Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vãn Thiền

Văn án: Yến Hạ lớn lên ở một trấn nhỏ hẻo lánh dưới chân núi, vừa nghèo vừa khổ còn phải chăm sóc bốn cha nuôi mẹ nuôi tàn tật, đó giờ luôn là hộ gia đình nghèo khó được bà con cứu tế cho. Cho đến một ngày, nàng phát hiện mẹ nuôi què chân của mình có thể dùng một chưởng san bằng cả ngọn núi, tiếng đàn của người cha nuôi mù lòa có thể triệu cự thú trong truyền thuyết... Thiếu nữ nghèo suốt mười mấy năm chợt phát hiện thì ra mình là người có hậu thuẫn lớn nhất trong giới Trung Nguyên. *** Hệ liệt Mộ Thâm Viện của Hạnh Dao Vị Vãn: 1. Tỏa Hồn (Sở Khinh Tửu - Tô Tiện) 2. Văn Thuyết (Mộ Sơ Lương - Vân Khâm) 3. Vãn Thiền (Minh Khuynh - Yến Hạ) 4. Thu Sát (Quân Linh - Phó Nhiên/ tác giả đã drop)   ***   Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa ➻➻➻ Cơn mưa đầu mùa qua đi, vài tia nắng lọt qua tầng mây chiếu xuống trấn Nam Hà. Những bông hoa đầu xuân còn chưa nở hết, chúng khẽ lắc mình theo làn gió. Xuân ý đương nồng. Phía bắc trấn Nam Hà vẫn tịch nhiên như cũ, tựa như không hề liên quan gì tới cơn mưa vừa qua, không liên quan gì đến ngày xuân, hoa vẫn nở, chim vẫn hót ca. Mãi đến khi Yến Hạ đẩy cửa bước ra, bận rộn chăm sóc cây cối trong vườn, bưng nước, nấu cháo, hầm thuốc. Căn tiểu viện yên tĩnh vì sự xuất hiện của nàng mà trở nên có sinh khí hơn rất nhiều. Hôm nay, Yến Hạ mặc một bộ váy màu vàng nhạt phối với sợi dây buộc tóc cùng màu, kết một bím tóc thật đẹp, bím tóc lắc lư theo từng động tác của nàng. Yến Hạ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, nàng đang cúi đầu tưới nước cho hoa cỏ trong viện, bên môi ẩn hiện ý cười, xem ra tâm trạng rất tốt. Ánh mặt trời xuyên qua  chiếu lên mặt nàng, ngũ quan tinh tế như ngọc tạc. Yến Hạ làm việc nhà một mình trong viện, đến khi mặt trời càng lên cao, cánh cửa đầu tiên ở bên trái căn viện mới mở ra. "Nhị nương!" Nghe thấy tiếng mở cửa, Yến Hạ ngẩng đầu lên, nở nụ cười với người chống gậy đang đi tới, "Cháo chín rồi, người tranh thủ ăn cho nóng." Người được gọi là nhị nương kia là một người phụ nữ tướng mạo quê mùa, trên mặt có một vết sẹo vừa dài vừa sâu, từ bên má sang tận mép tóc mai. Chỉ nhìn tướng mạo bên ngoài thì khó nhận ra tuổi tác. Chân phải của Nhị Nương bị què, bà chống gậy chầm chậm bước tới, nghe Yến Hạ nói thế thì nhướng mày nói: "Thuốc đâu?" "Thuốc còn đang nấu, sắp xong rồi, người cứ ăn cháo trước đi, lát nữa để con bưng thuốc cho cha lớn." Yến Hạ bỏ chậu nước tưới hoa xuống, đi vào nhà bếp. Nhị Nương ậm ừ vài tiếng rồi ngồi xuống bàn ăn cháo. Trong nhà bếp, Yến Hạ quay đầu nhìn người ngồi cạnh bàn, bất giác mỉm cười. Yến Hạ có ba người cha nuôi, một người mẹ nuôi. Từ nhỏ, nàng đã sống ở trấn Nam Hà dưới chân núi này, do một tay bốn cha mẹ nuôi nuôi lớn. Nàng quen biết rất nhiều đứa trẻ đồng trang lứa trong trấn, bọn nó đều chỉ có một cha một mẹ, ấy vậy mà Yến Hạ nàng có tới bốn cha mẹ. Đám trẻ con kia ngưỡng mộ nàng vô cùng. Nhưng chỉ có Yến Hạ biết, nhiều cha nhiều mẹ cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Mấy người cha người mẹ này của nàng trước giờ toàn khiến người ta đau đầu. Cha nuôi mẹ nuôi của nàng không phải loại người phi phàm hay lợi hại hơn người bình thường bao nhiêu mà là họ khuyết mất vài thứ so với người thường mà thôi. Nhị nương nàng là người què, chân cẳng bất tiện nên luôn phải ở trong nhà chẳng ra ngoài được. Những gì bà ấy có thể làm chỉ là mấy chuyện như thêu thùa hoa lá các thứ cho người ta. Cha của nàng thì thân thể cường tráng nhưng là một người câm, có thể làm việc nhưng vì không nói được nên thường bị người ta ép giá tiền. May là còn có cha nhỏ tuy mù nhưng miệng lưỡi lanh lợi, là người kể chuyện duy nhất ở tửu lâu trong trấn, kiếm được kha khá tiền. Nhưng mà cha nhỏ này là một kẻ coi rượi như mạng sống, tiền kiếm được toàn tiêu vào việc mua rượu uống. Có điều, cho dù cha nhỏ không nghiện rượu tới thế thì nhà họ cũng chẳng dành dụm nổi đồng bạc nào để sống những ngày tháng nhàn hạ cả. Vì tiền của các nàng đều dùng hết lên người cha lớn. Cha lớn Yến Hạ là người duy nhất trong mấy cha mẹ nuôi của nàng không bị khuyết tật gì trên cơ thể, nhưng mà vị cha này quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh. Yến Hạ không biết rốt cuộc cha bị bệnh gì, nàng chỉ biết y bệnh rất nghiêm trọng, cha mẹ nuôi khác ngày nào cũng lo lắng trông chừng y, cẩn thận bảo vệ y giống như sợ có một ngày y bỗng dưng tắt thở vậy. Cũng may là từ khi Yến Hạ ra đời đến nay, cha lớn vẫn gắng gượng sống được hơn mười lăm năm. Yến Hạ rất thích người cha lớn của nàng, ngoại trừ việc cha là người nuôi lớn nàng, còn vì cha lớn là người đẹp nhất nàng từng gặp cho đến tận bây giờ. Giống như các cha mẹ nuôi khác, Yến Hạ luôn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cha lớn, hy vọng một ngày y có thể khỏe lại, sống thật lâu dài. Nghĩ vậy, Yến Hạ đeo găng tay rồi đổ nồi thuốc đã nấu xong vào trong chén, chuẩn bị mang vào phòng cho cha lớn. Nhưng khi nàng vừa quay người, bất thình lình một thân hình cao to chắn trước mặt nàng. Người đó là cha nuôi nàng, không biết y vào phòng bếp từ khi nào. Y bưng chén thuốc lên rồi nhìn Yến Hạ một cái, quay đầu đi ra khỏi phòng, không quay đầu lại mà chỉ Nhị Nương đang ngồi bên kia ý bảo Yến Hạ qua đó ăn cháo. Yến Hạ ngồi xuống bàn ăn, múc từng chén cháo bỏ vào miệng. Ánh mắt nhị nương bên cạnh liên tục dừng trên người nàng, nhìn mãi nhìn mãi khiến mặt nàng phát nóng lên, nàng chỉ còn cách cúi thấp đầu xuống. Nhị nương cười mà không nói, mắt vẫn không rời Yến Hạ. Qua một lúc, cha nuôi bước ra từ phòng của cha lớn, ngồi xuống bàn, ánh mắt nhanh chóng liếc sang người Yến Hạ.    Ánh mắt này khiến Yến Hạ không biết phải phản ứng ra sao, nàng bỏ chén cháo xuống bàn, nhỏ giọng hỏi dò: "Cha lớn sao rồi ạ? Đã uống thuốc chưa?" Cha gật gật đầu. Nhị nương cười khẽ bảo: "Chắc giờ này ông ta còn ngủ, cho dù có bắt dậy uống thuốc ông ta cũng chẳng biết người đúc thuốc cho mình là ai đâu." Nghe nhị nương nói vậy, cha gật đầu. Dù sao thì để cha lớn uống thuốc được đã là chuyện tốt rồi. Yến Hạ đáp một tiếng, nhưng ánh mắt nhị nương và cha cứ dừng trên người nàng một cách kỳ lạ, nàng chỉ còn cách giả vờ ho khan một tiếng, làm ngơ ánh mắt đó. May là đúng lúc ấy, cha nhỏ bước ra khỏi phòng. Mắt của cha nhỏ không tốt, lần mò mãi mới đi đến bên bàn, cũng không thèm quan tâm trên bàn có gì, cứ thế giật lấy chén cháo của cha rồi ăn tự nhiên. Cha nhỏ ăn xong, lau khóe miệng, nhìn mọi người mỉm cười: "Thức sớm thế à?" Trong viện không ai để ý y. Cha nhỏ không tài nào hiểu nổi không khí trước mắt đây là thế nào, bèn hỏi: "Sao không ai nói chuyện vậy?" Yến Hạ đã ăn cháo xong, nàng đứng dậy dọn dẹp chén bát trên bàn, đỏ mặt nói: "Hôm nay còn có chút chuyện, con ra ngoài một lát, cha nuôi mẹ nuôi cứ ở nhà nghỉ ngơi đi." Nói xong, cuối cùng Yến Hạ không chịu nổi ánh mắt của bọn họ nữa, nhanh chóng rời khỏi căn viện. Nhị nương và cha chẳng nói lời nào, ánh nhìn đầy ý vị sâu xa trông theo hướng Yến Hạ vừa rời đi. Chỉ có cha nhỏ không thấy đường của nàng chẳng biết tình huống gì vẫn cứ vẫy tay vui vẻ tạm biệt nàng, còn không quên dặn nàng tối về nhớ mua cho hắn vò rượu. Đến khi không còn nghe tiếng bước chân Yến Hạ, cha nhỏ mới ngồi xuống, hỏi dồn hai người im lặng ngồi kế bên: "Sao hai người không nói gì thế?" Cha lắc đầu. Cha nhỏ: "Có gì không nói được chứ?" Cha nhíu màu, bắt đầu múa tay minh họa. Cha nhỏ ghét bỏ quơ quơ tay, không kiên nhẫn nói: "Không hiểu không hiểu, đổi cái nào có thể dùng lời nói đó." "..." Cuối cùng nhị nương không nhịn nổi nữa, dứt khoát ngắt lời hai con người không biết giao lưu này, nói: "Ông bị mù thì làm sao thấy Yến Hạ ra sao mà biết chuyện gì xảy ra." Nghe vậy, cha nhỏ như hiểu ra điều gì, bắt đầu cảnh giác, quay qua hỏi: "Sao thế?" Nhị nương nhìn về hướng Yến Hạ mới đi khỏi, thần sắc bắt đầu nghiêm nghị, thấp giọng nói: "Con bé Yến Hạ này… Hôm nay còn trang điểm nữa." Bởi vì bình thường phải chăm sóc bốn cha nuôi mẹ nuôi, cuộc sống cũng chẳng suиɠ sướиɠ mấy nên Yến Hạ chưa bao giờ để ý vẻ ngoài của mình. Hôm nay lại bỗng nhiên chăm chút bản thân. Chuyện này nói thì nhỏ nhưng với những người trong viện thì đây lại xem là chuyện lớn. Cha nhỏ chau đôi mày, một tay đặt trên mặt bàn đá, trầm ngâm giây lát, cuối cùng quay đầu lại hỏi một câu rất then chốt: "Nó muốn đi gặp ai?" Nhị nương và cha nhỏ nhìn nhau, không ai đáp. Nhưng ba người yêu con gái như mạng này đồng thời cảm nhận được mối nguy hiểm.   · Sau khi rời khỏi tiểu viện, Yến Hạ đến tửu lầu. Trong trấn chỉ có duy nhất một tửu lầu. Lúc trước Yến Hạ cũng rất hay tới đây, cha nhỏ nàng kể chuyện ở tửu lâu này nên nàng thường đến đón y về nhà. Lâu dần, ông chủ tửu lâu và rất nhiều khách khứa đều quen mặt nàng. Cha nhỏ kể chuyện vào buổi chiều, lần này Yến Hạ tới trước chẳng liên quan gì tới y. Nàng chào hỏi ông chủ một tiếng rồi trực tiếp đi lên lầu, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, bắt đầu yên lặng chờ đợi. Trấn Nam Hà nằm ở một vùng xa xôi, đường đi không thuận lợi, hiếm khi có người ngoài xuất hiện trong trấn. Thường ngày đến người còn chả thấy mấy ai nên khách khứa trong tửu lâu cũng ít ỏi vô cùng. Yến Hạ ngồi ở tầng hai một lúc lâu mà cũng chỉ có mấy vị khách đi vào. Yến Hạ ngồi đó đến nhàm chán, lúc thì uống trà, lúc thì dòm ngó những người dưới sảnh, dáng vẻ lơ đễnh. Nàng cứ đợi như thế, cũng không biết đã qua bao lâu, cánh cửa nội viện tửu lâu bỗng nhiên được ai đó mở ra từ trong, một bóng người bạch y bước ra ngoài. Yến Hạ khựng người lại, mở to mắt nhìn về phía người nọ. *Đôi lời muốn nói: Trong truyện tác giả dùng "二娘 (nhị nương - mẹ hai),大爹 (cha lớn),三爹 (cha ba),小爹 (cha nhỏ)". Tui đắn đo rất lâu không biết nên để luôn vậy hay thay đổi. Cuối cùng thống nhất thế này: Nhị nương vẫn là nhị nương (để mẹ hai cũng được nhưng "nhị nương" nghe thích hơn chút). Cha lớn và cha nhỏ vẫn vậy. Riêng cha ba tui sẽ để "cha" hoặc "cha nuôi". (Không biết mọi người có thấy không chứ t thấy để cha ba nghe vướng vướng). P/s: TUI ĐÃ TRỞ LẠI RỒI ĐÂY! >:-) Sắp tới sẽ làm luôn song song hai bộ, một là bộ này (chính) và một bộ khác (phụ). Sau này, khi mày mò xong sẽ chuyển hẳn nhà sang wordpress, chắc khoảng mấy tháng nữa. Cảm ơn các bạn đã đọc. Cảm ơn rất nhiều! Mời các bạn đón đọc Vãn Thiền của tác giả Hạnh Dao Vị Vãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chuông Gió Quyển 5 - Vĩ Ngư
Sách Nói Chuông Gió Một chiếc chuông gió chỉ vang lên khi chạm vào oán khí của người chết… Một con đường phiêu bạt vĩnh viễn không nhìn thấy điểm cuối…. *** Buổi chiều ngày thứ ba, cuối cùng cũng đến Đa Mã. Quý Đường Đường dần dần hồi phục, trong lời lẽ cử chỉ đã không khác gì một người bình thường, nhưng bức tranh chắp vá vẫn thiếu một mảnh ghép cuối cùng cũng là mảnh ghép quan trọng nhất, cô không nhớ Thịnh gia Tần gia, cũng không nhớ những chuyện bi thảm nhất đau khổ nhất đã trải qua trong một đời này. Có lẽ tiềm thức của con người trời sinh đã có cơ chế tự bảo vệ, nó sẽ tự động che đi những kí ức đau khổ đó, Nhạc Phong cũng không rõ là mình hy vọng cô nhớ lại hay là không hy vọng cô nhớ lại nữa, cứ nghe theo ý trời đi, ông trời sắp đặt như vậy, tự nhiên có lý của nó. ... *** Nếu bạn là fan của Vĩ Ngư, nếu còn nhớ ông chú Thần Côn với một núi sách ghi chép sự lạ trên đời, luôn miệng gọi Nhạc Phong trong "Chuông gió" là Tiểu Phong Phong thì ở Xương Rồng Đốt Rương, chúng ta sẽ có cơ hội biết được nguồn gốc của nhân vật này và cả Sơn Quỷ, Thủy Qủy, cùng hằng hà những sự lạ kì dị về Thần Thú Thượng cổ. Truyện được viết trong bối cảnh mới, nhân vật mới, nên những bạn không đọc Chuông gió, hay Bảy thanh hung giản hay Ba đường luân hồi cũng đều sẽ hiểu được các liên kết trong truyện. + Thứ tự đọc các bộ trong hệ liệt Thần Côn là: Chuông gió - Bảy thanh hung giản - Ba đường luân hồi - Xương rồng đốt rương. + Tuy nhiên bạn vẫn có thể đọc hiểu được nội dung của một bộ bất kỳ trong bốn bộ trên khi đọc riêng lẻ bởi nội dung chính của chúng không liên quan quá nhiều đến nhau.   Mời các bạn đón đọc Chuông Gió Quyển 5 của tác giả Vĩ Ngư.
Quỷ Sự Vô Tận - Mộc Hề Nương
Thể loại: Linh dị thần quái, huyền nghi trinh thám, hiện đại, 1vs1, sảng văn, chủ thụ, cường cường, HE. Văn án: MỘT Dương Nguyên Nhất làm việc tại một văn phòng thám tử, văn phòng thám tử này tên là ‘Monster’. Phát hiện sếp là ông chồng quá cố đã sớm ‘ốm chết’ của cậu. HAI Gần đây Monster có một thành viên mới, mỗi ngày ôm bài vị người chồng quá cố, thắp hương vái lạy. Di ảnh bài vị giống y hệt dung mạo ông sếp khủng bố. … Dương Nguyên Nhất là người đã có gia đình. Hơn nữa còn là một người có câu chuyện gia đình vô cùng lâm li bi đát. Thuở còn “thơ bé”, cậu xung hỉ với thiếu gia Ngụy Lan Đình nhà họ Ngụy, nhưng hai người chung sống chưa được bao lâu thì Ngụy Lan Đình qua đời, Dương Nguyên Nhất phút chốc trở thành góa phu, vì chồng thủ tiết. Đến tận khi học xong đại học, lăn lộn vào đời, trở thành một thành viên của văn phòng thám tử Monster, Dương Nguyên Nhất vẫn nghiêm túc thủ tiết thờ chồng.  Trong ba lô của Dương Nguyên Nhất luôn có bài vị, trên bài có ba chữ “Ngụy Lan Đình”. Trùng hợp, đại boss bí ẩn ở văn phòng thám tử Monster cũng họ Ngụy, hơn nữa ánh mắt khi nhìn Dương Nguyên Nhất, ừm, có chút quái quái. Dương Nguyên Nhất không nghĩ nhiều, nhưng đồng nghiệp của cậu sau khi nhìn thấy di ảnh trên bài vị, ánh mắt nhìn cậu cũng có chút quái quái. Bởi vì chồng cũ của Dương Nguyên Nhất, không chỉ trùng họ với đại boss, mà cũng trùng luôn cả khuôn mặt với đại boss luôn.   … Ngụy Lan Đình (lúc này là Ngụy Diên Khanh), khi thấy Dương Nguyên Nhất nghiêm túc bái phỏng bài vị của chính mình, lần đầu tiên có cảm giác mình bị chính mình đội cho một cái nón xanh. Vì sao lại nói, bị đội nón xanh bởi chính bản thân mình? Vì Dương Nguyên Nhất không cho hắn sờ, không cho hắn chạm. Mối quan hệ giữa sếp Ngụy của văn phòng thám tử Monster và Dương Nguyên Nhất chỉ thuần túy là mối quan hệ cấp trên - cấp dưới bình thường.  Trong khi đó, cái bài vị có khắc chữ “Ngụy Lan Đình” kia, lại ngày đêm được cận kề Dương Nguyên Nhất, thử hỏi sếp Ngụy sao mà không tức? Sếp Ngụy cảm thấy, bản thân mình còn không bằng được một cái bài vị. Vì thế, khi nói tới chuyện hôn nhân với Dương Nguyên Nhất, cậu hỏi, vợ sếp đang làm gì? Sếp Ngụy trầm mặc một lúc, đáp rằng, “Đang thủ tiết.” Dương Nguyên Nhất: “Sếp đúng là biết nói đùa.” Sếp Ngụy lại giận dỗi: “Tôi không nói đùa. Em ấy cáu kỉnh với tôi, thích giấu bài vị, coi bài vị là tôi, cúng bái mỗi ngày, rất nghiêm túc thủ tiết.” Sau khi Ngụy Lan Đình mất, Dương Nguyên Nhất vẫn luôn nhớ tới hắn. Cậu thậm chí còn tin tưởng, Ngụy Lan Đình thương mình như vậy, chắc chắn sẽ không lỡ bỏ cậu đi đầu thai trước. Hắn vẫn đang đợi cậu dưới địa phủ. Thế nhưng, ngàn vạn lần Dương Nguyên Nhất không thể ngờ được, người chồng đã “sớm chết” của mình, thực ra vẫn đang “vất vưởng” ở nhân gian đợi mình, hơn nữa lại trở thành sếp của mình, hơn nữa còn lén lút giấu giấu giếm giếm, không cho mình biết sự thật. Hậu quả của việc sếp Ngụy giấu giếm thân phận với Dương Nguyên Nhất chính là: phải đi chẻ bài vị, chẻ một trăm cái bài vị, sau đó bị cấm giường, cấm luôn cả tính phúc sinh hoạt. __ Sau khi đọc xong “Xông vào ngõ âm dương”, mình cũng tìm đọc thêm các tác phẩm khác của Mộc Hề Nương và cũng như “Xông vào ngõ âm dương”, mình cực thích “Qủy sự vô tận”. Thuộc tính công thụ trong hai bộ này khá giống nhau: trung khuyển công x thông minh thụ. Cũng là kiểu “lừa yêu lừa cưới”, che giấu thân phận, đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành. Đọc khá hay và thoải mái.  Đây là một bộ đam mỹ linh dị thần quái, thế nhưng bên ngoài yếu tố kinh dị ra, cũng không thiếu những yếu tố hài hước gây cười. Chuyện tình “trắc trở” của Ngụy Diên Khanh và Dương Nguyên Nhất là ví dụ điển hình. Ngụy Diên Khanh ban đầu vì không muốn để Dương Nguyên Nhất nhận ra mình (ảnh cũng có nỗi khổ riêng, đọc truyện để biết thêm thông tin chi tiết ha), mà không ngại đeo khẩu trang để che đi nhan sắc trời sinh.  Hơn nữa, đó không phải là loại khẩu trang bình thường, mà còn là khẩu trang heo hồng peppa.  Hơn nữa, sếp Ngụy còn rất mong mỏi, Dương Nguyên Nhất có thể đeo khẩu trang đôi có in hình heo hồng Peppa với mình.  Chưa hết, sếp Ngụy còn ghen tuông một cách cầm thú đến mức, khi Dương Nguyên Nhất ra ngoài làm nhiệm vụ, âm thầm lôi bài vị của chính mình trong ba lô của Dương Nguyên Nhất ra. Lôi ra xong cũng không giữ lại, mà lôi ra xong liền quẳng đi cho khuất mắt.  Sau “Xông vào ngõ âm dương” và “Qủy sự vô tận”, chắc chắn Mộc Hề Nương sẽ là một trong những tác giả yêu thích nhất của mình. Truyện của Mộc Hề Nương vừa có thể giải trí, vừa có thể giúp trau dồi kiến thức; thêm vào đó, yếu tố kinh dị và hài hước đan xen một cách vừa phải và vừa đủ; tuy truyện hơi dài nhưng vẫn rất lôi cuốn mà không hề thấy nhàm chán. Nếu như hệ thống các vụ án trong “Xông vào ngõ âm dương” mang đậm màu sắc Đạo giáo, thì “Qủy sự vô tận” lại có một hệ thống các sự kiện rất mới mẻ và đáng chú ý. Đó chính là “dị văn đô thị”. Dị văn đô thị là gì? Là những câu chuyện được lưu truyền trong dân gian: Hoa thược dược đen, Người giải đáp, Búp bê Nga… những câu chuyện này phần lớn nảy sinh từ những vụ án mạng, được đồn thổi trong diện rộng, từ ngày này qua tháng khác, được nhiều người tin tưởng, cuối cùng trở thành dị văn đô thị có hình dạng và bản thể. Nhiệm vụ của văn phòng thám tử Monster, cũng chính là thu phục những dị văn khát máu luôn muốn giết chết con người này. Bản thân Ngụy Diên Khanh cũng là một đại dị văn. Không chỉ con người, mà các dị văn khác cũng vô cùng khiếp sợ hắn ta. Vì Ngụy Diên Khanh chính là dị văn khủng bố. Ai nhìn thấy hắn đều sẽ gặp ác mộng. Dương Nguyên Nhất ngày nhỏ cũng vì Ngụy Diên Khanh chơi xấu mà mới gặp ác mộng. Lớn lên nhìn Ngụy Diên Khanh cũng có thể gặp ác mộng. Một trong những ác mộng của Dương Nguyên Nhất chính là - nhìn thấy heo hồng Peppa - con heo trên khẩu trang của sếp Ngụy, trong giấc mơ của mình. Mình rất thích Dương Nguyên Nhất, cũng thích Ngụy Diên Khanh. Ảnh chăm sóc và cưng chiều Dương Nguyên Nhất một cách rất ôn nhu và dịu dàng (dù ảnh nhiều lúc hơi bệnh xà tinh một tẹo). Dương Nguyên Nhất cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa còn kiên cường tự lập, không dựa dẫm vào ai. Hai người họ đúng là trời sinh một đôi luôn đó. Dương Nguyên Nhất từng cắn răng đổ hết tiền mua đất xây mộ cho ông chồng “đã chết” của mình, Ngụy Diên Khanh lại chém đinh chặt sắc tuyên thệ, sau này hai người phải chôn chung một mộ. “Chôn chung một mộ” - tự dưng đọc đến mấy chữ này, mình cảm thấy đây là một trong những lời hứa hẹn lãng mạn và tốt đẹp nhất từng nghe được. Còn hơn cả “Cùng nhau chậm rãi già đi”.  … Dương Nguyên Nhất: “Anh nói đúng, nên làm chút chính sự. Chúng ta thương lượng chuyện mua mộ đôi xa hoa đi.” Ngụy Diên Khanh bất đắc dĩ: “Hợp đồng đã được ký, còn thương lượng cái gì?” Dương Nguyên Nhất ngửa đầu, cắn cằm Ngụy Diên Khanh: “Thương lượng xem ngài Ngụy có muốn chôn chung một mộ với em không.” … Tóm lại, “Qủy sự vô tận” là một bộ truyện rất hay. Bạn nào đã nhảy hố “Xông vào ngõ âm dương rồi”, thì hãy cân nhắc nhảy luôn cái hố này xem sao nha.   ___________ '' '': Trích từ truyện Review by #Ám Dung Hoa Mời các bạn đón đọc Quỷ Sự Vô Tận của tác giả Mộc Hề Nương.
Trượng Phu Không Ngồi Yên Trong Phòng - Hạ Y
Lòng của nàng thật sự muốn vỡ nát! Mới gả vào Đường gia được vài ngày ngắn ngủi, phu quân mà nàng khuynh tâm yêu say đắm lại đã nói muốn nạp tiểu thiếp. Đối tượng không phải là ai khác, chính là muội muội sinh đôi của nàng! Đây đối với nàng mà nói không phải là sét đánh ngang tai, mà là ngũ lôi oanh đỉnh a! Tưởng rằng phu quân của nàng là chính nhân quân tử, chỉ có một mình nàng trong lòng; Không nghĩ tới hắn căn bản cũng giống như những nam tử bình thường trong thiên hạ đầy sắc tâm, thê thiếp càng nhiều càng tốt, Ghê tởm hơn chính là, hắn lại chọn trúng muội muội cùng nàng như cùng một cái khuôn mẫu in ra, Muốn hưởng phúc nhiều vợ à! Cơn tức này nàng có thể nào nuốt được? Nàng Chung Uyển Ước cũng không phải để là mặc người chà đạp , Mặc dù bề ngoài của nàng rất ôn nhu, nói chuyện nũng nịu, Nhưng cá tính của nàng đúng là so với bò còn muốn bướng bỉnh hơn, quyết tâm của nàng so với trời còn cao hơn! Nếu đã không chiếm được toàn bộ hắn, thì nàng cả một nửa kia cũng không cần! Toàn bộ ném cho chó ăn đi! Nàng quyết định – bỏ cái tên phu quân xấu này! Đùa giỡn tình cảm cũng chỉ như thay quần áo thôi. *** Thể loại: Cổ đại, cưới nhầm, gương vỡ lại lành, sủng ngược đan xen, nam chính vô sỉ, gây ức chế, nữ ngoài nhu trong cường, HE Độ dài: 9 chương  Tình trạng: Hoàn edit Thành hôn chưa tới nửa năm, trượng phu đã vội thay lòng, muốn thú thêm thiếp khác, ghê tởm hơn nữa, người đó lại chính là tiểu muội sinh đôi của nàng. Đối với Chung Uyển Ước, tin tức này không khác gì một mũi dao, đâm đến lòng nàng chảy máu đầm đìa, khó có thể chấp nhận.  Trượng phu nàng hết mực yêu thương, chính miệng nói với nàng rằng hắn thú “nhầm” người, vị trí Đường thiếu phu nhân này hẳn phải thuộc về muội muội nàng mới đúng. Hắn còn nói, nể phần ân ái những ngày qua, ghế chủ mẫu hắn sẽ cho nàng giữ lại, chẳng qua từ nay về sau, Đường phủ này, nữ chủ nhân có tới tận hai người. Đường Cẩn Tư cho rằng bản thân mình như vậy đã đủ rộng lượng, lại không thể ngờ rằng, tiểu thê tử ngoan ngoãn, vô vị của hắn lại có thể mang đến “kinh hỷ” lớn đến thế. Cầm hưu thư trong tay, Đường Cẩn Tư mới chợt phát hiện, thê tử của hắn còn có một mặt cứng rắn như vậy, thú vị hơn là, sự bướng bỉnh này của nàng khiến hắn vô cùng “thưởng thức”, càng không muốn buông nàng ra. Hắn có lòng, nhưng Chung Uyển Ước nào nguyện ý. “Chàng nếu không tâm ta liền từ, núi xanh chỉ nhận màn mây trắng”, mà rõ ràng “đám mây trắng” này sẽ không phải kẻ hai lòng Đường Cẩn Tư kia. Một kẻ không chịu buông tay, một người nhất định không lùi bước, cuộc hôn nhân “sai lầm” này quả không hề dễ dàng để tới được điểm cuối.  Trong ván cờ tình yêu ấy, Chung Uyển Ước rõ ràng ở thế yếu, nhưng chính sự quật cường cùng con tim chân thành, sâu đậm của nàng đã khiến Đường Cẩn Tư phải thua tan tác. Đi qua những tháng ngày cô đơn, lạnh lẽo mới thấy nhớ da diết những năm tháng ân ái khi xưa, nếu có thể quay lại, hắn hy vọng kể từ ngày thành thân ấy một lần nữa bắt đầu, chuyên tâm, một lòng bảo vệ nàng. Hắn có lòng, còn nàng liệu có nguyện ý? *** Thực sự đây không phải một bộ truyện có quá nhiều nút thắt, đọc một vài chương là có thể đoán ngay được cái kết HE, cả nhà cùng hạnh phúc. Nhưng quá trình lăn lộn trong cái hố này, đối với tớ là một loại trải nghiệm bất ngờ, thú vị, giống như trong chuyến du lịch từ sao Hỏa tới Trái đất, bạn được khuyến mại đi thăm quan thêm sao Mộc vậy.  Nam chính là một kẻ đạo mạo, bên ngoài nho nhã, lịch sự, đối xử ân cần, với thê tử càng thêm quan tâm chăm sóc, nhưng đằng sau cái vẻ mặt tươi cười dịu dàng ấy, là một kẻ âm hiểm, xảo trá, lại có mấy phần tà ác. Lần đầu gặp gỡ Chung gia tỷ muội, hắn bị tiểu cô nương vui vẻ hoạt bát làm cho rung động. Thế rồi, khi chưa tìm hiểu rõ người hắn thích là ai, Đường Cẩn Tư đã vội vã đến cửa Chung gia cầu hôn, kết quả là thú nhầm người.  Mặc dù người khiến Đường Cẩn Tư rung động là Uyển Diễn, nhưng tháng ngày chung sống với Uyển Ước lại khiến trái tim hắn dao động. Hắn tham lam, không hiểu rõ lòng mình, lại còn muốn trái ôm, phải ấp. Thê tử cứng đầu không chấp nhận chuyện chung chồng, còn muốn hưu hắn, bỏ nhà đi mới khiến Đường Cẩn Tư nhận rõ, người có thể khiến hắn đau lòng, khiến hắn bận tâm, khiến hắn muốn dang tay bảo vệ, lau khô những giọt nước mắt trên mặt nàng, chỉ có thể là một người, mà người đó, vừa hay là Chung Uyển Ước - thê tử mà hắn thú nhầm kia. Chung Uyển Ước, nữ chính của truyện, là một cô gái mềm mại, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta cảm thấy vô vị. Nàng thương một người, mang hết cả trái tim để quan tâm người đó, dường như thế giới của nàng chỉ xoay quanh trượng phu Đường Cẩn Tư mà thôi. Những tưởng với tính cách của nàng, sẽ cam chịu chấp nhận số phận “chung chồng”, nhưng không, Chung Uyển Ước thà rằng mang theo trái tim thương tổn rời đi, bỏ lại tất cả yêu thương, mặn nồng mà nàng luôn trân trọng, gìn giữ, cũng quyết không chịu chấp nhận việc trượng phu tái giá.  Nhìn bề ngoài, nàng giống như một cốc nước lọc, nhạt nhẽo, vô vị nhưng chỉ khi thưởng thức rồi mới biết ấm lạnh thực sự ra sao. Chung Uyển Ước mặc dù là một bánh bèo, nhưng chưa bao giờ là một bánh bèo vô dụng. Nàng ôn nhu, thiện lương, nhưng sẽ không khom lưng, cúi đầu, càng không nhượng bộ những kẻ không trân trọng tình cảm của nàng. Ngoài hai nhân vật chính, tớ còn khá ấn tượng với mẫu thân của nam chính. Mặc dù xuất hiện không nhiều, nhưng cách Đường phu nhân thông cảm và thấu hiểu cho con dâu thực sự khiến tớ đau lòng. Bởi chỉ khi trải qua rồi, mới biết được nhìn trượng phu vui bên người mới có bao nhiêu đau khổ.  Phụ mẫu nữ chính khiến tớ khá bực mình, bởi sự yếu đuối không bảo vệ được con gái cùng với sự thiên vị rõ ràng trong cách đối xử với hai tỷ muội. Tớ còn có sự bài xích không hề nhẹ với muội muôi sinh đôi của nữ chính. Ai cũng nói, cùng trứng thì liền tâm mà cô em này thì có vẻ hơi quá đà, đến trượng phu của tỷ tỷ mà cũng muốn dùng chung. Mặc dù đoạn cuối có giác ngộ, cũng biết xin lỗi nữ chính, nhưng vẫn không thể xóa được cái sự “ghét từ cái nhìn đầu tiên” của tớ.  Mặc dù truyện tương đối ngắn, nhưng thực sự có thể đưa bạn qua những cung bậc cảm xúc khác nhau, từ đau lòng, thương xót đến mãn nguyện cho cái kết đẹp của một cuộc hôn nhân “sai lầm”. Bỏ qua việc nam chính là một kẻ gây ức chế, khiến người đọc vừa yêu vừa hận, thì nữ chính là yếu tố quan trọng, đảm bảo có thể kéo bạn đi đến cuối truyện.  Nếu bạn đang rảnh chết đi được, thì tớ xin nhiệt liệt, chân thành tặng bạn một vé thăm quan free “Trượng phu không ngồi yên trong phòng”, hy vọng bạn có những phút giây bị ngược cúc vui vẻ.  _________ " ": Trích từ truyện Review by #Gian_Thần Bìa: #Tịch Phi   Mời các bạn đón đọc Trượng Phu Không Ngồi Yên Trong Phòng của tác giả Hạ Y.
Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ) - Mỉm Cười Wr
Trở thành nữ phụ của ngôn tình sắc dục, vì thay đổi kết cục nguyên tác, Ninh Vân Hoan đè nén bản tính. Nếu nữ chủ là Bạch Liên Hoa thánh mẫu thì cô sẽ so với nữ chủ hoàn mỹ hơn. Nhưng cho dù có cố gắng cải biến định mệnh, cô vẫn không thoát khỏi kết cục của nữ phụ. Sống lại lần nữa, không ngụy trang bản thân, bảo vệ sinh mạng, rời xa người đàn ông phúc hắc. Có điều, cô không ngờ cô càng tránh lại càng chui đầu vào rọ, người mà thánh mẫu Bạch Liên Hoa không cầu được lại rơi vào tay nữ phụ Ninh Vân Hoan! Từ nay về sau, có người ở đằng sau làm núi dựa, cô có thể làm chủ cả thiên hạ. P/s: Ta mới edit lần đầu, mong mọi người giúp đỡ  ^:)^  ^:)^  ^:)^         Ta thấy hố này bên Cung Quảng Hằng có người làm rồi, nhưng lâu rồi chưa có chương mới thì phải, không biết có bị drop không nữa. Cơ mà ta quyết định tập tành edit để thoả mãn ước nguyện lâu nay đi đọc chùa của mình, mong các nàng không hắt hủi  :hixhix:         Cuối cùng, MỜI NHẢY HỐ a ~ :bighug: *** Thể loại: Hiện đại, trùng sinh, xuyên sách, hắc bang, 3S, không ngược, HE Số chương: 195 chương + 2 ngoại truyện  Tình trạng: HOÀN EDIT ----------------- Warning: Đọc bộ truyện này có thể gặp những tình tiết khiến bạn TỨC lộn ruột, xin cân nhắc trước khi đọc nhé ^^ Trở thành nữ phụ của một bộ ngôn tình sắc, kiếp trước dù cố gắng như thế nào Ninh Vân Hoan cũng không thể thoát được kết cục đau thương. Sống lại kiếp này, Ninh Vân Hoan không muốn đi vào vết xe đổ đó nữa.  Trùng sinh giúp cô biết được “hào quang nữ chính" đáng sợ như thế nào, chính vì thế Ninh Vân Hoan luôn cố gắng né tránh nữ chính 2 kiếp là Cố Doanh Tích, tránh ả ta như tránh tà. Nhưng có lẽ Hoan Hoan của chúng ta đen đủi, không những không tránh được Cố Doanh Tích, mà còn đụng phải một con người khiến Ninh Vân Hoan không bao giờ quên: Lan Lăng Yến. Có thể nói không ai hiểu rõ sự ác độc, vô tình và tàn nhẫn của Lan Lăng Yến hơn Ninh Vân Hoan. Không những thế, Lan Lăng Yến còn là người thừa kế Lan gia - một thế lực - tiền tài khổng lồ trong thế giới ngầm. Đây cũng có thể coi là nam chủ duy nhất mà “hào quang nữ chính" của Cố Doanh Tích không với tới được.  Ninh Vân Hoan không hiểu, vì sao kiếp này cô lại có dính líu đến người đàn ông đáng sợ này. Không chỉ quan hệ thông thường mà còn kết hôn và sinh con với anh.  Đừng nói Ninh Vân Hoan, chính bản thân Lan Lăng Yến cũng không hiểu vì sao anh lại có cảm giác đặc biệt với cô gái nhỏ này. Quả thật lúc đầu với cô anh chỉ là tò mò - tò mò vì sao chỉ lần đầu gặp anh mà cô lại tỏ vẻ sợ anh như vậy. Đã thế, sau khi phát sinh quan hệ với anh, thái độ của cô như hận không thể cách xa anh 7 vạn 8 ngàn dặm ấy. Với một người có bản tính kiểm soát chiếm hữu cao như Lan Lăng Yến càng làm anh có quyết tâm muốn nắm chặt cô gái nhỏ này.  Một người bá đạo kiểm soát, một người không thể chống lại sự kiềm soát đó, hai người bọn họ cứ thể ở bên nhau. Lan Lăng Yến từ cảm giác khó hiểu chuyển dần thành yêu thích và cuối cùng là nảy sinh thứ tình cảm mà anh nghĩ sẽ không bao giờ phát sinh trên người mình. Anh trao cho cô đôi cánh để cô có thể bay lượn, miễn cô vẫn nằm trong bầu trời chở che của anh.  Phải biết, chưa bao giờ Lan Lăng Yến để ý một người như thế, nhưng trớ trêu thay người con gái đó vẫn mãi không hiểu lòng anh. Cô vẫn luôn sợ anh, che giấu anh bí mật gì đó. Anh chờ đợi, chờ đợi một ngày Ninh Vân Hoan sẽ mở lòng ra với anh, sẽ nói cho anh nghe bí mật tận sâu trong lòng cô, sẽ cho anh biết vì sao cô sợ anh. Nhưng Lan Lăng Yến không biết rằng, bóng ma của quá khứ kiếp trước đã ám ảnh ăn sâu tận xương tuỷ của cô. Cô rất sợ, nếu cô trao tim cho người đàn ông này, nếu bi kịch kiếp trước của nữ phụ lại một lần nữa tái diễn, cô biết phải làm sao?? Một bên vừa phải đối phó với nữ chính Cố Doanh Tích và dàn nam sủng của cô ta, một bên vừa phải che giấu Lan Lăng Yến, quá nhiều sóng gió ập đến cũng đến lúc làm Ninh Vân Hoan lơi tay đánh rơi bí mật kia.  Khi đối diện với sự thật rằng mình chính là người kiếp trước đã giết chết cô gái nhỏ mình yêu, Lan Lăng Yến sẽ phản ứng ra sao đây? Ninh Vân Hoan thật sự có thể thoát khỏi số kiếp đã an bài của nữ phụ? Hào quang của nữ chính Cố Doanh Tích sẽ chạm đến những ai đây. Lan Lăng Yến liệu có chống lại được sự cám dỗ của Cố Doanh Tích không? Những bí mật đằng sau hai kiếp?? Bạn sẽ biết được tất cả sau khi tận hưởng qua bộ truyện này.  … Có thể nói, đây là lần đầu tiên mình gặp một bộ truyện có nữ phụ Bạch Liên Hoa như thế đó. (À, nữ phụ ở đây là Cố Doanh Tích nhé ^^). Trời ơi, có thể nói con nhỏ này nó mặt dày kinh kinh kinh khủng luôn :v Cô ta gần như ăn nằm, qua tay tất cả các nhân vật nam trong truyện: Từ anh trai nữ chính, em trai nuôi của mình, bạn trai em gái mình, cha chồng tương tai của em gái mình, từ người qua đường ABC đến XYZ.  Nhưng lúc nào cũng tỏ ra mình yếu đuối, bị ép buộc rồi suốt ngày tơ tưởng tới nam chính của chúng ta. Ôi, đọc những đoạn nữ phụ ảo tưởng mơ mộng, hay làm bộ mặt yếu ớt nhu nhược gọi tên nam chính mình, hoặc là mỗi khi nữ phụ bị tên nam phụ khác xxx, cô ta lại ảo tưởng mình đang hy sinh bản thân vì nam chính, trời má, mình là mình chỉ muốn chửi thề thôi :v.  Mà các bạn yên tâm nhé, dù con nhỏ nữ phụ nó như thế nào thì nam chính của chúng ta đúng chuẩn soái ca mặt lạnh, nói năng hành động chả nể mặt ai đâu. Có thể nói, đối với nam chính chỉ có vợ anh - Ninh Vân Hoan là nhất, còn tất cả mọi thứ không đúng ý anh là anh xử đẹp hết. Rất tàn nhẫn và vô tình đấy. Từ đầu đến cuối truyện, nam chính Lan Lăng Yến đã hoàn thành rất tốt tính cách lạnh lùng mà tác giả xây dựng cho anh. Anh không hay nói lời hoa mỹ, nhưng anh dùng hành động chứng minh tình yêu của mình. Anh chấp nhận chờ đợi 4 năm để người con gái mình yêu thương hoàn thành những gì cô muốn. Nói chung là nam chính chỉ có chuẩn thôi bà con ạ.  Nữ chính Ninh Vân Hoan thì mình thấy không mấy ấn tượng. Kiểu mạnh mồm thôi, cường cũng không hẳn cường, có những tình huống thấy nữ chính nói nhiều không đáng: ví dụ mấy lúc mà ông anh trai cực phẩm của nữ chính qua kiếm chuyện ấy, bản thân nữ chính biết anh trai mình hết thuốc chữa vẫn nói chuyện giằng co với hắn, cuối cùng mới dẫn đến tức chết ba mình.  Ngoài ra, có thể nói, một dàn nam phụ cực phẩm của truyện này cũng là nguyên nhân giữ mình lại cố lết gần 200 chương đó. Chẳng phải nam phụ thâm tình hay gì đâu, TOÀN CỰC PHẨM THÔI. Đọc xong mình cảm thấy nhân sinh quan của mình bị đảo lộn ghê gớm? Làm sao? Làm sao tác giả lại có thể nghĩ ra mà xây dựng những tên đàn ông như thế nhỉ? Thật là bội phục.  Về cơ bản, yếu tố hắc bang truyện này không mạnh lắm, nhưng đấu đá âm mưu cũng có. Ví dụ giống như lý do vì sao ba Lan lại yêu vợ đấy. Nội dung ổn, tác giả rất hay khi cứ làm mình tò mò rằng: “Trời đậu, liệu con nhỏ này nó còn có thể ăn ngủ với bao nhiêu thằng nữa đây, phải xem mới được" - đó, kiểu như vậy đó. Truyện cũng có vài hạt sạn nhỏ, nhưng nếu bạn không quá khó tính thì thử nhảy hố xem sao.   Review by #Hôn_Quân Bìa: #Hắc Tiệp Dư Mời các bạn đón đọc Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ) của tác giả Mỉm Cười Wr.