Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Văn Thuyết

Thể loại: Cổ đại, tiên hiệp, ngôn tình. Edit: Yunchan Các cô nương đều tương tư đại sư huynh Mộ Sơ Lương của phái Không Thiền. Vừa tuổi trẻ tài cao, lại còn ôn nhu, nhã nhặn. Thế mà không hiểu sao Vân Khâm cứ cảm giác vị đại sư huynh này chẳng giống như trong lời đồn chút nào, không lẽ đây là đại sư huynh giả?! =__= *** Hệ liệt Mộ Thâm Viện của Hạnh Dao Vị Vãn: 1. Tỏa Hồn (Sở Khinh Tửu - Tô Tiện) 2. Văn Thuyết (Mộ Sơ Lương - Vân Khâm) 3. Vãn Thiền (Minh Khuynh - Yến Hạ) 4. Thu Sát (Quân Linh - Phó Nhiên/ tác giả đã drop) *** Edit: Yunchan  Trên núi tuyết gió lạnh thổi rít qua như dao cắt, một bóng người để lại bước chân nông sâu giữa nền tuyết trắng, chẳng biết qua bao lâu mới ngẩng đầu lên trong vùng hoang dã, nhìn sơn môn cao ngất ngưỡng ở cách đó không xa.  Không Thiền phái.  Vào mười năm trước, đây chính là đầu não của tông môn chính đạo, là danh môn đại phái nhất hô bá ứng, nhưng hôm nay, nó chỉ còn là một vùng ven nằm giữa núi tuyết bị người đời quên lãng.  Thình lình một cơn gió thổi thốc tới, màn tuyết lại vùi lấp tầm mắt một lần nữa, gió tuyết thổi quét qua khiến người nọ phải siết chặt mũ trùm đầu, cắn răng sải bước nhanh hơn, nhắm về hướng đại môn của Không Thiền phái cách đó không xa.  Người đang vượt qua cơn gió tuyết này là một thiếu nữ choàng chiếc áo khoác bằng da cừu trắng muốt, tuổi tầm mười lăm mười sáu, vì gấp gáp mà dáng vẻ vô cùng chật vật, môi tái nhợt và khô nẻ, đôi mắt vô thần nhìn thẳng tới trước, gương mặt vốn đẹp đẽ lộ ra chút tiều tụy, chỉ thả từng bước vô hồn.  Chẳng biết phải mất bao lâu, cái sơn môn dường như mãi mãi cũng không tới được ấy cuối cùng cũng xuất hiện ngay trước mắt.  Nhìn xuyên qua cánh cửa nọ là một bậc đá dài tít tắp, trên đó trải tuyết mỏng, bốn bề vắng lặng như tờ, chẳng có gì khác với con đường vừa mới đi qua.  Không Thiền phái tọa lạc trước mắt chỉ có vài tòa đại điện gác cao trống rỗng đứng sừng sững trên đỉnh núi, khó phát hiện ra chút hơi thở sự sống nào.  Thiếu nữ không khỏi thở dài một tiếng, nàng mệt mỏi ngã ngồi xuống đất, kề hai tay bị đông cứng lên mép hà hơi.  Nàng nhìn chằm chằm vào bậc thang dài không có điểm tận cùng, như đang do dự mình có nên đi tiếp hay không.  Gió tuyết dường như đã bớt đi đôi chút, trên đầu là ánh mặt trời chẳng mấy ấm áp, nhưng dưới nền tuyết trắng ánh mặt trời lại vô cùng chói mắt. Thiếu nữ hơi che mắt lại, đương lúc chần chừ thì chợt nghe cách đó không xa vọng tới một giọng nói: “Lạc đường à?”  Thiếu nữ nghe tiếng thì ngẩn ra, ngẩng phắt đầu lên nhìn về hướng giọng nói, lúc này mới phát hiện đằng sau góc sơn môn là một tiểu cô nương. Cô nương nọ nom chỉ trạc mười hai mười ba tuổi, mặt mũi xinh xắn, phấn điêu ngọc mài. Nàng khoác một chiếc đạo bào rộng lùng nhùng càng làm nổi bật thân hình gầy gò nhỏ nhắn, ôm trong lòng một cây chổi còn cao hơn mình, dựa vào bên cạnh cửa, đôi mắt đen láy trong veo đang nhìn thiếu nữ kia một cách vô cảm.  Thiếu nữ lấy lại phản ứng rất nhanh, khẽ lắc đầu coi như trả lời.  Tiểu cô nương quét sân bèn hỏi tiếp: “Vậy là tới tìm người?”  Lúc này thiếu nữ mới gật đầu.  Tiểu cô nương gật đầu nghiêm túc, rồi ôm cây chổi bước tới trước mặt thiếu nữ, chìa tay ra với nàng.  Thiếu nữ sững sờ giây lát, sau đó mới đưa tay ra cho nàng đỡ mình dậy. Tiểu cô nương đỡ người dậy xong thì quay lưng bước dọc theo bậc thang trước mắt, nói mà không ngoái đầu lại: “Đi theo ta.”  Bề ngoài của nàng nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng cách nói chuyện lại vô cùng đứng đắn, khá có phong thái của người từng trải, thiếu nữ nhìn nàng xách cái đạo bào rộng thùng thình sải bước nghiêm trang lên núi mà mọi khổ nhọc đều quên hết, lại mỉm cười tít mắt.  Thiếu nữ vội bước theo, giọng nhẹ nhàng: “Tên của tỷ là Hoa Tình, tới Không Thiền phái để bái sư theo lệnh của cha mẹ.”  Tiểu cô nương đi trước không lên tiếng đáp lại, cứ như đang nghiêm túc đánh nhau với vạt đạo bào không vừa người.  Thấy vậy Hoa Tình lại bước lên hai bước, tới trước mặt tiểu cô nương nọ, cất giọng hỏi tiếp: “Muội tên gì, là đệ tử của Không Thiền phái sao?”  “Ta à?” Tiểu cô nương nghe vậy thì lắc đầu đáp thờ ơ: “Không phải, ta chỉ là đệ tử tạp dịch thôi.”  “Tạp dịch?” Hoa Tình dừng chân lại, có vẻ không tin lắm.  Tiểu cô nương hất cằm về hướng bậc thang trước mắt, sau đó liếc Hoa Tình: “Ừ, toàn bộ đều do ta quét hết.” Nói rồi nàng kéo Hoa Tình qua, lẩm bẩm: “Ta mới quét xong, đừng làm dơ.”  Hoa Tình không ngờ sẽ nhận được câu trả lời thế này, chỉ biết “A” lên ngạc nhiên, sau đó đi đường cũng cẩn thận hơn rất nhiều, không để tuyết ven đường vẩy lên sơn đạo.  Sơn đạo này quá dài, mà tiểu cô nương có vẻ không thích nói chuyện nên không chủ động mở lời, Hoa Tình chỉ còn biết lủi thủi theo sau ngước mắt nhìn theo bóng lưng nàng, hai người đi được hồi lâu, cuối cùng cũng lên tới núi, tới khoảng sân trống mênh mông bên ngoài chính điện của Không Thiền phái.  Ở đây cũng vắng lặng như bên ngoài, tuy lầu cao khá nhiều nhưng chẳng có lấy một bóng người, tiểu cô nương như cũng đã quen với cảnh lạnh lẽo này nên trong giọng nói chẳng chút gợn sóng, chỉ thấp giọng hỏi: “Cô tìm ai?”  “Môn chủ Không Thiền phái, Mai Phương Viễn.”  Tiểu cô nương chỉ về phía đại điện đằng trước, nhướng mày nói: “Cô đi tới đó, tự động sẽ có người dẫn cô đi gặp môn chủ.”  “À.” Hoa Tình gật đầu một cái, hoang mang hỏi: “Muội không đi chung với tỷ sao?”  Tiểu cô nương lắc đầu: “Ta còn việc phải làm.”  Thấy tiểu cô nương nọ sắp đi mất, Hoa Tình phân vân chốc lát, cuối cùng gọi với theo: “Tiểu cô nương, muội tên gì?”  Tiểu cô nương đi được hai bước thì ngoái đầu lại, đáp: “Vân Khâm.”  “Còn nữa, đừng gọi ta là tiểu cô nương, ta với cô không hơn nhau bao nhiêu tuổi đâu.” Vân Khâm sửa lại vạt áo, nói với giọng rất là bất mãn: “Ta mười lăm tuổi rồi.”  Hoa Tình ngây ra giây lát như bị bất ngờ, đến khi muốn đổi lại cách xưng hô thì phát hiện Vân Khâm đã đi khá xa rồi, nàng mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Vân Khâm, sau đó mới đi về hướng chính điện mà Vân Khâm chỉ.  *  Trong khi đó, sau khi rời khỏi khu vực chính điện, Vân Khâm ôm cây chổi to về lại chỗ ở của đệ tử.  Chỗ ở của đệ tử nằm ở phía tây của Không Thiền phái, vì trước đây Không Thiền phái có rất đông đệ tử nên nơi này có rất nhiều nhà, được chia thành ba khu trúc tùng mai, mỗi khu đều có chừng trăm căn nhà, nhưng hôm nay Không Thiền phái ít nhân khẩu nên những căn nhà này đều để trống.  Vân Khâm đi tới nơi ở của đệ tử, nhìn vô số khung cửa sổ tối om trống hoác xung quanh, tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của mình là gian ba mươi bốn chữ tùng.  Nàng đẩy cửa bước vào.  Trong phòng bày biện rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và một cái ghế, trên tường treo vài bộ đạo bào sờn cũ, trên bàn đặt cái chai nhỏ cắm một nụ hoa mai trắng chưa nở.  Đóng cửa phòng lại xong, Vân Khâm lập tức cởi chiếc áo khoác không vừa người xuống, vóc dáng nàng gầy gò, làn da trắng trẻo khuất dưới lớp đạo bào trắng, cổ tay mảnh dẻ không giống với người quen làm lụng.  Nàng chọn một bộ đồ treo trên tường để thay vào, lúc này mới như nhớ ra điều gì, đảo mắt tìm trong phòng.  Chỉ lướt qua một cái, nàng đã nhìn thấy thứ quấn vải màu xám tro đặt ngang trên cửa sổ.  Thứ nọ trông như cây gậy, bị lớp vải tối màu bọc kín, không nhìn ra hình dáng của vật bên trong, Vân Khâm lấy vật đó khỏi cửa sổ rồi dựa nó vào góc tường, lẩm bẩm nói: “Hôm nay Không Thiền phái có người mới đến.”  “Có phải ngạc nhiên lắm không, nơi quỷ quái này mà cũng có người tìm tới.” Nàng cụp mắt về lại bàn, ngồi chống cằm, như đang chờ nụ mai trắng trong bình nở: “Người đó nói tới đây bái sư theo lệnh của cha mẹ, vậy là cuối cùng Không Thiền phái cũng có đệ tử mới rồi.”  Nói tới đây, Vân Khâm chợt bật cười, hàng mi mảnh nhướng lên một độ cong xinh xắn: “Thể nào Mai sư bá cũng vui lắm cho coi.”  Trong phòng yên tĩnh, ngoài nàng ra chẳng còn ai khác, nhưng nàng cứ như đang trò chuyện với ai đó: “Ở đây cũng được ba năm rồi, chúng ta cũng sắp phải đi, ngươi nói xem có đúng không?”  Nàng nói xong thì nghiêng đầu nhìn vào góc đặt cây gậy.  Nhưng trong góc trống trơn, chẳng có cây gậy nào cả.  Vân Khâm chẳng kinh ngạc chút nào, hướng mắt về cửa sổ, thấy bên ngoài cửa sổ có một nữ đệ tử Không Thiền phái đang đi ngang qua đây, nhìn thấy Vân Khâm trong phòng nàng ta cũng chỉ gật đầu qua loa, rồi cứ thế đi lướt qua.  Trong Không Thiền phái, tính cả chưởng môn, đệ tử và tạp dịch như nàng thì chưa vượt qua bảy người, trong bảy người này, trừ nàng và Mai sư bá ra thì cũng chỉ có đệ tử mới đi ngang qua đây là nữ.  Vân Khâm mỉm cười với nữ đệ tử nọ xong, đợi cho bóng người đi khuất mới thu nụ cười lại, vội vàng lôi cây gậy đã treo về lại cửa sổ từ lúc nào không hay, đặt cạch xuống bàn nói: “Ngươi thích ngắm Cận Sương sư tỷ lắm hả.”  Cây gậy nằm im trên bàn không rục rịch gì.  “Lần nào giáo huấn thì ngươi cũng giả chết.” Vân Khâm chọt chọt cây gậy, càm ràm: “Ngươi là đồ kiếm lưu manh.” Nàng ngừng lại, nghĩ ngợi một chút rồi bồi thêm: “Chẳng biết ai dạy ngươi ra cái dạng này nữa.”  Vân Khâm nói tới đây thì suy nghĩ lại dần bay xa, hồi lâu sau nàng mới hoàn hồn lại, thấp giọng nói: “Đệ tử mới tới cũng là một tiểu cô nương, cô ấy lớn hơn ta không bao nhiêu, còn rất xinh đẹp, nhìn rõ ràng là một đại gia khuê tú, không hiểu sao lại tới Không Thiền phái này chịu khổ nữa.”  Nàng nói xong thì nhìn một cái, cây gậy kia đã lỉnh khỏi cái bàn, nhưng chẳng mấy chốc Vân Khâm đã tìm thấy nó ở cạnh cửa.  “…” Nàng nhấc cây gậy đó lên, lắc đầu nói: “Không được ra ngoài, cũng không được nhìn cô nương kia, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây cho ta.”  Cây gậy bay vọt khỏi tay Vân Khâm như một làn khói, treo mình về tường.  Vân Khâm cười ngất, lúc này mới mở miệng nói: “Ngày mai sẽ mang ngươi đi nhìn cô ấy một chút.”  Trời đã trở tối, những việc Vân Khâm muốn làm cũng đã làm xong cả rồi, ăn qua loa ít thứ xong thì ôm chăn đi ngủ, mãi tới rạng sáng hôm sau.  Vân Khâm bị hàng loạt tiếng động “Lạch cạch” đánh thức, nàng dụi mắt ngồi dậy thì phát hiện cây gậy vốn treo nghiêm chỉnh trên tường bây giờ lại đứng ở trước giường, gõ vào mép giường cộp cộp.  Vân Khâm dụi mắt tóm cây gậy ném vào góc, sau đó ném chăn qua trùm nó lại.  Đợi tới khi thay áo xong Vân Khâm mới đào cây gậy ra khỏi chăn, xốc lại tinh thần nói: “Đi thôi, mang ngươi ra ngoài ngắm thử.”  Nàng bẻ gãy cán gỗ trên cây chổi, rồi lấy cây gây bọc vải tối màu thay vào đó, ngụy trang thành một cây chổi bình thường, xong xuôi mới xách nó ra ngoài. Suốt đường đi không nói gì, chẳng mấy mà Vân Khâm đã tới khoảng sân rộng của Không Thiền phái, khoảng sân bình thường trống hươ trông hoác, hôm nay lại có một người đang múa kiếm.  Không Thiền phái quanh năm phủ tuyết trắng, rét lạnh vô cùng, mà Không Thiên phái ngoài nàng ra thì sáu người còn lại kể cả tông chủ môn chủ đều thà ở trong nội điện trầm tư tu luyện còn hơn là ra ngoài luyện kiếm, người có tinh thần ra ngoài luyện kiếm vào những ngày tuyết rơi thế này cũng chỉ có đệ tử mới mà thôi.  Vân Khâm bước đến gần, quả nhiên thấy người luyện kiếm chính là thiếu nữ tên Hoa Tình mới tới hôm qua.  Hoa Tình có lẽ đã gia nhập Không Thiền phái, thứ nàng mặc là đồng phục trắng của đệ tử Không Thiền phái, múa kiếm một cách linh hoạt kỳ ảo, nhìn thật đẹp, Vân Khâm xách gậy đứng nhìn hồi lâu, cuối cùng Hoa Tình mới dừng tay, ngoái đầu lại mỉm cười với Vân Khâm.  Vân Khâm không ngờ nàng sẽ chú ý tới mình, thấy đối phương chào hỏi cũng đành phải gật nhẹ đầu.  Chẳng qua Vân Khâm không ngờ rằng, cây gậy đó cứ như xem Hoa Tình luyện kiếm tới phát nghiện, ngày hôm sau cũng gõ đầu giường Vân Khâm như phát rồ, mãnh liệt biểu đạt nguyện vọng muốn ra ngoài của mình.  Vì vậy Vân Khâm lại ngụy trang nó thành một cái cán chổi để nhìn người ta luyện kiếm.  Cứ tưởng đâu Hoa Tình là người mới nên mới luyện kiếm sáng giữa trời tuyết, Vân Khâm ngỡ rằng chỉ nhìn thêm vài ngày thì chẳng cần tới nữa, nhưng không ngờ Hoa Tình lại luyện suốt một tháng ròng. Trong thời gian này Vân Khâm cũng rảnh chẳng có việc gì làm, nên chiều ý cây gậy kia tới xem luyện kiếm mỗi ngày, tuy nàng và Hoa Tình không trao đổi với nhau, nhưng luôn nhìn nhau, hoặc mỉm cười hoặc vẫy tay, qua vài lần lui tới cũng bắt đầu quen thuộc.  Nhưng hôm nay, Hoa Tình luyện kiếm xong thì không thu kiếm rồi ra về như trước, mà sau một hồi do dự lại mím môi bước lại gần Vân Khâm.  Vân Khâm không cử động, chỉ nhìn chằm chằm Hoa Tình đang đi về hướng này, không biết nàng muốn làm gì.  Hoa Tình đến gần Vân Khâm rồi mới mỉm cười một tiếng, kéo Vân Khâm tới cạnh bậc thang ngồi, hai người hàn huyên mấy câu nàng mới thử dọ lời: “Ta thấy ngày nào muội cũng tới đây nhìn ta luyện kiếm, có phải thật ra muội… cũng rất muốn tu luyện không?”  “…” Vân Khâm cau mày, không ngờ được Hoa Tình lại nghĩ tới chuyện này.  Hoa Tình thấy Vân Khâm không đáp thì nghĩ rằng mình đoán đúng, bèn nói tiếp: “Ta nghe chưởng môn nói muội ở Không Thiền phái làm tạp dịch ba năm rồi, nếu muội muốn tu luyện thì tại sao không bái nhập Không Thiền phái tu hành?”  Vân Khâm nghe câu hỏi của Hoa Tình mới vỡ lẽ thiếu nữ trước mắt đang muốn nói tới điều gì.  Ánh mắt nàng có một thoáng rối rắm, giọng cũng nhỏ xuống, lắc đầu đáp: “Cô hiểu lầm rồi, ta không muốn tu luyện, cũng không muốn bái nhập Không Thiền phái.”    Mời các bạn đón đọc Văn Thuyết của tác giả Hạnh Dao Vị Vãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thư Viện Linh Hồn - Ransom Riggs
Từ London đến tận Đồng Ma, khu ổ chuột rùng rợn nhất nước Anh thời Victoria, Jacob cùng đám trẻ băng qua các Vòng Thời Gian khác nhau để tiến tới trận chiến sử thi chống lại xác sống và đội quân hồn rỗng quái dị. Trên đường đi, họ gặp người đàn ông thân phận bí ẩn tên Bentham, thông tin từ ông ta giúp họ vỡ lẽ vì sao Jacob bị đám quái vật săn lùng và thèm khát đến vậy, đồng thời họ nhận ra mối hiểm nguy lớn hơn bao giờ hết họ đang đối mặt… Thư viện Linh Hồn - tập ba đồng thời là tập cuối trong series Trại trẻ đặc biệt của cô Peregrine vẫn đầy rẫy những bức ảnh đen trắng kỳ lạ được thu thập khắp mọi nơi nhưng trông như thể được tạo ra chỉ để minh họa cho câu chuyện, tạo nên một làn sóng ngầm có vai trò quan trọng trong dòng chảy chung của truyện. Các biến cố từ đầu đến cuối đều bí ẩn và gây sửng sốt, không phụ lòng kỳ vọng của độc giả hâm mộ. Phim điện ảnh Trại trẻ đặc biệt của cô Peregrine của đạo diễn lừng danh Tim Burton đã được công chiếu vào​​ cuối năm 2016. "Người hâm mộ sẽ dễ dàng đánh mất mình trong câu chuyện kỳ quái này." - Booklist *** Bộ sách Trại trẻ đặc biệt của cô Peregrine gồm có: Trại Trẻ Đặc Biệt Của Cô Peregrine Thành Phố Hồn Rỗng Thư Viện Linh Hồn *** RANSOM RIGGS là một nhà văn và nhà làm phim, sinh ra ở Maryland và lớn lên ở Florida, Mỹ. Anh học chuyên ngành Văn học Anh tại Cao đẳng Kenyon, và học làm phim tại Đại học Nam California. Riggs đam mê những bức ảnh hoài cổ, và một ngày nọ anh nảy ra ý định viết một câu chuyện xâu chuỗi những nhân vật, tình tiết trong những bức ảnh này lại. Bộ tiểu thuyết Miss Peregrine's home for peculiar children (Trại trẻ đặc biệt của cô Peregrine) chính là thành quả của sự lồng ghép sáng tạo ấy, tiểu thuyết đã đem lại thành công và danh tiếng không ngờ, đưa anh trở thành tác giả sách bán chạy nhất của The New York Times. Phim điện ảnh chuyển thể từ Trại trẻ đặc biệt của cô Peregrine ra mắt vào năm 2016. *** Con quái vật đứng cách xa một đoạn còn chưa tới chiều dài của một chiếc lưỡi, mắt nhìn chằm chằm vào cổ họng chúng tôi, bộ óc teo tóp đầy phự những mường tượng được giết chóc. Không khí nồng nặc sự thèm thuồng của nó với chúng tôi. Hồn rỗng được sinh ra với nỗi thèm khát săn lùng linh hồn của những người đặc biệt, và lúc này đây chúng tôi đang dàn hàng trước mặt nó như một bàn bày các món buffet. Addison chỉ vừa một miếng đớp của nó, can đảm đứng kiên cường dưới chân tôi, đuôi dựng lên cảnh giác; Emma lép vào tôi lấy điểm tựa, vẫn còn choáng váng sau cú va đập nên chẳng thể tạo ra thứ gì đó khá hơn đám lửa que diêm vào buồng điện thoại vỡ tan tành. Cách một đoạn từ nơi xảy ra tình cảnh nghiệt ngã của chúng tôi, ga tàu điện ngầm trông như hiện trường của một vụ đánh bom hộp đêm. Hơi nước từ các đường ống bị vỡ xì ra thành những tấm màn ma quái. Những màn hình cỡ treo lơ lửng rũ xuống từ trên trần. Một biển kính vỡ lan tới tận chỗ đường tàu, chập chờn phản chiếu ánh sáng dưới ánh đỏ nhấp nháy của những bóng đèn báo hiệu khẩn cấp chẳng khác gì một quả cầu kính phản chiếu ánh sáng tại các vũ trường với kích thước rộng đến hàng mẫu Anh. Chúng tôi đã bị dồn vào góc chất, một bên là bức tường chắc chắn, một bên là lớp kính dày cộp kề sát miệng một con vật có bản năng tự nhiên duy nhất là xé chúng tôi ra từng mảnh - ấy thế nhưng nó lại không động đậy gì để siết chặt gọng kìm. Con quái vật có vẻ bị bám rễ xuống sàn, nó lắc lư trên hai chân như đang say hoặc đang mộng du, cái đầu chết chóc rũ xuống, những cái lưỡi của nó như một ổ rắn đã bị tôi thôi miên làm cho ngủ thiếp đi. Chính tôi. Tôi đã làm điều đó - Jacob Potman, một thằng bé vô danh tiểu tốt tới từ một nơi chẳng có chút liên quan nào, Florida. Hiện giờ thì con quái vật không định giết chúng tôi - con vật kinh tởm được gom góp từ bóng tối và ác mộng của những đứa trẻ đang ngủ - vì tôi đã yêu cầu nó không làm thế. Yêu cầu nó bằng những lời không chút chắc chắn, bảo nó gỡ những cái lưỡi đang quấn quanh cổ tôi ra. Lùi lại. Tôi nói thế. "Đứng im. Tôi đã nói thế - bằng thứ ngôn ngữ cấu thành từ những âm tiết tôi biết rằng chưa cái miệng người nào phát ra - và kỳ diệu làm sao nó lại làm theo, đôi mắt vẫn thách thức tôi trong khi cơ thể nó tuân lệnh. Bằng cách nào đó tôi đã thuần phục được cơn ác mộng, đã ếm được bùa chú lên nó. Nhưng những sinh vật đang ngủ rồi sẽ tỉnh dậy và bùa chú rồi sẽ hết tác dụng, nhất là khi bùa chú được ếm một cách vô tình, và bên dưới cái vẻ ngoài điềm tĩnh tôi có thể cảm thấy nó đang lồng lên sôi sục. Addison hích mũi vào cẳng chân tôi. "Nhiều xác sống nữa sẽ tới. Con quái vật này sẽ để chúng ta đi chứ?" "Nói với nó lần nữa đi." Emma nói, giọng cô thều thào mê mụ. "Bảo nó đi đi." Tôi tìm kiếm những từ cần thiết nhưng chúng chẳng chịu ló ra. "Tớ không biết nói thế nào." "Một phút trước cậu còn làm được kia mà." Addison nói. "Nghe cứ như có một con quỷ bên trong cậu vậy." Một phút trước, khi tôi còn chưa biết mình có thể làm được, những từ ngữ ấy đã hiện diện ngay trên đầu lưỡi tôi, chỉ chực chờ để nói được ra. Giờ đây, khi tôi muốn chúng quay trở lại, tình thế lại chẳng khác gì muốn bắt cá bằng tay không. Mỗi khi tôi chộp được một từ, nó lại tuột khỏi nắm tay tôi. ... Mời các bạn đón đọc Thư Viện Linh Hồn của tác giả Ransom Riggs.
Toàn Chức Pháp Sư
Sách Nói Toàn Chức Pháp Sư   Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Huyền ảoToàn Chức Pháp Sư của tác giả Loạn. Tỉnh lại sau một giấc ngủ dài thì thế giới đã thấy thế giới này thay đổi. Nơi đây chính là trường dạy học phép thuật, ai muốn trở thành Ma Pháp Sư xuất sắc đều xuất phát từ đây. Thế giới khoa đã biến thành thế giới phép thuật, học sinh lại mang theo thành tích để so sánh với nhau. Mạc Phàm lại phát hiện ra rằng, những người này chỉ là pháp sư 1 hệ nhưng bản thân mình lại là toàn hệ. *** Tóm tắt Toàn Chức Pháp Sư là một tiểu thuyết huyền ảo, kể về hành trình tu luyện của Mạc Phàm, một thanh niên hiện đại xuyên không đến thế giới của pháp sư. Mạc Phàm vốn là một người bình thường, không có gì đặc biệt. Một ngày nọ, anh bị một chiếc vòng pháp thuật rơi trúng đầu và xuyên không đến thế giới của pháp sư. Tại đây, anh được biết rằng mình đã nhập vào thân xác của Mạc Phàm, một học sinh của Học viện Sư Tử. Mạc Phàm nhanh chóng nhận ra rằng cuộc sống ở thế giới mới này không hề dễ dàng. Anh bị coi là kẻ thấp hèn, không được coi trọng. Tuy nhiên, với sự kiên trì và nỗ lực của mình, Mạc Phàm đã dần khẳng định được bản thân. Anh bắt đầu tu luyện pháp thuật, dần dần trở nên mạnh mẽ. Mạc Phàm cũng đã gặp được những người bạn đồng hành, cùng nhau vượt qua những khó khăn, thử thách. Đánh giá Toàn Chức Pháp Sư là một tiểu thuyết có cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn. Tác phẩm kể về hành trình tu luyện của Mạc Phàm, một thanh niên hiện đại xuyên không đến thế giới của pháp sư. Nhân vật chính Mạc Phàm được xây dựng khá tốt. Anh là một người kiên trì, nỗ lực, luôn cố gắng vươn lên trong cuộc sống. Mạc Phàm cũng có một trái tim nhân hậu, luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Tác phẩm cũng có những cảnh hành động, đánh nhau được miêu tả khá hấp dẫn. Đọc truyện, người đọc sẽ cảm thấy như đang được hòa mình vào thế giới của pháp sư, cùng Mạc Phàm trải qua những trận chiến cam go, quyết liệt. Tuy nhiên, tác phẩm cũng có một số hạn chế. Một số tình tiết trong truyện khá phi lý, khó tin. Ngoài ra, tác phẩm cũng có phần hơi lan man, thiếu tập trung. Nhìn chung, Toàn Chức Pháp Sư là một tiểu thuyết huyền ảo đáng đọc dành cho những ai yêu thích thể loại này. Tác phẩm sẽ mang đến cho bạn những giờ phút giải trí hấp dẫn và thú vị. Điểm cộng Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn Nhân vật chính được xây dựng tốt Cảnh hành động, đánh nhau được miêu tả hấp dẫn Điểm trừ Một số tình tiết phi lý, khó tin Tác phẩm hơi lan man, thiếu tập trung Đặc điểm nổi bật Một trong những điểm đặc biệt của Toàn Chức Pháp Sư là nhân vật chính Mạc Phàm có khả năng tu luyện pháp thuật toàn hệ. Điều này khiến Mạc Phàm có lợi thế hơn những pháp sư khác, bởi anh có thể sử dụng nhiều loại pháp thuật khác nhau. Ngoài ra, Toàn Chức Pháp Sư còn có một hệ thống pháp thuật khá phong phú và đa dạng. Tác giả đã dành nhiều tâm huyết để xây dựng hệ thống pháp thuật này, khiến nó trở nên logic và hợp lý. Kết luận Toàn Chức Pháp Sư là một tiểu thuyết huyền ảo đáng đọc dành cho những ai yêu thích thể loại này. Tác phẩm có cốt truyện hấp dẫn, nhân vật chính được xây dựng tốt, và hệ thống pháp thuật phong phú. *** Trương Tiểu Hầu liếc mắt nhìn chủ nhiệm lớp Tiết Mộc Sinh, vừa liếc nhìn lão sư Đường Nguyệt khóa thực tiễn của bọn họ. “Cố gắng cố lên, lão sư tin tưởng ngươi.” Lần này mở miệng chính là lão sư Đường Nguyệt. Trương Tiểu Hầu gật gật đầu, đi tới bên cạnh tinh cảm thạch. Nhắm mắt lại, Trương Tiểu Hầu điều chỉnh hô hấp chính mình, chậm rãi tiến vào trạng thái minh tu. Tinh cảm Thạch Quang huy loang lổ, theo hô hấp của Trương Tiểu Hầu khi tối khi sáng, có thể thấy Trương Tiểu Hầu có chút sốt sắng, tinh cảm thạch không cách nào hoàn chỉnh bắt lấy ngôi sao năng lượng của hắn. Bất quá, Trương Tiểu Hầu đang từng chút tiến vào trạng thái. Rốt cục, hào quang ổn định, hào quang màu xanh đại diện cho phong hệ trải rộng ở xung quanh tinh cảm thạch, độ sáng còn hơn Hà Vũ một bậc, ngoại trừ mấy phần không ổn định ở ngoài hầu như không thể xoi mói. “a!” “a!” “a!” Ba giám khảo tựa hồ xuất hiện ý kiến bất đồng. “Lão sư, cho ta thử một lần nữa.” Trương Tiểu Hầu hiển nhiên không cam lòng thành tích này, lại một lần tiến vào trạng thái. Lần này, hắn càng thêm trấn định. Hào quang dày đặc trải rộng ở xung quanh tinh cảm thạch, rất rõ ràng còn mạnh hơn Hà Vũ, đồng thời không có xuất hiện không ổn định. Ba cái giám khảo liếc mắt nhìn nhau, đều gật gật đầu. “a “ “a “ “a “ “Thành tích cuối cùng, a “ Thành tích vừa ra tới, bạn học cả lớp đều lộ ra kinh ngạc cùng vẻ hâm mộ. “Mịa nó, a, đây là thành tích đủ tiến vào ban mũi nhọn a, Trương Tiểu Hầu tiểu tử này ngày thường bình thường, không nghĩ tới tu vi đã vậy còn quá xuất chúng, nhìn nhầm, nhìn nhầm.” ... Mời các bạn đón đọc Toàn Chức Pháp Sư của tác giả Loạn.
Kẻ Nặn Bóng - Daniel Jose Older
Tiểu thuyết “Kẻ nặn bóng” của tác giả Daniel José Older không chỉ là cuốn sách thỏa mãn trí tưởng tượng mà còn chạm vào cảm xúc của người đọc. Kẻ nặn bóng ra mắt độc giả thế giới năm 2015. Đây là cuốn tiểu thuyết đã mang lại cho nhà văn người Mỹ Daniel José Older giải thưởng The Kirkus Prize, hạng mục Văn học dành cho giới trẻ. Sở hữu cốt truyện độc đáo, tình tiết gay cấn kịch tính, Kẻ nặn bóng đã chinh phục được bạn đọc toàn thế giới và vừa ra mắt bản tiếng Việt. Tác phẩm xoay quanh cuộc phiêu lưu của cô bé Sierra Santiago, người sở hữu năng lực đặc biệt, có thể nhào nặn và ký gửi các linh hồn vào trong những bức vẽ. Là một cô bé cá tính, Sierra mang trong mình dòng máu lai Puerto Rico với mái tóc bông xù và làn da nâu đậm chất Latin. Cô bé đã lên kế hoạch cho một mùa hè êm ả với công việc làm thêm phù hợp sở thích của bản thân là vẽ những bức bích họa lên tường khu Tòa tháp và thoải mái tiệc tùng vui  đùa với bạn bè. Trong bối cảnh những tưởng như rất đỗi bình thường của Brooklyn, cuộc sống của Sierra bỗng thay đổi trong chớp mắt sau bữa tiệc đầu tiên của kỳ nghỉ hè. Cô bé đã bị cuốn vào một sự kiện bất ngờ, rùng rợn bởi sự xuất hiện của một xác sống. Mọi chuyện bắt đầu rối tung lên và  Sierra buộc phải đưa ra một lựa chọn sẽ thay đổi không chỉ cuộc sống của cô. Những bức bích họa trên đường phố, trên các bức tường cổ kính của khu Bed-Stuy và xung quanh khu Brooklyn đang bắt đầu có những dấu hiệu kỳ lạ, chúng mờ dần đi, vài bức còn chảy nước mắt… Đó cũng là lúc Sierra phát hiện ra năng lực và sự tồn tại của một cộng đồng mang tên Người nặn bóng, cũng như tham gia vào chuyến hành trình vén tấm màn bí ẩn về thứ “di sản” quý giá của gia đình mình. Nhịp độ truyện được đẩy lên cao hơn với sự xuất hiện của hàng loạt các thây ma, những con Hỗn vong, Quái vong nguy hiểm, những linh hồn thân thiện, những chiến binh “bóng” từ sơn và phấn… Một cuộc chiến giữa lớp Người nặn bóng kế tiếp và kẻ thù giấu mặt - kẻ muốn hủy diệt cộng đồng Người nặn bóng để giành lấy thứ quyền năng đặc biệt này. Xuyên suốt cuốn sách, độc giả sẽ bị cuốn vào cuộc phiêu lưu của nhân vật chính Sierra với những tình huống gay cấn, bất ngờ và hồi hộp, mang theo hơi thở mới đậm chất Latin đầy màu sắc. Ở đó, người đọc sẽ bắt gặp một cô gái xinh đẹp, tính tình nghệ sĩ và cũng rất thông minh, mạnh mẽ. Một cô gái có đôi lúc tự ty về bản thân nhưng cũng rất can trường và quả cảm. Với đôi chút hài hước và giọng văn mang nét cổ điển, tác giả Daniel José Older đã rất tự nhiên và khéo léo khi dẫn dắt người đọc vào mê cung kỳ ảo của những phép thuật, những cơn ác mộng, và cả những đầu mối một cách tài tình. Tất cả những điều đó khiến độc giả cảm thấy như chính mình đang bị cuốn vào thế giới màu nhiệm và cùng trải nghiệm cảm giác được sống và hòa mình trong cộng đồng Người nặn bóng… Bên cạnh sự hấp dẫn, bí ẩn, kịch tính, Kẻ nặn bóng truyền tải những thông điệp giản dị nhưng sâu sắc về tình bạn, tình yêu tuổi mới lớn, niềm tin vào những người xung quanh. Đặc biệt là giữa những người thân thiết nhất, cách giải quyết mâu thuẫn giữa mẹ và con gái và hơn cả là cách vượt lên chính mình để sống chân thành và hết mình hơn: "Bạn sẽ chẳng bao giờ biết mình mạnh mẽ đến đâu cho đến khi đó là sự lựa chọn duy nhất". *** "Sierra, cháu đang dán mắt vào cái gì đấy?" "Không có gì đây, Manny." Đó là một lời nói dối trắng trợn. Sierra liếc từ giàn giáo xuống ông Manny - ông hoàng Domino - đang đứng khoanh tay trước ngực. "Cháu chắc chứ?" Ông hỏi. "Dạ" Sierra lại nhìn lên bức bích họa. Cô không hề bịa ra chuyện này: có một giọt lệ ánh lên ở khóe mắt của bức họa Papa Acevedo. Giọt lệ không hề di chuyển; mà tất nhiên là nó không di chuyển rồi - nó vốn là màu sơn mà! Nhưng điều đáng nói ở đây là, giọt lệ chưa từng xuất hiện ở đó vào ngày hôm qua hay ngay hôm kia Và bức chân dung đang phai dần đi; có vẻ như nó đang dần biến mất, mỗi giờ một chút. Chiều nay, khi đến bãi phế liệu để vẽ bức tranh của mình, Sierra đã phải mất vài giây để nhìn thấy được khuôn mặt của ông già trên nền gạch. Nhưng về cơ bản, một bức bích họa mờ dần đi với một bức bích họa chảy nước mắt là hai hình dạng kì cục hoàn toàn khác biệt. Cô quay trở lại với bức họa của riêng mình trên một bề mặt bê tông còn mới nguyên, nằm liền kề với tòa nhà gạch cũ có khuôn mặt đăm chiêu của Papa Acevedo. "Manny này." Sierra nói. "Ông chắc là những người chỉ của tòa nhà này sẽ không nổi điên vì bức bích họa của cháu chứ?" "Bọn ta chắc chắn là chúng sẽ điên lên." Ông Manny cười khúc khích. "Đó là lý do bọn ta nhờ cháu làm thế. Bọn ta ghét tòa tháp này. Tòa tháp đáng phỉ nhổ. Chỗ màu sơn của cháu là cục đờm bẩn thỉu mà bọn này nhổ vào sự ngu đần của tòa tháp." Ông già cười toe toét với Sierra rồi quay lại với cái máy gõ chữ cũ mèn mà ông đang mày mò nghịch phá. "Tuyệt." Sierra nói. Tòa tháp mới xuất hiện được hơn một năm và gần như không hề được báo trước: một tảng bê tông năm tầng kì quái đặt trên một cái bệ toàn đá nâu. Đám thợ xây dựng cấu trúc bên ngoài khá nhanh rồi bỏ đi. Bị bỏ hoang và chưa hoàn thiện, với những ô cửa sổ trắng hoác, chẳng có viền khung hướng ra bầu trời của Brooklyn, bức tường phía Bắc tòa tháp dựa sát vào vách của Bãi phế liệu, nơi hàng núi xe hơi phế thải nằm chờ đợi như những đống giây vụn bị vò nát. Manny và mấy ông bạn già khác thường hay chơi domino ở bão tuyên chiến với nó ngay lập tức. Sierra quét màu xanh lục sẫm suốt cái cổ của con rồng mà cô đang vẽ. Nó vươn cao đến tận tầng năm của tòa tháp, và mặc dù phần lớn cơ thể của nó vẫn chỉ là phác thảo, Sierra có thể khẳng định rằng nó rất tàn bạo. Cô đánh bóng những hàng vảy và gai lưng, mỉm cười về cái cách mà sinh vật này trông dần thực hơn từng một chút với mỗi chi tiết mới cô thêm vào. Lần đầu khi Manny nhờ cô vẽ một thứ gì đó lên tòa tháp, Sierra đã từ chối. Cô chưa từng vẽ bích họa trước đó mà chỉ ngồi đầy hết quyển sổ này đến quyển sổ khác với những sinh vật hoang dã hay các phiên bản có cánh mặc giáp trụ sẵn sàng chiến đấu của hội bạn bè và hàng xóm. Còn trên cả một bức tường ư? Nếu cô làm hỏng thì cả Brooklyn sẽ nhìn thấy mất. Nhưng Manny khăng khăng là Sierra có thể vẽ bất cứ thứ gì cô muốn, và hứa sẽ dụng giàn giáo cho cô. Manny còn nói thêm rằng nếu ngoại Lazaro của cô vẫn có thể nói được đầy đủ một câu thay vì nằm bệt ra đó sau vụ tai biến thì Manny cũng sẽ chẳng bao giờ muốn cô làm việc đó. Chính câu cuối đó đã thuyết phục được Sierra. Cô không thể nào từ chối được dù chỉ là một ý nghĩ của ngoại Lazaro. Nên giờ cô ở đây, vào ngày thứ hai của kì nghỉ hè, thêm thắt những chiếc vảy rải rác trên đôi cánh của con rồng và lo lắng về những bức bích họa đang khóc. Di động rung lên với một tin nhắn từ người bạn thân nhất của Sierra, Bennie: Tiệc tùng ở chỗ của Sully tối nay, phi vụ đầu tiên trong hè đấy! Tớ sẽ qua nhà cậu trong một tiếng nữa nhé. Bữa tiệc đầu tiên của mùa hè ắt hẳn phải rất tuyệt. Sierra mỉm cười, thả điện thoại vào túi và bắt đầu thu dọn mớ dụng cụ. Lúc đó là chín giờ tối. Con rồng có thể đợi được. Cô quay lại nhìn bức bích họa Papa Acevedo, lúc này phải khó khăn lắm mới thấy được nó trên nền tường gạch lồi lõm. Không chỉ có thêm một giọt lệ mới toanh trên mặt ông, mà toàn bộ biểu cảm của ông đã biến mất. Papa Acevedo đã từng là một trong số những người bạn chơi domino của ngoại Lazaro và ông Manny. Ông luôn luôn cười hoặc có một câu chuyện đùa dễ thương dành cho Sierra, và bất cứ ai vẽ bức chân dung tưởng niệm này thì họ cũng đã lưu lại được vẻ ấm áp đó một cách hoàn hảo. Nhưng giờ thì, bằng cách nào đó mà khuôn mặt của ông nhìn có vẻ méo mó và hoảng loạn, cặp lông mày nhướng lên, khóe miệng trễ xuống bên dưới bộ ria méo rậm rì. Giọt lệ bằng màu sơn lấp lánh run rẩy rồi trượt xuống khỏi khóe mắt và chạy dài trên khuôn mặt người đàn ông già. Sierra hổn hển. "Cái quái...!" Giàn giáo đột nhiên rung lắc. Cô cúi xuống. Manny bám một tay lên cái cọc chống, tay kia úp quanh cái tai nghe điện thoại không dây mà lúc nào ông cũng đeo. Đầu ông cúi gằm, lắc lia lịa. "Lúc nào?" Manny hỏi. "Bao lâu rồi?" Sierra nhìn một lần cuối vài Pấp Acevedo rồi trèo xuống khỏi giàn giáo. "Cháu chắc không? " Manny nhìn cô và lùi lại. "Cháu có chắc là lão không?" "Ông không sao chứ?" Sierra thì thầm. "Ta sẽ quay lại ngay. Rồi. Rồi, bắt đầu đi đây, đến luôn đấy. Chắc mất khoảng... mười lăm phút thôi. Được rồi." Manny bấm vào cái nút trên chiếc ống nghe và dán mắt xuống đất mất vài giây. "Xảy ra chuyện gì vậy?" Sierra hỏi. "Mấy chuyện của hội phóng viên ấy mà." Mạnh nói. Ông nhắm mắt lại. Ngoài việc là ông hoàng Domino vùng Brooklyn tự phong, Manny còn viết và xuất bản nhật san Đèn rọi vùng Bed - Stuy*, một tờ báo ba trang gồm toàn những lời đồn nhảm địa phương và cập nhật sự kiện, được tung ra từ một tầng hầm nhỏ xíu trên đường Ralph. Tờ Đèn rọi đã được phát hành mỗi ngày tới chừng nào Sierra còn có thể nhớ nổi. *Tên đầy đủ là Bedford - Stuyvesant, một khu vực tập trung đông dân cư ( khoảng 150,000 người) nằm ở phía Bắc khu trung tâm quận Brooklyn, New York, Mỹ. "Ai đó mà ông quen à?" Manny gật đầu, "Quen. Bọn ta gọi ông ấy là Già Vernon. Ông ấy đi rồi." "Chết ư?" Ông gật đầu, lắc đầu, rồi lại gật. Manny, thế nghĩa là sao?" "Ta phải đi rồi, Sierra. Cháu hoàn thành bức tranh này đi, cháu nghe chứ?" "Sao cơ? Tối nay á? Manny, cháu..." "Không!" Manny nhìn cô, cố gượng cười. "Tất nhiên là không. Chỉ cần sớm thôi." "Đồng ý, Manny." Trong những âm thanh hỗn độn của chiếc chìa khóa cọ xát và tiếng thở nặng nhọc, Manny tắt những bóng đèn cao áp rồi dẫn đường ra khỏi hàng rào sắt của Bãi phế liệu. "Chúc buổi tối vui vẻ, Sierra. Đừng lo cho ta. Nhưng hãy bảo trọng đấy!" Di động của Sierra rung lên khi cô nhìn bóng dáng Manny chìm trong màn đêm của Brooklyn. Lại là Bennei. Cậu có đi đấy chứ? ... Mời các bạn đón đọc Kẻ Nặn Bóng của tác giả Daniel Jose Older.
Colorful - Mori Eto
Có một người phạm tội nặng, chết đi không được luân hồi. Nhưng trong lúc linh hồn người này đang mất trí nhớ và trôi nổi vô định về một nơi tối tăm xứng đáng với cậu ta, thì một thiên sứ cánh trắng xuất hiện, giơ tay chặn lại, thông báo rằng cậu vừa trúng phiên xổ số may mắn của thiên đình, nhận được cơ hội tu hành kiêm tái thử thách. Theo đó, hồn cậu sẽ quay về trần gian, nhập vào xác một người vừa tự sát, ở trọ nhà người ta, nếm trải nhân tình thế thái và xử lý đống hỗn độn mà họ để lại. Mức độ hỗn độn tương đương với mức độ tội lỗi cậu phạm phải trong kiếp trước. Nếu việc tu hành diễn ra thuận lợi, ký ức kiếp trước sẽ dần dần quay về. Giây phút nhớ được tội lỗi mình đã gây ra cũng là lúc kết thúc quá trình ở trọ. Linh hồn cậu sẽ rời khỏi thân xác đi mượn và quay lên thiên giới, thuận lợi đặt chân vào vòng luân hồi, đầu thai sang kiếp khác. Colorful men theo những bất an bình thường mà ai cũng có thể gặp phải trong cuộc sống, nhưng một số người lại thấy chúng quá dị thường, quá kinh khủng, dẫn đến khổ tâm dằn vặt và rồi không thể vượt được qua. Để giải phóng những bình thường ấy, Colorful trình chiếu một giải pháp đặc biệt khác thường. Cuộc đời có muôn vàn nghiệm đúng, người ta tùy ý sống theo cách mình thích, nhưng một khi đã rút lui khỏi nó, thì chẳng còn nghiệm nào cho ta lựa chọn cả. *** Linh hồn của tôi - một kẻ đã chết - đang dật dờ trôi dạt đến nơi tối tăm nào đó, bỗng một thiên sứ mang khuôn mặt lạ hoắc thình lình xuất hiện, dang rộng đôi tay chắn ngay trước mặt. "Cậu đã trúng số may mắn, xin chúc mừng." Thiên sứ nở nụ cười rạng rỡ đúng chất thần tiên. "Kiếp trước phạm tội nặng nên giờ cậu là một linh hồn tội lỗi, đáng ra đã hoàn toàn mất tư cách và bị loại khỏi vòng luân hồi, không thể tái sinh. Có điều quá nhiều linh hồn kêu gào rằng, thế này thì tàn nhẫn quá, nên thi thoảng sếp sẽ tổ chức phiên xổ số để ban cho họ một cơ hội tái thử thách. Và lần này linh hồn trúng số đó chính là cậu." Thông tin quá ư bất ngờ khiến tôi không biết phản ứng thế nào. Nếu còn mắt, chắc chúng đang trợn tròn đầy ngạc nhiên, nếu còn miệng, chắc nó đang há hốc ra vì kinh ngạc. Nhưng đáng tiếc, tôi chỉ là một linh hồn không hình dạng. Vậy mà tại sao tôi vẫn cảm nhận được dáng vẻ và giọng nói của thiên sứ này nhỉ? Kỳ lạ thật. Cậu thiên sứ rất xinh đẹp, lại có vẻ hiền hậu. Làn da trắng muốt, thân hình mảnh dẻ, dong dỏng cao, nhìn thoáng qua thì chẳng khác gì người bình thường. Điểm đặc biệt duy nhất có lẽ là đôi cánh trên lưng, ngoài ra thì đến quầng sáng trên đầu cũng chẳng có. Dù thế nào, tôi cũng phải nói với cậu ta một điều. "Cảm ơn, nhưng tôi xin từ chối." "Tại sao vậy?" "Tại sao à?" Đến thời điểm này, tôi đã mất hoan toàn ký ức. Đang xưng "boku" nên chắc tôi là nam, nhưng gã trai đã-từng-là-tôi ấy thế nào và cuộc đời vừa trải qua ra sao thì tôi tuyệt nhiên không nhớ. Chỉ biết là có cảm giác mệt mỏi với cuộc sống đó. Tôi không muốn quay lại trần gian thêm lần nữa đâu. "Tại vì, tôi không thích. Tình cảnh của tôi bây giờ y như một người vừa bước chân vào siêu thị, đột nhiên, một quả cầu to tướng trên đầu vỡ ra, hoa giấy bung lả tả rồi mọi người xung quanh la hét ầm ĩ, 'Xin chúc mừng. Cậu là khách hàng thứ một triệu đến cửa hàng này.' Thế là tôi có một chuyến du lịch Hawaii và bị ép lên đường ngay lập tức, trong khi bây giờ tôi chỉ muốn ở nhà ngủ thôi." Thiên sứ im lặng lắng nghe những lời phàn nàn, rồi đáp. "Tôi hiểu ý cậu. Ngay cả chúng tôi cũng có vô số nghi vấn về cách thức chọn người thắng cuộc trong trò xổ số may mắn này, đáng tiếc, quyết định của sếp là tuyệt đối. Cậu và tôi, không ai được phép chống lại ngài. Bởi vì ngài chính là đấng khai sinh ra vạn vật." Tốt thôi. Biết mình đã khiêu chiến nhầm người, tôi cũng chẳng còn gì để nói. Thấy tôi im lặng ủ rũ, thiên sứ với đôi mắt sáng lấp lánh, xanh biếc như ngọc lưu ly nói tiếp. "Vả lại, nơi đang chờ đợi cậu không phải là thiên đường như Hawaii đâu." Tên của thiên sứ là Purapura, cậu ta là người hướng dẫn và hiện tại sẽ phụ trách tôi. Cậu có trách nhiệm dẫn tôi tới nơi tái thử thách. Nhưng mà "tái thử thách" là cái quái gì thế? Đến khoảng giao giữa thiên giới và trần gian, Parapura tranh thủ giải thích vắn tắt cho tôi - kẻ vẫn chưa tiêu hóa được tình trạng hiện tại của mình. Tổng hợp lại thì có vài điểm mấu chốt như sau: 1) Như đã nói, tôi là một linh hồn mang trọng tội. Vốn dĩ không được tái sinh, nhưng may mắn "trúng số" nên có cơ hội thử thách lần nữa. 2) "Tái thử thách nghĩa là tôi sẽ quay về trần gian - nơi đã phạm sai lầm trước khi chết và tu hành lại từ đầu. 3) Tôi sẽ tu hành bằng cách mượn thân xác của ai đó ở cõi trần trong khoảng thời gian nhất định, khi linh hồn tôi vẫn còn tồn tại. Thân xác đó thuộc về ai, gia ảnh ra sao sẽ do "sếp" của Purapura chỉ định. 4) Các thiên sứ thường gọi việc tu hành này là "ở trọ". 5) Dĩ nhiên, nơi lưu trú cũng là kết quả của lựa chọn ngẫu nhiên. Có gia đình tốt thì cũng có gia đình không tốt. Có gia đình bất hạnh thì cũng có gia đình hạnh phúc. Và chẳng có gì đảm bảo tôi sẽ không rơi trúng một gia đình bạo hành nào đó. Tội trạng của tôi sẽ quyết định môi trường lưu trú, kêu ca cũng vô ích. (Cái gì chứ...) 6) Trong thời gian ở trọ, chẳng may gặp khó khăn có thể nhờ Purapura giúp đỡ, nhưng giúp được đến mức nào thì phải trông vào tâm trạng của cậu ta. 7) Nếu việc tu hành diễn ra thuận lợi, ký ức kiếp trước sẽ dần dần quay trở lại. Giây phút nhớ được tội lỗi mình đã gây ra cũng chính là lúc kết thúc quá trình ở trọ. Linh hồn tôi sẽ rời khỏi thân xác đi mượn và an toàn quay lại vòng luân hồi. Quả là đáng mừng, quả là đáng mừng. (Thật sao?) "Là như vậy đấy, cậu Matoko." Kết thúc màn thuyết giảng kiêm độc thoại, Parapura liền đập cánh phần phật. "Chúng ta mau xuống trần gian thôi." "Cậu Matoko?" "Từ giờ trở đi cậu sẽ là Kobayashi Matoko. Thiếu niên này đã uống thuốc ngủ tự sát, hiện đang hôn mê, tình trạng nguy kịch. Tóm lại, cậu ta sắp chết rồi. Khi cậu ta chết, linh hồn thoát ra, cậu phải kịp thời nhập vào thân xác đó ngay." "Nói ngắn gọn," tôi thêm vào, "là tôi phải cướp xác người ta chứ gì?" "Đừng nói gở," Purapura đáp, "cứ nghĩ rằng chúng ta chỉ mượn cơ thể ấy một thời gian thôi. Hãy hướng tới những điều tích cực." "Kobayashi Matoko là người thế nào?" "Trở thành cậu ta rồi, cậu sẽ biết ngay thôi." Tôi muốn thu lượm thêm ít thông tin phòng thân, nhưng Parapura đã dang rộng đôi cánh, vòng hai tay ôm lấy eo tôi và kéo lên, chẳng nói chẳng rằng, như thể đã phát ngán với việc giải thích. Đột nhiên, chân tôi hụt xuống rồi ngay lập tức có cảm giác cả người đang rơi với tốc độ ánh sáng. Trong trường hợp này, đôi cánh của Purapura đã thành ra vô dụng. Cậu ta là thiên sứ thật chứ, hay là một tên ác quỷ? Lòng tôi nhộn nhạo bất an, nhưng chẳng mấy chốc đã bất tỉnh và bị nuốt chửng vào một vòng xoáy hỗn độn đầy màu sắc... ... Mời các bạn đón đọc Colorful của tác giả Mori Eto.