Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hương Hàn - Phỉ Ngã Tư Tồn

Trở về chốn xa xưa Trăng soi trên đường vắng Tay ai vương hơi lạnh Lòng quặn thắt hơn thu. " Hương Hàn " là câu chuyện tình yêu và âm mưu tranh giành quyền lực giữa bộ ba Mỹ Tình - Vinh Chí Chính - Nhan Thủ Hạo, nhưng được lồng vào 1 câu chuyện khác dưới lời kể của 1 người trung gian là vị luật sư họ Đỗ - cố vấn luật pháp của Vinh Chí Chính. Tuy nhiên tên nhân vật đã được đổi, lần lượt là Quan Lạc Mỹ, Dung Hải Chính và Ngôn Thiếu Tử. Mình cảm thấy tác phẩm này là sự kết hợp giữa " Gấm rách " và " Giai Kỳ như mộng " bởi lẽ nó vừa là hiện thân mơ màng đẹp đẽ lại vừa mang nét bi thương thù hận. Thực ra với mình, tác phẩm này không thể nói là quá hay hoặc là cảm động đến phát khóc, tuy nhiên sau khi đọc, người ta cũng có thể sẽ cảm thấy bức bối khó chịu mà lại man mác tiếc nuối. Tác phẩm mở đầu bằng một lễ cưới lộng lẫy nhưng đồng thời cũng khởi xướng lên 1 cuộc tranh chấp báo thù rực lửa. Càng đọc lại càng cảm thấy rất bế tắc, rồi cuối cùng lại chẳng đâu vào đâu, mỗi người 1 phương trời. Lòng hận thù, tình yêu, sự mù quáng và tin tưởng hoà quyện lại, làm cho con người ta bối rối không biết làm sao. Ừm, mình cũng không muốn nói nhiều, đúng ra là không muốn đề cập gì về nội dung truyện bởi Phỉ Ngã đã làm cho mình thấy mệt mỏi - như hình ảnh của " Gấm rách " bủa vây. Vậy nên ai có tò mò thì xin thứ lỗi cho :") Thế, có gì hay ho ở " Hương Hàn " ngoài những cuộc tranh chấp và thù hận chất đầy không? Có chứ, đó là thành phố Paris, Pháp - nơi mà 2 nhân vật chính đã đi qua. Dưới ngòi bút của Phỉ Ngã Tư Tồn, Paris bước ra rạng rỡ và tươi trẻ với những vườn hoa ngút ngàn, với dòng sông Seine thơ mộng, bảo tàng Lourve huyền ảo... Những ngày mà Lạc Mỹ và Dung Hải Chính ở Paris là những ngày đẹp nhất, và cũng tạo được dấu ấn riêng cho truyện. Lúc đầu họ không yêu nhau, lấy nhau cũng chỉ vì 1 mục đích trả thù, dần dần tình cảm được bồi đắp, nhưng khi nhận ra tình cảm rồi, thì đã quá muộn... Tình yêu cứ như là sao băng vậy. Kết truyện, Dung Hải Chính và Lạc Mỹ li hôn, mà khi đó anh phát hiện ra mình bị ung thư phổi nên về Mỹ. Lạc Mỹ biến mất không tung tích. " Hương Hàn " được phủ lên bởi 1 màn mưa, có khi mưa rả rích, có lúc mưa rào mà cũng có lúc trời nổi bão. Nhưng sau cơn mưa trời chẳng sáng, cũng chẳng có cầu vồng, chỉ là 1 màu xám xịt. Văn phong của tác giả thì vẫn thế thôi, mềm mại và sắc bén. Nhưng cái mình đánh giá cao nhất vẫn là sự miêu tả tinh tế của cô - những cảnh slow motion vô cùng thong thả, điềm tĩnh và nhàn nhã, khi người đọc có thể cảm nhận rõ sự sắc nét trong từng cảnh vật, thật bình thản, thật yên lặng. Còn về nhân vật? Ôi, mình chỉ thích nam chính thôi. Thực ra Phỉ Ngã là 1 mẹ kế rất thích ngược con trai của mình -_- và điều đó thật tàn khốc... Chi tiết đáng nhớ nhất, ừm, chắc là ở cuối truyện, khi Chí Chính gửi thư cho Mỹ Tình giải thích mọi chuyện ấy, cuối thư có câu : " Mỹ Tình, trăm kiếp tu được ngồi chung thuyền, nghìn đời tu được gối chung giường. Duyên số của chúng ta ắt quá cạn nên mới vụt mất nhau. Nếu đã như thế, kiếp này sau khi chết đi, anh nhất định phải cố gắng tu hành, để kiếp sau tiếp tục yêu em... " Quên sao được, hình ảnh 1 người đàn ông hào hoa lịch thiệp với nụ cười rạng rỡ, bước vào tiệm hoa của Lạc Mỹ và nói : " Cho tôi 12 nhánh bạch trà ". *** Nghe nói Hương Hàn là tác phẩm đầu tay của Phỉ Ngã. Quả thực xét về tổng thể bố cục, các nút thắt – mở, tình tiết truyện và tâm lí nhân vật đều chưa thực sự thuyết phục lắm. Ngắn thôi, mười chương cộng với phần dẫn đầu và cuối truyện, đọc nhanh và quên cũng nhanh. Không có gì quá để chê trách, nhưng chính vì thế lại thiếu đi cái dư vị cần có. Mình đọc Hương Hàn sau khi đã kinh qua Đông Cung, Gấm rách, Tịch mịch không đình xuân dục vãn và cơ số truyện nữa của Phỉ. Cũng sớm chuẩn bị tư tưởng: là tác phẩm đầu tiên mẹ kế viết, không nên kì vọng nhiều để đến nỗi quá khắt khe. Thế nên đã khá là tỉnh và khách quan rồi đấy. Không thể phủ nhận Hương Hàn có lối phát triển tình cảm hợp lí (ưu điểm chung trong truyện Phỉ Ngã), không phải kiểu đùng phát yêu luôn. Nam chính lần đầu gặp nữ chính chỉ gọi là có cảm tình thôi, lúc đầu còn có ý định lợi dụng nữ chính gánh tội thay mình mà. Nhịp truyện ổn định, 10 chương không có chỗ nào quá lan man, các nút thắt – mở cũng ổn. Ngặt nỗi nút mở cuối cùng làm vội quá. Thứ nhất, từ đầu đến cuối truyện Ngôn Thiếu Tử chỉ xuất hiện với một bộ dạng bất lực, thế nên đùng phát đến phút cuối phải gánh cái tội danh boss phản diện thì rất khó thuyết phục. Thứ hai, người tố tội Ngôn Thiếu Tử lại chính là Dung Hải Chính, rành mạch khúc chiết quá lại mất hay. Chẳng hạn như để Quan Lạc Mỹ tình cờ tìm được bằng chứng, hoặc người thứ ba nào đó xuất hiện nói cho cô chẳng hạn, thiếu gì cách. Thứ ba, là các chứng cứ chỉ được nhắc đến vẻn vẹn trong một câu: chứng cứ để ở trong tập đính kèm… Okay, một nút thắt lớn như vậy, tẩy trắng cho nam chính kia mà, sao lại làm qua loa đến thế chứ! Mối quan hệ các nhân vật quả thực có chút rối, hơi nhiều hơn mức cần thiết. Có câu nói thế nào nhỉ: quý hồ tinh, bất quý hồ đa, kiểu thế. Bộ Gấm rách cũng kiểu thế phiệt, trả thù, với khá nhiều nhân vật chính: Dịch Chí Duy, Dịch Truyền Đông, Giản Tử Tuấn, Phó Thánh Hâm, Phó Thánh Khi… Nhưng các nhân vật này đều rõ ràng sắc nét, xuất hiện (và ra đi) ấn tượng. Bên Hương hàn nhiều nhân vật nhưng lại chưa khắc họa được sâu, vai trò không làm rõ, móc xích cũng lỏng lẻo hơn. Về mức độ ngược nặng đô đến đâu thì cá nhân mình cho là: Gấm rách > Hương Hàn > Mãi không thay lòng> Hải thượng phồn hoa > Giai kì như mộng > Thiên sơn mộ tuyết > Cửu Giang > Đời này kiếp này Ngược nhé, chưa phải bi đâu. Bi thì mình cho là Giai kì như mộng đứng đầu, còn Hương Hàn xếp cuối. Mời các bạn đón đọc Hương Hàn của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời - Đào Y
Anh là Lục Duật Kiêu - một chàng công tử nhà giàu phong thái trác tuyệt, bối cảnh thần bí nhưng tiếng tăm lừng lẫy, những cô gái nổi tiếng nết na xinh đẹp đều đổ xô vào anh. Cô là con gái nuôi của một gia đình giàu có, địa vị thấp kém, bị em gái cướp đoạt người yêu, lại bị đuổi ra khỏi nhà. Thỏa thuận được lập ra, để anh đến bên cạnh cô, đóng giả chính bản thân mình, chơi một trò chơi có tên là ‘Trả thù’, thực tế lại là trò chơi ‘Đuổi theo tình yêu’. Cô cảm động đến rơi nước mắt, coi anh như ‘người cứu giúp’, cô nói với anh, anh thật sự tốt hơn Lục Duật Kiêu thật hàng ngàn hàng vạn lần. Không lâu sau cô kết hôn với anh, từ đó, cô bị trói chặt vào người đàn ông này. Nhưng cũng bởi vì thân phận thực sự của anh, cô trở thành cọng rơm cứu cánh cuối cùng trong mắt cha mẹ nuôi, bị kéo vào một vụ việc đáng sợ của gia tộc . . . . . . Chân tướng rõ ràng, vốn nghĩ rằng anh sẽ vứt bỏ cô như một đôi giày rách, nhưng ai biết. *** Anh xuất thân cao quý, nhất định phải đứng trên vạn người. Cô thân thế thật trớ trêu, chỉ muốn một cuộc sống hạnh phúc giản đơn bình thường mà thôi, lại bị cuốn vào trận chiến tranh đoạt của gia đình quyền thế này. Tất cả mọi người đều biết, cô là chiếc xương sườn mềm của anh, tất cả mọi người đều muốn, lóc đi một khúc xương của anh. Cô trở thành mục tiêu công kích của mọi người, không đành lòng nhìn bốn phía xung quanh anh đều là địch, cô thâm tình nhìn vào mắt anh nói, "Nếu như anh mệt mỏi, hãy bỏ em xuống đi thôi." Anh sững sờ, đã yêu cô đến tận xương tủy, làm sao anh có thể, tự làm tổn thương xương tủy của mình được! Một ngày nào đó, anh sẽ để cho cô biết, anh nguyện ý dùng cả sinh mạng của mình để yêu cô.  *** Lúc đó, cô đã trở thành Điều Hương Sư cao cấp nhất. Ám tiễn khó phòng, cô bị người cũ thiết kế vào cuộc, liên lụy đến anh, cũng bị nạn rất lớn. Mà cô và anh, vừa vặn rối rắm đứng ở hai bên. Cô tâm thần mệt mỏi, điều duy nhất có thể nghĩ tới, cũng chỉ có anh. Anh ôm ngay cô vào lòng, "Em đi, anh không tiễn em, em về, cho dù mưa gió thế nào, anh cũng đều sẽ đi đón em." *** Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc Cố Tử Mạt nghĩ những thứ này, cô không để ý tới Cố Trinh Trinh nữa, tự chống cánh tay, dùng hết sức mới miễn cưỡng kéo người đàn ông kia xoay qua một bên, vừa đúng để cho hai người đưa lưng về phía Cố Trinh Trinh, như vậy cũng tránh được khuôn mặt đang làm ra vẻ đau khổ của cô ta . "Rốt cuộc thì anh muốn như thế nào, phá đám?" Hiện tại, cô dứt khoát lộ ra vẻ một bà chủ thuê ác độc với anh ta! Khuôn mặt người đàn ông lộ vẻ vô tội, nhíu mày, dáng vẻ không liên quan gì đến mình, "Tôi vẫn không có làm gì, chẳng qua là tôi vẫn không rõ cô muốn thế nào thôi?" Cố Tử Mạt khó chịu, chỉ muốn gãi đầu. Được rồi, để cho cơn thịnh nộ tới mãnh liệt hơn chút nữa đi! Đôi tay nhỏ bé bảo vệ bụng của mình, dũng cảm không sợ hãi kiên định nói với người đàn ông, "Tôi thật sự đang mang thai đứa bé của anh ta! Ở chỗ này!". Đầu tiên người đàn ông hơi sững sờ, đôi mắt đen như mực nhìn cô, nhưng ngay sau đó hạ mắt, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía bụng nhỏ của cô, sau đó khinh miệt nói, "A, sao tôi không biết, phụ nữ có thai lại có thể uống nhiều rượu như vậy." Cố Tử Mạt suy yếu, trên bàn cơm, cô uống không ít rượu đỏ, cứ như vậy bị anh ta bắt được cái đuôi mà giễu cợt! "Tôi thích uống, tôi rất muốn uống, làm gì được tôi nào?" Người thua chứ không thua khí thế, cô thật muốn xem anh ta còn nói gì được nữa. Nói thật, nàng đã sống hơn hai mươi năm nay, cũng chưa từng thấy một công nhân làm thuê nào lớn lối như vậy, huống chi anh ta con là kẻ giả mạo! Thế giới này đối với cô, thật đúng là rất tàn nhẫn ! Người đàn ông cũng không sợ cô, ngược lại thoải mái mà nhún vai một cái, "Tùy cô thôi, tôi đi đây." Nói xong, bắp đùi thon dài bước đi một bước, tư thế muốn bước đi. Cố Tử Mạt trộm gà không được còn mất nắm gạo, lúc này cô ngay cả ý nghĩ chạy đến ôm bắp đùi anh ta cũng có, vội vàng kéo cánh tay của anh ta, hung ác nói, "Đừng đi! Giúp tôi diễn nốt màn này, giá tiền tùy anh ra!" Người đàn ông cũng không trả lời ngay, đưa tay kéo cánh ta cô đang níu tay mình ra, rồi sau đó vén tóc đang che kín lỗ tai giúp cô, ánh mắt tĩnh mịch phức tạp nhìn chằm chằm cô, cười nói, "Vậy cũng không được, cái giá mà tôi muốn, cô trả không nổi." "Anh còn không ra giá, làm sao anh biết tôi trả không nổi? Anh đừng dựa vào bề ngoài mà coi thường người khác!" Tính bướng bỉnh của Cố Tử Mạt phá ra, không ai ngăn nổi. Vừa dứt lời, đột nhiên bên hông thấy có áp lực, bàn tay của người đàn ông như một gọng kìm bằng sắt kéo cô, lại kéo tiếp, một lực đạo mạnh mẽ, thân thể căn bản cũng không có hơi sức của cô liền hoàn toàn dính vào trên người của anh ta. "Thảo thuận kết hôn giả với tôi, nếu là cái giá như thế này, cô trả nổi sao?" Trong đôi mắt người đàn ông tràn đầy u ám thâm trầm, nhưng trên khuôn mặt lại là nụ cười hài hước vui vẻ. Giọng của anh ta rất nhẹ, không có tình cảm, khàn khàn, lại sâu lắng gợi cảm không cho cự tuyệt. Tim cô suýt nữa đập mạnh một cái chỉ bởi vì giọng nói này của anh ta, nhưng người đàn ông này nhất định là kẻ địch đối đầu với cô trong tương lai! Yêu cầu mà anh ta nói. . . . . . Quả thật là khinh người quá đáng! Coi như cô cố ý dùng đám cưới giả để khiến Hà Ân Chính tức chết, nhưng cũng chưa chắc sẽ hợp tác với anh ta, nhưng bây giờ, người đàn ông này lại thừa dịp cháy nhà hôi của, chặn đường lựa chọn của cô. Người đàn ông không nhìn sắc mặt của cô cười không để ý, "Suy nghĩ thật kỹ đi." Cái người đàn ông tâm cơ đầy bụng này, ngoài mặt là suy nghĩ cho cô, để cho cô nghiêm túc suy tư, nhưng vô hình lại dùng khuôn mặt đẹp và nụ cười tươi khiến cô cảm thấy áp bức, làm cho đầu óc của cô không thể suy nghĩ được! "Được!" Giải quyết dứt khoát, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi. "Hợp tác vui vẻ." Người đàn ông câu môi, ôm cả eo của cô đi đến trước mặt Cố Trinh Trinh, "Xin lỗi, bởi vì bạn gái tôi đang có thai, cho nên không thể nói chuyện nhiều được, nhưng cô yên tâm, mặc dù đứa bé trong bụng cô ấy không phải máu mủ của tôi, nhưng thân là bạn trai của cô ấy, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy, và so sánh với những người khác, tôi lại càng hiểu được quý trọng." ... Mời các bạn đón đọc Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời của tác giả Đào Y.
Ký Sự Hậu Cung - Thập Nguyệt Vi Vi Lương
Trọng sinh quay lại một đời, đồng thời cũng cần phải thu hồi sự kiểu cách, thay đổi cách sống. Thẩm Tịch Nguyệt biết rõ, ở trong thâm cung nội viện này, đoan trang sẽ không nhận được lời cám ơn. Nàng có chút tính toán, có chút phong tình, còn có chút ương ngạnh, thành công  diễn trọn vai một vị nữ chủ xinh đẹp ngực lớn nhưng không có đầu óc. Đương nhiên, nếu không phải như vậy, thì làm sao có thể miệt mài thăng chức? *** Đôi dòng [Cảnh báo] cho những bạn đọc thân yêu chuẩn bị nhảy hố - So với nghề làm phi thì bộ này ko thuần cung đấu bằng, nhưng hợp với những ai thích kết cục đại đoàn viên và thuần chất ngôn tình. Tác giả xây dựng tình tiết, tính cách nhân vật và cốt truyện rất là hợp lý. Mỗi người đều có đất diễn, ko nhiều ko ít cũng ko hề dư thừa. Ko có đầu voi đuôi chuột. Thích nhất là truyện đề cao tình thân, có tính nhân đạo. ^^ - Tính cách nữ 9 rất dc, nam 9 cũng thế. Cung đấu thật sự thì đừng mong nam 9 sạch từ đầu - mà có sạch cũng quá vớ vẩn nhảm ruồi, trừ khi nữ 9 theo nam 9 từ hồi mới khai trai thì may ra. ^▽^ - Truyện đọc ko đau não, tuyến nhân vật ko quá nhiều. Tiền triều cũng ko có nhúng tay dc nhiều vào hậu cung, nữ phụ cũng có đủ đất diễn. - Và cuối cùng, hoan nghênh mọi người nhảy hố! *** Thiên Điện Phượng Tê cung. Công chúa Chiêu Dương Nghiêm Tử Di ném ly trà vỡ nát, tức giận ngồi ở chỗ đó, lúc này nào có người dám tới đây khuyên. Thế nhưng trong cung nàng nổi danh ngôi sao gây rắc rối, chính là ca ca đệ đệ của nàng cũng không có năng lức gây sự bằng nàng. Mà lúc trước hoàng hậu nương nương và hoàng thượng cùng lên đường đi tế trời, Đại hoàng tử Nghiêm Vũ lại bận rộn công vụ, như vậy xem ra, nàng càng trở nên coi trời bằng vung. Cũng không biết là ai chọc nàng, lại để cho nàng như thế. Ngoài cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, chính là Tam công chúa Nữu Nữu mới vừa đầy năm tuổi. Thấy tỷ tỷ Kiều Kiều nhìn lại, Nữu Nữu nhếch miệng cười: "Đại tỷ tỷ." Rầm rập rầm rập chạy vào, kéo tay đại tỷ tỷ, cô nhóc lời nói thành khẩn: "Đại tỷ tỷ, tỷ đang làm cái gì vậy chứ? Tại sao lại tức giận chứ? Nữu Nữu sẽ sợ bộ dạng như tỷ." Ngay cả mắt to của bé chớp lại chớp, lông mi thật dài đáng yêu như tiểu tiên nữ, nhưng Kiều Kiều nơi nào lại không biết bé ấy là hạng người gì. Cô nhóc này là tiểu ác ma trong cung. "Muội sẽ bị hù doạ?" Liếc bé một cái, Kiều Kiều vẫn bực mình mãi. Cô nhóc giơ hai tay lên, một bộ dáng đầu hàng: "Đại tỷ tỷ, muội lại không có chọc giận tỷ nha. Làm sao tỷ trợn trắng mắt đối với người ta chứ. Hu hu, muội thật đau lòng, muội thật là khổ sở, cầu xin an ủi ~~~" Kiều Kiều nhìn bé vừa phát ra, không vui nhiều hơn nữa đều tan thành mây khói, cười hì hì ôm bé đến trong lòng mình, nhíu mày lầm bầm lại: "Tiểu Bàn muội, có phải muội lại mập hay không hả?" Lời này khiến cho Tiểu Bất Điểm bắn ngược: "Mới không có, đại tỷ tỷ hư." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo ụt ịt của tiểu nha đầu, Kiều Kiều ngắt: "Nói như muội vậy, tỷ rất đau lòng ư!" Tiểu nha đầu thừa dịp mở miệng: "Vậy tỷ tỷ dẫn muội đi chơi đi." Con mắt lóe sáng lấp lánh. Kiều Kiều nhìn bộ dạng muội muội yêu kiều, bật cười. Lần này phụ hoàng và mẫu hậu ra ngoài dẫn theo Nhị muội muội ấy và Tiểu Lục Nhi, Nữu Nữu lại bị chọc tức rồi. Chỉ là, Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Nữu Nữu, chần chờ hỏi: "Không phải là lừa tỷ đấy chứ?" Cũng không biết tên khốn kia còn ở Ngự Hoa Viên đó hay không. Nữu Nữu xoắn vạt áo, gương mặt khổ sở. "Tại sao tỷ tỷ có thể không tin Nữu Nữu." ... Mời các bạn đón đọc Ký Sự Hậu Cung của tác giả Thập Nguyệt Vi Vi Lương.
Không Bằng Duyên Mỏng - Viên Nghệ
Đây là câu chuyện về một ông chú phúc hắc lừa em gái nhỏ hàng xóm về nhà. Khi Tiếu Hàm cất tiếng khóc chào đời, Chu Triển Nguyên đã xưng vương xưng bá ở trường tiểu học. Lúc Tiếu Hàm tốt nghiệp đại học, Chu Triển Nguyên đã là cha của một đứa nhỏ. Có duyên tái ngộ, Tiếu Hàm 25 tuổi gặp lại anh trai hàng xóm Chu Triển Nguyên 34 tuổi. Lúc mới đầu hai người còn khách khí, càng về sau tình cảm càng sâu đậm. Chỉ có thể nói, hận không thể sớm hơn chỉ có thể hận trễ thế mới có duyên gặp lại. Mà gặp lại Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm đúng là gặp thời. Mời các bạn đón đọc Không Bằng Duyên Mỏng của tác giả Viên Nghệ.
Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia - Vân Thiên Thiếu
Đêm đại hôn, hắn kiểm tra trinh tiết của nàng, cười lạnh: “Thì ra...”  Lúc nàng sẩy thai, hắn mang về một nữ tử thần bí để nạp làm phi Hôn lễ, trong tiếng nhạc mừng vui còn có tiếng thở dài của ngự y: “Không chữa được...” Hắn cấu xé thân thể mềm mại của nàng, không hề chán ghét mùi vị trên thân thể đó. Cho nên hắn không cho phép nàng chết đi, khi mây mù tản ra, nàng dĩ nhiên là... *** Tuyết rơi như lông ngỗng bay đầy kinh thành to lớn. Trong hoàng cung, nơi nơi ngập mùi máu tươi. Bọn nha đầu trên dưới vội vã, không khí vô cùng khẩntrương làm cho người khác không dám hít thở. Phong Mạc Thần không để ý can ngăn của người khác, mạnh mẽ chạy vào Thần Hòa Điện, nhìn khắp phòng đầy máu, và máu đỏ tươi trên tay của bọn nha hoàn mới biết được, con gái của mình đã sinh ra rồi. Hơi thở Bạch Ly Nhược mong manh, cung nữ bên cạnh hét lớn "A, máu, máu.... Ngày càng nhiều, mau gọi người đến cầm máu...." Phong Mạc Thần vừa từ Tây Vực vội vã trở về, hắn đi chỉ vì đánh bại kẻ uy hiếp quốc gia mình: Hung Nô và người Hồ. Trước khi đi, hắn nói với Ly Nhược "Nhược Nhi, ta sẽ nhanh chóng quay về, nàng chờ ta." Ai biết tại sao bởi vì một đứa bé, liền biến thành như vậy. Một nữ y đến cung nói với mọi người "Được rồi, không có việc gì, mẫu tử bình an." Phong Mạc Thần, một đại nam nhân rong ruổi sa trường, nam nhân không sợ bất cứ thứ gì, ngồi xuống ghế ngà voi điêu khắc, ánh mắt thâm trầm nhìn Bạch Ly Nhược, đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường thẳng tắp, hai tay nắm chặt, khớp xương nổi rõ, nhìn ánh mắt Bạch Ly Nhược, đã nói lên hết thảy, Bạch Ly Nhược dịu dàng mỉm cười với hắn, giữa bọn họ, đã không cần đến ngôn ngữ, ở đây, tất cả đều sáng tỏ. Thị nữ Nhu Di ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên "Ai da, trong tay tiểu thư có một khối ngọc." Phong Mạc Thần ôm con, trong tay đứa bé nắm một khối ngọc đẹp đẽ, óng ánh trong suốt, không có tỳ vết, điêu khắc không rõ, vô cùng tinh xảo. Hoa tướng quân lau nước mắt, nở nụ cười "Là ai bướng bỉnh đem để vào đùa cho mọi người vui vẻ hả?" Mọi người hết sức kỳ quái, không có mà, vốn là tiểu thư trời sinh đã có. Nhưng mà, đây cũng quá thần kỳ, trẻ con mới sinh tại sao lại nắm trong tay một ngọc thạch? Bạch Ly Nhược đau đớn rên rỉ vài tiếng, sau đó mạnh mẽ chống người dậy, nói"Con của ta đâu, đưa đến đây cho ta ôm..." Hoa Phu Nhân bế đứa bé nói "Đứa bé này, đặt tên là gì?" Phong Mạc Thần bỗng nhiên chuyển sự chú ý đến khối ngọc đứa bé nắm trong tay, nói "Đứa bé này tên là Phong Huyền Cẩn. Huyền Cẩn, Huyền Cẩn, tên như ý, sinh ra trong tay đã nắm mỹ ngọc không trầy xướt, tên này là thích hợp nhất." ... Mời các bạn đón đọc Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia của tác giả Vân Thiên Thiếu.