Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tây Du Ký

AudioBook Tây Du Ký        Tây Du Ký là bộ tiểu thuyết mang tính chất thần thoại và truyền thuyết dân gian Trung Quốc của nhà văn Ngô Thừa Ân, vào khoảng năm Gia Tĩnh, Vạn Lịch giữa đời Minh. Nhiều nhân vật như Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới..... đã đi vào cuộc sống quần chúng và trở thành biểu tượng cho các loại người. Cho đến nay Tây Du Ký đã được dịch ra nhiều thứ tiếng: Nga, Anh, Nhật,... Đặc biệt ở vùng Đông Nam Á, Tây Du Ký được quần chúng rất ưa thích.      Tây Du Ký vốn bắt nguồn từ một câu chuyện có thật: nhà sư trẻ đời Đường Thái Tông là Trần Huyền Trang năm 21 tuổi đã một mình sang Ấn Độ tìm thầy học đạo. Ông ra đi năm 629 đến năm 645 mới về, tổng cộng mất 17 năm. Đường đi trên 5 vạn dặm, qua 128 nước lớn nhỏ, đi, về mất 4 năm, ở lại Ấn Độ tìm thầy học đạo 13 năm, đặc biệt lưu học những 6 năm ở chùa Na Lan Đà vốn là trung tâm Phật học thời bấy giờ. Khi về nước ông phải cùng 24 ngựa tải, mang theo 657 bộ kinh phật, 150 Xá lợi tử (linh Cốt Phật), 6 tượng Phật. Ông để ra 19 năm trời, dịch được 75 bộ kinh Phật cho đến khi mất. Ông còn để lại một bộ Đại Đường Tây vực ký 12 quyển, ghi chép đầy đủ lịch sử, địa lý, phong tục tập quán của 128 nước mà ông đã đi qua. Khi ông mất có đến 1 triệu người đưa tang và 3 vạn Phật tử dựng lều cử tang gần phần mộ ông.     Tây Du Ký kể chuyện Tôn Ngộ Không, Trư Bát Giới và Sa hoà thượng phò Đường Tăng sang phương Tây. Đường đi gặp biết bao gian nan trắc trở, tổng cộng 81 nạn, cuối cùng đến được xứ sở của Phật tổ, mang kinh Phật truyền bá về phương Đông. Cốt truyện có thể tóm tắt như sau: - Từ hồi 1 đến hồi 7: Tác giả giới thiệu lai lịch Tôn Ngộ Không. Đó là một con khỉ do một hòn đá tiên hoá thành. Từ nhỏ y đã thông minh, lanh lợi, dũng cảm được đàn khỉ tôn làm vua. Sau đó y tìm thầy học đạo, học được 72 phép biến hoá thần thông. Y náo động long cung, bắt Long Vương nộp gậy thần để làm vũ khí, rồi náo động âm ti, xoá tên họ loài khỉ trong sổ tử để hưởng trường sinh. Long vương và Diêm vương kiên lên Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng nổi giận sai thiên binh thiên tướng đánh bắt nhưng không được, bèn theo kế chiêu an phong cho Tôn Ngộ Không chức quan giữ ngựa trên thiên đình để giữ chân y, nhưng chẳng bao lâu biết bị lừa, y lại náo loạn thiên cung đòi cho được chức Tề Thiên Đại Thánh. Ngọc Hoàng thượng đế phải nghe theo. Nhưng rồi tính khí vẫn ngang ngạnh như xưa. Các thần mở tiệc đào tiên mà không mời y, y phá tan tiệc rồi trốn về đảo khỉ. Thượng đế sai cháu mình là Nhị Lang Thần mang " kính chiếu yêu" đuổi bắt mới được, đem xử trảm nhưng dao chém không đứt, phải bỏ vào lò bát quái cung 49 ngày đêm cũng không chảy, cuối cùng y phá ra được. Y lại loạn đả thiên cung, đánh cho thiên binh, thiên tướng tả tơi. Thượng đế vời Phật tổ Như Lai dùng pháp thuật mới bắt được, đem giam dưới núi Ngũ Hành 500 năm - Từ hồi 8 đến hồi 12: Giải thích nguyên do việc đi thỉnh kinh, giới thiệu lai lịch Huyền Trang và các đệ tử như: Tôn Ngộ không, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tĩnh, con rồng trắng _ đó là con trai của Long Vương. -  Từ hồi 13 đến hồi 98: Thuật lại quá trình đi thỉnh kinh. Năm thầy trò vượt qua tất cả 81 nạn, đến xứ sở Phật tìm thầy học đạo. -Từ hồi 99 đến hồi 100: Kể lại quá trình thắng lợi trở về. Năm thầy trò được rất nhiều phật, được bệ kiến Phật tổ. Phật tổ ban thưởng rất hậu rồi dùng phép đưa họ " cưỡi mây " trở về Trung Quốc. Đường Thái Tông cùng tăng ni phật tử và dân chúng ra đón tiếp rất trọng thể. Họ bàn giao kinh Phật rồi theo lệnh phật tổ " cưỡi mây " trở lại xứ phật. Tuỳ theo công trạng, Đường Tăng được ban tước Đăng công đứt Phật, Tôn Ngộ Không được cỡi mũ kim ô và được ban tước Đấu chiến thắng Phật, các đồ đệ khác đều được ban thưởng. Họ ở lại xứ Phật hưởng phúc muôn đời. *** “Tây Du Ký”, tiểu thuyết của Ngô Thừa Ân, một pho tiểu thuyết kiệt xuất trong văn học Trung Quốc, dài một trăm hồi, chia làm 3 tập. Bộ tiểu thuyết này dịch theo bản chữ Trung Quốc do “Tác giả xuất bản xã Bắc Kinh” ấn hành năm 1957. Những tài liệu bàn về chủ đề và nhân vật Tây Du Ký, nhận định về giá trị bộ tiểu thuyết này của các nhà văn và nhà phê bình Trung Quốc do Bộ Biên tập Nhà xuất bản Nhân dân văn học Bắc Kinh ấn hành. Với bản dịch này, trong tình hình hiện tại, chúng tôi cũng chỉ dám coi là một tài liệu công phu để giúp hạn đọc tham khảo, bởi vì theo chúng tôi nó vẫn còn nhiều chỗ cần bàn. Tranh bìa và tranh minh họa, chúng tôi chụp lại trong những tập sách tranh vẽ truyện Tây Du của Nhà xuất bản “Nhân dân Mỹ thuật Thượng Hải” ấn hành năm 1956. Trong quá trình tuyển chọn một bản dịch thật hoàn hảo, lần in này chúng tôi xin giới thiệu bản dịch của Thụy Đình do nhà nghiên cứu Chu Thiên hiệu đính. Chúng tôi rất mong được sự đóng góp của bạn đọc. NHÀ XUẤT BẢN VĂN HỌC Mời các bạn đón đọc Tây Du Ký của tác giả Ngô Thừa Ân & Thụy Đình (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tu Chân Tứ Vạn Niên
Trong thời đại tu chân 40.000, có một thiếu niên vô cùng bình thường trở thành truyền kỳ, nắm Ngân hà trong tay, có được sức mạnh chúa tể vô biên... -------------------------- Phi kiếm không người lái dùng để giao hàng chuyển phát nhanh. Người tu chân điều khiển robot chiến đấu như Pacific Rim. Main luyện công từng bước một, từ thấp đến cao, liều mạng + trí tuệ mới tiến tới thành công. Tất cả đều có trong tu chân 4 vạn niên. Nếu bạn đã chán với thể loại tu tiên thông thường, vậy hãy đến với tu chân 4 vạn niên để theo dõi hành trình tu tiên của Lý Diệu trong thời đại khoa học kỹ thuật vũ trụ nhé. Các vấn đề liên quan đến ebook hoặc cách đọc ebook pm zalo: 0769417982 Người đăng: truongthiai
Lão Nạp Phải Hoàn Tục
Trên Nhất Chỉ sơn lại có một ngôi miếu nhỏ, tên là Nhất Chỉ miếu, miếu thờ tuy nhỏ, lại vô cùng thần kỳ. Trong miếu có cơm, hương thơm mười dặm; Trong miếu có nước, nước ngọt vô cùng, hơn cả quỳnh tương; Trong miếu có Phật, tâm thành tất linh. Miếu không lớn, nhưng cần gì có đó; Miếu không lớn, nhưng hương hỏa tràn đầy, vượt xa mọi tự miếu; Miếu không lớn, lại khiến vô số đại gia đại tộc xếp hàng chờ vào... Trong miếu có một Hòa thượng ấm áp, mỗi ngày đều kêu gào: Ta phải hoàn tục, ta muốn lấy vợ, sinh con!!! Mời các bạn đón đọc Lão Nạp Phải Hoàn Tục của tác giả Giấc Mộng Kê Vàng.   Người đăng: truongthiai
Ta Man Hoang Bộ Lạc
Ngủ một giấc, tỉnh lại bỗng trở thành Tộc trưởng một tộc. Cổ Trần lại phát hiện, Tế Thần mà bộ lạc vậy mà đòi ăn thịt bọn hắn. Bên ngoài lại còn Hung thú, Bách tộc đè đánh... Đùa sao, đường đường là Nhân tộc, vậy mà lại lưu lạc tới mức trở thành nô lệ, thành lương thực cho đám súc sinh??? Cổ Trần huy kiếm chỉ mặt chư tộc: Nhân tộc ta vĩnh không khuất phục, giết một người tộc ta, ta diệt cả tộc nhà ngươi! Lấy Bách tộc chi huyết, đúc Nhân tộc anh linh bất hủ!!! *** Bộ này thuộc loại sảng văn, tình tiết hơi nhanh, main chính được buff khá mạnh. Tuy nhiên ta thấy việc buff này cũng hợp lý, cơ duyên dựa vào cố gắng, mạo hiểm có được, nhiều lúc dựa vào vận khí (vận khí cũng là một loại thực lực, trong truyện này main còn tu cả vận khí nên may mắn cũng không phải hào quang nhân vật chính như nhiều bộ khác). Ngoài ra main là tộc trưởng nên tính cách khá quyết đoán, có trí tuệ, xây dựng thế lực nên nhiều cái main chỉ cần chỉ đạo ko phải tự tay làm (chế Thanh đồng, đánh chiếm lãnh thổ…), cái này là điểm cộng trong vô số bộ xây dựng thế lực khác mà main toàn tự tay làm, xây dựng thế lực cho có, trang bức, kéo thù hận… Nhiều các tình tiết đào hố lấp hố đều khá ổn, nhìn chung đây là bộ truyện đáng đọc. *** Dịch bệnh bận rộn, lâu lâu mới có thời gian ngồi đọc truyện, vừa hay gặp bộ này hợp ý, luyện phát hơn 800 chương mới bớt chút thời gian ra đây review một chút. Ta Man Hoang Bộ Lạc không tính là siêu phẩm với những pha đấu trí nhức não, nhưng lại là một bộ siêu phẩm về những pha combat đỉnh cao, main Cổ Trần xuất thân từ một tộc trưởng tiểu tiểu tộc trong Nhân tộc, mà Nhân tộc lại luôn bị Bách tộc chèn ép, Cổ Trần không ngừng mở bộ lạc của bản thân cả về số lượng lẫn cao thủ, dẫn cả bộ lạc đấu thiên, đấu địa, đấu dị tộc. Không như nhiều bộ truyện thị trường khác, Ta Man Hoang Bộ Lạc là “sự kết hợp hoàn mỹ” giữa Cá nhân chiến và Thế lực chiến. Cá nhân chiến là Cổ Trần “ăn hết” cao tầng, một đường ăn ra danh hiệu “Hung nhân Cổ Trần”, Thần cũng chỉ là đồ ăn. Thế lực chiến là Cổ Trần buông tay, để thế lực trong tay tự mình chiến đấu, mỗi đại tướng dưới trướng đều có thể cân đối một phương, đây là cái hay mà mình thấy từ trong này, tình tiết xây dựng hợp lý, không phải chỉ mình Main cày cuốc làm hết thảy. Cái hay nữa là Main tụ khí vận toàn tộc, nên đọc rất là sướng, về sau thế nào thì sẽ review thêm, chứ giờ có thể đánh giá đây là một bộ truyện rất đáng để đọc. Mời các bạn đón đọc Ta Man Hoang Bộ Lạc của tác giả Tiểu Tiểu Yêu Tiên. Người đăng: truongthiai
Đại Bát Hầu
Trời cũng biết phẫn nộ, nếu như người xúc phạm uy nghiêm của trời. Nhưng trời liệu có biết người cũng biết phẫn nộ? Nếu như hắn đã hai bàn tay trắng. Khi ta cầu xin, ngươi ngạo mạn cười lạnh. Khi ta khóc rống, ngươi không chút động lòng. Hiện tại ta phẫn nộ rồi. Ta biết rõ trời biết phẫn nộ. Nhưng ngươi có biết trời cũng biết run rẩy không? Trời xanh rung chuyển, ta cất tiếng cười lớn, vung Như Ý Kim Cô bổng, đập cho long trời lở đất! Một vạn năm từ đó về sau, các ngươi sẽ còn nhớ kỹ tên của ta — Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không! *********************************** Đơn giản là siêu phẩm! ***   Đôi lời từ nhóm dịch Đại Bát Hầu: 1/ Đơn giản là siêu phẩm! 2/ Mở đầu truyện là nhân vật chính xuyên qua thành Tôn Ngộ Không, ngay lúc vừa xuất sinh từ tảng đá. 3/ Truyện hack não, âm mưu tầng tầng lớp lớp, nhân vật toàn là dạng siêu trí tuệ. 4/ Nhân vật chính số khổ, ăn hành từ đầu truyện đến cuối truyện, nên sẽ không hợp các bạn thích đọc dòng yy tự sướng, hậu cung v.v... 5/ Có tình yêu nam nữ, có tình thân nhân, bằng hữu. Có những đoạn cực kỳ cảm động. 6/ Cốt truyện dựa trên Tây Du Ký, nhưng vẽ ra chi tiết và chân thực. Càng đọc càng hay, không nên đánh giá qua 30 chương đầu về cả nội dung lẫn tính cách nhân vật chính. *** *Review: Nói thiệt Đại Bát Hầu là bộ tiên hiệp đầu tiên mình đọc liên tục không nghỉ, đọc hết một đêm. Tác giả bộ này chắc nghiền ngẫm thuyết tây du ghê lắm, cả phong thần nữa; các vị tiên nhân, thần tướng trong đây, được tác giả nói mạch lạc từng bối cảnh xuất thân, gia đình v..v... ngay cả Tây Hải long vương có con gái Tam Công Chúa mà tác giả cũng tìm tòi được. Đọc xong bộ này biết hết thầnh thánh cổ đại trung quốc, y như đọc Nhà Giả Kim Flamel thì biết hết thần cổ đại phương tây. Mình cũng thích phiên bản Tôn Ngộ Không này nhất. Tôn Ngộ Không này rất hay suy tư, hay làm việc đầu óc, điều mà bạn khỉ bản gốc làm không quen, gần như khỏi làm, thậm chí mình còn suy nghĩ Tôn Ngộ Không chắc kiếp trước là anh em chung nhà với Ngưu Ma Vương sao mà tính cũng bạo phát và suy nghĩ nhanh y như thế. Tôn Ngộ Không này cũng rất dễ mềm lòng, biết mang ơn, thậm chí biết cả đau lòng và nhẫn nhịn, dù biết rõ tính cách nhiều màu sắc này là do linh hồn người xuyên sách mang đến, nhưng nó là phần chính mang lại hứng thú cho người đọc; để họ nhìn vào biết liền nhân vật chính đây rồi. Tôn Ngộ Không thường thấy tính cách chỉ một màu, dễ bị chọc giận, luôn coi bản thân là số một, ít nói đạo lý, triệt để sống bằng luật rừng, nói chung là bị nhấn cho nhiều tính cách " khỉ hoang " quá. Chính vì thế, mình thích một câu văn trong truyện rằng "đám khỉ hoa quả sơn chắc chỉ là họ hàng xa của khỉ đá", một nguồn đã viết Tứ Đại Thần Hầu kiểu như 1 bản mô phỏng nhỏ của thần Bàn Cổ với thân thể cao lớn có lông dài phủ khắp thân thể, nên việc xây dựng Tôn Ngộ Không theo hình ảnh con khỉ loi choi thấy chưa đầy đủ lắm. Chắc tác giả cũng thấy Tôn Ngộ Không thật ra có nhiều tiềm năng hơn là một khỉ võ phu phiên bản cũ, nên xây dựng nên nhân vật mới này chăng. P/s: Bản dịch Đại Bát Hầu phải nói là rất kỳ công, hoan hô các bạn dịch giả. Mình thức thâu đêm đọc bản dịch thôi. Ông tác giả Ba Ba chắc tốn thời gian rất nhiều tra cứu về tu đạo giáo nhỉ! Phân chia tu đạo theo hai hướng rõ ràng. Trước giờ mình nghĩ các đạo sĩ là chuyên về thuật trường sinh bất tử, nghiên cứu hết y dược, luyện khí công, chế tạo pháp bảo, tu tâm dưỡng tính .... không ngờ còn có trường phái đạo hành giả có thể thực chiến. *** Tảng sáng, trên đường núi gập ghềnh, có một hòa thượng trẻ tuổi thúc ngựa đi tới. Một tay hòa thượng tóm dây cương, một tay thì nắm chặt pháp trượng màu vàng. Gió thổi phấp phới tà áo cà sa rộng, thổi tứ tung cả phần bờm của con ngựa trắng. Khí thế lao nhanh ấy thật giống như một vị mãnh tướng phóng ngựa xung phong. Không giống như các vị hòa thượng thích dạo chơi khắp bốn phương khác, hòa thượng này còn trẻ, có khuôn mặt anh tuấn, hai mắt sáng ngời có thần nhìn thẳng phía trước, quả cảm mà kiên nghị. Không nhìn ra được vẻ vui hay buồn trên khuôn mặt hòa thượng này, không phải nét hiền từ như những hòa thượng khác, nhưng lại có cái vẻ kiên định khó có thể nói lên lời. - Đây là Ngũ Hành Sơn rồi. Hòa thượng ghì chặt dây cương. Con ngựa trắng đột nhiên dừng lại, đạp đạp vó tại chỗ. Hòa thượng nhìn quanh như tìm kiếm gì đó trong núi. - Ai đó? Tại một góc xa hiếm thấy vết chân người, bỗng nhiên có một cánh tay đầy lông lá vươn ra từ trong bụi cỏ. Cánh tay vén hai bên cỏ dại, một cái đầu khỉ dính đầy cỏ khô lộ ra. - Phì! Phun hai cây cỏ dại ngậm trong miệng, cái đầu khỉ hít một hơi thật sâu, vận sức quát: - Toi mất mộng đẹp! Cút ngay cho lão tử! Âm thanh vang vọng trong rừng núi hoang vu. Tiếng con khỉ rít gào không ngừng quanh quẩn. - Kia sao? Hòa thượng nhìn theo hướng âm thanh, thúc ngựa trắng đi từ từ tới. Rất nhanh, con khỉ và hòa thượng gặp nhau. Vừa thấy con khỉ, hòa thượng nở nụ cười. Mà thấy hòa thượng, con khỉ cũng cười, nhưng là cười lạnh. - Là ngươi? Con khỉ vừa nhìn quần áo đã biết thân phận của đối phương, thậm chí là ý đồ đến. Lịch sử vốn đang thay đổi, nhưng lịch sử vẫn tương tự kinh người. Vẻ lười nhác trên mặt con khỉ lập tức hóa thành nét cười lạnh: - Ngươi tới làm gì? Để lão tử đi Tây Thiên thỉnh kinh sao? Hòa thượng cũng không nói chuyện, dựng pháp trượng, leo từng bước dọc theo sườn dốc mấp mô, thân thủ nhanh nhẹn. - Trở về đi. Giam ta chính là các ngươi, thả ta cũng là các ngươi, còn muốn nói với ta cái gì thỉnh kinh thành Phật? Coi lão tử là ai chứ?! Nói xong, con khỉ cười lớn như điên dại, lộ ra hàm răng nanh sắc nhọn. - Tội gì phải khổ như thế chứ? Chẳng lẽ thí chủ muốn ở chỗ này năm trăm năm nữa sao? Hòa thượng thở dài, lại không dừng bước. - Có một vạn năm nữa cũng là chuyện của lão tử, có liên quan gì đến con lừa ngốc nhà ngươi đâu? Con khỉ dùng cánh tay duy nhất có thể cử động sờ sờ chung quanh, muốn tìm một hòn đá ném qua, lại phát hiện năm trăm năm rồi, chút đá vụn bên người đã sớm bị mình ném sạch đi theo thời gian nhàm chán. Hiện tại chỉ có thể vơ được một nắm đất. Đất cũng được! Con khỉ tiện tay ném ra: - Cút! Mời các bạn đón đọc Đại Bát Hầu của tác giả Giáp Ngư Bất Thị Quy.