Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Thể loại: Cường cường, duyên trời định, hệ thống, 1×1, HE. Tình trạng bản gốc: Hoàn 87 chương Edit: Thiên Hoàng Quý Nữ & Cá Mèo Beta: Thiên Hoàng Quý Nữ. Vào ngày 1 tháng 4 năm 20xx thì tôi đã cùng lúc có một chuyện xấu và một chuyện tốt. Chuyện tốt là tôi lại may mắn có được cổ máy xuyên việt, có được cơ hội du lịch xuyên việt,  chuyện xấu là đang xuyên được một nửa thì hệ thống báo hỏng. Nội dung: Cường cường, duyên trời định, hệ thống. Nhân vật chính: Đường Du ┃ Phối hợp diễn: Ân Triển ┃ Khác: thoải mái khôi hài, 1v1, HE. Bình luận ngắn về tác phẩm Đường Du là một nhân viên chuyển phát nhanh bình thường, ngày cá tháng tư lần đầu tiên trong đời trúng giải thưởng lớn, chiếm được một cỗ máy thử nghiệm xuyên việt, cậu cao hứng ngồi vào thử, ngay khi xuyên việt được một nửa thì hệ thống sụp đổ, chỉ có thể mặc cho máy xuyên việt vứt cậu vào thế giới không rõ, may mắn là, cậu ở mỗi cái thế giới đều quen được một người bạn thân, không ngừng xuyên qua, một bộ phận ký ức khác vốn nên thuộc về cậu dần dần được nhớ lại… Câu chuyện lấy Minh giới mở màn, xây dựng thị giác chuyển đổi rõ nét, tác giả hành văn khôi hài dí dỏm, khắc họa nhân vật sinh động, nội dung vở kịch được thiết kế một cách tài tình, thể nghiệm sự thú vị khi xuyên việt khiến độc giả thỉnh thoảng ôm bụng cười to, không nhịn được tìm tòi đến cùng cái gì gọi là duyên trời định. *** Những hệ liệt của tác giả Nhất Thế Hoa Thường: 【 ABO 】 Bất Báo | Blackrose (Hoàn) Tín Tức Tố Biến Dị | Mochi (On-Going) ; Ivy en Eve (Hoàn) 【Liệp Vật Truyện - Con Mồi 】 Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch | Nguyệt Huê Các (Hoàn) Đặc Chủng Dong Binh | Ám Dạ Cung → Ame Kurota (Hoàn) Cực Hạn Săn Bắn |  Ame Kurota (On-Going) ; Xử Vi Thanh (Hoàn) Ôm Khối Băng Về Làm Vợ | Duy Ngã ; Âm Thịnh Dương Suy (On-Going) 【 Dị Thế Giới 】 Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team | Memory_Land (Hoàn) ; Alice (On-Going) Thiết Lập Này Hỏng Rồi | Lam Hạ (Hoàn) Tôi Phải Đào Hôn | Keoquekepnach (On-Going) 【 Giang Hồ HỆ LIỆT 】 Bổn Vương Là Đệ Nhất Thiên Hạ | Xuân Phong Đắc Ý Lâu (On-Going) Giáo Chủ Lạc Đường Ký | Heo Quay (Hoàn) 【 Nhân Quỷ Thần Yêu Ma 】 Hồ Sơ Thần Côn | Linh Lăng Lâu (On-Going) Học Viên Trao Đổi Của Học Viện Tu Tiên | Kidoisme (On-Going) Hệ Thống Đang Báo Hỏng | Suriel Aurora (Hoàn) Phi Đồng Loại Hỗ Xuyên | Xx_Hiraeth_xX ; Nấm (On-Going) Tinh Phân, Hùng Khởi Triệt | Cùng Quân Đêm Nay Say (On-Going) Tháng Ngày Bảo Mệnh Bên Người Husky | Thuydungnguyenn (On-Going) ; Neihades (Hoàn) 【 Động Kinh HỆ LIỆT 】 Bệnh Chữa Rồi | Vân Tình Cung → 12-END: NekoAoi90 (Hoàn) Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian | Trường Tương Thủ (Hoàn) Thế Giới Này Điên Rồi | Ám Dạ Cung → Phong Linh Lâu (Hoàn) Tướng Quân, Ngài Cố Chịu Đựng | Kuro Đặng (Hoàn) *** Cảm nhận: Khụ, đừng nên đánh giá bộ truyện nào qua tên của nó (dù thực ra bản thân toi là người chuyên môn dựa vào tên hố mà nhảy =_=), nếu không sẽ bị hố hết sức thảm hại. Tên truyện là Hệ thống đang báo hỏng, nghe có vẻ rất là nguy hiểm và thiếu an toàn về cái hệ thống này đúng không, chắc hẳn ai cũng nghĩ đây lại là 1 bộ hệ thống văn chuyên hố cha kí chủ và độc giả chứ gì? Dẹp ngay suy nghĩ đó đi, hệ thống trong này ngoài đưa thụ đi qua các thế giới và liên tục kêu hỏng cần bảo trì thì không có tác dụng gì hết! Hệ thống bày tỏ: Ngộ chỉ là 1 hệ thống bình thường đáng yêu đơn thuần thiện lương ~ Bộ này không hẳn là hệ thống, cũng không hẳn là khoái xuyên, chỉ đơn giản là công và thụ cùng nhau xuyên và sống 1 thời gian cạnh nhau ở nhiều thế giới, để bồi đắp tình cảm Những ai đọc mấy chương đầu thấy thụ có vẻ tiểu bạch ngốc manh chẳng thấy tí cường nào, đừng quay đầu đi vội!!! Xuyên suốt quá trình sống chung và xuyên qua của công thụ thì dần dần tính cách thực của thụ sẽ lộ diện hết, là mèo trắng nhỏ mềm mại với móng vuốt thật sắc và tính khí thì... Hơn nữa, mèo con còn có chỗ dựa siêu vững chắc luôn ai dám đụng vào chứ Còn ai thấy công cứ mãi nhớ thương một người nào đó cũng đừng vội chửi ảnh tra, thực ra ảnh có nỗi khổ tâm đó!!! Từ đầu đế cuối người công yêu chỉ có thụ thôi không bao giờ có chuyện thế thân cẩu huyết gì đâu tin toi đi Ừm, bộ này đường thì không hề thiếu nhưng thuỷ tinh cũng được cài cắm tinh vi lắm, toi rớt bao nhiêu nước mắt khi đọc bộ này đấy hic người ta là con người íu đúi mà ~ Với cả, là từ mẹ Nhất Thế Hoa Thường sinh ra mà, chất lượng có thể không được đảm bảo sao. *** “Ngũ gia, Ngũ gia…” Một tiếng nối một tiếng, cung kính mà kiên nhẫn, dường như vĩnh viễn sẽ không dừng. Ân Triển mở mắt ra, xem nhẹ cảm giác say rượu khó chịu, lười nhác ngồi dậy. Tiểu Hoài đứng bên giường mang theo cẩn thận, nịnh nọt mà cười: “Ngũ gia, ngài rốt cục cũng tỉnh.” “Còn không tỉnh, ngươi sẽ gọi cả hồn ta lên ấy.” Ân Triển cười như có như không, ngẩng đầu đã thấy mũi gã nhét giấy, gò má trái còn in một dấu tay năm ngón rõ ràng, phì cười thành tiếng: “Nè, tạo hình hôm nay không tệ lắm.” Tiểu Hoài bi thúc nói: “Đừng nói nữa Ngũ gia, còn không phải do sắp tới tiết Thanh Minh sao.” Ân Triển lập tức cười ha hả: “Người anh em của ngươi lại đốt cho ngươi hai vị mỹ nữ à?” “Còn không phải thế ư.” Tiểu Hoài khóc không ra nước mắt. Đây là năm thứ tư sau khi gã chết. Mỗi lần đến tiết Thanh Minh cùng Hàn Thực[1],người anh em còn ở nhân gian của gã trừ bỏ đốt tiền vàng mã, xe thể thao cùng các loại sản phẩm hàng hiệu ra, còn sẽ đốt hai vị mỹ nhân cho gã, vấn đề là năm đầu khi gã chết đã tìm được chân ái ngay tại Minh giới, hiện giờ chỉ cần qua tiết liền có mỹ nhân tìm gã, có thể nghĩ tới mặt vợ gã thế nào rồi đấy. Ân Triển vừa rửa mặt vừa khoan thai nói: “Có anh em tốt như vậy, tương lai có đầu thai liền gả cho hắn đi.” Tiểu Hoài: “Ngũ gia đừng có giễu cợt tôi, hiện giờ tôi chỉ nghĩ dành dụm đủ tiền đi báo mộng cho anh em tôi, để anh ta yên tĩnh chút.” “Còn dành dụm tiền?” Ân Triển ra chủ ý cho gã: “Như vầy nè, ngươi đi ra ngoài nói với bọn họ rằng có thể khuyên ta đi Minh phủ, người nhà ta tuyệt đối sẽ giành nhau dẫn ngươi đi lầu Báo Mộng đấy.” Tim tiểu Hoài chợt giật nảy: “Vậy khi nào đi!” Gã rất nhanh ý thức được điều gì: “Khoan đã, ngài nguyện ý đi Minh phủ?” Ân Triển cười một tiếng, nhưng nụ cười không có bao nhiêu vui vẻ: “Ừ, không phải đều nói ý trời khó trái sao.” Tiểu Hoài muốn nói lại thôi, thấy hắn ra cửa, ở trong lòng thở dài một hơi. Khác với đám tiểu quỷ như bọn họ, Ân gia là đại gia tộc ở Minh giới, đã tồn tại hơn một ngàn năm, không chỉ quyền cao chức trọng, còn được ông trời se tơ hồng, khiến hậu thế có thể nhìn thấy nhân duyên trời định — sự thật chứng minh, hôn nhân của người Ân gia quả thật hết sức không tồi, thế lực của gia tộc càng có xu thế lớn mạnh. Đổi thành người ngoài chỉ sợ hâm mộ muốn chết, nhưng người chưa lập gia đình ở Ân gia tuyệt đại bộ phận rất kháng cự, dù sao một nửa khác không thể do mình chọn, còn phải nghe theo một mặt gương nói, thật là làm cho người ta không vui mừng nổi, huống chi là vị Ân Ngũ gia này. Đại trạch yên tĩnh đến kỳ lạ, ngay cả quỷ ảnh cũng không thấy. Ân Triển một đường đi đến cửa chính của phủ đệ, rốt cục cười, nhận xét: “Xem ra là tùy ý ta đi hay ở lại mà.” Hắn bước ra cửa, đi về phía con đường bên phải. Tiểu Hoài cùng theo trong chốc lát, thăm dò hỏi: “Ngũ gia, thật sự đi Minh phủ à?” “Đi chứ.” Ân Triển nói: “Dù ta có ra khỏi thành cũng sẽ bị người cản lại thôi, đúng không.” Tiểu Hoài cười gượng một tiếng, tâm treo cao giờ phút này mới buông xuống, lại cảm giác một cỗ ưu sầu nhàn nhạt quanh quẩn không tan, đang cắn răng tính khuyên hắn không nguyện ý liền thôi, thì bỗng dưng nghe hắn mở miệng. “Ngươi nói trên trời dưới đất, còn gia tộc nào kỳ lạ như thế không?” Mời các bạn đón đọc Hệ Thống Đang Báo Hỏng của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tình Muộn
Câu chuyện này thật phần nào ứng với câu “ Cô cướp bạn trai tôi, tôi sẽ ngủ với ba của cô”  Tùng San là một cô gái xinh đẹp, tính tình thẳng thắng, gia đình thuộc loại trung lưu, kết quả học tập tốt, có một người bạn trai gắn bó ba năm, cô cứ nghĩ mọi thứ sẽ viên mãn và kết thúc bằng một đám cưới ấm áp hạnh phúc. Nhưng mà định mệnh nào cho nữ chính toại nguyện như vậy, nếu không đã chẳng có truyện cho chúng ta đọc :v  Vào ngày sinh nhật của Cố Lâm Lâm, cô bạn tiểu thư cùng phòng KTX với Tùng San, ấy vậy mà ngang nhiên cướp đi bạn trai của cô lúc đó là Chu Trường An. Rồi cũng trong ngày hôm đó cô đã gặp Cố Trì Tây – ba của Cố Lâm Lâm ...và hai người chính thức dây dưa từ lúc này.   "-Con gái chú vừa cướp bạn trai tôi, xoay lưng lại thì chú đã bảo tôi làm má 2 của cô ta, chú rảnh quá hay chú thấy đám nhà báo thiếu tin giật gân nên tạo cơ hội vậy?  "-Em bảo em kiếm đàn ông giàu bao nuôi em để trả thù con bé, đơn giản thôi, chọn anh cho bớt việc. Bên đây anh cúp tiền ăn sáng của nó, bên kia anh mua LV hay Prada cho em xài. "Chú à, chú cho con hỏi một câu, cô ấy là con gái ruột của chú à? Sao con thấy chú thù cô ấy hơn cả con vậy?!" Cố Trì Tây lớn hơn Tùng San 23 tuổi, chính xác là con rể tương lai và mẹ vợ bằng tuổi nhau :v Chính điều này đã làm Tùng San đắn đo rất lâu mới quyết định đến với anh. Con đường chinh phục vợ của Cố Trì Tây quả thật rất gian nan và nghiệt ngã nha, bị chị này ngược lên ngược xuống nhưng anh vẫn luôn mỉm cười và bao dung cho cô. Lúc đầu khi Tùng San vẫn còn bài xích anh kể cả sau khi hai người xxoo, anh vẫn âm thầm bên cô, dù cho cô đưa ra bất kỳ yêu cầu vô lý cỡ nào, làm tim anh đau cỡ nào anh đều mỉm cười và nói “ được”. Khi gia đình Tùng San gặp nạn, cô không còn cách nào phải chạy đến nhờ vả anh, nhưng Cố Trì Tây lại không lợi dụng lúc này mà ép buộc cô. Anh nói “Không sao, anh luôn đợi, đợi một ngày em lại quay về bên anh” Đối với Cố Trì Tây, cuộc đời của anh chỉ như mặt trời đã lặn, tình yêu hay hôn nhân từ rất lâu đã chỉ còn là vấn đề có cũng được và không có cũng chẳng sao, đó chính là lý do ngày xưa khi được nhờ vả anh không ngại ngần mà kết hôn rồi chăm sóc cho người vợ và con gái trên danh nghĩa hiện giờ của mình. Để rồi bây giờ khi tình yêu của anh, bình minh của anh xuất hiện đó lại trở thành một trong những rào cản khiến hai người khó đến với nhau.  Bạn bè phản đối, gia đình phản đối, rồi ánh mắt dị nghị của người ngoài, những điều đó đối với một người trải đời như Cố Trì Tây quả thật không khó giải quyết, nhưng với anh, quan trong hơn chính là suy nghĩ chưa thể vượt qua tất cả để ở bên anh của Tùng San. Anh yêu cô, yêu từ rất lâu, anh đã chờ cô năm năm, vậy không lý do gì anh lại không thể tiếp tục dùng tình yêu của mình để củng cố cho sự kiên định của cô.  Cuối cùng khi sự thật được phơi bày: hôn nhân trên danh nghĩa 20 năm của Cố Trì Tây, việc Cố Lâm Lâm không phải con gái ruột của anh , việc 5 năm trước anh đã gặp Tùng San… Một cái kết hạnh phúc viên mãn cho Cố Trì Tây và Tùng San, kéo theo cũng là những cái kết có lẽ là xứng đáng cho những nhân vật còn lại. Truyện không có tiểu tam, nhưng có vài nam phụ yêu nữ chính cũng rất đáng thương. Tình bạn, tình người, tình đời trong câu chuyện cũng đáng làm ta suy nghĩ. Truyện này tính cách nam chính thật sự được miêu tả rất hay, sự trầm ổn rất đúng với lứa tuổi của mình, nhưng vẫn có những phân đoạn tác giả miêu tả sự dồn nén được đẩy lên cao trào làm người đọc đau xót giùm anh.  Đọc xong có lẽ sẽ có nhiều người không thích tính cách nữ chính ở những chương đầu, vì ngang bướng đôi khi hơi quá đáng, nhưng nhìn chung thì truyện vẫn hay, vẫn đáng để đọc.  ------------ Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hôm nay khó có khi Tùng San tan làm sớm, bản kế hoạch mà cô phải thực hiện cuối cùng cũng hoàn tất, ông chủ thấy gần đây cô đã dốc sức quá nhiều, nên liền cho cô nghỉ ngơi một tuần, thật hào phóng. Lúc về đến nhà xương cốt cô như muốn rã ra, mấy ngày nay ngày nào cũng phải đi sớm về muộn, mấy buổi tối phải ở lại văn phòng cả đêm, cô nhìn gương mặt tiều tụy của mình trong gương, quầng thâm mắt so gấu trúc còn sậm hơn. Lương Cửu và Giai Kỳ đi nhà trẻ chưa về nên cô lên tầng, thay quần áo tắm rửa một cái, sau đó định ngủ một chút rồi đi đón lũ trẻ, kết quả đầu vừa gặp gối mắt đã díu lại. Trong mơ, cô cảm thấy có một đôi tay đang dao động trên cơ thể mình, như mát xa, nhẹ nhàng lại mềm dẻo, lực đạo vừa phải. Cô thoải mái ưm một tiếng, lật người nằm lỳ trên giường, đôi tay kia cũng theo tư thế của cô ấn dọc theo toàn bộ lưng cô, động tác nước chảy thành sông, dứt khoát điêu luyện. Lúc hai tay sắp đi sâu xuống dưới, cô bừng tỉnh, vung tay lên đánh vào người nào đó trên người mình, "Đừng làm loạn!" Luôn thừa dịp cô ngủ dùng chiêu này, có sáng kiến hơn chút được không. Cố Trì Tây cười xấu xa, "San San, không phải em đang ngủ sao?" Tùng San chỉ xương bả vai, "Ấn nơi này, nơi này đau.” Cố Trì Tây ngoan ngoãn thu tay đặt tại vị trí cô chỉ, ngón tay dùng sức ấn huyệt vị, hắn luôn có thể vừa vặn tìm đúng vị trí, nhấn một cái đi xuống, toàn bộ bả vai và cánh tay của Tùng San đều tê rần cả. "A...” Tùng San bị hắn ấn kêu thành tiếng. Chính lúc đau nhức mỏi nhừ này ấn vào một cái, rõ ràng đau hơn, nhưng sau khi đau đớn qua đi là cảm giác cơ bắp thả lỏng thoải mái bất ngờ, sảng khoái khó diễn tả bằng lời. Cố Trì Tây cười hỏi: "Muốn nữa không?" Tùng San không thèm nhìn hắn, "Đương nhiên, nhanh lên!" Cố Trì Tây cười, lại ấn xuống một cái, gần đây bà xã đại nhân của hắn ngày càng lớn lối, hoàn toàn xem hắn như thợ đấm bóp. Hơn nữa thái độ lúc nào cũng như hoàn toàn hợp tình hợp lý. Chỉ là hắn cũng không phải ấn không, một bàn tay đặt tại huyệt vị của cô dùng sức, một tay còn lại cũng không nhàn rỗi... Hắn sờ làn da của vợ mà than thở, "Ừm, gần đây em mệt mỏi đến gầy đi, sờ vào có thể thấy xương rồi.” Tùng San dở khóc dở cười, "Anh sờ chỗ đó đương nhiên là thấy xương rồi! Ngay cả xương sườn mà cũng sờ không tới, anh cho là em béo tới mức nào!" Cố Trì Tây cười, "À? Thật không, vậy tại sao nơi này sờ không thấy xương?" Bàn tay to dùng sức nắm lấy nơi nào đó. Tùng San lại la thất thanh "A" vung tay lên mạnh mẽ đánh một cái lên người hắn, "Anh sờ lung tung một cái nữa thử xem!" Vì thế người nào đó liền hưởng ứng lời kêu gọi, từ phía sau lưng ôm lấy cô, hai tay cùng nhau đưa tới phía trước, "Được, vậy anh sở lại thử xem.” Tùng San muốn tránh cũng kịp rồi, kết hôn lâu như vậy, mỗi lần hắn dùng cái tư thế này đánh lén cô, cô liền không có lần nào chạy thoát. Vì thế đành phải sử dụng chiêu dụ dỗ, tội nghiệp nói: "Ông xã, anh đừng làm loạn, đã mấy giờ rồi, chúng ta cùng đi đón bảo bối về đi.” Mời các bạn đón đọc Tình Muộn của tác giả Thương Cẩm Duy.
Phôi Sủng
Thật ra thì bản thân tôi không hiểu nghĩa của chữ “phôi” trong “Phôi sủng”, nhưng sau khi đọc xong truyện này thì mạo muội xin phép giải thích như sau, “Phôi sủng” đại khái chính là cưng chiều từ trong trứng, tức là vô cùng cưng chiều, cưng chiều hết mực và theo từ ngữ mà dân ngôn tình hay gọi chính là “siêu sủng”.   Vâng, đây cũng chính là cách mà Thẩm Ý Đông đối xử với Nam Nhược, cô gái duy nhất khiến anh không cách nào giữ được hình tượng lạnh lùng của mình mỗi khi ở trước mặt cô.Cũng đúng thôi, ai bảo anh ngày đó ỷ mình đẹp trai cool ngầu, lại còn học giỏi mới không thèm để ý đến con gái nhà người ta. Ngày còn học trung học, Nam Nhược vốn nhỏ hơn Thẩm Ý Đông một lớp, nhưng mà đã dũng cảm đứng trước mặt anh và bạn bè tuyên bố: “Em cảm thấy, chúng ta là trời sinh một đôi.”   Tính cách của Nam Nhược vốn là như vậy, cô rất xinh đẹp, dáng người cũng hấp dẫn, nhưng lại không hề yếu đuối. Cô tự tin, mạnh mẽ, muốn thì sẽ cố gắng đạt được. Chỉ có điều, lẽo đẽo sau lưng Thẩm Ý Đông lâu như vậy, anh cũng chưa bao giờ cho cô sắc mặt tốt. Mãi cho đến...   Bảy năm sau.   Lúc Thẩm Ý Đông gặp lại Nam Nhược, cô đã là siêu mẫu quốc tế, vẫn xinh đẹp quyến rũ, nhưng lại xem anh như người qua đường. Đương nhiên Thẩm Ý Đông không phục, chẳng phải ngày trước cô theo đuổi anh mãnh liệt lắm sao? Mặc dù anh đúng là có chút vô tình, nhưng chẳng phải cô cũng không nói lời nào biến mất đó sao? Để anh bơ vơ lạc lối tận 7 năm. Chuyện này ai mới là người có lỗi đây????   Trong bụng thì ấm ức đùng đùng như vậy, nhưng ngoài mặt đương nhiên không thể quá nóng nảy, nếu không sẽ dọa cô chạy mất lần nữa, thế nên Thẩm Ý Đông quyết định, dùng cách của mình lừa người đẹp về nhà. À không, về công ty trước đã.    Nam Nhược đồng ý ký hợp đồng làm người mẫu cho công ty của Thẩm Ý Đông. Hỏi cô tại sao ư? Không có gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy vẫn không quên được. Phải, anh là mối tình đầu của cô, cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô phải khổ sở trong một thời gian dài, nhưng như vậy thì sao? Cô vẫn luôn là cô gái cá tính mạnh mẽ, không quên được thì cứ nhớ thôi, tại sao phải tránh?   Thế nên, mọi người bên trong bên ngoài từ lớn tới nhỏ nhìn cặp đôi oan gia này với ánh mắt không thể nào hiểu nổi.   Đường đường là tổng giám đốc hô mưa gọi gió lại có thể dịu dàng như nước với một cô người mẫu chỉ vừa mới ký hợp đồng? Còn cô người mẫu kia, luôn hòa nhã nhẹ nhàng với tất cả mọi người, chỉ riêng với tổng giám đốc là mặt nặng mày nhẹ, không lườm thì liếc, lại còn thường xuyên nổi giận. Thế giới đảo lộn rồi sao?   Quả thật là thế giới đảo lộn rồi, cho nên trong một lần nghe rất vô lý nhưng lại vô cùng thuyết phục, hai người lên giường. Nghe có vẻ kháng cự nhưng lại ngầm cho phép. Cuối cùng kết quả chính là sau đó không lâu, cục cưng xuất hiện. À không, chính xác là hai cục cưng xuất hiện mới đúng. Một là em bé trong bụng Nam Nhược, người còn lại đương nhiên chính là cô.   Thuận nước đẩy thuyền, mặc dù bất ngờ nhưng là chuyện đặc biệt vui mừng, Thẩm Ý Đông lập tức kéo cái người vẫn đang mơ mơ hồ hồ kia đi đăng ký kết hôn. Cứ thế mà nên duyên vợ chồng. Phần còn lại của câu chuyện là cuộc sống ngọt ngào của hai người muốn bù đắp cho quãng thời gian 7 năm trống vắng kia.   Nhưng các bạn đừng vội, chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Tuy rằng bây giờ cả hai người đều đang đứng trên đỉnh cao của thành công, hạnh phúc ngọt ngào, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu, họ đã trải qua những gì mới đến được hôm nay.   Sự biến mất đột ngột của Nam Nhược năm ấy, cùng với thân phận thật sự của cô, vẫn luôn là một bài toán không có lời giải. Ở bên nhau lâu dần, Thẩm Ý Đông mới biết được, thật ra cô cũng không hề dễ dàng hơn anh. Từng bị bệnh, từng phải điều trị, từng tưởng như không thể thoát ra nổi, vậy àm lại cố hết sức quay về bên cạnh anh một lần nữa. Cũng giống như Thẩm Ý Đông, năm đó cô rời đi, phải dùng 7 năm để hối hận.   “Tôi yêu em. Sau khi em yêu tôi. Tôi yêu em. Trước cả khi tôi biết được sự có mặt của tình yêu này.”   Thẩm Ý Đông dùng 7 năm này để đi tìm cô, giữ mình trong sạch chờ cô quay về. Nam Nhược từng hỏi anh, nếu cô không quay về thì sao?   Thẩm Ý Đông không trả lời, nhưng trong lòng rất rõ, cô không về thì anh tiếp tục đi tìm, dù sao thì chỉ cần biết cô ở nơi nào thì anh đều có thể mang cô về bên anh. Chuyện này không thể thương lượng.   Thẩm Ý Đông chính là bá đạo như vậy, ngay cả lúc đi học cũng đã như vậy rồi, bá đạo đến nỗi tình cảm của mình cũng không nhận ra. Sau này hối hận, lại tiếp tục bá đạo tìm mọi cách trói cô bên mình. Tuy Nam Nhược có chút tức giận, nhưng sâu trong tim lại vô cùng ngọt ngào. Thế nên đây là một câu chuyện cực kỳ sủng ngọt.    Truyện có nói về một mảng của showbiz,nhưng không đi sâu, chỉ tập trung vào tình cảm cảu nhân vật chính. Không quá kịch tính cao trào, nhưng lại đầy bất ngờ.   Bắt đầu bằng những màn “giao đấu” đầy tình ý của Thẩm Ý Đông và Nam Nhược, diễn tiến bằng những tình huống vừa hài hước vừa dễ thương của hai người thích “vần vũ”, cuối cùng kết thúc bằng những khung cảnh lãng mạn của riêng hai người.   Những bất ngờ không đến từ hai nhân vật chính, mà đến từ những người xung quanh, tưởng thân mà lại không thân, tưởng không quan hệ mà lại vô cùng mật thiết, tưởng bị lãng quên nhưng thực ra là luôn nhớ, tưởng chỉ có một mình trên đời nhưng thì ra là không phải. Rất nhiều những bất ngờ đan xen với nhau, tạo nên sự bền vững trong mối quan hệ của Thẩm Ý Đông và Nam Nhược.   Tình yêu cần có sự khởi đầu, cũng cần có thời gian khảo nghiệm. Thẩm Ý Đông may mắn bởi vì cuối cùng Nam Nhược quay về và vẫn còn yêu anh. Nhưng không phải ai cũng được như vậy.   Cho nên, đã yêu thì phải cố gắng tự mình nắm lấy, thanh xuân có hạn, không ai có thể chờ đợi mãi một người đến cả tình cảm trong lòng mình mà cũng không biết. Vì thế, một là hãy dũng cảm nói cho người đó biết, hai là tự sống cuộc sống của mình một cách thật tốt đẹp, bạn nhé?   --------------------   " ": Trích từ truyện Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Giữa trưa, Thần Viêm Nghiêu bị một cuộc điện thoại gọi tỉnh. Vừa mới ngủ chưa được bốn tiếng nên trông anh ta có vẻ rất bực mình, nhấc điện thoại lên cũng không thèm nhìn đã rống với đầu bên kia, "Có chuyện gì?" Đối phương ngẩn ra. Ngay sau đó có một âm thanh còn hét to hơn cả anh ta, "Đi ra mở cửa cho ông!" Giọng truyền vào trong màng nhĩ, Thần Viêm Nghiên co người trong phòng điều hòa run rẩy, kéo điện thoại ra xa một chút thì nhìn thấy ảnh hiện trên màn hình di động. Dứt khoát tắt loa ngoài, nói với người ở bên kia điện thoại: "Thẩm Ý Đông, cậu con mẹ nó có bệnh à! Hù chết ông!" Tuy nói thì nói như vậy nhưng anh ta vẫn ngồi dậy, đi tới phòng đọc sách ở tầng hai, nhấn cái nút bên cạnh màn hình giám sát, mở cửa cho anh. Lại lẹt xẹt lẹt xẹt chạy về phòng của mình, leo lên giường, như thể con cá ướp muối, tiếp tục nằm. Mấy phút sau Thẩm Ý Đông đẩy cửa phòng anh ta ra. Đi tới bên giường hất chiếc dép xuống, đạp hai phát lên mông anh ta, "Mắng tôi có bệnh? Con mẹ nó cậu chán sống rồi?" Thầm Viêm Nghiêu trở mình ôm lấy chân anh, "Tiểu Đông Đông, đừng gắt gỏng như vậy chứ. Hù chết người ta." Thẩm Ý Đông khinh bỉ rút cái chân về, chán ghét lườm anh ta. Nhìn thấy anh ta quấn cả người trong chăn hai cánh trần truồng đặt ở bên ngoài, Thẩm Ý Đông dứt khoát đi qua ngã lưng nằm xuống đè lên bắp chân anh ta, mặc kệ anh ta có gào thét ra sao cũng không đứng lên. Hai người ầm ĩ một lúc Thầm Viêm Nghiêu mới đưa tay phải lên chống lấy đầu, quay đầu nhìn anh, hỏi: "Công ty của bố cậu sao rồi?" Thẩm Ý Đông nằm ngửa trên giường, cả tay chân mắt mũi miệng đều hướng lên trần nhà, anh nhìn trần nhà đăm đăm, ánh mắt cũng mất dần tiêu cự. "Sau khi chú Thần rót vốn vào thì công ty đã có chuyển biến rồi. Hai ngày trước tôi đến công ty một chuyến, nói rằng vẫn hoạt động ổn. Chắc cỡ một hai năm nữa sẽ tốt lên thôi." Thần Viêm Nghiêu đưa tay ra vỗ vỗ lên mặt anh. "Vốn chuyện cũng không to tát gì cho cam, tôi nghe bố tôi nói rồi, bọn họ đã sớm bàn chuyện hợp tác, cậu cứ thích làm nhặng chuyện lên rồi lo lắng." Lần này, hiếm thấy Thẩm Ý Đông không phản bác lại, chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. Thần Viêm Nghiêm cảm thấy kì lạ, bò qua dựa đầu vào vai anh, hỏi: "Lại chuyện gì đây? Sao nhìn uể oải chán đời thế?" Thẩm Ý Đông không trả lời. Thần Viêm Nghiên khoát tay lên vai anh, ra vẻ là anh em tốt với nhau, "Tôi đã nói với cậu rồi, mấy thứ phim kia xem một chút thôi sẽ không sao đâu, vui vẻ tuốt là xong thôi. Nhưng mà tuốt nhiều quá sẽ hại thận đấy!" "Cút." Mời các bạn đón đọc Phôi Sủng của tác giả Nghiễn Lãng.
Hoa Đào Khuynh Quốc
Hôm bữa lúc tớ đang đợi tàu, playlist tình cờ phát mấy câu hát thế này: “Muốn nhìn em cười, muốn cùng em náo, muốn ôm em trọn vẹn vào lòng... chắc em cũng biết, trái tim anh đập, toàn bộ đều vì em” (*). Trong đầu tớ lúc ấy không hiểu sao liền nảy ra ba chữ “Lý Thừa Dục”, cảm giác giống như ca sĩ kia đang hát lên tâm tư sâu kín của chàng nam chính trong cuốn “Hoa đào khuynh quốc” mà tớ mới đọc hôm trước vậy. Lý thừa tướng tuổi trẻ tài cao, thân phận thần bí, sau khi nữ đế Huyết Nguyệt qua đời thì trở thành người nắm giữ triều chính, bước một bước liền có thể có được ngôi vị cửu ngũ trí tôn. Ấy vậy mà không hiểu vì sao, Lý thừa tướng năm lần bảy lượt viết thư tới Tư Không triều, kính xin Nhiếp tướng quân, người được cho là huyết mạch duy nhất của hoàng tộc Huyết Nguyệt về làm nữ đế.  Hành động của chàng không chỉ khiến dân chúng hai nước xôn xao, còn khiến cho Tư Không hoàng đế đoán không ra ý định của chàng. Bọn họ kẻ nghi ngờ, người phản đối. Bởi không ai biết được, nhiều năm trước trên chiến trường, là chính giọng nói của nàng kéo chàng ra khỏi cõi chết, là chiếc nhẫn nàng để lại dẫn lối cho chàng trở về cố hương. Nàng đối với chàng không chỉ là vừa gặp đã yêu mà còn là một loại tín ngưỡng. Lần này chàng muốn nàng trở lại, một nửa là vì giang sơn xã tắc, nửa còn lại là tư tâm của mình. Bởi vì yêu nàng, mỗi một thói quen, mỗi một sở thích của nàng chàng đều ghi nhớ. Nàng tới Huyết Nguyệt, sợ nàng không quen phong vị, chàng tỉ mỉ sắp xếp đồ ăn, chỗ ở, cùng nàng trò truyện, cùng nàng say rượu ngắm trăng. Bởi vì yêu nàng, chàng chu tính mọi việc, lo liệu trăm bề, bảo vệ nàng trước bá quan văn võ, thay nàng trừ phản tặc Tây Sơn. Dù thân phận thần bí của chàng vô cùng cao quý, dù chàng mưu lược vô song, chỉ vì nụ cười của nàng, Lý Thừa Dục nguyện cả đời trở thành một trung thần, chờ đợi bên cạnh nàng. *** Nàng đã từng là Thanh Long tướng quân vang danh thiên hạ, là kẻ thù khiến Huyết Nguyệt vừa kinh sợ vừa nể phục. Nhiếp Thanh Lan dùng mười năm thanh xuân để yêu một người, vì hắn bao lần vào sinh ra tử, vì hắn mà gánh trên mình tội bất trung. Nàng không cầu vị trí mẫu nghi thiên hạ, càng không mong cùng hắn một đời một kiếp một đôi. Thứ nàng muốn không nhiều, nhưng hắn lại chẳng thể cho. Không những thế, chính tay hắn còn đẩy nàng đến “lòng địch” chỉ vì những mưu toan trong lòng hắn. Hắn tuyệt tình khiến trái tim nàng hiểu rõ, cũng khiến nàng từ bỏ đoạn tình cảm này. Nhiếp Thanh Lan tới Huyết Nguyệt, có lẽ ban đầu vẫn trong tâm thế Thanh Long tướng quân của Tư Không triều. Nhưng Lý Thừa Dục đã khiến nàng hiểu được, cho dù nàng không sinh ở Huyết Nguyệt nhưng nàng không thể phủ nhận dòng máu Huyết Nguyệt đang chảy trong người mình. Vì vậy, nàng bắt tay với Lý thừa tướng, cốt để ổn định triều cương khiến cho Huyết Nguyệt trở nên tốt đẹp hơn.  Trong những ngày tháng đấu tranh với đám văn võ bá quan như hổ rình mồi ấy, có một người vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Chàng tỉ mỉ quan tâm săn sóc, chàng dịu dàng an ủi dỗ dành, chàng lo lắng bảo vệ khiến nàng động tâm. Có lẽ, lúc bắt đầu nàng chọn Lý Thừa Dục làm Hoàng phu chỉ có một nửa là tình cảm mà thôi, nhưng lại không biết từ lúc nào, dù nàng ngẩng đầu hay cúi đầu, trong mắt trong tim nàng đều là Lý Thừa Dục.  *** Lý thừa tướng không chỉ tài giỏi mà còn là một người đàn ông dịu dàng, thâm tình. Chàng yêu một người nhiều năm lại chỉ dám giữ hình bóng người đó trong tim. Nếu không phải vận mệnh trùng hợp, có lẽ cả đời này cứ như vậy, dõi theo nàng từ phía xa. May mắn thay cơ duyên xảo hợp, để chàng có thể lại gần nàng. Nhiếp Thanh Lan trong mắt thiên hạ là nữ hán tử, một thân anh khí, nhưng trong lòng chàng, nàng mãi mãi là một đóa hoa đào cần được nâng niu. Chàng yêu nàng, đem hết sức lực để yêu, không muốn nàng sầu càng không muốn nàng rối rắm. Dù biết nàng quyết định lấy chàng không phải tất cả bởi yêu nhưng chàng nguyện ý chờ đợi, đến một ngày khi nàng nhìn lại liền nhìn thấy chàng trong trái tim mình. Tư Không Thần là một hoàng đế kiêu ngạo, hắn vì nghiệp lớn có thể hy sinh tất thảy bao gồm cả tình yêu hoặc giả như hắn quá tự tin, cho rằng cả đời này, trong lòng Nhiếp Thanh Lan cũng chỉ có hắn. Hắn tự phụ nên không hiểu được sự ác độc, tuyệt tình của hắn đã khiến Nhiếp Thanh Lan nhận rõ kết cục của đoạn tình này, từ nay về sau chẳng còn hy vọng gì với hắn. Tư Không Thần yêu Nhiếp Thanh Lan, chỉ tiếc rằng tình yêu ấy vĩnh viễn mang theo mưu lợi danh quyền khiến trái tim nàng rạn nứt, thay đổi. Ngày hắn đẩy nàng tới Huyết Nguyệt, cũng là ngày hắn tự tay cắt đứt duyên tình giữa hai người, giống như cái cách hắn tự tay bẻ gãy nhành hoa đào mà hắn tặng cho nàng vậy. Nhiếp Thanh Lan là một cô nàng mạnh mẽ, quyết đoán. Nàng yêu Tư Không Thần nhiều năm, bán mạng cho hắn, đến cuối cùng đổi lại vẫn là con số không. Ngày nàng rời đi, cũng là ngày nàng quyết tâm bỏ lại những lưu luyến, si mê với hắn. Dù vài chục năm tình cảm không dễ quên nhưng nàng cũng sẽ không vì thế mà cùng hắn dây dưa, ủy khuất chính mình.  Nhiếp Thanh Lan không nghĩ bản thân có thể yêu một người nhanh đến vậy. Tuy vài tháng ngắn ngủi nhưng sự dịu dàng của chàng, sự quan tâm của chàng, những nỗ lực để bảo vệ nàng khiến con tim nàng xao động. Rồi không biết từ lúc nào, đôi mắt hoàng kim lấp lánh ánh mặt trời ấy in sâu trong tâm trí nàng, chiếm cứ toàn bộ trái tim nàng, khiến nó trở nên rực rỡ sống động. Nhiếp Thanh Lan yêu Tư Không Thần nhưng đó đã là quá khứ. Hiện tại và tương lai, người nàng muốn cùng nắm tay đi hết đoạn đường dài này là phu quân Lý Thừa Dục của nàng. *** Với tớ, Trạm Lộ giống như người lạ thân quen khi mà tớ đã đọc không ít tác phẩm của tác giả này, nhưng số truyện nhớ được thực sự không nhiều. “Hoa đào khuynh quốc” là một trong số ít những truyện của Trạm Lộ khiến tớ ấn tượng, bởi bút lực mạnh mẽ, cách chuyển biến tình huống hợp lý, tuyến nhân vật ổn định, cảnh H được lồng ghét logic không quá đà, vừa thỏa mãn sắc tính lại có chiều sâu thưởng thức.  “Hoa đào khuynh quốc” thực sự khiến tớ có cảm giác đông qua, xuân tới, hoa đào chớm nở, không phô trương choáng ngợp, ngược lại có chút dịu dàng, có chút day dứt rồi lại có cảm giác thỏa mãn để có thể bật thốt lên “rốt cuộc hoa đào cũng nở, người có tình cuối cùng cũng được ở bên nhau”.  ____________ (*): Lời bài hát Một lần là tốt rồi - Dương Tông Vỹ  Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Hoa Đào Khuynh Quốc của tác giả Trạm Lộ.
Hợp Đồng Hết Hạn
Khương Khả Vọng được Bùi tiên sinh “chiếu cố” ba năm, thuận lợi có được đèn xanh thông hành khắp mọi chốn trong giới giải trí , nhưng lại vẫn cứ thế, mãi chẳng nổi lên được. Đến khi hết hạn hợp đồng ba năm, cô cũng không có ý định tiếp tục gia hạn, quyết định cân nhắc, suy nghĩ thật kĩ xem sau này, con đường tương lai sẽ bước tiếp như thế nào. Bùi tiên sinh cũng không nói gì thêm, thả cô đi, trước khi cô đi còn tặng cô một nguồn tài nguyên đồ sộ, thể hiện phong độ và thể diện đến cực hạn. Sau khi chia tay, trong thâm tâm Khương Khả Vọng vẫn có chút gì đó lạc lõng. Chỉ là đối phương đã thoải mái dứt khoát như thế, cô cũng không có lí do gì để cho tinh thần mình sa sút được, thế là xốc lại tinh thần, nhận một chương trình truyền hình thực tế về tình yêu. Ai mà biết được, tập thứ nhất vừa được tung ra, về đến nhà, không thể tưởng tượng được người nào đó đã ngồi trực ở phòng khách đợi cô, sắc mặt tối sầm. “Khương Khả Vọng, đủ lông đủ cánh rồi đúng không?” *** Trước khi đọc cần biết: 1: Nữ chính bệnh kiều*, không phải người lương thiện. 2: Có xen lẫn hồi ức. *Bệnh kiều trong tiếng nhật là yandere – đây là từ chỉ tính cách của những nhân vật rất yếu đuối, nhút nhát, dễ xấu hổ, thẹn thùng. Khi yêu họ rất chung thủy, họ có thể làm bất kỳ cái gì cho người họ yêu đến mức thái quá. Họ có máu ghen và sự chiếm hữu rất cao, thường thì các nhân vật yandere có tâm lý không bình thường. Tóm gọn lại thì chính là có tính chiếm hữu mạnh và giữ dục siêu lớn. (nguồn: greyphan) Note của editor: Mình chỉ mới vừa học edit thôi, vậy nên có gì sai sót xin cứ để lại bình luận phía dưới, mình sẽ cố gắng khắc phục mọi thứ và làm ra bản edit tốt nhất có thể. Cảm ơn đã ghé qua, rất vui nhận được nhận những bình luận mang tính góp ý (đầy thiện ý). *** Tháng tư, Bắc Kinh, ánh nắng chói chang. Một chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc từ sân bay. Bên trong xe, Khương Khả Vọng đang ngồi dựa vào ghế, ngủ bù. Người đại diện Comilla hồi âm email xong, cuối cùng cũng có thời gian để uống một hớp nước, vừa vặn nắp bình vừa quay đầu nhìn cô nghệ sĩ nhà mình đang ngồi bên cạnh. Mới đón cô từ sân bay ra, lên xe được một lát đã ngủ say như chết. Một tháng này, Khương Khả Vọng ở nước ngoài một mình để ghi hình cho một chương trình truyền hình thực tế. Tổ chương trình hà khắc, không cho trợ lí đi theo, hành lí cũng không được mang nhiều, thống nhất mỗi người chỉ được hai vali. Bắc Âu lạnh như thế, xa như thế, thực sự là khổ cho cô rồi. Đúng vậy, vừa gặp mặt ở sân bay đã thấy đứa nhỏ này mặt mày mệt mỏi, người cũng gầy hẳn đi, trông rất hốc hác. Nhưng cô vẫn mỉm cười, không hề gắt gỏng, cũng chẳng phàn nàn một câu nào, còn tặng cho Comilla đồ kỉ niệm mua ở nước đó, là một tiểu mỹ nhân ngư làm bằng gỗ mộc. Khương Khả Vọng không hổ là người mà chị ta kì vọng, từ lúc gia nhập tới giờ chưa từng làm chị ta lo lắng, tính cách tốt như một cục bông mềm vậy. Đang cảm khái, bỗng nhiên xe chậm rãi dừng lại. Comilla nhìn ra ngoài từ cửa sổ, một hàng dài tít tắp không nhìn thấy nổi điểm cuối: “Kẹt xe à?” Lái xe đáp lại, Comilla mở bản đồ ra xem tình hình đường xá, thấy rằng trong vòng 3km quanh đây đều bị tắc nghẽn. “May mà hôm nay không có chuyện gì quan trọng.” Chị ta lẩm bẩm tự nói với mình. Vô ý quay đầu lại, thấy cô gái bên cạnh mặt mày mông lung mờ mịt, “Dậy rồi à?” “Dạ, chị Comilla.” Khương Khả Vọng hít hít mũi, khuỷu tay đặt lên ô cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài. Dòng xe cộ phía trước di chuyển lên với tốc độ rùa bò, ba người ở trong xe không tránh khỏi có chút khó xử. Khương Khả Vọng ngửa mặt nhìn trần xe, phá vỡ bầu không khí yên lặng này: “Chị Comilla này, chị có điếu nào không?” Comilla giật nảy mình: “Em không sợ bị Bùi tiên sinh phát hiện à?” Bùi tiên sinh ra lệnh bắt Khương Khả Vọng phải cai thuốc, ngay cả đám người theo cô cũng phải bỏ thuốc lá. Mời các bạn đón đọc Hợp Đồng Hết Hạn của tác giả Nhân Tương.