Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hòn Đất

Review Hồng Khánh: “Hòn Đất” là một khúc nhạc kiêu dũng và bi tráng về miền quê hồn hậu và anh hùng trong thời kỳ thương đau của đất nước những năm kháng chiến chống Mỹ - Nguỵ. Đọc “Hòn Đất”, tôi đã mê mải lạc về nơi hang Hòn nơi 17 người du kích đã anh dũng, kiên cường chiến đấu và bám trụ, nơi những khóm ấp ấm áp ngập tràn tình yêu thương. Ở nơi ấy, họ sống, họ yêu thương và sát cánh bên nhau dẫu chết chẳng chia lìa. Nước mắt tôi ướt đầm trang giấy nhỏ bởi sự hi sinh lớn lao, bởi tình yêu nồng nàn thấm từng con chữ. “Chị Sứ yêu Hòn Đất bằng tình yêu hầu như là máu thịt” Chị “yêu biết bao nhiêu cái chốn này, nơi chị oa oa cất tiếng khóc đầu tiên, nơi quả ngọt trái sai đã thắm hồng da dẻ chị”. Và chị, cũng như tất cả người con của Hòn Đất đã chiến đấu tới cùng vì một tình yêu sâu nặng như thế. Dù kẻ thù có mạnh đến đâu, có bạo tàn đến đâu chúng cũng không khuất phục được, không dập tắt được ngọn lửa rừng rực cháy trong mỗi người dân Hòn Đất, trong má Sáu, Út Quyên, anh Ba Rèn, Cà Mỵ, Ngạn hay San... Điều tôi yêu thích nhất ở Hòn Đất là cách viết đầy nhân đạo với những người phụ nữ nơi đây. Tất cả đều sáng trong và đẹp đẽ: tấm lòng của người mẹ, người bà, người chị, người vợ hay người yêu đều lấp lánh như sao trời và dịu êm như ánh trăng đổ tràn bên bờ suối, tắm đẫm áng tóc mây của chị Sứ. Chị Sứ, người con ưu tú của Hòn Đất yên giấc trong lòng đất mẹ, nhưng tinh thần chiến đấu, tình yêu của chị vang vọng và tỏa lan đến từng nhành cây ngọn cỏ của Hòn Đất, cũng là nguyên nhân của biết bao sự kiện khiến lính Cộng Hoà run sợ mà đỉnh điểm là cái chết của thằng Xăm - kẻ trực tiếp xuống tay tàn độc với chị Sứ, cũng là hung thần của Hòn Đất. Chiến tranh, lúc nào cũng đau thương và khốc liệt, nhưng cảnh nồi da nấu thịt luôn khiến người ta đau đớn gấp vạn lần. Và người phụ nữ khiến tôi xót thương hơn cả chính là bà Cà Xợi - mẹ thằng Xăm. Ai cũng qua một thời tuổi trẻ, bà già gàn dở Cà Xợi xưa kia là người con gái đẹp Khơ Me xinh đẹp, uyển chuyển, dịu dàng nhất vùng. Chả thế mà bà bị ép lấy tên chủ Mưu độc địa và sinh ra thằng Xăm. Dẫu hắn giống cha, ảnh hưởng của cha mà trở nên ác ôn, dẫu cô Cà Xợi bị đuổi đi khi bụng mang dạ chửa đứa con thứ 2, dẫu bà Cà Xợi - người chịu ơn cứu tử, cưu mang của mẹ con chị Sứ- đã nhiều lần van xin dân làng đừng coi hắn là con bà thì sự thật cũng chẳng thể nào thay đổi. Dù thuộc lòng vị trí từng mô đất, viên đá, bà vẫn ngã dúi dụi trên con đường quen thuộc khi hay tin thằng Xăm chuẩn bị về càn, bà ngất lên ngất xuống khi thấy vệt máu nơi khoé miệng hắn, khi hắn vừa ăn xong 1 buồng gan Việt Cộng và trở nên ngây dại từ đó. Đúng là “Cho dù ở Hòn Đất hay là ở trên khắp thế gian, người mẹ nào mà chẳng có nỗi đau khổ của riêng mình, nhưng thật cũng ít có người mẹ nào lại có nỗi đau như bà Cà Xợi”. Bà không dám nhìn bà con chòm xóm, những người mở rộng vòng tay và lòng bao dung với mẹ con bà, bà không dám đối diện với bà Sáu trong tang lễ chị Sứ, bà ngất lịm trước di vật của chị... Nỗi đau cứ lần lượt xếp chồng lên, trĩu nặng trái tim bà. Có người mẹ nào không yêu thương con hơn chính bản thân mình, có người mẹ nào không muốn con sống một cuộc đời thật tốt đẹp. Thế nhưng bà Cà Xợi đã không dưới một lần ước đứa con mình chết đi. Cái hình ảnh bà cầm con dao đứng bên cạnh thằng con say giấc sau bữa cơm rượu mẹ nấu là một hình ảnh đầy bi thương và ám ảnh. Nếu như Anh Đức để bà tự tay kết liễu cuộc đời hắn - như một bà mẹ Liên Xô nào đó đã làm, có lẽ tính tuyên truyền của tác phẩm sẽ vang dội hơn. Nhưng tác giả đã nhân đạo, đã không để bà mẹ Việt Nam lòng đầy yêu và hận làm việc đó. Cũng chính vì điều này, mà tôi thấy tác phẩm đẹp đẽ, trọn vẹn và nhân văn hơn rất nhiều. Cuốn sách, dẫu đây đó vẫn còn những hạt sạn ở tính Logic trong một vài tình tiết (lí do tên chủ Mưu đuổi bà Cà Xợi khi bà mang trong mình giọt máu của hắn chưa thật thỏa đáng, khói chẳng lùa vào hang, mùa khô mà xuất hiện mưa rào, bà Cà Xợi dễ dàng tìm ra 2 người du kích đầy đủ vũ trang...) thì “Hòn Đất” vẫn là một tác phẩm thật đẹp, rực rỡ như bông hoa Sứ thắm tươi - tên người con gái huyền thoại của Hòn Đất. *** Review Kẻ Lang Thang:   Không có cuộc chiến tranh nào là không ác liệt, nhưng khủng khiếp nhất, có lẽ, là nội chiến. Hòn Đất nói về một thời kỳ như thế, khi những người lính Việt Nam, dù là Việt Nam Cộng hoà hay Việt Nam Dân chủ cộng hoà, buộc phải giương súng bắn vào chính đồng bào của mình. Bằng giọng văn truyền cảm, nhà văn Anh Đức đã đưa người đọc tham gia vào một trận đánh có thật xảy ra tại Hòn Đất-Kiên Giang tháng 1 năm 1962. Đắm mình vào tác phẩm, khó ai có thể nén nổi xúc động trước những bi kịch và sự thảm khốc của chiến trường miền Nam giai đoạn 1960-1965. Khi việc tiếp cận với kho tri thức khổng lồ của nhân loại là quá dễ dàng như hiện nay, thiết nghĩ, đôi khi cũng nên dừng lại để đọc một tác phẩm văn học Việt Nam như thế này, để cảm nhận, dù chỉ một phần nhỏ sự dữ dội của chiến tranh và trên hết, để trân trọng hoà bình của Tổ quốc.   Nắng sớm đẫm chiếu người Sứ. Qua đây để thấy đó rất tốt ! Ánh nắng chiếu vào đôi mắt chị, tắm rợp mái tóc, phủ đầy đôi bờ vai tròn trịa của chị. Cuộc đời thật khốn nạn với tôi. Có những lúc, bỏ lỡ hiện tại, vĩnh viễn không còn cơ hội nữa.. Đó quả là một lựa sáng suốt.”. Cứ nghĩ là dễ dàng.. Cảm thấy bất lực khi không thể làm được.Đọc tiếp Đã lâu rồi mới có 1 cuốn sách làm mình vừa đọc vừa khóc như thế này. Khóc vì cảm phục tinh thần quyết tử của các anh du kích, khóc vì thương cho số phận của người dân trong thời chiến tranh loạn lạc, đặc biệt là khóc cho số phận của người phụ nữ Việt Nam, như mẹ Sáu, chị Sứ, Út Quyên, Cà Mỵ, Năm Nhớ, Thím Ba… những người phụ nữ thân yếu tay mềm nhưng tinh thần vô cùng bất khuất, thà chết chứ không bao giờ đầu hàng. Càng đọc truyện lại càng thấm tội ác tột cùng của tụi Mỹ-Diệm. Nó uống máu đồng bào ta, mỏ ruột moi bụng, cưỡng hiếp phụ nữ… Thật sự mình đã khóc khi chị Sứ và Đạt hi sinh, khi mẹ Sáu đau khổ vì mất con và khi trận chiến kết thúc, mọi người lại được đoàn tụ. Thật sự thì đây là cuốn truyện vô cùng cảm động và rất đáng để đọc, ngoại trừ 2 điểm mình không hài lòng lắm. Thứ nhất là bìa quá mềm và dễ rách. Thứ 2 là tác giả nên thay thế những từ như “tôi, tụi tôi” thành ” tui, tụi tui”. Vì nếu đã viết theo phong cách miền Nam thì nên thống nhất kiểu xưng hô. Còn không nên gọi là “chúng tôi”, mỗi lần đọc “tụi tôi” nghe hơi buồn cười. *** Tôi bắt đầu viết tiểu thuyết "Hòn Đất" tại Hội Văn Nghệ Giải Phóng miền Nam đóng giữa những cánh rừng già thuộc Đông Nam Bộ vào cuối năm 1964. Sang đầu năm 1965 thì tôi viết xong. "Hòn Đất" gởi ra Hà Nội và Nhà xuất bản Văn Học xuất bản đầu tiên năm 1966, đồng thời ở miền Nam tác phẩm này cùng với tập truyện và bút ký "Bức thư Cà Mau" của tôi được tặng giải chính thức giải thưởng Nguyễn Đình Chiểu. Tính đến nay, "Hòn Đất" ra mắt bạn đọc đã trên ba mươi năm và được tái bản tới lần thứ tám. Sách cũng đã được dịch và xuất bản nhiều thứ tiếng: Anh, Pháp, Espéranto, Tây Ban Nha, Nga, Đức, Trung Quốc, Nhật Bản... Ngày viết "Hòn Đất" tôi còn rất trẻ, mới hăm chín. Câu chuyện Hòn Đất là một câu chuyện về một trận đánh trong hàng ngàn trận đánh xảy ra trên chiến trường miền Nam trong giai đoạn sau đồng khởi, Mỹ tiến hành chiến tranh đặc biệt. Cuộc chống cự diễn ra trong hang Hòn Đất và ngoài xóm, trong thế chênh lệch: bên ta có mười mấy người bị vây trong hang với vũ khí thô sơ, cũ kỹ, còn phía Mỹ - ngụy gồm tới gần hai ngàn quân với vũ khí tối tân. Vì sao tôi đã chọn trận đánh có thật xảy ra tại Hòn Đất - Kiên Giang vào cuối 1962 đó để viết thành một tiểu thuyết có cùng tên với địa danh ấy? Trước hết là do bản thân câu chuyện tựa như là cả miền Nam chiến đấu được thu nhỏ, có tính tiêu biểu - có khả năng từ cái tiêu biểu mà khái quát hóa, thể hiện ở các mặt: tinh thần quân dân đoàn kết chiến đấu bất khuất dưới sự lãnh đạo chặt chẽ của Đảng, vận dụng phối hợp ba mũi giáp công, lực lượng đôi bên chênh lệch, và điều quan trọng hơn cả là viết ra câu chuyện này như gióng lên tiếng chuông báo trước: chiến tranh đặc biệt nói riêng và chiến tranh xâm lược nói chung bất kể dưới hình thức nào do Mỹ tiến hành sẽ thất bại. Ngoài ra, về mặt dựng truyện, một yếu tố khiến tôi tin tưởng là ngay từ trong chuyện đã xuất hiện một người con gái, đã sống và đã chết như một nữ anh hùng. Đó là chị Phan Thị Ràng, mà trong tiểu thuyết tôi đặt tên là Sứ. Việc có được và hình thành vun đắp ra được một nhân vật phụ nữ như thế, từ lâu trong đời viết của tôi luôn là niềm khao khát muốn khắc họa, và đó là sự quen thuộc, gần gũi như trước kia tôi đã từng khắc họa chị Tư Hậu trong "Một chuyện chép ở bệnh viện". Bởi lẽ đó, "Hòn Đất" là một tiểu thuyết viết về một cuộc chiến đấu mà cũng là một tiểu thuyết về một đời người con gái. Tôi đã rút ra từ nhiều mẫu người con gái miền Nam anh hùng bất khuất trung hậu đảm đang để đúc lại thành một người. Đó là chị Sứ. Trong hơn ba mươi năm, tôi rất sung sướng về một chị Sứ trong Hòn Đất do tôi xây dựng nên từ một nguyên mẫu, đã trở thành nhân vật văn học đến cùng bạn đọc gần xa. Tôi hy vọng hình tượng chị Sứ sẽ sống lâu trong lòng bạn đọc, qua các thế hệ, nhất là đối với các em gái nhỏ sắp lớn lên thành những người con gái trên xứ sở xanh tươi yên bình của chúng ta hôm nay - đất nước đã thấm biết bao máu của những người cô người dì mình như Sứ. Giờ đây Hòn Đất vẫn còn đó. Trên đường đi từ Rạch Giá lên Hà Tiên, các bạn sẽ nhìn thấy trái núi xanh rì ấy mé tay trái, sát kề bên biển. Cách hang Hòn không xa là ngôi mộ chị Ràng, tức chị Sứ. Câu chuyện chiến đấu ác liệt ngày nào ở Hòn Đất đã qua lâu, nhưng chị Sứ vẫn còn. ở đó, bên vịnh biển Tây Tổ quốc ngày đêm sóng vỗ. 30 - 4 - 1998 Anh Đức Mời các bạn đón đọc Hòn Đất của tác giả Anh Đức.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vô Lại Và Quyến Rũ - Loretta Chase
Vô lại và quyến rũ là câu chuyện xoay quanh Sebastian Ballister và Jessica Trent. Chàng, một chàng hầu tước to lớn, đen đúa và nguy hiểm. Chàng luôn tự chứng tỏ mình là một người bất lịch sự trước mặt giới thượng lưu và dường như điều đó lại càng khiến chàng đắc trí dù với thiên hạ đó là những việc tồi tệ. Chàng đích thực là một tên vô lại. Nàng, một cô nàng cực kì thông minh, và quyến rũ. Nàng có ý chí quyết liệt, mạnh mẽ và không bao giờ chấp nhận sự thất bại. Song, số phận đã đặt nàng trong một thử thách vô cùng “khó chịu”: để cứu lấy tương lai của nàng và em trai mình, nàng bắt buộc phải đương đầu với chàng hầu tước – con quái vật, bị mọi người khinh ghét kia. Trong cái giây phút gặp gỡ đầu tiên ấy, nàng đã từng nghĩ sẽ hạ bệ tên vô lại ấy một cách quyết liệt nhất để sống sót. Thế nhưng, điều kì diệu như một định mệnh, họ bị cuốn vào nhau đến bất tận, vượt qua mọi ranh giới của những hận thù, âu lo đời thường. Một người khôn ngoan như nàng lại có thể yêu tên vô lại ấy đến điên cuồng cả tâm trí mình? Một kẻ vô lại, với những ý đồ xấu xa. Một kẻ luôn luôn hắt hủi và coi thường những người đàn bà bên cạnh mình lại có thể bị cô gái bé nhỏ Jessica cảm hóa? *** Hầu tước Dain bước khỏi buồng tắm vào lúc hai giờ sáng. Rồi chàng phải khoác chiếc áo choàng mặc trong nhà và xỏ dép đi tìm vợ mình, vì như chàng đã đoán chừng, lúc này nàng không nằm trên giường ngủ, mà đáng lý ra thì nàng phải ngủ mới được. Chàng thử nhìn qua Tháp Nam trước, nhưng nàng không có bên giường của Dominick. Mary đang ở đó, thiêm thiếp ngủ trên ghế. Thằng bé nằm sấp, ngủ rất say, đống chăn màn bị đạp dồn thành một đống cuối chân giường. Dain thầm càu nhàu, lôi tấm khăn trải giường và cái chăn lên, nhanh tay đắp quanh con trai mình. Rồi chàng vỗ nhẹ đầu thằng bé đang ngủ không biết trời trăng gì ấy và bỏ đi. Mười lăm phút sau, chàng tìm ra Jessica trong phòng ăn. Nàng đang đứng trước lò sưởi, quấn mình trong chiếc áo khoác ngủ màu đen và vàng, tóc tai được cẩn thận bới lên, kẹp chặt trên đỉnh đầu. Những ngón tay nàng khum khum cầm một cốc rượu mạnh và nàng đang nhìn lên bức chân dung của mẹ chàng. “Lẽ ra nàng phải mời ta uống chung với nàng chứ,” chàng nói từ ngoài cửa. “Đây là chuyện giữa em và Lucia,” nàng nói, mắt vẫn nhìn lên bức chân dung. “Em đến đây để nâng ly vinh danh bà.” Nàng nâng ly lên. “Dành cho phu nhân, thưa bà Lucia đáng yêu: vì đã mang ông chồng quỷ quyệt của con đến thế giới này... vì đã trao cho chàng quá nhiều điều tốt đẹp nhất của bà... và vì đã bỏ chàng lại đây, để chàng có thể sống sót và lớn lên thành một người đàn ông... để con tìm thấy chàng.” Nàng xoay xoay cái chất lỏng vàng sóng sánh trong ly, và hít lấy một hơi vẻ tán thưởng. Đoạn, với một tiếng thở dài khe khẽ khoan khoái, nàng nâng ly lên môi. Dain bước vào phòng, đóng cửa lại sau lưng. “Nàng không biết mình đã may mắn thế nào đâu khi tìm ra ta đâu,” chàng nói. “Ta là một trong số ít những tên đàn ông ở Tây Âu có thể chịu nổi nàng. Thứ rượu đó, ta đoan chắc, là brandy loại hảo hạng của ta đấy.” “Thực tình em đã tính đến hầm rượu của chàng khi em cân nhắc những tài sản và tiêu sản của chàng,” Jessica nói. “Kho rượu của chàng chắc chắn là đã làm cán cân nghiêng về phần ưu điểm của chàng đấy.” Nàng khoát cánh tay đang cầm ly rượu về phía bức chân dung. “Trông bà ấy thật rạng rỡ ở đấy đúng không?” Dain đi đến đầu bàn, ngồi vào ghế của mình và ngắm nghía bức chân dung. Xong chàng lại đứng lên đi lại tủ chén bát và ngắm bức chân dung từ góc ấy. Chàng săm soi bức tranh từ lối cửa vào Phòng trưng bày nhạc cụ, từ các cửa sổ, và từ đầu kia chiếc bàn ăn dài ngoẵng. Cuối cùng chàng đi lại bên vợ mình trước lò sưởi, khoanh tay trước ngực, và đứng đấy trầm ngâm chiêm ngưỡng mẹ mình. Nhưng dù chàng có nhìn bà từ góc cạnh nào hay nhìn lâu nhìn kỹ đến đâu, chàng cũng không còn cảm thấy lòng mình đau đớn nữa. Tất cả những gì chàng nhìn thấy là một thiếu phụ xinh đẹp, người đã yêu thương chàng theo cách thất thường của riêng mình. Dù chàng sẽ không bao giờ biết hết sự thực của những gì đã xảy ra hai mươi lăm năm về trước, nhưng chàng đã biết đủ nhiều, tin tưởng đủ nhiều để tha thứ cho mẹ mình. “Bà ấy thực là xinh đẹp, phải không?” chàng hỏi. “Đẹp tuyệt trần.” ... Mời các bạn đón đọc Vô Lại Và Quyến Rũ của tác giả Loretta Chase.
Tôi Mang Thai Đứa Con Của Chị Gái - Tạ Hà Như Bình
Là một trong 5 tác phẩm lọt vào vòng chung khảo Giải thưởng Văn học Đoàn Thị Điểm, Tôi Mang Thai Đứa Con Của Chị Gái của Tạ Hà Như Bình là câu chuyện kể về quãng đời của ba chị em gái nhà nghèo. Ba chị em nương tựa, bao bọc cho nhau từ lúc thiếu thời mồ côi cả cha mẹ đến khi trưởng thành lập gia đình. Họ thành công, có cuộc sống ổn thỏa là thành quả đáp đền cho sự nỗ lực. Điều duy nhất không viên mãn là việc chị hai không thể sinh con và cần người mang thai hộ. Cuốn sách như một hành trình muôn màu của cuộc sống hiện đại. Ở đó người ta bắt gặp những sóng gió nối tiếp, sự bình yên chưa được bao lâu lại có những khó khăn, trắc trở khác ập tới. Sau tất cả, người ta hiểu ra rằng, hạnh phúc mong manh trong gia đình chỉ có thể giữ gìn bằng tình yêu thương, sự vị tha và thấu hiểu. *** Trở về với cuộc sống hiện tại, tôi đã không thể sinh đứa con thứ hai ngay như dự định, bởi đã phải mổ khi sinh bé Hồng Tiệp. Thỉnh thoảng, bố mẹ và chồng tôi có lỡ lời nói rằng, “bình thường thì bây giờ chúng ta có thêm đứa nữa bằng thằng Hồng Tiệp rồi”. Những lúc ấy tôi cũng chạnh lòng và buồn. Sinh mổ một lần, sức khỏe tôi cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Đôi lúc tôi cũng thấy lo lắng không biết khi định sinh lại thì sẽ thế nào. Bác sĩ khuyên tôi đợi ba năm hãy sinh lại. Nhưng vợ chồng tôi bàn nhau chỉ kế hoạch sau hai năm thôi vì lúc đó tuổi của tôi cũng ngoài ba mươi rồi. Nhiều lúc đi ngoài phố, nhìn những đứa trẻ, tôi lại nghĩ, đáng lẽ tôi cũng đã có thêm một em bé như thế. Nhưng rồi lại vội xua đi ý nghĩ ấy. Biết được những suy nghĩ đó của tôi, chị Hai chắc chắn sẽ rất buồn và day dứt. Và tôi cũng tự thấy xấu hổ với chính mình. Vâng, cuộc sống là một bài toán buộc bạn phải tìm cách giải quyết. Nếu tôi sống cho mình, cho chồng con mình, tôi sẽ không mang thai cho chị Hai, và có lẽ bây giờ tôi đã có thêm đứa con nữa, sẽ không phải thắc thỏm lo âu chờ đợi thêm mấy năm. Nhưng, nếu được vẹn toàn như thế, liệu tôi có thực sự thấy cuộc sống của mình hạnh phúc hơn không, trong khi nhìn cảnh chị gái đau đáu thèm con, mong con. Tôi chắc chắn sẽ không hối hận về quyết định của mình. Tôi quay lại làm việc sớm hơn quy định nghỉ sinh của công ty. Trong thời gian tôi nghỉ sinh, công ty đã bổ nhiệm một vị trí phó giám đốc và đó là một người mới về. Lẽ ra, tôi đã có thể ngồi vào chiếc ghế danh vọng đó. Thực lòng, tôi có hụt hẫng khi bắt nhịp lại với công việc. Đôi lúc, tôi không xử lí được tình huống mâu thuẫn với phó giám đốc mới. Những người đồng giới thường hay hiếu thắng với nhau hơn là với những người khác giới. Không những thế, người cùng giới kia lại là kẻ xa lạ ngồi vào vị trí mà mình đã mất nhiều năm cố gắng. Những ngày tới công sở của tôi trở nên nặng nề và không còn hào hứng như trước đây. Nhiều hôm tôi trở về nhà trong trạng thái stress nặng. Sau lần sinh này, tôi không rõ lí do vì sao tôi sụt cân nhanh. Đến bảy tháng sau thì cân nặng của tôi ở vào tình trạng thiếu cân. Cảm giác mệt mỏi cũng thường xuyên bủa vây. Cân nặng theo đó lại càng giảm. Cuộc sống của tôi dần dần rơi vào trạng thái chán nản và nặng nề. Tôi ốm và xin nghỉ làm nhiều hơn tất cả những năm trước. Bố mẹ và chồng tôi có lẽ cũng bị lây cảm giác tiêu cực của tôi. Cuộc sống phải chăng cứ thích đẩy người ta vào những khúc quanh như thế? ... Mời các bạn đón đọc Tôi Mang Thai Đứa Con Của Chị Gái của tác giả Tạ Hà Như Bình.
Tôi Bị Bố Bắt Cóc - Mitsuyo Kakuta
Tôi bị bố bắt cóc đạt giải Văn học Robo no ishi năm 2000 (Totto- chan: Cô bé bên cửa sổ cũng đạt giải thưởng này năm 1983). Tôi bị bố bắt cóc viết về một chuyến nghỉ hè. Đây là một chuyến nghỉ hè "lạ lùng" - bởi người ta đi nghỉ cùng tên bắt cóc! Đây là một chuyến bắt cóc "lạ lùng" - bởi kẻ bắt cóc là bố, "một người lớn không tốt!" và người bị bắt cóc là con gái "còn không biết là mình yêu hay ghét bố nữa" (vì người ta phải gặp nhau thì mới biết yêu, hay ghét). Thế nhưng, chuyến đi của hai người - thủ phạm Takashi và nạn nhân Haru, hay chính xác là bố và con - không hề mất đi tính gay cấn, hồi hộp của một chuyến “bắt cóc” và cũng không thiếu những thú vị, trong trẻo, yêu thương của một chuyến “du lịch gia đình”. Hơn tất cả, đây là "một chuyến đi sẽ nối liền trái tim đứa bé và cha mẹ vì lý do nào đó phải sống xa nhau". Nhà văn nổi tiếng Nhật Bản Shigematsu Kiyoshi nhận xét: "Cuốn sách cần thiết cho những người lớn đang chật vật với những khó khăn của việc làm cha, làm mẹ". *** Mitsuyo Kakuta sinh ngày 8 tháng 3 năm 1967 tại Yokohama, Nhật Bản. Cô tốt nghiệp Đại học Waseda chuyên ngành sáng tác văn học. Cuốn Ngày thứ tám của Mitsuyo đã đạt Giải văn chương Chuo Koron. Cô còn là tác giả của cuốn Woman on the Other Shore, đạt Giải Naoki và Tôi bị bố bắt cóc đoạt giải "Văn học Robo no Ishi" năm 2000 cùng hơn 30 tiểu thuyết và tuyển tập truyện ngắn khác. *** Đến ga, chung quanh đã tối hẳn, bóng đèn trắng của nhà ga chiếu sáng vòng xuyến. Những người phụ nữ tay xách túi hàng như mới đi chợ về, tụi học sinh mang cặp tới lớp học thêm, người người qua lại dưới ánh đèn. Tôi rủ bố về đến tận nhà nhưng bố trả lời: - Cho bố kiếu! Tôi nói: - Bố lại đến bắt cóc nhé! - Ờ! Bố đeo cái kính mát to đùng rồi cười. - Vậy thôi! Tôi đưa tay ngang mặt, từ từ vẫy chào bố. - Hẹn gặp lại! Bố vỗ nhẹ vai tôi. Tôi tiến về vòng xuyến đông người qua lại. Tôi đã được giải phóng bởi tên bắt cóc. Tôi ngẩng cao đầu, dấn bước bằng những bước chân sải rộng, đánh tay thật mạnh, tay chân tôi rám nắng. Về đến nhà tôi sẽ đi tắm. Phải dành cả đống thời gian để kỳ cọ, tắm rửa cho thật sạch cái cơ thể dơ bẩn, hôi hám này. Sau đó vừa ăn kem vừa xem ti vi. Lâu lắm rồi mới được xem ti vi. Hoặc gọi điện cho dì Yuko cũng được. Chỉ kể cho mỗi dì Yuko nghe chuyện mấy ngày nay thôi. Tôi vừa đi vừa suy nghĩ những việc sẽ làm sau khi về đến nhà, chân không ngừng bước. Đến góc rẽ ở vòng xuyến, tôi quay lại nhìn. Tôi thấy bố vẫn đứng ở cửa soát vé, như bị đẩy ra bởi bao nhiêu người qua lại. Nhận ra tôi dừng lại, bố bỏ kính, vẫy tay. Tôi cảm giác người bố đứng vẫy tay xa xa kia như một người lạ. Như ông bố mặc áo thun đang công kênh em bé trên vai, như người đàn ông tóc nâu đang khoác tay một phụ nữ, như người đeo kính mặc vét kia, thật sự chẳng khác gì một ai đó không quen biết. Thế nhưng, tôi cũng thấy người đàn ông mặc chiếc áo nhàu bẩn, da đen sạm vì nắng, đuôi mắt sụp xuống, lúc ẩn lúc hiện giữa đám đông qua lại kia đang tỏa sáng một cách kỳ lạ. Cứ như được bao bọc bởi một cái kén vàng. Không phải tại ánh sáng nhà ga, cũng không phải nhờ ánh đèn của mấy ki-ốt. Rồi tôi bỗng nghĩ, chắc lần đầu gặp bố, mẹ cũng nhìn thấy bố tỏa hào quang như vậy chăng? Trong đám đông, chỉ một người, tỏa sáng, theo một cách đặc biệt. Tôi thấy thích người đàn ông đang vẫy tay liên tục một cách khù khờ đó. Cho dù người ấy không khác gì một người xa lạ. Khi xác nhận trong lòng như vậy, tôi hít một hơi thật sâu rồi quay bước đi. Mời các bạn đón đọc Tôi Bị Bố Bắt Cóc của tác giả Mitsuyo Kakuta.
Tình Yêu Là Một Nỗi Buồn - Vũ Lập Nhật
Bạn đã từng yêu chưa? Nếu đã từng bạn sẽ cảm nhận được câu chuyện này một cách sâu sắc. Đúng như người ta vẫn nói, khi hai đã yêu nhau họ có thể làm tất cả cho nhau. Tình yêu thiêng liêng, tình yêu của những con người có những trái tim bị tổn thương dành cho nhau lại càng thiêng liêng. Tình yêu đẹp, qua bao khó khăn, bất hạnh lại càng đáng trân trọng biết nhường nào. Sống trong một cuộc sống càng đầy đủ thì nỗi buồn càng trở nên vĩ đại. Tình yêu là một nỗi buồn khắc họa một cách nhẹ nhàng, sâu sắc câu chuyện tình buồn của Yier, một thiên tài âm nhạc xấu xí. Người ta yêu những bản nhạc của ông say đắm nhưng lại ghét bỏ ông, còn ông thì quay lại với cái thế giới phụ bạc đó và sống một mình với sự cô đơn. Yeir hi vọng có ai đó hiểu được những bản nhạc mà ông viết và cho ông tình yêu. Lúc tưởng chừng như ông sẽ sống như vậy cho đến ngày cuối đời, không tình yêu, không ai thấu hiểu thì ông đã yêu say đắm Dehy - người con gái câm. Như một thiên thần, Dehy khiến con người ấy  phải gỡ bỏ cái mặt nạ của mình xuống, cô yêu âm nhạc của ông và đặc biệt là yêu ông – điều mà ông không ngờ tới. Nhưng rồi vì cái ích kỉ, sự yếu đuối và trái tim bất hạnh đầy hoài nghi của ông đã một lần hiểu nhầm Dehy. Khi ông gặp lại cô thì cố đã hiến tặng cả trái tim cho ông, cho âm nhạc của ông, thiên thần đã ngủ say… *** Vũ Lập Nhật Sinh năm 1990. Tốt nghiệp khoa Báo chí & Truyền thông, trường Đại học Khoa học Xã hội & Nhân văn.   Tác phẩm đã xuất bản Thế giới C, NXB Trẻ, 2011 Tình yêu là một nỗi buồn, Thái Hà Books & NXB Văn học, 2012  *** 8/1 năm thứ 1 Cisimi III Không thể chịu đựng nổi nữa rồi. Mình căm thù ông ta. Mình căm thù bà ta. Mình cũng căm thù cả hai con nhỏ gọi mình bằng em nhưng ánh mắt khi nhìn mình thì lại đầy khinh bỉ. Tại sao mình lại sinh ra trong cái gia đình này nhỉ? Tại sao mình lại có mặt trên đời? Thà mình không có trên đời này còn hơn! Lẽ ra, hôm nay là ngày đầu tiên viết nhật kí, mình muốn viết vào đây những dòng chữ vui vẻ một chút nhưng khắp người mình vẫn còn ê ẩm, nhắc mình nhớ đến ông khách ngày hôm qua. Ông ta thô bạo và làm mình đau đớn quá. Tại sao trên đời lại có những người thích làm chuyện đó đến như thế? Đây là ông khách thứ bao nhiêu rồi? Trong tương lai, mình còn phải tiếp bao nhiêu người nữa? ... 12/2 Cái con câm điếc! Đồ vô dụng! Mày chết quách đi... Mỗi lần đánh mình, mình nhìn thấy môi ông ta cứ mấp máy những câu này. Lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại... Vâng thưa ông, tôi cũng đang muốn chết đây. Sống làm gì chứ khi cứ phải làm vật trưng bày, triển lãm, cứ phải cố gắng đóng kịch và tỏ ra mình đáng thương hại lắm, cần sự giúp đỡ lắm, chỉ để nhận tiền? Mỗi khi tôi bị người của một tổ chức từ thiện nào đó từ chối vì lí do tôi chỉ bị câm điếc còn trí não hoàn toàn phát triển bình thường là ông lại đánh đập và mắng nhiếc tôi mãi những câu như thế sao? Tôi cũng muốn trí não mình chậm phát triển lắm chứ, vì như thế tôi đã không thể nào nhận biết những điều mà ông bà làm với tôi. Ôi trời ơi! Tại sao ngày xưa, tôi lại quên chỉnh nút “konino nis” khi làm tình trên giường với ông ta nhỉ? Cuộc sống đang đầy đủ, tự dưng bỗng... Sao nó không chết quách đi? Mỗi lần dắt mình đi gặp khách, mình nhìn thấy môi bà ta cứ mấp máy những câu này. Lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại... Vâng thưa bà, tôi cũng đang muốn chết đây. Sống làm gì khi cứ phải chịu những đau đớn thể xác tột cùng để đem lại những đồng bạc mua vui cho ông bà - những người chưa bao giờ đối xử với tôi như một con người đúng nghĩa? Ừ nhỉ, sao ngày xưa bà không cẩn thận, không bấm nút “konino nis”. Nếu bà làm như thế thì ngày hôm sau đã không thấy tôi nằm khóc trên giường rồi. Tôi đọc sách và biết trước kia muốn sinh con, người ta phải mang nặng đẻ đau chín tháng mới sinh được và người ta còn có thể phá thai. Còn bây giờ, chỉ cần quên bấm nút “konino nis” rồi làm tình và sáng hôm sau ngủ dậy thì thấy hậu quả ngay. Không muốn nó cũng đã như thế, làm sao mà giết được đứa bé để mang tội giết người. Tại mày mà nhà này chật thêm một chỗ, tụi tao không được mua sắm thỏa thích như lúc trước nữa, sống chật vật hơn. Sao mày không chết đi? ... Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Là Một Nỗi Buồn của tác giả Vũ Lập Nhật.