Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nam Thành Có Mưa

Độ dài: 21 chương Nhân vật chính: Tống Uyển, Diệp Gia Thụ Thể loại: Hiện đại, ngược, BE * Truyện ngược, có máu chó, nam nữ không sạch sẽ cũng không thuộc tuýp ngoan ngoãn, các bạn cân nhắc kĩ trước khi nhảy hố, tránh nói lời cay đắng. ***   #REVIEW: NAM THÀNH CÓ MƯA Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp Thể loại: Hiện đại, BE Tình trạng: Hoàn edit Review bởi: Danci - fb/hoinhieuchu "Em sẽ khiêu vũ Nếu tôi mời em nhảy một điệu chứ? Em có chạy trốn, Và không bao giờ nhìn lại nữa? Em sẽ khóc, Nếu như em nhìn thấy tôi rơi lệ? Và liệu đêm nay, em có cứu vớt tâm hồn tôi không? Tôi có thể là người hùng của em Tôi có thể làm dịu đi những nỗi đau Tôi sẽ đứng bên em mãi mãi Em có thể lấy đi hơi thở của tôi... Would you dance, if I asked you to dance? Would you run, and never look back? Would you cry, if you saw me crying? And would you save my soul, tonight? I can be your hero, baby. I can kiss away the pain. I will stand by you forever. You can take my breath away." ... Khi đọc cuốn truyện này, và ngay cả khi đã khép lại những dòng chữ cuối cùng, giai điệu, lời và cả hình ảnh MV bài hát Hero của Enrique Iglesias, như một lời nguyện cầu dành cho nam nữ chính, cứ vang vọng mãi trong đầu mình.... "Nam Thành có mưa" là cuốn truyện đầu tiên có sad ending của Minh Khai Dạ Hợp, một tác giả mình khá yêu thích, mà mình đọc. Mặc dù mình không thích những câu chuyện có Sad Ending, nhưng với mình, đây có lẽ cũng không hẳn là một câu chuyện với kết thúc buồn. Vì tuy họ đã chết, nhưng ít nhất họ cũng không phải chịu nỗi đau âm dương cách biệt. Ít nhất họ đã chết với suy nghĩ rằng họ sẽ được ở bên nhau, trong một thế giới khác ít đau khổ hơn. Họ đã chết vì nhau. Vậy nên với mình, kết thúc này, dù có thể nó sad, nhưng nó không bad. Diệp Gia Thụ là một chàng ca sĩ, nhạc sĩ nổi danh trong giới underground, vô cùng tài năng, tự do, phóng khoáng, cho đến khi Trần Tư Dương, người bạn nghệ sĩ, người anh em thân thiết nhất của anh, qua đời. Anh tự nhận mọi trách nhiệm, dù đó thực sự không phải lỗi của anh. Thay bạn chăm sóc và gánh vác người cha già suy sụp vì con trai chết đến ốm liệt giường, đồng nghĩa với những số tiền cố định phải chi trả hàng tháng, cũng đồng nghĩa với việc điều đó khiến anh phải đánh đổi gần hết: âm nhạc, tài năng, sự tự do. Từ bỏ cây đàn ghi ta và cuộc sống vị nghệ thuật. Quay lại với nỗi lo cơm áo gạo tiền và cuộc sống đầy trách nhiệm như bao nhiêu người bình thường khác. Chấp nhận làm đủ mọi công việc, miễn là kiếm được tiền. Và một trong những công việc đó đã dẫn anh đến với Tống Uyển. Tống Uyển, 17 tuổi mất cha. Ông bị phá sản, tù tội, và trong cơn bi phẫn, tuyệt vọng cùng cực đã tự tử trong tù. Giao lại cho một Tống Uyển chưa thành niên trách nhiệm chăm sóc mẹ và em trai. Một cô gái quen sống trong nhung lụa, chiều chuộng cho đến tận khi 17 tuổi ấy có thể làm được gì, ngoài việc vừa bị dụ dỗ, vừa bị ép buộc trở thành tình nhân cho người đàn ông gần 40 tuổi, giàu có, quyền lực, kẻ vốn đã khao khát sắc đẹp và sức sống thanh xuân của cô từ khi gặp cô năm 15 tuổi. Tống Uyển chấp nhận bẻ đi đôi cánh của mình, trở thành vợ bé cho người đàn ông hơn cô hai mươi tuổi, có sở thích chiếm hữu và bệnh hoạn về mặt tình dục để bảo đảm cuộc sống và tương lai cho mẹ và người em trai không hiểu chuyện của mình. Nhưng điều này cũng có nghĩa là cuộc sống với cô từ đó chỉ còn lại một màu xám xịt. Hiện tại, hay tương lai cũng thế. Cô ở bên Đường Khiển Kiêm 8 năm, sống như một cái bóng, như một cô hồn dã quỷ, đợi thời gian trôi đi, ngày như đêm, đêm như ngày. Cho đến khi cô gặp Diệp Gia Thụ. Anh được thuê đến làm lái xe cho cô. Chẳng phải tình yêu sét đánh, cũng không phải do lâu ngày sinh tình. Chỉ là hai tâm hồn vụn vỡ, chẳng còn chút hi vọng vào tương lai bỗng tìm thấy nhau, nhận ra nhau, thấu hiểu nhau và muốn nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau. Anh đã từng định nhắm mắt làm ngơ trước khốn cảnh của cô, đau khổ của cô, vụn vỡ của cô. Nhưng rồi anh vẫn không ngừng được dang tay ra bảo vệ cô, rồi cưu mang cô khi cô bị bạo hành, chạy trốn rồi bị đuổi cổ khỏi nhà. Vì cô, anh như tìm lại mục đích để lại hạnh phúc. Anh muốn ở bên cô, che chở cho cô. Anh mang cô đi. Anh là đôi cánh cho cô, khiến cô tìm thấy lại ấm áp ngay cả ở nơi chỉ toàn tuyết trắng lạnh lẽo nhất. Bên anh, người thiếu nữ 17 tuổi năm nào bỗng trở lại trong thân hình người đàn bà 25 tuổi, cảm thấy lại được che chở, bảo vệ và an toàn như những ngày xa xưa dưới vòng tay của bố.... Nhưng hạnh phúc ngắn ngủi, Đường Khiển Kiêm, gã đàn ông dù có không còn thích thứ đồ gã đã từng vô cùng thèm muốn nữa thì vẫn quyết sẽ giữ nó bên cạnh, đã tìm đến nơi ẩn náu của họ. Diệp Gia Thụ, để bảo vệ tình yêu của hai người, đã quyết định lấy mạng sống của mình ra chơi một ván cược. Anh thắng, cô được tự do. Anh thua, trả giá bằng cái chết....và anh đã cách cánh cửa chiến thắng ấy chỉ một chút, một chút thôi... Khi biết hết chuyện, Tống Uyển đã tự hỏi mình. Cô có xứng đáng để Diệp Gia Thụ làm như thế không? Cô cho là không. Nhưng cô biết, nếu đổi lại là cô, cô cũng sẽ lựa chọn làm như vậy. "Bởi tình yêu đó đáng giá để cô chết hàng vạn lần!" Tống Uyển đã nghĩ như vậy đó....Rồi Tống Uyển cũng quyết định. Quyết định "đi" theo Diệp Gia Thụ, về với tự do đã từng đánh mất của cô. "Màn đêm tối tăm tĩnh lặng, chân giẫm lên thảm không tạo ra âm thanh. Cửa sổ bên ban công mở tung, cơn gió lùa vào trong vẫn mang theo hơi lạnh, nhưng đã thoang thoảng hương vị mùa xuân. Cô nghe thấy tiếng mở cửa, không hề do dự trèo lên lan can. Cô muốn cả thế giới một màu đen này, muốn cơn gió cuồng dã, còn muốn cả tự do. Rồi tất cả màn đêm đều đang dâng lên, con đường sáng ngời mở rộng ở nơi sâu nhất trong tầm mắt, làn gió xung quanh cuốn theo hơi thở ẩm ướt tươi mới của mùa xuân nâng đỡ lấy cô, cô như đang sải rộng đôi cánh trắng muốt. Cô đã bay tự do giống một chú chim như thế." "Nam Thành có mưa" gợi cho mình rất nhiều đến những bộ phim Hồng Kông thập niên xưa, với những chuyện tình buồn và đẹp mình vẫn xem ngày bé. Hai con người yêu nhau nhưng lại bị chia cắt bởi ông trùm giàu có và ác độc. Mô típ đúng là không có gì mới. Nhưng nó vẫn đẹp. Theo cách của nó. Văn phong của Minh Khai Dạ Hợp cũng vẫn luôn khiến mình hài lòng. Rất hợp với mạch cảm xúc của nhân vật và màu sắc u ám, cổ xưa của truyện. Thêm vào đó, câu chuyện cũng không dài. Chỉ có hơn 20 chương. Một câu chuyện ngắn đủ cho bạn đọc trong một buổi tối rồi ru mình vào giấc ngủ với những tưởng tượng về sự tự do và hạnh phúc cho cặp nam nữ chính ở một thế giới khác.... Vậy nên, xin được đề cử nó cho một đêm đông lạnh. Cùng với chăn ấm, cùng với đệm êm. Và cùng với bản ballad buồn ngọt ngào Hero của Enrique Iglesias, bài hát mà mình thích nhất của chàng ca sĩ quyến rũ gốc Tây Ban Nha này. *** Màn đêm chỉ độc màu xám tro, ngọn đèn nhỏ màu vàng chợt sáng chợt tối. Căn nhà cũ đứng lặng ở nơi ấy, một màu đen tuyền như giây tiếp theo chiếc miệng sắt sẽ nhe những chiếc răng nanh sắc nhọn. Diệp Gia Thụ đứng trước cửa quay lưng về phía gió, quấn chặt chiếc áo jacket màu đen trên người. Ngón tay lạnh như băng quẹt mấy cái cuối cùng cũng châm được thuốc. Anh rít mạnh một hơi, rồi hắt xì một cái thật kêu trong cơn gió rét buốt. Mùng mười tháng giêng hôm nay, đang chuẩn bị đi ngủ thì Diệp Gia Thụ nhận được điện thoại của ông chủ Đường Kiển Khiêm, bảo anh đến đường Phù Dung đón một người. Công việc tài xế là được ông bạn Lão Lưu giới thiệu cho Diệp Gia Thụ. Lão Lưu phải về quê lấy vợ, trước lúc xin nghỉ việc thì đề cử Diệp Gia Thụ. Tuy tuổi đời anh còn trẻ nhưng lái xe rất chắc chắn, hơn nữa miệng lại kín như bưng, không bao giờ để lọt ra ngoài một câu không nên nói. Công việc nhàn nhã, hơn nữa tiền lương Đường Kiển Khiêm trả rất cao, Diệp Gia Thụ thiếu tiền nên không hề do dự mà tiếp nhận món hời của Lão Lưu ngay tắp lự. Trước đây anh đã thử lái hai lần, Đường Kiển Khiêm rất hài lòng, chính thức nhận anh vào. Hút xong một điếu thuốc, Diệp Gia Thụ đẩy cửa ra, mùi thơm trộn lẫn hơi nóng phả vào mặt, trên tầng hai vang lên tiếng lách cách của mạt chược, người phụ nữ cất cao giọng, từng tràng cười giòn giã khanh khách vọng ra. Căn nhà này được trang hoàng theo lối phục cổ, rèm cửa sổ nặng trịch dày cộm màu xanh lá cây, kín kẽ đến nỗi ánh đèn bên ngoài cửa sổ không lọt vào nổi. Dưới chân là tấm thảm thêu hoa văn phức tạp, ánh đèn chập chờn tối lờ mờ làm nền cho ghế sô pha tay vịn đỏ sậm bên dưới, tạo thành một màu sắc làm người nhìn không hề cảm thấy dễ chịu. Cầu thang với tay vịn gỗ sơn đỏ chạy dài đến tầng hai, ở cửa cầu thang đặt một chiếc bàn gỗ, bên trên bày một chậu hoa, không nhìn ra chủng loại nhưng hình như là hoa huệ. Cách trang trí của căn nhà làm người ta gợi nhớ đến những bộ phim về thời đại dân quốc. Diệp Gia Thụ còn đang chần chừ thì một người phụ nữ trung niên ăn mặc như người làm thuê bước ra từ một phòng ngách, liếc anh một cái: “Làm gì thế?” “Ông Đường bảo tôi đến đây đón cô Tống.” Người phụ nữ trung niên nheo mắt dò xét từ trên xuống dưới: “Trước đây tôi chưa gặp anh bao giờ.” “Tôi mới vào làm.” Người phụ nữ trung niên chỉ vào chiếc sô pha tay vịn màu đỏ sẫm trong phòng khách, “Chờ đi, tôi lên tầng gọi cô chủ.” Người nọ đi trên thảm trải sàn không phát ra bất kì tiếng động nào, Diệp Gia Thụ ngồi xuống ghế sô pha tay vịn đó. Bên cạnh ghế sô pha đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên để một ngọn đèn be bé có chụp màu xanh đen, na ná giống cách bài trí văn phòng đảng Quốc Dân thường thấy trong phim dân quốc. Diệp Gia Thụ cảm thấy không thoải mái cho lắm, mình ăn mặc như tên đầu đường xó chợ, hoàn toàn lạc lõng với phong cách ngôi nhà này. Không tới một lát, mấy giọng nói nữ ở phía trên vọng xuống khi gần khi xa. Diệp Gia Thụ ngước đầu lên nhìn, ở đầu kia cầu thang, nữ chủ nhân ngôi nhà là Tống Uyển được ba người vây xung quanh. Cô mặc áo khoác dài bằng nhung màu đỏ, cũng là kiểu dáng thường thấy trong mấy bộ phim dân quốc, cổ áo che kín mít, cánh tay mềm mại lộ khỏi tay áo. Tay Tống Uyển vịn lên lan can gỗ khắc hoa sơn đỏ son, nghiêng người nói chuyện với một cô gái khác ăn mặc hợp thời hơn. Cô gái đó thoạt nhìn rất quen mắt, hình như là minh tinh Phó Tiểu Oánh nổi tiếng xa gần năm nay vừa đạt được ngôi ảnh hậu. Tống Uyển cười nói: “Hôm nay chơi chưa đã, có thời gian thì hẹn tiếp nhé, số tiền thua này coi như tôi mời mọi người uống trà.” Phó Tiểu Oánh cười cười: “Nhưng tôi cũng chưa thấy người nào kì quái như cô, thắng thì không vui, thua mới dễ chịu.” Cô ấy ngẩng đầu lên khẽ vỗ má Tống Uyển, “Tiếc là tôi sắp gia nhập đoàn làm phim rồi, lần sau chơi với cô tiếp nhé.” Tống Uyển cười như không cười: “Đừng ra ngoài ăn đồ nướng vào buổi tối nữa, không thấy lắm dầu mỡ à.” Sắc mặt Phó Tiểu Oánh không đổi, nói xong câu “Tôi đi đây” thì nhấc đôi giầy cao gót xuống cầu thang gỗ, lộp cộp lộp cộp lách qua mấy người thành người đi đầu tiên. Cùng chơi mạt chược với Tống Uyển ngoài Phó Tiểu Oánh ra còn có hai nữ minh tinh nữa, một cô trong đó mắt to khuôn mặt V line, vẻ đẹp điển hình của “hotgirl mạng”, “hotgirl mạng” đi xuống mấy bước rồi quay người lại, ngẩng đầu lên cười lấy lòng Tống Uyển: “Nghe nói đầu năm nay giám đốc Đường sẽ đầu tư hai bộ phim điện ảnh mới? Chị Tống Uyển sẽ tham gia chứ?” Tống Uyển liếc cô ta: “Diễn gì chứ? Trình độ của tôi còn kém xa cô.” “Hotgirl mạng” khựng lại đầy sượng sùng nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười trên môi, giả bộ hờn dỗi: “Chị Tống Uyển đừng chế giễu em.” Mời các bạn đón đọc Nam Thành Có Mưa của tác giả Minh Khai Dạ Hợp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hệ Thống Kẻ Phản Diện
Thế nhân khi nghĩ về La Hồng đều cảm khái, công tử ôn nhuận như ngọc, ngọc thụ lâm phong, "Phong hoa tuyệt đại, nho nhã hiền hoà, ghét ác như cừu, không gần nữ sắc". Trời không sinh công tử, vạn cổ như đêm dài. Chỉ mỗi La Hồng mới biết, trong nội tâm hắn đang gào thét điều gì. Đừng khen. Đừng có khen ta nữa! Bản công tử không phải chính nghĩa, bản công tử mới không phải là tấm gương chó má gì đó. Buông bản công tử ra, bản công tử không điên, không cần uống thuốc! Bản công tử muốn làm chuyện xấu, muốn làm nhân vật phản diện. Xin các ngươi đó, để bản công tử làm chuyện xấu đi!!!! *** Tại một nơi hoang dã thuộc vùng ngoại ô huyện An Bình, phủ Giang Lăng của vương triều Đại Hạ. La Hồng lặng lẽ tỉnh lại, mơ màng mở mắt, mùi đất ẩm ướt cùng mùi thịt thối rữa cứ thế bốc lên, nồng nặc trong không trung. Ý thức mách bảo hắn mở miệng thật lớn để không khí dễ dàng lưu thông, nhưng từng đợt nóng rát từ cổ họng và khoang mũi tràn đến đại não, khiến hắn không thể hít thở nổi. Phần da thịt dưới cánh mũi ướt sũng, nồng nặc mùi máu tươi. Hắn dùng tay quyệt một cái, cả bàn tay cũng bị nhuộm đỏ. La Hồng hơi bối rối, đứng dậy đưa tay sờ soạng tìm cuộn giấy vệ sinh vẫn luôn để trên bàn. Nhưng... tất cả mọi thứ hắn nắm được trong tay chỉ là những luồng không khí vô hình. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, cổ đột nhiên cứng đờ như bị đổ đầy xi măng cố định lại. Con mẹ nó... Đây là nơi nào? Căn phòng trọ 25m2 của hắn từ lúc nào đã ấm áp và rộng lớn như thế này? Từ lúc nào đã trở thành nơi hoang vu, khỉ ho cò gáy, không một bóng người như thế này? Không kiềm nổi bàng hoàng, hắn bất đắc dĩ đưa tay lên lau máu mũi. Khắp người hắn truyền đến từng trận đau nhức không nguôi, giống như ruột gan đã bị người khác móc sạch vậy. Ánh trăng lạnh lẽo tĩnh lặng nằm trên nền trời cao, mỏng như tơ, mờ ảo chiếu xuống. Qua ánh trăng mờ ảo, La Hồng nhìn xung quanh, thoáng thấy những cỗ thi thể ngổn ngang lộn xộn, chồng chất lên nhau, cùng bốc mùi thối rữa. Trong một khắc, La Hồng bỗng thấy lạnh cả sống lưng. Máu mũi vừa ngừng chảy, thiếu chút nữa đã tuôn ra ngoài. Đầu hắn nhói lên đau đớn, từng đợt ký ức lộn xộn như các thước phim từ một bộ phim bị cắt ra đảo tung lên không ai sắp xếp. Thời gian lúc này như đã ngừng trôi. Suy nghĩ hồi lâu, La Hồng tái mặt nhận ra, hắn đã xuyên không. Vừa mở mắt, đã nằm giữa bãi tha ma, không những thế, xung quanh chỉ toàn sắc đỏ. Trong lòng hắn đã sợ đến rùng mình, nỗi sợ càng lúc càng lớn, càng lúc càng lan ra rộng hơn, hoàn toàn chiếm lấy thân xác hắn. La Hồng bật dậy, định bò ra khỏi đống xác chết. Nhưng vừa giữ được thăng bằng, hắn bất ngờ ngã sõng soài xuống đất, chân nặng trịch như có ai kéo lại. Hai bàn tay hắn chống đỡ bản thân, bị sỏi đá trên mặt đất găm sâu vào đau nhói. Quay đầu lại, hóa ra là một cái gói đồ ngáng chân hắn. La Hồng suýt chút nữa đã khóc ra tiếng mẹ đẻ, tâm tình bắt đầu sụp đổ. Ai xuyên không cũng đều phải chịu cảnh đau lòng xót xa như này sao? La Hồng lại lướt mắt xuống dưới chân, nơi bọc đồ còn ngáng chân hắn. Hắn nhìn thấy ở gói bọc lộ ra một góc của quyển sách. Quyển sách này chẳng biết làm từ chất liệu gì mà ánh trăng chỉ nhẹ nhàng chiếu xuống, đã lóe lên tia sáng tựa đèn pha. Chẳng lẽ đây là ngón… ngón tay vàng? (1) (1)Ngón tay vàng: có thể hiểu là một chế độ bật hack của dàn nhân vật chính xuyên không trong các tiểu thuyết thần tượng. Có ngón tay vàng thì gặp nguy thành an, gặp dữ hoá lành, không gì không làm được. Trong lòng La Hồng chấn động. Trong tâm can hắn bỗng chẳng còn sợ chốn chôn thây này nữa, hắn liều mạng nhặt gói bọc đó lên, ôm trọn vào lòng, ngay lập tức rời khỏi nơi đây. … Chạy hơn mười dặm, từ phía đông, sắc trời dần chuyển sáng. Lúc này, bắp chân La Hồng như đã bị rút sạch gân cốt mới thấp thoáng nhìn thấy hình dáng huyện An Bình. Hắn vội vã đi thêm một lúc nữa mới đến trước cổng huyện, cả người mệt lả, vừa đói vừa lạnh. La Hồng thở hổn hển, đôi con ngươi đỏ rực. Chỉ mới bắt đầu, hắn đã thấy vô cùng khó khăn. Căn cứ vào những ký ức bị nhồi nhét vào đầu, hắn cũng nắm được thân phận của mình. Nguyên chủ của thân xác này cũng tên là La Hồng, vốn là công tử của một gia đình địa chủ khá giàu có ở huyện An Bình. Cha của nguyên chủ đột nhiên biến mất, để lại cho hắn một khối tài sản lớn cùng cô em gái năm tuổi. Về việc tại sao lại bị vứt ở bãi tha ma, trí nhớ mơ hồ của hắn chẳng tài nào nhớ nổi, chỉ nhớ mang máng La Hồng mang theo ba thủ vệ bên mình, ra khỏi huyện An Bình, đi đến một làng ven chân núi hẻo lánh thu tiền thuê đất. Chẳng hiểu xui xẻo thế nào lại gặp phải bọn thổ phỉ, cướp của cướp ngựa. Trong máu La Hồng chứa đầy khí thế chính nghĩa, quyết cùng thủ vệ xông lên tiêu diệt bọn thổ phỉ. Cuối cùng, tiền đất thì chẳng thu được, lại còn thân tàn ma dại nơi khỉ ho cò gáy. Quả thật là một vị công tử vừa khốn khổ lại vừa ngốc nghếch. Mấy việc nghĩa thế này há lại dễ làm vậy ư! La Hồng định bước vào thành thì bị chặn lại. Quân lính canh giữ cửa thành xem xét một lúc lâu mới nhận ra kẻ nhếch nhác đang bị chặn này là công tử La Hồng. Dù sao đại công tử của gia đình địa chủ lớn nhất huyện An Bình cũng có chút danh tiếng. La Hồng kể lại những việc mình đã trải qua cho đám lính nghe nhưng bọn họ chỉ xem như đang nghe một câu chuyện phiếm. Nhìn bộ dạng thảm hại của La Hồng, cũng có thể đoán ra tám chín phần là thật. Nhưng bây giờ đang là thời loạn thế, không nơi nào là bình yên, những chuyện như thế này cũng không gọi là hiếm. Binh lính không thừa nước đục thả câu, kiểm tra La Hồng xong liền để hắn qua. La Hồng đi vào thành, chân dẫm trên những phiến đá rêu phong rắn chắc, lòng cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều. Huyện An Bình không được tính là lớn, mới sáng sớm, không khí trong lành còn chưa tan. Hai bên vệ đường, lác đác những tiểu thương dậy sớm bán hàng. Bộ dạng La Hồng bấy giờ vừa lôi thôi nhếch nhác, vừa có chút thê thảm. Hắn ôm chặt cái bọc dính đầy máu. Tập sách nhỏ trong bọc có thể phát ra ánh sáng trong bóng tối, ắt hẳn chẳng phải vật tầm thường. Rất có thể nó chính là ngón tay vàng dành cho kẻ xuyên không. Đây chính là thứ mà một người xuyên không như hắn có thể dựa vào. Hương thơm ngào ngạt của đậu hoa lan tỏa trong không khí, khiến cho bụng La Hồng không tự chủ được mà phát ra những tiếng ùng ục. Sau khi an toàn, cơn đói bụng rủ nhau kéo đến như những đợt sóng thần, quét sạch ý chí của La Hồng. Xa xa có một quán đậu hoa (1) đang mở. (1)Đậu hoa: món ăn được làm từ đậu nành, có màu trắng mịn, vị bùi. Ở bên Trung có hai cách ăn là ăn ngọt (với nước đường) hoặc ăn mặn (với hành hoa, xì dầu…) La Hồng liếm đôi bờ môi khô khốc, đôi mắt đỏ bừng giờ như phát sáng, hắn bước từng bước đến quán đậu hoa, bắp chân như bị rút sạch gân. Quán đậu hoa này nằm ở vị trí tương đối vắng vẻ, khách qua lại rất thưa thớt. “Quý... quý khách... ăn gì?” La Hồng ngồi ở trên băng ghế dài, buông gói bọc dính đầy máu xuống, bên cạnh truyền tới giọng nói rụt rè, e ngại nhưng bù lại âm thanh nghe rất êm tai. La Hồng quay đầu lại, khuôn mặt nhếch nhác đầy máu, toàn thân tỏa ra một mùi hôi thối nồng nặc. Nhìn thoáng qua hắn tựa như một hung thần gian ác. Mời các bạn đón đọc Hệ Thống Kẻ Phản Diện của tác giả Lý Hồng Thiên.
Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái
Cố Trường Ca xuyên không trở thành nhân vật phản diện, làm thiếu chủ một trường sinh thế gia, hắn phải đối mặt với đủ loại motip nhân vật chính: khí vận chi tử quật khởi; tiểu muội muội phiên bản tuổi nhỏ của Hoang Thiên đế có thâm thù đại hận với hắn; vị hôn thê xuyên không từ 3000 năm sau về trả thù; truyền nhân của Cổ Thiên Tôn, cường giả trọng sinh đoạt xá sống lại; chí cường giả luân hồi chuyển thế; Đế tử trùng sinh, thánh nữ là người xuyên không từ địa cầu ( đồng hương); nhóm người xuyên không từ hành tinh khác tới - phiên bản của Diệp Thiên Đế trong Già Thiên.... Hắn thân phụ hệ thống Cướp đoạt khí vận, tu luyện Thôn Tiên Ma Công, lấy thôn phệ tu vi, bản nguyên để tu luyện. Hãy cùng theo dõi bộ truyện: "Ta! Thiên mệnh đại nhân vật phản phái" để xem Cố Trường Ca làm thế nào để hoá giải thù hận của muội muội và vị hôn thê, từng bước đưa từng khí vận chi tử vào thế thanh bại danh liệt, nêu cao lá cờ chính nghĩa để mưu đồ cá nhân tính kế cả thiên hạ trong lòng bàn tay, đi đến đỉnh phong của nhân vật phản diện!
Yêu Em Thành Nghiện
Bác sĩ ngoại khoa ưu tú, lạnh lùng, hay kiểm soát và để ý tiểu tiết VS Bác sĩ phụ khoa dễ thương, kỳ quặc 【1】 Tinh anh khoa ngoại Phó Tây Phán nghiêm túc và khắt khe, thường ngày cúc áo luôn cài đến trên cùng, trước khi vào phòng mổ luôn khử trùng móng tay sạch sẽ. Tính cách anh lạnh lùng, đi đến đâu cũng đều là tâm điểm. Trong một cuộc họp nọ, Phó Tây Phán đến muộn và đã va phải một cô gái khi anh vừa bước chân vào phòng họp. Trưởng khoa hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?!” Hai người rất ăn ý mà chỉ vào đối phương rồi nói: “Cô ấy về sớm!” “Anh ta đến trễ!” Kể từ đó, đôi oan gia này kết tơ với nhau. 【2】 Bác sĩ phụ khoa mới tới – Bạch Chỉ, hoạt bát đáng yêu. Tuy nhiên, ngay ngày đầu tiên cô đã gặp rắc rối. Cô sống chung dưới một mái nhà với nam thần khoa ngoại siêu khó theo đuổi, nhưng mãi cho đến khi hai người có ca giải phẫu chung thì mới có cơ hội chạm mặt. Phó Tây Phán vội vàng giành mở miệng trước: “Đừng yêu tôi, không có kết quả gì đâu.” Bạch Chỉ khinh thường trợn mắt nhìn trời: “Ai thèm thích anh?” Từ đó trở đi, cuộc sống của hai người như viên sủi rơi vào nước ấm, gà bay chó sủa, bất ngờ ập đến khắp nơi. Bạch Chỉ đỡ trán: Tên tự luyến hay xét nét ở cách vách luôn nghĩ rằng mình yêu thầm anh ta? Phó Tây Phán che ngực: Cô bé ngây ngô ở phòng bên…cũng có chút đáng yêu nhỉ? Từ đối xử lạnh lùng đến tình cảm âm thầm, Phó Tây Phán bị vả mặt điên cuồng. Bạch Chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày Phó Tây Phán siêu khó theo đuổi sẽ lẽo đẽo theo sau lưng mình: “Bác sĩ Bạch, tôi phải làm sao nếu tim cứ đập nhanh, mặt nóng lên và nói năng lộn xộn?” Cô tiện tay xé một tờ đơn thuốc rồi dán lên mặt anh: “Vô phương cứu chữa, tôi đề nghị anh trực tiếp đến lò thiêu đi.” #Nhớ em là một loại bệnh, phải trị# [Những điều dưới đây tất cả đều là của tác giả] 1V1 CP first love song xử, ấm áp và chữa lành. Không phải y học chuyên nghiệp, trước khi mở hố đã cố gắng tra cứu tư liệu. Toàn văn đã kết thúc, và bug sẽ không thay đổi nữa, hy vọng các bạn thông cảm. Nút thắt ở trước đó, hành văn nghiệp dư, nghề bác sĩ chỉ là bối cảnh, nửa hư cấu, phi thực tế. Nếu so sánh với những bài viết mang tính chuyên nghiệp và logic thì phiền độc giả đổi sang những bài viết khác. Cảm ơn tất cả những độc giả đáng yêu đã thích bài viết này, nếu không thích thì cũng chúc bạn độc giả dễ thương đó tìm thấy bài viết yêu thích của mình trên Tấn Giang. #Tag: Yêu sâu sắc, nghiệp giới tinh anh, ngọt văn, thời đại Tân Phong Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Bạch Chỉ, Phó Tây Phán┃ vai phụ: Lâm Kinh Mặc, Giang Ly, Lục Uyển Đồng, Diệp Viễn Chí ┃ cái khác: Một câu tóm tắt: Độc miệng vui nhất thời, truy thê hỏa táng tràng. *** Phòng thay đồ của một khách sạn ở thành phố A.  Bạch Chỉ mặc đồ phù dâu đang giúp cô dâu đội vòng hoa. Cô nhìn cô dâu trong gương, tán thưởng: “Chị Giang Ly, hôm nay trông chị thật xinh đẹp.”  Giang Ly lớn hơn cô hai tuổi, là giảng viên khoa Dược của trường Đại học Y Khoa. Chồng cô là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện đa khoa Nam Quang.  Có thể nói, màn cẩu lương của hai người bọn họ đã tạo nên một phong cảnh độc đáo trong vòng bạn bè. Không có dáng vẻ giả tạo cố ý, cũng không ngọt đến phát ngán như đường hóa học công nghiệp, mà đó là kiểu nước nhỏ từng chút từng chút, dần dần thẩm thấu vào sự lãng mạn trong cuộc sống.  Bạch Chỉ ngồi một bên: “Thật hâm mộ chị và tiền bối Kinh Mặc nha~”  Giang Ly chỉ cười cười không nói gì, lo lắng nhìn lên đồng hồ treo tường.  Công việc của bác sĩ rất bận rộn, ‘chờ đợi’ gần như đã trở thành từ chủ đề trong mối quan hệ yêu đương của cô và Lâm Kinh Mặc. Cho dù trước đây Lâm Kinh Mặc đã cam đoan hết lần này đến lần khác, mọi người trong phòng ban cũng đã phối hợp theo, nhưng Giang Ly vẫn có chút bất an, nắm lấy góc váy.  Trước tiệc cưới hai tiếng, Lâm Kinh Mặc vội vội vàng vàng chạy tới hội trường. Khi anh chậm rãi tiến vào phòng hóa trang trong bộ âu phục phẳng phiu, Giang Ly mới thở phào nhẹ nhõm.  Tuy rằng Lâm Kinh Mặc đến đúng giờ, nhưng tất cả những người trong đội phù rể của anh đều đến trễ.  Anh cài lại cúc tay áo, khó xử nói: “Hết cách rồi, anh không đến muộn, nhưng bọn họ lại đến muộn.”  Giang Ly gật đầu, tỏ ra là đã hiểu: “Không sao đâu, anh đến là tốt rồi.”  Cách tiệc cưới còn vài phút, đội phù rể mới lần lượt đến khách sạn. Phó Tây Phán là người đến cuối cùng do có một cuộc phẫu thuật khẩn cấp.  Chờ khi anh đến phòng trang điểm thì những người khác đã thay xong trang phục rồi, chỉ còn lại một bộ phù rể hơi nhăn nhúm trên ghế sô pha, như thể đã bị người ta thử qua rất nhiều lần. Phó Tây Phán đi đến, vừa cởi áo khoác vừa dùng hai ngón tay nhấc góc áo lên.  “Được rồi chị, để em đi tới phòng thay đồ lấy!” Bạch Chỉ nhấc làn váy, vừa quay mặt đi cao giọng nói với Giang Ly vừa đẩy cửa đi ra ngoài.  Cửa phòng vừa được đẩy ra, cô nhìn thấy một làn da trơn bóng trắng ngần, đường nhân ngư cong cong rõ ràng, như ẩn như hiện dưới làn áo sơ mi trắng rộng mở.  Bạch Chỉ sửng sốt một chút, nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt dọc theo đường nhân ngư hướng lên trên, lần lượt lướt qua xương quai xanh khiêu gợi của anh, rồi đến yết hầu nhô lên. Còn có một đôi mắt hờn dỗi đang nhìn cô.  “Xin, xin lỗi…”  Bạch Chỉ thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đóng cửa rồi né qua một bên. Cô đưa đôi tay đỡ lấy hai má đang nóng lên của mình, trong đầu vẫn còn những hình ảnh phóng đãng đó.  Phó Tây Phán hừ lạnh một tiếng, đứng trước gương mặc lại đồ phù rể, lông mày càng nhíu chặt lại.  Bộ quần áo phù rể bị người ta ghét bỏ này không phải là không có nguyên nhân. Tay áo trái của nó dài hơn một đoạn so với với tay áo phải, thoạt nhìn vô cùng không cân đối. Từng giây từng phút trôi qua, Phó Tây Phán vẫn còn đắn đo về bộ quần áo phù rể. Cho đến khi đồng nghiệp tới gọi thì anh mới gấp lớp bên trong của chiếc áo sơ mi trắng lên một nếp, miễn cưỡng mặc như vậy đi ra ngoài. Không những áo khoác không vừa vặn, nơ con bướm trên cổ áo cũng khiến anh rất khó chịu.  Nhưng mà bởi vì hôm nay là tiệc cưới của Lâm Kinh Mặc, nên anh chỉ đành lẳng lặng chịu đựng những thứ khó chịu này, gượng cười đứng vào trong đoàn phù rể.  Trong buổi tiệc, bất luận mọi người mời rượu như thế nào, Phó Tây Phán đều mặt mày tươi cười mà từ chối một cách quyết đoán. Men rượu sẽ khiến cho thần kinh con người ta tê liệt, sẽ khiến người ta làm ra những chuyện hồ đồ, thế nên một giọt anh cũng không đụng đến.  Trên bàn rượu, chén rượu chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, trong yến tiệc linh đình khách khứa say bí tỉ bắt đầu nói chuyện luyên thuyên.  Nhìn thấy những người khách nghiêng trái vẹo phải, câu nói ậm ờ, sắc mặt của Phó Tây Phán càng u ám hơn. Anh sợ rằng cảm xúc của mình sẽ quấy nhiễu không khí nồng nhiệt của buổi tiệc, nên anh lấy cớ đi nhà vệ sinh để trốn ra bên ngoài hít thở không khí.  Không ngờ rằng khi từ phòng vệ sinh ra, người con gái mà trước đó anh gặp lại đứng trước cửa với vẻ mặt hoảng loạn. Anh nghĩ rằng cô muốn đi vệ sinh nên nhanh chóng né người sang một bên, nhường đường để đi ra. Nhưng mà Bạch Chỉ vẫn đứng đó không hề nhúc nhích với vẻ mặt căng thẳng. Bạch Chỉ liếc mắt nhìn mấy người con gái đứng phía sau Phó Tây Phán. Bọn họ đứng ở góc rẽ chỉ để lộ đầu ra ngoài, còn không ngừng vẫy tay cỗ vũ cô.  Bạch Chỉ ho nhẹ một tiếng, mạnh dạn hỏi: “Anh gì ơi, anh có thể……”   “Không thể”. Phó Tây Phán không đợi cô nói xong đã trực tiếp từ chối lời thỉnh cầu của cô.  Nói xong anh sửa sang lại áo quần của mình một chút, sải bước sang trái, vòng qua Bạch Chỉ, rồi trực tiếp đi về phía đại sảnh.  Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, mặt đầy vẻ ngượng ngùng.   Chân trước anh vừa bước thì mấy cô gái kia ở phía sau liền chạy tới, khoác lên vai cô, nói: “Thế nào, cậu thua rồi đúng không? Tôi nói rồi mà, người này nhìn là biết khó theo đuổi rồi.”    “Bái bai thì bái bai, người sau càng đẹp trai, hahahaaaa.”  Vài hôm trước Bạch Chỉ vừa thi đỗ giấy chứng nhận tư cách hành nghề bác sĩ. Hiện tại tâm trạng cô đang tốt nên rất nhanh liền quên mất cảm giác bị từ chối. Cô nắm tay người con gái ấy, chậm rãi quay về đại sảnh.  Bạch Chỉ đã đặc biệt xin nghỉ làm một ngày ở bệnh viện. Bố mẹ cô vừa đi du lịch mấy hôm trước, bây giờ không có ở nhà. Hôm nay lại là lễ cưới của người chị em tốt, tâm trạng cô vui vẻ nên không khỏi uống thêm vài ly.  Sau khi hôn lễ kết thúc, ánh mắt cô trở nên mơ màng, đôi má đỏ hồng, chóng mặt choáng váng.  Giang Ly quét mắt qua đoàn phù rể, lập tức đã nhìn trúng Phó Tây Phán đang ngồi đắn đo với bộ áo quần phù rể từ đầu đến cuối. Cô đi qua đó, thỉnh cầu: “Bác sĩ Phó, anh có thể giúp tôi đưa cô ấy về nhà không?”   Phó Tây Phán nhìn Bạch Chỉ đang nằm trên bàn, gật đầu đồng ý. Nhưng khi anh đi tới chỗ của cô, Bạch Chỉ đã uống say bỗng có sức lực lớn đến kinh ngạc. Cô dùng một tay nắm chặt lấy Phó Tây Phán, kéo anh ngồi xuống bên người.  Cô ngước mặt lên nhìn người trước mắt, ngón tay man mát lướt qua từ cặp lông mày rậm, sống mũi cao, đến cả khóe miệng hướng xuống của anh. Mùi rượu nồng đậm thoát ra từ miệng cô, không chịu được mà cảm thán: “Thật là đẹp trai mà, sao có thể trông đẹp trai như vậy chứ?”  Khuôn mặt Phó Tây Phán buồn rầu cả một buổi tối, cuối cùng trong giờ phút này đã lộ ra một nụ cười. Anh không biết phải làm sao, chỉ lắc lắc đầu, nắm lấy tay cô: “Tôi đưa cô về nhà.”     Bạch Chỉ đưa tay ra ngăn cản anh: “Đợi, đợi một chút…”   Phó Tây Phán ngồi lại xuống ghế, có chút không kiên nhẫn: “Lại làm sao nữa?”     Bạch Chỉ lấy hai ngón trỏ nhấn vào khóe môi của anh, sau đó kéo lên, cười hi hi nói: “Ừm. Như này, như này mới đẹp hơn một tí này.”  Phó Tây Phán nắm lấy đôi tay của cô, nửa ôm nửa kéo cô nhét vào trong xe taxi, sau đó đưa cô về nhà.  Trên xe taxi, Phó Tây Phán không thích không gian bịt kín nên trên đường luôn im lặng. Anh mở cửa sổ rộng ra, cho gió tùy ý thổi vào trong xe, lạnh cóng đến mức Bạch Chỉ run lẩy bẩy.    Sau khi đưa cô về nhà, Bạch Chỉ say khướt đứng trước ban công, vẫy tay với Phó Tây Phán: “Soái ca, soái ca ơi! Sau này gặp lại nhá~”  Ánh trăng chiếu xuống in dài bóng hình của Phó Tây Phán. Anh bước nhanh hơn, chạy một mạch từ con đường nhỏ ra khỏi khu đó. Anh nhanh tay cởi chiếc áo ngoài đã ngấm mùi rượu, mặt mày cau có: “Đừng có mà gặp lại nữa.”  Ăn ở ấy mà, sớm muộn có một ngày cũng phải trả giá thôi.  Phó Tây Phán không ngờ được rằng mấy năm sau, chỉ vì câu nói này mà anh phải trả giá đắt. Mời các bạn đón đọc Yêu Em Thành Nghiện của tác giả Tiền Hình.
Thế Thân
Vì trót rơi vào lưới tình của người, nguyện làm thế thân, thấp kém tới cực điểm. Thấy được cô gái mà người ngày đêm mong nhớ, Mạnh Oánh mới phát hiện mình chỉ là một thế thân thấp kém. Cho đến một ngày, cô tỉnh ngộ mà buông tay. Từ đây không chút niềm tin vào tình yêu, ai cũng không lọt vào mắt của cô. - --- Mưa rào xối xả, Mạnh Oánh cầm dù, lẳng lặng nhìn người ở trước của nhà. Hứa Điện một thân áo sơ mi đen quỳ trên mặt đất, hắn cũng an tĩnh nhìn lại cô. Cặp mắt hoa đào kia mang theo dáng vẻ thâm tình, thế nhưng vẫn giữ nguyên tư thế. Mấy phút sau, Mạnh Oánh xếp dù quay người đi vào. Lưu lại cho hắn một bóng lưng lạnh lùng mà tinh tế. Hứa Điện, toàn thân ướt đẫm cười cười, cúi đầu tiếp tục quỳ. Là lỗi của anh. Nam du côn nhã nhặn cố chấp x ảnh hậu kiên cường độc lập. *** Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra, tiếng giày cao gót cộc cộc truyền đến, một chiếc máy tính bị đập xuống bàn trang điểm. Lưu Cần tức giận nói: '' Chị biết ngay mà, sau thảm đỏ em chắc chắn sẽ bị lôi ra lại so sánh, hơn nữa lại bị Dương Đồng chèn ép!" Trên màn hình máy tính là hotsearch Weibo. Hai bức hình được đặt cùng nhau, cũng dòng chữ màu đen trên nền trắng. Chủ thớt nói: ''Gương mặt Dương Đồng nhất định là được thiên sứ hôn lên, thật xinh đẹp, một thân màu vàng sáng tôn lên nước da trắng mỹ mạo, cái này thì thôi đi, còn có xương quai xanh, cổ của nàng, trời ạ tôi là nam nhân tôi đều muốn hôn hôn, chỉ là không hiểu lắm tại sao Mạnh Oánh lại có lá gan mặc chiếc váy cùng màu, đây không phải là tự làm xấu mình sao?'' Hai bức hình, Mạnh Oánh là váy ôm dáng người, xẻ đùi. Trong khi váy của Đương Đồng là váy đuôi cá, hở cổ cùng với xương quai xanh. Không cùng kiểu dáng nhưng cùng màu sắc, cái này coi như là trùng hợp đi, hai người sau khi xuống xe, rõ ràng Mạnh Oánh đến trước, nhưng ban tổ chức lại an bài để cho Dương đồng ra thảm đỏ trước, dĩ nhiên khi cô ta vừa ra liền thu hút không ít sự chú ý từ truyền thông và mọi người còn tiếng hét hô hoán. Đợi đến khi Mạnh Oánh ra sân, tiếng hét liền giảm bớt cũng theo đó là sự chú ý của truyền thông, thậm chí có fan còn nói Mạnh Oánh có ý muốn cướp hotsearch. Lưu Cần chỉ màn hình nói:'' Chị cũng dò xét xem Dương Đồng mặc cái gì, tin tức rõ ràng là váy đen dài lộ lưng, làm sao lại biến thành váy đuôi cá màu vàng chứ. Thực sự hết nói nỗi mà. ''Hoa Ảnh quả nhiên không phải dạng vừa'' Lưu Cần giễu cợt ''Kiếp trước em có mắc nợ gì với Dương Đồng không vậy? Hay em đắc tội gì với cô ta rồi?'' Lưu Cần dựa vào bàn trang điểm, nhìn về phía Mạnh Oánh đang trang điểm. Bút kẻ lông mày hơi dừng lại, lông mày dài nhỏ được Mạnh Oánh vẽ rất đẹp, cô liếc nhìn về phía máy tính trên bàn, tiếng nói nhẹ nhàng:'' Em có đắc tội hay không, chẳng phải chị là người rõ nhất sao?'' Lưu Cần chậc một tiếng, lại không thể đáp trả. Trong lòng Mạnh Oánh rất rõ, gia đình của cô vốn nghèo khổ, năm hai mươi bốn tuổi tốt nghiệp liền được Lưu Cần nhìn trúng trong lúc đi thăm em trai, liền đem cô kí hợp đồng. Mấy năm này. Mạnh Oánhdựa vào gương mặt này cùng với Dương Đồng đi so sánh gây ra không ít tranh cãi. Hồi mới xuất đạo, còn có người nói hai người họ có chút giống nhau, nhưng cũng qua một thời gian cũng lặng xuống, là Mạnh Oánh bị Dương Đồng chèn ép. Dương Đồng là nữ thần cấp đỉnh, bị cô ta chèn ép có thể cho Mạnh Oánh một chút tiếng tăm, nhưng một hai năm, Lưu Cần lại hi vọng Mạnh Oánh tranh thủ thời gian vùng lên thoát khỏi sự chèn ép của Dương Đồng. Bị ép đến quen, cái gì Mạnh Oánh cũng bị so sánh thấp một bậc so với Dương Đồng, giống như luôn là hòn đá cản đường, thật bực bội. Mạnh Oánh thu hồi ánh mắt trên gương mặt Dương Đồng, tiếp tục trang điểm. Hai mươi bảy tuổi, làn da trắng nõn, còn có lông tơ trên mặt, đôi mắt xinh đẹp, lúc nào nhìn vào cũng mang ánh nước lấp lánh, khiến gười ta chỉ muốn hôn nàng ''Mà cũng lạ, tổng giám đốc Hoa Ảnh, làm sao chỉ nâng đỡ mỗi Dương Đồng?'' Lưu Cần vẫn là nghĩ không thông, không phục, cứ nhắc lại mãi. Động tác kẻ mắt của Mạnh Oánh dừng lại. Cô nhìn chính mình trong gương, nghĩ thầm, cô cũng rất muốn biết. Anh vì cái gì chỉ nâng đỡ mỗi cô ta? Cô cười cười:'' Cái này phải hỏi chính chủ'' ''Hỏi được đã đi hỏi. Nhân vật như vậy, gặp còn chưa gặp được. Nói đùa sao?'' Lưu Cần bĩu môi, cô cầm lấy lược giúp Mạnh Oánh chải đầu, một bên rồi lại một bên hỏi,'' Tổng giám đốc Hoa Ảnh thật sự là thiếu gia của Hứa gia sao?'' Mạnh Oánh buông bút kẻ mắt xuống, lại tắt đi màn hình máy tính, '' Em cũng không biết'' ''Nếu như tổng giám đốc Hoa Ảnh hật sự là thiếu gia của Hứa gia, thì cũng dễ hiểu tại sao hắn nâng đỡ Dương Đồng, nghe nói Dương Đồng là thiên kim xí nghiệp Dương thị.'' Lưu Cần chải hai ba cái liền xong, tóc dài đen nhánh khoác trên vai Mạnh Oánh, chuẩn bị để chụp tạp chí. Mạnh Oánh không đáp, ngón tay nhỏ bè cầm bút kẻ xoay xoay. Dương Đồng là thiên kim xí nghiệp Dương thị. Cho nên, anh ấy mới nâng đỡ như vậy, hiểu như thế cũng không sai. Cô cười nhẹ, lấy điên thoại trong túi, ấn mở Wechat. Mạnh Oánh: Hôm nay anh ở công ti sao? Toàn bộ cuộc đối thoại, đều là cô đơn phương gửi đi, anh rất ít trả lời, duy chỉ có hai lần, chính là nói cho cô, anh ở nhà, còn có một lần, là lời chúc năm mới. Cô nhìn vào gương. Ngón tay chạm vào cằm, một đường hướng lên trên mặt, sờ mặt mày, cô mím môi, hơi chớp mắt. Trong gương cô nghĩ tới, anh thật rất thích cắn lỗ tai của cô. Lưu Cần vỗ vai cô:''Đi thôi'' ''Ừm'' Mạnh Oánh đứng dậy, ánh mắt lại rơi vào điện thoại, vẫn không một tiếng động, anh không trả lời. Mạnh Oánh không nhìn nữa, cầm áo đi ra ngoài. Bên ngoài, có một cô gái cao gầy đi tới. Là Dương Đồng. Mặc váy màu đen, tay cô tháo bông tai, hướng Mạnh Oánh mỉm cười. Theo sự lễ phép cười một tiếng. Mạnh Oánh cũng cười đáp lại, Lưu Cần đỡ cánh tay của cô, tranh thủ thời gian gặp thoáng qua, tránh cùng ôn thần ở chung một chỗ. Đi xa, Mạnh Oánh quay đầu. Dương Đồng cũng quay đầu, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, ánh mắt Dương Đồng nhanh chóng hiện lên một chút thương hại. Mạnh Oánh sửng sốt một chút, sau đó đi vào studio. Mgười ở bên trong đều đang đợi cô, nhìn cô đi đến, một tiếng Mạnh lão sư hai tiếng Mạnh lão sư gọi, rất gần gũi, cũng thật tôn kính, chỉ là lấy đi cái ghế lớn, đổi một cái ghế tương đối nhỏ, trợ lý mời cô ngồi, Mạnh Oánh ngồi xuống phía trước,Lưu Cần hỏi trợ lý:''Sao lại đổi ghế?'' Trợ lý cứng đờ, chần chừ một lúc, cười nói:'' Cái ghế đó bị hỏng, nên đổi cái này" Lưu Cần bán tín bán nghi:'' Phải không?'' Thợ chụp ảnh lại gần cùng với Mạnh Oánh thảo luận về buổi chụp. Mạnh Oánh nghe gật đầu, tóc dài rũ xuống bên vai, thần sắc ôn nhu. Lúc này, một nhóm nhân viên đó nói. '' Các người làm sao không đổi nhanh cái ghế một chút, đợi người tới mới đổi.'' ''Em cũng định đổi nhanh, nhưng Dương lão sư vừa mới đi'' Ánh mắt Mạnh Oánh rơi bên chân. Lời nói của thợ chụp lại không có cách nào lọt vào tai. Lưu Cần tức giận đến đá một cái ghế '' Thì ra là vậy, thế nào? Cô ta ngồi qua thì người khác không thể ngồi? Quá khi dễ người.''Thợ chụp một bên nghe được cũng làm như không nghe thấy. Cái giới này loại chuyện này không ít, tùy theo vị trí mà đãi ngộ. Rất nhanh, hắn nói xong, cười mời Mạnh Oánh đứng dậy. Mạnh Oánh hướng hắn mỉm cươi, đứng lên, từng bước đi tới màn chụp. Tạp chí chụp rất nhiều, Mạnh Oánh sớm đã quen, cô tùy tiện làm vài động tác, nhưng lại cực kì tự nhiên, thợ chụp nhìn chằm chằm vào cô trong màn hình, chụp ảnh. Váy màu đen, thật gợi cảm, cộng thêm gương mặt ôn nhu thần thái, dễ chịu, làm người ta có cảm giác muốn bảo vệ, che chở. Còn có tư thái yểu điệu. Từng set từng set được chụp đến, trời gần tối mới chụp xong. Mạnh Oánh trầm tĩnh lại, Lưu Cần cầm nước cho cô, Mạnh Oánh uống một ngụm, liếc nhìn cái ghế kia, sau đó ngồi ở một chiếc ghế khác. Trợ lí đứng một bên thấy một màn này lại cảm thấy có chút xấu hổ. Lưu Cần cùng tất cả mọi người trong ekip chào hỏi. Mạnh Oánh liền đứng dậy, đi theo Lưu Cần rời đi, sau khi rời khỏi, cô hỏi Lưu Cần điện thoại của mình. Lại ấn mở Wechat. Anh vẫn không trả lời. Cô mím môi, Lưu Cần hỏi:'' Chị đưa em về?'' '' Em tự về được.'' Mạnh Oánh cầm lấy túi, nói. ''Được'' Lưu Cần đưa chìa khóa xe cho Mạnh Oánh, cô luôn cảm thấy Mạnh Oánh có bạn trai, nhưng Mạnh Oánh một mực phủ nhận. Chắc là không có thật. Lưu Cần tín nhiệm Mạnh Oánh, liền không hỏi nữa. Mạnh Oánh ngồi vào xe nổ máy, một đường tiến ra ngoài. Xe đuổi theo dòng người, hướng khu Bich Thành mà lái tới. Quẹt thẻ tiến vào tiểu khu, cô cầm theo túi, mở cửa, liền thấy một bàn bida, chàng trai mặc áo sơ mi đen, quần dài đen, dựa vào bàn, nhắm ngày mục tiêu, sau đó liền đánh trúng. Bên mặt thờ ơ. Mạnh Oánh đi qua, đưa tay, ôm lấy eo của anh. Động tác của anh vẫnkhông thay đổi, tiếp tục ném tiêu, Manh Oánh ở trong ngực hắn ngẩng đầu. nhẹ cọ vài cái, nhìn anh. Anh hôm nay không đeo kính, lô ra cặp mắt đào hoa thật chuyên chú, không có cảm xúc, mấy giây sau, hắn cúi đầu, nhìn cô, giống như cười mà không cười. Tim Mạnh Oánh nhảy một cái. Sau đó, cô nhón chân, chạm vào môi mỏng của anh. Anh không nhúc nhích, một giây sau, tay anh nắm lấy gáy cô, thăm dò vào trong miệng của cô. Mạnh Oánh không nhịn được ôm chặt anh. Trên người anh có mùi hương của cỏ, mê hoặc người. Anh cắn nàng, duỗi tay ra đánh trúng mục tiêu cuối cùng, hắn kéo tay áo, ôm eo cô, đem người ôm lên trên. Mời các bạn đón đọc Thế Thân của tác giả Bán Tiệt Bạch Thái.