Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bóng Ma Trong Nhà Thờ Cổ

Bị tống vào trường nội trú, Jon cảm thấy mình chẳng khác gì Harry Potter phải sống dưới gầm cầu thang nhà Dursley. Đúng, đây là ngôi trường mà người cha quá cố của nó từng theo học. Nhưng Jon nghi ngờ rằng nguyên nhân thực sự khiến nó phải chịu cảnh đi đày là bởi mẹ nó đã phải lòng lão nha sĩ biệt danh Râu Xồm.  Tuy nhiên, Jon sớm nhận ra: nỗi nhớ nhà chỉ là chuyện vặt so với những rắc rối khủng khiếp nơi thị trấn nhà thờ cổ kính mà có nằm mơ nó cũng không tưởng tượng nổi: ma, ma ở khắp nơi. Và năm trong số đó đang TRUY SÁT nó!  Sau Reckless ở xứ sở sau gương, hiện tượng xuất bản quốc tế Corlenia Funke lại tái xuất cùng Bóng ma trong nhà thờ cổ. Ma quỷ, hiệp sĩ, gươm đao; gia đình, bạn bè và bọn con gái: tất cả những điều xoay quanh thế giới của một cậu bé đều hiện diện trong trong cuốn truyện vừa rùng rợn, nghẹt thở, vừa lãng mạn, xúc động này. Gooda tin rằng cuốn sách sẽ mang lại kiến thức thật bổ ích cùng những trải nghiệm thật tuyệt vời, hy vọng đây sẽ là 1 cuốn sách quý trên kệ sách của bạn! *** Cornelia Caroline Funke là một nhà văn người Đức dành rất nhiều giải thưởng trong lĩnh vực văn học cho trẻ em. Funke được biết đến nhất với bộ ba Inkworld; bản dịch tiếng Anh của tập thứ 3 Inkdeath đã được phát hành vào 6 tháng 10 năm 2008. Các tác phẩm của bà phần lớn thuộc thể loại giả tưởng, phiêu lưu và rất nhiều trong số đó đã được dịch sang tiếng Anh. Hiện bà đang sống tại Los Angeles, California.   Cornelia Funke đã bán được hơn 10 triệu bản sách trên toàn thế giới. Một số tác phẩm được dịch và xuất bản tại Việt Nam: Kỵ Sỹ Rồng Tim Mực Máu Mực Bóng Ma Trong Nhà Thờ Cổ Những Cái Bóng Sống Mê Cung Thần Nông ...   Cornelia Funke sinh năm 1958 tại thị trấn Dorsten nước Đức, là con của Karl-Heinz và Helmi Funke. Lúc còn nhỏ, bà muốn trở thành một phi hành gia hoặc phi công, nhưng sau đó đã quyết định theo học ngành sư phạm tại Đại học Hamburg. Sau khi hoàn thành việc học, Funke làm nhân viên xã hội trong 3 năm, tập trung chủ yếu vào những đứa trẻ có hoàn cảnh thiếu thốn. Cornelia Funke có một công việc minh họa sách, nhưng bà đã sớm bắt đầu viết những tác phẩm của riêng mình, được truyền cảm hứng từ những câu chuyện đã hấp dẫn lũ trẻ nghèo khổ mà bà làm việc cùng. Vào cuối những năm 80 và thập kỷ 90, Funke đã gây dựng tên tuổi tại Đức với 2 loạt truyện cho trẻ em có hơi hướng giả tưởng là Gespensterjäger (Ghosthunters) và Wilde Hühner (Wild Chicks). Tiểu thuyết giải tưởng Kỵ sĩ rồng (1996) là bước đột phá quốc tế của bà. Tác phẩm này đã lọt vào danh sách Sách bán chạy nhất của tờ New York Times trong 78 tuần, và sau đó là The Thief Lord (Vua Trộm) (2000, dịch sang tiếng Anh năm 2002), đã leo lên vị trí thứ 2 trong danh sách này trong 19 tuần và bán được 1.5 triệu bản. Tiểu thuyết tiếp theo của Cornelia Funke là Inkheart (2003) đã giành giải thưởng BookSense Book of the Year Children's Literature năm 2004. Inkheart (Tim Mực) là phần đầu tiên của bộ ba Inkworld, tiếp đó là Inkspell (Máu Mực) (2005) đã tiếp tục giành giải BookSense Book of the Year Children's Literature năm 2006. Bộ ba được kết thúc với Inkdeath (xuất bản tại Đức năm 2007, phát hành bản tiếng Anh vào năm 2008, bản Mỹ vào mùa thu 2008).   Trên trang chủ của mình, Cornelia Funke phát biểu rằng điểm khởi đầu sống còn cho một quyển sách hay là “ý tưởng”, và nếu ý tưởng đó có giá trị thì hãy nghiên cứu những chủ đề thú vị để phục vụ nó và tìm kiếm những địa điểm và nhân vật thích hợp. Bà nói về những ý tưởng: “chúng đến từ mọi nơi và chẳng từ đâu cả, cả trong lẫn ngoài. Tôi có rất nhiều và không thể viết hết chúng trong một cuộc đời này được.” Cornelia Funke cũng nói về các nhân vật của mình: “Hầu hết bọn họ bước vào phòng viết của tôi và sống động đến mức tôi phải tự hỏi bản thân, rằng họ từ đâu đến. Dĩ nhiên, một vài nhân vật là kết quả của suy nghĩ kỹ lưỡng, thêm vào tính cách, cử chỉ..., nhưng những người khác đều sống từ ngay giây phút đầu tiên họ xuất hiện”. Bà cũng cho biết Dustfinger trong “Inkheart” là một trong những nhân vật sống động nhất đã từng nảy ra trong đầu bà. Đối với những người đang mơ ước trở thành nhà văn, Funke khuyên: “Đọc – và hãy tò mò. Nếu có ai đó nói với bạn: ‘Mọi thứ là như vậy. Bạn không thể thay đổi được’ – thì đừng tin một lời nào.” *** Chàng hiệp sĩ bất đắc dĩ và nỗi khiếp sợ về những con ma trong nhà thờ cổ REVIEW SÁCH: BÓNG MA TRONG NHÀ THỜ CỔ (CORNELIA FUNKE) Người viết: NGUYỄN THỊ TUYẾT - 14CVH1 ----------------------------------------------------------------------------- Đến với cuốn “Bóng ma trong nhà thờ cổ” bạn sẽ bị lôi cuốn ngay bởi bìa sách rất thu hút, hình ảnh của một kị sĩ oai hùng trên lưng con ngựa trắng cường tráng đang chiến đấu, lật vào những trang tiếp theo bạn sẽ khó tưởng tượng ra cuốn sách được thiết kế cực bắt mắt với những hình ảnh vẽ trong trang truyện thật sự rất sống động mà khó lòng bỏ qua được. Và nếu bạn là Fan cuồng của truyện mang đậm yếu tố Gothic thì “ Bóng ma trong nhà thờ cổ” là một ý tưởng không tồi chút nào. Cuốn sách của tác giả Cornelia Funke người được mệnh danh là “ J.K Rowling của Đức” sẽ khiến bạn ngỡ ngàng về sức sáng tạo tài ba của nhà văn người Đức này. Gồm 21 chương truyện, đó là một sự liên kết tài tình tạo nên sức hấp dẫn, rùng rợn, nghẹt thở và đầy xúc cảm .Cuốn sách mang đến cho người đọc một thông điệp về niềm tin chiến thắng, về cái xấu xa ắt phải chịu thua trước lòng tốt, ánh sáng xóa tan mọi u ám mang đến hạnh phúc cho mọi người và nơi đó tình yêu khiến họ không cô đơn, cảm hóa mọi trái tim lạnh giá nhất. “Bóng ma trong nhà thờ cổ” kể về cuộc hành trình của cậu bé Jon Whitcroft bị mẹ tống vào trường nội trú ở Salisbury, nơi mà trước đây người cha quá cố của cậu đã từng học.Cậu bé căm ghét người tình mới của mẹ từ khi cha cậu mất và việc cậu bị mẹ tống vào học ở trường nội trú đối với cậu mà nói là một kế hoạch tỉ mỉ của tên nha sĩ Râu Xồm - người tình của mẹ. Bạn sẽ cảm thấy thiếu nếu như chưa hiểu được Jon ghét lão Râu Xồm tới mức nào từ khi ông ta xuất hiện trong cuộc đời của cậu làm cậu trở nên khác thường khi trong đầu lúc nào cũng nghĩ đủ trò để mẹ tống cổ ông ta ra khỏi nhà, tuy vậy dù cậu có nghỉ đủ trò như : Ghép ảnh ông ta vào tấm áp phích truy nã tội phạm khủng bố, đổ cháo vô giày, giấu chùm chìa khóa nhà, hay tới việc trộn bột ngứa vào lọ nước súc miệng v..v nhưng sau tất cả chẳng giúp cậu trông khá hơn hay lão ra khỏi căn nhà của Jon mà ngược lại mẹ cậu càng lúc càng yêu ông ta hơn, hai đứa em quấn lấy Râu Xồm cả ngày và Jon thì bị tống cổ vào khu trường nội trú xa lạ, nghe vừa buồn cười vừa tội nghiệp cho cậu nhóc mười một tuổi nghịch ngợm này. Và chính ở khu trường nội trú này, những tưởng nỗi nhớ nhà da diết sẽ làm cho Jon buồn bã và đau khổ thế nhưng đó chỉ là chuyện vặt so với những rắc rối khiếp sợ nơi thị trấn nhà thờ cổ kính có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi : ma, ma ở khắp nơi. Tất cả đã làm thay đổi một Jon lúc còn ở nhà, cậu bước vào cuộc phiêu lưu, cuộc chiến với lũ ma quỷ Stourton và trở thành cận vệ xuất sắc của ngài William Longspee, cứu chính mình thoát khỏi lời nguyền về dòng dọ nhà Hartgill... Đọc “Bóng ma trong nhà thờ cổ” không chỉ là cuộc phiêu lưu đầy mạo hiểm, gan góc, rùng rợn mà hơn thế còn chứa đầy lãng mạn về cảm xúc tình yêu đầu đời, cùng sự cổ kính đến nên thơ của nhà thờ cổ qua bàn tay Funke đầy mê hoặc. Tác giả đã đưa ta gần hơn đến hai thế giới trước nay còn có nhiều nghi hoặc về sự tồn tại có thật hay không của nó, rằng giữa những con người đang sống và những người đã khuất họ vẫn có thể giao tiếp nói chuyện và chiến đấu thù hằn lẫn nhau, họ vẫn có lòng tham, đố kị, gian ác ngay cả khi chỉ còn là một hồn ma vất vưởng. Kể từ khi cậu tới trường nội trú, đối với cậu đó là những ngày u ám, mù mịt và tràn đầy nỗi thất vọng lẫn nhớ nhà, cậu cảm thấy mình chẳng khác gì Harry Potter phải sống dưới gầm cầu thang nhà Dursley. Jon chán ghét tất cả cho dù hai người bạn của cậu là Sta và Angus làm mọi cách khiến cậu vui. Jon ở chung với hai người bạn trong khu nội trú của ông bà Popplewell khó tính. Và cái đêm khi Jon nhìn thấy ba con ma bên ngoài cửa sổ,đã khơi gợi tất cả mọi biến cố. Jon cữ ngỡ mình đang mơ rằng không hề tồn tại ba gã kỵ sĩ bóng ma nó nhìn thấy nhưng tất cả đều là thật, từ cái đêm đó cậu sợ đêm tối đến tận cùng. Và kinh khủng hơn chúng bám đuổi theo trên sân khu nhà nội trú để giết, đòi lấy mạng cậu với ba tên thuộc hạ ma trông bộ dạng thật gớm giếc với những làn khói đen mù mịt, hôi hám bủa vây. Người đưa Jon thoát ra khỏi nỗi sợ hãi không ai khác chính là cô bé gan dạ, xinh đẹp Ella Littlejohn, cô sống với bà Zelda và bố mẹ cô, bà có thú vui kì dị là nuôi những con cóc trong nhà và chuyên tổ chức những buổi tham quan ma quỷ cho du khách. Cô bé khác những đứa con gái khác cùng lứa tuổi, khiến cho Jon có những lúc nó cảm thấy thật xấu hổ trước Ella, cô bé dường như sinh ra là để gan dạ và quả cảm rồi. Thứ đáng sợ như ma quỷ kia đến cả cậu còn rùng mình khiếp sợ mà Ella lại dửng dưng như kiểu đã quá quen thuộc với chúng rồi. Jon kể cho Ella nghe về cuộc truy đuổi của tên lãnh chúa đã chết Stourton đòi lấy mạng cậu và rồi sự thật đã được hé mở bởi bà Zelda. Hóa ra đó là một sự trả thù với họ nhà Hartgill từ mấy trăm năm trước, thật không may cho Jon vì họ ngoại của cậu lại là Hartgill, tên lãnh chúa Stourton sẽ giết sạch những ai có họ nhà Hartgill để trả thù việc mình và đám thuộc hạ bị sát hại. Jon và Ella đã có một đêm thú vị trong nhà thờ cổ khi cầu kiến quan tài đá của hiệp sĩ William Longspee, ngài cao lớn với “bộ áo giáp lưới để lộ ba con sư tử trên nền xanh vàng, khuôn mặt không có râu, đôi mắt ngài màu xanh lam nhạt”. Ngài đã ấn vào tay Jon hình một con sư tử khi nào cậu muốn giúp đỡ thì cứ việc gọi ngài đến như một lời thề cứu giúp tất cả mọi người khỏi những khó khăn của William Longspee. Và cuộc chiến thực sự bắt đầu vào một buổi chiều khi cả Jon và Ella đang ngồi trên bờ tường của khu nhà nội trú, hình ảnh hai con chó ma to bự đứng giữa vườn hồng nhà bà Alma Poplewell, đó là dấu hiệu của cuộc chiến bắt đầu, lũ ma quỷ của lãnh chúa Stourton cùng đám thuộc hạ ghê tởm của ông ta, khi lão ma xuất hiện : “ Một làn xương mù màu đen bốc lên từ mặt đất nơi hai con chó đang đứng. Nó trôi qua khu vườn như những tấm vải bẩn thỉu và càng lúc càng dày đặc - cho đến khi mọi thứ biến mất trong nó. Cả Salisbury tan ra trong màn đêm”. Ngay lúc này Jon cầu cứu tới vị hiệp sĩ đáng kính, ngài đến mang theo thứ ánh sáng át lại bóng tối của Stourton. Làm lũ ngựa ma sợ hãi lùi bước. Cuộc chiến gay go diễn ra và như đã đoán trước chiến thắng thuộc về Jon và hiệp sĩ Longspee, Stourton và đám thuộc hạ của lão, cùng hai con chó ma bị Longspee đánh bại, chúng tan rã và biến mất trả lại ánh sáng cho khu vườn nhưng có lẽ vui mừng quá sớm là một điều không nên. Như đã báo trước về sự vui mừng lần này, lão Stourton chưa tan biến thật, lão đã bắt Ella và buộc bà cô phải dẫn Jon tới trước khi chũng làm điều gì xấu xa với cô bé. Trong thời khắc ấy chú của Ella xuất hiện, lại không ai khác kẻ mà Jon căm thù một cách sâu sắc dù trong lúc sợ hãi giữa đám ma quỷ cậu vẫn có thời gian nghĩ đến Râu Xồm. Một sự sắp đặt thú vị, cậu đơ người một hồi lâu để chấp nhận sự thật đó, rằng Râu Xồm là con của bà Zelda và chú của Ella. Hóa ra không hẳn ông ta để cái bộ râu gớm giếc đó là vì sở thích mà vì che đi khuyết điểm về vết sẹo dài trên mặt. Cả ba cùng đến nghĩa địa dòng họ nhà Hartgill theo lời của lão Stourton và tại đây cuộc chiến đấu giữa hai bóng ma đại diện cho chính và tà, thiện và ác diễn ra hết sức gay cấn, quyết liệt hồi hộp tới tận phút cuối cùng. Chính Jon đã cứu cậu khỏi một lời nguyền rủa về gia tộc, vượt lên trên nỗi sợ hãi về bản thân, bỏ qua nghi hoặc về ngài Longspee sau khi nghe tên bóng ma dàn hợp xướng kể Longspee đã giết cậu ta vì không tìm được trái tim của ngài bị đánh cắp, Jon trở thành một hiệp sĩ thực thụ khi hòa nhập vào ánh sáng cùng với Ngài Longspee, cuộc chiến cam go khi Jon thực sự cầm lấy thanh kiếm và tấn công tên Stourton luôn tự cao tự đại là không ai làm gì được hắn vì mỗi lần như vậy đối với hắn chỉ là lột bỏ lớp da chết mà thôi. Thế là, tên Stourton cùng đám hầu cận của hắn mãi mãi không thể trở về làm hại bất cứ một người nào trong họ nhà Hartgill nữa, đối với Jon mà nói đó dường như là một kỉ lục của đời cậu, như thể cậu thấy mình đã hai mấy tuổi chứ không phải một Jon sắp mười hai tuổi nữa. Trải qua mọi chuyện Jon càng cảm thấy mình trưởng thành và đã khôn lớn, Jon không sợ cái chết và ngay lúc đó cậu nhận ra dường như mình đã yêu nàng Ella dũng cảm, nó lo lắng đến tột độ và điên cuồng hơn là lo cho chính cái mạng sắp bị tên lãnh chúa ma lấy mất. Cậu cũng nhận ra thực sự Râu Xồm không hẳn là một tên xấu xa cậu căm ghét ít nhất trong khoảng khắc chú ta cố gắng cứu lấy Ella dù bị cột vào tấm bia mộ. Giữ lời hứa với ngài hiệp sĩ cậu lên đường tìm lại trái tim đã bị đánh tráo bởi tên bóng ma dàn hợp xướng, một kẻ có lòng hiểm độc và dê xồm khi muốn đòi một nụ hôn của Ella làm Jon có lúc muốn phát điên lên vì ghen. Trải qua bao khó khan gian khổ, những cuộc chạy trốn lúc nữa đêm khỏi khu nhà nội trú mà Jon làm để theo đuổi giấc mơ được gặp hiệp sĩ Longspee mà cậu luôn khao khát. Sau lần đến gặp Longspee để nghe giải thích rõ mọi chuyện về con ma dàn hợp xướng cậu lại càng thêm ngưỡng mộ về hiệp sĩ này, ai cũng có một góc tối sâu thẳm, một vài sai lầm đã gây ra nhưng trên hết thứ ánh sang phát ra từ người William quá đỗi sáng chói ví như mượn ánh sáng từ mặt trăng kia để tỏa hết khí chất hào quang trong con người vị hiệp sĩ này. Ba bà cháu đến tu viện Lancock để chôn trái tim bên cạnh ngôi mộ của vợ ngài hiệp sĩ là Ella Longspee. Đó là một tình yêu thủy chung và cao đẹp, khi ngài chết đi, vợ ngài Ella đã quyết định chôn trái tim ngài cạnh mộ mình để mãi mãi họ được bên nhau nhưng kẻ gian ác đã đánh tráo trái tim họ khiến họ phải xa lìa và nhờ có Jon cùng với Ella, sự giúp sức đắc lực của bà Zelda một lần nữa họ đã trở về bên nhau sau hàng trăm năm xa cách. Có lẽ điều ta chưa thể làm, tâm nguyện của ta lúc còn sống nó sẽ khiến ta vương vấn mãi nơi trần thế mà không chịu tan biến lên thiên đàng chăng? và phải chăng tình yêu chính là liều thuốc quý chữa lành mọi vết thương, mọi hận thù. Sau tất thảy mọi chuyện, Jon đã nhận ra khu trường nội trú, những con ma, hay hiệp sĩ Longspee và cả cái tên Râu Xồm cậu căm ghét tận xương tủy tất cả mọi thứ dường như đã quá đỗi than quen, cậu yêu họ và nhận ra họ dần thân thiết với mình từ lúc nào - cũng không phải là một nơi tệ lắm, theo cảm nhận ban đầu của cậu bé mười một tuổi. Riêng Ella giờ đây trái tim cậu đã thầm thương trộm nhớ mất rồi. Điều đặc biết hết sức thú vị là việc mẹ cậu đến thăm và nói với cậu vô số biểu hiện kìa lạ của Râu Xồm rằng ông ta đã cạo râu, ông nhắc miết chuyện mấy con ma có thật hay không,về hiệp sĩ, về họ nhà Hartgill v..v. Và lời thú tội của mẹ nó : “ Mẹ biết, con chưa bao giờ thích chú ấy và có lẽ mẹ đã nên hỏi lý do tại sao. Nhưng dù sao thì có lẽ mẹ sẽ không cưới chú ấy nữa”, bà nói cùng với sự thất vọng và luyến tiếc, nước mắt đẫm những giọt lệ. Điều làm ta bất ngờ là cái đứa ghét Râu Xồm tới quên ăn quên ngủ lại nói những lời đầy bênh vực cho ông ta. Thật thú vị! . Vì Jon đã nhìn thấy được tấm chân tình của tên nha sĩ này hay bởi ông ta là chú của Ella và cũng có thể là cả hai.. Câu chuyện kết thúc thật êm đềm, mọi thứ suôn sẻ và thật có hậu, lôi cuốn theo từng trang viết cùng với hàng loạt hình ảnh sinh động. Đã tạo nên một bức tranh về nỗi sợ hãi kinh dị, vừa rùng rợn vừa lãng mạn, cùng với cảnh đẹp hoài cổ của nhà thờ. Yếu tố lịch sử được nhà văn Cornelia Funke đan xen một cách tài tình vào câu chuyện hay xuất sắc.Nếu còn đắn đo trong việc lựa chọn một cuốn sách về yếu tố Gothic hay một tình yêu lãng mạn thì “Bóng ma trong nhà thờ cổ” là một ý tưởng tuyệt vời cho bạn. Mời các bạn mượn đọc sách Bóng Ma Trong Nhà Thờ Cổ của tác giả Cornelia Funke & Lê Kiều Oanh (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
#HàiHước #VôSỉ #VươngTriềuTranhBá Tam hoàng tử Lý Chính là người tiếp thụ qua chủ nghĩa xã hội giáo dục, cảm thấy có làm hoàng đế hay không cũng không đáng kể. Nhưng hoàng phi chưa về nhà chồng của hắn tựa hồ muốn làm Nữ Đế! Chờ một chút, nàng muốn làm phản… Một ngày nào đó, khi Tần Lâm Quân muốn làm phản thành công, Lý Chính mang theo Vương Tiễn, Lữ Bố, Lý Quảng, Lý Tư, Quách Gia, Từ Thế Tích... Xuất hiện ở trước mặt nàng nói ra: "Hoàng phi, cớ gì mưu phản!" Mời các bạn đón đọc Điệu thấp làm hoàng đế của tác giả Tuỳ Ngộ Giả Người đăng: hatran302
Đệ Nhất Kiếm Thần
Bạn đang đọc truyện Đệ Nhất Kiếm Thần của tác giả Thanh Phong. Diệp Huyên thân là Thế tử được gia tử chọn lựa, tẫn hết trách nhiệm và năng lực của bản thân, đi tranh quyền lợi và tài nguyên tốt nhất cho tộc nhân. Nhưng hắn không thể những tên trưởng lão vong ân bội nghĩa kia lại dám lấy lý do không ra gì kia phế truất hắn, còn đám động đến muội muội và người của hắn. Không tài không đức??? Buồn cười! Là ai đem tài nguyên về cho gia tộc? Thực lực của hắn thế nào, những kẻ kia còn không rõ ư? Tốt lắm! Thiên tuyển nhân ư???? Hắn sẽ cho mọi người thấy, rốt cuộc là hắn mạnh, hay kẻ mà những tên trưởng lão tận lực nâng đỡ thành Thế tử kia mạnh??? *** Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp. "Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”. Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm. Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp. "Tại sao?!" Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên. Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô bé này chính là Diệp Liên, em ruột của Diệp Huyên. Khi biết tin gia tộc muốn phế truất anh trai, cô bé tuy đang mang bệnh trong người nhưng vẫn không màng tất cả mà chạy đến. Lão già áo đen cau mày: “Diệp Liên, ngươi đang làm gì?" Cô bé khom mình thi lễ với những người trong từ đường, run rẩy đáp: “Thưa Đại trưởng lão, đại ca Diệp Huyên vẫn là Thế tử, vì sao người lại phế huynh ấy?" Đại trưởng lão lạnh lùng trừng cô bé: “Đây là chuyện hệ trọng của gia tộc, ngươi xen mồm vào làm gì? Đi xuống!" Diệp Liên sợ hãi không dám nhìn thẳng vào ông ta nhưng không những không rời đi mà còn bước vào từ đường, lại thi lễ với các trưởng lão đứng hai bên: “Các vị trưởng lão, đại ca của con đang liều mạng tranh giành quyền khai thác mỏ ở Nam Sơn với nhà họ Lý, hiện giờ sống chết không rõ. Vậy mà gia tộc lại muốn phế truất huynh ấy dù không có chứng cứ, thật sự không công bằng”. "Hỗn láo!" Đại trưởng lão cả giận quát lên: “Việc chúng ta phế truất hắn không có chỗ cho con oắt miệng còn hôi sữa như ngươi ý kiến. Người đâu, kéo nó xuống cho ta!" Bỗng, Thế tử vừa nhậm chức - Diệp Lang - bật cười: “Nên phạt ba mươi trượng để cảnh cáo mới phải”. Đại trưởng lão lạnh lùng nói: “Vậy thì phạt ba mươi trượng!" Hai gã thị vệ trong phủ nhanh chóng vọt vào. Diệp Liên siết chặt nắm tay, thốt lên với vẻ căm giận: “Không công bằng! Đại ca con vào sinh ra tử nhiều năm qua vì gia tộc, giờ phút này vẫn liều mạng vì gia tộc! Gia tộc làm như vậy là bất công với huynh ấy!" Một trong hai gã thị vệ vừa liếc mắt thấy Diệp Lang thì biết cơ hội để thể hiện đã tới, bèn cười gằn: “Diệp Lang thiếu gia kế thừa vị trí Thế tử là hy vọng của mọi người, ngươi ồn ào cái gì?" Bàn tay gã vung lên, giáng thật mạnh vào Diệp Liên. Chát! Gò má phải của cô bé sưng tấy lên sau âm thanh lanh lảnh ấy, nhưng cô bé chỉ đưa tay lên bụm lại, tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt. Diệp Lang quan sát gã thị vệ trong chốc lát, chợt cười hỏi: “Ngươi tên gì?" Thị vệ vội vàng hành lễ: “Thuộc hạ Chương Mộc, tham kiến Thế tử”. Diệp Lang gật gù tán thưởng: “Ngươi khá đấy. Ta đây làm Thế tử cần mười cận vệ theo bên mình, ngươi làm một trong số đó đi”. Chương Mộc nghe vậy thì mừng như mở cờ trong bụng, khom lưng thật sâu: “Thuộc hạ nguyện vào nước sôi lửa bỏng vì Thế tử, chết cũng không từ!" Diệp Lang khẽ gật đầu: “Kéo nó xuống đi.   Mời các bạn đón đọc Đệ Nhất Kiếm Thần của tác giả Thanh Phong.  
Tả Đạo Khuynh Thiên
Thị phi ai đến phán định, công tội ai cho trí bình? Đời này không muốn quy củ, chỉ cầu tùy tâm sở dục. Thiên cơ nắm trong tay, nhìn ta ngang ngược. —— —— ta là Tả Tiểu Đa, ta không đi đường thường. *** Phong Lăng Thiên Hạ là một vị uy tín lâu năm Chí Cao thần cho nên hành văn vô cùng tốt, mặc dù gần đây thành tích không tốt vì bệnh nhưng lần này trở lại với 《 Tả Đạo Khuynh Thiên 》đang được độc giả nhiệt tình truy phủng.        Nam chính Tả Tiểu Đa có được gia đình hạnh phúc nhưng dưới tác dụng thiên cơ làm tất cả những thứ này cũng không nhất định có thể tiếp tục kéo dài. . .        May mắn Tả Tiểu Đa tại dưới cơ duyên xảo hợp thu được Thiên Nhân hình ảnh, có thể thấy một người ba tháng họa phúc, bởi vậy hắn cũng nhìn thấy hắn Tiểu Niệm tỷ tỷ sẽ tại hai tháng rưỡi về sau tẩu hỏa nhập ma. Vì vậy nam chính liền bậc hack cố gắng.        Nam chính thông qua Thiên Nhân hình ảnh không ngừng cho người khác xem tướng, tích lũy điểm vận khí, dựa vào dạng này bàng môn tà đạo phương pháp tu luyện, nam chính chẳng những có thể nghịch thiên cải mệnh, càng phải đem Thiên Cơ nắm trong tay, trở thành cực kỳ cường đại thầy tướng!        Nội dung truyện còn thiên về hài hước vô cùng giải trí.  *** Main tham tài - sợ chết - tiện bức - có dũng - có trí - có mưu. Tác giả từng viết 4 bộ : Lăng Thiên Truyền Thuyết - Dị Thế Tà Quân - Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Ta Là Chí Tôn nên bút lực rất cứng, cốt truyện mạch lạc, dễ hiểu. Yếu tố hài bao quanh truyện từ đầu đến cuối, không gây cảm giác nhàm chán chỉ biết cắm đầu tu luyện. Nói chung bộ này có tiềm chất thành siêu phẩm, trân trọng mời mọi người đọc thử! *** Tinh Hồn đại lục. Viêm Võ đế quốc. Trung Nguyên, Phượng Hoàng thành. Thanh Thủy Khu. Tiểu khu, nơi ở của Phượng Vũ gia. . . . . . . . . . . . . "Cẩu Đát!" Một giọng nói thanh thúy vang lên. Tả Tiểu Đa ánh mắt mờ mịt nhớ lại cảnh trong mộng, ánh mắt tán loạn chậm rãi tập trung lại, sau đó buồn bực kéo chăn lên che đầu. "Tiểu Cẩu Đát. . ." Giọng nói đó lại vang lên, kéo dài ra, còn có chút vui sướng, chứng tỏ lúc này chủ nhân của giọng nói đó cực kỳ vui vẻ. Nhưng mà tâm tình của Tả Tiểu Đa rất không thoải mái. Bởi vì cái tên 'Tiểu Cẩu Đát' này là tên của hắn. Cho dù bất kỳ người nào bị gọi là Tiểu Cẩu Đát thì chắc cũng sẽ không vui vẻ gì. Nhưng bây giờ Tả Tiểu Đa không thể tức giận. Hắn cũng không dám tức giận. Hắn không biết mình đã có được bao nhiêu cái tên. Ừa, không sai, người đang kêu to đó là mẹ hắn. Dám tức không? Một trăm phần trăm chỉ có bất đắc dĩ. Từ trong miệng cha và mẹ, từ khi Tả Tiểu Đa bắt đầu hiểu chuyện đến nay thì hắn chỉ biết tên của mình nhiều như là hạt cát trong Trường Giang mênh mông, ngôi sao trong tinh hà vô tận. Mà muốn gọi mình với cái tên gì thì tùy vào tâm trạng của cha mẹ. Khi tâm trạng vui vẻ thì Cẩu Đát, Tiểu Cẩu Đát, Tiểu Miêu Miêu, Tiểu Mễ Mễ, Tiểu Đản Đản, Tiểu Thân Thân. . . nghĩ ra cái gì thì gọi cái đó. Khi tâm trạng bình thường thì gọi Tiểu Đa, rất nghiêm túc. Khi tâm trạng không tốt, nhất là khi mình chọc giận bọn họ thì tiểu vương bát đản, tiểu hỗn trướng, ranh con, tiểu túng, tiểu xích lão, tiểu quỷ báo, tiểu vô lương tâm. . . muốn cái gì cũng có. Hơn nữa còn dùng phương ngôn của nhiều nơi để gọi. Có đôi khi Tả Tiểu Đa cảm thấy rất kỳ quái, cha mẹ mình uyên bác cỡ nào, từ nam đến bắc từ đông đến tây, tiếng địa phương các nơi không gì không biết không gì không hiểu, hơn nữa còn chuyên môn dùng để chửi mình. . . Cách gọi tên cũng chính là cách phỏng đoán tâm trạng của cha mẹ. Ví dụ như bây giờ gọi là Tiểu Cẩu Đát, Cẩu Đát thì chứng minh tâm trạng của mẹ vui vẻ, nếu vui vẻ thì sẽ không dễ dàng tức giận, như vậy mình đáp hay không đáp nàng cũng không quan trọng. . . . Ta phải thông qua chuyện mình bị gọi bằng cái tên gì để phỏng đoán mình sẽ bị đánh hay không. . . Ta quá khổ. Tả Tiểu Đa nằm trên giường, yên lặng thở dài. Lung tung gọi Cẩu Đát, Tiểu Cẩu Đát. . . thì cũng thôi đi. Vấn đề là Tả Tiểu Đa cũng hoàn toàn không hài lòng với cái tên của mình bây giờ! Tiểu Đa? Ngươi nghe thử xem, đó là cái tên quái quỷ gì thế? Không có chút bá khí nào! Có một đồng môn, tên là Triệu Giang Hồ! Hào khí cỡ nào? Còn có vị tên là Lý Trường Thiên nghe thì cảm thấy lợi hại! Nhưng tên của mình thì. . . Hơn nữa, ngày ấy. . . Cha hắn uống nhiều rượu, nhìn thấy tâm trạng hắn vui vẻ nên Tả Tiểu Đa can đảm hỏi một câu: Vì sao tên ta là Tiểu Đa? Có thể đổi một cái tên khác dễ nghe hơn một chút hay không? Lúc ấy cha hắn liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt ghét bỏ, chém đinh chặt sắt nói: "Không được!" "Tại sao?" "Không vì cái gì cả! Tóm lại là không được đổi tên!" "Vậy tại sao gọi là Tiểu Đa, cái này hẳn là có thể nói chứ?" Lúc đó cha hắn hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Bởi vì ngươi sinh ra, đối với ta và mẹ ngươi thì có chút dư thừa." . . . Có chút dư thừa = Tiểu Đa?! Lúc đó Tả Tiểu Đa cảm thấy lòng mình như đã chết lặng. Hóa ra các ngươi chê ta sinh ra phá hủy thế giới hai người của các ngươi? Ta dư thừa như vậy sao? Nhà ai có huyết mạch truyền thừa mà không vui mừng hớn hở? Nhất là ta vẫn là con trai, nhưng sao đến lượt hai người các ngươi thì lại biến thành dư thừa? Lúc đó Tả Tiểu Đa nước mắt rưng rưng hỏi: "Các ngươi ghét ta như vậy sao?" Cha hắn uống một hớp rượu, chậm rãi. . . Ừm, nhấn mạnh một câu: Cha của Tiểu Đa khí chất rất là hào hoa phong nhã, nho nhã tiêu sái, hơn nữa còn anh tuấn, dáng vẻ là mỹ nam tử tuyệt thế, ngoại trừ có chút lười ra thì hoàn toàn không có khuyết điểm. . . Cha hắn chậm rãi nói: "Lúc đầu rất ghét bỏ, sau này mẹ ngươi phát hiện, từ khi có ngươi, nàng lại có thêm một món đồ chơi hay. . . phát hiện có con thì vẫn rất thú vị, thế là nàng cứ thế mà chơi. . . từ từ, cũng không chê nữa. . ." Đồ chơi! Nghe được hai chữ này, Tả Tiểu Đa bị bạo kích, trực tiếp tự bế. Hai ngươi sinh một cái đồ chơi! Mẹ hắn ở bên cạnh lý lẽ hùng hồn nói: Sinh con không phải để chơi hay sao? Giống như nhà thím Lý nuôi mèo đó, Vương đại mụ nuôi chó đó, không cần biết là gì, tóm lại cũng phải nuôi một cái chơi đúng không? Ngài nói rất hay có đạo lý. Ta lại không phản bác được. Cuộc nói chuyện đêm hôm đó đến đó là dừng. Tả Tiểu Đa cảm thấy mình không còn bất cứ hứng thú để gặn hỏi thêm gì khác, ôm trái tim đủ thương tích về tới phòng mình. Tả Tiểu Đa cảm thấy may mắn mà tim mình rất tốt. Hắn cảm thấy có thể là do mình quá rộng rãi, bị đả kích nghiêm trọng như vậy mà cũng không có để ở trong lòng, vẫn không tim không phổi gắng gượng qua ngày. Hơn nữa thần kỳ nhất chính là qua đêm hôm đó, hắn lại bình thường trở lại —— không đúng, nói chính xác hơn thì còn chưa qua hết đêm đó thì hắn đã bình thường trở lại. Ai, ta vốn là một cái đồ chơi. . . đồ chơi, là đồ chơi cũng được. . . Trên thế giới này, có ai mà không phải là đồ chơi? Nhưng mà, có thể đổi tên khác hay không? . . . Mời các bạn đón đọc Tả Đạo Khuynh Thiên của tác giả Phong Lăng Thiên Hạ.