Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lỗi Nhịp Trái Tim (Thụy Vũ)

Chiều nay, chậm rãi bước bên nhau dạo mát quanh vườn, ngang luống hoa cánh chuồn đang nở rộ, chợt Hạ hỏi anh về sự thắc mắc của mình từ bấy lâu nay.

- Anh à! Sao nhà mình lại trồng loài hoa dơn sơ, tầm thường như loại cỏ dại này, mà không là hồng, cúc, lan, huệ, lưu ly, cẩm chướng... hay một loài hoa vương giả nào khác hả anh?

Thiệu Dân hơi khựng lại đúng một giây, rồi nhìn Hạ hỏi dò:

- Em hỏi chi vậy?

Hạ cũng lấy làm lạ cho cử chỉ không bình thường của anh. Tìm mua: Lỗi Nhịp Trái Tim TiKi Lazada Shopee

- Sao vậy? Em có nói sai điều gì à?

Anh hơi lựng khựng rào đón:

- Nhưng em hứa không được giận anh mới nói.

Hạ nhìn nhìn anh một lúc rồi cũng gật đầu, nhưng phải mất vài giây như suy nghĩ thật chu đáo mọi điều trước khi nói, với gương mặt đanh lạnh.

- Vì ngày trước lúc anh yêu Bích Ly, cô ấy nói rất ghét loài hoa này, vì nó vừa vô duyên vừa không hương sắc. Khi cổ chia tay anh chạy theo người khác, lúc đó anh rất tuyệt vọng chán đời. lại vừa oán hận cô ta, nên anh quyết định trồng nó để trả thù và nhìn nó mà nhớ đời cho sự ngu muội, mù quáng của mình khi đem trái tim nguyên sơ trao cho quỷ dữ.

Hạ nhìn anh lạ lẫm. Lúc này mặt anh dịu lại, nói tiếp:

- Nhưng theo thời gian, anh đã nghiệm ra rằng: cô ta không xứng đáng và thấy mình lúc đó thật trẻ con, nên anh quên ngay cô ấy trước khi cưới em. Rồi dần dần anh lại thấy loài hoa này cũng dễ thương, nên anh bảo chú Tám chăm sóc cẩn thận hơn.

Nói xong, anh nhìn cô nheo mắt:

- Anh đã nói thật tất cả rồi đó, em có tin không?

Hạ hỉnh mũi.

- Em tin anh, nhưng chưa là tất cả. Vì theo em biết, anh rất đào hoa.

Anh khịt mũi:

- Vậy em còn muốn điều tra gì nữa đây?

Hạ Ỡm ờ:

- Em muốn anh tự nguyện.

Anh gãi đầu như khó xử:

- Làm sao anh nhớ nổi mà khai.

Hạ trợn mắt kêu trời:

- Trời đất! Anh yêu hết người đẹp hiện diện trên đất này sao?

Anh nhăn nhó, giọng ỉu xìu:

- Làm gì có. Chỉ một mình em còn sắp tắt thở rồi, anh đâu dám đèo bồng.

Hạ chì chiết:

- Anh làm như hiền lắm. Về chuyện này còn phải xét lại.

- Thôi mà em, anh "tu" lâu lắm rồi, em không thấy sao?

Hạ nhìn vào mắt anh nói như tâm sự:

- Em biết anh "ghê" lâu lắm rồi, nhưng không biết tại sao vẫn cứ yêu. Anh thấy em có khờ dại lắm không?

- Đừng nói vậy, anh buồn chứ em. Yêu anh là em khôn ngoan đó chứ ở mà khờ. Em có biết bao nhiêu người muốn như em mà có được đâu.

- Anh cao giá dữ vậy sao?

Anh kéo Hạ Ôm vào lòng, âu yếm:

- Nhưng còn thua em xa.

Hạ vùi đầu vào ngực anh, thủ thỉ:

- Anh có biết là em yêu thích loài hoa cánh chuồn nhất trong các loài hoa không? Nên ngày đầu tiên bước về nhà chồng, luống hoa này đã đập vào mắt em trước nhất và đột nhiên em cảm thấy yêu ngôi nhà và cảnh vật ở đây vô cùng. Tuy hoa không có hương thơm ngào ngạt, mỏng manh dễ vỡ, nhưng rất thanh nhã tinh khôi. Anh nhìn kỹ xem, hoa thật quyến rũ mà lại dễ trồng. Dù bất cứ nơi đâu, chúng cũng sống được.

Thiệu Dân chưng hửng nhìn cô:

- Sao nào giờ anh không nghe em nói? Vậy là vô tình anh đã làm được một việc có ý nghĩa cho vợ anh rồi. Vậy thưởng anh đi chứ!

- Hổng dám đâu. Em còn chưa hỏi tội anh ở đó mà thưởng.

Thiệu Dân ngơ ngác:

- Ủa! Sao kỳ vậy, anh có tội gì?

- Không phải sao? Hồi đó anh còn không thèm nhìn mặt em méo, tròn ra sao nữa, chứ ở đó mà nói đến chuyện hoa lá cành. Hơn nữa anh trồng hoa là để trả thù chứ không phải vì em.

Anh nhăn mặt kêu lên:

- Trời! Vậy mà em cũng nói được. Anh giải thích chuyện này rồi, em còn muốn gì nữa?

Hạ cười khúc khích khi thấy mặt anh méo xẹo. Anh siết Hạ chặt hơn, thì thầm:

- Định ăn gian anh, phải không?

Hạ mắc cỡ đẩy anh ra, vì cô biết anh đang muốn hôn cô.

- Thôi đi mẹ nhìn thấy bây giờ.

Thiệu Dân lì lợm:

- Anh không sợ.

Hạ la lên, dọa:

- Anh làm em đau rồi nè.

Anh tưởng thật, buông Hạ ra ngay không dám đùa dai. Anh bảo:

- Vào nhà đi em, sắp tối rồi.

Một tuần lễ sau, Vọng Thường từ Đà Lạt vào lại Sài Gòn. Lúc này, Hạ thấy anh buồn hơn, lầm lì như chiếc bóng. Anh thường ra khỏi nhà rất sớm, mà về lại rất khuya, có khi say mèm. Mẹ chồng cô thấy vậy lo lắng hỏi, anh bảo bận giao dịch chuyện làm ăn.

Hôm nay cũng chỉ một mình Hạ Ở nhà, ai nấy đều có công việc riêng. Dì Tư thì đi chợ. Đang ngồi nghe nhạc nơi phòng khách, chợt chuông cửa reo lên. Tưởng dì Tư đi chợ về, Hạ đi ra mở cổng. Trước mặt cô không phải là dì Tư mà là Vọng Thường, cùng với hai người đàn ông lạ, khá thanh lịch và một cô gái thật đẹp. Một nét đẹp rực rỡ nhờ biết tận dụng phấn son và quần áo thời trang đắt tiền. Hạ gật đầu chào rồi cùng họ vào nhà. Vọng Thường làm một màn giới thiệu.

Anh vỗ vai người bạn tên Vĩnh là người đàn ông có nước da nâu đồng thật mạnh mẽ có nụ cười thật duyên. Còn người đàn ông cỡ tuổi Vọng Thường tên Thạch da hơi ngâm, đặc biệt anh ta có đôi mắt thật đen, tia nhìn rất dữ, gương mặt góc cạnh nét đàn ông đượm sương gió phong trần. Còn cô gái có cái tên thật kiêu kỳ: Mỹ Phụng.

Quay qua chỉ vào Hạ, anh nói với mọi người. Nghe thì đơn giản, nhưng tinh ý một tí ai cũng nhận ra bên trong câu nói có phần chua chát:

- Còn đây là Khiết Hạ, vợ anh Thiệu Dân, là chị dâu của tôi đó các bạn.

Anh nhấn mạnh từ "chị dâu" nghe rất nặng.

Hạ miễn cưỡng gật đầu đáp lễ rồi viện cớ để cáo từ.

- Các anh chị cứ tự nhiên, tôi bận chút việc. Xin phép vào trong.

Vọng Thường đưa tay ngăn lại, mắt hơi nheo:

- Hạ ngồi chơi đã, lâu lâu mới có dịp rủ bạn bè về nhà chơi, chẳng lẽ Hạ không nhín chút thời gian nói chuyện cho vui với bạn bè tôi được sao?

Cách nói chuyện như ra lệnh của Vọng Thường làm Hạ khó chịu. Nhưng trước mặt người lạ, Hạ đành làm thinh nuốt giận.

Thấy vậy, anh bạn tên Vĩnh lên tiếng:

- Chị ngồi chơi cho vui, chúng tôi đều quen biết anh Dân cả. Nghe tin ảnh cưới vợ, nhưng đến hôm nay mới biết mặt. Bởi hôm đám cưới, chúng tôi đều bận công tác nước ngoài, nên không dự được. Thôi thì bây giờ gặp mặt làm quen cũng chưa muộn, phải không?

Thấy Vĩnh cởi mở, Hạ cũng dịu dàng:

- Không có chi. Nếu đã là người quen thì không có gì là muộn cả.

Vọng Thường kín đáo nhìn cô, rồi nhìn các bạn, mời:

- Mời các bạn uống nước.

Anh bưng ly nước cam đưa tận tay Hạ giọng ân cần:

- Hạ uống nước cam đi, rất tốt cho sức khỏe.

Hạ nhận ly nước rồi đặt xuống bàn. Cô thấy ngượng với ba đôi mắt đang tò mò nhìn mình nên đâm cáu. Nhất là Mỹ Phụng, tia nhìn sắc lạnh pha nỗi ghen hờn tức tối.

- Tôi lại không thích uống nước cam. Các anh, chị cứ tự nhiên.

Vọng Thường phật ý nhìn chỗ khác. Mỹ Phụng lại châm chọc:

- Cùng chung dưới mái nhà bao nhiêu năm mà sở thích của chị Hạ, anh cũng không biết thì quá tệ. Bởi vậy anh mới thua.

Vọng Thường trừng mắt nhìn cô, giọng gắt gỏng:

- Ai mượn em nhiều chuyện.

Mỹ Phụng quắc mắt lại anh định gây hấn.

Thấy tình hình hơi căng thẳng, Vĩnh giảng hòa:

- Cho tôi xin đi các bạn. Chỉ một ly nước thôi mà, đâu có gì phải ầm ĩ.

Vọng Thường rít thuốc liên tục, vẻ mặt khó đăm đăm, làm bầu không khí vui vẻ như chùn lại. Lúc này anh chàng tên Thạch mới lên tiếng, mắt nhìn Hạ chăm chăm không cần che giấu:

- Tôi cũng có nghe bạn tôi là Hoàng Đáng ca ngợi về chị khá nhiều, nên mới có dịp diện kiến, quả không sai. Anh Dân thật có mắt tinh đời

Mỹ Phụng xen vào, giọng mỉa mai:

- Tượng đá mà hôm nay còn mở miệng khen thì chị đúng là trên cả tuyệt vời.

Hạ nhíu mày suy nghĩ: "Cô đâu thù oán gì với cô ta, mà sao cô nàng cay cú trong từng lời nói? Được dịp là cô ta không bỏ qua một cơ hội nào. Đúng là thứ đàn bà lòng dạ hẹp hòi. Hạng người này cũng không nên kết thân làm gì chỉ tổ mang họa vào thân. Vậy mà Vọng Thường và những người bạn của anh sao có thể kết bạn được với cô ta không biết?"

Dứt dòng suy nghĩ, Hạ buông giọng lạnh lùng:

- Cám ơn lời khen tặng của các anh chị, tôi không dám nhận vì tôi cũng chẳng có gì đặc biệt.

Vừa dứt câu, Hạ đứng dậy dù Vọng Thường đưa mắt nhìn cô không vừa ý.

- Xin lỗi, tôi có chút việc phải vào trong.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Lỗi Nhịp Trái Tim PDF của tác giả Thụy Vũ nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Đường Dần Tại Dị Giới (Lục Đạo)
Hắn có một thân công phu siêu quần bạt tụy, trong thế giới hiện thực không đất dụng võ, chỉ còn cách làm sát thủ. Tình cờ đến được Dị giới vào thời thế hỗn loạn, trên chiến trường phát huy thực lực. Tên hắn là Đường Dần, chuyện của hắn như chỉ tồn tại trong truyền thuyết... Dị Giới không tồn tại, xuyên việt không có khả năng, xin chớ bắt chước! "Nếu có thể xuyên không thì về sớm gọi mình đi nữa"! Hắn có một thân siêu quần bạt tụy công phu, nhưng ở hiện thực thế giới bên trong nhưng vô dụng Võ chỗ, chỉ có thể làm không thể lộ ra ngoài ánh sáng sát thủ. Mà đi đến hỗn loạn không chịu nổi Dị Giới, tại ngươi chết ta sống trên chiến trường hắn thực lực lại đạt được trình độ lớn nhất phát huy. Ở chỗ này, hắn có thể không chút kiêng kỵ vung vẩy vũ khí trong tay; ở chỗ này, làm sinh tồn, hắn không có lựa chọn nào khác đi đến đầu kia thuộc về hắn chính mình Vương Giả Chi Lộ.***Thành Đô, đêm khuya. Tìm mua: Đường Dần Tại Dị Giới TiKi Lazada Shopee Đường Dần ngồi ở một nhà tên là ‘Dạ hỏa’ phòng khiêu vũ quầy bar trước uống rượu. Đây là hắn đến Thành Đô ngày thứ năm. Hắn thích rượu, cũng thích nhà này phòng khiêu vũ trong hoàn cảnh, càng thích nghe bên trong nổi lên bản tình ca. “Một mình ngươi?” Một vị hơn hai mươi tuổi cô nàng ngồi vào Đường Dần bên cạnh, mỉm cười nhìn hắn. Đường Dần dáng dấp anh tuấn đẹp trai, da trắng nõn, lông mày rậm mắt to, khóe miệng trời sinh thượng thiêu, cho dù ở hắn phụng phịu thời điểm cũng giống đúng đang mỉm cười, hé ra đẹp trai khuôn mặt tươi cười rất dễ làm cho sinh lòng hảo cảm, đương nhiên, đó là đúng người xa lạ mà nói, đúng người quen biết hắn mà nói, hắn cười, đúng sẽ cho người cảm giác rợn cả tóc gáy. Bởi vì hắn là sát thủ, giết người không chớp mắt sát thủ. Đường Dần quay đầu, không giải thích được nhìn cô nàng, không hiểu hỏi ngược lại: “Chúng ta quen biết à?” Cô nàng dáng dấp không tính là xinh đẹp, nhưng là tuyệt đối không khó xem, trên người mặc mát mẻ lộ ra nội y, phía dưới là nóng bỏng quần chip, lộ ra hai cái hấp dẫn lại thon dài đùi đẹp, khêu gợi quần áo khiến nàng dáng người quyến rũ thoạt nhìn càng thêm mê người. Cô nàng mỉm cười, lắc đầu, nói ra: “Ta là nơi này người phục vụ, đã liên tục chừng mấy ngày xem một mình ngươi qua đây uống rượu.” “A!” Đường Dần lắc lắc chén rượu trong tay, cười ha hả không có nói thêm nữa. Đầu óc của hắn rất thông minh, chí ít so với người bình thường muốn thông minh nhiều lắm, đúng có thể khiến cho hắn chú ý người có thể đã gặp qua là không quên được, cho dù là chỉ nhìn quá liếc mắt, lại trải qua mấy năm sau đó. Chỉ là trên cái thế giới này có thể khiến cho hắn chú ý cũng không có nhiều người. Đường Dần khuôn mặt tươi cười dụ cho người thân cận, thật là đi đón xúc hắn thời điểm, sẽ gặp tinh tường cảm giác được khuôn mặt tươi cười phía sau lạnh lùng, cái loại này từ trong khung thấu đi ra ngoài lạnh lùng. “Nghe giọng nói ngươi không phải là Thành Đô người nữa?! Tới Thành Đô làm cái gì? Đi công tác à?” Cô nàng tựa hồ đối với Đường Dần rất cảm thấy hứng thú, đúng lạnh lùng của hắn cũng làm như không thấy, tựa như quen hỏi. Đường Dần nhìn chén rượu trong tay, vẫn như cũ trầm mặc không nói gì. Hắn không muốn hiểu người, tuyệt không sẽ đối với hắn nói hơn một câu. Đang ở cô nàng cảm giác lúng túng thời điểm, một cái bàn tay đột nhiên từ Đường Dần phía sau đưa ra ngoài, đặt tại trên vai của hắn, đồng thời, thô thanh thô khí thanh âm sau lưng hắn vang lên: “Cậu em, ngươi ngồi vị trí này có người chiếm, nhường một chút nữa!” Nghe vậy, Đường Dần cùng một bên cô nàng không hẹn mà cùng nữu quay đầu lại. Chỉ thấy ở Đường Dần đứng phía sau có bốn gã ăn mặc dáng vẻ lưu manh thanh niên, khác không khiến cho Đường Dần chú ý của, nhưng này bốn quả lại quang lại phát sáng đại ngốc đầu phá lệ bắt mắt, dường như bốn ngọn đèn đèn lớn độn bài ở phía sau hắn. Thấy rõ ràng bốn người này, cô nàng trên mặt của liền lộ ra vẻ chán ghét, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vài phần kính nể cùng e ngại. Đường Dần đầy mặt mờ mịt, nói ra: “Ta vẫn luôn là ngồi ở chỗ này.” “Luôn luôn?” “Đúng vậy!” Đường Dần chính sắc nói ra: “Đã năm ngày.” “Hắc hắc...” Đưa tay đè xuống bả vai hắn đầu trọc hán tử cười lạnh một tiếng, dùng ngón tay cái dựa vào xuống dưới cái mũi của mình, nói ra: “Mẹ nó, huynh đệ chúng ta đều ở đây dặm lăn lộn năm năm. Người trẻ tuổi, thức thời mau nhanh khốn nạn, đừng tìm phiền toái, không phải có khổ cho ngươi đầu ăn!” Đang khi nói chuyện, hắn cầm quần áo vạt áo hơi vén lên, lộ ra đừng ở y xuống dưới một thanh giấu đao. Đường Dần hai mắt trực câu câu nhìn đao, sau một lúc lâu, hắn dường như khiếp đảm mà nuốt nước bọt, đứng lên hình, hàm cười nói: “Chỗ ngồi này đúng là của ngươi.” Nói, hắn cầm chén rượu lên, hướng đi xa xa bàn trống. “Ha ha ——” nhìn Đường Dần ‘Chạy trối chết’ bóng lưng, bốn gã đầu trọc đại hán cuồng tứ mà cười to lên. Sau đó, thân thể nhoáng lên, đều ngồi vây quanh ở cô nàng tả hữu. Cô nàng đúng Đường Dần nhu nhược hoàn toàn thất vọng, nhìn nữa này bốn gã đầu trọc, trên mặt chán ghét tình càng tăng lên, nàng làm bộ đứng dậy muốn đi, cầm đầu tên kia đầu trọc hán tử một tay lấy cổ tay của nàng nắm, cợt nhả mà hỏi thăm: “Đẹp đẽ đẹp đẽ, đi đâu? Thế nào chúng ta thứ nhất ngươi muốn đi a?” Cô nàng dùng sức bỏ qua đầu trọc hán tử tay của, tức giận nói ra: “Ta muốn đi công tác!” Đầu trọc hán tử ngoài cười nhưng trong không cười mà nói ra: “Vừa mặt trắng nhỏ kia tại đây ngồi thời điểm, ngươi cũng không có muốn đi công tác ý tứ, vẫn cùng hắn vừa nói vừa cười, thế nào huynh đệ chúng ta thứ nhất ngươi sẽ đi công tác, đẹp đẽ đẹp đẽ, ngươi quá không cho huynh đệ chúng ta mặt mũi nữa!” “Đúng, đúng!” Mặt khác ba người đầu trọc hô theo. Cô nàng nhận thức bốn người này, biết bọn họ là vùng này nổi danh cuồn cuộn, tựa hồ vẫn cùng địa phương đại hắc bang tổ chức có quan hệ, đối với bọn họ vừa đáng ghét, lại không dám đắc tội. Nàng thở sâu, dịu dàng nói: “Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì nha!” Đầu trọc hán tử cười nói: “Cũng không ý tứ gì khác, liền là muốn mời ngươi uống chén rượu.” Vừa nói chuyện, hắn nghiêng người tiếp cận đồng bọn gật đầu. Một tên đầu trọc hội ý, từ trong túi móc ra một chai rượu đỏ, ngã tràn đầy một ly, đổ lên cô nàng trước mặt của. Cô nàng hơi biến sắc, lắc đầu nói ra: “Ta không biết uống rượu...” Không đợi hắn nói xong, đầu trọc hán tử ngắt lời nói: “Ta mời ngươi uống rượu, cho dù là chỉ uống một hớp cũng là ý đó, nói cách khác đúng không để cho ta mặt mũi này!” Cô nàng biết bọn họ những người sống tạm bợ coi trọng nhất đúng mặt, nếu như hôm nay bản thân không uống chén rượu này, bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Để phái bọn họ, cô nàng bất đắc dĩ, đem tâm đưa ngang một cái, nói ra: “... Vậy ta chỉ uống một hớp.” “Tốt, tốt, tốt! Ha ha ——” đầu trọc hán tử đắc ý cười ha ha, liên tục gật đầu. Cầm chén rượu lên, cô nàng lấy dũng khí, ngửa đầu uống một hớp rượu lớn. Rượu xuống bụng, một cay độc vị từ trong dạ dày luôn luôn vọt tới tóc của nàng ti, nàng cảm giác mình hơi thở thì đều đã phun ra lửa, trắng noãn khuôn mặt cũng liền biến thành màu đỏ, này hầu gái lang dáng dấp thoạt nhìn càng thêm kiều diễm động nhân. Đầu trọc hán tử thấy mắt đều nhanh thẳng, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, vỗ tay cười to, liên thanh nói ra: “Tửu lượng giỏi, tửu lượng giỏi, ha ha, lại uống một hớp, tới, lại uống một hớp!” “Ta...” Cô nàng còn muốn từ chối, nhưng đầu trọc hán tử cũng cầm chén rượu lên, cứng rắn đi trong miệng của nàng rót. Thoáng qua trong lúc đó, còn dư lại hơn phân nửa ly rượu đều bị cứng rắn rót vào cô nàng trong bụng, sắc mặt của nàng cũng càng phát ra phì hồng. Nàng xóa sạch xóa sạch khóe miệng rượu dấu vết, thở hổn hển nói ra: “Ta hiện tại có thể đi được chưa?” Đầu trọc hán tử cùng vài tên đồng bọn liếc nhau, không hẹn mà cùng lộ ra cười xấu xa, gật đầu nói: “Tốt! Ngươi đi giúp nữa!” Nghe nói lời này, cô nàng như trút được gánh nặng, vội vàng đứng lên hình, thế nhưng nàng vừa nãy vừa đứng lên, chợt cảm thấy thiên toàn địa chuyển, dường như toàn bộ thế giới đều đã bay lên. Nàng đứng thẳng không được, thân thể ngay cả hoảng, sau cùng lại ngồi trở lại đến ghế trên, suy nghĩ choáng váng trầm trầm, lại đau lại sưng, lúc này nàng rốt cục ý thức được không được bình thường, mình tửu lượng lại kém, cũng không đến mức như thế chăng tể, đối phương khẳng định ở rượu dặm hạ mê huyễn dược các loại từ đông sang tây. Có thể nàng hiện tại mới nghĩ rõ ràng điểm này cũng đã chậm, ý thức một chút xíu ở trong óc nàng biến mất, ngồi ở ghế trên, thân thể lung lay lắc lắc, biểu hiện trên mặt dại ra, thỉnh thoảng lại nhìn mọi người chung quanh cười khúc khích. Gặp đã đắc thủ, bốn gã đầu trọc hán tử trên mặt cười xấu xa càng đậm, cho nhau nháy mắt, ba chân bốn cẳng đem cô nàng đở lên tới, còn thỉnh thoảng lại nói ra: “Uống nhiều rồi nữa! Không thể uống cũng không cần uống nha, chúng ta đưa ngươi đi nghỉ ngơi!” Bốn gã đầu trọc hán tử cái dụng tâm thức không rõ cô nàng đi qua sàn nhảy, thẳng tiếp cận phòng khiêu vũ đi cửa sau đi. Bọn họ bên này phát sinh tất cả, đều bị cách đó không xa Đường Dần nhìn rõ ràng. Hắn có cổ phát động, nghĩ xông lên phía trước đem bọn họ cản lại, bất quá rất nhanh hắn liền đem này cổ phát động ép xuống, mình không phải là người lương thiện, không cần thiết đi cứu người nào, () gây phiền toái chẳng khác nào vì mình gây nên phiền phức. Tuy rằng lý trí chiếm thượng phong, bất quá, cô nàng thân ảnh của cũng không ngừng ở trong đầu hắn hiện lên, để hắn có chút tâm phù khí táo. Đáng chết! Đường Dần ở trong lòng thầm mắng một tiếng, hắn đáng ghét loại này phát động không bị khống chế cảm giác. Ngửa đầu một cái, đem rượu trong ly uống sạch sẽ, lập tức hắn giơ tay lên tới, đánh ra một giòn giã hưởng chỉ. Cách đó không xa một tên người nữ phục vụ đã đi tới, hàm cười hỏi: “Ngài, có cần gì không?” “Rượu!” Đường Dần dứt khoát nói ra. “Rượu gì?” Người nữ phục vụ bị hắn chọc cười, tới phòng khiêu vũ, tám chín phần mười cũng là chút rượu. “Rượu mạnh!” “Phục ngươi thêm?” “Có thể!” “Một ly?” “Một chai!” Người nữ phục vụ ngẩn người, nghi ngờ xem mắt Đường Dần, dừng một chút mới hàm cười nói: “Tốt, ngài, xin chờ một chút!” Không lâu sau, cô nàng bưng khay đi trở về, đem một chai phục ngươi thêm phóng tới Đường Dần trước mặt của, sau đó lại thâm sâu sâu nhìn hắn một cái, phương chậm rãi đi ra ngoài. Mở che, Đường Dần đảo mãn một ly, chỉ ngửa đầu một cái, rượu trong ly đã bị hắn uống cạn. Rượu nồng độ cao xuống bụng, hình như vô số cây đao, ở trong cơ thể hắn cắt tới vạch tới, hắn nhắm mắt lại, ngón tay ở trên bàn gấp rút gõ. Qua một hồi lâu, hắn chậm rãi giương đôi mắt, trong nháy mắt đó, phảng phất có hai đạo tinh quang từ ánh mắt hắn giữa bắn ra, chỉ là rất ngắn, lóe lên rồi biến mất. Uống xong một chai cao độ vào hè ngươi thêm sau, Đường Dần loạng choạng lắc lư đi lại khách sạn nghỉ ngơi!Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đường Dần Tại Dị Giới PDF của tác giả Lục Đạo nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đường Công Danh Của Nikodem Dyzma (Tadeusz Dołęga-Mostowicz)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đường Công Danh Của Nikodem Dyzma PDF của tác giả Tadeusz Dołęga-Mostowicz nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đường Chân Trời Đã Mất (James Hilton)
Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đường Chân Trời Đã Mất PDF của tác giả James Hilton nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Dưới Vòm Ký Ức (Bát Nguyệt Trường An)
Tựa xuất bản của tác phẩm này là Đã nhiều năm như vậy. Chuyện xưa của trường Trung học Chấn Hoa Nhân vật chính: Lý Nhiên (xuất hiện ở "Điều tuyệt nhất của chúng ta"), Trần Kiến Hạ (Xin chào, ngày xưa ấy), và Sở Thiên Khoát Các nhân vật chính bắt đầu bước vào cuộc sống học sinh cấp ba. Sở Thiên Khoát, Dư Châu Châu, Lâm Dương đều xuất hiện. Trần Kiến Hạ và Dư Châu Châu ngay từ đầu đã là bạn cùng bàn.*** Tìm mua: Dưới Vòm Ký Ức TiKi Lazada Shopee Khi Trần Kiến Hạ ngồi xổm ở góc tường khóc không ra nước mắt, vừa đúng lúc Vu Ti Ti cầm bình nước từ cửa sau bước ra, đằng sau là người bạn mới cùng bàn của cô nàng, hai người cười cười nói nói lại còn nắm tay. Vu Ti Ti và bạn cùng bàn nhìn thấy Lý Nhiên và Kiến Hạ ở góc tường thì kêu lên một tiếng "a" không lớn không nhỏ. Vu Ti Ti ngừng lại, ánh mắt nhìn quanh Kiến Hạ, Lý Nhiên, thấy Lý Nhiên cầm máy CD chuyển tới chuyển lui nhét vào trong lòng Kiến Hạ, biểu cảm trên mặt vô cùng kì lạ. Trong đầu Kiến Hạ nổ "ầm" một tiếng. Vừa mới vào trường đã dây dưa lằng nhằng với thiếu niên bất lương với cái đầu quấn đầy băng gạc, lại bị bí thư chi Đoàn bắt gặp ngay tại trận, Kiến Hạ không biết nên giải thích thế nào. Lý Nhiên nhìn Vu Ti Ti trong thoáng chốc, khóe miệng khinh miệt nhếch lên. "Lâu rồi không gặp." Vào thời khắc hoang mang rối bời như thế này, giọng điệu của Lý Nhiên vẫn khiến cho Kiến Hạ thất thần, kiểu giọng điệu muốn ăn đòn khiến cô bất giác nhớ lại trận cãi vã của hai người trong phòng y tế. Vu Ti Ti khôn khéo không để ý đến Lý Nhiên, ánh mắt lạnh băng nhìn trực tiếp lên người Kiến Hạ. "Trần Kiến Hạ, cậu làm gì vậy?" Kiến Hạ sợ hãi đứng lên, "Tớ..."Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Bát Nguyệt Trường An":Điều Tuyệt Vời Nhất Của Thanh XuânDưới Vòm Ký ỨcThầm Yêu- Quất Sinh Hoài NamXin Chào, Ngày Xưa ẤyĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Dưới Vòm Ký Ức PDF của tác giả Bát Nguyệt Trường An nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.