Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình

Tên convert: Nhiếp Chính Vương Trúng Tình Cổ Sau Chú thích: Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh. Câu chuyện vả mặt hàng ngày của Nhiếp chính vương Bối cảnh truyện diễn ra tại Đại Sở quốc, khi mà vương đình đang bất ổn rối ren do tiên đế mất sớm, chúng vương không phục vị Thái tử nhỏ tuổi, dấy quân làm phản, gây binh biến khắp nơi. Trong khi đó gia tộc của hoàng hậu thế đơn lực mỏng không thể bảo vệ được Thái tử cũng như dẹp yên được triều đình, bởi vậy Túc vương Sở Mộ đang trấn ải biên cương phải dẫn quân về đồ sát kinh thành, trấn áp triều cương, đưa thái tử thuận lợi ngồi vững trên ngai vàng. Sở Mộ lúc này đã trở thành nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ, cầm giữ vương đình, ngang ngược bá đạo, một tay che trời, quyền lực nắm trong tay còn cao hơn cả ấu đế và tiểu thái hậu, nhưng vị tiên đế xảo quyệt cũng để lại một lá bài tẩy để kiềm chế con giao long này: Sở Mộ phải cưới trưởng nữ của Tề quốc công phủ, đối thủ một mất một còn trên triều đình của hắn, làm vương phi. Tề quốc công cùng nhiếp chính vương là hai thế lực như nước với lửa, tuyệt đối không thể dung hoà, hai kẻ trung thành nhưng chính kiến bất đồng, lập trường bất đồng, khi mà thứ được Tề Chấn Nam bảo vệ là hoàng thất, là hoàng quyền tối thượng, còn với Sở Mộ thứ hắn coi trọng nhất lại là ích lợi quốc gia, xã tắc, hắn không muốn làm vua, nhưng nếu ấu đế gây hại cho Đại Sở, hắn sẵn sàng huyết tẩy triều đình một lần nữa để tìm chủ nhân mới cho ngai vàng. Mối hôn sự này với Sở Mộ chỉ là sự ràng buộc quyền lực của tiên đế, nên nếu đối phương là một cô gái khác có lẽ dù không có tình cảm hắn vẫn có thể đối xử có chút tôn trọng, nhưng bởi vì nàng là Tề Dư, con gái của Tề Chấn Nam nên đương nhiên hắn sẽ thấy ngứa mắt, chẳng thể hòa nhã mà thậm chí còn căm ghét nàng. Chạm vào con gái của kẻ thù sao? Đúng là chuyện nực cười: “Hắn thà cùng yên hoa nữ tử làm bạn, cũng không thèm bước vào phòng ngủ nàng ta một bước”. Huống chi lúc này trong lòng gã nhiếp chính vương cao ngạo còn đang có một vị sư muội “bạch nguyệt quang” ngự trị, chỉ chờ hắn xuất chinh trở về là rước nàng ta về dinh. Cho nên với Sở Mộ, Tề Dư chỉ là cái bình hoa hắn đặt lên chiếc ghế vương phi để trang trí mà thôi. Vậy còn Tề Dư thì sao? Nàng có động lòng với tên trượng phu trên danh nghĩa trong cuộc hôn nhân hữu danh vô thực của mình hay không? Câu trả lời tất nhiên là “không” rồi! Cô nàng Tề Dư có thể nói là một bông hoa xuất sắc trong group nữ cường của thế giới ngôn tình: một quý nữ xinh đẹp danh giá, xuất thân cao quý, lại hết sức thông minh, có chính kiến, biết tiến biết lùi, đặc biệt là cực kì lý trí, dứt khoát trong chuyện tình cảm. Một kẻ ngạo mạn, ngang ngược như Sở Mộ, sao có thể khiến nàng rối rắm thống khổ, lãng phí tình cảm trên người hắn chứ? Cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này có lẽ đã tiếp diễn mãi mãi nếu như Sở Mộ không vô ý trúng phải một loại tình cổ chi độc trong trận chiến với Nam Cương, một thứ hung độc quái dị, khiến cho cảm xúc của hắn trở nên lẫn lộn: yêu thành ghét, mà ghét lại thành yêu. Và đương nhiên kẻ đáng ghét hàng đầu Tề Dư bây giờ đã trở thành đại bảo bối trong lòng Sở Mộ rồi. Đã từng trong mắt Sở Mộ, Tề Dư chỉ là một đích nữ thế gia quy quy củ củ, mảnh mai cũ kỹ, yếu đuối, chỉ biết nhẫn nhục chịu đựng, nếu như không vì trúng tình cổ, khả năng cả đời Sở Mộ cũng không bao giờ thèm để mắt đến một nữ tử như vậy. Và ngày mà nhiếp chính vương khải hoàn hồi kinh sau trận chiến với Nam Cương cũng là lúc chuỗi ngày tự vả mặt cầu yêu của hắn bắt đầu. Tự vả lần 1: Nhẫn nhịn Sở Mộ cố gắng bình tĩnh, hồi tưởng lại cảm giác chán ghét Tề Dư, muốn mượn hồi ức để chôn vùi cảm giác rung động, nhưng bất kể hắn cố thế nào, cũng không nhớ nổi bộ dáng đáng giận của Tề Dư, thậm chí càng nhớ, hắn càng cảm thấy Tề Dư trong hồi ức hoàn mỹ đến mức khiến hắn thèm nhỏ dãi…. Tên vu sư luyện cổ chết tiệt! Sở Mộ muốn đi đào mộ hắn ta! Tự vả lần 2: Xin vào phòng Tề Dư "Vương gia muốn theo ta vào phòng ư?" Sở Mộ vội ho một tiếng, khó nén kích động: "Có thể, có thể chứ?" "Đương nhiên không thể." Giọng nói dịu dàng của Tề Dư khẽ trêu chọc trái tim đang kích động của Sở Mộ, khiến hắn mãi mới phản ứng lại, Tề Dư nói là —— không thể? "Vì sao?" Sở Mộ nhíu mày chất vấn. Tề Dư nở nụ cười còn đẹp hơn cả những bông hoa xuân tháng ba: "Bởi vì vương gia đã từng cảnh cáo thiếp thân, đời này kiếp này đều đừng vọng tưởng ... ngài bước vào phòng ta" Tự vả lần 3: Cười Sở Mộ nhìn nụ cười của Tề Dư mà bay mất nửa hồn phách, gian nan phun ra một câu: "Không được cười với bổn vương." Không được quyến rũ ta aaaaaaa!! Sở Mộ rít gào trong lòng. Tề Dư cười hắn vui vẻ, Tề Dư lạnh lùng hắn đau lòng ... Tên vu sư luyện cổ chết tiệt! Tự vả lần thứ 4: Gặp crush Khi bị bạch nguyệt quang quyến rũ, Sở Mộ: "Trong phòng tù túng, ra sân cho thoáng. Không thì chúng ta luyện kiếm đi. Đúng đúng đúng, lâu rồi chúng ta không luận bàn, luyện kiếm tốt! Luyện kiếm nhiều cho khỏe mạnh! Ha ha ha." Tự vả lần thứ 5: Thay quần áo “Không là nàng, thì có thể là ai??? Nàng là vương phi của bổn vương, ngọc thể của bổn vương chỉ cho nàng xem thôi, nữ nhân khác đừng mơ tưởng nhúng chàm nửa phần.” …. Tự vả lần thứ n: “Hừ, Tề Dư là ai chứ? Là con gái của Tề Chấn Nam, dù nữ nhân trong thiên hạ này chết hết, hắn cũng không thèm để mắt đến nàng ta!!!” A few moments later… "Tề Dư, nàng có biết rằng nàng như vậy khiến lòng ta khó chịu thế nào không? Không gặp nàng hai ngày ta không tài nào ngủ được, cứ nhắm mắt là nghĩ đến nàng, thậm chí hiện tại ta cũng tự phỉ nhổ chính mình, vì sao muốn nói những lời này với nàng chứ?" Sở Mộ gào lên, giọng cực lớn, khiến mọi người trong viện đều nghe thấy: “Tề Dư, ta yêu nàng! Ta yêu nàng … hết thuốc chữa, nàng nói ta phải làm sao bây giờ???” Tự vả lần thứ n+1 "Tề Dư, hai chúng ta… không phải là phu thê sao?" Sở Mộ nói. "Giả." Tề Dư đáp. "Ta muốn biến thành thật thì sao?" Sở Mộ mong đợi. "Ta không muốn." Tề Dư bình tĩnh cự tuyệt. "Ta hứa sau này sẽ đối xử với nàng thật tốt." Sở Mộ thề với trời. "Không cần." Tề Dư không bị thuyết phục. "Tất cả mọi thứ trong phủ Nhiếp chính vương phủ đều cho nàng hết." Không nói lý được, thì dụ dỗ. "Vốn đã là của ta rồi." Rất rõ ràng, dụ dỗ thất bại. "Được, vậy nàng cầm hết thảy của ta, lại không chịu làm phu thê thật sự với ta, nàng cảm thấy hợp lý sao?" Dụ dỗ bất thành, lại tiếp tục nói lí lẽ. "Vậy ngươi hưu ta đi." Tề Dư gặp chiêu hủy chiêu, dầu muối không ăn. ". . ." "Tề Dư, bây giờ ta còn nói chuyện nhẹ nhàng, nếu nàng vẫn không nghe, thì đừng trách ta, ... đừng trách ta ..." ". . ." "Ta sẽ mách cha nàng!" ". . ." Tự vả lần thứ n+n+n+….. Từ nam chính Sở Mộ chúng ta có thể thấy bóng dáng của Chu Vũ Đế Cổ Thiệu Trạch trong Cung đấu không bằng nuôi cún năm nào, đều là những kẻ nắm quyền lực rất cao, một nhiếp chính vương – một hoàng đế, ngạo mạn, cao quý, nhưng đều mang trong mình những nghi kị lo âu, những nỗi đau từ quá khứ, để rồi gửi gắm nó vào những “bạch nguyệt quang” giả dối dưới cái lốt thanh cao, thiện lương. Và cũng tương tự như sự cố hoá chó của Chu Vũ Đế, nếu không có lần trúng tình cổ bất đắc dĩ này, có lẽ Sở Mộ đã bị “ánh trắng sáng” của hắn lừa dối suốt đời, đồng thời cũng không bao giờ có thể tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình. Sau quãng thời gian đầu rung động trong mơ màng bởi tình cổ, càng ở bên cạnh Tề Dư thêm bao lâu, Sở Mộ lại càng bị thu hút không chỉ bởi vẻ đẹp, mà còn vì sự thông minh, kiên cường của nàng. Ngày mà cả trái tim lẫn linh hồn của Sở Mộ “rơi vào tay giặc” cũng sẽ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng liệu rằng thứ tình yêu xây dựng trên sự giả dối, lừa lọc này có bền vững? Giây phút mà Tề Dư phát hiện ra bí mật của Sở Mộ, với tính cách của mình, liệu nàng có thể tha thứ cho hắn hay không??? Và Sở Mộ sẽ phải làm gì để bảo vệ tình yêu của mình khi mà ngoài kia đang có một con ác khuyển vẫn luôn ngấp nghé "đại bảo bối" Tề Dư??? Câu trả lời sẽ nằm trong "Nhiếp Chính Vương Trúng Tình Cổ Sau" hay có thể gọi là tự truyện vả mặt hàng ngày của thanh niên Tiểu Mộ. Thật ra truyện còn kha khá sạn, nhưng khuyết điểm không lấp được ưu điểm nên đây vẫn là một truyện rất hay, cẩu huyết nhưng không thể ngừng đọc vì độ hài+lầy+bựa của bạn nam chính Sở Mộ, anh chàng này tính cách hơi tuỳ tiện, thô lỗ nhưng lắm lúc cũng ngây thơ ghê gớm luôn, khẩu nghiệp cho lắm rồi suốt ngày bị nghiệp quật. thánh tấu hài của cả truyện ý. Tóm lại ai chê gì thì chê chứ tớ cực lực đề cử nha!!! *** Tám năm sau. Trung Châu Túc vương trong phủ nghênh đón vài vị trong kinh đến khách nhân. Tiết Ngọc Chương theo trên ngựa xuống dưới, chạy nhanh chạy đến xe ngựa trước, trước đem nữ nhi ôm xuống dưới, sau đó lại nâng đỡ lại lần nữa người mang lục giáp thê tử xuống xe. Túc vương phi Tề Dư theo nội môn nghênh ra, Tề Ninh trông thấy nàng, lập tức nhảy vẫy tay, này vừa động làm nhưng làm Tề Dư cùng Tiết Ngọc Chương đều cho sợ hãi, Tiết Ngọc Chương ôm nữ nhi vội la lên: "Ta tổ tông ôi, ngươi có thể cẩn thận chút." Tề Ninh cũng không để ý nàng, mà là thoát khỏi hắn nâng đỡ, liền hướng Tề Dư chạy chậm mà đi, Tề Dư thấy thế, vội vàng nhanh hơn bước chân, miệng không quên nhắc tới: "Chậm một chút chậm một chút, không nóng nảy không nóng nảy." Tề Ninh ưỡn bụng liền muốn nhào vào Tề Dư ôm ấp, bị Tề Dư vội vàng ngăn lại: "Cô nãi nãi, ngươi bình tĩnh một chút." "Tỷ, thật lâu không thấy , ôm một chút ma." Tề Ninh hoàn toàn không có cũng nhanh là hai cái hài tử mẫu thân thân phận, tiếp tục ở Tề Dư trước mặt làm nũng, Tề Dư có chút bất đắc dĩ: "Nào có thật lâu, các ngươi mùa xuân không là vừa qua khỏi đến? Bây giờ bất quá tháng mười mà thôi." "Tháng mười như thế nào, theo ta mùa xuân rời khỏi, đến bây giờ đều nhanh nửa năm . Tỷ tỷ, ngươi liền không nghĩ ngươi thân ái muội muội sao?" Tề Ninh cảm thấy rất bị thương. Tề Dư cảm thấy rất không lời. Tiết Ngọc Chương nắm nữ nhi đi lại, Tề Dư trông thấy tiểu ngoại sinh nữ này mới cười mở mắt: "Nha, chúng ta Nhã Nhã cũng tới rồi, mau nhường dì nhìn xem, trưởng thành, thật đáng yêu. Đến đến đến, dì ôm ôm." Bị Tề Dư nhiệt tình tương đối là Tiết Ngọc Chương cùng Tề Ninh đại nữ nhi Tiết phức nhã, sinh phấn điêu ngọc mài, trắng trắng non mềm, đặc biệt đáng yêu, Tề Dư nhìn này tiếu sinh sinh tiểu nha đầu liền kìm lòng không đậu tâm sinh hâm mộ. Nghĩ đến trong nhà kia hai da tiểu tử, Tề Dư liền đau đầu. "Dì tốt." Tiết phức nhã cũng rất vui mừng này xinh đẹp dì, miệng nhỏ có thể ngọt có thể ngọt . Tề Dư theo Tiết Ngọc Chương trong tay tiếp nhận tiểu ngoại sinh nữ tay, Tiết Ngọc Chương có chút ngượng ngùng nói: "Trưởng tỷ, chúng ta lại đây làm phiền." Bọn họ đi lại Tề Dư tự nhiên là cao hứng , chính là nhìn Tề Ninh bụng, lòng còn sợ hãi: "Này cũng quá mạo hiểm , vạn dọc theo đường đi xóc nảy có thể thế nào được." Tiết Ngọc Chương cũng rất bất đắc dĩ: "Ai, nếu không có có hài tử, nàng ngày hè đã nghĩ đi lại , thật là kéo cho tới bây giờ ngồi thực thai mới dám nhích người ." Tề Dư theo Sở Mộ đến Trung Châu, muốn nói kinh thành tối vướng bận của nàng, cần phải chính là Tề Ninh , Tề Ninh từ nhỏ đi theo Tề Dư, tỷ muội hai liền không thế nào rời khỏi qua, như vậy ngăn hai , khó trách Tề Ninh nghĩ thường xuyên đi lại. Tề Ninh đi lại ôm Tề Dư một cái khác cánh tay, hai mẹ con liền như vậy lại ở Tề Dư trên người vào vương phủ. "Đi đem hằng nhi cùng lỗ nhi hô qua đến, đã nói Nhã Nhã muội muội đến ." Tề Dư bảy năm trước sinh một đôi song sinh tử, Sở Hằng cùng sở lỗ, hai cái hài tử giống nhau đại, có thể tính tình lại khác nhau một trời một vực. Tề Dư nhường Tề Ninh ngồi ở La Hán trên giường, thân thủ sờ soạng một chút của nàng toàn tâm toàn ý bụng, hỏi: "Mấy tháng ?" Tề Ninh so ra một bàn tay: "Năm." "Thật sự là hồ nháo!" Tề Dư nhịn không được lại trách cứ một câu. "Ta nghĩ ngươi nghĩ gấp, ban đêm nằm mơ đều mơ thấy ngươi." Nếu có thể, Tề Ninh nghĩ cả đời đều theo tỷ tỷ ở cùng một chỗ. Mời các bạn đón đọc Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình của tác giả Hoa Nhật Phi.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quả Ngọt Năm Tháng - Mạch Ngôn Xuyên
Văn án Lúc Lục Thời Miễn hút thuốc, ánh mắt vừa trầm lắng vừa lạnh nhạt. Đinh Mật nhìn hơn hai năm, cuối cùng có một ngày không nhịn được bước đến: “Này, cho tớ hút thử với.” Lục Thời Miễm liếc cô, đưa điếu thuốc qua. Đinh Mật chớp mắt xáp nhanh tới, hôn vội lên môi cậu. Mặt cô thấm đỏ: “Tớ hút gián tiếp là được rồi.” ~~~ Sau này, Đinh Mật hỏi anh: “Nghe nói năm đó sau khi chúng mình chia tay, anh uống say bí tỉ ở trong phòng thí nghiệm bị chủ nhiệm khoa bắt được, suýt nữa đã bị kỷ luật?” Lục Thời Miễn cười thoải mái: “Em nhầm rồi, không phải vì em.” Thực ra lòng anh hận đến ngứa răng, hừ, đời ai mà chẳng có vết nhơ. Có ai mà chưa từng điên cuồng *** Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, nữ truy, ngọt sủng thêm chút ngược để ngọt thêm Tình trạng: Dịch hoàn chính văn Review bởi: Trần Ngọc Hà Mình rất có cảm tình với Mạch Ngôn Xuyên kể từ Tiến về phía nhau. Motif quen thuộc, nhân vật quen thuộc thường thấy khắp nơi nhưng cách xây dựng nhân vật làm mình thấy rất dễ chịu. Bộ Quả Ngọt Năm Tháng này cũng là một truyện như thế. Bối cảnh thanh xuân vườn trường bắt đầu từ những ngày tháng cấp 3 tại trường Nhất Trung nhưng nam nữ chính đã quen biết từ hồi cấp 2 rồi. Đinh Mật đơn phương kể từ lần đầu gặp Lục Thời Nhiễm năm 13 tuổi, một cậu bé con của gia đình nhà giàu mới nổi chuyển đến bên cạnh biệt thự của cô bạn thân trăm năm Đỗ Minh Vy. Đinh Mật sống trong căn nhà "rổ rá cạp lại", để bảo toàn yên ấm và làm vui lòng con riêng của chồng mới, mẹ cô luôn bất công, bỏ qua cô. Thế nhưng cô bé ấy vẫn lớn lên rất ngọt ngào và đáng yêu. Tính cách nhút nhát, hiền lành nhưng lại rất chủ động trong tình cảm nhé. Luôn tế nhị hoặc xa gần bày tỏ niềm ái mộ với bạn Nhiễm: đề nghị cậu chọn cô làm bạn cùng bàn (dù lần nào cũng bị từ chối  :))), chủ động chờ cậu cùng đi học với mình, chủ động tiến về phía cậu. Lục Thời Nhiễm cũng có một gia đình ly thân không hạnh phúc. Cậu đẹp trai, học giỏi, thể thao giỏi mà đánh nhau cũng giỏi, có đôi mắt một mí mỏng, xếch lên lạnh lùng, ngạo nghễ mà cũng câu hồn người. Đây là tổ hợp tinh luyện từ những boy thanh xuân vườn trường khác, có tự tin lạnh lùng, có hắc ám dịu dàng và có cả ngây ngô thẹn thùng. Luôn xa luôn gần trêu chọc Đinh Mật, mở đường và dung túng cho cô bé trên con đường tán tỉnh mình. Nhìn ngoài thì thấy bé Mật bị cậu cầm chắc chuôi nhưng thực ra cậu mới là người bị nắm trọn. Quãng thời gian cấp 3 cuối cùng hai người mới ngồi cùng bàn với nhau qua một cơn ghen của bạn Nhiễm. Gần nhau, vun đắp tình bạn và tình cảm nam nữ mới lớn. Chuyện tình cảm diễn ra rất gà bông: chậm rãi, mong chờ, tìm tòi và thành đôi. Vì cậu, cô cố gắng học tập ngày đêm để một ngày được rời khỏi nơi không thuộc về mình đang níu chân cô, đến Bắc Kinh cùng cậu xây dựng tình yêu và sự nghiệp mang đậm bóng dáng nhau. Vì cô, cậu hứa hẹn cho cô một tương lai có cậu làm bệ đỡ, có cậu làm gia đình, làm người thân. Anh Thanh Hoa, cô Bắc Đại. “Lục Thời Miễn, tớ cũng muốn thi vào Bắc Kinh.” "Được thôi". Khi được hỏi liệu hai người có chia tay không, Đinh Mật trả lời rằng: “Nếu như thật sự có ngày ấy, vậy thì nhất định là tớ đã lạc đường.” Một lời sấm truyền. Sự ghen ghét, đố kị của người chị ghẻ đã đưa cô xa ra khỏi cậu, không thể đỗ Bắc Đại dù điểm số còn dư. Cô ta tị hiềm, hâm mộ và oán hận: vì sao trong cùng 1 gia đình, Đinh Mật có tất cả - một người bạn thân tuyệt vời, một anh bạn trai xuất sắc và một sự nỗ lực học hành đáng ghen tị trong khi cô ta không có gì, sống cuộc đời lạc lõng và chán nản. Người mẹ vì sự ích kỉ bảo vệ gia đình hiện tại của bà mà bao che, lần lữa và dối gạt con gái đẻ của mình. Một năm ấy Lục Thời Nhiễm kim ốc tàng kiều, nâng niu cô như trân bảo. Nhưng đến khi Đinh Mật phát hiện ra sự thật cũng là lúc cô lạc đường, rời xa nơi có cậu. Cô đánh đổi chính mình để giành lại công bằng cho những tháng ngày chăm chỉ vất vả, quên mình vượt lên phía trước. Và họ xa nhau 6 năm, mất đi 6 năm mà đáng lẽ phải nên có quả ngọt. Lục Thời Nhiễm rũ bỏ tự tôn cầu xin cô quay lại. Đinh Mật gặm nhấm nỗi đau một mình nơi không anh. Gặp lại sau 6 năm mất hút, có những trăn trở có những nhớ nhung. Nhưng không có hận.  "Lục Thời Nhiễm hoặc là hận cậu hoặc là yêu cậu". Mà rõ ràng là không có hận. Lục Thời Nhiễm luôn đầu hàng trước hành động giả vờ đáng thương của Đinh Tiểu Mật, dù giận lắm nhưng cứ thấy thế là nhũn như chi chi, chả nghĩ được gì. Mà tình yêu của anh thì còn hơn cả tình yêu nữa, nó là tình thương, là khát khao được là của nhau mãi mãi. Đọc mà thấy anh thương Đinh Mật cực kì luôn, như một người anh và đôi lúc là một người cha  :))) "Đinh Mật, sau này đừng lạc đường nữa, gả cho anh nhé?” “Anh mãi mãi là đường về của em.” Còn Đinh Mật thì nhát cơ mà cứ liên quan đến Thời Nhiễm là gan to liền. Nữ chính rất xuất sắc, xuất sắc trong tình yêu và trong cả tính cách. Hiền lành nhưng rắn rỏi, độc lập nhưng yếu đuối. Đến mình đọc còn muốn yêu luôn này, nói gì bạn Nhiễm ???? tác giả rải mật đỉnh lắm ấy. Anh vì sợ cô lạc đường, đã quay trở lại chốn cũ đợi cô. Khi Đinh Mật quay về với niềm hy vọng nhỏ nhoi, anh không do dự mà giành lại người thương trở về, vì không phải là Đinh Mật thì không thể là ai khác. Đọc đoạn này mà thương cả 2 anh chị, mà cũng hâm mộ ghê gớm. Ngoài xây dựng thành công đôi chính thì còn có những nhân vật rất hay nữa. Như cô bạn thân Đỗ Minh Vy giàu có, tốt bụng, mạnh mẽ mà cũng rất chung thủy; Từ Khiên đẹp trai, bán mạng vì tình yêu nhưng đã từng lạc đường trong lúc khó khăn; Tần Dạng ngô nghê, tứ chi phát triển nhưng đáng yêu, nghĩa khí; cặp đôi lớp trưởng lớp phó - chứng nhân cho sự thành công của việc yêu sớm; và cả Bùi Dịch nam phụ đáng thương lầy lội. Đây là một câu chuyện đơn giản, đáng yêu và ngọt ngào quen thuộc nhưng các nhân vật lại cuốn hút và độc lập vô cùng, ai cũng có màu sắc riêng, ai cũng có thể có đủ tư cách trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện khác. Điểm cộng siêu lớn là truyện được dịch rất nét rất mượt, đọc cứ thấy bị thân thương  :))) đọc ghi chú của bạn chủ nhà cũng hay nữa. Nhiệt liệt đề cử cho ai có yêu cầu về một quyển đáng yêu, ngọt ngào quắn quéo và giải trí. Bản thân tớ chấm 4/5 ạ ???? Truyện hoàn chính văn cơ mà ngoại truyện thì mới được chút. Hóng cùng chủ nhà luôn ạ. Truyện có pass nhưng giải pass cũng khá dễ vì chủ nhà đã để sẵn list câu hỏi. Thỉnh thoảng nhớ chút ít về câu hỏi thì khi đọc sẽ lưu tâm được đáp án liền.   #HoangVanNguyen Mời các bạn đón đọc Quả Ngọt Năm Tháng của tác giả Mạch Ngôn Xuyên.
Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin - Quẫn Quẫn Hữu Yêu
“Cầm thú! Tôi còn là học sinh cấp ba!” “An Cửu, nếu như vậy tôi còn không có phản ứng, đó chính là không bằng cầm thú! Lại nói em già như vậy còn là học sinh cấp ba?” “Lại! Già! Vậy! Còn! Không! Già! Bằng! Anh!” “Hút thuốc lá?” “Tuyệt đối không có!” “Vị giác tới nơi tới chốn của tôi còn không mất tác dụng! Tiền tiêu vặt tháng này cắt năm trăm.” “Tại sao a a a!” “Uống rượu cắt một ngàn.” “Anh không phải người!” “Mắng chửi người một chữ ba trăm.” “…” “Nếu như để cho tôi thấy được em đi xem mắt, cắt toàn bộ tiền tiêu vặt, mặt khác bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi ba ngàn đồng, không có tiền tôi cũng không ngại dùng thịt bồi thường.” “…” Mời các bạn đón đọc Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin của tác giả Quẫn Quẫn Hữu Yêu.
Một Tòa Thành Đang Chờ Anh - Cửu Nguyệt Hi
"Không có gì khiến trái tim con người ta đau đớn hơn tình cảm." Cô hy vọng xa vời, mong mỏi sẽ có một người vượt qua muôn nẻo đường đến để yêu cô, gõ cửa tòa thành tĩnh mịch trong cô: "Tôi có thể bước vào không?". Khi đó, cô sẽ mở cửa cho anh: "Vậy sau này anh không được bước ra đâu nhé!". Anh nói: "Được." Thế là họ bên nhau mãi mãi. Đây vốn là đạo lý vô cùng đơn giản, nhưng khi ấy cô không hiểu rõ được lòng mình, nhẫn tâm xua đuổi anh, còn im hơi lặng tiếng cõng theo tòa thành của mình chạy trốn suốt mười năm. Có điều, sau này cô chợt phát hiện, tòa thành trong lòng từ đó cũng không mở cửa thêm lần nào nữa. Cửa ải kia phải dùng mười năm đánh đổi, chỉ chờ người ban đầu lặn lội vượt đường xa, không màng sương gió đuổi theo bước vào. *** Cửu Nguyệt Hi là tác giả ngôn tình nổi tiếng với hàng loạt tác phẩm gây tiếng vang lớn như: Anh biết gió đến từ đâu, Thời niên thiếu tươi đẹp ấy, Vì gió ở nơi ấy,… Các tác phẩm ngôn tình của Cửu Nguyệt Hi xoay quanh những tình tiết có cả sủng cả ngược, dĩ nhiên không thể thiếu yếu tố “sắc” đưa độc giả đi qua nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. Không ngoại lệ khi tác phẩm Một tòa thành đang chờ anh của Cửu Nguyệt Hi khi xuất bản đã tạo nên cơn sốt trong giới yêu thích ngôn tình.  Tác phẩm bao gồm 67 chương, mỗi chương lại chứa đựng những câu nói mang hàm ý, ý nghĩa sâu xa về cuộc sống và tình yêu. Một tòa thành đang chờ anh lấy lòng độc giả ngay từ tuyến nhân vật chính Hứa Thấm - Tống Diệm. Hứa Thấm - một bác sĩ xinh đẹp và bản lĩnh, có gia thế, có bối cảnh, còn Tống Diệm lại là đại biểu cho một người lính cứu hỏa kiên cường, bản lĩnh nhưng cũng “lưu manh” vô cùng. Bên cạnh đó, phải kể đến dàn nhân vật phụ: Mạnh Yến Thần, Tiêu Diệc Kiêu, Địch Miểu, Giang Nghị, Dương Trì, Mạnh Hoài Cẩn, Phó Văn Anh,… đã góp không nhỏ trong việc tạo ra những sóng gió trong chuyện tình Hứa Thấm – Tống Diệm. Hứa Thấm và Tống Diệm là hai nhân vật được Cửu Nguyệt Hi xây dựng rất chân thật. Một Hứa Thấm xinh đẹp, kiêu ngạo, lạnh lùng. Thậm chí đồng nghiệp còn nhận xét cô “máu lạnh” bởi với cô, bệnh nhân chết chính là số mệnh, không phải lỗi của cô. Còn Tống Diệm, bản tính anh kiêu ngạo ngông cuồng, nóng tính nhưng lại hay dở trò lưu manh với Hứa Thấm. Một chàng trai sẵn sàng bất chấp tất cả cố gắng nỗ lực chỉ để xứng đôi với cô gái anh yêu. Mình rất xúc động khi đọc đến phần quá khứ của Tống Diệm. Hứa Thấm hỏi anh rằng quãng thời gian đã qua, phải chăng anh rất vất vả, anh lại không mảy may nói về những uất ức bản thân đã phải chịu đựng, chỉ vờ như chưa có gì xảy đến. Yếu tố “sắc” trong Một tòa thành đang chờ anh dừng ở mức độ vừa phải, không dày đặc nhưng lại được Cửu Nguyệt Hi miêu tả hết sức tài tình. Những ham muốn về tình dục của Tống Diệm đốt cháy Hứa Thấm, khiến cô đê mê trong cảm xúc khi hai người gần gũi nhau. Nhiều khi, sắc trong Một tòa thành đang chờ anh chỉ là những sự đụng chạm nhẹ nhàng mà đầy lưu luyến, những cái hôn vội vã mà nồng nhiệt. Cửu Nguyệt Hi xen kẽ những chi tiết “sắc” hợp lý, tác giả này khiến độc giả phải vừa đọc vừa tự liên tưởng. Điều mình thích nhất ở Một tòa tình đang chờ anh đó chính là tác phẩm này không chỉ đi sâu giải quyết những mâu thuẫn, hiểu lầm trong mối quan hệ của cặp đôi Thấm – Diệm mà còn phản ánh những mảnh ghép về cuộc sống. Ở đó, người ta phải lựa chọn hy sinh cho đất nước, đặt quyền lợi chung lên trên tình cảm riêng tư. Mình nhớ câu nói của Tống Diệm khi Hứa Thấm van xin anh không lao vào đám cháy để cố cứu vãn tình hình, Tống Diệm nhìn sâu vào mắt cô, bỏ lại đúng một câu “Anh sẽ quay lại tìm em”. Có thể thời điểm ấy, anh rõ ràng hơn ai hết, bên trong đám cháy đó còn biết bao đồng đội của anh đang chiến đấu, anh yêu cô nhưng anh không thể bất nghĩa với đồng đội. Còn Hứa Thấm, ngay thời điểm đó, cô suy sụp vì cô lo sợ mất đi anh – người cô yêu nhất, nhưng khi bình tĩnh lại, cô lại nhận ra có những điều còn thiêng liêng hơn cả tình yêu đôi lứa. Một tòa thành đang chờ anh chính là điển hình cho thể loại ngôn tình vừa sủng vừa ngược. Họ ngược nhau và tự ngược chính bản thân mình, để bản thân quay cuồng trong những nỗi dằn vặt khi cố tỏ ra không quan tâm nhau. Hứa Thấm day dứt về mối tình đứt đoạn với Tống Diệm 10 năm về trước. Cô đau đớn khi biết chính bố mẹ mình là người gây mọi biến cố trong quãng đời tuổi trẻ của Tống Diệm. Tống Diệm thì khác, anh luôn luôn phải đứng trước sự lựa chọn giữa tình yêu và đồng đội, làm một người lính cứu hỏa, anh không được phép đặt tính mạng của mình lên trên tính mạng của vô vàn người khác. Nhưng anh lại không ngừng dằn vặt khi có Hứa Thấm ở bên cạnh, anh sợ mình sẽ trở thành gánh nặng cho cô.  Trong Một tòa thành đang chờ anh có yếu tố quân nhân. Gia đình Hứa Thấm có nguồn gốc quân đội, bố Hứa Thấm - ông Mạnh Hoài Cẩn là Tham mưu trưởng quân khu. Anh trai cô là Mạnh Yến Thần cũng thuộc quân đội. Sở dĩ Hứa Thấm không họ Mạnh mà họ Hứa vì cô chỉ là đứa con được nhận nuôi. Thời niên thiếu, cô từng yêu anh trai trên danh nghĩa của mình, còn Mạnh Yến Thần, đến thời điểm hiện tại vẫn nuôi một tình yêu sâu đậm với cô. Anh từng hỏi cô rằng: “Thấm Thấm, nếu không có cậu ta, hiện tại em vẫn sẽ thích anh chứ?”, anh tự trách mình khi nhu nhược không dám vượt qua các mác “anh em” mà dũng cảm ở bên Hứa Thấm. Tống Diệm có thể đã trở thành một quân nhân xuất sắc nếu không có biến cố xảy ra. Trong quá khứ, vì qua lại với Hứa Thấm, anh bị Phó Văn Anh – mẹ Hứa Thấm hãm hại đến không ngóc đầu lên nổi, thậm chí phải đối mặt với án tử khi bị gán tội “làm lộ cơ mật quốc gia”. Đến hiện tại, sau bao biến cố được trở về bên Hứa Thấm, Tống Diệm suy nghĩ đến chuyện sẽ chuyển công tác hậu kỳ, chỉ vì anh muốn cùng Hứa Thấm trải qua quãng thời gian bên nhau bình yên, không lo lắng, không mộng mị. Mối quan hệ của Hứa Thấm và Tống Diệm trong 10 năm về trước phải nói là “ngọt đến sâu răng”. Tống Diệm ngông nghênh, cuồng ngạo lại có những hành động trẻ con, ngây thơ chỉ để làm Hứa Thấm vui vẻ, sủng cô đến tận trời, bắt cô mặc áo viết hai chữ “Tống Diệm” to đùng đằng sau để “dọa” những kẻ hay bắt nạt cô, leo cây lên ký túc xá chỉ để tặng cô gói kẹo của quê hương. Thu hút độc giả với cốt truyện hay và tình tiết hấp dẫn, tuy nhiên Một tòa thành đang chờ anh cũng khiến không ít độc giả băn khoăn. Kết thúc thường thấy trong các tác phẩm của Cửu Nguyệt Hi là kết thúc mở, để người đọc tự viết tiếp. Với Một tòa thành đang chờ anh, dường như Cửu Nguyệt Hi còn bỏ ngỏ quá nhiều vấn đề cho công chúng như: mối quan hệ cuối cùng giữa Tống Diệm và bố mẹ Hứa Thấm liệu có tốt đẹp hơn? Phó Văn Anh có phải trả giá sau những gì đã gây ra cho Tống Diệm trong quá khứ, bà có nhận ra sai lầm của mình? Em gái Tống Diệm là Địch Miểu có tha thứ cho gia đình Hứa Thấm? Cuối cùng, Mạnh Yến Thần có quên được Hứa Thấm và hạnh phúc? Một tòa thành đang chờ anh là một tác phẩm ngôn tình đáng đọc của Cửu Nguyệt Hi. Nếu bạn đang tìm những truyện có cả sủng, cả ngược xen lẫn tình tiết “sắc”, hình tượng nhân vật dung dị gần gũi thì mình tin Một tòa thành đang chờ anh là một lựa chọn phù hợp trong những giờ phút nghỉ ngơi, thư giãn. Mời các bạn đón đọc Một Tòa Thành Đang Chờ Anh của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Bình Minh Rực Rỡ - Phi Thiên Dạ Tường
2013 là bộ sách kể về năm 2013, bệnh dịch thây ma bùng nổ trên khắp trái đất. Trong cơn đại dịch đó, các quốc gia, các cá nhân phải lựa chọn con đường để chiến đấu với bệnh dịch, bảo vệ sự sống và bảo vệ đất mẹ. Truyện kể về quá trình trưởng thành dần dần về tư tưởng và ý chí của nhóm bạn Lưu Nghiễn trong cơn đại dịch đó: từ chỗ đơn thuần chốn chạy tử thần đến lúc chủ động đương đầu với hiểm nguy để tìm ra một con đường bảo vệ tất cả mọi người và giải quyết bệnh dịch. 2013 là câu truyện về ý chí và tình yêu: tình yêu giữa con người với con người, giữa con người với tự nhiên, giữa cá nhân với đồng bào, với Tổ Quố “Năm 2013, đại dịch thây ma bùng nổ. Quê hương lâm nguy, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tự vệ quy mô lớn. Những nhân vật chính của chúng ta phải đợi chờ ánh bình minh trong đêm dài thăm thẳm. Ngày tận thế đến gần, họ biết phải đi đâu về đâu? Quá khứ đã vụn vỡ dưới đống tro tàn. Nhưng niềm tin lại tái sinh trong lửa đỏ.” 2013 gồm 2 quyển: Hoàng Hôn Màu Máu Bình Minh Rực Rỡ *** Thể loại: đam mỹ, hiện đại, zombie (thây ma), 2 couple, trá hình khoa học viễn tưởng. Nhân vật chính: Mông Phong x Lưu Nghiễn; Trương Dân x Quyết Minh. Giới hạn độ tuổi: 18+ Cảnh báo: incest (cha con trá hình =.=!), có quan hệ với vị thành niên (15 tuổi), có hình ảnh kinh dị máu me. Giới thiệu: Có thể thưởng thức bài này trong quá trình đọc truyện để tăng cảm hứng XD http://mp3.zing.vn/bai-hat/Zombie-The-Cranberries/ZWZC6E0I.html Vào năm 2013, nạn zombie bùng nổ toàn cầu, loài người buộc phải triển khai cuộc chiến tranh sống còn ác liệt. Con người trong màn đêm vô định hãi hùng chờ đợi chút ánh sáng bình minh. Ngày diệt vong đến gần ngay trước mắt, liệu có còn lối thoát nào cho họ? Quá khứ tươi đẹp đã bị vùi dập trong tro tàn mục nát. Nhưng niềm tin một lần nữa bùng lên trong ngọn lửa tương lai. E/N: 1. Mình ý kiến một chút, về từ “zombie”, nguyên văn là “tang thi”- nghĩa là thây ma (xác sống…), có lẽ với những bạn chuyên đọc đam mỹ kinh dị thì chẳng lạ lẫm gì với từ này rồi, nhưng với sở thích cá nhân thì mình thấy từ “zombie” thuận miệng hơn (dễ thương hơn) “thây ma” và hiện đại hơn “tang thi”, nên quyết định sẽ gọi như thế đến hết truyện. 2. Trong truyện thì Mông Phong và Lưu Nghiễn bằng tuổi nhau, vốn ban đầu mình định để xưng hô là “tôi – cậu” và “tôi – anh”, nhưng khi dợt lại mớ phiên ngoại ngọt như đường phèn thời trung học của hai người thì thấy dùng “tôi” có hơi lạnh nhạt quá, nên quyết định đổi lại là “anh – em”. Cảm giác có hơi chuối sến, nhưng tình cảm của hai người đúng là lãng mạn ngọt ngấy như vậy đó =..=’’ *** Dạo này bận quá, cách thời gian update lần cuối đã khá là lâu rồi. Không phải không tìm đọc được một vài truyện ưng y. Nhưng khổ nỗi vẫn không nhấc nổi cánh tay để mà gõ chữ. Mà đến khi rỗi lại quên mất truyện ấy rồi. Trong hai ngày liên tiếp, mình đã may mắn đọc được double cả hai tác phẩm đều khá hay nằm trong thể loại mình yêu thích: “mạt thế”. Một là tác phẩm sắp được nói tới ở đây, tác phẩm có tên là “2013” của Phi Thiên Dạ Tường. Hai là mình sẽ nói sau: “Người bất tử” của Hoài Thượng. Đây không phải lần đầu mình đọc truyện của tác giả này. Nhưng với 2013 mình lại khá ưng. Có lẽ cũng phải nhờ đến công edit của bạn Tò He nữa ấy. Vì nếu không tỉ mỉ và cẩn thận trong từng câu chữ, có thể một vài chỗ tình tiết quan trọng mình sẽ chẳng thể hiểu và tự động pass như mọi lần. Đặc biệt, chính những chi tiết đó lại khiến mình cảm thấy đã giúp làm tác phẩm này hay hơn rất nhiều. Câu chuyện bối cảnh không mới – Trái Đất bùng nổ tang thi nhưng lại mới ở cách phát triển câu chuyện một chút. Nhân vật không có dị năng, chỉ dùng vũ lực và vũ khí nóng – lạnh để chống lại nạn dịch. Thêm nữa, hai nhân vật chính Mông Phong và Lưu Nghiễn vốn đã quen biết từ trước, vì đôi chỗ hiểu lầm mà chia tay ( khác với motif khi xảy ra nạn dịch mới bắt đầu quen biết). Mông Phong là lính đặc chủng xuất ngũ. Lưu Nghiễn là nghiên cứu sinh về máy móc. Sau đó khi gặp lại, thời đại tạo anh hùng, hai người cùng các đồng đội bắt đầu hành trình cứu lấy Đất Mẹ, cứu lấy nhân loại. Như mọi lần, đầu tiên mình sẽ nhận xét về tính cách nhân vật. Ở đây, có đôi chỗ khiến mình không thích cách tác giả xây dựng hình tượng các nhân vật chính. Ví dụ như sự không nhất quán trong cá tính. Điều này luôn là điều làm mình không thích nhất trong hầu hết các tác phẩm. Thứ nhất chính là Mông Phong. Ban đầu, khi Mông Phong xuất hiện, qua lời dẫn dắt của tác giả khiến mình liên tưởng đến một vị quân nhân trầm ổn kiệm lời. Nhưng sau đó càng về sau, tính cách của Mông Phong lại biến đổi theo chiều hướng “nói nhiều – làm nhiều”. Sự thay đổi này vừa hợp lí lại vừa không hợp lí.  Hợp lí ở chỗ sự thay đổi đó đem lại tiếng cười, thể hiện sự lạc quan của người lính và góp phần thúc đẩy nội dung câu chuyện. Nhưng sự không hợp lí lại nằm ở việc không có biến cố gì xảy ra trực tiếp lên nhân vật khiến nhân vật dễ dàng thay đổi tính cách như thế. Dù vậy, nhân vật Mông Phong vẫn là một nhân vật đáng yêu. Cách anh quan tâm và nuông chiều Lưu Nghiễn luôn làm mình mềm lòng. Khi chia tay, hai người không liên lạc. Ấy vậy mà khi dịch bệnh vừa xảy ra, anh đã lao đi tìm Lưu Nghiễn trước nhất. Mông Phong vừa bạo lực vừa dịu dàng. Đây là mẫu đàn ông khiến chị em phụ nữ đổ đứ đừ nhất. Mông Phong không ngại ngần gọi Lưu Nghiễn hai tiếng “bà xã”. Thật ra mình không thích cách gọi này dành cho một người đàn ông lắm. Nhưng Mông Phong thì khác, cách anh gọi luôn tràn ngập tình yêu thương, sự quan tâm và gần gũi với Lưu Nghiễn. Hay khi Mông Phong hôn nhẹ vào tóc mai Lưu Nghiễn, trộm một gói mì xào đem về cho Lưu Nghiễn ăn, luôn chỉ nhìn và chỉ yêu Lưu Nghiễn, luôn cố gắng bảo vệ Lưu Nghiễn bằng chính đôi bàn tay mình. Mông Phong là anh hùng, là người lính, và là một người tình hoàn mỹ. Nhân vật thứ hai mình muốn nhắc đến là Lưu Nghiễn. Nói sao nhỉ. Thật ra Lưu Nghiễn cũng rất tuyệt vời. Một anh chàng tài ba có thể sửa chữa và chế tạo máy móc, là tay kỹ sư xuất chúng không cần dựa dẫm vào bất cứ ai để có thể sinh tồn. Nhưng anh vẫn lựa chọn dựa dẫm vào Mông Phong. Là dựa dẫm và đồng hành. Giữa hai người họ là tình yêu, tình thân, tình bằng hữu, tình đồng đội. Mông Phong sẽ không ngại ngần xông pha về phía trước. Vì bởi phía sau luôn có Lưu Nghiễn yểm trợ anh. Từ đầu đến cuối họ chỉ có nhau. Dù có chia tay hay đôi lần cãi vã, mỗi khi đối phương cần, họ đều không ngại trao tính mạng mình cho đối phương. Đó là yêu, là tin tưởng. Hai người không ai nằm ở thế yếu. Tình cảm của Mông Phong và Lưu Nghiễn không quá sướt mướt nhưng lại không thiếu ngọt ngào. Trong từng hành động, trong từng lời nói vẫn sẽ dễ dàng nhận ra họ yêu nhau biết bao nhiêu. Lại nói một chút về couple phụ trong 2013 – Trương Dân và Quyết Minh. Thú thực mình không có nhiều tình cảm cho hai nhân vật này dù tác giả vẫn dành đất diễn cho họ ở một mức độ nhất định. Tác giả muốn xây dựng một kiểu tình cảm khá kích thích người đọc – ngụy phụ tử nhưng lại có phần hời hợt và vội vã. Cách phát triển logic tư duy của Trương Dân khá kỳ quặc. Khoan nói đến độ tuổi và mối quan hệ trên thực tế. Cách nhìn nhận và chấp nhận của Trương Dân phải nói đơn giản cực kỳ. Một đứa trẻ ngốc nghếch khờ dại dựa dẫm, anh lại chấp nhận lời nói “yêu” của nó. Trương Dân là một người bình thường với tư duy bình thường. Vậy tại sao anh lại dễ dàng phát triển tình cảm với Quyết Minh giai đoạn đó như thế?!? Còn nếu nói giai đoạn đó Quyết Minh đủ tư duy nhận biết tình yêu là gì. Vậy chứng tỏ tính cách Quyết Minh đã luôn mâu thuẫn từ đầu đến cuối. (Mình không nói đến tính cách thứ 2 đâu). Dù Trương Dân vẫn là anh hùng. Nhưng nguồn gốc phát triển đoạn tình cảm của anh với Quyết Minh vẫn khiến mình cảm thấy không thỏa đáng. Điều này đã ảnh hưởng ít nhiều đến tình cảm mình dành cho hai người. Với mình, tình yêu phải bình đẳng, minh bạch và rõ ràng. Trong này, tuyến nhân vật phụ được tác giả xây dựng rất ổn. Ở giai đoạn đầu, nhân vật gây cho mình ấn tượng chính là “anh Sâm”. Nhưng đến giai đoạn sau, nhân vật gây cho mình ấn tượng là những người lính thuộc đội Cơn Lốc. Đặc biệt là Văn Thư Ca và Lai Kiệt. Văn Thư Ca, một cái tên đẹp, một cái chết đẹp. Mình đã hoàn toàn bị chinh phục khi cái chết của Thư Ca đến. Buồn có, xót thương có, nhưng lại hào hùng và “đẹp” đến ngỡ ngàng. Thư Ca đã chết đi như một người hùng, mãi mãi nằm lại nơi đó, gần tâm của Đất mẹ và đem theo một tình yêu thầm kín. Người anh yêu sẽ vĩnh viễn không biết đã từng được anh yêu. Nhưng anh không hối hận. Mạng của anh đổi lại sự sống, khởi đầu một hành trình tiếp theo. Bất kỳ ai trong Cơn Lốc đều có một câu chuyện. Lai Kiệt cũng thế, và câu chuyện của anh còn buồn hơn cả khi anh gián tiếp bỏ mặc người anh yêu thương. Nỗi đau và thống hận đó dường như đã dày vò anh thật nhiều đêm. Nhiều đến mức rất khó trông thấy nơi anh nỗi buồn. Chỉ có đôi khi nỗi nhớ nhung ấy tràn ra một chút, lại được anh thu vén cất giấu vào sâu trong tim. Nhưng cũng may, may mắn vì đến cuối cùng, anh cũng có được một người bầu bạn đến hết cuộc đời. Tác giả hầu như không bạc đãi ai trong câu chuyện này. Người xấu thì trả giá. Người tốt thì giành được hạnh phúc. Cho nên khi đọc 2013, quả thật rất dễ chịu. Nội dung như đã nói từ ban đầu là không quá mới. Nhưng tác giả đã vận dụng một số lí thuyết triết học, sinh học, hóa học,… khiến tác phẩm tăng sức thuyết phục hơn. Có thể nói đây là một sự đầu tư chăm chút cho tác phẩm khiến mình thích vô cùng. Với khái niệm Huyền Địa Cầu và Huyền virus, theo mình, có lẽ tác giả đã mở ra một khái niệm và cách cắt nghĩa xác đáng nhất cho bệnh dịch tang thi trong hàng loạt tác phẩm đại trà hiện tại. Điều mà hầu hết một số tác phẩm mình từng đọc chưa đề cập sâu. Chi tiết rãnh ở Thái Bình Dương, hợp thể Oarks luôn làm mình liên tưởng đến bộ phim Pacific Rim ấy. Nói chung khi đọc đến những đoạn lí giải, mình đều phải gật gù vì cách tác giả đưa lí thuyết vào quá hay và cách bạn edit quá mượt. Mình đã dành điểm cộng siêu nhiều cho phần nội dung. Vì quả thật mớ truyện tang thi luôn na ná nhau và chỉ có một số ít tác phẩm đủ sức bật gợi cho mình cảm giác thích thú. 2013 đã làm được điều đó. Gây ấn tượng với một đứa khó tính như mình với khái niệm Huyền và sức sống bền bỉ tiềm tàng của nhân loại. Trải qua sáu bảy chục chương, tác giả đã dần tháo gỡ và hoàn thiện mảnh ghép câu chuyện của mình. Về một tình yêu bền bỉ mãnh liệt. Về một Địa Cầu đang tổn thương mà ta phải gìn giữ. Đến với 2013, có khi vui đó rồi buồn đó. Có khi lại căng thẳng hồi hộp khi trông thấy họ chiến đấu cùng zombie hay so tài so trí cùng đồng loại. Có khi lại lắng đọng với đôi dòng nhật kí giàu cảm xúc và sức gợi của Lưu Nghiễn. Có khi lại tràn ngập tiếng cười và sự lạc quan của các anh lính. Họ sẽ phải hi sinh và nằm lại nơi chiến trường. Nhưng không một lần họ nản lòng chùn bước. 2013 sẽ nằm trong top truyện yêu thích của mình và thôi thúc mình đọc lại một lần nữa vào một ngày không xa.   Thời thế kiến tạo anh hùng. Và anh hùng làm nên lịch sử.   Mời các bạn đón đọc Bình Minh Rực Rỡ của tác giả Phi Thiên Dạ Tường.