Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Trong Như Đã

Ngày 19 tháng Sáu năm Đại Tuyên ba mươi chín là đại hôn của con gái rượu họ Tô và Thái tử, toàn thể thành Trường An ca múa tưng bừng, tiếng chúc mừng vang lên bốn phía. Ngày 7 tháng Chín năm Đại Tuyên bốn mươi lăm, tiên hoàng băng hà, truyền ngôi cho Thái tử Tần Úc. Sau khi Tần Úc đăng cơ, Thái tử phi Tô Huỳnh cũng được phong làm Hoàng hậu. Hiện nay Tô Huỳnh đã gả cho Tần Úc được hơn một năm. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ nàng là Hoàng hậu ở trên cao, dưới một người trên vạn người, là chủ hậu cung, quản lý đám phi tần, thế nhưng chỉ có mình nàng biết những thứ này đều là giả. Tần Úc không yêu nàng, y cưới nàng cũng chỉ vì quyền thế của dòng họ Tô nhà nàng mà thôi. Y muốn đăng cơ thì nhất định phải tìm chỗ dựa, mà dòng họ Tô chính là chỗ dựa lý tưởng nhất của y. Tô Huỳnh biết Tần Úc mười một năm, yêu y cũng mười một năm. Y chỉ thích áo bào màu đen, thích ăn bánh hoa quế do đầu bếp họ Tô nhất và y cũng thích Nhữ quý nhân khéo léo uyển chuyển như hoa mẫu đơn. Nhưng y. Chỉ không thích nàng. Cũng chẳng sao, đời người vốn vậy. Mọi người đều biết xưa nay Hoàng hậu và Nhữ quý nhân bằng mặt nhưng không bằng lòng, Nhữ quý nhân thường xuyên ức hiếp cung nữ của Hoàng hậu. Hoàng thượng sủng ái Nhữ quý nhân nên cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Không muốn phải chứng kiến cung nữ của mình chịu oan ức, mà bản thân nàng lại là chủ nhân không được sủng ái, nào có khả năng bảo vệ cung nữ của mình đây? “Nương nương, Thất vương gia và tướng quân đã trở về, thế nhưng tướng quân…” Khi Lai công công bên người Hoàng thượng đến cung Phượng Tê, Tô Huỳnh đang tưới nước cho cây phong lan cha mình yêu quý nhất. Lần đầu tiên nàng biết cảm giác trời sập là như thế nào. “Nương nương, kính xin người nén bi thương.” Công công đồng cảm nhìn Tô Huỳnh. Cung nữ dìu nàng đi song lại bị nàng đẩy ra, nàng chạy thục mạng về phía cửa cung. Giày quá vướng, nàng bèn quẳng đi. Đến khi ra đến cửa cung, hai chân nàng đã rướm đầy máu. Bên ngoài cửa cung, các binh sĩ đều canh giữ bên quan tài gỗ ấy, Tần Hoán biết nàng đã đến, trong lòng không ngừng tự trách lại không giấu nổi. Tô Huỳnh bước từng bước một, gian nan lại gần bên quan tài gỗ. Chẳng biết nàng lấy sức từ đâu mà có thể mở được nắp quan tài gỗ cồng kềnh ấy ra, Tần Hoán muốn bước lên giúp đỡ nhưng lại bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra. Mọi người nhìn người con gái khiến người ta vừa đau lòng vừa đồng cảm dùng hết sức lực để mở nắp quan tài ra. Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy mặt Tô tướng quân, nước mắt vẫn luôn kìm nén bất chợt tuôn trào trên gương mặt, nàng quỳ xuống đất. Cha ơi, con gái chỉ còn người, tại sao người nỡ bỏ con lại một mình? Tô Huỳnh khóc cạn nước mặt, cõi lòng tan nát nhưng vẫn không nói một chữ nào. Đám cung nữ đứng đằng sau thấy chủ nhân mình khóc như vậy cũng không nén nổi, bật khóc nức nở. Tần Úc đứng trước cửa cung, nhìn người con gái váy đỏ vừa cười vừa khóc ấy, thấy nàng quỳ dập đầu ba cái trước quan tài, thấy nàng như mất hồn được cung nữ đỡ dậy. Ngày 2 tháng Mười một năm Đại Tuyên bốn mươi lăm, Tô tướng quân có công diệt địch, Hoàng đế hạ chỉ phong làm Đại tướng quân nhất phẩm, ngày kia chôn cất trong hoàng lăng. Tô Huỳnh mặc đồ tang đi sát theo quan tài, đường đến hoàng lăng đã xa lại càng xa nhưng nàng nhất quyết không đi theo đội ngũ. Không còn cha thân yêu, nàng còn gì nữa đây? Nàng một thân một mình giữ đạo hiếu ở trong hoàng lăng bảy bảy bốn mươi chín ngày, sau khi ra ngoài nàng như biến thành người khác, không khóc không ầm ĩ nhưng lại không nói với ai quá nửa câu. Có người nói, Hoàng hậu không được sủng ái, lại chẳng còn phụ thân quyền thế, tất nhiên những ngày tháng sau này sẽ khó vượt qua. Tô Huỳnh chẳng thèm giải thích, có thể nàng biết những gì họ nói đều chính xác. Ngày nào Nhữ quý nhân cũng làm phiền nàng, ỷ được sủng ái nên hoàn toàn không coi nàng ra gì. Nàng vẫn cố gắng chịu đựng, cha không còn nên không muốn lại để người con trai mình yêu thương ghét mình. Nàng vẫn như ngày thường, hằng ngày làm bánh hoa quế rồi giao cho Tô ma ma của Ngự thiện phòng. Mà bánh hoa quế ấy sẽ được đưa đến Tần Úc làm việc ở Ngự thư phòng. Trong lòng như được an ủi, ít ra nàng vẫn có thể làm chuyện này cho y. Nàng không hề biết luôn có một người xuất hiện ngoài cửa cùng khi nàng đã say giấc. Nàng cũng không biết người luôn miệng nói không thích nàng lại yêu nàng nhất. Bởi vì áy náy, bởi vì tự trách bản thân, Tần Hoán tự nguyện xin đi giết địch, muộn nhất cũng phải một năm sau mới có thể quay về. Bây giờ đã là cuối năm, ngoài cửa sổ tuyết bay phấp phới trắng xóa cả một vùng. Nàng còn nhớ khi tuyết cuối mùa nàng vẫn là Thái tử phi. Tô Huỳnh khoác áo lên mình rồi ra khỏi phòng, nàng đứng trong tuyết bắt lấy từng hạt tuyết bay bay trong không trung. Người đàn ông mặc áo đen đứng trước cửa ấy là người chồng của nàng, Tần Úc. Tần Úc bước từng bước lại gần, nắm tay nàng và lau nước do tuyết tan đọng lại trên tay nàng. Lắm tin tức Hoàng hậu bỗng dưng được Hoàng thượng sủng ái lan truyền khắp mọi ngóc ngách Hoàng cung. Bởi vì hàng đêm Hoàng thượng ngủ ở cung Phượng Tê khiến Nhữ quý nhân tức đến điên. Tô Huỳnh nhẹ nhàng áp má Tần Úc, thỉnh thoảng mỉm cười. Tần Úc đành buông bút xuống rồi ôm chầm lấy nàng, áp hai má. “Nàng đang nghĩ gì thế?” Y gạt những sợi tóc trên trán, vốn chỉ là một động tác đơn giản nhưng nhìn lại thấy vết thương trên trán nàng. Đó là vết thương từ ba cái dập đầu tiễn cha. Y nhẹ nhàng mơn trớn, hỏi nàng đau không? Tô Huỳnh lắc đầu, ôm cổ y mà không nỡ buông tay. Nàng rất hi vọng khoảnh khắc này có thể dừng lại. * Việc Tả tướng không ủng hộ Tần Úc làm Hoàng đế được nhiều người ủng hộ, ắt có kẻ muốn tạo phản. Mà trong tay Tô Huỳnh nắm giữ binh quyền của cha mình, chỉ cần Tần Úc lấy được binh quyền thì dẫu tiên hoàng có sống lại cũng chẳng thể ảnh hưởng đến ngôi vị của y. Y không tỏ lòng, nàng cũng chẳng bóc trần. Nàng đã hèn mọn đến mức cần tình yêu xây dựng trên lợi ích. Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng Tư, thái y rời khỏi, Tô Huỳnh cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, vẻ mặt nặng nề. Nàng đã mang thai được gần hai tháng, Nhữ quý nhân căm ghét nàng như thế chắc hẳn sẽ không để cho nàng sống yên ổn. Liệu nàng có thể kỳ vọng vào Tần Úc không? Có lẽ không? Vì Nhữ quý nhân cũng đã mang thai ba tháng, ngày ngày Tần Úc đều đến thăm Thẩm Nhữ. Họ Thẩm là một danh gia vọng tộc chỉ có lợi chứ không có hại với Tần Úc. Người có thể bảo vệ ngai vàng cho y, y nỡ từ bỏ sao? Một nỗi bất an khó hiểu dâng lên trong lòng, Tô Huỳnh nắm chặt chăn. Ngày 26 tháng Năm là ngày sinh nhật mười tám tuổi của Tô Huỳnh. Ngày sinh nhật năm ngoái, Tần Úc bận rộn công việc trong phủ Thái tử nên đến tối mới tới thăm nàng, còn năm nay Tần Úc nói sẽ tổ chức một bữa tiệc cho nàng. Tô Huỳn không có trang phục lộng lẫy song nàng cũng không mặc bộ váy lụa đỏ mình yêu thích mà đổi sang một bộ màu trắng. Nàng biết Nhữ quý nhân sẽ gây chuyện trong bữa tiệc hôm nay. Có lẽ nàng không biết buổi tiệc này hủy hoại cả cuộc đời nàng. Tuy trước đây nàng không được sủng ái nhưng vẫn là Hoàng hậu, tiệc mừng là tiệc mừng , đại thần trong triều đều phải đến dự. Tô Huỳnh ngồi bên cạnh Tần Úc, nhận lời chúc phúc của từng người một. Một buổi sinh nhật vui tươi vậy mà bị tiếng hét của Nhữ quý nhân phá tan. Tiếp đó là tiếng hét chói tai của cung nữ bên cạnh Nhữ quý nhân. Và sau cùng là tiếng xì xầm bàn tán của mọi người. Nhữ quý nhân sảy thai. Tô Huỳnh chợt hiểu ra mình phải làm gì, nỗi bất an trong lòng đột nhiên lắng xuống. Có lẽ đây là kết cục. Tần Úc lập tức bế Thẩm Nhữ lên, cô ta bật khóc chỉ một cung nữ buộc tội đầu độc mình. Bị ánh mắt của Tần Úc dọa sợ, cung nữ nọ sợ hãi run rẩy. “Hoàng thượng tha mạng, xin người tha mạng.” Cung nữ kia ấp úng, ánh mắt nhìn về phía Tô Huỳnh. Tần Úc giận dữ liếc mắt qua song không nói gì, mà cha của Thẩm quý nhân đứng bên cạnh lên tiếng trước “Ai sai khiến ngươi hạ độc Nhữ quý nhân? Ngươi nói ra, Hoàng thượng sẽ không giết người vô tội.” Dường như câu nói này của Thẩm quốc công khiến cung nữ kia có can đảm hơn. Ả liên tục dập đầu xuống nền đất, nhìn Tô Huỳnh. “Hoàng hậu nương nương sai khiến nô tì nghiền thuốc bỏ vào chén rượu của Nhữ quý nhân.” “Hoàng hậu nương nương, nô tì không hoàn thành nhiệm vụ người gia, nô tì xin lấy cái chết để được tha tội ạ.” Ả ta dập đầu thêm cái nữa rồi đâm sầm vào cây cột tự sát. Lấy cái chết xin tha tội. Ả sợ bị tìm ra nhược điểm ư? Mọi người đồng loạt nhìn sang Tô Huỳnh, thương hại có, khinh bỉ có, nhưng nàng nàng ngoảnh mặt làm lơ. Điều nàng quan tâm bây giờ là cảm nhận của Tần Úc. “Tô Huỳnh, có phải là nàng không?” Tần Úc đứng nhìn nàng, lần đầu tiên y nhìn nàng bằng ánh mắt thất vọng. Tô Huỳnh cười lạnh. Tần Úc, ta cứ ngỡ chàng yêu ta, cứ ngỡ chàng tin ta. Nhưng ta sai rồi, chàng không tin ta. Mọi người đều mong đợi cô gái váy trắng ấy mở lời, thế nhưng nàng bỗng dưng bật cười. “Hoàng thượng, người tin thiếp không? Nếu tin thì ta không làm, còn không tin thì có phải thiếp hay không cũng chẳng có ích gì, không phải ư?” Không phải ư? Nàng hỏi ngược lại y, ánh mắt trong veo như thế khiến y không giữ được trái tim mình. Nhận ra sự do dự của Tần Úc, Nhữ quý nhân ngả người vào lòng y, khóc lóc xin y làm chủ. Dù sao cũng là cốt nhục của y, y nhắm mắt lại. “Hoàng hậu lòng dạ hẹp hòi, mưu hại hoàng tự, đưa Hoàng hậu về cung Phượng Tê. Không có ý chỉ của trẫm, không được bước ra nửa bước.” Điều này chẳng khác nào bị đày vào lãnh cung? Suy cho cùng nàng vẫn thua. Hãm hại đầy lỗ hổng như thế mà Tần Úc vẫn chọn tin tưởng Nhữ quý nhân. Không sao. Lấy binh phù khỏi tay áo, nàng càng phải cẩn thận hơn. “Binh phù này đã theo cha thiếp hơn hai mươi năm, kính xin Hoàng thượng hãy giữ cẩn thận.” Dứt lời nàng đi ra khỏi cửa điện. Tần Úc, nếu chàng biết sự thật, liệu chàng có hối hận không? Về cung, toàn bộ cung nhân đều bị điều đi, cả cung điện lớn như thế chỉ có mình nàng với hai cung nữ thân cận. Đây chính là đãi ngộ của phế hậu. Đứa trẻ trong bụng đã được hơn ba tháng tuổi, nàng nghĩ đây là điều vui mừng nhất. Nàng có thể bình yên dưỡng thai không? Nàng coi hai cung nữ như chị em ruột thịt, có chết cũng không ngờ bị chính chúng bán đứng. Tin tức nàng mang thai bị một cung nữ nói cho Nhữ quý nhân biết. Ả điên tiết, sai thả xạ hương vào lư hương trong phòng nàng. Tối hôm ấy, Tô Huỳnh đau bụng quằn quại, quần thấm máu. Kết quả chỉ có một. Đứa con chưa đủ bốn tháng của nàng mất đi. Đứa con nàng coi như báu vật, đứa con duy nhất của nàng, đứa con nàng chưa kịp gặp mặt không còn nữa. Cam tâm không? Cam tâm sao được đây! . Nỗi đau mất con gần như tước đi mạng sống của nàng, chỉ còn cái cơ thể tàn tạ này, nàng còn sống làm gì nữa? Đuổi cô bé Tiểu Ngọc thật lòng thật dạ với nàng, bây giờ chỉ còn mình nàng ở lại trong cung điện rộng lớn này. Sau bao chuyện lại thêm nỗi đau mất con, nàng dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể kìm nén tiếng khóc, bật khóc thảm thiết. Tiếng khóc ấy vang lên bên tai Tần Úc khiến y đau đớn đến mức không thở nổi. Y rất muốn lao vào ôm chặt nàng vào lòng nhưng y không thể. Hôm nay Thẩm Nhữ cố tình đưa y đến đây là muốn xem thái độ của y. Y tự khinh bỉ chính mình, bản thân là Hoàng đế, Hoàng đế đứng trên đỉnh ấy thế mà không bảo vệ nổi người con gái của mình, để nàng phải đau đớn gào khóc trong cung cấm lạnh lẽo. Y không ngờ Tô Huỳnh đang mang trong người giọt máu của mình, cũng chẳng thể ngờ sự nhẫn nhịn của mình khiến nàng mất đi đứa con của cả hai. Mời các bạn đón đọc Tình Trong Như Đã của tác giả Lưới Hạt Cát Mịn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quỷ Tế
Lễ tế quỷ linh ẩn giấu dưới đáy biển sâu Chẳng qua chỉ bởi nhân tâm lan tràn quỷ kế mà ra. *** Đêm mưa như trút nước. Đây là một thôn trang nhỏ cạnh bờ biển, có đông đúc mấy cũng chỉ hơn 10 hộ gia đình, một khi đụng phải một buổi tối thủy triều dâng cùng mưa to xối xả này, mọi nhà lại càng đóng chặt cửa sổ. Ông Táo làng ở cửa thôn dưới cơn cuồng phong bạo vũ xâm nhập sớm đã bị đánh đến ngã trái ngã phải, mặt không chút thay đổi ngã nghiêng trên mặt đất, làm cho thôn vốn đã không hưng thịnh này càng tăng thêm phần cô quạnh. Trên thuyền chài cạnh biển, lưới đánh cá sợi đay rách mướp vung vẫy trong gió, thân lưới vốn đã không đầy đủ lắm bị mưa to vùi dập đến tả tơi, vài sợi chỉ đay bị hất che trên boong thuyền lem luốc, phảng phất như đang cười nhạo sự lạnh lùng của ông Táo làng. Có cụ già muốn ra ngoài nângông Táo làngdậy, ai ngờ vừa mở cửa chợt nghe được trong gió truyền đến trận trận gào khóc thảm thiết, trên con đường đất trong thôn đồ bằng tre cỏ mây trộn lẫn với lông gà hạt thóc bay loạn đầy trời, hơi chút không chú ý sẽ bị đập trúng. Thôn nho nhỏ tựa như mắc tội bị trời giáng cơn thịnh nộ vậy, trong khoảnh khắc âm tà đầy trời. Mời các bạn đón đọc Quỷ Tế của tác giả Hoàng Thành U Hỏa.
Cổ Thuật Phong Quỷ
Từ xưa đã có ba phái quỷ phong đó là ngự thú, cản thi, thầy phong thủy, thợ cản thi, người ngự thú, phái nào cũng có những năng lực khác nhau, họ đều là những người dẫn đầu trong nghề trộm mộ này. Thầy phong thủy là người chuyên dùng dị thuật đuổi quỷ trấn tà, bọn họ thời kính quỷ thần, tâm trí cơ linh, nhưng đã thoái ẩn hậu thế bấy lâu. Ngự thú là người thích huấn luyện mộ thú tương tự mèo đen, có câu chó hiểu tính người mèo hiểu tính quỷ, đó chính là lý do vì sao họ dùng mèo. Thợ cản thi họ chưa bao giờ để người khác nhìn thấy mình, bọn họ thường xuyên cản thi ngày đi ngàn dặm, chính là người thần bí nhất. Còn tôi chính là một người sinh viên bình thường, sau khi tiếp nhận thuật phong quỷ, cơ duyên xảo hợp mà kết bạn với một nhóm trộm mộ quái tài, cũng liên lụy đến sự kiện thần bí quỷ dị 70 năm trước. Nhân vật chính: Sở Dương, Đao Phong. Vai phụ: rất nhiều. Biên tập Tấn Giang đánh giá: Sở Dương vốn là một sinh viên tốt nghiệp đại học ăn không ngồi rồi, sau khi kế thừa thuật phong quỷ, có chút năng lực đối phó thánh vật thần quái. Ngày nào đó, trẻ con trong thôn chạy tới núi hoang khủng bố âm u không về, phụ huynh của đứa trẻ đến Sở gia cầu trợ, Sở Dương bị cha đá đi hỗ trợ. Trong khoảng thời gian đó, cậu không may bị mộ thú của trộm mộ cắn bị thương trúng độc, vì vậy bị bắt đi theo Đao Phong bắt đầu hành trình trộm mộ, mục đích chuyến này của họ đều có liên quan mật thiết đến sự kiện quỷ dị thần bí 70 năm trước...... Văn chương tràn ngập hơi thở thần quái, lời mở đầu giới thiệu tình tiết của thuật phong quỷ làm cho người ta cảm thấy hơi ớn lạnh, nhưng tác giả dùng ngôn ngữ khôi hài dí dỏm cho nhân vật chính hòa tan sắc thái khủng bố, làm cho người ta cũng có thể cười thoải mái. Tình tiết trộm mộ về sau càng hồi hộp đan xen, 70 năm trước tới cùng đã xảy ra chuyện. *** Tôi giơ đèn pin, khom lưng đi trên dốc Hoang Tước sau núi, hiện giờ đang là nửa đêm canh ba, bầu trời tối đen như mực ngay cả một ngôi sao cũng không có, trăng khuyết mờ mịt giấu trong mây, một chút ánh sáng cũng keo kiệt không chịu cho. Chung quanh gió lạnh từng trận, hoang vu yên tĩnh khiến cho lòng người ớn lạnh, tôi khép chặt quần áo, thầm nghĩ mau chóng đối phó việc này cho xong, về nhà lên mạng chơi game. “Tiểu Sở à, Tiểu Sở!” Chú Ngô cùng theo tôi đến đây rụt cổ đi phía sau tôi, trong miệng không ngừng kêu to, trên tay cứ mãi chọt sau lưng tôi. “Sùy.” Tôi không nhịn được trở tay vẫy ông ấy ra, lại bị ông ấy đưa tay chọt tới, thế nhưng tôi hiện giờ tập trung tinh thần cao độ, toàn bộ tâm tư đều đặt phía trước, căn bản không rảnh quay đầu lại nhìn ông ấy. “Chết tiệt! Tôi nói cho chú biết đừng chọt tôi nữa, còn chọt nữa tôi chọt thủng mắt chú đó.” Rốt cuộc bị ông ấy chọt đến trong lòng nổi lửa, tôi cau mày ngừng bước, con mắt tiếp tục nhìn bốn phía, sợ bỏ sót tí ti điểm khả nghi gì đó: “Chuyện gì, nói mau, nơi này không yên ổn đâu, chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, không có thời gian chậm trễ nữa.” “Đó, đó là cái gì.” Chú Ngô dừng một chút, trong giọng nói lộ ra một tia run rẩy kỳ quái: “Tiểu Sở à, con làm ơn quay đầu lại xem liếc mắt xem giùm chú, sao chú cảm thấy phía sau có cái gì đó đang đi theo mình.” Cái gì ăn no rững mỡ không có chuyện gì làm đi theo dõi ông già bê như ông chứ? Trong lòng tôi khinh thường âm thầm phun ói, mặt ngoài lại bộ dáng lạnh lùng quay đầu lại: “Chỗ nào đâu, sao tôi không thấy.......” Còn chưa nói xong, cả người tôi đã cứng đờ tại chỗ, nào ngờ đâu sau lưng ông già Ngô thật sự có thứ gì đó, hơn nữa thứ kia xuất hiện vào loại thời điểm này, tuyệt đối có thể dọa người bình thường tè ra quần. Ông nội đã sớm nói với tôi, làm người phải để lại ba đường sống, hôm nay tôi xem như đã chân chính hiểu được đạo lý của câu này, sớm biết thế đánh chết tôi cũng không xem thường ông già bê này, ông bác này, con mẹ nó ông ấy thật là có bản lãnh có thể vẫy gọi được món hàng này tới đây.   Mời các bạn đón đọc Cổ Thuật Phong Quỷ của tác giả Hoàng Thành U Hỏa.
Trùng Sinh Sủng Hậu
Có một tình yêu, tuyệt vọng đến mức chỉ có thể kết thúc bằng chính sinh mệnh của bản thân mình.  Kiếp trước, Khương Huệ từng được sống trong một gia đình yêu thương và ấm áp. Nhưng rồi tai họa kéo đến khiến cả nhà nàng bị khép vào tội phản nghịch. Sau một đêm, nhà tan cửa nát, máu đỏ nhuộm trời, chỉ còn nàng cùng tiểu muội chạy trốn nhờ người giúp đỡ. Nào ngờ, giữa đường tiểu muội mất tích, nàng bị đem bán cho Tào cô cô. Cuộc đời nàng cứ thế trở thành món hàng trên tay kẻ khác. Lần đầu tiên, nàng gặp Hành Dương Vương - Mục Nhung, hắn đã đem nàng trên tay Tào cô cô về phủ với thân phận nô tỳ. Nàng khi ấy có chăng cũng chỉ là một cô gái hắn vừa mắt để hoan lạc thân xác mà thôi. Nàng cũng không dám hy vọng xa vời, hắn sẽ dành tình cảm cho mình và nâng nàng lên địa vị cao hơn. Nàng chỉ từng bước cẩn thận và tỉ mỉ lại gần bên hắn, dốc sức lấy lòng hắn. Bởi vì, chỉ có thân phận và quyền lực của hắn mới có thể tìm thấy tiểu muội bé nhỏ của nàng. Bảo Nhi, nhất định rất khổ sở ngoài kia và đang đợi nàng đến cứu…   Chờ đợi lâu như vậy, tin tưởng lâu như vậy, hết lòng vì hắn như vậy… Cuối cùng, cũng chỉ đổi lấy sự phớt lờ đầy lạnh nhạt khi nàng dò hỏi tin tức về tiểu muội từ hắn. Rõ ràng, hắn đã hứa với nàng sẽ giúp nàng mà. Rõ ràng, đến cả trái tim của mình nàng cũng cam tâm tình nguyện giao cho hắn. Vậy mà, hắn lại tàn nhẫn và lạnh lùng đến mức từng bước, từng bước hủy diệt tình yêu và niềm tin của nàng. Giây phút khi nàng bỏ trốn khỏi hắn để đi tìm tiểu muội, nàng đã biết trước kết quả bi kịch của mình, chỉ không ngờ rằng hắn lại đến nhanh như vậy. Khoảnh khắc đối diện nhau ấy, nàng có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn, nhưng nàng không sợ. Nàng cần tìm tiểu muội của mình, nàng cần rời xa nơi này, nàng không muốn một cuộc sống như vậy. Thứ nàng muốn, hắn vĩnh viễn không thể cho. Vậy thì hà cớ gì còn không buông tha cho nàng… Những tưởng đã có thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn, lại không ngờ rằng nàng bị người tin tưởng bên cạnh hãm hại. Cứ thế, nàng ngã xuống nền tuyết trắng xóa đầy lạnh giá, máu phun ra khắp nơi, tanh tưởi ấm nóng… Trong khoảnh khắc âm dương chia lìa ấy, nàng nghe như có tiếng người gọi tên nàng trong bi thương và đau đớn, gọi tên nàng bằng cả những âm thanh xé lòng, tan vỡ của trái tim…… Là ai? Là ai? Nàng chẳng thể biết nữa rồi… …. Kiếp này, nàng được trùng sinh quay lại lúc còn thơ bé. Nếu đã biết trước những bi kịch sắp sửa xảy ra sao có thể để chúng lặp lại kia chứ. Nàng không muốn phải tận mắt nhìn thấy những người mình yêu thương bị hành hình vì hàm oan tội phản nghịch, nàng lần nữa đánh mất tiểu muội bé nhỏ và phải làm một nô tỳ thấp kém cho người ta chà đạp vui đùa thân xác. Nàng chỉ muốn một cuộc sống an yên bên gia đình mà thôi. Mọi chuyện trong kiếp này, nàng nhất định phải thay đổi, để phá vỡ vận mệnh diệt vong đầy đau thương ấy. Nhưng, nàng không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Mục Nhung - người mà nàng rất không-muốn-thấy nhất. Bởi vì, nhìn thấy hắn nàng sẽ nhớ đến những bất hạnh trong kiếp trước, nàng sẽ nhớ đến đoạn tình cảm đau thương của mình, sẽ không ngừng run sợ cho sự tàn nhẫn lạnh lùng và độc ác của hắn… Vậy nên, nàng muốn lẫn tránh và chạy trốn hắn…… Lần đầu tiên gặp Khương Huệ, Mục Nhung liền cảm thấy tiểu cô nương này rất xinh đẹp đáng yêu. Nhưng gặp đến lần 2 lần 3 thì chàng liền phát hiện ra vấn đề, một thanh niên anh tuấn xuất sắc như chàng vậy mà bị người ta “khinh bỉ, chán ghét” ????????. Tiểu cô nương này đối xử với ai cũng tốt, nhưng với chàng thì y như rằng chàng thiếu nợ nàng ta vậy. Nên chàng cảm thấy oan uổng và tò mò hết sức. Rốt cuộc, mình đã làm sai điều gì kia chứ… Thế nên, xem cách nàng đối xử với Mục Nhung mà chỉ còn biết ôm bụng cười thôi mn ạ. Ca ca mình mượn ô người ta che mưa về, bảo nàng đem ít bánh qua biếu cho người ta để tỏ lòng biết ơn ý, thế mà nàng dùng dằng không đi, đến khi đi lại dùng dằng không muốn đưa bánh. Nàng còn nghĩ bánh ngon thế, ca ca mình chưa ăn, đưa tên này làm gì cho phí, khiến Mục Nhung đứng đối diện thấy mà dở khóc dở cười luôn. Rồi người ta cứu nàng muốn đưa nàng về nhà, nàng đi sau lưng người ta chưa nói cám ơn thì thôi còn tức giận đá cục đá suýt văng trúng người ta nữa. Đoạn đó Mục Nhung đột nhiên quay người lại khiến Khương Huệ hết hồn luôn. Ha ha. Chàng mà biết chắc giận muốn xì khói ???????? Ngẫm lại thì thấy Mục Nhung cũng đáng thương lắm, rõ ràng kiếp trước chàng làm sai nhưng kiếp này chưa làm gì cũng bị người ta ghét rồi thì cũng hơi tội thật. Ban đầu chàng vì sự tùy hứng tò mò đối với Khương Huệ mà để ý trêu chọc nhưng sau dần lại chuyển thành những quan tâm lo lắng muốn bảo vệ nàng đầy thật tâm. Đặc biệt, khi biết về câu chuyện bi thương nàng kể trong giấc mơ đó khiến tim chàng thắt lại. Hóa ra, nàng sợ mọi thứ sẽ giống bi kịch trong mơ, nhà tan cửa nát, âm dương ly biệt và chàng cũng là người đem đến thương tổn càng sâu cho nàng. Vậy thì, chàng sẽ cho nàng biết giấc mơ cùng hiện tại khác nhau như thế nào. Người mà Mục Nhung đã chọn lựa thì nhất định sẽ yêu thương bảo vệ trọn đời trọn kiếp. Nhưng mà công cuộc rước “thê tử” về nhà của chàng có dễ dàng chút nào đâu á. Đường còn dài và gian nan quá đi, chưa kể chàng còn lo sợ viên ngọc mình nâng niu giữ gìn bên cạnh muốn chết mà nửa đường nhảy ra tên nào tạt ngang muốn cướp nữa thì toi :v :v Thế nên, chàng quyết định dùng hết mọi khả năng quyền lực để rước nàng về nhà mà yêu thương rồi sinh bánh bao nhỏ càng nhanh càng tốt. Hại Khương Huệ lúc biết về những tình cảm của Mục Nhung thì cảm thấy thế giới này đảo điên rồi. Kiếp trước, nàng toàn tâm toàn ý cho hắn, hắn lại vô tình không tiếp nhận mà chỉ xem nàng như nô tỳ để hoan lạc. Kiếp này, nàng vô tâm hững hờ, hắn lại bất chấp tất cả, thậm chí dọn sẵn đường để đưa nàng lên vị trí Vương phi cao quý, độc sủng mình nàng. Điều gì đang xảy ra đây? Thật ra, có một điều nàng chưa biết, cả hai kiếp của Mục Nhung đều yêu một mình nàng mà thôi. Chỉ có điều, kiếp trước hắn không biết trân trọng nên để mất nàng rồi mới hối hận, đau đớn, giày vò đến cuối đời. Kiếp này, hắn may mắn khi nhận ra tình cảm của mình từ sớm và yêu thương sủng ái nàng hơn mọi thứ trên đời này. Vẫn nhớ, câu hắn nói khi mất nàng ở kiếp trước rằng: “Khi có nàng, mới là toàn vẹn. Không có nàng, luôn là tàn khuyết” (*) Cuối cùng, sau bao nhiêu khó khăn, Mục Nhung cũng đã đem được tân nương về nhà, bây giờ là lúc bản tính thê nô trung khuyển được bắt đầu phát huy nè mn. Thấy thê tử làm túi thơm cho tiểu muội, rõ ràng là ghen tỵ muốn chết lại không muốn mất mặt khi muốn nên giả vờ giả vịt bóng gió. Tiểu muội Bảo Nhi của nàng còn nghịch ngợm không biết sống chết vạch trần chàng là thèm đến con mắt muốn rớt ra ngoài :v :v Thấy thê tử về nhà ngoại ngủ ấy, nửa đêm nửa hôm cũng trèo tường mở cửa ôm về mới ghê :v :v  Mà trong truyện còn có sự xuất hiện của một nữ phụ tên Vệ Linh Lan nữa, nàng ta cũng được trùng sinh quay lại nên giở đủ trò phá hoại tình cảm của Khương Huệ cùng Mục Nhung. Đáng tiếc, đến một cái liếc mắt Mục Nhung cũng không thèm để ý nàng ta. Kiếp trước bị Mục Nhung thiết kế chết để trả thù cho Khương Huệ mà không biết. Kiếp này lại dùng đủ mọi thủ đoạn, kể cả khổ nhục kế chắn thương đỡ tên nữa cơ. Xui xẻo là thanh niên Mục Nhung cũng định ôm về cho thái y trị thương thì giữa đường thấy Khương Huệ nhảy ra, vẻ mặt tức giận liền rất thê nô mà ném ngay nàng ta cho người khác. Còn nhớ đến câu nói của thê tử rằng: “Vệ Linh Lan là kẻ thù của nàng’’ liền rất hối hận không ném sớm hơn muốn chết :v :v  Vì vậy, nếu bạn thích một câu chuyện có kiếp trước kiếp này để sửa lại vận mệnh và bắt đầu nhân duyên tốt đẹp thì hãy nhảy hố nhé. Truyện được gắn mác siêu #sủng siêu #sạch và #sắc nhẹ đấy ạ, đọc mà muốn xỉu vì cái độ thê nô cute hạt me của Mục Nhung quá à. Tuy ở kiếp trước có sai lầm và vô tình khiến nữ chính chết đi thì cũng đã sống phần đời còn lại trong ân hận đau đớn rồi. Còn kiếp này thì mn yên tâm nha, rất rất rất yêu thương sủng ái nữ chính đó ạ. Có thể tóm gọn tình cảm của chàng trong mấy chữ sau: “Thiên hạ chỉ yêu duy nhất mình nàng’’ ^^ ____________________ (*): Trích dẫn từ truyện được mình tự edit lại cho phù hợp Rv #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tháng ba mới qua không lâu, trong vườn hoa kim phượng lần lượt nở rộ. Hương thơm nhàn nhạt bay trong gió, mang đến hương vị đầu hạ. Khương Huệ ngồi trước gương trang điểm, bỗng nhớ tới năm năm trước Tào cô cô đã nói: “Hôm nay ngươi ở chỗ này của ta, ngày thường cho dù có tốt, cũng chỉ là một trò vui, đừng tưởng rằng mình còn là tiểu cô nương thuần khiết. Vào tới chỗ này, học không tốt, thì ngươi chỉ có con đường chết. Không tin cứ thử xem, đem ngươi tống vào nhà người khác, xem có chủ mẫu nào có thể tha cho ngươi?” “Ta cho ngươi ăn cho ngươi mặc, dạy ngươi bản lĩnh, thêm chút thông minh, sau này dụ dỗ được nam nhân, sẽ không thiếu vinh hoa phú quý, ngươi thấy thế nào. Chờ đi, ta sẽ cho tìm cho ngươi một quý nhân.” Lúc đó Tào cô cô nói chuyện đến nước miếng văng tung tóe, một lòng muốn bán nàng với một cái giá cao, kết quả thì sao, nàng trào phúng cười, quý nhân một văn tiền cũng không bỏ ra, chỉ liếc mắt nhìn, Tào cô cô đã đem nàng dâng đi, đến vốn gốc cũng không lấy lại được. Ngày đó lúc tiễn nàng ra cửa, bà ta hận không thể lăn lộn trên mặt đất, dọc đường lẩm bẩm dặn nàng nhớ kỹ phần ân tình này. Nhưng giữa các nàng, làm gì có ân tình chứ? Nếu không phải do Tào đại cô, nàng cũng sẽ không rơi vào thân phận ti tiện như vậy! Vì vậy năm ngoái Tào cô cô đến trước mặt cầu xin, nàng cũng không chút để ý tới, nghe nói cuối cùng Tào gia gặp đại nạn, nàng nghĩ thầm, rốt cuộc cũng đã thanh toán xong. Khương Huệ rũ mắt xuống, duỗi tay chỉ một cây trâm ngọc bích, bỏ Quế Chi cài vào. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tào cô cô một lời thành sấm, nàng thật sự gặp phải một chủ mẫu tương lai không thể dung nàng, nhưng cho dù không có Vệ Linh Lan, nàng cũng phải đi. Làm cả đời nô tỳ thì còn có ý nghĩa gì? Khương Huệ nhìn vào trong gương, cong miệng cười. Lông mi nàng đen nhánh cong dài, sóng mắt như nước, cho dù không chút son phấn, vẫn cực kỳ quyến rũ, trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp như một tác phẩm điêu khắc. Mời các bạn đón đọc Trùng Sinh Sủng Hậu của tác giả Cửu Lam.
Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu
Văn án:   Giấc mơ từ tấm bé của Tô An Ninh là trở thành một ca sĩ.   Nhưng ba cô lại muốn bồi dưỡng cô thành diễn viên.   Đại học năm ba, cô giấu người trong nhà, đăng kí dự thi ca sĩ tranh tài của Tinh Quang, gặp phải Cố Thời Cảnh – kẻ mà mọi người hay đồn là lãnh ngạo* tuyệt trần.   Nhưng mà lời đồn là ứ tin được.   Cố Thời Cảnh không hề lãnh ngạo, nói mấy câu tâm tình ngọt ngào tới mấy phút khiến người ta xấu hổ, tim đập thình thịch.   Sau khi cô gặp được anh, nếm thử một chút thôi mà răng đã đau lắm rồi, ngọt tới đau răng.   Cố Thời Cảnh: “Sao thế?”   Tô An Ninh bụm mặt, vẻ mặt đầy ai oán: “Đau răng.”   Cố Thời Cảnh: “Cho anh hôn một cái là hết đau ngay đó.”   Tô An Ninh: …   Đã nói là cao lãnh cơ mà?   ----   Cuộc đời tìm được một người yêu mình và ủng hộ mình thực hiện mơ ước thì người đó thật sự đáng trân trọng. May mắn Tô An Ninh đời này đã gặp được Cố Thời Cảnh.   Tô An Ninh xuất thân là diễn viên nhí, có người bố là đạo diễn nổi tiếng, ông đã định hướng từ sớm cho cô đi theo nghiệp diễn. Nhưng Tô An Ninh với đam mê ca hát từ nhỏ, dùng hết cách chống đối để theo học ngành thanh nhạc, ước mơ được đứng trên sân khấu với tư cách ca sĩ, hòa mình vào tiếng hát điệu đàn.   Từ một cuộc đụng độ “tốn kém” ở sân bay, Tô An Ninh lần đầu được gặp Ca vương lạnh lùng bí ẩn Cố Thời Cảnh. Hai người kéo nhầm hành lý của nhau, từ tình cờ gặp thành có dịp dây dưa lâu ngày.   Cố Thời Cảnh là ca sĩ thuộc cấp đỉnh đỉnh của đỉnh, anh đã dần lui về sau, điều hành tiếp quản công ty truyền thông, cho nên fan của anh mong đợi không phải là anh chụp ảnh selfie hay phát phúc lợi mà chính là “Cố thần tái xuất”.   Cố Thời Cảnh có tính cách rất xa lánh thế gian, ít nói, cứng nhắc, hành động quyết đoán và khá khó gần - có lẽ chính là thuộc tính chung của nam thần.   Chắc do duyên trời tác hợp nên hai nhân vật chính của chúng ta gặp nhau tương đối nhiều, Tô An Ninh ốm, Cố Thời Cảnh xuất hiện, Tô An Ninh gặp nguy, gọi nhầm Cố Thời Cảnh xuất hiện, Tô An Ninh đi thi ca hát, lại gặp Cố Thời Cảnh là chủ công ty - đã như vậy thì có né cũng không né được tình yêu này đâu.   Tình cảm cũng từ đó đơm hoa mà không ai hay biết lý do, cũng không biết thích người kia từ khi nào. Để đến khi Cố Thời Cảnh hỏi Tô An Ninh “Tôi theo đuổi em mà em không biết hay sao?” thì mọi ân cần ấm áp của Cố Thời Cảnh mới được lý giải. Anh yêu cũng bất ngờ quá đó Cố đại thần!!!   Truyện miêu tả quá trình Tô An Ninh tham gia cuộc thi tuyển chọn ca hát lớn, một bước rũ mình chuyển từ hình tượng diễn viên nhí sang con đường ca sĩ.   Bằng bản lĩnh của mình, Tô An Ninh giành được quán quân, chứng minh được mình có thể thành công trên con đường này với bố, cũng cho bản thân cô một sự khẳng định - cô làm được, cô theo đuổi được ước mơ của mình.   Tuy nhiên do độ dài có hạn của truyện, cuộc thi lớn và quan trọng này được miêu tả khá hời hợt, chiến thắng cũng quá mức dễ dàng - chính là bàn tay vàng của nữ chính. Nhờ vậy mà chuyện tình cảm của hai nhân vật chính được khắc họa nổi bật hơn, tình tứ ngọt ngào sến súa hơn và cũng vô cùng suôn sẻ.   Một cô bé vừa hai mươi như Tô An Ninh làm sao chống lại được sức quyến rũ của Cố Thời Cảnh, huống hồ sự quan tâm không kể thời gian công sức và vô cùng tâm lý của Cố Thời Cảnh nhanh chóng làm tim Tô An Ninh rung rinh.   Hai người bắt đầu tiến vào đoạn đường yêu đương bí mật hai năm, bởi sự nghiệp ca hát của Tô An Ninh vẫn còn đang dang dở, vướng tin đồn cùng với Ca vương sẽ không tốt cho cô tí nào. Để khi Tô An Ninh chính thức đạt được danh hiệu Ca hậu thì là lúc hai người công khai, cùng nhau xây đắp hạnh phúc gia đình.   Bên cạnh đó, lâu rồi mình mới thấy một truyện có nam phụ tốt đẹp và đáng yêu như thế này. Phương Hành Chu là thanh mai trúc mã với Tô An Ninh, là diễn viên nổi tiếng siêu cấp thân thiện đáng yêu. Vốn ban đầu mình không đọc văn án đã đọc truyện nên nghĩ “đây là nam chính nhỉ, đáng yêu thế mà”.   Nhưng anh ôi nam phụ vẫn là nam phụ, thương anh em cũng không thể làm được gì, cũng không thể ném đá nam chính để giúp anh lấy thiện cảm với nữ chính được, vì nam chính hoàn toàn không có gì để ném luôn.   “Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu” là một câu chuyện tình yêu êm đềm suôn sẻ của Ca vương và Ca hậu, không thăng trầm cũng không thử thách lòng nhau. Nếu bạn yêu cầu một truyện có nội hàm hay có cốt truyện hoành tráng thì truyện này không đủ, tác giả viết khá đơn giản. Truyện chỉ đơn là giản là thích rồi yêu, yêu rồi cưới, nhẹ nhàng và êm ái như vậy thôi, lại ngắn ngắn, vô cùng thích hợp đọc giải trí giải ngố nha.   --- " ": Trích từ truyện   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tiếng chuông hết giờ vang lên, cả sân trường yên ắng bỗng chốc trở nên huyên náo. Vị giảng viên đang đứng trên bục thuyết trình thì hết giờ, liền cầm sách rời khỏi phòng học. Trong phòng học lập tức náo nhiệt ồn ào hẳn lên, tất cả mọi người đều nhanh chóng thu dọn đồ của mình rồi lũ lượt rời khỏi phòng, chẳng mấy chốc, căn phòng rộng lớn như thế chỉ còn lác đác vài ba người. Tô An Ninh ghi chép bài xong xuôi, kiểm tra lại một lần nữa, lúc này mới hài lòng mà thu dọn đồ. Có người đứng ở cửa gọi cô, “An Ninh, đi nào.” Bàn tay đang cất sách vở của Tô An Ninh dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, nhìn thấy đó là Tưởng Hủ Hủ đang vẫy tay về phía cô, vẻ mặt lập tức trở nên tốt hơn. Cất sách vở vào trong cặp xong rồi, cô đeo cặp hai quai tiến về phía cửa. “Hủ Hủ, đi thôi.” “Ừ.” Tưởng Hủ Hủ thấy cô đi đến, kéo tay cô vừa đi vừa hỏi, “An Ninh, buổi trưa cậu muốn ăn gì?” “Đi nhà ăn xem xem.” Tô An Ninh nói với cô ấy. Tưởng Hủ Hủ ngạc nhiên, “Thật sự muốn đến nhà ăn à.” Cảnh tượng kia nhất định sẽ rất hùng tráng đây. Tô An Ninh nhíu mày, “Không được à?” Tưởng Hủ Hủ nhận lệnh gật đầu, “Được chứ.” Hai người vừa đi xuống cầu thang đến lớp học ở tầng dưới, lập tức có một nam sinh đeo kính ở trong đám người chạy đến trước mặt Tô An Ninh. Nam sinh này trong tay nắm chặt một bức thư, có lẽ là vì rất căng thẳng nên tay hơi run run. Cậu ta ngăn lại trước mặt Tô An Ninh, mặt đỏ như quả táo, mãi mà không nói nên lời. Tô An Ninh nhìn cậu ta, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Bạn học, bạn có chuyện gì à?” Nam sinh lắc lắc đầu, sau đó mới kịp phản ứng ra mà lại gật gật đầu, giơ hai tay ra đưa thư tình đến trước mặt Tô An Ninh, lắp ba lắp bắp nói, “Có, tớ có.” “Bạn học… Tô… An Ninh… tớ, tớ thích…cậu, cậu có thể… hẹn hò… với tớ được không?” Cuối cùng cũng cà lăm xong, trong giọng nói còn mang theo giọng điệu khác, khi nghe có cảm giác rất kỳ cục. Tưởng Hủ Hủ đứng một bên cười một tiếng. Mặt nam sinh càng đỏ hơn, càng bứt rứt lo lắng hơn nữa. Tô An Ninh liếc Tưởng Hủ Hủ một cái, cô ấy lập tức che miệng đứng sang một bên, nhìn bả vai vẫn còn đang run lên của cô ấy, hẳn là vẫn đang còn cười đây. Tô An Ninh không quan tâm đến cô ấy nữa, nhìn bức thư trong tay nam sinh trước mặt, không đưa tay nhận, “Vị bạn học này, luyện tiếng phổ thông cho tốt rồi hẵng đến trước mặt người ta thổ lộ nhé.” Rồi cô kéo Tưởng Hủ Hủ đi. Để lại nam sinh một mặt ngây ngốc. Đi vào nhà ăn gọi đồ ăn xong xuôi, Tô An Ninh cũng không để ý ánh mắt bốn phương tám hướng bắn về phía mình, cùng Tưởng Hủ Hủ tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu của tác giả Vân Giáo Chủ.