Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bất Ngộ

Giới thiệu: Cố Hồng Kiến gần như là vì Lâm Tư Trạch mà sống. Tiếp đó có một ngày nàng chết đi. Rốt cuộc nàng phát hiện, bản thân có làm quỷ cũng không tính buông tha Lâm Tư Trạch. (!!!) Khẳng định nam chính Lâm Tư Trạch không phải tra nam, xin đừng ghét bỏ, nếu tra mình đã ngưng đọc từ lâu. Khẳng định nữ chính Cố Hồng Kiến không phải ngu muội, chỉ là khả năng tự chữa vết thương lòng quá mạnh, lại quá lạc quan xem nhẹ nỗi đau của bản thân => nên đọc xót xa lắm T.T --- Lần cuối cùng hai người cãi nhau Lâm Tư Trạch đã nói với Cố Hồng Kiến “Cuộc đời này không gặp lại nữa". Và thật sự đó là lần cuối cùng Lâm Tư Trạch gặp được Cố Hồng Kiến, ba tháng sau nàng hóa thành 1 mảnh hồn hoang quay trở lại kinh thành… Đọc “Bất ngộ” mình thấy được rất nhiều cái nếu như… Nếu như Cố Hồng Kiến không gặp Lâm Tư Trạch nàng sẽ chỉ mãi là một cung nữ nhỏ bé lầm lũi không thấy ngài mai, không ai trông nom dạy dỗ tử tế, không có cơ hội trở thành một người văn võ song toàn. Nếu như Cố Hồng Kiến không gặp Lâm Tư Trạch nàng sẽ không có ngày huy hoàng là nữ trạng nguyên đầu tiên của vương triều, chễm chệ trên chức vị Thị lang tham gia triều chính. Nàng sẽ không có ngày trở thành người phụ nữ duy nhất bên cạnh đế vương, được vua che chở bao dung, vô tư càn quấy. Nếu như Cố Hồng Kiến không gặp Lâm Tư Trạch, nàng sẽ không biết một người có thể hi sinh vì một người nhiều như vậy, hi sinh không cần đền đáp bất kì điều gì, có bị tổn thương cũng tự mình cười gượng giấu đi. Nếu như Cố Hồng Kiến không gặp Lâm Tư Trạch nàng có lẽ sẽ trôi qua một cuộc đời bình lặng không sóng gió, đến tuổi sẽ được xuất cung tìm một mối lương duyên giúp chồng dạy con sống nốt quãng đời còn lại, không phải trải qua một cuộc sống đầy sống gió, gió tanh mưa máu ngập trời. Nếu như Cố Hồng Kiến không gặp Lâm Tư Trạch, nàng sẽ không phải chết lạnh lẽo ở sa trường. Nhưng trên đời này không có cái gì gọi là “nếu như”. Cố Hồng Kiến đã gặp Lâm Tư Trạch, đã trở thành tri kỉ đắc lực phò tá đế vương, Cố Hồng Kiến đã là nữ trạng nguyên đầu tiên của vương triều, là thị lang một tay che trời, là người phụ nữ duy nhất của hậu cung Lâm Tư Trạch. Và cuối cùng nàng cũng đã chết. Mở đầu truyện là sự trở về của Cố Hồng Kiến, nàng tử trận ở biên ải xa xôi, thứ trở về kinh thành chỉ là một mảnh linh hồn bất lực. Cố Hồng Kiến quay về bên Lâm Tư Trạch ngay sau khi mất mạng ở sa trường, nàng không biết vì sao mình quay về, không hiểu tại sao đến lúc chết vẫn cứ phải về cạnh Lâm Tư Trạch, vẫn chấp mê bất ngộ như nửa đời trước của nàng. Trải dài khắp truyện là những hồi ức của Cố Hồng Kiến về 26 năm dài dằng dẵng của đời mình, trong đó nàng bỏ ra 20 năm để ở bên Lâm Tư Trạch - quãng thời gian đó có yêu, có đau thương nhưng nàng chưa bao giờ hối hận. Và “Bất ngộ” là câu chuyện kể về sự dằn vặt của Lâm Tư Trạch khi y gián tiếp đẩy Cố Hồng Kiến vào đường chết, khi y bất lực nhận ra mình đã đánh mất người quan trọng nhất nhưng không thể vãn hồi. Hai mươi năm, đời người có bao nhiêu lần hai mươi năm để ở cạnh và yêu thương một người? Để giúp người đó quân lâm thiên hạ, để nhìn người đó thích một người lại cưới một người khác mà cả hai đều không phải là mình? Cố Hồng Kiến được đưa đến làm cung nữ cho Lâm Tư Trạch năm nàng lên 6, được dạy dỗ để phò tá Lâm Tư Trạch làm nghiệp lớn, năm đó Lâm Tư Trạch lên 7 - chỉ là một hoàng tử thất sủng. Suốt 10 năm sau đó, cuộc sống của một hoàng tử không được yêu thương chẳng dễ dàng gì, nhất là những mùa đông cả hai co ro vì lạnh, đổ bệnh triền miên vì bị cắt xén đồ dùng. Mười năm ấy tác giả luôn chọn mốc thời gian là “đông chí”- thời điểm mùa đông lạnh tê tái nhất, thê lương nhất. Khi đó chỉ có hai người gắn bó với nhau, họ xem nhau là người mình tin tưởng nhất "y tin tưởng nàng, chính như nàng tin tưởng y, khi ấy, họ chỉ có lẫn nhau, bọn họ là chủ tử và hạ nhân, cũng là bằng hữu duy nhất tốt nhất, y là tiểu sư phụ của nàng, dạy nàng đọc sách biết chữ, nàng lại là thiếu nữ quái đản hung hăng càn quấy, dạy y cường thân kiện thể, cũng vừa là thầy vừa là bạn, khó mà dứt bỏ lẫn nhau." Trong những tháng ngày cùng chung hoạn nạn lời hứa thốt ra rất dễ dàng, Lâm Tư Trạch nói khi y lên được đỉnh cao y sẽ bảo vệ người y muốn bảo vệ, “Hồng Kiến, đến lúc đó, ta nhất định sẽ bảo vệ cô”. Mười năm đó đã ươm lên một mầm xanh trong lòng Cố Hồng Kiến, nàng không biết yêu sẽ như thế nào nhưng nàng biết mình có thể làm mọi thứ vì Lâm Tư Trạch. Năm 16 tuổi, tay Cố Hồng Kiến lần đầu nhuốm máu vì nghiệp lớn của Lâm Tư Trạch, để rồi khi xoay người lại nàng nghe y nói y đã thích một người con gái khác, xinh đẹp dịu dàng tinh khôi và cao quý , đã thích từ rất lâu rồi. Khi người con gái đó tự tử, mọi tội lỗi y quy lên người Cố Hồng Kiến, mọi lời hứa đều tan biến như tuyết gặp phải nắng xuân: “Người ta muốn bảo vệ chính là Tả Ninh Yên!” “Một câu nhẹ như tuyết, khi nàng nghe không thèm để ý, lại ghi nhớ đầy đủ lâu như thế, thế mà y lại nói, người y muốn bảo vệ, chính là Tả Ninh Yên” Cố Hồng Kiến thật sự rất vô tư, nàng vô tư trước nỗi đau của bản thân mình. Khi Lâm Tư Trạch đã vững ngôi trên đế vị, nàng bỏ đi và lại quay về với tư cách khác, không phải cung nữ, không phải bạn bè mà với tư cách trạng nguyên Cố Hoằng đường đường chính chính giúp đế vương phân ưu việc nước. Có lẽ cuộc đời Cố Hồng Kiến rời xa Lâm Tư Trạch là một việc khó khăn, nàng cứ loay hoay trong mê cung tình ái chấp mê cả một đời. “Nàng trốn chạy rời xa Lâm Tư Trạch, lại không chịu khống chế tự mình trở về bên người Lâm Tư Trạch, lý do duy nhất có thể thuyết phục chính nàng, chính là nàng nói với bản thân, về bên cạnh y đi, sau đó làm bề tôi.” Những năm đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời Cố Hồng Kiến và có lẽ cũng là của Lâm Tư Trạch, hai người ở bên nhau chung sống như đôi tình nhân thắm thiết. Đế vương không mở rộng hậu cung, Cố thị lang độc sủng. Lâm Tư Trạch nói: “Nhập hậu cung, làm Hoàng hậu.” ,“Ta đã nói rồi, muốn nàng mãi mãi đứng ở bên cạnh ta. Tuy rằng năm đó khi nói những lời này, cũng chưa từng nghĩ đến, sẽ là hàm nghĩa như vậy. Nhưng hiện tại, địa vị Hoàng hậu, trừ nàng ra, ta không muốn ai khác.” Nếu nói Lâm Tư Trạch không yêu Cố Hồng Kiến là không đúng, chỉ là y không biết rõ lòng mình nhưng y cũng không hề yêu người con gái tên Tả Ninh Yên kia. Trong “Bất ngộ”, Tả Ninh Yên thậm chí còn không thể xếp được vào vai nữ phụ, cô chỉ là một giấc mộng thời niên thiếu của Lâm Tư Trạch, một giấc mộng y chưa bao giờ chạm tới. Nhưng Tả Ninh Yên là ngọn nguồn của mọi hiểu lầm, của mọi nỗi đau. “Cuộc đời này không gặp lại nữa”, thật sự không còn cơ hội gặp lại nữa. Một phút nóng giận Lâm Tư Trạch đã phái Cố Hồng Kiến cầm quân ra biên ải, thật nực cười cho sự ngu muội ấy. Một giây sai lầm - hối hận cả đời. Cố Hồng Kiến dù có mạnh mẽ thì nàng vẫn chỉ là một cô gái, dù có võ phòng thân nhưng làm sao đủ để đối chọi với tướng địch dày dặn kinh nghiệm sa trường. Khi bị phái đi đánh giặc Cố Hồng Kiến đã biết mình chắc chắn sẽ chết nhưng nàng bỗng thấy chết không còn quá đáng sợ... Lần cuối cùng... nàng đem tính mạng mình để đổi lấy bình yên cho đất nước của y, để kết thúc chuỗi ngày nàng lấy mục đích sống là y. Cố Hồng Kiến đã sống cả một đời vì Lâm Tư Trạch, việc nàng làm đều vì đế nghiệp mà Lâm Tư Trạch hướng đến. Nhưng người đời không hiểu, Lâm Tư Trạch từng giận nàng tàn nhẫn, thiên hạ trách nàng thủ đoạn lòng dạ độc ác nhưng đâu ai nghĩ tất cả những việc nàng làm đều vì bảo vệ Lâm Tư Trạch, tất cả những người nàng tính kế đều là những kẻ cản trở Lâm Tư Trạch. Họ đâu biết nàng nhiều đêm thức trắng vì ác mộng, vì nỗi ám ảnh bởi đôi tay nhuốm đầy máu người. Khi chỉ còn là một sợi hồn hoang quay về đế đô, Cố Hồng Kiến cũng chưa một lần oán hận bất kì ai, nàng chỉ vu vơ muốn biết Lâm Tư Trạch sẽ thế nào khi biết tin nàng chết, liệu y có khóc không, có đau lòng cho nàng chút nào hay không. Lâm Tư Trạch không phụ kì vọng của Cố Hồng Kiến, Lâm Tư Trạch trước mặt bá quan ngất xỉu trên ghế rồng, được thị vệ bế xuống như công chúa. Lâm Tư Trạch đã nhận ra tình cảm của mình quá muộn màng, thật sự rất muộn màng. Khi muốn sửa sai thì biết được cái sai đó không thể nào sửa được, y đã chính tay giết Cố Hồng Kiến, chính y ban lệnh, chính y bảo nàng rời đi, để khi nàng chết y tự dằn vặt tinh thần và tự ngược đãi bản thân. Bởi ngoài chính bản thân ra thì y không trách ai khác được. Lê thân thể mang bệnh tật, Lâm Tư Trạch tự mình tìm ra biên cương, y thầm nhủ cũng như gieo cho bản thân niềm hy vọng cuối cùng: sống phải thấy người, chết phải để y tìm được xác. “Ta biết ta hiện tại không thích hợp đi Hỗ Châu, đi rồi rất có thể phải giao tính mạng ở đó. Nhưng nàng ở nơi ấy, nên ta nhất định phải đi.” Lâm Tư Trạch khẽ nói, “Nếu nàng còn sống, ta liền đưa nàng trở về, nàng muốn làm đại thần, thì tiếp tục làm quyền cao chức trọng của nàng Cố Thị lang, Cố Thái sư đều được. Nhưng nếu nàng mệt rồi, chỉ muốn làm một cô gái nhỏ, vậy thì nhập cung làm Hoàng hậu của ta, nếu nàng ngay cả thế đều cảm thấy phiền phức, vậy... Ta cũng không làm hoàng đế nữa, cùng nàng đi làm người bình thường, được không?” Trước khi Cố Hồng Kiến hoàn toàn tan biến vào hư vô, Lâm Tư Trạch cuối cùng cũng gặp được Cố Hồng Kiến, y nói muốn kiếp sau được gặp lại nàng. Cố Hồng Kiến cũng hứa hẹn, hứa hẹn kiếp sau sẽ cho Lâm Tư Trạch hiểu nàng đã sống kiếp này như thế nào, giọng điệu chỉ như kể một câu chuyện xưa, không chứa một tia mỉa mai thù oán: “Kiếp sau? Được. Nếu thực sự có kiếp sau, nếu chúng ta thật sự muốn bên nhau lần nữa, thì, kiếp sau ta làm nam, chàng làm nữ. Chàng từ nhỏ phải ái mộ ta, sùng kính ta, vì ta quét sạch hết thảy chướng ngại, lại phải trơ mắt nhìn ta, yêu một người, cưới một người khác, hai người lại đều không phải chàng. Chàng phải yêu ta, yêu đến si cuồng, yêu đến ai ai cũng biết, lại từ đầu đến cuối không chiếm được toàn tâm toàn ý của ta, chàng phải bị ta hiểu lầm vô số lần, thương tổn, cả đời vì ta mấy lần đổ lệ, cuối cùng còn phải vì ta mà chết, sau khi chết cũng không được an bình, hóa thành một sợi hồn hoang bay đến bên ta… Như thế, mới không phụ ta trọn đời này.” ... “Bất ngộ” đã kể nên một câu chuyện tình yêu, họ yêu nhau nhưng đã bỏ lỡ nhau từ rất lâu trước kia, từ mùa đông đầu tiên họ lướt qua nhau, từ một chén canh sinh ra mọi hiểu lầm ngang trái kiếp này. Giữa họ điều thiếu sót chính là thấu hiểu, nếu Lâm Tư Trạch hiểu Cố Hồng Kiến chắc bi kịch đã không xảy ra, nếu Cố Hồng Kiến chịu nói ra tất cả, cuộc tình đó sẽ không đau thương đến vậy. _________ " ": Trích từ truyện Review by #Hạ Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thời điểm Cố Hồng Kiến mở mắt ra, nhìn thấy được cảnh tượng quen thuộc, lại có chút xa lạ. Thư phòng cũng không coi là quá lớn sáng sủa thanh tịnh, trên chiếc bàn gỗ lê chạm trổ hoa cúc còn một đống tấu chương thăm hỏi rải rác hỗn độn, mà phía trên đằng sau bộ bàn ghế là bức hoành phi “Văn Đạo đường”, ba chữ này mạnh mẽ có lực, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, đúng là đương kim hoàng đế Thiên Mẫn quốc Lâm Tư Trạch tự tay viết, mà hoành phi ấy, chính là Cố Hồng Kiến tự tay cầm một bộ dao khắc, từng vạch từng nét khắc thành. (Văn Đạo : lắng nghe đạo lí) Nơi này là Văn Đạo đường, tuy rằng thoạt nhìn chẳng qua là một thư phòng bình thường mà lịch sự tao nhã, trên thực tế lại là ngự thư phòng của Lâm Tư Trạch. Nhưng, Cố Hồng Kiến nàng vì cái gì lại ở chỗ này? Cố Hồng Kiến vốn nên ở xa hoàng cung, thậm chí toàn bộ Hỗ Châu đều cách xa kinh thành vạn dặm, nàng vừa giao chiến cùng danh tướng Bách Lý Sầm của Kí Phong quốc, tuy rằng chúng tướng sĩ Thiên Mẫn quốc không nhục sứ mệnh, trăm cay ngàn đắng chiếm lĩnh được Hỗ Châu, nhưng Cố Hồng Kiến giao thủ với Bách Lý Sầm tưởng chừng như không có phần thắng nào đã bị hắn đánh bại — Bách Lý Sầm một thương hất nàng xuống ngựa, rồi sau đó thừa thắng xông lên, một thương nữa đâm xuống ngực nàng, nàng liền mất đi ý thức. Bách Lý Sầm không phải trẻ con vắt mũi chưa sạch, mà là tướng quân trẻ tuổi lại thân kinh bách chiến, là sư tử biết được một ngoạm cắn cổ con mồi, bởi vậy, ở một khắc Cố Hồng Kiến ngã ngựa ấy, nàng đã biết mình tất nhiên sẽ chết. Chuẩn xác mà nói, hơn ba tháng trước, thời điểm Cố Hồng Kiến rời khỏi kinh thành, mang theo năm vạn binh mã phụng mệnh đi đánh hạ Hỗ Châu, nàng cũng đã biết mình tất nhiên sẽ chết. Nhưng hiện tại là chuyện gì xảy ra? Nàng không những không chết, còn xuất hiện tại thư phòng của Lâm Tư Trạch ở nơi xa ngoài ngàn dặm……? Cố Hồng Kiến cau mày, cực kỳ khó hiểu đi hai bước, lại phát hiện toàn thân mình nhẹ bẫng như tơ liễu, chỉ là vừa nghĩ muốn di chuyển một chút, liền ngay lập tức đến phía trong bình phong nơi Lâm Tư Trạch nghỉ ngơi. Lâm Tư Trạch cư nhiên ở đây. Y thoạt nhìn có chút mệt mỏi, dựa vào trên nhuyễn tháp, hai mắt khép lại, phía dưới mắt có một quầng xanh đen mờ mờ, trong tay trái còn nắm một quyển tấu chương. Chỉ là tuy rằng y hiện tại thoạt nhìn rất mỏi mệt, lại vẫn như cũ trước sau như một cực kỳ tuấn lãng, vì hai mắt hơi khép, lông mi dài mà cong trên mí mắt càng có thể thấy được rõ ràng, theo hô hấp của y khẽ rung, tựa như cánh bướm lay động. Đuôi mắt y hơi hơi xéo lên, nếu như dịu dàng mà mang theo tình cảm nhìn người, dứt khoát có thể câu mất hồn phách người ta, nhưng nếu như tức giận mà lạnh lùng nhìn người khác, thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy như rớt vào hầm băng, toàn thân phát lạnh. Hai loại ánh mắt này, Cố Hồng Kiến đều từng chân thực chịu đựng, bởi vậy rất có cảm ngộ. Nhưng hiện tại y yên lặng ngủ, che dấu đôi mắt sáng rỡ lưu chuyển, ngược lại xem ra vô cùng dịu dàng. Lại phối với sống mũi cao thẳng, không kể đôi môi mỏng nhợt nhạt, còn có làn da trắng nõn trong suốt còn hơn so với Cố Hồng Kiến hàng năm bôn ba…… Đẹp thay một bức mỹ nhân nghỉ ngơi. Nhưng Cố Hồng Kiến lại không có tâm tư gì thưởng thức, nàng bức thiết muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì thế nàng lại “Đi” đến bên người Lâm Tư Trạch, muốn vươn tay đẩy đẩy Lâm Tư Trạch, đánh thức y. Lâm Tư Trạch rất ghét lúc ngủ bị người đánh thức, nếu thật sự là khi hắn cực kỳ mỏi mệt bị mấy việc râu ria làm tỉnh, còn có thể giận dữ, nhưng Cố Hồng Kiến trước nay không sợ, dù sao chọc Lâm Tư Trạch chán ghét với chọc Lâm Tư Trạch nổi giận vốn chính là thế mạnh của nàng. Nhưng lúc này đây nàng thất bại. Nàng nhìn thấy tay mình xuyên qua bả vai Lâm Tư Trạch, sau đó toàn bộ xuyên ra, mà Lâm Tư Trạch vẫn an lành nằm ở chỗ đó, căn bản không chịu quấy nhiễu gì, vẫn như cũ ngủ rất sâu. Cố Hồng Kiến chớp chớp mắt, thu tay, lại thử một lần nữa. Không hề ngoài dự liệu, tay nàng lại lần nữa xuyên qua thân thể Lâm Tư Trạch. Nàng không thể đánh thức Lâm Tư Trạch, có điều là đã không còn quan trọng, bởi vì hết thảy đều thực rõ ràng. Nàng quả nhiên đã chết, chỉ là, đại khái biến thành một linh hồn. Mời các bạn đón đọc Bất Ngộ của tác giả Tắc Mộ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thân Nhiệt Của Ác Ma - Đằng La Vi Chi
Kiếp trước, Bối Dao vì cái gọi là tình yêu chân ái mà đánh mất cả đời, chồng cô Hoắc Húc vì bảo vệ người mình yêu khỏi những tranh đấu gia tộc mà đi tìm một tấm mộc và cô là người được chọn. Khi ấy, Bối Dao rơi vào đường cùng, chính Bùi Xuyên là người đưa tay đỡ cô đứng lên, là người bảo hộ cô bình an suốt hai năm trời. Người đời nói Bùi Xuyên là người xấu, là ma quỷ, vì anh đã mất hai chân phải ngồi xe lăn mà còn làm nhiều việc ác, vì anh là phần tử phản xã hội khi chế tạo ra những trình tự gây hại cho nhân loại. Nhưng với Bối Dao, anh là ân nhân của cô, cứu cô thoát khỏi cuộc hôn nhân đầy toan tính, cho cô được sống những năm tháng yên bình...  Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, khi tất cả những ân oán yêu hận đã kết thúc, tình nghĩa cô thiếu Bùi Xuyên lại chẳng thể trả xong. Kiếp này, là Bối Dao nợ Bùi Xuyên, là Bối Dao không thể ở bên Bùi Xuyên cả đời. Nếu có kiếp sau, nếu mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu, cô sẽ đối với anh thật tốt, sẽ bảo vệ anh cả đời… Lại lần nữa mở mắt ra, Bối Dao trở lại năm 4 tuổi, khi cô còn là tiểu cô nương chân ngắn suốt ngày chạy theo ba mẹ làm nũng. Năm ấy, Bùi Xuyên 5 tuổi, là một cậu bé hướng nội, tự ti vì ngoại hình khác biệt với người khác, đâu còn hình ảnh của người thanh niên lạnh lùng, trầm mặc nhưng lại cường đại đến mức khiến người khác sợ hãi. Nợ ân tình của kiếp trước, kiếp này liền trả lại, dù cho ký ức của Bối Dao sẽ nhanh chóng bị phai mờ, khi cơ thể của cô bé 4 tuổi chẳng thể chứa nổi linh hồn của người trưởng thành thì những dòng nhật ký được ghi lại gửi cho tương lai vẫn khắc sâu trong trí nhớ, để tất cả quy lại một câu quan trọng nhất… “Phải đối tốt với Bùi Xuyên.” *** Sau khi mùa hè năm 2007 tới, học sinh Lục Trung khổ không nói nổi. Mùa hè thành phố C năm nay đặc biệt nóng, màn hình TV đang phát tin "Cuối tháng 5, tảo xanh lưu vực hồ T bộc phát, nước máy trong nhà của gần một trăm nghìn người không thể uống." Sau vài năm kinh tế tăng trưởng chóng mặt, cuối cùng vấn đề bảo vệ môi trường cũng được người dân quan tâm. Thậm chí có người nói thành phố C đã biến thành một cái lò lửa lớn. Trần Phỉ Phỉ nói: "Trường học cũng quá keo kiệt rồi, trong phòng học chỉ có ba cái quạt không cũ không mới, mà cái trên đầu tớ còn bị hỏng nữa chứ, đúng là sắp nóng chết rồi." Tuy cuối tuần được nghỉ nhưng không được bật quạt vào buổi sáng. Lục Trung nói rằng học sinh phải thích ứng với mọi hoàn cảnh. Trần Phỉ Phỉ nhớ tới chuyện gì đó mà sáng mắt lên, lấy một tấm poster tuyên truyền trong ngăn bàn ra. Bên trên viết hai chữ to: "Khuynh Thế" khai trương, miễn phí rút thăm trúng thưởng, có cơ hội được ăn kem "Haagen-Dazs". Cái kem trên tấm poster nhìn quá ngon, vừa liếc mắt một cái đã bị hấp dẫn. ... Mời các bạn đón đọc Thân Nhiệt Của Ác Ma của tác giả Đằng La Vi Chi.
Hồng Nhan Thủ Trát ( Bản Viết Tay Của Người Con Gái Đẹp) - Ngô Ngọc
Thù Tử Sơ vốn là một con chim phỉ thúy tu luyện thành người. Nhắc tới chim phỉ thúy, người ta đều nghĩ ngay đến một loại trang sức, gọi là phỉ thúy. Cách thức làm trang sức này nói ra có hơi ghê rợn, không phải tự nhiên nó có tên như vậy.  Nghệ nhân bắt chim phỉ thúy, sau đó rút lông khi chúng còn sống, dùng lông đó để chế tác. Loài chim này vốn hiếm gặp, cách làm trang sức phỉ thúy lại đòi hỏi kỹ thuật. Thế nên loại trang sức này vô cùng lộng lẫy và xa hoa, chỉ giới quý tộc trở lên mới có thể sở hữu. Thù Tử Sơ, chữ "Sơ" trong tên của hắn có nghĩa là "sơ ngộ", là cuộc gặp gỡ tình cờ mà hắn bao đêm vẫn luôn nhung nhớ. Khi còn là một con chim phỉ thúy, có một lần bị một người làm trang sức bắt được, chuẩn bị dùng lông để làm trang sức. Nhưng may mắn Thù Tử Sơ được một nữ hài lén mang ra khỏi nơi cận kề cái chết, thả hắn bay về trời. Thù Tử Sơ chỉ gặp nữ hài đó một lần, vẫn luôn khắc ghi ân cứu mạng trong lòng. Sau này, Thù Tử Sơ tìm về nơi miền Nam sương giăng như mộng ấy, nhưng nữ hài đã chẳng còn ở đó nữa. Giữa nhân gian rộng lớn, hắn vẫn luôn tự hỏi biết bao lâu mới có thể gặp lại nàng. Thù Tử Sơ hóa thành hình người, tận mắt chứng kiến đồng loại của mình hết lần này đến lần khác bị rút lông một cách tàn nhẫn để làm những món trang sức xa hoa nhưng chẳng thể làm gì được. Những lần bất lực ấy, dần dần hóa thành nỗi thống hận trong lòng hắn. Hắn hận loài người độc ác giết hại những sinh linh vô tội, hận những nghệ nhân trang sức vì lợi lộc mà không tiếc ra tay với loài chim phỉ thúy, hắn hận những người đeo lên mình những món đồ lộng lẫy đánh đổi bằng máu và sinh mạng của đồng loại hắn. Nỗi hận quá lớn, hắn ấp ủ một kế hoạch trả thù mà không hay rằng, chính kế hoạch của hắn đã giúp Thù Tử Sơ gặp lại được người mà hắn luôn nhung nhớ.    Mời các bạn đón đọc Hồng Nhan Thủ Trát ( Bản Viết Tay Của Người Con Gái Đẹp) của tác giả Ngô Ngọc.
Bệnh Yêu - Đằng La Vi Chi
Trọng sinh quay trở về năm lớp 11, khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong quãng đời ngắn ngủi của Mạnh Thính. Lần này chắc chắn cô sẽ sống thật tốt. Thực hiện lại ước mơ nhảy của mình. Sẽ không để khuôn mặt mình bị hủy hoại chỉ vì lao vào biển lửa cứu em gái độc ác vô ơn, sẽ giữ gìn nhan sắc của mình. Càng không dây vào Giang Nhẫn, thiếu niên ác ma sau này cầm dao giết người. Sau đó vào mùa hè năm lớp 11 ấy, Mạnh Thính quay về lấy sách tiếng Anh. Ở khúc ngoặt cầu thang, đám thiếu niên hư hỏng tụ tập hút thuốc. Cô dừng lại không dám đi qua. Nhưng không ngờ nghe thấy tiếng cười càn rỡ điên cuồng của tên côn đồ Giang Nhẫn: “Ông đây thích mẫu người thế nào à? Mẫu người giống Mạnh Thính đó.” “Anh Nhẫn, không thể nào, hoa khôi trường học khó theo đuổi lắm.” “Ông đây nhịn cả một đời.” Sống vì cô, chết vì cô, hai tay nhuốm đầy máu tươi vì cô, phủi hết cát bụi trên bia mộ vì cô. Lưu ý nhỏ: Nữ chính trọng sinh về thời còn đi học, chăm chỉ học tập, kiên trì với ước mơ của mình, phong cách truyện lạc quan ấm áp. Nam chính chỉ vì nụ cười của người đẹp mà không so đo gì.  Vâng, sau khi cày hết 94 chương convert với cái tên Bệnh Trạng Sủng Ái. Mình bèn cực kỳ cực kỳ muốn đào nên đi search google xem đã có nhà nào làm bộ này chưa. Bấy giờ mới phát hiện đã có nhà bạn Hedy làm đến chương 29 rồi ???? Vậy mà mình đã cần mẫn đọc convert từ chương đầu tiên đấy, thế có khổ không cơ chứ, nên để tránh cho người khác gặp phải tình huống éo le như mình, mình đã cẩn thận viết hoa hai chữ ĐANG EDIT cho mọi người dễ thấy ???? Mình gặp bộ này một cách rất tình cờ, đó là lúc lượn wikidich coi có thể kiếm được bộ nào đủ sức níu giữ bước chân mình lại hay không, đột nhiên bộ này đập vào mắt mình, chính xác là cái lượt đọc của bộ này đập vào mắt. So với những bộ truyện chỉ vài nghìn lượt đọc nằm bên cạnh thì bộ này có lượt đọc khủng khiếp - gần 100k lận. Một con số mà ngay cả truyện đã dịch/edit cũng mơ ước. Mình bèn click vào, và thế là anh chàng mắc chứng hung bạo với cái tên Giang Nhẫn đã trói chân mình luôn ????  Truyện được bắt đầu vào thời điểm trùng sinh của nữ chính Mạnh Thính. Nữ chính của chúng ta chính là một mỹ nhân tài sắc vẹn toàn điển hình, không có lấy dù chỉ một chút xíu khuyết điểm. Túm lại chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết đấy ạ. Nhiều lúc tác giả miêu tả hơi bị quá mức, đọc ảo lòi kinh dị. Ai không thích bàn tay vàng chắc sẽ hơi khó chịu với độ push nữ chính quá đà này. Bởi nữ chính được miêu tả là một mỹ nhân không ai sánh bằng, 10 người nhìn thì cả 10 người đều ngơ ngẩn, đẹp hơn cả minh tinh nổi tiếng. Không những thế nữ chính còn học giỏi, luôn đứng nhất tất cả các môn, năng khiếu cũng vượt trội khi mà từ đàn hát ca múa đều vượt bậc. Buồn cười nhất là cái tình tiết tác giả miêu tả nữ chính học múa ba lê nhưng đã bỏ bẵng 4 năm, vậy mà 4 năm sau dễ dàng quay lại, vừa tập lại được tháng trời đã đi thi giành giải nhì giải ba. Với một đứa từng làm bộ truyện riêng về ba lê như mình thì tình tiết này ảo, ảo tung chảo, ảo nghiêng ngả. Bởi riêng bộ môn cần sự dẻo dai như ba lê thì một khi đã ngừng tập thì chắc chắn các cơ sẽ cứng lại ngay, để quay lại sẽ là cả một quá trình gian nan đầy máu và nước mắt (Nhan Tiếu của mịiiiii) chứ không hề nhẹ nhàng và thảnh thơi như Mạnh Thính đâuuuu. Nhưng mà nếu như bỏ qua tất cả mấy tình tiết vô lý phía trên, thì phải nói là truyện này hay. Hay thật sự hay. Còn vì sao hay thì phiền mọi người lại phải đọc tiếp mấy lời lảm nhảm sau đây của mình nha.  Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao một con người toàn vẹn cả mười phần như Mạnh Thính mà kiếp trước lại xảy ra chuyện đau khổ đến mức chết đi rồi trùng sinh đúng không? Thật ra thì cũng đơn giản thôi, người tài thì thường bị lắm kẻ xung quanh ganh ghét. Ấy thế mà người ganh ghét và đẩy Mạnh Thính đến chỗ chết ở kiếp trước lại chẳng phải những người ngoài kia, mà chính là cô em gái ruột dư ngày ngày chị chị em em ngay bên cạnh. Kiếp trước vì cứu cô em kế Thư Lan mà Mạnh Thính bỏng nặng đến mức huỷ dung, rồi cuối cùng chết bởi tay ả ta trong một vụ lở đất. Sống lại kiếp này, Mạnh Thính tự nhủ hai điều: Thứ nhất - quyết định mặc kệ ả em gái sói mắt trắng bạc tình kia để sống cuộc đời của mình. Thứ hai, cũng chính là mục tiêu quan trọng nhất - Tránh xa chó điên Giang Nhẫn, tội phạm giết người trong tương lai. Điều thứ nhất thì Mạnh Thính đã làm được, còn điều thứ hai thì... quên đi. Vì chó điên đã đuổi thì chạy sao thoát ????  Rồi rồi đã đến lượt Tiểu Giang Gia lên sàn. Nam chính Giang Nhẫn là một công tử nhà giàu chính hiệu, nhà anh giàu đến mức dù anh mắc bệnh thần kinh (như người đời vẫn gọi) thì vẫn có ối gái tranh nhau bu lấy. Anh ngổ ngáo, nhuộm tóc bạc trắng đầu, xỏ khuyên tai, miệng lúc nào cũng phì phèo điếu thuốc. Trông anh giống một thằng du côn hơn là giống một công tử nhà giàu. Mà thật ra thì anh du côn thật, cả thành phố B nơi anh sinh ra không một ai là không biết đến danh tiếng bất trị của anh, anh đánh cậu anh đến mức nhập viện rồi bị bố đuổi khỏi nhà, anh ngông nghênh bỏ sang thành phố khác, vừa đến trường mới anh đấm luôn giáo viên cho nhập viện một thể. Trong mắt người khác, anh là một tên điên không thể chọc vào, một phú nhị đại đầu óc rỗng tuếch vung tiền như rác. Nhưng thật ra, ẩn sâu bên trong con người anh là cả một câu chuyện dài.   Một cậu bé vừa mới sinh ra đã mắc bệnh, khóc hoài không thôi. Vì thế anh được đặt cho cái tên “Nhẫn” - với ước mong anh có thể biết nhẫn nhịn trước cuộc đời. Oái oăm thay, cái tên Nhẫn này, lại vận vào cả đời anh. Anh nhẫn, không phải là nhẫn nhịn trước bản tính thô bạo của mình, mà lại nhẫn trước bệnh tật của bản thân. Một đứa trẻ vừa sinh ra đã bị mẹ đẻ ghét bỏ, ghét anh vì anh thô lỗ tục tằn giống hệt bố mình, một thương nhân cả người chỉ toàn mùi tiền. Mẹ anh - người phụ nữ thanh cao tài hoa, nhưng lại ghét bỏ chính đứa con mình sinh ra như thế đấy. Bà coi thường bố của con trai mình, đội nón xanh cho ông, để rồi chết trong tay người đàn ông khác. Dù vậy, bố Giang Nhẫn vẫn yêu vợ mình suốt cả cuộc đời. Giang Nhẫn đã từng cười nhạo sự mù quáng mê muội của bố mình, anh căm ghét người phụ nữ đã sinh ra nhưng vứt bỏ mình, căm ghét luôn tất cả những người phụ nữ kiêu ngạo thanh cao giống bà ta. Nhưng, lại là chữ nhưng. Cuối cùng cuộc đời lại vẫn để anh gặp và yêu một cô gái xinh đẹp tài hoa vượt bậc, chẳng khác thậm chí còn hơn hẳn mẹ anh ngày xưa.  Giang Nhẫn điên, nên khi yêu anh cũng điên chẳng kém. Anh mặt dày, bám chặt lấy Mạnh Thính không buông. Anh dùng đủ mọi cách để tiếp cận với cô mà chẳng hề biết cô đang hết sức trốn tránh mình do nỗi sợ kiếp trước. Nhiều lúc mình phải phì cười vì sự ngô nghê của Giang Nhẫn, anh tưởng Mạnh Thính ghét vì mình thô tục, anh bèn gắng trở nên giỏi giang ngoan ngoãn hơn. Thử tưởng tượng một anh đẹp trai tóc trắng ngầu như trái bầu, vì để cưa cẩm mỹ nữ mà húi cua luôn thì nó buồn cười cỡ nào :))) Một anh học tra dốt nát tu chí gắng sức học tập, nhưng học ngày học đêm mà từ điểm 2 lên được hẳn điểm 3 nó càng buồn cười đến đâu =))))))) Dù biết Mạnh Thính ghét mình, nhưng anh vẫn kiên trì không bỏ, nhiều lúc mình vừa buồn cười vừa đau lòng cho anh, mình giận sao Mạnh Thính sắt đá quá, chờ hoài chờ mãi, chờ đến lúc mình đang định bỏ cuộc không đọc nữa thì.... may quá, rốt cuộc bả cũng động lòng rồi.   Trước khi yêu Mạnh Thính lạnh lùng bao nhiêu, thì sau khi yêu nhau Mạnh Thính ngọt ngào bấy nhiêu. Cô bao dung, tin tưởng và trân trọng Giang Nhẫn. Giang Nhẫn điên, nên đã yêu là anh chỉ yêu một người đến điên cuồng. Bệnh của anh từ hung bạo biến thành bệnh Mạnh Thính. Anh yêu Mạnh Thính vô điều kiện, còn Mạnh Thính, còn Giang Nhẫn. Mất Mạnh Thính - Giang Nhẫn cũng mất theo. Cô là tín ngưỡng, là cả bầu trời của anh. Sống vì cô, chết vì cô, hai tay nhuốm đầy máu tươi vì cô, phủi hết cát bụi trên bia mộ cũng vì cô. ❤️  Đây là một bộ truyện xứng đáng được xếp vào list truyện hay nhất năm 2019 của mình. Nội dung đơn giản chỉ là tình yêu, nhưng bên trong tình yêu cũng bao gồm tất thảy. Bộ truyện này còn rất nhiều những nhân vật phụ khác nữa, một ba Thư tuyệt vời yêu thương con riêng của vợ như chính con gái ruột, một Thư Dương ngoài lạnh trong nóng, một Giang Tổng một lòng si mê với người vợ đã khuất... mỗi người bọn họ đều là một mảnh ghép không thể thiếu trong bộ truyện. Nhưng trong bài review này mình xin phép không nhắc nhiều đến họ. Mà mọi người hãy tự đọc để hiểu hơn về họ nhé. Mời các bạn đón đọc Bệnh Yêu của tác giả Đằng La Vi Chi.
Cô Cản Đường Tôi Tắm Trăng - Nam Lâm Đậu Đậu
Nhà tư bản cá sấu vs ánh trăng mềm mại đáng yêu, nam bạo nữ kiều, đoàn viên xuyên quốc gia. Trong nhà vệ sinh khách sạn, Khương Minh Nguyệt bị Nhậm Thanh Trì ôm chặt lấy ép ở sau tường. Đôi mắt cô tĩnh lặng không gợn sóng, nhìn vào gương ở đối diện, không thèm liếc anh lấy một lần. Bên tai truyền tới ngoài tiếng rì rì của máy hong tay, còn có câu hỏi nhẹ tựa mây gió: "Không quen tôi nữa?" Giọng nói thanh lạnh và mùi thuốc rượu nhàn nhạt của người đàn ông cùng phả tới, trong chớp mắt gió nổi mây vần, làm dậy sóng lòng Khương Minh Nguyệt. Cô cắn môi, ném lại câu "Anh say rồi", đoạn đẩy anh ra đi mất. Nhậm Thanh Trì thấy cô đi xa mới dám đốt một điếu thuốc, lúc đặt lên môi tay vẫn còn run. Mấy năm này trời nam biển bắc, mỗi khi anh tới một nơi, đều phải xem nơi đó có cô không đã. Rõ ràng là cô bé năm đó mềm mại như không xương tựa trong ngực anh. Nay trái tim cô lại trở thành hòn đá. Nhưng quãng đời còn lại, anh chỉ muốn ôm lấy hòn đá này, mặt trời mọc rồi lặn, không cần sống với lòng trống rỗng nữa. Dẫu sao, ánh trăng năm đó ngồi trong lòng anh tay khoác tay anh cười duyên làm nũng ấy, cho dù có biến thành đá, cũng là đá làm từ đường. Note:  1. Bá đạo tổng tài cẩu huyết sấm sét, xin hãy đem sẵn cột chống sét khi đọc. 2. Chân nam chính từng bị thương, sau sẽ khôi phục 3. Tính cách nữ chính: Yêu tinh chuyển thế and yêu tinh chuyển thế and yêu tinh chuyển thế, nhìn cho rõ rồi hẵng đọc. 4. Tác giả mặc sức tưởng tượng, không thích thì đừng đọc, đã đọc thì đừng mắng. Tác: ngọt văn, sảng văn, tái hợp xuyên quốc gia Mời các bạn đón đọc Cô Cản Đường Tôi Tắm Trăng của tác giả Nam Lâm Đậu Đậu.