Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nguyện Giả Thượng Câu

Thể loại: hiện đại, bách hợp, nhẹ nhõm Trans: QT Editor: nusoco, meomeo177 Raw: đa tạ lalan tiểu thư Tả Khinh Hoan thấy rằng mình không nên tò mò về vợ của ông chủ, nếu không sẽ không yêu cô ấy, cùng ông chủ tranh cô ấy, Tả Khinh Hoan cảm thấy thật điên rồ. Tần Vãn Thư từ nhỏ được cưng chiều yêu thương, cô cực kì ưu tú, không thiếu cái gì, chỉ có chút hối tiếc đó là... Lúc Tả Khinh Hoan dùng vẻ mặt bình thản nói với cô rằng có thể trị khỏi tính lãnh cảm của cô, Tần Vãn Thư cảm thấy tình cảnh này có chút kì lạ không nói nên lời. Tần Vãn Thư đến nay vẫn không nghĩ rằng, bản thân cô có một ngày cũng sẽ..., hơn nữa đối tượng còn là... còn là tình nhân bên ngoài của chồng, Tần Vãn Thư cảm thấy cô điên mất rồi. *** Nguyện giả thượng câu, người nguyện mắc câu – “Tình yêu có đôi khi là ngươi tình ta nguyện, thế nên mới gọi là người nguyện mắc câu.” Đây là câu chuyện về một tình nhân trong lúc đi mua sắm vô tình xảo ngộ đến vợ cả của kim chủ, duyên phận của cả hai bắt đầu từ đây, nhưng chẳng biết đây là lương duyên hay là nghiệt duyên? Tả Khinh Hoan là một người vốn không phúc hậu, không phẩm hạnh, cô ta hiểu rằng việc đến gần Tần Vãn Thư là không nên, là đùa với lửa, là đi tìm chỗ chết nhưng chính cô ta cũng không hiểu sao hết lần này đến lần khác bản thân cô ta cứ không kiềm được mà muốn đi đến gần Tần Vãn Thư, muốn trêu ghẹo vẻ ngoài đạm nhiên bình tĩnh của nàng. Về phần nữ nhân bề ngoài ôn hòa nhưng thật ra lại có phần bất cận nhân tình như Tần Vãn Thư, nàng luôn lấy lý do là “tướng tùy tâm sinh”, viện cớ rằng khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ của Tả Khinh Hoan không làm nàng bài xích nên để cho Tả Khinh Hoan tìm tới. Đến khi Tần Vãn Thư phát hiện ra thân phận xấu hổ của Tả Khinh Hoan thì một lần nữa lại không hiểu bản thân vì sao không giáo huấn người phụ nữ kia một bài học ra trò để cô ta nhớ đời, thay vào đó Tần Vãn Thư lại chủ động hôn lên Tả Khinh Hoan, Tần Vãn Thư cảm thấy không hiểu nổi mình, tự tu dưỡng chưa đủ. Tả Khinh Hoan thì lại cho rằng Tần Vãn Thư thích cô ta, ít ra là có hảo cảm. – Mình lại đang đọc lại Nguyện Giả Thượng Câu, nói cho cùng đây cũng là một trong những bộ truyện yêu thích của mình cho nên luôn có chút ưu ái. Mình là người rất nặng vấn đề chuyên nhất cho nên khá bài xích chuyện ngoại tình vậy nên lúc đầu có thể đọc Nguyện giả thượng câu vốn là vì Minh Dã là tác giả mình ưu ái, và mạch truyện cũng khá lôi cuốn, không có tình tiết thừa thải. Mình nghĩ Nguyện Giả Thượng Câu nếu chỉ đọc qua một hay hai lần thì không thể thẳm thấu được hết, thú thật, lúc đầu mình cảm thấy câu chuyện có phần hời hợt, mờ nhạt, mâu thuẫn qua loa, trắc trở không đủ sâu, không đáng, nhưng rồi qua vài (triệu) lần đọc lại, thì cảm nhận được nhiều hơn, như có thể nhìn bốn nhân vật chính ở nhiều góc nhìn. Đầu tiên, có một yếu tố tuy phụ nhưng cá nhân mình khá thích ở Nguyện Giả Thượng Câu là mối quan hệ giữa ba anh em Tần Vũ, Tần Vãn Thư và Tần Đằng, không quá gần để phải thân tình bộc bạch tâm tư hay can thiệp vào nhau nhưng đủ gần để quan tâm chăm sóc nhau. Mình vốn nghĩ gia đình chính là như vậy. Mấy lần trước đọc mình không quá ấn tượng với Lý Hâm, chẳng những thế mình còn ưu ái Nghiêm Nhược Vấn hơn Lý Hâm một chút. Nhưng lần này đọc, mình tự nhiên thấy may cho Nghiêm Nhược Vấn là Lý Hâm không phải là Yandere, mọi khi mình đọc thường là chăm chú vào diễn biến tâm lý của Nghiêm Nhược Vấn hơn bây giờ mới cảm nhận được sự yêu của Lý Hâm, tạm không nói tới cái giá Lý Hâm đã trả – nàng buông bỏ mọi thứ để đi đến cạnh một thứ bản thân không chắc sẽ đạt được – mà sự cam chịu, chỉ vì yêu mà có thể ngây ngốc bên một người suốt năm năm, những năm năm cố gắng vì muốn được sự đáp trả của người đó, mình tự hỏi trong năm năm đó những lúc mệt mỏi tuyệt vọng Lý Hâm trải qua như thế nào. Cái sự dằn vặt ấy chắc ai từng thầm mến cũng sẽ hiểu. Quay trở lại với Tần Vãn Thư, đối với nhân vật này, mình ẩn chứa loại tình cảm thưởng thức, cái mình thích nhất ở Tần Vãn Thư không là bản lĩnh, gia thế hay sắc đẹp, mà là sự tế nhị và tinh tế trong cách nàng xử lý mối quan hệ, các vấn đề. Tần Vãn Thư có hình tượng được tác giả miêu tả và được nhiều người đọc ca tụng là nữ thần, nhưng mình lại không cảm thấy vậy, nữ nhân này tuy không phải là lạnh lùng, lãnh huyết nhưng nàng ta bất cận nhân tình, tế nhị ôn hòa nhưng sẽ không can thiệp vào chuyện của người khác, dùng sự khách sáo để cự người, nàng cũng rất quyết tuyệt, lại cũng có lúc có tư tâm, yêu ghét rõ ràng. Bản tính của con người, một nữ nhân, nàng đều có, và có cả tốt và xấu. Đối với Tả Khinh Hoan thì mình có loại tình cảm thấu hiểu, nên đâm ra càng thích. Mình thấu hiểu tâm trạng ngạo mạn sẽ không thừa nhận bản thân tự ti, tâm lý không có cảm giác an toàn, sợ không gian rộng, sợ thương tổn. Cũng như mình lý giải hành vi chạy sang Nhật ba năm, yêu một người mà cùng lúc lại cảm thấy tự ti là chua xót cỡ nào. Mình còn đặc biệt thích tính “biết người biết ta, biết trước biết sau, biết nặng biết nhẹ và, biết điều” của Tả Khinh Hoan. Cũng như, với Tần Vãn Thư, nàng phải xác định chắc chắn tình cảm của mình, và tình cảm của người ta trước khi thật sự dấn thân vào, cũng như vào rồi sẽ không có ý định trở ra. Là một người dám yêu dám hận, có dũng khí đối diện với tình cảm của bản thân. Với Tả Khinh Hoan, thật sự là có rất nhiều sự tương đồng đến nỗi mình bắt đầu có cái ý nghĩ rằng Tả Khinh Hoan là một Song Tử, sự hờ hững, nói dối trong đổi sắc, thực dụng, trẻ con, nhanh nhạy, ngoài nóng trong lạnh, tự ti, không muốn người khác thấy mình yếu đuối hay khóc,… thật sự là sâu sắc đồng cảm. Mình thích Nguyện Giả Thượng Câu là vì nó có điểm ngọt ngào, nó kích tình, nó kịch tính, nó hài hước và nó nhẹ nhàng, cũng như tìm được sự tương đồng, thấu hiểu, lý giải được tâm lý nhân vật. Nó làm mình có thể cảm nhận được các cảm xúc qua từng câu chữ. Mình rất là đặc biệt để ý từ ngữ, và trong Nguyện Giả Thượng Câu lại đáp ứng đc thú vui ấy, “ý tại ngôn ngoại”, “ngôn trung hữu thoại”, có cả ẩn dụ lẫn hoán dụ, và rất cao thâm trong nghệ thuật biến đổi câu chữ. Điểm tiếc nhất của thiên văn này có lẽ là vì câu chuyện giữa Thi Vân Dạng và Hứa Chiêu Đệ, tác giả viết thêm ngoại truyện hay phiên ngoại là tuyệt…. *** "Chiếc váy này rất đẹp, hợp với bồ lắm." Tả Khinh Hoan cầm chiếc váy trên giá ướn thử lên người Lý Hâm. "Đẹp thật, mình cũng thấy hợp,mình đi vào thử một chút." Lý Hâm cầm lấy quần áo đi về phía phòng thử đồ. Nàng cùng Tả Khinh Hoan đại khái chính là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, các nàng có cùng chung sở thích, cùng chung nghề nghiệp, chính là câu dẫn "đại gia", làm tình nhân của "đại gia", khác nhau ở chỗ mình câu dẫn chính là nữ nhân, một phụ nữ đã có chồng, mà Tả Khinh Hoan thì lại dụ dỗ nam nhân, một người đàn ông đã có vợ. Tả Khinh Hoan tiếp tục chọn quần áo, đến lúc nàng ngẩng đầu, phát hiện Lý Hâm đã thử xong quần áo đi ra, quả nhiên rất hợp với nàng, dáng vẻ hoàn mỹ, đôi chân thon dài không chê vào đâu được, tấm lưng khêu gợi thật là mê người, Tả Khinh Hoan đột nhiên muốn trêu chọc Lý Hâm, nàng len lén đi tới sau lưng nữ nhân kia, bất thình lình ôm lấy, tay sờ đùi nữ nhân kia, nói giỡn: "Thật đẹp a, ngày nào đó mình đổi tính hướng, thích nữ nhân cũng tốt lắm..." Nữ nhân kia rõ ràng là bị giật mình, thân thể cứng đờ, bản năng muốn đem người đang ôm mình đẩy ra, nhưng là lập tức liền phát hiện người ôm lấy mình là một nữ nhân, cho nên Tần Vãn Thư cố nén giận, không vui xoay người đối diện Tả Khinh Hoan. Tả Khinh Hoan nhìn nữ nhân kia, phát hiện không phải là Lý Hâm, có chút lúng túng,thấy khuôn mặt nữ nhân kia, Tả Khinh Hoan mới cảm thấy quen mắt, thật giống như đã gặp nhau ở nơi nào, Tả Khinh Hoan suy nghĩ một lúc, sau đó hơi ngẩn người. Lúc này Lý Hâm từ phòng thử đồ đi ra ngoài, thấy Tả Khinh Hoan ôm một người mặc đồ giống mình, tay đặt trên đùi nàng, lại còn đang ngẩn người, tình huống thật là quỷ dị, hơn nữa nữ nhân bị ôm lấy cũng quá cực phẩm luôn, Lý Hâm tự nhận mình và Tả Khinh Hoan lớn lên cũng là thượng phẩm ngàn dặm mới tìm được một, nhưng là nữ nhân kia thật đem mình cùng Tả Khinh Hoan để xuống một bậc, mỹ nữ trên đường vơ một phát được cả xấp dầy, nhưng là xinh đẹp cùng khí chất cũng vô cùng tốt nữ nhân, liền không dễ tìm. Nếu không phải mình thích nữ nhân, lấy thưởng thức ánh mắt đối đãi nữ nhân, bằng không thật phải ghen tỵ một phen. Tần Vãn Thư thấy Lý Hâm, trong lòng đại khái hiểu là chuyện gì xảy ra, nhưng nữ nhân lỗ mãng này, chẳng phải nên buông ra sao, mà không phải ngẩn người vào lúc này, tay của nữ nhân kia để trên đùi mình, nóng rực thực làm cho Tần Vãn Thư không hài lòng. "Tiểu thư, cô có thể hay không..." Tần Vãn Thư nhìn về phía Tả Khinh Hoan hỏi, nhắc nhở ý tứ rất rõ ràng. "Thật xin lỗi, tôi nhận lầm người..." Tả Khinh Hoan lúng túng cười một chút, vội vàng buông ra Tần Vãn Thư. "Không sao." Tần Vãn Thư thản nhiên mỉm cười, sau đó xoay người tiến vào phòng thử đồ đem quần áo đổi lại. "Bồ vừa rồi thấy nàng thì sửng sốt, chẳng lẽ bồ nhìn trúng nàng đây?" Lý Hâm trêu chọc hỏi. "Hình rất đẹp, không nghĩ tới, bản thân nàng so với trong hình xinh đẹp hơn rất nhiều." Tả Khinh Hoan thật lòng nói, ý rằng nữ nhân này mình cho tới bây giờ chưa có tiếp xúc qua. "Bồ biết nàng?" Lý Hâm kinh ngạc hỏi. Lúc này Tần Vãn Thư từ phòng thay đồ đi ra ngoài, Tả Khinh Hoan đối diện Tần Vãn Thư, trái với vừa rồi lúng túng, mỉm cười nhìn Tần Vãn Thư, cũng không trả lời Lý Hâm. Tần Vãn Thư cảm thấy nữ nhân lỗ mãng này trong mắt có thâm ý, chẳng lẽ nàng biết mình, rõ ràng mình không nhận ra nàng, Tần Vãn Thư đáp lại, lễ phép mỉm cười, sau đó từ trong ví lấy ra thẻ tín dụng cho người bán hàng, trong lúc ấy nàng cảm giác rất rõ hai nữ nhân kia còn đang nhìn mình, nhưng là Tần Vãn Thư bình tĩnh như thường chà xong thẻ xoay người rời đi. "Bồ tại sao biết nàng?" Lý Hâm cực hiếu kỳ, Tần Vãn Thư toàn thân thoạt nhìn cùng Tả Khinh Hoan không là một giai tầng, Lý Hâm rất rõ ràng, mình và Tả Khinh Hoan bất kể mặc bao nhiêu đồ hiệu trên người, nhưng bản chất không thay đổi được, Tần Vãn Thư không giống với, vừa nhìn đã biết không giống các nàng, cảm giác tương tự cấp bậc thì khác biệt. "Mình không quen nàng, nhưng là mình biết chồng nàng, nàng là lão bà của kim chủ mình." Tả Khinh Hoan nhìn dần dần đi xa bóng lưng, mỉm cười biến mất nhẹ nhàng nói. Lý Hâm há hốc mồm kinh ngạc, "Bồ không ghen tỵ?" Nhưng Lý Hâm biết khi mình thấy lão công của nữ nhân kia, hận không được giết hắn ngay. Nàng thích Hàn Sĩ Bân, nhưng là nàng thích tiền của Hàn Sĩ Bân hơn, con người Hàn Sĩ Bân cùng tiền của anh ta, các nàng thích, nàng tin tưởng phần lớn nữ nhân cũng sẽ thích Hàn Sĩ Bân, nhưng nàng thích nhất là bản thân mình. Tả Khinh Hoan xem thường cười, "Nếu như mình ghen tỵ, nữ nhân bên cạnh Hàn Sĩ Bân cũng không phải là mình." "Đồ vô tình !" Lý Hâm khinh bỉ nói, nhưng là trong lòng ngăn không được hâm mộ, người vô tình là người thắng, mình đã thua thảm hại rồi, nữ nhân kia có thể nuôi mình như chim hoàng yến, nhưng tuyệt đối sẽ không vì mình vứt bỏ bất cứ thứ gì. Tả Khinh Hoan không trả lời, ở mức độ nào đó, mình quả thật vô tình. "Nữ nhân kia như thế nào cũng là cực phẩm trong cực phẩm, vì sao Hàn Sĩ Bân còn muốn đi ra ngoài ăn dã thực đây?" Lý Hâm khó hiểu hỏi. "Ai mà hiểu được? Theo mình biết, Hàn Sĩ Bân thật sự yêu Tần Vãn Thư nữ nhân kia." Tả Khinh Hoan nhún vai buông tay, mình và Hàn Sĩ Bân ở chung một chỗ ba năm rồi, không biết Tần Vãn Thư có phát giác chút nào không? "Thật yêu nữ nhân kia, còn ra ngoài ăn dã thực, nếu không phải nam nhân đê tiện, chính là nữ nhân..." Lý Hâm nói đến một nửa liền cười bỉ ổi nhìn Tả Khinh Hoan. "Ừ?" Tả Khinh Hoan nhìn Lý Hâm, nói thật nàng cũng khó mà hiểu nổi Hàn Sĩ Bân, Hàn Sĩ Bân yêu Tần Vãn Thư bao nhiêu , mình có lẽ so với Tần Vãn Thư cũng rõ ràng, nhưng là yêu một người lại nuôi tình nhân bên ngoài, tình yêu như vậy Tả Khinh Hoan không dám đoán bừa. "Bồ nói nữ nhân kia có phải tính lãnh cảm hay không?" Lý Hâm cười xấu xa. "Tính lãnh cảm..." Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng lặp lại một lần, nghĩ như vậy cũng có khả năng, nhưng là Tần Vãn Thư -thánh nữ trong lòng Hàn Sĩ Bân, Tả Khinh Hoan thật vô cùng không muốn đem Tần Vãn Thư cùng tính lãnh cảm liên hệ. Bất quá nữ nhân kia vóc người hoàn mỹ, gương mặt đẹp , hương vị cũng tốt, tính lãnh cảm thật đáng tiếc, Tả Khinh Hoan đột nhiên phát hiện mình cùng Lý Hâm tư tưởng giống nhau, rất bỉ ổi. Lý Hâm diện mạo là điển hình tình nhân vẻ mặt, gương mặt chính là chiêu cáo thiên hạ, ta là tình nhân, vừa nhìn liền biết không phải là phụ nữ đàng hoàng, khóe mắt yêu mị (lẳng lơ) , dáng người nóng bỏng, quần áo bại lộ, đi ra ngoài có mười người đàn ông có chín người đàn ông muốn nhận nàng làm tình nhân, Lý Hâm ghét nhất một đám dê cụ ánh mắt đói khát nhìn mình. Lý Hâm từ nhỏ đã thích nữ nhân, nhà trẻ thích cô bé ngồi cùng bàn, tiểu học thích nữ trưởng lớp, trung học thích học tỷ, đại học thích nữ lão sư(giáo viên), tốt nghiệp đại học coi như làm người khác tình nhân. Lý Hâm một đường tình sử lận đận, yêu được mau, đi cũng nhanh, không bao giờ vượt qua nửa năm, nhưng là duy chỉ có lần này bất đồng, suốt năm năm rồi, còn an phận làm tình nhân của một nữ nhân, Lý Hâm cảm thấy lần này mới coi là chân chính thua trong tay nữ nhân rồi, sau đó trọn đời thoát thân không được nữa. Tả Khinh Hoan bất đồng, bộ dạng không gần khói lửa nhân gian, tựa hồ là Thần Tiên tỷ tỷ của Đoàn Dự, người không biết cho là nàng là cái gì thánh nữ, tràn đầy ái tâm, nhưng là ai đoán được nhìn như thanh tâm quả dục Tả Khinh Hoan thật ra làm tình nhân, hơn nữa còn là lòng lang dạ sói, vĩnh viễn không quyên tiền, một đồng tiền cũng không quyên..., xem phim, thích nhất xem mẹ chồng ác độc đem tiểu thiếp ức hiếp hành hạ, hoặc là Dung ma ma dùng kim châm Tử Vi, nàng thế nào cũng cảm thấy thoải mái. Hai người cùng ra rạp xem phim giết thời gian, bình thường Lý Hâm thấy vậy khóc bù lu bù loa, sau đó Tả Khinh Hoan cười rất hoan khoái. Ai bảo các nàng làm tình nhân, chẳng qua là thỉnh thoảng bị lâm hạnh, còn lại phần lớn thời gian thì đi dạo phố, chăm sóc sắc đẹp, sửa móng tay, không có hứng thì cùng nhau ra rạp hoặc là xem phim truyền hình. Quá khứ của Tả Khinh Hoan, nàng chưa bao giờ nói, Lý Hâm cũng chưa bao giờ hỏi, nếu như một người không nói về quá khứ của mình, nhất định là bởi có điều khó nói, Lý Hâm hiểu đạo lý này.   Mời các bạn đón đọc Nguyện Giả Thượng Câu của tác giả Minh Dã.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời (Bạn gái tôi đáng yêu nhất trên đời) - Xa Li Tửu
Văn án: Một ngày nọ, bạn cùng phòng thảo luận nữ sinh đáng yêu nhất phải hội tụ những yếu tố gì? Từ đầu tới cuối, Tô Lâm không hé răng nửa lời, chờ mọi người nói xong, mới khinh thường cười nhạo một câu, “Theo mấy cái tiêu chuẩn này của chúng mày, chỉ cần lớn lên xinh đẹp một chút, thấp thấp ngốc ngốc một chút, đều có thể gọi là đáng yêu.” - Sau đó, khi cậu chọn tiếng Pháp làm môn học tự chọn, lại cảm thấy có người đang chọc chọc vào lưng. Quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái nhỏ. Mắt to, da trắng, lớn lên thật dễ nhìn, chiều cao hơi khiếm tốn, thoạt nhìn... vừa ngốc lại vừa manh… Lộc Viên Viên nhìn gương mặt tuấn lãng của nam sinh, thật cẩn thận hỏi: “Bạn học à, ngại quá, cậu có thể nhường một chút… tiến vào trong một chút không?” Thanh âm rất nhỏ, âm sắc cùng người thật giống nhau, mềm mềm mại mại. ................... Mẹ nó đáng yêu quá đi. Trái tim Tô Lâm đập mạnh đến muốn bệnh. Cậu cố không để bản thân kích động, liếm liếm môi: “Được thôi, nói cho tớ tên của cậu, tớ liền tiến vào.” *** "Bạn gái đáng yêu nhất trên đời" là bộ truyện mình đọc cv khá lâu rồi nhưng dư âm vẫn ngọt ngào quyến luyến khi nhớ lại. Bởi vì, đúng như tên gọi, nội dung câu chuyện vô cùng sủng ngọt và đáng yêu. Chỉ đơn giản kể về một nam thanh niên kiêu ngạo, "tự vả" mặt tìm cách ăn sạch cô gái nhỏ mềm mại mà thôi. Thật sự, nếu mình là nam chính Tô Lâm thì cũng sẽ rất thích bạn nhỏ Lộc Viên Viên. Vì tác giả đã xây dựng từ ngoại hình đến tính cách của hai nhân vật chính quá dễ thương, đến mình là người đọc mà còn kềm lòng không được. Ngoài ra, còn có các nhân vật phụ khác cũng đáng yêu không kém nhé, nhất là đám bạn cùng phòng với Tô Lâm, phải nói là vui nhộn và hài hước quá thể đáng. Nhờ các nhân vật này mà câu chuyện trở nên hài hòa, vui vẻ và cuốn hút rất nhiều. Thế nên, nếu bạn thích một câu chuyện sủng ngọt như rót mật vào lòng thì không nên bỏ qua truyện này nhé. Thật may khi mình đọc là convert và bây giờ đã có nhà edit rồi nên mình có dẫn link cho mn luôn ạ. Chúc mn trung thu vui vẻ nha ???????? *** Tô Lâm cẩn thận nghĩ lại. Thật sự gần đây có lẽ là do quá bận, nên anh không chú ý tới Lộc Viên Viên đã cho anh những ám chỉ. Ngay ở ngày hôm trước, buổi sáng thứ sáu học tiếng Pháp. Tô Lâm cưỡi xe đi đón cô bạn gái nhỏ, đến nhà ăn mua đồ ăn sáng. Tất nhiên cô đi nhận sữa đậu nành. Hôm đó là ngày ba mươi tháng mười. Đến phòng học, khi cô đưa sữa đậu nành cho anh, biểu cảm rất tiếc nuối, một bên hút hộp sữa của cô một bên thúc giục anh: "Sắp đến giờ học rồi, học trưởng anh uống nhanh đi, nếu không sẽ đói." Anh uống xong. Bạn gái nhỏ lại than thở: "Haiz, vì sao trường học không thuận tiện đưa thêm tháng mười một chứ..... Rõ ràng mùa đông càng cần sữa đậu nành nóng hơn mà....." Lúc ấy trong lòng anh còn rất vui vẻ. Nhưng vẫn rất phối hợp, không lộ ra biểu cảm vui sướng gì. Ngược lại phụ họa cô mà cảm khái hai câu. Sau đó, Lộc Viên Viên đột nhiên thay đổi lời nói, biểu cảm biến đổi, vỗ vỗ bả vai làm anh yên tâm rồi nói không sao đâu. Khi đó anh không hiểu tại sao bỗng nhiên lại nói không sao. Vừa vặn đúng lúc Nghiêm Xuyên bước vào lớp, nên cũng không hỏi. .....Bây giờ anh đã hiểu. Lúc Tô Lâm mở cái hộp ra đang ngồi trên mặt đất. Lúc này đã hoàn toàn mở ra, anh nhìn chằm chằm cái máy làm sữa đậu nành có nhan sắc cực kỳ nổi bật rực rỡ, rất lâu mới đứng dậy, ngồi ở mép giường. Anh có chút không biết nói gì. Điện thoại trong túi áo rung lên. Thẩm Cố Minh: [Sinh nhật vui vẻ.] Thẩm Cố Minh: [Đi du lịch mấy ngày mệt quá, tối hôm qua không thức được đến mười hai giờ.] Tô Lâm tùy ý ấn vào trả lời. Tô Lâm suy nghĩ một chút, rất nhanh liền gõ chữ: [11 tặng quà mà cậu không thích nên làm sao bây giờ?] [Làm sao có thể ngay lập tức thật vui vẻ mà nói với cô ấy cậu rất thích?] Bạn gái của Thẩm Cố Minh tên là Thời Y, cùng học chung trường cấp ba, bình thường đều gọi hài hước là "11". Thẩm Cố Minh: [Tặng quà gì cho cậu?] Tô Lâm thành thật trả lời. Thẩm Cố Minh: [Có quà tặng là được rồi, còn không thích? Không phải chứ, sao cậu lại kén chọn như thế?] Tô Lâm: [.......] Thật ra không phải là anh kén chọn. Chẳng qua anh nhìn máy làm sữa đậu nành. Trong miệng bắt đầu hiện lên đau khổ. Thậm chí còn có ảo giác cả miệng đầy cặn bã đậu. Sau đó liền đặc biệt muốn đi đánh răng, không thể sinh ra nổi cảm xúc vui vẻ gì. Nhưng mà cái này làm sao nói cho cậu ta được..... Còn chưa nhắn trả lời, bên kia lại tới một tin nhắn. Thẩm Cố Minh: 【 Phốc ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha máy làm sữa đậu nành ha ha ha ha ha ha ha con mẹ nó chứ không nhịn nổi.】 Tô Lâm: "......"Anh không trả lời lại, trực tiếp khóa lại màn hình điện thoại, đứng dậy ra khỏi phòng ký túc xá. Anh suy nghĩ một chút, thật ra cũng không sao. Chỉ là thích sữa đậu nành mà thôi. Dù sao cũng đã thích hai tháng. Anh cũng nên tin tưởng mình thật sự thích nó. Đúng thế. Anh thích. Vừa điều chỉnh tâm trạng xong. Lúc đang chờ thang máy. Thẩm Cố Minh lại lần nữa gửi tin nhắn đến. [Thật ra cũng không khó. Trong đầu cậu chỉ việc nghĩ đến hôn cô ấy. Tốt nhất là tưởng tượng ra cảnh tượng đó. Xem xem cậu có vui vẻ hay không.] Tô Lâm lên lầu khoảng chừng mười phút. Lộc Viên Viên vẫn đứng nguyên tại chỗ chờ. Bởi vì buổi sáng có hơi lạnh, hai tay cô nhét vào trong túi áo khoác không lấy ra. Cô giẫm lên ô gạch ở trên mặt đất. Cô vừa đi qua đi lại xung quanh chín ô gạch. Vừa giẫm lên vừa đếm. Đến cuối cùng cô cũng không biết mình đã đếm được tới bao nhiêu. Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng người. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy người vừa rồi ôm cái hộp lên lầu đang ở ngay trước mặt. Lộc Viên Viên quan sát nét mặt của anh mấy giây. Mặt mày nhàn nhạt, khóe môi thẳng, đôi mắt trong suốt, giống như.....cùng với trước đó đi lên không thay đổi gì. Nhưng mà bình thường hầu như anh cũng là dáng vẻ như thế này. Cô không nhìn ra anh là vui vẻ hay là không vui, dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi: "Học trưởng, anh mở quà chưa?" Anh gật đầu: "Mở rồi." "Vậy anh thích không?" Lời nói là hỏi như vậy. Nhưng thật ra trong lòng Lộc Viên Viên rất chắc chắn. Trước đó cô mua ở trên mạng. Suy tư rất lâu. Tổng hợp lại nhiều phương diện mới nghĩ ra được món quá này. Thứ sáu hôm đó, cô còn đặc biệt nói mấy loại lời như "Sau tháng mười một trường học không phát sữa đậu nành nữa", làm nền trước một chút, để cuối cùng khi mở quà ra càng kinh ngạc vui mừng hơn. Cô nhìn Tô Lâm cong môi, đôi mắt đẹp híp lại một nửa, anh đưa tay sờ lên đầu cô, giọng nói cực kỳ cảm khái: "Thích chứ." "....." Cô còn chưa kịp nói cái gì, anh lại nhìn chằm chằm cô nói: "Em tặng, anh đương nhiên thích." Lúc anh nói lời này, đôi đồng tử sáng trong, loại tỏ vẻ vui sướng kia không thể diễn tả được. Ngoại trừ....không biết tại sao, ánh mắt của anh luôn dừng ở hướng.....trên đôi môi cô. Anh vẫn luôn cười, Lộc Viên Viên nhìn hồi lâu, mặt có chút đỏ. Bất kể thế nào đi nữa, dù sao chỉ cần anh thích là được rồi. Tô Lâm đưa tay về phía cô: "Đi thôi." Cô cầm lấy, cúi đầu xuống, cảm thấy tâm trạng rất phức tạp. Vui vẻ thì rất vui vẻ. Nhưng mà máy làm sữa đậu nành đã là món quà tốt nhất cô có thể nghĩ ra. Tặng món quà này xong, lần sinh nhật tiếp cô muốn đưa nhiều loại --- Hả? Đợi một chút. Vì sao lại nghĩ đến sang năm? Rõ ràng vẫn còn chưa qua năm nay đâu??? "....Hửm?" Tô Lâm kéo cô đến, quay đầu lại, biểu cảm có chút nghi hoặc: "Sao lại không đi?" "...." Mời các bạn đón đọc Bạn Gái Tôi Đáng Yêu Nhất Trên Đời (Bạn gái tôi đáng yêu nhất trên đời) của tác giả Xa Li Tửu.
Mảnh Vá Trái Tim - Đản Đản 113
Mảnh Vá Trái Tim kể một câu chuyện hôn nhân, nơi tình yêu thanh xuân mãnh liệt của Hứa Ngạn Thâm và Thẩm Chức Tâm đã đi qua thật lâu, nơi họ gắn bó, san sẻ cùng nhau những ngày bình dị hạnh phúc mà cũng đầy đau khổ bởi sự ra đi của những đứa con còn chưa kịp chào đời. Khi người ta trẻ tuổi, người ta yêu nồng nhiệt, cho đi tất cả mà không hề biết tương lai có gì. Sự bồng bột ấy, đến khi tỉnh dậy trong bệnh viện sau mỗi lần sẩy thai, Chức Tâm mới thấy mình đã phải trả giá đắt đến thế nào. Mảnh Vá Trái Tim kể một câu chuyện nhà quyền quý, nơi những đứa trẻ lớn lên trong khát vọng quyền lực, ước mong chứng tỏ mình để có chỗ dựa vững chắc mà không ngần ngại dẫm đạp lên máu mủ ruột thịt. Gia đình ấy đã tạo nên một Hứa Ngạn Thâm cố chấp đến tàn nhẫn với người vợ anh yêu thương hơn cả chính mình, để rồi tự tay anh làm tan vỡ cái hạnh phúc vốn đã mong manh của hôn nhân. Mảnh Vá Trái Tim kể một câu chuyện tình yêu điên cuồng, nơi Chức Tâm vùng vẫy muốn thoát ra, nơi Ngạn Thâm giam cầm người con gái anh yêu bằng mọi thủ đoạn, nơi họ tổn thương nhau và cào rách vết thương của chính mình bằng sự hiện diện của kẻ khác. Tình yêu như thế là máu thịt, là linh hồn, là lẽ sống để họ có thể tồn tại. Mảnh Vá Trái Tim kể một câu chuyện cuộc sống, nơi con người ta phải đối mặt với những lựa chọn bởi chẳng thể vẹn cả đôi đường dù tình yêu chưa bao giờ tắt. Cuộc sống ấy có những giây phút bình yên bên gia đình, có nỗi cô đơn tê tái, có đau đớn đến tuyệt vọng… Họ chỉ có thể đối mặt, với cuộc sống và với nhau để tìm kiếm một cái kết cho riêng mình. *** Lời bạt       Chức Tâm: Hạnh phúc là gì? Tiếc nuối là gì?       Cô Trúc: Hạnh phúc là một loại cảm giác, miệng mỉm cười, trái tim sẽ cảm thấy ngọt ngào. Tiếc nuối là cái hố trong lồng ngực trống rỗng, luôn muốn lấp đầy nhưng mãi chỉ là cầu mà không được.       Chức Tâm       Tháng 5 năm 2009       Hứa Ngạn Thâm đứng trước cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt nghiêm trọng, một người luôn bình tĩnh trong mọi tình huống như anh vậy mà lúc này hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.       Hôm qua, Chức Tâm vẫn còn nũng nịu, cười rạng rỡ lôi người đàn ông cao lớn là anh đến căn nhà màu hồng mua đồ dùng cho trẻ sơ sinh, thê mà bây giờ cô lại đang nằm trong kia.       Sáng sớm, dưới tấm chăn trắng muốt ướt đẫm máu tươi.       Trong phòng phẫu thuật, một phụ nữ trung niên có dáng vẻ như bác sĩ bước ra, bà chưa kịp lên tiếng thì một người đàn ông cao to đã nắm chặt lấy áo phẫu thuật loang lổ máu của bà.       "Vợ tôi thế nào rồi ạ?" Giọng nói bình tĩnh nhưng thực chất đã sốt ruột đến sắp nổ tung.       Bác sĩ nuối tiếc nói với anh, "Ông Hứa, nhóm máu của con ông bà thuộc nhóm RH-, bây giờ lại xuất hiện tình trạng tán huyết với cơ thể mẹ, thai nhi đã chết lưu, chúng tôi phải làm phẫu thuật hút thai cho bà Hứa, cần ông ký tên."       Một nỗi đau xót tột cùng đánh anh gục ngã.       Con. . . chết rồi? Đứa con mà Chức Tâm ngày đêm trông ngóng, cuối cùng vẫn không thể sống được.       Rõ ràng không phải là một phụ nữ mê tín, vậy mà dạo gần đây cứ hễ mồng một, ngày rằm là Chức Tâm lại thành tâm lên chùa thắp hương. Bây giờ, cô cầu Phật gì đây, vái Bồ Tát gì đây?       Anh kích động muốn đập phá tất cả các chùa chiền, đền miếu!       Anh còn chưa kịp nói gì với bác sĩ.       "Sao lại thế này cơ chứ?" Mẹ anh gào lên.       Bà Hứa lao đến trước mặt bác sĩ, như muốn nắm lấy tia hi vọng cuối cùng, cố sức nói, "Bác sĩ, bác sĩ có chắc không? Nghĩ cách nào đó được không? Có lẽ vẫn giữ được chứ?!"       "Cơ bản là không giữ được, không nghe thấy tim thai nữa."       "Xoạt xoạt xoạt" anh ký têm mình một cách dứt khoát, rồi đặt mạnh bút xuống bàn, "Bác sĩ, vẫn nhớ, bất kể tình huống gì, vợ tôi là quan trọng nhất! Nhóm máu của cô ấy là AB RH-, dù là nhỏ nhất cũng tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì với cô ấy!"       Cô thuộc nhóm máu hiếm, tỉ lệ có cùng nhóm máu không tới 0,3 phần ngàn.       Bác sĩ gật đầu, cửa phòng phẫu thuật lại một lần nữa đóng chặt.       "Sao lại thế này? Lần này đã mang thai được hơn bốn tháng rồi, sao lại sảy giống mấy lần trước được?" Mẹ anh không hiểu nổi, gương mặt trắng bệch, vẫn cố sức rên rỉ, "Sau này phải làm sao đây? Cả nhà chúng ta dựa cả vào con, nếu con không có con nối dõi, ông ấy chắc chắn sẽ không thừa nhận nỗ lực của con bao nhiêu năm qua, cho dù con có làm trâu làm ngựa cho công ty, gia sản cũng không có phần của chúng ta. . . Mẹ lớn, mẹ ba, mẹ tư của con nhất định mừng lắm đây. . . " Mẹ anh càng nói càng tuyệt vọng, hết như không còn bất cứ tia hi vọng nào vậy.       "Im đi!" Anh hạ giọng gắt.       Vợ anh đang chịu đau đớn trong phòng phẫu thuật, bây giờ anh không muốn nói gì hết!       Trán anh cau lại đáng sợ, khiến ngay cả người mẹ sinh ra anh cũng lạnh sống lưng.       Nhưng, lấy hết can đảm, bà Hứa lầm bầm với con trai, "Thâm à, con đừng trách mẹ, theo mẹ thì con nên ly hôn với Chức Tâm sớm đi, đừng để nó làm lỡ tiền đồ của con. . ."       Ánh mắt anh lạnh băng.       "Mẹ biết. . . Thâm của mẹ là rồng, con không giống những đứa anh cùng cha khác mẹ chẳng lớn nổi đó của con, từ nhỏ, con đã rất tham vọng. . ." Tình yêu là cái gì chứ? Chỉ cần có thể leo lên được vị trí đó, con trai của bà muốn gì mà không được!       "Im. . . miệng!" Cho dù là mẹ đẻ, sự kiên nhận của anh cũng có giới hạn.       Bà Hứa bị hai chữ lạnh lùng như được rít ra từ kẽ răng làm cho hoảng sợ, ngậm miệng không nói nữa.       Cửa phòng phẫu thuật "tách" một tiếng, gấp rút mở ra.       "Không xong rồi! Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều trong lúc hút thai, ngân hàng máu không còn nhóm máu AB RH- nữa, hiện giờ chúng tôi chưa liên lạc được với người cho máu khẩn cấp. . ." *** Một chút Ngược cho cuộc sống bạn thêm mặn mà… • Ngược nhưng HE nha cả nhà ơi, thấy nhiều bạn tưởng SE quá nên mình phải note ngay đây vì sợ bạn thấy SE lại chạy mất :( Bài review này của mình gần như không đề cập nhiều đến tình tiết của câu chuyện, là bởi vì mình cố tình giữ lại tất cả để bạn có thể tự trải nghiệm những bất ngờ và hoà mình vào những thăng trầm trong cuộc đời của hai nhân vật chính mà Đản Đản mang lại, sau đó bạn sẽ có những cảm nhận của riêng biệt nhất về câu chuyện này. Nếu bạn cảm thấy review không đủ hấp dẫn cũng không sao, nhưng nếu là một con mọt ngôn tình lâu năm như mình thì đừng bỏ qua câu chuyện này, mình đọc bộ truyện này đã được vài năm rồi, tình yêu của nam chính dành cho người con gái của mình đã khiến mình luôn day dứt không quên được… _________________________________ • Cuộc sống không có gì là hoàn hảo, cũng chẳng có gì là tuyệt đối, hạnh phúc luôn song hành với tiếc nuối.  “Mảnh vá trái tim” là một câu chuyện hôn nhân tưởng chừng như là cái kết viên mãn cho mối tình thanh xuân mãnh liệt nơi đại học của Hứa Ngạn Thâm và Thẩm Chức Tâm, nhưng từ đây mọi sóng gió chỉ mới thực sự bắt đầu. Tuổi thơ của Hứa Ngạn Thâm lớn lên trong gia tộc nhà họ Hứa - nơi những đứa trẻ lớn lên trong khát vọng quyền lực, không ngần ngại dẫm đạp lên máu mủ ruột thịt để vươn lên đỉnh cao danh vọng. Bốn năm đại học cần mẫn, ba năm bước ra xã hội làm việc, sau đó chọn một người vợ phù hợp, có khả năng giúp anh thăng tiến, hoàn hảo nắm trọn Hứa thị trong tay. Cuộc đời của anh sẽ là như thế nếu không phải vào một ngày năm tư đại học, anh gặp gỡ được Thẩm Chức Tâm. Khi trẻ tuổi, bọn họ yêu nhau nồng nhiệt, cho đi tất cả những gì mình có mà chẳng nghĩ suy nhiều. Họ bỏ đi đứa con đầu tiên xuất hiện không đúng lúc khi sự nghiệp của anh vẫn chưa ổn định và cô lại chưa ra trường. Để rồi khi tỉnh dậy sau những lần sẩy thai đã khiến cô nhiều lần gục ngã tưởng chừng chẳng thể đứng lên được nữa vì đó là một cái giá vô cùng tàn khốc mà họ phải gánh chịu. Và rồi dưới áp lực của gia đình, dưới áp lực của trận đấu tranh quyền, dù yêu cô hơn sinh mạng, nhưng anh lại đưa ra một quyết định sai lầm nhất cuộc đời anh, không ngoài dự đoán, điều đó đã đẩy cô ra khỏi tầm tay anh. Ngày cô đưa lá đơn ly hôn khiến anh vô cùng bàng hoàng hốt hoảng, anh trăm tính ngàn tính mọi điều chỉ vì muốn tốt cho cô, nhưng anh lại không biết rằng điều cô thật sự cần là gì… Làm sao anh có thể chấp nhận điều này, anh là tất cả những điều đầu tiên của cô, cuộc đời cô mặc định chỉ có thể ở bên anh. Anh bất chấp mọi thủ đoạn để giữ cô bên mình, bất chấp mọi tổn thương cả hai dày vò lẫn nhau. Không thể hạnh phúc như xưa ? Được, vậy thì chúng ta cùng nhau đau khổ ! “Tính tôi thật tệ hại, cũng rất ích kỷ, luôn ỷ cô ấy yêu tôi, áp đặt cô ấy mọi thứ, mới có kết cục ngày hôm nay. Tôi thật sự nghĩ rằng, tình yêu sẽ không có ngày cạn vơi…” _________________________________  Cuộc sống là một chuỗi các lựa chọn không giới hạn. Khi chúng ta quyết định làm thứ này mà không làm thứ kia, chính là chúng ta đang đưa ra một lựa chọn. Thế nên, hãy luôn cố gắng hết sức mình để có những lựa chọn đúng đắn nhất và hãy làm hết sức có thể để học hỏi từ các lựa chọn sai lầm. Và quan trọng là đừng tự tin cho rằng bạn có thể kiểm soát tất cả trong tay như Hứa Ngạn Thâm, đời nay không thiếu những sai lầm mà bạn vĩnh viễn không thể sửa đổi được. Mỗi một tình tiết trong câu chuyện này đều có ý nghĩa của riêng nó, nếu được, bạn hãy cố gắng đọc thật chậm và cảm nhận sâu sắc những thông điệp của cuộc sống mà tác giả đã gửi gắm đến mọi người nhé !~ Chúc cả nhà ngủ ngon    Mời các bạn đón đọc Mảnh Vá Trái Tim của tác giả Đản Đản 113.
Trảm Xuân - Thập Tứ Lang
Văn án: Trước đến nay nàng là một người tốt, biết an phận, có tinh thần trách nhiệm rất cao. Trước sáu tuổi, vì muốn làm nha hoàn, mỗi ngày nàng đều tập quét dọn vệ sinh. Sau sáu tuổi, sư phụ buông lời “Con sẽ kế thừa Trảm Xuân kiếm”, từ đó, để Trảm Xuân kiếm đạt được tiếng tăm lẫy lừng đã trở thành mục tiêu của đời nàng. Phấn đấu nào! Cát Y Xuân! Những thứ tựa ái tình kia chỉ là mây bay thôi ~~ Trảm Xuân, suy cho cùng, đã chém mất mùa xuân của ai rồi? ***  Truyện văn hay, dịch mượt, nhẹ nhàng, nên thơ, có một chút hóm hỉnh nhưng cũng da diết.  Mà đểu lắm nhé, đọc 30 chương đầu thấy nam nữ chính cũng đáng yêu, bạn nam chính cũng ổn, tình cảm dễ thương ấm áp nhưng không hiểu sao vẫn bị thích bạn nam phụ. Sau đó thì quả thật, bạn nam phụ ý mới là nam chính, người yêu đầu của nữ chính mất mạng khi hai người trải qua bao nhiêu biến cố nhận ra tình cảm của nhau, đang trong men hạnh phúc thì bị kẻ thù hạ độc thủ. Cũng thương lắm!  Được cái nữ chính tuy một số lúc đầu gỗ nhưng lại là người chính trực, thấu hiểu, thắng thắn rõ ràng, đáng yêu, lạc quan, không phải kiểu người chìm đắm trong buồn thương hận thù.  Nam phụ (tức là bạn nam chính trong đoạn đầu truyện) cũng là một chàng trai tốt, sâu sắc, tiếc rằng phận bạc.  Nam chính (nam phụ trong nửa đầu truyện) rất cute, rất si tình, thích bạn này ngay từ đầu, thích hơn nam phụ (lúc đấy đang là nam chính) dù lúc đấy cũng ship cặp kia. Truyện đáng yêu dễ chịu lắm, bạn nam chính cute ghê, đẹp trai nhà giàu giỏi võ, điên đảo chúng nữ. Công tử thế gia à? Không phải? Võ lâm danh tiếng à? Không phải! Chàng là một tên cho vay nặng lãi kẹt xỉ quái gở =))  Truyện tuyệt đối ngược nam, nam chính làm nam phụ nửa truyện, thêm nửa truyện sống trong mặc cảm với người đã khuất, đến cuối mới hạnh phúc trọn vẹn, mới biết được trong lòng nàng y cũng quan trọng đến nhường nào.  Nhân vật phụ cute lạc lối, yêu không chịu được. Nó vừa là nha hoàn vừa làm thư đồng cho nam chính, cái mồm thì leo lẻo. Nó là đứa bé trai 12-13 tuổi xinh xẻo, suốt ngày bị chủ tử bắt giả gái để dễ hành tẩu giang hồ và giải vây cho chủ nó khỏi đám đàn bà đeo bám. Thằng bé còn suốt ngày đi PR cho chủ của nó với nữ chính như kiểu bán hàng đa cấp ấy, chết cười =))  Nói chung truyện còn sạn, có nút thắt chưa được xử lý thỏa đáng, chưa phải kiểu truyện đọc mà cảm thấy đã đời nhưng mình cộng nhiều điểm cho giọng văn và dịch thuật. *** Hôm ấy, con cáo già là Yến môn chủ gặp con cáo bự Thư Tuyển, một “con” thì vội vã chạy về nơi đã hẹn, giữa đường đã lạc vài chập, “con” còn lại thì vừa bị sát thủ tập kích, cả người nhếch nhác. Hai con cáo chạm mặt nhau, cuối cùng chẳng có gì xảy ra cả. Thư Tuyển hào phóng đưa Yến môn chủ đến núi tuyết ở phía Tây Bắc đất Điền, mộ của cha chàng đường hoàng nằm dưới gốc gây, khiến Yến môn chủ mãi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn. Thư Tuyển vác hai bình Thiêu Đao Tử đến, đưa lão một bình, chỉ bảo: “Giờ lão tới rồi, dù là thù cũ hay oán mới, cũng chẳng còn gì phải trốn tránh nữa. Lão muốn quật mộ, quất xác, cứ việc làm. Nhớ là làm xong thì chôn lại, dọn dẹp mồ mã đàng hoàng là được.” Dứt lời, chàng xoay người đi mất. Yến môn chủ cười nhẹ: “Ta không muốn quật mộ hay quất xác, cứ xem là đến thăm một anh hùng hiệp khách đã qua đời vậy. Thư Tuyển, cậu và cha cậu, thực ra rất giống nhau. Tới đây uống vài chén với lão già này đi.” Thư Tuyển cũng cười, gãi mũi, hãy còn trẻ nên vẫn còn tính hay hờn mát, “Ta sao mà giống ông ấy?” Yến môn chủ rót một bình Thiêu Đao tử lên bia của Thư Sướng, thở dài một tiếng, khẽ nói: “Bao nhiêu năm rồi, đều đã qua cả. Nó chết rồi, ngươi cũng đã chết, người đã chết thì tính toán ân oán lúc còn tại thế làm gì? Cuối cùng cũng sẽ đến ngày những người còn sống đều chết cả, ngày ấy ta chỉ cho rằng nó nghĩ không thông, hóa ra ngươi cũng vậy.” Lão lặng lẽ uống một chén, hồi lâu không nói. Thư Tuyển ngồi xổm cùng lão giữa tuyết, uống Thiêu Đao Tử rồi cười: “Lão già ông nói thì hay, những người còn sống đều chết cả, vậy nghiệp bá phát triển Yến môn tính sao đây?” Yến môn chủ chậm rãi lắc đầu, “Chính vì con người rồi sẽ chết đi, nên mới phải mưu một phen bá nghiệp. Phải để lại một vài điều gì đó, dù là trong lòng người hay trên thế gian, đấy là những thứ mà chết đi rồi sẽ không thể mang theo, nếu không, uổng phí một đời, sống làm gì nữa?” Lão thấy Thư Tuyển chỉ cười, nụ cười thật nhạt lại lơ đãng, bèn nói: “Ta có hai đứa con gái, lớn mười chín, nhỏ mười bảy, chưa từng hứa gả. Nếu cậu có ý với Yến môn, ta gả cả hai cho cậu. Tiểu tử, đàn ông trên đời, sao có thể không mưu nghiệp lớn?” Thư Tuyển vẫn chỉ cười, đôi mắt cong cong. Chàng chỉ trời rồi chỏ đất, nói: “Nghiệp lớn của ta, chính là cả đời này làm một kẻ giang hồ lắm tiền nhiều thời gian, cưới một người vợ tốt, sinh một trai một gái. Dù là lòng người hay thế gian, có vết tích do ta để lại hay không, thì quan trọng gì? Chỉ cần cả đời này, mình sống vui vẻ hay không. Lão già, lão và ta không cùng đường.” Yến môn chủ ha hả cười hai tiếng, vỗ vai chàng, không bàn tiếp nữa. Ngày kế xuống núi, biết tin Y Xuân bị giam lỏng ở Yến môn, Thư Tuyển trẻ tuổi đi nhanh, đến Yến môn rước vợ ra trước một bước. Ra khỏi thành Giang, từ phía xa đã thấy xe ngựa của Yến môn chủ, lúc lướt qua hai người, xe dừng lại một chút, Yến môn chủ ló đầu ra nhìn, gật đầu cười: “Thế nhé, từ biệt không hẹn ngày hội ngộ.” Sau khi xe ngựa đi xa, vẫn có thể nghe được giọng của Y Xuân, “Hóa ra một tháng nay chàng đi cùng lão già Yến môn, lão là người thế nào?” Thư Tuyển nghiêng đầu suy nghĩ. “Ờ… Là một anh hùng, đại khái là kiểu thay triều đổi đại dựng trời mở đất ấy.” “Thế thì mệt mỏi quá.” “Thì thế, mệt lắm.” Mời các bạn đón đọc Trảm Xuân của tác giả Thập Tứ Lang.
Gâu Gâu Gâu! - Lữ Thiên Dật
“Tô Trừng sau giấc ngủ tỉnh lại, phát hiện mình biến thành con cún Teddy nhà nam thần… Còn thân thể nguyên gốc của mình nằm nhoài trên bàn máy vi tính lâm vào hôn mê. Tô Trừng cảm thấy mình cần phải tự cứu bản thân trước khi thân thể cũ của mình chết đói… Đau khổ hơn chính là nam thần còn muốn thiến Tô Trừng…” *** Đầu năm nay đam mỹ thật sự là càng ngày càng đa dạng phong phú, mới ngày nào mình review một bộ truyện toàn t(r)ym, rồi một bộ nhân vật xuyên thành BVS (bă** vệ sinh), hôm nay lại xin phép được giới thiệu cho các bạn một bộ có nhân vật xuyên vào con cún. ( ̄ε ̄〃)b Thông thường, cảnh xuyên qua của nhân vật chính sẽ thật là hoành tráng. Nếu không hoành tráng thì cũng đẹp mắt một chút xíu, nhưng một ngày Tô Trừng mở mắt, không thấy một màn đẹp mắt hay hoành tráng gì cả, mà chỉ thấy mình có bốn cái chân. Tô Trừng còn phát hiện ra, mình không thể nói, chỉ có thể “Gâu gâu gâu!” Biến cố này khiến Tô Trừng vô cùng bối rối và căng thẳng nhưng sau đó lòng cậu lại vui như nở hoa. Vì lúc này, Tô Trừng chính là cún cưng của nam thần Lâm Húc - người mà cậu vô cùng sùng bái nhưng chưa có cơ hội gần gũi. Hiện tại, Tô Trừng không cần lén lút nhìn nam thần nữa, mà thậm chí còn được nam thần ôm vào trong lòng. Hơn nữa, còn được nam thần dẫn đi... WC. Hơn nữa, còn được nam thần xoa xoa đầu. Nhưng mà… Tô Trừng vẫn cảm thấy "thốn" vô cùng. Bởi vì nam thần không chỉ có một con chó là cậu, mà có cả một tập đoàn chó. Tô Trừng đã lưu lạc đến mức phải tranh sủng cùng chó rồi. (/。\) Hơn nữa còn chuẩn bị bị mang đi thiến… Hơn nữa còn bị, một tập đoàn chó đố kị… _ “Tô Trừng tỉnh táo an ủi mình, bị năm con cẩu thái giám vây quanh lại khiến mặt cậu bắt đầu đen sì. “Dựa vào đâu chỉ có mình nó không bị thiến?” “Nó cũng sắp rồi, nó nhỏ hơn bọn mình.” “Sách, đồ không XO được!” “Cứ như con gái!” Một nhúm cẩu thái giám châu đầu ghé tai, năm cặp đậu đen tức giận trợn mắt nhìn Tô Trừng.” _ Nói ra có vẻ bi kịch như thế, nhưng chính vì cơ duyên xuyên thành cún con này, Tô Trừng phát hiện ra một bí mật: Nam thần Lâm Húc thế mà là fan cứng tiểu thuyết của mình! Hơn nữa còn là fan thiên sứ kì cựu vung tiền “nuôi” cậu! Trong lòng Tô Trừng, hoa nở tưng bừng. … Nói ra thì, đây chính là một câu chuyện song phương thầm mến. Không chút máu chó dù cho một trong hai nhân vật chính xuyên thành cún; không chút bi kịch nhảy lầu tự tử này kia. Bi kịch duy nhất chỉ là khi muốn nói chuyện, Tô Trừng chỉ có thể “Gâu gâu gâu” trong tuyệt vọng. Ví như khi nam thần muốn đưa cậu đi WC, Tô Trừng chỉ có thể xấu hổ “Gâu gâu gâu”, nam thần nói muốn thiến cậu, Tô Trừng cũng chỉ có thể sợ hãi “Gâu gâu gâu”... “Gâu gâu gâu!” không dài, chỉ 13 chương ngắn, nhưng nội dung mới lạ, hài hước và vô cùng đáng yêu. Cả Tô Trừng và Lâm Húc đều thầm mến đối phương, kiểu “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, cứ giả bộ không để ý nhưng cứ cố tình gặp người ta hoài. May mắn có sự việc Tô Trừng xuyên thành cún cưng nên hai người mới thổ lộ em yêu anh anh yêu em, sau đó ngọt ngọt ngào ngào tìm cách biến Tô Trừng trở lại như cũ, sau đó điềm điềm mật mật nắm tay nhau sống thật hạnh phúc. Nếu bạn đã ngán những bộ truyện “nặng đô”, u ám và bi kịch, thì hãy thử “Gâu gâu gâu!” xem sao. Đảm bảo sự đáng yêu và hài hước của bộ truyện này sẽ không làm bạn thất vọng. (〃▽〃) *** Chuyện sau đó —— “Anh đừng cho em phiếu Bá Vương nữa.” Tô Trừng vừa đăng xong một chương mới, mệt đến mức nằm nhoài ra bàn. “Vì sao?” Lâm Húc ngồi khoanh chân trên sàn nhà chải lông cho một con Teddy. Tô Trừng duỗi một bàn tay, xòe ra năm ngón: “Website thu phí tận năm phần mười đó anh yêu, anh có còn muốn sống nữa không!” Lâm Húc đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Nhưng như vậy sẽ cho em mặt mũi nhiều hơn.” “… Thật sự không cần đâu.” Tô Trừng bước tới phía sáu Lâm Húc, ôm cổ nằm nhoài trên lưng hắn. Còn có chuyện gì nhiều mặt mũi hơn chuyện “Lâm Húc là bạn trai tui” không? Không có đâu. “Anh chải như vậy làm nó đau.” Tô Trừng đòi lược trong tay Lâm Húc, sờ sờ con Teddy từ nãy đến giờ vẫn đang làu bàu: “Để em làm cho.” Lâm Húc một bên tỏ vẻ “anh rất nhẹ tay”, một bên đưa lược cho Tô Trừng. Tô Trừng:… Anh xác định anh đã nhẹ tay sao? Nhưng nó đang một mực chửi đậu má kìa! Từ sau trải nghiệm một lần làm chó, Tô Trừng đã ‘get’ được một skill vĩnh viễn: nghe hiểu tiếng chó. Tuy rằng skill này cũng chẳng có cái trứng gì dùng… Chỉ là mỗi ngày đều nghe lũ Teddy thay phiên nhau cười nhạo mình, dù có đứng đầu lục cung cũng phải bực mình. Teddy: “Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!” Đồ con gái, lại là mi! Tô Trừng: “Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!” Lại là ta thì làm sao! Ban cho ngươi năm mươi trượng! Rất có phong phạm chính cung nương nương… Lâm Húc vẻ mặt mê mang đứng ở một bên. Lão bà từ sau khi không cẩn thận biến thành chó cũng bắt đầu thích sủa tiếng chó. Chải xong lông chó, hai người nắm tay nhau, mỗi người dắt theo ba con chó, cùng chúng đi dạo trên quảng trường. Quảng trường rất náo nhiệt, dắt chó đi dạo, tản bộ, thả diều, còn có đứa bé cầm kẹo bông chạy khắp nơi, một nguyên* một cây kẹo vừa to vừa tròn.( 1 nguyên = 1 nhân dân tệ) Đi qua hồ ước nguyện bên dưới đài phun nước, cả hai không hẹn mà cùng dừng bước. “Cái hồ này linh nghiệm như vậy, có nên ước thêm không?” Tô Trừng móc ra mấy đồng tiền xu từ trong túi quần, có một nguyên ngũ giác*.(1 giác = 1 mao = 1/10 nguyên) Lâm Húc ừ một tiếng, cầm lấy mấy đồng tiền xu, nghiêng mặt nhìn Tô Trừng một chút: “Anh không có nguyện vọng nào khác, em có không?” Tô Trừng ngoan ngoãn lắc đầu: “Em cũng không.” Hiện tại đã rất hạnh phúc, rất thỏa mãn rồi. “Được rồi, nếu vậy…” Lâm Húc cười cười, lục lọi trong túi quần một phen, lại lấy ra mấy đồng tiền xu, gộp hết vào nhau, ném vào trong hồ tạo ra âm thanh leng keng leng keng, ôn nhu nói: “Biết đâu thần hồ lại muốn ăn kẹo bông bán bên kia.” Đám tiền xu này, cũng đủ mua mấy cái. “Cũng đúng.” Tô Trừng tán thành gật đầu, nắm tay Lâm Húc. Thần hồ đại nhân —— Cảm ơn. Hai người sáu con chó chậm rãi đi xa. Tiền xu thưa thớt rơi vào đáy hồ, phản xạ lại ánh nắng rực rỡ của buổi chiều tà, một con chuồn chuồn chạm nhẹ lên mặt nước, gợn sóng nhẹ nhàng nổi lên, một vòng rồi lại một vòng. Mời các bạn đón đọc Gâu Gâu Gâu! của tác giả Lữ Thiên Dật.