Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trường Ca Hành

Có người nói với ta: Tên chỉ là một cái phù hào. Ý nghĩa của câu này đại khái là nói, một người cho dù được gọi thế nào, cũng chỉ là để xưng hô cho thuận tiện, chỉ như thế mà thôi. Bởi vậy, gọi như thế nào cũng không quan trọng. Thực sự là như vậy sao? Căn bản không hề có chuyện như thế. Một người được gọi như thế nào, ở một mức độ nào đó lại mang rất nhiều hàm ý. Xuất thân, bối cảnh gia đình, trình độ bản thân, của cải sở hữu, kỳ vọng của phụ mẫu, ước vọng nội tâm; đứng trong đám đông, những người chung quanh sẽ dùng con mắt gì để nhìn hắn. Tên gọi tuyệt đối không phải chỉ là một cái phù hào. Hoặc là phải nói, từ trước đến nay phù hào đều không chỉ là một cái phù hào. Tên gọi chỉ là một cái phù hào, người nói câu đó, theo ta thấy đều là những kẻ may mắn. Bọn họ đều phải có sự kiêu ngạo, tài năng hơn người, tướng mạo xuất chúng, ba bữa cơm ăn không phiền não, sau khi chết đi cũng không đem theo gánh nặng gia đình; biết đâu, còn thường xuyên từ trong mắt người khác nhận được hoặc nhiều hoặc ít sự hâm mộ, ghen tị, phẫn hận, lại lộ ra thần sắc không biết phải làm sao. Những người như thế, thân mình chính là lấp lánh phát quang, như thế nào mà lại đi để ý đến tên gọi? Lòng ta nổi lên một tia chua xót. Ta trước nay không phải là một kẻ may mắn như vậy. Cho nên, khi có người hỏi điều gì, ta lúc nào cũng thận trọng, rất thận trọng hít một hơi rồi mới chậm rãi trả lời. Cho đến nay, ta từng có vài cái tên hay. Mỗi cái tên đều như một thanh đao nhỏ, tại lòng ta khắc một vết thật sâu. Sâu đến nỗi nhiều năm qua đi, ta mỗi lần hồi tưởng lại vẫn còn cảm thấy đau đớn. Không chút quên lãng mà đau buốt. Ta một độ còn cho rằng bản thân đã thành công rèn luyện thành một kẻ lãnh khốc. Thế nhưng trái tim bên ngực trái vẫn không thể làm cho tê liệt. Vài đêm nào đó, một nhạc khúc xa xưa, một câu nói buột miệng thốt ra, một hình bóng trông như từng gặp, lại sẽ làm ta kịch liệt run rẩy, vỡ ra tầng tầng vảy cũ, buộc ta phải nhìn thẳng vào những vết thương mơ hồ huyết nhục. Sau này ta mới biết, hết thảy những việc bụi bặm tưởng chừng đã qua ngay từ lúc bắt đầu kỳ thực đều không có qua đi. Vãng sự như yên1. Liền như vậy dễ dàng như khói tỏa? Hôm nay, ta nhắm lại hai mắt, mặc y bào cổ áo đắp băng tằm tuyết trắng, phía sau ba tầng khinh sa2 lả lướt, ngồi ngay ngắn nghiêm trang. Trên án kỷ phía trước bày cổ cầm “Lục Ỷ” vang danh thiên hạ. Trong lư hương điểm vào mười hai ngân tử đều là dị hương đến từ Tây Vực, ta nhắm mắt lại, hơi cố định, ngón tay chậm rãi đặt lên huyền cầm. Gió nhè nhẹ lướt qua, thổi bay khói sương nhàn nhạt, khinh sa uyển chuyển sóng sóng dập dềnh, hệt như bị thổi nhăn mặt nước ao xuân. Ta ngồi ngay ngắn sau tấm khinh sa, khách nhân ngồi phía bên ngoài, không ai có thể đương lúc nghe đàn lại tiến vào nội thất quấy nhiễu tiếng đàn, cũng không một ai có thể tùy ý vén lên tấm rèm để nhìn thấy diện mạo của ta. Đó là quy tắc nghe đàn ta đặt ra, kinh thành nơi nơi đều là cảnh đẹp, năng nhân chí sĩ 3 rất đông, phổ bài lại càng nhiều, tiếng tăm có thể dễ dàng gây dựng. Ta không đến ba tháng, liền trở thành một Trường Ca công tử danh chấn kinh sư, tự đặt mình vào vị trí một ẩn giả4 nho nhã, hết lòng thỏa mãn các vị quý tộc lão gia, thương gia quan lại có tâm tư phong nhã. Đúng vậy, ta hiện tại gọi là Dịch Trường Ca, là người duy nhất, cái tên do chính bản thân ta đặt ra. Chính như từ trước đến nay, ta muốn làm nên chuyện, muốn sống qua ngày, đều phải do chính bản thân ta lựa chọn. Đợi mất ba tháng cuối cùng mới được như ý nguyện, đợi được vị khách nhân bên ngoài tấm khinh sa kia. Đợi mất ba tháng cuối cùng mới được như ý nguyện, đợi được vị khách nhân bên ngoài tấm khinh sa kia. Ta khóe miệng cười lạnh, một khi đã đến đây, chẳng lẽ lại để ngươi uổng công một chuyến? Ngón tay cái vô thức gẩy nhẹ đùa bỡn dây đàn, phát ra một tiếng vọng xa xôi mà bình thản, tựa hồ tiếng chuông oanh nhiễu5 nơi sơn cốc tịch mịch không người. Ta nâng cao bàn tay nhìn thật kỹ: thon thả ôn nhuận, móng tay đạm hồng6, tựa như những cánh hoa lấp lánh trong suốt. Dưới tay áo dài có thêu hoa văn hình sấm, cổ tay quang khiết nhu mĩ7, tinh điêu tế trác8, ngón út phải được ***g hoàng kim chỉ bộ9, vì tiếng đàn phối ngẫu mà góp thêm chút thanh âm hào sảng10. Đôi tay này, bất cứ ai trông thấy, đều chỉ nghĩ đến phong hoa tuyết nguyệt, thi tình họa ý. Nào có ai biết, đôi tay này đã từng chồng chất những vết thương, để được sống, một kẻ nông dân thấp kém cơ hồ có thể làm tất cả mọi việc trên đời? Xuống chút nữa, chỗ gần mạch môn, có khi đến ngày nay, cho dù sử dụng thuốc trị thương tốt nhất thiên hạ cũng không thể loại bỏ được những vết sẹo màu hồng nhạt. Đó là do tự bản thân ta gây ra, đánh vỡ chiếc chén sứ Thanh Hoa, dùng mảnh gốm cùn, cứa xuống một đường mà thành. Vãng đi nhiều năm, ta vẫn còn nhớ rõ khoảnh khắc mảnh gốm cứa đứt cổ tay, thấm thía cái sự sắc bén ấy, cùng lúc toàn bộ trái tim chẳng khác nào miệng hố bị bóc tách ra để gió lọt vào tàn phá, chỉ toàn là thống khổ và tuyệt vọng. Khi đó ta mới mười lăm tuổi, nào đã biết, cái gì gọi là không thiết sống, cái gì gọi là tâm lạnh như tro tàn. Ta nhận lấy đau khổ, cho dù rõ ràng có thể bỏ qua, nhưng đây là người vô tội bị liên lụy đó? Chẳng lẽ cũng đáng chết? Đạo trời bất công, ta không hi vọng điều gì, hạnh phúc chính là ta có chính mình. Ta tụ liễm tâm thần, bắt đầu đạn tấu. Một trăm hai mươi ngân tử11 một khúc, cho dù chỉ nhìn tiền, cũng không thể thất bại. Hôm nay là khúc “Trường Môn oán”. Lời tựa “Trường Môn Phú” của Tư Mã Tương Như viết, ‘Hiếu Vũ hoàng đế Trần hoàng hậu thì đắc hạnh, pha đố. Biệt tại Trường Môn cung, sầu buồn bi tư. Văn Thục quận Thành Đô Tư Mã Tương Như thiên hạ công vi văn, phụng hoàng kim trăm cân vi Tương Như, Văn Quân thụ tửu, nhân vu giải bi sầu chi từ. Nhi Tương Như vi văn dĩ ngộ chủ thượng, Trần hoàng hậu phục đắc thân hạnh.” (Trần Hoàng hậu của vua Hán Vũ đế được sủng hạnh, nhưng hay ghen, bị đưa ra cung Trường Môn, lòng sầu muộn. Nghe nói Tư Mã Tương Như tại Thành Đô là Kinh đô đất Thục rất giỏi văn chương, mang trăm cân vàng đến gặp Tương Như và Văn Quân, nhờ làm bài văn giải mối sầu bi. Tương Như làm văn dâng khiến vua hồi tâm, Trần Hoàng hậu lại được sủng hạnh. Bản dịch của Điệp luyến hoa.) Phù hà nhất giai nhân hề, bộ tiêu dao dĩ tự ngu. Hồn du dật nhi bất phản hề, hình khô cảo nhi độc cư. Ngôn ngã triều vãng nhi mộ lai hề, ẩm thực lạc nhi vong nhân, tâm kiếm di nhi bất tỉnh cố hề, giao đắc ý nhi tương thân? (Dịch: Có một nàng giai nhân, bồi hồi đi lại mãi. Hồn phảng phất không về, dáng hình khô héo đơn côi. Từng hứa sớm đi tối lại, giờ vui yến tiệc mà quên. Lòng đoạn tuyệt chẳng đoái hoài, cùng ai tình đầu ý hợp?) Ta vừa đàn vừa cười nhạt. Trần Hoàng hậu lại được sủng hạnh, trên đời nào có chuyện đơn giản như thế? Kẻ phụ bạc, chỉ cần một bài phú là có thể vãn hồi? Không luận một bài phú, cho dù lấy cả tính mạng ra đặt cược, đối với người đó mà nói, cũng bất quá chỉ là một kẻ bị vứt bỏ. Trần A Kiều đó, cũng bất quá chỉ là một kẻ ngốc. Nghĩ như thế, vốn là tiếng đàn oán hận, dần dần lại mang khí thế mãnh liệt. Đột nhiên, “tang ~” một tiếng vang lớn, dây đàn đứt, đoạn huyền bắn ngược đến ngón tay, nhất thời tạo thành một vết rách, máu tươi chảy ròng. Ta đẩy đàn ra, có chút sửng sốt, trông thấy tay mình chảy máu, trên ngón tay như ngọc thạch nứt ra đóa hồng hoa yêu dã12. Sao lại thế này? Ta hôm nay, tựa hồ bị chính mình cảm xúc của mình làm ảnh hưởng. Ngoài mành lụa có dị động, tiếng một người trẻ tuổi cất lên: “Sao lại ngừng rồi, lúc mới nãy đang nghe hay mà?” Trong sảnh đường những tiểu tư theo hầu liền nhanh nhẹn đáp: “E là đoạn huyền, các vị xin chờ một chút…” “Đoạn huyền? Tài nghệ của kinh sư đệ nhất cầm liền không chịu nổi sao?” Một vị nam tử khác lạnh lùng mở miệng: “Bổn hầu hôm nay mời thượng khách đến thưởng thức nhã âm, lại gặp phải tình huống thế này, có thể thấy thế gian chỉ toàn tiếng đồn hư danh, nhiều nhưng không thật.” Đại khái là hôm nay vừa hay có Dương Minh hầu Tiêu Vân Tường đến nghe đàn, ta cười lạnh, ý bảo đồng tử đứng phía sau mang dây đàn mới lên, mau chóng thay dây đàn, một lần nữa thử âm, nhàn nhạt nói: “Kinh sư đệ nhất cầm vốn là hữu danh vô thực, nếu còn muốn nghe liền ngồi xuống, nếu thấy một trăm hai mươi ngân tử bỏ ra không đáng, xin mời rời đi. Riêng bạc không hoàn trả.” Ta vừa nói, ngoài rèm tên hầu gia kia quả nhiên không ngồi được nữa, đập bàn giận dữ nói: “Thứ thanh âm phàm tục chỉ đáng vứt đi, ngươi mở miệng ngậm miệng liền nói đến tiền, đã là thứ thấp kém, cầm này không nghe cũng chẳng sao!” “Vậy thì tiễn khách.” Ta bộ dạng uể oải nhận lấy khăn từ tay đồng tử, đắp lên vết thương trên tay. “To gan!” Âm thanh nặng nề truyền tới, “Bổn hầu hôm nay muốn xem xem, điêu dân nhà ngươi ngông cuồng tới đâu?”   “To gan!” Âm thanh nặng nề truyền tới, “Bổn hầu hôm nay muốn xem xem, điêu dân nhà ngươi ngông cuồng tới đâu?” Tiếng bước chân hỗn loạn hòa vào tiếng tên tiểu tư hô hoán dừng bước, sa liêm liền bị kéo xuống, hai gã cẩm y nam tử dẫn đầu xông đến, trong chớp mắt trông thấy ta, chính là đứng đần ra tại chỗ. Ta ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn trở lại, vừa trông thấy không khỏi cười lạnh, ông trời quả nhiên đối với ta không tệ, Dương Minh hầu Tiêu Vân Tường, xem ra những năm này ngươi bảo dưỡng không tồi, không bệnh không tai13, sắc mặt hồng nhuận, tốt lắm. Ta rủ mi mắt, nhẹ giọng hỏi: “Có nghe đàn nữa không?” “Nghe…” Hắn chòng chọc nhìn ta, tình ý không thể che giấu, liền nuốt một miệng nước miếng. “Ngồi xuống chỗ kia.” Ta chỉ vào chỗ cạnh trúc thạp14, Tiêu Vân Tường cùng cẩm y thiếu niên kia xoay người ngồi xuống, ta thử gẩy dây đàn, khóe miệng chúm chím, liếc mắt nhìn Tiêu Vân Tường, hỏi: “Trường Ca thí khúc tân khúc15, hầu gia đã nghe chưa?” Mời các bạn đón đọc Trường Ca Hành của tác giả Ngô Trầm Thủy.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chiết Chi (Giai Hạ Tù)
Khi Đoàn Lăng và Lục Tu Văn gặp lại, Lục Tu Văn đã bị phế bỏ võ công, thân lại trúng kịch độc, thầy thuốc nói chắc không sống qua được nửa năm. Còn Đoàn Lăng khi đó, nhờ có công diệt trừ ma giáo mà đã vang danh thiên hạ. Cảnh còn người mất, nhưng Lục Tu Văn lại chẳng để trong lòng, chỉ mỉm cười bảo với Đoàn Lăng, hắn hái cho y một cành hoa đào, y sẽ dẫn hắn tới chỗ Lục Tu Ngôn. “Bẻ giúp ta một cành đào.” “Ta muốn cành ở trên cao nhất, đơm hoa đẹp nhất.” Kí ức mà Đoàn Lăng không bao giờ có thể quên được, là một đêm nọ, có người bất chấp nguy hiểm mà trộm lệnh bài của giáo chủ ma giáo đưa cho hắn, giục hắn mau trốn khỏi đây. Người đó thoạt nhìn vô cùng chật vật, chắc chắn khi giáo chủ truy ra, y sẽ sống không bằng chết. Thế nhưng, y không quan tâm, chỉ một lòng muốn Đoàn Lăng rời khỏi ma giáo. Khoảnh khắc từ biệt, y nhón chân hôn lên môi hắn một cái. Sau đó, nụ hôn này đã trở thành kỉ niệm khắc cốt ghi tâm của Đoàn Lăng. Hắn biết tên người nọ, người nọ là Lục Tu Ngôn. Là người hắn mang ơn, cũng là người khiến hắn rung động. *** Lục Tu Văn và Lục Tu Ngôn là anh em sinh đôi, gần như không có ai có thể phân biệt được hai người, thế nhưng Đoàn Lăng có thể. Đoàn Lăng chỉ biết, người đối xử tốt với mình là Tu Ngôn, còn người hay bắt nạt mình là Tu Văn. Kể cả khi Lục Tu Văn cố ý mặc đồ của Lục Tu Ngôn để giả trang thành đệ đệ, hắn vẫn có thể nhận ra. Đoàn Lăng vô cùng tự tin với con mắt của mình, hắn có thể phân biệt được hai người, trăm lần như một, không chút sai sót. Thế nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, hắn lại nhìn nhầm. Đoàn Lăng luôn nghĩ Lục Tu Ngôn là người đã cứu mình khỏi ma giáo, không màng đến tính mạng bản thân mà trộm lệnh bài của giáo chủ giúp hắn thoát thân, còn mình thì ở lại cam tâm tình nguyện mà chịu phạt. Vì thế sau khi ra khỏi ma giáo, Đoàn Lăng một lòng tu luyện, chỉ muốn mau chóng trở nên mạnh mẽ, lật đổ ma giáo, cứu Tu Ngôn ra. Mười năm, Đoàn Lăng luôn tâm tâm niệm niệm Lục Tu Ngôn; hay nói đúng hơn, hắn cứ nhớ mãi không quên người đã cứu hắn khỏi ma giáo năm đó. Mười năm, vì trộm lệnh bài của giáo chủ, Lục Tu Văn ở lại ma giáo bị phế hết võ công, trở thành vật thí nghiệm thuốc nhưng trong lòng vẫn chưa từng quên Đoàn Lăng. Chính vì hiểu nhầm Lục Tu Ngôn mới là người cứu mình, nên Đoàn Lăng đối với Lục Tu Văn vẫn chẳng mặn mà gì cho cam. Y như cái lúc còn ở ma giáo, hắn ghét Lục Tu Văn vì y luôn sai xử, làm khó mình. Mười năm sau Đoàn Lăng quả thực đã đánh cho ma giáo đại thương, thế nhưng người hắn tìm được chẳng phải Lục Tu Ngôn mà hắn tâm tâm niệm niệm, mà là Lục Tu Văn. Lục Tu Văn bây giờ không còn là Lục Tu Văn năm đó, là đệ tử kiêu ngạo nhất của giáo chủ ma giáo, mà là một người đang gần đất xa trời, trúng phải kịch độc, võ công bị phế. Thế nhưng Lục Tu Văn vẫn yêu Đoàn Lăng vô cùng. Yêu đến mức dù hắn có hiểu nhầm chuyện năm đó, cũng không một lời giải thích, chỉ cười cợt làm như không có chuyện gì, một bộ dáng vô tâm vô phế. Yêu hắn đến mức vì biết mình trúng độc không còn sống được bao lâu nữa, nên quyết định mang theo bí mật cùng lệnh bài năm nào xuống mồ. Yêu hắn đến mức dù bị hắn nhận nhầm là Tu Ngôn, nhưng vẫn nguyện ý trao thân cho hắn. Cuộc đời Lục Tu Văn chỉ đối xử thật lòng với hai người, một người là Lục Tu Ngôn - em trai song sinh của y, còn người thứ hai là Đoàn Lăng. Nhưng Đoàn Lăng lại không biết. *** Cảm giác ở bên cạnh người mình yêu, nhưng trong lòng người đó lại luôn nghĩ tới em trai của mình là cảm giác như thế nào? Lục Tu Văn là người rõ hơn ai hết, chẳng phải người y yêu, vẫn cứ hồn nhiên mà nghĩ em trai y mới là người cứu hắn, vẫn cứ yêu em trai y đó sao. Thế nhưng y vốn là người luôn nuốt ngược đau đớn vào trong, có bị thương nặng đến đây vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng, chẳng hé nửa lời. Vì thế, Đoàn Lăng vĩnh viễn không biết được, y đã trả giá những gì để hắn có được ngày hôm nay. Lục Tu Văn biết thời gian của mình chẳng còn bao lâu nữa. Vì vậy, y cũng nói với Lục Tu Ngôn rằng, nếu như Đoàn Lăng hiểu nhầm thì cứ để hắn hiểu nhầm đi. Đoàn Lăng hiểu nhầm mười năm, thì cũng cứ để hắn hiểu nhầm cả đời. Bọn họ đã bỏ lỡ nhau quá lâu rồi, giờ có khiên cưỡng nối lại, cũng chỉ mang lại đau khổ cho nhau mà thôi. Ít ra lúc y chết, hắn cũng sẽ không cảm thấy đau lòng. Lục Tu Văn, Lục Tu Văn. Người này sao lại kiên cường đến mức đáng giận như vậy. Mình giận Đoàn Lăng ngốc nghếch, cũng giận Tu Văn quá si tình. Dẫu biết y yêu Đoàn Lăng không cần hồi đáp, thế nhưng mình cảm thấy quá bất công cho Tu Văn. Một người như y, lẽ ra có thể có tiền đồ xán lạn, võ công khiến thiên hạ ngưỡng mộ, cuối cùng lại vì một tấm lệnh bài cứu người mà trở nên tàn phế. Người như y, từng có bao nhiêu người kính vọng, cuối cùng cho đến tận lúc chết, vẫn không thể chân chính nói lời yêu với Đoàn Lăng. Mười năm quá dài, tình cảm nhận ra cũng quá muộn. Đến khi Đoàn Lăng nhận ra tình cảm của mình với Tu Văn, thì y đã đi rồi. Y đi ngay vào đêm giao thừa, giữa tiếng pháo hoa nổ trong tiết xuân đẹp nhất. Lúc bấy giờ, Đoàn Lăng mới biết mình đã đánh mất thứ gì. Hắn chật vật ngăn cản người ta đóng nắp quan tài của Lục Tu Văn, cầu xin được nói chuyện với y thêm một chút, thêm một chút… Nhưng có ích gì đâu, Lục Tu Văn đã đi rồi. *** Khi Lục Tu Ngôn đem hết thảy sự thật năm đó nói với Đoàn Lăng, thấy Đoàn Lăng hối hận và đau khổ, mình lại không thấy vui vẻ chút nào. Bởi vì dù biết thì có ích gì đâu? Ai sẽ trả lại mười năm sống không bằng chết cho Tu Văn? Ai sẽ bù đắp cho y những năm tháng đơn phương đằng đẵng kia? Người duy nhất làm được những điều này có lẽ chỉ có Đoàn Lăng mà thôi, nhưng lúc hắn muốn, thì y cũng không còn sức mà nhận nữa. Lúc đọc tới đoạn Lục Tu Văn chết, mình đã nghĩ sao Khốn Ỷ Nguy Lâu lại viết một câu chuyện bi thương đến mực này. Nhưng may mắn rằng, Khốn Ỷ Nguy Lâu cũng không tàn nhẫn đến thế, không vẽ ra một mối tình si chỉ có hi sinh từ một phía khiến người đọc phải lật bàn bất bình. Vì Lục Tu Văn không chết, y “sống lại”. Giống như các tác phẩm trước của Khốn Ỷ Nguy Lâu mà mình đã đọc, thụ trong truyện của cô đều rất cường, rất thông minh. Mình thích Lục Tu Văn vì y dám theo đuổi tình yêu, dám yêu hết lòng mà không chút hối hận. Còn Đoàn Lăng, lúc đầu mình ác cảm với y vì y đối xử với Tu Văn có phần tệ bạc; thế nhưng nghĩ lại thì khi đó y cũng không biết sự thật nên cũng thông cảm phần nào. “Chiết chi” không chỉ khiến mình cảm động vì tình yêu giữa các nhân vật, mà cũng rất ngạc nhiên vì plot twist mà Khốn Ỷ Nguy Lâu cài cắm vào câu chuyện. Cái khiến mình cảm thấy tiếc hơn cả là, Lục Tu Văn và Đoàn Lăng có một cái kết đẹp nhưng nhân vật phụ trong truyện thì lại không như vậy. Sách xuất bản có bổ sung ba ngoại truyện mà trên mạng không có, trong đó có phiên ngoại về cặp phụ, không đến được với nhau vì ân oán tình thù, cuối cùng lại thành âm dương cách biệt. Đọc mà mình cứ canh cánh trong lòng, tiếc thương vô cùng. Và cuối cùng thì, Đoàn Lăng tìm thấy Lục Tu Văn, chuyện của hai người tưởng như đã đứt, nay lại lần nữa tiếp tục. Và rồi nhiều năm về sau, khi họ ở bên nhau, Đoàn Lăng cũng dịu dàng hái một cành đào đặt lên gối Lục Tu Văn. “Chiết chi” - ngắt một nhành hoa, cũng xin trao người cả mùa xuân tươi đẹp. ____ “ “: Trích từ truyện Review by #Ám Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tà dương như máu. Một hồi đại chiến đã gần đến hồi kết thúc. Đoàn Lăng giao đấu cùng Hữu hộ pháp của Thiên Tuyệt Giáo, cuối cùng vung một kiếm thẳng tay chém xuống. Máu bắn tung tóe lên mặt hắn, thủ cấp của kẻ kia xoay vài vòng trên không rồi chạm đất. Bản thân Đoàn Lăng cũng bị thương nhẹ, thế nhưng chiến ý đang sôi sục khiến hắn không thể dừng chân, tiếp tục lao vào đám đông đang tràn vào càn quét tàn dư của ma giáo Sau một trận này, Thiên Tuyệt Giáo hung hăng ngang ngược hơn mười năm nguyên khí đại thương, từ nay về sau không còn khả năng gây hại cho giang hồ. Đoàn Lăng thở phào một cái, chợt nghe bên cạnh có người kêu lên: “Phía dưới bãi đá có mật đạo!” Quần hùng chen chân tới nhìn, quả nhiên thấy cơ quan bí mật, cửa động lộ ra tối hun hút, bên trong sâu không thấy đáy, cũng không biết là thông đến nơi nào. Có người nghi hoặc: “Chẳng lẽ là nơi ma giáo giấu bảo vật?” Lại có kẻ nói: “Ma giáo giáo chủ đã chết, Hữu hộ pháp cũng đã đền tội, chỉ có Tả hộ pháp kia không thấy bóng dáng, nghe nói hắn chính là một nhân vật đa mưu túc trí, nói không chừng đã dùng mật đạo này bỏ chạy.” Đoàn Lăng đi ra từ trong đám võ lâm nhân sĩ, tay cầm cây đuốc, nói: “Ta xuống xem thử.” Liễu Dật phái Thanh Sơn là người thân thiết với hắn nhất, vội vã khuyên nhủ: “Đoàn đại ca, cẩn thận có trá.” “Không sao, ma giáo mưu mẹo nham hiểm, đương nhiên áp không được hạo nhiên chính khí.” Dứt lời, hắn liền thả người nhảy vào mật đạo, dựa vào ánh sáng le lói từ cây đuốc mà hướng phía trước đi đến. Đoàn Lăng thực chất cũng không tự tin quá đáng đến thế, mà là hắn có chút quen thuộc với cơ quan bẫy rập của nơi này. Vừa mới đi vài bước, hắn quả nhiên phát hiện ra vài cái, đều là mưa tên cát độc tầm thường. Đoàn Lăng công phu cao cường, dễ dàng tránh thoát, không bao lâu liền đi tới phần cuối của mật đạo. Nơi đó chỉ có một cánh cửa làm bằng đá, bên trên không hề có trang trí gì, nhìn đi nhìn lại đều thấy rất bình thường. Đoàn Lăng cũng không dám sơ suất, hắn chậm rãi thúc giục luồng khí trong đan điền, dùng nội kình bảo vệ đại huyệt trọng yếu quanh thân, lúc này mới dám đẩy cửa vào. Đằng sau cánh cửa là một gian phòng nhỏ, bốn góc tường treo mấy viên dạ minh châu to bằng ngón tay cái, tản ra ánh sáng yếu ớt. Bên trong không có bất luận mai phục nào, chỉ có một nam tử trẻ tuổi ngồi bên cạnh chiếc bàn đá, đang cúi đầu chăm chú đánh đàn. Người này một thân huyền y, toàn thân cao thấp không mang trang sức gì ngoài kim quan cột trên mái tóc đen đổ xuống như thác. Đôi mắt của y cũng một màu đen sẫm, càng tương phản với hai bàn tay gảy đàn trắng như bạch ngọc. Y nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên liếc nhìn Đoàn Lăng, trên mặt bỗng lộ ra ý cười: “A Lăng, ngươi rốt cuộc đã tới rồi.” Đoàn Lăng nghe đến xưng hô này liền chấn động toàn thân, cây đuốc trong tay đột nhiên rơi xuống đất. Người nọ mỉm cười: “Sao vậy? Không nhận ra ta ư?” “Như thế nào lại… Suốt mười năm nay, mỗi ngày mỗi đêm ta đều nghĩ đến việc quay trở về cứu ngươi…” Ngực Đoàn Lăng phập phồng, đến khi nói ra miệng mới phát giác thanh âm của chính mình đang run rẩy. Người nọ đứng dậy, giống hệt như trong vô số giấc mộng của Đoàn Lăng, đi từng bước đến gần hắn. “Có những lời này của ngươi, cũng không uổng công ta chờ đợi mười năm.” “Tu Ngôn…” Đoàn Lăng trong lòng kích động, nhịn không được nắm lấy hai tay y. Lục Tu Ngôn nhưng lại vươn tay xoa nhẹ gương mặt hắn, ngón tay trắng như ngọc nhẹ nhàng lướt qua mi tâm, sau đó y liền ôm cổ hắn, cả người gần như ngã vào lòng Đoàn Lăng. Đoàn Lăng không khỏi ngừng thở. Chỉ chớp mắt sau, hắn xuất thủ như điện, giữ chặt lấy cổ tay trắng muốt của Lục Tu Ngôn. “Leng keng” một tiếng, một thanh chủy thủ từ tay y rơi xuống. Chỉ thiếu chút nữa là lưỡi dao sắc bén đó đã đâm vào lưng Đoàn Lăng. Đoàn Lăng mặt trầm như nước, từng chữ từng chữ thốt ra tên một người: “Lục Tu Văn, quả nhiên là ngươi!” Người trong lòng hắn đảo mắt một cái, bỗng nhiên thay đổi thành một bộ dáng khác hẳn rõ ràng mặt mũi vẫn như vậy, nhưng giờ không còn vẻ tao nhã lúc trước, trái lại mang theo một tia tà khí. Y hỏi: “Ngươi làm sao nhận ra?” Mời các bạn đón đọc Chiết Chi (Giai Hạ Tù) của tác giả Khốn Ỷ Nguy Lâu.
Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi
Văn án:   Tô Tiêu Tiêu nghỉ phép ở nhà một khoảng thời gian, bỗng nhiên bị Chu Lâm Duyên rủ cùng tới Tây Châu công tác.   Vào buổi sáng ngày phải lên đường, cô hậm hực quyết định trên đường sẽ "chiến tranh lạnh" cùng Chu Lâm Duyên.   Những người làm hạng mục ở Tây Châu đều là nhân viên nam, đã lâu không thấy được người đẹp giống như Tô Tiêu Tiêu, giám đốc hạng mục nhịn không được lặng lẽ hỏi Chu Lâm Duyên, "Chu tổng, không biết Tô tiểu thư đã có bạn trai chưa?"   Chu Lâm Duyên lúc ấy dựa vào cửa, đôi tay bỏ vào túi quần, nghe vậy mới rũ mắt lạnh lùng liếc anh ta một cái.   "Như thế nào? Cậu có hứng thú?"   Lúc nói chuyện anh có vẻ lười biếng thế nhưng chỉ cần cái liếc mắt cũng đủ để anh chàng giám đốc kia sợ tới mức không dám nói chuyện chỉ liên tục lắc đầu.   "Không... không… không… không có hứng thú, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."   Nói xong liền hoang mang rối loạn chạy đi.   Sau này anh ta mới lén kể cho đồng nghiệp nghe:   "Lúc ấy nếu như tôi dám nói có hứng thú, khẳng định sẽ phải cuốn gói rời khỏi đây!"   ---   Trong cuộc sống luôn có vài ngày hơi xui xẻo, Tô Tiêu Tiêu chính là xui như vậy đấy. Ngày đầu tiên khi boss đến tiếp nhận quản lý công ty, Tô Tiêu Tiêu không khỏe nên ngủ quên, đi làm trễ rồi kết cục là bị boss mặt lạnh hăm dọa một trận, khổ không tả nổi.   Tô Tiêu Tiêu tốt nghiệp xuất sắc chuyên ngành thiết kế, cuộc sống xa nhà trôi qua cũng khá là yên ổn, cho đến khi Chu Lâm Duyên xuất hiện trong cuộc sống của cô.   Lần đầu gặp mặt, Chu Lâm Duyên giao cho cô một yêu cầu hoàn thành thiết kế trong một tuần, làm hại Tô Tiêu Tiêu phải bù đầu xoắn xít vật lộn với bản vẽ cả ngày lẫn đêm, không chút thông cảm hay thương hoa tiếc ngọc. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Sau đó lại cắt ngày nghỉ phép của cô, kéo cô đi công tác xa. Tô Tiêu Tiêu uất ức mà Tô Tiêu Tiêu không dám nói, chỉ dám thầm chửi rủa trong lòng.   Chu Lâm Duyên là boss ở tổng bộ công ty, vì giúp quản lý nên anh mới nhận thêm công việc bên phía công ty Tô Tiêu Tiêu đang làm việc. Anh rất thưởng thức năng lực của Tô Tiêu Tiêu, lâu lắm rồi mới có bản thiết kế làm anh thấy hài lòng. Tuy nhiên anh không nhận ra cách làm việc của anh làm cho cô gái nhỏ oán hận. Anh cảm thấy mình đã rất nhân từ rồi.   Một sự trùng hợp vô cùng ngôn tình khi nhà hai người ở đối diện nhau trong cùng một tầng, là kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy đó, cháy bừng bừng luôn.   Chu Lâm Duyên ngày càng để mắt đến con thỏ nhỏ nhà bên, bình thường thì luôn luôn nhỏ nhẹ ngoan hiền nhưng đôi khi cáu lên còn dám hầm hè tức giận với anh. Khá là thú vị.   Anh bắt đầu công cuộc nhìn ai giới tính nam xung quanh Tô Tiêu Tiêu cũng cảm thấy ghen tức, nhưng cách anh cho là “theo đuổi” lại làm cho Tô Tiêu Tiêu hoàn toàn không nhận ra anh đang theo đuổi.   Tô Tiêu Tiêu thì không biết từ khi nào mà Chu Lâm Duyên lại có một vị trí quan trọng trong lòng cô như vậy. Từ chán ghét anh chỉ biết dùng công việc chèn ép cô, bây giờ cô lại luyến tiếc, lại đau lòng khi có tin đồn về vị hôn thê hào môn của anh.   *“Là ngày cô nhào vào trong lòng ngực anh, cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh. Ánh mắt đen nhánh của anh đã hấp dẫn cô trầm luân. Mỗi lần anh dùng ánh mắt đó thì cô lại không thể khống chế trái tim đang đập thình thịch của mình.   Là mỗi lúc anh nở nụ cười và gọi tên cô. "Tô Tiêu Tiêu."   Là ngày ở Diệp Thành, anh mặc sơ mi trắng, lười nhác dựa vào cây đèn đường, khóe môi câu lấy một nụ cười và nhẹ nhàng gọi. "Tô Tiêu Tiêu, lại đây."   Là buổi sáng đi Tây Châu, cô mang theo một thân bực bội rời khỏi nhà thì trông thấy Chu Lâm Duyên đang chờ cô bên ngoài.   Là lúc ở sân bay anh mua thuốc giúp cô xoa vào chỗ bị thương và hỏi. "Cô còn muốn tức giận tới khi nào?"   Ngữ khí bất đắc dĩ lại giống như mang theo sự sủng nịch, Tô Tiêu Tiêu nghe được trong lòng liền mềm nhũn, nhưng cũng cảm thấy hốt hoảng.   Là cái đêm trên núi ở Tây Châu xung quanh bỗng trở nên tối tăm dọa cho cô hô to một tiếng, "Chu Lâm Duyên."   Sau đó cổ tay bị một bàn tay dùng lực cầm lấy, Chu Lâm Duyên ở bên tai cô thấp giọng trấn an. "Tô Tiêu Tiêu, tôi ở chỗ này."”   ---   Đây là một câu chuyện vô cùng vô cùng ngọt ngào, sau khi Tô Tiêu Tiêu ôm mối tình đơn phương từ chức, Chu Lâm Duyên mới nhận ra mình theo đuổi hơi sai cách rồi. Anh bắt đầu công cuộc theo đúng cách thức của người thường, tặng hoa tặng quà tỏ tình và chẳng bao lâu hai người đã về chung một nhà.   Chu Lâm Duyên có thể lạnh lùng với thế giới nhưng anh không thể lạnh lùng với Tô Tiêu Tiêu, anh từ khi sinh ra đã không hề khóc nhưng lại khóc khi chờ Tô Tiêu Tiêu ngoài phòng sinh. Mọi sự dịu dàng của Chu Lâm Duyên kiếp này đều dành cho Tô Tiêu Tiêu cả rồi.   Truyện là một lựa chọn vô cùng thích hợp cho những bạn đọc thích nội dung ngọt ngào. Cốt truyện được xây dựng không có trắc trở, không có gay cấn, không đan xen chi tiết thương trường phức tạp như nhiều truyện tổng tài khác, nên điểm nhấn duy nhất của truyện chỉ là quá trình yêu đương ngọt ngào của hai nhân vật chính mà thôi. _____   *Trích từ truyện.   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tổng bộ tập đoàn Chu thị. Bên trong văn phòng tổng giám đốc có một bóng người cao lớn đứng trước cửa sổ. Người đàn ông một tay nhét ở túi quần, một tay cầm di động cùng người khác nói chuyện. Dường như cuộc nói chuyện của hai người không được vui vẻ lắm, người đàn ông nhíu chặt mi có chút tức giận. "Một phần phương án thiết kế làm hơn hai tháng, kết quả cái tôi nhận được chỉ là thứ bỏ đi. Nếu như cậu không thể làm được thì hiện tại có thể tới bộ phận nhân sự làm thủ tục xin từ chức." Chu Lâm Duyên nói xong liền trực tiếp cúp máy rồi xoay người ném di động lên bàn. Lúc Đường Dịch mở cửa đi vào thấy được một màn này có chút sửng sốt hỏi. "Anh làm sao vậy ?" Chu Lâm Duyên không lên tiếng trả lời. Anh đi về phía bàn làm việc ngồi xuống rồi mới ngước mắt nhìn Đường Dịch. "Có việc." Đường Dịch đi qua. "Ừ...hạng mục phía bên Tây Châu không phải là do Triệu Thành phụ trách sao, tại sao bây giờ lại điều em tới đấy ?" Chu Lâm Duyên mở máy tính lên rồi nói. "Anh ta không làm được, lâu như vậy mà hạng mục vẫn đang ở giai đoạn di dời và phá bỏ, cậu đi qua đó nhanh chóng giải quyết mọi việc. Chúng ta không thể kéo dài tiến độ công trình thêm nữa." "Vậy còn công việc bên này của em thì sao ?" Chu Lâm Duyên thuận tay mở hai gói bưu kiện rồi nói với anh ta. "Giao cho anh. Cậu hãy sắp xếp một người cùng anh bàn giao công việc." Đường Dịch suy nghĩ một chút rồi gật đầu. "Cũng được, dù sao thì gần đây mẹ của em vẫn luôn thúc dục chuyện kết hôn, lần đi Tây Châu này coi như giúp em tranh một kiếp nạn vậy, em cũng có thể yên tĩnh một thời gian." -- Lúc Tô Tiêu Tiêu biết tin Đường Dịch được điều đi Tây Châu tiếp nhận hạng mục thì phản ứng đầu tiên chính là Đường tổng của cô bị lưu đày. Dù sao Tây Châu cách thủ đô thật sự quá xa. Trong lòng nghĩ như thế nào cô liền nói ra như vậy. Lúc này trong văn phòng làm việc, Đường Dịch đang lười biếng ngồi trên ghế xem đoạn tin nhắn Tô Tiêu Tiêu gửi tới. "Cô cũng theo tôi lâu như vậy rồi sao mà tới bây giờ cô vẫn không nhìn thấy ưu điểm của tôi vậy hả." Hai năm trước Tô Tiêu Tiêu vừa tốt nghiệp đại học liền xin vào bộ phận thiết kế của tập đoàn Chu thị. Nửa năm sau vào tổ dự án khu bắc và chính thức trở thành cấp dưới của Đường Dịch. Thực ra Đường Dịch là một người rất dễ làm việc chung, trải qua hai năm làm việc với anh ta Tô Tiêu Tiêu không còn xem anh ta như là lãnh đạo. Lúc này biết Đường Dịch sắp đi cô có chút luyến tiếc. Từ bàn làm việc Tô Tiêu Tiêu tìm được một chồng văn kiện mà Đường Dịch cần, cô nhanh chóng mang tới cho anh ta. Tô Tiêu Tiêu hai tay ôm tập văn kiện nhìn Đường Dịch hỏi. "Đường tổng, anh đi rồi thì ai sẽ tiếp nhận ví trí của anh ?" Đường Dịch ngẩng đầu nhìn cô cười cười. "Cô thử đoán xem." Tô Tiêu Tiêu mắt trợn trắng. "...Tôi làm sao biết được." Đường Dịch câu môi cười. "Ngày mai các cô sẽ biết." Tô Tiêu Tiêu: "..." Thấy Đường Dịch ra vẻ thần bí như vậy Tô Tiêu Tiêu cũng có chút tò mò, nhưng anh ta không muốn nói thì cô cũng không hỏi nữa. Ngày hôm đó tất cả mọi người trong tổ đều biết tin ngày mai cấp trên mới sẽ tới vì thế ngày hôm sau hiệu quả làm việc ở bên ngoài đột nhiên tốt hơn trước kia, hơn nữa không có một ai đến trễ, cả một đám người đều đến sớm hơn thời gian quy định nửa giờ. Ngày trước, lúc Đường Dịch đang làm việc ở đây thì anh ta chính là người thường xuyên đến trễ cho nên cũng không quản thời gian đi làm của mọi người. Hôm nay khó có được một ngày mọi người đều đúng giờ tới công ty như vậy, còn chưa tới thời gian làm việc thế nhưng tất cả đều nghiêm túc ngồi tại vị trí của mình chờ sếp tới thị sát công tác. Thế nhưng cả ngày hôm nay tất cả mọi người lại không gặp được vị sếp kia. Tô Tiêu Tiêu là người Đường Dịch để lại cùng tân thủ trưởng bàn giao công việc, lúc này đành phải gọi điện thoại hỏi thăm một chút. Người nhận điện thoại là một trợ lý nam. Anh ta nói. "Chu tổng hôm nay đang đi công tác, qua mấy ngày mới có thể trở về ." Nói xong điều này thì anh ta không có thêm lời nói dư thừa nào nữa, cứ như vậy mà cúp máy. Tô Tiêu Tiêu đứng ở phòng trà sửng sốt vài giây rồi mới đem di động buông xuống. Cô nhìn chằm chằm ly nước trước mặt đến thất thần. Chu tổng nào đây...? Thông qua thái độ nghiêm túc của vị trợ lý kia Tô Tiêu Tiêu nghĩ có lẽ vị tân thủ trưởng này cũng không dễ làm việc chung. Mấy ngày kế tiếp tất cả nhân viên đều tới công ty sớm hơn nửa giờ. Một chút cũng không dám chậm trễ, thế nhưng vẫn chưa gặp được sếp. Chỉ là vẫn có người không may mắn mà gặp xui xẻo. Chuyện là Tô Tiêu Tiêu dạo gần đây luôn phải thức đêm để thiết kế bản vẽ cho nên khá là mệt mỏi, đã vậy lần này bà dì tới bụng cô lại còn đau hơn những lần trước. Buổi tối ngày hôm trước đau đến mức Tô Tiêu Tiêu nằm cuộn tròn ở trên giường, cả người đổ mồ hôi lạnh. Vì quá đau Tô Tiêu Tiêu đã không thể ngủ sớm được, hậu quả là ngày hôm sau đồng hồ báo thức vang lên cô cũng chưa tỉnh. Thẳng đến khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở trên tủ đầu giường thì Tô Tiêu Tiêu mới từ trong chăn vươn tay cầm lấy di động nhắm mắt nhận cuộc gọi. Sắc mặt cô trắng bệch, giọng nói có chút suy yếu. "Alô." Người đầu kia có chút khẩn trương nhưng lại không dám lớn tiếng nói chuyện. "Tiêu Tiêu, cô đang làm gì vậy ? Đã gần 9 giờ rồi sao cô còn chưa tới. Hôm nay Chu tổng tới, bây giờ đang tìm cô đấy. Cô nhanh tới công ty liền đi." Tô Tiêu Tiêu nghe được lời này thì giật mình một cái, lập tức từ trên giường ngồi dậy. "Vị Chu tổng mà cô nói là..." Lý Viện ở bên kia nhỏ giọng nói. "Boss, tổng tài ! Chúng ta xong rồi, cô tới đây nhanh lên." Tô Tiêu Tiêu thiếu chút nữa đánh rơi di động. Cô cũng không kịp cúp máy, vội vàng xuống giường chạy vào nhà vệ sinh. Vội vội vàng vàng rửa mặt sau đó cũng chỉ kịp mặc áo sơ mi cùng quần rồi cầm lấy áo khoác chạy nhanh ra cửa. Làm thế nào cũng không thể ngờ được hôm nay Tô Tiêu Tiêu lại xui xẻo như vậy, cô căn bản không nghĩ cấp trên sẽ đột nhiên tới. Tô Tiêu Tiêu vừa lái xe được một đoạn thì bị tắc đường, cô gấp đến độ thiếu chút nữa xuống xe chạy tới khu tàu điện ngầm phía trước. Có đánh chết Tô Tiêu Tiêu cũng không ngờ được vị kia lại là tổng giám đốc bên tổng bộ. Tổng giám đốc không phải là có rất nhiều việc sao. Trong công ty mọi chuyện lớn nhỏ đều chờ anh giải quyết, như thế nào còn có thời gian tự mình tới chỗ bọn họ làm việc. Tô Tiêu Tiêu vào Chu thị làm việc hai năm nhưng chưa thấy qua vị tổng tài trẻ tuổi đầy hứa hẹn này. Nhưng mà cô vẫn nghe thấy rất nhiều tin về anh. Theo như lời đồn thì vị tổng tài này lớn lên thực anh tuấn, thế nhưng thủ đoạn hành sự lại quyết đoán và tàn nhẫn. Tô Tiêu Tiêu còn nghe nói toàn bộ nhân viên làm việc tại tổng bộ đều rất sợ anh. Mặc dù Chu Lâm Duyên lớn lên phi thường đẹp trai, nhưng cũng chẳng có ai dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái. Nếu bọn họ làm sai chuyện gì đó thì chỉ cần một ánh mắt của anh bắn tới cũng đủ khiến bọn họ không dám thở mạnh. Ngay cả những người có chức vị cao ở công ty lúc mở cuộc họp nếu thấy tâm trạng Chu Lâm Duyên không tốt bọn họ cũng trở nên lo lắng, sợ chính mình sẽ nói sai điều gì đó. Tô Tiêu Tiêu cũng không dám tưởng tượng tới một lát nữa bản thân sẽ nhận kết cục gì. Lần tắc đường này kéo dài hơn 10 phút, lúc Tô Tiêu Tiêu đến công ty đã là 9 giờ 30. Tô Tiêu Tiêu xe cũng không kịp đem vào bãi đậu, đành dừng trước cửa công ty sau đó đem chìa khóa giao cho bảo vệ rồi nói. "Anh Vương...giúp tôi đem xe vào bãi đậu nhé." Cô nói xong liền chạy nhanh vào thang máy. Rất nhanh thang máy đã lên tới tầng 5 nơi Tô Tiêu Tiêu đang làm việc. Cô nhanh chân chạy tới phòng làm việc. Trong khi Tô Tiêu Tiêu còn chưa kịp ổn định lại hơi thở thì Lý Viện đã chạy tới nắm lấy tay cô. "Sao bây giờ cô mới tới. Chu tổng đang tìm cô đấy." Tô Tiêu Tiêu thở hổn hển đầu óc một mảnh hỗn loạn, nhưng cô vẫn nhớ rõ nhiệm vụ Đường Dịch giao cho mình. Cô đi nhanh tới bàn làm việc cầm lấy văn kiện rồi đưa tới văn phòng Chu tổng. Tới nơi Tô Tiêu Tiêu không dám lập tức đi vào. Cô ở bên ngoài điều chỉnh hô hấp rồi hít sâu một hơi mới giơ tay gõ gõ cửa. Bên trong truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông. "Vào đi." Tô Tiêu Tiêu nghe thấy giọng nói kia trong lòng có chút khẩn trương. Cô nhấp môi, thở sâu sau đó mở cửa đi vào. Trong văn phòng, ngồi ở bàn làm việc là người đàn ông mặc một thân tây trang màu đen, anh cầm một cây bút đang cúi đầu xem văn kiện. Thời điểm Tô Tiêu Tiêu đi vào anh cũng không ngẩng đầu nhìn cô. Tô Tiêu Tiêu ôm văn kiện đi qua, kiềm chế khẩn trương nơi đáy lòng, nhẹ giọng nói. "Chu... Chu tổng, Đường tổng bảo tôi cùng ngài bàn giao công việc." Chu Lâm Duyên không phản ứng, vẫn như cũ nghiêm túc xem văn kiện. Chờ xem xong tờ văn kiện cuối cùng anh mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Tiêu Tiêu lạnh giọng hỏi. "Mấy giờ rồi ?" Tô Tiêu Tiêu trong lòng lộp bộp một chút, vội nói. "9... 9 giờ 40." Chu Lâm Duyên nhìn cô, trong ánh mắt không có chút độ ấm nào. "Chẳng lẽ cô không có khái niệm về thời gian sao ?" Tô Tiêu Tiêu hôm nay đến trễ thật sự có nguyên nhân. Cả đêm cô đau bụng đến không ngủ, gần sáng mới ngủ được một lúc, không nghĩ tới liền ngủ quên. Nhưng mà đến trễ chính là đến trễ, cô cũng không có ý định giải thích. Tô Tiêu Tiêu gật đầu nói. "Thực xin lỗi Chu tổng, tôi hứa sẽ không có lần sau." Chu Lâm Duyên liếc cô một cái. "Lần sau nếu lại đến trễ thì không cần tới công ty làm việc nữa. Bây giờ cô cứ để văn kiện ở đấy rồi đi ra ngoài đi." Anh nói xong cũng không tiếp tục nhìn Tô Tiêu Tiêu mà cúi đầu xử lý công việc. Chu Lâm Duyên từ ánh mắt cho đến ngữ khí đều quá lạnh nhạt, điều này làm cho đáy lòng Tô Tiêu Tiêu có chút khó chịu, nhưng cô cũng biết chính mình làm sai, anh ta không trực tiếp xử phạt phỏng chừng đã là giơ cao đánh khẽ. Tô Tiêu Tiêu đứng tại chỗ im lặng hai giây rồi đặt văn kiện lên bàn và xoay người đi ra ngoài. Khi Tô Tiêu Tiêu trở lại phòng làm việc, các đồng nghiệp trong nháy mắt đều ngẩng đầu nhìn cô. Lý Viện chạy tới giữ chặt tay cô khẩn trương hỏi. "Thế nào rồi, Chu tổng có mắng cô không ?" Đúng lúc này bụng Tô Tiêu Tiêu lại lên cơn đau, đau đến mức hai chân cô đều nhũn ra. Sắc mặt của Tô Tiêu Tiêu trắng bệch. Cô đi về bàn làm việc, che lại bụng nhỏ rồi gục đầu lên bàn, giọng nói mang theo vẻ mệt mỏi. "Bảo tôi lần sau lại đến trễ thì không cần tới công ty nữa." "Cái kia..." Lý Viện vốn đang muốn hỏi tiếp nhưng đột nhiên phát hiện sắc mặt Tô Tiêu Tiêu không tốt, vội vàng hỏi. "Tiêu Tiêu, cô làm sao vậy ? Có phải là khó chịu ở đâu không. Sao sắc mặt cô lại kém như vậy." Tô Tiêu Tiêu theo bản năng ôm bụng trả lời. "Không có việc gì, chỉ là đau bụng kinh mà thôi." Cô đem mặt vùi vào khuỷu tay, chỉ cảm thấy đau đến đổ mồ hôi lạnh. Cả buổi sáng Tô Tiêu Tiêu luôn ngồi một chỗ. Cô đau tới mức không có sức lực nói một câu, cũng chỉ uống vài ly nước ấm rồi thôi. Giữa trưa các đồng nghiệp đều đi ăn cơm, chỉ có Tô Tiêu Tiêu không còn sức lực nên ở lại văn phòng. Lý Viện ăn xong cơm trưa thì lấy giúp Tô Tiêu Tiêu một phần. Lúc về phòng làm việc thấy cô đang gục đầu trên bàn liền đi qua. "Từ sáng tới giờ cô vẫn chưa ăn gì, như vậy không tốt cho thân thể." Tô Tiêu Tiêu không nghĩ tới Lý Viện sẽ giúp cô lấy một phần cơm, ngẩng đầu cảm kích nói. "Cảm ơn cô." Lý Viện thấy sắc mặt Tô Tiêu Tiêu vẫn còn tái nhợt chợt nhíu mày hỏi. "Cô có muốn xin phép Chu tổng về nhà nghỉ ngơi không ?" Tô Tiêu Tiêu vừa nghe, lập tức nói. "Thôi bỏ đi, tôi cũng không dám." Buổi sáng cô vừa đến muộn thì làm sao còn dám xin nghỉ. Huống chi Tô Tiêu Tiêu thật sự có điểm sợ Chu Lâm Duyên. Thấy khuôn mặt lạnh như băng của anh nhìn về phía mình cô thật sự sợ tới mức không dám hé miệng. Tô Tiêu Tiêu đau bụng cho nên không muốn ăn thứ gì, cơm Lý Viện đưa cho cũng không ăn nhiều, chỉ là uống chút chút canh bí đao hầm xương rồi thôi. Sau khi đi ăn về thì mọi người liền tụ tập một chỗ nói chuyện. "Buổi sáng lúc Chu tổng bước vào, tôi thật sự cảm thấy trái tim mình giống như bị nả một phát súng, lớn lên cũng quá soái đi. Khuôn mặt, dáng người, khí chất, tất cả đều rất tuyệt." "Tôi còn thấy từ người anh ta toát ra hơi thở cấm dục nha." "Tuy Chu tổng rất tuấn tú nhưng anh ta cùng tiểu Đường tổng không giống nhau, mấy người không cảm thấy sao, đứng trước mặt anh ta tôi đầu cũng không dám ngẩng, bộ dáng quá lạnh lùng, toàn thân đều tản ra khí tràng làm người khác không dám tới gần." Tô Tiêu Tiêu buồn bã ỉu xìu gục đầu trên bàn, nghe các đồng nghiệp bát quái, trong đầu lại suy nghĩ. "Lớn lên đẹp trai thì có lợi gì, lúc nói chuyện yêu đương mà vẫn luôn là bộ dáng nghiêm túc như vậy phỏng chừng sẽ làm cho bạn gái cảm thấy buồn bực muốn chết." Mời các bạn đón đọc Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi của tác giả Nghê Đa Hỉ.