Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Này, Chớ Làm Loạn

Đây là một câu chuyện vui vẻ nhẹ nhàng đáng yêu hấp dẫn phù hợp cho các bạn trong lứa tuổi mộng mơ yêu màu tím thích màu hường sống thuỷ chung và ghét sự giả dối. Nhưng đừng lo nếu bạn đã đi qua lứa tuổi mộng mơ cắp sách đi học ấy, cuốn sách này có thể giúp bạn xả stress sau những giờ làm việc căng thẳng 8 tiếng đồng hồ cắm mặt vào máy tính hay nghe sếp soi mói chân tơ kẽ tóc. Mình là loại rất ghét các thể loại nữ chính bánh bèo, yếu đuối, bị nam chính xỏ mũi dắt đi như chủ dắt chó. Tuy nhiên đối với nữ chính Cao Ngữ Lam của truyện, thật sự mình không biết xếp cô này vào loại gì… cho hợp. Đây có thể coi là một nữ chính đổ vỏ chính hiệu. Đường đường chị đang có tình yêu êm đẹp hạnh phúc thì bị bạn bè vu cho tội bắt cá hai tay, bị anti đến mức phải bỏ nhà lên thành phố khác sống. Lên thành phố, đi làm kiếm được công ti ngon ngon chút thì bị đồng nghiệp hãm hại, vu cho tội có quan hệ yêu đương đồng tính, thế là thôi chị lại một lần nữa xách túi ra đi tay trắng. Buồn đời, nữ chính đi uống say, mà hễ cứ say là 99,9999999% sẽ có chuyện xảy ra. Chị này xỉn quắc cần câu rồi chạy đi tìm đàn ông, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy mình trần truồng nằm trong chăn, nhưng bên cạnh không phải một anh chàng soái ca nhà giàu như thường thấy mà lại là một con chó con. Hoá ra người không cướp, chị nổi điên bắt trộm chó của người ta về, để người ta tìm đến tận cửa đòi chó. Mối lương duyên khó đỡ của anh chị nam nữ chính cũng từ đó bắt đầu. Hết lần này đến lần khác, Cao Ngữ Lam “tình cờ” gặp lại anh chàng Doãn Tắc chủ con chó: Đi ăn thì “nhặt” được cháu gái anh ta, đi café với bạn thì vào quán của chị gái anh ta. Đúng y như câu, ghét của nào trời trao của ấy. Mà thực ra, anh chàng chủ chó Doãn Tắc cũng không phải người quá tệ: Mặt mũi đẹp trai sáng sủa, tính cách hài hước, có tiền lại nấu ăn cực kì ngon, làm ông chủ một nhà hàng nổi tiếng. Duy có điểm trừ là nói nhiều mà lại còn độc mồm độc miệng, khiến người đối diện nổi khùng lên mới thoả mãn. Kể từ ngày gặp được cô gái “đổ vỏ” là Cao Ngữ Lam, Doãn Tắc càng ngày càng cảm thấy hứng thú với người phụ nữ ngốc hết thuốc chữa này. Mưa dầm thấm lâu, hai người cứ thường xuyên “tình cờ” gặp lại nhau, gặp mãi cũng thành yêu. Truyện có dàn nhân vật hết sức phong phú, ngoài nam nữ chính còn có chị gái nam chính, một đứa cháu gái, một cô em họ, một cô bạn bán bảo hiểm, một anh chàng bác sĩ “đồ tể”… Đôi khi theo dõi chuyện bên lề của mấy nhân vật phụ còn vui hơn cặp chính. Tôi đã đọc truyện này khá lâu về trước, và hẳn rất nhiều bạn cũng thế. Tác giả Minh Nguyệt Thính Phong luôn có kiểu viết truyện hài nhẹ nhàng và đáng yêu. Tuy nhiên có lẽ tôi không hợp gu với cuốn sách này nên chỉ thấy nó phù hợp đọc giải trí, kiểu đọc xong cái là não tự động reload lại, không để lại bất kì ấn tượng gì. Đoạn đầu truyện thì khá ức chế với tình huống của nữ chính khi rõ ràng bị đổ vỏ ba lần bốn lượt mà bạn bè xung quanh không một ai đứng ra bênh vực (có lẽ đoạn này tạo tình huống gay cấn hơi quá đà nên chỉ thấy hơi phản cảm). Nam chính theo như miêu tả là người nói nhiều, thẳng tính cùng hài hước, nhưng thật sự tôi thấy cái gì anh này cũng đạt mức nửa vời, nếu độc mồm thì mấy anh nam trong truyện của Dung Quang ăn đứt, về độ hài hước thì còn vô vàn câu chuyện khác khiến người đọc sặc nước bọt phì cười, thâm tình thì anh này càng thua F kun ngầu lòi hay Hà Dĩ Thâm 7 năm. Điểm cộng duy nhất của ảnh là nấu ăn ngon, nhưng mà tôi vẫn hi vọng được đọc nhiều hơn miêu tả các món ăn chứ không phải kiểu: “Anh bày cá ra đĩa, mùi thơm toả ra, tôi ăn ngấu nghiến.” Tóm lại đây là một câu chuyện tình yêu “kinh điển” thuần tuý, giá trị nhất là tình cảm giữa bố mẹ với con cái, chị em trong gia đình, còn lại tình yêu nam nữ thì cứ nhàn nhạt. Đầu truyện ấn tượng với màn bắt trộm chó của nữ chính thì cuối truyện lại quá dài dòng đoạn nữ chính về họp lớp, đáp trả người bạn năm xưa chơi đểu mình. Tuy nhiên review chỉ là ý kiến cá nhân của tui, các bạn fan của Minh Nguyệt Thính Phong đừng quá để bụng. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Trích đoạn: “Đầu tiên em cướp chó nhà tôi, sau đó nhặt được cháu gái tôi, bây giờ em lại thu phục chị gái tôi, bước tiếp theo chắc sẽ đến lượt tôi đúng không?” Doãn Tắc chớp chớp mắt, ra vẻ vừa xấu hổ vừa chờ đợi vừa e ngại: “Em định ra tay với tôi thế nào?” “Hay là em muốn đợi tôi ra tay với em?” Doãn Tắc ánh mắt sáng lấp lánh… _____________ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tựa truyện làm Hoa Ban tưởng rằng đây là truyện hài nhí nha nhí nhố, nam siêu thông minh, nữ cực ngốc nghếch, kiểu đối đáp “gây shock” hay những tình tiết khó đỡ giống Ăn xong chùi mép, Chờ một ngày nắng hay Sam Sam, tới đây ăn nè! Kì thực đọc rồi (thật ra là nghe rồi) mới phát hiện truyện này có phần nghiêm túc nhiều hơn bông đùa, một tiểu thuyết tình yêu nhưng lại chứa đựng những triết lý về cách sống, cách làm người. Này, chớ làm loạn! không có điểm nào để phê bình (hay chí ít là cái hay nhiều quá nên cái dỡ không đáng đồng xu), điều khiến Hoa Ban bực mình nhất chính là cái speed của audio. Người đọc khá từ tốn, nhẹ nhàng, chậm rãi, trong khi mình quen đọc ebook với cường độ 8 giây 1 trang. Thế là bộ audio ngốn toi 2 ngày vừa nghe vừa ngủ, vừa nghe vừa ăn cơm, vừa nghe vừa nấu cơm quét nhà, vừa nghe vừa … đi toilet >_< Haizz… khi cột kiên nhẫn của mình cạn máu trơ đáy bộ truyện cũng vừa lúc kết thúc. Đây là truyện dịch nên nghĩa rất chính xác, tình tiết liền mạch trôi chảy, chú thích về thành ngữ, chơi chữ gì cũng cụ thể cả. Từ bộ này, Hoa Ban quyết trở thành fan cuồng của bạn dịch giả greenrosetq nhà Kites. Trong truyện có nhiều nhân vật, mỗi người mang một cá tính riêng biệt, với một bản chất đại diện cho lối sống của các bạn trẻ. So với mặt bằng chung thì truyện này quá thực tế, không chút hoang đường, nói quá, phóng đại như các ngôn tình khác. Nếu NXB nào cảm thấy thiếu dự án in ấn thì Hoa Ban nhiệt liệt đề cử bộ này ^^ Mở đầu truyện là kiểu tình huống rất đỗi ngôn tình, dạng như nữ chính tình cờ vớt được một “người đàn ông đặc biệt”, được người ta chú ý và yêu vô điều kiện. Nhưng dần về sau, ta mới hiểu ra, cái mở đâu này là lừa tình để thu hút tính tò mò của người đọc. Khi nam chính kể lại quá khứ trước kia mà nữ chính không nhớ, Hoa Ban mới cảm thấy họ yêu nhau là hiển nhiên vì tình cảm này có gốc rễ căn cơ, có nguyên nhân nguồn gốc. Ở đời không có lửa thì sao có khói? Khó trách nó lại phát triển và tự nhiên như thế. Nhiều khi các bạn xem ngôn tình, coi phim Hàn quen rồi mới dễ dãi chấp nhận kiểu quan hệ “bỗng nhiên”. Bỗng nhiên va phải chàng trai “siêu phẩm” trên đường, bỗng nhiên chàng ta để ý tới nàng, bỗng nhiên người ta che chở cho nàng, rồi bỗng nhiên yêu nàng bất chấp tất cả. Phổ biến nhất là người đàn ông giàu có, lịch lãm, cá tính, mạnh mẽ, hoàn mỹ đi đem lòng yêu thương mãnh liệt một cô bé lọ lem tốt bụng, lương thiện, đáng yêu mà nhà nghèo. Và múa minh họa là các nhân vật phụ đóng vai trò chất xúc tác, họ sẽ trầm trố khi thấy chàng tặng hoa, tặng nhẫn, cầu hôn hay đơn giản là công khai quan hệ của 2 người. Những tình tiết mà “mọi người xung quanh” trợn trừng mắt, há hốc mồm, “cầm rơi xuống đất”, ngạc nhiên vô đối, vân vân và ve ve… sẽ khiến câu truyện lãng mạn hơn chăng? Khiến người thưởng thức khoái trá hơn chăng? Hoa Ban đánh giá thấp kiểu thị hiếu đơn giản, nhạt nhẽo như trên. Và chính vì thế mà mình thích Này, chớ làm loạn! Nam chính – Doãn Tắc không phải “đại thần” trời sinh IQ hơn người, dung mạo khuynh thành, khí chất bất phàm, oai phong lẫm liệt. Anh cũng không làm Chủ tịch tập đoàn, Tổng giám đốc, Lão đại xã hội đen gì cả. Anh không mang vẻ nam nhân “lạnh lùng” – tỏ ra ta đây rất pro, rất khác biệt, không ai có thể chạm vào, là một đẳng cấp khác so với phàm nhân xung quanh. Doãn Tắc bình thường như bất cứ người con trai nào bạn đụng mặt trên đường, thân thiện như cậu bạn học ngồi kế bên, trách nhiệm như người anh cả trong nhà và “con người’ như tất cả chúng ta. Dù như thế, trong trí tưởng tượng của bạn, anh ta vẫn là mẫu đàn ông lý tưởng, đẹp đẽ đáng mơ ước. Cái đẹp đó thoát ra từ nhân phẩm đạo đức, tính tình và quá khứ anh ấy trãi qua. Doãn Tắc chẳng học ở trường đại học danh tiếng, đi du học, hay thiên tài bẩm sinh trong lĩnh vực y khoa, kinh doanh hay nghệ thuật nào cả. Anh sớm bước vào đời bởi vì hoàn cảnh buộc phải thế. “Trường đời” mới là trường học tốt nhất, nơi cho ra những bài học khắc sâu trong trí nhớ, nơi tôi rèn bản chất để ta trưởng thành, nơi trãi nghiệm để tích lũy kinh nghiệm sống. Dõan Tắc được bộ mặt xã hội dạy dỗ, nuôi lớn. Anh không thể đĩnh đạt, trí tuệ, toát mùi vị “học thức” như người tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, anh không thể một tay che trời, dẫn dắt sự việc theo mong muốn, vững vàng không gì đẩy ngã như mẫu hình nam nhân của nhiều cuốn ngôn tình. Ở Doãn Tắc là sự giỏi giang đã qua rèn luyện, qua nhiều lần thất bại, qua vất vả khổ nhọc. Một người đàn ông thành đạt như thế là có thật chứ không phải kiểu trời sinh đã ngồi mát ăn bát vàng. Tính cách của anh ta rất đáng yêu, khiến người đọc phải cười, nhiều lúc lanh chanh lóc chóc như chuột Jerry, có khi lưu manh mặt dày như du côn đầu đường xó chợ nhưng cũng có lúc anh chân thành và dịu dàng như bạch mã hoàng tử, kiên cường bất khuất như dũng sĩ đứng dạy từ vũng bùn lầy,…khiến nữ chính si như điếu đỗ (Hoa Ban ngơ như đỗ điếu!?) Nữ chính cũng có cái tôi riêng, không phải người mềm yếu dễ ức hiếp, không phải kiểu chỉ có thể núp sau vạc áo của đàn ông. Ban đầu tuy cô nhát gan và thiếu bản lĩnh như về sau, qua sự ảnh hưởng của Doãn Tắc mà cô trưởng thành hơn, đổi cách cư xử, cách sống, biết đối diện với nghịch cảnh, biết kiên trì như ngọn cỏ dại mà vươn lên. Tình yêu đẹp ở chỗ ngoài cái ngọt ngào ái ái ân ân còn có sự dựa dẫm trong tâm hồn, sự khuyến khích động viên cho nhau, sức mạnh phi thường thúc đẩy nhau tiến bộ trong cuộc sống. Nếu ai chỉ mãi mê theo đuổi cảm giác gần gũi xác thịt, cảm giác được ấm áp yêu chiều, cảm giác dựa dẫm ỷ lại… thì đích thị là bạn chỉ ở cấp độ thấp nhất của Tình Yêu mà thôi! Tình Yêu trong này thanh sạch như vậy, đẹp đẽ như thế. Câu truyện tái hiện đầy đủ những cung bậc tình cảm của con người. Ví như tình bạn xúc động giữa Cao Ngữ Lam và Trần Nhược Vũ. Tình bạn qua một lần tổn thương nhưng vì biết hối cãi và quý trọng nhau mà lần nữa sống dạy, mãnh liệt hơn. Ví như tình thân gắn bó yêu thương giữa Doãn Tắc và chị ruột Doãn Ninh cùng với cô bé Nựu Nựu vô cùng đáng yêu. Người chị Doãn Ninh là động lực, là sức mạnh để Doãn Tắc không gục ngã, không khuất phục số mệnh. Anh đương đầu trong ngọn gió để che cản mưa bão cho chị gái yếu ớt sau lưng, để thay thế tình cảm người cha cho cô cháu gái còn quá bé bỏng. Chỉ cần như thế thôi, anh đã xứng đáng với hai từ “vĩ đại”, vì anh đang sống cho người khác, đang gượng sức làm tấm phao cho sinh mệnh khác. Thử hỏi trên đời, tất cả đàn ông đều làm được như thế chăng? “Hãy thẳng lưng và ngẩng cao đầu…” “Hãy dùng nụ cười để xem thường mọi khó khăn…” Cao Ngữ Lam đã học theo anh mà thay đổi bản thân. Đôi khi ngoài cha mẹ, người ta sẽ tìm thấy một “thầy giáo” như vậy trong đời mình. Người đó làm ta có thêm hy vọng, làm cuộc đời tươi sáng, làm con người lạc quan. Tình yêu đem lại những thực tiễn như thế mới có ý nghĩa và vững bền. Nhân vật nào trong truyện cũng đáng yêu hết (dĩ nhiên trừ phản diện ra). Mình thích nhất là bé Nựu Nựu cùng con chó Man đầu. Một người một con hành động giống như nhau, ngây thơ giống nhau và đáng yêu như nhau. Chỉ cần tình tiết nào dính tới cô bé và con chó là mắc cười và dễ thương hết. Ví như lúc Doãn Tắc phạt Man đầu úp mặt vào tường, lúc nó ngoeo ngoảy đuôi cầu lợi lộc từ người khác. Còn có lúc Nựu Nựu mè nheo, giở thói khôn ranh, lợi dụng bộ mặt baby lừa đảo tình yêu từ người lớn. Nhân vật bác sĩ Mạnh Cổ cũng đặc sắc không kém. Anh này với nam chính là một đôi địch thủ chuyên đấu võ mồm, hay vô cùng! Bộ truyện còn đặc biệt ở chỗ gây dựng những couple khó ai ngờ. Các nhân vật vì định mệnh mà va vào nhau, rồi một cách ngẫu hứng như sự tổ hợp nhiễm sắc thể mà có cặp có đôi. Bộ truyện kết thúc mỹ mãn với Doãn Tắc – Cao Ngữ Lam trọn đời có nhau, với Doãn Ninh – Quách Thu Thần tuy trắc trở nhưng vẫn còn hy vọng, với Mạnh Cổ – Trần Nhược Vũ hứa hẹn chuyện tình vui nhộn thú vị phía sau, với Doãn Thù – Ôn Sa mong ước tìm cuộc sống 2 người nơi miền đất hứa. Tất cả là hạnh phúc và hy vọng. Câu chuyện khép lại với cái HY VỌNG mãnh liệt như thế về tương lai. Mời các bạn đón đọc Này, Chớ Làm Loạn của tác giả Minh Nguyệt Thính Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng - Tiêu Thất Gia
Ở thời hiện đại thì Vân Lạc Phong nổi danh là thiên tài y học Trung Hoa. Tuy nhiên ngoài ý muốn lại chết đi,  linh hồn nhập vào đại tiểu thư phế vật của phủ tướng quân ở đại lục Long Khiếu. Phế vật này chẳng những văn không được võ cũng chẳng xong, lại thêm ngực to não như trái nho, ngang ngược kiêu ngạo tuỳ hứng, có vị hôn phu hoàn mỹ như thái tử còn chưa đủ, lại đi cướp đoạt mỹ nam giữa đám đông, dẫn đến dưới cơn giận dữ thái tử huỷ bỏ hôn ước. Nhưng phế vật không chịu nổi kích thích này, cuối cùng thắt cổ chấm dứt cuộc đời. Lần nữa mở mắt, nàng đã không còn là đại tiểu thư phế vật ngày xưa. Khế ước thần điển (*), ôm ấp không gian Linh Dược, cải tử hồi sinh, y tuyệt thiên hạ! Từ quý tộc hoàng tôn cho đến thế gia thương nhân, không ai không thi nhau nịnh bợ nàng, ngay cả thái tử điện hạ từ hôn trước đó cũng tìm tới cửa muốn hoà hợp lại lần nữa. (*): Sách thần. Đối với chuyện này, nam tử thần bí nào đó rốt cuộc không thể nhịn được nữa: "Nếu ai quấy rầy nữ nhân của ta nữa, ta liền làm cho kẻ đó có đi mà không có về!" *** "Ngươi uy hiếp ta?" khóe môi Bạch Túc gợi lên một độ cong, mang theo một tia nguy hiểm. Hắn ta dựa toàn bộ cơ thể lười biếng vào lưng ghế, tà khí nhướng mày: "Dung Tâm, ngươi hình như đã quên mất một việc, ngươi sợ người Lạc Phong Các, nhưng Bạch gia ta thì không! Hơn nữa ngươi đừng quên, hoàng tộc các ngươi cũng chỉ là một con chó do Bạch gia nuôi mà thôi! Ngươi lấy tư cách gì uy hiếp ta?" Nội tâm Dung hoàng hậu hoảng sợ, sao bà ta lại quên mất, trong mắt người thường thì Lạc Phong Các không thể trêu chọc, nhưng đối với con quái vật khổng lồ như Bạch gia, Lạc Phong Các dù mạnh nhưng cũng không đỡ được một kích của Bạch gia! "Bạch thiếu gia, ta...." Dung hoàng hậu khẩn trương, muốn giải thích thì lại bị giọng nói tà khí của Bạch Túc cắt ngang: "nha đầu Bạch Linh kia cũng họ Bạch, chỉ tiếc là không phải người Bạch gia! Bạch Túc ta luôn cao ngạo, người ta không có, người khác cũng đừng hòng có được. Cho nên ta mới giúp ngươi hủy hoại Bạch Linh!" Nam nhân này bề ngoài nhiều nhất cũng chỉ hơn hai mươi, nhưng hắn ta luôn miệng gọi Bạch Linh là nha đầu, nghe thật quái dị. "Bất quá..." Bạch Túc dừng lại một chút con ngươi tà khí liếc nhìn Dung hoàng hậu: "ngươi cùng Bạch Linh đúng là không thể so sánh, Diệp Đổng coi trọng Bạch Linh cũng là chuyện dễ hiểu! Chỉ vì ghen ghét mà cầu xin Bạch gia ta giúp ngươi giết chết cô ta." Sắc mặt Dung hoàng hậu hiện giờ đã trắng đến không còn một giọt máu. Sự ghen ghét đối với Bạch Linh một lần nữa lại dâng lên. Tất cả mọi người đều cho rằng bà ta không thể so sánh với Bạch Linh, nhưng Bạch Linh kia ngoại trừ gương mặt ra thì còn có cái gì nữa chứ? Dựa vào đâu mà ai ai cũng tán dương ả? Bà ta chính là nhìn con hồ ly tinh kia không mắt! Nhưng con hồ ly tinh kia lại như âm hồn bất tán. Đã chết rồi mà còn để có nữ nhi của mình chạy đến đây. Quả nhiên cả hai mẹ con đều không phải thứ tốt lành gì! Nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai làm lung lây địa vị của bà ta hiện tại. ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng của tác giả Tiêu Thất Gia.
Ngụy Kiều Hoàng - Dương Quan Tình Tử
Ngôn Tuyên Nhi rất muốn khóc, vì cứu người rơi xuống nước xuyên qua đến cổ đại đã đủ xui xẻo, Cư nhiên lại cùng nữ hoàng trao đổi thân phận?! Làm ơn, nữ hoàng bề bộn nhiều việc, Trên vai gánh vác an nguy sinh kế dân chúng cả nước, nàng làm sao có thể đảm nhiệm? Vấn đề là, muốn làm một hôn quân, còn phải hỏi ý kiến vị hôn phu buông rèm chấp chính có chịu hay không, Sợ nàng làm loạn quốc, hắn mỗi ngày dậy sớm đưa nàng vào triều, cùng đến ngự thư phòng phê tấu chương, Nếu nàng không cẩn thận vào lúc thượng triều ngủ gật, phải để ý sợ bị hắn “Ám toán”,( ý chị là sợ bị anh trừng phạt thôi chứ không phải là giết người đâu nha ) Tấu chương thượng phê chỉ thị càng không thể loạn viết, nếu không sẽ chờ bị hắn dính chặt như con rện, Tối giận thật là, cung nữ thái giám lấy lời nói của hắn làm thánh chỉ, mà nàng nói liền tất cả đều là không khí Làm nữ hoàng như thế thật sự uất ức, nàng đơn giản ám chỉ muốn ngôi vị hoàng đế nhường ngôi cho hắn, Mà nàng, cam nguyện làm tiểu nữ nhân sau lưng hắn mà thôi, ai ngờ hắn nghe xong không vui lại phát giận, Vì trừng phạt nàng không chịu thụ giáo, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép , Nhưng lại quyết định trực tiếp giúp nàng “Chuyển đại nhân”….. *** Bất quá, kế hoạch luôn không cản nổi biến hóa. Ngay khi Thái Hậu mới kêu lan tuyển chọn ra một ngày hoàng đạo, Quân vương được cơ sở ngầm trong cung tiếp ứng, mang binh sát tiến hoàng cung, hơn nữa vào thẳng tẩm cung của nữ hoàng. Thị vệ trong cung ra sức chiến đấu, mà nguyên bản binh lực Quân Vương dẫn theo khi nhìn thấy Nghiêm Luân dẫn quân cùng nữ hoàng từ trong tẩm cung giết ra thì cảm thấy không đúng. “Ta chờ ngươi thật lâu.” Nghiêm Luân cười lạnh một tiếng, một đao chém qua, không giết hắn, mà là một đao giết chết Thụy Tân bên người hắn. “Đây là thay Phúc Khang báo thù. Kẻ kế tiếp,chính là ngươi.” “Đáng giận! Giết! Giết hết cho ta!” Quân vương đột nhiên hiểu được, đối phương lần này lấy dật đãi lao, mà hắn thế nhưng ngốc nhếch mấy tháng nghĩ đến bọn họ đã mất cảnh giác,đã muốn tổ chức đại hôn nên mới trực tiếp dẫn quân mưu phản. Tằng Tử Tuyền cũng dẫn binh gia nhập chiến cuộc. Người của hắn đều là giang hồ nhân sĩ, họ đều là công thần khi tìm ra được hành tung của Quân Vương. Trong khoảng thời gian ngắn, đao quang kiếm ảnh, chiến cuộc kịch liệt, nơi nơi đều là máu tươi, song phương ngươi tới ta đi, chém giết thảm thiết! Quân Vương đầy tay máu tươi, trên người máu bắn tung tóe, cả người xem ra dữ tợn vô cùng. Bỗng dưng, một đao phen bén nhọn trực tiếp đặt ở sau gáy hắn. Hắn rút khẩu khí lạnh, kinh ngạc trừng mắt nhìn Nghiêm Luân. Người đi đầu bị bắt, những người khác biết đại thế đã mất, đều vứt bỏ đao kiếm trên tay. Bọn thị vệ lập tức tiến lên bắt lấy bọn họ. “Ngươi muốn thế nào?” Quân Vương oán hận trừng Nghiêm Luân. “Những lời này để nữ hoàng đáp lại ngươi. Bất quá, cư nhiên mang binh phát động chính biến, ta nghĩ chỉ có một đường có thể đi, phải không?” Nghiêm Luân lạnh lùng trừng lại hắn,“Người tới, trói hắn lại.” Thị vệ lập tức tiến lên, dùng dây thừng buộc chặt hắn. ... Mời các bạn đón đọc Ngụy Kiều Hoàng của tác giả Dương Quan Tình Tử.
Tham Luyến - Nghê Đa Hỉ
Văn án: Không ai không biết Hàn Triệt mắt cao hơn đầu, vậy mà cuối cùng lại thua trong tay một cô nhóc. Chú Tề nhớ mấy ngày trước qua nhà Hàn Triệt lấy đồ, cô bé mặc váy màu trắng, ngồi xổm trên sàn nhà chơi với cún con. Hàn Triệt xoay người bế cô bé, đi lên lầu, "Nói bao lần rồi, mặt đất lạnh, lần sau đừng có kêu đau bụng với anh nha." Cô nhóc quàng tay ôm eo anh, giọng nói có chút cậy sủng mà kiêu: "Bụng đau đã có anh xoa cho em." Cô gái ngọt ngào, xinh xắn đáng yêu ở trấn nhỏ vs tổng tài bị ăn sạch không còn chút nào. *** Tình yêu của em, chính là trong một buổi chiều mùa hạ, lướt qua dòng người tấp nập, lướt qua những cơn gió mềm mại, lướt qua những bông hoa đang nhẹ rơi… và rồi lạc lối trong đôi mắt anh. Lần đầu tiên khi Hạ Đàn nhìn thấy Hàn Triệt là ở trong trấn nhỏ nơi mình đang sống. Anh cô đơn đứng ở bên kia đường, gương mặt nhìn nghiêng vào mặt hồ gợn sóng. Lúc đó, như có hàng vạn bông hoa lê trắng muốt xinh đẹp rơi vào thế giới của Hạ Đàn. Một thoáng gặp gỡ liền định trước là rung động khó có thể chối từ. Hạ Đàn khi ấy chỉ là một cô chủ nhỏ 18 tuổi ngày ngày phụ việc ở khách sạn của bố mẹ. Cô đáng yêu xinh đẹp và tràn đầy sức sống mới. Vì thế, cô gái nhỏ mang theo sự nhiệt tình của người bản địa nơi đây mà chạy đến muốn được giúp đỡ anh trai xa lạ kia. Thì ra, anh trai đó muốn tìm người. Mà vô tình người anh tìm kiếm cũng chính là người mà cô vô cùng thân quen. Duyên phận chính là một sợi dây kì diệu như vậy, cứ từng vòng từng vòng rơi xuống, kết nối những mối nhân duyên đầy bất ngờ. Những ngày ngắn ngủi Hàn Triệt ở trấn Thiệu này có lẽ là những ngày không thể quên được của Hạ Đàn. Mảnh đất cổ kính xinh đẹp nơi đây, cô đã từng dẫn anh đi khắp nơi. Họ ngang qua những dãy nhà nho nhỏ nép mình bên dòng sông dịu dàng. Họ đi dưới những hàng cây thay lá rụng đầy mặt đường. Họ băng qua cánh đồng lúa, lấp lánh nắng vàng dưới ánh mặt trời. Và họ đã từng ngồi chung với nhau tại một quán rượu nhỏ bên kia cầu… Nhưng, tất cả sẽ chỉ là ký ức đẹp với Hạ Đàn mà thôi. Bởi vì, anh cũng như những vị khách du lịch đến đây. Vô tình đi ngang qua, có cô làm bạn dẫn đường một thời gian ngắn ngủi. Anh sống ở thành phố phồn hoa xa xôi, anh còn công việc ở đó, anh cũng tìm được bà nội của mình và đưa bà trở về rồi… Cuối cùng, anh sẽ chẳng nhớ đến một cô nhóc ở trấn nhỏ từng vì anh mà vui vẻ chạy nhảy và muốn dẫn anh đi khắp mảnh đất này. Anh rồi cũng sẽ quên thôi… Mối tình đầu của Hạ Đàn cứ thế như bông tuyết đầu mùa, chưa kịp rơi đã tan vào gió mất rồi. Thế nhưng khi Hạ Đàn lên thành phố học Đại học, trong một lần đi chơi cùng bạn, cô thế mà lại thấy anh ở dưới lầu. Anh vẫn là anh, lạnh nhạt xa lạ với thế giới xung quanh. Anh bước đi thật nhanh, cô gái nhỏ chẳng thể theo kịp. Thế là bất chấp trời lạnh như thế nào, Hạ Đàn vẫn ngốc nghếch đứng ở cổng chờ anh đi ra. Từng giây từng phút, gió thổi tung mái tóc rối, làm đỏ hồng gò má nhỏ, vậy mà Hạ Đàn vẫn không rời bước. Và chính sự kiên trì của cô đã mang lại một kết quả tốt đẹp. Nhờ mối quan hệ thân thuộc với bà nội anh khi còn ở trấn mà cô được bà mời đến nhà anh chơi, được gặp lại anh vài lần… Mặc dù vậy, mối quan hệ của cả hai cũng chẳng tiến triển được bao nhiêu. Dường như, chỉ có Hạ Đàn là thích và dành sự quan tâm đặc biệt cho anh mà thôi. Đáng lẽ, Hạ Đàn vẫn còn có thể dũng cảm theo đuổi anh cho đến khi hết hy vọng. Nhưng sau một hiểu lầm nho nhỏ, Hạ Đàn cứ nghĩ rằng anh rất chán ghét mình. Thế nên, dù rất đau lòng thì cô vẫn quyết định từ bỏ đoạn tình cảm đơn phương này. Chỉ là, Hạ Đàn không biết, bông tuyết lúc trước, ở khoảnh khắc cô không ngờ nhất đã rơi xuống tim Hàn Triệt rồi. Hàn Triệt là một tổng giám đốc lạnh lùng, trầm tĩnh. Với anh thế giới chỉ có những sắc màu đơn điệu và tẻ nhạt. Hạ Đàn bước vào cuộc sống của anh, như một tia nắng ấm bất chợt đi ngang qua mảnh đất lạnh giá ấy. Thế nhưng, anh lại không thể cảm nhận được cô đã có vị trí như thế nào trong trái tim mình. Cho đến khi trong một lần vô tình gặp lại, Hàn Triệt thấy Hạ Đàn đang bị thương rất nặng bên kia đường. Vẫn là cô gái nhỏ gầy đáng yêu đó nhưng giờ anh thấy giọt nước mắt cô rơi, như những mảnh vỡ cứa qua tim anh. Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy đau lòng đến vậy. Anh vẫn còn nhớ rõ, nụ cười rạng rỡ xinh đẹp của cô khi còn ở trấn nhỏ. Và cả những khi anh bắt gặp vội vã cô trong ngôi nhà của mình. Thế mà, cô cứ thế biến mất một thời gian dài. Mà ngày gặp lại, lại trong hoàn cảnh đáng thương như vậy. Đến lúc này Hạ Đàn mới biết, thật ra Hàn Triệt chưa bao giờ từ chối cô, tất cả chỉ là hiểu nhầm và đã được tháo gỡ. Vậy thì, cô lại tiếp tục theo đuổi anh thôi nhỉ? Do chân Hạ Đàn bị thương rất nặng, Hàn Triệt liền đưa cô về căn hộ của mình chăm sóc. Mỗi ngày có cô ở bên cạnh đều là những ngày thật bình yên ấm áp. Cô sẽ đợi anh về cùng ăn tối. Tiếng cô nói, tiếng cô cười dịu dàng xuyên qua tim anh. Căn nhà có cô liền trở thành nhà thật sự, nơi anh sau mỗi ngày mệt mỏi đều muốn trở về. Bởi vì anh biết, cô sẽ luôn đợi anh ở đó và mỉm cười hỏi anh đã ăn gì chưa? Từng chút một rung động đã biến thành yêu thương trong lòng Hàn Triệt lúc nào không hay. Anh chợt nhận ra, mình muốn chăm sóc cho cô gái nhỏ này, đưa cô đi khắp nơi, nhìn cô mỗi ngày đều căng tràn nhựa sống và nở nụ cười hạnh phúc nhất trên đời. Hạ Đàn, là em từng theo đuổi anh trước. Bây giờ, anh tình nguyện vì em đi qua hết quãng đường dài này để có thể bên nhau. Sau đó, chính là những tháng ngày chìm trong yêu đương ngọt ngào đến mức tan chảy của Hàn Triệt và Hạ Đàn. Anh lớn hơn cô 8 tuổi, trưởng thành và chín chắn rất nhiều. Vì thế, anh luôn yêu thương sủng ái cho cô gái nhỏ đến mức người khác vô cùng ghen tị. Bởi không ai biết, có lẽ vào khoảnh khắc khi cô băng qua đường ở trấn nhỏ chạy đến bên anh thì ông trời đã sắp đặt cô chính là định mệnh tình yêu của anh rồi. “Nếu không phải em, anh sẽ không biết thế nhưng chính mình cũng sẽ tham luyến nhân gian tình ái.” *** Hạ Đàn từ bên ngoài trở về, trong tay xách theo hai con cá, là tây thôn Lưu nãi nãi đưa nàng. Lưu nãi nãi là cái goá bụa lão nhân, không có con cái. Hạ Đàn cảm thấy nàng một người lẻ loi, ngày thường không có việc gì liền đi nhà nàng bồi nàng tán gẫu, giúp nàng làm điểm việc nhà. Lưu nãi nãi niệm nàng hảo, mỗi lần tổng tìm mọi cách muốn đưa vài thứ cho nàng. Này hai con cá đó là ngạnh đưa cho nàng, đẩy đều đẩy không xong, không thu liền không cho nàng đi thăm nàng. Hạ Đàn xách theo hai con cá vui mừng mà về nhà. Nhà nàng ở tại Giang Nam trấn nhỏ, vùng này là trứ danh du lịch khu, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới du lịch, cùng đoàn, tự do hành, có ba năm kết bạn, cũng có một mình một người. Hạ Đàn gia ở trong trấn khai một nhà khách điếm. Dù sao cũng là nhân khí thực vượng du lịch cảnh khu, hơn nữa khách điếm hoàn cảnh cùng phục vụ đều thực không tồi, cho nên vẫn luôn không lo sinh ý. Đương nhiên, nhà bọn họ khách điếm thuộc về kinh tế thoải mái hình, cùng cách vách con phố năm sao cấp khách sạn cũng không thể so. Hạ Đàn xách theo hai con cá trở lại khách điếm, Tiểu Trương cùng thanh thanh đứng ở cửa, hai người hết sức chuyên chú mà nhìn bên ngoài, biểu tình còn hơi có chút kích động. Tiểu Trương là trong tiệm quét rác, thanh thanh là đài đăng ký, đều là hai mươi mấy tuổi cô nương. Này hai người ngày thường cũng không khác yêu thích, liền thích đánh vọng soái ca. Hạ Đàn cười tủm tỉm thò lại gần, tay đắp thanh thanh bả vai, theo các nàng hai tầm mắt ra bên ngoài nhìn xung quanh, “Lại phát hiện cái gì cái gì soái ca lạp?” “Bờ sông, nhìn đến kia chiếc chạy băng băng xe không?” Thanh thanh giơ tay chỉ hạ, “Chạy băng băng xe bên cạnh cái kia.” Kỳ thật không cần thanh thanh chỉ, Hạ Đàn liếc mắt một cái liền thấy được. Đó là một người ăn mặc màu đen tây trang nam nhân, vóc dáng rất cao, vai rộng chân dài, dáng người so TV thượng nam mô còn hảo. Quan trọng nhất chính là gương mặt kia, ngạnh lãng đường cong, thâm thúy đôi mắt, cao thẳng mũi, hơi nhấp môi mỏng. Hắn đang ở gọi điện thoại, ấn đường nhíu lại, tựa hồ có chút không vui. Hạ Đàn xem vào mê, nàng lớn như vậy chưa từng thấy quá dài đến như vậy đ ... Mời các bạn đón đọc Tham Luyến của tác giả Nghê Đa Hỉ.
Người Trong Lòng
Năm nay Chu Duyên Xuyên ba mươi tuổi. Từ khi xuất nghệ đến giờ, anh chưa từng truyền ra tai tiếng gì quá khích, có tiếng là người khiêm tốn, nhã nhặn trong giới giải trí. Vì tài năng và sự cố gắng, nỗ lực của bản thân, anh trở thành ảnh đế, người theo dõi hâm mộ hàng vạn... Công thành danh toại, nhân phẩm không thể chê, con người thành thục, mị lực toả ra khắp nơi. Biết bao cô gái xem anh như ông xã trong mơ. Nhưng không ai biết trong lòng anh đã có một hình bóng. Cả đời này của anh không cầu mong gì, chỉ mong cho cô gái trong lòng mình một đời bình yên. Chu Duyên Xuyên: Năm nay tôi ba mươi tuổi. Tôi yêu một người, cô ấy nhỏ hơn tôi bảy tuổi. Nói cách khác, khi tôi học đại học, cô ấy mới chỉ là học sinh sơ trung, tôi dùng mười tám năm để chờ cô ấy xuất hiện, dùng năm năm để cùng cô ấy trưởng thành, dùng bảy năm để chờ cô ấy quay lại. Sau đó dùng cả đời để đưa tay che chở cô ấy, yêu thương cô ấy. Một thân hào quang thì sao, hàng chục ngàn người chú ý thì sao, chỉ cần em không thích, anh có thể vì em mà từ bỏ. ______________ Nhân vật chính: Chu Duyên Xuyên - Hà An Nhiên Nhân vật phụ: Quần chúng ăn cẩu lương  *** Đây là câu chuyện tình giữa nam diễn viên Chu Duyên Xuyên cùng nữ họa sĩ Hà An Nhiên.  Mẹ của Chu Duyên Xuyên – Triệu Ức Từ và mẹ của Hà An Nhiên - Thẩm Bội Tuệ là hai người bạn thân, vì không có thời gian chăm sóc cho Hà An Nhiên nên bà gửi cô ở nhà người bạn của mình nhờ chăm sóc dùm. Và từ đó trở đi, sau lưng Chu Duyên Xuyên luôn có một cái đuôi bám theo. Hà An Nhiên cùng Chu Duyên Xuyên và hai người bạn của anh là Tề Nghiễm Ninh và Hà Tùng Nghị cứ như vậy cùng nhau lớn lên. Vì nhà chỉ có một người con trai duy nhất là Chu Duyên Xuyên, không có con gái nên cha mẹ anh hết mực cưng chiều Hà An Nhiên và Chu Duyên Xuyên cũng không ngoại lệ. Bất giác anh cưng chiều cô, sủng cô từ lúc nào không hay, anh đối xử cô khác với mọi người, ánh mắt anh nhìn cô khác với nhìn mọi người. Nói thế nào nhỉ? Ôn nhu, trìu mến. Điều này khiến có người thầm yêu anh – Hà Tụng Nghị cảm thấy vô cùng ghen tỵ với Hà An Nhiên và trong lúc không kiểm soát được cảm xúc, cô đã làm một điều khiến cho gia đình Hà An Nhiên biến mất khỏi thế giới của Chu Duyên Xuyên và gia đình anh. Năm đầu tiên sau khi cô biến mất, Chu Duyên Xuyên điên cuồng tìm kiếm cô nhưng kết quả nhận được vẫn là con số không, anh chỉ biết lao đầu vào công việc, thật nổi tiếng, để cô có thể nhìn thấy anh.  7 năm sau, trong lúc hộ tống bạn thân là Tống Trân thử vai cho một bộ phim, Hà An Nhiên đã vô tình gặp lại Chu Duyên Xuyên. Cũng không thể nói là vô tình được, sau khi nghe bạn thân Tề Nghiễm Ninh gặp Hà An Nhiên ở hành lang ngồi chờ, anh đã đi ra đó gặp cô. Lần này Chu Duyên Xuyên thề sẽ không để mất cô nữa, anh tìm cách lấy được địa chỉ nhà cô, xâm nhập vào thế giới của cô.  Nam chính rất yêu nữ chính, vì muốn cô có thể yêu đương công khai, không bất cứ áp lực gì từ công chúng, anh nguyện từ bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình, quay về tiếp quản công ty cha mình để đứng phía sau cô, bảo vệ cô, che chở cho cô.  Ngoài chuyện tình giữa nam nữ chính ra, bên cạnh còn có chuyện tình của Tề Nghiễm Ninh và Trình Trăn cũng không kém phần đáng yêu. Nữ phụ Hà Tụng Nghị không đáng ghét như mọi người nghĩ, cô ấy cũng rất đáng thương. Bên cạnh đó còn có nam phụ Từ Diễm và người yêu nam phụ - Bùi Nhạc cũng đáng thương không kém.  Thứ mình không thích ở truyện này là mối quan hệ Chu Duyên Xuyên và nữ phụ Hà Tụng Nghị, nữ phụ cứ mập mờ, Chu Duyên Xuyên thì biết cô ấy thích mình nhưng hình như lại không muốn phá vỡ đi tình bạn bao nhiêu năm, cho tới tận khi Hà An Nhiên quay trở lại, chuyện năm xưa khơi dậy, anh mới đi điều tra, lúc này anh mới thẳng thắn đối mặt với Hà Tụng Nghị nói rõ ràng. Nói tóm lại, ngoài trừ yếu tố đó ra thì mình cảm thấy đây là một câu truyện có thể đọc giải trí được, nhẹ nhàng, không cẩu huyết, truyện không quá dài cũng không quá ngắn. *** Trong văn phòng vang lên tiếng “rầm” do đồ đạc rơi xuống đất cùng với tiếng quát tháo điên loạn của Đường Giai. Thư kí đứng bên ngoài văn phòng với gương mặt khủng hoảng, ông chưa từng thấy giám đốc tức giận đến mức này. Đường Giai cầm ly nước trên bàn ném xuống đất, tiếng “choang” của thủy tinh vỡ vang lên, mảnh vụn rơi đầy đất. “Chu Duyên Xuyên, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận!” “Một ngày nào đó, mày sẽ phải hối hận về những gì mày đã nói với tao hôm nay!” Đường Giai vừa ném đồ vừa hung ác nói. Vương Bách nhìn Đường Giai đang nổi cơn thịnh nộ, cẩn thận mở miệng: “Đường tổng, vậy bây giờ ngài phải làm sao bây giờ?” Đường Giai dần dần bình tĩnh lại, bà ta ngồi trên ghế, tay nắm chặt tay vịn. Một lát sau, dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, khóe môi bà ta nhếch lên một nụ cười, Vương Bách nhìn mà lạnh người. “Hà An Nhiên, tôi không động vào được, nhưng người bên cạnh cô ta mà tôi còn không dám động vào sao?” “Đường tổng, ý ngài là…” “Đưa iPad cho tôi.” Bà nói với ông ấy. Vương Bách nhanh chóng cung kính đưa iPad cho bà ta, Đường Giai bấm vài cái trên iPad, sau đó đưa lại cho ông ấy. Vương Bách không hiểu lắm nhưng vẫn nhận iPad, sau đó ông liền tỉnh ngộ. Trên màn hình là một cô gái, với một đôi mắt đào hoa xinh đẹp. “Điều tra cô ta cho tôi, nhớ kỹ, tôi cần thật chi tiết, hiểu chưa?” “Tôi hiểu.” “Ừ, đi làm đi, còn có, tìm người dọn dẹp nơi này đi.” “Vâng.” Sau khi Vương Bách ra ngoài, tâm tình Đường Giai tốt lên kì lạ, nếu bà không thể động vào Hà An Nhiên, vậy chỉ có thể xui cho bạn của cô ta. ... “Gần đây Tống Trân giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, gọi điện thoại không nghe, nhắn tin cũng không trả lời.” Tôn Duyệt cảm thấy kì lạ, hỏi Hà An Nhiên. “Nghe trợ lý cậu ấy nói, hình như là ở đoàn làm phim thì phải.”   Mời các bạn đón đọc Người Trong Lòng của tác giả Tống Cửu Cận.