Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên (Vô Xứ Khả Đào)

Có thể nói rằng trong tình yêu thì không phân biệt giai cấp, càng không có sang hèn nghèo giàu ở đây, cũng chẳng phải khái niệm đúng sai được áp dụng, mà chỉ là một khi đã đánh mất trái tim thì không thể nào tìm lại được, dù đã trốn chạy nhưng lại không thể trốn khỏi những nhung nhớ. Đó chính là thông điệp mà câu chuyện muốn nhắn gửi.

Lời biên tập:

Cô yêu anh mù quáng, tự mua dây buộc mình, không thể nào trốn thoát.

Nhưng trái tim của anh lại giống như ánh nến, không thể phân biệt, càng không tài nào nắm bắt.

*** Tìm mua: Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên TiKi Lazada Shopee

Cho dù trốn chạy thì cũng không thể trốn khỏi tình cảm trong lòng, đó là thông điệp mà câu chuyện muốn truyền tải.

Một lần rung động, nhưng lại theo em và anh đến trọn đời.

***

Nội dung:

Nếu tình yêu có thể diễn ra theo mong muốn thì Bạch Hi nhất định sẽ cảnh báo bản thân ngàn lần vạn lần không được gặp Thẩm Khâm Tuyển vào ngày hôm ấy, và càng không được trúng phải tiếng sét ái tình với anh ta.

Anh dùng mọi cách để giữ cô bên cạnh, nhưng chỉ thỉnh thoảng bố thí cho cô một chút ấm áp nhỏ nhoi, đến khi cô cam tâm tình nguyện hiến dâng tất cả cho anh thì anh lại lạnh lùng nói với cô rằng anh tiếp cận cô chỉ là âm mưu, là để trả thù.

Cô nói: "Thẩm Khâm Tuyển, chẳng qua anh chỉ là làm tổn thương người tin tưởng anh vô điều kiện thôi."

Khi cùng nhau truy tìm manh mối, cô không thể nhìn ra rốt cuộc đằng sau bóng lưng kiên định của anh là sự lạnh lùng, tàn nhẫn hay là một tình yêu chân thành, nồng nhiệt.***

Bạch Hi là một cô gái lớn lên trong trại trẻ mồ côi, có thành tích học tập xuất sắc nhưng khi tốt nghiệp đại học, cô đã từ chối lời mời làm việc của Vinh Uy - tập đoàn được giới sinh viên mong muốn ứng tuyển nhất - để đi theo ước mơ của mình: nhiếp ảnh gia. Dù chỉ là một trợ lý nhiếp ảnh nhỏ nhoi của tòa soạn, dù bị chửi mắng, dù phải làm việc hùng hục, nhưng đó chẳng là gì so với việc cô được làm việc với Mạch Trăn Đông - bậc thầy trong giới nhiếp ảnh, và càng hạnh phúc hơn là cô được Mạch Trăn Đông nhận làm học trò. Ấy vậy mà, tất cả những điều đó, hay nói đúng hơn là ước mơ của cô, đều không bằng ánh mắt của anh. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh, cô biết mình đã trầm luân vào bể tình. Vậy nên cô đã quyết định vứt bỏ lý tưởng của mình chỉ để đổi lấy những lần gặp thoáng qua. Theo như lời cô nói, cô từ bỏ sự ổn định để theo đuổi lý tưởng mơ hồ, rồi lại chẳng màng lý tưởng để chạy theo cái còn mơ hồ hơn.

Thẩm Khâm Tuyển là tổng giám đốc của tập đoàn Vinh Uy, hoàn cảnh đã “nuôi” anh trở thành một con người lạnh lùng, quyết đoán, nhưng ẩn sâu trong tâm hồn là một tình yêu sâu nặng của anh dành cho Tần Mâu - nữ diễn viên vô cùng xinh đẹp và nổi tiếng. Mỗi khi nhắc đến cô ấy, ánh mắt, giọng nói của anh đều mang theo sự dịu dàng khiến người ta phải rung động. Chính vì điều đó, vậy nên mặc dù biết rõ anh yêu người khác, biết rõ bản thân chỉ là một kẻ thế thân kém chất lượng, biết rõ mình sắp sa chân vào vũng bùn không lối thoát, Bạch Hi vẫn chấp nhận lời đề nghị giả làm người yêu của anh.

Vì yêu Tần Mâu, Thẩm Khâm Tuyển không ngại trao cho Bạch Hi những ấm áp hiếm hoi để rồi làm tổn thương cô sâu sắc.

Vì yêu Thẩm Khâm Tuyển, Bạch Hi chấp nhận chịu tổn thương để đổi những ấm áp hiếm hoi mà anh trao…

… Cho đến khi cô không chịu đựng nổi nữa.

Cô nói cô yêu anh, và cô không muốn nhìn thấy anh nữa.

Những tưởng từ đó, Bạch Hi và Thẩm Khâm Tuyển sẽ là hai đường thẳng song song như đã từng, nhưng tấm màn bí mật trong quá khứ lần lượt được vén lên, từ lớp này đến lớp khác…

Khách quan mà nói thì đây không phải là một áng văn xuất sắc, nhưng cách hành văn của tác giả gần như đã lấn át hết những khiếm khuyết về mặt nội dung. Cốt truyện không mới, tình tiết không quá nhiều, nhân vật không dàn trải, bối cảnh không có gì đặc biệt, nhưng dưới sự dẫn dắt của tác giả, những điều đó tạo nên một tác phẩm đáng đọc với những nhân vật đa chiều.

Một Bạch Hi yêu mù quáng, nhưng cũng dứt khoát hơn bất kỳ ai.

Một Thẩm Khâm Tuyển lạnh lùng, nhưng bên trong lồng ngực là mối tình si không biết tỏ cùng ai.

Một Mạch Trăn Đông đào hoa đa tình, nhưng luôn là chỗ dựa vững chắc cho người thân thương.

Một Tần Mâu bất chấp tất cả để leo lên đỉnh vinh quang, nhưng ẩn sâu đáy lòng là tình yêu chỉ mình cô biết.

Trong tình yêu, không có sang hèn, cũng chẳng phải đúng sai, chỉ là một khi đã đánh mất trái tim thì không thể nào tìm lại được, dù đã trốn chạy nhưng lại không thể trốn khỏi những nhung nhớ. Đó chính là thông điệp mà câu chuyện muốn nhắn gửi.

***

Tôi có thể cảm nhận được nét bút lướt trên mặt giấy, vừa sột soạt lại vừa nhẹ nhàng.

Đầu ngón tay của bác sĩ mổ chính nhẹ nhàng ngừng lại trên mặt tôi, giọng nói trầm thấp: "Cô Bạch, trước khi tiêm thuốc mê, tôi hỏi lại lần cuối, cô nhất định phải làm thật ư?"

Tôi nhắm mắt, nhớ lại ngày tôi lảo đảo bước vào bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng này.

"Bác sĩ, gương mặt của tôi nên chỉnh sửa ở đâu?"

"Thông thường, bệnh nhân sẽ nói họ không hài lòng chỗ nào, sau đó chúng tôi sẽ nghĩ ra biện pháp chỉnh sửa."

Tôi suy nghĩ một chút: "Cằm và mắt."

Bác sĩ tỉ mỉ quan sát tôi, cười nói: "Cô Bạch, cô nghĩ nên chỉnh sửa như thế nào?"

Tôi nhếch môi, hờ hững: "Mài xương, tiêm thuốc, kéo mắt... Làm gì cũng được."

Bác sĩ nhìn tôi giống như nhìn người điên, nói khéo: "Cô à, cô có biết rất nhiều người đến chỗ chúng tôi đều nói rõ muốn cằm hoặc mắt mình giống minh tinh nào không?"

Tôi mơ hồ nhận ra anh ta đang ám chỉ điều gì. Tôi cắn môi, nhìn mình trong gương, đó là một khuôn mặt tái nhợt như hồn ma lưu lạc.

"... Tần Mâu là người được nhiều bệnh nhân mong muốn giống nhất. Cằm và mắt của cô ấy đúng là rất hợp với nhau, thuộc tỷ lệ vàng." Bác sĩ nâng kính, "Cô Bạch, mắt và cằm của cô rất giống cô ấy, tương đối hoàn mỹ."

"Không! Tôi không muốn giống cô ấy." Tôi vô thức cao giọng, "Bác sĩ, tôi không muốn có cái cằm và đôi mắt như vậy."

Vì thế, bây giờ tôi nằm ở đây, yên lặng chờ người ta mài xương cằm và kéo dài mắt.

Tôi không cần vẻ đẹp tự nhiên, cũng không cần có sức hấp dẫn, tôi chỉ cần...không giống cô ấy.

"Được rồi, chúng tôi sẽ bắt đầu tiêm thuốc mê cho cô." Bác sĩ cười nói. Sau đó, một người cầm một chiếc khăn bông lớn bịt mũi và miệng của tôi lại, rồi tôi nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.

Thật tốt...

Cơ thể dần được thả lòng thì bỗng "rầm" một tiếng...

Tôi dùng chút sức lực còn sót lại, hé mắt nhìn ra cửa thì thấy một bóng người đang bước nhanh về phía tôi.

Một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim tôi, làm tôi không thể thở nổi.

"Thưa ngài, đây là phòng phẫu thuật, không thể tùy tiện đi vào..."

Ai đó đang ngăn anh ta lại... Suy nghĩ của tôi bắt đầu hỗn loạn, chỉ mong sao có người đuổi anh ta ra ngoài!

"Bạch Hi, muốn chỉnh sửa gương mặt?" Người đàn ông đó cúi đầu, đôi tay dùng sức bóp chặt quai hàm tôi. Mặc dù ý thức đang dần dần rời xa, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sức lực mạnh mẽ ấy.

Tôi bị ép phải nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của anh. Giờ phút này, anhđang cực kỳ tức giận, nhưng đôi mắt ấy vẫn lạnh lùng, tĩnh lặng như hồ nước.

Sợ hãi, hối hận, không cam lòng...Tôi không biết phải làm sao để khống chế tâm tình của mình, chỉ có thể để mặc những giọt nước mắt rơi xuống gò má, không chút kiêng dè.

"Cô không biết tôi coi trọng gương mặt này nhất sao?"Anh bóp chặt hơn, chóp mũi gần như chạm vào mũi tôi, giọng nói thản nhiên, " Thế mà cô lại muốn phá hủy nó?"

Hô hấp của tôi trở nên dồn dập.

"Bạch Hi, cô có tin không? Dù cô muốn giày xéo gương mặt này thế nào đi nữa, tôi đều có bản lĩnh khiến nó quay trở lại như lúc ban đầu!" Giọng nói của anh ta chỉ đủ để tôi nghe thấy, "Nếu muốn chịu khổ thì cô có thể thử!"

Anh hất mặt tôi ra, không nói thêm một chữ, xoay người bỏ đi.

Bác sĩ đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng xảy ra, không biết phải làm sao, chỉ đành cười khổ: "Cô Bạch..."

Có người tắt đèn phẫu thuật, bóng đen như một ngọn núi nhanh chóng đổ ập xuống tôi. Tôi nghĩ tôi sắp chết thật rồi. Tôi không thở được. Tôi muốn nôn.

"Cô Bạch? Bạch Hi?" Tôi mơ hồ nghe thấy có người gọi tôi.

Tôi nghĩ có lẽ bác sĩ muốn hỏi tôi có làm phẫu thuật nữa không... Tôi từ bỏ, tôi không làm nữa.

Thẩm Khâm Tuyển đã phát hiện. Tôi biết anh không phải chỉ là đe dọa... Một khi tôi phá hủy toàn bộ gương mặt mình, chỉ e anh sẽ một tay cầm dao, một tay cầm tiêm mà chỉnh sửa nó lại như ban đầu.

Tôi bỏ cuộc.

Khi tia ý thức cuối cùng sắp mất đi, tôi bỗng nhiên nghĩ nếu có thể được làm lại thì tốt quá.

Tôi muốn từ bỏ những tình cảm và đam mê hoang đường.

Nhưng tôi lúc này chính là gieo gió gặt bão.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Vô Xứ Khả Đào":Có Một Loại Yêu Ai Dám NóiGió Nghiêng Mưa Nhẹ Chẳng Nên VềMột Giây Rung Động Cả Đời Không QuênNgự Phồn HoaTrở Về Nơi Tình Yêu Bắt Đầu

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Một Giây Rung Động Cả Đời Không Quên PDF của tác giả Vô Xứ Khả Đào nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Ngôi Làng Tồi Tệ (Lemony Snicket)
Độc giả thân mến, Khi bạn cầm lên quyển sách này chắc chắn bạn đã nhầm lẫn, cho nên làm ơn hãy bỏ nó xuống. Ai mà lại để tâm đến loại sách kể về cuộc sống của Violet, Klaus và Sunny Baudelaire bao giờ, bởi vì từng giây từng phút chúng ở ngôi làng V.F.D đã được ghi lại một cách trung thực và chính xác từng trang giấy. Tôi nghĩ chẳng có bất kỳ lý do gì để người ta muốn mở một quyển sách chứa đầy những vấn đề khó chịu như mấy con quạ di trú, đám đông giận dữ, một tiêu đề bài báo, bắt giữ người vô tội, cái Xà Lim Sang Trọng, và một đống nón kì lạ. Đó là công việc trang trọng và thiêng liêng để tìm tòi từng chi tiết về cuộc sống của bọn trẻ nhà Baudelaire rồi viết chúng lại, nhưng bạn có thể thích làm một số điều trang trọng và thiêng liêng khác, như đọc một quyển sách khác chẳng hạn Với tất cả sự tôn trọng, Tìm mua: Ngôi Làng Tồi Tệ TiKi Lazada Shopee Lemony SnicketĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ngôi Làng Tồi Tệ PDF của tác giả Lemony Snicket nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ngôi Làng Cổ Mộ (Thục Linh)
Nếu là một người yêu thích tiểu thuyết kinh dị, bạn sẽ không thể bỏ qua Ngôi làng cổ mộ của tác giả trẻ Thục Linh.Những chi tiết rùng rợn, những tình huống gay cấn, căng thẳng, sợ hãi, góc nhìn trong cuộc của người đang phải chạy trốn hay đương đầu với những thế lực huyền bí ở Ngôi làng cổ mộ sẽ lôi cuốn bạn không ngừng. Từng câu chữ của Thục Linh sẽ dẫn dắt bạn đọc như lạc vào chính xứ sở u linh trong câu chuyện, trải nghiệm cảm giác ghê rợn một cách chân thực nhất như chính các nhân vật.Không chỉ dừng lại ở yếu tố kinh dị, điều đặc sắc hơn cả là đằng sau bức màn câu chuyện huyền bí tâm linh, Thục Linh sẽ kể cho độc giả một bức tranh đời thực trần trụi nhất, sự đương đầu giữa cái ác và cái thiện trong cuộc sống, tình yêu thương và xúc cảm bản năng nhất của con người, những giá trị nhân văn mà đôi lúc dường như ta đã vô tình lãng quên…***Thục LinhCô tốt nghiệp khoa Sư phạm của trường Đại Học Quốc Gia Hà Nội và hiện đang là giáo viên bộ môn Ngữ văn. Tìm mua: Ngôi Làng Cổ Mộ TiKi Lazada Shopee Thục Linh bắt đầu viết truyện từ năm 2017 và nhận được sự quan tâm rất lớn từ các độc giả yêu thích truyện tâm linh trên mạng xã hội. Mỗi tác phẩm của cô đều được độc giả đánh giá cao về đồ li kì, ma mị và tính nhân văn. Ngoài sở thích viết lách, cô còn có niềm đam mê với bộ môn huyền học Tarot và đàn hát, vẽ tranh. “Ngôi làng cổ mộ” là sách xuất bản đầu tay của tác giả Thục Linh. Ấn phẩm đã bán hết 1000 bản sau 1 tháng ra mắt.***Trưa hôm ấy về nhà, tôi thấy mẹ tôi đang khóc. Mẹ gần như hoảng loạn. Bố tôi không có nhà, không biết giờ này ông còn đi đâu. “Hoài à,…” Mẹ tôi nói trong nước mắt: “Bố con không may mắn, giờ phá sản rồi… Cái nhà này cũng phải bán đi…” Mẹ tôi nấc lên từng cơn: “Mẹ e là… e là… chúng ta phải trở về đấy…” Thông tin đến tai tôi đột ngột khiến mọi thứ dưới chân tôi sụp xuống. Chúng tôi đã sống ở đây hơn mười năm. Năm nay tôi vào lớp mười một, mười sáu tuổi. Tôi đã quen với nhịp sống của thành phố ồn ã nhộn nhịp này, giờ đột nhiên phải chuyển đi, tôi thực sự không sao chấp nhận nổi. Tôi ngồi thụp xuống đất dưới chân mẹ, từng dòng nước mắt ứa ra: “Chúng ta… giờ đi đâu hả mẹ…” “Về… về đó…” Mẹ tôi ôm mặt ra vẻ sợ sệt lắm. Về đâu cơ? Mẹ tôi chỉ khóc chứ không thể nói gì thêm. Tối muộn hôm ấy, bố tôi về nhà. Người ông nồng nặc mùi rượu. Ông nói bằng giọng lè nhè: “Từ giờ đến cuối tuần, dọn hết đi… Người ta đến siết nhà giờ đấy…” Nói rồi ông đi vào phòng. Tôi cũng trở về phòng, từng bước đi thất thểu. Tôi mở cửa phòng. Căn phòng tối om chỉ có ánh đèn lờ mờ sáng từ ngoài phòng khách hắt vào. Nhi, con em gái tôi đang ngồi vẽ trong lặng lẽ. Năm nay nó mới chín tuổi, học lớp ba. Nó rất thích vẽ, cả căn phòng ngủ nhỏ của hai chị em dán đầy những bức tranh nguệch ngoạc của nó. “Mọi người sao thế?” Nó hỏi bằng giọng véo von mà không ngoảnh đầu lại. “Không sao đâu…” Tôi lẩm bẩm rồi nằm vật xuống giường. Những ngày sau đó chỉ có tôi và mẹ lặng lẽ thu dọn mọi thứ trong nhà, cho vào thùng các tông để chuẩn bị chuyển đi. Bố tôi giam mình trong phòng cả ngày không ra, chỉ đắm chìm trong men rượu. Nhìn ông, tôi vừa thương vừa giận. Những nỗi uất ức cứ nghẹn lên trong họng tôi. Tôi chẳng có tội lỗi gì mà vẫn phải hứng chịu nỗi bất hạnh này. Tôi phải rời xa căn nhà yêu dấu, lớp học với bao nhiêu bạn bè… Giờ tôi sẽ phải tới một nơi khỉ ho cò gáy nào đó không có lấy một chút thân thuộc. Những ngày sau, tôi chia tay bạn bè trong nước mắt. Ai cũng bất ngờ với tin tôi phải chuyển đi gấp. Thực sự tôi không muốn xa nhóm bạn của tôi… Đêm trước ngày chuyển, tôi nghe tiếng đồ đạc đổ vỡ vọng ra từ phòng ngủ của bố mẹ. Tôi tò mò tiến lại gần. “Bắt buộc phải chuyển về đấy sao? Không còn cách nào khác à? Em nghe…” Giọng mẹ tôi vang lên. “Không về đấy thì về đâu? Tôi hỏi cô, còn chỗ nào để đi nữa?…” Bố tôi gắt lên. “Anh biết là không tốt cho bọn trẻ mà!?” “Đừng nghe ngóng linh tinh… Giờ còn mỗi căn nhà đấy thôi… Tôi trắng tay rồi!” Xoảng… nghe đâu như bố tôi bực dọc quật vỡ thứ gì đó trong phòng. Mẹ tôi im bặt. Tôi bỏ ra đi thu dọn nốt đống đồ đạc còn lại trong phòng ngủ. Dưới sàn nhà vương vãi những bức tranh của con em gái tôi. Tôi gắt lên: “Đừng bày nữa, không thấy tao dọn chưa đủ mệt sao?” Con bé trốn sau tấm rèm cửa, cười khinh khích. Tôi nhặt những bức tranh lên. Những bức tranh đều giống giống nhau: Những ngôi nhà san sát nằm trên một ngọn đồi nhỏ, đằng sau là một ngọn núi to. Những người que đang đi đi lại lại ở phía dưới. Tôi chẳng bận tâm, cho hết vào thùng. Thực sự tôi chỉ muốn ném hết đi nhưng con bé sẽ khóc lóc nếu như không thấy tranh. Nó đã chín tuổi mà nhiều lúc tôi cảm giác như nó mới chỉ bốn, năm vậy. Sáng hôm sau, gia đình tôi chuyển ra từ sớm. Mọi thứ được chất lên xe rất nhanh. Phải tới hai xe tải mới chở hết đồ trong nhà. Tôi đứng bần thần ở ngoài cửa, nhìn vào trong gian nhà trống, cổ họng cứ nghẹn lại, mắt nhòe đi. Căn nhà này đã chứa đựng bao kỉ niệm vui buồn của tôi trong suốt mười năm qua. Tôi nhớ những tháng ngày gia đình vui vẻ đầm ấm bên mâm cơm. Giờ tất cả chỉ là hư vô… “Hoài… Đi thôi con!” Giọng mẹ tôi khàn khàn gọi tôi. Tôi quay lưng bước đi. Tôi đưa tay đóng cánh cửa lại, khép lại quãng thời gian yên bình nhất cuộc đời mà tôi từng có. Thực sự tới giờ tôi vẫn chẳng biết là nhà mình sẽ chuyển đi đâu. Tôi chỉ biết là đó là một căn nhà dưới quê mà ông nội đã để lại cho bố tôi. Giờ chẳng còn nơi nào để đi nên nhà tôi sẽ về đó sống. Chòng chành trên xe rất lâu, chúng tôi nghỉ đêm tại một nhà nghỉ cũ kĩ ven đường quốc lộ. Dự là sáng sớm ngày hôm sau sẽ tới nơi. Đêm hôm ấy tôi nằm mơ thấy một giấc mơ. Tôi đi lạc trong sương mù. Phía trước tôi là một cô bé, bé tuổi hơn Nhi. Nó dẫn tôi chạy, chạy mãi. Tiếng nó vang vọng trong không gian: “Đi đi… Hoài, đừng về…” Cơn mơ ngột ngạt làm tôi thức dậy giữa đêm. Biến cố lớn trong cuộc đời làm tôi vẫn chưa hết sốc. Tôi nằm xuống cố ngủ lại, mai còn về nhà mới. Sáng hôm sau xe đi sớm. Cảnh vật ngày càng hoang sơ, khác xa sự nhộn nhịp của thành phố tôi đã từng ở. Chẳng hiểu sao nhìn từng rặng cây tôi lại cảm thấy vô cùng quen thuộc. Xe đang leo lên dốc thì Bốp, một tiếng nổ lớn vang lên. Xe đã bị nổ lốp. “Chết rồi… Không mang lốp dự phòng đâu…” Tài xe gãi gãi đầu đầy bối rối. “Cũng gần tới nơi rồi…” Bố tôi nói: “Dù sao xe đồ kia cũng lên trước rồi. Giờ từ đây chúng tôi đi bộ. Lát anh gọi người sửa xe đi nhé…” Nói rồi bố tôi ngoắc ba mẹ con xuống xe. Bố bảo chúng tôi đi trước còn xếp đồ. Ông sẽ ở lại trông xe và giúp bác tài xế. Tôi, mẹ và Nhi lếch thếch leo lên sườn dốc quanh co. Con đường ngày càng heo hút. Hai bên dày đặc những cây rừng và bụi rậm. “Lâu quá rồi… chẳng nhớ có đúng không nữa…” Mẹ tôi lẩm bẩm. Hóa ra bà đã từng về đây rồi à? Đây không phải quê nội cũng chẳng phải quê ngoại của tôi. Chỉ biết ở đây, trong ngôi làng này có một căn nhà mà ông nội để lại cho bố tôi. “Đây là làng gì hả mẹ?…” Tôi cất tiếng hỏi. “Làng Thổ Hà, con ạ…” Tôi im lặng bước đi. Con đường này dường như tôi đã từng đi qua rồi, nhưng chẳng thể nhớ rõ. Chúng tôi leo lên đỉnh dốc thì ngôi làng hiện ra. San sát bên cạnh nhau là những ngôi nhà mái ngói, hai hay ba tầng. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Ít ra nó cũng không quá quê mùa như tôi tưởng tượng. Đằng sau ngôi làng, nằm xa xa là một ngọn núi lớn. Điều khiến tôi giật mình đó chính là cảnh vật ở ngôi làng Thổ Hà này giống bức tranh của con Nhi một cách gai người. Nó mới có chín tuổi, chắc chắn nó chưa bao giờ về đây. Tôi bước theo sau mẹ, tiến gần đến ngôi nhà mới của chúng tôi mà tôi không biết rằng tôi đang từng bước lại gần những cơn ác mộng dai dẳng sau này.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ngôi Làng Cổ Mộ PDF của tác giả Thục Linh nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ngọc Bội Thái Tử Gia (Cửu Nguyệt Lưu Hỏa)
Cô năm nhà Trường Hưng hầu lúc bé bị người đánh tráo, khiến cô con gái nhà nông một bước lên trời, trở thành tiểu thư hầu phủ, còn tiểu thư chân chính lưu lạc nhân gian, trải qua mười ba năm gian khổ.Sau mười ba năm, rốt cuộc Sở Cẩm Dao cũng quay về bên cha mẹ ruột, nhưng đáng xẩu hổ là, mẹ chê cô cử chỉ thô tục, một lòng yêu thương “cô con gái ban đầu”, đến bà nội cũng luyến tiếc không rời cô cháu gái đã nuôi mười ba năm, đứng ra làm chủ, để cô ả giả mạo tiếp tục làm thiên kim phủ hầu.Sở Cẩm Dao lớn lên trong nghèo khó, không hoà hợp với người trong phủ, sau lần thứ n bị em họ ngáng chân, Sở Cẩm Dao lén trốn trong phòng lau nước mắt, bất ngờ phát hiện ngọc bội của cô vậy mà biết nói.Tính tình của ngọc bội không tốt, nhưng sẽ nhẫn nại nghe cô than thở, dạy cô trạch đấu, hướng dẫn cô ngược tra.Cho đến một ngày, Sở Cẩm Dao gặp được Thái tử điện hạ tiếng xấu đầy đường. Tìm mua: Ngọc Bội Thái Tử Gia TiKi Lazada Shopee “Nói ra chắc các người không tin, nhưng nhìn ngọc bội tinh của ta và Thái tử điện hạ giống nhau như đúc.”Lời tác giả: Vì có yếu tố hồn lìa khỏi xác nên mới gắn mác huyền huyễn, cả truyện không còn yếu tố ma quỷ tu chân tu tiên nào khác, cứ xem như đây là một bộ cổ đại bình thường là được.***Ít có bộ nào mà chưa đọc hết mình đã phải nhảy lên review thế này. Truyện hay, cực lực đề cử!!!! Truyện mở đầu với motip 'ly miêu hoán chúa' quen thuộc nhưng diễn biến về sau thì không theo lối cũ tí nào. Nữ chính vốn là tiểu thư hầu phủ bị nhà nông hộ đánh tráo, sống 13 năm nơi thôn nghèo thì được cha ruột đón về hầu phủ. Tính cách của nữ chính khá là đặc biệt và mình cực kỳ thích cô nàng nữ chính này. Cô nàng thẳng thắn thừa nhận niềm vui lớn nhất khi được đón về là thoát khỏi cảnh đói nghèo, làm lụng vất vả đến nỗi sưng tay phù chân, thoát khỏi những trận đòn vô cớ của đôi cha mẹ nông dân, chứ không phải là niềm vui sum vầy bên cha mẹ ruột.Trở về hầu phủ, nữ chính phải đối mặt với người mẹ ruột thương con nuôi hơn con đẻ, người tổ mẫu lấy ích lợi gia tộc làm đầu, cha thì tất bật xã giao chẳng mấy khi nhìn mặt con cái, một loạt anh chị em họ thì càng khỏi phải nói, chỉ rình rập dẫm nhau xuống nước để bản thân được biến thành 'nhân thượng nhân'. Phong cách hầu phủ thanh kỳ thế nào mình xin phép không nói trước, tránh chị em mất hứng thú khi đọc.Nữ chính tuy là kiên cường, thông minh những giữa rừng yêu quái đã tẩm dâm nơi hậu trạch nửa đời người thì có thông minh đến đâu nữ chính cũng phải ăn bẹp. Và tèn tén ten, nữ chính không vấp ngã thì làm sao tác giả để nam chính lên sàn được. Nam chính là đương triều Thái tử, do vết thương trí mạng khi hành quân đánh giặc mà hồn lìa khỏi xác, nhập vô mảnh ngọc bội của nữ chính. Không thể đứng ngoài nhìn nữ chính loạn đâm đầu bị người khác cười nhạo được nữa, anh quyết tâm đứng ra dạy cho nữ chính biết, thế nào mới là cao thủ cung... à nhầm trạch đấu. Dạy ở đây không có nghĩa là nữ chính bị phụ thuộc vào nam chính, gặp phải vấn đề anh sẽ để chị tự nghĩ, nghĩ hồi lâu không ra thì chỉ điểm đôi chút, đã chỉ điểm 1 lần thì sẽ không có lần 2 cho cùng một sự việc. Trong cổ ngôn, có 3 điều kiện khiến cho mình quyết định có nên đọc tiếp bộ truyện này hay không:1. Lễ giáo các loại.2. Tính cách tuyến nhân vật phụ3. Sự logic trong từng sự việc Không phải nói ngoa chứ bộ truyện này khiến mình thực sự bất ngờ từ chương đầu tiên cũng như phải lập tức xếp nó vào danh sách yêu thích khi mới đọc tới chương 10. Lễ giáo thì khỏi nói, không quá rườm rà nhưng quy củ đầy đủ. Tuyến nhân vật phụ mỗi người một vẻ, chỉ có đại trí giả ngu chứ không một ai thiếu não. Cách các sự việc diễn ra hoàn toàn không gượng ép, loáng thoáng có thể thấy được phục bút của tác giả từ những chương trước.Mình xin trích 1 vài chi tiết nhỏ trong truyện:"Sở lão phu nhân muốn mượn Sở Cẩm Dao để mà trèo cao, Sở Cẩm Dao cũng có ý mượn danh lão phu nhân nuôi trồng thế lực của mình, hiện giờ bọn họ là quan hệ 'sống chết có nhau'. Vấn đề duy nhất là, Sở lão phu nhân tính toán gả nàng cho nhà nào? Nếu là gả làm vợ kế cho ông già 70 80 nào đó, vậy thì lại khác, Sở Cẩm Dao dù có bỏ mạng cũng phải làm ầm lên cho cái nhà này biết tay.Sở lão phu nhân nhìn Sở Cẩm Dao chuyển từ ngờ vực, đến bừng tỉnh, lại tới trấn định bình tĩnh. Sở lão phu nhân rất là vừa lòng, đây mới là nhân tài đáng giá gia tộc khuynh lực bồi dưỡng, với mình, với gia tộc, với nhà chồng tương lai, đều rất có ích. Chỉ có người như vậy, mới đáng để quý tộc liên hôn, kết hai họ chi hảo.Nếu không, nơi nào là kết thân, có mà kết thù thì có.”"Sở lão phu nhân mấy ngày nay cả nằm mơ cũng cười ra tiếng. Bà sảng khoái cực kỳ, Sở Cẩm Dao cướp vị trí Thái Tử Phi của huyện chủ, chảng khác nào hung hăng đánh mặt đối phương, Sở lão phu nhân quả thực là vui sướng nói không nên lời.Đến nỗi đoạt đồ vật của người khác là tốt hay xấu tính…… Sở lão phu nhân nghĩ thầm, trách không được trước kia đám tiểu thiếp thích đoạt đồ của bà như vậy, quả nhiên, đoạt được mới là thoải mái nhất.” Mình sẽ không tiết lộ quá nhiều về tính tiết bộ truyện, viết review này chủ yếu là để bày tỏ quan điểm cá nhân, hội mình có ai ưng bộ cổ ngôn trạch đấu nào thấy ok thì giới thiệu mình với nhá!***Sở Cẩm Dao vừa vào cửa, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở nàng. Sở Cẩm Dao hơi hoảng sợ, hôm nay có chuyện gì vậy, sao mọi người lại mặc như thế này. Lẽ nào có khách đến nhà sao? Hôm qua Sở Châu hồi phủ, Sở Cẩm Dao cũng mặc y phục mới may để gặp khách, nhưng là vì lúc ấy Sở Cẩm Nhàn và Sở Cẩm Dao đang ở cạnh Sở lão phu nhân ngồi ở noãn các mà thiêu thùa may vá, sau đó Thất tiểu thư đến. Khi rời khỏi đây, Thất tiểu thư vô ý làm đổ trà lên y phục của Sở Cẩm Dao. Thật đúng là đủ “cố ý” cùng “không cẩn thận” đây. Sở Cẩm Dao dù có rất nhiều lời cần nói cũng chỉ đành nhanh chóng trở về đổi xiêm y. Mà ngay lúc nàng quay trở về, trời đã muộn rồi. Cho nên hôm nay rất nhiều người chưa nhìn thấy y phục mới của Sở Cẩm Dao. Hôm nay thấy nàng đã giặt sạch sẽ váy áo, rồi mặc đến đây, những người trong nhà chính vừa thấy thì trong mắt chỉ hiện lên kinh diễm lại kinh ngạc không thôi. Sở Cẩm Dao từ nhỏ đã phải làm việc đồng áng, so với mấy vị tiểu thư ngày ngày tháng tháng không rời cửa thì phải hoạt động hơn rất nhiều. Sức khỏe tốt, dáng người cũng cao. Trên người nàng là áo giao lĩnh, tay áo dài rộng. Cổ tay có thiêu hoa phù dung màu hồng nhạt. Váy dài phía dưới là váy mã diện, thiêu hoa tím nhạt trên nền váy trắng Vân Cẩm. Ở trên sườn nếp gấp đều dùng tơ lụa để viền hoa, đè sát nếp gấp. Phía dưới quả thật phẳng phiu mà tự nhiên. Bên dưới còn một dải lụa, còn đánh tua cuối váy hoa. Dải lụa có màu tím đậm hơn so với hoa văn tím, một dải đè một dải, khi đi lại giống như khổng tước xòe đuôi. Mà Sở Cẩm Dao vốn cao mà thon thả, ăn mặc như vậy vừa áo ngắn lại váy mã diện, càng lộ rõ vòng eo thon gọn, duyên dáng mà yêu kiều. Sở lão phu nhân nhìn thấy Sở Cẩm Dao mặc trang phục này nên nhìn kỹ hơn nhưng không nói gì. Lão phu nhân trong lòng nghĩ thầm, Ngũ tiểu thư tuy rằng lớn lên là cực phẩm, nhưng quy củ chung quy không thể bằng cô nương lớn lên ở Hầu phủ được. Quả là đáng tiếc. Mà Sở Châu nhìn một lúc sau, nhịn không được mà rằng: “Y phục này… là thiêu phường nhà nào làm nên?” Sở Cẩm Dao trả lời: “Là nha hoàn cắt ạ” Sở Cẩm Dao cũng có chút suy nghĩ, không thể nói là chính mình làm. Nếu không, sau này có thể được người ta hỏi đến. Hơn nữa, nếu sau này có người đến cửa nhờ làm, vậy thì phải giải quyết ra sao? Sở Châu nghe thấy nha hoàn làm, chỉ gật đầu nói: “Tẩu tẩu an bài cho con mấy nha hoàn tốt lắm” Này váy hoa, quả thật rất đẹp. Sở Cẩm Diệu vừa rồi còn phong quang vô hạn, áp xuống chúng tỷ muội. Nhưng mà Sở Cẩm Dao vừa đến thì mọi người đều bị hấp dẫn đi rồi. Luận quý trọng, váy áo của Sở Cẩm Dao thật sự không thể bằng được Sở Cẩm Diệu. Nhưng làm người khác không thể chấp nhận được chính là, người ta quần áo cắt may rất đẹp, cũng có phần mới mẻ. Sở Cẩm Diệu thấy nếu bực có thể chết người thì nàng đã sớm ức chết rồi. Đặc biệt là Lâm Hi Ninh, Sở Cẩm Diệu vừa vào, quả thật Sở Cẩm Diệu nhìn thấy trong ánh mắt Lâm Hi Ninh sáng lên một chút. Bây giờ Sở Cẩm Diệu nhìn sang, oán hận mà nắm chặt khăn tay của mình. Quả nhiên, nam nhân đều có đức hạnh này. Không cần biết bên ngoài miệng bọn họ nói gì, trong lòng vẫn cảm thấy nhan sắc là trên hết. Sở Cẩm Diệu và Lâm Hi Ninh từ nhỏ đã là huynh muội, Sở Châu quả thật rất thích Sở Cẩm Diệu. Khi còn nhỏ, Sở Châu còn cười nói với Triệu phu nhân trêu ghẹo, không bằng về sau cho hai người làm một đôi hoan hỉ oan gia. Triệu phu nhân khi ấy chỉ cười mà qua, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ, trong lúc không có ai mới nhẹ nhàng hỏi dò Sở Cẩm Diệu.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ngọc Bội Thái Tử Gia PDF của tác giả Cửu Nguyệt Lưu Hỏa nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Ngoại Tình (Paulo Coelho)
Sau tất cả, quặn thắt trong những hoang mang, tình yêu và lòng khoan dung vẫn luôn là thứ cứu rỗi con người. Với những tín đồ văn chương, cái tên Paolo Coelho không còn quá xa lạ. Thâm trầm và sâu sắc, nhà văn xứ Brazil đã làm rung động cả thế giới với tác phẩm Nhà giả kim - cuốn sách bán chạy chỉ sau Kinh Thánh. Người ta đổ xô tìm kiếm Paolo Coelho, điên cuồng đọc sách ông. Tại Việt Nam, Nhà giả kim chễm chệ nằm trên danh sách bán chạy nhất mà chẳng đối thủ nào có thể hạ gục trong một thời gian dài. Tuy nhiên, đã bao giờ bạn tìm hiểu Paulo Coelho theo góc nhìn khác? Thay vì đọc Nhà giả kim, hãy tìm đến ông qua tiểu thuyết Ngoại tình. Một điều đặc trưng trong các tác phẩm Paolo Coelho chính là tầng nghĩa đa phức. Ngoại tình tưởng chừng dễ đọc, dễ ngấm, nhưng đó là sự cấu thành hoàn hảo từ mảnh ghép cuộc đời tác giả. Người ta vẫn luôn đắm chìm trong chất thơ mỹ miều của Paolo Coelho, nhưng ít tai biết rằng cuộc đời ông nếm trải tất cả các dư vị: bạo lực, ma túy, cần sa, tình dục điên cuồng chóng vánh cho đến vô số cuộc ăn chơi trác táng. Ngoại tình không những là con dao mổ tìm đến tận cùng sự trống vắng sợ hãi và phức tạp của mối quan hệ ngoài luồng, mà nó còn thể hiện góc nhìn trần trụi trong văn phong của một trong những tác giả bậc nhất thế giới.***Paulo Coelho là tác giả viết tiếng Bồ Đào Nha bán chạy nhất mọi thời đại, là một trong những nhà văn được nhiều người đọc nhất thế giới, và là tác giả còn sống được dịch ra nhiều thứ tiếng nhất. Tìm mua: Ngoại Tình TiKi Lazada Shopee Cha đẻ tiểu thuyết 'Nhà giả kim' sẵn sàng đăng sáng tác của mình lên mạng Internet và khuyến khích mọi người tải về đọc. Tiểu thuyết gia cho rằng, cách này rất hữu hiệu để khuyến khích mọi người đến với sách in, cũng như kích thích văn hóa đọc.Là một nhà văn lướt web sành điệu, Paulo Coelho bỏ thời gian tìm tòi một phần mềm mới trên trang The Pirate Bay và khám phá các chức năng của nó. Sau khi kết luận rằng chương trình này rất thú vị, ông đăng các tác phẩm của mình trên trang này cho mọi người cùng đọc. Nhà văn khẳng định, càng nhiều người đọc miễn phí sách ông trên mạng thì sách in của ông sẽ bán chạy hơn.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Paulo Coelho":Nhà Giả KimCâu chuyện một giấc mơNgoại TìnhQuỷ Dữ Và Nàng PrymTuyển Tập Truyện Ngắn Paulo CoelhoVeronika Quyết ChếtĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Ngoại Tình PDF của tác giả Paulo Coelho nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.