Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngọn Sóng Không Tên

Lương Tây Kinh và Thi Hảo là hai người tuyệt đối không thể ở bên nhau. Một người là người cầm quyền tương lai của tập đoàn Lương thị, nhân vật truyền kỳ trong giới kinh doanh, thủ đoạn tàn nhẫn, lạnh lùng mê người. Còn Thi Hảo là thư ký mà ông nội Lương Tây Kinh sắp xếp bên cạnh anh, xưa nay làm việc rất công tư phân minh. Hai người nước sông không phạm nước giếng, mãi đến khi một sự cố bất ngờ xảy ra khiến cho mối quan hệ cấp trên cấp dưới trong sáng của họ đi chệch hướng, trở nên khó tả. – Trong một bữa tiệc, Thi Hảo vẫn làm tròn bổn phận ngồi bên cạnh Lương Tây Kinh như thường ngày, trang điểm mộc mạc, thoạt nhìn nhạt nhẽo vô vị. Đối tác uống say bắt đầu hồ đồ hỏi Lương Tây Kinh, rằng vì sao anh lại giữ một thư ký chẳng chút thú vị bên mình lâu như vậy. Nghe thế, Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo, ánh mắt thâm thúy, “Thư ký Thi rất tốt.” Người nọ vẻ mặt khinh thường, “Tốt chỗ nào?” Lương Tây Kinh đang muốn lên tiếng, bỗng nhiên bị đạp một phát. Sắc mặt anh không chút thay đổi, đè chân người bên cạnh lại, ý vị sâu xa nói, “Chỗ nào cũng tốt.” – Không lâu sau, ở trên một du thuyền nọ, đối tác vô tình bắt gặp Lương Tây Kinh kéo Thi Hảo vào phòng cả một đêm không xuất hiện, lúc này mới biết ở bữa tiệc ngày đó Lương Tây Kinh nói “tốt” là có ý gì. Cái tốt của Thi Hảo, Lương Tây Kinh ích kỷ không muốn kẻ nào được nhìn thấy. Bởi vậy, anh chỉ có thể dùng chút thủ đoạn trói cô lại bên mình. “Khi gợn sóng không tên tràn về phía tôi, tim tôi bỗng chốc đập rộn ràng.” “Sau khi quen biết em, hệ thống tự chủ trong tôi đã dần mất kiểm soát.” Tổng giám đốc bạc tình phúc hắc x Thư ký giải quyết công việc việc tỉnh táo (bề ngoài mà thôi) 【 trưởng nam thục nữ, quen trước yêu sau, nhân vật là hình mẫu trưởng thành, không theo logic 】 *** “Khi gợn sóng không tên tràn về phía tôi, tim tôi bỗng chốc đập rộn ràng.” “Sau khi quen biết em, hệ thống tự chủ trong tôi đã dần mất kiểm soát.” … "Thi Hảo từ nhỏ đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ không quan tâm. Sau đó, cô lại được cha mẹ nuôi liệt vào nhân vật dự bị. Trở về viện phúc lợi lớn lên, cô vẫn luôn ở trong trạng thái phiêu dạt không nơi nương tựa. Cho đến khi gặp được Lương Tây Kinh, cô mới chính thức được quý trọng. Bọn họ từng lạc lối phiêu bạt trong rừng rậm tối tăm vô tận, mãi đến khi gặp được đối phương, bọn họ mới bước ra khỏi cánh rừng u tối đó, nhìn thấy ánh sáng chói mắt, tìm được cho mình một bến đỗ yên bình." Họ gặp nhau, giống như ý trời đã định trước, họ gặp gỡ để chữa lành vết thương lòng, gặp gỡ để trao đi yêu thương và nhận lại sự trân trọng. Có lẽ họ có thể đứng cạnh nhau là vì hai chữ định mệnh nhưng họ có thể đi tới ngày mười ngón đan tay chắc chắn là nhờ tình yêu mà họ đã tốn bao công vun vén từ bình minh cho tới tối muộn, trải qua mưa dầm gió rét rồi mới đón được trời xanh yên bình. Thi Hảo là một cô gái bất hạnh hơn so mới người khác nhưng cũng may mắn hơn so với người khác. Tuy cô phải lớn lên ở viện phúc lợi, nhưng cô lại gặp được vị chủ tịch với tấm lòng quảng đại, sẵn sàng cưu mang cô, giúp đỡ cô, khuyến khích cô phấn đấu rồi để cô trở thành thư ký bên cạnh người cháu trai quý giá của ông. Vậy nên Thi Hảo lúc nào cũng mang lòng biết ơn với vị chủ tịch đó. Cô luôn rất nghe lời chủ tịch, từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn, gần như Thi Hảo chưa bao giờ làm chủ tịch phật lòng. Có lẽ chuyện duy nhất mà cô đã làm trái ý ông, đó là cướp mất đứa cháu trai yêu quý của ông. Nhưng biết sao được, vì Lương Tây Kinh là chàng trai xứng đáng với mọi nỗ lực của cô, xứng đáng để cô bỏ ra can đảm theo đuổi tình cảm của mình. Từ ngày bước vào tập đoàn Lương Thị, tính cả thời gian thực tập là Thi Hảo đã phải tốn 3 năm mới trở thành thư ký riêng cho Lương Tây Kinh. Hai người vốn chỉ có mối quan hệ công việc đơn giản như vậy nhưng đâu ai biết được sự cố lại xảy ra. Chính sự cố này đã khiến hai người đi sang một mối quan hệ hoàn toàn khác, một mối quan hệ tạm miêu tả là, có thể thân thiết xác thịt nhưng không dính đến tình yêu. Bẵng đi cho tới khi Thi Hảo làm thư ký cho Lương Tây Kinh được 2 năm thì họ vẫn rất hòa thuận, hòa thuận trong cả công việc và đời sống riêng tư. Trên công ty có thể nghiêm túc làm việc, thưởng phạt phân minh, dù Lương Tây Kinh có trừ nửa năm tiền thưởng của Thi Hảo thì cũng không chút do dự. Nhưng chỉ cần đồng hồ đi qua giờ hành chính, bước ra khỏi cửa công ty là hai người có thể cùng nhau tận hưởng một đêm nồng cháy, nếu Thi Hảo không vui thì có thể cắn Lương Tây Kinh mấy cái, để anh phải mặc áo cao cổ vài ngày. Thi Hảo trước nay luôn biết bản thân là Lương Tây Kinh có khoảng cách thân phận lớn cỡ nào, vậy nên cô luôn giữ cho mình một đường lui, cô sẽ không bao giờ bước qua giới hạn mà mình đặt ra để đi vào vùng nguy hiểm. Thi Hảo chỉ ôm tâm lý tận hưởng để sau này còn có thể nghĩ rằng ít ra mình đã từng có được. Chẳng qua, Lương Tây Kinh là một chàng trai mang mị lực không phải dạng vừa. Anh nghiêm túc trong công việc, lại cũng tâm lý trong tình cảm. Anh là kiểu nuông chiều người yêu bảo vệ người mình, Thi Hảo hiểu rõ điều ấy nhất. Tuy cô là thư ký của anh, nhưng từ những ngày chuyên môn chưa vững cho tới khi kỹ năng nghiệp vụ không còn chỗ để chê thì cô vẫn luôn được Lương Tây Kinh bảo vệ rất nhiều lần. Anh có thể nghiêm khắc chấn chỉnh những lỗi sai của cô nhưng chưa bao giờ để người khác bắt nạt cô. Lương Tây Kinh tốt như thế, nên càng khó khăn cho Thi Hảo, việc kiểm soát bản thân càng ngày càng khó với cô, suy nghĩ của cô về anh cứ nhiều lên từng chút một, số lần tim đập loạn nhịp cũng gia tăng, mỗi khi nhìn bóng lưng cô đơn của anh, cô lại muốn ôm lấy anh. Khi nhìn thấy anh thân cận với một cô gái khác, cô sẽ thấy khó chịu, thấy ghen. Biết là biểu hiện nguy hiểm nhưng không cách nào hãm lại được. Chẳng qua người mất kiểm soát với tình cảm của mình cũng không chỉ có mỗi Thi Hảo, mà cả Lương Tây Kinh cũng vậy. Anh thích cô, thích phong thái làm việc của cô, thích dáng người yểu điệu của cô, cũng thích cái cách mà cô hiểu anh. Nhưng mà cô gái xấu xa này thì cứ đẩy anh ra suốt. Cô lúc nào cũng thờ ơ với những người tới tìm anh, thậm chí gặp cô gái được ông nội anh chấm làm vợ cho anh cũng chỉ thản nhiên mở cửa cho người ta vào gặp anh mà không hỏi thêm anh chữ nào. Thậm chí lúc bị ông nội anh phát hiện ra mối quan hệ của hai người, cô còn chủ động chia tay anh trước. Lương Tây Kinh thật sự rất bất lực với Thi Hảo. Nhưng mà biết làm thế nào giờ, ai bảo anh thích cô như vậy, yêu cô như vậy. Vậy nên dù anh buồn vì cô nhất thời lùi bước không dám đấu tranh nhưng anh vẫn thế, dù bận dù rảnh, trong đầu lúc nào cũng là cô. Nên sao, nên Lương Tây Kinh đành phải theo đuổi Thi Hảo vậy thôi, con người ai cũng có những bận tâm, lo lắng, có đôi khi cần cho họ thời gian, cho họ nhìn thấy tương lai và hy vọng, để họ cảm nhận được sự chân thành và tình cảm của chính bản thân mình, rồi họ mới có thể sẵn sàng giành lấy tình yêu của đời mình. Thi Hảo là như thế, mà người đã khiến cô làm được như thế chính là Lương Tây Kinh. Vậy nên mới nói, họ là định mệnh của nhau, không phải đối phương thì đều không được. ____ ​​“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Làn Truyện *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Xuân đến, hoa mai trên thành phố Giang đua nhau nở rộ. Từng làn gió thổi qua có thể khiến người ta cảm nhận được hương hoa thơm ngát thoang thoảng, tinh khôi mà không kém phần thanh nhã. Có điều là lúc này Thi Hảo chẳng có tâm trạng để thưởng thức cả một con đường hoa mai nở rực rỡ ấy. Lúc cô vội vã chạy tới công ty, trợ lý thực tập của Lương Tây Kinh, Minh Đào đang đứng ở cửa thang máy tầng một đợi cô. "Chị Thi Hảo, cuối cùng chị cũng tới rồi." Minh Đào vừa thấy cô đã thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Thi Hảo nhìn thoáng qua đôi mắt đỏ hoe của Minh Đào, sau đó đi cùng cô ta vào thang máy, vừa đi vừa hỏi: "Cuộc họp kết thúc rồi sao?" Minh Đào lắc đầu, đáp: "Vẫn chưa, em gọi cho chị sau khi nhận được tin từ trợ lý Dương." Cô ta tiếp tục nói với Thi Hảo: "Trợ lý Dương nói tổng giám đốc Lương vẫn luôn im lặng từ khi phát hiện ra số liệu bị sai sót cho đến giờ, anh ấy chẳng nói một lời nào trong phòng họp, vô cùng đáng sợ." Thi Hảo còn chưa kịp nói gì, Minh Đào đã thấp thỏm, hốt hoảng giải thích: "Chị Thi Hảo à, chị phải cứu em. Em thật sự không biết mấy cái số thập phân đằng sau dấu phẩy trong tài liệu lại bị sai, em đã làm theo y hệt những gì chị dặn, mở máy tính của chị lên và ấn in luôn." Nghe thấy thế, Thi Hảo nhìn về phía cô ta. Minh Đào bị cái nhìn và vẻ mặt của cô dọa sợ, đang định tiếp tục bao biện cho bản thân thì thang máy đã lên đến tầng của văn phòng tổng giám đốc. Thi Hảo không nói gì, cô giơ tay vỗ vỗ bả vai cô ta an ủi: "Đừng lo, tôi sẽ xử lý những chuyện còn lại, cô cứ đi làm việc của mình trước đi." Hai người bước ra khỏi thang máy, Thi Hảo còn chưa kịp đi tới phòng họp đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân truyền tới. Cô ngẩng đầu lên nhìn đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lương Tây Kinh đang mặc âu phục, đi giày da bước tới. Ánh mắt cả hai chạm nhau vài giây, môi của Thi Hảo khẽ mấp máy, cô lên tiếng chào hỏi: "Tổng giám đốc Lương." Lương Tây Kinh nhìn cô với vẻ hờ hững: "Thư ký Thi, đến phòng làm việc của tôi một chuyến." Nghe thấy lời này, những người phía sau Lương Tây Kinh lập tức nhìn về phía Thi Hảo bằng ánh mắt đồng tình. Trong ánh mắt ai nấy đều viết hai chữ bảo trọng. "..." Thi Hảo bất đắc dĩ mỉm cười một chút, sau đó cô bước theo Lương Tây Kinh vào văn phòng của anh. Cánh cửa vừa khép hờ lại, Thi Hảo còn chưa kịp lên tiếng, Lương Tây Kinh đã ném bản kế hoạch có số liệu bị sai sót xuống bàn, nghiêm giọng hỏi: "Thư ký Thi, cô làm thư ký mấy năm rồi?" Thi Hảo: "..." Cô biết rõ Lương Tây Kinh thừa biết nhưng anh vẫn cố tình hỏi, thế là cô đành phải thành thật đáp lời: "Hai năm rồi." Nghe vậy, Lương Tây Kinh liếc cô một cái, mặt mày không chút cảm xúc, hờ hững sửa lại lời cô: "Hai năm rưỡi rồi." Thi Hảo nghẹn họng. Im lặng một lúc, Lương Tây Kinh hỏi với vẻ thẳng thắn, nghiêm túc: "Thời gian hai năm rưỡi còn chưa đủ để cô biết sai phần thập phân sẽ gây ra bao nhiêu thiệt hại cho công ty sao?" Thi Hảo im lặng, phần thập phân trên bản kế hoạch bị sai, cô biết đó không phải lỗi của mình. Nhưng lúc này cô không thể cãi lại lời của Lương Tây Kinh được, bởi bây giờ tạm thời cô chưa đưa ra được bằng chứng chứng minh có người sửa đổi số liệu. Nghĩ tới đây, Thi Hảo nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêm túc của Lương Tây Kinh, nói: "Tổng giám đốc Lương, việc này là sơ suất của tôi, tôi chấp nhận đứng ra chịu trách nhiệm." Lương Tây Kinh mím môi gọi: "Thư ký Thi này." Thi Hảo đáp: "Anh cứ nói đi." Lương Tây Kinh hỏi cô: "Có phải cô cảm thấy việc chịu trách nhiệm đơn giản lắm, đúng không? Thi Hảo hé miệng, cô muốn nói bản thân cô không hề cảm thấy như vậy. Nhưng ở chỗ này của Lương Tây Kinh, có giải thích thế, giải thích nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Mãi một lúc lâu sau, Lương Tây Kinh mới lạnh lùng phán một câu: "Trừ một nửa tiền thưởng năm nay của cô." "..." Nghe phán quyết ấy, vẻ mặt của Thi Hảo cứng lại. Thấy sự thay đổi nhỏ trên gương mặt của cô, Lương Tây Kinh hờ hững hỏi: "Thư ký Thi có ý kiến gì với hình phạt này không?" Thi Hảo âm thầm chửi rủa xả Lương Tây Kinh cả trăm câu trong lòng mình trước, sau đó nhanh chóng nhẩm tính trong đầu số tiền thưởng còn lại của năm nay. Cô phát sợ trước con số khổng lồ do bản thân nhẩm tính ra, đành phải gượng cười, nhìn người đàn ông phía đối diện, nghiến răng nói: "Tôi không…" Cô còn chưa kịp nói hết câu, Lương Tây Kinh lại bồi thêm một câu: "Viết thêm một bản kiểm điểm ba nghìn chữ nộp lên cho tôi." Thi Hảo: "..." Cô cắn chặt hàm răng, nói từng chữ một: "Được thôi tổng giám đốc Lương, vậy nếu đã không còn việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài làm việc của mình đây." Lương Tây Kinh không nhìn cô nữa. … Cửa phòng làm việc không đóng kín, giọng nói của Lương Tây Kinh truyền ra ngoài khá rõ ràng. Sau khi nghe thấy hình phạt của anh dành cho Thi Hảo, đám trợ lý đang đợi bên ngoài phải hít một hơi thật sâu. Trong công ty, tiền thưởng của Thi Hảo có tiếng là cao, hình phạt giảm một nửa này quả là rất nặng. Mọi người quay qua nhìn nhau, có người lên tiếng trước: "... Hình phạt của tổng giám đốc Lương lần này liệu có nặng quá không?" "Trước giờ tổng giám đốc Lương luôn thế mà." "Cơ mà đó là thư ký Thi đấy." Minh Đào không nhịn được phải thốt lên. Cô ta luôn nghĩ Thi Hảo là người đặc biệt đối với Lương Tây Kinh. Lương Tây Kinh có một nhóm trợ lý, tính cả nhóm trợ lý ấy và trợ lý thực tập có khoảng gần mười người. Nhưng thư ký chỉ có duy nhất một người là Thi Hảo. Thế nên chỉ cần là những nhân viên đến tập đoàn Lương Thị làm việc một thời gian đều sẽ vô thức cho rằng, chắc chắn thư ký của Lương Tây Kinh không giống người thường. "Thư ký Thi cũng thế thôi." Có người trả lời. Ở chỗ này của Lương Tây Kinh, chỉ cần phạm phải sai lầm trong công việc thì không cần biết người đó là thư ký hay trợ lý, tất cả đều bị phạt như nhau. Lúc họ còn đang mải trò chuyện, một giọng nữ thánh thót bỗng truyền đến từ nơi cách đó không xa: "Mọi người tụ tập ở đây làm cái gì thế?" Cả đám đồng loạt quay đầu lại, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tiền Tĩnh Hà mặc một chiếc váy công chúa được đặt may riêng, trang phục trên người cô ta được cắt may khéo léo, đẹp đẽ, trái ngược hoàn toàn so với quần áo trên người bọn họ. Tiền Tĩnh Hà là cô chủ có tiếng trong giới cậu ấm cô chiêu của thành phố Bình, cô ta vừa mới đi du học về, tuổi tác còn chưa tới hai mươi ba. Đã vậy, trong công ty còn có người đồn cô ta rất được lòng ông nội của Lương Tây Kinh, thậm chí còn là đối tượng kết hôn của Lương Tây Kinh. Mỗi lần cô ta tới tập đoàn Lương Thị tìm Lương Tây Kinh đều không cần hẹn trước, cứ thế mà tới. Mọi người còn chưa biết nên trả lời thế nào cho phải thì đã thấy Thi Hảo bước ra từ văn phòng của Lương Tây Kinh. "Thư ký Thi." Tiền Tĩnh Hà đã từng gặp Thi Hảo một lần, cả hai từng trò chuyện đôi câu, cô ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Thi Hảo: "Sao sắc mặt chị trông tệ thế, là do ít nghỉ ngơi không hay là do bị Lương Tây Kinh mắng?" Cô ta vừa nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức nhìn về phía gương mặt của Thi Hảo. Hôm nay Thi Hảo không trang điểm, sắc mặt của cô trông hơi tiều tụy. Đã vậy vừa rồi cô còn phải kìm nén tâm trạng trong văn phòng của Lương Tây Kinh, thế nên bây giờ trông càng đáng thương. "Có lẽ là do ngủ không ngon giấc." Thi Hảo bình tĩnh đáp. Cô hơi mất ngủ, hôm nay xin nghỉ cũng là vì có hẹn đến bệnh viện để bác sĩ khám. Tiền Tĩnh Hà "ồ" lên một tiếng, cũng chẳng mấy quan tâm, sau đó cô ta nói như ra lệnh: "Vậy chị vào đó báo với Lương Tây Kinh một tiếng, bảo anh ấy là tôi tới rồi." Tuy Tiền Tĩnh Hà đến tập đoàn Lương Thị không cần phải hẹn trước nhưng để gặp được Lương Tây Kinh, cô ta vẫn phải qua cửa ải là Thi Hảo này. Không có Thi Hảo báo cáo, không được Lương Tây Kinh đồng ý, đừng nói là Tiền Tĩnh Hà, dù người đến có là ba của Lương Tây Kinh cũng chưa chắc đã gặp được anh. Thi Hảo không đồng ý ngay. Mấy ngày trước Lương Tây Kinh vừa mới đi công tác, công việc tồn đọng lại rất nhiều, cô không nghĩ bây giờ Lương Tây Kinh có thời gian rảnh rỗi để gặp mặt Tiền Tĩnh Hà. "Thư ký Thi?" Thấy cô chậm chạp chưa chịu hành động, Tiền Tĩnh Hà không hài lòng, cau mày hỏi: "Chị có nghe thấy tôi nói gì không đấy?" Thi Hảo hoàn hồn, nhìn cô nàng đại tiểu thư trước mặt mình, âm thầm thở dài, gật đầu nói: "Cô Tiền chờ một lát, để tôi đi nói với tổng giám đốc Lương một tiếng." Tiền Tĩnh Hà liếc cô một cái, kiêu ngạo hất cằm lên, giục: "Chị nhanh lên một chút." "..." Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lương Tây Kinh nhướng mày hỏi: "Có chuyện gì thế?" Thi Hảo nói rõ: "Tổng giám đốc Lương, cô Tiền đến rồi." Lương Tây Kinh cau mày, anh đang định hỏi cô ta tới đây làm gì, bất chợt nhớ ra một chuyện. Anh xoay chiếc bút máy trong tay, nhìn chằm chằm Thi Hảo nói: "Để cô ta vào đi." Vốn Thi Hảo đã nghĩ kỹ xem nên làm thế nào để từ chối Tiền Tĩnh Hà một cách uyển chuyển nhất, thế nên khi nghe thấy Lương Tây Kinh nói như vậy, cô đã kinh ngạc ngước mắt nhìn lên. Lương Tây Kinh không nhìn cô nhưng anh có thể cảm nhận được tâm trạng của cô lúc này: "Sao thế? Có gì thắc mắc à?" "Không có." Thi Hảo cụp mi mắt xuống, bình tĩnh bước ra ngoài. Đợi đến khi Tiền Tĩnh Hà đi vào văn phòng của Lương Tây Kinh, Thi Hảo nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng kín một lát, sau đó ngồi xuống bắt đầu làm việc. Mời các bạn mượn đọc sách Ngọn Sóng Không Tên của tác giả Thời Tinh Thảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Anh Là Định Mệnh Của Đời Em - Đinh Mặc
Có khi nào giữa dòng đời tấp nập, ta vô tình thấy nhau rồi nhận ra rằng đối phương chính là định mệnh của đời mình? Cô gái trong câu chuyện của chúng ta đã tìm thấy được định mệnh của đời mình, thế nhưng cô phải trải qua rất nhiều chuyện bi hài, vượt qua sự sắp xếp hôn nhân của mẹ và người bạn thân của cô. Cô có thể lấy lý do công việc để thoái thác việc "xem mắt ép buộc" này, nhưng làm rồi thì cũng phải có lúc nghỉ chứ? Mùng một tháng năm cả thế giới được nghỉ đó, cô không trì hoãn được nữa. *** Anh không kìm chế được nở nụ cười, nâng mặt tôi lên, sâu sắc nói: "Nhưng cô gái hoạt bát như vậy lại tràn ngập chính nghĩa, dũng cảm mà đáng yêu... Mỗi lần bọn anh họp với em, em luôn nghiêm túc, mím môi, muốn cười lại cố nén không dám cười, còn cẩn thận viết bút ký nữa chứ..." "Ai nha! Không được nói!" Tôi hắng giọng, không ngờ anh luôn luôn lạnh lùng lại có thể nói ra những lời xúc động như thế. Tôi hơi đỏ mặt... Nhớ tới đến lần đầu tiên gặp anh, tôi còn đánh lén cảnh sát! ... Mời các bạn đón đọc Anh Là Định Mệnh Của Đời Em của tác giả Đinh Mặc.
Ai Là Ai Của Ai - Tiên Chanh
Ai là ai của ai, là câu chuyện tình yêu của những người trẻ trong thế giới hiện đại do Tiên Chanh tạo nên. Một thế giới có gần 8 tỉ người, một thành phố tấp nập, hối hả, một cuộc sống có rất nhiều người gặp bạn, cũng có rất nhiều người đi qua bạn, khiến bạn rất mơ hồ, đâu mới là mảnh ghép của mình. Ai là ai, của ai? Bạn có chắc chắn người yêu hiện tại của mình sẽ là người đi cùng mình đến suốt cuộc đời? Bạn có chắc một người qua đường xa lạ hôm nay, sẽ không phải là một nửa của mình ngày mai? Viên Hỷ, là một cô gái mơ hồ như thế. Xinh đẹp, hiếu thảo, cô mang trong mình nỗi day dứt, với mối tình đã tan vỡ cách đây 4 năm. Tan Có lẽ cũng không hẳn là tan vỡ, chỉ là người cô yêu đã đi tới một nơi rất xa, nơi cô không thể theo cùng. Nhưng Viên Hỷ vẫn luôn chờ, chờ ngày anh quay về, cũng ôm ấp thứ tình cảm, mà sau 4 năm, không biết vẫn còn là tình yêu, hay đã biến chất, trở thành một hồi ức đẹp nhưng vô vọng? Cuộc đời Viên Hỷ thay đổi, khi cô gặp Bộ Hoài Vũ. Anh đẹp trai, xuất sắc, giàu có, anh trách nhiệm, trầm ổn, đáng tin, anh cũng đã từng có người yêu, một cô gái giỏi giang, tự lập, kiên cường, gia cảnh khó khăn, giống như…Viên Hỷ. Hai người đến với nhau rất tự nhiên, trên mức tình bạn, nhưng còn rất xa mới là tình yêu. Anh đưa cô đi làm hàng ngày, đón cô tan sở, cô thỉnh thoảng nấu canh cho anh, món canh tốt cho bệnh dạ dày. Họ luôn trầm lặng ở bên nhau như thế, im lặng nhưng rất hòa hợp. Nhưng trong suy nghĩ của cả hai người, họ không phải là “ai của ai”, nhưng nếu không thể tìm thấy người phụ hợp hơn, có lẽ qua một thời gian nữa, họ cũng sẽ kết hôn, an an ổn ổn sống qua ngày. Mọi thứ tưởng chừng như suôn sẻ, cho đến khi Hà Thích_người yêu cũ của Viên Hỷ quay về. Bộ Hoài Vũ tự động rút lui, vì anh nghĩ, mình sẽ không cho cô được thứ tình cảm toàn tâm toàn ý như thời còn trẻ, còn cô, cũng ngại ngùng gặp lại anh, trốn tránh vì điều gì, chính cô cũng không rõ. Viên Hỷ lâng lâng trong thứ cảm xúc vui vẻ, không nỡ buông tha hồi ức đẹp đẽ của những năm tháng sinh viên, cũng không nỡ quên đi tình cảm đầu đời của mình, nhưng ở đâu đó trong tim, tình cảm không rõ với Bộ Hoài Vũ, cô cũng không bỏ xuống được, chỉ là tự lừa mình dối người, tránh gặp anh mà thôi. Từ đây, truyện dần dần mở ra bí ẩn về hoàn cảnh của Viên Hỷ. Một gia đình nghèo ở thôn quê. Một người cha là cô nhi, luôn nghe lời vợ hết mực. Một bà mẹ thời trẻ vô cùng xinh đẹp, tính tình đanh đá, chua ngoa. Một người anh trai trí tuệ lại chỉ như một đứa trẻ. Tất cả gánh nặng, đổ lên hai vai Viên Hỷ. Bốn năm trước, vì mẹ dọa tự tử, sợ cô bỏ rơi anh trai, cô phải nuốt nước mắt chia tay với mối tình đầu, không thể theo anh sang Mỹ. Bốn năm sau, cũng chính vì mẹ, vì anh trai, mở ra mâu thuẫn không thể xóa bỏ giữa cô và anh. Mẹ cô quá đáng tới mức tận cùng. Nhiều khi, cô cũng không biết bà có phải là mẹ của cô không. Bà lại còn đòi cưới vợ cho anh trai, dẫn cô vợ hờ cùng anh trai lên căn nhà thuê của cô, bắt cô đi mua sắm cho cô gái nọ. Bà lấy chiếc nhẫn kim cương Hà Thích tặng cô đưa cho cô vợ hờ. Bà trách móc cô không thương anh trai, trách cô chưa đủ cô gắng, bà dồn mọi gánh nặng, mọi nỗi bực tức lên đầu cô. Vì bà là mẹ cô, cô vẫn luôn nhẫn nhịn. Và vì Hà Thích, nghĩ tới tương lai giữa cô và anh, cô cố gắng. Ước mong về một tương lai tươi sáng cùng với Hà Thích, là thứ động lực duy nhất giúp cô trụ vững lúc này. Nhưng đôi khi số phận lại đem đến quá nhiều tai ương. Anh trai bị đau ruột thừa, đưa vào viện cấp cứu. Mẹ cô chỉ biết khóc và trách mắng. Cô vợ hờ nằng nặc đòi về. Thiếu tiền, tinh thần căng thẳng, Viên Hỷ như gục ngã, còn Hà Thích, anh trốn tránh, cũng quá vô tâm. Anh là công tử nhà giàu, anh chưa từng trải qua khó khăn, anh chỉ biết mình yêu Viên Hỷ, một tình yêu có lẽ chưa đủ tinh tế, cũng chưa đủ bao dung và chở che. Đau đớn hơn, Viên Hỷ lại phải tận mắt chứng kiến một màn Hà Thích ôm một cô gái chân đang bó bột trong bệnh viện, cô như chết sững. Ella, cô tiểu thư con nhà danh giá, thanh mãi trúc mã với Hà Thích, từ Mỹ đuổi theo anh tới tận đây. Họ cũng đã từng có một thời gian, thậm chí Hà Thích đã phát sinh quan hệ với cô ta, nhưng cuối cùng lại quyết định chia tay. Ella không phục, tự tôn trong cô không cho phép cô từ bỏ, tình yêu của cô với anh càng khiến cô quyết tâm theo đuổi. Vì cớ gì, cô lại thua? Cô ta không tin. Ella đủ mặt dày,đủ vô sỉ, Hà Thích cũng đủ mập mờ, đủ thiếu quyết đoán. Khi Viên Hỷ đang chơi vơi giữa rất nhiều khó khăn, rất nhiều mệt nhọc, cái Hà Thích cho cô, chỉ là lời tỏ tình sáo rỗng. Anh yêu cô thật, nhưng không cho cô đủ quan tâm, anh không cho được cô cái cảm giác an toàn khi có một bờ vai để dựa, anh không đủ sức chống đỡ bầu trời của cô. Cái anh cho cô, là nỗi lo lắng vô cớ với Ella, là một lần đưa cô ra biển, có nến, có hoa nhưng không có áo ấm, giữa tiết trời đông rét mướt, là hồi ức đẹp đẽ 4 năm trước, đẹp mà không thực. Hà Thích vẫn cố chấp, Viên Hỷ cũng cố chấp, họ cố gắng để vượt qua chặng đường đã mệt mỏi đến cùng cực này, để kết thúc với bản kết quả xét nghiệm được làm giả của Ella, con của Viên Hỷ, khi sinh ra, rất có khả năng cũng sẽ gặp vấn đề về trí não. Viên Hỷ sụp đổ. Cô chọn buông tay. Cũng chọn cách làm Hà Thích dễ dàng chết tâm nhất, cô nói cô yêu Bộ Hoài Vũ. Hà Thích nói đúng, cô và anh, không phải do Ella, không phải do hoàn cảnh gia đình cô, không phải sự ngăn cản của gia đình anh, mà tan vỡ. Nguyên nhân chỉ đơn giản là họ không còn đủ yêu, không còn đủ tin tưởng, để đến với nhau, hay cùng đi qua khó khăn. Hà Thích bỏ về Mỹ. Khi Viên Hỷ khóc tới tê tâm liệt phế ở trong phòng, khi cô bất lực, run rẩy tới nỗi muốn hút thuốc lá để bình tĩnh lại, khi cô tuyệt vọng nhất, đau thương nhất, là Bộ Hoài Vũ ở bên cô. Là anh không ngại anh trai cô có vấn đề, nghiêm túc dẫn anh trai cô đi chơi. Là anh hiểu ý rời đi cô khi Hà Thích quay về. Là anh luôn đứng sau cô khi cô cần. Là anh chống đỡ cả bầu trời của cô khi cha cô mất. Là anh đưa bờ vai cho cô dựa vào, là anh cho cô mượn áo lau nước mắt, Bộ Hoài Vũ chưa từng nói yêu cô, nhưng lại làm cho cô nhiều hơn điều một người yêu có thể làm. Viên Hỷ từ có cảm tình, ngại ngùng, đến trốn tránh, cảm kích, rồi yêu anh lúc nào không hay. Từ người xa lạ, đến dần thân quen, từ bình lặng, đến cuồng nhiệt, hòa hợp, họ đi cùng nhau trên chặng đường Ai là ai của ai, để cùng nhau đi đến bến đỗ hạnh phúc. Nhưng câu chuyện, lại chưa dừng ở đó. Viên Hỷ, có lẽ là một trong những cô gái bất hạnh nhất mà tôi gặp. Hóa ra, mẹ của cô, thời trẻ lỡ yêu một thầy giáo đã có vợ, rồi mang thai. Cơn lũ quét qua, vợ chồng người đàn ông đó mất, để lại một đứa bé bị thiểu năng, chính là anh trai cô. Đủ nực cười, cũng đủ đau xót. Hóa ra, cô hy sinh mối tình đầu vì một người không liên quan, cô nai lưng kiếm tiền nuôi một người xa lạ, cha cô vì đi khuân vác kiếm tiền cho “anh trai cô” mà trượt chân ngã chết, cô và cha, là công cụ để bà mẹ thánh nhân của cô đền bù tội lỗi của mình. Chưa đủ, còn chưa đủ, cô thế nhưng lại có một người chị, là kết tinh tình yêu của mẹ cô và người đàn ông kia, bị cho đi lúc còn bé. Mẹ cô day dứt với chị cô, vì bà không thể nuôi nấng, còn chưa từng cho chị cô uống dòng sữa ngọt lành từ mẹ ruột. Chị ta “khổ sở” vô cùng. Cha mẹ nuôi là gia đình quyền quý, thương yêu như con ruột, được ăn sung mặc sướng từ bé, là tiểu thư chính hiệu, nực cười hơn, chị cô, lại là Ella. Ella sau khi về Mỹ kết hôn với Hà Thích, rồi phát hiện bị suy thận, mẹ cô, muốn cô, một cô gái mới kết hôn, đang có thai 5 tháng, nạo thai, hiến thận cho chị cô. Trên đời, còn thứ gì nực cười hơn thế này không? Dùng một câu của Bộ Hoài Vũ: “Một người mẹ như thế, không có cũng chẳng sao”. Là Bộ Hoài Vũ, nắm tay cô đi đến phòng bệnh của Ella, nói ra hết những nỗi uất ức trong lòng: “Không thể? Khi bà yêu một người đàn ông đã có vợ, sao bà chưa từng nghĩ bà không thể? Khi bà vì anh trai mà phớt lờ tôi, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Khi bà lấy cái chết ra uy hiếp tôi, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Bà mở to mắt nhìn tôi vì ông anh trai khờ khạo mà bị Hà gia xua đuổi, bà có không thể không? Khi bố tôi làm việc đến chết vì một thằng con không liên quan đến mình, sao bà chưa bao giờ nói bà không thể? Khi bà nhìn thấy vợ chồng tôi lo lắng đau khổ sợ thai nhi có vấn đề, sao bà chưa từng nghĩ là bà không thể? Hả? Bây giờ tôi không thể à? Sao tôi lại không thể được?” Cũng là anh, Bộ Hoài Vũ, bế cô lên khi cô gục ngã. Là anh, là anh đã nói với cô: “Người ích kỷ không phải chúng ta, mà là họ, chúng ta không nợ họ tí gì.” Đúng, họ không nợ ai, họ đã hy sinh, tha thứ, cho đi quá nhiều. Có lẽ ai đó nói tôi độc ác, nhưng tôi rất hài lòng với kết cục của Ella, của bà mẹ Viên Hỷ. Có ai đó đã nói, khi trồng một cái cây, bạn phải gieo hạt, ươm mầm, chăm sóc, đợi cây lớn, ra hoa, rồi kết tinh thành quả, cần phải có thời gian, nhân quả cũng vậy. Nhân quả thường không đến sớm, nên nhiều người bỏ qua nó, còn tôi, tôi luôn tin là có, và tôi cũng tin, không ai có trách nhiệm phải hy sinh mãi cho người khác. Kết lại Ai là ai của ai, là hình ảnh đôi vợ chồng cùng một bé trai kháu khỉnh, Sau lưng họ, tịch dương đang trôi xuống thành một đường thẳng, ráng chiều đang chiếu đỏ rực như lửa, khiến nửa bầu trời phía tây nhuộm thành một màu đỏ son. Họ, cuối cùng, cũng đến được bến đỗ hạnh phúc của cuộc đời. Mời các bạn đón đọc Ai Là Ai Của Ai của tác giả Tiên Chanh.
Tường Thành Không Cô Độc - Tuyên Trúc
Câu chuyện không quá xa lạ với những tình tiết xung quanh công việc của bác sĩ và quân nhân, những tình huống và cách xử lý. Tuy nhiên, tuyến nhân vật khá rối với mối quan hệ gia phả phức tạp, cách kể chuyện hiện tại xem lẫn quá khứ có đôi lúc khiến người đọc không thể phân biệt được các mốc thời gian. Câu chuyện chỉ có 37 chương, nhưng song hành cùng Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ, còn có thêm vài cặp đôi nữa, điều này khiến cho mạch truyện không mang lại cảm giác tập trung, nhưng bù lại, các cặp đôi đều vô cùng thú vị và dễ thương. Cho nên, bầu không khí của câu chuyện khá nhẹ nhàng và hài hước, chuyện sống chết này đó, cũng xem như gió thoảng mây bay mà thôi. Muốn nói thêm một chút về quãng đời thanh xuân của Cố Hiểu Thần và Liễu Duệ. Tôi vô tình nghe được một cô gái nói thế này: đối với người chủ động theo đuổi người khác, cần có dũng khí rất lớn. Dũng khí để bày tỏ, dũng khí để vượt qua sự từ chối, dũng khí để tiếp tục con đường không có lối thoát. Bạn ấy nói, chỉ cần một chút hy vọng thôi, người yêu thầm cũng sẽ không bỏ cuộc. Trong câu chuyện này, Cố Hiểu Thần đã dùng hết dũng khí để theo đuổi Liễu Duệ, cuối cùng đợi được sự hồi đáp của anh. Nhưng cuộc sống, không phải sự dũng cảm nào cũng được đền đáp xứng đáng. Mượn câu chuyện này, để nói với cô gái đó rằng, nếu không phải là dành cho mình, hãy dùng tất cả dũng khí còn lại, buông xuống thôi. Xây tường thành, nhất định phải chừa một cánh cửa. *** Lái xe từ huyện nhỏ lên trung tâm thành phố, toàn bộ quá trình đi trên đường cao tốc đều giữ mức vận tốc ổn định. Lấy bãi đỗ xe, chân trời đã ánh lên màu nhàn nhạt, cam cam, như thiếu nữ đang trang điểm. Lấy vé, gửi hành lí, sau đó đi tới cửa kiểm tra an ninh. Khi đứng xếp hàng, bỗng nhiên Cố Hiểu Thần chỉ về phía cửa kiểm tra an ninh khác cách đó không xa: " Có một lần em nhìn thấy anh đứng ở chỗ đó. " Liễu Duệ nhìn theo hướng cô. Bình thường quân nhân sẽ không đi máy bay phục vụ hành khách bình thường. Có điều tình huống đêm đó là tình huống đặc biệt, máy bay chuyên dụng không thể đến nơi kịp. Không ngờ, ở chỗ cửa kiểm tra an ninh anh lại gặp được cô, hơn nữa còn ngồi cùng một chuyến bay. .... Mời các bạn đón đọc Tường Thành Không Cô Độc của tác giả Tuyên Trúc.
Cậu Ấy Đi Tiết Thanh Minh Bên Cạnh Mộ Của Tôi - Larza
Cậu Ấy Đi Tiết Thanh Minh Bên Cạnh Mộ Của Tôi kể về tình cảm của Tun và Met (hai nhân vật khi lên phim có một chút thay đổi tên gọi thành Than và Mes), một câu chuyện tình yêu trái ngang nhưng có kết thúc đẹp của một người một ma, một cậu trai thanh xuân phơi phới và một hồn ma chết trẻ vất vưởng không người thân. Met, một hồn ma vất vưởng hàng chục năm, không người viếng thăm tảo mộ cúng viếng, cũng không có một hồn ma nào bầu bạn với anh, cuộc sống bơ vơ cô độc đến tột cùng. Một hồn ma vất vưởng như vậy có ba nguyên nhân: một là do tuổi thọ chưa tận mà phải chết, hai là do không biết nguyên nhân mình chết, ba là do không ai làm nghi thức đưa tiễn.  Met nghĩ lý do mình chưa đi đầu thai được nên loại bỏ nguyên nhân do không biết rõ mình chết đi, rõ ràng là do anh bị phát tác bệnh tim mà chết, ngay đúng ngày sinh nhật 25 tuổi của mình, ngày sinh cũng là ngày mất, đây là một câu chuyện buồn đó ạ. Để rồi một Tiết Thanh Minh năm nọ, Met gặp được một người có thể nhìn thấy mình và nói chuyện với mình. Đó là một cậu bé mười tuổi theo ba đi tảo mộ, là người duy nhất dừng lại trước ngôi mộ ngập trong cỏ hoang của Met, một ngôi mộ không có người thân, không được dọn dẹp quét tước nhiều năm dài. *** Sau ngày giấy triệu tập được gửi đến tận nhà, không lâu sau đó là đến cuộc điều tra thẩm vấn. Chưa đến vài tuần sau, giấy triệu tập liên tục được gửi đến. Suốt tháng 6 và tháng 7, Tun gần như không có thời gian rảnh để ở nhà, đến nỗi thời gian để dọn phòng cũng không có nên chẳng bao lâu sau căn phòng vốn đang sạch sẽ nay đã trở lại bừa bộn và chất đầy giấy tờ. Có vài lần tôi cũng phụ dọn dẹp giấy tờ hay lau chùi phòng cho nhưng không dám động vào hay di chuyển đồ đạc nhiều vì sợ lỡ Tun cần tìm gấp thì lại không thấy. Cuộc sống của tôi gần như chẳng có gì làm ngoài việc dọn dẹp lau chùi nhà cửa, đọc sách, nấu nướng hay ngồi bầu bạn cùng cậu ấy. Dù trông có vẻ hơi nhàm chán một chút nhưng tôi chẳng thấy có gì không tốt cả. Sau này có vẻ Tun sợ tôi chán nên dạy thêm cách mở máy game. Đến khi biết cách mở rồi, tôi gần như dán mắt vào màn hình TV mọi lúc. Mỗi khi thấy tôi mở game ra chơi, cậu ấy sẽ không làm phiền hay lên tiếng, một phần có lẽ là do sợ làm tôi mất hứng. Thời gian cứ trôi qua như vậy được mấy ngày cho đến khi hóa đơn tiền điện được gửi đến. Mặt Tun biến sắc ngay khi nhìn thấy số tiền in trên hóa đơn. ... Mời các bạn đón đọc Cậu Ấy Đi Tiết Thanh Minh Bên Cạnh Mộ Của Tôi của tác giả Larza.