Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Năm Chú Heo Con

Giới thiệu tóm tắt tác phẩm: Câu chuyện lấy ý tưởng từ một bài đồng dao của trẻ em Anh, với năm nhân vật là nghi phạm trong một vụ án: Chú heo con này đi ra chợ Chú heo con này ở nhà trông  Chú heo con này ăn bò nướng  Chú heo con này bụng rỗng không  Chú heo con này khóc “oa oa oa” suốt đường về nhà Nhiều năm trước, một vụ án mạng xảy ra làm kinh động xã hội: bà Crale bị buộc tội đầu độc chồng – một họa sĩ tài hoa, và nhận án chung thân. Bà chết sau một năm thụ án. Nhưng con gái bà không tin mẹ mình là thủ phạm, cô đã đề nghị thám tử lừng danh Poirot điều tra lại vụ án này. Poirot đã tiếp cận năm người có mặt khi sự việc xảy ra – năm nghi phạm, và lần về quá khứ 16 năm trước để vén bức màn bí mật, tăm tối quanh cái chết của họa sĩ lừng danh Amyas Crale. Tiểu thuyết đỉnh cao này là một câu chuyện tinh tế và tài hoa, một chuyện tình sâu sắc và một đại diện tiêu biểu của nghệ thuật kể chuyện, trong đó có năm cách kể khác nhau của cùng một vụ giết người. Theo bình chọn của nhiều độc giả, đây là tác phẩm hay nhất của nữ hoàng truyện trinh thám Agatha Christie. *** GIỚI THIỆU CARLA LEMARCHANT Hercule Poirot nhìn người phụ nữ trẻ đang được dẫn vào phòng với sự tò mò thích thú. Không có gì đặc biệt trong lá thư cô viết. Đó chỉ là một lá thư xin hẹn gặp mà không hề có thêm ẩn ý gì bên dưới lời yêu cầu. Một lá thư ngắn gọn và thuần công việc. Chỉ có nét chữ dứt khoát kia biểu lộ Carla Lemarchant là một phụ nữ trẻ. Giờ cô đã xuất hiện bằng xương bằng thịt – một phụ nữ trẻ cao ráo mảnh dẻ mới vừa đôi mươi. Kiểu phụ nữ trẻ mà người ta không thể không ngoái nhìn. Trang phục chỉn chu, áo choàng cắt may đắt tiền cùng với váy và khăn choàng lông thú sang trọng. Vẻ thông minh đĩnh đạc, cô có hàng chân mày xếch, chiếc mũi nhỏ thanh tú, và một chiếc cằm cương nghị. Trông cô đầy sức sống. Hơn cả vẻ đẹp của cô, chính vẻ ngoài đầy sức sống đó mới là thứ giúp cô trở nên nổi bật trong mắt người khác. Trước khi cô đến, Hercule Poirot đang tự thấy mình thật già cỗi, giờ đây ông như trẻ lại lần nữa… người tràn đầy sức sống… mãnh liệt! Khi tiến đến chào cô gái, Poirot nhận ra đôi mắt xám sẫm của cô đang chú mục vào ông. Cô quan sát ông với một sự nghiêm túc cao độ. Cô ngồi xuống và nhận điếu thuốc ông mời. Sau khi châm lửa, cô ngồi yên hút thuốc trong một hai phút, vẫn tiếp tục nhìn ông với vẻ nghiêm túc kia, ánh mắt đầy suy tư. Poirot ôn tồn lên tiếng. “Vâng, trước sau gì cô cũng phải quyết mà, đúng không?” Cô giật mình. “Ông nói gì cơ?” Cô sở hữu một giọng nói thu hút, có một chút khàn khàn dễ chịu trong giọng nói ấy. “Cô đang cân nhắc, đúng không, rằng tôi có phải là một tên bịp bợm, hay chính là người cô cần?” Cô mỉm cười, nói. “Vâng, đúng vậy… đại loại thế. Ông thấy đó, ông Poirot, ông… trông ông chẳng giống tí nào với hình dung của tôi cả.” “Và tôi già rồi, phải thế không? Già hơn cô tưởng?” “Vâng, cả chuyện đó nữa.” Cô ngập ngừng. “Ông thấy đó, tôi sẽ thẳng thắn vậy. Tôi muốn… tôi phải có được người giỏi nhất.” “Cô yên tâm đi,” Hercule Poirot nói. “Tôi chính là người giỏi nhất!” “Ông chẳng khiêm tốn gì cả… Dù vậy, tôi muốn tin ông.” Carla trả lời. Poirot điềm tĩnh nói. “Cô biết đó, người ta không phải lúc nào cũng dùng đến cơ bắp. Tôi không cần phải lăn lê, đo dấu chân hay nhặt những đầu lọc thuốc lá và quan sát những ngọn cỏ gãy. Đối với tôi, chỉ cần ngồi trên ghế và suy luận là đủ. Chính là cái này,” ông gõ gõ vào cái đầu hình quả trứng của mình, “nó mới là thứ hoạt động!” “Tôi biết,” Carla Lemarchant nói. “Đó là lý do tôi đến tìm ông. Ông thấy đó, tôi muốn nhờ ông làm một việc có hơi kỳ quặc!” “Nghe có vẻ hứa hẹn!” Hercule Poirot đáp. Ông nhìn cô gái chờ đợi. Carla Lemarchant hít một hơi dài. “Tên tôi,” cô nói, “không phải Carla. Mà là Caroline. Giống với tên mẹ tôi. Tôi được đặt tên theo bà.” Cô ngập ngừng. “Và tuy là trước nay tôi vẫn dùng họ Lemarchant… nhưng họ thật của tôi là Crale.” Trán của Hercule Poirot thoáng nhăn lại đăm chiêu. Ông lẩm bẩm. “Crale… hình như tôi có nhớ…” Cô nói. “Cha tôi là họa sĩ, một họa sĩ khá nổi tiếng. Vài người nói ông từng là một họa sĩ xuất chúng. Tôi cũng thấy thế.” Hercule Poirot nói. “Amyas Crale ư?” “Đúng thế.” Cô ngập ngừng, rồi tiếp. “Còn mẹ tôi, Caroline Crale, bị xét xử vì tội sát hại ông ấy!” “À ha,” Hercule Poirot nói. “Giờ thì tôi nhớ ra rồi… nhưng vẫn mơ hồ lắm. Lúc đó tôi đang ở nước ngoài. Cũng đã lâu lắm rồi.” “Mười sáu năm,” cô gái đáp. Gương mặt cô giờ trắng bệch, còn đôi mắt thì như hai ngọn đèn rực sáng. Cô nói. “Ông có hiểu không? Mẹ tôi bị đưa ra xét xử và kết án… Bà không bị treo cổ vì họ thấy là có vài tình tiết giảm nhẹ, thế nên hình phạt được giảm xuống còn khổ sai chung thân. Nhưng bà chết chỉ một năm sau đó. Ông thấy không? Chuyện đã qua lâu lắm rồi…” Poirot lặng lẽ hỏi. “Rồi sao nữa?” Cô gái với cái tên Carla Lemarchant ép chặt hai tay vào nhau. Cô nói chậm rãi và đứt quãng nhưng với một sự nhấn mạnh rõ ràng, kì lạ. Cô nói. “Ông phải hiểu – hiểu cho chính xác – chuyện của tôi bắt đầu từ đâu. Tôi chỉ mới năm tuổi khi vụ việc… xảy ra. Quá bé để hiểu được nội tình của nó. Tôi nhớ được mẹ và cha tôi, dĩ nhiên, và tôi nhớ việc mình rời khỏi nhà vô cùng đột ngột… bị đưa đến vùng thôn quê. Tôi nhớ những chú heo và vợ một người nông dân mập mạp tốt bụng, mọi người đó đều rất tử tế, và tôi còn nhớ khá rõ cái nhìn kỳ lạ họ dành cho tôi, tất cả mọi người đều thế, kiểu khi ta lén lút nhìn gì đó. Dĩ nhiên tôi biết, trẻ con luôn biết, rằng có gì đó không ổn… nhưng tôi không rõ đó là gì. “Rồi tôi lên một con tàu, một chuyến đi mới vui làm sao, cuộc hành trình kéo dài suốt mấy ngày, tôi đến Canada và chú Simon gặp tôi, tôi sống ở Montreal với chú ấy cùng cô Louise, và mỗi khi tôi hỏi về cha hay mẹ thì họ trả lời rằng cha mẹ tôi sẽ đến đây sớm thôi. Và rồi… và rồi tôi nghĩ mình đã quên mất… tôi chỉ mơ hồ biết là họ đã chết mà không nhớ nổi có ai thực sự báo tin cho tôi hay không. Bởi lúc đó, như ông thấy, tôi không còn nghĩ về họ nữa. Tôi đã rất hạnh phúc, ông biết đó. Chú Simon và cô Louise rất thương tôi, rồi tôi đến trường, có nhiều bạn bè, và tôi gần như đã quên hẳn là mình từng có một cái tên khác không phải Lemarchant. Ông thấy đó, cô Louise nói với tôi rằng đó là tên của tôi ở Canada và tôi thấy có lý lắm, Lemarchant chỉ là cái tên Canada của tôi thôi, nhưng như đã nói dần dà tôi quên mất là mình còn một cái tên khác nữa.” Cô hất chiếc cằm cương nghị lên. Cô nói. “Nhìn tôi xem. Nếu ông thấy tôi, hẳn ông sẽ nói: ‘Kia là một cô gái vô ưu vô lo!’, đúng không nào? Tôi khá giả, sức khỏe tuyệt vời, tôi nhìn cũng không đến nỗi nào, tôi có thể tận hưởng cuộc sống. Ở tuổi hai mươi, tôi chẳng mong đổi chỗ với cô gái nào khác trên thế giới cả. “Nhưng ông biết đó, tôi bắt đầu đặt câu hỏi. Về cha mẹ ruột của tôi. Họ là ai và họ đã làm gì? Tôi hẳn đã được định trước là sau này sẽ rõ mọi chuyện… “Và đúng như thế, họ đã kể tôi nghe sự thật. Khi tôi hai mươi mốt tuổi. Họ phải làm thế thôi, bởi lẽ tôi đến tuổi được hưởng số tiền của mình. Và rồi, ông thấy đó, còn vì lá thư nữa. Lá thư mẹ để lại cho tôi khi bà chết.” Biểu cảm của cô thay đổi, dịu đi. Mắt cô không còn là hai đốm sáng rực nữa mà như hai hồ nước mờ tối. Cô nói. “Đó là lúc tôi biết được sự thật. Rằng mẹ tôi đã bị kết án vì tội giết người. Điều đó thật… khủng khiếp.” Cô ngừng lại. “Có một chuyện nữa tôi phải nói ông biết. Tôi đã đính ước. Người ta nói chúng tôi phải đợi, chúng tôi chỉ có thể cưới nhau khi tôi hai mươi mốt tuổi. Khi tôi biết mọi chuyện, tôi hiểu ngay lý do.” Poirot cựa mình và bây giờ mới cất tiếng. Ông hỏi. “Và hôn phu của cô phản ứng như thế nào?” “John ư? John không quan tâm. Anh nói với anh chẳng có gì khác biệt cả. Anh và tôi vẫn là John và Carla, còn quá khứ không ảnh hưởng gì hết.” Cô chồm về phía trước. “Chúng tôi vẫn đính ước. Nhưng dù như thế, ông biết không, chuyện rõ ràng là có ảnh hưởng. Nó ảnh hưởng đến tôi. Và nó cũng ảnh hưởng đến John nữa… Không phải quá khứ ảnh hưởng đến chúng tôi, mà chính là tương lai.” Cô siết chặt hai tay. “Chúng tôi muốn có con, ông thấy đó. Cả hai chúng tôi đều muốn có con. Và chúng tôi không muốn chứng kiến cảnh con mình lớn lên và sợ hãi.” Poirot nói. “Cô không biết là ai ai cũng có ông bà tổ tiên với quá khứ bạo lực và độc ác à?” “Ông không hiểu rồi. Dĩ nhiên là có. Nhưng mà này, không phải ai cũng biết về quá khứ của họ. Còn chúng tôi thì biết. Quá khứ đó quá gần với chúng tôi. Và đôi khi… tôi thấy John nhìn tôi. Một cái nhìn lướt qua, chỉ chớp qua thôi. Giả sử là chúng tôi lấy nhau và có một trận cãi nhau đi, rồi nếu tôi thấy John nhìn tôi và… và anh nghi ngại?” Hercule Poirot hỏi. “Cha cô bị giết như thế nào?” Giọng Carla rõ ràng và dứt khoát. “Ông ấy bị đầu độc.” Hercule Poirot đáp. “Tôi hiểu rồi.” Một thoáng im lặng. Rồi cô gái nói tiếp bằng một giọng bình tĩnh, đều đều. “Ơn chúa, ông thật tinh ý. Ông thấy là chuyện đó ảnh hưởng thế nào, và nó can hệ ra sao. Ông không cố tìm cách khỏa lấp hay buông ra những lời an ủi.” “Tôi hiểu rất rõ,” Poirot nói. “Cái mà tôi không hiểu là cô muốn gì ở tôi?” Carla Lemarchant nói đơn giản. “Tôi muốn cưới John! Và tôi sẽ cưới John! Và tôi muốn có ít nhất hai đứa con gái và hai con trai. Và ông sẽ là người khiến chuyện đó thành sự thực!” “Ý cô là… Cô muốn tôi đi nói chuyện với hôn phu của cô ư? À không, tôi nói thế có ngốc không chứ! Cô đang đề nghị tôi làm một chuyện khác hẳn. Nói tôi nghe cô đang nghĩ gì trong đầu nào.” “Nghe này, ông Poirot. Tôi muốn ông hiểu, và hiểu cho rõ. Tôi muốn thuê ông điều tra một vụ án mạng.” “Ý cô là…?” “Đúng, chính là chuyện đó. Một vụ án mạng vẫn cứ là án mạng dù cho nó mới xảy ra hôm qua hay mười sáu năm trước đi nữa.” “Nhưng cô gái thân mến ơi…” “Chờ đã, ông Poirot. Ông vẫn chưa nghe hết chuyện đâu. Còn một điểm vô cùng quan trọng nữa.” “Là?” “Mẹ tôi vô tội,” Carla Lemarchant nói. Hercule Poirot cọ cọ mũi. Ông lẩm bẩm. “Ừ thì, thông thường… tôi hiểu…” “Đó không phải là cảm tính. Có lá thư của mẹ tôi. Mẹ để lại cho tôi trước khi bà chết. Lá thư được định là sẽ trao cho tôi khi tôi hai mươi mốt tuổi. Bà để lại chỉ nhằm khẳng định điều đó, tôi khá chắc như vậy. Trong thư chỉ nói về mỗi việc này. Rằng bà không phải hung thủ, bà vô tội, và tôi luôn có thể chắc chắn về nó.” Hercule Poirot đăm chiêu nhìn gương mặt trẻ trung đầy sức sống kia đang chiếu ánh mắt chăm chú vào mình một cách vô cùng nghiêm túc. Ông chậm rãi nói: “Dù sao đi nữa…” Carla mỉm cười. “Không, mẹ tôi không như thế! Ông đang nghĩ là bà nói dối… nói dối để tôi yên lòng ư?” Cô sốt sắng chồm tới trước. “Nghe này, ông Poirot, có những thứ trẻ con biết rõ. Tôi có thể nhớ được mẹ của mình, dĩ nhiên chỉ là những ký ức rời rạc thôi, nhưng tôi nhớ khá rõ bà là người như thế nào. Bà không nói dối… dù là nói dối vì mục đích tốt. Nếu có gì đó gây ra đau đớn bà cũng sẽ nói thẳng ra cho ta hay. Đi nha sĩ, hay gai đâm vào ngón tay – những thứ đại loại như vậy. Sự thật như là… là một thôi thúc tự nhiên trong con người bà. Tôi không nghĩ ngày đó tôi thực sự yêu quý mẹ lắm, nhưng tôi tin bà. Tôi vẫn tin bà! Nếu mẹ nói rằng bà không giết cha tôi thì tức là bà không giết ông ấy! Bà không phải là loại người long trọng viết ra những lời dối trá khi biết mình sắp chết.” Hercule Poirot chậm rãi, gần như miễn cưỡng, gật đầu. Carla tiếp tục. “Đó là lý do tôi có thể an tâm cưới John. Tôi biết mình có thể. Nhưng anh thì không. Anh tin rằng việc tôi nghĩ mẹ mình vô tội là lẽ tự nhiên thôi. Chuyện này phải được làm rõ, ông Poirot ạ. Và ông sẽ là người làm việc đó!” Hercule Poirot chậm rãi lên tiếng. “Cứ cho những gì cô nói là sự thật đi, thưa cô, nhưng đã mười sáu năm rồi!” Carla Lemarchant đáp ngay. “Ồ! Dĩ nhiên là chuyện này sẽ khó khăn lắm chứ! Không ai ngoài ông làm được cả!” Hercule Poirot khẽ hấp háy mắt. Ông nói. “Cô thật khéo nói, nhỉ?” Carla nói. “Tôi từng nghe danh của ông. Những vụ ông đã làm. Cái cách mà ông giải quyết chúng. Ông hứng thú với tâm lý học, đúng không? Vâng, thứ đó không thay đổi theo thời gian đâu. Những thứ vật chất đã mất rồi: đầu lọc thuốc lá và các dấu chân, những ngọn cỏ gãy. Ông không thể tìm thấy những thứ đó nữa. Nhưng ông có thể xem lại toàn bộ tình tiết vụ án, và có lẽ là nói chuyện với những người liên quan lúc đó nữa, tất cả họ đều còn sống, và rồi… và rồi, như ông vừa mới nói đây thôi, ông có thể ngả người ra ghế và suy luận. Và ông sẽ biết được chính xác chuyện gì đã xảy ra…” Hercule Poirot đứng lên. Một tay vuốt bộ ria mép. Ông nói: “Thưa cô, tôi rất vinh hạnh! Tôi sẽ không phụ lòng tin của cô. Tôi sẽ điều tra vụ án mạng giúp cô. Tôi sẽ lục lại những sự kiện từ mười sáu năm trước và tôi sẽ tìm ra sự thật.” Carla đứng lên. Mắt cô lấp lánh. Nhưng cô chỉ nói. “Tốt quá.” Hercule Poirot lúc lắc ngón tay trỏ đầy dứt khoát. “Chờ tí đã. Tôi nói là tôi sẽ tìm ra sự thật. Nhưng cô hiểu cho, tôi không thiên về phía nào cả. Tôi không tin lời cam đoan mẹ mình vô tội của cô đâu. Nếu bà ấy có tội thật… ây chà, thì sao đây?” Carla kiêu hãnh ngẩng đầu lên. Cô nói. “Tôi là con gái của bà. Tôi muốn sự thật!” Hercule Poirot đồng ý. “Được, vậy thì, tiến tới. À, nói thế không đúng. Phải là ngược lại. Trở về…” Mời các bạn đón đọc Năm Chú Heo Con của tác giả Agatha Christie & Trương Trung Tín (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Máu Thời Gian - Maxime Chattam
Máu Thời Gian là cuốn tiểu thuyết, truyện trinh thám của tác giả nổi tiếng Maxime Chattam với những tiểu thuyết nổi tiếng mang khuynh hướng huyền bí, kinh dị và trinh thám. Nước Pháp, năm 2005: Nắm giữ một bí mật khiến mạng sống của chính cô bị đe dọa, Marion được bí mật đưa đến lâu đài Mont-Saint-Michel để ở ẩn, chờ đến khi có thể an toàn trở về nhà.  Ai Cập, năm 1928: xác của những đứa trẻ bị cắt xẻo man rợ được tìm thấy trong vùng ngoại ô Cairo, với những dấu vết khiến người ta nghĩ rằng hung thủ không thể là con người mà chỉ có thể là quái vật. Tuy nhiên, viên thám tử phụ trách vụ án không chịu tin theo lời đồn, mà lao vào điều tra để làm rõ chân tướng sự thật. Trong cuốn Máu Thời Gian lần này, Hai địa điểm, hai mốc thời gian rất đỗi xa xôi ấy bỗng được gắn kết với nhau bằng một cuốn sổ bí ẩn, để rồi quá khứ và hiện tại đan xen nhau, đưa Marion đến với sự thật hết sức bất ngờ về hung thủ của vụ án.   Nhưng liệu sự thật mà cô tìm ra có hoàn toàn chính xác không? Bởi vì, như Lord Byron từng nói, “sự thật luôn lạ lùng, còn lạ lùng hơn là hư cấu”. *** Maxime Chattam sinh năm 1976 tại Herblay, Val-d’Oise. Thuở nhỏ, anh rất hay đến Mỹ và thường xuyên lưu lại New York, Denver hoặc Portland – nơi anh lấy làm bối cảnh cho tiểu thuyết Linh Hồn Ác. Năm 23 tuổi, sau khi viết hai tác phẩm mà không gửi tới bất kỳ nhà xuất bản nào, Maxime đăng ký theo học một khóa về tội phạm học ở trường Saint-Denis.   Cuốn tiểu thuyết kinh dị đầu tay của anh, Triều Đại Thứ Năm, đã được xuất bản dưới danh Maxime Williams vào năm 2003 và đạt giải Tiểu thuyết hư cấu tại Liên hoan Gérardmer. Hiện Maxime Chattam dành toàn bộ thời gian của mình cho sự nghiệp viết lách, đặc biệt chuyên về thể loại trinh thám kinh dị.   Sau bộ ba tiểu thuyết Linh Hồn Ác, Trong Bóng Đêm và Những Bùa Chú, anh còn viết ba tiểu thuyết hết sức ăn khách khác: Linh Hồn Ác Lời Hứa Của Bóng Đêm Máu Thời Gian Trong Bóng Đêm Những Bùa Chú Những Bí ẩn Của Sự Hỗn Loạn Những Loài Ăn Mồi ... Mời các bạn đón đọc Máu Thời Gian của tác giả Maxime Chattam.
Lời Hứa Của Bóng Đêm - Maxime Chattam
New York, đại đô thị của mọi điều khả thể. Của mọi sự thái quá. Nơi những tòa nhà cao tầng chọc trời đối lập với một thế giới ngầm rộng lớn nằm sâu dưới lòng đất, nơi sinh sống của những người vô gia cư. Nơi những gã đàn ông tự biến mình thành những con ma cà rồng, để chiếm đoạt hoàn toàn cuộc đời các nạn nhân. Nơi công nghiệp làm phim khiêu dâm không chuyên phát triển một cách đáng lo ngại. Nơi người ta rao bán cái chết được quay lại một cách trực tiếp. Trong vòng xoáy đó, chàng nhà báo Brady O’Donnel theo chân Rubis, một phụ nữ bí ẩn và quyến rũ, từng bước dấn thân vào cuộc điều tra tột cùng nguy hiểm. Cửa địa ngục đã mở ra trước anh, kẻ quyết tâm chạy theo lời hứa của bóng đêm. *** Review: Dù Maxime Chattam là nhà văn Pháp nhưng câu chuyện trong LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM lại diễn ra trên đất Mỹ; phần “lời cảm ơn” phía cuối đã làm tôi “tin” vào những tình tiết, sự kiện trong tác phẩm này. Tôi cảm tưởng tất cả chỉ là cái cớ mà tác giả “ngụy tạo” thông qua câu chuyện trinh thám, bằng cuộc rượt đuổi chạy đua cùng thời gian – hòng phơi bày trước độc giả những điều lớn lao hơn so với sự cần thiết của tác phẩm trinh thám thông thường: Đọc để giải trí. “Phim khiêu dâm là kết tinh của tất cả những gì xã hội chúng ta từ chối thừa nhận, tất cả những gì thuộc về bản chất của con người mà không một cuốn sách nào đề cập đến. Nếu lịch sử loài người là một ngôi nhà, tôi cho rằng phim khiêu dâm chính là tầng áp mái.” (trang 28) LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM không dành cho những tâm hồn mong manh, dễ vỡ, hay con tim trong sáng chưa vẩn đục bởi những điều gọi là dục vọng của con người và sẵn sàng nhảy đong đỏng, bịt mắt che tai, thậm chí xấu hổ đỏ mặt khi ai đó đề cập đến sex. Brady – 42 tuổi, phóng viên tự do, trước đó anh được một tạp chí uy tín mua độc quyền bài phóng sự của mình. Tuy phóng viên tự do, anh có cuộc sống tạm gọi đầy đủ, không phải chật vật với các khoản chi. Không những thế, anh lại còn kết hôn với người vợ đẹp làm thám tử. Đôi khi sự hoàn hảo, bình lặng ngày này sang ngày khác khiến ta nhàm chán; mối quan hệ vợ chồng anh đang trên đà “suy thoái” (tôi cảm giác bản thân mình khó tìm được chữ hay hơn), họ chẳng còn nhiệt tình, chân thành trong từng lời nói, hành động; thậm chí họ không đứa con chung, Brady đã chạm đến ngưỡng giới hạn trong cuộc sống khi phải “chật vật” kiếm tìm từ ngữ giao tiếp cùng vợ mình. Để cứu vãn tình thế, anh chia sẻ câu chuyện của mình cho người bạn thân, người bạn ấy gợi ý cho anh đề tài mới thông qua các mối quan hệ mình có: Ngành công nghiệp khiêu dâm, với hy vọng quan hệ giữa Brady và vợ mình tốt đẹp trở lại, không gì khác tấn công trực diện vào phim sex thay vì ái ngại. Trước lúc chàng phóng viên ra về, anh bạn thân Pierre dúi vào tay Brady tờ bướm là bức ảnh với chân dung cô gái cùng số điện thoại và địa chỉ trang web. Mọi chuyện diễn ra từ đây...  Nếu Brady truy cập đường link xem bộ phim như – những – con – người – bình – thường – khác thì đâu gì xảy ra! Nhưng không! Anh rảnh đời, anh quan sát tỉ mỉ gương mặt cô gái mang nghệ danh Rubis có vẻ đang bị cưỡng hiếp, anh cảm thấy căm phẫn hành động của người đang ông trong đoạn phim, anh cảm giác xót xa cho Rubis, anh nhấc điện thoại lên hẹn gặp cô. Hai người gặp mặt, Rubis bị Brady từ chối cho mình “thổi kèn”, cô rút súng và bắn nát mặt mình. Câu chuyện điều tra rẽ theo 2 nhánh: toán cảnh sát và đích thân Brady điều tra; anh muốn khám phá bí mật đằng sau link phim mình xem, anh khó hiểu tại sao cô gái tự sát trước mặt anh và những lời trăn trối góp thêm phần thôi thúc tính tò mò trong anh của Rubis. Anh phát hiện ra “thế giới ngầm” trong ngành công nghiệp phim khiêu dâm.  Càng lúc anh càng lún sâu vào mặt tối của ngành công nghiệp vốn dĩ số đông nghĩ đến đây là một “công việc nhẹ nhàng” với mức thù lao ngất ngưỡng, danh tiếng, và diễn viên sống an nhàn với vài tập phim. Brady đã lâm vào tình thế “leo lên lưng cọp” buộc anh cưỡi nốt đến khi tìm ra mấu chốt cuối cùng. Những ám ảnh dày vò anh, sự tò mò cám dỗ anh, anh không còn con đường nào khác dẫu biết nguy hiểm. Khép lại LỜI HỨA CỦA BÓNG ĐÊM, tôi “thương” Brady nhiều hơn – anh chỉ là con chốt trên bàn cờ được sắp đặt sẵn. Ngay từ đầu, tôi nghi nghi “mối quan hệ đồng nghiệp” đơn thuần của vợ Brady rồi, haiz... Để “gây thương nhớ cho độc giả”, Chattam đã bẻ một cái kết theo hướng rất hỡi ôi làm những người tin vào tình yêu ở đời sẽ trào máu họng, khiến những người yêu trinh thám “điêu đứng” và gây “bứt xúc, bức bối” cho ai đã mua cuốn ngày. Tôi “nghe” được những mẩu chuyện bên lề, cách kết thúc, sự ghê tởm làm nên đặc trưng riêng, thương hiệu tác giả Chattam. Điểm cá nhân: 9/ 10 (Nếu tác giả biết “tiết chế” một chút về những phân đoạn về sex hay rao giảng về dục vọng con người, tôi sẽ cho điểm tuyệt đối; cách viết của tác giả thì khỏi chê vào đâu được: từ dẫn chuyện, thắt – mở nút, chia chương,... tất cả rất tuyệt vời) Cuốn sách đáng đồng tiền bát gạo, xứng đáng cho chúng ta móc hầu bao! Người viết: Nguyễn Vỹ *** Maxime Chattam sinh năm 1976 tại Herblay, Val-d’Oise. Thuở nhỏ, anh rất hay đến Mỹ và thường xuyên lưu lại New York, Denver hoặc Portland – nơi anh lấy làm bối cảnh cho tiểu thuyết Linh Hồn Ác. Năm 23 tuổi, sau khi viết hai tác phẩm mà không gửi tới bất kỳ nhà xuất bản nào, Maxime đăng ký theo học một khóa về tội phạm học ở trường Saint-Denis.   Cuốn tiểu thuyết kinh dị đầu tay của anh, Triều Đại Thứ Năm, đã được xuất bản dưới danh Maxime Williams vào năm 2003 và đạt giải Tiểu thuyết hư cấu tại Liên hoan Gérardmer. Hiện Maxime Chattam dành toàn bộ thời gian của mình cho sự nghiệp viết lách, đặc biệt chuyên về thể loại trinh thám kinh dị.   Sau bộ ba tiểu thuyết Linh Hồn Ác, Trong Bóng Đêm và Những Bùa Chú, anh còn viết ba tiểu thuyết hết sức ăn khách khác: Linh Hồn Ác Lời Hứa Của Bóng Đêm Máu Thời Gian Trong Bóng Đêm Những Bùa Chú Những Bí ẩn Của Sự Hỗn Loạn Những Loài Ăn Mồi ... Mời các bạn đón đọc Lời Hứa Của Bóng Đêm của tác giả Maxime Chattam.
Trước Khi Nhắm Mắt - Higashino Keigo
Bạn gây ra lỗi lầm, bạn đã nhận lỗi và chịu phạt, và đột nhiên bạn quên đi đúng cái đoạn lỗi lầm đó, với những ký ức còn lại thì bạn biết lỗi lầm như thế 99% là mình không sẽ không mắc phải, vậy 1% đó liệu có uẩn khúc gì, bạn muốn tìm hiểu nó hay đơn giản chỉ là tiếp tục cuộc sống hiện tại, liệu chúng ta có bỏ lỡ gì không?  *** Minae mở to mắt, cố nhìn xem chuyện gì đang diễn ra. Khi ấy, “thứ đó” ở ngay trước mắt cô. “Thứ đó” là bộ hãm xung của ô tô. Cái hãm xung đó đang cố nuốt trọn cơ thể cô... Xương sườn cô gãy răng rắc, dạ dày, nội tạng như đang vỡ tung. Mọi việc diễn biến như thước phim quay chậm. Minae hiểu ra cái ô tô đang cố nghiền nát mình. Sau lưng cô có một bức tường, cô đang bị kẹp giữa ô tô và bức tường đó như nhân bánh sandwich… *** Vẫn là Higashino Keigo với phong cách dung dị thân thuộc không lẫn đi đâu được nhưng cũng thổi bùng ngọn gió mới lạ trong quá trình xây dựng mô-típ ngỡ quen mà lạ. Ký ức của Shinsuke tựa hồ một cuốn phim đen trắng bị hỏng đôi chỗ với những âm thanh rè rè và thứ ánh sáng chớp nhoáng không rõ nội dung. Anh cũng không mấy quan tâm lắm, bởi lẽ, đó là đoạn ngắn cuộc đời chẳng mấy tốt đẹp, vui vẻ gì - thứ “trải nghiệm” mà anh những muốn quên đi. Thế nhưng, khi người đàn ông xa lạ mang tên Kishinaka Reiji tấn công anh, rồi sau đó tự sát tại nhà riêng, với cuốn sổ phác họa những khuôn mặt ma nơ canh kì dị để lại, phần tò mò trong con người anh bị đánh thức. Anh lao vào công cuộc sửa chữa cuốn phim đời mình. Để rồi sau đó, ngỡ ngàng và kinh hoàng nhận ra sợi dây liên đới giữa anh với người đàn ông đã chết, giữa anh với cô gái có khuôn mặt y hệt bức phác họa ma nơ canh mang ánh mắt thê lương đến rợn người ở trang cuối cùng của cuốn sổ phác họa. Sợi dây trói nghiến anh với những người đã chết, sợi dây thít chặt anh với những người đang sống. Tất cả nối với nhau bằng vụ tai nạn giao thông xảy ra một năm rưỡi về trước! Vụ tai nạn cướp đi mạng sống của một cô gái trẻ, để lại nỗi đau cho người chồng hết mực yêu thương vợ, cứa những nhát âm thầm mà sắc bén khiến tâm hồn kẻ gây tai nạn rỉ máu. Có một kiểu lý luận, đại ý như thế này: kẻ bị tai nạn giao thông bao giờ cũng có lý lẽ của riêng mình. Nhưng tai nạn cũng như một quân súc sắc, chỉ thỉnh thoảng mới xuất hiện nhiều mặt xấu. Và rằng, người gây tai nạn đã tìm cách bù đắp bằng tiền, bằng những năm tháng  trong tù, bằng nỗi ăn năn “được thể hiện” trước người thân của người bị hại. Vậy, không phải nên bằng lòng với những khoản bồi thường ấy, rồi thanh thản sống tiếp hay sao? Tuy nhiên, bấy nhiêu đó có đủ cho mạng sống của một con người, có cân xứng với bấy nhiêu năm lẽ ra phải được sống rực rỡ và hạnh phúc, mà rốt cuộc, chỉ còn là những mảnh vụn xương và thịt bị nghiến nát dưới bộ hãm xung của ô tô, như số phận của Kishinaka Manae - cô gái tuổi đời còn rất trẻ, còn đong đầy niềm ham sống mãnh liệt hay không? Liệu với người bị tai nạn, khi hình ảnh cuối cùng còn in vào đồng tử họ là khuôn mặt của kẻ đã giết mình, họ có thanh thản ra đi, hay tận sâu đáy mắt là “ánh sáng còn vương vấn cuộc sống, ánh sáng uất hận khi phải đón nhận cái chết, ánh mắt căm phẫn dành cho kẻ khiến mình lâm vào cảnh ngộ này”? *** Higashino Keigo, sinh năm 1958 tại Osaka, là nhà văn trinh thám hàng đầu hiện nay tại Nhật Bản. Năm 1985, Higashino Keigo giành được giải Edogawa Rampo lần thứ 31 cho tác phẩm trinh thám hay nhất với tiểu thuyết Giờ tan học. Các năm sau đó, Higashino Keigo liên tục được đề cử vô số giải thưởng văn học lớn. Năm 1999, ông đoạt giải Mystery Writers of Japan Inói chuyện với tiểu thuyết Bí mật của Naoko, và năm 2006, là giải Naoki lần 134 cho Phía sau nghi can X. Năm 2012 tiểu thuyết Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya giành giải thưởng Chuokoron lần thứ 7. Higashino Keigo là cái tên bảo chứng tuyệt đối cho sức hút của dòng văn trinh thám thiên về phân tích tâm lý nhân vật. Chất liệu trong tác phẩm của ông bình dị và gần gũi đến mức, dù là độc giả lần đầu tiên làm quen hay là fan trung thành đã theo ông qua từng ấy tác phẩm đều phải thốt lên ngạc nhiên, bởi dưới ngòi bút của ông lại có thể trở nên nhức nhối mà đa chiều đến vậy. Một số tác phẩm của Higashino Keigo đã được dịch và xuất bản tại Việt Nam:  Phía Sau Nghi Can X - Higashino Keigo Bạch Dạ Hành - Higashino Keigo Bí mật của Naoko - Higashino Keigo Thánh Giá Rỗng - Higashino Keigo Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya Hoa Mộng Ảo Ngôi Nhà Của Người Cá Say Ngủ Trước Khi Nhắm Mắt ... Mời các bạn đón đọc Trước Khi Nhắm Mắt của tác giả Higashino Keigo.
Ngăn Kéo Trên Cùng - Nakamura Fuminori
Một cuốn tiểu thuyết ấn tượng của tác giả Nakamura Fuminori - tiểu thuyết gia sáng giá của nền văn học Nhật và nhận được rất nhiều các giải thưởng. "Ngăn kéo trên cùng phần tăm tối" là câu chuyện về Kozuka Ryodai một cậu bé lớn lên trong một gia đình “không bình thường” và cậu bị chính mẹ mình tống vào Trung tâm Hỗ trợ Trẻ em và bị bỏ mặc kể từ đó. Sau này, cậu được nhận nuôi và rồi trở thành bác sĩ.  Kozuka đã gặp gỡ và nhận điều trị tâm lý cho Yukari - một cô gái bất hạnh đang phải chịu đựng những chấn thương tâm lý vô cùng nghiêm trọng. Tình cảm nảy sinh đã thôi thúc Kozuka không ngừng nỗ lực chữa trị cho Yukari, thế nhưng biện pháp duy nhất giúp được cô gái ấy là xoá sạch những ký ức đau buồn của cô. Và điều này đồng nghĩa với việc cô cũng sẽ quên luôn cả Kozuka. Yukari rời khỏi Kozuka, bắt đầu một cuộc sống mới nhưng rồi tình cờ gặp lại người quen cũ, những ký ức đau khổ ngày xưa theo đó bị khơi dậy và cô biến mất. Sự biến mất của Yukari khiến Kozuka gần như sụp đổ. Và rồi anh khám phá ra một bí mật, và một kế hoạch "ăn miếng trả miếng", một kế hoạch tinh vi của một bác sĩ điều trị tâm lý đồng thời cũng là một bệnh nhân có vấn đề về tâm lý đã sẵn sàng. *** Ngăn kéo trên cùng – phần đen tối là tác phẩm thứ mười bảy của Nakamura Fuminori, kể về cuộc hành trình tìm kiếm danh tính thật của gã đàn ông mang tên Kozuka Ryodai. Ngay từ khi bắt đầu câu chuyện, tác giả đã đặt ra một bối cảnh tăm tối, nhân vật chính lần mò trong bóng đêm để tìm kiếm câu trả lời xem thực sự hắn là ai? Tại một căn nhà ọp ẹp, đồ đạc đơn giản, phía góc tường một chiếc va li trắng toát nằm chỏng trơ, toát lên mùi vị của địa ngục. Hắn nín thở đọc từng trang hồi ký ai đó vứt lại. Mỗi chương hồi qua đi, chân tướng của Kozuka Ryodai dần dần xuất hiện tựa hồ một ngọn đèn hải đăng đang soi rọi xuyên đêm tối. Chiếc chìa khóa trong ngăn kéo thứ ba dẫn đến cái va li, manh mối cuối cùng để khép lại màn kịch. Không cưỡng lại được sự tò mò, hắn mở vội mở thứ đáng nhẽ không nên mở. Giống như chiếc hộp pandora thuộc về bóng tối, mọi tai ương đã giáng thẳng xuống hắn ngay khi tiếng “tách” của va li vang lên. Đột nhiên một gã đàn ông xa lạ tiến vào, kéo hắn chạy trốn. Hóa ra Kozuka Ryodai là cậu bé lớn lên trong một gia đình “không bình thường” và hắn bị chính mẹ mình tống vào Trung tâm Hỗ trợ trẻ em và bị bỏ mặc kể từ đó. Sau này, hắn được nhận nuôi và rồi trở thành bác sĩ. Kozuka đã gặp gỡ và nhận điều trị tâm lý cho Yukari - một cô gái bất hạnh đang phải chịu đựng những chấn thương tâm lý vô cùng nghiêm trọng. Tình cảm nảy sinh đã thôi thúc Kozuka không ngừng nỗ lực chữa trị cho Yukari, thế nhưng biện pháp duy nhất giúp được cô gái ấy là xoá sạch những ký ức đau buồn của cô bằng cách đau đớn. Và điều này đồng nghĩa với việc cô cũng sẽ phải quên cả Kozuka. Yukari rời khỏi Kozuka, bắt đầu một cuộc sống mới nhưng rồi tình cờ gặp lại những thằng khốn đã hạ đời cô, những ký ức đau khổ ngày xưa theo đó bị khơi dậy và cô đột ngột biến mất. Sự biến mất của Yukari khiến Kozuka gần như sụp đổ. Và rồi anh khám phá ra một bí mật, và một kế hoạch "ăn miếng trả miếng", một kế hoạch tinh vi của một bác sĩ điều trị tâm lý đồng thời cũng là một bệnh nhân có vấn đề về tâm lý. Vậy gã đàn ông mở chiếc va li là ai? Người giúp hắn bỏ trốn là kẻ nào? Và quan trọng nhất Kozuka Ryodai là nhân vật mấu chốt ra sao? Nakamura Fuminori tung hỏa mù độc giả. Anh đánh lừa, dắt mũi người đọc bằng những bằng chứng tưởng chừng như chắc chắn nhưng vẫn khiến người ta bất ngờ khi đi tới cái kết. Trong Ngăn kéo trên cùng – phần tăm tối, không có ai là chính diện hay phản diện. Họ chỉ đơn giản đang thực thi lý tưởng và giải quyết tư thù cá nhân. Kẻ nào cũng có lý do để cho rằng mình đang làm đúng. Một ván bài mở ra, nhân vật chính là một kẻ thông minh khi thâu tóm nạn nhân của mình bằng những trò chơi tâm lý. Trong tác phẩm thứ mười bảy của mình Nakamura có sử dụng những chi tiết có thực để xây dựng câu chuyện. Đó là vụ thảm án liên hoàn do một tử tù mang tên Miyazaki gây ra. Một nguồn cảm hứng lớn lao giúp Ngăn kéo trên cùng ra đời thành công. *** Nakamura Fuminori là một trong những tiểu thuyết gia sáng giá của văn học Nhật Bản đương đại. Trong sự nghiệp văn chương của mình, anh tập trung thể hiện và sáng tác các tác phẩm mang hơi hướm tự sự trinh thám, phảng phất không khí kinh dị, tạo cho độc giả một cảm giác hồi hộp, lạnh gáy mỗi khi lật giở từng trang sách. Nakamura Fuminori đã gặt hái không ít giải thưởng danh giá, mặc dù tuổi đời, tuổi nghề còn rất trẻ. Điển hình là tác phẩm Đứa bé trong lòng đất đã chiến thắng giải thưởng Akutagawa năm 2005 và giải thưởng Ōe Kenzaburō cho Kẻ móc túi vào năm 2010. Chưa dừng lại ở đó, cùng Đen tối, anh trở thành người Nhật Bản đầu tiên được trao giải David Goodis – một giải thưởng văn học của Hoa Kỳ dành cho những tác giả có cống hiến lớn trong năm. Giới phê bình Nhật Bản luôn dành cho Nakumura những lời khen ngợi có cánh. Dưới ngòi bút sắc sảo của mình, anh đã tái hiện một kỷ nguyên chân thực về tầng lớp đói nghèo, khốn khổ trong xã hội Nhật Bản đương đại. Tội ác cũng xuất phát từ bối cảnh ấy, mối quan tâm này thường xuyên bị tảng lờ trong địa hạt văn chương và tác giả cũng cho rằng tình thế đó luôn tiềm tàng chết chóc, nguy hiểm như một quả bom trực chờ phát nổ. Khác với những tiểu thuyết gia đương thời, Nakamura Fuminori đi sâu hơn vào khía cạnh tâm lý. Anh cố gắng lý giải những khoái cảm chết chóc và cơn cuồng sát của kẻ sát nhân dưới lăng kính tâm lý và khoa học. Chính vì vậy yếu tố trinh thám và sự li kỳ có thể bị kéo giảm nhưng tác giả đã kịp để lại dấu ấn cho người đọc bằng một kho kiến thức tâm lý được đan cài khéo léo, dễ hiểu xuyên suốt mạch chính tác phẩm. Mời các bạn đón đọc Ngăn Kéo Trên Cùng của tác giả Nakamura Fuminori.