Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiểu Nguyệt Nha - Khương Chi Ngư

Lời tựa: Nữ chính ăn đáng yêu để lớn, nam chính ăn xuất chúng mà trưởng thành, tác giả ăn dễ thương lúc chấp bút nên câu chuyện, còn tui, đích xác là bị bọn họ nhồi đầy bánh ghen tỵ tẩm mật đường rồi đi viết cái review này áaaaaa!  Nếu hỏi tình yêu hoàn mỹ nhất là gì, tin rằng đa phần sẽ đồng tình với mình: là loại tình cảm khi mà người yêu đầu tiên, cái nắm tay khẽ khàng đầu tiên, nụ hôn vụng dại đầu tiên, sẽ là người yêu cuối cùng, là bến đỗ duy nhất, cùng chung chăn gối, bạc đầu răng long với bạn. Lại hỏi, thanh xuân đẹp nhất là như thế nào? Mình nghĩ: Bất kể bạn có những năm tháng tuổi trẻ rực rỡ ra sao, nếu thiếu vắng hình bóng của một ai đó trong tim, người khiến bạn nửa đêm mất ngủ, khiến ánh nắng sớm mai bỗng trở nên thật lung linh, những vì tinh tú toả sáng rạng ngời hơn, mà mặt trăng hiền hoà lại biết vui biết buồn... vậy thì nhất định, sớm hay muộn, bạn sẽ cảm thấy tuổi trẻ của mình thật đáng nuối tiếc và không trọn vẹn. Phải, thanh xuân đẹp nhất, là khi bạn ở lứa tuổi trăng tròn trong sáng ấy, có thể xuất hiện rồi kết giao với một người khiến lòng bạn xao động như vầy. "Tiểu Nguyệt Nha" trong hình dung của mình, quả thật chính là câu chuyện về kiểu tình yêu hoàn mỹ, thanh xuân hoàn mỹ nhất ấy. "Trăng dưới nước là trăng trên trời, Nguyệt Nha Nhi trước mắt là người trong lòng" Năm cuối cùng cao trung, khi chuyển sang học tại cơ sở mới của trường, cuộc sống bình lặng của học sinh 3 tốt chăm ngoan học giỏi Nhạc Nha có một sự thay đổi vô cùng lớn. Cô... gặp phải một tên lưu manh. Bề ngoài đẹp trai thật đấy nhưng tính tình cũng tệ quá đi: kết giao bạn xấu, hành động tùy tiện, ăn nói cợt nhả, lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa chứ (Nam chính Trần Dạng có lời muốn nói: trừ 3 điều trên, cái cuối thật sự là hiểu lầm. Lão tử chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt với một mình Nhạc Nha của lão tử thôi! Những người khác đến nhìn ông đây còn chả thèm nhìn ấy chứ). Có nghĩ thế nào thì cô tuyệt đối chẳng thể liên hệ người thiếu niên cao lớn soái khí đầy người lưu manh bất hảo đó với hình ảnh học bá thông minh Trần Dạng thành tích luôn đứng đầu trường, cũng là người mà bố cô đã tài trợ suốt 10 năm và khiến cô tò mò không thôi. Vậy nên, sau này khi nhớ lại quá trình theo đuổi vợ của Trần tổng lúc đó, thật sự là đã ăn đủ đắng cay mặn ngọt mà! Đến tên của mình là Trần Dạng người ta còn không thèm tin. Này là gây nghiệt đến như thế nào chứ~ Cũng chẳng thể trách Nhạc Nha được, ai bảo người nào đó không thích đi đường thẳng, lại cứ thích trêu ghẹo ai kia đến nghiện. Thấy người ta là chú thỏ nhỏ hiền lành ngoan ngoãn, nên cố tình chọc cho con thỏ bối rối, con thỏ đỏ mặt, con thỏ tức giận, con thỏ xù lông lên, con thỏ cắn lại. Chỉ là dù dưới bất kì hình thái nào, con thỏ ấy cũng vô cùng vô cùng đáng yêu đến đòi mạng anh mà. Còn cuộc sống của Nhạc Nha, từ đó đã bị Trần Dạng làm cho đảo lộn. Có khi là vô tình, nhiều lần là cố ý, người ấy cứ xuất hiện trước mặt cô rồi làm đủ trò "bắt nạt" cô, hại cô xấu hổ, hại cô thẹn thùng, hại cô lần đầu biết nói dối...nhưng cô cũng thay đổi rồi...vì cô cứ vô tri vô giác mà dung túng cho anh hết lần này đến lần khác xông vào cuộc sống của mình, cũng bất tri bất giác mà luôn để ý, quan tâm, dõi theo bóng hình anh. Dù thế, quá trình truy "trăng" của Trần Dạng có thể nói là siêu chậm chạp. Nhạc Nha chính là kiểu con gái nhà lành ngoan ngoãn đặt việc học lên hàng đầu, quyết không yêu sớm trong truyền thuyết. Cô gái hiền lành nhưng rất có chính kiến đấy. Bạn đọc nào không kiên nhẫn chắc sẽ bị làm cho tức chết vì chờ đợi. Nhưng mình bảo đảm tuy hơi lâu cơ mà tình tiết không hề chán tý nào luôn ạ. Và khi kết quả đến thì, phải nói là...vô cùng mãn nguyện ý. Ví như đoạn tỏ tình của hai người nè: "Giữa bầu không khí yên tĩnh xung quanh, Nhạc Nha nghe anh khàn giọng hỏi: “Nhạc Nha, cậu có thích tôi chút nào không?” Có hay không? Nhạc Nha cũng đang tự hỏi, cô hiện giờ đang rất rối loạn trong lòng, như thể mọi chuyện đều đang cuốn vào nhau, nhưng lại bị ngăn cản nơi trái tim, không để cô nhìn thấy rõ mọi thứ. Hai người đối mặt nhau, không ai nhúc nhích. Nhạc Nha bỗng đưa tay ra, ngón tay trắng nõn xuyên qua ống tay áo, bắt lấy cổ áo của anh. Trần Dạng vẫn chưa hiểu. Sau đó anh bị kéo xuống, thiếu nữ trước mặt nhón chân, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mặt anh, “Cậu cúi thấp một chút.” Giọng nói mềm mại đáng yêu, như đang làm nũng. Được rồi. Trần Dạng cúi người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, đã thấy đôi lông mi thật dài của cô đang rung động áp sát gần mình, sau đó đôi môi mềm mại của cô chạm vào môi mình. Sự ngọt ngào trong suốt ấy, hóa giải tất cả những xao động cùng thấp thỏm không yên trong lòng anh." .... Nào nào, thú nhận đi, bạn đã thấy trái tim của mình đánh rơi mất nhịp nào chưa? Còn trái tim tui, đợi lâu như vậy, thật cmn cũng muốn tan chảy rồi aaaaa  Nhạc Nha, Nguyệt Nha Nhi, là cô công chúa nhỏ, tưởng chừng như lớn lên trong nhung lụa và yêu thương, nhưng nàng công chúa đó cũng có niềm đau mà nàng đã âm thầm gói ghém và cất dấu ở nơi tăm tối nhất, chờ ngày có một hoàng tử đến giải cứu. Có lẽ Trần Dạng không phải là hoàng tử, dù sao cũng chẳng có hoàng tử nào lưu manh như anh. Nhưng anh có tình yêu cuồng nhiệt duy nhất dành cho cô, thứ tình cảm trọn đời được ấp ủ ngay từ khi còn bé, ngày càng lớn mạnh chẳng thể kiểm soát khi gặp lại. Không có di sản cha truyền con nối thì đã sao, Trần Dạng anh sẽ tự tay vì cô mà dựng xây nên một vương quốc lộng lẫy, để anh có thể tùy ý chiều chuộng nâng niu sủng nịnh cô cả đời.  Túm lại, Tiểu Nguyệt Nha đích thực là một câu chuyện thanh xuân vườn trường điển hình. Không có gì quá mức oanh oanh liệt liệt, chỉ là vô vàn những câu chuyện nhỏ đáng yêu của hai bạn trẻ. Những khía cạnh u ám, cẩu huyết, bất hạnh không phải là không có, nhưng đều chỉ được phác họa sơ qua. Sau khi xác định quan hệ, hai người từng gặp chướng ngại, nhưng Trần Dạng là ai chứ, anh có thể chấp nhận tất cả: thời gian, chia cách, yêu xa, đợi chờ, nhưng tuyệt đối không bao giờ có chuyện chia tay, các bạn cứ yên tâm đọc nhé.... Giai đoạn trưởng thành theo mình không hấp dẫn bằng lúc khi hai bạn còn ngồi trên ghế nhà trường, nhưng tác dụng phát mật ngọt và thoả mãn thói ham hư vinh của độc giả thì đúng là đã phát huy đến cảnh giới tối cao. Với lại, cũng nhờ có khi lớn này mà mới có kích tình, mới có thịt siêu siêu vụn cho chúng ta thòm thèm chứ ????. Ở một diễn biến khác, Tiểu Nguyệt Nha còn như một bí kíp cua gái siêu đỉnh với đủ chiêu trò thả thính. Đừng nghĩ Dạng ca chỉ biết trêu chọc tiểu khả ái Nhạc Nha, khi cần ngọt ngào cậu ấy cũng siêu cấp lãng mạn và sến súa luôn ấy. Tâm hồn già cỗi của tui cũng bao phen rung rinh dao động với anh chàng này rồi. Vậy nên, bạn có muốn thử mức độ gia tốc của trái tim mình, muốn vừa nhìn điện thoại đọc truyện vừa mỉm cười như dở hơi không? "Tiểu Nguyệt Nha", thế giới của học bá sói xám lưu manh và cô bé trùm khăn đỏ được cưng chiều xin vẫy tay chào đón bạn ạ~ *** Rửa mặt xong rồi leo lên giường nằm, nhưng Nhạc Nha lại không cảm thấy buồn ngủ. Đèn trong phòng đều được tắt hết, Nhạc Dịch Kiện vẫn chưa trở về từ công ty, dì Trương cũng xin phép nghỉ rồi, trong nhà hiện tại chỉ có một mình cô. Chiếc đèn nhỏ âm thầm chiếu sáng trên tường. Nhạc Nha không có gì để làm, liền nhắn tin cho Tạ Khinh Ngữ, nhưng cô ấy không trả lời lại, chắc là đã đi ngủ rồi. Nhạc Nha chuyển qua lướt mạng đọc tin tức một chút, sau đó lại trở về Wechat, khao khát muốn được nói chuyện cùng ai đó. Hi vọng vô cùng mãnh liệt. Cô muốn ném hết mọi cảm xúc trong lòng ra ngoài. Phần lớn bạn bè trên Wechat của Nhạc Nha đều là bạn học cùng lớp, trên cơ bản thì không thường hay nói chuyện cùng, lần nói chuyện gần đây nhất cũng là với Tạ Khinh Ngữ, ngoài ra còn có nhóm chat của lớp, nhưng cô sẽ không vào nhóm chat của lớp để nói về chuyện nhà mình. Người mà cô liên lạc gần đây nhất chính là ảnh chân dung trống kia. Có lẽ đối phương rất ít khi nói chuyện, ngay cả tên cũng chỉ để một chữ C duy nhất, thật sự là vô cùng thuận tiện, cô còn đánh hết chữ cái trong tên của mình ra. Nhạc Nha nghĩ nghĩ, gửi lời mời kết bạn với anh lần nữa. Dù sao anh cũng chưa làm gì xấu đối với cô, còn giúp đỡ cô mấy lần, hơn nữa cô còn đang thiếu anh một chầu trà sữa, lần trước anh có nói khi nào muốn uống sẽ tới tìm cô, mà không biết lúc nào anh mới muốn uống. Nhạc Nha cong cong khóe miệng, sau khi thêm anh vào lại thoát ra, vào vòng kết nối bạn bè. Nửa giờ trước Tạ Khinh Ngữ cũng đăng một tin lên vòng kết nối bạn bè: "Sao tôi không thể giống như chim ưng, có thể thức đêm vài ngày không cần ngủ chứ!" Nhạc Nha thiếu chút nữa cười ra tiếng. Gần đây Tạ Khi Ngữ thường hay than thở quầng thâm trên mắt mình ngày một rõ ràng, hơn nữa quầng thâm lại không dễ tan, dù có sử dụng tinh chất cũng đều vô dụng. Nhạc Nha thả cho cô ấy một điểm khen. Vừa thả điểm xong, điện thoại đột nhiên rung lên. Thông báo trên màn hình hiện lên: "Chưa ngủ à?" Nhạc Nha không ngờ mình vừa kết bạn đã bị đối phương phát hiện ra, nhưng cô chợt nhớ khi có lời mời kết bạn thì mình sẽ được thông báo ngay. Cô quay về trang chủ, nghĩ nghĩ, rồi trả lời: "Chưa." Nhạc Nha ôm điện thoại bằng hai tay, nằm dài trên giường, nghĩ thầm anh sẽ trả lời lại hay giống cô, xóa cô khỏi danh sách bạn bè. Cảm giác không biết gì này thật kỳ diệu. [C: Học sinh giỏi không ngủ được à?] Tin nhắn này xem ra là đang giễu cợt lời nói lúc trước của cô. Nhạc Nha nói: "Không phải cậu nói cậu là Trần Dạng sao? Cậu cũng không ngủ?" Qua một hồi sau bên kia mới trả lời: "Tôi đang ở ngoài." Không đợi Nhạc Nha trả lời, anh nhắn tiếp: "Biết hát không?" Nhạc Nha đương nhiên không biết, nhưng lúc này không thể yếu thế hơn anh, liền đáp: "Biết." Dù sao anh cũng không biết cô có thể hát hay không. [C: Không ngủ được thì hát một bài đi.] Nhạc Nha trả lời anh: "Không hát, cậu biết hát không?" [C: Không biết.] Nhạc Nha hừ hừ hai tiếng, tất nhiên là anh không biết rồi, dù trời có lên cao thì anh chắc cũng sẽ không hát bao giờ đâu nhỉ. Cô trả lời: "Không tin, cậu hát thử đi." Bên kia im lặng. Sau khi Nhạc Nha gửi tin nhắn qua mới cảm thấy mình có chút vô lý, vội vàng rút lại câu nói kia, "Tôi buồn ngủ rồi." Bên kia vẫn im lặng như cũ. Sự suy sụp vừa mới tiêu tan lại xông lên đầu, Nhạc Nha nằm trên giường, ngửa mặt nhìn điện thoại rồi trở mình lăn lộn khắp nơi. Thật lâu sau, lúc cô chuẩn bị tắt điện thoại đi ngủ, đối phương mới gửi tới một tin nhắn mới, cô nhìn nhìn, là tin nhắn thoại. Tổng cộng dài bốn mươi ba giây. Nhạc Nha không biết anh đột ngột gửi mình cái gì, còn dài như vậy, phải đợi một phút sau mới dám ấn mở tin nhắn thoại ra. Cô sợ anh gửi tin nhắn mắng cô. Nếu cô mà là anh, cô cũng muốn mắng bản thân mình một trận. Sau khi ấn mở, vài giây đầu là một đoạn tạp âm, ngay sau đó, một thanh âm từ tính trầm thấp vang lên, không phải là tiếng nói chuyện. Là hát. "Bảo bối, bảo bối của anh." "Dành cho em một chút ngọt ngào." "Để đêm nay em yên giấc ngủ ngon." "..." Có lẽ vì đang ở ngoài đường nên âm thanh có chút phập phồng bất định, còn mang theo tiếng thở dốc rất nhỏ. Tiếng thở dốc bên tai, y như lông vũ nhẹ nhàng lay động. Nhạc Nha nghe thấy bên cạnh có tiếng còi xe đột ngột vang lên rồi chạy qua, át đi một hai âm từ, nhưng cô vẫn có thể nghe tiếng anh hát rõ ràng. Dường như từ đoạn hát này cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia. Nam sinh đứng ven đường, đối mặt với điện thoại, mày hơi nhíu lại, đôi môi mỏng lúc mở lúc đóng, phát ra tiếng hát nhẹ nhàng. Cô từng nghe qua bài hát này rồi, trên mạng cũng truyền lưu nhiều bản cover khác nhau, có cả giọng nam lẫn giọng nữ, nhưng không hát êm tai được như anh. Khi Nhạc Nha nghe từng âm tiết rơi xuống, nhịp tim của cô lại muốn đập nhanh hơn. Điện thoại đột nhiên bị buông rơi, rớt xuống bên giường, thanh âm trở nên mơ hồ trong chớp mắt, nhưng bài hát cũng sắp kết thúc rồi. Cô sờ sờ mặt, hình như hơi nóng. Đúng lúc đó, giọng nam trầm dễ nghe dừng lại. Đồng hồ báo thức nhỏ nhỏ ở đầu giường vẫn tích tắc tích tắc chạy, trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim mỏng rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng, huống chi là tiếng nhịp tim của cô đang đập từng hồi. Lần đầu tiên Nhạc Nha cảm thấy tai của mình thế này cũng thật may mắn. Như thể toàn bộ thế giới này đều ngự trị trong tai của cô. * Trần Dạng dựa vào cột đèn đường. Xung quanh không một bóng người, hàng quán xung quanh hầu như đều đóng cửa, trừ một số cửa hàng tiện lợi mở cửa suốt 24 tiếng. Mặc dù hình dáng anh lạnh lùng, nhưng đuôi lông mày của anh lại mang theo một ý nhu hòa, chỉ là rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là sự kiên nhẫn. Trần Dạng gửi tin nhắn qua: "Nghe xong chưa?" [YY: Nghe xong rồi.] Cô thật kiệm lời, ngay cả một cái đánh giá cũng lười nói cho anh biết, Trần Dạng vê ngón cái qua khóe môi, nghĩ thầm trong lòng không biết có phải anh hát khó nghe quá hay không. [YY: Trễ vậy rồi, cậu mau về nhà đi.] [C: Cậu nghe mấy lần?"] Qua một hồi lâu, Nhạc Nha mới nhắn lại: "Một lần! Trễ rồi, tôi đi ngủ đây." Trần Dạng thuận tay hái một chiếc lá trên cây xanh bên cạnh, cuốn cuốn lại rồi đưa đến bên môi cắn, động tác như thể đang hút thuốc. Anh lại gửi tin nhắn qua, không thấy cô trả lời. Chắc cô thật sự đi ngủ rồi. Cũng không uổng công anh hát cả buổi. Trần Dạng nhìn điện thoại di động, khẽ cười một cái, nói chúc ngủ ngon. * Tiết trời dần dần chuyển mát, bình minh buổi sáng cũng trở nên muộn hơn, lúc sáu giờ đến trường trời vẫn còn chút u ám. Lớp 17, tiết tự học sáng sớm. "Con mẹ nó chứ tối hôm qua về nhà phải hơn một giờ tôi mới ngủ." Lương Thiên có chút nổi cáu. "Tôi thật khốn khổ mà, hôm nay đi học lại buồn ngủ nữa cho xem." Triệu Minh Nhật cười nhạo nói: "Ha ha ha, tôi ngủ sớm hơn cậu một tiếng." Lúc bọn họ trở về từ sân bóng đã là mười một giờ rưỡi, rửa mặt đánh răng cũng đến mười hai giờ, lại dạo weibo một lát, nói chuyện với bạn bè, thời gian trôi qua rất nhanh. Nhưng buổi sáng lại phải đến trường sớm. Lương Thiên ngáp một cái. Cửa sau bị đẩy ra, Trần Dạng mặc đồng phục đi vào, kéo ghế, sau đó không nói lời nào mở sách giải đề ra. Triệu Minh Nhật hỏi: "Tối qua Dạng ca ngủ lúc mấy giờ vậy?" Trần Dạng tùy ý đáp một câu, "Không nhớ rõ." "Cậu cho là Dạng ca giống cậu à?" Lương Thiên liếc mắt, "Nhất định là cậu ấy ngủ rất sớm, Dạng ca là học sinh giỏi mà." Cậu ta nói vài câu, Trần Dạng đều không phản ứng. Triệu Minh Nhật vốn cũng cho là Lương Thiên nói đúng, thẳng đến khi tan tiết, cậu ta đi ra ngoài ngang qua cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Trần Dạng. Hình như có chút quầng thâm ẩn hiện dưới mắt anh. Tuy không hằn sâu, nhưng đại khái là vấn đề da dẻ tốt, nên cũng hơi rõ ràng, bất quá cũng chẳng hề khó coi chút nào, ngược lại còn khiến anh tăng vẻ đẹp trai hơn. Cậu ta im lặng cảm khái, người với người sao lại khác nhau như vậy. Tiết cuối cùng là tiết tiếng Anh. Mời các bạn đón đọc Tiểu Nguyệt Nha của tác giả Khương Chi Ngư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Kế Thê
Dường như tiểu Hàn thị bị nàng làm tức giận không nhẹ, mắng nàng mấy câu còn không thu được miệng. "Biết ngươi thiện tâm, ý thiện cũng không nên dùng ở loại địa phương này! Bây giờ khen ngược, ngươi vừa đố danh ra, người khác đều đồng tình nữ quan, ngược lại chỉ trích ngươi không phải! Nói đến nói đi, sự thật là ngươi đuổi người khỏi phủ!" Tiểu Hàn thị nói không kịp thở: "Người này nếu truyền đến trên đầu, không chừng ngày nào đó Thánh thượng lại cho cửu Hoàng Tử hai Trắc phi, đến lúc đó ngươi có thể làm sao đây?!" Nhạc thị lôi kéo tiểu Hàn thị nói: "Thái thái không cần tức giận, tam cô nương còn nhỏ tuổi, không thể nghĩ lâu dài như vậy..." "Nàng tự cho mình xử lý rất khá, không chịu suy xét tới kết quả kém cỏi nhất!" Tiểu Hàn thị tát văng tay Nhạc thị ra, đứng dậy đi trở về, phút chốc quay đầu nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Còn có thông phòng kia, cứ như vậy cho ra khỏi phủ sống?" Thường Nhuận Chi chỉ có thể nói lại một lần chuyện của Vương Bảo Cầm. Đó cũng là sự đồng ý của Lưu Đồng, tiểu Hàn thị nghe xong ngược lại cũng chưa nói gì khác, chỉ nói lảm nhảm: "Lúc trước Thái Tử và Sầm Vương tặng người đến, ngươi trở về Hầu phủ thảo chủ ý, ta nói với ngươi một là không thể đắc tội Thái Tử, hai là không thể truyền ra thanh danh ghen tị, ngươi lại la ó..." Tiểu Hàn thị lại ngồi xuống, Nhạc thị sốt ruột nói: "Thái thái đừng chú ý mắng tam cô nương, sự tình phát triển đến bây giờ, cũng là do Mạc nữ quan làm người không an phận, ra phủ huyên thuyên nói loạn bại hoại danh dự tam cô nương... Nên làm sao đây, còn muốn thái thái cho tam cô nương chủ ý, không thể để Mạc nữ quan cứ như vậy liên tục bại hoại thanh danh tam cô nương..." Thường Nhuận Chi vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nhận sai nói: "Mẫu thân, là nữ nhi nghĩ xóa... Ngay từ đầu không có đứng ở điểm cao, ngược lại khiến cho Mạc nữ quan chui chỗ trống, nữ nhi biết sai rồi, mẫu thân đừng nóng giận, vì nữ nhi chọc tức thân thể chính là nữ nhi đắc tội quá..." Tiểu Hàn thị nhìn Thường Nhuận Chi như vậy, tức giận cũng tiêu một nửa. "Ngươi đó." Tiểu Hàn thị lắc đầu, tận tình khuyên nhủ: "Lúc trước ngươi thừa nhận ngươi ghen tị, nhưng chỉ có trong lòng ngươi biết, sao có thể biểu hiện ra ngoài? Bên cạnh đều dễ nói, nếu Thánh thượng thật sự hạ chỉ ban cho cửu Hoàng Tử một hai Trắc phi, ngươi không phải mất nhiều hơn được sao?" Thường Nhuận Chi cười khổ, tâm nói A Đồng sẽ không nhận. Tiểu Hàn thị đang nói, cửa phòng "Phanh" một tiếng bị mở ra. Lưu Đồng đứng ở cửa, sắc mặt trịnh trọng lễ một cái với tiểu Hàn thị và Nhạc thị, nói: "Nhạc mẫu và di nương yên tâm, tiểu tế tuyệt đối sẽ không cưới Trắc phi. Đó là kháng chỉ, cũng tuyệt không nuốt lời. Trong phủ này, vĩnh viễn chỉ có mình Nhuận Chi. Nếu làm trái lời thề, thiên lôi đánh xuống." "Ai u, cửu Hoàng Tử này..." ... Mời các bạn đón đọc Kế Thê của tác giả Hồ Thiên Bát Nguyệt.
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Ám Hương
Xuyên việt là một chuyến bay bắt buộc, không có đường trở về.      Là một cô gái hiện đại. Một khi xuyên việt thành tần phi trong hậu cung, Tô Tự Cẩm cảm thấy nghề nghiệp tần phi này rất khó khăn, nhiều nguy hiểm, lại không thể ly dị. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị giáng chức hoặc tệ nhất là ban cho cái chết.      Quan trọng hơn nữa, nàng xuyên thành phi tần nhỏ nhất trong hậu cung. Tuổi nhỏ, người chưa nảy nở, đã không có ưu thế để tranh thủ tình cảm lại còn có dung nhan như hoa như ngọc!      Trên đầu có hoàng hậu đầy quyền uy, dưới có quý phi được sủng ái trước mặt.      Trái có Hiền phi khéo hiểu lòng người, phải có Mai Phi tài nghệ độc nhất vô nhị.      Giờ xuyên thành phi tử nhỏ nhất trong hậu cung, nàng phải làm sao có thể đảo ngược tình thế, bước lên đỉnh cao quyền lực!      Mục tiêu của nàng, không phải là hoàng hậu mà là thái hậu! ! !      Nữ chủ giảo hoạt, nam chủ yêu quyền, vô sỉ.      Liều mạng hành động, đùa giỡn thông minh.      Tình yêu chỉ là truyền thuyết.      Hai kẻ kiêu ngạo nói chuyện yêu đương! *** Trong Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ đang xem kỹ bản đồ. Quản Trường An lẳng lặng đứng ở một bên như cây cọc gỗ, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Ngoài cửa sắc trời tối dần. Một tiểu thái giám rón rén vào đốt đèn trong điện lớn. Qua rèm cửa dày hắn ta thấy bóng của đồ đệ Đồng Ý. Quản Trường An ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, thấy hắn vẫn đang nhìn bản đồ liền lặng lẽ lui ra ngoài. Ra lớn điện, Đồng Ý vừa thấy sư phụ hắn đi ra vội vã chào rồi cười nịnh nọt, “Sư phụ, người của Kính sự phòng đang chờ bên ngoài.” Quản Trường An thấy Đồng Ý nói chuyện này thì biết ngay tên kia chắc nhận thứ tốt của người khác. Nhưng hôm nay hắn ta sẽ không quan tâm chuyện này. Hoàng thượng đang bận rộn, làm sao có thời gian gặp người của Kính sự phòng. Huống chi mấy kẻ nô tài ở dưới này, tên nào chả ao ước được hầu hạ trước mặt hoàng thượng thay hắn ta. Đừng thấy trước mặt gọi Sư phụ thân thiết như vậy, ai biết trong lòng bọn họ nghĩ gì. Nghĩ vậy, Quản Trường An cười một tiếng, liếc nhìn Đồng Ý chậm rãi nói: “Vậy thì chờ xem, người không thấy Hoàng thượng đang bận sao, ngay cả ta cũng không dám quấy rầy, cứ chờ đi.” Nghe vậy Đồng Ý cũng không dám nói gì thêm, vội vàng cười nói: “Vâng, vâng, chờ một lát cũng không sao. Sư phụ ngài phải vất vả rồi, con xoa bóp cho ngài?” Biết rõ Đồng ý đang cố nịnh bợ, Quản Trường An cũng giả bộ đá hắn ta một cái mắng khẽ: “Nhanh cút đi.” Quản Trường An không quan tâm đến Đồng Ý nữa, lại đi vào điện lớn làm cọc gỗ. Chờ đến khi không thấy bóng Quản Trường An, Đồng Ý chửi thầm trong lòng. Hừ, có được Hoàng thượng coi trọng cũng chỉ là kẻ nô tài bưng trà dâng nước rửa chân cho người ta, đồ hống hách, hừ! Phàm là người tiến cung làm thái giám thì đều phải đoạn tử tuyệt tôn, cả đời này không có người kế thừa hương khói. Do đó cơ trí đều hơn hẳn người bình thường. Đương kim hoàng thượng là người nghiêm khắc. Vậy mà mấy người bên cạnh có bị đổi thì Quản Trường An vẫn cứ một mực đứng ở vị trí này. Phần bản lĩnh này khiến cho toàn bộ thái giám trong hoàng cung phải kính nể. Đồng Ý dựa vào sự thông minh cơ trí nhiệt tình của mình cũng có chút danh tiếng ở Sùng Minh Điện. Sau đó hắn ta tốn nhiều tâm tư lẫn tiền bạc, nhận Quản Trường An làm sư phụ thì càng có thêm vây cánh. Dù trong mơ hắn ta cũng muốn thay thế sư phụ hầu hạ trước mặt hoàng thượng. Đáng tiếc Hoàng thượng vẫn thích Quản Trường An hầu hạ. Chuyện này làm hắn ta cực kỳ buồn bực, vẫn muốn tìm cơ hội xuất đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi của tác giả Ám Hương.
Em Là Định Mệnh Của Đời Anh - Tiếu Giai Nhân
Chân Bảo là bông hoa xinh đẹp của một ngôi làng nhỏ tại vùng núi sông hẻo lánh. Bỗng một ngày, có người tên Phó Minh Thời mặc âu phục xuất hiện tự xưng là vị hôn phu từ bé của cô. Thế là Chân Bảo lơ mơ đi cùng anh đến thành phố lớn, rồi chợt phát hiện ra rằng vị hôn phu eo nhỏ chân dài này lại... Vô cùng có tiền! Nam là tổng giám đốc, nữ là bác sĩ thú y *** Chân Bảo bị Vương Tú kích động đến chảy nước mắt, tới cũng nhanh đi cũng nhanh, giống như một trận bão, chỉ để lại dấu vết mắt sưng vì khóc. Rửa mặt xong đi ra, trông thấy Phó Minh Thời đang đứng ngoài phòng vệ sinh, mắt đen lo lắng mà nhìn cô. Chân Bảo cúi đầu, còn chưa nghĩ ra nên nói gì, Phó Minh Thời đã giang hai cánh tay ra bước tới, vững vàng ôm lấy cô. Ban nãy áo sơ mi của anh đã bị cô khóc ướt nhẹp, đổi một bộ quần áo trắng, phía trên tràn đầy hơi thở của anh, sạch sẽ lại khiến người ta an tâm. "Khiến anh thêm phiền sao?" Chôn trong ngực anh, Chân Bảo nhỏ giọng hỏi. Mục đích vợ chồng Vương Tú đến Thủ Đô chủ yếu là vay tiền, Chân Bảo sợ bọn họ suy nghĩ những biện pháp khác dây dưa với Phó Minh Thời. "Bọn họ còn chưa có bản lĩnh này.”Cằm di chuyển lên đỉnh đầu cô, goọng Phó Minh Thời trầm trầm nhưng khí phách vô cùng. Chân Bảo cười, đưa tay ôm eo anh,sau một lát mới rầu rĩnói:"Về sau bất kể họ muốn ở anh thứ gì, anh đừng quan tâm đến." Cô không nợ Vương Tú, Phó Minh Thời càngkhông nợ bà ta, Phó Minh Thời đối với côtốt như vậy, đến bây giờ cô vẫn không có ý định muốnPhó Minh Thời chuyển tiền cho mình, Vương Tú dựa vào đâu mà hùng hồn muốn Phó Minh Thời chuyển tiền để làm quen chứ? Vì hai đứa em cùng mẹ khác cha kia sao? Nghĩ đến trong mắt Vương Tú, con gái bà ta chăm sóc không được đi du học đó là uất ức, trong lòng Chân Bảo đã chết héo rồi. Cô không quan tâm Vương Tú có nhận cô không, nhưng tại sao mỗi lần gặp mặt bà ta lại khó chịu với mình như vậy? "Nếu em vẫn chưa yên lòng, thì anh sẽ đưa hết tiền cho em quản, mỗi tháng cho em đưa anh một ít phí sinh hoạt là được." Vị hôn thê vừa đơn thuần lại không biết đoán ý người khác, Phó Minh Thời thở ra một hơi trêu chọc cô. ... Mời các bạn đón đọc Em Là Định Mệnh Của Đời Anh của tác giả Tiếu Giai Nhân.
Bình An Trọng Sinh - Dư Phương
Cô phát hiện chồng mình đang nuôi dưỡng tình nhân bên ngoài, vì thế cô liền hạ quyết tâm ly hôn cũng không ngờ lại bị hãm hại... Sau khi trùng sinh, trong thâm tâm cô thề rằng, nhất định phải đem kẻ từng phản bội, từng bán đứng, từng lợi dụng cô ra dẫm nát dưới chân! Cô không cần, cũng không muốn một lần nữa lại làm một đóa hoa yếu đuối, vô dụng, và ngay từ lúc này đây, cô phải trở thành một "nữ vương" tỏa sáng. *** Nữ chính tên Bình An trước khi trùng sinh cô được sống trong sự bảo bọc của cha mình nên được ví như đóa hoa sống trong nhà kính. Bình An từng theo đuổi Lê Thiên Thần và sau đó lấy Lê Thiên Thần làm chồng. Tuy nhiên, cô lại bị chính chồng mình và bạn gái của cha mình bức tử cả cô lẫn cha. Vì thế sau khi trùng sinh Bình An cố gắng bước ra khỏi sự bảo bọc của cha, lại từng bước, từng bước một làm cho bản thân mình mạnh mẽ hơn và chính mình sẽ là người kế thừa gia nghiệp để trả thù những kẻ hại cô lúc trước. *** Nam chính là Nghiêm Túc. Trong truyện nhân vật này lớn hơn Bình An 10 tuổi, là người đứng đầu tập đoàn Nghiêm Thị. Nghiêm Túc nhiền tiền, anh tuấn... và tất nhiên không thể nào 'sạch' được. Lúc đầu, Nghiêm Túc được miêu tả như một lãng tử. Thế nhưng từ lúc gặp được Bình An thì "thủ thân như ngọc". Mức độ sủng mà Nghiêm Túc dành cho Bình An thì khỏi chê. *** “Anh đồng ý cũng được, mà không đồng ý cũng thế. Anh phản bội tôi mà giờ còn muốn tôi tiếp tục sống với anh? Lê Thiên Thần, anh làm cho tôi ghê tởm. Tôi sẽ nói rõ với ba chuyện này...” Lê Thiên Thần kinh ngạc nhìn Phương Bình An, nghe cô đòi ly hôn bằng một giọng kiên quyết xưa nay chưa từng có thì không hiểu sao trong thâm tâm lại thấy kích động. Nhưng nghĩ lại, đây chẳng phải là kết quả mà hắn vẫn hằng chờ mong đấy sao? Chẳng phải hắn đã mong sớm được giải thoát khỏi cô công chúa suốt ngày cứ bám dính lấy mình này mà sống một cuộc sống thật sự của riêng mình đó sao? Hắn còn đang do dự nên không kịp ngăn cản, Phương Bình An đã tông cửa ra khỏi nhà. Ly hôn... Lê Thiên Thần từ từ ngồi xuống sofa. Lúc này còn chưa phải là thời điểm để ly hôn! Phương Hữu Lợi chắc chắn sẽ không để cho con gái mình chịu uất ức, đến lúc sự việc lòi ra thì chắc chắn hắn sẽ không còn được trọng dụng, nói không chừng còn có thể bị đuổi ra khỏi Tập đoàn Phương Thị! Không thể ly hôn! Lê Thiên Thần lập tức lấy di động ra gọi cho Đỗ Hiểu Mị, “Hiểu Mị, Bình An biết chuyện anh có tình nhân, nhưng còn chưa biết là ai. Em điện cho cô ấy, khuyên cô ấy đừng kích động. Hiện tại anh chưa thể ly hôn. Chưa phải lúc!” Lúc đó, Đỗ Hiểu Mị đang ngay gần biệt thự của họ, đã tận mắt thấy Phương Bình An lái xe phóng đi. Ả cười nói với Lê Thiên Thần, “Yên tâm, cứ giao cho em!” Giờ chưa phải lúc ly hôn, thế thì khi nào? Ả đợi bao lâu nay chẳng phải chỉ chờ một ngày như thế này đó sao? Không phải lúc thì làm cho nó đúng lúc! Lê Thiên Thần nghe Đỗ Hiểu Mị nói vậy liền thở một hơi dài nhẹ nhõm, bắt đầu không ngừng gọi điện thoại cho Phương Bình An. Nhưng cô không chịu tiếp điện thoại của hắn. Cho tới nay, Bình An vẫn sống ỷ lại vào hắn, giờ đột nhiên xảy ra chuyện này chắc chắn là chịu không nổi rồi. Liệu cô có về nhà không? Lê Thiên Thần tự mình chạy tới Phương gia, lại biết được Bình An hoàn toàn không về đây. “Các con có chuyện gì thế?” Phương Hữu Lợi vừa nghe nói con gái trễ thế này mà còn một mình chạy ra ngoài thì mặt lập tức sầm xuống, cực kỳ lo lắng cho cô. Lê Thiên Thần áy náy cúi đầu, hắn đương nhiên là không dám nói ra sự thật rồi, “Tụi con... cãi nhau một trận, cô ấy giận nên chạy ra ngoài.” “Con cãi nhau với nó!” Phương Hữu Lợi quát, “Giờ là mấy giờ rồi, bộ con không nhịn nó chút được à?” “Con xin lỗi, ba.” Lê Thiên Thần càng thêm áy náy, mặt lộ vẻ lo lắng. “Sao còn không đi tìm!” Phương Hữu Lợi tức giận muốn mắng hắn, nhưng nghĩ lại giờ có nói gì cũng vô dụng, nên nhanh chóng tìm ra Bình An cái đã. ... Mời các bạn đón đọc Bình An Trọng Sinh của tác giả Dư Phương.