những biến cố, những khúc ngoặt không ngờ sẽ quyết định cuộc đời cậu vẫn đang chờ ở phía trước! Câu chuyện này ấn tượng ở chỗ Thứ 1, bạn có biết trò chơi mở một chiếc hộp to ra có một chiếc hộp nhỏ bên trong, rồi lại một chiếc hộp nhỏ bên trong, rồi lại một chiếc hộp nhỏ bên trong … cứ thế khiến người ta phải tò mò mà đi đến cuối không. Tác giả cũng đặt ra một bí mật lớn, được che đậy bằng rất nhiều chiếc hộp to khác, mà đến khi bạn nghĩ đã mở được nó rồi, tác giả sẽ ha ha mà trêu bạn “chưa đúng đâu cưng” Thứ 2, giọng văn hài hước đúng chất Nhất Thế Hoa Thường. Thật ra có rất nhiều tác giả có phong cách hài hước và mình cũng từng review nhiều rồi, nhưng mỗi tác giả lại có một nét riêng. Sự hài hước của Nhất Thế Hoa Thường là những điều trái tự nhiên nhưng không đơn giản chỉ có thế. Đằng sau sự hài hước sẽ luôn có một hàm nghĩa nào đó, một lợi thế nào đó mà phải đọc ta mới biết được. Tác giả tạo ra những con người vừa điên, vừa tỉnh, khó lòng đoán được Thứ 3, cách miêu tả tình cảm ngọt như mía lùi. Dù điên đấy, gây cấn đấy, hài hước đấy, nhưng chất tình trong truyện vẫn rất đậm đà. Sự thân mật, sự ý lại của họ dành cho nhau luôn khiến trái tim đọc giả thổn thức. Vì nhân vật Thiệu Trạch được xây dựng quá mạnh mẽ, quá tài năng, nên mỗi khi thấy anh như chim nhỏ nép bên người mình yêu liền gây ra hiệu ứng cảm động. Thậm chí, mình đã nghĩ mình bị lây mất sự biến thái của tác giả rồi, khi mà nghĩ đến cảnh một Thiệu Trạch cường như thế bị chinh phục bỗng cảm thấy thất hưng phấn và chờ đợi. Thứ 4, nhân vật chính thụ siêu cường, công cũng không kém cạnh đáng để bảo vệ thụ, rất nhiều nhân vật phụ nhưng ai cũng có màu sắc riêng của mình, ai cũng sẽ để lại cho người đọc ấn tượng riêng biệt. Thứ 5, xôi thịt chất lượng đã được kiểm duyệt an toàn thực phẩm Cuối cùng, đây là một câu chuyện ngọt ngào, và kết thúc của nó cũng sẽ rất ngọt ngào, ít nhất là kết cục tốt đẹp cho tất cả mọi người. Chúc bạn đọc truyện vui nhé!   Mời các bạn đón đọc Bất Báo của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bần Cùng Quý Công Chúa
Edit: Trảm Phong Thể loại: Xuyên không, Đồng nhân Số chương: 67 + 8PN Vốn là một nữ nhân thì nên tinh thông cầm kỳ thi họa, còn có vũ đạo cùng với ngôn ngữ hiện đại, Từ dáng vẻ, dáng đi, cách nói chuyện cách biểu lộ cảm xúc xuất phát từ con người nàng đều phải mang một tính chất đặc trưng riêng biệt. Trừ bỏ này hết thảy ở ngoài, nàng hẳn là còn có điểm thực học, đọc nhiều chút sách, tăng trưởng thông minh tài trí. Thật là một cô gái hoàn mỹ nằm ngoài cảm nhận của Darcy. Ngày đó quý công chúa cổ đại xuyên đến trên người Mary, đối mặt với cô gái hoàn mỹ trong cảm nhận, tâm Darcy sẽ sinh ra sự thay đổi như thế nào. Lời tác giả: Có người có thể sẽ nói nữ chủ của ta có chút lòe loẹt, ta chỉ có thể nói, cầm kỳ thư họa, nữ hồng, lễ nghi, là kỹ năng quý nữ cổ đại phải chuẩn bị. Nếu nàng cái gì cũng không biết mới là kỳ quái. Được rồi, trải qua vài ngày cào bàn phím, ta thừa nhận bài này lòe loẹt, vạn năng, bàn tay vàng mở rộng, tiểu đồng học không tiếp thụ được nhanh chạy trốn đi! Để cho ta tự mình thống khoái lần này! ( Sét đánh! Trời mưa! Về nhà thu quần áo!) Biên tập đánh giá: Thoát khỏi nhà giam cung đấu Thiên triều, công chúa còn chưa được hưởng thụ tự do không dễ có được liền hồn lạc dị thế, biến thành cô con gái thứ ba trong một gia đình nông thôn—— Mary · Bennet. Đồ ăn khó ăn, quan hệ gia đình mâu thuẫn, hình tượng cũ bất lợi, tình huống tài sản “Nghèo khó” hết thảy không làm khó được cổ đại quý nữ tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, nữ hồng, lễ nghi, trù nghệ, hoàn mỹ đánh tới. Ngay lúc nàng đi bước một sắp thực hiện quy hoạch sinh hoạt của mình xong, một vị thân sĩ mới đến trang viên Netherfield ở quấy rầy bước đi của nàng… Bài này tiết tấu chặt chẽ, mang theo phong cách tác giả nhất quán sạch sẽ lưu loát. Cổ đại công chúa đa tài đa nghệ trở thành con mọt sách trong một gia đình nông thôn Anh quốc thế kỷ 19, thay đổi hình tượng, dùng mỹ thực cùng tài hoa chinh phục mọi người, miêu tả làm cho người ta hô to đã nghiền. Công chúa rụt rè cùng kiêu ngạo gặp gỡ Darcy cẩn thận cùng ngạo mạn, hoàn toàn không giống thói quen cuộc sống, hoàn toàn không giống thế giới quan trong tưởng tượng, va chạm lại làm người kích động JQ bắn tung tóe. *** An Chi Dao nhẹ ngâm một tiếng, mí mắt trầm trọng mở ra, đỉnh đầu là trần nhà tuyết trắng, dưới thân là sàng đan thuần trắng cùng gối đầu dị thường mềm mại. Không có tầng tầng lớp lớp sa mạn, không có bức rèm che trong suốt, không có trang trí tinh xảo xa hoa, thực hiển nhiên, nơi này không phải phủ công chúa của nàng. Nhớ mang máng chính mình vừa sao xong một quyển Vãng Sinh kinh cuối cùng, đang chuẩn bị đứng lên thiêu cho thái hậu dưới hoàng tuyền, trước mắt bỗng đen sì liền mất đi ý thức. Nàng biết, thân thể lúc còn nhỏ vì lang bạc kỳ hồ mà bị hao tổn nghiêm trọng vị tất có thể trải qua cuộc sống kham khổ giữ đạo hiếu, lại không nghĩ rằng sẽ suy nhược nhanh như vậy. Đây là nơi nào? Thái Y Viện? An Chi Dao thử động nửa người trên, nhìn lại bốn phía. Đây là một gian phòng hẹp hòi, trang trí phòng cực kì đơn giản, giường đối diện dựng thẳng một tủ quần áo gỗ thô, bên trái giường là một bàn trang điểm, bên phải là cửa sổ, cảnh sắc ngoài cửa sổ bị lụa trắng mỏng manh che mất, một cái bàn tròn nhỏ im lặng đứng ở góc, mặt trên thả mấy quyển sách cùng một bình hoa, bình hoa cắm mấy đóa hoa hồng, đóa hoa màu đỏ đã bày ra dấu hiệu héo rũ. Đối với An Chi Dao quen ở trong cung điện nguy nga mà nói, phòng này có thể nói là đơn sơ, tuyệt không thuộc phủ công chúa, lại càng không thuộc bất kỳ nơi nào trong cung đình Đại Hạ. Là ai đem mình mang đến nơi đây? Có mục đích gì? An Chi Dao nhíu mày, đảo mắt trong nháy mắt thấy tóc vàng rối tung ở đầu vai mình, nắm lấy một nắm tóc vàng giật thử, cảm giác đau đớn chân thật từ da đầu truyền đến. Nàng vừa kinh vừa sợ, không kịp tìm tòi nghiên cứu liền bị một phụ nữ trung niên đột nhiên vào phòng cắt đứt suy nghĩ. Người tới khoảng bốn, năm mươi tuổi, mặc một kiện phục sức ngoài sức tưởng tượng, thắt lưng buộc chặt cực cao váy phồng quái dị, bộ ngực trắng nõn lộ ra một mảng. Nhưng mà, làm An Chi Dao kinh ngạc cũng không phải bà ăn mặc đồi phong bại tục, mà là diện mạo của bà. Làn da phi thường trắng nõn, hốc mắt thật sâu, mũi cao cao, con mắt màu lam nhạt, rõ ràng là một người phiên bang. Đầu óc An Chi Dao nhất thời hỏng, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ phiên bang đến gần mình. Đương nhiên, đối phương hành động quá mức hấp tấp, cũng căn bản chưa cho nàng thời gian phản ứng. “Mary con yêu, thân mình ra sao? Có thể đứng dậy ” Người tới đặt mông ngồi vào bên giường, đem An Chi Dao ôm vào trong lòng, hôn hôn cái trán của nàng. Đối phương cử chỉ thân mật, miệng huyên thuyên nói phiên ngữ, chính mình lại có thể rõ ràng lĩnh hội ý tứ của nàng, không có nửa điểm khó hiểu. Cảm giác này quá mức quỷ dị, làm cả người An Chi Dao cứng ngắc, trong lòng bốc lên kinh đào hải lãng. Nhưng mà, sáu tuổi có thể cải trang giả dạng, từ trong chiến trường sát khí tứ phía thuận lợi trở lại kinh thành, tâm trí An Chi Dao cũng đủ làm nàng làm ra ứng đối thích hợp nhất. Nàng tận lực thả lỏng thân thể, khẽ gật đầu, trên mặt chỉ lộ ra cổ quái trong khoảnh khắc, lập tức liền bình tĩnh như nước. “Nha, vậy thật sự là quá tốt! Nhanh chút đứng lên đi con yêu, nên ăn bữa tối!” Người tới lôi kéo nàng rời giường, thay nàng sửa sang lại làn váy rối bời. Mời các bạn đón đọc Bần Cùng Quý Công Chúa của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc.
Đừng Nói Lời Tạm Biệt
Edit: mushr00m Convert: meoconlunar Số chương: 10   Trong truyện cổ tích, hoàng tử cuối cùng cũng tìm được cô bé lọ lem, hai người có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Nhưng là, tác giả vĩ đại không nói cho cô, bọn họ sau khi kết hôn có cãi nhau hay không? Hoàng tử có phải thực sự cả đời chỉ yêu cô bé lọ lem, không có người khác hay không? Cô bé lọ lem có thể thích ứng cuộc sống hoàng cung hay không…… Cho tới bây giờ, không có một truyện cổ tích nào nói về cuộc sống của hoàng tử và cô bé lọ lem sau khi kết hôn. Cô muốn biết, thực sự rất muốn rất muốn! Ánh mặt trời giữa trưa ấm áp quanh quẩn trên người, Hạ Vịnh Tự lười biếng nằm ngủ trên ghế, bên tai truyền đến những câu truyện ngắt quãng, mà đề tài hot nhất có thể làm những cô thiếu nữ xuân xanh này cảm thấy hứng thú, tất nhiên là hoàng tử tiền nhiệm trong trường học của họ. Rất theo lối cũ, nhưng đó là một đoạn quá trình mà mỗi thiếu nữ trưởng thành tám chín phần mười đều từng trải qua, tốt nghiệp một năm rồi, đến nay cũng không thể quên được, học hành bao năm qua tới thành đạt to lớn trong sự nghiệp, hư hư thực thực cùng ai yêu đương, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân, thậm chí một cái biểu tình nhướng mày đẹp trai, đều có thể khiến các cô hưng phấn thét chói tai mà thảo luận thật lâu. . Tai phải truyền đến một câu “Quan Tử Tu”, tai trái lại truyền đến một câu “Quan Tử Tu”, cô cho tới bây giờ, chưa bao giờ tham gia, cũng chưa từng cùng khác nói về những vấn đề này. Tuy rằng, trái tim cô cũng từng dợn sóng, cô cũng từng thầm mến si mê, không thể tự kiềm chế với một người trong số đó Anh rất tuấn tú, điểm ấy ai cũng không thể phản bác. Cô còn biết, không chỉ mình anh, mỗi người trong Quan gia, đều là tuấn nam mĩ nữ, cứ là sản phẩm của Quan thị thì điều này chắc chắn. Anh không quá sôi nổi, với ai cũng đạm mạc lịch sự, khí chất trầm tĩnh, thành tích nổi bật xuất sắc, nhất cử nhất động trong trường đều được chú ý, dễ dàng chiếm được trái tim và tâm trí của những cô thiếu nữ. Bất cứ lúc nào thấy anh, cũng chỉ là bình tĩnh…bình tĩnh, trước mặt sau lưng thong thả đạm mạc, chưa có ai từng thấy anh không khống chế được cảm xúc của mình. Có lẽ, chính vì sự lạnh lùng và xa vời ấy, lại khiến cho những cô gái này si mê anh không thôi. Không phải người ta thường nói, khoảng cách mang đến hảo cảm, ảo tưởng luôn luôn là đẹp nhất hay sao? Chủ đề của tổ buôn chuyện, từ những cử động mới nhất của thần tượng, lạc đến bàn xem mẫu con gái thế nào mới có thể lọt vào tầm mắt của anh, chiếm lấy trái tim anh…… Mẫu con gái thế nào nhỉ…… Hạ Vịnh Tự cúi đầu trầm ngâm. Cô cũng muốn biết. Điện thoại di động trong túi áo khoác đổ chuông, tiếng chuông không lớn, không đến mức thu hút sự chú ý của người khác, nhưng vừa nghe thấy tiếng chuông độc nhất vô nhị kia, trong lòng cô vẫn cả kinh, theo bản năng nhìn trái nhìn phải rồi mới nhanh chóng nhận điện thoại. “Ăn cơm trưa chưa?” Điện thoại vừa thông đã truyền đến câu này. “Rồi!” Cô hạ giọng, cúi thấp xuống, đầu áp vào trong vòng tay, che che lấp lấp việc nói chuyện điện thoại. “Thật không?” Câu hỏi thật ngắn gọn, giống phong cách của anh, nhưng ngữ điệu rõ ràng đang tra khảo cô. “Thức ăn có trong hộp tiện lợi (chính là cái cặp lồng của dân ta) đã ăn hết, cơm chỉ còn lại một phần tư thực sự ăn không nổi.” Thành thực báo cáo. Đối phương lúc này mới tin lời nói của cô.“Đừng để cho anh biết em lại giảm béo linh tinh đấy.” Không thể trách người ta không tin tưởng cô, thật sự là cô đã từng có hồ sơ phạm tội, giảm béo linh tinh, kết quả sức khoẻ không thể chống đỡ nổi mà đi thi bài trắc nghiệm thể lực chạy 800 mét. Chuyện này anh nhớ mãi. Chỉ một câu nói lại khiến cô chột dạ. Dù sao anh cứ gắt gao nhớ kỹ vết sẹo cũ tám trăm năm trước là được! “Anh từ Đài Bắc gọi điện về, chỉ để hỏi cái này?” Khẩu khí của cô không che giấu được thất vọng. “Không phải Đài Bắc. Bọn anh ở Vân Lâm.” “Anh về rồi!” Cô kêu lên, vô tình biểu hiện sự vui sướng, cũng triệt để làm hài lòng một người khác. Ngữ điệu anh trầm nhẹ.“Tan học anh tới đón em.” “Không, anh đừng tới!” Cô phản ứng theo trực giác, thốt lên. “Hử?” Anh hừ nhẹ, âm cuối hơi cao lên, không tiếng động hỏi, cô thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh hơi nhíu mày. “Cái kia…… À…… ý em là, em sẽ về cùng bạn, anh không cần đến đây đâu…… Em, sau đó em sẽ đến nhà tìm anh.” Cô lắp bắp giải thích. Lời nói này dường như đã thuyết phục được anh, anh nhẹ nhàng trả lời một tiếng.“Vậy em chú ý an toàn cho mình đấy.” “Vâng, biết rồi.” Tuy rằng cảm thấy mình “được” đối xử như học sinh tiểu học, chỉ thiếu không có lời dặn dò “Sang đường phải chú ý đèn xanh đèn đỏ”, cô vẫn như cũ ngoan ngoãn gật đầu, cảm giác “được” quản thực hạnh phúc. Cúp điện thoại, lại nhìn quanh bốn phía, xác nhận không ai chú ý đến mình. Đúng vậy, cô luôn luôn không thích được người khác chú ý đến, cô im lặng, bình tĩnh, trần tục, không có hiệu suất mạnh mẽ, cũng không có bề ngoài xuất chúng, đi đến đâu cũng sẽ bị lãng quên trong góc, phủ trong đám đông, cùng nhân vật tiêu điểm trong lời của họ, thế nào cũng không so sánh được. Luôn luôn là như thế. Cô thật không hiểu, một người con gái như cô, tiện tay quơ một cái có thể được cả một nắm to, anh rốt cuộc thích cô ở điểm nào chứ? Hai năm, cô vẫn không hiểu, mà cũng khó tưởng tượng ra sự gặp nhau rồi phát triển thành như vậy. Tắm rửa xong, Quan Tử Tu quay lại trong phòng, chăm chú nhìn bạn gái đang ngồi trên giường anh, cô đang ôm con mèo hello kitty màu phấn hồng, cằm đặt trên gối không biết đang suy nghĩ gì. Con mèo bông ngây thơ đến không thể hơn được kia, chính là quà sinh nhật của bạn gái đầu tiên khi anh tròn 19 tuổi (tặng con trai mèo Kitty, ôi ). Một con mèo bông xuất hiện trên giường của anh, đã đủ làm cho những thằng con trai cùng tuổi khác cười anh đến mất mặt, hơn nữa màu phấn hồng của nó làm cho anh nổi cả da gà, nhưng ngại cô bạn gái đầu tiên đang ngồi trên giường, anh quyết định không phát biểu bất cứ điều gì. Tuy rằng từ ngày nhận được món quà sinh nhật này, đều là người tặng kia ôm nó, động cơ của món quà này hoàn toàn có vấn đề, bất quá, như thế anh cũng có một thứ mềm mại có thể ôm vào được cho nên quyết định tiếp tục duy trì trầm mặc. “Có tâm sự?” Nhẹ liếc cô một cái, bật đèn bàn, trên đó có mấy bài tập kiểm tra toán sắp tới của bạn gái . Các cô ấy nói… anh nổi bật, xuất sắc, xuất chúng như thế, cô gái diễm quan quần phương như thế nào mới có thể xứng đôi?(diễm quan quần phương: có thể hiểu là mĩ nữ hoặc người con gái hoàn hảo không tỳ vết) Diễm quan quần phương – bốn chữ này làm hao tổn tâm tư của cô, căn bản không dám để cho người khác biết, cô chính là bạn gái của anh. Cúi đầu nhìn mình một chút, dáng người không tính là linh lung có hứng thú, cô cảm thấy mình hơi mập giống trẻ con, tuy rằng không tính là béo, nhưng khuôn mặt tròn tròn sẽ khiến người khác nghĩ là như thế. Có một thời gian, cô rất tự ti, cảm thấy mình không xứng đôi với anh, mới có hành động giảm béo, nhưng anh hình như không hiểu ý định của cô, giảm cân thành ra thiếu máu, thể chất yếu, mắng cô một thời gian rất dài. Cô vừa không phải mỹ nhân, cũng không có dáng người làm cho người ta phun máu mũi, cô thật không hiểu, vì sao lại là cô? Đây thật là chuyện lạ, ban ngày mọi người nhiệt liệt thảo luận về hoàng tử trường học ngay ở trước mặt cô, mỗi ngày nghe nhiều người bàn luận về anh như vậy, đoán xem anh thích mẫu người thế nào, còn cô an vị trên giường của anh, lại hỏi không được. Anh, thích cô…… Đúng không?   Mời các bạn đón đọc Đừng Nói Lời Tạm Biệt của tác giả Lâu Vũ Tình.
Vòng Tròn Đồng Tâm
Thể loại: Hiện đại, tỷ đệ luyến, ấm áp, tiểu ngược…HE Độ dài: 15 Chương + Ngoại truyện Converter: meoconlunar (TTV) Editor: Thư Kỳ Một năm kia, lúc tình yêu nồng nàn triền miên nhất, cô quyết tuyệt chia tay làm anh bị thương nặng! Chính là trong lòng cô có nỗi khổ, bởi vì hai người không thể vượt qua được khoảng cách bảy năm ── Khi cô đã ra xã hội, Thẩm Vân Phái vẫn là sinh viên kiến trúc ở quán cà phê làm thêm, thành tích anh vĩ đại, tiền đồ vô lượng. Cô không muốn ràng buộc bước chân anh, đành phải làm đao phủ, cắt đứt đoạn tình này, cuối cùng cũng phải đi trên hai con đường khác biệt, Nhưng nhìn anh tan nát cõi lòng, Tôn Uẩn Hoa biết cả đời mình đều thua thiệt nam nhân này… Anh thích xem cô nhìn về phía ngoài cửa sổ suy ngẫm cắt hình, thích xem vẻ mặt cô cắn bút nhíu mày suy nghĩ, Cũng thích xem bộ dạng cuồng ăn kẹo phát tiết của cô khi gặp chuyện buồn bực. Khi Tôn Uẩn Hoa còn chưa chú ý tới anh, trong mắt đáy lòng anh đã tràn đầy bóng dáng của cô, Lúc tình đến nồng, trong kế hoạch của cuộc sống coi cô làm trung tâm, quy hoạch tương lai có cô… Nhưng, đã đều là chuyện cũ, của cô vô tình làm anh tan nát cõi lòng, dây cót tình yêu bị đứt! Anh xem cô là trục tâm đường tròn, mang theo lòng bị thương, từ nay không gặp lại, Không ngờ trời cao thiết kế một cái ràng buộc sâu nhất, nhiều năm sau lại làm cho hai người gặp lại?? *** Anh chú ý cô gái kia thật lâu. Lúc ban đầu sẽ lưu ý đến cô, là vì trên bàn cô đầy các loại kẹo màu sắc tiên diễm. Có kẹo mềm, sôcôla đường, kẹo nuga, kẹo đường, kẹo tình nhân… Ngay cả cái loại kẹo bảy màu trong suốt thực phục cổ đều có. Thoạt nhìn cũng rất ngọt. Anh chưa từng thấy qua cô gái nào thích ăn kẹo như vậy. “Tiểu thư, cửa tiệm cấm mang thức ăn ngoài vào.” Đó là đối thoại đầu tiên của bọn họ. “A, thật có lỗi, nhưng khi tôi làm việc không ăn đồ ngọt đầu sẽ không linh quang.” Cô nghiêng đầu, đối với anh lộ ra vẻ mặt “Thật sự là hao tổn tâm trí”. Cái loại biểu cảm ngây thơ nhưng sinh động này lại làm cho anh cảm thấy thật đáng yêu, lập tức trái tim rung lên một chút, nói không kịp suy nghĩ —— “Đặt trên ghế tựa đi, tôi cover cô.” (cover: bao bọc, trong câu này nôm na là bảo kê.) Mãi cho đến thật lâu thật lâu về sau, anh mới lĩnh ngộ, trong nháy mắt xúc động đó, thì ra là nhất kiến chung tình. Cô là khách quen trong tiệm, có khi một tuần sẽ đến hai ba lần, mỗi lần đến tổng sẽ mang theo một chồng lớn bản thiết kế thật dày, anh không cố định thời gian đi qua giúp cô thanh lý mặt bàn, thu dọn vỏ kẹo, cũng thuận thế liếc mắt nhìn bản thiết kế, đoán cô hẳn là làm thiết kế thời trang. Cô hiết kế thời trang trẻ em… Thực rực rỡ. Trừ này đó ra, anh không tìm thấy từ hình dung càng chuẩn xác. Có lẽ đây là trong cảm nhận của cô, tượng trưng cho đứa nhỏ, dùng màu sắc xinh đẹp tươi sáng, như là tràn ngập hy vọng vô hạn. Cô nhất định rất thích em bé. Anh thích xem cô chống gò má, nhìn ngoài cửa sổ suy ngẫm cắt hình, thích xem cô cắn cán bút đối với bản vẽ nhíu mày suy nghĩ, cũng thích bộ dạng cô khi gặp chuyện khó khăn, cuồng ăn kẹo phát tiết… Anh thích xem các loại biểu cảm thiên biến vạn hoá khi cô làm việc không tự giác lộ ra, mỗi một thần thái linh hoạt sinh động, anh đều lặng lẽ cất chứa dưới đáy lòng, lúc nào cũng chờ mong cô đến. Tình cảm tới rất khó hiểu, anh thậm chí không biết tên của cô, nhưng tuổi trẻ khi động lòng, vốn liền không có đạo lý gì đáng nói. Có một lần, anh hỏi cô: “Vì sao cô thích tiệm này?”   Mời các bạn đón đọc Vòng Tròn Đồng Tâm của tác giả Lâu Vũ Tình.
Vẽ Mắt
Convert: Meoconlunar Edit: Aries92 Beta: Đầm♡Cơ Truyện này cùng hệ liệt với truyện Thay tim nhé Khấu Quân Khiêm sống tại ngõ 44 phố Khởi Tình, làm nghề vẽ tranh kiếm sống nhưng kì lạ là hắn có thể vẽ núi vẽ biển vẽ nhà vẽ cửa nhưng không thể vẽ vật sống …có lẽ cũng vì bản thân hắn có chút khác thường. Vẽ vật sống gì cũng được nhưng chỉ cần thêm đôi mắt thì vật thể lập tức sống lại bay ra khỏi trang giấy, khiến cho hắn dù có vẽ cũng như không vẽ, còn phải tự mình chịu biết bao hậu quả. Thật là phiền chết! Cho đến ngày hôm đó, khi hắn đuổi theo con chó nhỏ chạy ra từ bức vẽ. Lúc đuổi đến nơi hắn vô tình gặp được một cô gái, kể từ đó trái tim ngốc nghếch của hắn bị sự dịu dàng ôn nhu của cô băt cóc. Trong lòng hắn tràn ngập nhiệt huyết yêu đương liền vẽ lại chân dung cô gái đó.Nhưng khi vừa ngủ dậy cô gái trong bức vẽ lại biến thành người thật xuất hiện trước mặt hắn.Chỉ có điều cô gái chạy ra từ bức vẽ này không hiểu bị lỗi chỗ nào. Gương mặt giống hệt tình nhân trong mộng của hắn nhưng tính cách lại khác một trời một vực. Người ta ôn nhu dịu dàng, cô nàng thì mỗi lần mở miệng đều khiến cho người khác hận không thể tự kết liễu đời mình. Còn nói đây là nhà của cô,đuổi không đi, lại không muốn ở chung cùng hắn? *** Cả cuộc đời của Khấu Quân Khiêm đều là sai xót trớ trêu của định mệnh. Nếu không phải ông trời cố ý trừng trị hắn thì chỉ có thể nói hắn xui xẻo rơi trúng vận mệnh này. Lần đầu có mặt trên đời đã có tên là Quân Khiêm đủ thấy cha mẹ hắn mong đợi ở hắn nhiều như thế nào. Từ nhỏ đã cho hắn theo con đường nghệ thuật với hy vọng khi lớn lên hắn sẽ có khí chất tao nhã,khiêm tốn của bậc quân tử. Chết tiệt! Từ ngày chui ra khỏi bụng mẹ đến nay hắn chưa từng biết thế nào là khiêm tốn. Học đàn violon không được hắn bực tức liền kéo đứt hết dây đàn. Hắn quả thực chính là phần tử bạo lực khiến cho gia sư vì sự phá phánh điên cuồng của hắn không thể không đuổi cổ hắn ra khỏi cửa. Chính vì vậy hắn mới bị bắt đi học vẽ. Nghe nói hồi bé khi chọn đồ vật đoán tương lai hắn không màng đến bất kì thứ gì cho dù thử đi thử lại mấy lần hắn vẫn chỉ cầm chặt chiếc bút vẽ không buông. Về chuyện này hắn thực sự nghi ngờ cha mẹ lừa hắn, Thứ cả đời này hắn chán ghét nhất chính là vẽ tranh. Kết quả hắn tùy tay vẽ bừa một bức họa ngay cả bản thân còn không nhìn ra là cái gì…chữ như gà bới… vậy mà tự nhiên bị nói có khả năng trời cho…đúng là vớ vẩn. Không ai nhìn ra hắn trời sinh là người hiếu động hay sao? Cho hắn đi học nhu đao kiếm đạo taekwondo hắn đều vui vẻ chứ loại nghệ thuật trầm tĩnh này không hợp với hắn, ok? Hắn đã quyết tâm đời này việc gì hắn cũng làm duy nhất hội họa là không bao giờ động đến Có điều… Hắn đời này cái gì cũng chưa từng làm, duy nhất chỉ có vẽ tranh thì làm…. Thật đúng là bi ai. Về phần tại sao hắn ghét vẽ tranh thì phải kể đến chuyện lúc nhỏ. Hắn còn nhớ bài tập năm nhất đề tài “điều bạn yêu nhất” Rất đơn giản !! Hắn không nghĩ ngợi liền vẽ chín con chim nhỏ, ngày hôm sau tự tin mang nộp…..kết quả chỉ còn một trang giấy trắng tinh. Phía dưới vẫn xót lại chữ ký của hắn còn cái gì cũng không có. Ai mà tin được hình trong bức vẽ lại có thể biến mất đến một giọt mực cũng chả còn? Dù cho hắn có giải thích thế nào thầy giáo vẫn nhận định hắn không làm bài tập lại còn cố ý nói dối, tội càng thêm nặng. Bao nhiêu năm qua chỉ cần nhắc đến hội họa đều không phải là chuyện tốt lành. Từ đó hắn rất ghét vẽ tranh. Hăn không muốn vẽ nhưng hình như có thế lực vô hình nào đó cố tình đẩy hắn vào con đường này. Mời các bạn đón đọc Vẽ Mắt của tác giả Lâu Vũ Tình.