Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Say Ngủ

Bạn sẽ chấp nhận đi bao xa để níu giữ những người mình yêu thương? Khi Olivia Brookes gọi điện tới đồn cảnh sát, trình báo sự việc chồng con mình mất tích, trong cô đồng thời có một niềm tin mãnh liệt rằng cô sẽ không bao giờ gặp lại họ lần nữa. Tại sao ư? Bởi đây không phải bi kịch duy nhất từng xảy đến trong đời cô. Hai năm sau đó, thanh tra thám tử Tom Doughlas lại được cử đến điều tra gia đình ấy, nhưng lần này, chính Olivia mới là người biến mất. Tất cả mọi bằng chứng đều cho thấy cô đã ở đây, trong chính ngôi nhà này vào buổi sáng hôm ấy. Thế nhưng ô tô của cô vẫn ở trong gara, bóp tiền vẫn nguyên trong túi xách đặt trên mặt bàn bếp. Cảnh sát muốn phát lệnh tìm kiếm và cầu cứu sự giúp đỡ, song chẳng hiểu vì sao, từng bức ảnh trong album gia đình, điện thoại lẫn máy tính cá nhân đều đã bị xóa bỏ. *** Tác giả Rachel Abbott sinh ra và lớn lên ở Manchester, Anh. Bà được đào tạo làm chuyên gia phân tích hệ thống nhưng lại mở công ty truyền thông đầu thập niên 1980. Sau khi bán công ty năm 2000, bà chuyển tới vùng Le Marche, Italy và bắt đầu viết lách. Rachel từng xuất bản các tiểu thuyết Only the Innocent (Chỉ là  kẻ vô tội), The Back Road (Lối sau) và Sleep Tight (Say ngủ). *** Cô gái mỉm cười lúc rời khỏi quán rượu đông nghẹt, ồn ào, những tiếng cười vẫn văng vẳng bên tai khi cô chật vật mở cánh cửa nặng trịch, để một luồng khí lạnh buốt ùa vào. Cô quay người và hét lên, “Đêm!” với bất kỳ ai có thể đang dõi theo mình, một vài cánh tay giơ lên chào tạm biệt, nhưng hầu hết còn đang bận giữ những ly bia, hoặc khua múa loạn xạ để nhấn mạnh một phần nào đó trong câu chuyện thú vị mới nhất đang được chia sẻ với bất kỳ ai sẵn sàng lắng nghe. Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô, chặn hết thứ ánh sáng màu vàng ấm áp cùng những âm thanh hân hoan của đám người trẻ tuổi đang vui thú. Đêm đen bủa xuống xung quanh cô và sự im lặng đột ngột ập tới như một cú đòn hiện hữu. Trong khoảnh khắc, cô đứng im bất động. Rùng mình trước cái rét đầu đông, cô siết chặt khăn quàng xung quanh cổ và khoanh hai cánh tay, co ro ôm lấy mình tìm hơi ấm. Cô thật sự sẽ phải tìm lấy một chiếc áo choàng mình thấy đủ ưa thích để mặc trong những dịp ra ngoài buổi tối. Mỉm cười trước ý nghĩ phù phiếm đó, cô tự nhủ chỉ mất có mười lăm phút đi bộ để về đến căn hộ của họ, cho nên nếu rảo bước thì chẳng mấy chốc cô sẽ được ấm áp. Không gian im lặng tạm thời bị gián đoạn khi cánh cửa quán rượu bật mở một lần nữa, ánh đèn từ phía trong hắt quầng sáng màu hổ phách ngang qua vỉa hè ẩm ướt. Cô nghĩ mình đã nghe thấy tiếng ai đó hét gọi tên cô, át cả tiếng nhạc ầm ĩ phát ra từ quán rượu ấm áp, nhưng cánh cửa đã đóng sập, tất cả lại chìm vào im lặng. Tại khu vực này của Manchester, vẫn còn vài người đang vội vã rảo chân, mất hút theo những con đường nhánh dẫn về nhà họ. Thời tiết khốn khổ và cái lạnh tê tái đầu mùa có vẻ đã giữ chân mọi người trong nhà tối nay, ai có thể oán trách họ được chứ? Phía trước cô vài thước, một cặp đôi đang dừng lại hôn nhau, cô gái choàng cánh tay quanh cổ chàng trai, đứng kiễng mũi chân lên, áp toàn bộ cơ thể mình vào người yêu, đêm tối dường như ấm áp hơn. Cô lại mỉm cười khi nhìn họ, nghĩ rằng khi yêu cảm giác thật tuyệt vời làm sao. Cô và bạn trai chỉ mới dọn về ở với nhau gần đây, cô chưa bao giờ hạnh phúc được như vậy. Cô đi đến chỗ giao với con đường chính, đợi ở chỗ băng qua đường. Không có nhiều xe cộ, nhưng đây là một trong những trục đường chính ra vào Manchester nên nó chẳng bao giờ hoàn toàn yên ắng cả. Cô hối hả băng qua khi đường phố quang hẳn, tiến về phía những con phố yên ắng hơn ở mé bên kia, rời xa dần những khu nhà cùng căn hộ hiện đại. Cô đã mừng run lên khi họ tìm được một căn hộ trong một ngôi nhà kiểu Victoria thời xưa - toàn bộ tầng trệt là của họ, mặc dù vẫn còn hơi nhếch nhác, song họ đang thu vén dần. Tuyệt vời nhất là nó lại nằm trên một trục đường có hàng cây xanh rất thanh bình, nhờ thế mà từng ngôi nhà đều trông có vẻ rất riêng tư. Cô rẽ vào con đường đầu tiên. Khu công viên nhỏ bên tay phải thường rất đông trẻ con chơi đùa, nhưng lại vắng tanh vào giờ này buổi tối, chuyển động duy nhất là từ một chiếc xích đu lẻ loi đang đung đưa nhè nhẹ, không hề phát ra tiếng. Đôi giày đế bằng của cô gõ nhè nhẹ trên vỉa hè, cô có cảm giác rất lạ như thể mình đang bị tách ra khỏi phần còn lại của thế giới. Cô liếc về phía ô cửa sổ của những ngôi nhà mình đi qua, nhưng hầu hết trong số chúng đều đã bị những bờ giậu cao chắn khỏi tầm nhìn, còn những chỗ cô có thể thấy được đều tối đen, chỉ có hình phản chiếu vô hồn của những ngọn đèn đường làm cho những căn phòng phía sau dường như vắng vẻ một cách kỳ quái. Cái cảm giác rằng mình không hề một mình len đến trong cô. Không phải một khoảnh khắc riêng rẽ - tiếng lẹt xẹt của một chiếc giày, thấp thoáng một bóng đen - khiến cô có cảm giác ấy. Mà là một thứ gì đấy hoàn toàn khác. Là cảm giác đôi mắt ai đó đang xoáy vào lưng mình. Cô chỉ biết như vậy. Người cô cứng đờ, mọi đầu dây thần kinh đều râm ran. Cô có nên vùng chạy không? Hay như thế sẽ là tín hiệu cho kẻ kia đuổi theo, tóm lấy cô? Cô có nên rẽ vào lối chạy xe của nhà ai đó? Nhưng gã có thể bắt kịp cô trước khi cô đến được cửa nhà. Hay sẽ tốt hơn nếu gã biết cô đã nhận ra gã? Nếu cô quay lại nhìn, liệu có thôi thúc hắn phản ứng lại hay không? Cô không biết nữa. Nhưng gã ở đó. Chỉ là cô không biết gã đang ở gần cô đến mức nào. Không hề suy nghĩ, cô xoay đầu thật nhanh. Đường phố vắng tanh. Gã không ở phía sau cô ư? Nhưng gã đang ở đâu đó, cô chắc chắn là vậy. Cô liếc nhìn qua bên kia công viên và nghĩ đến chiếc xích đu đung đưa. Gã có thể đang đi sát bên cô, nấp sau những bụi cây dọc vỉa hè tối om, không một ánh sáng. Tâm trí cô vụt nhớ đến một chuyện đã xảy ra lúc trước, cũng trong buổi tối nay. Xen giữa tất cả những tiếng cười và không khí vui vẻ ở quán rượu, có một khoảnh khắc cô đã cảm thấy không thoải mái. Cô đã xoay tròn rất nhanh trên chiếc ghế đẩu ở quầy rượu, gần như mong chờ sẽ nhìn thấy sự hiện diện của một gã đàn ông không quen biết đứng cách sau lưng cô chỉ vài phân. Nhưng chẳng hề có ai cả; thậm chí không có ai đang nhìn cô. Cô cố xua cái cảm giác đó đi, để cho sự vui vẻ của buổi tối lấn át cơn rùng mình ớn lạnh vì bất an và rồi dập tắt nó. Nhưng nó vẫn như vậy. Chính xác thì đó là những gì cô đang cảm thấy lúc này. Ngay phía trước là một lối vào công viên. Nếu gã ở trong đó và đang tới gần để tóm lấy cô thì đây chính là chỗ gã sẽ ra tay. Cô có vài giây để đưa ra một kế hoạch. Cô sẽ hành động như thể chẳng có gì phải lo lắng, đến khi tới ngang với cổng vào, cô sẽ bỏ chạy. Và nếu phải làm như vậy, cô sẽ hét thật to. Chỉ hai bước nữa thôi, cô sẽ đến được chỗ đó. Cô buông thõng hai tay, thả xuống hai bên sườn. Cô có thể nhìn thấy góc đường nhà mình ngay phía trước, nhưng thậm chí chỗ đó còn tối hơn, những thân cây đan kết dày kịt vốn rất được yêu thích hắt bóng đen xuống vỉa hè chật hẹp, mớ cành cây đen đúa trơ trụi của chúng lẫn vào bầu trời đêm. Một, hai - và chạy. Cô không dám liều liếc nhìn cánh cổng mở toang của công viên, cũng không thể nghe thấy tiếng ai đang bám đuổi theo mình do tiếng bàn chân giậm thình thịch cùng tiếng thở hổn hển của cô. Nhưng khi cô chỉ còn cách góc phố mười mét thì mọi chuyện xảy ra. Cô đã gần tới được đó, gần như đã về được đến nhà, gần như đã an toàn. Một bóng đen trồi ra từ phía sau cái cây đen đúa cuối cùng, đứng im bất động, hai chân xoạc rộng ra, đang chờ đợi để tóm lấy cô. Mời các bạn đón đọc Say Ngủ của tác giả Rachel Abbott.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Truy Tìm Dấu Vết
Định vị vệ tinh hiển thị, một chiếc xe hơi biến mất khỏi khu trung tâm thành phố, lại có thể đi xuyên qua tất cả các vật cản bằng tốc độ của tàu cao tốc, lao thẳng đến đích? Nhóm tội phạm ngông cuồng gây án, nhưng chưa bao giờ bị máy quay camera giám sát được bố trí thiên la địa võng quay được, do may mắn hay là đằng sau có cao nhân chỉ điểm? Hệ thống phòng bị an toàn của thành phố này đang đối diện với sự khiêu chiến trước nay chưa từng có! Và cảnh sát sau khi phân tích phát hiện ra, mục đích của nhóm tội phạm chỉ là vì muốn làm cho vụ án càng gây rúng động? *** M ười năm trở lại đây, ngành dịch vụ thiết bị an ninh của Trung Quốc phát triển thần tốc, camera giám sát đã trở thành thiết bị tiêu chuẩn của các thành phố, việc sử dụng những kỹ thuật mới như theo dõi tín hiệu, giám sát qua mạng đã thay đổi triệt để cách phá án của cảnh sát. Lịch sử phòng chống tội phạm của công an Trung Quốc đã bước vào thời đại điều tra hình sự điện tử một cách toàn diện. Hàng Châu là kinh đô của ngành dịch vụ thiết bị an ninh Trung Quốc, mấy doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh lớn nhất trong nước đều có mặt tại đây. Thành phố này đứng đầu trong nước, cả về phần cứng thiết bị an ninh và trình độ điều tra điện tử của cảnh sát. Năm 2016, Hàng Châu đăng cai tổ chức Hội nghị thượng đỉnh G20 - sự kiện hội tụ đông đảo lãnh đạo các nước. Nhưng ngay trước khi tổ chức Hội nghị thượng đỉnh nửa năm, đã xảy ra mấy vụ án khiến công tác đảm bảo an ninh của thành phố như thể có cũng như không. Một nhóm tội phạm chuyên đột nhập vào nhà riêng liên tiếp gây án tại các khu chung cư cao cấp, nhưng mạng lưới camera giám sát dày đặc không hề ghi lại được bất cứ hình ảnh nào của bọn chúng. Một chiếc ô tô có lắp đặt định vị vệ tinh biến mất khỏi khu vực nội thành, cuối cùng xuất hiện ở một vùng ngoại ô cách xa hơn 10km. Camera giám sát dọc đường hoàn toàn không chụp được hành tung của chiếc xe, còn định vị vệ tinh hiển thị, chiếc xe đã phóng điên cuồng đến đích với tốc độ gần 300km/giờ. *** Tử Kim Trần là tác giả Trung Quốc chuyên viết truyện trinh thám. Năm 2012, Tử Kim Trần vinh dự đoạt hai giải thưởng “10  tác giả xuất sắc trong năm” và “10 tác phẩm xuất sắc nhất” của văn học Thiên Nhai, Trung Quốc. Tính đến nay, các tác phẩm của Tử Kim Trần đã xuất bản tại Việt Nam gồm có: Mưu sát Đứa trẻ hư Tội lỗi không chứng cứ (đã chuyển thể thành phim) Sự trả thù hoàn hảo Người phát ngôn của thần chết Đêm trường tăm tối Người truy tìm dấu vết ... Ngoại trừ Người phát ngôn của thần chết, các tác phẩm khác của Tử Kim Trần như Tội lỗi không chứng cứ, Đêm trường tăm tối, Đứa trẻ hư, Mưu sát hay Sự trả thù hoàn hảo, ông đều lấy nhân vật hung thủ làm trung tâm. Phần lớn tác phẩm, độc giả đều ít nhiều đồng cảm với kẻ gây ra tội ác. Người truy tìm dấu vết là tác phẩm thứ hai mà ông Tử quyết định ẩn danh hung thủ để độc giả phán đoán. Tất nhiên, câu chuyện này không thể nói là hấp dẫn như những tác phẩm trước đây, tuy nhiên chất lượng logic chuẩn xác thì khỏi bàn. Vẫn đẹp & chính xác như phong cách vốn có của ông. *** 8 giờ sáng, Thẩm Nghiêm ra khỏi nhà, lên ô tô, lái xe về phía thị trấn Lưu Hạ ở phía tây thành phố. Ô tô rời khỏi tuyến đường cao tốc vòng quanh thành phố, tiếp tục đi về phía trước dọc theo con đường Thiên Mục Sơn. Chiếc cầu trên cao vắt qua đường cao tốc sừng sững phía trên chặn đứng luồng chiếu của ánh sáng mặt trời, cả khoảng bóng râm đổ xuống, bao trùm cả con đường và xe cộ. . Thẩm Nghiêm hai tay giữ vô lăng, đeo kính râm, nét âu lo hiển hiện dưới cặp mắt kính tối màu. Trước đây anh ta từng làm việc tại công ty Đại Khang, đây là doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh lớn nhất Trung Quốc, là doanh nghiệp đã lên sàn cổ phiếu loại A, trị giá mấy trăm tỷ trên thị trường chứng khoán, anh ta là kỹ sư cao cấp chuyên nghiên cứu phát minh sản phẩm, sở hữu nhiều bản quyền phát minh. Bốn năm trước, anh ta từ bỏ mức thu nhập sáu trăm nghìn tệ một năm, mang theo số bản quyền phát minh để khởi nghiệp. Vì giấc mộng khởi nghiệp, Thẩm Nghiêm gần như dốc toàn bộ tài sản trong nhà vào đó, đồng thời kêu gọi cả vốn đầu tư mạo hiểm. Sau hai năm nghiên cứu, đã cho ra đời sản phẩm thành công, nhưng điều đó không có nghĩa là việc bán sản phẩm sẽ thuận lợi. Sản phẩm của anh ta chủ yếu phục vụ cho công tác phá án của cảnh sát, không phải là sản phẩm dân dụng, đơn đặt hàng hoàn toàn trông chờ vào việc mời thầu của chính quyền. Hàng Châu là kinh đô của ngành dịch vụ thiết bị an ninh Trung Quốc, những doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh lớn nhất trong nước như Đại Khang, Hải Hoa... đều có mặt ở đây, những gói thầu của chính quyền ở toàn bộ khu vực Hoa Đông gần như đều được phân chia cho mấy doanh nghiệp sừng sỏ này, những công ty nhỏ như công ty của anh ta tiến bước vô cùng khó khăn, Năm ngoái, mấy thành phố mời thầu, anh ta không hề giành được một đơn hàng nào, hiện tại tiền vốn của công ty đã ở mức báo động phá sản. Nếu mấy tháng này vẫn không có đơn đặt hàng, thì anh ta sẽ phải thể chấp số bản quyền phát minh của mình cho bên đầu tư, toàn bộ tâm huyết trong những năm vừa qua sẽ đều tan thành mây khói. Nhiệm vụ nước sôi lửa bỏng trước mắt, là có thêm một khoản tiền, chỉ cần sau đó có đơn đặt hàng, công ty sẽ cải tử hoàn sinh. Thế là, anh ta nghĩ đến bố vợ. Bố mẹ vợ anh ta đều là phần tử trí thức, từng đi du học vào thập niên tám mươi thế kỷ trước, sau này về nước thành lập công ty ngoại thương, những năm đã qua tích lũy được không ít. Anh ta hy vọng có thể vay được ba mươi triệu tệ từ bố vợ, để vượt qua giai đoạn khó khăn. Có điều, tình hình không hề lạc quan, dù thế nào, con rể cũng là người ngoài, trong nhà còn có một cậu em trai. Ngay từ đầu bố vợ đã không ủng hộ anh ta khởi nghiệp, ông nói rằng tính cách anh ta chỉ phù hợp với việc làm một kĩ sư làm công ăn lương. Hồi đầu năm khi biết công ty anh ta gặp khó khăn về tiền vốn, ông đã nói luôn là sớm vật lộn cho xong rồi quay về đi làm. Hơn nữa bố vợ đã từng thất bại trong việc đầu tư, mười năm trước khi khu đô thị mới Đại Giang Đông được đưa vào đầu tư phát triển, bố vợ đã mua một dãy ki ốt và một căn biệt thự độc lập. Không ngờ kế hoạch đầu tư phát triển của chính quyền mãi không thấy triển khai, cho đến nay khu vực đó vẫn để hoang. Thời đó việc in tiền của chính quyền không như bây giờ, đầu tư cả chục triệu là một khoản tiền khổng lồ. Từ đó trở đi, bố vợ vô cùng thận trọng trong chuyện đầu tư, huống hồ lại là đầu tư cho Công ty sắp phá sản của anh ta, Nhưng tình hình đi đến nước này, anh ta cũng chỉ còn cách dày mặt thử xem. Hôm nay anh ta đến gặp bố vợ một mình, theo như cách nói của Hà Mộng Phi vợ anh ta thì anh ta đến nói chuyện trước, nếu bị từ chối, hai vợ chồng cùng về một chuyến nữa, dù sao cũng có thêm một cơ hội, bố vợ cũng không đến mức thấy chết mà không cứu, thế nào cũng có khả năng cho vay một ít tiền. Thường buổi chiều bố vợ mới đến công ty, nên anh ta qua gặp buổi sáng, sẽ có thoải mái thời gian để thuyết phục ông. Thẩm Nghiêm đánh vô lăng, chiếc xe ra khỏi con đường chính, rẽ vào một con đường nhánh, chẳng mấy chốc tiến vào một khu biệt thự, đến trước một căn biệt thự riêng biệt, cánh cổng cảm ứng bluetooth nhận tín hiệu trên xe, tự động mở, một tòa nhà mang phong cách kiến trúc của Pháp xuất hiện trước mắt. Đây là một căn biệt thự có bốn tầng trên mặt đất và hai tầng hầm, tổng diện tích hơn 700 mét vuông, bên trong biệt thự có thang máy chuyên dụng, mấy năm gần đây rộ mốt lắp thang máy gia đình. Chiếc ô tô vòng ra phía sau căn nhà, xuống nhà để xe ở tầng 2 tầng hầm, Thẩm Nghiêm vừa ra khỏi xe, liền dừng bước Không thấy ô tô của bố vợ, không lẽ ông đã đi ra ngoài? Thẩm Nghiêm vẫn nuôi hy vọng, anh ta đi đến phía trước thang máy, lấy thẻ điều khiển cảm ứng, đưa qua thiết bị quẹt thẻ, bước vào thang máy, lên tầng 1, ra khỏi thang máy là phòng khách của căn biệt thự, lúc này, trong phòng khách cũng không có người, toàn bộ căn biệt thự tĩnh mịch như tờ. “Bố ơi... Mẹ ơi?” Thẩm Nghiêm hướng về phía lối lên cầu thang gọi to mấy tiếng, không hề có tiếng trả lời. Anh ta lấy điện thoại di động, gọi cho bố vợ, trong lúc chờ đợi, anh ta ôn lại trong đầu những lời đã chuẩn bị sẵn, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tín hiệu báo điện thoại di động của bố vợ tắt máy, anh ta gọi lại lần nữa, kết quả vẫn thế. Thẩm Nghiêm không cam tâm, lại gọi đến công ty của bố vợ. Trợ lý của bố vợ nghe điện thoại, nói là hôm nay chưa thấy sếp của anh ta đến công ty Thẩm Nghiêm đành gọi cho mẹ vợ, định bảo với bà là anh ta đến nhà, không ngờ điện thoại di động của mẹ vợ cũng tắt máy. Xem ra hôm nay mất công đến mà không được gì, dũng khí và những lời chuẩn bị từ lâu đều vô ích, Thẩm Nghiêm đành ra về. Anh ta xuyên qua phòng khách, đi về phía thang máy, đi được vài bước bỗng dừng lại, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác kì quặc. Anh ta dừng lại mấy giây rồi quay người như thể hiểu ra điều gì đó, quan sát phòng khách một lần nữa, rất nhanh chóng, anh ta đã hiểu ra vấn đề nằm ở đâu. Trên mặt bàn uống nước còn để một chiếc kính, đây là kính của bố vợ, bố vợ bị loạn thị, đeo kính quanh năm. Thẩm Nghiêm cau mày, liên tưởng đến căn hầm để xe trống không, nhà không thuê lái xe, bố vợ tự lái, một người luôn phải đeo kính khi lái xe ra ngoài, làm sao có thể quên kính được? Bố vợ không có ở công ty, hai chiếc điện thoại di động đều tắt máy, kính bỏ ở nhà, nhưng xe ô tô đã lái ra ngoài. Thẩm Nghiêm ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn thẳng về phía cầu thang, căn nhà mênh mông trống trải khiến anh ta có những dự cảm không lành, anh ta bước từng bước đi lên cầu thang. Khi đến căn phòng ngủ của bố mẹ vợ ở tầng 3, chỉ nhìn một giây, anh ta lập tức nhận ra là đã có chuyện. Một chiếc gối rơi trên sàn, ga trải giường xô lệch, cửa sổ mở toang, rèm cửa sổ đung đưa theo gió. Tiếp đó, anh ta đưa mắt nhìn sang chiếc bàn trang điểm, chiếc gạt tàn thuốc lá ở đó chặn trên một mảnh giấy bằng lòng bàn tay. Trong phòng chỉ huy đội Điều tra hình sự Công an thành phố, đại đội trưởng Lâm Kỳ liếc qua tấm ảnh trên bàn, trong ảnh là một mảnh giấy, có dòng chữ: “NO.5, người đang ở trong tay tôi, nếu báo cảnh sát sẽ giết ngay con tin.” Lâm Kỳ ngẩng đầu lên, hỏi cậu cảnh sát trẻ tuổi đứng phía đối diện: “Tình hình bây giờ là thế nào?” “12 giờ đêm hôm qua, qua camera giám sát ở cổng khu chung cư thấy một chiếc xe Mercedes của chủ một căn hộ đi ra, lúc lái xe, tên tội phạm bắt cóc đeo khẩu trang và đội mũ, không thể nhận diện được. Chúng em đã lấy dữ liệu GPS của chiếc xe từ hãng xe, phát hiện thấy chiếc xe đỗ ở một bãi đất trống cách đó 10 ki-lô-mét về phía bắc, đã tìm thấy chiếc xe, trong xe không có người, nhưng..." Cậu cảnh sát trẻ ngập ngừng. “Nói luôn xem nào!" Lâm Kỳ bực mình gầm lên. Cậu cảnh sát nuốt nước bọt, vì chính bản thân cậu cũng không tin nổi những lời tiếp theo: “GPS hiển thị, sau khi rời khỏi khu đô thị, chiếc ô tô phóng một mạch đến đích với tốc độ gần 300 ki-lô-mét một giờ.”. "300 ki-lô-mét một giờ? Tàu cao tốc à!” Lâm Kỳ cười nhạt một tiếng, giọng chắc nịch, “Ô tô có xịn đến mấy, đường trong thành phố, tốc độ cũng không thể lên đến 300 ki-lô-mét một giờ!”. Cậu cảnh sát lúng túng nói: “Hơn nữa, chiếc ô tô di chuyển theo đường thẳng.” “Thế thì sao?” Lâm Kỳ chưa kịp phản ứng. “Đường phố ngang dọc giao nhau, đi theo đường thẳng, có nghĩa là chiếc xe đã xuyên qua toàn bộ các công trình kiến trúc, phóng thẳng đến đích.”. “Chuyện này là không thể, dữ liệu GPS có vấn đề.” Lâm Kỳ kết luận chắc nịch, số liệu của máy vi tính bị sai cũng là chuyện thường xảy ra. Cũng giống như điện thoại di động chỉ đường, có lúc rõ ràng đang ở con phố này, nhưng lại bị định vị sang con phố khác. “Nhưng... hãng xe đã kiểm tra, số liệu không sai.” Lâm Kỳ không biết nói gì. Tội phạm bắt cóc lái ô tô với tốc độ của tàu cao tốc, xuyên qua mọi công trình kiến trúc phóng thẳng đến đích? Nếu chuyện này có thật, thì một đại đội trưởng quèn như anh ta không thể phá nổi vụ án này, người ngoài hành tinh bắt cóc người trái đất, tính chất của vụ án hẳn phải phi thẳng lên tổ chức Liên hợp quốc. Mời các bạn đón đọc Người Truy Tìm Dấu Vết của tác giả Tử Kim Trần.