Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei

Một tác phẩm đậm chất trinh thám cổ điển vua trinh thám Nhật Bản Keigo Higashino. Bản di chúc về khối tài sản kếch xù của ông Ichigahara Takaaki sẽ được công bố vào đúng lễ 49 ngày của ông tại lữ quán Kairotei, nơi sinh thời ông vô cùng yêu mến. Nhưng một lá thư hé lộ sự thật bị chôn vùi dưới lớp tro tàn của vụ hỏa hoạn ở lữ quán này nửa năm trước, xuất hiện đúng buổi tối trước ngày công bố di chúc đã khiến mọi chuyện trở nên rối tung. Cũng trong đêm đó, một người đã bị sát hại. Ngọn lửa ngờ vực bắt đầu âm ỉ cháy lan, một thảm kịch khác đã được soạn sẵn và chờ hồi kết để hạ màn... *** Higashino Keigo là tiểu thuyết gia trinh thám hàng đầu Nhật Bản với nhiều tác phẩm hàng triệu bản bán ra trong và ngoài nước, gặt hái vô vàn giải thưởng. Ông từng là Chủ tịch thứ 13 của Hội nhà văn Trinh thám Nhật Bản từ năm 2009 tới năm 2013. Mỗi tác phẩm của ông đều có phong cách khác nhau, nhưng nhìn chung đều có diễn biến bất ngờ, khắc họa tâm lý nhân vật sâu sắc, làm nên nét riêng biệt trong chất văn của Higashino Keigo. *** Tổng giám đốc một công ty lớn qua đời để lại khối tài sản kếch xù. Và bản di chúc phân chia số tài sản ấy sẽ được công bố tại lữ quán Kairotei vào 49 ngày mất của ông, địa điểm gắn bó thân thiết với ông trong những ngày quá vãng. Nhưng tất cả tình yêu, đam mê, dục vọng của những người liên quan cùng bản di chúc ấy đã bị nhấn chìm vào biển lửa bi kịch quá khứ và thảm kịch ở hiện tại. Không giống như nhiều tác phẩm khác của tác giả Higashino Keigo, tác phẩm thường được kể theo ngôi thứ ba, người kể chuyện mang điểm nhìn toàn tri bao quát toàn bộ diễn tiến câu chuyện, tường thuật lại chi tiết quá trình điều tra cũng như suy nghĩ cả phía người điều tra lẫn những bên liên quan đến vụ án. Thì Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei (cũng như Án mạng mười một chữ), được kể theo ngôi kể thứ nhất, người kể chuyện xưng tôi, tự thuật lại hành trình theo đuổi vụ án của người đó. Và một điểm đặc biệt nữa, nhân vật xưng “tôi” ở đây là một nhân vật nữ, chịu nhiều bất hạnh, phải tự gồng mình lên để đòi lại công lý cho bi kịch chính bản thân cô phải chịu đựng. Đó là cô gái 32 tuổi tài năng, thư ký riêng của tổng giám đốc Ichigahara Takaaki – Kiriyu Eriko. Cô gái ấy đã bị chính người đàn ông cô yêu mưu đồ ám sát giữa đêm tối tại lữ quán Kairotei. Sau khi bóp cổ cô, anh ta châm lửa hòng tự sát và thiêu rụi toàn bộ chứng cứ. Nhưng may mắn, Eriko sống sót một cách thần kì; tuy vậy, cô cũng bị hủy hoại nhân hình trong vụ hỏa hoạn. Tuy nhiên, với Eriko, đó không phải là kết thúc bởi ẩn tình, sự thật đằng sau vụ án, yêu hận tình thù cùng trách nhiệm cô mang với tổng giám đốc Ichigahara Takaaki vẫn còn đè nặng trên vai cô. Bởi vậy, Eriko đã hi sinh tất cả, kể cả tên gọi, kể cả danh tính, hóa thân vào vai bà lão Honma Kikuyo đã qua đời, nửa năm sau quay lại lữ quán Kairotei vào ngày công bố di chúc của ông Ichigahara nhằm báo thù và đòi lại công lý. Chính vì đặt điểm nhìn vào vai người phụ nữ đã mất tất cả, để con người đó tự xưng tôi mà tràn ngập trong cuốn tiểu thuyết Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei là những suy nghĩ riêng, là suy luận cá nhân, là ánh nhìn chủ quan qua con mắt của một kẻ như chỉ còn sống mà chờ đợi giây phút khám phá ra tất cả ẩn tình, như chỉ tồn tại để đợi chờ phút giây tự tay cô chấm dứt tất cả. Cũng từ ngôi kể thứ nhất đấy mà điểm nhìn trần thuật cũng dễ dàng hướng ra bên ngoài theo ánh nhìn, sự đánh giá của nhân vật đồng thời nhanh chóng trở thành điểm nhìn bên trong khắc họa nội tâm con người. Và, một câu chuyện trinh thám, được kể từ ngôi thứ nhất đặt lên vai nạn nhân, người bị hại mà chất bi của truyện lại càng thêm sâu sắc. Quá khứ đau thương, vụ hỏa hoạn cách đấy nửa năm tước đi của Eriko tất cả: tình yêu, tương lai, tuổi trẻ. Câu chuyện vì thế như đã vượt ra ngoài một tiểu thuyết trinh thám đơn thuần mà mang đặc điểm của một cuốn tự truyện: tản mát trong suy nghĩ, đứt gãy trong hành động, sự đan xen liên tiếp quá khứ và hiện tại… Bởi vậy sự cực đoan, sự hồ nghi tất thảy, thậm chí là sự lạnh lùng trong ý nghĩa mà cô mang, rất dễ tạo sự đồng cảm nơi độc giả. Án nằm trong án, truyện nằm trong truyện. Ngay từ những chương truyện đầu tiên, thậm chí ngay trong lời bạt tóm tắt tác phẩm nằm ở trang bìa 4 cuốn Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei Nhã Nam xuất bản đã phần nào hé lộ cấu trúc tác phẩm: Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei mang hình thức án lồng trong án, câu chuyện này là kết quả của câu chuyện trước đồng thời mở ra câu chuyện về sau. Cấu trúc như vậy đã tạo nên tính lớp lang, móc xích cho toàn bộ cuốn sách gần 300 trang. Có thể nói, không gian vật lý trong tiểu thuyết Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei khá hẹp, gần như mọi hoạt động, sự việc đều diễn ra nơi khuôn viên lữ quán. Vậy nhưng, không gian hẹp nơi lữ quán Kairotei đã chứng kiến trận hỏa hoạn gần như nhấn chìm một cặp đôi nam nữ, lữ quán đó cũng là nơi xảy ra liên tiếp hai vụ án mạng kinh hoảng, và nơi ấy lần nữa lại chìm trong ngọn lửa của lòng tham và hận thù. Vụ án trong quá khứ, vụ án ngày hiện tại, tất cả lại mở ra những nhánh truyện khác nhau về hàng loạt bí ẩn khó thể cắt nghĩa, khó thể công khai ngoài ánh sáng. Từ bí mật mà người đàn ông quá cố Takaaki vẫn luôn cất giấu tới bí mật Eriko quyết định chôn chặt cùng vụ hỏa hoạn năm nào. Từ mối tình oan trái gắn liền với lữ quán Kairotei tới sự thật câu chuyện về người đàn ông tự vẫn trong hỏa hoạn – Satonaka Jiro. Và giữa thảm án liên hoàn, những góc khuất mà các nhân vật đã luôn lảng tránh cũng dần hé lộ. Để ta nhận ra, những con người xuất hiện trên trang sách của Higashino Keigo, dẫu là kẻ thủ ác hay nạn nhân hay đơn thuần chỉ là những con người liên đới, vô tình xuất hiện tại lữ quán Kairotei, không một ai không có mảng tối trong quá khứ, trong đời sống, trong tâm hồn. Ai cũng có suy nghĩ và có phần ích kỷ riêng. Lữ quán Kairotei, bi kịch tình yêu và thảm kịch một gia đình, như lát cắt của đời sống xã hội Nhật Bản vào giai đoạn chuyển mình thời suy thoái kinh tế. Bên cạnh đấy, cấu trúc truyện lồng truyện ở Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei còn nằm trong khía cạnh: hành động trả thù của Eriko không chỉ diễn ra song song với hành động của hung thủ thật sự mà còn song song với hành động của cảnh sát. Khác với nhiều tác phẩm trinh thám, cảnh sát chỉ nắm giữ vai trò làm nền, thì ở cuốn tiểu thuyết này, họ là những nhân vật thật sự sống động, có những suy luận đặc biệt sắc sảo giúp thúc đẩy tiến trình phát triển câu chuyện cùng đẩy nhanh đến cao trào suy luận, hành động của nhân vật chính, xưng “tôi”. Dẫu rằng họ vẫn là kẻ đến sau, dẫu rằng đến cuối cùng họ cũng không thể ngăn nổi thảm kịch định sẵn, thì tuyến nhân vật cảnh sát vẫn góp một nhánh truyện quan trọng trong cả mạch truyện chảy trôi 288 trang của tiểu thuyết Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei. Bi kịch tình yêu và thảm kịch lòng tham chìm vào biển lửa. Có lẽ, không phải nói quá nếu như khẳng định rằng: Vụ án mạng ở lữ quán Kairotei là tổng hòa của bi kịch tình yêu và lòng tham con người. Vì một chuyện tình vụng trộm dang dở mà kéo theo sự dở dang của hàng loạt số phận. Vì một tình yêu không nhận được hồi đáp, người ta quyết định phản bội lại yêu thương khi xưa. Vì một tình yêu ngỡ rằng là yêu, đã đẩy người ta xuống bờ vực của hận thù không thoát… Và lòng tham, có thể khiến người ta trở mặt lại với chính thân thích ruột thịt, với chính bạn bè, bán rẻ cả lương tri, bán rẻ cả nhân cách. Nhưng yêu thương hay hận thù, tham lam vô độ cuối cùng cũng chìm vào biển lửa nơi lữ quán Kairotei. Lửa cháy thiêu rụi quá khứ đau thương, ngọn lửa lan rộng cuốn đi thực tại nghiệt ngã. Hỉ nộ ái ố tham sân si, yêu hận tình thù đến thế, cuối cùng đều chìm vào biển lửa. Để rồi tất cả hóa thành hư vô, như cái kết của tiểu thuyết Vụ án ở lữ quán Kairotei vẫn còn để ngỏ về số phận những người ở lại, và cho độc giả tự suy ngẫm, tự viết tiếp cái kết của cuốn sách sau những bi kịch liên tiếp nơi lữ quán hữu tình mà lòng người như nguội lạnh, vô tình ấy. Mọt Mọt Review *** Tôi là một bà lão. Một bà lão sắp bước sang tuổi 70. Đưa vé bước qua cửa soát, cảm giác căng thẳng trong tôi vơi đi được phần nào. Dù tự tin là trông mình rất ổn, nhưng để cho chắc không bị nhìn thấu tâm can, tôi cứ thế cúi gằm mặt trong tàu điện. Đám học sinh ngồi ở hàng ghế đối diện mải mê đọc tạp chí truyện tranh như chẳng thèm đếm xỉa gì đến bà lão này. Không được căng thẳng như thế này. Phải tự tin lên. Cứ đường đường chính chính là ổn. Làm được như thế sẽ không bị ai nghi ngờ. Bên cạnh quầy bán vé có một chiếc gương. Làm bộ thản nhiên, tôi ra đứng trước đó. “Coi này, nhìn ở góc độ nào cũng chỉ thấy một cụ bà cực phẩm là đây.” Không được mất tự tin. Bí quyết chỉ có vậy. Nói rồi, tôi nhìn xung quanh phía trước nhà ga. Không phải một nhà ga to lớn gì. Đại khái cũng có một cái nom giống bùng binh phía trước nhưng không đến mức có đường riêng cho các tuyến xe buýt chạy qua. “Chỗ này mà thuận tiện hơn thì có lẽ khách du lịch sẽ đông lên đấy” tôi đã nói suốt với ông Takaaki như thế, nhưng ông chỉ cười rồi bảo “Nhưng chính cái kiểu dị thường ấy lại ghi điểm cho nơi này.” Tấm biển đề điểm chờ xe taxi gỉ sét khiến tôi lo lắng không biết liệu có xe nào chạy qua đây không. Nhưng chờ độ mười phút thì cũng có một xe taxi tư nhân từ phía bùng binh chạy lại. Lái xe là một người đàn ông đầu tóc bạc phơ, khuôn mặt có vẻ phúc hậu. “Xin cho tôi đến lữ quán1 Ichiharatei.” Tôi nói. “Lữ quán Ichiharatei... À, vâng.” Bác tài vừa khởi động đồng hồ tính tiền vừa hơi ngoái lại phía tôi. “Lữ quán đó giờ không còn kinh doanh nữa. Quý khách có biết không ạ?” “Vâng, tôi có biết. Từ sau vụ tai nạn đó phải không ạ?” “Là vụ hỏa hoạn đấy. Cũng được nửa năm rồi thì phải. Tôi cũng không rõ cụ thể thế nào nhưng đối với lữ quán mà nói thì quả là vận đen hết mức.” Đúng là một ông già nhiều chuyện, cả chuyện đó cũng nói ra được. Qua gương chiếu hậu, bác tài ngó nhìn phản ứng của tôi rồi dò hỏi: “Quý khách chắc không phải là người của lữ quán đâu nhỉ?” “Tôi chỉ là người quen biết với chủ lữ quán thôi.” Tôi đáp. “Ra vậy. Biết thế tôi đã không cần giải thích cặn kẽ rồi.” “À, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi đến Ichiharatei.” “Chắc vậy rồi. Vì khách quen của lữ quán sẽ không gọi là Ichiharatei mà gọi là Kairotei.” “Kairotei?” “Vì lữ quán được chia thành các khu khác nhau, nối liền bằng một dãy hành lang nên được đặt tên như vậy.” “À, ra là thế.” “Lữ quán ấy nổi tiếng lắm đấy, quý khách. Nghe nói tuy không rộng đến mức cho nhiều khách đến nghỉ nhưng trước đây một nhà văn nổi tiếng nọ đã trọ ở đó trong một thời gian dài. Tôi cũng mong được một lần đến đấy nghỉ mà vẫn chưa có cơ hội.” Nói thế xong bác ta nở nụ cười tươi rói. “Dạo đó chắc vụ hỏa hoạn cũng trở thành đề tài bàn tán của vùng này bác nhỉ?” “Cũng có đấy. Vì kể ra cũng là vụ việc kỳ lạ mà.” Nói đến đây, ông ta đột nhiên thay đổi giọng điệu. “À mà thật tình, cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ. Nhưng nghe nói là đã được tu sửa lại như cũ rồi nên chắc không có gì phải lo lắng đâu.” Ông ta phải vội vàng chữa lời như vậy hẳn là vì đã buột miệng nói về lời đồn kỳ quái đó, sợ sau này bị phía lữ quán Kairotei để mắt đến đây mà. Chẳng mấy chốc, chiếc xe đi vào đoạn đường núi. Những con đường mấp mô nối tiếp nhau. Dân cư thì thưa thớt còn cây cối lại rậm rạp, um tùm. Đi thêm một đoạn nữa, các ngã rẽ nhỏ dần hiện ra. Đầu mỗi ngã rẽ đều dựng biển hiệu của các lữ quán. Đi qua hết dãy biển hiệu, gần đến cuối đường thì mới thấy một tấm biển mới coong đề chữ “Kairotei”. Ở góc biển hiệu còn ghi một dòng chữ nhỏ “Ichiharatei”. Tôi xuống xe trước lữ quán, nhưng không thấy có người ra đón. Tôi liền bước vào sảnh trong nhà kiểu Nhật, hai lần cất tiếng gọi. Được một lát thì nghe thấy tiếng chân vọng lại, rồi từ phía sâu bên tay phải, bà quản lý lữ quán đi ra. Tôi đột nhiên cảm thấy thân thể mình cứng đờ. Đây là cửa ải đầu tiên. Nếu không công phá được nó thì đừng mơ làm gì tiếp. Bà quản lý quỳ gối, nền nã khép hai tay lại rồi hỏi: “Có phải quý bà Honma không ạ?” Bà ấy quãng gần 50 nhưng nhờ lớp trang điểm kỳ công mà mang vẻ nhu mì trông chỉ như ngoài 30. Nhìn vậy tôi cũng có đôi chút ghen tị trong lòng. “Vâng, tôi là Honma Kikuyo.” Phải vừa giữ nguyên tư thế điềm đạm, vừa toát ra một sự thiếu sức sống đúng với cái tuổi này. Chẳng phải vì giây phút này mà mình đã luyện tập trước gương không biết bao nhiêu lần rồi sao. Cho dù đến giờ vẫn không làm được cho hoàn hảo. Một khoảng lặng trôi qua, sau đó bà quản lý nở một nụ cười tươi tắn. “Hân hạnh được đón tiếp quý khách. Quý khách đường xa đến đây chắc mệt lắm rồi đúng không ạ.” Nhìn gương mặt này, tôi chắc mẩm là mình đã thắng. Bà ta không một chút nghi ngờ. Tôi cởi giày bước lên bậc thềm, bà quản lý vẫn giữ nét mặt hồn hậu rồi đứng lên. “Vậy tôi xin phép dẫn quý khách về phòng luôn. Chúng tôi đã nhận được yêu cầu chuẩn bị phòng cao cấp cho quý khách.” “Cảm phiền bà quá.” Nói đoạn tôi cúi đầu xuống, vừa tủm tỉm cười vừa nói tiếp: “Về phòng nghỉ, tôi xin mạn phép có yêu cầu vô lối này.” “Sao cơ ạ?” Mặt bà quản lý lộ rõ vẻ bất ngờ. “Quý khách có yêu cầu gì ạ?” “Cũng chẳng phải yêu cầu gì to tát.” Tôi vẫn cúi mặt cười mỉm, rồi ra vẻ quan trọng, tôi ngẩng đầu lên. “Thật ra tôi có nghe ông nhà tôi kể đã từng nghỉ ở đây. Nghe nói quang cảnh từ phòng ông ấy nghỉ khi đó đẹp tuyệt vời, nên nhân dịp này tôi cũng muốn được nghỉ tại phòng đó.” “À, ra là vậy ạ. Tôi cũng mong sẽ đáp ứng được yêu cầu của quý khách. Phòng đó là phòng nào vậy ạ?” Ánh mắt thoáng hiện lên sự bất an, bà quản lý hỏi. “Ông nhà tôi nói là phòng Inoichi2.” Nghe tôi trả lời xong, bà ấy bối rối thấy rõ. ... Mời bạn đón đọc Vụ Án Mạng Ở Lữ Quán Kairotei của tác giả Higashino Keigo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vườn Bướm Đêm
Vườn bướm đêm là một cái tên mỹ miều chỉ một biệt thự biệt lập nằm giữa một khu vườn tuyệt đẹp. Giữa hoa cỏ và cây cối xanh tươi là một chốn kinh hoàng giam giữ các phụ nữ trẻ, những loài "bướm quý" được tạo ra bởi một người đàn ông tàn bạo, quái gở, có sở thích sưu tầm mẫu vật. Khi khu vườn bị phát hiện, một người sống sót được đưa đi thẩm vấn. Hai nhân viên điều tra FBI Victor Hanoverian và Brandon Eddison dấn thân vào một vụ án hãi hùng nhất trong sự nghiệp của họ, nhất là khi cô gái được đưa đến - Maya chứng minh bản thân mình là một câu đố hiểm hóc. Từng chút một, câu chuyện về Vườn bướm đêm được hé lộ, nhưng Maya càng chia sẻ nhiều điều, hai thanh tra càng nghi ngờ rằng phải chăng còn một bí mật kinh khủng khác đang được che giấu? *** Dot Hutchison Là tác giả cuốn A Wouned Name (tạm dịch: Cái tên bị thương tổn), một tiểu thuyết về người trẻ dựa trên tác phẩm Hamlet của Shakespeare, và tiểu thuyết trinh thám người lớn Vườn Bướm Đêm. Với kinh nghiệm làm việc tại một trại Hướng đạo sinh nam, một cửa hàng đồ thủ công, một hiệu sách và một Hội chợ Phục hưng 9vowis tư cách là một quân cờ người), Hutchison tự hào mình luôn giữ được niềm vui như thiếu nữ trong nội tâm của mình. Cô yêu các cơn bão, truyện thần thoại, lịch sử và các bộ phim có thể và nên được xem đi xem lại. *** [Review sách] VƯỜN BƯỚM ĐÊM – Cơn ác mộng kinh hoàng trong khu vườn địa đàng cùng hai vấn nạn nhức nhối của xã hội hiện nay – Tác giả: Dot Hutchison Thể loại: Tiểu thuyết (Tâm lý học tội phạm) —— Vườn bướm đêm là một cái tên mỹ miều chỉ một biệt thự biệt lập nằm giữa một khu vườn tuyệt đẹp. Ở đó có thác nước chảy rì rào và sủi bọt bên ngoài, những bông hoa sặc sỡ nở rộ trên nền lá và cây um tùm, từng đàn bướm dập dờ lượn quanh. Thác nước đổ vào một con suối nhỏ uốn khúc dẫn ra một cái ao thả hoa súng, những lối đi rải cát trắng đánh dấu đường qua vườn cây tới những cái cửa khác. Không gian rộng lớn, thơ mộng, gần như gây choáng ngợp ngay từ lần nhìn đầu tiên. --------- Cơn ác mộng kinh hoàng trong khu vườn địa đàng Song đó không đơn giản chỉ là một khu vườn rợp bóng cây, ngát hương hoa đơn thuần mà tại đó còn tồn tại nhiều loài bướm quý và đặc biệt: những nàng Bướm với đôi cánh được xăm trổ vô cùng tinh vi trên lưng dọc xuống eo tương ứng với tên của từng loài bướm quý trên thế giới, tựa các tiên nữ. Giữa hoa cỏ và cây cối xanh tươi, đó là chốn kinh hoàng giam giữ các phụ nữ trẻ bị bắt cóc, tất cả được giám sát bởi một người đàn ông tàn bạo, quái gở, có sở thích sưu tầm các mẫu vật, thường được gọi với cái tên Thợ làm vườn (Gardener). Tuy nhiên, như chúng ta biết, vòng đời của loài bướm trong tự nhiên rất ngắn, chỉ tồn tại vài tháng ngắn ngủi. Thật là đáng tiếc! Và Thợ làm vườn cũng vậy – mong muốn rằng một phép lạ phi thường như vậy sẽ ở với hắn mãi mãi, chiếu sáng cuộc sống của hắn với sự hồi hộp của đôi cánh được vẽ bằng tất cả các màu sắc của cầu vồng do hắn một tay tạo nên. Chính vì lẽ đó, để các nàng Bướm của mình tồn tại vĩnh cửu, để có thể ở bên hắn suốt đời, thì cứ đến sinh nhật lần thứ 21 của bất kì nàng Bướm nào, nàng ấy sẽ được thay y phục màu (khác so với ngày thường chỉ mặc màu đen), chải chuốt xinh đẹp rồi được Thợ làm vườn đưa vào bể kính đổ đầy nhựa và ở trong đó mãi mãi. --------- Phản ánh hai vấn nạn nhức nhối của xã hội hiện nay: nạn bạo hành phụ nữ và nạn ấu dâm Qua lời kể của một trong những người sống sót sau khi khu vườn bị phát hiện – Maya – từng chút một, câu chuyện kinh hãi về Vườn bướm đêm dần được hé lộ, đồng thời bí mật kinh khủng đằng sau những con người có vẻ bề ngoài nho nhã, đạo mạo ấy cũng bị lật tẩy. 1. Cơn ác mộng của các thiếu nữ không bao giờ muốn tỉnh lại Chỉ việc buộc các cô gái hóa thân thành những chú bướm xinh đẹp rồi ở bên Thợ làm vườn mãi mãi thì chưa đủ sự biến thái, kinh tởm và tàn bạo của hắn. Có thể xem “Vườn bướm đêm” là một câu chuyện về bạo lực và bạo hành của đàn ông đối với phụ nữ. Các cô gái sau khi bị bắt cóc chịu bạo hành tập thể cả về thể xác lẫn tinh thần, bị kiểm soát chặt chẽ bởi hệ thống camera 24/24 mọi lúc mọi nơi, kể cả trong lúc ngủ hay khi tắm, và thậm chí bị đánh đập dã man không thương tiếc… Hơn thế nữa, Avery – con trai cả của Thợ làm vườn với tâm lý biến thái, quái gở, thường xuyên xâm hại tình dục cùng những sở thích, ý tưởng điên rồ, bệnh hoạn. Điều này đã khiến cho các cô gái ấy bị tổn thương, sự phản kháng trong họ dần trở nên yếu ớt, muốn trốn tránh thực tại khủng khiếp. Họ hành xử giống hệt nhiều nạn nhân bị bạo hành ở ngoài đời thật. “Thế nhưng nếu có hi vọng bay xa trong một đêm, hay một ngày, hay vô tận, liệu có vì thế mà nó bay đi ít hơn? Mọi thứ chúng ta thấy hay tưởng mình thấy vốn chỉ là một giấc mơ trong giấc mơ.” —— 2. Nỗi đau của những đứa trẻ và gia đình có con cái bị xâm hại tình dục Gần cuối câu chuyện, tác giả Hutchison đưa thêm nhân vật Keely – một cô bé 12 tuổi, tạo nên sự đỉnh điểm để đập tan sự hèn nhát, do dự của người con trai út Thợ làm vườn – Desmond. Còn gì đau đớn và ám ảnh hơn đối với một đứa trẻ đang đón sinh nhật lần thứ mười hai cùng gia đình và bạn bè tại trung tâm thương mại thì bị bắt cóc, xâm hại tình dục dã man rồi nhốt ở một nơi mà em biết không thể về lại quê nhà, về lại với bố mẹ. Nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần ấy liệu thời gian có chữa lành? Đây cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh đối với các bậc cha mẹ trong xã hội hiện đại ngày nay, ngoài việc quan tâm cái ăn, cái mặc của con hằng ngày, bố mẹ nên hướng dẫn cách con tự bảo vệ mình, bảo vệ bản thân khỏi những người xấu, cũng như khắc phục sự hạn chế trong nhận thức của trẻ về các hình thức xâm hại tình dục, sự tò mò khám phá về giới tính. Bởi một khi sự việc đã xảy ra, hậu quả để lại là nỗi đau thắt lòng không chỉ riêng con cái mà chính bậc làm cha, làm mẹ ấy cũng phải gánh chịu. Điều này làm mình liên tưởng đến bộ phim Hope (Hy vọng) của Hàn Quốc được công chiếu vào năm 2013 dựa trên vụ án ấu dâm có thật gây rúng động cả Hàn Quốc và thế giới. --------- Ra đời vào năm 2016, nội dung câu chuyện của Vườn bướm đêm được Dot Huchison lồng ghép một cách khéo léo dựa trên những vụ án có thật nhằm phản ánh thực trạng phũ phàng của xã hội hiện nay. Cách phân tích tâm lý, suy nghĩ của các nhân vật chính diện hay phản diện và cách câu chuyện được kể bởi một trong các nạn nhân – Maya, nàng Bướm thuộc họ Western Pine Elfin xinh đẹp có sở thích đọc sách – được xem là khá hấp dẫn. Người đọc sẽ cảm thấy rùng mình, sợ hãi và thậm chí kinh tởm khi Maya thuật lại vô cùng chi tiết việc mình bị bắt cóc rồi bị giam cầm trong Vườn, cũng như khi cô tận mắt chứng kiến các cô gái khác khi tròn 21 tuổi vĩnh viễn ở trong bể kính được trưng bày tại sảnh của Vườn, hoặc như việc một cô gái nào sẽ bị giết nếu không may mang thai sau khi bị lạm dụng tình dục bởi hai cha con Thợ làm vườn, hay cơ thể bị viêm nặng, sưng tấy không lành lại được khi xăm cánh trên lưng,… Quả thật, trong khu vườn đó, Thợ làm vườn là người toàn quyền quyết định sự sống chết của các cô gái. Tuy nhiên, vấn đề gây tranh cãi nhiều nhất đó chính là sự thiếu phản kháng mạnh mẽ của gần hai mươi cô gái bị giam cầm trong Vườn. Họ quá yếu đuối, trở nên thụ động và không dám phản kháng lại hai cha con Thợ làm vườn. Các cô gái ấy chấp nhận sống ngày này qua ngày khác tại đó, chấp nhận chờ đến khi sinh nhật 21 tuổi và rồi đau đớn kết thúc cuộc đời mình trong bể kính. Ngoài ra, nhân vật Desmond - con trai út của Thợ làm vườn – nhận ra được sự khủng khiếp, sai trái trong hành động của cha và anh mình nhưng lại quá thụ động đến mức hèn nhát, không dám báo cảnh sát, cũng chấp nhận để các cô gái và người mình yêu – Maya – sống một cuộc đời như loài bướm. “Chần chừ đủ lâu sẽ giết chết tất cả. Có lẽ hèn nhát là trạng thái tự nhiên của chúng ta nhưng nó vẫn là một lựa chọn.” ---------- Tạm kết, mặc dù cái kết đến chóng vánh, cú twist chưa đủ mạnh do kết cục đã được đưa ra từ đầu (khu vườn bị phá hủy toàn bộ), nhưng câu chuyện của các nạn nhân cùng hậu quả đến từ trải nghiệm hãi hùng mà họ đã trải qua trở thành tâm điểm nóng, đòi hỏi sự quan tâm của độc giả. Bởi lẽ rằng các nạn nhân đã được giải thoát không có nghĩa là họ đã hoàn toàn thoát khỏi ám ảnh ấy, đó là một cơn ác mộng mà họ không bao giờ muốn tỉnh lại, cần thời gian và sự kiên nhẫn để các cô gái có thể hòa nhập với cuộc sống bình thường. Sự giam cầm qua nhiều năm đã khiến các cô gái ấy trở nên yếu đuối, không đủ sức chống chọi với xã hội tàn khốc ngày nay, họ sợ những câu hỏi của cánh nhà báo, ánh đèn flash của đám phóng viên, lời dè bỉu của vài người “máu lạnh”… Chính vì thế, yêu cầu bức thiết đặt ra là xã hội cần “dang rộng đôi tay” để giúp đỡ, tạo điều kiện mở ra một cuộc sống mới cho các cô gái sau khi bị bạo hành, tạo một khởi đầu mới để xóa đi ám ảnh kinh hoàng trong Vườn bướm đêm. —— Thank you for reading! Review & Photo by @Thu Hồng Hoàng. Mời các bạn đón đọc Vườn Bướm Đêm của tác giả Dot Hutchison & Orkid (dịch).
Kim Cương Đoạt Mạng
"Không thể tin được... Jeffery Deaver lại mang đến một cuốn sách bùng nổ nữa trong loạt sách về Lincoln Rhyme... Deaver chính là một bậc thầy... Sẽ chẳng ngạc nhiên khi chúng ta thấy Kim cương đoạt mạng xuất hiện trong rất nhiều danh sách những cuốn sách hay nhất năm." - Suspense Magazine Buổi sáng cuối tuần tĩnh lặng ở khu phố 47, quận Kim cương bỗng chốc bị khuấy động bởi tin tức về vụ thảm sát ba mạng người tại một tiệm trang sức. Nạn nhân là một nghệ nhân cắt kim cương có tiếng cùng một đôi uyên ương đang sắp sửa trao nhau chiếc nhẫn thề hẹn trăm năm. Số kim cương trị giá cả nửa triệu đô-la trong cửa tiệm vẫn còn nguyên vẹn trong khi các nạn nhân bị tra tấn cho đến chết. Đây chắc chắn không phải một vụ án cướp của giết người thông thường. Vậy mục đích thực sự của tên sát nhân là gì? Tên sát nhân vẫn âm thầm, lạnh lùng và kín kẽ đi trên con đường của riêng hắn, cẩn thận xóa bỏ mọi dấu vết và giấu giếm chấp niệm trả thù bệnh hoạn của mình trong khi đầu mối mơ hồ duy nhất mà thanh tra Rhyme cùng cộng sự của anh có được là cậu trai đang học việc tại tiệm trang sức. Tuy nhiên, đối tượng này lại luôn thoát khỏi tầm tay của họ, kể cả lúc tưởng như đã sa lưới mai phục tới nơi… *** REVIEW “KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG” “Đây là nơi đất gặp nước trong cảnh sắc đẹp bình dị mà choáng ngợp. Đây là nơi đá khoác lên mình bố cục, sự lấp lánh và tương phản của nghệ thuật. Đây là nơi mà bụi rậm và cây cối chìa ra dọc theo các mỏm đá với vẻ duyên dáng của làn khói. Đây chính là nơi thích hợp để chết cho một người đã dành toàn tâm toàn ý cho đất mẹ.” Bối cảnh chết chóc của quyển này diễn ra ở một tiệm trang sức. Đơn thuần ban đầu thì người ta sẽ suy đoán rằng kẻ sát nhân muốn giết người cướp của. Tuy nhiên, mọi chuyện không đơn giản như vậy khi chẳng có một viên kim cương nào mất đi. Chỉ có các nạn nhân là bị hành hạ đến chết, trong đó đáng tiếc là có một cặp nạn nhân đang trong quá trình chuẩn bị nhẫn cưới cho cuộc hôn nhân trọn đời của mình. Động cơ của tên sát nhân là điều gây tò mò cho cả vụ án này. Người ta càng tò mò cực độ khi các cặp đôi vừa đính hôn liên tiếp bị sát hại thương tâm. Kẻ thủ ác phải chăng có thù với sự hạnh phúc hay tình yêu của người khác? Tất cả đều là dấu chấm hỏi mà tác giả đặt ra cho bạn đọc trong suốt quá trình khám phá cái kết thật sự của “Kim cương đoạt mạng”. Sự tinh vi trong thủ pháp, sự cẩn thận trong việc xóa đi chứng cứ gây án của kẻ thủ ác đã gây ra nhiều trắc trở, khó khăn cho công cuộc điều tra của Rhyme. Bài toán khám phá tâm lý của tên sát nhân trong vụ này tưởng như giản đơn nhưng hóa ra lại phức tạp vô cùng. Các quan hệ dây mơ rễ má được tác giả miêu tả có phần mơ hồ, cả nhân chứng và vật chứng cũng vậy, mọi thứ như một phủ lên một lớp sương mờ ảo khiến người đọc cứ nghĩ sắp tỏ tường thì cuối cùng lại mất hút hoặc đảo ngược. Jeffery Deaver vẫn duy trì được cách viết riêng biệt trong “Kim cương đoạt mạng”, đặc biệt là thủ pháp xây dựng nhân vật phản diện rất đặc trưng. Qua bao nhiêu quyển mình đã đọc thì đến quyển này, tài năng và sự điên loạn của kẻ thủ ác luôn được khắc họa sâu sắc ở nhiều góc độ. Tâm lý có, thông minh có và đặc biệt ở quyển này là sự biến đổi nhanh chóng trong cách hành động của nhân vật. Một điểm đáng lưu ý khác mà nếu là bạn đọc trung thành của Deaver cũng sẽ phát hiện ra chính là kiến thức đa dạng của tác giả ở nhiều lĩnh vực. Ở mỗi quyển, tác giả sẽ đưa ra nhiều kiến thức hay ho, hữu ích thuộc về các chuyên ngành khác nhau. Nếu ở “Dữ liệu tử thần” hay “Sát nhân mạng”, tác giả đề cập lĩnh vực mạng viễn thông, internet; ở quyển “Lưới điện tử thần” là những đồ điện gia dụng; ở “Búp bê đang ngủ” là những kiến thức về nghệ thuật điều tra tội phạm qua ngôn ngữ cơ thể thì ở “Kim cương đoạt mạng” chính là những khái niệm, cách đánh giá, tìm tòi và đẽo gọt kim cương. Bạn đọc nào có hứng thú về trang sức sẽ đánh giá cao các thông tin mà Jeffery Deaver đã đề cập. Hai nhân vật chính vẫn giữ vững và phát huy phong độ ở quyển này. Sự thông minh của Lincoln và sự gan dạ của Sachs vẫn khiến cho mình nể phục. Ấn tượng không quá tốt của mình đối với quyển này chính là plot twist chưa đủ tầm với câu chuyện. Tuy nhiên, tất cả các tình tiết gộp lại để đưa ra đáp án cuối cùng không bị phi logic nên tổng thể vẫn khiến mình thích thú, hài lòng và chấp nhận được các cú lật của tác giả đưa ra. Có một câu mà mình rất thích trong quyển này chính là: “Đôi khi bạn kết thúc một vụ án nhờ AND và các bằng chứng từ dấu vết hiện trường. Đôi khi nhờ một cái nháy mắt và một giọt mồ hôi.” Có thể nói Deaver luôn có một công thức chung cho các quyển sách của mình và may mắn thay, mỗi cuốn luôn mang đến sự hồi hộp khác biệt và giữ được sự hấp dẫn đối với độc giả đến khoảnh khắc cuối cùng. Sự điên rồ của kẻ ác chưa bao giờ tương đồng trong mỗi tác phẩm của ông, đây là điều mà mình cực kỳ thích khi đọc truyện trinh thám của Jeffery Deaver. Thế giới của khoa học pháp y qua các trang viết của “Kim cương đoạt mạng” có phần hơi nghiệt ngã, hơi bí bách bởi các nước đi của kẻ giết người. Mình ví quyển này như một chuyến đi khám phá trang sức đầy màu sắc và cũng đầy căng thẳng bởi sự tàn nhẫn của kẻ sát nhân. Máu có thể chảy trên kim cương, ngón tay có thể bị cắt đứt rời và cái chết có thể nhấn chìm tình yêu – tất cả đều được gói gọn trong “Kim cương đoạt mạng” khiến bạn thỏa mãn đến giây phút cuối cùng của câu chuyện. (Trần Nguyễn Phước Thông, FB Trần Thông, 04-02-2021) *** Kim cương đoạt mạng – thêm một tuyệt phẩm trinh thám nữa của Jeffery Deaver Với những độc giả khó tính, Kim cương đoạt mạng có thể không phù hợp với các bạn bởi lẽ thật khó để đi đến những trang sách cuối cùng mà không ngủ gật giữa chừng. Tuy nhiên, phần thưởng của Jeffery Deaver đem đến cho những ai đủ kiên nhẫn đọc hết có lẽ sẽ khiến họ phải gật gù, wow, lại thêm một tuyệt phẩm trinh thám mà suýt chút nữa đã lại bị bỏ qua Hồi hộp, kịch tính hay nghẹt thở là…những tính từ không có trong cuốn sách này Không thể phủ nhận rằng Jeffery Deaver viết sách theo một lối mòn, thậm chí tất cả các cuốn sách của ông đều có kết cục tốt đẹp cho mọi nhân vật chính trong toàn bộ series của chúng ta. Nếu đọc nhiều, bạn sẽ chẳng bao giờ phải toát mồ hôi hột cho những nhân vật chính, thậm chí có ở trong một tình huống nghẹt thở, bạn cũng chỉ gật gù, à ừ, giả vờ vậy thôi, vài phút nữa anh ấy hoặc cô ấy sẽ lại vượt qua mọi khó khăn thôi mà. Trở lại với nội dung chính của cuốn sách này, nếu bạn chưa đọc bất kỳ cuốn nào của Deaver thì bạn sẽ ngủ gật giữa chừng dù có kiên nhẫn đến mấy, vì thực sự dành riêng cho những độc giả yêu thích kim cương thì nó khá hay, nhưng những người ngoại đạo thì có thể chán ngắt với mấy cái thông điệp của các nghệ sĩ khoan cắt. Với những người yêu thích tác giả này, mọi việc thậm chí còn tồi tệ hơn. Cuốn sách có thể khiến họ thất vọng nhiều lần. Lại giết người hàng loạt biến thái à, lại hành động rượt đuổi bắt tội phạm à, lại dày hẳn 600 trang nhưng ở ngay mấy chương đầu, kẻ thủ ác đã suýt lọt lưới rồi lại trốn thoát bất ngờ à, ây dà Deaver ơi ông định lừa chúng tôi đến bao giờ nữa đây. Sức chịu đựng của những độc giả trung thành cũng có hạn, đừng bẻ cua khét lẹt mà ảo lòi nữa có được không? À tất nhiên là điểm cộng cho cuốn sách, nó không nhàm chán kiểu rượt đuổi như phim hành động – một kiểu rất Deaver trước đây – nay chỉ toàn là những chương sách nói về hành trình phá án của nhóm Lincoln Rhyme, cộng với những trường đoạn giết người quen thuộc của hung thủ. Nhưng thiếu sự kịch tính, quả thực cuốn sách là một cách tuyệt vời để ngủ ngon nếu đọc vài chương trước khi lên giường mỗi tối. Tựu chung lại, nếu những gì vừa nêu không khiến bạn chùn bước thì xin chúc mừng, rất có thể bạn rất phù hợp để đọc cuốn Kim cương đoạt mạng này, bởi vì ngoài những cái dở vừa nêu, nó tiềm ẩn những cuộc đấu trí cực hay, dù đôi lúc logic hơi hơi ảo lòi Cuộc đấu trí giữa 2 thiên tài – Nhà tội phạm học và gã Thợ đồng hồ chết chóc Như chúng ta đã biết, Thợ đồng hồ đã toi mạng trong tác phẩm Kẻ tầm da (số phận hắn sau đó như nào thì các bạn đọc đi sẽ biết, thiên cơ bất khả lộ!!!). Và lần này hắn đã đạo diễn toàn bộ những vụ án mạng, kế trong kế và án trong án, nhằm đạt được mục đích tối thượng của mình. Thật là mất hay nếu chia sẻ hết những bí mật được tiết lộ trong cuốn sách này. Thợ đồng hồ không cần phải ra mặt, nhưng suýt chút nữa đã lừa được nhà tội phạm học tài ba của chúng ta – Lincoln Rhyme. À nhưng mà đâu có dễ, tác giả Deaver luôn để Rhyme thắng cuộc vì công lý thế nên sau tất cả, dù dày công dàn bẫy, Hale vẫn mất toi 3 triệu đô bởi phi vụ cố vấn và lên kế hoạch dày công thực hiện series giết người hàng loạt của hắn đổ bể. Và sự thật đã diễn ra đúng như thế, nhưng thật vui là cuộc chiến giữa 2 người, đã đang và chưa có hồi kết. Deaver sẽ tiếp tục những cuốn sách nói về cuộc đấu trí thiên tài giữa 2 con người này và hy vọng Hale sẽ có ít nhất một lần qua mặt được Rhyme Sau tất cả, Kim cương đoạt mạng là một kho tàng kiến thức khổng lồ Jeffery Deaver nổi tiếng bởi những kết thúc ảo diệu cho những cuốn sách trinh thám của mình, nhưng đồng thời ông cũng để lại cho độc giả những kiến thức quý báu và vô cùng sâu rộng về một chủ đề xuyên suốt trong cuốn sách. Lần này là kim cương, là giá trị của những tinh thể các-bon có thể bị nhân lên nhiều lần nhưng đồng thời cũng có hàng trăm kẻ sẵn sàng giết người để bịt mọi khả năng làm kim cương rớt giá. Thông qua cuốn sách, bạn có thể sẽ hiểu thêm về nghề gọt đẽo kim cương, thậm chí là những vui buồn khó khăn trong ngành công nghiệp đầy hấp dẫn này. Cuốn sách cũng đề cập dù rất thoáng qua những nền văn hoá của người theo đạo Hồi hay Hindu, thậm chí cuộc sống của những gã Mafia xứ Mexico – nơi mọi người dân đều mơ ước trở thành một Walter White Heisenberg Chốt lại, nếu phải chấm điểm, Kim cương đoạt mạng xứng đáng với con số 7/10. Và dù muốn hay không, mọi độc giả đều sẽ phải ngả mũ với những kiến thức sâu rộng, với đề tài hấp dẫn và với một cách giải đáp phá án tuyệt vời của thương hiệu trinh thám đã được điểm chứng Jeffery Deaver. Mời các bạn đón đọc Kim Cương Đoạt Mạng của tác giả Jeffery Deaver & Orkid (dịch).
Kẻ Tầm Da
Là một cựu nhà báo, ca sĩ nhạc dân ca và luật sư người Mỹ. Ông là một trong những tác giả có các tác phẩm bán chạy nhất trên toàn thế giới. Các tiểu thuyết của ông xuất hiện trong hàng loạt những danh sách bán chạy nhất toàn cầu của các tờ báo như tờ New York Times, Times of London, tờ báo nối tiếng của Ý – Corriere della Sera, tờ Sydney Morning Herald và tờ Los Angeles Times. Sách của ông được bán tại 150 quốc gia và được dịch sang hơn 25 ngôn ngữ. Ông đã bán được 50 triệu cuốn sách trên toàn thế giới. Deaver là tác giả của hơn 35 tiểu thuyết, 3 tập truyện ngắn và một cuốn sách luật phi hư cấu. Không những thế, ông còn viết lời cho một album nhạc đồng quê miền Tây. Ông đã đoạt giải và được đề cử rất nhiều giải thưởng về văn học của rất nhiều quốc gia như Anh, Mỹ, Nhật… với dòng truyện trinh thám. *** Review Kẻ tầm da Thể loại: trinh thám điều tra Nhận xét nhanh: ấn tượng, bất ngờ Nếu chấm điểm độ yêu thích: 8.5/10 Tôi tìm đọc Kẻ tầm da vì muốn tìm câu trả lời cho tuyên bố của một người bạn: Jeffery Deaver ra cuốn nào em sẽ mua ngay cuốn đó. Khi đọc xong, tôi tự nhủ: có lẽ lần sau mình sẽ đội mũ bảo hiểm khi đọc bởi truyện có nhiều pha tăng tốc đột ngột và những cú cua khét lẹt, khiến tôi chóng mặt hoa mắt. Kẻ tầm da vốn là một thợ xăm hình tài năng. Bạn không cần phải lo sợ spoil bởi ngay từ đầu tác giả đã mô tả kỹ lưỡng chân dung của kẻ sát nhân nguy hiểm và man rợ này. Thủ đoạn giết người của hắn tàn độc: đánh ngất nạn nhân, xăm những hình xăm bằng nét vẽ tinh xảo với thông điệp mơ hồ trên da của họ. Nạn nhân sẽ chết quằn quại trong sự đau đớn bởi thay vì dùng mực, hắn đưa thuốc độc vào máy xăm. Hắn gieo rắc hoang mang cho cả thành phố bởi các nạn nhân dường như chỉ là ngẫu nhiên (tuy nhiên tác giả không tập trung mô tả kỹ sự ớn lạnh này). Mục tiêu của vụ án là làm rõ mục đích cuối cùng của hung thủ và ngăn chặn âm mưu kinh hoàng của hắn. Những pha rượt đuổi ngoạn mục giữa thủ phạm Billy Haven và cặp bài trùng Lincoln Rhyme, Sachs diễn ra đầy gay cấn với các cuộc đấu trí nghẹt thở. Phần đầu truyện khá chậm rãi nhưng càng về cuối càng dồn dập và sự hấp dẫn ngày càng tăng. Lượng plot twist khiến một người đọc tay mơ như tôi bị xoay vần như chong chóng và liên tiếp trầm trồ khả năng sáng tạo của tác giả. Dù bị spoil hung thủ ngay từ khi chưa cầm sách (do tám chuyện với 1 người bạn) nhưng khi màn hạ, tôi cũng vẫn hết sức bất ngờ. Tôi cũng rất thích cách xây dựng mối quan hệ gia đình trong truyện, như một lời nhắc nhở mỗi gia đình về tình yêu thương, sự chia sẻ và sự bao bọc vừa đủ cho những đứa trẻ, để những tổn thương tuổi thơ không dấy lên sự nhức nhối trong suốt quãng đời còn lại. Truyện có nhắc đến một số nhân vật trong truyện Kẻ tầm xương. Mặc dù biên tập viên của đơn vị phát hành đã đăng bài nêu một số điểm liên quan và khẳng định việc có thể đọc Kẻ tầm da mà không cần đọc trước Kẻ tầm xương. Tuy nhiên, ý kiến cá nhân của tôi vẫn là nên đọc theo thứ tự bởi có nhiều sự kiện và câu chuyện liền mạch mà Jeffery Deaver cài cắm ở nhiều phần, đặc biệt là phần liên quan đến 1 nhân vật có vẻ như rất thú vị và dường như được coi như lẽ sống của điều tra viên tài năng Lincoln Rhyme là Thợ đồng hồ Richard Logan. Nhân tiện, tôi không thích bìa và tên truyện cho lắm. Còn nội dung thì thật sự rất hấp dẫn. Sắp tới có lẽ tôi sẽ tìm đọc thêm các truyện khác của tác giả. Tác giả: Hồng Khánh *** Người đàn ông dưới hầm – một tên tội phạm kỳ quái đang làm rúng động cả thành phố New York bằng cách thức giết người chưa từng có: Xăm những thông điệp lên người nạn nhân với những loại độc dược chết người, khiến họ chết trong đau đớn cùng cực. Lựa chọn nạn nhân ngẫu nhiên, khiến nhiều người sợ hãi ngay trong chính căn hầm hay gara nhà họ, tên tội phạm này còn tuyên chiến với cả cảnh sát New York. Lincoln Rhyme và cộng sự tiếp tục phải điều tra vụ án này nhanh nhất có thể, trước khi có thêm nhiều nạn nhân khác. Những thông điệp mà tên tội phạm để lại trên người nạn nhân có ý nghĩa gì? Có phải hắn là truyền nhân của Kẻ Tầm Xương – tên tội phạm khét tiếng mà Rhyme đã tống vào tù vài năm trước – nhưng khác biệt ở chỗ hắn ta lại ám ảnh với da người? Hắn có phải một tên tội phạm tâm thần như hình mẫu hắn tạo ra hay không? Liệu cuối đường hầm có là ánh sáng, khi Lincoln liên tục phải căng não để giải mã những âm mưu tàn độc, thêm hiểm đằng sau những vụ giết người và những cái bẫy người đang đợi anh và những người anh yêu thương? *** Tôi tìm đọc Kẻ tầm da vì muốn tìm câu trả lời cho tuyên bố của một người bạn: Jeffery Deaver ra cuốn nào em sẽ mua ngay cuốn đó. Khi đọc xong, tôi tự nhủ: có lẽ lần sau mình sẽ đội mũ bảo hiểm khi đọc bởi truyện có nhiều pha tăng tốc đột ngột và những cú cua khét lẹt, khiến tôi chóng mặt hoa mắt. Kẻ tầm da vốn là một thợ xăm hình tài năng. Bạn không cần phải lo sợ spoil bởi ngay từ đầu tác giả đã mô tả kỹ lưỡng chân dung của kẻ sát nhân nguy hiểm và man rợ này. Thủ đoạn giết người của hắn tàn độc: đánh ngất nạn nhân, xăm những hình xăm bằng nét vẽ tinh xảo với thông điệp mơ hồ trên da của họ. Nạn nhân sẽ chết quằn quại trong sự đau đớn bởi thay vì dùng mực, hắn đưa thuốc độc vào máy xăm. Hắn gieo rắc hoang mang cho cả thành phố bởi các nạn nhân dường như chỉ là ngẫu nhiên (tuy nhiên tác giả không tập trung mô tả kỹ sự ớn lạnh này). Mục tiêu của vụ án là làm rõ mục đích cuối cùng của hung thủ và ngăn chặn âm mưu kinh hoàng của hắn. Những pha rượt đuổi ngoạn mục giữa thủ phạm Billy Haven và cặp bài trùng Lincoln Rhyme, Sachs diễn ra đầy gay cấn với các cuộc đấu trí nghẹt thở. Phần đầu truyện khá chậm rãi nhưng càng về cuối càng dồn dập và sự hấp dẫn ngày càng tăng. Lượng plot twist khiến một người đọc tay mơ như tôi bị xoay vần như chong chóng và liên tiếp trầm trồ khả năng sáng tạo của tác giả. Dù bị spoil hung thủ ngay từ khi chưa cầm sách (do tám chuyện với 1 người bạn) nhưng khi màn hạ, tôi cũng vẫn hết sức bất ngờ. Tôi cũng rất thích cách xây dựng mối quan hệ gia đình trong truyện, như một lời nhắc nhở mỗi gia đình về tình yêu thương, sự chia sẻ và sự bao bọc vừa đủ cho những đứa trẻ, để những tổn thương tuổi thơ không dấy lên sự nhức nhối trong suốt quãng đời còn lại. Truyện có nhắc đến một số nhân vật trong truyện Kẻ tầm xương. Mặc dù biên tập viên của đơn vị phát hành đã đăng bài nêu một số điểm liên quan và khẳng định việc có thể đọc Kẻ tầm da mà không cần đọc trước Kẻ tầm xương. Tuy nhiên, ý kiến cá nhân của tôi vẫn là nên đọc theo thứ tự bởi có nhiều sự kiện và câu chuyện liền mạch mà Jeffery Deaver cài cắm ở nhiều phần, đặc biệt là phần liên quan đến 1 nhân vật có vẻ như rất thú vị và dường như được coi như lẽ sống của điều tra viên tài năng Lincoln Rhyme là Thợ đồng hồ Richard Logan. Nhân tiện, tôi không thích bìa và tên truyện cho lắm. Còn nội dung thì thật sự rất hấp dẫn. Sắp tới có lẽ tôi sẽ tìm đọc thêm các truyện khác của tác giả. Hồng Khánh Mời các bạn đón đọc Kẻ Tầm Da của tác giả Jeffery Deaver & Orkid (dịch).
Trò Chơi Của Ripley
Tom Ripley chỉ quan tâm đến tiền. Tom Ripley chỉ giết người vô tội. Tom Ripley chỉ giả vờ hiền lành để người khác quý mến. Thông qua phần 1 – Quý ngài tài năng và phần 2 – Thế giới ngầm của Ripley, độc giả đã hiểu rõ về quá trình mà Tom Ripley từ một thanh niên “có vẻ hiền lành” trở thành một kẻ sát nhân. Hai phần đầu dường như khiến người đọc cảm thấy đã hiểu rõ về nhân vật này. Thế nhưng… Mọi điều bạn nghĩ mình biết về Tom Ripley – nhân vật phản anh hùng được yêu thích nhất của Patricia Highsmith – sắp hoàn toàn thay đổi. Anh tham gia vào một phi vụ chỉ vị cảm thấy bản thân có trách nhiệm. Anh trừng trị những kẻ sát nhân. Nhưng anh vẫn bị người khác ghét đến mức nhổ nước bọt vào mặt. … Và trong trò chơi nguy hiểm này, không còn những tay cảnh sát, thám tử ngờ nghệch. Những tên mafia Ý ra tay dứt khoát và tàn độc sẽ không dễ dàng buông tha cho Tom Ripley. Liệu với quá nhiều biến động xảy ra như vậy, anh có thể bảo toàn tính mạng cho màn đấu trí tiếp theo? *** REVIEW “TRÒ CHƠI CỦA RIPLEY” “Hai ô tô đậu trên sân sỏi một cách tùy ý, Tom muốn ngôi nhà của mình trông giống bức tranh một bữa tiệc đang diễn ra huyên náo, đông vui hơn so với thực tế. Dù Tom biết rằng thật ra chuyện này cũng sẽ chẳng cản trở hành động của tụi mafia đâu, nếu chúng định quẳng một quả bom vào, và do đó có thể anh đang đẩy bạn bè mình vào vòng nguy hiểm. Nhưng Tom có cảm tưởng là lũ mafia thích mưu sát anh một cách lặng lẽ hơn: chọn lúc anh ở một mình rồi tấn công anh, có thể là không dùng súng, chỉ cần tấn công đột ngột và gây chết người là đủ”. Hào hứng chờ quyển thứ 3 trong series Ripley và quả thật không cảm thấy thất vọng sau khi đọc xong. Ripley ở quyển này mang đến những màn giết người trầm tĩnh đến đáng sợ dù ở những chương đầu, một cuộc sống khá yên ả của nhân vật chính hiện ra trước mắt bạn đọc. Nhưng sự thanh bình trong đời sống của Tom chỉ là giây phút thoáng qua, dường như vận mệnh của một kẻ như anh là vậy, nhìn cứ tưởng là hào nhoáng, là nhẹ nhàng sau bao màn giết chóc nhưng ẩn giấu tận cùng đều là mùi máu tanh. Reeves – một người quen cũ của Tom đến tìm anh với mục đích nhờ giết dùm mấy tên mafia. Với cách cảm nhận của mình thì Reeves là một tên có tính cách đáng ghét và ăn hại. Vậy mà Ripley vẫn giúp hắn, nhưng anh nâng tầm lên bằng việc “nhờ cậy” Jonathan Trevanny. Thực chất, đưa Jonathan vào vụ này vì Tom muốn có kẻ thay mình làm, sau đó tâm lý dần chuyển thành muốn có bạn làm chung rồi cuối cùng là chuyển hóa thành tâm lý muốn bảo vệ Jonathan thoát khỏi vụ này. Ban đầu, việc thuyết phục Jonathan Trevanny khá khó khăn nhưng Tom nắm thóp được Jonathan đang cần tiền để chữa bệnh và lo cho gia đình, Reeves thì nhìn nhận Jonathan là một kẻ nhát gan và thiếu ý chí nên sẽ dễ dắt mũi. Một vài chiêu trò về tiền bạc, về sự cám dỗ đã khiến Jonathan rơi vào vòng xoáy phạm pháp mà Ripley vẽ ra. Cũng từ đó, hàng loạt vụ giết người diễn ra và Jonathan đáng thương cứ bị cuốn theo như thế, không thể nào tách ra được. Về mạch truyện, “Trò chơi của Ripley” thực sự rất cuốn vì ban đầu cứ thư thả, nhẹ nhàng, dần dần chuyển nhanh và đẩy cao trào một cách trọn vẹn. Những vụ ám sát xảy ra khá nhiều, cảm giác những cái chết của mấy tên mafia đến nhanh chóng và hồi hộp vô cùng. Nhân vật Tom ở phần 3 này dường như đã bớt “phản anh hùng” hơn hai quyển trước. Thứ nhất là ở tâm lý chỉ giết kẻ xấu, không giết người tốt nữa – một sự chuyển biến khá tích cực mà Patricia Highsmith đã dựng lên khá hay trong câu chuyện lần này. Thứ hai là cảm giác ăn năn khi kéo Jonathan Trevanny vào vụ việc ám toán lũ mafia. Sự hối hận này không giúp Jonathan thoát khỏi những rắc rối giết chóc nhưng cũng phần nào có thêm sự hỗ trợ để tránh những hiểm nguy chết người khi thực hiện “nhiệm vụ”. Dù rằng sau đó kết cục hơi cay đắng nhưng màn xây dựng tâm lý cho Tom ở quyển này đã mang nặng tình nghĩa và tình người hơn. Đây cũng là điểm yếu của quyển sách này vì khác với hai quyển trước, khi tâm lý tội phạm là nghệ thuật đỉnh cao trong cách viết của Highsmith thì ở quyển này, vì “tính tội phạm” của Ripley đã giảm một phần nào đó trong tính cách nên phần diễn tả nội tâm có phần kém hấp dẫn. Một điểm thú vị mà mình thấy được trong cách sống phức tạp của nhân vật Ripley là Jonathan Trevanny có một sức hút đặc biệt lạ kỳ đối với anh ta. Điều này cũng đã từng xảy ra ở hai quyển trước đó, dường như Tom rất dễ bị ảnh hưởng, bị ám ảnh bởi một người khác. Lần nào cũng vậy, một khuôn mẫu mà anh dễ bị tác động đến, vừa muốn bảo vệ vừa muốn làm hại người đó – vừa ngưỡng mộ vừa muốn phá bỏ để thay thế cái mà bản thân khao khát. Mình không nghĩ điều này là do Tom có tâm lý bệnh hoạn gì nhưng có xuất phát từ tài năng bắt chước, xuất phát từ hoàn cảnh thuở bé mà mãi cho đến tận sau này, Ripley vẫn chưa hề hài lòng về bản thân. Có lẽ, ở “Trò chơi của Ripley”, ai chết đã không còn quan trọng nữa, vì đối với Tom thì chúng là mafia – là những kẻ đáng phải chết. Và đúng với tinh thần đó, tác giả cũng miêu tả những cái chết một cách chớp nhoáng, kịch tính và không phức tạp tâm trạng của nhân vật chính khi giết người. Đúng là khi chúng ta ở thế giới của một nhân vật chính “phản anh hùng” thì luôn thấy những lý do giết chóc ấy ở một góc độ hợp lý. Sự biện minh chính nghĩa ấy được nâng tầm khá tốt ở quyển sách này và giống như một biểu tượng trưởng thành của Tom vậy. Nếu lần đầu, khi đọc “Quý ngài tài năng”, mình cảm thấy hình ảnh của “Gatsby vĩ đại”; lần hai khi đọc “Thế giới ngầm của Ripley”, mình liên tưởng đến “Bức tranh Dorian Grey” thì lần này, đọc “Trò chơi của Ripley”, mình chẳng liên tưởng đến bất cứ tác phẩm nào nữa, cảm thấy Tom Ripley của phần này khác biệt quá. Thật sự, cốt truyện của quyển này không phải là một chất xúc tác hấp dẫn mà thứ chinh phục bạn đọc chính là hình tượng nhân vật chính đã mang bản sắc cá nhân rất riêng biệt, rất độc đáo, khác đi với chính hắn trong quá khứ và chắc sẽ còn khác biệt nữa ở những quyển sau. (Trần Nguyễn Phước Thông, FB Trần Thông, 16-11-2020) *** “Trần đời không thể có một vụ giết người hoàn hảo,” Tom nói với Reeves. “Đó chỉ là một trò chơi tự biên tự diễn, cố gắng khiến nó trở nên hoàn hảo. Tất nhiên anh có thể tranh luận là có rất nhiều vụ án chưa được giải quyết. Hai chuyện này khác nhau.” Tom thấy chán. Anh đi đi lại lại trước lò sưởi nhà mình, bên trong có một ngọn lửa nhỏ nhưng ấm cúng nổ lép bép. Tom cảm thấy cái cách anh vừa nói chuyện có vẻ trịch thượng lại còn bảo thủ. Nhưng vấn đề là, anh không thể giúp Reeves và anh cũng đã nói với anh ta điều đó rồi. “Phải, không sai,” Reeves nói. Anh ta đang ngồi trên một chiếc ghế bành lụa màu vàng, cơ thể mảnh dẻ chúi về phía trước, hai tay chụm lại giữa đầu gối. Anh ta có khuôn mặt xương xẩu, mái tóc ngắn màu nâu sáng, đôi mắt màu xám lạnh lẽo - không phải một khuôn mặt dễ chịu nhưng có thể được xem là khá đẹp trai nếu không có một vết sẹo dài mười hai phân từ thái dương bên phải vắt ngang qua má và gần chạm đến miệng. Có màu hồng sáng hơn một chút so với da mặt, vết sẹo giống như một tác phẩm khâu vá không lành nghề, hoặc cũng có thể nó chưa bao giờ được khâu lại. Tom chưa một lần hỏi về chuyện đó, nhưng Reeves từng tự nguyện kể lại, “Một cô gái dùng hộp phấn bỏ túi của cô ta gây ra đó. Anh có tưởng tượng nổi không?” (Không, Tom không thể.) Reeves nở một nụ cười buồn bã thoáng qua, một nụ cười hiếm hoi mà Tom nhớ ở anh ta. Vậy nhưng trong một dịp khác, “Tôi bị ngã ngựa - bị kéo lê theo bàn đạp vài thước.” Reeves đã nói vậy với một người khác, nhưng Tom cũng có mặt ở đó. Anh thì nghi là do một con dao cùn trong một trận ẩu đả hết sức hung hãn ở đâu đó gây ra. Giờ thì Reeves lại muốn Tom đề cử một người để thực hiện một mà có lẽ là hai “vụ giết người đơn giản” và có thể thêm một vụ trộm nữa, cũng rất an toàn và đơn giản. Reeves đã từ Hamburg đến tận Villeperce để nói chuyện với Tom và anh ta sẽ ở qua đêm, rồi ngày mai tới Paris để nói chuyện thêm với một người khác, sau đó mới quay về nhà, hẳn là để suy nghĩ thêm nếu mời chào thất bại. Reeves vốn chỉ làm việc mua bán đồ ăn cắp, nhưng dạo này đã bắt đầu nhúng tay vào thế giới cờ bạc phi pháp của Hamburg, giờ anh ta đang đảm nhận vai trò bảo vệ. Bảo vệ khỏi cái gì? Khỏi lũ cá mập Ý muốn nhảy vào ăn phần. Một gã từng là sát thủ đánh thuê của mafia đã được cử ra làm người thử lửa, ngoài ra còn có một gã nữa có thể đến từ một băng đảng khác, Reeves nghĩ. Khi trừ khử một hoặc có thể là cả hai kẻ xâm nhập đó, anh ta mong muốn sẽ dập tắt được những nỗ lực trong tương lai của bọn mafia, thêm vào đó là thu hút sự chú ý của cảnh sát Hamburg tới mối hiểm họa này, còn lại để cảnh sát giải quyết nốt việc tống cổ lũ mafia đi. “Bọn nhóc Hamburg đó là một băng đảng đứng đắn,” Reeves đã hùng hồn tuyên bố như vậy. “Có thể những gì chúng làm là phi pháp, việc điều hành vài casino tư, nhưng với câu lạc bộ thì không, vả lại chúng cũng chẳng thu về những khoản lợi nhuận kếch xù. Không giống Las Vegas, hoàn toàn bị mafia thao túng, lại còn ngay dưới mũi đám cảnh sát Mỹ!” Tom cầm que cời và gạt lửa lại một chỗ cho gọn, đút thêm một khúc gỗ nhỏ được chẻ gọn gàng vào. Giờ là gần sáu giờ tối. Chẳng mấy nữa là đến lúc uống rượu. Mà sao không uống luôn nhỉ? “Anh có muốn. Bà Annette, quản gia của nhà Ripley, đúng lúc ấy từ bếp vào. “Xin thứ lỗi. Anh Tome, anh có muốn uống rượu luôn không, vì hai anh đã không hề uống trà?” “Có, cảm ơn bà Annette. Tôi cũng vừa mới nghĩ vậy xong. Bà mời Heloise uống rượu cùng chúng tôi luôn được không?” Tom muốn cô giải tỏa bầu không khí một chút. Trước khi đến sân bay Orly lúc ba giờ chiều để đón Reeves, anh đã dặn Heloise là anh ta muốn nói chuyện riêng với mình, nên cô đã nhẩn nha trong vườn hoặc ở lỳ trên gác cả buổi chiều. “Anh vẫn không,” Reeves nói với vẻ khẩn thiết và dồn hết hy vọng lần chót, “cân nhắc chuyện tự mình đảm nhận việc đó sao? Anh thấy đấy, anh không có liên hệ nào với thế giới đó hết, đó là điều chúng tôi muốn. Sự an toàn. Sau tất cả, số tiền chín mươi sáu nghìn đô đâu phải là tệ.” Tom lắc đầu. “Theo một cách nào đó mà nói, tôi có liên hệ với anh còn gì.” Chết tiệt, anh từng giúp Reeves Minot vài việc vặt, như là gửi những món đồ nhỏ bị ăn cắp, lấy lại đồ từ các tuýp kem đánh răng, nơi anh ta đã đút chúng vào, những vật nhỏ xíu như các cuộn vi phim chẳng hạn, được những hành khách mang theo không chút hoài nghi. “Anh nghĩ tôi có thể trốn thoát bao nhiêu phi vụ bí mật như thế này nữa? Tôi còn phải bảo vệ danh tiếng của mình, anh biết đấy.” Tom suýt phì cười khi nói ra câu này, nhưng đồng thời tim anh cũng rộn ràng với một cảm xúc rất thật. Và anh đứng thẳng hơn, ý thức sâu sắc về ngôi nhà hoa lệ mà mình đang sống, về sự tồn tại an toàn của mình hiện giờ, tròn sáu tháng sau sự vụ Derwatt, suýt nữa đã trở thành một thảm kịch. Nhưng anh đã thoát được, chẳng phải chịu hậu quả gì ngoài chút hoài nghi quấn thân. Đi trên làn băng mỏng, đúng thế, nhưng mặt băng chưa vỡ. Tom đã tháp tùng thanh tra người Anh Webster và vài chuyên gia pháp y tới khu rừng ở Salzburg nơi anh đã hỏa thiêu cái xác của người được xem là họa sĩ Derwatt. Cảnh sát cũng hỏi vì sao anh lại đập nát sọ người. Tom vẫn nhăn nhó khi nghĩ lại, vì anh đã làm vậy để cố gắng rải rác và che giấu hàm răng trên. Hàm răng dưới dễ dàng bung ra, và Tom đã chôn nó ở cách đó một đoạn. Nhưng hàm răng trên... Vài chiếc răng đã được một chuyên gia pháp y thu thập lại, nhưng hoàn toàn không có hồ sơ nha khoa của Derwatt từ bất kỳ một nha sĩ nào ở Luân Đôn hết, Derwatt đã sống (như người ta nghĩ) ở Mexico suốt sáu năm trước đó. “Lúc ấy nó có vẻ là một phần của công tác hỏa táng, việc phải làm để giúp anh ấy biến thành tro bụi,” Tom đã trả lời họ như vậy. Cái xác bị đốt thực ra là xác của Bernard. Đúng thế, Tom vẫn thấy rùng mình trước sự nguy hiểm trong thời khắc ấy cũng như hành động đáng kinh sợ của anh, thả một tảng đá lớn xuống cái sọ đã cháy đen. Nhưng ít nhất anh không hề giết Bernard. Bernard Tufts đã tự tử. Tom nói, “Chắc chắn là trong số những người mà anh quen thì anh có thể tìm được một người làm việc đó chứ.” “Đúng thế, vậy nhưng họ đều có liên hệ với tôi - nhiều hơn anh. À, những người mà tôi quen thì đều khá tai tiếng,” Reeves nói với giọng đượm vẻ đầu hàng buồn bã. “Anh quen rất nhiều người đáng kính, Tom, những người thật sự trong sạch, những người không thể chê trách.” Tom bật cười. “Anh định dụ dỗ những người như thế bằng cách nào hả? Thỉnh thoảng tôi lại nghĩ anh mất trí rồi đấy, Reeves.” “Không! Anh hiểu ý tôi mà. Một người chịu làm vì tiền, chỉ cần tiền mà thôi. Họ không nhất thiết phải là chuyên gia. Chúng tôi sẽ chuẩn bị chu đáo. Nó sẽ giống như... một vụ mưu sát công cộng. Một ai đó mà nếu bị thẩm vấn thì trông anh ta sẽ... hoàn toàn không có khả năng gây ra hành động đó.” Bà Annette đẩy xe chở rượu vào. Xô đá bạc bóng loáng. Chiếc xe đẩy kêu lọc xọc. Tom đã định tra dầu cho nó mấy tuần nay rồi. Anh có thể giễu cợt Reeves tiếp vì bà Annette, Chúa phù hộ linh hồn bà ta, không hiểu tiếng Anh, nhưng Tom đã chán ngán chủ đề này rồi và thậm chí còn thấy sung sướng khi bà Annette cắt ngang. Bà ta tầm sáu mươi tuổi, gốc Normandy, đường nét đẹp và cơ thể rắn rỏi, một viên ngọc quý trong số những người hầu. Tom không thể tưởng tượng ra Belle Ombre vận hành mà thiếu bà ta. Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Của Ripley của tác giả Patricia Highsmith & Nguyễn Mai Trang (dịch).