Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nhân Duyên Tiền Định

Đánh giá nội dung truyện: ★★★★★ Đánh giá nam nữ chính: ★★★★★ Đánh giá bản cv truyện: ★★★★✰ Đề cử: ★★★★★  Warning: - Rv dài, cần kiên nhẫn. - Trong rv có tiết lộ nhiều chi tiết quan trọng, vui lòng cân nhắc trước khi đọc. Như hoa Như mộng Là cuộc trùng phùng ngắn ngủi của đôi ta Mưa bụi triền miên Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khóe miệng Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết …(*) Chuyện xưa nhắc lại, thấm đẫm nước mắt, mỗi câu mỗi chữ đều nhuốm màu bi thương… Kiếp trước, Khương Thính Chiêu là Nhị tiểu thư xinh đẹp bướng bỉnh của Quốc công phủ. Nàng sinh ra trong gia tộc lớn, có được cuộc sống nhung lụa quyền quý, lại được Tam ca ca yêu thương chở che hết mực. Cuộc đời của nàng những tưởng sẽ là những tháng ngày ấm êm hạnh phúc. Thế nhưng, trong đêm nguyên tiêu năm ấy, khi nàng bước chân lên cầu tam sinh với nguyện ước có được một tình yêu đẹp thì cũng là lúc vận mệnh của nàng bị người khác nắm lấy, toan tính và giày vò đến thảm hại.   Quốc công phủ bị tra xét, toàn bộ gia tộc nàng người thì bị giết, người bị đày ra biên cương xa xôi vạn dặm. Chỉ trong một đêm, máu tươi ngập trời, mọi thứ hoang tàn đổ nát. Nàng còn bị người ta tính kế, ném vào biển lửa đỏ rực. Nàng may mắn sống sót nhưng dung nhan thì bị hủy hoại hoàn toàn. Nào ngờ bi kịch vẫn chưa dừng lại ở đó… Trên đường lưu đày, Tam ca ca vì bảo vệ cho nàng mà chịu biết bao nhiêu đòn roi của bọn quan dịch ác độc. Lúc ấy, ca ca vẫn luôn nói với nàng rằng: “Chiêu Nhi là kim chi ngọc diệp, bất kể ai cũng không được thương tổn”. Ca ca cứ thế ôm nàng vào lòng, chở che hết thảy, mặc cho thân xác nhuộm đầy máu, mặc cho bản thân chật vật đau đớn như thế nào. Yêu thương nàng như thế, đau lòng vì nàng như thế. Cuối cùng, lại vì nàng mà chết đi…  Hóa ra, ca ca bảo vệ được mạng sống của nàng, lại đem trái tim nàng theo rồi. Nàng khi ấy, chỉ còn lại một mình, bơ vơ tuyệt vọng giữa thế gian tàn nhẫn này. Mùa đông năm đó, mỗi một bông tuyết rơi xuống là một giọt nước mắt lạnh giá, mỗi một cơn gió thổi qua là một tiếng thở dài ưu thương. Bởi, đó là mùa đông nàng đánh mất mọi thứ đang có, không còn lại gì, cả trái tim lương thiện cũng bị thù hận nhuộm màu đen tối mất rồi. Nàng muốn trả lại toàn bộ cừu hận hôm nay đã gánh chịu cho kẻ đứng đằng sau gây ra tất cả. Nhưng đến cuối cùng, nàng lại không làm được mà cứ thế bị người hãm hại rồi chết đi, chết đi với bao nhiêu uất hận, phẫn nộ cùng bi ai… Có lẽ, đến ông trời cũng động lòng và thương xót cho những gì nàng trải qua nên đã cho nàng thêm một cơ hội nữa. Tỉnh giấc sau một giấc mộng dài đầy tang thương, nàng trở về năm vừa tròn 10 tuổi. Khi ấy, Quốc công phủ vẫn còn quyền uy cao quý, mọi người vẫn còn vui vẻ hạnh phúc, Tam ca ca vẫn còn khỏe mạnh yêu thương bên cạnh nàng. Mọi thứ vẫn vẹn nguyên như cũ và nàng còn cơ hội có thể vãn hồi được cục diện bi kịch sau này. Vì vậy, Khương Thính Chiêu quyết tâm sẽ bảo vệ Quốc công phủ khỏi biến cố diệt vong kia, bảo vệ Tam ca ca của nàng. Nàng nhất định phải tìm ra kẻ đang đứng đằng sau ván bài sinh tử của gia tộc mình, tìm một con đường sống thoát khỏi tai ương. Mà người có thể giúp cho nàng một ân tình đó, chỉ có thể là Lục Nhiên. Kiếp trước, Lục Nhiên năm 16 tuổi đỗ Trạng Nguyên, đến năm 30 tuổi thì thăng chức thành Tể Tướng đương triều, quyền khuynh thiên hạ, nắm trong tay vận mệnh hàng vạn người. Binh biến chính loạn năm đó, Uy Viễn hầu phủ nhờ có ơn với chàng mà được cứu giúp khỏi kiếp nạn suy vong. Vì thế, lần này nàng muốn trước một bước trở thành ân nhân của Lục Nhiên. Bởi nàng chỉ mong, Lục Nhiên sau này sẽ vì đoạn ân nghĩa này mà cho gia tộc nàng một con đường sống sót. Lục Nhiên lần đầu tiên gặp mặt Khương Thính Chiêu là khi nàng cùng ca ca đưa tay ra muốn tương trợ hắn trên đoạn đường lên kinh thành dự thi. Nàng khi ấy chỉ mới 10 tuổi nhưng đôi mắt lại tràn ngập bi thương khó nói hết thành lời. Cứ ngỡ, đoạn nhân duyên ngắn ngủi ấy sẽ như mây gió thoáng qua nhưng vô tình hay hữu ý sau này cả hai lại có vài lần tương phùng. Tuy rằng, mỗi lần gặp gỡ ấy đều không khiến cho cả hai cảm thấy vui vẻ cho lắm. Bởi lần nào, Lục Nhiên cũng có ý trêu đùa chọc ghẹo nàng đến đỏ mặt giận dỗi mới thôi. Khương Thính Chiêu lúc ấy chỉ cảm thấy Lục Nhiên của kiếp này thật kì lạ. Nàng nhớ mơ hồ ở kiếp trước chàng là người lạnh nhạt, nghiêm túc sao bây giờ lại hóa thành một kẻ lưu manh vô sỉ như vậy kia chứ. Lần nào cũng ức hiếp nàng à. Đúng là, nhìn người không nên nhìn bề ngoài. Nhưng có lẽ, Khương Thính Chiêu và Lục Nhiên đều không hề biết, nhân duyên của họ là “nhân duyên tiền định”, hai đời hai kiếp đều chưa từng thay đổi. Chỉ là, kiếp trước họ đã gặp nhau sai thời điểm nên bi kịch cứ thế xóa nhòa tất cả. Kiếp này, ông trời ưu ái nên mọi thứ đang dần đi đúng hướng, theo duyên phận đã định.  Khương Thính Chiêu nàng muốn thay đổi vận mệnh, nhất định là phải cùng Lục Nhiên mới có thể thực hiện được. Vốn dĩ, Lục Nhiên vẫn còn chưa dám suy nghĩ đến những chuyện nhi nữ tình trường, bởi trọng trách và bí mật trên vai chàng còn quá nặng và đầy gông xiềng. Nhưng chẳng hiểu tại sao mỗi một lần chạm mặt Khương Thính Chiêu, chàng lại như cảm thấy có gì đó lướt qua trái tim mình, rất nhẹ nhàng nhưng lại thật lưu luyến đến không thể dứt bỏ. Vì thế, khi nhìn nàng bị người xấu vô tình đẩy ngã xuống dòng sông lạnh lẽo, chàng đã chẳng do dự mà nhảy ngay xuống cứu nàng. Khi thấy nàng dùng đôi mắt chất chứa toàn bộ sự mềm mại yêu thương dành cho Tam ca ca của nàng, chàng lại ẩn nhẫn ghen tị vô hạn. Hay khi có nam tử khác nhìn nàng bằng ánh mắt say mê dục vọng, chàng lại phẫn nộ và điên cuồng muốn đem vẻ đẹp nàng dấu kín… Thì ra, khi rung động trước một người, mọi thứ tưởng giản đơn lại có thể kích thích chàng đến vậy. Tuy nhiên, chuyện truy đuổi nàng nào có dễ dàng gì. Vì bên cạnh nàng luôn có một Tam ca ca mắc chứng “muội khống” trầm trọng. Mọi nam tử đứng trước mặt Khương Thính Chiêu, Tam ca ca đều xem như kẻ thù, muốn đá văng đi thật xa. Đánh hơi thấy mùi nguy hiểm từ Lục Nhiên, Tam ca ca đề phòng chàng như đề phòng trộm, cứ sợ một phút bất cẩn muội muội yêu thương của mình sẽ bị tên này rinh đi mất.  Nên khi thấy muội muội tỏ vẻ lạnh nhạt ngó lơ Lục Nhiên, Tam ca ca rất bênh vực người nhà mà trợn mắt ghét bỏ chàng “ngay và luôn” . Hại Lục Nhiên bị hai người kia nhìn khinh bỉ rồi bỏ đi một hơi mà hỗn độn trong gió theo. Nhưng Tam ca ca nào đâu biết, tên kia mỗi tối rảnh rỗi vẫn thường trèo tường leo nóc nhà trộm đến “tâm sự” hay “ăn chút đậu hũ” của Khương Thính Chiêu. Nếu Tam ca ca mà biết, chắc tức giận đến hộc máu cho xem Còn Lục Nhiên cứ thế, kiên trì từng bước một bước đến bên cạnh Khương Thính Chiêu. Chàng muốn dâng cả trái tim và thân xác trong sạch như ngọc này cho nàng. Nên khi được hoàng thượng ban cho một đám mỹ nhân, vũ cơ chàng vì phục mệnh nên cắn răng nhận xong liền vứt bỏ không thèm nhìn một cái, tối đó sợ nàng hiểu nhầm liền chạy đến nhảy cửa sổ vào giải thích ngay. Haizz. Sau này chàng dũng cảm hơn một chút, ở nóc nhà ngỏ lời yêu nàng, ai ngờ bị… từ chối gián tiếp . Lãng mạn không có chứ lãng xẹt có rồi à nha. Đáng thương quá sức luôn á.  Càng gần bên Khương Thính Chiêu bao nhiêu, Lục Nhiên càng cảm nhận được nàng đang che dấu một bí mật nào đó thật sâu, một bí mật mà khi được lật mở sẽ gây ra thương tổn và hiểm nguy vô cùng. Chàng lại muốn khám phá điều ấy để có thể bảo vệ chở che cho nàng. Nhưng khi chàng tiến một bước là khi nàng lùi lại hai bước. Giữa bọn họ luôn có một khoảng cách mà chàng chưa thể xóa nhòa.  Bởi, nàng không còn tin vào tình yêu, trái tim cũng mệt mỏi theo những năm tháng tương tư chờ đợi đó rồi. Chỉ là, có những việc không phải lý trí cứ mách bảo thì trái tim sẽ thuận theo. Đến cùng, tình yêu luôn đi theo sự chỉ dẫn của riêng nó, theo một cách nào đó không thể ngờ được. Bởi vì, cho dù Khương Thính Chiêu vờ như không thấy thì tất cả những quan tâm dịu dàng, yêu thương bảo vệ mà Lục Nhiên dành cho nàng cứ như bông tuyết đầu mùa, nhẹ rơi xuống không ai hay, đến khi ngoảnh lại đã là một vùng trắng xóa mất rồi. Nàng dần bị sự chân thành thâm tình của chàng làm cho rung động.  Thì ra, ngay từ đầu, họ vốn dĩ đã là duyên phận của nhau. Vậy thì, nàng nguyện ý tin tưởng cùng chàng nắm tay nhau đi qua đoạn đường tình yêu này. Cho dù sóng gió bủa vây, Lục Nhiên chàng sẽ dùng đôi cánh của mình, chở che cho nàng hết thảy.  Tuy nhiên, những binh biến hỗn loạn năm đó vẫn kéo đến như câu chuyện kiếp trước đã xảy ra. Chỉ duy nhất một điều thay đổi là vận mệnh của Quốc công phủ được thay thế bằng Uy Viễn hầu phủ. Kẻ đứng đằng sau thao túng họ như những quân cờ trên ván bài sinh tử, cái chết cùng sự sống chỉ là những nước đi đầy toan tính cho quyền lực và ngôi vị của họ. Cuối cùng, thảm kịch vẫn xảy ra… Nhưng, Lục Nhiên sẽ không để cho những bi thương nàng đã gánh chịu đó lặp lại lần nữa. Chàng sẽ thay Khương Thính Chiêu gánh vác tất cả mọi chuyện. Bởi, nàng là trái tim, là vận mệnh và là sinh tử của chàng. Kiếp trước, họ đã bỏ lỡ nhau bởi vòng xoáy của số phận. Vậy thì hãy để chàng bù đắp lại tất cả cho nàng cả kiếp trước lẫn kiếp này.   Vì nhân duyên giữa họ là nhân duyên tiền định, vĩnh viễn không thể tách rời. * * * “Nhân duyên tiền định” là bộ truyện convert đầu tiên mình đọc của tác giả Mục Đề Hoàng Hoàng và mình thấy văn phong tác giả khá tốt. Nội dung truyện xoay quanh sự thay đổi vận mệnh gia tộc và số phận bản thân của nữ chính Khương Thính Chiêu. Truyện chuyên sủng ngọt nhưng có nhiều phân đoạn thật sự rất hay và xúc động, đặc biệt là khi ký ức và những mảnh vỡ của sự tang thương ly biệt trong kiếp trước được nhớ lại.  Rõ ràng, đó chỉ là những đoạn ngắn, nhỏ, câu chữ không nhiều nhưng lại đánh mạnh vào cảm xúc người đọc. Có lẽ ấn tượng nhất là đoạn Tam ca ca vì bảo vệ nữ chính trên đường lưu đày mà một thân máu tanh, sau này lại vì nàng mà chết đi. Mình dường như cảm nhận được nữ chính đã phải đau thương tuyệt vọng như thế nào trước những biến cố to lớn ấy. Và thật may khi ở kiếp này, mọi người đều có thể bình an đi qua những năm tháng dài. Về nam nữ chính mình thấy xây dựng khá tốt, truyện trùng sinh báo thù nhưng không buff nhận vật quá đà mà dẫn dắt và cho họ cơ hội để nghe, nhìn, hiểu được những âm mưu toan tính đang diễn ra và tháo gỡ tất cả.  Về nhân vật phụ mình muốn cho Tam ca ca 10 điểm hoàn chỉnh. Đây là nhân vật khiến mình ấn tượng ngay từ đầu, yêu thích lấn lát cả dàn nhân vật khác. Bởi Tam ca ca được tác giả xây dựng là một người rất mực yêu thương chở che bảo vệ muội muội đến mức có khuynh hướng “muội khống” trầm trọng. Tình cảm của nhân vật này khiến mình day dứt ngưỡng mộ và thương xót rất nhiều.  Mỗi lần nhớ đến đoạn Tam ca ca ôm muội muội vào lòng và nói “Chiêu Nhi là kim chi ngọc diệp, ca ca sẽ không để ai khiến muội rơi lệ” là mình lại đau lòng không thôi. Và thật vui biết bao khi tác giả đã đem đến cái kết HE tròn vẹn cho nam nữ chính và cả Tam ca ca. Nếu không, mình chắc không chịu nổi Tam ca ca sẽ cô đơn đến hết đời mất ???????? Nói chung là truyện sủng ngọt, cảm động và khá hay. Nên mình mong là mn sẽ đọc và yêu thích truyện này. À, quên mất, điều quan trọng là truyện chỉ có convert thôi ạ, chưa có nhà nào edit hết. Bạn nào thích thể loại này thì đào hố nhé, nhiệt liệt đề cử ạ ???????? __________ (*): trích lời dịch bài hát Là tự em đa tình do Hồ Dương Lâm thể hiện #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hôm nay, phủ Vinh Quốc Công binh mã hỗn loạn, kế phu nhân nhị phòng sinh non ba tháng, bây giờ đang nằm ở trong phòng, tình huống có chút không ổn. Đại nha hoàn bên người phu nhân cố gắng bình tĩnh hô bà mụ đã sớm ở trong phủ bước vào, vừa phân phó nha hoàn người hầu tay chân nhanh nhẹn một chút, đun nước lấy khăn đều phải nhanh hơn chút nữa. Nhị gia đã từ ngoài phủ vội vàng chạy về, ở bên ngoài phòng sinh chờ, sắc mặt âm trầm, vẫn chưa chất vấn kẻ đầu sỏ gây tội. Khương Nhị cô nương ở từ đường đã quỳ hai canh giờ, bên trong phòng sinh vẫn chưa có động tĩnh gì. Sắc trời càng lúc càng tối, đáy lòng Nhị gia càng lúc càng lạnh, nếu phu nhân có gì bất trắc, cả ông cũng không thể bảo vệ được Chiêu Chiêu rồi. Một tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên kéo ông thoát khỏi đống cảm xúc tiêu cực, bên trong liên tục có tiếng “Chúc mừng phu nhân sinh được con trai.” Nhị gia thở phào một hơi, cảm thấy cả người đều sống lại. Văn Chiêu quỳ đến hoa mắt chóng mặt ở trong từ đường, sắc mặt trắng bệch như giấy. Nàng vừa về trễ rồi, lần này Tần Thị suýt nữa khó sinh khiến cho nàng cùng cha có hiềm khích, kế mẫu cũng thay đổi thái độ, thái độ lấy lòng ngày xưa biến mất không để lại chút dấu vết nào, bà cư xử với nàng rất lạnh lùng, lão phu nhân nhìn thấy nàng cũng chỉ thở dài. Lơ đãng nhìn thấy nha đầu Phù Diêu đưa thức ăn đến, Văn Chiêu biết lục đệ Văn Dậu của nàng đã được sinh ra, không còn lo lắng, nàng miễn cưỡng xốc lại tinh thần hỏi nha hoàn đo đỏ khóe mắt ở trước mặt “Phù Diêu, ngươi cũng cho rằng là ta đẩy mẫu thân ư?” Phù Diêu yên lặng đem đồ ăn dọn xong, hai mắt đẫm lệ, không biết nên trả lời như thế nào. Đúng rồi, tất cả người trong phủ đều cho rằng là nàng đẩy, lúc ấy nàng cùng kế mẫu với vài nha hòan ở trong đình, hơn nữa trước mặt kế mẫu nàng luôn quật cường lại phản nghịch, chưa bao giờ cho bà ta một sắc mặt tốt nào. Chỉ có mỗi Tam ca nói, Chiêu Chiêu nhỏ như thế, làm sao có thể làm ra loại chuyện như vậy. Đến khoảng giờ Tý cha mới sai người đưa nàng về phòng, Văn Chiêu đã không đứng thẳng người nỗi nữa, khụy chân không ngừng khóc thút thít trên lưng vú Trần. Nàng cảm thấy những ngày xuân này có chút lạnh. ... Mời các bạn đón đọc Nhân Duyên Tiền Định của tác giả Mục Đề Hoàng Hoàng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh
Truyện Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh kể về một cô tiểu thư nhà họ Nhậm. Khi cô tròn mười lăm tuổi, anh đã đến bên cô nhưng rồi lại biến mất không lý do. Anh chính là mối tình đầu của cô khiến cô không bao giờ quên được, và giờ đây khi ký ức đẹp đẽ về anh hiện về cô lại thấy rung động, xao xuyến trong lòng. Trong trí tưởng tượng của cô, anh là một người đàn ông vô cùng hoàn hảo và cuối cùng cô cũng được gặp lại người đàn ông hoàn mỹ đó một lần nữa... Cô đi công việc và đã ở cùng anh một ngày, chỉ với một ngày mà cô phát hiện anh là một người chẳng giống như những gì cô tưởng tượng mà hoàn toàn ngược lại là một con người đầy khuyết điểm. Vậy cô còn muốn có anh nữa không?? *** Nhậm Quả Quả từng tưởng tượng mối tình đầu của mình sẽ bắt đầu như thế nào...Có lẽ sẽ lãng mạn như tiểu thuyết. Có lẽ sẽ đau khổ như phim truyền hình nhiều tập đầy cẩu huyết. Có lẽ sẽ chua chua ngọt ngọt như mọi người kể. Mối tình đầu luôn chua chua ngọt ngọt mà. Cô luôn luôn nghĩ tới, luôn luôn chờ mong. Tuy người nhà quản rất nghiêm nhưng Nhậm Quả Quả vẫn vô cùng mong đợi anh hùng diệt rồng xuất hiện trong cuộc đời mình. Anh sẽ tiêu diệt hết lũ rồng và cả những người thân khó đối phó của cô! Chỉ tưởng tượng cảnh anh hùng đánh nhau với con rồng độc ác thôi là Nhậm Quả Quả đã thấy hưng phấn rồi! Nhưng Nhậm Quả Quả hoàn toàn không ngờ rằng hóa ra tình yêu còn có hương vị khác ── hương vị của sự mất mát khó quên. Cô vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm đó.   Mời các bạn đón đọc Chỉ Yêu Sự Không Hoàn Mỹ Của Anh của tác giả Nguyên Viện.
Cực Phẩm Ác Nam
Cực phẩm nam nhân!? Ngô— Nam tử tuấn dật tuyệt luân khiến kẻ khác nhìn không chớp mắt, hơn nữa gia tài bạc vạn, thành tựu phi phàm, không thể nghi ngờ là một cái ‘ Kim cương vương’ (Chồng giàu ), nhưng là…… Nàng thấy hắn chính là một tên ác ma tàn khốc vô lệ, ánh mắt lạnh như băng, mắng người với khí thế hiêu trương bạt hổ. Nàng thật đáng thương mà, sợ đến mức ói không nên câu, tay chân vô thố, lại cnf bị siêu cấp ác nam làm hại sống không được an ổn qua ngày! Đối với ‘em gái nuôi’ là nàng luôn ác ý khiêu khích: Một buổi tối muộn, xem trộn nàng tắm, ‘nghịch nghịch’ lổ tai nàng, đem nàng lên giường tuyên bố hắn có ‘quyền’ động tay động chân với nàng. Không cho nàng nói, đã vậy còn tiện cởi bỏ khăn tắm. Hắn cuồng dã, cường hãn khiêu khích làm cả người nàng vô lực, yếu ớt, không thể phản kháng… Cái gì! Nàng thanh tân nhã trí khiến hắn thấy ‘hứng thú’? Nhưng …… Nhưng mà nàng căn bản không muốn…… Nam diễn viên Lạc Mộ Thiên Nữ diễn viên Tống Thanh Linh *** Tỷ Liên cười nhu mị, phong tình vạn chủng đi vào thư phòng. Hiếm có nữ nhân giống nàng, ở độ tuổi trung niên mà gương mặt không hề ghi dấu thời gian. Hai năm trước, nàng gả cho Lạc Hoằng Viễn. Trượng phu hơn nàng 15 tuổi, là một vị thương giới danh nhân. “Lão gia, ông (Nguyệt: Lúc đầu mình định để là ‘anh’ nhưng nó làm sao ấy, nên nếu không thuận tai thì cũng đành chịu, nếu nàng nào có ý tưởng hay hơn thì bỉu nhớ ) mau nghỉ ngơi một chút, công việc dù sao cũng còn nhiều, đừng làm khổ mình như vậy.” Tỷ Liên làm nũng. Cùng nàng mỗi ngày ăn tối xong, Viễn Hoằng đều ‘cố thủ’ tại bàn làm việc. Nếu hỏi Tỷ Liên đối với Lạc Viễn Hoằng có gì bất mãn thì chính là Lạc Viễn Hoằng quá bận, công sự chưa bao giờ hoàn tất, làm nàng… độc thủ khuê phòng ạ! Chẳng qua…… Hoàn hảo, nàng cuối cùng cũng nghĩ được cách. ” Liên Nhi, đừng làm ồn, anh (Tuyết: Một từ: Tởm, Hai từ: Muốn phu,… Ôi giai vừa già nhưng lại giàu ) còn một phần tài liệu chưa làm xong……” ” Mặc kệ, không chuẩn xem!” Tả Liên vươn hai tay ôm ấy cổ Lạc Viễn Hoằng, khuôn mặt ghé sát, nói: “Ông mỗi ngày đều có công việc, bỏ qua một lúc không được sao. Mặc kệ, em đã lâu không cùng ông rò chuyện. Cứ như vậy có khi đến gương mặt ông em cũng muốn quên. (Nguyệt: Lão tháu bà, tiền bà có quên không? ). Mặc kệ, hôm nay ông phải ở cùng em!”   Mời các bạn đón đọc Cực Phẩm Ác Nam của tác giả Tiểu Ngôn.
Cô Ngốc, Cởi Áo Ra
Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105: Trần An An là một người rất ngốc. Không phải cô không thông minh, chỉ là dây thần kinh nhạy cảm của cô có phần “kém nhạy” hơn người bình thường. Hoàn toàn trái ngược với Trần An An, Diệp Lương Nhất lại là một vị bác sĩ điển trai, ẩn dưới vẻ lạnh lùng là trí thông minh và bản chất phúc hắc trời sinh. Thế nhưng đứng trước trí IQ của Trần An An, anh cảm thấy mình không thể “đọ” nổi. Thần kinh ai có thể thô tới mức không nhận ra có người theo đuổi mình? Chính là Trần An An! Nhưng vừa vặn, người mặt dày, theo đuổi không biết xấu hổ cũng chính là Diệp Lương Nhất! Ngay khi nhận ra tình cảm của mình đối với Trần An An và phát hiện người bạn thân của mình nay lại trở thành tình địch đáng gờm, anh đã lập tức “ra tay”. Một mình theo đuổi cô không thành công, không sao hết, đã có bà mẹ “cùng hội cùng thuyền” giúp đỡ anh được ôm giai nhân về nhà. Tình yêu của Diệp Lương Nhất chân thành cuồng nhiệt, anh rất rõ ràng trong truyện tình cảm, yêu là yêu hết mình, còn không yêu thì sẽ không thể ép buộc anh tiếp nhận. Có thể sẽ có người nói anh đối xử với nữ phụ quá tàn nhẫn, tôi lại nghĩ khác, không yêu mà cứ cho người ta hy vọng mới là tàn nhẫn nhất. Lần đầu tiên họ gặp nhau, Diệp Lương Nhất là bác sĩ phụ trách, cô đã phải cởi sạch đồ trước mặt anh. Lần thứ hai gặp lại, anh vẫn là bác sĩ tiếp nhận ca phẫu thuật cho cô, ngay cả lần thứ hai, cô cũng phải cởi sạch đồ trước mặt anh. Cho đến lần thứ ba, khi cô không mảnh vải trước đứng trước mặt anh, quan hệ của họ đã không chỉ đơn giản là bác sĩ và bệnh nhân nữa rồi… --------- Trần An An cùng bác sĩ Diệp đi siêu thị, đến dãy hàng chocolate trước mặt liền chôn chân tại chỗ. Trần An An [cầu xin] : Mua cho em một hộp, một hộp thôi ~ chỉ một hộp ~ Bác sĩ Diệp [nghiêm khắc] : Không được! Trần An An [tiếp tục cầu xin] : Đi mà! Bác sĩ Diệp [đưa tay cầm lấy một hộp áo mưa vị chocolate] : Được rồi, mua cho em, vừa lòng chưa, ngoan, khóc cái gì, trở về liền cho em ăn. … Diệp Lương Nhất đưa Trần An An đi dạo phố mua quần áo, lúc cô thử quần áo cũng muốn chen vào cùng. Trần An An [thẹn thùng] : Anh ra ngoài đi! Để cho người khác nhìn thấy thì ra làm sao nữa! Diệp Lương Nhất [bình tĩnh] : Anh vào để xem em mặc quần áo mới thôi mà. Trần An An [nghi hoặc] : Thật? Diệp Lương Nhất [nghiêm túc] : Ừ. Trần An An [quay một vòng] : Anh xem em mặc cái váy này được không? Diệp Lương Nhất [chỉ huy] : Kéo khóa xuống dưới, đúng rồi, ngực cũng kéo xuống một chút…… Trần An An [phát điên] : Anh muốn bảo em cởi hết xuống à? Ý anh là bảo em mặc cái váy này rất xấu sao? Diệp Lương Nhất [không biết xấu hổ] : Không phải, anh muốn nói là em không mặc gì mới là đẹp nhất. … Sinh nhật bác sĩ Diệp, Trần An An suy nghĩ đã lâu, lại chưng cầu ý kiến của mọi người, cuối cùng quyết định mua một cái bật lửa zippo làm quà sinh nhật cho hắn. Trần An An [lấy ra cái bật lửa đưa cho bác sĩ Diệp] : Sinh nhật vui vẻ! Đây là quà! Bác sĩ Diệp [mở ra] : Sao lại là bật lửa? Anh lại không hút thuốc. Trần An An [nói năng hùng hồn đầy lý lẽ] : Dù sao người ta nói tặng quà sinh nhật cho đàn ông đều là bật lửa, không hút thuốc cũng không sao. Bác sĩ Diệp [cởi quần thoát áo] : À, anh biết rồi, đây là em ám chỉ anh phải đốt lửa, tốt lắm, mau cởi quần áo ra, anh lập tức thỏa mãn em! ----------- Tôi sẽ không nói đây là một bộ truyện đặc sắc, nhưng nó lại có sự cuốn hút rất riêng, mang đậm phong cách của Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu. Tình tiết truyện đa phần xoay quanh tình cảm của nhân vật chính, ít những chi tiết gay cấn hay máu chó, nhưng vẫn có nhiều đoạn hóm hỉnh cười chảy nước mắt. Nhìn chung cả câu chuyện như một dòng sông êm đềm chỉ thi thoảng mới “nổi sóng”. “Cô ngốc, cởi áo ra” sẽ là một sự lựa chọn không thể bỏ lỡ với những bạn đang tìm kiếm một câu truyện về mối tình oan gia nhẹ nhàng và hài hước, hãy đón đọc nhé! Thể loại nam phúc hắc, nữ tiểu bạch, cả truyện là quá trình anh sói xám từng bước dụ em cừu non rơi xuống bẫy. Truyện khá dễ thương, không có gì bất ngờ đột phá, nam nữ chính đều sạch, càng về sau càng ngọt ngào. Đại khái là cô ngốc Trần An An bị khối u lành tính ở ngực, phải làm tiểu phẫu cắt bỏ. Bác sĩ Diệp giống nhân vật phản diện trong một câu chuyện kinh dị, anh cầm dao mổ lóe sáng, bịt khẩu trang và yêu cầu: “Cởi áo ra, kể cả áo lót!” Thế rồi ma xui quỷ khiến, má anh Diệp hiểu lầm hai người có gì gì đó với nhau. Bác sĩ Diệp rất ghét đi xem mắt, vậy là kết hợp với em cừu diễn vở kịch có nguy cơ giả thành thật rất cao… Em cừu bị anh sói xách về nhà, nhiều chuyện phát sinh khiến hai người dính chặt như sam. Thực tế chứng minh bác sĩ Diệp quá nham hiểm mà Trần An An thì ngớ ngẩn thôi rồi. Vậy là có một ngày cô ngốc đành thở dài cam chịu: “Tôi có bạn trai rồi, anh ta là bác sĩ… khoa Nhũ tuyến! ==” Truyện không có hiểu lầm ngược tâm gì sất, chỉ toàn buồn cười và dễ thương thôi. Bà mẹ anh bác sĩ rất hiền lành, nam phụ Chu Tề cũng đáng mến. Truyện này đọc được, bổ sung gia vị cho một ngày nhàm chán! Mời các bạn đón đọc Cô Ngốc, Cởi Áo Ra của tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu.
Bệnh 'Không Thể Yêu'
Thể loại: Hiện đại, hài, oan gia, HE Độ dài: 46 chương + NT  Tình trạng: Hoàn edit E hèm, đầu tiên phải nói rõ, bệnh “không thể yêu” trong câu chuyện này được hiểu theo nghĩa hoàn toàn trong sáng nhé. Đừng ai dại dột mà nghi ngờ “năng lực” của nam chính  =.= Không tin cứ thử hỏi nữ chính mà xem.   Nữ chính của chúng ta, Kiều San, là một bà mối cực kỳ mát tay. Kế thừa tài năng của mẹ mình, Kiều San phát huy tinh thần đánh đâu thắng đó, chưa có khách hàng nào qua tay cô mà không tìm được nửa kia của đời mình. Cho tới một ngày, văn phòng của cô được một nam thần ghé thăm.   Nam thần tên Ứng Sênh Nam. Đẹp trai, lãng tử, phóng khoáng, lại rất tài năng và giàu có, Ứng Sênh Nam là chàng trai vàng trong mắt nhiều cô gái. Một người đàn ông hoàn hảo như vậy sao lại cần tới văn phòng mai mối? Kể đến đây, có lẽ nhiều bạn sẽ nghĩ Ứng Sênh Nam là nam chính của bộ truyện này, nhưng không phải vậy đâu hehe. Kỳ thực, Ứng Sênh Nam tìm đến Kiều San không phải vì mối nhân duyên của bản thân mà vì cậu em út Tả Dịch.     Và tèn tén ten, nam chính lên sàn!!! Tả Dịch, 28 tuổi, cực kỳ đẹp trai, tuổi trẻ tài cao, tương lai xán lạn. Mọi điều ở anh đều hoàn hảo, trừ một điểm cực kỳ quan trọng: anh chàng này “không biết yêu”. Với tính cách lạnh lùng, khô khan, cứng nhắc lại còn cuồng công việc, Tả Dịch chưa từng có mối tình vắt vai. Cứ ngỡ với điều kiện siêu tốt của anh thì phải có hàng dài các cô gái vây quanh săn mồi, nào ngờ bất cứ cô gái nào đến gần đều bị anh doạ cho khóc thét. Con người này thực sự mắc bệnh “không thể yêu” giai đoạn cuối.    Mặc dù nhận thấy đây là một ca cực khó chữa nhưng khổ nỗi số tiền thù lao mà Ứng Sênh Nam đề nghị lại quá hấp dẫn khiến Kiều San không thể cưỡng lại tiếng gọi của đồng tiền mà đồng ý nhận lời. Đến khi tiếp xúc với Tả Dịch, Kiều San mới điếng người phát hiện ra Tả Dịch chính là người bạn từ thời tiểu học của cô, không những thế anh còn từng công khai tỏ tình với cô. Tiếc rằng, anh chàng Tả Dịch thời tiểu học chỉ là một cậu bé mũm mĩm nước mũi thòng lòng khiến Kiều San chán ghét mà thẳng thừng từ chối anh trước cả lớp. Xem ra bệnh “không thể yêu” của Tả Dịch hiện nay có nguồn cơn từ cú shock thất tình thời trai trẻ.    Khốn nỗi, bệnh ủ càng lâu càng nặng. Càng tìm hiểu về Tả Dịch, Kiều San càng nhận thấy anh chàng này quá mức kỳ dị. Một soái ca rạng ngời, phong độ lúc ban ngày lại rất hào hứng… kéo đàn nhị lúc nửa đêm (trong khi tiếng đàn dở như tiếng bò kêu). Một giám đốc lạnh lùng, cool ngầu lại lén lút ăn trộm kẹo đường của Kiều San. Một kẻ đáng ghét, khó ở, quái đản như thế lại… đem lòng thích Kiều San. Mà Kiều San cũng thích hắn mới chết. Bà mối ra tay thất bại đã đành, còn phải lòng khách hàng thì biết làm sao đây? Hãy cùng đọc truyện để biết thêm (rất nhiều) chi tiết (ngọt ngào và hài hước) nhé!   * * * * * “Kiều San vừa đi vừa ăn, còn Tả Dịch thì đi theo phía sau cầm kẹo đường họa giúp cô.   Cô đi thẳng không hề quay đầu lại, ăn được tám phần bát đậu hủ thì no, vậy mà cô lại mua thêm hai xâu mực nướng. Cô cúi đầu gặm mực, trong miệng đầy thức ăn ậm ờ hỏi anh: "Không phải anh nói đói bụng sao? Tại sao trên đường đi không ăn cái gì hết vậy? Làm bộ đi ra ngoài dạo sao?"   Mực nướng quá lớn, cô gặm đến miệng đầy dầu mỡ, vừa giương mắt lên thì thấy trên mặt người nào đó vẫn nghiêm trang như cũ, thản nhiên nhìn cô, ngón tay thon dài cầm cây trúc trơn bóng, linh hoạt mà chuyển động.   Thấy cô giương mắt, động tác chuyển cây trúc dừng lại, sửng sốt một chút lại thản nhiên giấu ra phía sau.   Động tác gặm mực của Kiều San dừng lại, mở to mắt nhìn anh: "Anh cầm cái gì trên tay vậy?"   Người nào đó mặt không đổi sắc trả lời: "Cây trúc."   Kiều San muốn khóc: "Kẹo đường họa của tôi đâu?"   Vẻ mặt cô gái uất ức, trong đôi mắt tối đen như mực hiện ra ánh nước, Tả Dịch thấy vậy hận không thể nhổ kẹo đường ra cho cô. Anh ho nhẹ một tiếng, giảm bớt không khí lúng túng: "Tôi mua lại cho cô một cây khác nhé?"   Kiều San tức giận đến mức đâm đầu vào trong lồng ngực vững chắc của anh.    Đụng mạnh một cái không đã ghiền, lại dùng miệng cọ cọ trên ngực anh, dầu mỡ trên miệng đều dính hết vào cái áo sạch sẽ của anh.   Tả Dịch nhíu mày, hít sâu một hơi: "Tiểu thư, hành vi trả thù của cô có thể xấu xa hơn chút nữa không?"   Kiều San hừ một tiếng: "Tiên sinh, ăn vụng kẹo đường của tiểu thư chẳng lẻ không nên trả cái giá thật lớn sao?"   Tả Dịch vươn tay kéo cái ót của cô qua, vùi đầu cô vào trong ngực mình một lần nữa, "Nào, cọ tiếp đi, cọ nữa đi, cả cái áo đều để cho cô lau miệng đấy, thế nào? Trừng phạt này đã đủ chưa?"   Đầu Kiều San đặt ở trong ngực anh, cái ót bị anh dùng tay kìm chặt, cô vung vẩy hai tay lung tung, nhưng cho dù cô vung vẫy thế nào, đầu vẫn không thể thoát khỏi tay anh.   "Tả keo kiệt mau thả tôi ra!"   "Không sao đâu, từ từ cọ."   Tả Dịch ấn đầu của cô, cúi đầu xuống nhìn cô gái dùng đầu giãy dụa lung tung ở trong ngực mình, đột nhiên bật cười ra tiếng.   * * * * * Đây là lần đầu tiên mình đọc truyện của tác giả Huyên Thảo Yêu Hoa. Nhìn chung, cốt truyện hấp dẫn, tình tiết lôi cuốn và văn phong hài hước khiến mình khá ưng ý. Một điểm cộng rất lớn cho Bệnh “không thể yêu” là tuyến nhân vật phụ: anh cả Ứng Sênh Nam vừa nhắng nhít lại đáng yêu, anh hai Ứng Khúc Hoà khó tính, ghê gớm, ngoài ra do tính chất công việc bà mối của nữ chính, độc giả sẽ được chứng kiến nhiều chuyện tình với đủ phong vị ngọt ngào, bình lặng, nuối tiếc hay đầy day dứt, ân hận. Thêm vào đó, nhờ công của bạn editor mà bộ truyện này được chuyển ngữ rất mượt mà, thuần Việt. Được biết, bộ truyện riêng về nhân vật Ứng Khúc Hoà đang được bạn editor tiến hành biên tập. Nếu bạn đã đọc và yêu thích Bệnh “không thể yêu” thì đừng ngại sa hố tiếp nhé!   ________________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Linh_Hy Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Review bởi: Mai Quế Ngân - fb/hoinhieuchu ----- Nữ chính Kiều San và nam chính Tả Dịch là oan gia từ nhỏ. Hai người học chung cấp 1, bạn nhỏ Tả lúc ấy là cậu bé hay chảy nước mũi, bị bạn nhỏ Kiều hét vào mặt rằng cả đời sẽ không thể tìm được bạn gái. Thế là câu nói ấy đi theo bạn nhỏ Tả đến lúc trưởng thành, trở thành động lực cố gắng của bạn, cuối cùng sau mười mấy hai chục năm bạn đã trở thành cao phú soái trong truyền thuyết, mỗi tội 29 tuổi đầu vẫn chưa có mối tình vắt vai. Kiều San là bà mai kim bài nổi tiếng. Tình cờ một ngày nhận được đơn hàng từ Ứng Nam Sênh - ông chủ lớn rất nổi tiếng trên weibo, với yêu cầu tìm bạn gái cho cậu em út của anh ta. Tèn tén ten, cậu em trai ấy khéo sao lại là Tả Dịch. Thế là bà mai nhỏ Kiều San bắt đầu quá trình tìm đối tượng cho oan gia Tả Dịch. Tìm hoài, tìm mãi, tìm sao rốt cuộc thành tự làm mai cho mình luôn. Cả câu chuyện là những tình huống dở khóc dở cười của cặp đôi chính, vô cùng đáng yêu luônnnn. Tuyến nhân vật phụ trong truyện cũng khá phong phú, nhưng mỗi người đều có hoàn cảnh, có câu chuyện của riêng mình, không hề bị mờ nhạt chút nào cả. Mình đề cử truyện này để mọi người đọc lúc cần giải trí, cần thả lỏng tinh thần hoặc muốn thay đổi khẩu vị sau mấy màn ngược tâm ngược thân cẩu huyết. Truyện hài cơ mà cũng cảm động lắmmmmm   Mời các bạn đón đọc Bệnh 'Không Thể Yêu' của tác giả Huyên Thảo Yêu Hoa.