Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tìm Về Dấu Yêu (Yêu Vẫn Nơi Đây)

"Yêu vẫn nơi đây" là câu chuyện kể về hành trình tình yêu đầy sóng gió của Vân Trạm và Dung Nhược. Dù đã ở bên nhau ba năm nhưng Vân Trạm vẫn biết là Dung Nhược vẫn luôn cảm thấy bất an về tình yêu của họ, cũng như có rất nhiều khúc mắc liên quan đến mối quan hệ giữa anh cùng Vân Hân - cô em gái nuôi và cũng chính là vị hôn thê cũ của anh. Tránh để Dung Nhược nghĩ ngợi quá nhiều, Vân Trạm quyết định tiến xa thêm một bước, dùng hành động thực tế để xóa tan mọi lo lắng, nghi ngờ trong lòng cô thì cũng là lúc một biến cố ập đến. Cô cùng Vân Hân bị bắt cóc. Lúc chứng kiến sự điên cuồng của tên bắt cóc, nhìn những vòng dây trói chặt quanh tay chân cô, đôi mắt anh lạnh dần nhưng khi được cơ hội lựa chọn người để cứu, anh lại không chút do dự chọn Vân Hân. Lúc bắt gặp đôi mắt hờ hững của Dung Nhược, lòng anh quặn lại và khi nghe những lời nói đầy ẩn ý của tên bắt cóc, anh đã không thể giữ nổi bình tĩnh. Nhưng còn chưa kịp quay người lại, tiếng súng nổ bỗng vang lên bên tai, đến cùng nó là nỗi đau thấu tâm can rồi cả người anh bị một lực vô hình đẩy về phía trước. Phía sau là tiếng cười điên cuồng, tiếng bước chân nhưng bóng hình cô thì không còn nữa, chỉ còn lại những người cảnh sát mặc thường phục bên mép đá. Mọi thứ chìm vào bóng tối và dường như anh nghe ai đó gọi tên cô... Hai năm lặng lẽ trôi qua, sau vụ bắt cóc ấy, anh trở thành người tàn tật nhưng chưa một lần anh ngừng đi tìm cô. Bao nhiêu năm kiếm tìm cũng là chừng ấy năm mòn mỏi, thế mà trớ trêu thay khi gặp được rồi, Dung Nhược lại bị mất trí nhớ. Liệu Vân Trạm còn có thể khiến cô trở về bên anh một lần nữa và tìm về bến đỗ cho tình yêu của họ?   Tôi sẽ không đi quá sâu vào từng chi tiết bởi truyện khá ngắn, nếu kể hết ra sẽ không còn gì thú vị nữa. Vân Trạm là một trong những nam chính tôi khá ấn tượng. Tác giả đã xây dựng thành công một nhân vật si tình tuyệt đối nhưng đối với tôi, trong sự si tình ấy vẫn tồn tại lí trí. Là con nuôi của Vân gia, anh đồng ý làm theo di nguyện của cha đính hôn với thiên kim duy nhất nhà họ Vân, nhưng khi Vân Hân tìm được tình yêu thực sự là Cao Lỗ thì họ đã hủy hôn. Anh không thể bỏ rơi Vân Hân, vì cô là con gái của người đã mang ơn dưỡng dục anh, là người mà từ nhỏ đến lớn anh luôn xem như em gái và quan trọng nhất còn là vì cô đang mang thai. Vì vậy Vân Trạm dành cho Vân Hân một cơ hội sống trước và sẽ dùng chính bản thân mình để cứu Dung Nhược. Thế nhưng, có lẽ chính anh cũng không thể ngờ tới sự điên cuồng của tên bắt cóc khi hắn đã liều mình kéo cô cùng chết. Suốt hai năm qua, chưa một ngày anh quên đi, không một ngày nào anh ngừng mong chờ được gặp lại bóng dáng mảnh mai ấy. Đến khi quay về, dù biết Dung Nhược giả vờ mất trí nhớ để trả thù, anh vẫn không vạch trần, cũng không giải thích với cô về sự lựa chọn của anh năm ấy. Nhưng có lẽ Vân Trạm không hiểu, có những tổn thương không nói ra sẽ không được thứ tha, vì vậy họ cứ thế tự giày vò lẫn nhau. Còn nữ chính Dung Nhược, cô là một cô gái hiền lành, trang nhã. Cô yêu Vân Trạm rất sâu đậm, vì yêu nên mới có đủ dũng khí ở bên anh dù vẫn mang theo nỗi bất an về tình yêu giữa họ. Đoạn tình cảm ba năm bên nhau vẫn không đủ khiến anh chọn lựa cô. Có lẽ ngày ấy bên vách đá, Dung Nhược đã biết trước kết quả nhưng khi chính anh nói ra cô mới hiểu, cô cũng biết ghen tị. Tâm lí của nhân vật Dung Nhược được miêu tả hết sức tự nhiên, không quá phóng đại và rất thực tế. Trong hoàn cảnh ấy, khi mà ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh hơn bao giờ hết, làm sao có thể còn bao dung, tha thứ khi người mà mình yêu nhất lại dứt khoát lựa chọn cứu vị hôn thê cũ mà không hề đắn đo suy nghĩ? Nếu như, chỉ nếu như thôi, trong giây phút ấy, Vân Trạm chần chừ một chút chắc có lẽ cô cũng chẳng hận anh đến thế. Bởi vậy khi Dung Nhược chọn ích kỉ trả thù anh, quyết định ấy khiến người ta hoàn toàn có thể thông cảm được. Tôi tưởng tượng trong con người Dung Nhược có hai tính cách cùng tồn tại, một quay cuồng hận thù, một lại yếu đuối không đành lòng. Giận Vân Trạm đến thế nhưng khi thấy anh trở nên tàn tật, cô lại không thể cầm được cái nhìn xót xa. Có lẽ khi quay về, mục đích duy nhất của cô cũng chỉ là muốn hỏi anh một câu: “Ba năm bên nhau, đã có khi nào anh thực sự yêu cô chưa?” Còn cô, bởi vì yêu nên mới hận đến thế nhưng phải chăng hận thù lại càng chỉ khiến cô muốn gần gũi anh hơn. Cho đến lúc không thể dối lòng thêm nữa. Dung Nhược đã lần nữa chọn trở về bên anh, trở về bên tình yêu duy nhất của cô. Truyện rất ngắn vì vậy không tránh khỏi nhịp truyện có chút nhanh. Mặc dù vậy tôi vẫn cảm thấy tâm lí nhân vật được tác giả miêu tả rất tròn trịa và hợp lí. Hai nhân vật chính tựa như được sinh ra là để dành cho nhau. Chỉ có Dung Nhược mới có thể khiến Vân Trạm trở nên tự ti. Ngày đó bên tiệc rượu, thấy cô đang xinh đẹp khiêu vũ bên thiếu gia nhà họ Diệp, anh đã cố gắng đứng dậy trên đôi chân của mình, trong mùa đông lạnh giá và cảm thấy bất lực khi đôi chân ấy không còn chút cảm giác gì. Anh không thể khiêu vũ cùng cô, không thể khiến cô vui vẻ được như thế. Ngược lại, cũng chỉ có Vân Trạm, chỉ có thể là anh mới có thể khiến Dung Nhược rung động, mới khiến cô không đành lòng mà buông bỏ hận thù. Chân thành mà nói “Yêu vẫn nơi đây” không phải là một bộ truyện đặc sắc, nội dung không có gì mới mẻ, lối hành văn vẫn còn khá nhiều thiếu sót nhưng thực sự vẫn đủ lôi cuốn để khiến một người khá kén truyện như tôi vui vẻ nhảy hố. Văn phong mạch lạc, trình tự diễn biến khá logic, hợp lí, tạo được sự đồng cảm cho người đọc. Vì vậy nếu có thời gian, các bạn hãy đừng e ngại mà hãy thử đón đọc một lần và trải nghiệm cùng những yêu hận của cặp đôi Vân Trạm - Dung Nhược để tin rằng rốt cuộc sau tất cả, tình yêu vẫn nơi đây chờ đợi người quay về. Review by #Ninh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Trạm, thật nhớ anh”. Dung Nhược lẳng lặng đứng bên cạnh sô pha, nhìn Vân Hân vừa bước vào cửa đã vội vã nhập đầu vào ngực Vân Trạm. “Anh cũng nhớ em”. Đôi tay vuốt ve tấm lưng cô gái trong ngực, Vân Trạm mang theo nét cười trên gương mặt, “Một năm qua vẫn khỏe chứ?” “Ừm! Em phát hiện, em đã yêu Anh quốc”. Ngẩng đầu lên, Vân Hân cười nói. “Dung Nhược, đã lâu không gặp!” “Đã lâu không gặp”. Chào hỏi xong, Dung Nhược bất giác đem tầm mắt dừng lại trên hai thân hình đang ôm nhau kia. Cứ mỗi lần, ba người bọn họ ở cùng một chỗ, cô lại có một loại ảo giác ——- có lẽ, Vân Trạm cùng Vân Hân, mới là một đôi trời sinh. Ba năm trước đây, người con nuôi cùng thiên kim duy nhất của Vân gia đã giải trừ hôn ước vốn được lập từ lâu năm. Sau đó, Vân Hân bay sang Anh quốc, còn cô, thì đã gặp gỡ và quen biết Vân Trạm – tổng giám đốc đương nhiệm của Vân thị – trong một buổi tiệc rượu. Nhưng vài năm trôi qua, cô sớm biết, thái độ của Vân Trạm đối với cô cùng Vân Hân không hề giống nhau. Anh tôn trọng cô, nuông chiều cô, đối tốt với cô, nhưng là, người luôn lạnh đạm như anh, rất ít khi lộ ra nụ cười thân mật, tự nhiên, yêu chiều như khi đối mặt với Vân Hân. Cho nên, song song với đau lòng, cô không chỉ một lần nghi hoặc, nếu Vân Hân đặc biệt đối với anh như vậy, trước kia, vì sao anh lại đòi giải trừ hôn ước? “Dung Nhược?” “……..Ừ?” Thanh âm của Vân Hân kéo suy nghĩ của cô về. “Đang suy nghĩ gì đấy? Buổi tối, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi. Trạm mời, ok?” Câu cuối cùng, cô quay đầu cười hỏi Vân Trạm. “Đương nhiên không thành vấn đề. Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng, vào phòng nghỉ ngơi chút đi, phòng anh đã kêu quản gia sửa soạn giúp em rồi”. Nói xong, Vân Trạm cầm áo khoác vắt ở bên sô pha mặc vào, xoay người nhìn Dung Nhược,”Công ty còn có chút việc, buổi tối em ở lại đây cùng Vân Hân, sau đó đi ăn luôn”. “Ừm”. Gật gật đầu, Dung Nhược đi theo sau tiễn Vân Trạm ra khỏi cửa. ————————— Đã xong ba giờ hội nghị, Vân Trạm một mình trở lại văn phòng. Vừa ngồi xuống, tiếng chuông điện thoại đã đúng lúc vang lên. “Trạm, tiểu Hân về nhà chưa?” “Về từ giữa trưa”. Tựa lưng vào ghế ngồi, Vân Trạm đáp lời bạn tốt. “Giữa trưa? Cô ấy thậm chí ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho mình!” “Cao Lỗi, mình còn tưởng rằng cậu sớm đã hình thành thói quen. Tiểu Hân vẫn luôn như vậy, không phải sao?” Khóe môi lộ ra một tia cười nhạt, Vân Trạm cơ hồ có thể tưởng tượng được, giờ phút này ở Anh quốc, bạn tốt đang mang vẻ mặt buồn bực và bất đắc dĩ cỡ nào. “…..Đúng vậy, giống như cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa hề để ý đến lo lắng của mình…..nhưng mà, không có biện pháp, mình chính là bị cô ấy thắt đến sít sao”. Mời các bạn đón đọc Tìm Về Dấu Yêu (Yêu Vẫn Nơi Đây) của tác giả Tình Không Lam Hề.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tuyệt Đối Khế Hợp - Y Đình Mạt Đồng
Hạ Tử Thần chơi nhân vật nữ vốn là muốn giúp người mình thích chắn hoa đào, nhưng cậu cũng không phải nữ, cuối cùng lại bại bởi một cô gái. Tính hướng khiến cậu cầm được cũng buông được, cũng học được sự nhẫn nại cùng biết buông tha. Một cơ hội ngẫu nhiên, Hạ Tử Thần gặp Tàn Mặc Vô Ngân. Hai người yên lặng mà ăn ý phối hợp khiến Hạ Tử Thần hưởng thụ niềm vui cùng thoải mái trong game Chờ đợi cốc cacao nóng, cuối cùng hai người trong hiện thực cũng đã cùng xuất hiện. Cố Hủ cẩn thận quan tâm Hạ Tử Thần khiến cậu cảm thấy ám áp cùng tự tin. Thân ảnh màu trắng kia tựa như một trang giấy trắng, một lần nữa viết lên cảm tình cùng cuộc sống của Hạ Tử Thần….. Yêu, thật ra cũng không khó như vậy….. – tuyệt đối phù hợp. *** Nghỉ ngơi một tuần, Hạ Tử Thần chính thức quay về công ty đi làm, cuộc sống trôi qua như trước. Sau khi Hạ Ngự Trạch đến Cố thị làm việc, nơi đó cách công ty của Cố Hủ gần hơn rất nhiều, vậy nên buổi tối nếu rảnh, Hạ Tử Thần và Cố Hủ sẽ cùng ăn cơm với Hạ Ngự Trạch, có đôi khi Cố Diễm cũng sẽ gia nhập, đều là người cùng một nhà nên càng hòa hợp hơn. Tình hình hiện tại của Lôi gia không quá khả quan, nghe nói hai anh em tranh giành gia sản rất gay gắt, hai người đều muốn có nhiều hơn chừng nào hay chừng đó, Lôi lão gia ở bệnh viện nghe nói hai hạng mục đầu tư trước đó đã thua lỗ, tức giận đến phát bệnh tim, cơ thể vốn đã không ổn lại càng bệnh hơn, hiện giờ đã hôn mê thì nhiều mà thanh tỉnh thì ít. Sau khi tin tức Lôi lão gia tình trạng không ổn truyền ra, đối tác trước đó cũng bất động thanh sắc mà rút lui, những người trước đó có ý định hợp tác cũng dần dần xa lánh, thậm chí biến mất. Lôi Thành và Lôi Tín vẫn tự nghĩ bản thân không tệ, nhưng chỉ cần là người có đầu óc, đều nhìn ra không có Lôi lão gia thì tất cả sẽ kết thúc. Mà hiện giờ những thương nhân có thể ra mặt có mấy người là kẻ ngốc? Tất nhiên là chạy thật xa rồi. Còn Trầm gia và Phạm gia đã bị cuốn vào trong, có muốn thoát ra cũng không được. Sau khi Hạ Ngự Trạch vào Cố thị, ông không gặp lại Lôi Tín nữa. Hạ Tử Thần đang nghỉ học, mỗi ngày đi làm cùng Cố Hủ cũng không có gặp ông ta. Đây là chuyện không thể tốt hơn với hai cha con cậu, cuộc sống của bọn họ liền khôi phục sự yên bình trước kia. Chỉ là bọn họ không biết Lôi Tín có đến Thịnh Thần tìm Hạ Tử Thần. Cố thị ông ta không dám xông vào, chỉ cần Hạ Ngự Trạch không muốn gặp ông ta, bảo vệ dưới tầng sẽ rất có trách nhiệm đuổi người đi, cho nên ông ta chọn đi đến Thịnh Thần có cảm giác tốt hơn. Chẳng qua Cố Hủ cũng đã sớm chuẩn bị, khi Hạ Tử Thần nghỉ ngơi đã sắp xếp nhân viên bảo vệ thỏa đáng, trong đó còn có bảo vệ chuyên nghiệp tham gia vào, tầng của phòng tài vụ lại đặc biệt tăng thêm bảo vệ. Vì không để nhân viên nghi hoặc, Cố Hủ giải thích là: cuối năm nên xã hội khá rối loạn, tăng mạnh bảo an của công ty cũng là vì muốn mọi người yên tâm công tác. ... Mời các bạn đón đọc Tuyệt Đối Khế Hợp của tác giả Y Đình Mạt Đồng.
Tiểu Long Nữ Bất Nữ - Hi Hòa Thanh Linh
Tiếu Lang, đầu óc tế bào đơn giản. Năm đầu tiên bước vào trung học, gặp gỡ bạn cùng lớp kiêm cùng phòng Vương Mân. Vương Mân, tính cách chín chắn lại thâm tàng bất lộ, trường kỳ tiếp xúc khiến cậu phát giác cậu bạn Tiếu Lang này, đôi lúc ngớ ngẩn đôi lúc động kinh, bản tính có chút khờ dại nhưng lại rất đáng yêu. Bắt đầu chỉ là những hành động săn sóc chiếu cố trong vô ý thức, lại dần dần phát triển thành một loại dục vọng muốn giữ lấy cho riêng mình, tình cảm của Vương Mân sẽ biến hóa như thế nào? Khi yêu phá kiển mà ra, thiếu niên nho nhỏ sẽ phải làm thế nào để nắm lấy tay người trong lòng mình. Người ta bảo rằng, quen bạn bất cẩn, có đôi khi sẽ vướng vào cửu tử nhất sinh. Lại bảo, đời này có được một người bạn tốt, chết cũng không hối hận! Nếu nhắc đến trung học, mọi người sẽ nhớ đến điều gì? Thời còn đi học, phần lớn đều mang theo loại cảm giác “thống hận” những đống bài tập chất đống như núi, những tiết học căng thẳng hay những đề bài khó nhằn… Nhưng mà, đến lúc tốt nghiệp rồi, còn lại chỉ là hoài niệm. Quên đi những kỳ thi căng thẳng đầy hồi hộp, quên đi những khóa học nối tiếp khóa học, quên đi những việc xấu hổ cùng với không như ý muốn. Chỉ còn sót lại những cảm xúc mông lung mơ hồ của một thời tình yêu học trò đầy lén lút, những nhiệt tình đầy đơn thuần khờ dại, những giọt mồ hôi nóng cháy ngày hè, những tiếng cười vô tư vô lự. Thuở đến trường vẫn xanh biếc trong miền ký ức, theo thời gian lặng lẽ trôi đi vẫn mãi tươi mát như thuở nào. Bạn có muốn, một lần nữa trở lại tuổi mười lăm không? Để rồi, thể nghiệm lại một chút, cảm giác tim đập đến khó có thể kềm nén… *** Buổi gặp mặt này ước chừng có khoảng năm mươi mấy người tham dự, nhà trường đặt sẵn ba gian phòng lớn ở khách sạn khu trung tâm thương mại Hoa Hải, cả đám học sinh tụ thành từng nhóm làm quen tán gẫu, náo nhiệt vô cùng. Tiếu Lang, Vương Mân cùng với vài nam sinh cùng niên khóa ngồi chung một bàn, mà các nữ sinh thì lại ngồi ở bàn khác. Bàn này chỉ có mỗi Phùng Hoằng Khải cùng với hai người họ là thuộc về lớp bình thường, những người còn lại cơ hồ đều là học sinh lớp ưu tú với thực nghiệm. Một vị đàn chị khoa kinh tế học bước lại chào hỏi bắt chuyện cùng đám nam sinh bên này, cô nàng này vài năm trước chính là thủ khoa của ban tự nhiên, vốn dĩ đích thân đi sang chào hỏi là muốn lôi kéo đám đàn em chú ý tới mình, nhưng nói một lúc mới phát giác có hai tên nam sinh không thèm bận tâm đến mình, châu đầu kề tai thì thầm cùng nhau cái gì đó ở một góc, đến chú ý cũng không thèm chú ý một cái. Lúc nãy cả đám người đều tự giới thiệu lẫn nhau, cũng biết được tên của hai nam sinh nọ, nhưng mà thưc sự không ngờ hai tên nam sinh mà quan hệ lại thân thiết tới mức như vậy, cả hai người đều vô cùng tự nhiên không thèm kiêng nể ai, thoải mái cười đùa thân mật, giống như không ai có thể chen vào giữa bọn họ được. Nữ sinh như cô nàng trước giờ vẫn luôn được kính nể, tâm cao khí ngạo, lúc này lại bị người khác không thèm nhìn tới, cảm thấy có chút phiền muộn, liền dứt khoát chỉ mặt gọi tên hai người “Nè hai đứa bên kia, Vương Mân Tiếu Lang đúng không?” Hai nam sinh sửng sốt, quay đầu lại nhìn. Nữ sinh nói “Tên tôi là Cố Thước Di, sinh viên khoa kinh tế Kinh Đại, là người liên hệ giữa các đồng hương J tỉnh lần này.” Thấy hai người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Cố Thước Di lại nói tiếp “Vương Mân có di động chứ, đọc để tôi lưu lại cái, có gì cũng thuận lợi liên hệ hơn, Tiếu Lang, cậu sang bàn bên kia tìm một người tên Trịnh Phàm, tên đó xem như đứng đầu trong đám đồng hương chúng ta ở Khoa Đại.” ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Long Nữ Bất Nữ của tác giả Hi Hòa Thanh Linh.
Hồ Giá - Tính Hầu Đích
Hồ Thập Bát được sinh ra trong một gia đình hồ ly đông anh chị em cùng mẹ khác cha. Mẹ là đệ nhất yêu giới mỹ nhân hồ ly, vì quá xinh đẹp nên không thèm lấy chồng, các anh chị em đều mỹ mạo hơn người, chỉ riêng có Hồ Thập Bát bị xem như dị loại vì “không giống ai”. Hồ Thập Bát có thể xem như tuấn tú ở nhân giới, nhưng ở yêu giới vốn xem trọng dáng vẻ kiều diễm thướt tha, cho nên cao lớn anh tuấn như Hồ Thập Bát (em nó có sáu khối cơ bụng) xem như là hàng tồn kho, ế ẩm, gả đi không được. Hồ phu nhân rất đau lòng con của mình nên tìm đủ cách mai mối, nhưng đến nhà toàn là yêu quái thấp kém, tàn tật. Đến khi đến xem mắt đối tượng là một lang yêu đẹp trai thì nàng vô cùng mừng rỡ, cho rằng lần này nhất định phải thành công. Nào ngờ Lang công tử thực ra đã có người yêu, vì Lang tộc nghèo khó, tài chính túng quẫn nên đành phải đến vì của hồi môn nhà Hồ Thập Bát. Hồ Thập Bát trượng nghĩa, gạt mẹ mình lấy vốn riêng tặng cho Lang công tử thành hôn, sau đó đi nhân giới giải sầu. Ở nhân giới Hồ Thập Bát có điền sản khắp nơi, trong đó có một tòa tửu lâu là Túy Tiên lâu, nổi tiếng rượu ngon là Túy long ẩm. Lúc đó một công tử bạch y, dung mạo tuyệt trần đang mắng chửi buộc chưởng quầy đổi tên rượu, Hồ Thập Bát đứng ra can thiệp, bị người ta đánh cho gần chết. Thì ra công tử áo trắng là Long thần. Ảnh vừa là tiên vừa là long, nên nghe tên rượu nổi giận là phải roài  Hồ Thập Bát trở về hay tin Hồ phu nhân nổi giận đốt nhà. Sợ Hồ phu nhân đến phá tan đám cưới của Lang công tử nên Hồ Thập Bát đành nói dối là mình đã tại nhân giới tìm được ý trung nhân nên phụ Lang công tử. Hồ phu nhân mừng rỡ, hỏi người đó thế nào. Vì thế, đâm lao đành phải theo lao, Hồ Thập Bát đem dung mạo, pháp lực của bạn Long thần Ngao Kiệt ra miêu tả, chỉ sửa đổi 1 chi tiết đó là ko phải Long thần mà là người tu chân…. *** Tin mừng! Tin mừng! Thất Long Quân thiên giới Ngao Kiệt cùng Hồ Thập Bát yêu giới Phất Lai Sơn rốt cuộc cũng thành thân ~! Sáng hôm qua, trời mới tờ mờ sáng, một đoàn thần tiên trên tay mang theo thải hà tráo ánh kim quang, đạp tường vân, hùng hùng hổ hổ một đám, bay đến yêu giới. Lữ Đồng Tân hiện tại đã trở thành người quen chốn yêu giới, cắm phất trần ra sau lưng, làm trò trước mặt chúng yêu nơi yêu giới, tay trái khoác tay Thập Bát, tay phải lôi kéo Ngao Kiệt, cười sang sảng bảo, một trăm năm mươi năm trước ta từng đến yêu giới đề thân một chuyến, bây giờ đã một trăm năm mươi năm sau, rốt cuộc kẻ hữu tình cũng đã được đoàn tụ ~! Hôm nay Lão Long Quân cùng Thất Long Quân đến cửa định ngày thành thân, các vị hương thân yêu giới, hôm nay có thời gian cứ đến nhà Thập Bát dùng thân yến ha ~! Dứt lời liền lôi cả Thập Bát cùng Tiểu Thất đi, phía sau là một đoàn thần tiên, ngữ điệu lên giọng lại còn ra vẻ rêu rao mời gọi, thân thiết hòa ái vẫy tay cùng chúng yêu, theo đường cũ mà đến nhà Hồng Ngọc. Đến nhà Hồng Ngọc, gặp thân gia, bái lễ cái, Lữ đạo trưởng liền biến thành bà mối ~ thải lễ một trăm năm mươi năm trước đã đưa, hôm nay lại mang đến thêm một số nữa, lễ nghĩa gì đó đều đã làm trọn vẹn a ~! Hồng Ngọc nhìn thấy Tiểu Thất sau khi biến thân thì giật mình kinh ngạc, nhưng thấy bộ dạng Tiểu Thất bám dính lấy Thập Bát không khác chút nào so với một trăm năm mươi năm trước, cũng thấy yên lòng, thế là đi sang chào hỏi thông gia Lão Long Quân, lại bị mấy thần tiên thi nhau chúc mừng ~! Thử nói xem, có kẻ nào có cơ hội một lúc mà gặp quá chừng thần tiên như vậy đâu, lúc ấy Hồng Ngọc gật đầu chào hỏi, thiếu điều muốn xỉu. ... Mời các bạn đón đọc Hồ Giá của tác giả Tính Hầu Đích.
Ái Phi Trẫm Là Đặc Công - Dương Giai Ny
Cô từng là đặc công cao cấp thuộc tổ hành động của cục Quốc An khu A, biệt hiệu là Đoạt Mệnh: Cùng với Tia Chớp, Bò Cạp, Ly Miêu* hoạt động với tên Tứ Đại Vương Giả!” (*con Báo) Còn hiện tại, cô là phi tử thân mang tội bị trói trên ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực để chờ thiêu thành tro bụi! Hắn yêu hoàng tẩu của mình, bất chấp lễ chế thế tục giam giữ nàng tại hậu cung của mình: Nhưng rồi có một ngày, hắn bỗng phát hiện người con gái ấy từ lâu đã trở nên thật xa lạ. *** “Ánh Nhi.” Người ngồi trên một con ngựa khác mở miệng, chính là Tần đại ca. “Ánh Nhi muội phải giữ mình bảo trọng. Ta cũng sẽ không về Tộc Nhu Thiên nữa. Hoàng Thượng cho ta hầu hạ gần người, lại đồng ý cho ta vào Thân Vệ Quân. Ánh Nhi muội không cần lo lắng cho ta, cho dù Tần đại ca là thái giám, cũng sẽ để mình sống có tôn nghiêm.” Vệ Lai gật đầu, đối diện với ba người này, cảm kích không thể nói được tình cảm trong lòng, vì vậy đành phải im lặng. Hoắc Thiên Trạm cứ nhìn hai người họ nhẹ giục ngựa nghênh ngang đi, một nụ cười khổ làm động đậy khóe miệng. Một phong thư đã bị nàng đốt vẫn rõ mồn một trước mắt, thế nhưng bây giờ hắn lại chỉ có thể chọn cách quên đi hoàn toàn. ... Mời các bạn đón đọc Ái Phi Trẫm Là Đặc Công của tác giả Dương Giai Ny.