Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc - Vũ Cách Nguyệt

CẢNH BÁO: Bài review tiết lộ khá nhiều nội dung truyện, cũng như có nhiều tình huống cẩu huyết thách thức khả năng người đọc, mong các bạn cân nhắc trước khi nhảy hố. Xin cảm ơn rất nhiều. ... Tiết Thần Quang vốn là con gái của ẩn sĩ Tiết Nhân Cẩn, sống trong một phủ đệ cùng với phụ thân, một đời vô lo vô nghĩ. Nàng có một thanh mai trúc mã tên là La Trường Khanh mà nàng hay gọi là Tử Khiên ca ca. Hắn là người mà nàng yêu thương từ bé, là người dạy nàng viết chữ, là người cõng nàng trên lưng đuổi theo bươm bướm, là người luôn yêu chiều nàng hết mực.  Tử Khiên ca ca của năm ấy, người mà Thần Quang luôn miệng khen là rất xinh đẹp, sau này nhất định phải thành thân với huynh ấy. Nhưng cớ làm sao, Tiết gia lại vô duyên vô cớ bị khép vào tội mưu phản, 138 mạng sống của Tiết gia ngã xuống, Thần Quang bị một mũi tên xuyên tim. Mà người bắn tên lại chính là La Trường Khanh, là Tử Khiên ca ca luôn thương yêu nàng nhất. Tại sao? Tại sao vậy? Nàng nhớ ngày hôm qua, hắn hôn nàng, nói yêu nàng, muốn cứu nhau trong lúc hoạn nạn. Thế mà tại sao hôm nay hắn không chút do dự giết chết vị hôn thê của mình, rồi lại khải hoàn mà về với quyền nghiêng thịnh thế trong tay. Chẳng lẽ bao nhiêu tình cảm khi xưa chỉ là giả dối? Nàng không cam tâm, nàng phải trả thù! Có lẽ ông trời đã hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, cho nàng một cơ hội báo thù, cho nàng xuyên vào thân thể của một nô lệ ở dưới đáy xã hội đương thời để tiếp tục cuộc đời, báo thù cho 138 mạng Tiết gia.  Dù là thân nô lệ thì đã sao, mục đích từ bây giờ của nàng chỉ có báo thù. Thế gian này quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi giết chết một Tiết Thần Quang tiêu dao thuần khiết. Nàng hiện giờ dù có thảm hại đến cỡ nào, nàng cũng sẽ gắng gượng qua tất cả. Dù cho nàng bị nô dịch khổ sai, thức ăn của nàng chỉ toàn những thứ hôi thiu bốc mùi, mặc y phục dơ bẩn, rồi đến khi trưởng thành nàng lại bị đem ra chợ nô lệ rao bán như một món hàng. Về phần La Trường Khanh, dù đã ba năm trôi qua nhưng chàng vẫn không thể quên được người con gái ấy, chàng vẫn nhớ như in đôi mắt trong trẻo và mùi hương thoang thoảng trên người Tiết Thần Quang. Vì thế khi đi qua chợ nô lệ, chàng tình cờ nhìn thấy đôi mắt ấy, đôi mắt năm xưa đã từng nhìn chàng mang theo nhiều nhu tình mật ý. Thế nên hắn mua một nô lệ xấu nhất, chỉ vì đôi mắt giống nàng năm xưa. Nhưng La Trường Khanh không biết nô lệ mà hắn mua chính là Tiết Thần Quang mà hắn ngày đêm mong nhớ, Tiết Thần Quang mà hắn tưởng rằng đã mãi hương tiêu ngọc vẫn, hắn đặt tên cho nàng là Thính Tuyết.  Đôi mắt ấy, vẫn như thế, vẫn nhìn hắn, làm hắn điên cuồng trong bóng đêm... Nhưng vận mệnh trêu đùa, nàng lại phải gả cho Ngũ hoàng tử đương triều - Triêu Mặc, chính là hoàng tử ngu dốt vô năng nhất hoàng thất, làm một thiếp thất nhỏ bé của một hoàng tử không có tiền đồ. Lúc bấy giờ hắn cũng chỉ là một tên nhóc mười hai, mười ba tuổi trói gà không chặt.  Ở phủ hoàng tử, Thần Quang nhẫn nhịn, hiền huệ săn sóc Triêu Mặc từng chút một. Nàng cùng hắn học chữ, cùng khổ luyện dưới ánh trăng, thậm chí giúp hắn và thanh mai trúc mã Diệp Đảm mà hắn yêu nhất ở bên nhau. Nàng khoan dung độ lượng, thông tuệ hiền hòa, tựa như ánh trăng bạc nhẹ nhàng dần khiến hắn để tâm, bất giác ánh mắt lại lưu luyến trên người nàng lâu hơn một chút. Năm tháng qua đi, tình một sâu, hắn lại nhất quyết phủ nhận tình cảm ấy, hắn cố chấp thuyết phục bản thân rằng người hắn yêu chỉ có Diệu Đảm. ... Trích đoạn: "Ngươi từng rèn luyện?" "Ừ, nô tì thuở nhỏ bần hàn, khổ cực gì cũng từng chịu." "Hiện tại đi theo ta, ngươi không phải chịu khổ nữa, mỗi ngày chờ ăn cơm là tốt rồi." "Cơm cũng chia cay đắng và ngọt, nô tì sợ cơm đắng. "Cơm sao lại đắng?" Triêu Mặc tò mò. Thần Quang nhất thời không có mồm miệng lanh lợi lúc trước, nhàn nhạt cười một tiếng, má phấn lại còn tươi đẹp hơn hoa đào, cúi đầu nói, "Điện hạ không có ở bên cạnh tức là khổ (đắng). . . ." Triêu Mặc lặng yên. "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm ngọt." Hắn lại cười một tiếng, đẹp như mặt trời, kéo tay của nàng, đây là lần đầu tiên hắn nắm tay của nàng, Thần Quang không khỏi nhớ tới một câu nắm tay đến chết, bên nhau đến già, thầm than trong lòng, chỉ mong làm vợ chồng với hắn khi trẻ, làm bạn với hắn khi già.  ... Tiết Thần Quang luôn là một người vợ tốt, nàng chủ động lựa chọn những nô tì xinh đẹp, mỹ cơ dâng lên để hắn có thể thoải mái về cả thể xác và tinh thần. Nàng theo lời hắn giữa đêm đứng bên ngoài lạnh lẽo để canh cho hắn và Diệu Đảm tâm tình. Thế mà Triêu Mặc lại nhẫn tâm lợi dụng nàng để giết chết những kẻ ngáng chân hắn trên con đường bước đến vương quyền, nhẫn tâm đẩy nàng vào chỗ chết. Nhưng khi thấy nàng vẫn bình an sống sót quay trở về, hắn lại âm thầm cảm thấy may mắn, nhận ra nàng quan trọng với hắn nhường nào. Trải qua nhiều biến cố, cứ tưởng cả hai sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời khi Triêu Mặc đăng cơ làm hoàng đế, phong nàng là hoàng hậu, Diệp Đảm vì mắc phải tội ác mà bị tống vào lãnh cung tự sinh tự diệt. Nhưng biến cố lại bất ngờ kéo đến. Khi La Trường Khanh chết đi, Tiết Thần Quang mới biết được hóa ra nào phải Trường Khanh là người đã giương mũi tên năm xưa bắn chết gia tộc nàng. Mà hung thủ thực sự lại chính là nam nhân mà bao lâu nàng đầu ấp tai gối - Triêu Mặc.  Chính hắn đã vì những hận thù năm xưa mà giết chết 138 mạng sống của Tiết gia và cả nàng Tiết Thần Quang. Hóa ra bao năm nay nàng đã hận nhầm người, Tử Khiên ca ca của nàng vẫn luôn yêu Tiết Thần Quang. Nàng muốn trả thù Triêu Mặc, muốn hắn phải chết để đền mạng. Nhưng đến khi hắn nhấp cùng nàng ly rượu, nàng lại không nỡ ra tay, không nỡ hại chết hắn. Nên nàng chọn lựa giữ miếng thuốc độc ấy cho mình, nàng bỏ độc vào ly rượu của mình và nhấp cạn. Rời đi... Tiết Thần Quang rời xa nhân thế, cùng với Tử Khiên ca ca của nàng ở nơi chân trời xa. Bỏ lại Triêu Mặc nơi trần thế đơn độc. Hắn có cả giang sơn nhưng thiếu đi một đoạn tình ái hoàn chỉnh. ... "Cuộc đời của nàng chỉ có ba mươi ba tuổi, sau khi suy nghĩ thông tất cả thì an tĩnh hết đi. Triêu Mặc lau sạch vết máu ở khóe miệng nàng, nhẹ nhàng ôm nàng như chưa có gì xảy ra, thưởng thức trăng sáng như nước ngoài cửa sổ. Nàng rốt cuộc vẫn không nỡ giết hắn. Đẩy ra lòng bàn tay của nàng, miếng độc dược kia còn nguyên, thật ra thì nàng đại khái có thể bỏ vào trong miệng dây dưa với hắn, sau đó thanh âm gì cũng không có, hắn ôm nàng cùng nhau rời khỏi thế giới này. Chỉ là, nàng vẫn bỏ qua, một thân một mình rời đi. Có lẽ cũng mệt mỏi hắn, sống đủ những ngày hư tình giả ý này. Nhưng Quang nhi, kiếp này của nàng rốt cuộc có khắc nào yêu ta không, nàng đến tột cùng yêu ai? Nàng ôm mục đích gì để đối xử tốt với ta, rồi lại ôm mục đích gì chết đi, sau đó thật là độc ác, rời đi ta, rời đi nhi tử cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng liếc mắt một cái. Trong cung điện của nàng trừ không khí trầm lặng xa hoa cái gì cũng không có để lại, không có bất kỳ đồ dính linh khí của nàng. Chỉ có dưới gối, lặng lẽ để một tờ giấy đã ố vàng, trên đó viết: Tử Khiên yêu Thần Quang. Đây là năm chữ đầu tiên Tử Khiên ca ca dạy nàng học." (*) ... Nhìn chung đây là một câu chuyện mang một màu sắc chứa nhiều bi ai về cuộc báo thù và những hiểu lầm, tình cảm của nàng Tiết Thần Quang với vị hôn phu kiếp trước La Trường Khanh và hoàng tử Triêu Mặc. Truyện này sẽ rất thích hợp cho các bạn thích ngược, cẩu huyết và Sad Ending. Nhưng tớ không thích tính cách của các nhân vật cho lắm, Tiết Thần Quang muốn xây dựng thành nữ cường lạnh lùng không cần tình ái chỉ hướng tới quyền lực mà tớ đọc cứ cảm thấy gượng gạo và thấy nhân vật được miêu tả không tới, Triêu Mặc thì lằng nhằng không quyết đoán, La Thần Khanh thì tình cảm của ảnh khiến cho độc giả như tớ hoang mang quá chẳng biết ảnh yêu ai, tính cách cũng không được rõ ràng. Nhưng mà, đây có lẽ sẽ là một trải nghiệm dành cho bạn đó, biết đâu câu chuyện sẽ hợp với bạn. Thế nên, hãy đọc cùng tớ nhé! ... Chú thích: (*): trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa Bìa: #Lệ Tần Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc của tác giả Vũ Cách Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông - Hoa Thanh Thần
Tư Hành Phong là Bình Viễn Hầu gia quyền lực khuynh đảo triều chính, thế nhân chỉ biết đến dung mạo tuyệt sắc vô song của ngài nhưng lại không hề biết ngài là một ác quỷ nhào ra từ địa ngục trần gian. Ngài có thể chôn vùi nhân tính, bỉ ổi vô sỉ, ngài có thể bán rẻ tất cả mọi thứ mà không chút tiếc nuối. Mục đích sau cùng của ngài chỉ vì muốn báo thù rửa hận. Hạ Phẩm Dư là một cung nữ bình thường như bao cung nữ khác, chỉ còn hơn nửa năm nữa là có thể xuất cung. Mười năm sống trong cung cấm, khiến nàng trở thành một người "vừa câm vừa điếc", không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ làm việc của riêng mình. Cho nên, tất cả mọi người đều mắng nàng là con người không máu thịt, không nước mắt, không biết thế nào là đau khổ. Trong hoàng cung, Hoàng thượng lấy xuân dược để giày vò Tư Hành Phong, và Hạ Phẩm Dư lại chính là đối tượng trong trò chơi đáng sợ đó. Tại điện Ngọc Hoa, Hoàng thượng khâm điểm hai người cùng hộ tống cống phẩm về hoàng triều Kim Bích, rồi bọn họ gặp thích khách truy sát giữa đường, bị thương, chạy trốn, ở cạnh bên nhau, không hề rời xa, đồng cam cộng khổ… Vào khoảnh khắc sinh li tử biệt, ngài đột nhiên nhận ra một điều, ngài tuyệt đối không thể buông tay nàng được. Còn nàng, khi ngài thể hiện tình cảm dịu dàng, ấm áp của bản thân, cũng dần dần lún sâu trong tình yêu sâu đậm dành cho ngài… *** Cơn gió dịu nhẹ đùa giỡn, bao quanh những cành cây xanh mướt, tươi tắn, khắp nơi tràn ngập tiếng chim chóc thánh thót reo ca, lại đến mùa xuân ấm áp, muôn hoa đua nở. Trong vườn khắp nơi chất đầy dược liệu, một thân hình gầy guộc đi ra đi vào, bận rộn không ngừng, trên trán lấm tấm đầy mồ hôi. “Hu hu… hu hu…” Đột nhiên tiếng khóc của ai đó vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng, tĩnh mịch ở nơi đây. Nàng vừa mới phơi dược liệu xong, quay đầu lại liền thấy con gái nãy giờ một mình chơi đùa trong vườn, lúc này đang ngồi bệt xuống mặt đất, khóc lóc thảm thương. Nàng vừa định kêu con đứng dậy lại thấy một người khác y phục màu vàng đứng phía trước mặt con gái mình. Nàng bất giác ngước mắt nhìn lên, đôi môi mỏng khẽ cong, tiếp tục công việc đang làm. Người mặc y phục màu vàng kia nắm chặt tay lại, nói với con gái nàng bằng giọng vô cùng rành rọt “Này, này, này, Tư Tùng Ngạn, tại sao cứ động một tí là muội lại khóc thế? Lúc nãy quả nhân chẳng qua chỉ bất cẩn kéo bím tóc của muội thôi mà, đâu có đau đớn gì chứ?” Con gái nàng không thèm để ý đến tiểu Hoàng thượng, tiếp tục ngồi bệt dưới mặt đất khóc lóc thảm thương. Tiểu Hoàng thượng cuối cùng chẳng thể nào chịu đựng nổi tiếng khóc này nữa liền lên tiếng “Thôi, được rồi, được rồi, đừng có khóc nữa. Cùng lắm là quả nhân cưới muội về, lập muội làm hậu, sau này muội muốn kéo bím tóc của ai cũng được hết.” Nghe thấy vậy, Tư Tùng Ngạn liền ngưng khóc, nước mắt cũng nhanh chóng khô luôn, đôi mắt sáng trong linh lợi nhìn tiểu Hoàng thượng đầy hoài nghi, giọng nói vẫn còn nức nở “Có thật thế không? Muội muốn kéo bím tóc của ai cũng được hết hả?” “Điều đó là đương nhiên. Quả nhân lúc nào chẳng nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy.” Tiểu Hoàng thượng quay đầu như kiểu thi nhân, tỏ vẻ uyên bác, thâm sâu. Tư Tùng Ngạn liền nắm lấy tay tiểu Hoàng thượng, còn tiểu Hoàng thượng thì kéo cô bé từ dưới đất dậy. Ai ngờ, đột nhiên lại nghe thấy tiếng tiểu Hoàng thượng thét lên một tiếng “Tư Tùng Ngạn, muội ăn gian.” Thì ra vào lúc tiểu Hoàng thượng kéo Tư Tùng Ngạn lên, cô bé liền tóm lấy tóc của ngài kéo mạnh khiến ngài thét lên thảm thiết. “Là chính ngài đã nói mà, muội kéo bím tóc của ai cũng được còn gì. Hưm, ai bảo ngài kéo bím tóc của muội, đáng đời ngài!” Cô bé gái nhìn tiểu Hoàng thượng thè lưỡi trêu ngươi, mặt mày hân hoan, cười đùa hớn hở, chẳng còn chút bộ dạng đau lòng khi nãy. “Lại đây này, lại đây mà bắt muội, lại đây.” Tư Tùng Ngạn đã chạy ra ngoài vườn, còn tiểu Hoàng thượng đang nhiệt tình đuổi theo. “Hưm, Tư Tùng Ngạn, muội mà để cho quả nhân bắt được thì quả nhân nhất định sẽ cạo trọc tóc trên đầu muội, rồi đưa đến am ni cô làm tiểu ni cô.” “Hưm, lúc nãy không phải ngài nói sẽ lập muội làm Hoàng hậu sao? Nếu ngài cạo trọc tóc trên đầu muội thì người trong toàn thiên hạ này sẽ cười chê ngài có một Hoàng hậu trọc đầu.” Cô bé gái vừa lùi về phía sau vừa cười chê tiểu Hoàng thượng, ai ngờ lại đâm trúng vào một người khác. Tiểu Hoàng thượng thấy thân hình cao to phía trước liền quay người định chạy trốn. ... Mời các bạn đón đọc Tình Này Đành Hẹn Với Gió Đông của tác giả Hoa Thanh Thần.
Duyên Kiếp Trước, Nợ Kiếp Này - Lan Tư Tư
Phật dạy rằng đời người là nằm trong dòng chảy luân hồi, kiếp này nối tiếp kiếp khác, con người gặp nhau là bởi chữ Duyên, yêu nhau là bởi chữ Nợ từ nhiều kiếp trước. Người ta đau khổ vì yêu mà không được đáp lại, đó chính là có duyên vô phận vì nợ chưa tới. Cô đã sống hai mươi tám năm tẻ nhạt, thương tổn vì yêu mà không hề biết rằng có một người con trai cũng đã lẳng lặng chờ đợi cô bao năm trời vì không dám bày tỏ. Hóa ra duyên đến như vậy… lặng lẽ bình dị mà cô đã bỏ qua mất. Có phận vô duyên chớ nên ép nài. Có duyên không phận cũng chỉ như con thuyền không bến đỗ. Sống ở trên đời, cái quý nhất không phải thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc ta đang nắm giữ. *** Lan Tư Tư   Người Vô Tích, Giang Tô.   Sống đơn giản, tình cảm, tin vào duyên phận, thích sự vui vẻ vô tư trong sáng. Có rất nhiều nguyện vọng, nhưng chẳng thực hiện được bao nhiêu, chỉ đành bộc bạch nỗi lòng qua câu chữ. Thích đùa bỡn các nhân vật nam nữ chính trong câu chuyện, nhưng vì mềm lòng, nên kết thúc thường viên mãn.   Mục tiêu: Viết ra những câu chuyện thật hay, sống một cuộc sống thật thanh nhàn. *** Tôi ngồi trên sofa xem tạp chí, giở đến mục thông báo tuyển dụng thấy đưa tin một doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài quy mô lớn đang tuyển một tổng giám sát tài vụ, tiền lương một năm là năm mươi vạn. Tôi tính toán một hồi, so với lương của Chung Tuấn Hải bây giờ thì cao hơn gấp mấy lần, liền vui vẻ chạy đến trước mặt anh.   Ánh mắt anh ấy nhìn sang tôi nhưng vẫn còn quyến luyến cái màn hình máy tính, sau khi hiểu rõ mục đích của tôi thì lắc đầu ngay.   “Điều kiện của anh phù hợp với yêu cầu của công ty họ, tại sao không thử xem?” Tôi không từ bỏ hy vọng, ai có thể phớt lờ đồng tiền như thế chứ?   “Tố chất tâm lý của anh không hợp.” Chung Tuấn Hải còn chẳng thèm ngẩng lên, đáp.   “Cái này thì có liên quan gì tới tố chất tâm lý? Chỉ cần anh làm được là được rồi.” Tôi làu bàu.   Chung Tuấn Hải thấy tôi vẫn không cam tâm, liền giải thích: “Em thử nghĩ xem, thu nhập mỗi tháng hơn bốn vạn, chẳng mấy chốc mà đem đi nuôi tình nhân ở bên ngoài, sau đó thì gia đình tan nát…”   Tôi phì cười. “Nói linh tinh, em chỉ hỏi anh là anh cảm thấy mình có đủ năng lực để làm công việc này hay không thôi.”   Anh nhìn tôi chằm chằm, nói: “Đến nhà anh cũng phá rồi, còn nói gì đến công việc nữa.”   Trời! Tôi đúng là chẳng còn gì để nói nữa.   Mời các bạn đón đọc Duyên Kiếp Trước, Nợ Kiếp Này của tác giả Lan Tư Tư.
Đứng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu Tập 2 - Lục Xu
Thế nào gọi là tình yêu tuyệt vời nhất? Đó chính là người tôi yêu, anh ấy cũng yêu tôi. *** Trong truyện cổ tích, hoàng tử và công chúa trải qua bao thăng trầm đau khổ, cuối cùng cũng được hạnh phúc bên nhau. Nhưng sau đó thì sao, cuộc sống của họ sẽ như thế nào? Tình yêu hoàn mỹ được muôn người ngưỡng mộ ấy liệu có vượt qua được những cơm áo gạo tiền, những tủn mủn thường ngày? Câu hỏi này chắc chẳng mấy người suy nghĩ tới. Bạn thân mến, xin đừng tìm hiểu sâu, con người chỉ cần nhớ đến cái kết tươi đẹp kia là đủ, để trong thực tế, nếu có vô tình gặp phải, chúng ta vẫn còn chút điểm tựa giúp xoa dịu nỗi lòng… *** Tác giả Lục Xu: Sinh ngày 15 tháng 2 năm 1991. Sống tại thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc. Yêu thích văn từ nhỏ. Mong muốn lớn nhất là, một ngày nào đó, có thể đi ngao du sơn thủy khắp mọi miền tổ quốc. Có thể dùng câu chữ để ghi lại tất cả những gì mình đã trải qua, bày tỏ hỉ nộ ái ố của chính bản thân, biểu đạt cảm xúc chân thật của chính mình. *** Trong một lần tình cờ, Vương Y Bối đã phát hiện ra một tật của Trần Tử Hàn, đó là hình như anh rất thích mái tóc của cô, hơn nữa kiểu thích này không phải dạng thích hoa quả hay rau củ bình thường, mà thuộc về một kiểu si mê nào đó. Vương Y Bối bỗng băn khoăn, dường như khi ở cạnh anh, cô luôn để tóc dài, lẽ nào anh chọn cô làm bạn gái chính vì mái tóc dài của cô? Sau khi phát hiện ra bí mật này, Vương Y Bối bắt đầu quan sát anh nhiều hơn. Cô phát hiện anh rất thích xoa đầu mình, không chỉ vuốt ve mà còn thích dùng ngón tay đùa giỡn nó, lấy ngón tay xoắn mấy lọn tóc thành từng vòng, sau đó buông ra, rồi tiếp tục. Hơn nữa mỗi lúc mái tóc dài của cô buông xõa trên vai, ánh mắt anh nhìn cô đều dịu dàng vô hạn. Cô quyết định làm một thí nghiệm, cô mặc váy ngủ siêu gợi cảm và buông xõa mái tóc dài, quả nhiên anh không chịu nổi sự cám dỗ đó, thoắt cái liền dính lấy cô không buông. Trước kia cô cũng mặc bộ váy ngủ này nhưng chưa từng thấy anh như vậy, quả nhiên là bị mái tóc dài điều khiển. Để kiểm chứng tính quan trọng của mình, cô hỏi anh vô số lần rằng, “Mái tóc dài quan trọng hơn hay em quan trọng hơn?”. “Ấu trĩ quá.” Đó là phản ứng duy nhất của Trần Tử Hàn đối với hành động của cô. Sau đó, cô cắt béng mái tóc dài của mình đi. Trần Tử Hàn đã chiến tranh lạnh với cô, lần này cô không thèm nhường nữa, hừ, cô không muốn xuống nước trước, cô không thèm làm người không quan trọng bằng mái tóc! Ba ngày chiến tranh lạnh kết thúc bằng việc Trần Tử Hàn đưa cô đi chơi, cô tỏ ra rất cảm động: Xem ra em vẫn quan trọng hơn mái tóc dài. Trần Tử Hàn chỉ muốn nói: Hờ hờ (mặt lạnh nhạt)! Mời các bạn đón đọc Đứng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu Tập 2 của tác giả Lục Xu.
Viễn Cổ Hành - Thi Lạc
Lam Nguyệt không ngờ chỉ ngủ một giấc đã đem mình đến thời không khác. Đại thụ chọc trời, các sinh vật chưa hoàn toàn tiến hoá, còn có người nguyên thủy lôi thôi. Ăn đồ sống, người ở trong động núi, áo rách quần manh. Không gian đâu? Bàn Tay Vàng đâu? Vì cọng lông gì mà không cho ta cái nào? Cuộc sống khốn khổ ở viễn cổ làm sao sống đây? Cùng xem Lam Nguyệt xuyên không làm sao ở xã hội nguyên thuỷ thành lập Bộ Lạc, bảo vệ ruộng vườn, dẫn dắt người nguyên thủy đi về phía văn minh. *** Cháu tên là Lam Tinh, năm nay được sáu mùa tuyết rồi, mẹ cháu nói là cháu sáu tuổi rồi. Cháu sống ở bộ lạc Mông Tạp. Trong nhà cháu có ông nội, bố mẹ với em gái vừa mới sinh được mấy tháng, còn có cả anh Tiểu Mãnh nữa. Cháu thích nhất là mẹ. Mẹ rất thông minh, là đại trí giả, cháu không hiểu đại trí giả là cái gì, chỉ thường xuyên nghe mọi người trong bộ lạc gọi mẹ như vậy. Cháu không thích cha, vì cha thường tranh giành mẹ với cháu. Nhưng nể mặt cha đã rất cố gắng dạy cháu làm sao để trở thành một thợ săn tài giỏi, cháu mới miễn cưỡng thích cha một chút. Mẹ sinh em gái. Cháu rất thích da của em gái, trắng trắng mềm mềm, còn mang theo mùi của mẹ nữa. Cháu hỏi mẹ sao cháu chẳng trắng trẻo được như em ấy, mẹ chỉ nhìn cha, sau đó thở dài thườn thượt. Còn cha thì vẫn vui vẻ ôm em gái, còn cười rõ là ngốc nghếch nữa. Sau khi có em gái, địa vị của cháu lập tức tụt dốc không phanh, ngay cả anh Tiểu Mãnh cũng thích em gái hơn, còn mang em gái đến chỗ bầy voi ma mút chơi, chỉ là sau đó bị cha quát mắng cho một trận. Cháu thấy đáng đời anh Tiểu Mãnh, ai bảo không mang theo cháu đi chơi. Mẹ biết chuyện này, tức giận tét vào mông cháu, nói cháu làm anh thì phải ra dáng anh chứ. Nhìn em gái nằm trong lòng ông nội, cháu quyết tâm phải trở thành một người anh trai thật tốt, nếu không cái mông của cháu sẽ bị đánh nở hoa mất. ... Mời các bạn đón đọc Viễn Cổ Hành của tác giả Thi Lạc.