Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Non Xanh Vẫn Ở Đây

Đây là câu chuyện tình yêu của những người trưởng thành. Họ đã không còn là những thanh niên với suy nghĩ học xong sẽ làm gì, sẽ lấy ai và sống hạnh phúc như thế nào. Họ trải qua rất nhiều mối tình, vượt qua rất nhiều sự tan vỡ, cuối cùng là sống cho chính mình.   Hứa Thanh San sợ kết hôn. Đó là di chứng của mối tình đầu với một người đàn ông gia trưởng và một cặp cha mẹ chỉ muốn con dâu thi công chức. Bản thân cô là một người phóng khoáng tự do, làm sao có thể chấp nhận bị bó buộc như vậy, thế nên Hứa Thanh San bay đi, tìm vùng trời của riêng mình.   Trong suốt quá trình rong ruổi đó, cô gặp rất nhiều người, cũng có người vừa mắt hợp ý, nhưng rồi lại chẳng đi đến đâu, cho đến lúc bỏ qua một duyên phận mà không hề hay biết.   Lúc đó, cô theo đuổi một người, mà không nhận ra rằng vẫn luôn có một người khác dõi theo bóng hình cô. Người đó lặng lẽ âm thầm thích cô, nhưng không muốn “cạy góc tường" của bạn, cho nên cứ thế giấu cô vào trong tim.   Thời gian không dừng lại, Hứa Thanh San cũng vậy, sau khi phát hiện người đó vốn không hợp với mình, cô lại bay đi. Bay tới bay lui, bay đến chỗ anh. Lúc này, Hứa Thanh Sơn mới chính thức là vai chính. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Lần này gặp lại, Hứa Thanh San đã có cái nhìn rất khác về Hứa Thanh Sơn. Trong trí nhớ của cô, ngoại trừ anh là một giáo viên tình nguyện đã được cô quyên góp tiền ủng hộ thì chẳng còn gì nữa.   Cũng có thể là vì lúc đó cô bị tình yêu che mờ đôi mắt, không nhìn thấy cực phẩm đứng bên cạnh người mà cô theo đuổi, nhưng mà cũng không sao. Hứa Thanh San vốn không phải là người thích nghĩ lại chuyện đã qua. Cô thích sống cho hiện tại và cho tương lai.   Vừa hay Hứa Thanh Sơn cũng vậy. Bị người yêu cũ nhẫn tâm chà đạp như vậy, anh cũng chẳng muốn tiếc nuối làm gì. Đều là người trưởng thành cả rồi, con đường của ai là tự người đó chọn, sướng khổ tự biết.   Nhưng sau khi gặp lại Hứa Thanh San, biết được chuyện tình cảm với bạn mình không thành, Hứa Thanh Sơn bừng tỉnh. Tình cảm chôn vùi bấy lâu lại lần nữa sống lại, lần này, anh nhất định không để vuột mất nữa.   Cái hay của chín chắn là gì? Là không cần phải suy tính quá nhiều, đầu ai cũng đầy sạn cả rồi, phần dành cho tình cảm tự nhiên cũng ít đi, họ sẽ yêu nhau phần nhiều bằng lý trí.   Biết rõ điều này, cho nên Hứa Thanh Sơn đã dùng một chút tiểu xảo, dần dần đẩy lùi những người đang có ý định với Hứa Thanh San, chỉ để một mình anh quanh quẩn bên cô mà thôi.   Hứa Thanh San lại càng dễ, cô chẳng xem mối quan hệ nào là nghiêm túc cả, cho nên có cũng được mà không có cũng chẳng sao, mọi người vui vẻ là được. Thế nên, đứng trước một Hứa Thanh Sơn trầm ổn đàn ông như vậy, cô dường như không thấy bài xích. Nhưng đó chưa phải là tình yêu.   Cô sống phóng khoáng, cần gì thì tìm đó, ví dụ như đời sống nam nữ. Hứa Thanh Sơn rất phù hợp, nhưng để đi đến hôn nhân, cô vẫn chưa nghĩ tới. Ngược lại, dường như anh cũng rất thoải mái, lăn lộn bao nhiêu lần nhưng chỉ cần cô không muốn, anh sẽ không ép cô vào bất cứ quan hệ nào. Họ chỉ là bạn, bạn cộng tác, bạn giường.   Trong quá trình đó, Hứa Thanh San thực sự giúp đỡ Hứa Thanh Sơn rất nhiều, cô dùng kỹ năng trong quan hệ công chúng của mình giúp anh kêu gọi gây quỹ từ thiện để xây trường học. Cô vô tư, vốn chỉ nghĩ thuận tay làm việc tốt, lại không ngờ là đang giúp anh trả một món nợ ân tình.   Hứa Thanh Sơn vô cùng cảm kích, tình yêu đối với cô vốn đã có sẵn, bây giờ lại càng thêm kiên định. Nhưng anh cũng biết, cô gái xinh đẹp cá tính này rất yêu quý đôi cánh của mình, cho nên anh sẽ không trói cô lại, mà sẽ dùng mọi cách có thể, bay cùng cô.  (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Câu chuyện tình yêu này xen lẫn những vấn đề nhân sinh thường gặp trong cuộc sống. Có người sẽ vì một lời hứa mà không ngại khó khăn gian khổ mang văn minh đến cho những đứa trẻ vùng nông thôn xa xôi, giống như Hứa Thanh Sơn. Có người vì nhìn thấy tâm nguyện của người mình quan tâm mà tận lực giúp đỡ không ngại phải lăn xả vào nơi nguy hiểm, giống như Hứa Thanh San.   Nhưng lại có người vì yêu sinh hận, sẵn sàng vứt bỏ tôn nghiêm và đạo đức để đạt được thứ mình muốn, kết quả đổi lại là một cuộc đời sống còn hơn chết. Có người không chịu nổi sự cám dỗ của vật chất, sẵn sàng dứt áo ra đi khi tình yêu còn nồng nàn mặc kệ người kia sống hay chết, cuối cùng đổi lại chỉ là sự cô độc và thương hại. Đó không phải là tình yêu, đó chỉ là sự ham muốn không có điểm dừng mà thôi.   Nhưng cũng có những người, cho dù không đến được với nhau cũng giữ lại một tình yêu nguyên vẹn, để sau khi đi một vòng thật lớn lại tìm thấy nhau. Giống như Chung Thành và Tống Bảo Ninh. Sự nuôi dạy không phù hợp của gia đình đã khiến cho một cô gái có lựa chọn sai lầm, may sao người đàn ông chung tình với cô vẫn ở đó, sẵn sàng dang rộng vòng tay che chở cho cô suốt phần đời còn lại, bù đắp cho cô những ngày tháng tủi nhục đã qua. Đó mới chính là tình yêu đích thực.   Cuối cùng, Hứa Thanh Sơn đã chữa khỏi căn bệnh sợ hôn nhân của Hứa Thanh San, thành công mang cô về nhà. Cuối cùng, Hứa Thanh San cũng quyết định dừng chân bên anh, bởi vì bay nhiều sẽ mỏi. Cô cam tâm tình nguyện nấp dưới đôi cánh của anh, để anh mang cô bay đến cùng trời cuối đất.   “Anh sẽ đợi em cho đến khi nào em đồng ý.” “Nếu cả đời em vẫn không đồng ý?” “Anh sẽ đợi cả đời.”   “Non xanh vẫn ở đây", Thanh Sơn vẫn ở đây, đợi Thanh San đến. _____________   " ": Trích từ truyện   Review by #Lâm Thái Y - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mới ra Tết, showroom ô tô 4S* vắng vẻ lạ lùng, ngoài Hứa Thanh San cũng chỉ có một vị khách hàng khác. (*Mô hình showroom 4S là mô hình: Sales - Bán hàng; Service – Dịch vụ bảo hành; Spare parts - Phụ tùng chính hãng và System - Phản hồi đánh giá) Nhân viên tiêu thụ giới thiệu mẫu xe đã tạm thời ra ngoài, Hứa Thanh San đứng một lúc cảm thấy nhàm chán liền nhún vai chuẩn bị rời đi. Khoảnh khắc quay lưng, có tiếng người nói chuyện điện thoại truyền tới. Chất giọng trầm khàn, cực kỳ dễ nghe. Tiếc rằng hắn nói mỗi câu rồi đi ra xa, xa đến nỗi chẳng nghe thấy gì nữa. Hứa Thanh San tiến lên mấy bước, ngón tay trái gõ gõ lên cái di động cầm đã phát nóng, ngóng theo hướng giọng nói ban nãy. Tiết xuân se lạnh, người nọ mặc áo thun cổ tròn màu xám bên trong, bên ngoài là áo khoác có mũ màu xanh đậm, phía dưới mặc một chiếc quần bò giặt đã bạc phếch, đôi chân dài thẳng tắp. Ánh Mặt Trời vừa vặn chiếu vào bị chữ Phúc to tướng bằng giấy, cắt vụn thành những dải ánh sáng. Người nọ được bao trùm trong dải ánh sáng, thảnh thơi cúi đầu, hai tay đút vào túi áo khoác, tay áo xắn tới khuỷu, để lộ cánh tay màu nâu đồng cực kỳ khỏe khoắn; nửa khuôn mặt giấu trong bóng râm, nên không thấy được biểu cảm. Em gái nhân viên bán hàng trẻ trung xinh đẹp thẳng sống lưng, đường cong vòng một ưỡn lên mãnh liệt, gần như sắp dính vào người hắn. Cô nàng mỉm cười, nói năng rõ nhỏ nhẹ. Lúc sau, hắn nhận tài liệu đối phương đưa cho rồi mở cửa xe, lưu loát ngồi vào ghế lái. Tiếng khởi động động cơ vang lên, sườn mặt in nghiêng bị cửa sổ xe che khuất. Loáng cái, cả chiếc xe đã biến mất. Hứa Thanh San thoáng ngẩn tò te. Không đợi nhân viên bán hàng quay lại, cô vội vàng lượn qua những chiếc xe trưng bày trong sảnh, ra khỏi cửa, ngồi lên xe của mình, nổ máy đuổi theo. Trên đường, Quan Hoài gọi điện tới, Hứa Thanh San không bắt máy. Nhưng anh ta lại cố chấp gọi tiếp. Đến lần thứ ba, thực sự quá phiền, bấy giờ cô mới đeo tai nghe bắt máy: "Công ty có việc gấp, em phải tăng ca. Đổi sang hôm khác chọn xe đi!" Quan Hoài bảo muốn tặng cô một chiếc xe hơi, hẹn gặp nhau tại showroom 4S. Mục đích tặng xe là muốn chính thức "qua lại", Hứa Thanh San biết cái kiểu nhắm đến chuyện kết hôn ấy, cũng ngầm hiểu hôm nay anh ta sẽ "tỏ tình" với mình. Kết quả hay rồi, cô ở cửa hàng ngắm hơn một tiếng đồng hồ, nhân viên bán hàng cũng phát chán, vẫn chưa thấy bóng anh ta đâu. "Có ông bạn có việc gấp tìm anh. Thế này đi, chiều nay anh đưa xe đến công ty em, buổi tối cùng ăn cơm nhé!" Giọng Quan Hoài nôn nóng: "Ra khỏi cửa chưa được bao lâu thì gặp tai nạn nên tắc đường. Anh không cố ý đến muộn thật mà." "Nói sau đi, bên này em đang bận." Hứa Thanh San nhấp môi, kết thúc cuộc gọi. Quan Hoài rất được, mặt mũi sáng sủa, tính tình cũng dễ gần, trên người mang vẻ nho nhã của kẻ có học, cũng lẫn vài phần mánh khóe con buôn của thương nhân. Anh ta khôn khéo nhưng lại không để lộ ra ngoài, cái gì cũng tính toán rõ ràng tận xương cốt, cân đo đong đếm chuyện kết hôn với cô. Song, bề ngoài thì cho con người ta một thứ ảo giác anh ta coi trọng người chứ không phải thứ khác. Mặc dù đã cam đoan với ông nội Hứa lần nữa, cuối năm sẽ dẫn cháu rể về nhà cho ông, nhưng trong lòng Hứa Thanh San không nghĩ vậy. Cô hết sức mong đợi, có một người có thể khiến cô hăng hái quên mình, cùng nhau trải qua những buồn vui thăng trầm của cuộc sống chứ không phải tuần tự theo từng bước, đến lúc cưới thì cưới. Quan Hoài không phải người đó, anh ta thả thính cô, cô cũng thả thính anh ta. Đôi bên không chọc thủng sự mập mờ, và cũng sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào. Chuyện hôm nay có phần ngoài ý muốn nhưng sẽ không ảnh hưởng gì. Đuổi theo một mạch đến cảng Thanh Ấp, xa xa Hứa Thanh San trông thấy đuôi chiếc xe Ford Explorer đã vào ngõ Chim Én, cô nhấn chân ga. Chiếc Ford Explorer mới tinh dừng trước cổng một ngôi nhà tầng. Hứa Thanh San tắt máy, rút chìa khóa, đổi sang giày cao gót rồi mở cửa xuống xe. Hơi thở xưa cũ nồng đượm cảm giác tháng năm toát ra, cưỡi ánh Mặt Trời xộc tới. Sâu trong con ngõ, gió thổi đến, phảng phất lẫn thêm chút ấm áp. Ánh nắng chênh chếch chiếu xuống nóc những căn nhà xây dựng theo lối kiến trúc phương Tây đan xen, để lại trên mặt đất một vệt ánh sáng uốn lượn, chia con ngõ thành hai nửa, nửa tối nửa sáng. Mời các bạn đón đọc Non Xanh Vẫn Ở Đây của tác giả Tố Tố Tố

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thâu Trọn Gió Xuân - Thị Kim
Nàng xòe tay ra đếm, nói tới ngân lượng là thao thao bất tuyệt, hai mắt sáng rực, dáng vẻ tham tiền ấy khiến người ta vừa yêu vừa giận. Y không nhịn được, hỏi: "Giữa ta và ngân lượng, nàng chọn cái gì?" "Đương nhiên là chọn cả hai." Úy Đông Đình tức giận. "Chỉ được chọn một." Vân Phỉ chớp chớp mắt. "Đương nhiên là chọn chàng rồi." Thế còn nghe được. Y xụ mặt hỏi: "Tại sao?" Vân Phỉ cười lém lỉnh. "Bởi vì phu quân chàng có rất nhiều ngân lượng." *** Úy Đông Đình bế con trai, ngoài cười ra thì không có bất cứ biểu cảm nào khác. Y cười hớn hở suốt cả ngày, dường như quên mất cách nói chuyện. Vân Phỉ nhìn bộ dạng của y liền có cảm giác bị mắc lừa. Rõ ràng khi có thai, y nói mình thích con gái, tốt nhất là sinh được một đứa con gái thông minh lanh lợi như nàng. Thế mà khi sinh con trai, y cười đắc ý như thế là thế nào? Nghĩ một đằng nói một nẻo! Vân Phỉ hừ một tiếng, cố ý nói: “Nếu là con gái thì tốt biết bao, như vậy có thể gả cho con trai của Lục Nguyên. Huynh ấy cứu ta mấy lần, ta còn không biết phải báo đáp Lục gia như thế nào đây.” Làm thông gia với Lục Nguyên? Úy Đông Đình hừ một tiếng: “Nương tử của hắn còn không biết ở nơi nào kia kìa?” “Người ta là con trai người giàu nhất Sơn Tây, người lịch sự nhã nhặn, diện mạo lại anh tuấn, còn lo không cưới được nương tử sao?” Nhã nhặn lịch sự, diện mạo anh tuấn? Hoàng thượng hừ một cái thật chua. Vân Phỉ làm như không nhận ra hoàng đế bệ hạ đang ghen, nheo đôi mắt xinh đẹp lại, cười ngọt ngào: “Thật ra ta thường hay hối hận, lúc ấy khi ở Tấn Thành, Lục lão thái thái hỏi ta có gả cho ai chưa thì ta nên nói là không có, sau đó gả cho Lục Nguyên.” ... Mời các bạn đón đọc Thâu Trọn Gió Xuân của tác giả Thị Kim.
Mùa Đông Dài - Scotland Chiết Nhĩ Miêu
Tình yêu là một đóa hoa có thể mọc trên bất cứ mảnh đất nào, tỏa ra những điều kì diệu mà chẳng bao giờ bị cái lạnh của mùa Thu hay băng giá của mùa Đông khuất phục, nở rộ và ngát hương quanh năm, ban phúc cho những người đã tặng nó và những người nhận nó. Và chỉ có tình yêu, mới có thể giúp bạn vượt qua những năm dài tháng rộng với biết bao thử thách, mới có thể giúp bạn nắm chặt tay nhau đi qua bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông, mà tình vẫn trong và lòng vẫn sáng như buổi ban đầu. Mùa Đông Dài là bản tình ca dành tặng cho những cô gái có một nửa của mình là những chàng trai súng vác trên vai đầu đội sao trời, dành tặng cho những chàng trai có một nửa trái tim yêu dành cho Tổ quốc và một nửa trao tặng người thương. Người ta quen gọi những ngày lạnh là Mùa Đông Còn anh thì gọi mùa Đông là mùa nhớ Dẫu anh không ở bên cạnh em nhắc nhở Nhưng trời lạnh rồi, nhớ giữ ấm nhé em! “… Anh không bao giờ quên được, vào một buổi tối tuyết rơi đầy trời, anh đã nhìn theo đoàn tàu đưa Hà Tiêu dần dần rời xa anh ra sao. Điều duy nhất mà anh có thể làm khi đó là, mệt mỏi nằm ngửa trên mặt đất, nhìn sắc đêm điểm xuyết những hoa tuyết trắng muốt vương khắp đất trời, đen thẳm mà lấp lánh sáng ngời, hệt như đôi mắt Hà Tiêu của anh.” *** Truyện Mùa Đông Dài của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu kể về một chuyện tình của hai người. Anh gặp cô lúc anh chỉ là một tập sự, cô để lại cho anh nhiều ấn tượng không thể quên. Rồi một ngày cô rời đi vì hoàn cảnh của mình. Anh vẫn chờ đợi dù không biết có thể gặp lại cô hay không. Một thời gian sau anh trở thành quân nhân cao cấp, anh đã gặp lại cô.... Lần này anh không để cô có cơ hội rời xa mình, anh bắt cô ký vào giấy!!!! Rồi mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào mời các bạn đón đọc.... *** Sáng ngày hôm sau, Hà Tiêu, Đồ Hiểu và Trình Miễn cùng đi lấy kết quả. Lão quân y nhìn vẻ mặt thấp thỏm đã có chút lo âu của cô, chậm rãi cười: "Lần này cô có thể đặt một nửa tâm tư xuống rồi." Hà Tiêu cảm thấy trái tim của mình vang lên âm thanh hồi hộp: "Một nửa? Là ý gì?" "Kết quả kiểm tra có rồi, là lành tính. Nhưng mà sau này vẫn phải tiếp tục thu xếp để điều trị, đây mới là mấu chốt." Lão quân y đeo mắt kính, cực kì hiền hòa nhìn cô, "Cô phải duy trì tinh thần đấy, dù sao thì vẫn còn một trận chiến khó khăn cần phải đánh." Đương nhiên là Hà Tiêu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng dù sao đây cũng được coi là một tin tức tốt lành? Trong lòng nhẹ nhõm không ít, cô nói không ra lời, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra. Trình Miễn đứng ở sau lưng cô, đỡ lấy eo của cô, Hà Tiêu quay đầu lại, nắm lấy cánh tay của anh. Đồ Hiểu ở một bên nhìn, cũng lộ ra nụ cười vui mừng. Cô quay đầu nói với lão quân y: "Bá bá vất vả cho người rồi." Lão quân y nháy nháy mắt, giống như đang nói hãy yên tâm. ... Mời các bạn đón đọc Mùa Đông Dài của tác giả Scotland Chiết Nhĩ Miêu.
Linh Hồn Mê Đắm - Bồng Vũ
Linh hồn mê đắm là cuốn thứ hai trong bộ tiểu thuyết "Đông Phương Mỹ Nhân" của tác giả Bồng Vũ. Cuốn sách kể về tình yêu cuồng si nhưng cũng đầy mâu thuẫn, đau đớn và mất mát của Đông Phương Thiên Kiêu - em trai của Đông Phương Phong Hoa (nhân vật chính trong tập 1 - Lời nguyền mỹ nhân). Thiếu gia thứ hai của gia tộc Đông Phương cũng đồng thời là phó tổng phụ trách kinh doanh cả trong và ngoài nước của công ty sứ Đông Phương Mỹ Nhân - Đông Phương Thiên Kiêu - một người nổi tiếng với tính tình lạnh lùng quyết đoán, xử lý công việc gọn gàng rành mạch. Cũng như những người mang họ Đông Phương, anh có một vẻ ngoài vô cùng thu hút nhưng chính bản thân anh lại vô cùng căm ghét diện mạo hấp dẫn này. Bởi tất cả chỉ vì lời nguyền thần bí từ ngàn năm trước. "Chiếm được sứ mỹ nhân Cả họ toàn người đẹp Hồng nhan dễ tàn lụi Mệnh không quá ba mươi" Nếu một người được sinh ra đã biết trước ngày chết của mình thì cảm giác đó kinh khủng đến mức nào? Và nếu biết trước ngày chết nhưng dù có làm thế nào cũng không thoát khỏi, mỗi một ngày trôi qua là một bước chân tuyệt vọng bước về phía cái chết. Tất cả sự bế tắc và tuyệt vọng ấy cứ lặp đi lặp lại trong gia tộc Đông Phương của anh từ cả nghìn năm nay. Cha anh, cô chú anh, ông anh hay cả tổ tiên anh đều có một diện mạo xinh đẹp nhưng tất cả họ đều không thể sống quá 30 tuổi. Và hiện tại, ngay chính bản thân anh cũng không còn nhiều thời gian nữa, hai mươi sáu năm nay anh và các anh em của anh đều kiếm tìm mọi cách để có thể hóa giải lời nguyền oan nghiệt này và thật may mắn, cơ hội của họ đã đến khi anh cả của anh - Đông Phương Phong Hoa - tìm được một người con gái có thể hy sinh để giúp cả gia tộc anh. Nhưng tiếc thay, chính tình yêu lại là bước cản lớn nhất, Đông Phương Phong Hoa vì người con gái ấy mà nguyện chấp nhận cái chết, vậy còn anh, chẳng lẽ một Đông Phương Thiên Kiêu kiên quyết, mạnh mẽ cũng sẽ phải chấp nhận buông xuôi theo sự an bài của số phận? Không, anh sẽ không từ bỏ, không một ai có thể phá hủy hy vọng của anh, chỉ cần một tia hy vọng anh sẽ theo đuổi đến cùng. Thế nhưng, thật đau đớn cho Thiên Kiêu khi chính người con gái mà anh yêu lại tự tay đập vỡ hy vọng cuối cùng của gia tộc anh. Chính là người con gái lạ lùng ấy - Hắc Tĩnh. Hắc Tĩnh là ai và tại sao cô lại hận Đông Phương Thiên Kiêu đến mức muốn đẩy cả gia tộc anh tới cái chết? Đông Phương Thiên Kiêu sẽ làm gì khi con đường giải lời nguyền đã rơi vào bế tắc tuyệt vọng? Anh sẽ làm gì với Hắc Tĩnh khi mà chính bản thân anh vừa yêu vừa hận cô như vậy? *** "Ngươi sẽ toàn thân vô lực nằm ở nơi này, nhìn ta đem mấy thứ này mang đi. Ngày mai, ta sẽ rời khỏi Hongkong đem lửa thiêu dụi toàn bộ nơi này." "Cô……" Đây là chị ruột của mình sao? Vẻ mặt quả rất ác độc! Không là kẻ điên cuồng, mất hết nhân tính mới đúng. "Yên tâm ta sẽ đem ba tới viên dưỡng lão coi như là tận hiếu cuối cùng." Hắc Dao cười lạnh. Hắc Tĩnh hoảng sợ giãy dụa nhưng là tay chân đều cử đông không nổi. "Thôi nhé, ta còn rất nhiều việc phải làm không thèm đếm xỉa tới ngươi." Dứt lời Hắc Dao lấy di động liên lạc với mấy thuộc hạ đi vào mang mọi đồ đạc đi. Hắc Tĩnh liền như vậy trơ mắt nhìn những bảo bối bị mang đi. Ba mươi phút sau toàn bộ tủ bảo hiểm trống trải yên tĩnh như 1 phần mộ. Làm nàng thấy rất sợ hãi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt nhìn chị mình. Không! Đừng nhốt nàng ở đây! Đừng biến nơi này thành mồ chôn của nàng…… Nàng hò hét nhưng không hết ra được. "Vĩnh biệt Tĩnh! Vừa vặn hôm nay là sinh nhật em! Đây là món quà cuối cùng cho em hy vọng em ta sẽ thích. Ha ha……" Hắc Dao đem 1 khói thuốc nổ đặt ở bên người nàng, cười điên cuồng đi ra. Mở ra di động đã thu lại giọng nói của Hắc Tĩnh. " 9 7 2 4 1 4 6" Hắc Tĩnh trừng mắt sợ hãi. Ầm! Cả 1 đám thuộc hạ được thuê đã ngã xuống, nháy mắt chỉ còn lại 5 người hộ vệ cho Hắc Dao. Nhìn đám người kia làm nàng run sợ. Đây chính là "sói" của Đông Phương gia! Đây là Đông Phương Lang trong truyền thuyết đó sao! Thật quá mạnh "Cô ấy đâu?" Đông Phương Thiên Kiêu khuôn mặt tuấn tú đầy sát khí. ... Mời các bạn đón đọc Linh Hồn Mê Đắm của tác giả Bồng Vũ.
Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng
Câu truyện bắt đầu khi Vệ Lãnh Hầu soán ngôi đoạt vị - Chém đầu tên hoàng đế hoang dâm của một hoàng cung thối nát, đất nước mục rữa. Giữa hoàng cung đầy máu tanh, giữa một đám con cháu hoàng tộc run lẩy bẩy cùng đám phi tần của tiên hoàng. Vệ Lãnh Hầu chọn ra một hoàng tử thất sủng để làm hoàng đế bù nhìn, còn mình thì ung dung làm Thái phó chấp chưởng triều đình. Chẳng ai ngờ rằng, tên nhóc hoàng tử yếu ớt gầy nhom đó lại trở thành phiền toái lớn nhất trong cả cuộc đời của vị Vệ Lãnh Hầu lạnh lùng lãnh huyết này. Đến nỗi sau này nghĩ lại, bạn ý chỉ nghĩ sao lúc đó mình không giết quách tên nhóc rắc rối này đi để bây giờ khỏi phải khổ sở như vậy :)))) Tưởng chừng như Niếp Thanh Lân là một hoàng tử thất sủng yếu hèn, nhưng Niếp Thanh Lân lại hết sức thức thời và thông minh. Che giấu sự khôn ngoan của mình, Niếp Thanh Lân trở thành một vị hoàng đế bù nhìn đạt chuẩn trong mắt Vệ Lãnh Hầu: ngoan ngoãn, nghe lời. Trước mặt vị hoàng đế thực sự của đất nước này, Niếp Thanh Lân luôn hiền lành, nhu thuận, như con chó nhỏ quẩy đuôi bên Vệ Lãnh Hầu: đưa món quà ăn vặt mà mình thích nhất, nói những lời nịnh nọt tâng bốc vị Thái phó cao ngạo này. Thế rồi, đôi mắt sáng trong linh hoạt, giọng nói nhỏ nhẹ chẳng giống con trai chút nào, gương mặt mềm mại xinh xắn, cùng với vài món đồ ngọt của Niếp Thanh Lân đã làm trái tim vị Thái phó lạnh lùng động lòng. Vệ thái phó mơ hồ, hoang mang, chống cự trước tình cảm của mình, cố gắng tránh tên nhóc con kia, kiềm hãm dục vọng của mình. Nhưng tất cả đều vô ích, vì khi giật mình nhận ra thì Niếp Thanh Lân đã len lỏi vào tận sâu trong hắn lúc nào không hay. Cứ tưởng trong lòng nhóc con kia cũng có hắn, ai ngờ tất cả chỉ là ảo tưởng của bản thân. Chẳng những không thích, mà Niếp Thanh Lân còn một lòng muốn thoát khỏi hắn. Cũng nhờ lần chạy trốn này mà Vệ Lãnh Hầu phát hiện ra bí mật động trời của tên nhóc con này. Thì ra, nhóc con không phải là nhóc con, mà là "bé con" cơ :)) Biết được sự thật, gạt được hết những rào cản cấm kị, Vệ Lãnh Hầu lại càng táo tợn dữ, bé con này chỉ có thể là của hắn, cũng chỉ có thể ở bên cạnh hắn cả đời mà thôi. Nói chung đây là câu truyện tình yêu ngọt ngào đầy thú vị của hoàng đế nữ phẫn nam trang và vị gian thần kia. Hay đơn giản hơn, đây là câu truyện kể về con đường thê nô không lối về của vị Thái phó nọ. ???? "Hiện tại lại cảm thấy cho dù đặt người này lên đầu quả tim, ngậm vào trong miệng cũng sợ không đủ. Đây là nữ tử đã bị thế gian lãng quên, nhưng lại là trứng gà của một mình Vệ Lãnh Hầu hắn. Thậm chí trong lòng Vệ Lãnh Hầu cảm thấy mình quen biết bé trứng gà này quá muộn, để nàng không nơi nương tựa một mình ở trong cung chịu khổ sở nhiều năm như vậy." Nói chung truyện đọc thú vị lắm =)) trước giờ mình siêu nhát đọc cổ đại, thế mà bộ này tương đối dài, lại đọc liền tù tì 1 ngày hết sạch. Ngoài tình cảm của nam nữ chính, phần cung đấu, chính trị cũng rất hay và hấp dẫn. Mình nghĩ truyện này là 1 trong vài truyện ngược nam mình thấy tương đối thỏa mãn. Bạn Niếp Thanh Lân không tim không phổi, không biết yêu là gì, lại còn một đám hoa đào bu xung quanh bạn ấy làm bạn Vệ Lãnh Hầu cứ nổi sùng lên, cứ nơm nớp mà kè kè bu quanh Thanh Lân suốt, vì để hở ra là có người nhào tới cướp liền ???? À, nam chính không sạch, lúc trước trong phủ có thiếp thất, nhưng từ khi gặp nữ chính thì sạch bong. Thậm chí sau này, vì nữ chính vẫn mãi không chịu mở lòng vì sợ Vệ Lãnh Hầu lên ngôi sẽ có hậu cung này nọ, bạn ý liền chấp nhận bỏ ngôi vị, để nữ chính lên làm Nữ đế. "Giang sơn và mỹ nhân, bản hầu đều muốn, nhưng nếu ta an vị trên long ỷ kia lại làm cho kiều thê không thể yên lòng, thì ta sao xứng là đại trượng phu? Tâm nguyện của thần đó chính là mở ra thời thịnh vượng thái bình cho Đại Ngụy, nhưng nếu như có thể làm cho lòng của bé trứng gà buông xuống khúc mắc, thì ta nguyện đứng bên cạnh nữ đế, ủng hộ bé trứng gà nhà ta, hạnh phúc bình an đến thiên thu! Quần thần đương nhiên đều sẽ phục tùng Nữ đế theo cách riêng của họ, nhưng thỉnh bệ hạ nhớ kỹ, thần cam nguyện đứng bên cạnh bệ hạ đó là bởi vì tình yêu chân thành của thần đối với bệ hạ, không muốn bệ hạ thân ở hậu cung lại ngày ngày lo sợ không yên..." KZ   *** Tôi viết review này khi truyện vừa edit thoàn chính văn, mà edit vừa hoàn tức là truyện cũng đăng trong mấy tháng rồi, thế cho nên là review trong tình trạng cái nhớ cái quên, cái nào ấn tượng thì nhớ, cái nào lờ mờ thì quên. Mấy câu tôi nhắc lại của nhân vật là theo trí nhớ, không phải quote đâu, nội dung sẽ tương tự nhưng cụ thể thế nào các bạn đọc truyện đi. Bạn nào có điều kiện đọc liền tù tì thì review phát nữa cho xôm tụ. Truyện này bạn đừng đọc lướt nhé, tác giả viết rất thâm, đọc lướt lướt là bỏ lỡ nhiều điều thú vị, thậm chí bỏ lỡ vài chi tiết tác giả cài cắm để giải thích. Nam chính và nữ chính trong truyện tính cách rất ổn, nhiều lúc cũng khiến độc giả nghiến răng muốn chửi đấy, nhưng sau đó có những chi tiết giải thích, thế là câu chửi của độc giả lại bị vặn vẹo thành: Ôi mẹ nó, hay thế! Nam chính của chúng ta xuất hiện lúc đầu là thằng cầm đầu phe đảo chính, vũ trang đầy đủ, đảo chính thành rồi là đằng khác, chẳng qua hoàn cảnh xô đẩy, thiên thời địa lợi nhân chưa hòa cho nên xách nữ chính - kẻ cũng bị hoàn cảnh xô đẩy phải giả làm hoàng tử - cho lên làm vua. Nam chính lên sàn bằng một loạt tên giao dịch: Vệ Lãnh Hầu, tên chữ là Lãnh Diêu, phong hàm là Định Quốc Hầu, đảo chính xong thì chức vụ là Thái phó. Mai sau còn hé lộ ra ở mạng xã hội văn thơ hội họa trong nước, anh còn có một ID là Chấn Lâm. Các bạn đừng sợ, anh nam chính lớn lên hoàn toàn khỏe mạnh, mặt mũi đẹp zai, tâm lý hoàn toàn bình thường, nhiều tên thế thôi nhưng không bị rối loạn đa nhân cách. Và để chúng ta không bị rối loạn nhân cách theo đống tên của anh, phần lớn trong câu chuyện, tất cả đều gọi anh là Thái phó. Thái phó khoảng 27 tuổi, diện mạo anh tuấn, ngọc thụ lâm phong, văn võ song toàn, bụng dạ tâm địa thì mưu mô tính bằng từng rổ. Đàn ông ngời ngời như này đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân, và số phận - thực ra là tác giả cũng không bạc đãi anh, trong nhà anh bà 3 bà 4 bà 5 có cả, à còn, còn cả biểu muội ngồi đấy vọng tưởng được cưới làm chính thất trong truyền thuyết nữa. Chính vì là kẻ không bạc đãi bản thân nên vị Hoàng đế nhìn ngon mắt ngon miệng kia anh cũng muốn nhúng chàm. Mặc dù trong đầu anh lúc này cũng thấy kỳ kỳ, cùng là đàn ông, làm sao lại có hứng thú mà nhúng chàm nhau nhỉ. Nhưng có kỳ đến mấy anh cũng kệ, bố thích là bố làm, nhìn ngon thế kia tạo điều kiện mà nhúng quá đi chứ. Quá trình tạo điều kiện để nhúng chàm thiên tử này vui cực, vui nhất là anh bạn Thái phó chả có tí tẹo day dứt tâm hồn về mặt đoạn tụ mới chả đồng tính này. Anh từng đề nghị với vị Hoàng thượng thiếu niên đáng yêu đại loại như: “Hoàng thượng cứ thả lỏng đi, nam nhân nào chả từng làm qua chuyện này, để thần phục vụ Hoàng thượng, thích cực!” Các bạn đừng hoang mang, đây không phải truyện đam mỹ đâu, ngôn tình đấy, đừng hoảng!!!!! Sau này Hoàng thượng lộ ra mình là nữ nhi, Thái phó liền thi triển 72 phép thần thông tán gái và chiều người yêu. Như đã nói ở trên, Thái phó văn để trị quốc, võ để an bang cho nên chữ nghĩa cứ gọi là một rổ. Thái phó tán gái cách nói thì thơ vô cùng, nhưng nội dung cũng tục vô đối. Ví dụ thế này, bình thường văn nhân cổ đại tỏ tình táo bạo lắm thì cũng chỉ: “Trăng hôm nay cao quá, anh muốn hôn vào má” Nhưng với Thái phó-không-bạc-đãi-bản-thân thì nó phải có trọng điểm kiểu như: “Trăng hôm nay cao tít, anh muốn hôn vào…” Vậy vậy đấy! Tình yêu của Thái phó luôn luôn trực tiếp và lúc nào cũng nồng nàn mùi thịt. Những lời tâm tình của anh với Hoàng thượng luôn bị xâm chiếm bởi cái thứ đầy quá là phải giải phóng bớt của đàn ông. Tôi thề, từ đầu truyện đến cuối truyện luôn! Giờ nói đến nữ chính của chúng ta: Hoàng thượng. Hoàng thượng của chúng ta 15-16 tuổi, tên là Niếp Thanh Lân, nickname rất đáng yêu là Trứng gà (vì là quả trứng nên là Thái phó nâng niu trên tay lắm nhé). Sau này lộ ra là gái thì Thái phó lại tạo một thân phận công chúa Vĩnh An trở về. Thế là cứ lúc nào làm giai thì là Hoàng thượng, lúc nào làm gái thì là Vĩnh An. Các bạn lại yên tâm, Hoàng thượng của chúng ta cũng không bị tâm thần phân liệt đâu, trạng thái tâm lý hoàn toàn bình thường. Hoàng thượng hồi bé có anh trai sinh đôi, nhưng mà anh bị chết đuối nên mẫu phi liều lĩnh biến thành công chúa thì chết, hoàng tử còn sống, thế là thời niên thiếu của Hoàng thượng được nuôi dạy như một thằng con giai, không phải học giáo điều của đám đàn bà cổ đại. Hoàng thượng tư chất thông minh, cộng thêm được hưởng nền giáo dục của hoàng tử cung đình nên là tư tưởng không hề bị bó buộc, thậm chí có phần phóng khoáng. Như sau... Hoàng thượng từng khuyên nhủ Bát hoàng tỉ phải đi lấy chồng xa của mình rằng: “Lão chồng già của chị chết, chị bị mấy thằng con giai nhà lão cướp về làm vợ thì có làm sao. Giai trẻ như thế chả thích hơn à, tội gì!” Lời lẽ phản động thế này đương nhiên phải đến tai Thái phó rồi, đến tai kẻ luôn tự ti một cách ngu xuẩn về tuổi tác của mình và Trứng gà, và nó cũng là nỗi ám ảnh với Thái phó về tư tưởng phóng khoáng của Hoàng thượng đến cuối đời. Thái phó từng đay nghiến mãi cái chuyện Hoàng thượng không học Nữ tắc hay Nữ giới gì đó. Rồi lần đầu tiên của Hoàng thượng với Thái phó nữa. Tất nhiên là có tác dụng của xuân dược, nhưng thiếu nữ cổ đại e ấp đếch gì mà nghển cổ ra hỏi: “Làm cái gì mà lề mề thế? Nhanh lên!” Các bạn thắc mắc Thái phó đang làm gì à? Thái phó hôm đó chui từ cống chui lên theo nghĩa đen, nên phải đi tắm, tắm những 2 lần liền, thơm ngào ngạt xong mới dám vào thị tẩm. Nói đến nội tâm, thì Hoàng thượng là một cô gái thuần cổ đại, trong đầu luôn có hình ảnh đàn ông thê thiếp thành đàn, nhưng phần lý chí của Hoàng thượng luôn hướng nàng nghĩ đến việc rời đi, đừng gia nhập vào hậu cung của người ấy, nàng không muốn như mẫu phi của mình, mòn mỏi và chết trong chờ đợi. Nếu tình yêu của Thái phó dành cho Hoàng thượng kéo đến ào ạt như bão, xâm chiếm tối đa, thì tình yêu của Hoàng thượng với Thái phó nó nảy nở từ từ, rụt rè từng bước. Hoàng thượng cực lý trí, đôi khi lý trí khiến người ta phát sốt ruột. Nàng luôn nhắc nhở mình với hình ảnh, Thái phó nếu có đăng cơ thì nàng cũng chỉ là một trong đám phi tử, nàng không muốn đánh mất bản thân. Cứ mỗi lần có 1-2 câu miêu tả tâm trạng nhớ nhung, ngập ngừng trước ngưởng cửa tình yêu của Hoàng thượng là tôi mừng lắm, chờ từng bước để cô bé đó mở lòng mình hơn. Đấy, cô thiếu nữ Hoàng thượng toàn lôi truyện này ra bổ não rồi tự ngược, trong khi anh Thái phó từ khi yêu cô thì quyết tâm tu luyện thuật trường sinh theo phái “Để vợ lên đầu, là trường sinh bất lão”. Họ thật hiểu lòng nhau!!!! Chính vì thế, diễn biến cuộc tình của đôi Thái phó với Hoàng thượng này có thể dùng từ “phường chèo” để miêu tả. Hôm nay cãi nhau ầm ầm, xỉa xói móc máy, dỗi phất áo bỏ đi, hôm sau lại làm lành, tí ta tí tởn... à, tình chàng ý thiếp. Động một tí là Hoàng thượng chê Thái phó già, và lão già kia dỗi đi ra chỗ khác đập bàn đập ghế, xong lại chạy về: Anh đây còn trẻ chán, hãy xem bản lĩnh của anh đây! Trong cả quá trình thì Thái phó luôn là người chủ động, Hoàng thượng có lúc nào chủ động hay không thì tôi không nhớ, quên rồi. Và rồi điểm mấu chốt, tình tiết cao trào của tình yêu này là điều khiến tôi cảm động nhất. Các bạn cứ tưởng tượng thế này: Hoàng thượng vẽ quanh mình một vòng tròn an toàn, bán kính hẹp lắm, chỉ bằng một bước chân thôi. Thái phó của chúng ta đã tiến về Hoàng thượng 99 bước chân, vượt qua tất cả, mạnh mẽ vang dội đi hết 99 bước chân đó. Nếu Hoàng thượng dám bước một bước, tiến về phía Thái phó, kết cục truyện có lẽ là Hoàng thượng sẽ biến thành Hoàng hậu, sánh vai cùng vị tân Hoàng đế kia, đánh cược tương lai của mình. Nhưng không, người đi bước cuối cùng vẫn là Thái phó, anh chấp nhận bước thêm một bước nữa, tiến vào vòng tròn của cô bé kia, tạo cho cô bé sự an toàn tuyệt đối. Anh tặng cho người mình yêu toàn bộ con người anh, tất cả những gì anh có, trong đó có cả giang sơn Đại Ngụy này. Tất nhiên, anh có thể kéo cô bé đó ra, dùng cả đời để chứng minh cho nàng thấy, anh đáng để đánh cược thế nào. 3 năm nàng còn chưa tin thì 5 năm, 10 năm. Nhưng vì anh lại quá yêu cô bé Hoàng thượng đó, anh không muốn Hoàn thượng sống trong nơm nớp hay lo sợ về tương lai nữa… Ờ, đổi lại, người lo sợ bây giờ là anh, haha, vì Hoàng thượng lại bị xúi giục nạp thêm nam phi tần cho phong phú hậu cung. Thái phó cứ nghiến răng nghiến lợi dặn Hoàng thượng mãi: Ta cho nàng cả giang sơn lẫn mỹ nhân - là ta, nàng mà dám léng phéng với thằng nào là ta tịch thu sạch. Thái phó còn “dặn dò” Hoàng thượng... ngay trên ngai vàng cơ. Đùa, các thế hệ quân vương sau mà biết nơi đây từng lưu dấu “lời dặn dò” của Thái phó thì chắc phải mang bệ rồng ra mà cọ rửa đến mấy trăm lần, có khi mang luôn cái ngai vào bảo quản trong hoàng lăng của đôi hôn quân yêu hậu đó cũng nên. Quá trình thúc đẩy tình yêu của đôi trẻ này tất nhiên là không thể vắng bóng các nhân vật phụ. Cát trúc mã là một trong những người quan trọng nhất. Cát Thanh Viễn được ví như bạn thanh mai trúc mã của Hoàng thượng, Cát trúc mã cũng thông minh lắm, đẹp giai lắm, bụng dạ cũng thâm hiểm lắm. Cát trúc mã tốt tính cực, rất là chịu khó lấy thân báo đáp, chịu khó nhất truyện này luôn ấy. Ân điển của Hoàng tộc bao la, Cát trúc mã từng tỏ ý muốn leo lên long sàng lấy thân báo đáp Hoàng thượng mấy lần liền. Công chúa Nhạc Giao giúp Cát trúc mã lung lạc con em thế gia, làm thối nát từ bên trong ra đến bên ngoài, Cát trúc mã cũng cảm động, bèn lấy thân báo đáp công chúa Nhạc Giao. Có một bạn giai gì ý, dốc lòng đi làm nội gián cho Cát trúc mã, chỉ vì lời hứa sau này nghiệp thành sẽ lấy thân báo đáp của Cát lang. Cát trúc mã lưu lạc đến các bộ tộc phía Bắc, được tướng quân bộ tộc gì đó cưu mang, thế là cũng lấy thân báo đáp, cưới con gái Nô Lan của tướng quân đó. May mà trong truyện này Cát Thanh Viễn không mưu phản thành công, lên làm vua Đại Ngụy, chứ không với tính tốt của anh, kiểu gì anh cũng lấy hết mọi quý nữ của các công thần, quần quật lấy thân báo đáp để tỏ tấm lòng biết ơn. Mỗi người có một góc nhìn, và Cát trúc mã trong mắt tôi tốt tính vậy đấy. Ngoài ra còn một loạt các nhân vật phụ nữa, không hề thừa một ai, và cũng không thể thiếu một ai. Nếu mà thiếu Nguyễn công công thì đọc giả lấy tư liệu đâu mà bổ não, nếu mà thiếu Đan Thiết Hoa - Đan ma ma thì lấy ai chăm sóc Hoàng thượng, nếu mà thiếu Tướng quốc Khâu Minh Nghiên thì lấy ai chăm sóc Đại Ngụy khi cả anh cả ả biến mất khỏi hoàng cung. Không có Lỗ tướng quân - Lỗ Dự Đạt thì lấy ai dâng hiến cặp môi trâu kia hút độc ở cái chỗ nhạy cảm của Thái phó. Và quan trọng nhất, nếu mà thiếu Ngô các lão thì lấy ai đưa ra chủ ý Đại Ngụy có một nữ đế, lấy ai xúi giục Hoàng thượng mở rộng hậu cung… Còn nhiều nhiều nhân vật nữa, ai cũng là một mắt xích trọng, ai cũng có màu sắc tính cách riêng, không lẫn đi đâu được. Có kẻ đáng giận, có người đáng yêu, có người vừa đáng ghét vừa đáng yêu. À, chuyện H. Truyện thì chẳng có đoạn tả tả để cấm trẻ em đâu, nhưng lại nhiều câu chữ gây liên tưởng, hint cực nhiều, thể loại nào cũng có, kiểu gì cũng chơi. Sắc nữ thâm niên là thích cái loại nói năng thô thiển nhưng dí dỏm của Thái phó, cứ tủm tỉm mà cười thôi. Đây là bộ truyện tôi dành rất nhiều cảm xúc, một phần vì tôi theo chân team editor cũng khá chăm chỉ, comment gần như theo từng chương khi ra lò, hình như tôi theo chân team editor từ chương thứ 30 mấy đấy. Thực ra giờ nhìn lại tôi cũng không biết mình từng lảm nhảm những gì sau từng chương nữa, nhưng tôi vẫn nhớ rõ mỗi một chương là một lần bổ não, tha hồ tưởng tượng và suy đoán, vui đáo để. Tôi cũng sẽ rất vui nếu các comment của tôi hay bài review này khiến các bạn giải trí một chút. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, bao giờ có ebook tôi sẽ ôm về đọc vài lượt nữa. Oanh Nguyen Mời các bạn đón đọc Giấc Mộng Đế Vương của tác giả Cuồng Thượng Gia Cuồng.