Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phồn Giản - Quân Ước

ANH TỚI BẢO VỆ THẾ GIỚI - EM TỚI BẢO VỆ ANH Lời editor: - Nếu các bạn đã chán soái ca, mỹ nữ? Hãy nhảy hố của tớ. - Nếu các bạn thích mẫu nam chính gia cảnh bình thường, chịu khó, bao dung độ lượng, yêu hết mình. Còn nữ chính có cá tính, dám yêu dám tranh đấu. Hãy nhảy hố của tớ. - Nếu các bạn sợ đu hố mà k biết bao giờ editor mới làm xong. Vậy, xin mời các bạn uống miếng nước rồi quay lại cửa. - Đùa thôi, chào mừng các bạn đã đến với hố mới của Hamilk. *** Trước khi vào sân bay, điện thoại di động Nghê Giản để trong túi áo khoác sát đùi rung lên liên tục. Có lẽ Trình Hồng bị chọc giận sắp phát điên. Nghê Giản nghĩ vậy, lấy điện thoại ra, chờ nó không còn rung nữa, nhanh chóng nhấn nút tắt ném vào trong túi xách. Hàng chục tin nhắn chưa đọc trong hộp thư hoàn toàn bị bỏ qua. Hơn bốn giờ chiều, bay đến Bắc Kinh. Ngủ gần mười tiếng, đầu óc Nghê Giản quay cuồng. Từ nhà ga T1 đến nhà ga T2, nửa giờ sau ngồi máy bay bay đến thành phố C. Ai ngờ không lâu lắm, phi hành đoàn thông báo trục trặc kỹ thuật, máy bay phải quay lại sân bay để tiến hành kiểm tra. Nghê Giản hỏi người bên cạnh mới biết đã xảy ra chuyện gì. Lăn qua lộn lại chậm hai tiếng, chuyến bay bị hủy bỏ, Nghê Giản được xắp xếp bay chuyến 8:30. Lúc đến sân bay Vân Lâm của thành phố C, đã là mười một giờ đêm. Bên ngoài trời đang mưa, gió hơn lớn. Trong trí nhớ của Nghê Giản, tháng năm thời tiết phía nam lẽ ra phải ấm áp, nhưng lúc này cô đang rùng mình vì lạnh. Cô kéo khuy áo lên, một tay kéo chiếc va li nhỏ, một tay cầm chiếc túi xách màu trắng gạo, chạy chậm một mạch xuống dưới cầu vượt. Một lúc sau, trên mặt đầy nước mưa, áo khoác ướt một nửa, chỉ có chiếc túi ôm chặt trong lòng là may mắn thoát nạn. Nghê Giản khoác chiếc túi nhỏ lên vai tìm điện thoại. Tìm mấy lượt không thấy, cô cẩn thận lật tìm lần hai, phát hiện chiếc điện thoại thật sự không có ở đây. Cô nhớ, lúc trước vẫn thấy điện thoại ở sân bay Seattle, sau đó cô không hề chạm vào túi. Không đúng, sau khi chuyển máy bay cô có lôi một quyển sách từ trong túi ra. Nghê Giản dừng vài giây, xòe tay vuốt nước mưa trên mặt, bắt đầu tìm xe. Lúc này, với thời tiết như vậy, đừng nói khó tìm taxi, đến xe dù cũng cung không đủ cầu. Nghê Giản không ngừng tập trung vào hai chiếc taxi, xe còn chưa tới, đã có người chui vào. Cô chuyển sự chú ý của mình vào mấy chiếc xe dù. Cách đó không xa mấy chiếc xe đỗ thành hàng, lái xe đứng bên ngoài kiếm khách, nhiệt tình đến dọa người. Nghê Giản do dự một hồi, đi về phía chiếc xe dù cuối cùng đỗ ở trong góc. Cô quành ra sau trước, nhìn biển số xe, im lặng ghi nhớ. Đây là thói quen của cô, nhưng sau khi ghi nhớ cô mới nhớ là điện thoại đã bị mất. Chiếc xe đỗ ở vị trí không dễ thấy. Lúc Nghê Giản gõ cửa xe, người đàn ông trên ghế lái đang gọi điện thoại. " Vâng, cô ấy chưa trả lời, có lẽ vẫn đang tắt máy... Chú Nghê, chú không nên lo lắng, có thể đã đổi vé.. Vâng, được ạ". Nghê Giản gõ một lúc lâu, cửa sổ xe mới mở, cô thấy bên trong là một người đàn ông. Ánh sáng hơi tối, Nghê Giản không thấy rõ mặt anh ta, cũng không nhìn kỹ. Dù sao, có thể nhìn thấy bờ môi là được rồi. Cô cất tiếng hỏi: " Xin chào, có đi đến khu Tín Ninh không?". Người đàn ông khẽ sửng sốt. Nghê Giản đứng đó chờ anh ta gật đầu. Cô tin chắc anh ta sẽ đồng ý. Với kiểu thời tiết như thế này chạy đến sân bay kéo khách, nhất định là người rất muốn kiếm tiền. Thế nhưng đợi vài giây, người đàn ông vẫn không lên tiếng. Tuy dưới cầu mưa không xối đến, nhưng quần áo đầu tóc Nghê Giản đều ẩm ướt, gió thổi vào rất khó chịu. Cô rùng mình lần nữa. " Tôi sẽ trả anh phí cao". Cô nói. Người đàn ông nhìn cô một lúc rồi nói: " Cô lên đi". Trông thấy môi anh ta động đậy vài cái, Nghê Giản khẽ thở hắt ra, nhanh chóng mở cửa sau, kéo chiếc va li nhỏ vào, tiếp đó đặt chiếc túi xách lên chỗ ngồi phía sau, người cũng ngồi vào theo. " Đến nhà trọ Kinh Vĩ đường Thất Thụ". Cô nói xong nhớ ra đây là xe dù, còn anh ta cũng không phải là lái xe taxi chuyên nghiệp. " Anh biết đường đi không?". Người đàn ông ừ một tiếng. Nghê Giản thấy anh ta không có phản ứng, ngồi thẳng lên hỏi lại lần nữa: " Anh biết đường đấy chứ?". Rốt cuộc, người đàn ông quay đầu nhìn cô một cái: " Tôi sống ở khu Tín Ninh". Nói xong anh ta khởi động xe. Vừa rồi anh ta quay sang, đèn xe đằng sau vừa hắt tới, Nghê Giản không chỉ thấy miệng anh ta nói, mà còn thấy rõ cả khuôn mặt của anh ta. Nhìn rất đứng đắn. Nhất là ánh mắt, sâu đen trong suốt. Mặc dù dáng dấp không phải kiểu chất phác hiền lành, nhưng làm cho người ta cảm thấy không giống như người xấu. ... Nghê Giản yên tâm, dựa người vào sau ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ tối om. Nghê Giản bị đánh thức. Cô không biết mình đã ngủ như thế nào. Rõ ràng trên máy bay ngủ lâu như vậy. " Đến rồi". Người đàn ông trước mặt nói với cô. Nghê Giản dụi mắt ồ một tiếng, quay đầu nhìn ra bên ngoài, mưa hình như đã tạnh, đèn đường chiếu sáng mặt đất. Cô chui từ trong xe ra: " Mấy giờ rồi?". " 12:30 ". " Ồ". Nghê Giản lấy va li ra, rồi cầm chiếc túi xách đã bị mình ép thành gối. " Cảm ơn anh". Cô lấy từ trong túi ra ba tờ, đưa cho anh ta: " Đủ chưa?". " Một trăm là đủ rồi". Nghê Giản cảm thấy cô không nhìn lầm, người đàn ông này quả nhiên rất đàng hoàng. Cô nói: " Tôi đã nói sẽ trả anh phí cao mà". " Không cần". Anh ta rút một tờ từ trong tay Nghê Giản, quay người đi về phía ghế lái. Người đàn ông đóng cửa lái xe rời đi, Nghê Giản vẫn đứng ở đó không nhúc nhích. Gần nửa phút trôi qua, cô lấy lại tinh thần, trong đầu nhớ đến bóng lưng của người đàn ông kia. Tô Khâm. Cái tên này bị hàm răng Nghê Giản nghiền nát một lần nữa. Nghê Giản cắn mạnh môi dưới, cảm giác đau đớn khiến cô nhanh chóng tỉnh táo. Chỉ là giống bóng lưng mà thôi. Nghê Giản kéo va li vào trong tiểu khu, đi được hai bước, phát hiện bất thường - Túi xách của cô đâu? Nghê Giản nhấn chuông cửa, vài giây sau, cửa mở. Người mặc áo ngủ cá sấu đứng trong cửa, làn da trắng nõn, tóc ngắn, hơi gầy, dáng dấp thanh mảnh, khó phân biệt nam nữ. Nghê Giản thở dài: " Tiểu Thiên". " Sao điệu bộ như ma thế này?". Người được gọi là " Tiểu Thiên" vừa lên tiếng, liền bị giọng nói bán đứng. Cô nàng là con gái, tên đầy đủ là Mai Ánh Thiên, người quen hay gọi là Tiểu Thiên. " Không trả lời tin nhắn, điện thoại thì không liên lạc được, không phải có người đón cậu đấy chứ?". Mai Ánh Thiên xem ra rất bực, nhưng vẫn lập tức thò tay kéo va li của Nghê Giản vào. Chiếc va li mười hai kg trong tay cô nàng giống như một chiếc túi bánh mì. Nghê Giản vào cửa bước theo sau cô nàng, chiếc boot ngắn dẫm bùn nước lưu lại dấu chân trên sàn nhà sạch sẽ. Cô đá giày ra, đi bít tất dẫm trên sàn nhà. " Làm gì thế?". Mai Ánh Thiên lôi ra một đôi dép lê màu trắng xám từ trong tủ giày chỗ huyền quan: " Đi vào này". Nghê Giản rất nghe lời, xỏ dép đi đến bên cạnh sofa, cởi áo khoác vắt lên. Mai Ánh Thiên đưa cho cô cốc nước ấm. Nghê Giản lắc đầu: " Không muốn uống". Mai Ánh Thiên đặt cốc nước lên bàn trà, ngồi xuống sofa: " Xảy ra chuyện gì vậy?". " Mình làm mất bản vẽ". Lông mày Mai Ánh Thiên nhíu chặt: " Mất ở đâu?". Nghê Giản đem chuyện bực mình suốt dọc đường kể lại một lượt cho Mai Ánh Thiên. Mai Ánh Thiên nghe xong liền hỏi một câu: " Có nhớ biển số xe không?". Nghê Giản dừng một chút, gật mạnh đầu. Sự việc thoáng cái trở nên rất đơn giản. Nghê Giản biết Mai Ánh Thiên rất lợi hại, nhưng không nghĩ lại lợi hại như vậy. Sáng sớm ngày hôm sau, cô vừa rời giường liền đến bên tủ lạnh xem giấy nhớ, thấy trên đó viết một dòng địa chỉ. Tâm trạng Nghê Giản rất tốt, ăn xong bữa sáng Mai Ánh Thiên để lại, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài tìm trung tâm dịch vụ sửa chữa ô tô Dương Quang. Mặc dù Nghê Giản sinh ra ở thành phố C, nhưng ngày bé thường sống ở Thành Đông, nên đối với Thành Tây có phần không quen. Bốn năm trước, cô theo Mai Ánh Thiên lén lút trở lại lần nữa. Nhưng ở được ba ngày thì bị Trình Hồng cho người tới bắt về. Trong ba ngày đó, cô chỉ kịp tới gặp mặt Nghê Chấn Bình. Nhớ tới Nghê Chấn Bình, Nghê Giản phát hiện mình đã quên một việc. Hôm qua bị mất điện thoại, đến bây giờ cô vẫn chưa liên lạc với Nghê Chấn Bình. Có lẽ, ông đang lo lắng. Cô dừng ở cửa tiểu khu ngẫm nghĩ một lát, đi đến siêu thị nhỏ bên cạnh mượn điện thoại, nhấn một dãy số. Nghê Chấn Bình thay mấy số điện thoại, cô không nhớ rõ, chỉ có số này cô chưa từng quên. Đó là số nhà riêng, vẫn giống như mười tám năm trước, không hề thay đổi. Bảy tuổi Nghê Giản rời khỏi ngôi nhà ấy, hai năm sau cô lén gọi về nhiều lần. Tuy lần nào cũng phải nhờ bà chủ béo của cửa hàng tiện lợi nghe điện hộ nhưng cô rất thỏa mãn. Chuyện cứ tiếp tục như vậy cho đến mười tuổi. Một ngày tháng sáu năm đó, Tŕnh Hồng sinh cho cô một đứa em trai, cả nhà đều rất vui mừng, cô ở trong chăn khóc cả đêm. Ngày hôm sau tan học, nhịn không được gọi điện cho Nghê Chấn Bình. Điện thoại kết nối, nhưng bà chủ nói cho cô biết người nghe điện phía bên kia là một phụ nữ. Từ đó về sau, Nghê Giản không còn gọi điện nữa. Cho đến cách đây bốn năm, trước khi quay về thành phố C, cô bảo Mai Ánh Thiên gọi điện cho Nghê Chấn Bình giúp mình. Sau lần gặp ấy, Nghê Chấn Bình đưa số cho cô lưu. Hai bố con cô thi thoảng nhắn tin cho nhau. Tai Nghê Giản không nghe được, gửi tin nhắn là phương thức liên lạc đường dài thuận tiện nhất. Nhưng hiện tại kiểu tình huống này lại không hiệu quả. Nghê Giản nhấn số xong liền nhờ cô gái trẻ bên cạnh nghe điện giúp. Cô gái trẻ hiểu rõ tình hình, vừa ngạc nhiên vừa nhìn cô thông cảm, vui vẻ giúp đỡ. Sau khi điện thoại được chuyển, cô gái trẻ dùng khẩu hình nói với Nghê Giản là phụ nữ. Nghê Giản nói: " Tôi là Nghê Giản, tôi tìm Nghê Chấn Bình". Cô gái trẻ thuật lại vào ống nghe: " Bên này là Nghê Giản, cô ấy muốn tìm Nghê Chấn Bình". Đầu kia, người phụ nữ hình như hơi ngạc nhiên một chút, mất một lúc mới trả lời: " Ông ấy không có ở đây, con gái bị bệnh, ông ấy đến bệnh viện chăm sóc rồi, có chuyện gì không?". Cô gái trẻ nhắc chi tiết cho Nghê Giản. Nghê Giản thoáng dừng một lát rồi nói: " Tôi không có việc gì, chỉ muốn nói một tiếng cho ông ấy biết, là tôi đã trở về, cũng thu xếp ổn thỏa rồi. Hôm qua bị mất điện thoại, không liên lạc được với ông ấy, bảo ông ấy đừng lo". Lời nói sau khi truyền qua, đầu kia, người phụ nữ trả lời: " Tôi biết rồi". Nghê Giản cúp máy, cảm ơn cô gái tốt bụng, thanh toán tiền rời đi. Trung tâm dịch vụ sửa chữa xe Dương Quang nằm trên đường Lâm Phổ, thực ra là một cửa hàng sửa xe, thuộc khu phố cổ, hai năm qua đang được cải tạo lại, vì thế cảnh vật xung quanh rất bề bộn, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đội phá dỡ. Nghê Giản vòng hai vòng mới tìm thấy đối phương. Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển sơn màu lam rộng mấy thước ở trên đỉnh, thoáng đối chiếu với tên cửa hàng ghi trên tờ giấy. Sau đó, nhìn vào bên trong tiệm, phát hiện tấm biển này hình như hơi cao. Cô lại gần, nhìn thấy chiếc xe đêm qua. Một thanh niên đang rửa xe bên cạnh trông thấy cô, đi đến hỏi: " Cô gái, rửa xe hay sửa xe vậy?". Nói xong nhìn lướt đằng sau cô, thấy không có xe, anh ta gãi gãi đầu nói: " ... Cô muốn gọi taxi? Hay là mua xe cũ?". Nghê Giản lắc đầu: " Xe này của anh à?". Anh ta hơi ngạc nhiên, nhìn theo ngón tay cô chỉ, đáp: " À, đây là xe của ông chủ chúng tôi. Cô thích chiếc xe này á... Nhưng mà chiếc này không bán đâu". Nghê Giản nói: " Tôi không mua xe, tôi tìm ông chủ của các anh". Anh ta nghi ngờ liếc nhìn cô: " Ông chủ của chúng tôi không có ở đây". Nghê Giản cau mày: " Tôi có thể nhìn trong xe được không?". " Cái này... cô muốn nhìn cái gì?". Bộ dạng chàng trai trẻ có chút khó xử: " Ông chủ chúng tôi rất quý chiếc xe, bình thường ngoại trừ anh Lục, bọn tôi đều không được sờ vào". " Đêm qua tôi đã ngồi xe này". Nghê Giản nói: " Tôi làm rơi đồ, nên muốn nhìn xem có trong đó không, được chứ?". Nói xong, cô liền thấy anh ta há hốc miệng, gương mặt lộ vẻ khó tin:"... Đêm qua cô ngồi chiếc xe này sao? Cô và ông chủ của chúng tôi là... là...". " Tôi có thể xem không?". Nghê Giản ngắt lời anh ta. Anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới, mấy giây sau, vẫn bối rối đáp: " Cái này... cô đợi một lát, tôi hỏi anh Lục đã". Nói xong, quay người chạy hai bước, hướng về phía bãi đậu xe có mái che cách đó không xa hô một tiếng: " Anh Lục, bên này có chuyện, anh lại đây một chút". Nghê Giản thấy xa xa phía bên kia một người đàn ông đang chui ra khỏi một chiếc xe tải. Anh ta mặc một bộ quần áo lao động màu xanh đậm, vóc dáng cao dong dỏng. Anh ta bước tới, cách Nghê Giản ngày càng gần. Cô nhìn rõ dáng dấp của anh ta, mi mắt giương lên. ... Mời các bạn đón đọc Phồn Giản của tác giả Quân Ước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dã Thú
Thể loại:Nhất thụ lưỡng công (trá hình), ngụy phụ tử (trá hình), ngược thân ngược tâm, lãnh tra công x yếu đuối nhược thụ, lưỡng tính, H văn, HE. Vốn tính cách như nữ nhi như nhược yếu đuối nhưng mang trong mình hình hài của nam nhân Hứa Tinh được thầy cô và bạn bè yêu mến. Cuộc sống của y thay đổi hoàn toàn khi gặp Gia Trình. Tại sao cuộc đời của hắn lại thay đổi sau khi gặp người kia câu chuyện này sẽ diễn biến như thế nào mời các bạn tiếp tục theo dõi. *** Bộ Đam Tứ Tuyệt gồm có: Dã Thú Chỉ Là Ảo Giác Lạnh Lùng Hay Ôn Nhu Đại Sắc Lang *** - Cao 1 mét 70, nặng 48 kg, huyết áp trung bình... Hmm... Tiểu Tinh, dạo này con có tiến triển tốt đấy a. - Hứa Biên nhìn vào giấy khám sức khỏe của Hứa Tinh thì không khỏi vui mừng. - Đương nhiên, là tôi nuôi em ấy mà. - Gia Trình cười đắc ý. Hứa Biên lập tức cau mày nhìn Gia Trình, khẽ thở dài thất vọng, quay sang Hứa Tinh nói. - Tại sao baba nuôi con gần 20 năm rồi vẫn không có kết quả tốt như bây giờ chứ a? - Chú có cho em ấy uống sữa mỗi sáng không? - Gia Trình đảo mắt nhìn anh. - Kh.. không. - Vậy còn bơi lội? - Vẫn không. - Tập thể dục? - Không. - Rõ ràng rồi còn gì? - Hắn tựa lưng vào ghế, khoanh tay mà trừng mắt nhìn Hứa Biên. - Anh Trình... - Hứa Tinh khẽ đưa tay đẩy đẩy Gia Trình. - Hảo a hảo a, nói chuyện với cậu chắc tôi tăng huyết áp mất. Tiểu Tinh, baba đi làm đây. - Hứa Biên đứng dậy xoa đầu Hứa Tinh cười nhẹ, rồi xoay người ly khai. Chờ Hứa Biên rốt cuộc đã rời khỏi, Gia Trình liền nắm lấy cổ tay Hứa Tinh đứng dậy. - Anh Trình... đi đâu? - Thiếu niên cau mày hỏi. ... Mời các bạn đón đọc Dã Thú (Đam Tứ Tuyệt) của tác giả Nhộng Hiên.
Hoạ Trung Hoan
Văn án: Cái ngày ta và phò mã hòa ly, cảnh xuân nắng ấm, ngọc lan trong cung nở rộ, dưới tán cây ngọc lan ta gặp được quốc sư tân tiền nhiệm… Hắn ngồi trên xe lăn, chậm rãi xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay hắn là một hạt giống màu nâu, “Công chúa, đem nó gieo xuống, ba tháng sau người sẽ nhận được một phò mã mới.” --- Hôm nay mình sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện nhận nhầm nam chính nam phụ đau thương nhất của mình. Đầu tiên mình xin dặn dò trước: truyện không sạch hoặc cụ thể hơn là nữ chính đã qua một đời chồng. _________ Thường Ninh là trưởng công chúa Đại Vinh, là tỷ tỷ ruột của đương kim hoàng đế, là người hoàng đế hết sức che chở. Nàng là một công chúa được miêu tả với tính cách mạnh mẽ, phóng khoáng lại yêu đời. Những tưởng thân phận cao quý không ai bằng đó sẽ cho nàng cuộc sống êm đẹp nhưng ai ngờ đường tình duyên của Thường Ninh lại vô cùng trắc trở. Trong cuộc đời của Thường Ninh có sự xuất hiện của ba người nam nhân. Họ đi cùng nàng trên những đoạn đường khác nhau nhưng chỉ có một người đi cùng nàng đến cuối đường đời. Người đầu tiên là Yến Thanh, phò mã mà đích thân Thường Ninh lựa chọn, là mối tình đầu và là cả thanh xuân của Thường Ninh, là người mà nàng toàn tâm toàn ý yêu thương. Nhưng đến cuối cùng Thường Ninh nhận được gì khi yêu Yến Thanh? Chính là sự phụ bạc và lãnh đạm đến vô tình của hắn. Họ có tình cảm lại có duyên, chỉ tiếc là họ không có phận, một chút hận thù vu vơ mù quáng của Yến Thanh lại đưa họ đi đến kết cục đau thương như vậy. Trong “Họa trung hoan” thì vị tiền phò mã đó chỉ là nốt nhạc dạo cho truyện mà thôi. Nếu kể đến điểm nhấn tiếp theo của truyện có lẽ đó là Liễu Dự - người nam nhân thứ hai đã đi qua cuộc đời của Thường Ninh. Cho dù Liễu Dự chỉ là một phò mã “hữu danh vô thực” thì lại lag người mà mình đã tưởng là nam chính từ đầu đến gần hết truyện. Liễu Dự là phò mã nảy mầm từ hạt giống mà nam chính Ôn Diễn tặng cho Thường Ninh. Đó là một câu chuyện gieo trồng phò mã hoang đường vô cùng. Nhưng thật sự vào một ngày giông bão, một người nam nhân đã xuất hiện bám theo Thường Ninh như gà con và luôn miệng gọi nàng là nương tử. Chàng là một nam tử tuấn tú, rất tài giỏi và hơi ngây thơ. Chàng là người yêu Thường Ninh một cách ngô nghê và chân thành nhất, bằng tất cả của chính mình. Dưới bàn tay của tác giả thì Liễu Dự thật sự rất đáng thương, cả về tâm hồn và thể xác. Các bạn đừng nói với mình rằng nam phụ tuy đáng thương nhưng không thể làm nam chính thì ắt hẳn phải có điều gì đó không bằng. Nhưng thật sự ở đây Liễu Dự không làm ra tội tình gì cả, cũng rất xứng đáng với nữ chính. Chỉ trách tác giả quá ghẻ lạnh nam phụ, hành hạ nam phụ một cách quá đáng mà thôi. Liễu Dự bị hạ trùng cổ, có thể chính nó làm chàng yêu Thường Ninh đến chết đi sống lại. Nhưng thật sự ở phút cuối đời, Liễu Dự đã nói rằng: “Ta biết trong cơ thể ta có trùng cổ, nhưng ta biết là mình cũng thích nương tử. Là Liễu Dự thích nương tử, chứ không phải vì cổ độc mà thích nương tử”. Kiếp này Liễu Dự chỉ mong Thường Ninh thích mình một chút hoặc ghé mắt đến mình một chút, nhưng rồi cũng chỉ biết nén đau nhìn Thường Ninh yêu người khác. Và “Chỉ mong kiếp sau ta không gặp lại nàng”. Cuối cùng như đã nói, người đi cùng Thường Ninh đến bến bờ hạnh phúc là nam chính quốc sư Ôn Diễn. Ôn Diễn được miêu tả đẹp đến không phải người bình thường, là một quốc sư biết trước tương lai, là thiên nhân sống đã được mấy trăm năm hoặc còn hơn thế. Ôn Diễn cầm kì thi họa toàn tài, lại ôn nhu săn sóc, là nam nhân thâm tình, yêu thương che chở Thường Ninh một cách âm thầm. Và điều làm Ôn Diễn khác biệt với nam phụ chính là “Ôn Diễn là nam chính" mà tác giả đã chọn. Ôn Diễn là người đem Liễu Dự đến bên Thường Ninh để bù đắp lỗi lầm của mình, một lỗi lầm y càng sửa càng sai. Ôn Diễn là ngọn nguồn xa xưa của tất cả bi kịch trong cuộc đời Yến Thanh, Liễu Dự và Thường Ninh. Bởi vì chính y đã tạo nên những mối nhân duyên sai trái. Nhưng biết làm sao được khi Thường Ninh trót yêu Ôn Diễn, nên mọi nguyên nhân đó nàng đều bỏ qua. Nàng cho rằng những năm tháng đau khổ kia đã được bù đắp khi nàng gặp được Ôn Diễn. Và dù sao, Ôn Diễn cũng là vô tình vô ý mà thôi. :) Lại nói đến Thường Ninh, mình cũng không nhận định được Thường Ninh là đã làm đúng hay sai, là nhảm nhí hay vớ vẩn khi chấp nhận thành thân cùng Liễu Dự, nói sẽ thử thích Liễu Dự, gieo cho Liễu Dự hy vọng để rồi cuối cùng thì sao? Nàng tự nhủ mình đã thành thân cùng chàng, sẽ chôn tình cảm cùng Ôn Diễn vào sâu trong lòng, chôn đi mãi mãi, chôn vùi mất xác nó nhưng sự thật thì sao? Nàng không làm được! Nàng như thiếu nữ hồi xuân mù quáng khi gặp Ôn Diễn mặc cho nàng đi cùng Liễu Dự. Hành động vô tình theo lựa chọn của trái tim đó của nàng như chà đạp tình cảm, niềm tin và tôn nghiêm của Liễu Dự, chà đạp cả lời hứa của bản thân nàng nữa. Trong cuộc hôn nhân hữu danh vô thực chóng vánh đó Thường Ninh đã làm tổn thương cả nàng cùng Liễu Dự, ngược tâm cả ba người hơn một năm trời. Kết truyện là kết cục viên mãn của Thường Ninh và Ôn Diễn. Nhưng là cái kết kiểu hơi bâng quơ và đầu voi đuôi chuột. Tác giả giải quyết những khúc mắt lớn một cách rất qua loa và “hường phấn” làm người đọc tự dưng hơi hụt hẫng và phải thốt lên “đáng ra phải ngược thêm xíu nữa, đâu thể dễ dàng vậy được”. Sau tất cả mình vẫn không muốn chê trách nhân vật nào dù hơi phẫn uất khi nhận nhầm nam phụ thành nam chính và bị ném vào một cái hố không biết đường ra như thế này. Kết luận lại thì “Họa trung hoan” đem đến cho người đọc cái nhìn trần trụi nhất về tình yêu, không có nhiều màu hồng, không có chuyện gì là dễ dàng và không có gì là công bằng cả. Bởi vậy nếu trái tim bạn đủ can đảm, đủ mạnh mẽ và thích xông pha thì hãy thử nhảy hố nha. _______ “ “ Trích từ truyện. Review by Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Từ sau khi chuẩn ra hỉ mạch, ta thường ói đến nhũn cả tứ chi, ngày nào cũng phải ói đến lục phủ ngũ tạng như bay ra mới chịu dừng lại. Vân Vũ bưng chén canh gừng tới, nàng hạ giọng nói: “Công chúa, uống canh gừng đi ạ, có thể dừng nôn lại.” Ta sờ cái bụng đã hơi lộ ra, “Không cần, nôn cũng thành thói quen rồi.” Vân Vũ là nha hoàn bên người ta, là ta mua được trên phố. Lúc trước ta gặp Vân Vũ, là ở trong thuyết thư lâu. Người trên phố lúc rỗi rãi thì chuyện thích nhất là nghe tám chuyện, không may ta thân là trưởng công chúa của Đại Vinh, lại càng không may chính là ta đã từng làm rất nhiều chuyện hoang đường, kết quả ta chính là người được nhắc đến nhiều nhất trên phố. Một hôm ta hơi tò mò, liền mai phục trong thuyết thư lâu nghe kể câu chuyện theo đuổi phò mã của ta. Thuyết thư tiên sinh đang nói rất kích động, nước bọt bay tung tóe như Hoàng Hà vỡ đê, ta nhẹ phe phẫy quạt ngọc, che trước mặt. Trong lòng ta hơi cảm khái, thuyết thư tiên sinh này thật là mồm mép quá đi, năm đó chuyện ta theo đuổi phò mã là sự thật, nhưng Thường Ninh ta có thể thề với trời với mọi người, ta vốn là người quang minh chính đại, hành tung đoan chính, tuyệt đối không hạ xuân dược với phò mã rồi bá vương ngạnh thượng cung. Ta định đứng lên để cãi lại, không ngờ lúc này thuyết thư tiên sinh lại lái theo hướng khác, đang nói đến cảnh kiều diễm của ta với trai bao trong phủ nửa đêm đại chiếm ba trăm hiệp, còn phò mã thì đội mũ xanh đứng bên góc tường xem ta diễn hồng hạnh xuất tường… Ta xoa trán muốn thở dài, nhưng ta còn chưa có thở ra thì đã có người đập bàn đứng lên, nước bọt bay tung tóe cãi lí dùm ta, hơn nữa còn trích dẫn mấy danh ngôn của các văn nhân nhà thơ để chứng minh ta là trưởng công chúa phẩm hạnh cao thượng. Ta suýt nữa lệ rơi đầy mặt, khó có người tôn trọng ta như thế bao giờ. Hai mắt ta phóng về phía đó, vừa nhìn một cái, Vân Vũ liền theo ta cho đến tận bây giờ. Nhớ lại chuyện cũ trong lòng ta cảm khái vạn phần. Có điều vừa cảm khái, ta lại bắt đầu muốn ói. Nôn khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt đi trông thấy, lúc này Vân Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Công chúa, để em đi lấy dây thường đem trói phò mã gia tới đây.” Ta liếc mắt nhìn nàng, “Vân Vũ, em đánh không lại phò mã đâu.” Vân Vũ hoán hận nói: “Đánh không lại phò mã gia, nhưng em nhất định đánh thắng con hồ ly tinh kia! Em lập tức đi mượn dao rạch mặt con tiện nhân kia, xem ả còn muốn dụ dỗ phò mã gia thế nào nữa!” Ta không kịp ngăn cản Vân Vũ, nàng đã hung hăng xông ra ngoài. Hồ ly tinh họ Đỗ tên Tịch Tịch, là ca kỹ trong Phú Xuân lầu. Theo mật thám báo lại, khoảng ngày mồng ba tháng tám năm Hữu Bình thứ tư, phò mã cùng với hồ ly tinh Đỗ Tịch Tịch ở trong phòng ‘Thiên’ trong Phú Xuân lầu bắt đầu có quan hệ nam nữ chó má bất chính. Sau này ta đến thuyết thư lâu nghe thuyết thư tiên sinh đem kinh đường mộc vỗ ra sự tích xuất tường của ta đến nỗi nước bọt văng tung tóe thì ta bắt đầu hoài nghi liệu thuyết thư tiên sinh có phải đã bị phò mã mua chuộc không, nếu không tại sao hắn lại kể chuyện trái sự thật như vậy. Cho tới bây giờ chưa từng là hồng hạnh bao giờ… Người ngồi xổm ở góc tường đội mũ xanh là ta, không phải phò mã. Ta nghĩ ta mãi mãi sẽ không quên được đêm hôm đó, tuyết rơi ngoài tường đã mấy ngày liền, trong tường xuân quang khôn cùng, tiếng thở dốc của phò mã, âm thanh yêu kiều của nữ tử, như gió lạnh quất lên mặt ta. Phò mã giải thích với ta: “Công chúa, ta với nàng ta không phải chuyện như nàng nghĩ đâu.” Mối tình đầu của ta là phò mã, ta toàn tâm toàn ý yêu hắn, trước nay ta đều nhịn. Nhưng chuyện hôm đó bất ngờ như một cái gái đâm vào lòng ta, dù ta với phò mã ngọt ngào bao nhiêu thì cuối cùng yêu thương cũng đi ra, đâm vào ta từng cú. Sau đó, phò mã cuối cùng cũng nói với ta: “Công chúa, xin nàng buông tha Tịch Tịch, nàng ấy chỉ là một nữ tử yếu đuối, không đáng để nàng gây chiến.” Thuyết thư tiên sinh hiểu lầm ta, phò mã cũng hiểu lầm ta, ta chưa bao giờ làm chuyện gì với Tịch Tịch của hắn. Ta giải thích nhưng phò mã không tin. Ta nghĩ là tất cả mọi người không muốn tin ta, thế là ta cứ dứt khoát tất cả chuyện đó biến thành thật, như là nạp trai bao, như là ăn hiếp Tịch Tịch của phò mã. Sau đó ta lại có hỉ mạch, phò mã biết được cũng không vui mừng, ngược lại có chút lãnh đạm. Ta biết hắn không tin đứa bé trong bụng ta là của hắn. Đột nhiên ta thấy có người đẩy cửa vào. Ta ngước nhìn, thì ra là phò mã. Mắt hắn liếc nhìn bụng ta, hắn cầm chén canh gừng trên bàn đưa cho ta, “Nghe Vân Vũ nói nàng lại nôn?” Ta uống chén canh đã nguội ngắt, nói: “Đã thành quen rồi.” Phò mã thản nhiên nói: “Vậy là tốt rồi. Ta nghe thái y nói, qua mấy tháng nữa có lẽ sẽ chuyển dạ.” Ta lại hớp một hớp canh gừng lạnh đến nỗi khiến ta run tay, “Còn hai tháng nữa.” Dừng lại, rồi ta nhẹ nhàng nói: “Yến Thanh, ta sợ đau.” Phò mã họ Yến tên Thanh, tự Tử Mặc, nhưng hắn chưa bao giờ để ta kêu tên tự của hắn. Hắn nhìn ta một lúc lâu rồi mới nói: “Bệ hạ thương nàng như thế, sẽ tìm thái y tốt nhất đến bên cạnh nàng.” Trong nháy mắt lòng ta nguội lạnh. Sau khi phò mã đi thì Vân Vũ bước vào, nàng tức giận bất bình nói: “Phò mã gia thật khốn nạn! Công chúa, người đi thỉnh cầu bệ hạ ban thánh chỉ hưu phu đi. Công chúa, bây giờ là vừa hay đấy ạ, bỏ một phò mã vẫn còn hàng nghìn hàng vạn phò mã khác ở bên ngoài chờ công chúa sủng hạnh!” Kỳ thật Vân Vũ nói rất đúng, ta thật sự là không cần phải miễn cưỡng như bây giờ, nhưng hết lần này đến lần khác trong lòng ta đều luyến tiếc yến Thanh không quên được. Mời các bạn đón đọc Hoạ Trung Hoan của tác giả Đạm Anh.
Hậu Cung Kế
Reviewer: Huyên Nguyễn --- Hậu cung kế là bức tranh đầy màu sắc về cuộc tranh đấu trong hậu cung thời xưa. Ở đây không chỉ có những người thông minh, khéo léo, tài sắc vẹn toàn mà còn phải có cả âm mưu lẫn dương mưu. Mở đầu hậu cung kế là màn nhận thân đầy lố bịch của nhà họ Võ với Võ Uyển Trinh - Đại tiểu thư con vợ cả được nuôi dưỡng ở nông thôn từ khi lọt lòng. Tại sao gọi là lố bịch? Bởi Uyển Trinh tuy là con vợ cả nhưng khi còn trong bụng mẹ, mẹ của nàng (Liễu thị) đã bị chính cha nàng (Võ Đại lão gia) tham phú quý đeo cho cái danh khó sinh mà chết để cưới Vân thị, Đại tiểu thư quan chủ khảo. Ông ta bất chợt có lòng tốt nhớ đến đứa con gái chưa gặp mặt bao giờ đến nhận tổ quy tông vì có lòng trèo cao hơn nữa. Nữ chính của chúng ta - Lý Già La vì một lý do nào đó (sau này sẽ dần bật mí) thay thế Võ Uyển Trinh trở về nhà họ Võ làm Đại tiểu thư Võ gia sau khi Uyển Trinh và Tiêu thị đã qua đời. Từ đây nàng mang tên Võ Uyển Trinh tham gia tuyển tú, được phong làm quý nhân. Nàng dần dần vượt qua sóng gió, âm mưu hậu cung để trở thành Hoàng quý phi tôn quý chỉ đứng sau Hoàng hậu. Rốt cuộc con đường nàng đi như thế nào? Chúng ta cùng khám phá :))) Ban đầu nàng là quý nhân nho nhỏ, sau khi được thị tẩm cũng không được nâng phân vị mà chỉ được thưởng. Tuy nhiên hoàng thượng lại cảm thấy nói chuyện linh tinh với nàng thoải mái đầu óc. Nàng được hoàng thượng chú ý không phải chỉ vì sắc đẹp mà còn tài ăn nói khéo léo, đúng mực, những câu "ghen" cũng đúng mực. Nàng không có nhà ngoại hiển hách như Vương Hiền phi, cháu gái ruột của Vương Thái hậu, hay các phi tần khác. Trong cung có Lý dung hoa hạ sinh Đại hoàng tử, Hoàng hậu hạ sinh Đại trưởng công chúa, Tĩnh phi (sinh xong mới phong phân vị) hạ sinh Nhị hoàng tử, Ninh phi hạ sinh Nhị công chúa, nữ chính của chúng ta sinh được Tam hoàng tử và các phi tần khác cũng hạ sinh được hoàng tử và công chúa nhưng mình không nhớ rõ tên ???? Tuy nhiên chỉ có Tam hoàng tử Võ thị sinh là khỏe mạnh, còn Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử từ khi sinh ra đều là cái ấm sắc thuốc. Các công chúa khác đều khỏe mạnh. Võ thị được sủng ái, nhưng hoàng thượng vẫn mưa móc cùng dính chứ không phải độc sủng hậu cũng như các truyện khác, đây là một điểm thực tế. * Tĩnh phi âm mưu sinh ngày đẹp 2-2, rồng ngẩng đầu nên ngoan tuyệt uống thuốc thúc sản sinh con trước 2 tháng, con sinh ra yếu ớt, nàng ta bị hoàng thượng biết được chán ghét. Sau này nàng ta cũng nhảy nhót âm mưu được vài lần, cuối cùng chính tay hại chết con mình. * Lý dung hoa là cung nữ được sủng ái một lần đã hoài long chủng, vận may rất tốt nhưng là con người ích kỷ, nhỏ nhen, chỉ lo cho bản thân nên bấu víu vào con, luôn nhắc nhở con mình là mẹ đẻ, khi đó Đại hoàng tử được Vương Hiền phi nuôi nấng, sau này nàng ta được nuôi Đại hoàng tử nhưng cũng chỉ coi con là chỗ trèo cao sau này của mình. * Vương Nhàn Nhã - Vương Hiền phi, cháu gái bên ngoại của Vương Thái hậu. Nàng ta ngang ngạnh, kiêu ngạo, một tay che trời vì ỷ có chỗ dựa là Thái hậu. Vương Hiền phi điển hình cho hình tượng ngực bự não nhỏ. Sau này cũng bị tần phi tính kế mà bị Thái hậu cho "chết bệnh". Nàng ta tuy ngu ngốc nhưng cũng nhận ra âm mưu của Thái hậu. Nàng ta là mắt xích khiến âm mưu này thất bại. * Vương Minh Nhã - Vương Thục viện, em họ của Vương Hiền phi vào cung đợt tuyển tú sau khi Hiền phi chết bệnh. Nàng ta là con vợ cả của Đại phòng, Hiền phi là con vợ cả của Nhị phòng. Nàng ta thông minh, tài hoa nhưng bị chôn vùi trong tay Thái hậu và Nhị phòng. Nàng ta là dưỡng mẫu của Ngũ hoàng tử do Lâm Trang phi sinh. * Lâm Trang phi, con người thông minh nhưng tin người nên bị tính kế rồi mất mạng. Nhân vật này cũng là mắt xích quan trọng trong một âm mưu to lớn. Trong truyện này mình khâm phục nhất chính là Hoàng hậu. Hoàng hậu công dung ngôn hạnh đều là số một. Nàng không ghen tị với các phi tần được sủng ái. Nàng chỉ toàn tâm toàn ý quản lý hậu cung, chăm sóc dạy dỗ Đại công chúa của nàng. Nàng cho rằng ghen tị là xấu xa. Nàng với hoàng thượng tương kính như tân, nàng đảm nhiệm vai trò của một người vợ cả rất hoàn hảo. Nàng hài lòng với bản thân, biết thế nào là đủ, biết vừa lòng với sự tôn trọng của hoàng thượng dành cho mình, thậm chí nàng còn không có tình yêu với hoàng thượng. Nàng là con người tài hoa, lý trí. Ban đầu mình đọc cảm thấy con người này làm sao có tồn tại được, quá lý tính, quá khôn khéo. Nhưng đọc những chương cuối mình đã biết được tại sao nàng như vậy, ngoài gánh nặng gia tộc, địa vị, còn có lý do chính khác. Một âm mưu to lớn tồn tại xuyên suốt Hậu cung kế, kế lồng kế, hết cái này đến cái khác nhưng đều quy lại một âm mưu kinh khủng mà trùm là Thái hậu  Các nàng đọc rồi sẽ hiểu tại sao Thái hậu lại có âm mưu như vậy. Nếu Thái hậu sinh ra vào thời hiện đại sẽ là một nữ cường nhân đáng gờm trong chính trường lẫn thương trường  Boss này quan trọng nên review mất hay  Hoàng thượng trong truyện này không chuyên sủng một người, là một minh quân hiếm có, không sa đà nữ sắc. Sau này có tình cảm với Võ thị nhưng cũng không tín nhiệm lắm, dần dần mới hoàn toàn tín nhiệm, chia sẻ những bí mật cho nhau. Còn những nhân vật khác nhưng để các bạn nhảy hố đọc mới vui  chủ chốt mình nêu gần hết  *** Review Sâu: Thực ra từ đầu mình đã không ôm ấp nhiều kì vọng với em nó lắm, vì lúc đó mình đang chán nên bốc đại 1 truyện cung đấu đọc cho đỡ buồn. Và quả thực… là linh cảm của mình chuẩn xác, các bạn ạ. Truyện đã khiến cho tâm tình mình lên xuống như điện não đồ vậy, cuối cùng kết thúc bằng tiếng “bíp….”. Ưu điểm duy nhất của truyện là cách xây dựng nữ chính. Bản thân Lý Già La vào cung là do di nguyện trả thù Thái Hậu, đồng thời giúp đỡ nam chính, nên chị biết rõ mục đích mình đang nhắm tới ai, cần phải làm những gì và bỏ qua cái gì. Lý Già La biết tương kế tựu kế, chủ động ra tay chứ không chỉ ngồi chờ đối thủ hành động. Ngoài ra, nhân vật Hoàng Hậu Triệu thị cũng khá thành công. Mình rât thích hai nhân vật này, đột nhiên có cảm giác muốn truyện thành bách hợp ( ͡° ͜ʖ ͡°) hị hị. Thế nhưng nữ chính có khéo léo tới mức nào thì cũng không thể che lấp được lỗ hổng to đùng mang tên “bàn tay vàng”. Khéo quá, n lần gặp nạn thì chị đều “tình cờ”, “may mắn” tránh thoát. Đoạn đầu còn tém tém tí, càng về sau tác giả mong muốn kết thúc nhanh nên càng hào phóng ném sự “may mắn” cho nữ chính. Các nữ phản diện luôn có cách này hay cách khác… để bỏ qua nữ chính. Nữ chính đẻ sòn sòn năm đứa toàn con trai nè. (Rồi chẳng may mấy đứa đấy tranh vị, chắc vui ( ͡° ͜ʖ ͡°)). Truyện đang từ cung đấu bình thường, có tuyển tú phân sủng, tự dưng đến cuối… lại độc sủng??? Còn khẳng định hai người yêu nhau. Gì đấy? Đột nhiên bẻ sang truyện cổ tích “và hai người sống hạnh phúc mãi mãi về sau”??? Ngoài ra còn một điều khiến mình khó chịu khủng khiếp, và suýt ném truyện đi ngay từ những chương đầu tiên, đó là tác giả nói quá lắm. Riêng việc vì sao đón Uyển Trinh về và đưa đi tuyển tú, mất… 10 chương! Vì mỗi chương là một bài “Luận: Tại sao nên đối xử tốt với nữ chính“. Đã thế còn lặp đi lặp lại không khác gì văn mẫu!!! Trời ơi tui ngồi đây liệt kê còn thấy mệt mỏi, chứ chưa nói tới việc viết. Rồi đến đoạn vào cung. Tác giả cứ nói được hai ba câu là lại phải tổ lái về Già La, làm như sợ người ta quên mất đây là nữ chính. Nàng A mang thai/ được sủng/ chăm con… là lại có bài ca: “ngày ấy Quý phi mang thai/ được sủng/ chăm con cũng không như vậy. Quả nhiên vẫn là Quý phi tốt hơn, nàng A kia không bằng được móng chân của chị.” Vâng, vâng chị tốt đẹp nhất cái cung đình này em biết rồi!! Thiết nghĩ, truyện nên đổi tên thành “Vạn năng kế” chắc sẽ chính xác hơn. =A= Mời các bạn đón đọc Hậu Cung Kế của tác giả Lý Hảo.
Dịu Dàng Dành Riêng Em
Cuộc đời của mỗi người, chẳng thể nào biết được mình sẽ gặp bao nhiêu ngã rẽ, cũng chẳng thể nào biết được, ở một ngã rẽ nào đó có thể gặp được người mà mình vẫn luôn nhớ mãi không quên.   Những năm tháng sau khi gặp anh, Hạ Dĩ Hàm yên ổn làm một cô con gái ngoan ngoãn, bỏ qua diện mạo xuất sắc của mình, đi vào con đường học thuật theo mong muốn của mẹ cô. Cho dù anh đã từng thân thiết, đã từng là một phần trong cuộc sống của cô, nhưng lúc ấy cô còn quá nhỏ, Hạ Dĩ Hàm chỉ có thể chôn chặt và mang theo phần tình cảm đó cho đến lúc trưởng thành.   Bởi vì bây giờ Hoắc Thiếu Hàng đã không còn là một diễn viên mới vào nghề đến học hỏi ba cô nữa, mà đã là một diễn viên ngôi sao với hàng loạt giải thưởng lớn và có lẽ… anh đã quên cô rồi.   Thế nhưng, duyên phận là một chuyện rất kỳ diệu, Hạ Dĩ Hàm không đi theo con đường nghệ thuật thứ 7 của ba cô, nhưng cũng chẳng thể hoàn toàn vứt bỏ. Bởi vì cô còn có một người chị sinh đôi giống mình như đúc, và bà chị này lại cực kỳ thích nổi tiếng. Thế cho nên, trong lúc tức giận vì bị cướp mất vai diễn, bà chị hay làm loạn này đã quyết định đi sửa sắc đẹp, mặc dù hai chị em cô đã đẹp lắm rồi.   May sao, chưa kịp làm gì thì phải ngưng lại, bởi vì chị cô bị dị ứng thuốc. Trong lúc quẫn bách, chị cô đã gọi cô đến, dùng gương mặt sưng vù của mình thuyết phục Hạ Dĩ Hàm làm việc thay cô ấy. Làm việc thay ở đây chính là, thay cô ấy đảm nhiệm vai trò của một diễn viên hạng ba, với nghệ danh Nghê Hạ.   Không thể nói rõ tại sao Hạ Dĩ Hàm lại đồng ý giúp cô chị Hạ Dĩ San của mình, có lẽ là bởi vì không chịu nổi chiêu bài làm nũng ăn vạ của chị ấy, hoặc có lẽ là giấc mơ chôn giấu từ nhỏ khiến cô động lòng, cũng có thể là vì, nơi đó có Hoắc Thiếu Hàng.   Có điều, Hạ Dĩ Hàm chẳng thể nào ngờ được, vừa trở về đã phải đối diện với mớ bòng bong mà bà chị chuyên gây rối của cô gây ra. Thật ra cũng rất dễ hiểu, sau khi ba mẹ cô ly hôn, cô theo mẹ qua Mỹ học cho tới tận bây giờ, còn chị cô ở lại học làm diễn viên.   Nhưng ngoại trừ khuôn mặt giống như đúc ra, thì tính cách của hai người hoàn toàn trái ngược. Nếu như Hạ Dĩ San đẹp theo kiểu hoạt bát và lanh lợi, thì Hạ Dĩ Hàm lại là vẻ đẹp của thanh cao đầy khí chất. Thế nên, Nghê Hạ mà mọi người nhìn thấy gần đây, thật sự là thay đổi quá nhiều.   Vừa nhận lời thế thân cho chị, Hạ Dĩ Hàm đã phải vào ngay một đoàn phim, mà ở đây vừa khéo gặp được Hoắc Thiếu Hàng. Chị cô là diễn viên hạng ba, diễn xuất chả ra sao chỉ được có cái mặt ăn ảnh, được nhận vai nữ hai phim này quả đúng là kỳ tích. Một bộ phim chất lượng như vậy, nam chính là Hoắc Thiếu Hàng thì cũng chẳng có gì là lạ. Tiếc là, anh không nhận ra cô. Cũng đúng, lâu quá rồi còn gì.   Hạ Dĩ Hàm chỉ có thể cười khổ trong lòng, dốc sức làm tròn vai. Chỉ có điều không ai ngờ tới là, cô quá xuất sắc. Làm gì còn một Nghê Hạ không chút tiếng tăm, cũng chẳng tài năng trong lời đồn, trên phim trường chỉ còn một Nghê Hạ điềm đạm, lặng lẽ, hết mình vì công việc. Nhưng cũng chính vì sự “chỉ cần yên lặng cũng khiến người khác phải chú ý” này, Hoặc Thiếu Hàng mới cảm thấy hứng thú với cô.   Trước đây, Hoắc Thiếu Hàng hợp tác với rất nhiều diễn viên, cũng có nhiều tin đồn tình cảm, nhưng thực sự động lòng với ai đó thì chưa. Anh đẹp trai, trầm ổn, ôn hòa với tất cả, cho nên rất nhiều người có tình ý với anh mà không dám chủ động, bởi vì họ sợ ngay cả tư cách làm bạn diễn của anh cũng khó mà bảo toàn. Ấy thế mà, một Hoắc Thiếu Hàng vẫn luôn lạnh lùng giữ vững tôn nghiêm lại có thể vì những vô tình hữu ý mà đến gần cô gái nhỏ bé Nghê Hạ này.     Mà càng đến gần cô, anh lại càng phát hiện, cô gái này thật sự rất cuốn hút. Không chỉ là một tài năng diễn xuất, cô còn có một trình độ mà khó có diễn viên nào có được, học thức cao, giỏi ngoại ngữ, và chỉ số IQ không tầm thường. Nhưng còn có một điều mà Hoắc Thiếu Hàng cảm thấy cô khác biệt, đó chính là cảm giác nhẹ nhàng quen thuộc nào đó rất khó diễn tả.   Một người thầm mến đã lâu, một người rung động trong lòng, chỉ cần một đốm lửa thì sẽ lập tức nổ thành pháo hoa.   Hoắc Thiếu Hàng không ngần ngại thể hiện sự thưởng thức đối với cô, Hạ Dĩ Hàm lúc đầu vẫn còn có chút không tin vào sự may mắn này, nhưng sau khi anh thể hiện rõ ràng tâm ý của mình, cô chẳng có lý do nào để khước từ cả. Bởi vì, cũng giống như cô, anh chưa từng quên cô gái nhỏ thích quấn lấy mình ngày xưa, Hạ Dĩ Hàm.   Tình yêu nảy nở cùng với thử thách của thời gian, Hoắc Thiếu Hàng thật sự đã làm được chuyện mà mình luôn tâm niệm.   “Mười mấy năm trước, em là cô bé bên cạnh anh, anh cưng chiều em, bảo vệ em, bởi vì em là cô em gái mà anh yêu quý. Bây giờ, anh vẫn muốn cưng chiều em, muốn bảo vệ em, là vì, em là người con gái mà anh thích.”   …   Câu chuyện viết về thế giới showbiz, đương nhiên sẽ không thiếu những kịch tính do nam phụ nữ phụ mang lại, tuy nhiên tất cả những điều này không hề ảnh hưởng đến sự ngọt ngào tình cảm của những cặp đôi yêu thương chân thành.    Có thủ đoạn, cũng có bạo lực mạng, có những sự thật chẳng bao giờ thắng nổi lời đồn đại, nhưng họ sống trong thế giới đầy ánh hào quang đó, chỉ có thể cố gắng giữ lại cho mình một chút tình cảm cốt lõi.   Có chút hồi hộp đầy rung động khi vừa mới nhận ra nhau của Hoắc Thiếu Hàng và Hạ Dĩ Hàm, có chút bất ngờ đầy đáng yêu của cặp đôi tin đồn lâu năm Quý Thư Bạch và Giang Thần, lại có chút bất đắc dĩ với cặp đôi lệch sóng Hạ Dĩ San và Nam Dịch, nhưng kết quả cuối cùng mỗi người đều hạnh phúc trên con đường mà họ đã lựa chọn.   Hạ Dĩ Hàm dành cả thanh xuân để thầm mến một người, cứ như vậy lặng lẽ yêu anh.   Hoắc Thiếu Hàng không hề hay biết mình đã chờ đợi một người từ lúc nhỏ cho đến trưởng thành, để có thể dành hết tất cả dịu dàng trong cuộc đời này, cho cô.   “Nơi nào có em, nơi đó có hạnh phúc của anh" ____   " ": Trích từ truyện   Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Từ California Mĩ đến Hàn Quốc, máy bay hạ cánh. Hạ Dĩ Hàm đeo kính râm lên, lao ra khỏi sân bay. Cô không mang bất cứ kiện hành lý nào, mà lần này đến Hàn Quốc chỉ vì một cuộc điện thoại của chị gái. Hạ Dĩ Hàm lên xe taxi, dùng chút tiếng Hàn ngắc ngứ báo địa chỉ một bệnh viện, sau đó dựa lưng vào ghế, thoáng nhíu mày. Đêm qua đột nhiên cô nhận được điện thoại của Hạ Dĩ San, cô ấy nói cuộc phẫu thuật thẩm mĩ của cô ấy gặp chút vấn đề, bây giờ gương mặt thảm hại đến nỗi không dám nhìn nữa, cô ấy muốn trước khi cách ly với người đời được gặp em gái một lần. Tuy nhiên, có một điều kiện là, chuyện này phải tuyệt đối giữ bí mật, kể cả bố mẹ cũng không được biết. Hạ Dĩ Hàm bất giác nhìn vào kính chiếu hậu, thấy gương mặt mình đang đeo chiếc kính râm to bự. Mắt kính gần như che khuất hết cả gương mặt cô, nhưng để lộ ra đường cong vừa vặn ở cằm, trắng nõn nà, hiếm có thế này cơ mà. Cần thiết phải phẫu thuật thẩm mĩ sao? Hạ Dĩ Hàm sờ mặt mình, gương mặt này đâu có khó coi... Thôi, Hạ Dĩ San thích làm, giờ lại thành ra hủy dung, xem chị ta còn kiêu hãnh kiểu gì. Hạ Dĩ San là chị gái song sinh của cô, ngoài ánh mắt ra thì vẻ ngoài của hai người gần như là giống nhau như đúc. Mặt khác, Hạ Dĩ San còn có một thân phận khác, đó là một nghệ sĩ hạng ba mới gia nhập giới giải trí không lâu, Nghê Hạ. Bốn mươi phút sau, Hạ Dĩ Hàm xuống xe tại cửa một bệnh viện. Cô lấy di động ra gọi vào số của Hạ Dĩ San, giọng điệu không mấy vui vẻ, "Ở đâu?" Hạ Dĩ San thều thào ở đầu bên kia điện thoại, "Chị bảo quản lý chờ em ở cửa rồi đấy, mặc áo khoác đen, với cả..." "Được rồi, em thấy rồi.", không chờ Hạ Dĩ San nói xong, Hạ Dĩ Hàm đã thấy một người phụ nữ đứng cách đó không xa đang đi về phía mình. Cảnh Tố dừng lại ở khoảng cách năm bước chân với Hạ Dĩ Hàm, chị ngơ ngác nhìn cô một lúc, cho đến khi Hạ Dĩ Hàm mất kiên nhẫn tháo kính ra, Cảnh Tố mới định hồn lại được. Chị vội vàng bảo Hạ Dĩ Hàm đeo kính lên, "Đeo vào, đeo vào! Nếu mà bị người ta thấy Nghê Hạ xuất hiện ở bệnh viện thẩm mĩ thì thảm lắm! Trời ơi... Đúng là giống nhau như đúc." Sau khi đeo kính vào, Hạ Dĩ Hàm thản nhiên nói: "Dựa vào mức độ nổi tiếng của chị ấy bây giờ thì tỷ lệ bị nhận ra ở nước ngoài gần như bằng không." Cảnh Tố nghẹn họng, "Ờ... Nói cũng phải. Mình...lên tầng đi." Hạ Dĩ Hàm hơi gật đầu, "Đi thôi." Hai người từ cửa bệnh viện đi về phía phòng bệnh VIP. Dọc đường đi, Cảnh Tố nói qua về nguyên nhân Hạ Dĩ San phẫu thuật. Thật ra cũng không phải là phẫu thuật gì lớn, chỉ là Hạ Dĩ San bị đối thủ một mất một còn trong giới giải trí kích thích, cướp đi vai diễn nữ hai trong một bộ phim truyền hình, thế nên Hạ Dĩ San quyết tâm sửa gương mặt quá thanh thuần của mình cho có chút vẻ yêu mị, nhân thể mở rộng con đường diễn xuất. "Haiz, tệ thật, ai biết là Nghê Hạ bị dị ứng thuốc đâu, mới phẫu thuật được một nửa... Giờ mặt sưng phù như cái gì ấy. Bác sĩ bảo ít nhất phải một năm mới phục hồi được nguyên trạng.", Cảnh Tố than ngắn thở dài. Hạ Dĩ Hàm nhìn chị ấy, "Chị là quản lý của chị ấy, sao chị không ngăn chị ấy lại?" Cảnh Tố bị giọng cảnh cáo đó của Hạ Dĩ Hàm hù dọa, thoáng ngượng ngùng trả lời: "Chuyện này, nghệ sĩ sửa mặt một chút thật ra cũng bình thường mà." Hạ Dĩ Hàm hừ lạnh một tiếng, "Kĩ thuật diễn không theo kịp lại còn đổ tại mặt quá ngây thơ." Cảnh Tố lại một lần nữa nghẹn họng. Cô em gái này của Nghê Hạ sao nói chuyện thẳng thắn, không chút kiêng nể gì thế... Rốt cuộc cũng đến phòng bệnh. Hạ Dĩ Hàm vừa vào cửa đã nhìn thấy Hạ Dĩ San đang ngồi trên giường bệnh, đầu quấn đầy băng gạc. Nhìn thấy bộ dạng này của chị gái, cơn tức giận trong lòng cô cũng thoáng đổi thành sự đau lòng. Hồi trước bố mẹ ly hôn, hai chị em cô, một người theo bố về Trung Quốc, một người cùng mẹ ở lại xứ người. Có điều, chuyện này không hề ảnh hưởng đến tình cảm cốt nhục giữa hai người. Tuy có rất nhiều lúc Hạ Dĩ Hàm cạn lời với kiểu hành động không dùng não của Hạ Dĩ San, nhưng từ nhỏ đến lớn, sự chăm sóc và giúp đỡ mà Hạ Dĩ San dành cho cô thì không phải bàn nhiều. "Dĩ Hàm...", Hạ Dĩ San mếu máo giơ tay ra như đòi một cái ôm. Hạ Dĩ Hàm cau mày bước lại gần, "Nghiêm trọng thật à?" "Thật mà, Dĩ Hàm, chị hối hận chết mất, chị bị hủy dung rồi... Hu hu, Dĩ Hàm, em phải cứu chị..." Mời các bạn đón đọc Dịu Dàng Dành Riêng Em của tác giả Lục Manh Tinh.