Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hạ Chí Chưa Tới

Người ta thường nói  "Chàng trai ở bên bạn năm 17 tuổi, sẽ không thể mãi ở bên bạn." Điều đó đúng, mà có khi lại chẳng đúng. Ai ở bên ai, chỉ có thời gian mới trả lời được. Ai ở bên ai, chỉ có thể tự mình trải qua để chứng minh. Nếu chỉ sợ hãi những điều chưa xảy ra, thì cả đời này, ai có thể ở bên ai? “Lập Hạ, hãy thử để mình ở bên cậu được không?” Mùa hạ năm đó, Tiểu Tư đã nói với Lập Hạ như thế. Để rồi tất cả chỉ như nước chảy kẽ tay… những bền chặt hóa mong manh như mùi thơm cây rã hương năm nào.  Thanh xuân của bạn có gì?  Thanh xuân của Lập Hạ có màu vẽ, có đam mê, có khó khăn cũng có nghị lực; có tổn thương cũng có những rung chạm đẹp nhất của ngày đầu biết yêu  Thanh xuân của Phó Tiểu Tư ẩn sâu trong vẻ lạnh lùng đôi chút bất cần là những tâm sự giấu đi, là sự kiên định bảo vệ những điều mình nâng niu  Thanh xuân của Thất Thất… ừ, cũng có thể là sai lầm, là ích kỉ, là vì bản thân…  Thanh xuân ấy còn có Lục Chi Ngang, có Ngộ Kiến, có Đoạn Kiều… Chúng ta đều đi qua những ngày tuổi trẻ như thế, đều có riêng cho mình những đoạn thanh xuân đầy chông chênh đầy ngã rẽ đầy những “bỏ lỡ”.  Và chẳng thể  quay trở lại, họ của năm 17 tuổi cũng sẽ không quay trở lại…  Dù sau này có nuối tiếc, có đau lòng, có phải rơi nước mắt, nhưng như thế thì đã sao? Họ đã sống hết mình trong những năm tháng tuổi trẻ ấy, như vậy là đủ. "Hạ chí chưa tới" của Quách Kính Minh là bức tranh tuổi trẻ đầy những sáng tối như chính thanh xuân của mỗi người.  Có những thứ một khi đã qua sẽ là mất đi mãi mãi. Thanh xuân cũng thế, tình yêu non nớt ấy, tuổi trẻ bồng bột nhưng luôn căng tràn dũng khí ấy… vĩnh viễn chỉ có thể đến một lần. Thanh xuân ấy mà… Bỏ lỡ một lần chính là nuối tiếc một đời. *** Review Bugi Tokki: Hạ chí chưa tới là câu chuyện 10 năm thanh xuân của Lập Hạ. Trong thanh xuân của cô có Phó Tiểu Tư, Lục Chi Ngang, có Ngộ Kiến, Trình Thất Thất. Nhớ Thiển Xuyên nơi Lập Hạ lần đầu gặp gỡ Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang khắp các con đường đều rợp bóng cây long nhãn. Ở Thiển Xuyên không có Hạ Chí, dù là khi mặt trời mọc đến độ cao nào đi nữa, tỏa ra ánh nắng chói chang đến nhường nào, thành phố này vẫn mãi mãi có một nửa nhẹ nhàng trốn dưới bóng râm màu xanh đậm của những cành long nhãn, ngăn cách trần thế, nhắm mắt lại với hơi thở bình yên. Thanh xuân của Lập Hạ cũng từng có những ngày tháng như thế này. Họ đều là những người trẻ tuổi, tài năng, nỗ lực cho mục đích sống của mình. Như chàng họa sĩ Phó Tiểu Tư khi còn đi học tranh của cậu đã được đăng trên tạp san nghệ thuật, hay cô nàng Ngộ Kiến có giọng hát rất hay với giấc mơ làm ca sĩ cứ sau mỗi giờ học là lại chạy đến hát phòng trà, Lục Chi Ngang không chuyên thứ gì nhưng cái nào cũng biết, cả Trình Thất Thất cô bạn thân cùng quê đáng ngưỡng mộ của Lập Hạ. Những cô cậu học sinh vừa mới lớn đã phải đối mặt với hiện thực tàn khốc. Như Trình Thất Thất vì tham vọng bản thân cô mù quán lao theo để rồi vứt bỏ cả người bạn thân, phá hủy tương lai của người khác, hay như Ngộ Kiến để thực hiện ước mơ một mình đi Bắc Kinh vừa làm thêm vừa tìm kiếm cơ hội được tỏa sáng, cả cậu bạn ấm áp Lục Chi Ngang vì bảo vệ người bạn thân của mình mà không tiếc bản thân,...Từng tấn bi kịch cứ thế diễn ra. Vòng xoáy ấy để lại bao nỗi tiếc nuối trong lòng. Tuổi trẻ không đủ sức sửa chữa lỗi lầm, không đủ sức giúp họ vượt qua giông tố. Năm tháng ấy rộn ràng tiếng cười, hạnh phúc giản đơn, tình bạn đơn thuần mà thân thiết, mối tình đầu chớm nở trong sáng như trời xanh. Cũng chính năm tháng ấy nhưng lại là nước mắt đầm đìa, chia ly trong đau khổ. *** Review Lỗ Tự Ngọc: Hạ chí chưa tới - cái tên cứ như chẳng bao giờ muốn tới mùa hạ để chẳng phải xa thầy cô, bạn bè và trường lớp. Thanh xuân là một chủ đề đang gây sốt dân nghiện sách lẫn phim ảnh qua các bộ phim như "Điều tuyệt vời nhất tuổi thanh xuân", "Gửi thời đẹp đẽ đơn thuần của chúng ta"... Và đây cũng là một tác phẩm có câu chuyện cực hay về chủ đề đó. Một Lập Hạ đam mê hội họa nhưng vì gia cảnh nghèo khó nên phải cố quên đi ước mơ, một Thất Thất sẵn sàng làm tất cả vì hạnh phúc của mình, một Ngô Kiến hi sinh cả tuổi trẻ để thực hiện ước mơ ca sĩ, một Phó Tiểu Tư không biết gục ngã trước khó khăn, một Lục Chi Ngang hết mình vì bạn bè... Mỗi người mỗi tính chả ai giống ai. Đây là một câu chuyện ý nghĩa nói lên thanh xuân đã qua đi chẳng bao giờ có thể lấy lại được mà chỉ có thể hồi tưởng về những gì đã qua. Tuy kết chuyện khá buồn nhưng kết buồn hay vui đều thể hiện được thực lực tài ba của tác giả vì kết vui nhiều quá thành ra chúng ta luôn "ảo tưởng" về cuộc sống màu hồng. Nên theo ý kiến cá nhân mình thì tác giả viết được một bộ chuyện có kết buồn hay vui mà hợp lí theo ý tưởng dẫn dắt chuyện của họ thì đều hay cả. *** Nghe tiếng gió lướt qua vách đá, ta mới biết đó là gió. Thấy áng mây trôi qua đỉnh núi, ta mới biết đó là mây. Khi yêu rồi ta mới biết đó là yêu. Khi hận rồi ta mới biết hận cũng vì yêu. *** Mùa hè năm 1998. Ngày mùng 9 tháng Bảy. Bầu trời như bị gió thổi suốt đêm, không một gợn mây, chỉ còn lại sắc xanh thuần túy ngạo nghễ trùm qua đỉnh đầu, cứ như có ai đó đã lỡ tay đánh đổ bình mực, nhuộm vạn vật thành một màu xanh ngắt. Chiều hôm nay, ánh nắng mặt trời vẫn rực rỡ như mọi ngày, hoặc còn có phần hơn. Cái nóng hầm hập khiến con người ta chẳng buồn nói chuyện, như thể chỉ cần mở miệng thôi đã khè ra lửa, ai nấy đều cau mày lặng lẽ đứng dưới tán rã hương (*) sum suê. Sau khi dắt xe ra khỏi bãi, thấy ánh nắng chói chang như muốn giết người, Phó Tiểu Tư trầm ngâm không biết có nên về nhà luôn không, huống chi cậu vừa mới thoát khỏi bài kiểm tra Tiếng Anh đáng sợ, khi đang thi, nữ sinh ngồi đằng sau còn liên tục ho khù khụ khiến cậu súyt chút nữa không nghe được rõ. Này! Lục Chị Ngang áp lon coca và tay cậu, cái lạnh buốt truyền thẳng từ lớp da trên cánh tay tới tận tim. Phó Tiểu Tư nhận lấy lon coca, ngửa đầu tu ừng ực, yết hầu chuyển động lên xuống. Chẳng may bọt nước bị vương trên tay, Phó Tiểu Tư liền nâng tay ngậm đốt ngón trỏ vào miệng. Lục Chi Ngang liếc thấy hành động của cậu liền phát ra những tiếng ậm ự kỳ quái. Phó Tiểu Tư nhớ ba năm trước, khi ngửa đầu uống coca, yết hầu của cậu chưa lộ rõ thế này, mà nay cậu đã là học sinh cuối cấp sắp tốt nghiệp. Mười chín tuổi cũng đã xem như người trưởng thành, chỉ cần hôm nào quên cạo râu là chắc chắn sẽ xuất hiện những vệt xanh trên cằm. Cậu vẫn nhớ ba năm trước, cậu cũng ngửa đầu uống coca thế này rồi chia tay đám bạn cấp hai, mọi người chỉ vỗ vai nhau mà không nói lời hẹn gặp lại, bởi sau này họ thực sự không hề gặp lại nhau nữa. Ngày này ba năm sau cũng y như ba năm trước, ánh nắng mặt trời, mùi hương trong không khí, đến ngay cả những chú chim thoáng chốc mất dạng trong rừng cây cũng vẫn vậy, chỉ có những người phải nói lời tạm biệt là thay đổi. Không biết lần này, mọi người có biệt tăm như ba năm trước nữa hay không? Phó Tiểu Tư ngẩng đầu nhìn Lục Chi Ngang: Này, chúng ta cứ thế là tốt nghiệp rồi hả? Lục Chi Ngang nhìn cậu, sau đó cau mày đáp: Hình như là vậy. Bỗng đám chim bay nháo nhác, tiếng đập cánh liên tục vọng khắp không trung. Phó Tiểu Tư ngoảnh đầu đi không nói gì, hơi nhíu mày rồi lại tu coca. Phía trước rất nhiều người đang tụ tập, ai nấy đều mang gương mặt đỏ bừng đặc trưng trong mùa hè. Cậu nhớ lúc chụp ảnh tốt nghiệp cũng vậy, vì phải đứng xếp hàng dưới ánh nắng chói chang nên cả lớp đều cau mày, khuôn mặt ai nấy đỏ gây. Lục Chi Ngang còn nhận xét một câu rất sinh động: Như ảnh tập thể trước khi đi xông vào chỗ chết. Mọi người đều mang vẻ mặt bi tráng, khí thế ngút trời xông về phía chiếc cầu độc mộc đã xuống cấp từ lâu, sau đó hàng loạt tiếng người rơi xuống nước vang lên, bọt nước bắn trên mặt như những giọt nước mắt. Gương mặt ai nấy đều nhem nhuốc, ấy vậy mà vẫn không cản nổi người đứng sau liên tục xông lên phía trước như những kẻ điên. Sau khi điểm đỏ của máy ảnh lần lượt lướt qua đôi mắt từng người, nghe tách một tiếng, xong xuôi, mọi người liền ùa đi như chim xổ lồng. Ai nấy đều vội vã chạy về phòng học mở sách tham khảo làm đề không biết mệt mỏi. Năm phút sau, thậm chí chẳng ai còn nhớ được vừa nãy người đứng bên cạnh mình là ai. Chiều hôm đó, rất nhiều người cười, cũng rất nhiều người khóc, lại có rất nhiều người lặng im. Mỗi khi mùa hè tới, những gốc rã hương trong sân trường lại trở nên tươi tốt hơn bình thường. Bóng cây dưới ánh nắng tựa như nước mực chậm rãi thẩm thấu qua khung cửa, Phó Tiểu Tư nhớ mình và Lục Chi Ngang đã thiếp đi dưới tán cây này qua rất nhiều mùa hè, đến mức ánh nắng và nhiệt độ hắt trên vành mắt mãi không chịu tan. Vậy mà giờ đây lại đột ngột phải rời xa nơi này. Phó Tiểu Tư chợt nhớ tới một câu nói mà cậu đã đọc từ rất lâu: Khi rời đi, hãy khiến mọi thứ thật đơn giản, hãy khiến mọi chuyện lại có lý do mới để được tha thứ, để chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu. Trình Thất Thất lại đùa giỡn vui vẻ với mấy người bạn trên bậc thềm ở cổng trường cũ. Cô bạn này có thể thân thiết với một người xa lạ chỉ trong vòng ba phút, khiến đôi bên nhiệt tình ôm vai bá cổ như đã quen biết mấy trăm năm. Chính điều này khiến Phó Tiểu Tư vô cùng thắc mắc, bởi cậu cảm thấy nói chuyện với một người xa lạ là chuyện vô cùng đáng sợ, cậu thà làm một đề Số học siêu khó còn hơn phải đi làm quen với người lạ. Bởi vậy, cậu thường chỉ Trình Thất Thất mà nói với Lục Chi Ngang: Cô bạn đó giỏi thật đấy, chẳng bù cho tớ từ lớn tới bé chỉ có mỗi cậu là bạn. Lần nào Lục Chi Ngang cũng cười khì, bĩu môi đáp: Chẳng qua là cậu không thể tìm đâu ra một người bạn tốt như tớ thôi.   Mời các bạn đón đọc Hạ Chí Chưa Tới của tác giả Quách Kính Minh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đừng Kiêu Ngạo Như Thế - Tùy Hầu Châu
Thế nào gọi là xui xẻo… Xui xẻo là khi một thanh niên đầy triển vọng bỗng một ngày thức dậy trong cơ thể con gái, mối quan tâm hàng ngày chỉ xoay quanh: ngăn cản cơ thể cũ đang bị chủ nhân mới “phá hoại”, cộng thêm việc bao giờ thì… “đến tháng”. Thế nào gọi là may mắn… May mắn là khi bạn hoán đổi thân xác với một soái ca đích thực, đàng hoàng sống chung ký túc xá nam sinh với người mình thầm mến, lại được tha hồ ăn uống no say mà không sợ béo… cuộc sống còn gì vui vẻ hơn!? "Hà Chi Châu tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của anh là rất rất rất bất an. Cái quái gì thế này, một người đàn ông cao lớn như mình lại bị một gã đàn ông khác ôm ấp trong lòng, xoa trán, vuốt tóc, gọi mình bằng cái tên quá đỗi xa lạ, là sao, là sao, là sao!!!!! Thẩm Hi trở mình tỉnh dậy, cảm giác thật đặc biệt, cơ thể như được tiếp thêm luồng sức lực xài mãi không hết. Ế! Chuyện gì thế này? Sao chân mình dài ra nhiều thế, còn to ra nữa? Các ngón tay thon dài rõ khớp, rất đẹp, nhưng đây là tay đàn ông mà! Sao mình lại nói giọng nam trung tiêu chuẩn thế này? Cô hít sâu một hơi, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn mặt mình trong gương, lập tức kinh hãi hét lên: “Đây… đây là mặt đàn… đàn ông mà!!!!!!!!”. *** Buổi chiều đầu hạ vang tiếng sấm rền, sau đó một trận mưa rào đột ngột trút xuống. Lúc Thẩm Hi bước ra từ phòng tập múa cả người đã ướt đẫm mồ hôi, trong phòng tập múa không có nhà tắm, cô mặc bộ đồ thể thao gọn gàng từ cầu thang đi xuống. Bầu trời sau mưa xanh cao vời vợi, bậc thang bên ngoài ở ngay sát một hoa viên nhỏ, hoa bướm trong vườn tươi tắn và nhỏ xinh, cánh hoa sau mưa còn đọng nước, những mầm non mới nhú dường như khẽ ngắt là gãy ngay, không khí ẩm ướt và tươi mới. Buổi chiều Thẩm Hi không phải đi học, nhưng lại đột ngột bị cô Ôn gọi đi tập múa, mục đích của đợt luyện tập này là để biểu diễn trong buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường. Đây là việc lớn, khoa Múa lại là khoa biểu diễn chính vì thế cả khoa đã bắt đầu chuẩn bị từ ba tháng trước. Thẩm Hi về kí túc xá, cô bạn Hạ Duy Diệp cùng phòng đang vừa trang điểm vừa lẩm nhẩm hát. Bàn học của Thẩm Hi ở vị trí cạnh ban công, bên kia chính là bàn của Hạ Duy Diệp. Lúc cô ngồi vào chỗ, Hạ Duy Diệp hỏi bâng quơ: “Hôm nay ở chỗ cô Ôn lại tập luyện vất vả lắm nhỉ?”. Thẩm Hi dọn đồ, mỉm cười đáp: “Cũng bình thường”. Hạ Duy Diệp tỏ vẻ không tin nhưng cũng không hỏi nữa. Thẩm Hi vứt điện thoại lên bàn học, thu dọn ít quần áo rồi lao tới nhà tắm công cộng. Thực ra phòng tắm trong kí túc xá cũng có nước nóng, kì trước nhà trường vừa lắp bình nước nóng đồng loạt. Lúc vừa lắp xong mọi người đều rất vui, kết quả là dùng được vài tháng đã phát sinh vấn đề về tiền nước. Cuối cùng trưởng phòng Trần Hàn đã mở một cuộc họp nhỏ, sau đó đưa ra quy chế mới: Không ai được tắm nước nóng trong phòng, muốn tắm nước nóng thì tới nhà tắm công cộng của trường mà tắm. Có lúc Thẩm Hi khá chậm hiểu, mãi mấy tháng sau cô mới biết quy chế mới này lập ra vì mình. Trong nhà tắm hơi nước bốc lên nghi ngút, tỉ lệ nam nữ ở Học viện Sư phạm là 2:8, phía bên phòng tắm nam lèo tèo vài mống, phía bên phòng tắm nữ thì lại phải xếp hàng. Thẩm Hi đang đứng dựa tường đợi tới lượt mình thì gặp bạn Đậu Đậu cùng phòng. Đậu Đậu xách một cái thùng to, gương mặt tròn xoe tươi cười, cô len qua đám nữ sinh xinh xắn bước về phía Thẩm Hi: “A Hi, hôm nay là sinh nhật Hạ Duy Diệp, mời mọi người đi đập phá một trận đấy”. Sinh nhật Hạ Duy Diệp? Nhưng mình có được cậu ấy mời đâu. Thẩm Hi tựa lưng vào bức tường trơn lạnh, khóe miệng cong lên, không nói gì. Đậu Đậu tươi cười, nói không ít chuyện với Thẩm Hi, Đậu Đậu rất hưng phấn vì đến lúc đó Hà Chi Châu của Đại học S cũng sẽ tới tham dự tiệc sinh nhật của Hạ Duy Diệp. Hà Chi Châu? Thẩm Hi ngước mắt lên, cô biết người này, có điều chưa tiếp xúc bao giờ. Lâm Dục Đường ở cùng phòng với anh ta, anh ta vừa trở về sau kì trao đổi sinh viên, một soái ca đích thực. Đậu Đậu đột nhiên ghé sát đầu lại: “Hạ Duy Diệp thích anh ấy lâu lắm rồi, lần này hình như đã mời anh ấy rất lâu đấy”. Thẩm Hi có chút ngạc nhiên, nhướn mày. Đậu Đậu lại bắt đầu huyên thuyên về Hà Chi Châu, trong lúc nói còn cười khúc khích, Thẩm Hi thờ ơ lắng nghe. Đợi chán chê cuối cùng cũng được hai chỗ. Thẩm Hi vào tắm nước nóng thoải mái rồi bước ra, lúc cô tắm xong Đậu Đậu vẫn chưa ra, một giọng nói vang lên từ phòng phía bên trái gần nhất: “A Hi, cậu xong rồi à, cho tớ mượn dầu xả của cậu tí”. ... Mời các bạn đón đọc Đừng Kiêu Ngạo Như Thế của tác giả Tùy Hầu Châu.
Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới - Khương Tiểu Nha
Tác giả Khương Tiểu Nha cho ra mắt siêu phẩm Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới, một câu chuyện ngôn tình ngược nói rằng "Đã mang thai con của tôi mà vẫn muốn bỏ đi à?" Anh giữ cô lại, ép cô giao đứa con cô sinh ba năm trước ra. Chưa từng sinh con? Vậy thì mang thai lần nữa. Vị tổng tài với gia khẩu vị quá nặng, cố chấp điên cuồng đoạt lấy tình yêu, cô vô lực phản kháng, từng bước đắm chìm. Ok, đứa con sau khi sinh cô sẽ giao cho anh ta rồi sau mọi truyện anh ta rời đi. Nhưng anh ta đem cô trói lại rồi ném lên giường, điên cuồng tức giận nói "Người phụ nữ này, ai bảo rằng chỉ sinh một đứa?" *** Tòa nhà sừng sững nằm ngay trong lòng khu rừng um tùm xum xuê, sát bên cạnh là thành phố, nơi này nguy nga tráng lệ không gì sánh được, càng làm cho người ta có cảm giác vô cùng thần bí. Đỉnh cao nhất của tòa nhà vươn lên gần kề chân trời, dưới sự phác họa của đêm đen, càng toát lên vẻ khiến người khác không dám đến gần mà chỉ có thể nhìn ngắm từ xa. Nóng. Nóng đến mức không thể nào thở nổi. Trên chiếc giường lớn kiểu Anh, một cô gái trẻ đang ngủ say, khoác trên cơ thể mềm mại duyên dáng ấy là chiếc váy màu trắng lộng lẫy mà tinh tế, từng giọt từng giọt mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô xuống dưới khóe môi mỏng manh. Mồ hôi đã thấm ướt ra chiếc váy, tạo nên khung cảnh vô cùng quyến rũ. "Ưm, nóng quá..." Thời Tiểu Niệm ưm một tiếng, từ trong cơn mê mơ màng tỉnh dậy. Lọt vào tầm mắt là một căn phòng xa hoa nhưng lại xa lạ, cô đưa mắt lên bức tranh sơn dầu Phương Tây ở thế kỷ 14 mà cô nhìn không rõ lắm đang được treo trên tường. Đây là nơi nào? Cô mơ hồ đảo mắt nhìn chung quanh. Chỉ thấy đang ngồi ở một góc trên sô pha là một người đàn ông, dáng người cao lớn, ngón tay trắng ngần đang đung đưa ly rượu vang. "Anh là ai? Nơi này sao lại nóng như vậy? Có thể tắt máy điều hòa đi được không?" Vừa nói dứt lời, Thời Tiểu Niệm mới phát hiện giọng nói của mình đã yếu đi rất nhiều, giống như vừa bị bệnh rất nặng vậy. Nóng quá. "Nếu như cô còn không tỉnh, tôi sẽ chỉnh nhiệt độ nơi này lên 88 độ, hấp sống cô luôn đấy." Một giọng nam từ trong phòng vang lên, ngữ khí vô cùng hung hăng khiến người khác cảm thấy sợ hãi. Hấp sống? Hấp sống gì chứ? Tinh thần của Thời Tiểu Niệm có chút rã rời, mồ hôi rơi xuống, làm mờ đi tầm mắt của cô. Bên tai truyền đến tiếng bước chân vững vàng. Cô đưa tay gỡ nút áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, trên khuôn mặt cô đầy mồ hôi, ngước nhìn lên liền trông thấy một ánh mắt sắc bén như chim ưng. ... Mời các bạn đón đọc Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới của tác giả Khương Tiểu Nha.
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy - Diệp Phi Dạ
Tác giả Diệp Phi Dạ cho ra mắt tác phẩm Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy, câu chuyện ngôn tình ngược mở đầu dưới tình huống bình thường, phụ nữ đều là thứ đồ dùng miễn phí cho đàn ông, có điều chỉ cần anh đồng ý với tôi năm việc, tôi sẽ đáp ứng.  "Dĩ nhiên, bởi vì tôi cũng có năm việc phải làm... trong đó có kiếp nạn tình nhân" Ánh mắt Dịch Giản hơi mông lung, hơi thở nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng: " Truyện hay nhất chính là, ngủ với cô, ngủ với cô, ngủ với cô, ngủ với cô... và ngủ với cô!" ***  "Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, vuốt ve da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp, nhưng, đây là Dịch tiểu thiếu gia, ai dám chọc vào đây? Chung Tình sợ, dưới tình thế cấp bách, cô lui về phía sau, liều chết phản kháng. Y thấy phiền, xoay người, nâng cô lên. Cô giãy giụa, cúi đầu, cắn một phát lên tay y. Y bị đau, vất cô xuống đất, không hề suy nghĩ mà tặng cô một cái tát. "Dám cắn tôi sao?!" Tính tình của tiểu thiếu gia thô bạo, bị Chung Tình cắn một cái thì khó tránh khỏi việc mất hứng, thứ còn sót lại chỉ là cơn tức giận hừng hực thiêu đốt, ngay sau đó y đứng thẳng người lên, mang theo vài phần chán ghét mà nói với người phía sau một câu: "Dìm chết cô ta đi." Một tiếng vâng nhẹ, một mạng, đối với y mà nói, chỉ đơn giản như bóp chết một con kiến. ...................... Đột nhiên, có một chiếc xe con từ từ đi vào trong nhà chính. Người ngồi kế bên chỗ tài xế là thiếu tướng của nhà họ Dịch, mặc một thân âu phục màu trắng, nhìn một màn đang xảy ra trong sân. Một cô gái vùng vẫy, lại bị người khác kéo đầu, nhấn vào trong thùng nước. Cảnh tượng tàn nhẫn như thế, rơi vào trong đáy mắt của thiếu tướng nhà họ Dịch, lại không gợi lên bất cứ gợn sóng nào. Tròng mắt của anh ta vẫn vô cùng hào hoa phong nhã, ẩn chứa phong tình vạn chủng. Dường như chuyện đó cũng không có quan hệ gì tới mình. Không cần nhìn cũng biết, nhất định là vị tiểu thiếu gia của nhà họ Diệp lại dính vào chuyện này rồi. ... Mời các bạn đón đọc Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng Chạy của tác giả Diệp Phi Dạ.
Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy - Đồng Hoa
“Nếu bạn đang đọc tác phẩm này và bạn còn trẻ, xin hãy nhớ đối xử với những người bạn gặp thật dịu dàng, không phải vì sự cảm kích của anh/ cô đối với bạn, mà là để sau này, khi bất chợt nhìn lại, bạn sẽ thấy trong tuổi thanh xuân của mình có ít điều phải ân hận hơn.” Ánh mắt của mỗi một người thiếu niên, đen trắng rõ ràng, giống như một bức màn. Dũng cảm, xúc động, yếu đuối, tò mò, khát vọng, lúng túng, thương tâm, thất vọng, suy nghĩ tìm tòi… Tất cả những màu sắc rực rỡ nhất của tuổi thanh xuân đều dược biểu diễn trên bức màn trắng đen rất rõ ràng đó. Khi nó diễn xuất một cách đầy màu sắc, thì chúng ta hồ đồ không biết, cho dù nó gần ngay trong mắt ta. Chính bởi vì là nó quá gần, gần ngay trong mắt chúng ta, vì vậy, chúng ta không thể nhìn thấy được. Chỉ cho đến khi nó đã dần dần rời bỏ chúng ta, chúng ta mới có thể dần dần nhìn rõ. Nhìn rõ nhân quả được mất đằng sau mỗi câu chuyện có thể là rực rỡ màu sắc, cũng có thể không rực rỡ màu sắc, nhưng, tất cả đã là một bộ film nhựa bị kẹt hình, cho dù chúng ta mỉm cười, hay rơi nước mắt, đều chỉ có thể mãi mãi đứng lại ở đầu bên này của thời gian, lặng lẽ quan sát sự tan và hợp, được và mất trên màn hình ở đầu thời gian bên kia. Đấy chính là tuổi thanh xuân, chỉ đến khi nó đã rời bỏ ta, ta mới có thể nhìn thấy rõ nó. *** Đồng Hoa hiện là một trong các tác giả nữ nổi tiếng nhất Trung Quốc. Trước khi xuất bản sách, cô từng sử dụng bút danh Trương Tiểu Tam để đăng tải tác phẩm của mình lên hai website văn học nổi tiếng của Trung Quốc là: Mạng văn học Tấn Giang và Mạng văn học Tứ Nguyệt Thiên. Đồng Hoa tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, từng làm chuyên viên phân tích tài chính ở ngân hàng Trung Quốc, sau đó học Thạc sĩ ngành kinh tế tài chính tại Philadelphia. Hiện nay, cô đang định cư cùng chồng tại New York. Cùng với Đằng Bình, Phỉ Ngã Tư Tồn và Tịch Ngữ Giả, Đồng Hoa được độc giả bình chọn là một trong Tứ Tiểu Thiên Hậu của văn học ngôn tình Trung Quốc, với lời khen tặng: “ngòi bút nhẹ nhàng từ từ đi đâm sâu xuống khiến cõi lòng người ta đau đớn, tình yêu của cô luôn bùng cháy.” Năm 2011, Đồng Hoa đứng thứ 14 trong danh sách các nhà văn có thu nhập cao nhất Trung Quốc, với thu nhập khoảng 3 triệu nhân dân tệ/ năm. Một số tác phẩm của Đồng Hoa: Đây Khoảng Sao Trời, Kia Khoảng Biển Trường Tương Tư Đại Mạc Đao Từng Thề Ước Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy Vân Trung Ca Bộ Bộ Kinh Tâm Mời các bạn đón đọc Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy của tác giả Đồng Hoa.