Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bản Sắc Quân Nhân

Trần Hiểu Sắc -,thiếu nữ 26 xuân xanh, một chuyên viên thiết kế nội thất, ôm trong mình hoài bão to lớn là có thể tậu một căn hộ ở Bắc Kinh, mua một con xe Audi thời thượng, sau đó kiếm một người chồng KHÔNG ĐẸP TRAI rồi cứ thế mà ung dung tới già. Vì sao lại không muốn CHỒNG ĐẸP? Vì thanh xuân Trần Hiểu Sắc đã nhận một vết thương tình cảm sâu sắc, cộng thêm sau này quen biết, chứng kiến không ít bản chất của “trai đẹp” khiến cho cô đã có quyết định như thế đấy.  Uhm, có thể nói các bước tính trong kế hoạch trên của cô mặc dù không được vận hành trơn tru cho lắm, nhưng ít nhất cũng phần nào thực hiện được… cho đến khi một “tai nạn” đổ xuống, khiến cô gặp Liên Hạo Đông. Thế là cô phải bước vào nấm mồ hôn nhân với một người đàn ông VỪA ĐẸP TRAI – VỪA CÓ TIỀN – VỪA CÓ QUYỀN. ***   “Cô thở dài nói:  -Tôi hối hận rồi, cho tôi xin rút lại lời nói ngày đó được hông? -Câu nào? -Là câu mà tôi nói muốn gả cho anh đấy. Liên Hạo Đông cười lạnh đáp:  -Buồn cười nhỉ? Em muốn có người làm bia đỡ thì mang tôi ra, xong rồi lại tính phủi mông bỏ đi ư? Trông tôi tốt bụng vậy sao? Trần Hiểu Sắc: -Anh và người nhà anh sao không ai nói đạo lý hết trơn vậy? Liên Hạo Đông đáp:  -Sửu Sửu* cũng là người nhà em đó, vậy nó có nói đạo lý không? Trần Hiểu Sắt: …. *Sửu Sửu là con chó nữ chính nuôi :v  .......... Xem trích đoạn nhỏ trên là bạn có thể phần nào đoán được bạn thủ trưởng Liên của chúng ta là người như thế nào rồi đó. Liên Hạo Đông chính là loại xuống giường một phát là không nhìn mặt luôn :v Vì sao ư? Là thế này, bạn trai nhà người ta thấy vợ mình bị người ta mời rượu, thường thì sẽ đứng ra chắn hay là uống hộ, đằng này bạn nhỏ Liên nói tỉnh bơ  “Tập uống đi, để sau này còn đỡ rượu cho anh”* :v Hại con người ta ngày đèn đỏ, “máu tuôn ào ạt” chạy mấy vòng quân khu xong mặt tỉnh bơ nói “luyện tập thể lực xong rồi?”. Có thể nói Trần Hiểu Sắc thật sự bị anh cho ăn hành không ít. Đó là chưa kể tế bào lãng mạn của anh hoàn toàn rất dễ bị hủy diệt.  Giống như là vào một buổi tối lãng mạn, nhìn cô hồn nhiên như một đứa trẻ đang vui đùa trên bãi biển, anh còn nghĩ có lẽ tối nay có khi hai người sẽ nói các vấn đề tao nhã như văn học hay lý tưởng sống chăng?... Nhưng thưa quý vị, bạn nhỏ Liên nghĩ là nghĩ thế thôi, và nó hoàn toàn lệch quỹ đạo và bay biến sạch khi anh nhìn thấy cô “mặc một chiếc váy hoa lớn che nửa người theo phong cách bohemieng, gió biển vừa thổi qua là lộ ra phần lớn đùi. Cô vội vàng lấy tay che lại, rất có phong thái Monroe”.  “Thanh niên mặt dày nói:  -Hay chúng ta xem từ trên giường đi. Tầm nhìn chỗ đó tốt lắm” Sau đó Liên Hạo Đông là bay về :v  -Em xin anh đừng làm nữa. Chúng ta vẫn nên ngồi bên nhau đếm sao đi…” Đếm sao? Liên nhị gia đếm sao với em à? Chuyện này ngày từ khi còn bé anh đã không làm! Em quá ngây thơ rồi! Vẫn nên ít sống với Sửu Sửu đi!” Gặp cấm cản từ phía gia đình anh, còn thêm những rắc rối từ phía mối tình đầu của Trần Hiểu Sắc là Tống Á cũng như tiểu tam mang đến, cuộc sống của cô cũng đã có chút nổi bão.  Có thể nói Trần Hiểu Sắc là một cô gái khá vô tư, cô mặc dù hay mạnh miệng, có những lời nói hơi thô bỉ - trắng trợn, nhưng tận sâu vẫn là một cô gái chưa từng chứng kiến gió tanh mưa máu. Chính vì thế trong một sự việc ngoài ý muốn, khi chứng kiến Liên Hạo Đông nổ súng về phía mình, phát súng đó gần như bắn bể sự hồn nhiên của cô, dẫn đến mâu thuẫn cũng như chút hiểu lầm của 2 người về sau.  Thật sự mà nói, ngoài tính tình vô sỉ và mặt dày của nam chính làm mình thích, thì mình cảm giác tình yêu của anh quá lý trí, quá đề cao lý tưởng sống cá nhân mà thành ra có chút ích kỷ vì bản thân. Khi đọc truyện làm mình cảm thấy anh luôn muốn nữ chính phải đi theo lý tưởng của mình… đọc hơi mệt mỏi. Nếu tác giả có thể xây dựng tính cách, hay một tình tiết nào đó có thể vừa thể hiện được sự dung hòa giữa lý tưởng và tình yêu thì quả thật rất tuyệt.  Còn về nữ chính, nói sao nhỉ… có lẽ nhiều người sẽ nói nữ chính là một người vô tư, hồn nhiên không giận dai được, nhưng cá nhân mình đọc thấy tình cách khá nửa vời. OK đồng ý về mảng thô bỉ, hòa đồng lại có chút gì đó tưng tửng thì tác giả xây dựng khá tốt. Nhưng có nhiều phân đoạn, yếu đuối không ra yếu đuối, mạnh mẽ cũng không hẳn là mạnh mẽ. Kể cả khi mất đi đứa con, oán trách anh biết bao nhiêu, nút thắt hiểu lầm lúc đó tại sao được tháo gỡ? Không có một cao trào nào để gỡ bỏ nút thắt đó cả, làm mình đọc có cảm giác hụt hẩng.  Từ đầu đến hơn nữa bộ truyện tác giả viết khá hay, nhưng càng về sau có vẻ càng đuối, cuối cùng là một cái kết vội. Thịt thà trong truyện không thiếu, vì nam chính vốn là sói đội lốt người mà :v Nói chung nếu bạn không quá khắt khe thì đây cũng có thể xem là một bộ truyện đọc để giải trí.  ---------- Review by #Hôn_Quân - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mấy tháng này Liên Hạo Đông bận rộn chuyện thuyên chuyển đơn vị, chỗ đó cách thành phố Z rất xa. Vốn nên bảo cô tới, nhưng anh lại không thể về thường xuyên, để cô ở một mình anh không yên tâm nên vẫn để cô ở với bố mẹ, đến khi nào ổn đinh thì sẽ tới đón cô. Bây giờ, Trần Hiểu Sắt đã tập thành thói quen xem tin tức quân sự buổi tối, cô muốn biết mọi thông tin về anh dù là nhỏ nhất. Có hôm cô còn như nhìn thấy bóng dáng của anh, anh mặc áo trắng đứng trước quân hạm, hào quang rực rỡ. Có một đêm thức dậy nửa chừng, cô đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, tiếng tim đập thình thịch quấy nhiễu suy nghĩ của cô. Phụ nữ đều có giác quan thứ sáu vô cùng chính xác, cho nên, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là Liên Hạo Đông đã xảy ra chuyện. Không rảnh suy nghĩ nhiều, cô vội cầm điện thoại di động lên bấm số gọi. Điện thoại truyền đến tiếng “tút, tút”, không gọi được. Cô có chút sốt ruột, tìm ai bây giờ đây? Địa chỉ mới của đại đội Trục sa là thông tin cơ mật, sao cô có thể tìm được. Cô suy nghĩ một chút, liền gọi cho Lâm Đình Tích, may mà cô chưa xóa số của anh ta. Hình như Lâm Đình Tích cũng đang đợi điện thoại của cô, chỉ sau một tiếng vang anh ta đã nghe máy. Trần Hiểu Sắt vội hỏi: "Anh Lâm, có phải Liên Hạo Đông đã xảy ra chuyện rồi không?” Lâm Đình Tích dùng giọng điệu trấn định: “Em dâu, đừng nóng vội, cậu ấy sẽ không sao đâu." "Thì ra là thật sự đã xảy ra chuyện, vậy bây giờ anh ấy thế nào rồi?" Lâm Đình Tích liền kẻ tóm tắt chuyện Liên Hạo Đông xuống biển cứu người, sau đó mất tích cho Trần Hiểu sắt nghe. Trần Hiểu Sắt cố ngăn dòng nước mắt chực trào, nhưng giọng điệu vẫn đong đầy nức nở: "Anh ấy mất tích mấy ngày rồi? Tại sao không ai nói cho em biết?" Lâm Đình Tích ở đầu dây bên kia thiếu chút nữa cũng rơi lệ, mặc dù anh ta và Liên Hạo Đông thường đánh nhau. Nhưng ai cũng biết, có đánh nhau là vì xem nhau như người anh em thân thiết. Giờ Liên Hạo Đông xảy ra chuyện, anh ta có thể không đau lòng không nóng vội sao? Nhưng dù sao anh ta cũng là đàn ông, là một quân nhân, anh ta còn phải an ủi vị hôn thê của an hem mình. Anh ta nói: "Sẽ tìm được cậu ấy sớm thôi, em phải tin tưởng vào cậu áy." Trần Hiểu Sắt nói: " Em sẽ đến đó liền, em phải đợi anh ấy về." Lâm Đình Tích nói: "Được, đến đây đi." Anh ta hi vọng Trần Hiểu Sắt có thể cùng bọn họ canh giữ đến lúc trời sáng. Có thể do Trần Hiểu Sắt gây động tĩnh quá lớn, Trần Lương Động cùng Điền Lâm bị đánh thức, chạy sang xem cô. Trần Hiểu Sắt vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời: " Con phải đi tìm anh ấy, ba mẹ đừng cản con, con sẽ không làm việc gì ngu ngốc đâu, nhất định con sẽ đợi anh ấy trở về.” Điền Lâm nói: "Nếu không thì để sáng sớm mai hãy đi? Sợ rằng bây giờ không có chuyến bay nào đâu?" Trần Hiểu Sắt đáp: " Vậy con sẽ đợi đến khi có chuyến bay, tóm lại, bây giờ con sẽ lên đường." Trần Lương Động đứng một bên không nói lời nào, hỏi "Có phải Hạo Đông xảy ra chuyện rồi không?" "Anh ấy không sao! Anh ấy sẽ trở về." Trần Hiểu Sắt đã thu thập xong, vội vã đi ra ngoài. Tiểu Sửu chạy tới, dùng sức ngoạm lấy chân cô, không để cho cô đi. Cô sờ sờ đầu của nó, nói: "Sửu Sửu à, chị phải đi tìm anh ấy, em ở nhà ngoan nha." Tiểu Sửu nước mắt lưng tròng không chịu buông miệng. Trần Lương Động đột nhiên kêu lớn: "Đứng lại!" Trần Hiểu Sắt quay đầu lại, giật mình nhìn cha cô. Đôi mắt đen của Trần Lương Động hiện rõ sự tĩnh mịch, ông đi về phía cô, nói: “Tin tưởng là điều tốt, nhưng nếu cậu ta không trở về thì sao" Trần Hiểu Sắt nức nở, lắc đầu nói: "Sẽ không đâu, anh ấy đã nói rồi, anh sẽ bảo vệ con cả đời." Mắt Trần Lương Động cũng nóng lên, ông đi tới vỗ vỗ đầu Trần Hiểu Sắt: "Con gái à! Con nhất định phải chuẩn bị tốt cho mọi tình huống, biết không?" Trần Hiểu Sắt khổ sở gật đầu một cái, sau đó ôm Trần Lương Động òa khóc. Anh ấy đã mất tích năm ngày, biển rộng mênh mông, xác xuất sống được thật sự rất nhỏ. Không...cô không thể mất anh được, cô không cầu có thể gặp mặt anh mỗi ngày, chỉ cần anh cùng sống với cô trên thế giới này thôi. Sau khi đổi mấy chuyến bay, cuối cùng Trần Hiểu Sắt cũng đến nơi. Tiểu Vương đang đứng ở sân bay đợi cô, ánh mắt của anh ta cũng đỏ bừng, có lẽ cũng đã khóc mấy lần rồi. Anh ta lên tiếng chào: "Chị dâu!" Trần Hiểu Sắt hỏi: "Vẫn không có tin tức gì sao?" Tiểu vương gật đầu một cái. Dọc theo đường đi, tiểu Vương kể cho Trần Hiểu Sắt nghe chuyện của Liên Hạo Đông. Đại đội Trục Sa của bọn họ nhận được nhiệm vụ mới, cứu giúp một chiếc thuyền bị bọn cướp biển bắt làm con tin. Sau khi cứu được bọn họ, Liên Hạo Đông liền một mình lần theo dấu vết của đại ca dám hải tặc, Hải Tặc bị giết, mọi vật phẩm đều lấy lại được, nhưng lại không thấy anh trở về. Trần Hiểu Sắt nắm chặt quần áo mình, nhắm hai mắt lại, trong lòng thoáng qua vô vàn suy nghĩ, phảng phất như Liên Hạo Đông đang đứng trước mặt cô, cô nói: "Không được, anh là sinh mệnh của em, em không cho anh chết thì anh không được chết.” ... Mời các bạn đón đọc Bản Sắc Quân Nhân của tác giả Thập Nguyệt Cần Khê.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cô Dâu Bất Đắc Dĩ
Lần đầu tiên gặp mặt, cô thất tình chạy tới quán bar uống rượu giải sầu, bị anh cho là kẻ buôn bán ma túy bắt lại, giam giữ suốt một đêm. Lần thứ hai, cô thất nghiệp, tới KTV hát hò thì bị anh cho là gái gọi lại giam giữ suốt một ngày. Lần thứ ba, hai gia đình sắp xếp bữa cơm xem mắt, anh nhướn mày nhìn cô vẻ mặt châm chọc: “Sao thế này? Gà muốn hoàn lương à?” Rõ ràng là cô không cam tâm tình nguyện, hận không thể nhanh chóng thoát khỏi tên yêu ma này càng nhanh càng tốt. Cho đến một ngày, một người con gái tinh tế uyển chuyển xinh đẹp hơn cô xuất hiện; mỉm cười giúp anh chỉnh lại cà vạt, vẻ mặt dịu dàng nói: “Anh thật là, lúc nào cũng vậy, ngay cả cái cà vạt cũng đeo không xong.” Anh chỉ cười, trên khuôn mặt hiện rõ nét nhu hòa. Một thoáng đó, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy đau đớn. *** Trong không khí tràn ngập mùi rượu và khói thuốc, âm nhạc mở ở mức lớn nhất, ầm ầm như đâm vào tai người nghe, trên sàn nhảy nam nữ điên cuồng giật lắc, những cô nàng ăn mặc thiếu vải đang ngả ngớn đong đưa khiêu khích đám đàn ông… Tả Phán Tình bị thứ âm nhạc đó làm cho choáng váng cả đầu óc . Từ trong ví rút ra một tờ tiền màu đỏ thả xuống bàn. Lắc lắc đầu, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại rồi lảo đảo bước ra khỏi nơi này. Mười một giờ đêm… Thời gian những kẻ thích sống về đêm chính thức bắt đầu cái mà bọn họ gọi là một ngày. Ánh mắt Tả Phán Tình có vài phần mơ hồ, miệng lẩm bẩm. “Đồ đê tiện. Đồ đê tiện ——” “Đàn ông các người đều chết hết đi. Đồ đê tiện. Đồ đàn ông thối tha, đàn bà hèn hạ ——” Tác dụng của cồn khiến cho cơ thể cô hơi nóng lên, thế nhưng ý thức vẫn còn rất rõ ràng. Hừm, tên khốn nào dám nói uống rượu có thể tiêu sầu hả? Vì sao cô càng uống lại càng tỉnh cơ chứ? Hình ảnh khuôn mặt tươi cười đắc ý của gã đàn ông đê tiện kia cứ lởn vởn phía trước mặt khiến đầu óc cô không ngừng quay cuồng . “Phán Tình em là người mới vào, nếu bản thiết kế của em không được cấp trên đánh giá tốt, chắc chắn em sẽ mất tất cả cơ hội để phát triển. Chi bằng cứ viết tên anh lên đó trước đã? Nếu chẳng may bản thiết kế này không được duyệt, cấp trên có hỏi đến thì anh sẽ nhận hết trách nhiệm về mình.” Khi vừa chuyển tới công ty mới chỉ vì một câu nói này cô đã ngu ngốc đem bản thiết kế của mình đưa cho hắn, trên đó còn ghi tên của hắn ta. “Phán Tình, em cũng biết là cơ hội này khó khăn lắm mới có được. Anh rất hy vọng sẽ giành được nó, thế nào em sẽ giúp anh chứ?” “Anh thành công, em là bạn gái của anh chẳng phải cũng sẽ được thơm lây sao.” Gương mặt nhã nhặn đó, cùng cái cúi đầu năn nỉ và thuyết phục: “Phán Tình, anh thật sự rất cần cơ hội này.” “Phán Tình ——” “Phán Tình ——” Cô thì cứ ngốc ngếch như vậy, chỉ cần là tên đó nói cô sẽ hoàn toàn tin tưởng. Thế nhưng kết quả thì thế nào? Hắn bám được con gái ông chủ liền lập tức đá cô. Tả Phán Tình chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng hai kẻ tiện nhân chung đụng với nhau là cô lại muốn bóp chết cái tên đàn ông thối tha đó. Điều mà cô hận nhất không phải vì chia tay với cái tên đê tiện đó. Mà cô hận bản mình thật quá ngu ngốc. “Tiện nhân. Tiện nhân ——” Tả Phán Tình dường như mắng hắn còn chưa đủ, ngay cả chính mình cũng lôi vào chửi: “Ngu ngốc. Mày thật là ngu ngốc ——” Dưới chân hình như đạp phải thứ gì đó khiến cho cô lảo đảo một cái, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mông lung không rõ. Cố gắng giữ cho cơ thể mình trụ vững, lại bất ngờ bị người phía sau đụng phải. Không hề chuẩn bị Tả Phán Tình ngã sấp xuống mặt đất. Cánh tay chà xuống mặt đường truyền đến cơn đau nhức khiến cho ý thức của cô chợt tỉnh táo. Cô ngẩng đầu, cái người đụng phải cô hình như làm rớt cái đó trên mặt đất, anh ta vội nhặt lên rồi nhanh chóng rời đi. Này… chỉ nhặt đồ bị rơi rồi bỏ đi luôn hả. Tả Phán Tình nổi giận. Cánh tay bất chấp sự đau đớn vội tóm lấy người kia mượn lực đứng dậy. “Này. Anh không có mắt à? Anh đụng vào tôi rồi đấy có biết không?” Cánh tay thì đau, tâm trạng thì tồi tệ, khẩu khí của cô vô cùng gay gắt. “Cút ngay.” Người kia không chút nghĩ ngợi gạt tay Tả Phán Tình: “Bỏ ra.” “Còn lâu.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Trừ phi anh xin lỗi, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho anh.” “Cái con điên này.” Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía sau, mơ hồ nghe thấy một loạt những tiếng bước chân, hắn nôn nóng, không chút nghĩ ngợi dùng sức đẩy Tả Phán Tình ra rồi bỏ chạy. Tả Phán Tình bị hắn đẩy ngã đập cả người vào tường, khủy tay bị thương lại va chạm thêm một lần nữa. Sự đau nhức khó chịu khiến cho lửa giận trong lòng cô bốc lên ngùn ngụt. Không kịp nghĩ ngợi cô liền đuổi theo gã đàn ông kia. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Lời tác giả: Các tình yêu thân mến, Tâm Nguyệt cưỡi chim xuất hiện. Hy vọng mọi người trước sau như một ủng hộ Tâm Nguyệt. Mỗi ngày chờ đợi. Vote. ment. Lưu lại dấu chân. Để cho Tâm Nguyệt biết là các bạn đã tới. Đây là một câu chuyện hoàn toàn mới, không hề giống như vậy những truyện trước. Tuyệt đối lật đổ mọi tiểu thuyết ngôn tình mà mọi người từng xem qua. Tình tiết hoàn toàn mới, cốt truyện hoàn toán mới Nam chính tuy rằng phúc hắc, nhưng nữ chính cũng không phải tiểu bạch thỏ. Chờ mong các tình yêu gia nhập. Hoan nghênh các tình yêu nhảy hố. Tâm Nguyệt xuất phẩm, cam đoan giữ hố. Không drop, không stop. Cố gắng viết những ảng văn, câu chuyện hay. Lăn lộn xin tài trợ, kêu gọi các loại ủng hộ. Cám ơn các bạn!!! Mời các bạn đón đọc Cô Dâu Bất Đắc Dĩ của tác giả Thiền Tâm Nguyệt.
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Editor: Ư Ư (1-290), Tinh Niệm (lolite2511) (còn lại) Thể loại: 【Bệnh kiều siêu ngọt sủng, 1VS1】 Mọi chuyện bắt đầu từ việc thần cách của Tô Yên bỗng một ngày bị rớt. Lại bị một hệ thống  bắt được và yêu cầu cô nếu muốn có lại được thần cách thì cần thực hiện những yêu cầu mong muốn của nam chủ. Kết quả là, cô bắt đầu đi trên con đường công lược nam chủ Thiếu niên kiệt ngạo cả mặt lệ khí: "Cậu chỉ có thể thích một mình tôi." Hoàng tử bệnh kiều ánh mắt sâu kín: "Em nói em sẽ ở bên cạnh tôi cả đời." Ảnh đế tà mị mắt đào hoa: "Tiểu Tô Yên, lại đây hôn cái nào." Tô Yên rối rắm, cô chỉ muốn tìm thần cách mà thôi, như thế nào còn bị quấn lên?....thấy người đàn ông trước mặt không thích hợp, lập tức sửa miệng, là là là, đều là vì anh, thích anh nhất! Nam chủ đầy tay là máu, từng bước tới gần, lẩm bẩm: "Em đã, nói, sẽ ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn không rời." Tô Yên nhẹ nhàng dỗ dành: "Được được được, đều nghe anh, để em lau máu đi, đừng dọa người khác??" *** Mình là người theo dõi bộ truyện này xuyên suốt từ đầu tới cuối. Ấn tượng đầu tiên của mình là hình tượng nhân vật Tô Yên. Nói thật mình cực kì thích cách tạo hình nhân vật như vậy và mình chưa bao giờ đọc truyện có tính cách nhân vật như thế này dù mình đọc khá nhiều bộ xuyên nhanh, hệ thống. Về nội dung, lối hành văn khá mượt và có nhiiều tình tiết hài hước. Thế giới đầu thì chưa có gì nổi bật cả nhưng bắt đầu từ thế giới thứ 3 là mình thấy diễn biến bắt đầu lên cao rồi. Đặc biệt đọc bộ này mình cũng giống bạn thích ship cặp cổ trùng và tiểu hồng. Cặp này khá đáng iu nhen: 3. Nói chung là bộ này không đọc thì hơi phí! Đây là bộ truyện nằm trong danh sách top 1 thể loại xuyên nhanh hay nhất của mình. Thật sự là nếu người hệ xuyên nhanh thì không nên bỏ lỡ truyện này. Đọc khá thú vị *** Tô Yên là chủ thần đứng đầu trong 9 chủ thần của Cửu Trọng Thiên, cô phải xuyên vào các vị diện để tìm mảnh nhỏ chủ thần của mình. Đây là xuyên nhanh thể loại trưởng thành văn, ban đầu vì mất hết năng lực chủ thần, cả dung lượng não và giá trị thể lực của cô đều không còn nên Tô Yên rất yếu, hơi dùng lực một chút sẽ bị xỉu, suy nghĩ một chút sẽ bị đau đầu không chịu nổi. Nhưng yếu không có nghĩa là không hay, ngay từ vị diện đầu tiên truyện đã xây dựng các tình tiết, cách Tô Yên giải quyết vấn đề đều rất hay và hợp lý. Qua từng vị diện, khi hoàn thành nhiệm vụ công lược nam chủ cô sẽ có điểm tích lũy, nâng cao dần thể lực và dung lượng não, vì thế nên Tô Yên cũng dần mạnh hơn. Vì là thần nên tính cách đạm bạc, Tô Yên nói chậm, suy nghĩ chậm, không hiểu cách để giao lưu và bày tỏ, không lý giải được nhiều cảm xúc của con người. Tuy nhiên cô lại là một chủ thần rất ngoan, luôn chịu khó lắng nghe hệ thống và học hỏi. Chỉ số EQ thấp nên cái cách Tô Yên công lược cứ chậm rãi nhưng lại không hề hờ hững một chút nào, cô luôn cố gắng hết mức có thể của mình. Theo quá trình trưởng thành của Tô Yên tác giả cũng nâng dần mức độ khó của từng vị diện làm cho truyện luôn giữ được sự hấp dẫn. Lúc ban đầu yếu yếu héo héo thì Tô Yên chỉ cần công lược nam thần. Sau đó lên cấp rồi thì vừa công lược lại thực hiện di nguyện của nguyên chủ. Rồi sau nữa có địch nhân là các chủ thần còn lại muốn gϊếŧ chết cô tranh đoạt vị trí đứng đầu...  Xuyên qua các vị diện cùng với cô ngoài hệ thống Tiểu Hoa dễ thương toàn vô tình hố ký chủ còn có 2 sủng vật cô nhặt được: một con rắn độc ngu ngốc, hay quên đường và một con cổ vương kiêu ngạo lại rất manh. Đây là truyện 1vs1 nên nam chủ cũng là một người, à nói đúng hơn là "một yêu vương" chứ. Ở trong các vị diện nam chủ đa phần là nam chính nhưng cũng có khi là nam phụ. Xuyên vào các vị diện, nam chủ sẽ không nhớ Tô Yên là ai, chỉ kế thừa ký ức của nhân vật, tuy nhiên cũng có khi chịu một số kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà ý thức vốn có của nam chủ sẽ thức tỉnh. Sự thức tỉnh này không báo trước này góp phần làm cho hình ảnh nam chủ rõ nét hơn, cũng khiến cho tình cảm nam nữ chính và nội dung truyện thú vị hơn. Đối với mình đây là một truyện hay, rất đáng đọc. Nam nữ chính mạnh nhưng không quá nghịch thiên, mặc dù là thần, là yêu nhưng nam nữ chính cũng sẽ có điểm yếu, cũng sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Qua từng vị diện nữ chính lớn mạnh dần, cũng học được thế nào là thích, thế nào là yêu và tình yêu của nam nữ chính cũng đi theo từng cung bậc, chậm rãi mà lớn dần lên. Tình tiết được tác giả xây dựng tốt, phong phú. Tuy nhiên mặc dù là một truyện hay nhưng mình vẫn trừ một chút điểm vì cảm giác truyện đưa tới dù hay nhưng lại cứ bình bình, kiểu như cứ đi theo một đường ngang chứ chưa có sự cao trào và điểm nhấn. Nhưng thực sự cái trừ này nó chỉ là một tí tẹo thôi, xét về tổng thể đây vẫn là một cuốn truyện rất hay.   Mời các bạn đón đọc Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời của tác giả Tần Nguyên.
Tớ thích cậu hơn cả Harvard
Để tôi kể bạn nghe, câu chuyện về cô bé Tây Thu già trước tuổi, con gái nhà bác bán đậu phụ cuối chợ. Cô bé lên cấp ba thì được chuyển vào ngôi trường mới, học cùng với con trai nhà bác bán kim cương đá quý. Đây là một bộ truyện TEEN đích thực, chỉ thích hợp với teen thôi vì nó là một câu chuyện học đường, không quá cao trào, kịch tính, chỉ là vài chuyện linh tinh của một cô bé con, trường lớp bạn bè xung quanh cô. Mình viết bộ này vì mấy bộ kia làm mình stress và ám ảnh kinh khủng nên phải viết cái gì nhẹ nhàng tươi mới cho tâm trạng phấn chấn lên một chút. Là một câu chuyện ONGOING và viết theo cảm xúc và cho nên không có thời gian ra chap cụ thể, có thể ba ngày, một tuần, cũng có lúc bế tắc thì cả tháng. Các bạn cân nhắc trước khi nhảy hố. P/S: Lan Rua’s Story ~ Porcupine & Duck Family.   1. Giới thiệu sơ lược về “Tớ thích cậu hơn cả Harvard” “Tớ thích cậu hơn cả Harvard” là một cuốn tiểu thuyết thuộc thể loại văn tình của tác giả Lan Rùa – người được mệnh danh là nữ hoàng ngôn tình của Việt Nam. Từng trang sách viết về những tháng năm hồn nhiên nhất trong cuộc đời của mỗi người, cuốn sách sẽ cùng bạn đi tìm lại những dư vị ngọt ngào của mối tình thanh xuân năm nào qua mối tình gà bông của Thu và Khôi. 2. Nội dung quyển sách “Tớ thích cậu hơn cả Harvard” Nội dung sách xoay quanh những câu chuyện giản dị thường ngày nhưng lại không kém phần ngọt ngào của cặp đôi Thu và Khôi. Trong câu chuyện, nữ chính là cô bạn Thu có tên đầy đủ là Phạm Lệ Thu, xuất thân từ một gia đình nghèo bán đậu phụ, vì thế mà cô được bạn bè đặt cho biệt danh là “Tây Thu đậu phụ”. Tuy còn nhỏ và nhà nghèo nhưng với sự dạy dỗ rất tốt của cha mẹ, mà Thu lại là một cô bé hết sức dễ thương và dễ quý. Và Khôi tên đầy đủ là Nguyễn Hoàng Trọng Khôi là một cậu bé mắc bệnh tự kỹ bởi bị ám ảnh lúc còn nhỏ, tuy được mệnh danh là soái ca trong truyện ngôn tình, sinh ra đã ở vạch đích, gia đình giàu có nhưng gia đình của Khôi không mấy hạnh phúc. Ba của Khôi là một người hết sức đáng giận nhưng thay vào đó Khôi có một người mẹ yêu thương cậu hết mình, một người dì cứ tìm mọi cách để trêu cậu. Tưởng chừng cả hai người chẳng có chút liên hệ liên quan gì đến nhau, thế nhưng tình cảm chính là dựa vào duyên phận. Định mệnh vốn là thứ con nguooiwf không thể nào quyết định được, giữa họ đã nảy sinh tình cảm và có một mối tình biết bao bạn trẻ mơ ước. Trong một lần đi giao đậu phụ giúp ba, Thu đã gặp Khôi, nào ngờ có vẻ như Khôi đã để ý đến cô bé ngay lần gặp đầu tiên. Sau đó của Khôi và Thu cùng thi vào một trường, vì để nhường cho Thu mà Khôi đã giả vờ bị ốm, nhưng cuối cùng, cả hai lại học chung trường, chung lớp thậm chí còn là bạn thân nữa. Thu và Khôi ngồi cùng bàn với nhau trong lớp học, nhưng khổ tâm Khôi lại ít nói chuyện, đúng hơn là không nói chuyện, cứ ngồi im mộ chỗ học rồi vẽ, vẽ rồi học, cậu vẽ rất đẹp. Vì Khôi cũng đẹp trai nên được rất nhiều người để ý đến. Tây Thu biết được chuyện Khôi mắc bệnh tự kỉ, không phải là bẩm sinh mà là dô môi trường khiến cậu trở nên lầm lì như vậy. Và Thu đã quyết định rằng sẽ bảo vệ cậu, và xem Khôi là bạn thân nhất hệ Mặt Trời. Vì làn da đen và nhà nghèo nên Thu bị nhiều bạn trong lớp khinh thường, không chới với Thu. Nhưng Tây Thu cũng không cần, cô bé nghĩ rằng mình chỉ cần chơi với Khôi thôi là đủ bởi vì Khôi đã cho Thu rất nhiều thứ như socola, sách vở, bút thước,…Tây Thu vốn dĩ là một cô bé nhân hậu, nhưng cô bé lại ở trong một gia đình nghèo, mẹ thì bị bệnh tim, thế nên cô bé rất nhạy tiền, bởi vì tiền chính là thứ duy nhất có thể cứu mẹ cô, có thể làm ba đỡ đau lòng. Để rồi, có những tình huống nhỏ xảy ra như Thu “bán” Khôi để nhận tiền của Chi rồi cảm thấy ân hận có lỗi,… Về phần Khôi, cậu coi Tây Thu như bảo vật, nhưng mà mỗi tội cậu cứ ghen hoài, ghen suốt, ấy thế mà Thu lại không nhận ra. Cảnh buồn nhất chắc là khi Tây Thu bị nhốt trong phòng lạnh, Khôi không tìm được thì lại trở bệnh nặng hơn, phải đưa vào bệnh viện, Khôi hiểu nhầm là Thu đã bỏ sang nước ngoài. Tuy là một đoạn ngắn thôi, sau hai cô cậu lại trở về bên nhau, nhưng vẫn khiến cho người đọc cảm động mà rơi nước mắt. Khôi thích Thu, nhưng Thu ngây thơ không nhận ra điều ấy. Nhưng rồi thời gian cũng trôi qua, Thu cũng dần cảm nhận được tình cảm mà Khôi dành cho mình. Vì thế, hai cô cậu đã bước vào thế giới tình yêu gà bông, nhưng việc học hành vẫn còn đó, không thể ngăn cản được họ. Cả hai đã có những khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau, những lời nói dỗ dành như dỗ một đứa con nít và họ đã ở bên nhau suốt những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống, cùng xây dựng ước mơ đi du học, tương lai hạnh phúc của hai người. Họ đã cùng đỗ vào trường Harvard, ngôi trường mơ ước của Tây Thu cũng là mơ ước của biết bao nhiêu học sinh. Tưởng chừng đã có một kết cục viên mãn, nhưng rồi những biết cố bất ngờ đã xảy đến, Khôi – người mà Thu đã thích hơn cả Harvard ấy lại đột nhiên biến mất không để lại một dấu vết. Trải qua rất nhiều biến cố và thăng trầm trong cuộc sống, cuối cùng hai người đã gắp lại nhau tại nước Mỹ và cảm giác của Thu về Khôi vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu không hề thay đổi. 3. “Tớ thích cậu hơn cả Harvard” là một tác phẩm nên đọc “Tớ thích cậu hơn cả Harvard” là một cuốn sách ngôn tình của Việt Nam, dưới đôi bàn tay của nữ hoàng ngôn tình Việt Nam Lan Rùa, nói về quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp của tuổi trẻ, mối tình đầu nhút nhát của mình ngày ấy,…đã để lại không ít ấn tượng trong lòng độc giả. Cuốn sách đã phản ánh một sự thật rằng người bạn yêu năm 17 tuổi chưa chắc sẽ là người đi cùng bạn đến suốt cuộc đời. Tuy nhiên, nếu là duyên phận do ông trời sắp đặt, thì có cách xa nhau đến nửa vòng trái đất thì cũng sẽ gặp lại nhau. Dưới lời kể ngây ngô, dễ thương của nữ chính Thu, tất cả mọi thứ đều trở nên rất ngộ nghĩnh và nhí nhảnh. Đôi lúc, giọng văn ấy bỗng trở nên rất hài hước, đôi lúc cũng rất tình cảm, đôi lúc cũng rất buồn tủi. Từng cảm giác một, người đọc có thể hoàn toàn nhập tâm, thả hồn vào trong cuốn truyện. Những tình tiết trong truyện được tác giả Lan Rùa sắp xếp một cách rất hợp lí. Đôi lúc có chỗ gây bất ngờ không thể lường trước được điều này. Truyện rất có tố chất gây sốc tới độc giả. Những gian khổ, trắc trở trong tình yêu của Khôi và thu cũng được Lan Rùa miêu tả một cách rất khổ tâm, chi tiết, khiến độc giả cũng cảm thấy xót thương và tiếc nuối theo cho tình yêu đó. Truyện đã truyền đạt được rất nhiều cảm xúc tới người đọc. Một mối tình thanh xuân của tuổi trẻ tưởng như chẳng có gì hay ho lại trở nên thật đẹp đẽ theo một màu sắc rất riêng biệt, không giống như bất kỳ tình yêu nào khác. Những rung động ngọt ngào, những cảm xúc đơn giản, những khoảnh khắc tuổi trẻ đáng mến ấy, suy cho cùng ai cũng chỉ có một lần trong đời này mà thôi. Thanh xuân trôi đi thật lặng lẽ, để lại biết bao nhiêu kỉ niệm khó quên nhất đời người, khiến chúng ta chỉ muốn dừng lại ở tuổi đôi mươi mãi mãi, không muốn quên đi bóng hình người ấy thêm một lần nào nữa. Giọng văn đậm chất Lan Rùa đã trở nên vô cùng hài hước, hóm hỉnh và dễ thương, rất phù hợp với thế hệ 9x, 10x. Nếu các bạn trẻ nào vẫn đang trên đường tìm kiếm thêm một nửa đích thực của cuộc đời mình thì đừng nên bỏ lỡ cuốn sách “Tớ thích cậu hơn cả Harvard” này. Biết đâu, sau khi đọc sách vào một ngày đẹp trời nào đó, bạn sẽ gặp được người mà mình muốn gặp cả đời này. Một cuốn sách cho thanh xuân, cho tuổi trẻ rất đáng để đọc thử và cảm nhận. Người đăng: doduc12306
Ngoan, Dỗ Anh
Gốc Trung: 乖,哄我. Hán Việt: Ngoan, hống ta. Tác phẩm: NGOAN, DỖ ANH (do editor đặt). Raw: Tấn Giang  Convert: Tàng Thư viện  Thể loại: vườn trường đến áo cưới, đô thị tình duyên, ngọt-sủng, HE. Độ dài: 50 chương + 20 phiên ngoại. Trạng thái: đang edit. Văn án 1: Có người hỏi Cố Ngôn Thanh rằng, nếu cậu thích một cô gái, cậu sẽ làm gì... Câu trả lời của cậu ngoài dự đoán của mọi người. "Tôi sẽ nghĩ tất cả mọi cách tạo cơ hội... để cô ấy theo đuổi tôi." Văn án 2: Tần Noãn viết thư tình cho Cố Ngôn Thanh, không đợi được trả lời từ anh. Kết quả không qua mấy ngày, cô chợt thấy Cố Ngôn Thanh tới làm khách nhà mình. Tần Noãn quyết định kéo anh vào phòng sách, "Em viết thư tình cho anh, tại sao anh không hồi âm?" Cố Ngôn Thanh: "Nhiều lắm, anh không thấy của em." Tần Noãn ấp úng: "Chuyện này... Hai nhà đều biết cả rồi, anh dàn xếp một chút đi, cho em đi cửa sau làm bạn gái của anh, nhá?" Cố Ngôn Thanh bị cô đè lên cửa, hai tai ửng hồng nhưng ngữ khí lại mang theo ý cười nhàn nhạt: "Được." Văn án 3: Tần Noãn cảm thấy bạn trai của mình rất nghèo, trong lúc học Đại học không biết anh đã làm bao nhiêu là việc bên ngoài. Cô an ủi Cố Ngôn Thanh: "Thật ra anh không cần cố gắng như vậy, tương lai để em nuôi anh là được." Cho đến một ngày, cô bị anh dẫn về ra mắt người nhà. Nhìn căn biệt thự sang trọng toạ lạc giữa sườn núi và nhóm người giúp việc ra đón bọn họ, Tần Noãn cảm thấy như đang nằm mộng. Tần Noãn: "Thái tử gia của tập đoàn Đằng Thuỵ, mỗi ngày làm việc ở công ty còn nói với em là thiếu tiền?" Cố Ngôn Thanh tựa người trước cửa sổ, có chút phiền muộn đáp: "Anh lập nghiệp không thành công nên mới thừa kế gia sản, áp lực tâm lý lớn lắm." Tần Noãn: "..." Em tức giận, anh dỗ em cho tốt vào!!!!!!! ***   Mời các bạn đón đọc Ngoan, Dỗ Anh của tác giả Dạ Tử Tân.