Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Định Mệnh Anh Và Em (Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút)

Warning:  Nội dung truyện là cả 1 bầu trời hư cấu, siêu siêu CẨU HUYẾT, ỨC CHẾ, kèm theo nhiều tình tiết nhạy cảm, cao H H H :v :v Vì vậy, truyện KHÔNG DÀNH cho trẻ em dưới 18+ và những thanh niên nghiêm túc muốn NÉM ĐÁ ???????? RV rất rất #dài và cho biết nhiều nội dung chi tiết quan trọng trong truyện nên hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc. Lời khuyên: Hãy đọc RV để #Tham_khảo nhưng #KHÔNG_NÊN đọc truyện vì dễ xảy ra tình trạng màu nhồi cơ tim mà nghoẻo :v. Đảm bảo được sức khỏe cũng như mức độ điên trì cùng chịu đựng nồi cẩu huyết thập cẩm này thì nhảy hố nha ^^ “Chúng ta đều không sai Chẳng qua là không thích hợp Tình yêu à, Lúc ấy em không hiểu được Lựa chọn là của em Không phải do anh Em phải tự gánh vác tương lai của mình Vòng ôm anh dành cho em ngày hôm qua Em đã từng không biết làm thế nào cho phải Nếu chúng ta gặp lại em sẽ mỉm cười Cám ơn anh, cám ơn anh Em đã được nếm trải tình yêu tuyệt diệu” (Trích lời bài hát trong truyện) Câu chuyện kể về tình yêu của Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du, có thể được ví như hình ảnh của một cuộn len bị con mèo có tên là Định Mệnh đùa giỡn. Nó lăn cuộn len ấy khắp nơi, xoay vần đến mức rối nùi, trong quá trình đó còn “vô tình” tạo ra thật nhiều nút thắt…. Hai nhân vật chính chỉ mải miết cùng nhau gỡ rối, cùng một nút thắt nhưng cả hai lại tự mở theo cách riêng của mình, đến cuối cùng càng mở càng chặt.  Nhưng cũng chính vì sự kiên trì và cố chấp với đối phương, rốt cuộc khi tất cả những nút thắt ấy được tháo gỡ, cũng chính là lúc bọn họ nhận ra, sợi dây ấy đã cột chặt số phận của hai người vào với nhau, không cách nào tách rời được nữa. ... Lần đầu tiên Hạ Tử Du gặp Đàm Dịch Khiêm, là ở… trên giường. Lúc ấy, Hạ Tử Du được biết đến là tiểu thư nhà họ Hạ, gia thế quyền quý nhưng vẫn muốn tự mình đi làm, nên đã xin vào làm nhân viên PR cho tập đoàn Đàm thị, cũng chính là công ty dưới quyền lãnh đạo của Tổng giám đốc Đàm Dịch Khiêm. Xã hội hiện đại, quy tắc ngầm dĩ nhiên không thể thiếu, đặc biệt là nhân viên phòng PR. Thế nên, trong một dịp Tổng giám đốc Đàm Dịch Khiêm đến trụ sở thành phố Y công tác, các cô gái xinh đẹp của phòng PR được sắp xếp để “phục vụ” anh. Đương nhiên, Hạ Tử Du cũng nằm trong số đó. Thế nhưng, cô lại chẳng hề có chút hứng thú nào đối với sự kiện này, cho dù các đồng nghiệp còn lại hết sức hưng phấn.  Ấy thế mà, đứng trước sự ghen ghét và ngưỡng mộ của tất cả mọi người, cô lại chính là người được chọn. Chỉ có điều, Hạ Tử Du không hề hay biết chuyện này. Bằng một cách nào đó, cô đã bị gài bẫy để đến phòng của anh, và đương nhiên, chuyện đó đã xảy ra… “Đau quá, anh cút ngay!” Lần đầu tiên của Hạ Tử Du, cứ như vậy bị anh mạnh mẽ mà nhẹ nhàng, cướp mất. Hạ Tử Du quả thật không biết, cũng không bao giờ ngờ tới, chính vào cái đêm định mệnh ấy, cô đã không có cách nào thoát khỏi anh được nữa. Cô cũng không biết, xuất phát điểm của tất cả mọi chuyện, đều đến từ hai chữ “trả thù”. Đúng vậy, Đàm Dịch Khiêm sắp xếp như vậy, chính là để dạy dỗ Hạ Tử Du. Trước đây rất lâu, khi cô còn rất nhỏ đã ở cô nhi viện, và có một người bạn tốt tên là Đường Hân. Sau đó, ba mẹ ruột của Đường Hân tìm được tin tức đã đến cô nhi viện đón con gái. Nhưng rốt cuộc không hiểu vì sao, không đón được Đường Hân lại đón Hạ Tử Du về nhà. Lúc ấy, trái tim non nớt của Hạ Tử Du đã không thể chống lại cám dỗ của thứ tình cảm gia đình ấm áp, cô đã quyết định không nói rõ chân tướng. Nhưng từ lúc đó cho đến sau này, cô luôn đi tìm tung tích của người bạn đó, hy vọng có một ngày tìm thấy cô ấy thì sẽ trả lại thân phận cho cô ấy. Thế nhưng, số phận trớ trêu đã để Đàm Dịch Khiêm tìm thấy Đường Hân trước và từ chính miệng của Đường Hân cùng với việc chứng kiến cuộc sống khổ sở của cô ấy, từ lúc nào trong mắt anh, Hạ Tử Du đã trở thành một người có tham vọng, gian trá lừa gạt để chiếm lấy thân phận của bạn bè. Hơn nữa, lúc nhỏ Đường Hân đã từng cứu anh, cho nên ơn này phải trả, thù này cũng phải báo. Tất cả, đổ hết lên người Hạ Tử Du. “Mỗi một giây rong ruổi trong cơ thể cô anh đều căm ghét và thù hận, mà cô hoàn toàn không hay biết.” Đàm Dịch Khiêm đã dùng mọi cách khiến cô gái bé nhỏ ấy yêu mình. Đương nhiên, Hạ Tử Du không có cách nào thoát khỏi sự mê hoặc ấy. Không chỉ có ngoại hình hoàn mỹ, nam tính, ở Đàm Dịch Khiêm còn luôn tỏa ra một khí chất của một nam thần, thông minh, nhạy bén, quyết đoán. Chưa kể, những hành động của anh đối với cô luôn mang theo chút bá đạo nhưng lại xen lẫn sự cưng chiều, khiến cho cô gái lần đầu biết yêu đã không cách nào chống đỡ được mà dần ngã vào tay anh. Nhưng cũng chính vào lúc ấy, anh mới tàn nhẫn bộc lộ ý đồ của mình. Vào trước ngày hai người kết hôn chỉ đúng một ngày, anh đã khép cho cô một tội danh mà cô không hề phạm phải. Hạ Tử Du cứ như vậy, mặc áo cưới tinh khiết như một đóa sen, bước vào tù. Trong một đêm, cô mất đi mọi thứ, thân phận bị vạch trần, mang tiếng lừa gạt, còn tham nhũng ngân sách. Kết quả, chính là hai năm trong ngục. Thời gian hai năm không quá dài đối với một cô gái trẻ, nhưng đối với Hạ Tử Du đó chính là hai năm đen tối nhất trong cuộc đời. Bởi vì, ở trong tù, cô đã có một quyết định vô cùng quật cường, chính là sinh con cho anh. Đúng vậy, khi cô vào tù mới biết mình có thai, cô hoàn toàn có thể bỏ đứa bé, bởi vì ngay cả đến thăm cô một lần, anh cũng không đến. Nhưng mà, cô đã không làm vậy. Có ai đó đã nói, khi yêu, con người ta sẽ có sức mạnh không thể tưởng nổi. Hạ Tử Du chính là có một sức mạnh như vậy, mới có thể sinh ra cô con gái Liễu Nhiên. Thế nhưng, sau khi ra tù cô đi tìm anh lại không thể nào ngờ được, thì ra anh chính là người đã tự tay đưa cô vào tù và còn nữa, tất cả những chuyện anh làm cho cô, vì cô, đều là để trả thù cho Đường Hân.  Cô biết hết tất cả, nhưng không hận anh. Là bởi vì, cô nghĩ rằng mình đáng bị như vậy, là bởi vì, cô nợ Đường Hân 10 năm lang bạt khổ sở. Vì thế, cô không cho anh biết về sự ra đời của đứa con, cứ như vậy mà ra đi. Cô thành toàn cho anh và Đường Hân.  Nhưng cô đã sai rồi. Ở đâu đó sâu thẳm trong con người Đàm Dịch Khiêm, đã không còn tự chủ được khi đối diện với cô nữa. Anh không đến thăm cô, bởi vì anh không muốn thừa nhận, bản thân mình đã dao động. Tất cả mọi bằng chứng và lời nói đều chỉ ra bản chất xấu xa của cô, nhưng một góc nhỏ nào đó của anh lại không tin như vậy. Nhưng cái góc nhỏ ấy, không đủ khiến cho một con người cao ngạo lạnh lùng như anh, mở lòng với cô. Thế nên, anh dùng thái độ đáng ghét nhất, đối xử với cô. “Thì ra anh vẫn có thể tàn nhẫn với cô như vậy, tàn nhẫn đến mức có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ riêng cô là không nhìn thấy…” Trong sự giằng co mỏi mệt ấy, Hạ Tử Du đã gặp Kim Trạch Húc, con nuôi của ba cô. Trong sự chới với và cùng cực, cô đã được người đàn ông này giúp đỡ. Và cũng từ đó, cô mang trong mình, một gánh nặng ơn nghĩa. Đàm Dịch Khiêm sau khi gặp lại Hạ Tử Du, cùng với thời gian tiếp xúc Đường Hân, anh nhận ra hình như có gì đó không đúng. Thế là anh bắt đầu đi điều tra, mới phát hiện rất nhiều sự thật bị che giấu. Bí mật đầu tiên chính là, Hạ Tử Du không phải là người xấu xa như anh biết và bí mật thứ hai, anh có một đứa con gái. Đến lúc này anh biết mình đã sai rồi, anh muốn tìm cách đền bù cho cô, nhưng anh lại chọn một cách thức hoàn toàn cực đoan. Anh không giải thích rõ ràng, đã ép cô cùng con gái theo anh đi Los Angeles. Thử hỏi, Hạ Tử Du lấy đâu ra niềm tin để tình nguyện ở bên cạnh anh? Thế nhưng, Hạ Tử Du yếu đuối nhận ra, vốn dĩ mình không thể cự tuyệt con người này. Nên cô thử dần dần chấp nhận anh. Vậy mà, đến lúc cô sắp quên đi đoạn quá khứ mà anh gây ra, cô lại phát hiện anh có liên quan đến cái chết của mẹ mình. Thì ra, giữa anh và cô, không chỉ có ân oán tuổi thơ, mà còn có hận thù của đời trước. Và cùng với sự “giúp đỡ”, hay đúng hơn là sự "giật dây" của Kim Trạch Húc, cô đứng trước tòa tố cáo anh.  Nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại với những chuyện Kim Trạch Húc đã nói, anh trong sạch. Và cô bỗng chốc được cả thế giới biết đến là một người phụ nữ hèn mọn và đê tiện.  Mang một nỗi đau đớn không thể tả xiết, Hạ Tử Du một lần nữa mất đi tất cả. Người đàn ông cô yêu nhưng không thể tin tưởng, quyền nuôi dưỡng đứa con gái mà cô đổi bằng mạng sống để sinh ra và cả đứa con chưa hình thành trong bụng nữa.  Hạ Tử Du mang theo những vết thương chằng chịt ấy, rời khỏi Đàm Dịch Khiêm. Cô đã định cứ như vậy sống hết cuộc đời của mình, chỉ của riêng mình mà thôi. “Cuối cùng mất vẫn mất, họ không có sai, sai lầm chính là gặp sai người.” ... Nhưng, ông trời không toại nguyện cho cô.  Ba năm sau, cô lại một lần nữa gặp anh.  “Gặp anh ở Maldives thật sự bất ngờ, sở dĩ có thể biểu hiện lạnh nhạt trước mặt anh như vậy, không phải vì cô cố đè nén tình cảm dành cho anh, cũng không phải vì cô muốn tỏ vẻ tự nhiên trước mặt anh, mà là cô đã học được cách cư xử bình tĩnh.” Cô thản nhiên chấp nhận việc anh đã có người mới, một Đan Nhất Thuần xinh đẹp đáng yêu, mọi người đều thích, kể cả con gái của cô nữa. Nói không đau lòng là nói dối, nhưng thời gian ba năm cùng với những đau khổ mà cả hai gây ra cho nhau, cũng đủ để cô buông bỏ. Nhưng một lần nữa, cô bỏ xuống, anh lại nhặt lên. Đường Hân vì muốn ngăn cản Đàm Dịch Khiêm đến với Đan Nhất Thuần, đã quyết định nói ra sự thật người năm xưa cứu anh chính là Hạ Tử Du, đồng thời bản thân anh cũng phát hiện ra rằng, tất cả số tiền trước kia cô đòi anh bồi thường, đều được quyên góp cho trại trẻ mồ côi dưới danh nghĩa của anh. Là chính Hạ Tử Du cô, nhận lấy tất cả sự chán ghét của người đời, cùng với những tổn thương không thể xóa nhòa, cứ như vậy để lại cho anh những gì tốt đẹp nhất. “Trời cao cố ý hành hạ anh, muốn để anh tự tay dùng lưỡi dao sắc bén tùng xẻo da thịt mình, xé toác từng vị trí trên thân thể anh, từng mảnh từng mảnh khiến anh thương tích đầy mình, cuối cùng khắp nơi đau đớn đến mức không thở được.” Lần này gặp lại, Đàm Dịch Khiêm hiểu rõ lòng mình, hiểu rõ sự sai lầm trước kia của bản thân, quyết tâm giành lấy Hạ Tử Du một lần nữa. “Hạ Tử Du, toàn bộ phụ nữ trên thế giới này tôi chỉ cần có một mình em, nếu để em đi, vậy tôi phải làm thế nào?” Cách thức của anh cũng giống như trước kia, dùng những cảm giác của thể xác để cho cô biết rằng, thực sự cô chỉ có thể ở bên Đàm Dịch Khiêm anh mà thôi. Hạ Tử Du cũng biết rõ điều đó, cô từng nói người phụ nữ luôn có một thứ tình cảm đặc thù đối với người đàn ông đầu tiên của mình. Cô cũng vậy. Dù rằng anh dùng đứa con gái nhỏ mà cô ngày đêm mong nhớ ra để thỏa thuận, dù rằng anh dùng cách thức nguyên thủy nhất để khiến cô phải nhớ lại những cảm giác khi còn bên anh, cô cũng không thể không thừa nhận. Đối với người đàn ông ấy, cô chưa bao giờ có thể quên được. Chấp nhận ở bên anh một lần nữa, nhưng tình cảm giữa hai người vốn dĩ không có quá trình yêu đương bình thường như những cặp tình nhân khác. Đàm Dịch Khiêm luôn là một người đàn ông thâm sâu khó dò, một người con gái đơn thuần như cô làm sao có thể hiểu thấu? Thế nên, dù đã quay về bên nhau, cô vẫn không hề có cảm giác an toàn. Không phải cô không tin tình cảm của mình, mà chính là không tin vào tình cảm của anh. “Em không có lòng tin là do anh… Anh đã quên, anh chưa từng mang đến cho em quá trình yêu đương của những đôi nam nữ vẫn thường hay có, trong ký ức của em, phần lớn đều là những tính toán và tăm tối mà anh để lại.” Thế nên hết lần này đến lần khác, trước sự bí ẩn của Đàm Dịch Khiêm, cùng với tính toán của Kim Trạch Húc, Hạ Tử Du đã bị lợi dụng. Kim Trạch Húc lợi dụng tình cảm của cô, lợi dụng ân tình mà cô nợ hắn, đã khiến cô trở thành một người không biết quý trọng tình cảm, từng bước bị đẩy ra xa khỏi Đàm Dịch Khiêm. “Một trái tim đã vỡ nát tan tành không có cách nào chắp vá lại được nữa, cái cần không phải là hy vọng, mà là hiểu.” Nhưng có lẽ cao trào nhất chính là cuộc chia ly cuối cùng của cô và anh. Gọi là cuối cùng vì trước đó, hai người đã kết hôn hai lần và cũng ly hôn hai lần. Trong lần sau cùng ấy, Đàm Dịch Khiêm vì muốn bảo vệ cô cho nên đã tạo ra những hiểu lầm, khiến cô chán ghét và hận anh đến cực hạn, quyết tâm bỏ đi. Nhưng khi biết tin anh phải đấu một mất một còn với Kim Trạch Húc và có thể mất đi tất cả, cô lại quay về. Tự nhủ với lòng mình, cô quay về không phải vì còn vương vấn, không phải vì lo lắng cho anh, mà chỉ là vì những lý do khác. Cái cớ ấy cô có thể gạt được cả thiên hạ, nhưng không gạt được chính mình. “Đúng vậy, nhược điểm lớn nhất trong tính cách cô là cố chấp… Bởi vì chấp nhất, cuộc đời này của cô mới có thể vướng mãi vào anh…” Vì vậy mà khi Đàm Dịch Khiêm đã thắng được cuộc chiến đó đến tìm cô, giải thích tất cả thì những thương tổn và ân oán giữa hai người cũng lần lượt biến mất, chỉ còn lại là sự giận dỗi ngọt ngào giữa những đôi tình nhân mặn nồng. “Anh nhìn thật sâu vào hàng nước mắt của cô, nói dịu dàng: “Tin tưởng vào trái tim của anh, là thực sự muốn cùng em đi tiếp con đường này…” Hai người dẹp bỏ mọi trở ngại, dần dần học được cách tin tưởng lẫn nhau, chia sẻ cùng nhau, quyết định:  “Không ôm thử cho vui, chỉ ôm trọn đời” Sau đó nữa, chính là những pha hành động trên giường vô cùng ngọt ngào nhưng không kém phần gay cấn, xuân sắc không sao tả xiết. Thế nên, lúc ở trên giường, Hạ Tử Du vẫn thường bảo Đàm Dịch Khiêm chính là điển hình của vô lại có văn hóa. ... Đối với các nhân vật còn lại, chỉ muốn nói một câu rằng, trong tình yêu, có hai loại phụ nữ ngốc. Loại thứ nhất, chính là giả ngốc, loại thứ hai là bị chính các anh làm cho ngốc. Chỉ có Hạ Tử Du thuộc loại thứ hai, còn tất cả nữ phụ của truyện này đều là loại thứ nhất. Từ Đường Hân cho đến Đan Nhất Thuần, họ đều yêu Đàm Dịch Khiêm bằng một tình yêu cuồng si, nhưng không được đáp lại. Chính vì không hiểu anh đã yêu Hạ Tử Du vì cái gì, nên họ đã giả vờ ngốc để có thể ở lại bên cạnh anh. Nhưng cuối cùng, vì những suy nghĩ thâm độc tìm mọi cách để thay thế Hạ Tử Du, mà họ phải nhận lấy những hậu quả vô cùng tàn khốc. Bởi vì họ không biết rằng, đối với Đàm Dịch Khiêm thì: “Trong thế giới này, ngoại trừ người phụ nữ quan trọng nhất của tôi bị tổn thương thì mới được coi là tàn nhẫn, còn những người khác gặp cảnh ngộ đó trong mắt tôi cũng không tính là gì, bao gồm cả bản thân tôi.” Cũng như, “Hạ Tử Du vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được Đàm Dịch Khiêm đối đãi với người khác luôn rất tàn nhẫn, bởi vì anh đã đem tất cả mọi sự ấm áp trong cuộc đời này dành hết cho cô.” Nhưng nói đến si tình, không chỉ có hai người phụ nữ kể trên, còn có hai người đàn ông quan trọng trong cuộc đời Hạ Tử Du. Một người chính là Kim Trạch Húc với một đoạn tình cảm đầy toan tính. Người còn lại chính là người bạn tốt của Đàm Dịch Khiêm, Robert. Anh là một “lãng tử quay đầu” mang một tình yêu cao thượng dành cho Hạ Tử Du. Anh có rất nhiều cơ hội, cũng có được sự tin tưởng của cô, nhưng khi biết được trong lòng cô chỉ chấp niệm duy nhất một tình yêu với Đàm Dịch Khiêm, thì anh lại chấp nhận đứng ở một bên, lặng lẽ chúc phúc cho cô gái mình đã gặp gỡ muộn màng. Truyện mang một chút màu sắc cổ tích, Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du có một ngoại hình đẹp đến tuyệt đối, các nhân vật xuất hiện đều có gia thế khủng, nam nữ phụ đều là những người sở hữu vẻ đẹp khó tìm và quyền lực của Đàm Dịch Khiêm có thể nói là một tay che trời, không gì là anh không thể làm được. Nhưng cách mà anh bảo vệ người phụ nữ của mình, cũng như cách mà Hạ Tử Du cố chấp yêu anh, đều là những ánh sáng màu hồng mang đến sự ấm áp cho cuộc sống vốn dĩ đã quá lạnh lùng này. Điều quan trọng nhất phải nói sau cùng chính là, cuối cùng Hạ Tử Du và Đàm Dịch Khiêm phải cảm ơn con mèo Định Mệnh ấy đã để hai người tìm thấy nhau giữa biển người mênh mông rộng lớn này. ... “Thứ lớn nhất ông trời ban cho anh không phải là tài giỏi hay giàu có mà chính là để cho anh gặp được em…” “Cho dù người em gặp trước có là ai chăng nữa, em cũng chỉ mong người đó là anh mà thôi.” _____________ " ": Trích dẫn từ truyện. Review by #Lâm Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Hạ Tử Du vừa bước vào phòng PR thì phát hiện những đồng nghiệp thường ngày rất nghiêm túc, cẩn thận tuân thủ quy tắc hôm nay lại tốp năm tốp ba châu đầu kề tai đang thảo luận chuyện gì đó. Hạ Tử Du lòng đầy nghi ngờ đang muốn hỏi thăm đồng nghiệp kiêm bạn tốt Tiểu Nghệ cũng đứng thảo luận ở trong đó. Đột nhiên trưởng phòng Lâm của phòng PR bước ra từ phòng làm việc, tuổi chị ta tuy đã năm mươi nhưng vẫn giữ được vẻ nổi bật yểu điệu duyên dáng, lúc này phòng PR ngay lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh. Môi trưởng phòng Lâm hơi nhếch lên, khóe mắt không thể che giấu được nếp nhăn của chị ngắm nghía những người đẹp trong phòng PR, sau đó dùng giọng điệu cấp trên đọc một loạt các tên, "Lạc Băng, Diêu Thục Nhi, Hạ Tử Du, Lâm Khả Khả, bốn người đến phòng làm việc của tôi một chút!" Hạ Tử Du bị gọi tên thì ngẩn người, nhưng cũng lập tức đi theo bốn người đồng nghiệp nữ vào phòng làm việc của trưởng phòng Lâm. - Trong phòng làm việc, trưởng phòng Lâm cười tủm tỉm nhìn tới bốn cô gái xinh đẹp trước mắt. Lạc Băng được trưởng phòng Lâm cười lấy lòng cũng không rõ nguyên do, khiến cho có phần không hiểu được mọi chuyện ra sao, vì thế vội vàng hỏi trưởng phòng Lâm, "Trưởng phòng à, có phải lại có khách hàng gây khó dễ cần chúng tôi đi xã giao hay không?" Mời các bạn đón đọc Định Mệnh Anh Và Em (Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút) của tác giả Quai Quai Băng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cốt Cách Mỹ Nhân - Mặc Bảo Phi Bảo
Sách Nói Cốt Cách Mỹ Nhân   “Ngàn năm quạnh quẽ xương trắng thành bùn Duy chỉ Thời Nghi là anh mong cầu”. Kiếp trước chàng, một vương gia dốc lòng cống hiến cho đất nước, không phụ thiên hạ chỉ phụ nàng. Còn nàng, được hứa hôn với Thái tử, nhưng lại đem lòng yêu chàng, một tình yêu sâu nặng không nói thành lời. Nếu có kiếp sau, ta chẳng cần dung mạo này nữa, chỉ mong tiếp nối mối duyên với nàng. Kiếp này, lại được gặp anh, dáng hình đổi khác thì đã sao, không nhớ cô cũng có sao, chỉ cần được ở bên anh, cho dù phải đánh đổi tất cả cô cũng không buông tay… Mỹ nhân có cốt cách, thế gian này rất khó tìm. Người có vẻ đẹp nội tâm thì không có nhan sắc bên ngoài, một số người thì chỉ có diện mạo bên ngoài mà thiếu đi cốt cách bên trong. Đa số con người trên thế gian này tầm nhìn đều hạn hẹp, chỉ có thể thấy vẻ đẹp bề ngoài, không thể nhìn thấu phẩm chất, nhân cách bên trong. Nếu như ở hiện tại, có một người vẫn mang theo ký ức của cả hai kiếp mà yêu bạn sâu nặng, đó thực sự là một niềm hạnh phúc lớn lao. Tình yêu của Thời Nghi dành cho Châu Sinh Thần là như thế. Nhưng anh đã quên cô từ lâu. “Phù sinh tựa mộng, vui được là bao?” *** Nửa đời chìm nổi như giấc mộng Sảnh đến và đi, sân bay. Có người kéo hành lý, có người lại dắt theo con nhỏ, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính thuỷ tinh mười mấy mét hắt xuống mặt sàn, vô số những bóng người loang lổ lướt đi dưới nắng. Châu Sinh Thần chỉ mang theo duy nhất máy tính xách tay của mình, không có hành lý nào khác, bước nhanh tới cửa đăng ký, trong đầu anh vẫn là những số liệu thực nghiệm, thống kê dài dằng dặc, rất nhanh chóng thông qua xử lý của đại não, loại bỏ, chỉ giữ lại những thông số hữu dụng... Bỗng nhiên có người từ đằng sau, giữ lấy cánh tay anh, khiến anh bị bất ngờ "Làm ơn chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh." Anh chau mày, dừng bước, bất giác quay đầu lại nhìn. Đó lại là... một cô gái trẻ. Cô vận một chiếc quần dài màu xanh thẫm, đi chân trần, nắm chặt lấy cánh tay anh, ngực phập phồng, tựa hồ cô ý thức được rằng hành động của mình quá đường đột, lúc anh quay đầu lại, liền luống cuống buông ra: "Làm ơn chờ một chút, tôi đang kiểm tra ở cửa an ninh, còn phải quay lại làm nốt thủ tục nữa. Làm ơn đợi tôi, tôi chỉ muốn nói với anh vài câu thôi...". Phía sau bốn nhân viên của sân bay đang chạy tới... hoàn toàn chứng thực lời của cô gái. Cô gái này chạy ra đây từ cửa an ninh? Chỉ vì muốn giữ anh lại, nghe cô ấy nói mấy câu? Châu Sinh Thần nghi hoặc nhìn cô gái. Đôi mắt đen láy lấp lánh kia dường như nhìn thấu mọi sự, lặng lẽ rơi vào trong mắt cô. Cô dè dặt nhìn anh, chỉ sợ anh cự tuyệt, sợ anh thực sự cự tuyệt. Khi ấy, họ sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa... Cô nghe thấy tiếng tim mình đập chậm, thật chậm, chậm vô cùng, dường như chỉ cần anh cất tiếng cự tuyệt thôi, ngay lập tức nó sẽ ngừng đập. Em biết anh, anh có hay không? Châu Sinh Thần, ngàn vạn lần xin đừng từ chối em. Ngàn vạn lần, xin đừng từ chối em. Mời các bạn đón đọc Cốt Cách Mỹ Nhân của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.
Biến Yêu Thành Cưới - Lục Xu
ỗi đôi vợ chồng đều có một nguyên nhân kết hôn mà người khác không biết. Anh có người anh yêu, cô cũng có mối tình đầu của cô. Khi “tình yêu đích thực” xuất hiện trong cuộc hôn nhân có “mưu tính trước” này, bọn họ nên làm như thế nào đây? Sau khi Cố gia đoạt quyền, anh trở thành thiên chi kiêu tử, cô nói ra một bí mật kinh thiên động địa, ai sẽ bị tổn thương? Đánh mất rồi mới biết quý trọng, rốt cuộc thì một cuộc hôn nhân cần nhất là thứ gì? Nhiều năm sau anh quay về, cô có thể không nắm tay anh được không? *** Dương Cẩm Ngưng phát hiện ra Khưu Thịnh Danh không ưa mình. Kỳ thực thì không ưa cô cũng chẳng vấn đề gì, dù sao cũng không sống dưới một mái nhà, cũng sẽ không làm phiền nhau, thế nhưng ông ta lại suốt ngày viện cớ tới thăm con trai và cháu gái mình, tuyệt đối không thèm đả động gì đến Dương Cẩm Ngưng. Cô cũng không quá chú ý xem rốt cục ông đến thăm ai, nhưng mỗi lần thấy ông ta đến, cô đều vô cùng muốn thu phí của ông ta, thăm chồng của cô mỗi lần một trăm, thăm con gái cô một lần lại một trăm nữa, dựa vào giá thu phí này là cô đã có thể tự nuôi sống bản thân được rồi. Đương nhiên, đó là việc bất khả thi. Khưu Thịnh Danh có vô số điều không vừa ý về Dương Cẩm Ngưng. Nào là cơm nấu không thể nuốt, nào là lau nhà không sạch sẽ. Dương Cẩm Ngưng dù tức giận cũng không thèm phản bác, nếu như ông ta không chịu được thì thuê tới cho cô một người giúp việc đi. Tuy nhiên, hễ ở trước mặt Cố Thừa Đông, thì Khưu Thịnh Danh sẽ không tỏ ra ghét bỏ cô như thế. Sau khi vợ chồng nằm trên giường, Dương Cẩm Ngưng chợt nhớ tới Khưu Thịnh Danh, cô mở miệng, “Anh thật biết đầu thai, trước sau đều vào nhà có tiền.” Cố Thừa Đông cười, không nói gì. Dương Cẩm Ngưng ghé lên người anh, “Anh nói đi, có muốn em đi lấy lòng ông ấy không?” Cố Thừa Đông híp mắt nhìn cô, “Em nghĩ cái gì thế?” “Ông ấy không phải là cha anh sao.” Cô chỉ có lòng tốt thôi, Cố Thừa Đông nhíu mày, “Không cần.” Cứ nhìn vào tần suất ông ta tới đây là biết, ông ta không tới “lấy lòng” ba người họ là đã tốt lắm rồi. Khi Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông quay lại với nhau, Dương Cẩm Ngưng cũng hỏi về tình hình công việc của anh, anh muốn làm gì thì làm, chuyện này không quan trọng, miễn là hàng tháng khi cô chìa tay ra đòi tiền thì anh lập tức có tiền mà nộp là được. Cố Thừa Đông cũng rất sảng khoái, nhưng ngày hôm nay, cái sảng khoái của người đàn ông này hình như biến đâu mất. “Tháng này thì thôi đi.” Cố Thừa Đông cũng không ngẩng đầu lên. Thực tế chứng minh, một người đàn ông bắt đầu làm ra những việc khác với thói quen, nhất định đã có chuyện xảy ra. “Vì sao?” “Muốn đổi xe, em làm ơn giúp anh tiết kiệm một chút.” Cố Thừa Đông đi đến bên giường xoa mặt cô. “Xe cũ vẫn dùng tốt cơ mà?” “Thì thay chiếc tốt hơn.” “Anh đúng là có mới nới cũ.” Dương Cẩm Ngưng ngồi dậy. Cố Thừa Đông không để ý lời cô, nói, “Anh mặc một chiếc áo sơ mi mới có ba lần mà em đã nói nhìn phát ớn, rốt cuộc ai có mới nới cũ đây hả?” Cô nghiêm mặt, “Giống nhau sao? Lần này là anh muốn tiêu một số tiền lớn, lại còn không thèm bàn với em nữa.” “Chẳng phải anh vừa nói đấy thôi?” “Anh cái này gọi là thông báo.” “Dù sao vẫn còn khá hơn em, mua nhà mới mà không thèm nói một câu, mấy tháng sau mới giả vờ nhớ tới rồi nói với anh.” Dương Cẩm Ngưng im lặng, được rồi, cô đuối lý. Có mới nới cũ cũng không có gì, không đổi người cũ là tốt rồi. = = Thú vui chơi mạt chược của Dương Cẩm Ngưng ngày càng tăng. Nhưng mà vẫn may là cô không quá nghiện, ít ra vẫn còn nhớ giờ về nhà, đi chợ, nấu cơm. Trong số bốn người phụ nữ đánh mạc chược, có ba người đã từng ly hôn, hai trong số họ bây giờ vẫn còn độc thân. Cô gái còn lại vừa kết hôn liền hỏi kinh nghiệm bọn họ: “Vì sao các chị lại ly hôn?” “Bồ bịch.” Hai người phụ nữ cùng mở miệng. Đến phiên Dương Cẩm Ngưng, cô day trán, cô cũng tái hôn rồi, nhưng dù sao cũng là đã từng ly hôn, vì vậy đột nhiên có chút mất hứng, “Nhìn không vừa mắt.” Trong mắt ba người còn lại thì thế cũng là vì ngoại tình mà thôi. Phụ nữ đều có thể chấp nhận khuyết điểm của người đàn ông, ngoại trừ việc anh ta có bồ. Cô gái mới kết hôn kia tỏ ra bất an, hóa ra đàn ông ngoại tình xác suất lại cao đến vậy, “Vậy bọn họ có hành vi gì kì lạ? Mau nói nhanh nhanh đi.” “Rất rõ ràng, nói chuyện điện thoại thì nói rất nhỏ, có tin nhắn, lập tức chạy đi xem. Trước đây ra ngoài cũng không chủ động nói với cô, lúc này không chỉ nói cho cô, mà còn đưa ra lý do vô cùng chặt chẽ, rất sợ cô không tin anh ta.” “Đúng, có điều là họ phân làm hai loại, một loại là biết áy náy, họ sẽ hay mua cho cô những món quà mà bình thường họ vẫn luyến tiếc không mua; một loại đàn ông thì không muốn tiếp tục sống với cô nữa, đối xử với cô ngày càng tồi tệ.” Lại đến phiên Dương Cẩm Ngưng, “Này này, mấy người có chơi mạt chượt nữa không vậy?” Ba người phụ nữa kia thấy Dương Cẩm Ngưng như thế. Sau đó trong lòng cũng hiểu, trước đây ly hôn khẳng định là nổi đau của người phụ nữ này, hiện tại không dám nói ra, haiz, người phụ nữ này thật là… Cô gái mới kết hôn chuyển sang chuyện khác, chủ động hỏi Dương Cẩm Ngưng, “Ông xã hiện tại của chị đối với chị tốt chứ?” “Cũng được.” “Nhà cô ai quản lý tiền bạc?” “Ai cũng có thể tùy tiện lấy dùng.” Cô suy nghĩ một chút, rõ ràng là cô nhiều tiền hơn Cố Thừa Đông, hiện tại về phương diện tài chính cô rất mạnh. “Ông xã của cô có chủ động nộp tiền lương không?” Tuy rằng không chủ động, nhưng khi cô hỏi thì anh đều đưa đầy đủ, vì vậy cô liền gật đầu. “Vậy ông xã cô đi ra ngoài có chủ động nói với cô không?” “Có”. Trước đây thì không, nhưng hiện tại thì có. Mọi người cùng gật đầu, “Ông xã của cô đối với cô thật tốt, so với trước đây chắc là tốt hơn nhỉ?” Trước đây cái gì? Dương Cẩm Ngưng nhíu mày suy nghĩ một chút, à, kỳ thực cũng có thể coi như vậy. “Không phải chứ, ông xã của cô rất tuấn tú, nghe nói những người như thế đều rất đào hoa. Cô phải xem trọng mới được, loại đàn ông này dù không đào hoa cũng sẽ có rất nhiều cô gái lượn lờ trước mặt, cô nghĩ xem, anh ta có thể cự tuyệt một lần, nhưng còn lần hai, lần ba…” Về phương diện này cô rất tin tưởng Cố Thừa Đông, “Không đâu, anh ấy cũng là tái hôn.” Mọi người lần thứ hai gật đầu, “Nhìn chung loại đàn ông từng mắc sai lầm sẽ không phạm vào sai lầm nữa. Vậy cô thật may mắn nha, tái hôn với người đàn ông tốt, hiểu được lòng phụ nữ.” Nói chuyện phiếm một lúc, liền khơi dậy hứng thú của Dương Cẩm Ngưng. Vì vậy vừa đánh bài vừa nói chuyện xấu của ông xã, nói về những chuyện của ông chồng cũ, sau đó lên án mạnh mẽ chuyện xấu của đàn ông. Cứ như vậy, quên mất thời gian trôi qua. Mãi đến khi cô đói đến mức dạ dày dính vào nhau rồi mới nhớ tới mà cầm di động lên. Muộn quá! Cố Thừa Đông gọi tới mười mấy cú điện thoại. Cô lập tức gọi điện cho anh báo bình an, đương nhiên là bị anh mắng một trận. Cô đuối lý, chỉ biết im lặng gật đầu như một đứa trẻ, Cố Thừa Đông đại nhân bên kia hắng giọng bảo cô lập tức về nhà. Dương Cẩm Ngưng nhàn nhã trở về nhà. Đột nhiên cô nhận ra hình như gần đây số lần cô gọi điện cho Cố Thừa Đông càng ngày càng ít, bởi vì anh sẽ chủ động gọi điện báo với cô anh đi công tác ở đâu, đang làm gì, khi nào về, thậm chí lúc vui vẻ cũng gọi chỉ để nói vài ba câu vớ vẩn. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hiện tại cô ở Hà Tây… Sau khi về đến nhà, cô lại bị Cố Thừa Đông cho một bài. Lớn như vậy mà còn mải đánh bài quên hết giờ giấc, không biết đường về nhà làm cơm, để chồng con chịu đói. Dương Cẩm Ngưng nghe mà trong lòng khóc ròng: “Đại nhân, tôi biết lỗi rồi, anh đừng nói nữa.” Cố Thừa Đông cuối cùng lên tiếng, “Lần sau đừng có mà như thế nữa.” Dương Cẩm Ngưng bĩu môi, “Em chỉ về trễ mà thôi, anh còn có đểm không về nhà ngủ.” “Anh đi công tác, đi làm việc, không thì làm sau nuôi nổi người nhàn rỗi như em.” Dương Cẩm Ngưng vẫn tiếp tục, “Anh còn đi thuê phòng cùng người khác, em đâu có tính toán?” Cố Thừa Đông sửng sốt, bật cười, “Ồ, chuyện lâu như vậy bây giờ em mới nhắc tới. Rõ ràng là em không thèm để ý, nếu để ý thì em có để tới tận bây giờ mới nói không?” “được, em cũng đi thuê phòng với người khác, anh đừng có mà để ý.” Cố Thừa Đông: “Anh để ý.” Dương Cẩm Ngưng, “…” “Em có cái gì để bụng nữa thì nói cho xong luôn đi.” Dương Cẩm Ngưng nhìn anh chăm chú, “Không còn, em chẳng để bụng cái gì hết, cho dù anh và người phụ nữ khác nằm trên cùng một giường em cũng không ngại, quần áo cởi hết em cũng không để ý.” Cô quan sát anh, “Vì em tin tưởng anh, nhất định có ẩn tình, khẳng định mắc mưu người khác…” Cố Thừa Đông đỡ trán, thôi đi, nếu thật như vậy, cô lại chẳng liều mạng với anh ngay ấy à! “Thật không để bụng?” “Không.” “Không muốn hỏi có ẩn tình gì?” “Không hỏi.” Cho anh tức chết đi! Dương cẩm Ngưng sau đó lại gặp Cố Kế Đông một lần, chỉ là tình cờ trong một hôn lễ – hôn lễ của anh ta. Cố Kế Đông kết hôn với một thiên kim tiểu thư của một nhà giàu có. Cô nhớ kỹ lúc đó Cố Thừa Đông đánh giá, một người có khả năng kìm nén bản thân mình nhất định là một người thành công. Cố thị trải qua tổn thất lớn như vậy, nên Cố kế Đông dùng hôn lễ của mình di dời sự chú ý của mọi người đi chỗ khác, song song đó còn mượn gia thế của đối phương để hợp tác, giảm tối đa tổn thất. Không bao lâu sau, Dương Nhất Sâm và Phùng Quyên cũng kết hôn. Chuyện tốt còn rất nhiều… Đương nhiên Dương Cẩm Ngưng cũng gặp chuyện tốt. Khưu Thịnh Danh tới thăm bên này ngày càng nhiều, bởi vì Dương Cẩm Ngưng mang thai, Khưu Thịnh Danh vô cùng hi vọng lần này sẽ là con trai. Nhưng sinh hạ, vẫn là một bé gái. Cố Thừa Đông và Dương Cẩm Ngưng không quá đặt nặng vấn đề đặt tên cho con, mang họ gì cũng được. Vì thế Dương Cẩm Ngưng đặt tên cho con gái là Dương Nghệ Lâm, như thế đi chơi với Dương Nghệ Tuyền mọi người mới biết hai đứa là chị em. Nhưng Khưu Thịnh Danh lại có ý kiến về chuyện này, con theo họ Khưu mới đúng, đó là con cháu Khưu gia. Nhưng phản đối vô hiệu, Dương Cẩm Ngưng vẫn sử dụng tên Dương Nghệ Lâm. Khưu Thịnh Danh đến đây ngày càng nhiều, Dương Nghệ Tuyền cũng bị lão gia này mua chuộc rồi, cứ “ông nội, ông nội” gọi thật vui vẻ. Khưu Thịnh Danh rất thích ôm Dương Nghệ Lâm đi ngoài chơi. Dương Nghệ Tuyền cũng biết, em của mình rất được yêu thương, không khỏi có chút xíu đố kị. Khi Dương Nghệ Tuyền được tám tuổi, mẹ cô lại sinh hạ người em thứ hai, cô mới hiểu cái gì là muôn vàn sủng ái làm một thân. Cô và Dương Nghệ Lâm chỉ có thể trơ mắt nhìn. Sau đó, Dương Nghệ Tuyền tổng kết, lí do khiến mình chơi thân với NGhệ Lâm là vì hai cô đều bị em gái thứ ba lấy đi một nửa yêu thương. Sau khi sinh hạ Khưu Gia Nghi, Dương Cẩm Ngưng có phần buồn bã, nắm lấy tay Cố Thừa Đông, hỏi: “Em không thể sinh được con trai phải không?” Không phải cô trọng nam khinh nữ, mà là sinh được ba cô con gái có phải là hơi quá rồi không. Cố Thừa Đông gất đầu, “Ừ” Con người này, đáng ghét! Kỳ thực ý của anh là, đừng sinh nữa, ba đứ đủ rồi, khó mà nuôi được. Sau khi Dương Cẩm Ngưng sinh con gái, cô cũng không còn quá ghét bỏ Khưu Thịnh Danh, vì vậy quyết định bán nữ cầu vinh, để con gái út theo họ Khưu, khiến Khưu Thịnh Danh vô cùng vui vẻ, mỗi ngày túi lớn túi nhỏ mua đồ về, yêu thương cô bé đến mức hai cô cháu gái nhớn đang bị thất sủng cũng vô cùng đố kị. Sau khi Dương Cẩm gưng bán nữ cầu vinh xong Khưu Thịnh Danh tặng cô mọt biệt thự nhỏ, Dương Cẩm Ngưng nghĩ bản thân rất công bằng, nhờ con gái nhỏ mới kiếm được biệt thự, cho nên quyết định để căn nhà ấy đề tên con gái. Tốt nhất là giữ lại cho con gái nhỏ sau khi kết hôn thì ở. Cố Thừa Đông tan ca trở về, thấy Dương cẩm ngưng một bên la hét Dương Nghệ Lâm đừng vứt đồ lung tung, một bên bồng Khưu Gia Nghi, Dương Nghệ Tuyền thì ngồi trong phòng mình chơi vi tính. Mỗi ngày ầm ĩ không ngừng, không thể an bình. Anh nhìn cảnh tượng trước mặt, nhưng lại cảm thấy vô cùng sinh động, vô cùng hạnh phúc. Mời các bạn đón đọc Biến Yêu Thành Cưới của tác giả Lục Xu.
Anh Thích Em Rất Lâu Rồi - Dạ Mạn
Nhiều năm sau này Tống Khinh Dương vẫn luôn nhớ đến cô nữ sinh ở trước mặt anh lần thi cuối kỳ năm lớp mười. Một lần gặp gỡ mang bao thầm mến. Một lần gặp gỡ sau nhiều năm xa cách cuối cùng Tống Khinh Dương đã nói: Duy Nhất, anh đã luôn thích em. Em phải luôn tin rằng có người luôn thầm mến em. Tám năm trôi qua phần tình cảm nhỏ bé này tuy không đáng kể nhưng quan trọng không gì sánh được. *** Chử Duy Nhất bắt đầu thi bằng lái, ngày hôm đó, cô đứng ở dưới cây lớn ven đường nghỉ ngơi, một chiếc xe quen mắt chậm rãi đậu ở trước mặt. Tống Khinh Dương bước xuống từ trong xe, ăn mặc chỉnh trang đi tới, “Nhìn xa xa giống như cô, thi bằng lái à?’’ Chử Duy Nhất khẽ mím môi, “Mấy ngày nữa thi ba môn.’’ “Luyện tập thế nào rồi?’’ Chử Duy Nhất xấu hổ, những thứ hôm qua học, ngủ một giấc đã quên hết, cô ngượng ngùng trả lời, “Khá tốt.’’ Tống Khinh Dương liếc nhìn xa xa, “Có muốn lên xe thử một lần hay không?’’ Chử Duy Nhất ho khan, xua tay liên tục, “Bằng lái tôi còn chưa thi được, hơn nữa, chiếc xe này của anh, nếu như quẹt phải chỗ nào đem tôi bán cũng không đủ để bồi thường.’’ Khóe miệng Tống Khinh Dương khẽ nhếch, nửa thật nửa giả, “Thật vậy thì cứ bán cô cho tôi đi.’’ ... Mời các bạn đón đọc Anh Thích Em Rất Lâu Rồi của tác giả Dạ Mạn.
Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Lục Xu
Sâu thẳm trong nội tâm của mỗi người đang yêu mà không thể ở bên cạnh người mình yêu đều cất giấu một bí mật không muốn bất kỳ ai biết được, đó chính là “Khoảng cách xa nhất trên thế giới”. Cha mất, toàn bộ tài sản đều bị chiếm mất, một tai nạn ly kỳ đã xảy ra với cô, nhưng trong chính quãng thời gian u ám đau khổ nhất đó, người đàn ông duy nhất đã từng chăm sóc yêu thương cô tha thiết lại lựa chọn kết hôn cùng một người phụ nữ khác. Người đàn ông  đã cứu cô lại nói với cô: “Cô cho rằng tôi thật sự muốn cứu cô ư? Hẳn cô biết rất rõ, tôi hận cô đến chết.” Đúng vậy, người đàn ông đó thật sự rất hận cô, vì người con gái anh yêu thương nhất đã vì cô mà chết. Duyên đến rồi đi, vì ai mà ngay từ khi bắt đầu, cô đã lựa chọn cho mình một khúc nhạc bi thương đến thế? Còn với riêng cô, cô chỉ có thể đi hết con đường bằng chính đôi chân của mình, để xem ở cuối con đường đó rốt cuộc sẽ là vui hay buồn. Giang Lục Nhân: Đối với em, khoảng cách xa nhất trên thế gian chính là  - chúng ta không thể đến gần bên nhau. Kỷ Niệm Hi: thực tế cho ta biết, trên thế gian làm gì có nhiều bi kịch đến thế, ai cũng sẽ có cơ hội để gặp người tiếp theo, chỉ cần ta nguyện ý. Bi kịch chỉ là khi, chính bản thân ta không muốn thoát khỏi khúc nhạc bi thuơng đó. *** Năm nay con lên mười hai tuổi, là con gái duy nhất của Kỷ gia, con rất may mắn được sinh trong gia đình mình và trở thành công chúa đáng yêu được cả nhà nâng niu, chiều chuộng. Đương nhiên, cũng có lúc con làm sai một vài chuyện gì đó, mọi người trong nhà cũng sẽ dạy dỗ con. Tính tình của cha và mẹ con cũng rất tốt, rất hiền hòa nhé, chính vì tính tình cha con tốt như vậy, nên con luôn thắc mắc không hiểu cha con bị biến dị gen đến mức nào, bởi vì tính tình cảu bà nội con chẳng vui chút nào. Con cũng từng hỏi cha con rằng cha có phải là con ruột hay là con riêng của ông nội bên ngoài vậy, sao cha chẳng giống tính bà nội chút nào. Cha con cốc một cái rõ đau vào đầu con, rồi cau có trả lời: “ Làm gì có khả năng đó chứ? Nếu thật như vậy thì bà nội sẽ thẳng tay tiêu diệt ông nội con ngay lập tức.” Đấy, nhìn xem, rõ ràng tính tình bà nội con chẳng tốt chút nào. Thật ra ông nội rất thương con, ông luôn ôm con vào lòng, rồi ông ngước nhìn bầu trời đầy sao. Con chẳng biết ở trên đó có gì đẹp, nhưng ông nội ôm con và đứng lặng yên, ông nói: “Con hãy ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, chúng thật đẹp biết bao.” Con ghét một vài thứ, trong đó có tên của con, nghe thật là tầm thường, thật may là ông nội đã từng nói đến khi nào lớn con có thể đến cục dân chính để đổi tên sau. Ông bà nội cứ suốt ngày cãi nhau thôi, hai ông bà chẳng bao giờ hòa thuận, nhưng chỉ om sòm một lát rồi trở lại vui vẻ bình thường. Bà nội rất là ích kỷ, từ hồi con sinh ra, ít nhất không chỉ một lần bà nhắc đến tên một người phụ nữ khác, nhắc đi nhắc lại rằng bà ấy đã từng thân thiết với ông nội đến mức nào. Con từng hỏi cha con rằng có phải hồi trẻ ông nội cực kỳ phong độ hay không, nên đến già rồi mà vẫn hấp dẫn phụ nữ đến vậy? Cha con lại cốc con một cái, cha con hỏi con rằng có phải dạo này trẻ con đều không biết chuyên tâm như vậy không? Chuyên tâm vào việc gì thì cha con laih chẳng thèm nói, nên con rầu rĩ không vui cả một ngày, các bạn cùng lớp thường bàn tán rằng con trai lúc nhỏ mà đẹp trai, đến khi lớn lên đều xấu xí hết, hẳn ông nội hồi trẻ cũng xấu xấu thôi nhỉ. Ông nội sống trong một biệt thự nhỏ khác, ông nội rất ít khi đưa mọi người vào đấy, duy nhất có một lần nghe nói vì trong nhà tổ chức một bữa tiệc lớn, nên ông nội mới cho mọi người vào. Con lén vào xem, thì ra đó chỉ là một biệt thự cổ cũ xì, nhưng thoạt nhìn cũng khá thoải mái. Bà nội thì rất ghét chỗ đó, theo như con suy đoán, hẳn là vì nơi này trước đây ông nội dành để “kim ốc tàng kiều”. Cho nên khi con đột nhật trái phép vào trong, bên trong không hề giống trong tưởng tượng của con chút nào, hoàn toàn giống như là các biệt thự khác, và ông nội cũng không hề đề phòng hay khóa cửa. Nhưng con đã phát hiện trong phòng có cất giữ một bức ảnh của một cô gái vô cùng dễ thương, đến mãi sau này con mới biết rằng cô gái đó phải gọi là đầy khí chất. Đương nhiên, con khẳng định là bà bà nội con vẫn xinh đẹp hơn nhiều, con đã từng lén xem ảnh bà nội hồi trẻ, nhưng chỉ có một vài cái, mà cái ảnh nào cũng chỉ chụp mỗi mình bà nội. Vì ông nội rất ghét chụp ảnh, mà tính ông lại hay phá thối, có lần con chụp ảnh ông, ông còn xóa ảnh trong máy con đi, đúng là đồ xấu tính. Cha và mẹ lúc nào cũng nói ông nội nuông chiều con, nhưng con vẫn thấy rất nể sợ ông, bởi vì mỗi lần ông dạy dỗ cha con, cha con chỉ dám đứng gật đầu như học sinh tiểu học. Con không dám khoe ảnh con chụp cha con lúc ấy cho cha xem, con chỉ dám vụng trộm xem và dấu đi thôi. Cha sẽ đánh cho con một trận mất, nên mỗi lần mắc lỗi con sẽ cực kỳ sợ cha, con sợ cha phạt lắm lắm. Thế nhưng sau này con đã tìm ra quy luật, con làm gì cũng không sợ hết nữa. Lần trước vì con ham chơi, nên làm rơi cái bình hoa từ thời nhà Thanh của ông nội xuống đất, lúc đấy con sợ đến run người, nhưng ngay lập tức trong đầu vội tìm lí do, tuy con không cố ý, con thật sự không cố ý, nhưng chắc ông nội không tin đâu. Cho nên lúc ông nội trầm mặt nhìn con, con mới to gan nói: “Là do bà nội làm rơi đấy chứ.” Ông nội cau mày rất lâu, ông vẫn chỉ con. Biểu hiện của con thật vô tội. Cuối cùng ông nội không thèm nói gì, hiên ngang bỏ đi, cha con xoa đầu con, cười và nói: “Con nhóc này càng ngày càng thông minh.” Mãi sau này con mới biết, không phải vì ông nội không đoán ra chính con làm vỡ bình hoa của ông, mà vì ông không dám đến tìm chứng cứ của bà nội. Vì chắc chắn đến lúc đó bà nội sẽ nói với ông rằng: “Cái bình của ông giá trị thế cơ à, còn quý giá hơn cả tôi cơ đấy?” Bà nội còn lười thừa nhận và phủ nhận nữa cơ. Cha nói rằng cái bình hoa đó trị giá có thể nuôi con cơm no áo ấm cả một đời , nhưng qua lời bà nội thì nó chỉ thành một cái bình vỡ, mà quan trọng nhất là ông nội chẳng bao giờ dám phản đối. Sau đó ông nội thường ôm mấy cái bình hoa bảo bối cất lên lầu, nghiêm cấm con được lên dó, nhưng ông vẫn không dám cấm bà nội, nên ông nói dối bà rằng trên lầu rất nhiều chuột, vì bà nội sợ loại động vật này nhất. Mỗi ngày ông bà nội phải cãi nhau ít nhất một trận, nguyên nhân vì có lúc bà nội chê quần áo ông mặc thật xấu, có khi vì ông ngủ hư quấy rầy bà, hoặc có chuyện hay ho mà ông không chịu gọi bà tham gia. Dù sao mỗi lần ông bà cãi nhau, con sẽ đứng bên cạnh xem thật vui vẻ. Bà nội nói: “ Xương sống và thắt lưng tôi đều bị ông làm hỏng.” Ông nội nói: “ Chuyện đó liên quan gì đến tôi.” Bà nội nói: “ Vì ông ngủ chiếm chỗ chình ình, nên tôi mới bị rơi xuống góc giường, nên chẳng bao giờ được ngủ ngon.” Ông nội nói: “ Này bà đừng có vu oan giá họa cho tôi nhé, chính bà nửa đêm đạp chăn, tôi còn tốt bụng đắp lại cho bà đấy.” Bà nội nói:” Ai chẳng biết đêm nào ông cũng ngủ say như lợn chết, lại còn đắp chăn, ông nằm mơ đắp chăn cho ai thế?” Ông nội nói: “Mấy trăm năm nay tôi đều không nằm mơ, bà đừng vu khống nhé.” Bà nội nói: “ A, lộ rồi nhé, ông sống được mấy trăm năm rồi? Ban ngay ban mặt mà giấu đầu lòi đuôi, ông đúng là đồ có vấn đề về nhân phẩm. Ông nội nói: “Bà lại gán tội cho người khác.” Bà nội nói; “Ông đến chết cũng không chịu hối cải.” Ông nội nói: “ Tôi hoàn toàn trong sạch.” Bà nội nói: “Nếu thế thì trên đời này còn gì đen tối nữa.” Ông nội nói: “Vậy thì đầu óc bà cũng đen tối nốt.” Bà nội nói: “ Kể cả thế thì vẫn trong sáng hơn ông nhiều.” … Sau mỗi trận tranh cãi như vậy, cũng chẳng phân biệt được ai thắng ai thua, cũng chẳng ai có thể hiểu nổi trọng tâm là gì. Con lại càng ngạc nhiên, sao ông bà lúc nào cũng cãi vã như vậy lại có thể luôn ở bên cạnh nhau chứ, không biết có phải ngày xưa hai ông bà cưới nhau vì xem mắt hoặc là một cuộc hôn nhân giao dịch hay không nữa, nhưng cha con đã nói cho con biết rằng hồi xưa mọi người trong nhà rất hắt hủi ông nội con. Con thấy vậy thì đúng rồi, chắc chắn bà nội có nhiều tiền hơn ông nội đúng không. Cha con lại kể rằng ông nội cực kỳ giàu có. Con thấy cực kỳ kỳ cục. Sau đó ông nội từng lén kể với con, rất lén lút, là ông bà nội cùng nhau bỏ trốn đấy. Sự thật này làm con mất bình tĩnh rất lâu, trời ạ, nếu vậy đánh chết con cũng không thèm bỏ trốn đâu. Bởi vì con thích cuộc sống giống như cha mẹ con hơn nhiều, họ chẳng bao giờ to tiếng, hơn nữa còn rất thoải mái. Chỉ cần cha con đưa mắt, mẹ con đã hiểu cha muốn gì, cha mẹ con cực kỳ ăn ý. Mẹ con luôn thích cười, mẹ vừa hiền dịu vừa xinh đẹp, còn cha con cũng rất đẹp trai phong độ nhé. Nếu quan sát kỹ, cha con khá giống ông nội, với điều kiện là phải bỏ hết những nếp nhăn trên mặt ông đi nhé. Thực tế chứng minh, một người đàn ông dù có kiệt suất đến đâu cũng sẽ không thể tránh khỏi những lúc bối rối. Ông nội con hồi còn trẻ cũng rất phong độ nhé, con được cha con cho xem một cái ảnh của ông do cha lén cất giấu, lúc đó con còn không kìm nén nổi mà lấy tay chọc chọc vài cái, ôi khuôn mặt này không biết đã hấp dẫn biết bao nhiêu người đẹp đây, trách sao bà nội lại chẳng có cảm giác an toàn. Bà nội con rất thích đi du lịch, nên cả nhà thường cùng đi với bà vì sức khỏe bà không còn tốt nữa. Cả nhà con phải đi rất chậm, rất rất chậm để chờ hai ông bà. Thật ra, chỉ có mỗi bà nội là chậm chạp thôi, nhưng ông nội đều đi hai bước lại đứng lại chờ một bước, cực kỳ kiên nhẫn. Đương nhiên là bà nội đi sau lưng ông nhưng vẫn mắng ông nội đi nhanh để bỏ rơi bà ở lại. Ông nội sẽ cười ngượng ngượng, sau đó giang tay cẩn thận đỡ bà. Cha con nhìn hai ông bà vài lần rồi cười và nói, không cần chờ ông bà nữa. Vậy là con cứ chầm chậm chạy vài bước rồi quay lại nhìn ông bà nội. Bà nội có vẻ rất mệt, bà ngồi xuống một tảng đá ven đường, trong khi đó ông nội đang đứng bên cạnh không ngừng lấy tay quạt cho bà một cách vội vã. Bà nội vẫn cứ mệt mãi, ông nội không muốn để con động vào bà, ông lúc nào cũng chê con nghịch ngợm nên làm phiền bà nội nghỉ ngơi. Bà nghỉ mãi mới đỡ, ông nắm lấy tay bà, bước từng bước thật chậm. Ông bà cứ bước chậm thật chậm như vậy, ông luôn cẩn thận đỡ bà khỏi ngã. Đến sườn núi, ông tìm thấy một cành cây mảnh, ông chống một cành, bà chống một cành, họ cứ thong thả dạo bước trên sườn núi. Ông cứ bước được ba bước lại xoay sang nhìn bà, ông cứ luôn liên tục như vậy, mặc dù ông vốn là người không kiên nhẫn nhưng suốt dọc con đường núi ông vẫn luôn duy trì động tác này. Cuối cùng, con đuổi theo cha con, con hỏi cha vì sao ông nội chẳng bao giờ chịu trách mắng bà nội, sao ngày nào ông cũng để bà bắt nạt ông. Cha mẹ con đều nở nụ cười. Mẹ ôm con vào lòng và nói: “Con bé ngốc nghếch này, ông nội con sao có thể bỏ lại bà được chứ?” Thế nhưng, sau chuyến leo núi đó, ông bà nội chẳng bao giờ cãi nhau nữa, dù bà nội nói gì, ông cũng chỉ trả lời bà “Bà nói hoàn toàn đúng.”, “Lời của bà là tuyệt đối.”, “Ừ, đúng vậy.” ngoài ra không còn câu nào khác. Biểu hiện của ông chẳng hề có chút phong độ đàn ông nào hết, hình tượng ông nội cao vời vợi đã bị đạp đến tận phương trời xa lắc nào rồi. Dạo này sức khỏe của bà không được tốt lắm, ngày nào bác sĩ riêng cũng phải đến nhà khám bệnh cho bà, nhưng mấy ngày nay bác sĩ thường xuyên túc trực tại phòng bà, thậm chí còn có rất nhiều bác sĩ khác ở lại. Sắc mặt của bà càng ngày càng kém, khi con vào thăm bà, bà cười và nói với con: “ Sau này không được làm ông nội nổi giận nữa đâu nhé, bởi vì bà bà nội không giúp được con nữa đâu, biết không?” Con gật đầu “Bà nội là tốt nhất, ông nội chẳng tốt chút nào.” Bà nội cười, bà đưa bà tay gày gò chỉ còn lại lớp xương và da nhăn nhúm vuốt ve khuôn mặt con “Sao lại dám gạt bà, lần trước con còn ngồi ngoan ngoãn để ông đưa con đi ăn mà.” Con bĩu môi: “ Nhưng ông cũng lén đưa bà đi ăn đấy thôi, ông cứ tưởng con không biết, thật ra con đều biết hết nhé.” Bà nội cười “Cháu yêu của bà giỏi lắm, chuyện trong nhà chẳng có gì là cháu không biết hết.” Sau khi sức khỏe của bà yếu dần, ông nội dường như chẳng còn hứng thú với bất kỳ điều gì, ngay cả mấy cái bình hoa bảo bối ông cũng chẳng thèm nhìn tới. Cả ngày ông đều chỉ ngồi bên cạnh và nắm chặt lấy bàn tay bà, cứ thủ thỉ kể lại những mẩu chuyện cũ suốt cả ngày đêm. Ông càng ngày càng gày hơn, sắc mặt cũng càng kém dần. Cha và mẹ con đều an ủi ông nhưng ông nhất định không chịu rời đi, ông vẫn luôn nắm tay bà như thể nếu ông buông ra sẽ không bao giờ nắm được nữa. Cuối cùng đến một đêm nào đó, bác sĩ gọi cả nhà đến nhìn mặt bà nội lần cuối. Cha và mẹ vừa nghe vậy thì khóc suốt, con cũng rất đau lòng, nhưng con không hề khóc, trong lòng con cũng buồn bực nhưng con cũng không biết cảm giác của mình là như thế nào. Đến tận lúc bà nhắm mắt xuôi tay, ông nội vẫn nắm chặt bàn tay bà. Khuôn mặt bà nội trở nên tím tái hơn so với mọi ngày, bà nhìn ông: “Nếu tôi không thể tỉnh dậy được nữa, vậy ông hãy đến bên bà ấy.” Khuôn mặt ông nội ngây dại nhìn bà: “Bà mà chấp nhận thua à? Bà luôn nói rằng bà sẽ không bao giờ thua mà.” Bà nội cười, bà nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ rất lâu rất lâu về trước, ông đã từng ngồi trước mặt bà và đánh giá về một phụ nữ khác rằng “ Tôi thật lòng yêu thương cô ấy.”, lúc đó bà cảm thấy trong lòng thật chua xót. Những giọt nước mắt lăn nhẹ trên khóe mi bà, bà định rút tay ra khỏi tay ông, nhưng ông đã rất nhanh tay nắm lại, bà không làm gì khác được, đành thôi giãy dụa: “Tôi chỉ cảm thấy rất mệt, tôi muốn nhắm mắt lại.” Ông nội lắc đầu: “ Đừng, bà sẽ không mệt nữa đâu, bà rất mạnh mẽ, một khi chưa nghe thấy đáp án của tôi bà nhất định chưa thể nhắm mắt, tôi biết, tôi rất hiểu bà.” Bà dí tay lên mặt ông: “Nói với tôi, tôi có phải là người ông yêu nhất không?” Ông vội vàng mím môi, bà chầm chậm nở nụ cười: “ Tôi hiểu được mà.” Con không thể lí giải được nụ cười đó của bà, nhưng con chỉ cảm thấy bà rất am tường và thỏai mái. Ông nội vẫn nhìn bà, cho đến khi bàn tay bà buông thong, lúc ấy con mới nghe thấy ông nói “Tôi sẽ không bao giờ nói cho bà biết.” Cha và mẹ con đều khóc, nhưng ông nội lại không khóc, cũng không để bất kì ai lại gần bà. Ngày hôm đó, lần đầu tiên con biết được rằng, khi một người chết, hơi thở của họ sẽ trở nên yên lặng không ai thấy được. Ông nội vẫn không khóc, cha và mẹ lo lắng đứng đợi ngoài cửa, nhưng ông vẫn chỉ nắm chặt lấy tay bà. Ông nội không hề rời khỏi vị trí nửa bước, không biết ông đang nghĩ gì. Con đến bên ông, ông vẫy tay và cười với con: “Nếu như một ngày nào đó ông nội có bề gì, dù không hợp táng cùng bà, nhưng nhất định phải chôn ông cạnh bên bà, để ông và bà lại được ở bên nhau.” Con nhìn ông: “ Ông đừng làm con sợ.” Ông nội dường như không nghe thấy được lời con nói, ông lẩm nhẩm với một nơi xa xôi nào đó: “Bà ấy là người rất đa nghi, bà ấy nói rằng nếu hợp táng với ta, bà ấy sẽ phải chịu thiệt thòi, ta chẳng thể bù đắp cho bà ấy, cả cuộc đời này ta có lỗi với bà ấy.” Ông trông giữ bên cạnh bà suốt một ngày một đêm, đếm ngày hôm sau ông mới cho phép cha con tiến hành lo thu xếp hậu sự cho bà. Cha và mẹ con đều rất lo lắng cho sức khỏe của ông, sợ ông cứ mãi buồn bực trong lòng. Nhưng ông vẫn ăn ngon ngủ tốt, nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt ông cũng đã tốt hơn rất nhiều. Thấy ông nội như vậy, cha con dần dần cũng yên tâm hơn. Ngày tang lễ của bà nội, cha và mẹ con đều khóc rất thảm thiết, nhưng ông nội vẫn không hề khóc. Hơn thế, thoạt nhìn ông tỏ ra không hề đau buồn, không hề khổ sở. Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, ông nội vẫn cư xử rất bình thường. Vào ngày rằm hôm đó, khi ánh trăng sáng vằng vặc tỏa khắp vườn, ông nội ôm con thật chặt, khiến con hơi đau. “Con nhìn xem, bầu trời sao thật đẹp.” Con nhìn ông “Bầu trời vẫn vậy mà, ngày nào chẳng như nhau.” Ông nội cười: “Không giống nhau, ngày nào bầu trời cũng đều thay đổi, con không hiểu được đâu.” Con đúng là không hiểu, nên con chẳng nói gì hết. Ngày hôm đó trời trở lạnh, con nằm trong lòng ông nội, nghe ông kể chuyện xưa. Con mơ mơ màng màng nghe thấy lời ông thầm thì bên tai: “ Những ngôi sao nhỏ…” Con cười ngốc nghếch, sao lại gọi tên con như vậy, thật đáng ghét. Mãi cho đến khi bàn tay ông buông xuống trên khuôn mặt con. “Ông nội, ông nội ơi…” Ông nội cứ như vậy chìm vào giấc ngủ thiên thu, không bao giờ tỉnh lại, ông sẽ không bao giờ cười với con, ông cũng không kể chuyện cho con nghe nữa. Con khóc ầm ĩ, con không tin ông nội chẳng nói lời nào với con đã ra đi như vậy, ông còn chưa chào từ biệt con mà. Bác sĩ chỉ còn nói với cha mẹ con “Xin chia buồn cùng gia đình.” Con không hiểu, con không thể hiểu nổi. Đôi mắt cha con đỏ, cha nói : “Hôm nay là sinh nhật của bà nội con.” Ông nội đã nhận lời với bà nội con, năm nay ông nhất định sẽ chúc mừng sinh nhật bà, và ông đã thực hiện đúng lời hứa của mình. Cha nhanh chóng lo liệu hậu sự cho ông nội, ông được chôn cất ngay trước phần mộ của bà. Cha con nói rằng chính ông đã chọn lựa vị trí đó, gió sẽ thổi đến phần mộ của ông trước, mưa cũng chảy xuống phần mộ của ông trước rồi mới đến chỗ bà. Con đứng trước phần mộ của ông bà nội, con nhìn hai người, giống như ngày ấy khi hai bà vẫn dạo bộ bên sườn núi, ông nhặt một cành cây để đỡ cho bà, ông cứ đi hai bước lại quay dầu nhìn bà, ông chưa từng quên, cũng chưa bao giờ oán trách, ông chỉ bước từng bước, đi đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất. Con quay lại và nhìn thấy một bà lão rất lạ, bà không ngừng khóc, nhưng không thành tiếng, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt bà. “Bà ơi, bà sao vậy?” Con tiến lại đưa bà một chiếc khăn tay. Bà từ trên cao nhìn xuống đánh giá con: “ Cháu là..” “ Cháu là cháu gái rượu của hai ông bà.” Con chỉ vào hai phần mộ. Bà nhìn con: “ Cháu tên gì?” Cha con từng dặn dò con không được nói tên mình với người lạ: “Nhũ danh của cháu là Sao ạ.” Bà sửng sốt, lập tức nhắm chặt mắt., đến khi mở ra, trong đôi mắt ngập nước lại đầy ý cười. “Hẳn ông nội con thực sự rất yêu thương con.” Bà quay người định đi, con nhìn theo bóng dáng bà, con vội đuổi theo, huơ huơ tấm ảnh : “Đây có phải là bà không ạ?” Bà ngạc nhiên nhìn tấm ảnh: “Sao con lại có bức ảnh này?” “Con cảm thấy đó là bà.” Bà vuốt ve tấm ảnh, lật sang mặt sau. Trên đó có viết: Nếu không mắt đi sẽ mãi mãi không học được bài học của sự quý trọng. Xin cảm ơn. Đó là bút tích của ông nội. Bà nhìn con: “ Cháu đúng là một đứa trẻ thông minh, rất giống bà nội cháu đấy.” Con chỉ im lặng nhìn bà. Bà gạt đi những giọt lệ trên mặt: “Hóa ra không phải ai cũng lẽ luôn đứng yên tại chỗ để chờ đợi, mọi thứ đều cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, cần có duyên phận, cần vận may, còn bà lại chẳng có được cái phúc đó.” “Bà ơi, bà đừng khóc.” “Bà không khóc, bà chỉ nghĩ đến người con do bà sinh ra thôi.” “Nhưng hẳn là rất khổ sở.” “Đúng vậy, rất khó chịu.” ….. Rất nhiều năm sau, khi tôi đã tốt nghiệp đại học và dẫn bạn trai về nhà. Tôi kể lại cho bạn trai tôi nghe câu chuyện của ông bà nội, anh ấy cảm thấy rất hiếu kỳ, nhất định đòi lên lầu xem những món đồ ông nội đã cất giữ. Thật ra cả nhà tôi rất ít khi lên lầu của ông nội, vì trên đó đặt mã khóa. Khi bạn trai tôi mở cửa ra, tôi rất tò mò : “Sao anh lại mở ra được?” “Em đúng là đồ ngốc. Chắc chắn ông nội em sẽ không đặt những mật khẩu quá phức tạp, nên chắc chắn sẽ khồn phải là những kiểu như 520 hay 1314…, nếu không phải là như vậy, nhất định sẽ là ngày sinh nhật của bà nội em.” Tôi bừng tỉnh. Ở đây thật sự cất giữ rất nhiều đồ của ông nội. Bạn trai tôi nhìn ngó, sau đó ngồi lên chiếc ghế duy nhất trong phòng, anh ấy mở ngăn kéo tủ. Trong ngăn kéo có đặt một cuốn sách rất dày. Anh ấy lấy ra xem. Đó là một cuốn album dày. “Ồ, đây là bà nội em à? Bà thật đẹp.” “Đúng vậy, ai cũng nói trông em rất giống bà nội.” “Vậy nên ông nội em mới yêu thương em như vậy.” Câu nói vô tâm của anh ấy khiến tôi sửng sốt, sau đó tôi nở nụ cười rạng rỡ. Bà nội đúng là vô cùng xinh đẹp. Bạn trai tôi bỗng cười vang: “Ông nội em đúng là mắc bệnh cuồng nhìn trộm, ở đây có biết bao nhiêu là ảnh này.” Tôi cũng ngó nhìn xem, toàn bộ cuốn album đều là ảnh của bà nội, từ ngày còn trẻ đến khi về già, dường như nó đã lưu lại toàn bộ hình ảnh của cuộc đời bà. Tôi còn vô tình phát hiện ra ở trang cuối cùng có một bức ảnh từ thời bà nội còn nhỏ, tôi còn cảm thấy rất hiếu kỳ, vì hồi ấy ông nội chưa biết bà nội. Bạn trai tôi cười, anh ấy nói, có lẽ đó chính là duyên phận. Trang đầu của quyển album có bút tích của ông: Đây là bí mật sánh cùng thiên địa. Trên thế giới này, trong cuộc đời của mỗi con người, có những người sẽ đi cùng bạn đến cuối con đường, dù bạn có yêu cô ấy hay không, nhưng một khi cô ấy đã xuất hiện, cô ấy sẽ dạy cho bạn biết thế nào là quý trọng, sau đó sẽ chiếm giữ toàn bộ tâm hồn bạn. Bạn trai tôi nhìn tôi: “Anh không cần biết cô ấy có phải là em hay không, anh chỉ biết rằng em là người bạn đồng điệu của linh hồn anh.” Tôi cười: “Đấy là vì anh không vĩ đại được như ông nội em.” Bạn trai tôi không đồng ý: “ Cuộc đời mỗi con người đều khác nhau, đâu ai có thể so sánh được. Có người cần phải đi qua rất nhiều người mới có thể nhận ra mình thật sự cần ai, nhưng cũng có những người may mắn chỉ cần gặp một người duy nhất đó, anh chính là người may mắn ấy.” Tôi không nói một lời, anh ấy giữ chặt tay tôi. Tôi nhìn lại quyển sách, ông bà nội thấy sao, con cũng sẽ rất hạnh phúc nhé. Con cũng giống như ông bà, con đã tìm được bí mật vĩnh viễn sánh cùng trời đất ấy rồi, nhưng con vẫn may mắn hơn, vì con đã tìm thấy người sẽ nắm tay con đi đến cuối cuộc đời, và đó không ai khác chính là anh ấy. ... Mời các bạn đón đọc Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời của tác giả Lục Xu.