Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chỉ Là Hoàng Hậu - Vu Tình

Nữ chính Từ Đạt sinh ra trong gia đình mà các thành viên đều muốn cống hiến sức lực cho đất nước Tây Huyền, không ai muốn vào cung làm phi cả. Khi được đại sư coi vận mệnh, Đại tỷ là quan văn, Tam muội làm võ tướng, còn Từ Đạt lấy được bốn chữ “một đời bình thuận”. Đối với người dân Tây Huyền mà nói, bốn chữ đó chính là chỉ một nữ nhân tầm thường, vô dụng. Vì thế, cuộc đời của Từ Đạt trở nên vất vả từ đó… Nam chính Lý Dung Trị là hoàng tử Đại Nguỵ được gửi đến Tây Huyền làm con tin. Hắn là người hiền lành, lễ độ, tốt bụng, nhiều lần giúp Từ Đạt giải vây. Dần dần Từ Đạt và Lý Dung Trị có tình cảm với nhau. Tuy Từ Đạt rất thích tự do, nhưng cuối cùng nàng cũng chọn bỏ tự do để ở lại cùng gánh vác giang sơn với Dung Trị. Dung Trị tuy không đặt Từ Đạt lên trên giang sơn nhưng vẫn quan tâm, lo lắng cho nàng. Dù biết là vậy, nhưng mình vẫn có chút không thích Dung Trị. Có điều vào cuối truyện, nam chính đã nói: Kiếp sau ta chỉ toàn tâm toàn ý yêu nàng, không có thiên hạ nhà họ Lý, chỉ có nàng cùng ta. Phải rồi, kiếp này Từ Đạt hi sinh vì Lý Dung Trị. Hắn làm hoàng đế nên Từ Đạt chỉ đứng thứ hai sau thiên hạ, kiếp sau Dung Trị phải bù lại, lúc đó hai người có thể có hạnh phúc rồi… Truyện cũng khá hay, giọng văn ổn, cốt truyện mặc dù ngắn nhưng vẫn đủ nội dung, có lên có xuống chứ không lê thê nhàm chán. Mặc dù là đoản văn 16 chương nhưng 1 chương của truyện cũng khá dài, tính ra chắc cũng tầm 30 chương. Truyện hơi ngược tâm nữ một chút nhưng những bạn thích truyện sủng vẫn có thể nhảy hố. Truyện này mình đã đọc cách đây một năm, mình cũng cho 4.5 điểm. Bây giờ mình vẫn thấy truyện xứng đáng với số điểm đó. Cho truyện này 4.5/5 điểm. *** Thân là con gái Từ gia, không phải là rường cột của nước Lương thì cũng là mãnh tướng nơi biên cương! Mà cô… Mà cô…mà cô chỉ là một hòn sỏi giữa những viên minh châu chói mắt của Từ gia. Cả đời ôn hòa nhàn thản, chí lớn nghiệp lớn đều không thành… Mọi thứ cứ thế, cuộc đời không có gì đáng giá đánh dấu lại. Vậy thì cô cứ vui vẻ mà đi qua cuộc sống ôn hòa nhàn thản của mình thôi! Chỉ mong tìm an ổn qua ngày, nhưng ngay cả đi đến tiểu quan quán [1] tìm người bầu bạn cũng phải nhặt đồ thừa người khác chọn còn dư… Mà như vậy là khó lắm sao? Kỳ thực, yêu cầu của cô cũng đâu có cao đâu. Chỉ cần dành tình cảm chân thật cho cô, đối xử với cô thật tốt, cho dù là có tàn tật cũng không sao. Cô không tâm cơ, nhưng người ta lại có! Nhìn mà xem, ngay cả một kẻ hầu nho nhỏ cũng muốn đạp cô xuống làm ván cầu kìa… Ai, ngay cả tìm một người bạn thôi mà mỏi mệt như vậy, quả nhiên cô là…ôi ~ Vị công tử ôn nhuận như ngọc, nhã nhặn trước mặt…Quả thực là dạy cho người ta biết thế nào gọi là gió xuân nha! Là bảo bối của Hoàng thất Đại Ngụy phải không? Là cô nhặt được kho báu chưa hoàn chỉnh? [2] Thực cảm động đó… Hức hức, mọi người đều động lòng như vậy, mà không biết ── Thì ra một đêm nước mắt lừa người ấy, chỉ do đam mê của vị Hoàng đế Đại Ngụy này đột nhiên bộc phát mà thôi… [1]: Giống thanh lâu, chỗ này là nơi của nam kỹ, chuyên phục vụ nam sủng =)) [2]: Ý là anh chưa lên ngai vị nên chưa là kho báu hoàn hảo :”> Giới thiệu [Văn án] Không phải chỉ là một vở kịch kẻ hát người diễn thôi sao, mà chẳng còn hơi ấm của nàng nữa? Mấy viên quan mặc trang phục ngoại quốc quỳ khắp phòng không hiểu thế nào, mấy ngày nay đã có chuyện xảy ra ── Tây Huyền Từ Đạt ở Đại Ngụy bị bệnh cấp tính mà chết, đều đã nhập quan mở linh đường. Chỉ cần trời vừa sáng, đội ngũ đưa tang sẽ xuất phát trở về cố hương. Nhưng không biết vì sao nửa hôm nửa đêm, Thái tử Đại Ngụy xuất hiện! Vừa bước vào Tứ phương quán, không đến đại sảnh, mà ngược lại đi thẳng vào sảnh ngoại. [1] Sảnh ngoại…là Linh đường mà! Sứ thần đặc phái Tây Huyền quỳ phục xuống, trộm mắt dò xét. Thái Tử Đông cung Đại Ngụy, người mặc cẩm bào đi lướt qua, quần áo không một chỗ nào nhăn nhúm, ngay cả giày cũng sạch sẽ, chỉ là sắc mặt trắng bệch khác thường, ngay cả tròng mắt dường như cũng hóa thành màu đỏ. “Điện hạ, điều này không hợp lễ…” Hắn nói nhỏ, lại thấy vị Thái tử điện hạ không dừng bước, không khỏi âm thầm khóc òa trong lòng. Rõ ràng sắp đăng cơ Thiên Tử, cái gì cũng chưa tính, nhưng có nghĩ đến bọn đầy tớ này hay không? Nếu xảy ra chuyện gì, hắn chỉ là một quan viên Tây Huyền nho nhỏ ở Đại Ngụy cũng phải đưa đầu ra. “Điện hạ.” Một cô gái duy nhất đứng giữ ở cửa Linh đường cúi thấp người. Ánh mắt hắn từ Linh đường nhìn thoáng qua cô gái kia. Giọng nói khàn khàn: “Từ học sĩ tới thật đúng lúc.” “Cả đời Từ Đạt yên bình mà trôi, trước khi lâm chung có người thân ở bên chăm sóc bầu bạn, khi đi cũng không đau đớn, cũng là phúc khí cuối cùng ông trời ban tặng.” Từ học sĩ từ tốn đáp. “…đây là cuộc đời an ổn của nàng hay sao?” Hắn ngừng một lúc lâu, rồi nói: “Bổn vương có thể nhìn mặt Từ Đạt lần cuối được không?” “Quan tài chưa đóng, điện hạ muốn gặp, tất nhiên là được.” Nói xong, Từ học sĩ – cũng chính là tỷ tỷ của Từ Đạt khẽ nâng những dải khăn trắng lên, đi vào bên trong. Hắn theo sát. Trước mắt là một chiếc quan tài thượng đẳng. Nắp quan tài vẫn chưa đóng. Hắn vừa thấy, trong quan tài quả nhiên là Từ Đạt. Hắn vươn tay, muốn chạm vào Từ Đạt, lại có người nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay hắn: “Điện hạ, xá muội trước khi chết vẫn chưa thành hôn, khi chết vẫn giữ tấm thân trong sạch. Tuy nói đây là chuyện không hay ho trong mắt người Tây Huyền, nhưng không thể để nam tử động chạm vào thân thể nữa, xin điện hạ tự trọng.” Hắn không để ý đến, vung tay áo, chạm vào gò má trên gương mặt quen thuộc kia. Hai má hơi hơi lạnh, hơi hơi cứng rắn, giống như một xác chết…Đầu ngón tay hắn chậm rãi di chuyển, ở dưới mũi Từ Đạt. Hô hấp, đã không còn. “…bệnh cấp tính mà chết?” Hắn khàn khàn hỏi. “Hai ngày mắc phong hàn nhưng không tới đại phu khám, không nghĩ bệnh tình lại nặng thêm, đột nhiên mà qua đời.” “Vậy sao…” Ánh mắt hắn không rời khỏi người kia dù chỉ là một chút. Một lát sau, hắn nhẹ giọng hỏi: “Nàng muốn được an táng ở Tây Huyền?” “Đó là di ngôn trước khi lâm chung của muội ấy. Trời hửng sáng sẽ xuất phát, đi cả ngày lẫn đêm.” “Dù có đi ngày đêm, xác chết cũng sẽ hư thối.” Hắn bình thản nói. “Điện hạ không cần quá lo lắng. Giữa những lớp quan tài này là Băng ngọc, đảm bảo trong vòng ba mươi ngày xác chết sẽ không có biến chuyển.” Hắn nghe xong, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía nữ học sĩ trong cung nước Tây Huyền. Một lúc lâu sau, hắn lại mở miệng, giọng nói vẫn khàn đặc. “Ba mươi ngày? Ba mươi ngày đến được biên giới Đại Ngụy sao?” “Con cháu Từ gia đều chôn cất ở Tây Huyền. Nếu xảy ra vấn đề gì sẽ hỏa táng. Có Từ Hồi dẫn đường, Từ Đạt nhất định có thể trở về quê hương.” Từ học sĩ chỉ về một cô gái trong góc sáng, từ đầu đến giờ vẫn không quỳ xuống. Lí Dung Trị nhìn theo. Quả nhiên là muội muội của Từ Đạt – Từ Hồi. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nói: “Từ Trực, Từ Hồi có thể cùng nhau xuất hiện ở Đại Ngụy, thật là ngoài ý muốn của bổn vương. Ngay cả tướng quân dẫn đường cũng vô cùng đúng dịp.” Ánh mắt hắn chuyển xuống nhìn gương mặt của thi thể, cắn răng: “Từ Đạt, sao nàng có thể tuyệt tình như vậy? Ngay cả khi chết đi cũng không chịu ở lại giang sơn của bổn vương hay sao?” Hắn không nhận được câu trả lời. Người nên trả lời hắn đã chết. Người không nên trả lời đã nhất tề quỳ trên mặt đất từ trước, không dám mở lời. “Điện hạ, đã đến giờ phong quan (đóng nắp).” Hắn không nhúc nhích, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Từ Đạt. “Điện hạ, đã đến giờ phong quan.” Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi lạnh lẽo đã có phần cứng lại của Từ Đạt. “Điện hạ!” Từ học sĩ khẽ nhíu mày. Hắn đứng thẳng dậy, đang muốn mở miệng, máu tươi trong miệng đột nhiên phun ra. Quan tài dính đầy tia máu đỏ, thậm chí thi thể nằm trong quan tài cũng bị dây dính máu. “Điện hạ! Điện hạ!” Linh đường vốn tĩnh lặng đột nhiên ồn ào hẳn lên. Những quan viên vốn quỳ vội vã gọi Ngự y, có người hô to ngăn cản điện hạ. Mỗi người đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, tay chân luống cuống. Lí Dung Trị không nhìn Từ học sĩ, cũng không nhìn những vị quan trong phòng, vẫn đăm đăm vào thi thể hồng nhan nằm trong quan tài, lớn tiếng quát: “Từ hôm nay trở đi, Tây Huyền Từ Đạt chính là Vương phi của Lí Dung Trị bổn vương. Hôm nay là Thái tử phi, ngày mai chính là Hoàng hậu Đại Ngụy. Ai có bản lĩnh mang Thái Tử phi đi trước mặt bổn vương, ai dám mang nàng rời khỏi giang sơn Đại Ngụy ta?” Tất cả đều há hốc mồm. Trong phòng lặng ngắt. ※ Ai cũng không đoán trước được, một đêm nay, đã khéo xuất hiện một vị khách nhàn nhã tới chơi, ánh mắt ghi lại hết thảy. Thực hoàn hảo, tương lai không khéo hắn có thể nắm được một chức sử quan [3]. Hơn mười năm sau, khi tóc đã bạc trắng, hắn phe phẩy chiếc quạt lông, lòng phiền muộn: Lúc ấy cảm thấy đây là một tình cảm chân thành tha thiết, xúc động lòng người. Sau này ghi chép lại hơn phân nửa cuộc đời ‘bất lương’ của vị Hoàng đế Đại Ngụy kia, thì mới phát hiện, hóa ra ngày đó mình cảm động quá sớm. Đêm ấy, chỉ là đam mê của Hoàng đế Đại Ngụy này bộc phát mà thôi. [1]: 四方馆 – Tứ phương quán. Vào thời Tùy, tứ phương quán là một dịch quán để tiếp đãi sứ giả bốn phương, nên mới có tên gọi này. [2]: Thiên thính – 偏厅. Đại sảnh ở chính giữa, còn thiên thính ở hai bên…nên mình gọi là sảnh ngoại, tức là sảnh bên… [3]: Sử quan – vị quan ghi chép lại lịch sử. Ở Việt Nam có Ngô Sĩ Liên.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Là Hoàng Hậu của tác giả Vu Tình.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

eBook Bồ Công Anh full prc, pdf, epub [Đam mỹ, Kinh dị]
Bồ Công Anh   Thông tin:   Tên truyện: Bồ Công Anh Tác giả: Thiên Bản Anh Minh Thể loại: Đam mỹ, Kinh dị, Văn học phương Đông Dịch: Mị Ảnh Nguồn: superruaham.wordpress.com Edit ebook: Kayako Saeki Đăng: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com     Nội Dung:   Bộ chuyện thần bí của An Bội Tấn Nhất, ghi chép lại An Bội Tấn Nhất và Mạt Thần sau khi ẩn cư trợ giúp mọi người giải quyết những chuyện kỳ quái  
Chuyện Ma Quái Ở Bênh Viện Đồng Hoa - Nam Lang Yếu Giảm Phì
Chuyện ma quái ở bệnh viện đồng hoa (Đồng hoa trung lộ tư nhân hiệp tế bệnh viện quái đàm) Thông tin:   Tên truyện: Chuyện ma quái ở bệnh viện đồng hoa Tác giả : Nam Lang Yếu Giảm Phì/ 南琅要减肥 Thể loại:  Đam mỹ, Hiện đại, Kinh dị, Văn học phương Đông Edit:  Y Vũ Minh, Mị Ảnh   Edit ebook: Kayako Saeki Nguồn: superruaham.wordpress.com Đăng: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Nội Dung:   Thành thị nào cũng có tội ác cùng chú oán, chúng nó tập hợp lại, và nơi đó được gọi là “huyệt”. Nếu lỡ bước vào nơi này, không có khả năng hóa giải, chỉ có thể trốn thoát. Hai người nam nhân bình thường tự nhiên lại rơi vào khu nhà của một bệnh viện, dựa vào đèn pin, một quyển sổ được ghi chép những lần chạy trốn và tìm kiếm manh mối, hiềm nghi có, kinh sợ có, tìm ra lời giải có, ngụy trinh thám có. Một chút sợ hãi một chút hài hước chỉ có hai nam nhân liếc mắt đưa tình …… là không có. Mở ra những bí mật được cất giấu, hai nhân vật cùng trốn chạy lâu ngày sinh tình cảm, tác giả vô lực ngăn cản a.              
Long Hồn - Hoàng Thành U Hỏa
  Bánh Tiêu: Truyện này có văn án nhưng ta thấy không hay mà lại rất ít nên ta mạo muội dịch chút bình luận trên mạng để mọi người hiểu thêm về truyện này. Trùng: Tác phẩm này viết rất tốt, tiểu thuyết trộm mộ tổng hợp rất nhiều tư liệu, những thông tin trong nội dung câu chuyện chuẩn xác không sai sót, tình tiết rất thoải mái phập phồng, trung gian xen kẽ nhưng tình huống đùa giỡn vui cười của nhân vật để giảm bớt tâm tình khẩn trương, phong phú mà đặc sắc. Trước tiên nói Vô Tranh và Khiêm Tử đi, hai người bọn họ không cách nào tách ra. Vô Tranh là một người rất đáng yêu, tên cơ hồ hoàn toàn trái ngược tính cách trong nữ vương táo bạo mang theo ôn nhu. Mặc dù ta còn chưa rõ Vô Tranh tại sao bắt đầu yêu Khiêm Tử, nhưng có lẽ là sự hấp dẫn giữa những kẻ mạnh. Khiêm Tử là cường hãn đến thế, nhưng đối đãi với Vô Tranh ôn nhu, ra vẻ lạnh lùng vô tình thực tế nội tâm đơn thuần chấp nhất, ít nói mà lại thông minh. Các loại nhân tố cùng đối nghịch. Khiêm Tử là một người rất cường đại, thiện võ, thông thạo các loại vũ khí, giống như vũ khí giết người siêu cấp có thể hành tẩu. Cảm giác có thể một người tiêu diệt 10 vạn âm binh. . . . . Mãnh Quỷ Hệ Liệt gồm có: Long Hồn Quỷ Tế Cổ Thuật Phong Quỷ
Vòng Bảy Người - Thanh khâu
Chữ trong ngoặc màu đen là của tác giả, màu tím nhạt là chú thích của ta *** Đây là một câu chuyện liên quan đến sự cam kết, người trong truyện không phải nhân vật hư cấu, người đang đọc đây cũng là nhân vật trong truyện, anh không phải người đứng ngoài cuộc, mà là kẻ cùng tham gia. Ngay khi anh phát hiện quyển sách này, anh đã bước vào thế giới trong sách. Chớ kinh ngạc, cũng đừng hoài nghi. Bởi vì anh sẽ nhận ra cuộc sống của mình chính là một phần của cuốn tiểu thuyết. Đây là thế giới thuộc về anh, một hành trình tìm kiếm sự cứu rỗi và câu trả lời.Tôi, chính là tác giả. Tôi tồn tại trong cuộc sống hiện thực, nhưng đồng thời cũng hiện hữu trong câu chuyện này. Là tôi để anh nhìn thấy cuốn sách này. Tôi là trung gian, là cầu nối đưa anh bước vào thế giới sách. Cám ơn tôi đi, đồng thời cũng bắt đầu cầu nguyện là vừa. Bởi nó không còn đơn giản chỉ là một bộ tiểu thuyết. Tôi nhắc lại lần nữa: Đây là một hành trình tìm kiếm sự cứu rỗi và niềm hy vọng. *** Khúc ngoặc đường Văn Tinh có một tòa kiến trúc cao tầng nhỏ khoảng 50 niên đại, là thư viện lâu đời nhất trong thành phố này, kích thước không lớn. Kết cấu bên trong thư viện vẫn hoàn toàn mang phong cách của thập niên 50, mặt tường ngoài tòa nhà bò đầy dây thường xuân xanh biếc. Loài thực vật này có thể hấp thụ lượng lớn ánh nắng và nhiệt lượng, do đó đi trong hành lang của cao ốc không cảm thấy được một tia nắng mỏng manh của mùa hè thiêu đốt, ngược lại bởi vì tầng tầng loang lổ này mà có vẻ có chút âm u mù mịt. Yên tĩnh là bầu không khí duy nhất của nơi này. Do đó lượng người dù cao tới đâu, một năm bốn mùa cũng đều im ắng như vậy, nguyên tắc cơ bản nhất của thư viện đó là điểm yêu cầu ấy, nhưng không mảy may tiếng động nào lại có một tầng ý nghĩa khác, chính là sự cân bằng hết sức yếu ớt. Bởi vì bạn không cách nào biết được giây tiếp theo sẽ có cái gì phá tan sự cân bằng an tĩnh này, cho dù đó là một cây kim rơi xuống mặt đất, cũng sẽ khiến linh hồn bạn bị rung động. Chu Quyết thu dọn xong giấy báo ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường kiểu cũ kia, vỗ bả vai lão Triệu đang ngồi ăn điểm tâm nói: "Chú Triệu, con đi trước chỉnh lý lại giá sách một chút." Lão Triệu xem như là tam đương gia của nơi này, đại đương gia chính là viện trưởng, nhị đương gia xem như Cố Lão, còn lão Triệu bị đẩy vào vị trí thứ ba còn lại. Bất quá qua một năm nay, Chu Quyết cũng biết ông già này nếu so với hai người trước còn láu cá hơn, cùng cậu lộn xộn còn giả bộ thành thật, bằng không thì cá chạch gặp gỡ tảng băng (Bánh Tiêu: cả hai đều trơn ^^~), còn chưa chắc là đầu ai gian giảo hơn ai đâu. Lão Triệu không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, vui a híp mắt nói: "Được đó, vậy làm phiền cậu rồi. Đúng rồi, lần này cuối cùng đã đến một lượng lớn sách mới, tôi phỏng chừng viện trưởng nhất định là muốn đem đám sách cổ này đá bay rồi. Đến lúc lại xuất hiện một đống việc bận." ...