Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Làm Dâu Nhà Ma - Võ Anh Thơ

“ Trong cuộc đời, người ta phải học rất nhiều thứ. Và bài học khó nhất chính là Từ bỏ! ” Một cô nàng dễ thương, tinh nghịch và lắm chiêu, Yến Phi. Một anh chàng ma đẹp trai, hiền lành, có nụ cười như trẻ con, Du Hạo. Một anh chàng là con người luyện phép ma với vẻ đẹp lạnh lùng, độc ác nhưng đôi khi cũng khá ngốc, AJ. Ba con người, ba tính cách và ba số phận khác nhau nhưng lại chung một câu chuyện… … Làm dâu nhà ma.  *** Sáng hôm sau, Du Hạo vươn vai bước ra khỏi nhà gỗ, toàn thân ê ẩm vì cuộc chiến kịch liệt chiều hôm qua. Đưa mắt nhìn khu vườn vào buổi sớm mai, cậu thấy lòng bình yên nhẹ nhõm. Tất cả sau cùng cũng chấm dứt. Mừng nhất là AJ đã không chết bởi thuật phong ấn nhưng còn việc cậu ấy truyền hết ma thuật thì cậu vẫn thấy buồn. Một sự thật không vui còn giấu kín… Chợt từ xa, Song Song chạy lại nói gấp gáp: “Du Hạo, không xong rồi! AJ… AJ lại mất tích!” Vài phút sau, Du Phương, Du Hạo và Song Song đã có mặt tại phòng AJ ngủ hôm qua. Trên chiếc giường, chăn mền được xếp ngay ngắn, trống trải. “Sao AJ lại biến mất? Cậu ấy còn yếu lắm!” – Du Hạo sốt sắng. “Tớ không biết. Tối qua AJ còn ngủ ở đây, tớ đã bên cậu ấy suốt. Lúc gần sáng tớ chợp mắt một tí, khi tỉnh dậy đã không thấy cậu ấy.” – Yến Phi kể. “Hừ, cái tên đó đến lúc này mà vẫn làm người khác lo lắng. Quá quắt thật! Kệ cậu ta đi, lo làm gì!” – Song Song bực mình, bảo. “Song Song, đừng nói thế. Bây giờ là phải tìm AJ về nhưng biết cậu ấy ở đâu mà tìm đây.” – Du Hạo vò đầu, nghĩ ngợi. “Yến Phi, em suy nghĩ xem AJ sẽ đi đâu! Ví dụ như nơi nào AJ có thể đến nhất. Em hãy nghĩ kỹ lại, nơi AJ từng có kỷ niệm khó quên hoặc là mối liên quan đặc biệt.” – Du Phương gợi ý. “Kỷ niệm khó quên? Nơi đặc biệt…?” Yến Phi cố moi trong bộ não đang rối bời của mình một điều gì đó, một chút manh mối… Bỗng, mắt sáng lên, Yến Phi quay qua nói nhanh: “Em biết rồi! Em biết AJ đi đâu!” Dứt lời Yến Phi lao ra ngoài. Hai đứa nọ toan chạy theo thì Du Phương ngăn: “Đừng! Đó là chuyện riêng của Yến Phi và AJ, cứ để Yến Phi tự lo!” Du Hạo nhìn Song Song, thở dài. Du Phương vỗ vai em trai: “Thôi, đừng lo lắng mọi chuyện sẽ ổn. À đúng rồi, hôm nay đến ngày thoa thuốc cho em, suýt nữa thì chị quên.” “Sao, lại thoa thuốc nữa ư?” – Du Hạo ngán ngẫm. “Mấy tháng qua vì mãi lo quá nhiều chuyện nên em đã không được chị thoa thuốc rồi. Bây giờ cằn nhằn cái gì, ngồi xuống mau!” – Du Phương ra lệnh. Bên cạnh, Song Song ngạc nhiên hỏi: “Bộ cậu bị thương hay sao mà phải thoa thuốc?” “Ừm, đó thật ra là vết thương đã lành từ lâu rồi nhưng tại chị Du Phương cứ lo lắng mãi nên tháng nào chị ấy cũng thoa thuốc cho tớ hết!” “Vết thương đã lành? Là vết thương như thế nào, cho tôi xem đi!” Du Hạo thở ra, đưa tay vén nhẹ mái tóc trước lên. Song Song tròn xoe mắt khi trông thấy trên vầng trán cậu là một vết sẹo dài. “Vì sao cậu lại bị thương? Bị từ lúc nào?” Du Hạo toan trả lời thì giọng Du Phương đã vang lên: “Em có tin vết sẹo đó của Du Hạo là của mười năm trước không? Mười năm nhưng nó vẫn chưa biến mất. Tối hôm đó Du Hạo vì cứu một cô bé nào đấy nên giao chiến với lũ Dạ Ma rồi bị chúng “tặng” ngay một vết thương dài trên trán!” Tim Song Song đập dồn dập. Nó vừa nghe gì thế? “Mười năm trước Du Hạo vì cứu một cô bé nào đấy nên giao chiến với lũ Dạ Ma rồi bị chúng “tặng” ngay một vết thương dài trên trán!” Lẽ nào… “Du Hạo!” – Song Song bất ngờ nắm chặt vai anh chàng – “Có phải lúc gặp, cô bé ấy bị tấn công bởi hai con Dạ Ma, một con mập và một con ốm? Vì đỡ cho cô bé ấy, cậu đã trúng phép? Tia phép xoẹt ngang qua trán cậu lẫn cả cô bé kia, đúng chứ?” “Song Song, sao cậu biết?” – Du Hạo không giấu nỗi vẻ ngạc nhiên. Tự dưng Song Song cười. Nó thấy sung sướng. Một niềm vui lớn dâng trào trong lòng. Song Song xúc động và mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng tìm được… “Song Song, có gì ư? Sao cậu lại biết chuyện đó?” Song Song cố kìm cảm xúc lại, nhìn cậu bạn bảo: “Tớ biết điều đó là vì…” Vừa nói Song Song vừa vén tóc sang một bên, để lộ vết sẹo dài trên trán như ký ức đẹp đang ngủ yên. Du Hạo lúc đầu nhíu mày khó hiểu nhưng sau đó dường như đã phát hiện ra điều gì thật bất ngờ. “Chẳng lẽ… cô bé tớ cứu mười năm trước chính là… cậu?!” Song Song mỉm cười, gật đầu: “Tớ tìm cậu suốt mười năm rồi. Ngày nào trước khi đi ngủ tớ cũng cầu nguyện mong được gặp lại cậu, dù chỉ một lần!” Du Hạo ngỡ ngàng đến nỗi không tin đây là sự thật. Kế bên, Du Phương cũng bất ngờ không kém: “ Cả hai đã gặp nhau mười năm trước…?” *** Khi đó trong rừng, ở một ngôi nhà gỗ nhỏ bình yên, AJ đang đứng lặng lẽ trong làn gió sớm. Trước mặt cậu, năm bia mộ đá lặng im, buồn bã. AJ từ từ cúi xuống, đưa tay mò mẫm từng nét chữ khắc trên bia đá, cái nhìn của đôi mắt buồn chợt nhiên bất động. AJ không lên tiếng, chỉ mãi nhìn năm mộ bia nhạt màu vì gió mưa. Nhẹ nhàng tháo sợi dây chuyền bạc đeo trên tay ra, một cách cung kính, cậu đặt nó lên bia đá có khắc tên “Thẩm Cố Nhiên”. “Bố, mẹ, anh hai, anh ba, chị tư, con chỉ muốn trao kỷ vật này lại cho mọi người. Con không biết phải nói gì lúc này. Không biết.” AJ cúi đầu, mái tóc trải dài hòa vào làn gió. Gió lướt qua vai cậu như vỗ về. “Con đã không trả thù nhà họ Du! Con làm thế là đúng? Chắc hẳn mọi người cũng muốn điều đó, đúng không?...” … Lần cuối cùng, AJ đã quay gót bước đi thật nhanh, để lại sau lưng năm bia mộ bình yên chìm ngập trong những cành hoa bay êm đềm, để lại sau lưng thù hận để lòng nhẹ nhàng, thanh thản và để lại sau lưng câu hỏi còn bỏ dở không ai trả lời… Chắc hẳn mọi người cũng muốn điều đó, đúng không?... AJ chỉ mang theo duy nhất một thứ, là tình yêu dành cho những người than.  Mãi mãi, mãi mãi là như thế…! *** Và sau đó, AJ lại trở về khu đồi núi ngay phía sau trường tiểu học. Bước chân đạp lên bãi cỏ xoàn xoạt, nghe buồn tẻ. Nơi này lúc nào cũng vậy, chỉ nắng và gió rượt đuổi nhau thật hồn nhiên. Dù trải qua bao nhiêu chuyện, khu đồi vẫn không thay đổi. Vì vậy AJ mới mong muốn trở về. AJ ngước mặt trông thấy cây cổ thụ to, lại nhớ cái ngày mười năm trước khi cậu và Yến Phi gặp nhau. Một kỷ niệm về vải nơ đỏ. Bất chợt, sau thân cây sần sùi, AJ thấy mái tóc dài vung xòa trong gió. Tò mò, cậu tiến đến vòng ra phía trước rồi đôi mắt buồn tròn xoe phản chiếu hình ảnh cô gái đang ngước nhìn bầu trời xanh trong trẻo. Một lần nữa, người con gái ấy lại xuất hiện dưới làn hoa bay lất phất, một lần nữa trái tim AJ lại thổn thức, bừng tỉnh và cảm nhận niềm hạnh phúc bất tận. Yến Phi nghe tiếng động liền xoay qua thấy AJ, đã mỉm cười: “Tớ chờ cậu nãy giờ. Sao cậu đến trễ thế?” AJ tự dưng im lặng, giờ thấy bối rối không biết nói gì. Hiểu tâm trạng của người yêu, Yến Phi bước đến gần, thật chậm chạp. “Cậu đột nhiên biến mất như vậy khiến mọi người lo lắm, đừng thế nữa.” “Xin lỗi… xin lỗi Yến Phi… AJ chỉ là…” Không cần gì hết, không lời nói nào, chỉ là một cái ôm dịu dàng của Yến Phi cũng đủ để cảm xúc ngổn ngang trong AJ vỡ òa. “Qua hết rồi, mọi thứ đã kết thúc! Cậu hãy để tất cả lại sau lưng nhé AJ! Tớ và cậu, chỉ hai chúng ta thôi, sẽ bắt đầu lại!” Tựa cằm lên bờ vai Yến Phi, AJ chợt thấy mình nhỏ bé, cần che chở. Câu nói “Qua hết rồi, mọi thứ đã kết thúc! Cậu hãy để tất cả lại sau lưng nhé AJ!” của cô gái khiến toàn thân cậu run nhẹ. Cậu đã khóc, thật nhiều… Yến Phi ôm chặt AJ, miệng không ngừng thì thầm vào tai cậu bạn trai: “Chúng ta hãy làm lại từ đầu.” Hoa trải dài trong gió, ngọn đồi xưa ngập mình trong ánh nắng buổi sớm mai. Rồi đây, nơi này sẽ trở thành kỷ niệm, đáng gìn giữ trong mỗi người. *** Song Song nhìn Yến Phi đang thu xếp đồ đạc, hỏi: “Vậy là cậu và AJ sẽ đi sao? Cả hai đã quyết định như thế à?” Yến Phi gật đầu: “Ừm, chúng tớ sẽ đi xa một thời gian. Điều quan trọng là để AJ bình tâm lại sau tất cả những chuyện vừa xảy ra.” Song Song giấu tiếng thở dài, tuy buồn nhưng biết làm sao được: “Ừ, thôi thì đó là quyết định của cậu, chỉ cần cậu vui thì tớ cũng sẽ vui! Mà sao nãy giờ không thấy AJ?” “AJ đang ở ngoài nói chuyện với Access.” Bên ngoài, Access bay trên cao, nhìn xuống cậu bạn: “Thế là tôi có thể yên tâm được rồi. Tuy mất hết ma thuật nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho cậu. Tôi rất vui vì cậu chọn lựa điều này.” “Ừm, ta và Yến Phi sẽ rời khỏi đây một thời gian. Mi có dự định gì không?” “Tôi hả? Chắc tôi cũng sẽ ra đi. Mặc dù chưa biết đi đâu nhưng tôi tự lo được.” – Access cố giấu nỗi buồn, bảo – “Mong cậu và Yến Phi sẽ hạnh phúc. Điều tôi mong muốn cũng chỉ có thế!” AJ tự dưng thấy tên tiểu yêu trưởng thành hẳn, không còn giỡn cợt hay trách móc mà rất nghiêm túc. Cậu mỉm cười: “Mi cũng phải hạnh phúc nhé! Acc à, cám ơn mi nhiều lắm.Vì tất cả!” Trông nụ cười thân thiện của AJ, Access chợt nghe tiếng gọi thân thương của một thằng nhóc của ngày xa xưa… “Acc à, Acc ơi! Mi ở đâu rồi Acc?” – AJ mười tuổi, cười rạng rỡ giơ cả hai tay lên cao, mắt nhìn lên tán cây rậm rạp gọi Access. Access ngồi đung đưa trên nhánh cây to, đảo mắt nhìn xuống. Hắn đã ngẩn người khi thấy nụ cười đáng yêu của AJ. Để rồi Access tự nhủ rằng, mãi mãi hắn sẽ bảo vệ thằng nhóc đó, nhất định là vậy…” Giờ thằng nhóc đó đã lớn, đã có cuộc sống mới. Một cuộc sống của riêng nó mà không cần Access bên cạnh. Nghĩ vậy thôi là hắn lại muốn khóc. “Thôi, tôi đi đây. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe. Tạm biệt!” ... Mời các bạn đón đọc Làm Dâu Nhà Ma của tác giả Võ Anh Thơ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Điệu Valse Địa Ngục - Di Li
Điệu valse địa ngục là cuốn tiểu thuyết kinh dị nổi tiếng của tác giả Di Li - ngòi bút viết truyện tinh tế và sâu sắc. Một lối văn hoạt, sắc sảo, một lý trí biết tiết chế, sự lôi cuốn được thiết kế công phu bằng vào câu chuyện chứ không phải bằng vào cảm giác. Di Li là một nhà văn nữ và là một dịch giả Việt Nam. Cô được đánh giá là cây bút nữ đang nổi với dòng văn học trinh thám kinh dị, được xem là hiện tượng của văn học phía Bắc khi rất thành công với thể loại tiểu thuyết trinh thám kinh dị. *** Một bộ tóc giả ma quái, chuyến xe bus cuối năm và hành trình tình cờ cùng những hồn ma, cuộc du ngoạn đầy đe doạ của đôi vợ chồng mới cưới.....Những câu chuyện nhuốm màu kinh dị khiến bạn không kìm nổi cảm giác sợ hãi nhưng sự lôi cuốn khéo léo của nó làm bạn tò mò kinh khủng. Không chỉ thế, còn có những câu chuyện khác về những người trẻ loay hoay tìm kiếm bản thân mình, những bi hài của quan hệ nhân sinh, những câu chuyện cuộc đời đầy ắp chi tiết, một thế giới rộng lớn được quan sát tỉ mỉ trở nên ngồn ngộn thông tin..... Lâu, mới đọc một người trẻ viết tinh và sắc như vậy. Một lối văn hoạt, sắc sảo, một lý trí biết tiết chế, sự lôi cuốn được thiết kế công phu bằng vào câu chuyện chứ không phải bằng vào cảm giác. Di Li thực sự là một gương mặt khác trong số những người viết trẻ hiện nay. (Trần Thanh Hà) *** Tiếng chuông điện thoại cấp kỳ làm luật sư Thạch tỉnh giấc. Ðầu dây bên kia có vẻ mừng rỡ. - Vũ đây. Có một khách hàng mới cho anh. Vụ này phi anh không ai làm nổi. Ðúng 8 giờ sáng hôm sau luật sư Thạch có mặt ở văn phòng. Ông đảm nhiệm việc bào chữa cho các tội phạm hình sự. Thạch khét tiếng trong ngành vì độ rắn mặt, xử lý tình huống bằng mọi cách nhờ vào những kẽ hở trong luật pháp nhưng cái giá phải trả cho ông không rẻ chút nào. Vũ đặt xấp hồ sơ lên mặt bàn. Sắc mặt luật sư Thạch không thay đổi. Ở cái thành phố yên bình này, một vụ án hấp dẫn như vậy khiến ngay cả mấy đứa trẻ nít mặc đồng phục cũng bàn tán với vẻ hiểu biết. Gần 50 tuổi, luật sư Thạch vẫn sống một mình. Thạch say mê nghề nghiệp một cách lạnh lẽo và lạnh lẽo cắt đứt với bất kỳ người phụ nữ nào nhỏ lệ than phiền “Anh tìm đủ mọi cách để chạy tội cho cái bọn bất lương, vô nhân tính ấy. Cái gì cũng phải có nhân có quả chứ”. ... Mời các bạn đón đọc Điệu Valse Địa Ngục của tác giả Di Li.
Trò Chơi Kinh Dị - Quái Đàm Hiệp Hội
Ranh giới giữa văn học và cuộc sống đôi lúc rất mong manh. Có những tác phẩm làm người đọc đọc xong thấy con tim vui trở lại, thấy cuộc sống tươi đẹp. Với quyển truyện này, hi vọng bạn đọc xong "cái chết" để hiểu ý nghĩa của "tồn tại". Đọc xong "Truyện ma quỷ" để bạn hiểu giá trị của "cuộc sống".  Chính bạn là người làm nên cuộc sống!  Văn học hiện nay như bữa tiệc buffer mà mỗi chúng ta đều có thật nhiều cơ hội chọn món mình yêu thích. Đối với tác giả chọn được món ăn ngon cũng là cả một nghệ thuật. Chọn truyện ma khi tiết trời đang vào đông, sẽ làm cái ma càng ma hơn, cuốn hút hơn. Đối với mùa đông thì chuyện ma cũng như thể một cái ái rét. Mùa đông này của bạn thế nào?  *** Tuần này Trương Khiết sống cuộc sống cũng chẳng có gì đặc biệt so với trước, chỉ là sự khô khốc và có quy luật. Hà Tiểu Đình ốm, mấy hôm nay người không được thoải mái cho lắm. Có một tối mơ về Vương Thổ. Sau cơn mơ thấy toàn thân chẳng còn sức lực và cũng chẳng biết đã đang và sẽ có chuyện gì xảy ra. Cuối tuần lại đến, Thạch Nham ăn tối xong rồi chạy xuống phòng Trương Khiết ở tầng bốn từ rất sớm. Họ vừa đợi hai người bạn gái vừa nói chuyện trên trời dưới biển. Thói quen tụ tập vào những ngày cuối tuần đã trở thành sự gửi gắm tinh thần của họ. Sự căng thẳng trong tuần đã làm tinh thần của mỗi người căng ra như sợi dây đàn. Cuối tuần họ được thư giãn, đợi chờ một niềm vui nào đó, là từng hồi co rúm run hay là tóc dựng đứng lên vì sợ hãi. Nói chuyện lung tung một lúc kim đồng hồ đã chỉ đến chín giờ, Trương Khiết không còn đủ kiên trì để chờ đợi được nữa rồi: "Hai bọn họ sao vẫn chưa đến nhỉ? Con gái vẫn cứ chậm như rùa vậy đấy. " "Hà Tiểu Đình đã nói nhất định hôm nay phải để cô ấy kể chuyện, vì vậy chúng ta đã không có sự chuẩn bị, nếu cô ấy không đến chắc ngồi đợi ở đây vô ích quá?" Họ đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng chuông cửa "Keng, keng, keng". Thạch Nham vui mừng "Cuối cùng thì cũng đến rồi!", anh vội đứng dậy ra mở cửa. ... Mời các bạn đón đọc Trò Chơi Kinh Dị của tác giả Quái Đàm Hiệp Hội.
Tấm Gương Ma Quái - Quái Đàm Hiệp Hội
Ranh giới giữa văn học và cuộc sống đôi lúc rất mong manh. Có những tác phẩm làm độc giả đọc xong thấy con tim vui trở lại, thấy cuộc sống đẹp hơn. Với cuốn truyện bạn đang cầm trên tay khi đọc xong "cái chết", bạn sẽ hiểu ý nghĩa của "tồn tại". Đọc "truyện ma quỷ" để bạn hiểu giá trị của "cuộc sống"  Chính bạn là người làm nên cuộc sống! Văn học hiện nay như một bữa tiệc buffer mà mỗi chúng ta đều có thật nhiều cơ hội chọn món mình yêu thích và chọn được món ăn ngon cũng là một nghệ thuật. Chọn truyện ma khi tiết trời đang vào đông sẽ làm cái ma càng ma quái hơn, cuốn hút hơn. Đối với mùa đông thì truyện ma cũng như thể một cái áo rét. Mùa đông này của bạn thế nào? Tấm gương ma quái là phần tiếp theo của tập truyện quái dị Học viện y học đáng sợ, nằm trong bộ Chuyện quái dị ở trường học. *** Sự thay đổi của thời tiết có thể diễn ra trong chớp mắt, trong khi vận mệnh của con người cũng giống như vậy. Cho dù đã bật ô nhưng Hứa Thiên Cát vẫn bị ướt hết cả người. Anh không biết con đường này dẫn đến bệnh viện bằng cách nào. Cảm giác như tâm hồn anh đang đi theo thân xác. Anh đến muộn, nhưng dù sao sớm đến đâu cũng không thể kịp được. Bác sĩ nói với anh, Tiểu Phỉ trên đường tới bệnh viện thì tim đã ngừng đập. Hứa Thiên Cát tận mắt trông thấy nhân viên y tá đẩy xác của Tiểu Phỉ đi qua người anh. Cái chết nhưng đang kéo một chiếc đuôi dài, đi theo tiếng gào thét. Người con gái đáng yêu ấy giờ đã nằm ở một nơi lạnh lẽo, lạ lẫm. Hứa Thiên Cát muốn khóc nhưng nước mắt không rơi, đó là do mọi thứ diễn ra quá đột ngột. Tiểu Phỉ… Anh gọi khẽ, trên má còn chưa khô những giọt nước mưa, nó chảy qua đôi môi. Tuy nhiên, những giọt nước mưa này khác với tất cả, chúng mang theo vị hơi hơi mặn. Mấy chữ mà Tiểu Phỉ nói ra trước khi chết lúc nào cũng đè nén trong đầu anh. Rốt cuộc cô ấy không muốn mình nhận cái gì? Trong không khí lan tỏa mùi phoóc môn khiến Hứa Thiên Cát buồn nôn. Người xanh xao, bức tường xanh xao, hành lang xanh xao, cơ thể như mất đi trọng tâm, Hứa Thiên Cát đi về phía trước nhưng chẳng với mục đích gì. Một mặt của hành lang có lắp chiếc gương rất lớn. Khi Hứa Thiên Cát đi qua, anh liếc nhìn thấy chút ánh sáng của mình, trong gương đang có người nhìn anh chằm chằm. Một cái rùng mình đã làm thức tỉnh Hứa Thiên Cát, việc hít thở mạnh đã kéo anh quay trở lại. Hứa Thiên Cát muốn nhìn gặp Tiểu Phỉ, anh rất muốn được như vậy. Có thể thông qua tấm gương này, anh được nói chuyện với người bạn gái đang ở một thế giới khác. Không ngờ rằng khi vừa mới quay người, anh đã va phải một nữ y tá. Nữ y tá áo trắng mũ trắng, luôn cúi đầu. Cô ta đột nhiên xuất hiện chỉ khiến Hứa Thiên Cát liên tưởng đến một âm hồn xuất quỷ nhập thần. ... Mời các bạn đón đọc Tấm Gương Ma Quái của tác giả Quái Đàm Hiệp Hội.
Máy Ảnh Ma Ám - Quái Đảm Hiệp Hội
Căn phòng đã từng có người chết. Nhóm kể chuyện ma nhóm họp tại đó. Họ có bảy người, quyết định sẽ kể bảy câu chuyện trong bảy đêm. Đêm thứ nhất:  Vương Thổ kể chuyện về chiếc tủ sách trên ban công. Anh cùng vài người bạn ra ngoài thuê nhà. Khi chuyển đồ tới, anh luôn có cảm giác đằng sau có ai đó nhìn mình. Đêm thứ hai:  Sau đêm kể chuyện chiếc giá sách nuốt đồ, Vương Thổ lập tức biến mất. Hội kể chuyện chỉ còn lại sáu người. Đêm thứ ba:  Vương Thổ chết, Thẩm Thiên lo sợ sau khi kể chuyện liệu có tới lượt mình, thâm tâm mọi người tự hỏi: “Hội kể chuyện ma có nên tiếp tục không?” Quả nhiên buổi nói chuyện lần này không thấy Thẩm Thiên đâu… Đêm thứ tư:  Mặc cho việc mỗi tuần hội kể chuyện ma lại thiếu đi một người…Tuy nhiên việc nhóm họp để kể chuyện ma không thể dừng lại được nữa. *** Ranh giới giữa văn học và cuộc sống đôi lúc rất mong manh. Có những tác phẩm làm người đọc đọc xong thấy con tim vui trở lại, thấy cuộc sống đẹp. Với cuốn truyện bạn đang cầm trên tay chúng tôi cũng hi vọng bạn đọc xong "cái chết" để hiểu ý nghĩa của "tồn tại". Đọc xong "Truyện ma quỷ" để bạn hiểu giá trị của "cuộc sống". Chính bạn là người làm nên cuộc sống! Văn học hiện nay như một bữa tiệc buffer mà mỗi chúng ta đều có thật nhiều cơ hội chọn món mình yêu thích. Đối với tôi chọn được món ăn ngon cũng là cả một nghệ thuật. Chọn chuyện ma khi tiết trời đang vào đông, sẽ làm cái ma càng ma hơn cuốn hút hơn. Đối với mùa đông thì chuyện ma cũng như thể một cái áo rét. Mùa đông này của bạn thế nào!? *** Một ngày cuối tuần đầu đông, đêm khuya xuống làm cả thành phố biến mất cái vẻ ồn ào náo nhiệt của cái buổi ban ngày. Thế ngay vào đó là một bầu không khí lành lạnh. Trên đường đôi lúc mới gặp được vài bóng người qua lại. Một cơn gió vút qua thổi tung đám lá bên đường. Trên trời cao xanh thẳm lửng lơ vài đám mây lẻ loi. ánh trăng mờ ảo soi xuống rặng cây xa xa, loáng thoáng có tiếng người bàn tán về kiến trúc của căn nhà cũ kĩ ấy. Một tòa nhà cổ với bốn tầng theo phong cách Nhật Bản. Nấm mốc bao phủ bức tường dày đặc. Các loại cây leo bò kín không còn nhận ra hình thù bức tường nữa. Điều đó thể hiện khu nhà cũng có lịch sử lên đến sáu bảy mươi năm rồi. Tòa nhà nay đã cũ đi nhiều nhưng từ vật liệu xây dựng và hình thức bên ngoài của tòa nhà vẫn nói lên rằng: Thời huy hoàng đây ắt phải là biệt thự của một người quyền thế. Sau ngần ấy năm nên cũng dễ hiểu sao tòa nhà biến thành khu hoang vắng thế này. Vàng bạc của cải nhiều đến đâu cũng khó bảo toàn. Sau cải cách, tòa nhà bị một đơn vị chiếm làm khu ở tập trung cho công nhân. Thoáng một cái đã có hơn ba mươi hộ gia đình dọn đến ở kín tòa nhà. Cửa lớn ở chính giữa tòa nhà với mười mấy bậc thềm toàn làm từ đá cẩm thạch. Cầu thang được làm từ gỗ thượng đẳng, thế nên qua mấy chục năm lịch sử rồi giờ vẫn dùng được. Nhưng mỗi khi có người đi lại là tiếng kẽo kẹt lại vang lên, đông người lên xuống một chút thì thật đinh tai nhức óc. Theo đà phát triển của thành phố biến khu dân cư này thành một khu phố ồn ào. Nhưng với dáng vẻ như vậy tòa nhà thật lạc lõng giữa quang cảnh hiện đại của cả thành phố. Số phận của khu đất này lại bị một ông chủ vô danh mua lại. Họ dự tính sau mười tháng ở đó sẽ mọc lên một tòa cao ốc làm siêu thị. Vì cái dự án đó mà các hộ gia đình vốn dĩ ở đây lâu năm đều từ từ dọn đi hết, chỉ còn lại một vài sinh viên mới tốt nghiệp là còn ở lại. Bởi lẽ tiền thuê nhà rẻ và họ cũng chẳng vội vàng gì chuyển đi nơi khác. Những sinh viên đầu tiên dọn đến đây ở chỉ có Trương Khiết và Vương Thổ, không lâu sau họ giới thiệu với bạn bè và có thêm vài thanh niên dọn đến ở chung. Dưới chân cầu thang ngập ngụa rác thải của những người ở trọ trước đây để lại khi họ dọn đi. Và nếu có ai đó qua đây vào buổi tối, đi lên cầu thang ắt hẳn sẽ nghe thấy những âm thanh nghe như tiếng người nghiến răng kèn kẹt dội lại mà khó tránh khỏi cảm giác rờn rợn. Tầng một có căn phòng nhỏ là nơi mà các hộ dân ở đây làm kho để đồ. Còn có một gian phòng có vẻ rất lâu rồi không còn ai ở cả. Theo lời kể của chủ cũ căn nhà thì ở đó đã từng có người chết nên gần như không có ai qua lại đó nữa. Cửa ra vào bị mạng nhện giăng đầy, Vương Thổ lần nào đi qua đây đều ngó trước nhìn sau chẳng phải vì sợ mà vì cậu rất tò mò. Cuối tuần trước Trương Khiết ngồi lì trong phòng, lên mạng đốt thời gian, mở QQ (mạng chat của Trung Quốc) nhưng không có ai trên mạng cả, bộ dạng coi vẻ hơi thất vọng. Vài giây sau tiếng chim cánh cụt tít tít báo có người để lại tin nhắn, anh ta nhởn nhơ mở QQ xem tin. Dòng tin nhắn làm cậu hiếu kỳ vì của một cái nick lạ với nội dung "Bây giờ tôi đến tìm bạn". Anh ta lục tung phần danh mục bạn bè để tìm kỹ xem lời nhắn đó của ai nhưng vô tác dụng. Không có một liên hệ nào để tìm ra manh mối hết. Thêm vào đó người nhắn cũng không nhắn gì nữa cả, kỳ quái. Ngoài bạn học ra thì là bạn thân mà gần đây cũng không thấy ai đến tìm anh ta cả. Người chủ của dòng tin nhắn là ai mà sao không tài nào đoán ra được! Trương Khiết nghĩ thầm "thôi kệ vậy", không tìm hiểu nữa. Bạn bè có đến thì cũng sẽ gọi điện, cậu quay ra tập trung làm việc khác. Vương Thổ buồn chán đến tìm Trương Khiết ngồi nói chuyện. Vương Thổ vốn dĩ đối với chuyện tâm linh rất hứng thú, nhất là những chuyện thuộc loại hồn vía ma quỷ. Chỉ cần nhắc đến chủ đề này là cậu có thể nói không ngớt, hai người nói từ phim ma cho đến chuyện kinh dị Nhật v.v... Thế nào là ma núi, ma suối, ma đói... Họ nói tất cả chuyện cổ quái ma quỷ bốn phương mà tỉnh queo đầy cuốn hút làm cho ai cũng tò mò. Những thanh niên có trí tưởng tượng phong phú như họ đều thích khám phá cái mạo hiểm, cái kinh dị. Thạch Nham đưa ra gợi ý, đều là đốt thời gian vậy tại sao chúng ta không tổ chức một câu lạc bộ "Hội kinh dị". Mỗi cuối tuần chúng ta tụ họp để nghe một người kể về câu chuyện ma mà họ thấy tâm đắc nhất, và thành viên giới hạn là cư dân trong tòa nhà này. Như nắng hạn gặp mưa rào, ý kiến được mọi người cùng ủng hộ, tất cả thành viên gồm bảy người. Vài ý kiến đầu tiên đưa ra nhằm làm cho không khí của những buổi kể chuyện thêm phần kì bí gồm: đóng cửa, tắt đèn... trong căn phòng đêm tối mọi người lắng nghe những câu chuyện ma kinh điển. Những cô bé, cậu bé đâu biết ngày họ tụ tập lại với nhau cũng là ngày mà câu chuyện kì bí có thật sẽ xảy đến với họ cũng bắt đầu. ... Mời các bạn đón đọc Máy Ảnh Ma Ám của tác giả Quái Đảm Hiệp Hội.