Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bọn Làm Bạc Giả

Paris, những năm đầu thế kỷ 20, định mệnh đã mang tên thiếu niên ngông cuồng bỏ nhà đi, chàng nhà văn lãng tử mê phiêu bạt, gã tú tài nuôi mộng thi thư, quý phu nhân bạc nhược vì tình, tay sinh viên trường y bội bạc và cậu học sinh sa đọa bởi cám dỗ đến với nhau, rồi từng người họ lại nối kết với những người khác, tạo nên một mạng lưới quan hệ chằng chịt… Không có một cốt truyện rõ ràng, không có một đường dây xuyên suốt, từ đầu đến cuối Bọn làm bạc giả là dòng chảy tùy hứng của số phận mà qua đó, bằng ngòi bút tài tình André Gide đã tạo nên một thế giới nhân sinh sâu thẳm, đi tới tận cùng vùng tăm tối trong bản thể con người. Được xem là tác phẩm tiêu biểu cho sự nghiệp sáng tác của Gide, cuốn sách này hàm ẩn cái chân lý văn chương trác tuyệt của ông và nhờ vậy mà trở nên bất tử. Nhận định "Bọn làm bạc giả là một cuốn bách khoa hiếm hoi về sự hỗn hoạn, nhu nhược và tuyệt vọng của nhân loại." - Nhà xuất bản Penguin Books "Tiểu thuyết của Gide mải mê chiêu đãi chúng ta một bữa tiệc đầy ắp những nốt nhạc và thanh âm, một mạng lưới chồng chéo những âm mưu và định mệnh. Nhưng sự hòa trộn đó không tạo nên một bản tạp âm chối tai mà là một phức điệu đích thực, một sự hỗn độn trong trật tự, hệt như một khúc fugue đầy biến động và vô phương hướng của Bach." - Giáo sư Robert Wexelblatt *** “Hình như họ muốn làm chúng ta tưởng rằng con người không có lối thoát nào khác ra khỏi tính ích kỷ, ngoài một lòng vị tha còn gớm ghiếc hơn! Tôi cho rằng nếu có cái gì đấy bỉ ổi hơn con người, và đê hèn hơn, thì đấy là số đông người. Chẳng có lí lẽ nào có thể thuyết phục được tôi là đem cộng những cá thể nhớp nhúa lại sẽ cho ra được một tổng thể tuyệt vời. Chẳng lần nào bước chân lên xe điện hoặc xe lửa mà tôi không ao ước xảy ra một tai nạn khủng khiếp biến cái đám người rác rưởi đó thành một đống nhão nhoét; ồ, kể cả tôi, tất nhiên…” ------------------- “Bọn làm bạc giả” là cuốn tiểu thuyết được coi như dấu mốc quan trọng trong sự nghiệp sáng tác của André Gide. Chính bản thân tác giả cho rằng, đây là cuốn tiểu thuyết đầu tiên trong sự nghiệp của ông, bất chấp cả việc nó được viết  khi A. Gide đã 60 tuổi và có một sự nghiệp sáng tác đồ sộ trước đó. “Bọn làm bạc giả” có nhiều tầng hình ảnh được đan lồng với nhau: những thiếu niên bị sa đà vào cuộc hoan vui; sự lưu hành tiền giả khiến người ta phải đặt ra câu hỏi: tiền giả chỉ đơn giản là tiền hay là sự phơi bày cảm xúc dối trá của con người; chuyện ngoại tình của các ông bố bà mẹ; chuyện sáng tác văn chương, chữa bệnh tâm thần bằng phương pháp tâm lí,…những vấn đề mang tính chất thời sự nóng hổi lúc bấy giờ. Cuốn tiểu thuyết mở ra từng dòng tự sự về thiếu niên ngông cuồng bỏ nhà đi, chàng nhà văn lãng tử mê phiêu bạt, gã tú tài nuôi mộng thi thư, quý phu nhân bạc nhược vì tình, tay sinh viên trường y bội bạc và cậu học sinh sa đọa bởi cám dỗ đến với nhau, rồi từng người họ lại nối kết với những người khác, tạo nên một mạng lưới quan hệ chằng chịt…Các nhân vật được xây dựng rất phức tạp với nhiều lớp lang về xuất thân, tư tưởng, hành động, tái hiện một bức tranh toàn cảnh đời sống tầng lớp thị dân Pháp cuối thế kỉ XIX, đầu thế kỉ XX.  “Bọn làm bạc giả” không được sắp xếp theo trình tự thời gian nhất định mà bị phá vỡ khi A.Gide đã đưa vào tác phẩm những trang nhật ký của nhân vật nhà văn Édouard. Ông đã viết rất nhiều tác phẩm và tác phẩm tiếp theo đây cũng có cái tên “Bọn làm bạc giả”, nói cách khác, cuốn sách của A.Gide là tiểu thuyết bên trong tiểu thuyết .  *** Bernard tự nhủ: - Bây giờ nghe như có tiếng bước chân ngoài hành lang thì phải. Hắn ngẩng đầu nghe ngóng. Không phải: cha và anh hắn ở lại tòa án, mẹ hắn bận đi thăm viếng, chị gái đi dự hòa nhạc; còn thằng út, thằng Caloub, thì trường học đã cầm chân hắn mỗi ngày sau khi bãi trường. Bernard Profitendieu ở nhà hì hục học thi tú tài, còn ba tuần lễ trước mặt hắn nữa thôi. Gia đình tôn trọng sự tịch mịch của hắn, ngạ quỷ thì không. Bernard đã cởi áo veston mặc ngoài mà vẫn khó thở. Từ khung cửa sổ mở ra đường, chỉ có sức nóng ùa vào. Trán hắn nhễ nhại. Một giọt mồ hôi chảy xuống sống mũi, và rơi xuống lá thư hắn đang cầm nơi tay. Hắn nghĩ: “Diễn trò nước mắt rồi đây. Nhưng thà chảy mồ hôi còn hơn là chảy nước mắt.” Phải, ngày tháng đã rành rành. Không nghi ngờ vào đâu được: thư liên quan đến Bernard, chính hắn. Thư gửi cho mẹ hắn, một lá thư tình mười bảy năm xưa, không kí tên. - Chữ cái này là nghĩa gì? Chữ V, cũng có thể là N lắm chứ... Có nên hỏi mẹ không?... Mình hằng tin tưởng ở sự biết điều của mẹ. Mình tự do tưởng tượng một ông hoàng nào đó. Còn hơn nếu vỡ lẽ mình là con của một tên ma cô nào thì sao? Không biết cha đẻ là ai, mình mới đỡ sợ phải giống ông ta. Mọi cuộc điều tra đều sinh trói buộc. Đáng kể chăng là sự nhẹ nhõm. Đừng đào sâu. Hôm nay thế cũng đủ cho ta rồi. Bernard gấp thư lại. Thư cùng một khổ giấy với mười hai lá thư khác trong gói. Một dải màu hồng buộc lại tất cả mà hắn không cần phải tháo ra, hắn chuồi thư vào đó để thắt cả xấp lại như cũ. Hắn đặt xấp thư vào chiếc hộp nhỏ rồi đặt chiếc hộp vào ngăn kéo bàn. Ngăn kéo không phải mở ra, nó đã tiết lộ bí mật bằng ngỏ trên. Bernard chắp nối những miếng rời của mặt gỗ đỡ tấm mã não phủ lên. Hắn nhẹ tay thận trọng, sập tấm mã não xuống, đặt lại lên trên đó hai giá đèn bằng pha lê cùng với chiếc đồng hồ kềnh càng mà hắn vừa mới đem ra sửa chơi. Đồng hồ gõ bốn tiếng. Hắn vặn lại cho đúng giờ. - Hai cha con ông dự thẩm và ông luật sư không về trước sáu giờ đâu. Ta đủ thì giờ. Thế nào cũng phải cho ông dự thẩm về thấy trên bàn tờ thư đẹp đẽ trong đó ta sẽ nói ý nghĩa sự ra đi của ta. Nhưng trước khi viết, mình thấy rất cần giải thông tư tưởng một chút đã và đi tìm gặp thằng bạn Olivier để cầm chắc một chỗ đậu, ít nữa là tạm thời. Olivier bạn thiết của ta ơi, đã đến lúc ta thử lửa tính chiều lòng của cậu và để cho cậu chứng tỏ giá trị của cậu với ta. Cái đẹp trong tình bạn của hai đứa chính là từ trước tới nay chúng ta chưa hề lợi dụng nhau. Nào! Yêu cầu giúp đỡ một việc ngộ nghĩnh chắc không đến nỗi tẻ nhạt. Phiền nỗi Olivier không ở một mình. Mặc, ta sẽ tìm cách tách riêng hắn ra. Ta muốn cho hắn hoảng kinh vì sự trầm tĩnh của ta. Chính trong cõi bất thường mình mới cảm thấy mình tự nhiên hơn hết. Con đường T..., nơi Bernard Profitendieu sống cho tới hôm nay ở gần sát vườn Luxembourg. Tại đây, cạnh hồ nước Médicis, trên lối đi nhìn xuống hồ nước, mấy đứa bạn hắn có thói quen hẹn nhau mỗi ngày thứ tư từ bốn đến sáu giờ, chuyện trò về nghệ thuật, triết học, thể thao, chính trị và văn học, Bernard bước đi rất nhanh, nhưng khi qua khỏi cổng vườn, hắn nhác thấy Olivier Molinier và lập tức chậm chân lại. Cuộc hội họp hôm đó đông đảo hơn lệ thường, có lẽ vì đẹp trời. Có vài đứa nhập bọn mà Bernard chưa quen. Mỗi đứa trong bọn trẻ này, hễ đứng trước cả bọn, là đóng một vai trò và hầu như mất hết tự nhiên. Olivier bừng đỏ mặt khi thấy Bernard đi tới và, khá đột ngột, hắn bỏ người thiếu nữ đang chuyện trò, lảng ra xa. Bernard là bạn thân thiết nhất của hắn, vì thế Olivier vô cùng thận trọng không làm ra vẻ gì là kiếm tìm hắn; đôi khi hắn còn vờ vĩnh không trông thấy Bernard nữa là khác. Trước khi tới với Olivier, Bernard phải đối đầu với nhiều nhóm, và chính vì cũng giả vờ không tìm kiếm Olivier nên Bernard còn chần chờ. Bốn đứa bạn trong bọn đang đứng quanh một đứa nhỏ người để râu đeo kính xấp xỉ lớn tuổi hơn mấy đứa kia, đang cầm cuốn sách. Hắn tên Dhurmer. Dhurmer ngỏ lời với một đứa trong bọn một cách đặc biệt hơn, nhưng lấy làm sung sướng rõ rệt vì được cả bọn lắng nghe. Dhurmer nói: - Mày nghĩ coi. Tao gắng tới trang ba mươi vẫn không thấy màu sắc gì hết, một chữ để mô tả cũng không. Chàng ta nói về một người đàn bà, áo đỏ hay xanh tao cũng chẳng hay chứ đừng nói gì. Tao, hễ không có màu sắc thì giản dị lắm, tao chẳng nom thấy gì. Và vì cần đại ngôn, nhất là vì hắn cảm thấy mình bị coi như mất bớt vẻ chững chạc, hắn nhấn mạnh: - Tuyệt đối không thấy gì hết. Bernard không để tai tới thằng khoa ngôn nữa, hắn xét thấy không nên bỏ đi quá vội, nhưng hắn đã bắt đầu nghe bọn kia cãi cọ ở sau lưng và Olivier trở lại nhập bọn sau khi bỏ rơi người thiếu nữ; một đứa ngồi trên chiếc ghế dài đọc báo Action Française. Olivier Molinier, giữa bọn chúng, sao trông trịnh trọng thế! Hắn vẫn là một trong mấy đứa nhỏ tuổi nhất. Khuôn mặt còn trẻ thơ và ánh mắt của hắn biểu lộ sự sơ khai của tư tưởng. Hắn dễ đỏ mặt. Tính tình đằm thắm. Dù hắn tỏ ra hòa nhã đối với mọi người, không hiểu một sự dè dặt khó hiểu nào đó, một sự e ấp nào đó vẫn ngăn cách hắn với bạn bè. Hắn khổ tâm vì điều đó. Không có Bernard thì hắn đã khổ hơn. Giống như Bernard lúc này, Molinier ghé vào từng nhóm một lát vì nể bạn, nhưng những điều hắn nghe, không có gì khiến hắn lưu tâm. Hắn nhòm qua vai thằng đọc báo. Bernard, không quay lại, nghe Olivier nói: - Mày không nên đọc báo, nó làm mày ứ huyết. Và tên kia đáp trả lại chanh chua: - Còn mày, hễ ai nói tới Maurras(1) là mày xanh mặt. Tiếp theo, một tên thứ ba, giọng giễu, hỏi: - Bộ mày thích những bài của Maurras sao? Và tên thứ nhất đáp: - Chán ngấy, nhưng tao thấy Maurras có lí. Kế đó, một tên thứ tư mà Bernard không nhận ra giọng: - Còn cái gì không làm mày ngấy, mày đều tưởng là thiếu bề sâu? Tên thứ nhất cãi lại: - Mày tưởng chỉ cần ngốc là chọc cười được ư? - Lại đây! - Bernard vừa nói nhỏ giọng, vừa đột ngột nắm lấy tay Olivier. Hắn kéo Olivier đi ra xa mấy bước. - Trả lời mau, mình có chuyện gấp. Cậu có nói với mình là cậu không ngủ cùng một tầng lầu với hai ông bà, đúng không? - Mình đã chỉ cửa phòng mình cho cậu rồi, cửa phòng mở ra ngay cầu thang, đi một nửa tầng lầu là lên nhà chính. - Cậu có nói em cậu ngủ chung với cậu? - Phải, thằng Georges. - Cậu và Georges không thôi? - Ừ. - Thằng nhỏ biết kín miệng không? - Nếu cần. Tại sao thế? - Là thế này. Mình đã bỏ nhà, hay nói đúng hơn, tối hôm nay mình sẽ bỏ nhà. Mình chưa biết đi đâu. Cậu có thể chứa mình một đêm không? Olivier mặt tái bệch hẳn ra. Chấn động quá mãnh liệt, hắn không đủ sức nhìn Bernard. Olivier bảo: - Được, nhưng đừng đến trước mười một giờ. Mỗi đêm má xuống thăm hỏi trước khi đi ngủ rồi khóa cửa. - Thế thì làm sao... Olivier cười: - Mình có chìa khóa khác. Cậu sẽ gõ cửa khe khẽ để khỏi đánh thức Georges nếu hắn ngủ. - Liệu bác gác cổng có để mình vào không? - Mình sẽ báo cho bác biết. Yên trí! Mình với bác ăn ý nhau lắm. Chính bác cho mình cái chìa khóa kia đấy. Hẹn gặp lại. Hai người từ giã không bắt tay nhau. Và trong khi Bernard bỏ đi, nghiền ngẫm lá thư muốn viết mà ông dự thẩm sẽ phải bắt gặp khi trở về, thì Olivier, vốn không muốn người ta bắt gặp mình đứng riêng với Bernard, nên tìm tới Lucien Bercail mà bọn kia để cho đứng hơi riêng rời. Nếu không yêu Bernard nhất thì Olivier đã yêu thích Lucien lắm đấy. Bernard bạo gan bao nhiêu thì Lucien rụt rè bấy nhiêu. Ai nấy cảm thấy Lucien yếu ớt, dường như hắn chỉ sống bằng trái tim và trí tuệ. Hắn ít khi có can đảm sấn sổ tới, nhưng hắn đã mừng ra mặt ngay khi thấy Oilivier lại gần. Lucien có làm thơ chăng, mọi người đều nghi hoặc; tuy nhiên thiết tưởng Olivier là kẻ độc nhất được Lucien thổ lộ dự định. Cả hai lần ra mé khuôn viên. Lucien bảo: - Tôi muốn làm sao thuật lại, không phải chuyện một nhân vật, nhưng câu chuyện về một địa điểm, - đấy, chẳng hạn câu chuyện một lối đi công viên, như lối đi này, thuật lại những gì xảy ra - từ sáng tới chiều. Trước tiên bọn giữ em đến, rồi bọn vú em đeo những tấm dải... Không, không hẳn... trước tiên là người toàn màu xám tất cả, không phân biệt đàn ông đàn bà tuổi tác, để quét dọn lối đi, tưới cỏ, thay hoa, tóm lại để sửa soạn sân khấu và trang trí trước khi cổng mở, anh hiểu chứ? Bấy giờ bọn vú em vào. Bọn bé con vọc cát cãi cọ, bọn giữ em tát bọn nhỏ. Kế đó là các lớp học nhỏ bãi ra... thêm bọn đàn bà thợ thuyền nữa. Có những kẻ nghèo khó đến ngồi ăn trên ghế. Sau đó là bọn thanh niên kiếm tìm nhau, bọn khác trốn tránh nhau, bọn nữa đứng ngồi riêng, tư lự. Và kế đó là dân chúng, vào lúc nhạc trỗi lên và lúc các nhà hàng đóng cửa. Bọn học sinh, sinh viên như hiện giờ. Buổi chiều, bọn tình nhân hôn nhau, có những kẻ chia tay khóc lóc. Cuối cùng, hết ngày, một cặp người già... Và thình lình, một hồi trống khua: đóng cổng. Mọi người đi ra. Kịch chấm dứt. Anh hiểu chứ: một cái gì đó cho mình cái cảm giác thôi hết rồi của mọi thứ, cái cảm giác của sự chết... nhưng vẫn không nói tới cái chết, cố nhiên. - Phải, tôi hiểu lắm, - Olivier đáp, hắn đang nghĩ tới Bernard chứ có nghe lọt chữ nào đâu. Lucien hăng say nói tiếp: - Chưa hết, chưa hết! Tôi muốn, trong phần coi như màn vĩ thanh, chứng minh chính cái lối đi này đây, ban đêm, sau khi mọi người bỏ đi hết rồi, thì thanh vắng, đẹp hơn ban ngày nhiều; trong cảnh im lặng mênh mông, mọi tiếng động trong thiên nhiên xuất thần: tiếng vòi nước, tiếng gió trong lá, và tiếng lảnh lót của con chim đêm. Ban đầu tôi nghĩ tới chuyện thêm vào đó những bóng tối, có lẽ thêm những bức tượng... nhưng tôi cho rằng như thế lại nhạt nhẽo hơn; cậu nghĩ sao? Mời các bạn đón đọc Bọn Làm Bạc Giả của tác giả André Gide.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Rừng Thép
Tóm tắt, review và đánh giá sách Rừng Thép của tác giả Khí Ngô Câu: May mắn thay, rừng thép có anh(em). Nhắc nhở: Chu Cẩn VS Giang Hàn Thanh Kết hôn rồi yêu từ góc độ của nữ chính, hành trình dài trong tình yêu từ khía cạnh của nam chính. => Vì văn án quá ngắn nên Béo trích thêm một bài review nhỏ từ một bạn đọc nhé ^^ Nàng nào đã ngán sảng văn, ngán cao H muốn đổi gió thì có thể thử bộ ngôn tình trinh thám này. Xuất sắc luôn. Đọc lại nhớ một thời cày văn trinh thám của mẹ Đinh Mặc. Truyện có tính logic cao vì là trinh thám nên sẽ đề cập đến phá án, lần manh mối, suy luận, tâm lý tội phạm,… Xen kẽ với tuyến tình cảm của nam nữ chính và bí mật của 2 người. Tác giả hành văn khá chắc tay, biết tạo twist hợp lý nữa nên là đọc chỉ thấy bánh cuốn thôi. Xem nam chính và tên tội phạm vờn nhau âu cũng là cái thú vì sự biến chất và nguy hiểm của 2 anh là đỉnh của chóp rồi. Đọc gay cấn vô cùng. Spoil: nam chính và nữ chính đều là cảnh sát. Nam chính hồi bé từng bị trầm cảm, bạo lực. Chị nữ chính vô tình cứu rỗi và thế là anh stalk chị từ đấy, yêu trong điên cuồng, H trong truyện khá ít, nhưng ko hề làm giảm đi sự hấp dẫn của truyện đâu. Nhiệt liệt đề cử!  *** Tóm tắt: Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh là hai người bạn thời thơ ấu. Giang Hàn Thanh yêu thầm Chu Cẩn từ lâu, nhưng vì cô không nhớ gì về anh nên anh đã âm thầm theo dõi cô suốt 20 năm. Sau khi cha mẹ hai bên sắp đặt hôn nhân, Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh bắt đầu sống chung. Ban đầu, Chu Cẩn chỉ coi anh như một người bạn, nhưng dần dần cô cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho anh. Cùng lúc đó, Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh cũng tham gia vào những vụ án phức tạp, nguy hiểm. Họ cùng nhau phá án, cùng nhau trải qua những khó khăn, thử thách và cùng nhau trưởng thành. Review: Rừng thép là một bộ truyện ngôn tình trinh thám được viết rất logic và chặt chẽ. Tác giả đã xây dựng một thế giới quan rất chân thực và sống động, với những nhân vật có tính cách và số phận riêng biệt. Tuyến tình cảm của nam nữ chính được phát triển một cách tự nhiên và đáng yêu. Chu Cẩn là một nữ cảnh sát mạnh mẽ, cá tính, còn Giang Hàn Thanh là một nam cảnh sát trầm tĩnh, điềm đạm. Sự khác biệt về tính cách của họ đã tạo nên sức hút riêng cho câu chuyện. Bên cạnh đó, bộ truyện cũng có những vụ án phá án rất hấp dẫn. Tác giả đã đưa ra những tình tiết bất ngờ và những twist thú vị, khiến người đọc không thể đoán trước được diễn biến của câu chuyện. Đánh giá: Rừng thép là một bộ truyện rất đáng đọc dành cho những bạn yêu thích thể loại ngôn tình trinh thám. Bộ truyện có nội dung lôi cuốn, nhân vật được xây dựng tốt và cách hành văn logic, chặt chẽ. Điểm cộng: Nội dung lôi cuốn, hấp dẫn Nhân vật được xây dựng tốt Cách hành văn logic, chặt chẽ Có những vụ án phá án rất hấp dẫn Điểm trừ: Tuyến tình cảm của nam nữ chính có phần hơi nhanh Một số chi tiết chưa được giải thích rõ ràng Kết luận: Rừng thép là một bộ truyện rất đáng đọc dành cho những bạn yêu thích thể loại ngôn tình trinh thám. *** Kết hôn rồi yêu từ góc độ của nữ chính, hành trình dài trong tình yêu từ khía cạnh của nam chính. REVIEW Mỗi lần nghĩ tới cuộc hôn nhân hư hư thực thực giữa mình và Giang Hàn Thanh, Chu Cẩn liền có chút mơ hồ. Hai người quen nhau từ khi còn nhỏ, lớn lên cũng không thường xuyên liên lạc với nhau, bây giờ mới có thể gặp lại là do cha mẹ hai bên sắp đặt. Về chuyện hôn sự, cha mẹ nhà họ Giang và nhà họ Chu còn nhiệt tình hơn hai người trong cuộc. Giang Hàn Thanh và Chu Cẩn đã có vài lần hẹn hò. Còn chưa kịp xem tuổi của hai người có hợp nhau không, thì thế hệ trước đã suy nghĩ để họ về chung một nhà rồi. Chu Cẩn biết tuổi tác của cha mẹ cô đã cao, lại vẫn cứ không yên tâm về mình. Nếu nói về việc kết hôn, Giang Hàn Thanh là một người khá thích hợp, xét về thân phận, anh là giáo sư của Trường Đại học và Công nghệ, điều kiện tốt hơn cô một chút, có công việc ổn định và cuộc đời hiếm khi có thăng trầm. Xét về tính cách, Giang Hàn Thanh ít nói, tính tình cũng nhạt, nhưng không hề có một tật xấu nào, ít ra Chu Cẩn chưa từng thấy anh dính dáng đến rượu bia hay thuốc lá, phần nhiều là dành thời gian cho việc đọc sách. Thế nên khi Giang Hàn Thanh cầu hôn, Chu Cẩn đã đồng ý. Cuộc sống sau khi kết hôn của Chu Cẩn cũng không khác trước là mấy, công việc của cô trong tổ điều tra phá án khá bận rộn, có khi mấy tuần liền không về nhà của mình, nói chi đến việc gặp gỡ người chồng mới cưới là Giang Hàn Thanh. Vì không lấy tình yêu làm tiền đề hôn nhân, Chu Cẩn cứ nghĩ Giang Hàn Thanh kết hôn với cô cũng là vì đối phó phụ huynh trong nhà. Cho đến khi anh dùng giọng điệu tha thiết, chân thành như cầu xin của mình mà nói với cô “Chu Cẩn, sau này mình sẽ sống chung với nhau được không?, Anh cần em.” Có lẽ Chu Cẩn không biết, từ rất lâu, rất lâu về trước, cô đã trở thành vệt sáng nhỏ duy nhất trong cuộc đời tăm tối của Giang Hàn Thanh. Trước mắt anh có chút mờ mịt, lướt qua bả vai Chu Cẩn, anh nhìn thấy bầu trời sau lưng cô. Hoàng hôn phía chân trời ánh lên một màu đỏ cam lẫn với màu vàng rực, như một đám lửa bùng cháy dữ dội trong ánh chiều tà, vài tia nắng phủ lên tóc và má của cô một màu sáng nhẹ. Lộng lẫy và rực rỡ. Chu Cẩn nắm lấy cổ tay anh, thái độ kiên quyết đi về phía nhà mình, vừa đi vừa nói: “Giang Hàn Thanh, hãy tin em.” “…” Lòng bàn tay của cô đổ đầy mồ hôi, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua da thịt anh. Giang Hàn Thanh cảm nhận được trái tim của mình đang nóng dần lên. “Em đưa anh về nhà.” Có lẽ phần kí ức này đã bị Chu Cẩn lãng quên, nhưng đối với Giang Hàn Thanh, nó là bất diệt. Ba mẹ Giang Hàn Thanh ly hôn khi anh còn nhỏ, anh chuyển đến ngõ Chi Tử ở với ba mình. Khi đó sự nghiệp của ba anh vẫn chưa ổn định, luôn đi sớm về khuya mải lo làm ăn, nên không biết bảo mẫu được mình mời tới từ công ty để chăm lo cho Giang Hàn Thanh là một người đàn bà đã mất con của mình do ly hôn, bị biến dạng tâm lý, có xu hướng nhất định về trầm cảm và bạo hành. Giang Hàn Thanh bị bà ta hành hạ trong một thời gian dài, cho tới khi bị Chu Cẩn trốn trong nhà anh chơi trốn tìm phát hiện được. Cô kéo anh chạy ra khỏi căn nhà đó, như kéo Giang Hàn Thanh thoát khỏi bùn lầy. Lúc ấy, bọn trẻ con trong hẻm Chi Tử đối với một đứa nhóc mới chuyển nhà tới như anh cực kì coi thường. Đối với chúng mà nói, Giang Hàn Thanh là một “kẻ ngoại đạo”. Chỉ có Chu Cẩn, cô nhỏ bé nhưng nội tâm mạnh mẽ, ấm áp như ánh mặt trời, luôn ra sức bảo vệ anh "Nhớ kỹ tên em, sau này sẽ không ai dám bắt nạt anh nữa…”. Có lẽ Giang Hàn Thanh không biết, Chu Cẩn đối xử với ai cũng đều tốt như vậy, cha cô làm cảnh sát, nên từ nhỏ Chu Cẩn đã phải chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha mình, cũng tiếp nhận được tư tưởng phải bảo vệ và giúp đỡ những người yếu thế hơn mình. Nếu Chu Cẩn là ánh nắng mặt trời, thì Giang Hàn Thanh là một nhánh cây trong rừng, vì có ánh nắng mà tươi tốt. Nhưng ánh mặt trời đó không sưởi ấm cho riêng nhánh cây ngọn cỏ nào, mà là cho cả khu rừng. Giang Hàn Thanh chỉ nhận được một chút sự ấm áp đó, lại mang trong lòng chấp niệm suốt hai mươi năm trời. Anh lặng yên đi theo Chu Cẩn hai mươi năm, yêu Chu Cẩn hai mươi năm, cũng nhìn Chu Cẩn và Tưởng Thành bên nhau hai mươi năm. Nếu không phải Tưởng Thành mắc sai lầm, Giang Hàn Thanh vẫn sẽ mãi lặng lẽ như vậy, không tiếng động dõi theo Chu Cẩn. Nhưng giờ đây, anh đã có thể đứng bên cạnh Chu Cẩn, không hề cố kỵ mà nói với cô: “Điều tra vụ án là nhiệm vụ của em, nhưng với trách nhiệm một người chồng, anh sẽ bảo vệ em bằng mọi khả năng.” Tưởng Thành là nam phụ, nhưng mỗi lần đọc đến đoạn có anh lại làm tôi nghẹn lại, anh không xấu, nhưng lại thiếu sự may mắn để trở thành nam chính. Khi Tưởng Thành đồng ý làm điệp viên ngầm, Diêu Vệ Hải chỉ có hai yêu cầu với anh: thứ nhất, giữ vững lòng tin; thứ hai, phải sống. Tưởng Thành khi đó tự tin và bình tĩnh như vậy, khi nhận nhiệm vụ, anh chỉ có một câu: “Tôi sẽ làm. Tôi không thể nhìn Tiểu Ngũ rơi nước mắt thêm nữa.” Tưởng Thành từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, ngoài Chu Cẩn ra, trên đời này không có người nào thực sự quan tâm đến anh. Anh yêu Chu Cẩn không thiếu Giang Hàn Thanh, nhưng lại thiếu mất một phần tự tin, anh mang ơn nhà Chu Cẩn, nhưng rồi đó lại trở thành gánh nặng, làm anh không thể trực tiếp bày tỏ tình yêu của mình với cô. “Nếu tôi nói, tôi thích Tiểu Ngũ, chú Chu có đuổi tôi đi không?”. Tưởng Thành trong ngõ Chi Tử, kiêu ngạo như cỏ hoang bao nhiêu, thì lúc nói ra câu này, lại tự ti bấy nhiêu. Anh dùng cách của mình, âm thầm bảo vệ Chu Cẩn, cũng đẩy cô ra khỏi vòng tay anh. Ba người, mang trong mình lòng nhiệt huyết, đánh đổi thanh xuân và tuổi trẻ, tình yêu và tín ngưỡng, tạo nên những hành động chính nghĩa không cần hồi báo hoặc ghi công, tạo nên một Rừng thép có anh(em) và chúng ta. Giang Hàn Thanh hay Tưởng Thành, đều yêu Chu Cẩn theo cách riêng của mình. Nhưng Tưởng Thành dù có tốt thế nào thì cũng đã là quá khứ. Người bên cạnh Chu Cẩn ở hiện tại và trong tương lai chỉ có thể là Giang Hàn Thanh. Khí Ngô Câu chắc chắn đã luyện qua 7749 bộ phim TVB nên mới có thể tạo nên một Rừng thép đậm đà như vậy. Truyện viết rất logic, cách hành văn chặt chẽ, từng manh mối tưởng chừng rời rạc nhưng cuối cùng lại liên kết với nhau theo một cách rất thần kỳ, tạo nên sự thống nhất trong từng vụ án. Rừng thép thích hợp cho những bạn thích trinh thám, phá án, suy luận nhưng vẫn đầy đủ tuyến tình cảm của nam nữ chính. Chưa kể đến những plot twist làm người đọc không lường trước được, khó đoán diễn biến, gây bất ngờ trong từng chương truyện. Truyện có tag H văn nhưng tác giả không đặc tả nhiều về cảnh này, tần suất thưa thớt, phụ trợ cho cốt truyện là chính. Nhà Béo dịch thì khỏi lo, bao chất lượng. *** Cô đơn là gì? Là một mình bơ vơ lạc lõng giữa rừng thép* khô cằn sỏi đá, cố gắng làm việc không ngừng nghỉ để khỏa lấp đi sự đau khổ đến tột cùng? Hay âm thầm giấu mình trong bóng tối, gắng gượng trải qua cảm giác cô độc và giày vò vô tận, chỉ để bảo vệ người mình yêu thương đang vùng vẫy trong rừng thép lạnh lẽo kia? Chu Cẩn đã từng là một cô gái có tất cả mọi thứ, gia đình hạnh phúc, anh trai yêu thương chiều chuộng, cô và người cô yêu sắp sửa bước vào cuộc sống hôn nhân. Thế nhưng, tất cả những điều tốt đẹp ấy bỗng chốc vỡ tan kể từ ngày anh trai cô mất. Chu Xuyên ra đi, Tưởng Thành phản bội khiến trái tim cô như bị khuyết đi một mảng lớn, cả người chìm trong bóng đêm tối tăm, không còn là cô gái vui tươi rạng rỡ như lúc ban đầu. Thời gian trôi qua, nỗi đau cũng đã phai nhạt dần theo dòng chảy tháng năm, nhưng chấp niệm về cái chết của anh trai trong cô vẫn chẳng hề thay đổi. Cô luôn hy vọng sẽ có ngày mình có thể lật lại vụ án năm xưa, tìm ra kẻ đã hãm hại Chu Xuyên, để linh hồn anh được an nghỉ nơi chính suối. Sau khi suy nghĩ thông suốt, Chu Cẩn cũng đã mở rộng lòng mình hơn. Cô gặp được Giang Hàn Thanh dưới sự sắp đặt của gia đình, hẹn hò cùng anh trong vài tháng ngắn ngủi rồi quyết định kết hôn chỉ trong chớp nhoáng. Trong mắt Chu Cẩn, Giang Hàn Thanh là giảng viên trường Đại học Khoa học và Công nghệ, có điều kiện tốt, có công việc ổn định và cuộc sống hiếm khi gặp sóng gió phập phồng. Nhưng khi thật sự chung sống cùng anh, cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn, cô mới biết anh còn phức tạp và trải qua nhiều biến cố hơn cô nghĩ rất nhiều. Chính anh là người đã cùng cô và đồng đội đi qua biết bao vụ án lớn nhỏ, là người đã cố gắng cùng cô lật lại vụ án “8.17” năm xưa và cũng chính là người luôn âm thầm lặng lẽ đứng ở phía sau che chở cho cô trước những nguy hiểm mà cô phải đối mặt. Càng tiếp xúc với anh, lớp băng tuyết bao phủ lấy trái tim cô dường như cũng từ từ tan đi, những cảm xúc đau đớn vì bị Tưởng Thành phản bội cũng đang dần được lấp đầy bởi vô vàn ấm áp. Rồi cho đến ngày kia, Chu Cẩn mới biết được một sự thật. Người đàn ông mà cô cho rằng cũng giống như cô kết hôn chỉ vì đã đến tuổi dựng vợ gả chồng hoá ra đã yêu cô từ rất lâu, luôn dõi theo từng bước chân cô, đồng hành cùng cô trên con đường tìm lại công lý. “Anh đều âm thầm bảo vệ cô. Tựa như hồi bé vậy, đi theo sau lưng cô.” Chu Cẩn đã từng không thể hiểu được tại sao Giang Hàn Thanh thỉnh thoảng lại nhắc đến Tưởng Thành trước mặt cô, trong đôi mắt đó ngập tràn sự ghen tuông và đố kỵ? Cũng không hiểu sao có đôi khi cô cảm thấy sự chiếm hữu của anh vô cùng lớn lao, như thể người ta chỉ chạm vào một sợi tóc của cô thôi cũng đã khiến anh tức giận đến điên rồi? Song Chu Cẩn lại không nhớ ra rằng, từ rất nhiều năm về trước, cô bé Chu Cẩn đã tự tiện xông vào thế giới tối tăm của cậu bé Giang Hàn Thanh, kéo tay cậu trốn chạy khỏi căn phòng u ám và người giúp việc ác độc. Chính cô đã mang ánh sáng đến bên đời anh, cũng trở thành vầng hào quang rực rỡ sưởi ấm trái tim đầy lạnh giá. Chàng trai ấy vì cô mà vứt bỏ tương lai xán lạn ở công an tỉnh, kiên trì muốn xin tham gia vào vụ án giết người hàng loạt ở Hoài Quang. Và cũng chính anh, chỉ vì một chiếc đồng hồ quả quýt có ảnh cô không biết bị rơi ở đâu mà kiên trì đi theo cô suốt ba năm không rời. Giang Hàn Thanh đã từng một thân một mình đấu tranh, dùng bao ý chí kiên cường vượt qua trăm ngàn gian khổ, vật lộn với bản thân để trở thành chàng trai khôi ngô, ưu tú, lành lặn đứng trước mặt cô như ngày hôm nay. Đã từng có khoảng thời gian anh ganh tỵ với Tưởng Thành biết bao khi anh ta có thể đường đường chính chính sánh vai bên cạnh cô, trong khi anh chỉ dám đứng nép mình trong bóng tối. Cũng có lúc anh vô cùng căm ghét Tưởng Thành, vì dù anh đã có được cô rồi, nhưng trong tim Chu Cẩn vẫn ngập tràn hình bóng anh ta.  Trải qua bao khó khăn gian lao, cuối cùng sự thật cũng đã được vạch trần, kẻ cầm đầu vụ án “8.17” và hung thủ thật sự đã giết anh trai cô cũng được đưa ra ngoài ánh sáng.  Trên con đường đấu tranh giành lại công lý ấy, đã có biết bao con người đã ngã xuống vì nhiệm vụ, vì lý tưởng, nhưng cũng luôn có những người mới tiếp tục tiến lên, kế thừa niềm tin và giữ vững nhiệt huyết của người đi trước, biến sự hy sinh của họ trở nên có ý nghĩa to lớn. Sóng gió qua đi nhưng chân tướng vẫn còn đó, có một vài sự thật đã khiến Chu Cẩn phải ngạc nhiên thảng thốt hoặc bật khóc nghẹn ngào, nhưng những gì đã qua không thể quay trở về được nữa và cả chuyện tình cảm cũng vậy. Quá khứ cô đã từng yêu sâu sắc Tưởng  Thành, nhưng trong khoảng thời gian tuyệt vọng nhất lại gặp được Giang Hàn Thanh, kết hôn cùng anh rồi dần dần yêu anh.  Mặc dù hai người đã có những hiểu lầm, tưởng chừng sẽ rời khỏi nhau, nhưng may mắn thay sự kiên trì và chân thành của Chu Cẩn đã làm lay động trái tim Giang Hàn Thanh, khiến anh đặt niềm tin vào tình yêu của họ thêm một lần nữa. “Em bằng lòng chấp nhận mọi thử thách. Giáo sư Giang, em muốn đối xử tốt với anh, muốn yêu anh, anh muốn trăng, em sẽ không hái sao.” Điều hạnh phúc nhất của cô, là đã gặp được anh trong cuộc đời này. … “Rừng thép” là một bộ truyện trinh thám cực kỳ đáng đọc mà mình nhiệt liệt đề cử đến mọi người. Đừng nhìn tag 18+ đánh lừa vì cảnh H trong truyện khá ít và rất hay, nó lột tả được tất cả những cảm xúc giày vò, những ham muốn chiếm hữu của Giang Hàn Thanh đối với Chu Cẩn, tựa như một loại gia vị làm cho truyện thêm phần sắc hương. Phần trinh thám trong truyện vô cùng gay cấn và hồi hộp, tất cả những vụ án trong truyện đều liên quan đến nhau và là chìa khoá mở ra vụ án cướp súng “8.17” năm xưa. Mình không spoil quá nhiều vì muốn mọi người tự tìm hiểu, nhưng hành trình để bắt được tên tội phạm đứng sau tất cả những vụ án trên khá là chông gai, gian khó.  Đã có biết bao người vì nằm vùng, vì nhiệm vụ mà phải đánh đổi rất nhiều, thậm chí là hy sinh cả mạng sống, nhưng cũng có những “cảnh sát biến chất” vì vòng xoáy danh lợi tiền bạc đã phản bội lại tín ngưỡng ban đầu.  Nam chính Giang Hàn Thanh là người có vẻ ngoài hiền lành thư sinh, nhưng thật ra anh đã có không ít lần đương đầu với “trùm cuối”, đã từng suýt chết, cũng vào cả trại cai nghiện. Mình thật sự rất khâm phục anh vì bản lĩnh phi thường và chấp niệm lớn lao dành cho Chu Cẩn, vì cô anh cố gắng vượt qua mọi giông bão, để có thể luôn dõi theo và bảo vệ cô. Điều gây tiếc nuối nhất có lẽ là cái kết dành cho nam phụ Tưởng Thành, hy vọng tác giả có thể tặng cho anh cái kết đẹp hơn ở một bộ truyện khác, vì thật ra “team nam phụ” của truyện cũng nhiều lắm luôn ^^ Thế nhưng, chuyện tình yêu vốn không có trước hoặc sau, không có sai hay đúng. Tưởng Thành ở bên Chu Cẩn trước tiên, nhưng người đã cùng cô vượt qua những ngày tháng khó khăn, ở bên cô những khi gặp nguy hiểm, thắp lên cho cô ngọn lửa hy vọng cùng quyết tâm chiến đấu lại chính là Giang Hàn Thanh.  Anh đến bên cạnh sưởi ấm tâm hồn cô, làm tan chảy trái tim băng giá của cô giữa khu rừng sắt thép lạnh lẽo. “Những tòa nhà cao tầng mọc san sát, mặt kính hiện lên màu xanh xám mang đến cảm giác lành lạnh, hời hợt như máy móc, khu rừng lấy sắt thép làm cốt tủy này mọc lên trong một vũng lầy tội ác. Tại nơi đây, cô đã trải qua một đoạn đường đời đớn đau nhất, khó thở nhất, vậy nên cô chưa bao giờ tìm thấy bất kỳ cảm giác đẹp đẽ nào ở nơi đây. Nhưng bây giờ, Giang Hàn Thanh đang đứng giữa muôn vàng ánh sáng rực rỡ. Chu Cẩn nghĩ, nếu một ngày nào đó cô và Giang Hàn Thanh cùng đứng bên bờ vực của cái chết, cô nhất định sẽ nhớ lại khoảnh khắc này. Ở nơi rừng thép, may mắn có người.” Mời các bạn mượn đọc sách Rừng Thép của tác giả Khí Ngô Câu.
Thiên Cơ Diệu Thám
Cao thủ lừa đảo trọng sinh thành tổ trưởng tổ trọng án, dựa vào kỹ năng phá án tài tình của mình mà trở thành Thiên Cơ Diệu Thám. *** Trong phòng nghỉ dành cho khách quý được trang hoàng xa hoa, một người trẻ tuổi làn da trắng nõn đang uống cà phê, bởi vì tay run rẩy dẫn tới cà phê tràn khỏi ly, rơi xuống trên mặt thảm mềm mại lại đắt giá. "Chu tiên sinh, không cần khẩn trương như vậy!" Lúc này, một vị trung niên mặc âu phục xanh đi tới an ủi, "Yên tâm đi, mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của chúng ta, đợi lát nữa ngươi chỉ cần làm theo kế hoạch là được!" "Ta..." Người trẻ tuổi họ Chu nắm chặt ly cà phê, khẩn trương nói, "Chúng ta làm vậy là lừa đảo! Thực tế vốn không hề có trò cá độ gì, tất cả những thứ này đều là các ngươi thuê người diễn kịch, nếu bị bắt, nhất định phải ngồi tù!" "Không thể nào?" Lúc này, một nam tử giữ lại chòm râu dê hung ác lắp bắp, "Lẽ nào tới lúc này rồi ngươi còn muốn thối lui?" "Chu tiên sinh." Nam nhân mặc âu phục xanh lại mỉm cười khuyên nhủ, "Chính vì nguy hiểm lớn nên chúng ta mới càng cần nhất lao vĩnh dật!" "Lão hữu nước ngoài kia là người có tiền, chỉ cần lát nữa mỗi một vị cổ đông chúng ta thêm 1000 vạn vào, dựa theo hợp đồng phân phối cổ đông, chắc chắn hắn ta sẽ lấy ra càng nhiều tiền hơn nữa!" "Này..." Chu tiên sinh rơi vào khó xử, "Ta... ta không có nhiều tiền như vậy!" "Tiểu Chu, vì lần đầu tư này, chúng ta đã hao tốn tâm huyết hơn một năm!" Chòm râu dê nói, "Nếu không phải nể tình ngươi cần dùng tiền gấp, sao chúng ta có thể kéo ngươi nhập bọn?" "Đúng vậy, công ty ngươi sắp phải xin phá sản." Âu phục xanh khuyên nhủ, "Tiền vừa đến tay, ngươi lập tức có thể khiến công ty ngươi khởi tử hồi sinh! "Nếu như ngươi mệt mỏi, vậy chỉ cần ném tiền vào tài khoản bảo hiểm, chừng đó cũng đủ để ngươi ăn cả đời!" "Cũng không phải ngươi chưa từng xem qua tài liệu." Chòm râu dê nói, "Robert trốn từ nước ngoài tới đây, tiền của hắn ta đều là tiền đen không thấy được ánh sáng. "Cho dù chúng ta có lấy, hắn ta cũng không dám báo cảnh sát! Báo cảnh sát sẽ bị điều về nước, đây vốn là cuộc buôn bán vạn vô nhất thất!" "Vậy... Được rồi..." Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tiểu Chu cũng có quyết định cuối cùng, "Ta đây lại bỏ thêm 2000 vạn, như vậy, đến lúc đó có phải ta sẽ được phân nhiều hơn một chút?" Nghe được lời này, âu phục xanh và chòm râu dê đầu tiên là sửng sốt, sau đó cả hai đều lộ ra nụ cười vui mừng. "Ha, tiểu tử ngươi..." Âu phục xanh vỗ vỗ vai của Tiểu Chu, vui mừng nói, "Nếu như vậy, phần của ngươi có thể hơn một ức!" "Thế nhưng..." Tiểu Chu thấp thỏm bất an nói, "Thế nhưng ta đã lấy cả tiền quan tài ra! Các ngươi ngàn vạn lần không thể có sai lầm gì!" "Ai ya, yên tâm đi!" Chòm râu dê nói, "Tất cả hành động ngươi đều có tham dự, tuyệt không có chút sơ hở nào..." "Giám đốc, giám đốc..." Lúc này, một nhân viên vọt vào nói, "Robert tiên sinh đã tới!" "Tốt, chúng ta đi thôi!" Âu phục xanh lại vỗ vai của Tiểu Chu, nhỏ giọng dặn dò, "Ngươi thoải mái một chút, cứ hành động theo kế hoạch là được!" Nói xong, ba người đi ra khỏi phòng nghỉ, tới một phòng họp được bài trí khá sang trọng. Lúc này, một người nước ngoài ăn mặc hợp thời trang đã tiến vào phòng họp, âu phục xanh và chòm râu dê vội vàng nhiệt tình chào hỏi... Sau một lát, song phương an vị, đi vào chủ đề chính. "Ai ya, hạng mục này có thể tính là tương đối quý hiếm! Ha ha..." Âu phục xanh nói với người nước ngoài, "Sau khi thương lượng, ba vị cổ đông chúng ta quyết định mỗi người lại đầu tư thêm 2000 vạn! "Cứ như vậy, tổng tiền đầu tư của chúng ta đã đạt đến một ức hai ngàn vạn, cho nên... Robert tiên sinh, người xem..." Sau khi nghe phiên dịch nói, Robert đầu tiên là do dự một chút, sau đó hắn ta bắt đầu thương lượng với trợ thủ, vẻ mặt vẫn nghiêm túc vô cùng... Mà trong quá trình chờ đợi, trên trán Tiểu Chu đã túa đầy mồ hôi lớn chừng hạt đậu, lộ vẻ khẩn trương tới cực điểm, hắn rất sợ âm mưu của bọn họ sẽ bị người nước ngoài này nhìn thấu. "Được rồi!" Thế nhưng mấy phút đồng hồ sau, phiên dịch của Robert lại dùng tiếng Trung nói: "Robert tiên sinh là một người giữ chữ tín, hắn ta sẽ dựa theo hợp đồng phân phối cổ đông trước đó mà đầu tư thêm hai ức, cùng phát tài, cùng phú quý với các vị cổ đông ở đây!" "Ha ha ha, quá tốt rồi!" Âu phục xanh vui vẻ vỗ đùi, tranh thủ thời gian đứng dậy bắt tay Robert. Mà Tiểu Chu vốn đang căng thẳng vô cùng cũng buông lỏng hơn một chút, ánh mắt hắn từ khẩn trương biến thành hưng phấn, tiện đà biến thành tham lam... "Tốt rồi! Nếu đã có cùng tiếng nói, vậy hay chúng ta bắt tay vào chính sự trước đi!" Chòm râu dê thừa cơ lấy laptop tới, ra hiệu cho mọi người chuyển khoản ngay. "Nếu hạng mục này đã do ta khởi xướng!" Âu phục xanh lấy điện thoại di động ra, dẫn đầu chuyển 4000 vạn tiền vốn của mình tới tài khoản đã được chỉ định. Sau đó, bản thân chòm râu dê cũng thao tác một lượt, chuyển tiền thành công. Đến phiên Tiểu Chu, Tiểu Chu hơi do dự một chút, nhưng vẫn móc điện thoại di động của mình ra, cũng chuyển tiền qua... "Robert tiên sinh, ngài cũng thấy thành ý của chúng ta rồi, kế tiếp đến phiên ngài!" Chòm râu dê chuyển laptop về phía người ngoại quốc. Ai biết, người ngoại quốc còn chưa kịp nói, đột nhiên cửa lớn phòng họp đã bị người đá văng! Sau đó, từ bên ngoài có rất nhiều người xông tới! "Tất cả chớ động!" Người đến cao giọng hô lên, "Cảnh sát đây, các ngươi đã bị bắt!!!" ... Mời các bạn mượn đọc sách Thiên Cơ Diệu Thám của tác giả Khoáng Hải Vong Hồ.
Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự
Văn án: Chín năm trước, nữ sinh Tiết Dịch bị đâm chết, hung thủ Phương Tử Oánh tự thú nhận tội. Chín năm sau, trại giam nữ ở thành phố Giang đột nhiên xảy ra án mạng. Chuyên viên kỹ thuật kiểm nghiệm dấu vết Tiết Bồng cùng đội đến hiện trường, phát hiện một trong số nghi phạm chính là Phương Tử Oánh. Phương Tử Oánh nói với Tiết Bồng: “Năm đó tôi không hề giết chị cô, hung thủ thật sự vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” "Trên thế giới chỉ có một chủ nghĩa anh hùng thật sự, đó chính là tình yêu tha thiết với cuộc sống sau khi nhận ra hiện thực của nó." -- Romain Rolland Hiện trường phạm tội: Đỏ và Trắng Đừng bao giờ để người anh hùng trong tâm hồn ta chết đi. *** Phần đệm: Khởi Đầu Của Tất Cả Tội ÁcĐây là một câu chuyện liên quan đến Đỏ và Trắng. Trích dẫn một câu nói của Friedrich Nietzsche: “Đừng bao giờ để người anh hùng trong tâm hồn ta chết đi.” * Vụ tai nạn xe xảy đến rất đột ngột. Lúc vụ việc xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, theo đó là tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, chiếc sedan màu đen bị một xe chở hàng phá vỡ vật cản đâm vào bên hông, đẩy nó vào một gốc cây bên đường. Đến lúc ngừng lại, chiếc sedan màu đen đã bị nghiền thành “bánh nhân thịt”, khói che lấp cả mui xe. Xăng nhỏ từng giọt xuống mặt đường, bỗng chốc đã dậy lửa. Tài xế xe chở hàng tỉnh lại, trên người chảy đầy máu, y dùng chút sức lực cuối cùng để mở cửa xe, sau đó ngã ra đất, lê cơ thể tàn tạ ra nơi an toàn. Rất nhanh sau đó đã nghe thấy một tiếng vang rần trời, hai chiếc xe phát nổ cùng lúc, khỏi lửa ngút trời. Người đi đường vội vã báo cảnh sát nhưng lửa cháy quá lớn, không ai dám tới cứu người. Cả chiếc xe nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng, cứ một chốc lại phát ra tiếng nổ, làn khói đen dày lan ra từ trong thân xe, cả hiện trường toả ra mùi cháy khét nghẹt thở. Không bao lâu sau, thân xe cháy rụi chỉ còn mỗi phần khuôn, để lộ hai cái xác chết cháy bên trong, da thịt bên ngoài đã cháy thành than đen xì dữ tợn, một người ngã ra ghế lái, một người ngồi ngửa phía ghế sau. Trong số những người qua đường vây quanh, có người đã nôn tại chỗ, còn có người cầm điện thoại chụp hình. Có người nói: “Trời ạ, thê thảm thật đấy!” Có người hỏi: “Có thấy rõ đã xảy ra chuyện gì không?” Lúc này, một người phụ nữ tình cờ đạp xe đi ngang qua, sau xe là một bé gái. Người phụ nữ xuống xe, lướt nhìn xung quanh, giật thót khi thấy cái xác cháy đen, vội vàng nói với cô bé ngồi sau: “Bồng Bồng, đừng nhìn con, đáng sợ lắm, mình về nhà thôi, bố cũng sắp về rồi.” Cô bé lại mở to hai mắt, liếc nhìn qua khe hở giữa đám đông. Khuôn mặt cô bé lập tức trắng bệch, hai mắt ngây ra nhưng lại không che mắt lại. Có một thi thể cháy sém ở ghế sau khung xe, đầu lệch một bên, tứ chi méo mó, như những cái cây khô nhe nanh múa vuốt nơi rừng sâu âm u trong truyện đồng thoại. Cô bé chưa từng thấy gì đáng sợ hơn thế, mãi đến lúc người phụ nữ đạp xe ra một đoạn xa, vẻ mặt của nó vẫn chết trân. Vào hôm xảy ra tai nạn xe, Trương Vân Hoa, mẹ của Tiết Bồng nhận được điện thoại đi ra ngoài. Lúc trở về, Trương Vân Hoa khóc rất lâu trong phòng, lại có điện thoại gọi tới, nói chuyện liên tục rất lâu. Ngày hôm sau, có vài người đã tới nhà. Tiết Bồng trốn sau lưng chị gái Tiết Dịch, mở to mắt nhìn các cô các chú ra ra vào vào nhà mình, hai đứa bé gái đều hơi không biết chuyện gì xảy ra. Tuy vẫn còn rất nhỏ nhưng chúng cũng có thể cảm nhận được không khí u ám kỳ lạ đang lan khắp căn nhà, nghe thấy tiếng mẹ khóc, biết nhà mình đã xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ. Còn nữa, cả đêm rồi bố không về, bố tăng ca sao? Mấy ngày sau, Tiết Dịch, Tiết Bồng cùng người mẹ khóc đỏ mắt cả ngày đến tham gia lễ vĩnh biệt người bố Tiết Ích Đông. Cũng không biết vì sao, sau khi đến nơi chưa được bao lâu, Tiết Dịch lớn hơn Tiết Bồng hai tuổi cũng bắt đầu khóc theo mẹ, có mấy cô dì đang an ủi cô bé. Tiết Bồng bắt đầu hoảng loạn, cô bé đi tìm mẹ Trương Vân Hoa hỏi: “Bố đâu rồi? Bố đi đâu vậy ạ?” Trương Vân Hoa ngồi xổm xuống, khản giọng nói: “Bố đến một nơi khác rồi, hiện tại không về được.” Mãi đến hai năm sau, Tiết Bồng dần dần hiểu chuyện, lúc này nó mới biết vào ngày ấy của hai năm trước, Tiết Ích Đông đột ngột lên cơn đau tim rồi cứ vậy mà đi. Chớp mắt lại qua một năm, Tiết Bồng giờ đã học lớp Hai. Có một hôm, sau khi tan học Tiết Bồng không về nhà ngay mà đến công viên nhỏ gần đó chơi cầu trượt với mấy đứa bạn cùng lớp. Có một cái cầu trượt rất cao, mấy đứa trẻ nhỏ hơn đều không dám leo lên. Thế nhưng Tiết Bồng đã cá cược với đám bạn, đứa nào không lên đứa đó là cún. Kết quả cả đám đều lên cùng nhau. Trong lúc lộn xộn, cũng không biết là đứa nào đã đẩy một cái làm Tiết Bồng té xuống dưới. Chắc là do trẻ con xương còn mềm, ngã như thế không có vấn đề gì lớn, Tiết Bồng chầm chậm đứng dậy, trán có chút vết xước nhưng trông cũng không phải nghiêm trọng, chỉ là hai đầu gối đều sứt toạc máu. Tiết Bồng khập khiễng đi về nhà, bị Trương Vân Hoa mắng cho một trận, nó cũng không dám nói mình chơi cầu trượt bị té, lại không nhìn thấy rõ là ai đẩy mình, hoặc là có lẽ vốn chẳng có ai đẩy, bên trên quá chật hẹp mà cả bọn lại chen nhau, nó đã tự không đứng vững mà té xuống cũng nên. Kết quả là tối đó, Tiết Bồng mơ thấy ác mộng. Hiện trường tai nạn xe đã trôi vào dĩ vãng, cái xác cháy đen ngẩng đầu sau xe hơi bị thiêu rụi lại lần nữa xuất hiện trong trí nhớ của nó. Trong giấc mơ, nó đang đi trên đường. Lúc sắp đến cổng trường lại nhìn thấy một người đàn ông người bốc đầy khói xông ra trên đường, gã nhìn thấy người là bắt lấy, bắt được lại cắn xé, người đi đường đều sợ mất mật, chạy tán loạn. Tiết Bồng đứng sững lại, nhìn chăm chăm vào bóng lưng người đàn ông. Đến lúc người đàn ông quay người qua, cô mới nhìn rõ, khuôn mặt gã cháy đen lộn xộn, hai hốc mắt trống không, khóe miệng bị thiêu cháy còn dính rất nhiều máu, tay vẫn vặn nửa cái xác của người mới bị giết chết ban nãy, đầu đã rơi ra. Người đàn ông đi về phía Tiết Bồng, với tay định bắt nó, Tiết Bồng chỉ biết quay đầu chạy. Người đàn ông vẫn đuổi theo phía sau, Tiết Bồng chạy thục mạng, nó sợ chết khiếp, chạy một mạch xông thẳng vào một căn nhà, được người trong nhà bảo vệ. Nhưng người đàn ông kia lại giết hết người trong ngôi nhà đó. Đêm hôm đó, Tiết Bồng tỉnh giấc trong tiếng thét thất thanh. Tiết Dịch cũng giật mình thức giấc bởi tiếng thét của Tiết Bồng, cô bé xuống giường đến gần bên chăn của đứa em, an ủi nó một lúc lâu rồi ngủ cùng nó. Ngày hôm sau, Tiết Bồng lại tiếp tục mơ thấy giấc mơ đó. Ngoài tình tiết trước đó vẫn được giữ nguyên, phía sau còn được thêm vào một đoạn, đại loại là nó lại chạy tới một nơi tiếp theo, người đàn ông đó truy đuổi tới cùng, lại giết thêm vài người… Cứ như thế lập đi lập lại nhiều lần, đến sau đó khoảng một tháng, Trương Vân Hoa mẹ Tiết Bồng cuối cùng cũng không còn bình tĩnh được nữa, đưa Tiết Bồng đến bệnh viện khám. ... Mời các bạn mượn đọc sách Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự của tác giả Dư San San & Mèo Macchiato (dịch).
Bướm Đuôi Nhạn
Bức tượng đài mang hình dáng bướm đuôi nhạn chính là một vẻ đẹp bất tử mà những con người đang tuyệt vọng đang hướng tới, và họ đã đồng ý tham gia vào một cuộc trao đổi: dùng cái chết để đổi lấy vẻ đẹp vĩnh cửu… Từ đó, một bức tượng đài đã hình thành, nhưng… tại sao bức tượng đài ấy lại mang dáng vẻ của một con ngài xấu xí chứ không phải một con bướm đuôi nhạn đẹp đẽ? Ai đã lừa dối những người quá cố? Phải chăng, sự lừa dối đó chính là một cách bạo hành tinh thần người đã chết, chỉ để làm thỏa mãn thứ dục vọng biến thái của kẻ sát nhân?  *** Cảnh sát phát hiện một Container đông lạnh có 14 thi thể. Có khả năng là một vụ tự sát tập thể, nhưng đằng sau đó liệu còn uẩn khúc nào khác? Nữ cảnh sát Kuroha cùng các thành viên trong tổ hợp tác điều tra để làm sáng tỏ vụ án… Trọng tâm của truyện là chủ đề tự sát tập thể. Nhiều con người trẻ tuổi vì trầm cảm, cô đơn đã phải tìm đến cái chết để giải thoát. Nhưng có lúc họ còn tìm đên những nhóm hội trong thế giới ảo để thêm dũng khí và đồng minh cùng về thế giới bên kia. Đó là bi kịch xã hội đang có xu hướng gia tăng tại nước Nhật mà chưa có giải pháp ngăn chặn. Hơi tiêc là tác giả không khai thác sâu hơn thế giới nội tâm phức tạp của các nạn nhân để người đọc thấu hiểu hơn nữa. Thú vị nhất truyện là đoạn nói về thế giới trong trò chơi ảo, nơi nhân vật nữ cảnh sát Kuroda tìm đến để cân bằng áp lực cuộc sống. Còn về mặt điều tra trinh thám ngắn gọn, không đặc sắc bất ngờ nhưng phản ánh khá chân thực nghề cảnh sát với áp lực, sự chèn ép, đối xử bạc bẽo… Chấm cá nhân 7.0-7.25/10 Phan Ba *** Tác giả: Mitsutaka Yuuki. Dịch giả: Yên Châu Thể loại: Trinh thám Nhật. Đánh giá: Tạm được, khó hiểu Mấy chục thi thể được phát hiện ở nhiều địa phương trên nước Nhật, tình trạng các thi thể đều được đông lạnh khiến phía cảnh sát đặt ra giả thiết tự sát. Cùng lúc đó, xảy ra vài vụ giết người bí hiểm ở các chung cư biệt lập. Nữ cảnh sát xinh đẹp Kuroha Yuu được chuyển từ đội cơ đội sang đội điều tra án mạng để cùng đồng nghiệp hợp tác phá án. Đội trưởng của cô liên tục gây rắc rối cho cô, ngoài ra Kuroha còn bị đe dọa bởi bọn giang hồ. Trong quá trình điều tra chậm chạp, phía cảnh sát cho rằng những người tự sát bị điều khiển bởi một kẻ giấu mặt, họ hy vọng lấy cái chết của mình để xây dựng một hình tượng bướm đuôi nhạn thật đẹp đẽ, nhưng dường như tất cả họ đều đã bị lừa. Để phục vụ công tác điều tra, Kuroha tham khảo ý kiến chị của cô – vốn là một bác sĩ tâm lý… Tuy quyển “Bướm đuôi nhạn” đoạt giải thưởng “Gương mặt mới về văn học trinh thám Nhật Bản lần thứ 12“ nhưng cá nhân Biển thấy nó không hay lắm. Có lẽ vì cách diễn đạt của tác giả cộng với cách dịch thuật khiến câu chuyện có nhiều đoạn khó hiểu đối với Biển. Không biết Biển có nghĩa sai không khi cho rằng dịch giả đã phải vật vã khó khăn khi dịch quyển này. Truyện có đề cập một chút đến thế giới ảo, được đưa vào nhiều yếu tố khoa học kỹ thuật và phân tích tâm lý nhưng thay vì tăng phần cuốn hút thì lại tác dụng ngược, khiến nội dung trở nên loãng, mơ hồ và nhàm chán. “Rối loạn hệ viền, hoặc là rối loạn thùy trước. Đó là sự sinh ra một cách bất thường các chất hóa học bên trong bộ não, là một loại bệnh tâm thần liên quan đến các hoạt chất hữu cơ. ‘ÁC’ chính là vậy… Con người sẽ dần trở nên lệch lạc do bị tổn thương hệ viền. Nếu thùy trước bị tổn thương thì sẽ không kiểm soát được ham muốn. Nếu nồng độ chất dẫn truyền thần kinh trở nên khác thường, sẽ gây ra xung đột… Tất cả kết hợp lại sẽ sinh ra người xấu trên thế giới này”.  Không biết có thể xem đây như giải thích khoa học về lý do tại sao có người xấu xa không nữa. Nhân vật Kuroha Yuu khiến Biển nghĩ đến nữ cảnh sát trong “Dâu Đêm Đoạt Mệnh”. Không biết thực tế thì sao nhưng trong hai quyển trinh thám Nhật này, người đọc đều nhận thấy nữ cảnh sát trong XH Nhật vẫn còn bị ảnh hưởng mạnh bởi tư tưởng trọng nam khinh nữ của đồng nghiệp nam, bị xem như vật trang trí / đồ chơi để xả stress chứ chưa được chân chính nhìn nhận như một cảnh sát. Bên cạnh đó, bản thân các nữ cảnh sát đó cũng chưa đủ cứng rắn, chưa có được tư tưởng độc lập để làm việc với các đồng nghiệp nam thích gây rắc rối. Dù xã hội có tiến bộ bao nhiêu, phụ nữ có học cao bao nhiêu thì đa số vẫn chưa thoát được cái vòng lẩn quẩn do chính mình và do người khác tạo ra. “Bướm đuôi nhạn” có cốt truyện khá sáng tạo nhưng Biển cảm thấy nó còn thiếu nhiều điều để có thể đạt tới mức hoàn hảo. Ưu điểm của quyển này là bìa sách thiết kế đẹp, trình bày tốt, chữ in to rõ, đặc biệt hình tượng con bướm trên bìa rất hợp với nội dung truyện. Đây là quyển sách Biển được tặng nhân cuộc thi Ảnh đẹp – Trích hay của Hội Thích Đọc Sách Tại Thái Bình, xin cảm ơn admin và nhà tài trợ đã đem đến cho Biển món quà xinh xắn này. (Sea, 19-12-2018) *** Hạt mưa rơi tạo thành những vòng tròn liên tục lan rộng trên mặt đất. Hiện tại vẫn chưa có kết quả. Đó là diễn biến mới nhất được cập nhật. Ageha có mặt ở địa điểm như mọi khi và bước vào cửa tiệm quen thuộc. Kiri ở đó. “Lâu rồi không gặp!" Kiri nói trong khi đang ngồi vắt chân đung đưa trên một chiếc ghế cao. Màu son môi đỏ hơn hẳn mọi khi. Ageha gật đầu chào, tiến lại quầy bar có vân gỗ nổi bật và ngồi xuống bên cạnh Kiri. "Đây!" Kiri nói và đưa cho Ageha một món đồ. "Có lẽ đây là thứ mà cô nhắc đến…” Ageha mở cái gói mới nhận được ra để xem thứ bên trong. Đó là một vật hình cầu nhỏ có màu xanh ánh thép được gắn với sợi dây bạc đang đung đưa. Nó là ngọc trai giả, tuy hơi méo mó nhưng quả thực người thợ đã làm rất khéo. Ageha ngắm nghía sợi dây chuyền trong khi đung đưa nó. Sau đó, hai tay túm chặt váy, cô quay về phía Kiri, bỗng nhiên cúi chào một cách lễ độ. Kiri mỉm cười. * Kuroha lao như bay lên cầu thang. Không biết từ lúc nào, nhóm cảnh sát điều tra đã vây kín trước cửa phòng 302. Kuroha vừa nhìn quanh vừa cố lấy lại hơi, đảo mắt tìm kiếm giám đốc. Ngay cạnh căn phòng đó, ở hành lang trước thang máy, giám đốc đang nói chuyện với một người thuộc tổ giám định. Thở đều nào, Kuroha tự ra lệnh cho bản thân. Thứ mùi của xác chết bắt đầu thối rữa đã lan tỏa đến tận chỗ cô. Kuroha cảm nhận được lớp son trên môi khi dùng tay bịt chặt miệng. Cô cảm thấy đôi môi bỗng trở nên nứt nẻ, có lẽ do hồi hộp. "Giám đốc!" Kuroha vừa gọi vừa đi như chạy trên nền nhà bê tông đầy vết bẩn. "Tôi đã tìm ra người thuê căn phòng." Giám đốc không quay lại khi nghe Kuroha gọi, chỉ giơ một tay lên, ra hiệu cho cô chờ. Ông hướng sự tập trung vào nhân viên giám định, sau khi ra hiệu cho Kuroha thì vừa đưa ngón tay kéo dãn nếp nhăn trên trán, vừa nghe nhân viên giám định báo cáo tình hình. "Có lẽ phải rắc thêm một ít bột nhôm nữa mới biết được kết quả thưa sếp." Nhân viên giám định nói. "Vừa rồi em vẫn chưa xác định được bất kỳ dấu vân tay nào để lại trong căn phòng đó." “Rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước. Khả năng đây là một vụ ám sát." Vị giám đốc vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo vest. Ông thấy Kuroha tiến lại. "Chắc chắn là vậy... Sao, có chuyện gì?" "Tôi đã tiến hành điều tra bên phía công ty quản lý." Kuroha lập tức đi thẳng vào vấn đề. "Người thuê phòng 302 chính là nạn nhân." "Quả nhiên là như vậy." "Vâng." Kuroha chìa tấm thẻ học sinh đang cầm trên tay ra. "Đây là giấy tờ tùy thân được tìm thấy trong cặp của nạn nhân, chứng tỏ nạn nhân còn đang đi học. Tôi đã trình ra giấy phép được cấp bởi tổ giám định. Sau khi công ty quản lý đồng ý hợp tác thì có được thông tin này." "Công ty đó có thể nhớ mặt từng đôi tượng ký hợp đống thuê phòng ư?" Ánh mắt giám đốc đầy vẻ nghiêm nghị, tóc ông đã có nhiều sợi bạc, cả người luôn mang phong thái của một thanh tra kỳ cựu đã trải qua nhiều vụ án. "Nạn nhân mới thuê phòng 302 cách đây bồn ngày." Kuroha từ tốn đáp lại. Giám đốc ngoảnh mặt sang phía khác. Sự thật Kuroha mới thông báo chỉ khiến tình hình hiện tại thêm lộn xộn. Cả hành lang như chìm vào một bầu không khí nặng nề. Sau vài giây im lặng, giám đốc nói: "... Cứ như cậu ta thuê phòng với mục đích để bị ám sát vậy." Ông nói như thể đang độc thoại. Kuroha gật nhẹ. Cũng không loại trừ khả năng đó. Mời các bạn mượn đọc sách Bướm Đuôi Nhạn của tác giả Mitsutaka Yuuki & Yên Châu (dịch).