Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuyện Người Tùy Nữ (Margaret Atwood)

“Sự Cám dỗ của Chuyên chế” là tên một cuốn sách của Jean-François Revel (1924-2006) tôi mượn đặt cho bài viết này bởi câu chuyện kỳ dị cay đắng và bóp nghẹt lồng ngực của Chuyện người tùy nữ có lẽ trước hết cảnh cáo ta về một tiềm năng mang tính dị truyền lịch sử của một thứ nhu cầu, ham muốn, và khả năng đáp ứng nhu cầu ấy nơi con người, cái hoàn toàn có thể diễn đạt như là sự cám dỗ của chuyên chế.

Cám dỗ chuyên chế lớn đến độ người ta thấy nó thấp thoáng đằng sau mỗi chân lý hay lẽ phải mà lịch sử từng biết đến.

Ở đây, đó là nền chính trị thần quyền của một “Nước Cộng hòa Gilead” - cái tên có lẽ là một kiểu chơi chữ: Cộng hòa do Chúa dẫn dắt. Khái niệm này bản thân nó là một trong những sản phẩm sáng tạo nhất của trí tưởng tượng: một nền cộng hòa trong khi chờ Chúa trở lại.

Đối với bất cứ ai chỉ cần một chút quan tâm đến thời sự thì đơn giản đó đã là một mẫu hình có trong thực tế, và tính sáng tạo kỳ quái của nó, tính tưởng tượng phi thường của nó, lại phải nhờ đến văn học làm môi trường phát lộ - như trong cuốn tiểu thuyết này.

Chuyện người tùy nữ tuy nhiên lại không đi con đường phân tích có tính chất sử thi các hiện tượng, các sự kiện và biến cố ở tầm mức ta quen hình dung về cái gọi là Lịch sử; việc này có đối chứng ở phần cuối của cuốn tiểu thuyết, không đánh số trang, như một phụ lục hay một vĩ thanh độc đáo dưới tiêu đề “Chú dẫn lịch sử về chuyện người tùy nữ”. Tìm mua: Chuyện Người Tùy Nữ TiKi Lazada Shopee

Toàn bộ câu chuyện chính tập trung vào thể hiện cái trải nghiệm của nhân vật người Tùy nữ, chính là người đã kể câu chuyện này. Và đây là một tác phẩm hiếm hoi cho ta thấy một trải nghiệm cá nhân có thể được mô tả thích hợp, trọn vẹn, sâu sắc và triệt để như thế nào.

Trước hết đó là một thực nghiệm gắt gao: tước bỏ những điểm chuẩn quen thuộc luôn dựng lên gợi lên cái nhìn từ bên ngoài hay là một hình thức cái nhìn bên ngoài về một con người: tên tuổi, những đặc điểm nhân thân và những chuỗi liên hệ xoay quanh, đi và đến từ những đặc điểm ấy.

Nhưng nói cho đúng thì đó không phải là sự tước bỏ, mà, giống như một ngọn đèn không cần tự soi sáng cái đui của nó, nhân vật người Tùy nữ kể chuyện đã đặt ta vào một quan hệ nội tiếp với ý thức của chị ta, vào bên trong cái nhìn của người kể chuyện, bên trong đôi mắt căng thẳng, lo âu, kìm nén và sắc sảo luôn bị chặn giữa “hai cái cánh” khi đi ra ngoài “để chúng tôi không thấy được, nhưng cũng không bị thấy” (tr.17), cũng là đôi mắt luôn luôn nhìn thấy những mảnh vỡ của quá khứ chính mình, những mảnh vỡ của đời sống, và của Lịch sử…

Sự tước bỏ ấy, hay là sự đặt ta vào bên trong cái ý thức cá nhân, cụ thể đặc thù mà vẫn vô danh ấy, lạ thay lại làm nổi bật lên, sắc nét một cách khó có thể sắc nét hơn, chính cái con người cá nhân đó.

Ngay từ những câu kể đầu tiên, người kể đã lôi chúng ta vào một con sông lười của dòng chảy tâm lý nhân vật, cái dòng ý thức của chị ta; nhưng chỉ đến vậy thôi: chúng ta không buộc phải lặn ngụp, chúng ta ngồi trên những chiếc phao để nghe con sông kể về chính nó như một thứ giáo cụ trực quan.

Và người Tùy nữ không quên thỉnh thoảng lại nhắc nhở chúng ta về tình trạng đó. Chị ta sẽ bảo: “Tôi những muốn tin mình chỉ đang kể chuyện” (tr.59), hay: “Bên kia cửa là cuộc sống bình thường. Tôi sửa lại: bên kia cửa trông như cuộc sống bình thường” (tr.187), v.v…

Dường như để nhấn mạnh hành động kể, việc “Tôi” chuyển thành lời cái trải nghiệm của “Tôi” - một việc có tầm quan trọng sống còn, có giá trị bằng toàn bộ tương lai vô vọng trong hoàn cảnh của “Tôi” lúc đó, có giá trị đúng bằng sự sống còn bởi tách mình được khỏi cái thực tại kinh khủng thông qua hành động biến nó thành chuyện (vì tạm thời không có cách nào khác) và do đó, “ai tin được rằng chuyện kể chỉ là chuyện kể sẽ có cơ may cao hơn” (tr.59), có giá trị bằng sự tồn tại của những người thiết thân cho mình bởi hành động kể tạo lập người nghe và “Tôi kể, vì thế người tồn tại” (tr.356), người tạo thành thế giới cho tồn tại của “Tôi” - dường như để nhấn mạnh hành động kể quan trọng như thế nên người Tùy nữ hơn một lần đã ra sức làm rõ việc kể chuyện này.

“Đây là tái dựng…” (tr.183), chị ta cho thấy những câu chuyện trong câu chuyện; chị ta kể lại lời kể của người bạn gái thân Moira mà “không thể nhớ đúng từng từ, bởi không cách nào chép lại”, nhưng “tôi đã cố sao cho càng giống cô càng tốt. Cũng là một cách giữ cho cô sống” (tr.330).

Đó hoàn toàn không phải là điều nằm ở bình diện một mánh lới kể chuyện, hoàn toàn vượt qua cấp độ những thủ pháp của một người kể ý thức sâu sắc về hành động kể của mình. Tôi đã nói rồi: chị ta đưa chúng ta lên những chiếc phao (gì cũng được!) trên một dòng chảy của ý thức.

Có chuyện chị ta kể đến hai lần, liên tiếp; như chuyện chị ta ngủ với Nick lần đầu tiên; vừa kể dứt, chị ta bảo: “Tôi bịa ra đấy. Không phải thế đâu. Mà là thế này” (tr.350).

Hai lần kể cho cùng một câu chuyện - và ta thấy trong khoảng thời gian đó không phải là ta đứng yên hay dòng sông kia ngừng chảy, lại càng không quang cảnh kia lặp lại, cho dù vẫn chuyện đó thôi.

Vậy thì điều ta thấy ở câu chuyện được nhân đối ấy phải chăng là hai cái thực tại khác nhau, cho dù không khác đáng là bao, mà song song tồn tại? Hay phải chăng ở những khe hở giữa hai thực tại không trùng khít lên nhau đó ta lờ mờ thấy một thực tại thứ ba khác hẳn, không được rọi chiếu, không hiển ngôn?

Vâng, nếu có như vậy thì ta cũng không bao giờ biết được.

Mà câu chuyện bảo ta rằng nó kể về những thực tại mang tính ý hướng, những sự kiện chỉ trở nên thực tế bởi có một ý thức soi rọi vào bằng ý định và sự cố ý của mình, bởi có một ý thức đã kinh qua các sự kiện đó để biến chúng thành sự kiện, đã trải nghiệm chúng để liên kết chúng vào kinh nghiệm của chúng ta, biến chúng thành thực tế.

Và cái ý-thức-người-Tùy-nữ đó, trước khi kết thúc câu chuyện, càng tỏ ra day dứt hơn bởi tính trải nghiệm cá nhân mà hành động kể của chị bộc lộ:

“Tôi ước gì câu chuyện này khác đi. Tôi ước nó văn minh hơn. Tôi ước mình hiện ra trong đó tốt đẹp hơn, bớt do dự, bớt phân tâm vào những điều nhỏ nhặt. Tôi ước nó có đầu có đuôi hơn. (…) Thứ lỗi cho tôi vì chuyện này quá nhiều đau thương đến thế. Thứ lỗi cho tôi nó rời rạc từng mảnh vụn, như xác người kẹt giữa hỏa lực cánh sẻ hay ngũ mã phanh thây. Nhưng tôi nào có làm gì sửa được. Tôi cũng đã cố đưa vào ít thứ tốt lành rồi đấy. Hoa chẳng hạn, bởi chúng ta sẽ ra sao nếu không có hoa?” (tr.355-356)

Quả là có một số đoạn rất đẹp, sống động một cách độc đáo, về hoa, mà tôi tin bạn sẽ cảm thấy ở đấy chủ yếu là các chất liệu: nhựa cây, cánh hoa và lá vò nát trên ngón tay, màu đỏ tự nhiên một cách khó hiểu ở chỗ bông hoa rụng ra, v.v… chứ không phải những bức tiểu họa duyên dáng nào đó.

Và không phải là những biểu lộ trữ tình.

Trong câu chuyện của Người Tùy nữ này không có hy vọng, không có tương lai, cho nên những khi hoa hiện lên trong trải nghiệm cá nhân căng thẳng của chị ta thì nó hiện lên như những biểu tượng trong mơ của cả hai điều ấy, đồng thời cũng biểu trưng cho các ký ức về những gì gọi là hy vọng và tương lai.

Hoa đó chính là hoa “ước gì” và hoa “Thứ lỗi cho tôi…” trùng điệp trong đoạn văn trích ở trên.

Người Tùy nữ lăp lại “ước gì” và “xin thứ lỗi” ngay trước một đoạn tàn bạo đến cực điểm - trường đoạn chị ta kể về buổi hành quyết định kỳ được gọi là “Cứu chuộc đàn ông”. Bạn sẽ phải tưởng tượng cảnh một người còn sống bị một nghìn con mèo nhà xé xác.

Nhưng ở đây tôi muốn nói đến sự lặp lại những khẳng định về hành động kể, về việc kể chuyện - sự lặp lại rõ ràng cố ý của Người Tùy nữ.

Đúng là có sự tô đậm, rất phong cách, một nét nữ tính trong những ước gì và xin thứ lỗi đó.

Tuy nhiên không chỉ là như vậy.

Trở lại một chút phần lời kể ở trang 59, đã trích ở trên, chị ta đã phân định rõ ràng: “Tôi những muốn tin mình chỉ đang kể chuyện. Tôi cần tin thế. Tôi phải tin thế…”, song ngay sau đó thì: “Đây không phải tôi đang kể chuyện. Đây cũng là tôi đang kể chuyện, trong đầu mình; trong lúc vẫn đang sống tiếp.”

Như vậy, không thể rõ ràng hơn: trải nghiệm cá nhân phải là một trải nghiệm ở cấp độ thứ hai - cấp độ của ý thức nhận thức về chính nó, cũng như truyện kể luôn luôn là truyện kể về một câu chuyện (“Ngày xửa ngày xưa, có một ông vua…”).

Chính là ở cấp độ đó thì một tính ý hướng của ý thức trải nghiệm mới có được sự xác nhận, bằng sự tách rời tương đối với cái thực tại mà nó kinh qua và quan trọng hơn - như trong bối cảnh của Người Tùy nữ, đặc biệt trong những cảnh như cơn cuồng loạn đám đông một buổi “Cứu chuộc đàn ông” - bằng sự tách rời với một tính ý hướng bị mặc định, bị ám thị thôi miên và do đó mà hợp thức hóa những kinh nghiệm mà mình không muốn, xác nhận một ý thức nào đó bên ngoài ý chí mình.

“Tôi ước gì…”, “Xin thứ lỗi cho tôi…” - bởi thế - là cất lên tiếng nói của một câu chuyện khác bên kia câu chuyện đang kể đây, tiếng nói chống lại sự cám dỗ của việc thích nghi với một thực tại “có quá nhiều đau thương đến thế” này, sự thích nghi mà chính Người Tùy nữ đã có lúc rơi vào, khi chị ta có được Nick giống như “một vợ dân khai khẩn”, một người đàn bà thoát khỏi chiến tranh và kiếm được một người đàn ông; mà chị ta phải thốt lên: “Sửng sốt biết bao, khi thấy người ta tập quen được những gì, miễn là có tí bù đắp” (tr.362).

Câu chuyện của Người Tùy nữ do đó là câu chuyện của một người đàn bà chống lại sự cám dỗ.

Mà không phải người đàn bà đối diện những cám dỗ thông thường ai cũng nghĩ đến ngay.

Ở đây, Người Tùy nữ kể câu chuyện của mình chống lại một Sự Cám dỗ của Chuyên chế.

Nguyễn Chí Hoan

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Chuyện Người Tùy Nữ PDF của tác giả Margaret Atwood nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Tạm Biệt Nhé Tính Lười Biếng
Tạm Biệt Nhé Tính Lười Biếng Tạm Biệt Nhé Tính Lười Biếng Một hôm, Đài phát thanh NBS của trường tổ chức thi tuyển người dẫn chương trình. Cô bé Bong Hee quyết định tham gia để thoát khỏi hình phạt em đang phải chịu – dọn nhà vệ sinh. Khi biết mẹ của em thời trẻ từng có biệt danh chim hoàng oanh, là người dẫn chương trình của đài phát thanh trường và có ước mơ trở thành người dẫn chương trình truyền hình chuyên nghiệp, thôi thúc thi đỗ vào đài phát thanh của trường trong em càng mạnh mẽ hơn. Em bắt đầu lập kế hoạch để theo đuổi mục tiêu của mình. Nhưng bất chấp quyết tâm của em và sự đồng hành của bố mẹ, kế hoạch thất bại bởi em đặt ra những mục tiêu quá xa, cùng với lịch học chính, lịch học thêm và làm việc nhà quá sít sao. Chiến Thắng Trò Chơi Cuộc Sống Mỗi Ngày Tiết Kiệm Một Giờ Thuật quản lý thời gian Mọi chuyện bất ngờ thay đổi khi một lần, trong lúc dọn phòng phát thanh, em tìm thấy một cuốn sổ của Kim Ki Ho, một cậu bé trước đây học hành tệ hại hơn cả em, và hiện giờ đang là người dẫn chương trình nổi tiếng nhờ phép thuật của việc lập kế hoạch hợp lý. Cuốn sổ của Kim Ki Ho có lúc như một người bạn tâm tình, có lúc lại như người thầy dẫn dắt Bong Hee, giúp em thay đổi và làm nên cú lột xác ngoạn mục. Đó chính là khởi đầu của cuốn sách Tạm Biệt Nhé Tính Lười Biếng. Tạm biệt nhé, tính lười biếng nêu lên triết lý giản dị từ những câu chuyện nhỏ: Thời gian có phép thuật. Hãy sử dụng thứ phép thuật ấy thật hiệu quả nhờ những kế hoạch hợp lý. Hãy bắt đầu đi từng bước nhỏ một cách vững chắc và tự tin để có thể bước đi những bước dài trên con đường thênh thang đang chờ đón phía trước.
Tác Nhân Thu Hút
Tác Nhân Thu Hút Thư viện Sách Mới trân trọng giới thiệu đến toàn thể bạn đọc Tác Nhân Thu Hút – 5 Bước Dễ Dàng Để Tạo Nên Sự Giàu Có Và Thành Công Bằng Luật Hấp Dẫn. Nếu bạn đã từng bị cuốn sách “Người Nam Châm” thu hút bởi việc vận dụng luật hấp dẫn để thu hút thành công, hạnh phúc tới với mình thì chắc chắn bạn không thể bỏ qua cuốn sách “The Attractor Factor – Tác Nhân Thu Hút”. Thuộc dòng sách phát triển kỹ năng sống và thành công, Tác Nhân Thu Hút tập trung và phân tích sâu vào 5 bước phát triển bản thân và thực hiện việc hấp dẫn những gì chúng ta mong muốn trong cuộc sống. 5 bước đó. Tác nhân thu hút – Joe Vitale Tác giả cuốn sách – Joe Vitale – một doanh nhân thành đạt, chủ tịch của Hypnotic Marketing INC., người được coi là “Đức Phật của Internet” vì sự kết hợp tài tình giữa tâm linh và marketing trên internet. Ông cũng là người có công rất lớn trong việc tham gia xây dựng bộ phim về phát triển cá nhân nổi tiếng khắp thế giới – The Secret. Tác Nhân Thu Hút là bí mật để có được cuộc sống như bạn mong ước; Là công cụ để phát triển doanh nghiệp lớn mạnh, tìm kiếm tình yêu lý tưởng, có được một sức khoẻ tốt và sở hữu những gì bạn muốn. Tác Nhân Thu Hút dẫn dắt người đọc qua các bước cụ thể, đưa cho họ những lời chỉ dẫn thực tế và chính xác ở mỗi bước theo công thức định sẵn. Luật Hấp Dẫn – 5 Bước Thực Hành 9 bí quyết vận dụng luật hấp dẫn để thay đổi vận mệnh cuộc đời Bắt Sóng Cảm Xúc – Bí Mật Lực Hấp Dẫn Sẽ có rất nhiều câu chuyện có thực từ khắp thế giới sử dụng công thức trong Tác Nhân Thu Hút để hấp dẫn mọi thứ trong cuộc sống. Joe Vitale cũng đã chỉ cho bạn thấy con đường tắt để đạt được những điều đó: hãy cảm thấy HẠNH PHÚC ngay từ bây giờ. Đó cũng là một chương trong việc hướng dẫn làm thế nào để hấp dẫn tiền bạc của cải. Bạn muốn có được tiền bạc trước hay theo đuổi niềm đam mê của mình trước? Đó là cả một sự khác biệt rất lớn. Có Tác Nhân Thu Hút, bạn sẽ có một cuốn cẩm nang trong tay, một chiếc chìa khoá để mở ra cánh cửa của những điều kì diệu.
Tin Vào Chính Mình
I Can Do It – Tin Vào Chính Mình Tin Vào Chính Mình – Louise L. Hay I Can Do It – Tin Vào Chính Mình là cuốn sách đã thay đổi cuộc đời của hàng triệu người và nó cũng sẽ làm cuộc đời bạn thay đổi tích cực từ đây. Khi chúng ta nhìn cuộc sống bằng cặp mắt tươi vui, mọi thứ quanh ta cũng sẽ thay đổi. Đó là điều chắc chắn! Chúng ta hoàn toàn có thể làm được! Chỉ có hiện tại mới là khoảnh khắc bạn đang sống. Đó là thời điểm duy nhất mà bạn có quyền kiểm soát mọi thứ. Nếu bạn bắt đầu bằng việc chọn cách cảm nhận những điều tốt đẹp ngay vào lúc này thì bạn chắc chắn sẽ có được những giây phút tươi sáng và tràn đầy niềm vui trong tương lai. You Can Win – Bí Quyết Của Người Chiến Thắng 5 cuốn sách hay bạn nhất định cần tới khi vấp phải thất bại trên đường đời Không Bao Giờ Là Thất Bại – Tất Cả Là Thử Thách Hôm nay là một ngày mới. Hôm nay chính là thời điểm để bạn khởi đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn. Hôm nay, bạn hãy thoát khỏi nỗi ám ảnh về những hạn chế của bản thân mình. Và hôm nay cũng là lúc bạn tìm hiểu những bí mật của cuộc sống. Bạn hoàn toàn có thể thay đổi cuộc sống của mình để được hạnh phúc hơn, tốt đẹp hơn. Khi chúng ta nhìn cuộc sống bằng cặp mắt tươi vui hơn, mọi thứ quanh ta cũng sẽ thay đổi. Đó là điều chắc chắn. Bạn có thể làm được. Tôi có thể làm được. Tất cả chúng ta đều có thể. Hãy cố gắng, bạn sẽ hài lòng. Cả cuộc sống của bạn sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp không ngờ. Bằng giọng văn rõ ràng, đơn giản nhưng đầy sức thuyết phục, I Can Do It – Tin Vào Chính Mình giúp mọi người tự khám phá và sử dụng năng lực sáng tạo, sức mạnh tiềm tàng của bản thân để chữa lành những vết thương tinh thần, đủ sức mạnh và nghị lực để vượt qua những trắc trở cuộc đời nhằm có được một cuộc sống tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn.
Săn Học Bổng - Đích Đến Của Tôi Phải Là Nước Mỹ
Săn Học Bổng – Đích Đến Của Tôi Phải Là Nước Mỹ Săn Học Bổng – Đích Đến Của Tôi Phải Là Nước Mỹ Săn Học Bổng – Đích Đến Của Tôi Phải Là Nước Mỹ chia sẻ với bạn mọi thứ, từ việc chuẩn bị, lên kế hoạch cho đến sử dụng sách vở và tài liệu cho các kỳ thi tiếng Anh. Tác giả Vương Quyên cũng chia sẻ tất cả phương pháp và đường hướng học tiếng Anh cũng như những thất bại và thành công trong việc nỗ lực để nâng cao năng lực tiếng Anh của cô – từ lúc còn là một cô bé không biết gì về tiếng Anh đến lúc gặt hái được những thành quả đáng kể. Và hơn thế, Vương Quyên cũng chia sẻ cảm nhận của cô về cuộc đời những lúc cô xuống dốc, băn khoăn, đơn độc hay dao động; chia sẻ quan niệm, suy nghĩ của cá nhân cô liên quan đến sự kiên trì, phấn đấu, ước mơ và cả những gì cô gái trẻ học được, chiêm nghiệm được trên đường đời của mình. Lịch Sử Dân Tộc Mỹ Người Giỏi Không Phải Là Người Làm Tất Cả Người Giỏi Không Bởi Học Nhiều Về phương diện học tiếng Anh, trong cuốn sách này không có những câu giáo điều, càng không có những câu ra yêu cầu bạn “phải” thế này hay bạn “phải” thế kia, chỉ có những chia sẻ gần gũi, giản đơn. Phương pháp học tập cũng giống như quan điểm nhìn nhận sự vật, mỗi người đều có một cách nhìn riêng về một sự vật nào đó. Nếu bạn cảm thấy phương pháp học tập này phù hợp với bạn, cuốn sách chắc hẳn sẽ rất có ích cho bạn. Còn nếu bạn có thể “gạn đục khơi trong”, chọn lọc ra phương pháp học tập phù hợp với bạn từ những điều trong sách, như vậy cuốn sách cũng đã thật sự đạt được tác dụng “thả con săn sắt, bắt con cá rô”, đồng thời thể hiện được giá trị của nó. Mời các bạn đón đọc Săn Học Bổng – Đích Đến Của Tôi Phải Là Nước Mỹ.