Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Giam Cầm - Mê Huyễn Cây Thuốc Phiện

Khuynh Tâm là một cô gái không cha, mọi người thường coi cô là dã chủng, mà thực ra cô cũng không biết cha mình là ai. Cho đến năm Khuynh Tâm 10 tuổi, thì mẹ cô mất, cô đến nhà cậu mợ sống. Mợ lại đem cô bán cho người đàn ông khác làm vợ bé lấy tiền. Khuynh Tâm đành liều mạng bỏ trốn. Trên đường đi, cô cứu được một con chó nhỏ bị thương, nhưng cô lại không biết cô đã đem chính mình đẩy vào địa ngục sâu thẳm, là thượng đế muốn vui đùa, hay cái này hết thảy chỉ là một hồi ác mộng. Nhiếp Nhân Khải: “ Toàn, đoán xem, cô ấy có thể để cho chúng ta chơi bao lâu?” Nhiếp Nhân Toàn: “ Một tháng? Hai tháng? Rất khó nói, bộ dạng thật nhu nhược, liệu có thể đáp ứng cả hai người chúng ta đồng thời công kích bao lâu, thật sự rất khó nói! ” “ Từ bỏ, van cầu các anh…… Không…! ” Khuynh Tâm thật hy vọng mình cứ như vậy chết đi, chỉ là hạ thể truyền đến từng cơn đau đớn nó như nhắc nhở cô, cô còn sống, còn đang bị Nhiếp Nhân Khải, Nhiếp Nhân Toàn hai tên cầm thú này xâm phạm. “ Tôi muốn em……” Lạp Phi Nhĩ ngẩng đầu, trong ánh mắt đầy bắt buộc nói: “ Bọn họ trước kia đối với em đã làm cái gì, tôi mặc kệ! Nhưng bắt đầu từ hôm nay, người đàn ông của em chỉ được có thể là một mình tôi." *** Cô tên Lãnh Khuynh Tâm, sinh ra tại Đài Loan trong một làng chài nhỏ. Cô từ khi sinh ra liền chưa thấy qua ba ba bao giờ. Người khác đều mắng cô là dã loại, bởi vì mẹ đã từng đến Đài Bắc công tác, trở lại làng chài khi đó không có kết hôn liền sinh ra cô, lại không chịu nói ba ba của cô là ai, cho nên người khác đều nói mẹ cô không biết xấu hổ là người đàn bà thấp hèn, cho rằng bà ở bên ngoài là vợ bé của người khác, đối phương không cần bà nữa, bà mới trở lại làng chài sinh đứa nhỏ. Vì thế, bọn họ luôn khinh thường Khuynh Tâm. Cô ăn học đều do một tay mẹ dạy, trong trí nhớ của Khuynh Tâm mẹ là một người vừa dịu dàng lại xinh đẹp như tiên nữ, bà nói cho cô biết, cô không phải không có ba ba, chỉ là ba ba rất bận, ông không rảnh đến thăm cô cùng mẹ. Kỳ thật Khuynh Tâm cũng không thương tâm khi biết chính mình không có ba ba, bởi vì cô đã có được toàn thế giới tốt nhất của mẹ dành cho. Cuộc sống sinh hoạt của hai mẹ con cô rất khổ, ở làng chài nhỏ này không một ai nguyện ý cho mẹ cô một công việc, rơi vào đường cùng, mẹ chỉ có thể gửi cô cho bà hàng xóm cách vách, còn mẹ thì đi làm công kiếm tiền nuôi cô. Khuynh Tâm đã lâu không thấy mẹ dù chỉ một lần, mỗi lần bà trở về thăm cô, cô đều rất vui vẻ. Nhưng là, bởi vì làm việc quá độ, cho nên năm Khuynh Tâm 10 tuổi thì bà sinh bệnh mà chết... Mẹ có một người anh trai, kỳ thật cậu là người tốt, chỉ là mợ thực hung dữ, cậu không để ý tới sự phản đối của mợ mà vẫn mang cô về nuôi, điều này làm cho gia đình cậu mợ cãi nhau rất nhiều. Tuy rằng Khuynh Tâm cuối cùng cũng được ở lại nhưng thái độ của mợ đối với cô chẳng khác nào người hầu, mợ có cái gì không hài lòng sẽ lôi cô ra đánh, suốt ngày Khuynh Tâm đều cặm cụi làm nhưng không xong việc, đều sẽ bị mợ mắng mỏ, khi đó cô cũng chỉ là đứa nhỏ mới 10 tuổi. Cậu vì cô mà đã cùng mợ cãi nhau to, nhưng Khuynh Tâm không hy vọng cậu khó xử, vì thế cô phải nhẫn nhịn! Cứ như vậy, cô ở nhà cậu vượt qua 6 năm. Cô vốn nghĩ cả đời này ở nhà cậu, chỉ là khi đó lại xảy ra một chuyện, khiến Khuynh Tâm không thể không rời khỏi làng chài... Đêm hôm đó, cậu, mợ còn có chị họ đều đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn anh họ và cô, trong lòng cô rất sợ hãi, bởi vì bình thường anh họ luôn luôn động tay động chân với cô, nhưng mà có cậu ở nhà nên hắn không dám làm càn. Thế nhưng hôm nay cô lại cùng hắn hai người... Khuynh Tâm nhanh chóng làm xong việc, sau đó liền trốn vào gian phòng của mình, phòng của cô không có khóa, Khuynh Tâm chỉ có thể lấy ghế cùng cái bàn để đè cửa phòng. Khuynh Tâm trốn ở góc phòng, sợ anh họ sẽ xông tới, qua hơn một giờ, không thấy động tĩnh gì, trái tim của cô cũng dịu xuống. Thật mệt, vì thế cô đành đi đến bên giường, không lâu liền đi vào giấc ngủ. Nửa đêm, Khuynh Tâm bị một tiếng vang thật lớn đánh thức, cô mở mắt, liền thấy anh họ đã đứng trước giường, cô muốn kêu cứu, hắn lại bưng kín miệng cô lại. “ Ô... Ô...” Khuynh Tâm hoảng sợ hai mắt mở lớn trừng hắn “ Ha ha, em cho rằng bằng mấy cái ghế mà cũng muốn ngăn cản anh sao, em họ, em cũng quá ngây thơ rồi! “ Hắn cười dâm đãng vạch quần áo của cô ra, Khuynh Tâm không ngừng giãy dụa, chỉ là anh họ hắn nặng tới gần 100 kg, cô căn bản ngay cả lay động cũng không được. “ Em thật trắng, thật mềm! “ Tay hắn cầm lấy bộ ngực của cô vuốt ve, Khuynh Tâm sợ tới nước mắt lăn dài trên má “ Không cần, không cần!” Cô dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn, hắn liền buông miệng cô ra, cô vừa định kêu, hắn liền lấy áo gối nhét chặt miệng cô lại Hai bàn tay Khuynh Tâm nắm chặt không ngừng đánh hắn, hắn một cái liền bắt lấy tay cô, tay kia ở trên đùi cô bắt đầu vuốt ve. Thật ghê tởm, Khuynh Tâm có cảm giác như dạ dày muốn bốc lên, hắn nhanh tay kéo quần cô xuống, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hạ thể cô. “ .....” Cô khóc, hôm nay có lẽ cô khó có thể thoát được ma chưởng của anh họ mình . Nhưng mà, tại thời điểm Khuynh Tâm tuyệt vọng thì cậu, mợ trở lại. “ Thằng nhóc này, mày đang làm cái gì?” Nghe được thanh âm của cậu, hắn liền buông Khuynh Tâm ra, cô nhanh chóng kéo quần, lấy chăn che đi toàn bộ thân thể trần trụi của mình. “ Ba, con thích em họ, người thành toàn cho chúng con đi!” “ Con trai a, không phải ba mẹ không thành toàn cho con, nhưng em họ con hiện tại đã là người của thôn trưởng” Cậu còn không mở miệng nói, mợ liền giành trước. Nghe xong lời mợ nói Khuynh Tâm khiếp sợ không thôi. Cô trừng mắt nhìn mợ, có ý tứ gì? Khuynh Tâm nghĩ muốn hỏi, chỉ là khóc quá nhiều nên nhất thời không nói ra tiếng “ Mẹ, em họ tại sao lại là người của thôn trưởng ?” Biểu tình của hắn như không thể tin được hỏi. “ Hừ, con bé kia liền cùng mẹ của nó giống nhau, chỉ là đồ hồ ly tinh, thôn trưởng mới thấy qua nó một lần thôi đã nói muốn kết hôn, muốn cưới nó làm vợ bé thứ 10.” Vẻ mặt mợ đầy khinh thường nhìn Khuynh Tâm. Khuynh Tâm nghe vậy cả người cứng đờ. Ông ta so với cậu còn lớn tuổi hơn, hơn nữa nghe đồn hắn rất thích ngược đãi, muốn cô gả cho một lão già ngang tuổi ông nội cô để làm vợ bé ư? “ Mợ, người đùa giỡn con sao?” Khuynh Tâm mạnh dạn hỏi “ Ai rảnh cùng mày nói giỡn, hôm nay tao cùng cậu của mày ngay cả sính lễ đều đã nhận.” Ngữ khí đầy bén nhọn nói. Hoá ra hôm nay bọn họ đi thu đồ cưới sao . “ Không... Không... Cậu, đây không phải là sự thật, có phải hay không, mợ muốn cùng con nói giỡn, có phải hay không? Người cũng sẽ không như vậy đối với con, có phải hay không?” Khuynh Tâm nhìn cậu mình, hy vọng cậu có thể nói cho cô biết đó không phải là sự thật. Thế nhưng, cậu lại cúi đầu, động tác đó hoàn toàn đánh vỡ đi hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Khuynh Tâm. ... Mời các bạn đón đọc Giam Cầm của tác giả Mê Huyễn Cây Thuốc Phiện.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thân Nhiệt Của Ác Ma - Đằng La Vi Chi
Kiếp trước, Bối Dao vì cái gọi là tình yêu chân ái mà đánh mất cả đời, chồng cô Hoắc Húc vì bảo vệ người mình yêu khỏi những tranh đấu gia tộc mà đi tìm một tấm mộc và cô là người được chọn. Khi ấy, Bối Dao rơi vào đường cùng, chính Bùi Xuyên là người đưa tay đỡ cô đứng lên, là người bảo hộ cô bình an suốt hai năm trời. Người đời nói Bùi Xuyên là người xấu, là ma quỷ, vì anh đã mất hai chân phải ngồi xe lăn mà còn làm nhiều việc ác, vì anh là phần tử phản xã hội khi chế tạo ra những trình tự gây hại cho nhân loại. Nhưng với Bối Dao, anh là ân nhân của cô, cứu cô thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy toan tính, cho cô được sống những năm tháng yên bình...  Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, khi tất cả những ân oán yêu hận đã kết thúc, tình nghĩa cô thiếu Bùi Xuyên lại chẳng thể trả xong. Kiếp này, là Bối Dao nợ Bùi Xuyên, là Bối Dao không thể ở bên Bùi Xuyên cả đời. Nếu có kiếp sau, nếu mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu, cô sẽ đối với anh thật tốt, sẽ bảo vệ anh cả đời… Lại lần nữa mở mắt ra, Bối Dao trở lại năm 4 tuổi, khi cô còn là tiểu cô nương chân ngắn suốt ngày chạy theo ba mẹ làm nũng. Năm ấy, Bùi Xuyên 5 tuổi, là một cậu bé hướng nội, tự ti vì ngoại hình khác biệt với người khác, đâu còn hình ảnh của người thanh niên lạnh lùng, trầm mặc nhưng lại cường đại đến mức khiến người khác sợ hãi. Nợ ân tình của kiếp trước, kiếp này liền trả lại, dù cho ký ức của Bối Dao sẽ nhanh chóng bị phai mờ, khi cơ thể của cô bé 4 tuổi chẳng thể chứa nổi linh hồn của người trưởng thành thì những dòng nhật ký được ghi lại gửi cho tương lai vẫn khắc sâu trong trí nhớ, để tất cả quy lại một câu quan trọng nhất… “Phải đối tốt với Bùi Xuyên.” *** Sau khi mùa hè năm 2007 tới, học sinh Lục Trung khổ không nói nổi. Mùa hè thành phố C năm nay đặc biệt nóng, màn hình TV đang phát tin "Cuối tháng 5, tảo xanh lưu vực hồ T bộc phát, nước máy trong nhà của gần một trăm nghìn người không thể uống." Sau vài năm kinh tế tăng trưởng chóng mặt, cuối cùng vấn đề bảo vệ môi trường cũng được người dân quan tâm. Thậm chí có người nói thành phố C đã biến thành một cái lò lửa lớn. Trần Phỉ Phỉ nói: "Trường học cũng quá keo kiệt rồi, trong phòng học chỉ có ba cái quạt không cũ không mới, mà cái trên đầu tớ còn bị hỏng nữa chứ, đúng là sắp nóng chết rồi." Tuy cuối tuần được nghỉ nhưng không được bật quạt vào buổi sáng. Lục Trung nói rằng học sinh phải thích ứng với mọi hoàn cảnh. Trần Phỉ Phỉ nhớ tới chuyện gì đó mà sáng mắt lên, lấy một tấm poster tuyên truyền trong ngăn bàn ra. Bên trên viết hai chữ to: "Khuynh Thế" khai trương, miễn phí rút thăm trúng thưởng, có cơ hội được ăn kem "Haagen-Dazs". Cái kem trên tấm poster nhìn quá ngon, vừa liếc mắt một cái đã bị hấp dẫn. ... Mời các bạn đón đọc Thân Nhiệt Của Ác Ma của tác giả Đằng La Vi Chi.
Hồng Nhan Thủ Trát ( Bản Viết Tay Của Người Con Gái Đẹp) - Ngô Ngọc
Thù Tử Sơ vốn là một con chim phỉ thúy tu luyện thành người. Nhắc tới chim phỉ thúy, người ta đều nghĩ ngay đến một loại trang sức, gọi là phỉ thúy. Cách thức làm trang sức này nói ra có hơi ghê rợn, không phải tự nhiên nó có tên như vậy.  Nghệ nhân bắt chim phỉ thúy, sau đó rút lông khi chúng còn sống, dùng lông đó để chế tác. Loài chim này vốn hiếm gặp, cách làm trang sức phỉ thúy lại đòi hỏi kỹ thuật. Thế nên loại trang sức này vô cùng lộng lẫy và xa hoa, chỉ giới quý tộc trở lên mới có thể sở hữu. Thù Tử Sơ, chữ "Sơ" trong tên của hắn có nghĩa là "sơ ngộ", là cuộc gặp gỡ tình cờ mà hắn bao đêm vẫn luôn nhung nhớ. Khi còn là một con chim phỉ thúy, có một lần bị một người làm trang sức bắt được, chuẩn bị dùng lông để làm trang sức. Nhưng may mắn Thù Tử Sơ được một nữ hài lén mang ra khỏi nơi cận kề cái chết, thả hắn bay về trời. Thù Tử Sơ chỉ gặp nữ hài đó một lần, vẫn luôn khắc ghi ân cứu mạng trong lòng. Sau này, Thù Tử Sơ tìm về nơi miền Nam sương giăng như mộng ấy, nhưng nữ hài đã chẳng còn ở đó nữa. Giữa nhân gian rộng lớn, hắn vẫn luôn tự hỏi biết bao lâu mới có thể gặp lại nàng. Thù Tử Sơ hóa thành hình người, tận mắt chứng kiến đồng loại của mình hết lần này đến lần khác bị rút lông một cách tàn nhẫn để làm những món trang sức xa hoa nhưng chẳng thể làm gì được. Những lần bất lực ấy, dần dần hóa thành nỗi thống hận trong lòng hắn. Hắn hận loài người độc ác giết hại những sinh linh vô tội, hận những nghệ nhân trang sức vì lợi lộc mà không tiếc ra tay với loài chim phỉ thúy, hắn hận những người đeo lên mình những món đồ lộng lẫy đánh đổi bằng máu và sinh mạng của đồng loại hắn. Nỗi hận quá lớn, hắn ấp ủ một kế hoạch trả thù mà không hay rằng, chính kế hoạch của hắn đã giúp Thù Tử Sơ gặp lại được người mà hắn luôn nhung nhớ.    Mời các bạn đón đọc Hồng Nhan Thủ Trát ( Bản Viết Tay Của Người Con Gái Đẹp) của tác giả Ngô Ngọc.
Bệnh Yêu - Đằng La Vi Chi
Trọng sinh quay trở về năm lớp 11, khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong quãng đời ngắn ngủi của Mạnh Thính. Lần này chắc chắn cô sẽ sống thật tốt. Thực hiện lại ước mơ nhảy của mình. Sẽ không để khuôn mặt mình bị hủy hoại chỉ vì lao vào biển lửa cứu em gái độc ác vô ơn, sẽ giữ gìn nhan sắc của mình. Càng không dây vào Giang Nhẫn, thiếu niên ác ma sau này cầm dao giết người. Sau đó vào mùa hè năm lớp 11 ấy, Mạnh Thính quay về lấy sách tiếng Anh. Ở khúc ngoặt cầu thang, đám thiếu niên hư hỏng tụ tập hút thuốc. Cô dừng lại không dám đi qua. Nhưng không ngờ nghe thấy tiếng cười càn rỡ điên cuồng của tên côn đồ Giang Nhẫn: “Ông đây thích mẫu người thế nào à? Mẫu người giống Mạnh Thính đó.” “Anh Nhẫn, không thể nào, hoa khôi trường học khó theo đuổi lắm.” “Ông đây nhịn cả một đời.” Sống vì cô, chết vì cô, hai tay nhuốm đầy máu tươi vì cô, phủi hết cát bụi trên bia mộ vì cô. Lưu ý nhỏ: Nữ chính trọng sinh về thời còn đi học, chăm chỉ học tập, kiên trì với ước mơ của mình, phong cách truyện lạc quan ấm áp. Nam chính chỉ vì nụ cười của người đẹp mà không so đo gì.  Vâng, sau khi cày hết 94 chương convert với cái tên Bệnh Trạng Sủng Ái. Mình bèn cực kỳ cực kỳ muốn đào nên đi search google xem đã có nhà nào làm bộ này chưa. Bấy giờ mới phát hiện đã có nhà bạn Hedy làm đến chương 29 rồi ???? Vậy mà mình đã cần mẫn đọc convert từ chương đầu tiên đấy, thế có khổ không cơ chứ, nên để tránh cho người khác gặp phải tình huống éo le như mình, mình đã cẩn thận viết hoa hai chữ ĐANG EDIT cho mọi người dễ thấy ???? Mình gặp bộ này một cách rất tình cờ, đó là lúc lượn wikidich coi có thể kiếm được bộ nào đủ sức níu giữ bước chân mình lại hay không, đột nhiên bộ này đập vào mắt mình, chính xác là cái lượt đọc của bộ này đập vào mắt. So với những bộ truyện chỉ vài nghìn lượt đọc nằm bên cạnh thì bộ này có lượt đọc khủng khiếp - gần 100k lận. Một con số mà ngay cả truyện đã dịch/edit cũng mơ ước. Mình bèn click vào, và thế là anh chàng mắc chứng hung bạo với cái tên Giang Nhẫn đã trói chân mình luôn ????  Truyện được bắt đầu vào thời điểm trùng sinh của nữ chính Mạnh Thính. Nữ chính của chúng ta chính là một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn điển hình, không có lấy dù chỉ một chút xíu khuyết điểm. Túm lại chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết đấy ạ. Nhiều lúc tác giả miêu tả hơi bị quá mức, đọc ảo lòi kinh dị. Ai không thích bàn tay vàng chắc sẽ hơi khó chịu với độ push nữ chính quá đà này. Bởi nữ chính được miêu tả là một mỹ nhân không ai sánh bằng, 10 người nhìn thì cả 10 người đều ngơ ngẩn, đẹp hơn cả minh tinh nổi tiếng. Không những thế nữ chính còn học giỏi, luôn đứng nhất tất cả các môn, năng khiếu cũng vượt trội khi mà từ đàn hát ca múa đều vượt bậc. Buồn cười nhất là cái tình tiết tác giả miêu tả nữ chính học múa ba lê nhưng đã bỏ bẵng 4 năm, vậy mà 4 năm sau dễ dàng quay lại, vừa tập lại được tháng trời đã đi thi giành giải nhì giải ba. Với một đứa từng làm bộ truyện riêng về ba lê như mình thì tình tiết này ảo, ảo tung chảo, ảo nghiêng ngả. Bởi riêng bộ môn cần sự dẻo dai như ba lê thì một khi đã ngừng tập thì chắc chắn các cơ sẽ cứng lại ngay, để quay lại sẽ là cả một quá trình gian nan đầy máu và nước mắt (Nhan Tiếu của mịiiiii) chứ không hề nhẹ nhàng và thảnh thơi như Mạnh Thính đâuuuu. Nhưng mà nếu như bỏ qua tất cả mấy tình tiết vô lý phía trên, thì phải nói là truyện này hay. Hay thật sự hay. Còn vì sao hay thì phiền mọi người lại phải đọc tiếp mấy lời lảm nhảm sau đây của mình nha.  Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao một con người toàn vẹn cả mười phần như Mạnh Thính mà kiếp trước lại xảy ra chuyện đau khổ đến mức chết đi rồi trùng sinh đúng không? Thật ra thì cũng đơn giản thôi, người tài thì thường bị lắm kẻ xung quanh ganh ghét. Ấy thế mà người ganh ghét và đẩy Mạnh Thính đến chỗ chết ở kiếp trước lại chẳng phải những người ngoài kia, mà chính là cô em gái ruột dư ngày ngày chị chị em em ngay bên cạnh. Kiếp trước vì cứu cô em kế Thư Lan mà Mạnh Thính bỏng nặng đến mức huỷ dung, rồi cuối cùng chết bởi tay ả ta trong một vụ lở đất. Sống lại kiếp này, Mạnh Thính tự nhủ hai điều: Thứ nhất - quyết định mặc kệ ả em gái sói mắt trắng bạc tình kia để sống cuộc đời của mình. Thứ hai, cũng chính là mục tiêu quan trọng nhất - Tránh xa chó điên Giang Nhẫn, tội phạm giết người trong tương lai. Điều thứ nhất thì Mạnh Thính đã làm được, còn điều thứ hai thì... quên đi. Vì chó điên đã đuổi thì chạy sao thoát ????  Rồi rồi đã đến lượt Tiểu Giang Gia lên sàn. Nam chính Giang Nhẫn là một công tử nhà giàu chính hiệu, nhà anh giàu đến mức dù anh mắc bệnh thần kinh (như người đời vẫn gọi) thì vẫn có ối gái tranh nhau bu lấy. Anh ngổ ngáo, nhuộm tóc bạc trắng đầu, xỏ khuyên tai, miệng lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc. Trông anh giống một thằng du côn hơn là giống một công tử nhà giàu. Mà thật ra thì anh du côn thật, cả thành phố B nơi anh sinh ra không một ai là không biết đến danh tiếng bất trị của anh, anh đánh cậu anh đến mức nhập viện rồi bị bố đuổi khỏi nhà, anh ngông nghênh bỏ sang thành phố khác, vừa đến trường mới anh đấm luôn giáo viên cho nhập viện một thể. Trong mắt người khác, anh là một tên điên không thể chọc vào, một phú nhị đại đầu óc rỗng tuếch vung tiền như rác. Nhưng thật ra, ẩn sâu bên trong con người anh là cả một câu chuyện dài.   Một cậu bé vừa mới sinh ra đã mắc bệnh, khóc hoài không thôi. Vì thế anh được đặt cho cái tên “Nhẫn” - với ước mong anh có thể biết nhẫn nhịn trước cuộc đời. Oái oăm thay, cái tên Nhẫn này, lại vận vào cả đời anh. Anh nhẫn, không phải là nhẫn nhịn trước bản tính thô bạo của mình, mà lại nhẫn trước bệnh tật của bản thân. Một đứa trẻ vừa sinh ra đã bị mẹ đẻ ghét bỏ, ghét anh vì anh thô lỗ tục tằn giống hệt bố mình, một thương nhân cả người chỉ toàn mùi tiền. Mẹ anh - người phụ nữ thanh cao tài hoa, nhưng lại ghét bỏ chính đứa con mình sinh ra như thế đấy. Bà coi thường bố của con trai mình, đội nón xanh cho ông, để rồi chết trong tay người đàn ông khác. Dù vậy, bố Giang Nhẫn vẫn yêu vợ mình suốt cả cuộc đời. Giang Nhẫn đã từng cười nhạo sự mù quáng mê muội của bố mình, anh căm ghét người phụ nữ đã sinh ra nhưng vứt bỏ mình, căm ghét luôn tất cả những người phụ nữ kiêu ngạo thanh cao giống bà ta. Nhưng, lại là chữ nhưng. Cuối cùng cuộc đời lại vẫn để anh gặp và yêu một cô gái xinh đẹp tài hoa vượt bậc, chẳng khác thậm chí còn hơn hẳn mẹ anh ngày xưa.  Giang Nhẫn điên, nên khi yêu anh cũng điên chẳng kém. Anh mặt dày, bám chặt lấy Mạnh Thính không buông. Anh dùng đủ mọi cách để tiếp cận với cô mà chẳng hề biết cô đang hết sức trốn tránh mình do nỗi sợ kiếp trước. Nhiều lúc mình phải phì cười vì sự ngô nghê của Giang Nhẫn, anh tưởng Mạnh Thính ghét vì mình thô tục, anh bèn gắng trở nên giỏi giang ngoan ngoãn hơn. Thử tưởng tượng một anh đẹp trai tóc trắng ngầu như trái bầu, vì để cưa cẩm mỹ nữ mà húi cua luôn thì nó buồn cười cỡ nào :))) Một anh học tra dốt nát tu chí gắng sức học tập, nhưng học ngày học đêm mà từ điểm 2 lên được hẳn điểm 3 nó càng buồn cười đến đâu =))))))) Dù biết Mạnh Thính ghét mình, nhưng anh vẫn kiên trì không bỏ, nhiều lúc mình vừa buồn cười vừa đau lòng cho anh, mình giận sao Mạnh Thính sắt đá quá, chờ hoài chờ mãi, chờ đến lúc mình đang định bỏ cuộc không đọc nữa thì.... may quá, rốt cuộc bả cũng động lòng rồi.   Trước khi yêu Mạnh Thính lạnh lùng bao nhiêu, thì sau khi yêu nhau Mạnh Thính ngọt ngào bấy nhiêu. Cô bao dung, tin tưởng và trân trọng Giang Nhẫn. Giang Nhẫn điên, nên đã yêu là anh chỉ yêu một người đến điên cuồng. Bệnh của anh từ hung bạo biến thành bệnh Mạnh Thính. Anh yêu Mạnh Thính vô điều kiện, còn Mạnh Thính, còn Giang Nhẫn. Mất Mạnh Thính - Giang Nhẫn cũng mất theo. Cô là tín ngưỡng, là cả bầu trời của anh. Sống vì cô, chết vì cô, hai tay nhuốm đầy máu tươi vì cô, phủi hết cát bụi trên bia mộ cũng vì cô. ❤️  Đây là một bộ truyện xứng đáng được xếp vào list truyện hay nhất năm 2019 của mình. Nội dung đơn giản chỉ là tình yêu, nhưng bên trong tình yêu cũng bao gồm tất thảy. Bộ truyện này còn rất nhiều những nhân vật phụ khác nữa, một ba Thư tuyệt vời yêu thương con riêng của vợ như chính con gái ruột, một Thư Dương ngoài lạnh trong nóng, một Giang Tổng một lòng si mê với người vợ đã khuất... mỗi người bọn họ đều là một mảnh ghép không thể thiếu trong bộ truyện. Nhưng trong bài review này mình xin phép không nhắc nhiều đến họ. Mà mọi người hãy tự đọc để hiểu hơn về họ nhé. Mời các bạn đón đọc Bệnh Yêu của tác giả Đằng La Vi Chi.
Cô Cản Đường Tôi Tắm Trăng - Nam Lâm Đậu Đậu
Nhà tư bản cá sấu vs ánh trăng mềm mại đáng yêu, nam bạo nữ kiều, đoàn viên xuyên quốc gia. Trong nhà vệ sinh khách sạn, Khương Minh Nguyệt bị Nhậm Thanh Trì ôm chặt lấy ép ở sau tường. Đôi mắt cô tĩnh lặng không gợn sóng, nhìn vào gương ở đối diện, không thèm liếc anh lấy một lần. Bên tai truyền tới ngoài tiếng rì rì của máy hong tay, còn có câu hỏi nhẹ tựa mây gió: "Không quen tôi nữa?" Giọng nói thanh lạnh và mùi thuốc rượu nhàn nhạt của người đàn ông cùng phả tới, trong chớp mắt gió nổi mây vần, làm dậy sóng lòng Khương Minh Nguyệt. Cô cắn môi, ném lại câu "Anh say rồi", đoạn đẩy anh ra đi mất. Nhậm Thanh Trì thấy cô đi xa mới dám đốt một điếu thuốc, lúc đặt lên môi tay vẫn còn run. Mấy năm này trời nam biển bắc, mỗi khi anh tới một nơi, đều phải xem nơi đó có cô không đã. Rõ ràng là cô bé năm đó mềm mại như không xương tựa trong ngực anh. Nay trái tim cô lại trở thành hòn đá. Nhưng quãng đời còn lại, anh chỉ muốn ôm lấy hòn đá này, mặt trời mọc rồi lặn, không cần sống với lòng trống rỗng nữa. Dẫu sao, ánh trăng năm đó ngồi trong lòng anh tay khoác tay anh cười duyên làm nũng ấy, cho dù có biến thành đá, cũng là đá làm từ đường. Note:  1. Bá đạo tổng tài cẩu huyết sấm sét, xin hãy đem sẵn cột chống sét khi đọc. 2. Chân nam chính từng bị thương, sau sẽ khôi phục 3. Tính cách nữ chính: Yêu tinh chuyển thế and yêu tinh chuyển thế and yêu tinh chuyển thế, nhìn cho rõ rồi hẵng đọc. 4. Tác giả mặc sức tưởng tượng, không thích thì đừng đọc, đã đọc thì đừng mắng. Tác: ngọt văn, sảng văn, tái hợp xuyên quốc gia Mời các bạn đón đọc Cô Cản Đường Tôi Tắm Trăng của tác giả Nam Lâm Đậu Đậu.