Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo

Nam Liệt năm nay 30 tuổi, tướng mạo vô cùng anh tuấn, anh cao 185cm. Khuôn mặt hoàn mỹ với cặp mắt sâu thăm thẳm, sống mũi cao. Bề ngòai anh là chủ tịch của tập đòan Nam Thị, một nguời với vẻ ngòai lạnh nhạt thờ ơ. Đằng sau thân phận chủ tịch, anh là một thủ lĩnh vô tình lãnh khóc. Anh là người đứng đầu của bang Phi Long, là một ông trùm đích thực trong hắc đạo. Tôn chỉ của anh là. "Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết." Một khi Nam Liệt ra tay thì sẽ không thủ hạ lưu tình, anh ghét nhất là người nào không phục tùng mệnh lệnh của anh. Người trong hắc đạo chỉ cần nghe nhắc đến cái tên Nam Ca, điều cảm giác sợ sệt bất an. Sự tàn nhẫn vô tình độc ác của anh, làm người ta vừa kính trọng vừa sợ hãi. Người ngoài chỉ biết anh là Nam tổng của tập đoàn Nam Thị. Họ không thể ngờ, một người với dung mạo anh tuấn lịch lãm như vậy, lại là một ông trùm hắc đạo, và là một kẻ máu lạnh. Hàn Mạc năm nay 25 tuổi cao 170cm, cô sở hữu một nhan sắc tuyệt mỹ. Khuôn mặt thon dài với cặp mắt sắc bén lạnh lùng băng giá, sống mũi cao thẳng và đôi môi gợi cảm. Mái tóc dài màu nâu mịn màng được cô búi lên cao. Hàn Mạc là người phụ nữ đầu tiên trong lịch sử, nắm giữ trong tay toàn bộ thế lực xã hội đen của Đông Nam Á. Cô bất đầu tiếp nhận chức vụ thủ lĩnh vào lúc cô 18 tuổi. Sau chỉ 7 năm cai quản Bang Con Rồng Vàng, tiếng tăm Hàn Mạc đã vang vội khắp nơi trên toàn thế giới. " Hàn Mạc em đừng mơ có thể thoát khỏi Nam Liệt anh, dù em có xuống đến 18 tầng địa ngục anh cũng sẽ lôi em trở về." *** Đêm đã khuya ngòai trời tối đen như mực không gian tĩnh mịch, ánh trăng cô độc trên bầu trời rọi thẳng xuống những con đường vắng vẻ không bóng người ngay trung tâm thành phố S. Tại một góc tối trước cửa quán bar Night Angel, quán Bar lớn nhất tại thành phố S không khí lại đối nghịch với bên ngoài. Trước cửa đứng bốn tên bảo vệ với thân hình cao lớn cường tráng nét mặt hình sự. Họ đứng canh cửa để giữ gìn an ninh trật tự cho quán bar. Những chiếc xe sang trọng lần lượt tiếng vào bãi đậu xe VIP của quán Bar. Một hàng người đang đứng chờ sẵn ngoài cửa, đợi đến 12 giờ khuya quán bar mới mở cửa. Cho dù là những công tử, tiểu thư nhà giàu hay những người nổi tiếng điều không ngoại lệ. Người nào cũng phải sắp hàng chờ để vào trong. Những người tới đây điều biết đến quy luật của quán bar. Dù họ có thân phận gì đi chăng nữa, một khi bước vào cửa quán bar điều như nhau. Bởi vì những người được phép vào trong, đều là những kẻ có thân phận và địa vị trong xã hội. Mã Lung Linh là con gái út của Mã Cảnh Chung, thủ lĩnh của bang Tam Hổ. Bang Tam Hổ nằm trong tứ đại bang phái tại thành phố S. Đứng nhất là bang Phi Long của Nam Liệt, đứng nhì là Bang Bạch Hổ của Mạnh Hùng, đứng thứ ba là bang Tam Hổ của Mã Cảnh Chung, cuối cùng là bang Ngũ Xà của Trịnh Ngũ Dương. Bang Tam Hổ đang ở trong bóng tối, ngấm ngầm mở rộng địa bàn của mình tại thành phố S. Tuy bang Tam Hổ không lớn mạnh bằng bang Phi Long của Nam Liệt. Nhưng Mã Cảnh Chung là một tiểu nhân bỉ ổi, nên Nam Liệt luôn cho người theo sát hành động của bọn họ. Mã Lung Linh cùng một nhóm bạn lần đầu tiên đến bar Night Angel chơi. "Với thân phận và địa vị của Mã Lung Linh tôi, tại sao phải đứng chờ ngoài cửa thật mất mặt." Mã Lung Linh nói với giọng tức giận. Cô hống hách đi đến trước mặt bốn tên bảo vệ, khoác lác về thân phận của mình. Bốn tên bảo vệ nét mặt vẫn trầm tĩnh lạnh lùng, trong mắt của bọn họ ngoài ông chủ lớn và tứ đại hộ pháp, Việt Vũ, Tề Phú, Phi Dạ và Bạch Tử Long ra họ không nể mặt bất kỳ ai. Mấy người bạn của Mã Lung Linh kéo cô sang một bên nói. "Lung Linh, cô không nên làm loạn. Đã chấp nhận đến đây chơi, thì phải tuân theo quy luật của nơi này." Mã Lung Linh nghe bạn mình nói vậy đành đứng chờ một bên. Trước ánh mắt tò mò của những người đứng trước cửa, một chiếc xe cadillac màu đen vừa sang trọng vừa thần bí. Hiên ngang đỗ trước cửa quán bar, nơi khu cấm đậu xe. Nó y như một con mãnh long, ngang tàn vô pháp vô tiên đậu ngay đó. Bước xuống từ bên ghế phụ là một người đàn ông cao lớn, với khuôn mặt yêu nghiệt và nụ cười hút hồn. Việt Vũ với âu phục màu đen áo sơ mi trắng, anh phong độ đi đến trước cửa xe phía sau. Tất cả ánh mắt của những người đang đứng chờ ngoài cửa, điều dồn hết trên người đàn ông này nhất là phụ nữ. Cho dù đang đứng bên cạnh bạn trai của mình, nhưng họ không thể kiềm chế được ánh mắt của mình. Họ chưa từng thấy người đàn ông nào với khuôn mặt đẹp trai như vậy. Việt Vũ nở nụ cười nhẹ khi nhìn thấy những ánh mắt, hâm mộ của mấy cô gái đứng bên cạnh. Anh khom người cung kính mở cửa xe ra. Một đôi chân cường tráng với đôi giày da bóng láng đặt xuống mặt đất. Tất cả mọi người điều hiếu kỳ muốn biết, nhân vật tai to mặt lớn đang ngồi trong xe là ai. Mà ở địa bàn của bang Phi Long lại dám ngang tàng hổn láo đến như vậy. Một người đàn ông vô cùng anh tuấn, xuất hiện trước mặt bọn họ. Anh sở hữu một khuôn mặt hoàn mỹ với cặp mắt sâu thăm thẳm, sống mũi cao. Đôi môi bạc mỏng mím chặt thành đường thẳng. Trên người anh mặc bộ âu phục màu trắng áo sơ mi đen, cùng với chiếc khăn quàng cổ màu đen. Anh oai nghiêm đứng trong màn đêm, được chiếu sáng bởi ánh trăng nhìn nổi bật vô cùng. Nam Liệt với khuôn mặt lạnh lùng, oai phong lẫm liệt được một đám thuộc hạ hộ tống vào trong. Việt Vũ nghiêm trang đi bên cạnh anh. Vừa bước đến cửa bốn tên bảo vệ cung kính khom người chào họ. "Ông chủ." Hai từ vừa thốt ra từ miệng của tên bảo vệ, làm tất cả mọi người chung quanh điều thấp thỏm không yên. Những người đến đây hầu như điều biết, tất cả bar Night Angel trên tòan thế giới trước đây là do bang Lôi Ưng cai quản. Nhưng bây giờ ông chủ lớn đứng đằng sau, thao túng những hoạt động ngầm trong hắc đạo là thủ lĩnh đương nhiệm của bang Phi Long. Tiếng tăm của Nam Liệt được truyền khắp nơi, sau khi anh khuếch trương thế lực của mình qua đến Châu Mỹ. Các chàng trai nhìn Nam Liệt bằng ánh mắt ngưỡng mộ và khâm phục. Khâm phục sự tài giỏi của anh, chỉ mới 30 tuổi mà đã nắm trong tay quyền lực tối cao trong hắc đạo. Còn những cô gái thì nhìn Nam Liệt bằng ánh mắt mong chờ, họ khao khát được anh để ý tới. Ánh mắt thèm thuộc của những cô gái làm Nam Liệt cảm giác bực bội. Anh ghét nhất những người phụ nữ như thế này. Nam Liệt cau mày không vui, với nét mặt hằm hằm bước vào trong. Mã Lung Linh nhìn Nam Liệt đến không chớp mắt, cô cũng là người trong hắc đạo, cũng đã từng thấy qua ba và anh hai cùng thuộc hạ của họ. Nhưng Mã Lung Linh chưa từng thấy ai lại có khí thế bức người như Nam Liệt vậy. Đúng 12 giờ khuya quán bar mở cửa, các công tử ăn chơi cùng tiểu thư nhà giàu lần lượt tiến vào trong. Bar Night Angel được Nam Liệt khuếch trương lớn hơn, chia thành ba khu vực khác nhau. Tầng dưới là quán bar, sàn nhảy và các phòng bao VIP có thể dùng để hắt karaoke. Tầng hai là khách sạn cùng phòng tắm hơi và dịch vụ massage. Tầng ba là khu riêng tư của Nam Liệt, người không phận sự tuyệt đối không được vào. Từ khi anh cai quản bang Phi Long, ngòai trừ trụ sở chính của bang Phi Long thì đa số thời gian Nam Liệt đều ở đây.   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Xã Hội Đen Của Ông Trùm Hắc Đạo của tác giả Lan Hồ Điệp 134.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tuyết Thảo - Cửu Lộ Phi Hương
Không có bắt đầu sẽ không có kết thúc, trời cao nhân từ đối với Tô Mặc, lại tàn nhẫn đối với Tuyết Thảo. Tiết Tử           Tuyết Thảo lại nhìn thấy Tô Mặc ở dưới tán cây già trong rừng sâu núi thẳm.           Quần áo trắng tinh của hắn đều thấm máu, đầu cúi xuống, làn tóc tán loạn phủ xuống bờ vai. Mặt Tuyết Thảo không chút thay đổi bước về phía trước, không chút khách khí đá hai chân hắn, người Tô Mặc bị bị đá nghiêng sang phía bên cạnh, lộ ra đôi mắt nhắm chặt và hai má trắng bệch —— thoạt nhìn như người đã chết.           Tuyết Thảo lành lạnh cười: “Ngươi cũng có ngày hôm nay.”           Nàng quay đầu đi, tiếp tục tiến sâu vào núi thẳm tìm kiếm thảo dược. Cho đến khi hoàng hôn mới trở về nhà, lại đi ngang qua gốc cây già kia, Tô Mặc vẫn ngồi ở chỗ kia như cũ, máu trên mặt hắn đã ngưng kết thành khối, đủ loại côn trùng bay tới bay lui quanh người hắn, Tô Mặc cao cao tại thượng, chưa từng chật vật như vậy.           Bước chân dừng lại bên cạnh hắn một chút, Tuyết Thảo nhìn thấy dưới làn tóc bay rối, bờ môi của Tô Mặc còn hơi vẽ lên một đường cung, xem ra, hắn chết thật sự như ý hắn quá. Nghĩ thấy kẻ kia đến chết vẫn còn thoải mái như vậy, trong lòng Tuyết Thảo càng cảm thấy vô cùng chán ghét.           Nàng xách áo hắn lên, thô bạo kéo hắn về nhà giống như kéo một xác chết. Tuyết Thảo cảm thấy, người như vậy không nên chết thoải mái, hắn nên chết thảm một chút. . . . . .           Thảm hại hơn một chút. *** Hôm sau Tuyết Thảo lại về nhà, trong nhà còn lại một mảnh vắng lặng, căn nhà lộn xộn nhắc nhở nàng lúc trước nơi này đã xảy ra chuyện gì, Tô Mặc đi đâu rồi? Tốt nhất là chết đi. Nét mặt Tuyết Thảo lạnh lùng cười không chút thay đổi. Nàng bắt đầu quét tước nhà cửa, nhặt đồ dùng trong nhà lên, nhặt dược liệu lên phân loại lại. Cho đến lúc chạng vạng, mới làm cho căn nhà khôi phục lại nguyên trạng. Ban đêm, Tuyết Thảo muốn tắm rửa sạch sẽ một chút, nàng nấu xong nước, lúc cởi quần áo, cây trâm gỗ đột nhiên rơi xuống đất. Tuyết Thảo nhặt cây trâm gỗ lên, hình dáng cây trâm cực kỳ đơn giản, ở đuôi trâm dùng lưỡi dao tinh tế khắc bốn chữ “Tô Mặc Tuyết Thảo”, chữ nhỏ như vậy nhưng khắc vô cùng đẹp, người đó nhất định dùng hết mười phần tâm tư để khắc. Tuyết Thảo sửng sờ một chút, trong chớp mắt đầu óc chỗ trống, hình như đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nàng giật mình hiểu ra, chắc chắn Tô Mặc sẽ không bao giờ … trở về nữa. Ngày hôm sau, Tuyết Thảo vẫn như thường ngày lên núi hái thuốc, kiếm củi, về nhà bổ củi, nấu xong cơm, Tuyết Thảo theo thói quen bới hai chén cơm, mang vào trong nhà, đặt ở trên bàn, Tuyết Thảo ngồi xuống, lấy cho mình một đôi đũa, đưa một đôi đũa khác ra nhưng vẫn không có người tiếp nhận. Tuyết Thảo ngây người hồi lâu, giương mắt lên nhìn, trong ánh phản quang của mặt trời buổi ban chiều hình như có người ngồi xuống, mỉm cười với vẻ mặt hạnh phúc nhìn nàng, nhưng khi nàng chớp mắt một cái, đâu còn người như vậy nữa. Tuyết Thảo cắm chiếc đũa xuống, giống như tấm bia trong bát cơm. Nàng vùi đầu ăn cơm, lại nếm thấy vị chua xót từ khóe mắt mình chảy xuống. Chua xót càng lúc càng nhiều, Tuyết Thảo chưa từng hận Tô Mặc như thế, mặc dù ba năm trước đây, khi hắn đẩy nàng xuống vách núi cũng chưa từng hận hắn như thế. Tô Mặc còn có bản lĩnh như vậy, hắn ngốc nghếch đến độ mỗi nơi đều lưu lại dấu vết của hắn, ăn cơm, trang điểm, hái thuốc, xuống núi, khắp nơi đều là những hồi ức. Vì sao phải gặp lại, vì sao trong căn phòng này đều lưu giữ ký ức về hắn, nếu như ngay từ đầu bọn họ là người xa lạ, thì thật tốt biết bao. ... Mời các bạn đón đọc Tuyết Thảo của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Tử Cầm - Cửu Lộ Phi Hương
Mộc Cẩm Không biết là lần thứ mấy nửa đêm nằm mộng mơ về chuyện cũ, cuối cùng luôn có một giọng nói thỏ thẻ bên tai y “Sư phụ” “Sư phụ” Tiếng gọi khiến lòng y tràn ngập yêu thương, nhưng phút chốc liền trở nên chua xót. Trăm năm trôi qua trong lặng lẽ cô đơn, trên Thanh Trúc Phong chỉ còn lại một gốc cây đào sắp chết khô, cùng một cây đàn gãy. Ngày qua ngày vẫn bế quan, chuyên tâm tu luyện thuật pháp, đều không phải vì mình đã từng chịu trọng thương, nhưng vì sao phải cố gắng như vậy, đến cả bản thân y cũng không rõ. Y muốn chờ đợi, muốn che chở người kia, nhưng có thể sẽ không bao giờ gặp lại. Thắp đèn ngồi bên bàn đọc, y đề bút muốn vẽ gì đó, cuối cùng lại cảm thấy mình không vẽ được, chỉ đành bỏ bút xuống, im lặng đi ra khỏi phòng, nhìn gốc hoa đào cùng cây đàn gãy chẳng biết là đang nghĩ chuyện gì. Y cứ đứng như vậy một ngày một đêm chẳng hề hay biết. “Ai nha, phong thái đúng là thanh thoát bất phàm.” Một tiếng cảm thán bỗng dưng vang lên tại Thanh Trúc Phong, Mộc Cẩm đưa mắt nhìn lại, là một nam tử mặc áo lam tay cầm quân tử phiến (quạt). Hắn vô cùng thích thú quan sát Mộc Cẩm, “Nhìn tu vi của ngài đã có thể thành tiên, vì sao còn muốn ở lại hạ giới.” Mộc Cẩm nghi hoặc: “Ngài là?” “Tiểu thần Ngao Tín, lúc nãy đi ngang qua nơi đây, cảm giác hạ giới có một cổ thanh tuyệt khí, nhất thời hiếu kỳ liền đến xem. Không ngờ lại để tiểu thần gặp được một người thú vị.”  Mộc Cẩm gật đầu chào hắn: “Thần Quân có muốn vào nhà ngồi không?” . Ngao Tín quan sát Mộc Cẩm từ trên xuống dưới: “Ta cảm thấy lạ vì sao chỉ có một phàm nhân ở đây, thì ra là chưa độ kiếp phi thăng! Lấy năng lực của ngài phi thăng thành tiên không phải việc khó, không lẽ là do ngài tìm không ra kiếp số của mình?” Mộc Cẩm cười cười, khẽ lắc đầu. “Ngài và ta đã có duyên gặp nhau, vậy tiểu thần sẽ chỉ điểm cho ngài một chút.” Ngao Tín bấm ngón tay tiên đoán, bỗng nhiên nở nụ cười, “Kiếp số này thì ra rất có hàm ý, ngài chỉ cần đem cây đàn đó hủy đi liền có thể độ kiếp.” Ngao Tín nói xong, còn lẩm bẩm nói thầm một câu, “Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua kiếp số đơn giản như vậy.” . Mộc Cẩm vẫn lắc đầu. Ngao Tín kỳ quái nhìn y. Mộc Cẩm nói: “Kiếp này không độ cũng được.” “Hắc!” Ngao Tín nở nụ cười, “Ta đúng là lần đầu gặp một người giống như ngài. Vì một cây đàn mà không chịu phi thăng. Xem bộ dáng hiện tại của ngài, nếu không độ kiếp, nhiều lắm cũng chỉ có thể sống thêm hai mươi năm nữa.” Mộc Cẩm ngây ngốc nhìn cây đàn trả lời: “Thà hủy ngàn năm tu vi, thà không phi thăng làm tiên, nhất định không hủy đàn.” Thấy thần sắc của Mộc Cẩm, Ngao Tín nao nao, nhất thời không đoán ra được y nói vậy rốt cuộc là vì không muốn hủy đàn hay không muốn dứt tình. “Ý tốt của Thần Quân, Mộc Cẩm tâm lĩnh, chỉ là… Nếu ngài muốn ở lại, Mộc Cẩm chỉ có thể chiêu đãi chén nước chè xanh, nếu ngài còn có chuyện phải đi, thứ Mộc Cẩm không thể tiễn.” Ngao Tín nhíu mày buồn bực phẩy tay áo bỏ đi: “Không biết tốt xấu!” . Không biết tốt xấu… Có thể, nhưng đó là bởi vì bọn họ đều không biết đối với y cái gì là tốt, cái gì là xấu mà thôi. Mời các bạn đón đọc Tử Cầm của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Tang Ca - Cửu Lộ Phi Hương
“Tang Ca! Tang Ca” “Tang Ca, ta thả cho nàng một chiếc hoa đăng.” Hoa đăng - đợi chờ... Tang Ca là tên nữ chính, tiếng gọi “Tang Ca” là âm thanh ám ảnh tớ xuyên suốt câu chuyện, đó là tiếng gọi trong nhớ nhung khắc khoải và hối hận tột cùng của An Tử Vụ - phu quân của Tang Ca. Khi Tang Ca còn sống, Trường Dạ Hầu An Tử Vụ vì lo nghiệp lớn mà nhàn nhạt đối xử với nàng, nói đúng hơn là tương kính như tân. Nhưng tớ cảm thấy tác giả tả hơi mâu thuẫn, nếu đã nhàn nhạt vậy sao lại lo lắng cho nàng như thế. Khi chàng tạo phản, Triệu đế bắt Tang Ca làm con tin, trước mỗi lần ra trận điều An Tử Vụ lo lắng không phải sẽ thua, chàng lo khi thắng trận Tang Ca lại bị hành hạ tra tấn như thế nào, có đau khổ có gọi tên chàng trong bất lực hay không? Lần cuối cùng An Tử Vụ nhìn thấy Tang Ca là ngày nàng chết, nàng bị Triệu đế bắt lên tường thành để uy hiếp An Tử Vụ đầu hàng. Đời này của Tang Ca cuối cùng đã đổi được thoáng do dự trong mắt An Tử Vụ, vậy là đủ. Trước hàng vạn tướng sĩ, Tang Ca ôm cánh tay bị thương kéo Triệu đế cùng rơi xuống tường thành, nàng không thể để An Tử Vụ thua khi chỉ còn bước cuối cùng. "Trường Dạ Hầu, non sông vạn dặm chàng muốn, chỉ còn một chút thôi chàng sẽ có được nó. Để ta giúp chàng một lần cuối, thành toàn cho tâm nguyện cả đời chàng, cũng tránh cho chàng bị người đời thóa mạ là lòng dạ sắt đá.” An Tử Vụ đăng cơ, lấy niên hiệu Vĩnh Ca, chấn hưng thiên hạ, làm một đấng minh quân nhưng hậu cung của chàng không có lấy một người. Chàng nói giang sơn này là Hoàng hậu dùng mạng mình đổi lấy, nếu chàng là vua, nàng sẽ mãi là hậu. “Nhưng trẫm sợ Hoàng hậu sẽ ủy khuất.” “Chỉ cần Hoàng đế là An Tử Vụ, Hoàng Hậu vẫn chỉ là Tang Ca. Ai muốn tiến nhập hậu cung, cứ dựa theo quy củ hoàng thất, trước phải hỏi xem Hoàng hậu có đồng ý hay không.” Tang Ca đã chết, nhưng nàng không đi đầu thai vì không ai đến dẫn nàng đi, họ nói nàng còn chấp niệm. Nàng du đãng ở nhân gian, người ta gọi đó là Quỷ, nàng không biết nên đi đâu may mà nàng còn có phu quân để đi theo. Tang Ca ở bên nhìn chàng đăng cơ lập quốc, nhìn chàng tổ chức hậu sự cho mình, nhìn chàng đau khổ hằng đêm mà khắc khoải gọi “Tang ca!” Chấp niệm của Tang Ca là An Tử Vụ, nàng không nhận ra vì có chấp nhất nên luôn chờ đợi, ngày ngày tháng tháng bên cạnh bầu bạn sớm tối, đến khi An Tử Vụ lìa xa nhân thế. Chấp niệm của An Tử Vụ là Tang Ca, chàng không tin thuật pháp nhưng vẫn tin, chàng muốn chiêu hồn, chàng mong gặp được nàng một lần nữa - An Tử Vụ chỉ thực sự nhận ra mình yêu Tang Ca sau khi nàng đã không còn nữa, khi xa mới biết quý trọng. Cả truyện là thái độ vô tư điềm nhiên của Tang Ca, lời nàng không bi lụy dù nàng phận bạc mệnh mỏng, cảm giác như nàng không để tâm cái chết kia, như nàng không phải là một oán hồn không siêu thoát. Nhưng trái với Tang Ca, An Tử Vụ sau khi mất đi Tang Ca là một cái xác rỗng, khi không ở cương vị là vua chàng như mất đi tất cả bình tĩnh và lí trí, lời nói của chàng về đêm luôn như quán tính mà da diết gọi “Tang Ca!”, có thể nói lòng An Tử Vụ sắp điên rồi, nhớ nhung dằn vặt đến phát điên. Tất cả chấm dứt sau hơn 10 năm An Tử Vụ dằn dặt trong tỉnh tỉnh mê mê, chàng gặp được Tang Ca, dưới gốc hoa đào nhớ về mưa bụi Giang Nam nơi cả hai lần đầu gặp gỡ. “ “Tang Ca.” Chàng nói, “Ta đã về.” Vĩnh Ca tháng ba năm thứ mười, Hoàng đế băng hà.” --- “Tang Ca” thật sự rất ngắn, nhưng ngẫm ra đó là câu chuyện dài cả một cuộc đời, hai kẻ yêu nhau nhưng lại chia xa bởi ranh giới âm dương, vấn vương nhau ở chấp niệm, ở chữ tình và họ chỉ gặp được nhau lần nữa khi cả hai cùng đặt bước ở hoàng tuyền. ______________________ “ “ : trích dẫn từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Tang Ca của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử - Cửu Lộ Phi Hương
am Sinh là tinh linh từ hòn đá Tam Sinh bên bờ Vong Xuyên hóa thành. Nàng cứ tưởng rằng sẽ vĩnh viễn ở bên bờ Vong Xuyên cho tới lúc chết. Cũng không ngờ một hồi tình kiếp lại phá hỏng mọi dự đoán tương lai của nàng. Lần đầu tiên gặp nam tử ôn nhuận như ngọc, giống như ánh nắng tươi sáng ở nhân giới chiếu rọi con đường Hoàng Tuyền tràn ngập Bỉ Ngạn hoa. Hắn hứa cho nàng tự do ba kiếp… Nàng ở nhân giới tìm hắn ba kiếp… Nhưng cuối cùng… Tình kiếp của nàng, rốt cuộc là nằm trong ba kiếp của nàng, hay là đời này chuyên phá rối Mạnh Khê… ***  Bộ này chắc có rì viu rồi nhưng hôm nay vừa cày xong nên nổi hứng ngoi lên viết vài dòng .  Một hòn đá Tam Sinh sống ở cạnh bờ Vong Xuyên ở Minh Giới, thời gian trôi qua đá Tam Sinh trở thành linh vật có linh hồn có hỉ nộ ái ố. Tam Sinh cứ ngày ngày trải qua cuộc sống bình thản cho đến khi chiến thần Mạch Khê lịch kiếp, khi Mạch Khê đi ngang qua bờ Vong Xuyên thì tình kiếp của Tam Sinh cũng bắt đầu.  Một lần gặp gỡ, Tam sinh đã đuổi theo Mạch Khê tận ba kiếp chàng luân hồi. Mạch Khê cũng thật may mắn khi được Ti Mệnh Tinh Quân viết cho số mệnh của ba kiếp đều là máu chó.  Kiếp thứ nhất không được ở bên cạnh người mình yêu: Mạch Khê yêu Tam Sinh nhưng cuối cùng Tam Sinh cũng lấy thân chắn kiếp cho Mạch Khê giúp chàng hoàn thành một kiếp.  Kiếp thứ hai phải ở bên cạnh người mình không thích: Lần này Mạch Khê là người tu tiên, Tam Sinh bị xem như yêu quái. Cuối cùng Mạch Khê vô tình giết chết Tam Sinh.  Kiếp thứ ba muốn mà không có được: Lần này hai người vẫn yêu nhau nhưng không phải Tam Sinh chết mà là Mạch Khê tử nạn.  Tuy ba lần lịch kiếp Mạch Khê đều quên mất Tam Sinh nhưng cả ba lần chàng đều rất yêu Tam Sinh.  Một hòn đá vô tâm vô phế, một chiến thần vì bách tính thiên hạ mà không quan tâm tới thất tình lục dục cuối cùng lại vì yêu đối phương mà nguyện hy sinh bản thân.  Truyện của Cửu Lộ Phi Hương thì chắc ai cũng biết rồi, trong bi có hài. Truyện này thì nhẹ nhàng hơn mấy bộ như Hộ tâm hay Chiêu Diêu rất hợp cho ai thích huyền huyễn nhưng sợ bị hack não với mấy môn phái tu chân hoặc tình tiết máu chó. *** Review Tình Kiếp Tam Sinh (Tam Sinh Vong Xuyên Bất Tử) Chuyện kể rằng, một chuyện kì lạ xảy ra, hòn đá vô tri bên bờ Nại Hà hoá tinh linh, lại kéo theo một chuyện kì lạ hơn nữa, tinh linh muốn “quyến rũ” Chiến Thần. Các tiểu Giáp chỉ còn biết dung ánh mắt “hết thuốc chữa” nhìn Tam Sinh ngốc ngếch loạn ngôn. Xin quý danh người ta mà hành đại lễ quá mức, đến nỗi máu đầm đìa toàn thân. Thấy “chàng rất đẹp” cho nên “em muốn quyến rũ chàng”. Nữ nhân gì mà lại không biết xấu hổ như thế chứ? Cơ mà Tam Sinh của tôi là đá, một hòn đá hoá tinh linh. Chẳng thể “mọc tóc”, chứ đừng nói “nếp nhăn” và cũng không biết đến “động lòng”, nên đừng bàn đến “xấu hổ”. Vậy mà câu chuyện của tôi, lại nói về “tình kiếp” của đá, Tình Kiếp Tam Sinh. Chiến Thần Mạch Khê lịch kiếp ba vòng luân hồi, Tam Sinh được tự do ba kiếp. Tự do vui chơi nàng lại không thích, khăng khăng lao thân vào lịch kiếp của người ta. Vô tâm vô tính trở thành kẻ chắn kiếp nạn, che chở cho Mạch Khê tránh khỏi đau thương và khổ hạnh của lịch kiếp. Vô tâm vô tính nhận hết xót xa về mình. Minh vương nói nàng “chó ngáp phải ruồi”, chuẩn nhưng vẫn cần chỉnh. Ba vòng lịch kiếp Chiến Thần Mạch Khê không thoát khỏi tay nàng, bị nàng quyến rũ thành công, “ruồi ngáp phải thịt” mới đúng. Chiến Thần trong lòng chỉ có thiên hạ, sao có thể chứa đựng tư tình nữ nhân. Tư tình nữ nhân thì không chứa nổi. Nữ nhân thật phiền, lạnh lùng lãnh đạm là có thể đá văng. Tư tình của đá thì chàng ta sao mà đá đi đây. Tam Sinh không phiền, mà vô cùng phiền, chàng ta đá không nổi. Nàng ta vô cùng cứng đầu, kiếp đầu thì vô duyên xông vào đoạn duyên tình của chàng với người khác, kiếp thứ hai lại không biết cao thấp đối đầu với chàng, kiếp thứ ba lại rất ngu ngốc, tự diệt bản thân vì chàng. Thật là khiến chàng đau cả đầu. Hận không thể lấy lại ba kiếp tự do đã cho nàng ta Nàng ta vô cùng lưu manh, kiếp đầu gặp chàng lúc chín tuổi, đòi làm nương tử của chàng, kiếp thứ hai, công khai tỏ rõ tư tình với chàng trước mặt một đứa trẻ, trói chàng lại một đêm, đòi phải “chịu trách nhiệm”, kiếp thứ ba, ăn đậu “hũ” của chàng khiến chàng đỏ rần cả mặt, lại còn chê bai chàng da mặt “quá mỏng”… Nàng ta còn vô cùng ngu ngốc, kiếp đầu chịu chết trong đau đớn chỉ để mở rộng con đường quan trường vì dân cho chàng, kiếp thứ hai vì cứu người của chàng mà bị lưỡi kiếm của chàng xé rách cơ thể, kiếp thứ ba, vì muốn giành lại công bằng cho chàng, mà nhập ma. Nàng ta còn vô cùng chấp nhất không hiểu chuyện, kiếp đầu chàng chỉ cần có nàng, vậy mà nàng lại dám coi thường sinh mệnh, nhận lấy cái chết đau đớn, kiếp thứ hai lại ngốc ngếch hứng trọn mũi gươm của chàng, không một lời oán than, chỉ hi vọng chàng gọi tên nàng một lần, kiếp thứ ba, chàng không đổi Tam Sinh, không cần ngôi vị, phải chịu ức hiếp, nàng nhập ma, ,muốn diệt sạch những kẻ làm tổn thương Mạch Khê của nàng. Nàng ta còn là một nữ nhân không hiểu chuyện, nàng ta chỉ biết có Mạch Khê, chỉ biết nghĩ cho Mạch Khê. Kiếp nào kiếp nấy chỉ chăm chăm bảo vệ, che chở và mang lại thứ tốt nhất cho chàng. Không muốn chàng phải chịu một chút tổn thương dù là nhỏ nhất. Nàng nghĩ, dù sao kiếp này của nàng cũng chẳng quan trọng, dù sao nàng cũng chưa bao giờ là “Sống”, nhưng tại sao nàng không nghĩ, kiếp sống này của Mạch Khê chỉ là lịch kiếp, dẫu sao, chàng cũng vẫn là “thần”. Một “hòn đá chết” gắng sức bảo vệ, giữ gìn một “vị thần”. Tôi nghĩ nên để nàng ta bị Chiến Thần đạp thành bột mịn, giống hòn đá cứng gấp trăm lần nàng ta bị liên luỵ do nàng ta chạy trốn trước ấy. Sao mà có người ngốc như thế? Sao lại có thể nguyện ý như vậy? Sao Tam Sinh là đá, lại nặng tình đến thế? Nàng nói: “Nếu kẻ khác bắt nạt nàng, nàng sẽ trả gấp mười, nhưng Mạch Khê bắt nạt nàng, nàng chỉ có thể để cho hắn bắt nạt. không thể buông tay” Chẳng phải người ta vẫn nói, kẻ nặng tình là kẻ thua sao? Nàng “động tâm” với hắn, chỉ đành bất lực để hắn “bắt nạt”. Có đấu cũng không lại, bởi vì không nỡ. Không nỡ làm tổn thương đến chàng, dù chỉ một chút. Thật khó hiểu, vì sao nàng làm việc tốt, chàng là tức giận như thế. Thật đúng là lấy oán báo ơn mà. Nàng tủi thân muốn chết. Mạch Khê thật đáng ghét! Nhưng nàng lại chẳng thể ghét, chẳng thể buông tay Để rồi cuối cùng, trở về vòng luân hồi, chàng vẫn luôn là Chiến Thần Mạch Khê, còn nàng vẫn là hòn đá hoá linh bên bờ Nại Hà. Vẫn biết là thế, vậy mà sao vẫn chấp nhất không để chàng phải chịu thiệt thòi. Không hiểu chuyện như vậy đáng nhận phạt. Một hòn đá hoá linh bé nhỏ không chút sức mạnh vậy mà dám náo loạn trần giới, che chắn lịch kiếp cho Chiến Thần. Đã bị “Moi tim”, lại còn vẫn cứng đầu nói “Không hối hận”. Vậy nàng ta còn định thế nào mới biết nói hai chữ “hối hận” đây? Tôi uất ức quá. Tôi muốn xem trái tim của hòn đá kia có phải cứng như nguyên thân của nàng ta không? Nhưng có lẽ, trái tim ấy ấm nóng và mềm mại lắm. Đập những nhịp đập của tình yêu, thổn thức cùng “động lòng”, hi sinh trọn vẹn đến vậy, làm sao có thể cứng lạnh như hòn đá vô tri. Một mình lê thân với lồng ngực trống rỗng, đau đớn lui vào tảng đá dưỡng thương. Vậy là thời gian vô tình trôi qua. Mọi chuyện trở thành một kỉ niệm thuần khiết trong lòng nàng. Cứ nghĩ, chẳng thể rung động. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng ấy, cái tên “Mạch Khê” được phát ra cùng với sự ê ẩm nơi hốc mắt. “Lúc này ta mới hiểu được, hóa ra không phải ta không nhớ, mà là tự ép chính mình không được nhớ. Sợ rằng nhớ lại những kỉ niệm không thể có lại.” Có lẽ trái tim của nàng và nguyên thân của nàng là hai hình ảnh đối lập nhau chan chát. Thế mới biết không thể đánh giá linh hồn qua vẻ bề ngoài được. Một hòn đá, ai có thể nghĩ nổi nó sẽ biết “tư tình”, ai nghĩ được nó sẽ biết “hi sinh”, ai mà ngờ được nó lại là người con gái đang ôm xác người mình yêu, rơi nước mắt và nói: “Ta thích, bởi vì được gặp chàng”. Bởi vì có chàng nên ta mới yêu mới nhớ, không có chàng, chẳng có gì đáng để mong chờ. Một người con gái như vậy liệu có “quyến rũ” được Chiến Thần Mạch Khê! Và tình yêu đã nở hoa từ Đá, đoá hoa mai đó sẽ chẳng bao giờ tàn lụi. Nó được chăm tưới bằng máu, nước mắt của Tam Sinh. Và sẽ được Chiến Thần gìn giữ trân trọng. Câu chuyện vừa bi vừa hài với một kết thúc HE. Tôi đã khóc đến nỗi sưng vù cả mắt. Khóc vì buồn, vì thương, vì cảm động, vì hạnh phúc. Tình yêu trong truyện trải qua quá nhiều những mất mát, nhưng đổi lại một tương lai vĩnh hằng. Tình kiếp Tam Sinh – Lịch Kiếp Chiến Thần. Duyên phận thật diệu kì. Cám ơn Ti Mệnh vì những tình tiết cẩu huyết của nàng ta. Cảm ơn số phận đã mỉm cười với sự ăn may của Tam Sinh. Cám ơn tình yêu của nàng đã khiến cho Chiến Thần rung động. Cám ơn sự hi sinh vì nhau của hai người, đã khiến cho tôi được cùng khóc cùng cười và hạnh phúc cùng họ. P/S : Truyện đã đọc rất lâu rồi. Đọc đi đọc lại n lần rồi, nhưng giờ mới viết nổi bài cảm nhận >”< Mời các bạn đón đọc Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.